Các cục khác đều hưởng ứng, đều tìm cách kết giao với đội công trình. Hiện tại các cục đều có công trình chưa làm xong. Cũng đều hiểu cùng đội công trình tạo quan hệ tốt có tầm quan trọng thế nào, lại có thái độ rất kiên quyết của Chủ tịch quận Hạ, có cục Tài chính làm gương, cho nên trong khoảng thời gian ngắn triển khai cả hai công tác vô cùng thuận lợi, cũng vô cùng sôi nổi
Vì thế, không lâu sau tình trạng giao thông và các hạng mục công trình khác của các Cục đều hoàn thành, đồng thời, chất lượng đội ngũ thi công ở quận Hạ Mã trong thời gian ngắn nâng lên không ít, hơn nữa có thể thấy là không có rác thải công trình bầy ra khắp đường phố, tình trạng xe công trình ở trên quốc lộ đấu đá lung tung cũng đã biến mất, quận Hạ Mã là một cảnh hài hòa yên bình.
Kế trấn an của Hạ Tưởng đánh vào là chiêu bài thân tình, quả thật có hiệu quả rất tốt.
Hai ngày sau, từ chỗ Lý Thấm truyền đến tin tức, Nguyên Minh Lượng ra tay ở ngự hoa viên của Tập đoàn Đạt Tài mua hai căn biệt thự, mặt khác tạm thời không có động tĩnh, tất cả rất bình tĩnh, khu chung cư của các nhà đầu tư phát triển xu thế tiêu thụ vững vàng, không có tăng giảm quá lớn.
Hạ Tưởng cũng biết Nguyên Minh Lượng là người cẩn thận, khi bắt đầu không làm động tác lớn. Nguyên Minh Lượng có kiên nhẫn, hắn cũng có.
Lại qua hai ngày, Liên Nhược Hạm rốt cục tìm được cơ hội. Đến nhà thăm Tào Thù Lê.
Cái gọi là cơ hội, chính là Vương Vu Phân rốt cục trở về thành phố Bảo, bởi vì Hạ Tưởng cũng không dám cho Liên Nhược Hạm xuất hiện trước mặt Vương Vu Phân, nhất là còn dẫn theo con.
Vương Vu Phân ở nhà giúp Tào Thù Lê vài ngày, mới phát hiện có bà hay không cũng không sao, Trương Lan tay chân lanh lẹ, Lam Miệt tay chân chịu khó, hai người cùng nhau động thủ, ngay cả bảo mẫu đều không có việc, càng không cần phải nói đến bà. Liền cảm thán Tào Thù Lê so với bà có phúc, gả cho một người tốt, nhớ ngày xưa bà sinh đứa nhỏ, cũng không có nhiều người chăm sóc như vậy.
Cuối cùng lại phát một câu bực tức, nói là con gái xuất giá rốt cuộc là con người ta, mọi chuyện cũng không cần bà quan tâm, cũng tốt, sau đó khuyên bảo Tào Thù Lê vài câu, liền trở về thành phố Bảo.
Thực ra Hạ Tưởng không nghĩ để Liên Nhược Hạm mang theo con xuất hiện trong nhà, chẳng những có bố mẹ ở đây, ánh mắt các cụ rất chuẩn, hắn lo lắng nhất là Thù Lê không được tự nhiên, dù sao cũng là hai con trai của hắn.
Không ngờ Tào Thù Lê đối với việc Liên Nhược Hạm mang theo Tiểu Liên Hạ tới nhà, vô cùng hoan nghênh, còn liên tục thúc giục Hạ Tưởng sớm an bài. Hạ Tưởng khó hiểu, liền thử thăm dò hỏi cô một câu, không ngờ Thù Lê không chút nào che dấu trái tim hiếu thắng của cô. Véo vào tay Hạ Tưởng rồi nói:
- Em chính là muốn nhìn Hạ Đông đẹp trai, hay là Liên Hạ đẹp trai, ai đẹp trai hơn, thì chứng minh ai là người mẹ càng ưu tú.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, sao mà Thù Lê và Liên Nhược Hạm nói chuyện giống nhau như đúc? Chẳng lẽ hai người âm thầm thông đồng, trong điện thoại liền có so sánh? Hắn sẽ không cố bị véo cho đau cánh tay, vội vàng khuyên nhủ:
- Đánh trận có anh em, ra trận có cha con hỗ trợ, đều là người một nhà, có gì mà phải so sánh thế?
- Anh rốt cục thừa nhận là người một nhà?
Thù Lê liền càng dùng sức véo, Hạ Tưởng đau quá đổ mồ hôi lạnh, cô chỉ kiên trì ba giây liền lại không đành lòng, lại buông tay, thở dài một hơi.
- Anh chính là oan gia lớn nhất đời em, kiếp trước không biết nợ gì anh? Đối với anh hận không hết! Liên tỷ tỷ cũng thế, anh nói cô ấy nếu có một gia đình hạnh phúc thì tốt biết bao, em cũng tự thuyết phục chính mình không cần cảm thấy cô ấy đáng thương, nhưng cô ấy không có, một người cô đơn đáng thương, em liền...
Thù Lê nói không được nữa. Trong mắt lại tràn ngập một tầng sương mù.
Hạ Tưởng biết rằng Thù Lê trong lòng tủi thân, liền chủ động vươn tay ra, nói:
- Trong lòng khó chịu thì cắn một cái, giải hết giận.
Thù Lê đã lâu không có đá Hạ Tưởng, nhấc chân liền đá hắn một cước:
- Không thèm cắn anh, em cũng không phải con chó nhỏ, không cắn người.
Lập tức lại nói một câu.
- Anh cần phải có lương tâm, em không cầu anh đối với mẹ con em tốt nhất, nhưng nhất định không thể không công bằng, không thể một thích một chán ghét.
- Cả hai anh đều thích, hơn nữa thời gian ở cùng một chỗ với hai mẹ con em là nhiều nhất, nói ra thì, người khác đố kỵ em mới đúng.
Hạ Tưởng da mặt dầy nói.
- Cái gì hai mẹ con, ói chết. Chỉ cần nói mẹ con, được không?
Thù Lê trên mặt mây đen tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lập tức cắn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng:
- Em nói không cắn anh, sao còn cắn?
- Ai cắn anh? Em và anh nói chuyện với nhau, anh đâu thấy được miệng của em...
Hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, Hạ Tưởng một bàn tay ôm thắt lưng Thù Lê, một bàn tay đặt ở trước ngực của cô. Thù Lê hai tay ôm con, hai người đều không có chú ý tới kỹ thuật nói chuyện của bọn họ, không biết từ khi nào đứa bé vươn bàn tay nhỏ bắt lấy ngón tay Hạ Tưởng, đưa tới miệng, muốn bú sữa...
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê nhìn nhau, đều hạnh phúc mà mỉm cười.
Liên Nhược Hạm nếu muốn tới nhà, Hạ Tưởng chỉ giữ lại cha mẹ và em trai. Còn có Lam Miệt, những người khác thì toàn bộ từ chối tiếp khách. Nghe nói Liên Nhược Hạm hôm nay muốn tới, mẹ từ sáng sớm thức dậy đã thu dọn nhà cửa, vội vàng kinh khủng, tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói.
Hạ Tưởng không tránh khỏi có chút nhức đầu, lén lút nói với Tào Thù Lê:
- Em nói, em khiến Nhược Hạm mang đứa nhỏ đến nhà, có phải là muốn làm xấu mặt anh trước mặt ba mẹ hay không?
Tào Thù Lê vẻ mặt bỡn cợt cười:
- Anh có cái mặt gì xấu, nghĩ không ra! Anh không phải đã nói, một cái chìa khóa có thể mở được mấy cái khóa, là cái chìa khóa vạn năng, anh nên là kiêu ngạo mới đúng?
Hạ Tưởng chỉ biết Thù Lê là cố làm hắn tức, không khỏi hụt hơi:
- Được, xem như em lợi hại. Nhưng anh nói trước, việc gì cũng phải có điểm đến dừng, không thể phá hư.
- Được, đẹp cho anh, anh cho là hiện nay là thời xưa, anh có thể có ba cô vợ bốn nàng hầu? Em và Nhược Hạm có chừng mực, sẽ không cho anh đắc ý.
Thù Lê bất mãn mà hừ một tiếng, sau đó đùa với đứa con.
- Con trai. Mẹ nói cho con một bí mật của ba, được không? Ba con là một đại...
Chuông cửa vang lên, Liên Nhược Hạm tới rồi.
Liên Nhược Hạm mặc một chiếc váy dài màu sáng, tố khí mà thản nhiên, càng tăng khí chất nữ tính thành thục nhã nhặn lịch sự. Vệ Tân chỉ đơn giản mặc áo phông và quần Jean, buộc tóc đuôi ngựa, đơn giản lại không mất sự hào phóng, nhưng vẻ đẹp trời sinh và quần áo cùa phụ nữ quả thật liên hệ không lớn, Vệ Tân cố ý khiêm tốn bởi vì sự lắng đọng và trưởng thành những năm gần đây, đã bước đầu có tiềm chất của người đẹp trí tuệ cùng tồn tại cả sắc đẹp và trí tuệ
Tiểu Liên Hạ vừa vào cửa, là mở to hai mắt hiếu kỳ. Nhìn loanh quanh, nhìn thấy Trương Lan, không quen biết, nhìn nhìn Hạ Thiên Thành, không ấn tượng. Lại thấy Hạ An, có chút suy nghĩ, mặc dù có chút quen mặt, nhưng vẫn không phải là người mà nó muốn tìm. Sau đó ánh mắt liền dừng ở trên người Hạ Tưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó lập tức tươi cười rạng rỡ, giãy dụa khỏi tay Liên Nhược Hạm, chạy như bay thẳng hướng tới Hạ Tưởng, giọng điệu ngây thơ mà kêu một tiếng:
- Ba ba!
Một tiếng này, tình cảm chân thực thân thiết. Một tiếng này, rung động đến tâm can. Một tiếng này, khiến tim Hạ Tưởng vỡ nát. Một tiếng này, khiến Liên Nhược Hạm bách chuyển nhu tràng (xao xuyến bất tận), khiến Tào Thù Lê trong lòng cũng rộn lên tình thương của người mẹ
Càng làm cho nỗi lòng của Lam Miệt và Vệ Tân phức tạp hơn, cũng khiến cho Trương Lan và Hạ Thiên Thành nhìn nhau, trong lòng cũng là nói không nên lời.
Hạ Tưởng đem Tiểu Liên Hạ ôm vào trong ngực, cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể nhỏ bé của đứa con mang đến, và đứa nhỏ dùng lực ôm chặt cổ mình, không chịu buông tay, trong lòng cũng là tình cảm dịu dàng vô hạn, hắn cũng biết rõ, đứa bé còn nhỏ, cảm nhận bên trong của nó không phân biệt ba thật ba giả, nó chỉ biết là, hắn chính là ba ba duy nhất của nó.
Sau một lúc lâu, Tiểu Liên Hạ mới lưu luyến không rời từ trên người Hạ Tưởng leo xuống, vừa xuống đất đã bị Trương Lan kéo cái tay nhỏ xíu lại. Trương Lan dường như không còn hoài nghi phán đoán trước kia, càng nhìn Tiểu Liên Hạ càng giống Hạ Tưởng.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm vừa gặp mặt, liền ngồi cùng một chỗ nói chuyện vui vẻ. Hạ Đông đang ngủ, cái miệng nhỏ nhắn, cắn ngón tay, vẫn không trung thật mà đá mấy cái, Liên Nhược Hạm nhìn thấy thế nên tình mẫu tử lại trỗi dậy, muốn đem Hạ Đông ôm lấy. Hạ Đông đang ngủ. Liên Nhược Hạm ôm lấy liền thức dậy, nói đến cũng lạ, sau khi nó tỉnh dậy không khóc không quậy, tò mò mà nhìn Liên Nhược Hạm trong chốc lát, bỗng nhiên liền dúi về hướng trong ngực Liên Nhược Hạm, không chút khách khí muốn tìm sữa bú.
Liên Nhược Hạm bởi vì mang theo Liên Hạ, trên người còn có mùi sữa, Hạ Đông hiện tại đang trong giai đoạn thấy có mùi sữa thì cho là mẹ, ngửi thấy mùi sữa thì đòi bú sữa.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đều bị hành động của Hạ Đông chọc cười ha hả.
Liên Nhược Hạm tiếc nuối nói:
- Đừng tìm, dứt sữa rồi. Nếu chưa dứt sữa, thật muốn đúc cho con rồi, sau này lớn lên thì có thể đúng tình hợp lý nói với con, ngày xưa con cũng nếm qua sữa của cô.
Sau đó lại hôn một cái ở trên mặt Hạ Đông.
- Đúng là một thằng quỷ nhỏ, càng lớn càng xấu như ba con
- Không phải xấu, là đẹp trai.
Tiểu Liên Hạ không biết khi nào đã đi tới phía sau, kéo lấy Tào Thù Lê nói.
- Ma ma, ba ba đẹp trai, con cũng đẹp trai.
Tào Thù Lê vừa quay đầu lại, Tiểu Liên Hạ mới phát hiện kéo nhầm người, khuôn mặt nhỏ nhắn liền sửng sốt, bộ dáng hơi sợ hãi. Tào Thù Lê thương tiếc mà ôm nó lên, nói:
- Đến đây cho cô ôm một cái, có phải tưởng cô là mẹ không?
Tiểu Liên Hạ dùng sức gật đầu, lại nhìn thấy Liên Nhược Hạm ôm Hạ Đông, liền giơ tay đòi tìm mẹ, Tào Thù Lê không buông tay, dụ dỗ nó, nói:
- Để mẹ con làm mẹ của em Hạ Đông, còn cô làm mẹ của con, được không?
Tiểu Liên Hạ tư duy hiện tại vẫn còn chưa lý giải được vấn đề phức tạp như vậy, nó cúi đầu lo nghĩ, lại lắc lắc đầu:
- Không được.
Về phần làm sao không được, nó cũng không nói được.
Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê lại vui vẻ mà mỉm cười.
Chỉ chốc lát sau, Trương Lan mượn cớ đến ẵm Hạ Đông, Hạ Thiên Thành cũng dụ dỗ Tiểu Liên Hạ đi ra ngoài, Hạ Tưởng thấy thế kinh hãi, biết cha mẹ cố ý đem hai anh em để cùng một chỗ để so sánh, liền kéo Vệ Tân đến một bên, nhỏ giọng nói:
- Mau nghĩ biện pháp, đừng cho Hạ Đông và Liên Hạ ở cùng một chỗ.
Vệ Tân mới không vội, ngược lại cười hì hì nói:
- Hai anh em thật vất vả mới được ở cùng nhau, thì nên nhận thức quen biết với nhau
- Em sao mà cũng hùa theo thêm phiền?
Hạ Tưởng xem vẻ mặt Vệ Tân thì biết cô có ý xem náo nhiệt.
- Em và Liên Hạ thân nhau nhất, tí nữa dụ nó lại đây, ẵm qua một bên đi.
- Nếu muốn người khác không biết, trừ phi là không làm.
Vệ Tân ném ra một câu rồi đi, chỉ để cho Hạ Tưởng một bóng dáng ý vị sâu xa.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ, đành phải lại đi tìm Lam Miệt:
- Lam Miệt, em tìm một cơ hội đem Hạ Đông ẵm lại đây, đừng cho nó và Tiểu Liên Hạ ở cùng một chỗ, hai đứa bé ở cùng một chỗ, không tốt.
Lam Miệt cũng rất không hiểu lý do của Hạ Tưởng:
- Cái gì gọi là hai đứa bé ở cùng một chỗ không tốt, chẳng lẽ trẻ con không chơi vói trẻ con, mà chơi với người lớn à? Chủ tịch quận Hạ, biểu hiện ông cụ non của anh hôm nay hơi bất thường.
Lam Miệt ít nhiều cũng là người thẳng tính, cô cũng không phát hiện giữa Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê và Hạ Tưởng có cái gì lạ, chỉ cảm thấy Hạ Tưởng có chút khẩn trương có chút bất an, cụ thể là nguyên nhân gì, cô cũng không có suy nghĩ sâu xa
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, được, hay là không cần nhiều lời, càng nói càng phiền toái, giấu đầu hở đuôi, hơn nữa nói không chừng còn khiến cho Lam Miệt hoài nghi, liền lắc lắc tay nói:
- Không có việc gì, anh hiện tại rất bình thường mà.
Lam Miệt chỉ nói một câu:
- Chẳng hiểu ra làm sao cả!
Mọi người như gia đình rất là náo nhiệt, Hạ Thiên Thành và Trương Lan chỉ lo mỗi người ẵm một đứa, mừng rỡ cười toe toét. Hai người đầu tiên là ẵm cả Liên Hạ và Hạ Đông tới dưới lầu, chỉ chốc lát sau khi xuống dưới, thì thỉnh thoảng nói thầm vài câu, còn hướng về Hạ Tưởng nhìn vài lần, cũng không biết thảo luận cái gì. Hạ Tưởng và Hạ An ngồi ở sô pha của phòng khách nói chuyện phiếm, đối với sự hoài nghi, ngờ vực vô căn cứ, suy đoán và phỏng đoán của ba mẹ, thấy mà làm như không thấy, nhắm mắt làm ngơ như con đà điểu
Hạ An mấy ngày hôm trước đưa ba mẹ tới thành phố Yến, cùng ngày liền quay trở về thành phố Đan Thành, hôm nay lại đến, là cố ý đón Hạ Thiên Thành trở về.
Hạ An cũng nhìn ra manh mối, mỉm cười nói một câu:
- Anh, em thấy ba mẹ có chút hoài nghi Tiểu Liên Hạ có phải con của anh hay không đấy?
Hạ Tưởng từ ngữ chính nghĩa mà nói:
- Ba mẹ cũng thật là, có cháu đích tôn còn không biết đủ, còn muốn con của người ta? Chẳng lẽ có hai cháu trai mới vừa lòng?
Hạ An thấy Hạ Tưởng cố ý nói y, không dám nói thêm nữa, y ở trước mặt Hạ Tưởng có chút không tự nhiên, không dám nói giỡn, chỉ là tự giễu mà lắc đầu cười:
- Người già rồi, thì cho rằng nhiều cháu nhiều phúc, cũng có thể lý giải. Nhìn thấy ba mẹ vui vẻ, chúng ta là con cũng thấy thỏa mãn.
Điều này cũng là ý tưởng đích thực của Hạ Tưởng, mặc kệ như thế nào, ba mẹ mỗi người ôm một, dường như trẻ ra vài tuổi, hắn cũng liền tự đáy lòng mà vui vẻ. Dù sao chuyện với Liên Nhược Hạm, có thể giấu diếm được bao lâu thì hay bấy lâu, thật sự không thể gạt được nữa thì sẽ nói sau.
Cũng may, ba mẹ hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, cũng biết người trẻ tuổi có một số việc không muốn tiết lộ ra, làm bậc bề trên tốt nhất không cần truy hỏi quá nhiều, hỏi không hay cũng dễ dàng dẫn đến mâu thuẫn. Ba mẹ cũng chỉ lo mà vui vẻ, không hề hỏi đến quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm. Tuy nhiên Hạ Tưởng lại có thể từ vẻ mặt của bọn họ kết luận, trên cơ bản ba mẹ đã nhất sương tình nguyện (chỉ theo ý của mình) mà nhận định sự thật Tiểu Liên Hạ là con hắn.
Mặc dù là sự thật, tuy nhiên trước khi hắn chưa thừa nhận, Hạ Tưởng liền tự an ủi mà đem ý tưởng của ba mẹ cho là nhất sương tình nguyện (chỉ theo ý của mình). Hắn nghĩ rằng, tự lừa dối thì tự lừa dối cũng tốt, dù sao hắn chính là một người có chết cũng không chịu thừa nhận.
Khiến Hạ Tưởng rất là kinh ngạc chính là,khi ăn cơm, Liên Hạ cũng không chịu ngồi cùng một chỗ với hắn mà muốn ngồi cùng Hạ Thiên Thành, hơn nữa một tiếng ông nội kêu rất thân thiết, khiến hắn cảm thán quả nhiên là cách một đời thì thân hơn, ba yêu thương Liên Hạ, khẳng định là yêu thương nhiều hơn rất nhiều so với hắn trước đây, không phải tốn nhiều công sức, Tiểu Liên Hạ đã trở nên thân thiết với ba.
Trẻ con thực tế nhất, ai đối tốt với nó nhất, nó sẽ lập tức hướng về người đó, cũng không như nhân vật chính trị, còn phải cân nhắc lợi hại, tính toán được mất.
Bởi vì Tào Thù Lê còn chưa tiện đi ra ngoài ăn cơm, giữa trưa liền do mẹ xuống bếp, Liên Nhược Hạm, Vệ Tân làm trợ thủ, làm một bàn đồ ăn phong phú. trong bữa ăn, mẹ liền khen Vệ Tân vài câu, nói là Vệ Tân vừa biết điều, tay chân lại lưu loát, làm việc rất khéo, về sau ai cưới được cô, đúng là có phúc
Đối với cẩn thận và quan tâm của Vệ Tân, Hạ Tưởng có quyền lên tiếng nhất. Hắn biết không quản là Tào Thù Lê hay là Liên Nhược Hạm, bao gồm cả Lam Miệt ở bên trong, cũng không lo cho gia đình như Vệ Tân, cũng không biết chăm sóc người khác như Vệ Tân. Không phải là nói Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm không đủ cẩn thận, mà là sự tương phản, sự cẩn thận của Vệ Tân, là sự tỉ mỉ chu đáo để người khác không nghĩ tới
Vệ Tân được Trương Lan khen, có chút thẹn thùng mà cúi đầu. Lam Miệt ngồi ở bên cạnh Tào Thù Lê, nhìn Vệ Tân, lại nhìn nhìn Hạ Tưởng, đột nhiên liền toát ra một câu:
- Em sao cứ cảm thấy Vệ Tân và Chủ tịch quận Hạ có nét hơi giống nhau, tục gọi là tướng phu thê?
Tào Thù Lê cũng biết Lam Miệt rất thẳng thắn, liền cười mắng một câu:
- Đừng nói lung tung, Vệ Tân xinh đẹp như vậy, anh ta sao có thể sánh bằng? Em đề cao anh ta rồi.
Liên Nhược Hạm thì lại chăm chú nhìn hai mắt của Vệ Tân và Hạ Tưởng, cười đầy thâm ý:
- Đừng nói vậy, thật là có điểm giống, chủ yếu là ánh mắt giống nhất. Vệ Tân là cô gái tốt, cẩn thận lại chu đáo, về sau tuyệt đối là một người vợ hiền mẹ đảm.
Ánh mắt Lam Miệt lại lướt qua trên mặt Hạ Tưởng và Vệ Tân vài lần, còn nói:
- Em xem trên một quyển sách nói, nếu giữa một nam một nữ, có cái miệng và cái lỗ tai giống nhất, thì sẽ dễ dàng trở thành vợ chồng, cái này gọi là định mệnh. Nhưng nếu chỉ có ánh mắt giống, thì chỉ là có duyên vô phận, cái này gọi là trông mòn con mắt.
Vệ Tân vốn khuôn mặt đang có chút hơi hơi xấu hổ, trong nháy mắt liền ảm đạm trầm xuống. Tuy nhiên chú ý của mấy người đều dừng ở trên người Tiểu Liên Hạ và Hạ Đông, đối với sự mất mát của Vệ Tân không ai phát hiện, chỉ có Hạ Tưởng liếc mắt nhìn thêm Vệ Tân một cái, trong lòng xẹt qua một tiếng thở dài.
Liên Nhược Hạm chơi đến sau bữa cơm chiều mới đi, giữa cô và Tào Thù Lê dường như có chủ đề nói không thể hết, liền ngay cả Hạ Tưởng cũng giật mình các cô líu ríu rốt cuộc đang nói cái gì đó, sao có thể nói nhiều như vậy? Đồng thời cũng khiến hắn tiến thêm một bước nhận thức đối với sự khoan dung và phức tạp của phụ nữ, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm vẫn giống như trước đây thân như chị em, trong lòng một chút cũng không có khúc mắc, khiến cho hắn trước sau không thể lý giải rốt cuộc là sức hấp dẫn của hắn rất kinh người, hay là Tào Thù Lê quá rộng rãi hay là Liên Nhược Hạm quá nhân nhượng?
Mặc kệ là thế nào, dù sao, hắn rất hạnh phúc.
Ngày hôm sau, ba và Hạ An quay trở về thành phố Đan Thành, mẹ nói cái gì cũng không chịu đi, nói phải chăm sóc Tào Thù Lê thêm một thời gian mới yên tâm. Hạ Tưởng không dám phụ lòng tốt của người lớn, đành phải đáp ứng.
Sau khi đi làm, Hạ Tưởng xử lý công việc buổi sáng, giữa trưa, cùng mấy người Phó Hiểu Bân, Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương ăn cơm, buổi chiều vào làm việc không lâu, Biện Tú Linh đến văn phòng của hắn, nói là có chuyện muốn nói.
Tuy rằng nói Biện Tú Linh bởi vì quan hệ giữa Hình Đoan Đài và Tống Triêu Độ, ngay từ đầu đã đứng ở bên Hạ Tưởng, là đồng minh kiên định của Hạ Tưởng, nhưng trong thời gian bình thường, tiếp xúc giữa hai người cũng không nhiều, chủ yếu là chỗ giao nhau của công tác không nhiều lắm, cho nên hôm nay là lần đầu tiên Biện Tú Linh đi vào phòng làm việc của Hạ Tưởng.
Các cục khác đều hưởng ứng, đều tìm cách kết giao với đội công trình. Hiện tại các cục đều có công trình chưa làm xong. Cũng đều hiểu cùng đội công trình tạo quan hệ tốt có tầm quan trọng thế nào, lại có thái độ rất kiên quyết của Chủ tịch quận Hạ, có cục Tài chính làm gương, cho nên trong khoảng thời gian ngắn triển khai cả hai công tác vô cùng thuận lợi, cũng vô cùng sôi nổi
Vì thế, không lâu sau tình trạng giao thông và các hạng mục công trình khác của các Cục đều hoàn thành, đồng thời, chất lượng đội ngũ thi công ở quận Hạ Mã trong thời gian ngắn nâng lên không ít, hơn nữa có thể thấy là không có rác thải công trình bầy ra khắp đường phố, tình trạng xe công trình ở trên quốc lộ đấu đá lung tung cũng đã biến mất, quận Hạ Mã là một cảnh hài hòa yên bình.
Kế trấn an của Hạ Tưởng đánh vào là chiêu bài thân tình, quả thật có hiệu quả rất tốt.
Hai ngày sau, từ chỗ Lý Thấm truyền đến tin tức, Nguyên Minh Lượng ra tay ở ngự hoa viên của Tập đoàn Đạt Tài mua hai căn biệt thự, mặt khác tạm thời không có động tĩnh, tất cả rất bình tĩnh, khu chung cư của các nhà đầu tư phát triển xu thế tiêu thụ vững vàng, không có tăng giảm quá lớn.
Hạ Tưởng cũng biết Nguyên Minh Lượng là người cẩn thận, khi bắt đầu không làm động tác lớn. Nguyên Minh Lượng có kiên nhẫn, hắn cũng có.
Lại qua hai ngày, Liên Nhược Hạm rốt cục tìm được cơ hội. Đến nhà thăm Tào Thù Lê.
Cái gọi là cơ hội, chính là Vương Vu Phân rốt cục trở về thành phố Bảo, bởi vì Hạ Tưởng cũng không dám cho Liên Nhược Hạm xuất hiện trước mặt Vương Vu Phân, nhất là còn dẫn theo con.
Vương Vu Phân ở nhà giúp Tào Thù Lê vài ngày, mới phát hiện có bà hay không cũng không sao, Trương Lan tay chân lanh lẹ, Lam Miệt tay chân chịu khó, hai người cùng nhau động thủ, ngay cả bảo mẫu đều không có việc, càng không cần phải nói đến bà. Liền cảm thán Tào Thù Lê so với bà có phúc, gả cho một người tốt, nhớ ngày xưa bà sinh đứa nhỏ, cũng không có nhiều người chăm sóc như vậy.
Cuối cùng lại phát một câu bực tức, nói là con gái xuất giá rốt cuộc là con người ta, mọi chuyện cũng không cần bà quan tâm, cũng tốt, sau đó khuyên bảo Tào Thù Lê vài câu, liền trở về thành phố Bảo.
Thực ra Hạ Tưởng không nghĩ để Liên Nhược Hạm mang theo con xuất hiện trong nhà, chẳng những có bố mẹ ở đây, ánh mắt các cụ rất chuẩn, hắn lo lắng nhất là Thù Lê không được tự nhiên, dù sao cũng là hai con trai của hắn.
Không ngờ Tào Thù Lê đối với việc Liên Nhược Hạm mang theo Tiểu Liên Hạ tới nhà, vô cùng hoan nghênh, còn liên tục thúc giục Hạ Tưởng sớm an bài. Hạ Tưởng khó hiểu, liền thử thăm dò hỏi cô một câu, không ngờ Thù Lê không chút nào che dấu trái tim hiếu thắng của cô. Véo vào tay Hạ Tưởng rồi nói:
- Em chính là muốn nhìn Hạ Đông đẹp trai, hay là Liên Hạ đẹp trai, ai đẹp trai hơn, thì chứng minh ai là người mẹ càng ưu tú.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, sao mà Thù Lê và Liên Nhược Hạm nói chuyện giống nhau như đúc? Chẳng lẽ hai người âm thầm thông đồng, trong điện thoại liền có so sánh? Hắn sẽ không cố bị véo cho đau cánh tay, vội vàng khuyên nhủ:
- Đánh trận có anh em, ra trận có cha con hỗ trợ, đều là người một nhà, có gì mà phải so sánh thế? Text được lấy tại
- Anh rốt cục thừa nhận là người một nhà?
Thù Lê liền càng dùng sức véo, Hạ Tưởng đau quá đổ mồ hôi lạnh, cô chỉ kiên trì ba giây liền lại không đành lòng, lại buông tay, thở dài một hơi.
- Anh chính là oan gia lớn nhất đời em, kiếp trước không biết nợ gì anh? Đối với anh hận không hết! Liên tỷ tỷ cũng thế, anh nói cô ấy nếu có một gia đình hạnh phúc thì tốt biết bao, em cũng tự thuyết phục chính mình không cần cảm thấy cô ấy đáng thương, nhưng cô ấy không có, một người cô đơn đáng thương, em liền...
Thù Lê nói không được nữa. Trong mắt lại tràn ngập một tầng sương mù.
Hạ Tưởng biết rằng Thù Lê trong lòng tủi thân, liền chủ động vươn tay ra, nói:
- Trong lòng khó chịu thì cắn một cái, giải hết giận.
Thù Lê đã lâu không có đá Hạ Tưởng, nhấc chân liền đá hắn một cước:
- Không thèm cắn anh, em cũng không phải con chó nhỏ, không cắn người.
Lập tức lại nói một câu.
- Anh cần phải có lương tâm, em không cầu anh đối với mẹ con em tốt nhất, nhưng nhất định không thể không công bằng, không thể một thích một chán ghét.
- Cả hai anh đều thích, hơn nữa thời gian ở cùng một chỗ với hai mẹ con em là nhiều nhất, nói ra thì, người khác đố kỵ em mới đúng.
Hạ Tưởng da mặt dầy nói.
- Cái gì hai mẹ con, ói chết. Chỉ cần nói mẹ con, được không?
Thù Lê trên mặt mây đen tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lập tức cắn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng:
- Em nói không cắn anh, sao còn cắn?
- Ai cắn anh? Em và anh nói chuyện với nhau, anh đâu thấy được miệng của em...
Hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, Hạ Tưởng một bàn tay ôm thắt lưng Thù Lê, một bàn tay đặt ở trước ngực của cô. Thù Lê hai tay ôm con, hai người đều không có chú ý tới kỹ thuật nói chuyện của bọn họ, không biết từ khi nào đứa bé vươn bàn tay nhỏ bắt lấy ngón tay Hạ Tưởng, đưa tới miệng, muốn bú sữa...
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê nhìn nhau, đều hạnh phúc mà mỉm cười.
Liên Nhược Hạm nếu muốn tới nhà, Hạ Tưởng chỉ giữ lại cha mẹ và em trai. Còn có Lam Miệt, những người khác thì toàn bộ từ chối tiếp khách. Nghe nói Liên Nhược Hạm hôm nay muốn tới, mẹ từ sáng sớm thức dậy đã thu dọn nhà cửa, vội vàng kinh khủng, tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói.
Hạ Tưởng không tránh khỏi có chút nhức đầu, lén lút nói với Tào Thù Lê:
- Em nói, em khiến Nhược Hạm mang đứa nhỏ đến nhà, có phải là muốn làm xấu mặt anh trước mặt ba mẹ hay không?
Tào Thù Lê vẻ mặt bỡn cợt cười:
- Anh có cái mặt gì xấu, nghĩ không ra! Anh không phải đã nói, một cái chìa khóa có thể mở được mấy cái khóa, là cái chìa khóa vạn năng, anh nên là kiêu ngạo mới đúng?
Hạ Tưởng chỉ biết Thù Lê là cố làm hắn tức, không khỏi hụt hơi:
- Được, xem như em lợi hại. Nhưng anh nói trước, việc gì cũng phải có điểm đến dừng, không thể phá hư.
- Được, đẹp cho anh, anh cho là hiện nay là thời xưa, anh có thể có ba cô vợ bốn nàng hầu? Em và Nhược Hạm có chừng mực, sẽ không cho anh đắc ý.
Thù Lê bất mãn mà hừ một tiếng, sau đó đùa với đứa con.
- Con trai. Mẹ nói cho con một bí mật của ba, được không? Ba con là một đại...
Chuông cửa vang lên, Liên Nhược Hạm tới rồi.
Liên Nhược Hạm mặc một chiếc váy dài màu sáng, tố khí mà thản nhiên, càng tăng khí chất nữ tính thành thục nhã nhặn lịch sự. Vệ Tân chỉ đơn giản mặc áo phông và quần Jean, buộc tóc đuôi ngựa, đơn giản lại không mất sự hào phóng, nhưng vẻ đẹp trời sinh và quần áo cùa phụ nữ quả thật liên hệ không lớn, Vệ Tân cố ý khiêm tốn bởi vì sự lắng đọng và trưởng thành những năm gần đây, đã bước đầu có tiềm chất của người đẹp trí tuệ cùng tồn tại cả sắc đẹp và trí tuệ
Tiểu Liên Hạ vừa vào cửa, là mở to hai mắt hiếu kỳ. Nhìn loanh quanh, nhìn thấy Trương Lan, không quen biết, nhìn nhìn Hạ Thiên Thành, không ấn tượng. Lại thấy Hạ An, có chút suy nghĩ, mặc dù có chút quen mặt, nhưng vẫn không phải là người mà nó muốn tìm. Sau đó ánh mắt liền dừng ở trên người Hạ Tưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó lập tức tươi cười rạng rỡ, giãy dụa khỏi tay Liên Nhược Hạm, chạy như bay thẳng hướng tới Hạ Tưởng, giọng điệu ngây thơ mà kêu một tiếng:
- Ba ba!
Một tiếng này, tình cảm chân thực thân thiết. Một tiếng này, rung động đến tâm can. Một tiếng này, khiến tim Hạ Tưởng vỡ nát. Một tiếng này, khiến Liên Nhược Hạm bách chuyển nhu tràng (xao xuyến bất tận), khiến Tào Thù Lê trong lòng cũng rộn lên tình thương của người mẹ
Càng làm cho nỗi lòng của Lam Miệt và Vệ Tân phức tạp hơn, cũng khiến cho Trương Lan và Hạ Thiên Thành nhìn nhau, trong lòng cũng là nói không nên lời.
Hạ Tưởng đem Tiểu Liên Hạ ôm vào trong ngực, cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể nhỏ bé của đứa con mang đến, và đứa nhỏ dùng lực ôm chặt cổ mình, không chịu buông tay, trong lòng cũng là tình cảm dịu dàng vô hạn, hắn cũng biết rõ, đứa bé còn nhỏ, cảm nhận bên trong của nó không phân biệt ba thật ba giả, nó chỉ biết là, hắn chính là ba ba duy nhất của nó.
Sau một lúc lâu, Tiểu Liên Hạ mới lưu luyến không rời từ trên người Hạ Tưởng leo xuống, vừa xuống đất đã bị Trương Lan kéo cái tay nhỏ xíu lại. Trương Lan dường như không còn hoài nghi phán đoán trước kia, càng nhìn Tiểu Liên Hạ càng giống Hạ Tưởng.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm vừa gặp mặt, liền ngồi cùng một chỗ nói chuyện vui vẻ. Hạ Đông đang ngủ, cái miệng nhỏ nhắn, cắn ngón tay, vẫn không trung thật mà đá mấy cái, Liên Nhược Hạm nhìn thấy thế nên tình mẫu tử lại trỗi dậy, muốn đem Hạ Đông ôm lấy. Hạ Đông đang ngủ. Liên Nhược Hạm ôm lấy liền thức dậy, nói đến cũng lạ, sau khi nó tỉnh dậy không khóc không quậy, tò mò mà nhìn Liên Nhược Hạm trong chốc lát, bỗng nhiên liền dúi về hướng trong ngực Liên Nhược Hạm, không chút khách khí muốn tìm sữa bú.
Liên Nhược Hạm bởi vì mang theo Liên Hạ, trên người còn có mùi sữa, Hạ Đông hiện tại đang trong giai đoạn thấy có mùi sữa thì cho là mẹ, ngửi thấy mùi sữa thì đòi bú sữa.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đều bị hành động của Hạ Đông chọc cười ha hả.
Liên Nhược Hạm tiếc nuối nói:
- Đừng tìm, dứt sữa rồi. Nếu chưa dứt sữa, thật muốn đúc cho con rồi, sau này lớn lên thì có thể đúng tình hợp lý nói với con, ngày xưa con cũng nếm qua sữa của cô.
Sau đó lại hôn một cái ở trên mặt Hạ Đông.
- Đúng là một thằng quỷ nhỏ, càng lớn càng xấu như ba con
- Không phải xấu, là đẹp trai.
Tiểu Liên Hạ không biết khi nào đã đi tới phía sau, kéo lấy Tào Thù Lê nói.
- Ma ma, ba ba đẹp trai, con cũng đẹp trai.
Tào Thù Lê vừa quay đầu lại, Tiểu Liên Hạ mới phát hiện kéo nhầm người, khuôn mặt nhỏ nhắn liền sửng sốt, bộ dáng hơi sợ hãi. Tào Thù Lê thương tiếc mà ôm nó lên, nói:
- Đến đây cho cô ôm một cái, có phải tưởng cô là mẹ không?
Tiểu Liên Hạ dùng sức gật đầu, lại nhìn thấy Liên Nhược Hạm ôm Hạ Đông, liền giơ tay đòi tìm mẹ, Tào Thù Lê không buông tay, dụ dỗ nó, nói:
- Để mẹ con làm mẹ của em Hạ Đông, còn cô làm mẹ của con, được không?
Tiểu Liên Hạ tư duy hiện tại vẫn còn chưa lý giải được vấn đề phức tạp như vậy, nó cúi đầu lo nghĩ, lại lắc lắc đầu:
- Không được.
Về phần làm sao không được, nó cũng không nói được.
Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê lại vui vẻ mà mỉm cười.
Chỉ chốc lát sau, Trương Lan mượn cớ đến ẵm Hạ Đông, Hạ Thiên Thành cũng dụ dỗ Tiểu Liên Hạ đi ra ngoài, Hạ Tưởng thấy thế kinh hãi, biết cha mẹ cố ý đem hai anh em để cùng một chỗ để so sánh, liền kéo Vệ Tân đến một bên, nhỏ giọng nói:
- Mau nghĩ biện pháp, đừng cho Hạ Đông và Liên Hạ ở cùng một chỗ.
Vệ Tân mới không vội, ngược lại cười hì hì nói:
- Hai anh em thật vất vả mới được ở cùng nhau, thì nên nhận thức quen biết với nhau
- Em sao mà cũng hùa theo thêm phiền?
Hạ Tưởng xem vẻ mặt Vệ Tân thì biết cô có ý xem náo nhiệt.
- Em và Liên Hạ thân nhau nhất, tí nữa dụ nó lại đây, ẵm qua một bên đi.
- Nếu muốn người khác không biết, trừ phi là không làm.
Vệ Tân ném ra một câu rồi đi, chỉ để cho Hạ Tưởng một bóng dáng ý vị sâu xa.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ, đành phải lại đi tìm Lam Miệt:
- Lam Miệt, em tìm một cơ hội đem Hạ Đông ẵm lại đây, đừng cho nó và Tiểu Liên Hạ ở cùng một chỗ, hai đứa bé ở cùng một chỗ, không tốt.
Lam Miệt cũng rất không hiểu lý do của Hạ Tưởng:
- Cái gì gọi là hai đứa bé ở cùng một chỗ không tốt, chẳng lẽ trẻ con không chơi vói trẻ con, mà chơi với người lớn à? Chủ tịch quận Hạ, biểu hiện ông cụ non của anh hôm nay hơi bất thường.
Lam Miệt ít nhiều cũng là người thẳng tính, cô cũng không phát hiện giữa Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê và Hạ Tưởng có cái gì lạ, chỉ cảm thấy Hạ Tưởng có chút khẩn trương có chút bất an, cụ thể là nguyên nhân gì, cô cũng không có suy nghĩ sâu xa
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, được, hay là không cần nhiều lời, càng nói càng phiền toái, giấu đầu hở đuôi, hơn nữa nói không chừng còn khiến cho Lam Miệt hoài nghi, liền lắc lắc tay nói:
- Không có việc gì, anh hiện tại rất bình thường mà.
Lam Miệt chỉ nói một câu:
- Chẳng hiểu ra làm sao cả!
Mọi người như gia đình rất là náo nhiệt, Hạ Thiên Thành và Trương Lan chỉ lo mỗi người ẵm một đứa, mừng rỡ cười toe toét. Hai người đầu tiên là ẵm cả Liên Hạ và Hạ Đông tới dưới lầu, chỉ chốc lát sau khi xuống dưới, thì thỉnh thoảng nói thầm vài câu, còn hướng về Hạ Tưởng nhìn vài lần, cũng không biết thảo luận cái gì. Hạ Tưởng và Hạ An ngồi ở sô pha của phòng khách nói chuyện phiếm, đối với sự hoài nghi, ngờ vực vô căn cứ, suy đoán và phỏng đoán của ba mẹ, thấy mà làm như không thấy, nhắm mắt làm ngơ như con đà điểu
Hạ An mấy ngày hôm trước đưa ba mẹ tới thành phố Yến, cùng ngày liền quay trở về thành phố Đan Thành, hôm nay lại đến, là cố ý đón Hạ Thiên Thành trở về.
Hạ An cũng nhìn ra manh mối, mỉm cười nói một câu:
- Anh, em thấy ba mẹ có chút hoài nghi Tiểu Liên Hạ có phải con của anh hay không đấy?
Hạ Tưởng từ ngữ chính nghĩa mà nói:
- Ba mẹ cũng thật là, có cháu đích tôn còn không biết đủ, còn muốn con của người ta? Chẳng lẽ có hai cháu trai mới vừa lòng?
Hạ An thấy Hạ Tưởng cố ý nói y, không dám nói thêm nữa, y ở trước mặt Hạ Tưởng có chút không tự nhiên, không dám nói giỡn, chỉ là tự giễu mà lắc đầu cười:
- Người già rồi, thì cho rằng nhiều cháu nhiều phúc, cũng có thể lý giải. Nhìn thấy ba mẹ vui vẻ, chúng ta là con cũng thấy thỏa mãn.
Điều này cũng là ý tưởng đích thực của Hạ Tưởng, mặc kệ như thế nào, ba mẹ mỗi người ôm một, dường như trẻ ra vài tuổi, hắn cũng liền tự đáy lòng mà vui vẻ. Dù sao chuyện với Liên Nhược Hạm, có thể giấu diếm được bao lâu thì hay bấy lâu, thật sự không thể gạt được nữa thì sẽ nói sau.
Cũng may, ba mẹ hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, cũng biết người trẻ tuổi có một số việc không muốn tiết lộ ra, làm bậc bề trên tốt nhất không cần truy hỏi quá nhiều, hỏi không hay cũng dễ dàng dẫn đến mâu thuẫn. Ba mẹ cũng chỉ lo mà vui vẻ, không hề hỏi đến quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm. Tuy nhiên Hạ Tưởng lại có thể từ vẻ mặt của bọn họ kết luận, trên cơ bản ba mẹ đã nhất sương tình nguyện (chỉ theo ý của mình) mà nhận định sự thật Tiểu Liên Hạ là con hắn.
Mặc dù là sự thật, tuy nhiên trước khi hắn chưa thừa nhận, Hạ Tưởng liền tự an ủi mà đem ý tưởng của ba mẹ cho là nhất sương tình nguyện (chỉ theo ý của mình). Hắn nghĩ rằng, tự lừa dối thì tự lừa dối cũng tốt, dù sao hắn chính là một người có chết cũng không chịu thừa nhận.
Khiến Hạ Tưởng rất là kinh ngạc chính là,khi ăn cơm, Liên Hạ cũng không chịu ngồi cùng một chỗ với hắn mà muốn ngồi cùng Hạ Thiên Thành, hơn nữa một tiếng ông nội kêu rất thân thiết, khiến hắn cảm thán quả nhiên là cách một đời thì thân hơn, ba yêu thương Liên Hạ, khẳng định là yêu thương nhiều hơn rất nhiều so với hắn trước đây, không phải tốn nhiều công sức, Tiểu Liên Hạ đã trở nên thân thiết với ba.
Trẻ con thực tế nhất, ai đối tốt với nó nhất, nó sẽ lập tức hướng về người đó, cũng không như nhân vật chính trị, còn phải cân nhắc lợi hại, tính toán được mất.
Bởi vì Tào Thù Lê còn chưa tiện đi ra ngoài ăn cơm, giữa trưa liền do mẹ xuống bếp, Liên Nhược Hạm, Vệ Tân làm trợ thủ, làm một bàn đồ ăn phong phú. trong bữa ăn, mẹ liền khen Vệ Tân vài câu, nói là Vệ Tân vừa biết điều, tay chân lại lưu loát, làm việc rất khéo, về sau ai cưới được cô, đúng là có phúc
Đối với cẩn thận và quan tâm của Vệ Tân, Hạ Tưởng có quyền lên tiếng nhất. Hắn biết không quản là Tào Thù Lê hay là Liên Nhược Hạm, bao gồm cả Lam Miệt ở bên trong, cũng không lo cho gia đình như Vệ Tân, cũng không biết chăm sóc người khác như Vệ Tân. Không phải là nói Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm không đủ cẩn thận, mà là sự tương phản, sự cẩn thận của Vệ Tân, là sự tỉ mỉ chu đáo để người khác không nghĩ tới
Vệ Tân được Trương Lan khen, có chút thẹn thùng mà cúi đầu. Lam Miệt ngồi ở bên cạnh Tào Thù Lê, nhìn Vệ Tân, lại nhìn nhìn Hạ Tưởng, đột nhiên liền toát ra một câu:
- Em sao cứ cảm thấy Vệ Tân và Chủ tịch quận Hạ có nét hơi giống nhau, tục gọi là tướng phu thê?
Tào Thù Lê cũng biết Lam Miệt rất thẳng thắn, liền cười mắng một câu:
- Đừng nói lung tung, Vệ Tân xinh đẹp như vậy, anh ta sao có thể sánh bằng? Em đề cao anh ta rồi.
Liên Nhược Hạm thì lại chăm chú nhìn hai mắt của Vệ Tân và Hạ Tưởng, cười đầy thâm ý:
- Đừng nói vậy, thật là có điểm giống, chủ yếu là ánh mắt giống nhất. Vệ Tân là cô gái tốt, cẩn thận lại chu đáo, về sau tuyệt đối là một người vợ hiền mẹ đảm.
Ánh mắt Lam Miệt lại lướt qua trên mặt Hạ Tưởng và Vệ Tân vài lần, còn nói:
- Em xem trên một quyển sách nói, nếu giữa một nam một nữ, có cái miệng và cái lỗ tai giống nhất, thì sẽ dễ dàng trở thành vợ chồng, cái này gọi là định mệnh. Nhưng nếu chỉ có ánh mắt giống, thì chỉ là có duyên vô phận, cái này gọi là trông mòn con mắt.
Vệ Tân vốn khuôn mặt đang có chút hơi hơi xấu hổ, trong nháy mắt liền ảm đạm trầm xuống. Tuy nhiên chú ý của mấy người đều dừng ở trên người Tiểu Liên Hạ và Hạ Đông, đối với sự mất mát của Vệ Tân không ai phát hiện, chỉ có Hạ Tưởng liếc mắt nhìn thêm Vệ Tân một cái, trong lòng xẹt qua một tiếng thở dài.
Liên Nhược Hạm chơi đến sau bữa cơm chiều mới đi, giữa cô và Tào Thù Lê dường như có chủ đề nói không thể hết, liền ngay cả Hạ Tưởng cũng giật mình các cô líu ríu rốt cuộc đang nói cái gì đó, sao có thể nói nhiều như vậy? Đồng thời cũng khiến hắn tiến thêm một bước nhận thức đối với sự khoan dung và phức tạp của phụ nữ, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm vẫn giống như trước đây thân như chị em, trong lòng một chút cũng không có khúc mắc, khiến cho hắn trước sau không thể lý giải rốt cuộc là sức hấp dẫn của hắn rất kinh người, hay là Tào Thù Lê quá rộng rãi hay là Liên Nhược Hạm quá nhân nhượng?
Mặc kệ là thế nào, dù sao, hắn rất hạnh phúc.
Ngày hôm sau, ba và Hạ An quay trở về thành phố Đan Thành, mẹ nói cái gì cũng không chịu đi, nói phải chăm sóc Tào Thù Lê thêm một thời gian mới yên tâm. Hạ Tưởng không dám phụ lòng tốt của người lớn, đành phải đáp ứng.
Sau khi đi làm, Hạ Tưởng xử lý công việc buổi sáng, giữa trưa, cùng mấy người Phó Hiểu Bân, Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương ăn cơm, buổi chiều vào làm việc không lâu, Biện Tú Linh đến văn phòng của hắn, nói là có chuyện muốn nói.
Tuy rằng nói Biện Tú Linh bởi vì quan hệ giữa Hình Đoan Đài và Tống Triêu Độ, ngay từ đầu đã đứng ở bên Hạ Tưởng, là đồng minh kiên định của Hạ Tưởng, nhưng trong thời gian bình thường, tiếp xúc giữa hai người cũng không nhiều, chủ yếu là chỗ giao nhau của công tác không nhiều lắm, cho nên hôm nay là lần đầu tiên Biện Tú Linh đi vào phòng làm việc của Hạ Tưởng.