Lúc sắp hết giờ làm, Hạ Tưởng đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về nhà, bởi vì tiệc đầy tháng của con trai cần phải bày đặt một chút, hắn về nhà còn phải viết thiệp gọi điện thoại mời bạn bè thân thiết. Thật ra theo ý của hắn, thì lễ đầy tháng không cần bày biện nhiều cũng không sao, nhưng Tào Vĩnh Quốc lại kiên quyết, bởi vì ông cảm thấy lúc Tào Thù Lê sinh con mình không quan tâm nhiều, thấy thẹn trong lòng, đã nghĩ mượn lễ đầy tháng thể hiện một chút tình thương của cha với Tào Thù Lê và sự thân thiết với Hạ Đông.
Hạ Tưởng thấy Tào Vĩnh Quốc thái độ khá kiên quyết, đành đồng ý.
Hắn vừa mới sắp xếp xong, đang định ra cửa, thì thấy Triều Vĩ Cương gõ cửa tiến vào, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Lãnh đạo, có một người muốn gặp anh, tôi ngăn không được cô ta, thái độ của cô ấy không tốt lắm...
Lời nói còn chưa dứt, một người từ phía sau Triều Vĩ Cương lách mình tiến vào, còn có ý đẩy Triều Vĩ Cương một cái, bất mãn nói:
- Đừng chặn đường được không? Làm ơn, ông làm thư ký kiểu gì vậy? Một chút con mắt nhìn cũng không có!
Cô gái vừa vào cửa, đôi mắt đầu tiên đảo mấy vòng, Quan sát Hạ Tưởng, rồi mới nheo mắt cười:
- Anh chính là Hạ Tưởng?
Người đến là một cô gái trẻ, tuổi không lớn, ăn mặc quần áo đơn giản, dáng người không tồi, mặt tròn, eo nhỏ, chân dài, quần bò, quần áo đơn giản mà thoải mái, có một loại vẻ đẹp giản dị. Hơn nữa trên mặt không trang điểm, gặp người với khuôn mặt mộc, có hương vị đặc biệt của tuổi trẻ.
Hạ Tưởng hướng về phía Triều Vĩ Cương phất tay, Triều Vĩ Cương bất mãn mà trừng mắt nhìn cô gái một cái, tế nhị mà lui ra ngoài.
- Là tôi, cô là ai? Có chuyện gì?
Hạ Tưởng vẻ mặt bình tĩnh, không mừng không giận.
- Đã sớm nghe qua đại danh của anh, còn tưởng rằng anh lớn tuổi, không ngờ chỉ hơn tôi mấy tuổi. Hơn nữa bộ dáng cũng không kém, không xem như là dạng cực kỳ hung ác, tai sao những điều tôi nghe được toàn là những lời không lọt tai của anh?
Cô gái vẻ mặt tò mò nói, đôi mắt thỉnh thoảng còn chớp chớp không ngừng, đôi lông mi dài khẽ động, làm cho cô có một loại cảm giác như búp bê.
- Tôi tìm anh là muốn tìm một người, anh ta có đến tìm anh hay không?
Hạ Tưởng bị làm cho mơ hồ, cười nói:
- Đã nói một hồi lâu, cô cũng không nói rõ ràng được một câu, thật sự nếu không nói rõ mục đích đến, thì xin lỗi, tôi còn có việc...
Cô gái khoanh hai tay ở trước ngực, đắc ý mỉm cười:
- Đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong. Tự giới thiệu một chút, tôi là Phó Tiên Tiên, tôi đến tìm Mai Hiểu Mộc, xin hỏi anh đem Mai Hiểu Mộc giấu ở đâu rồi?
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, hoá ra cô chính là Phó Tiên Tiên người trong miệng của Khâu Tự Phong, không ngờ trực tiếp tìm tới cửa, gặp hắn đòi Mai Hiểu Mộc, quả thực là việc không liên quan gì đến nhau, liền nói:
- Tôi gần đây không gặp Mai Hiểu Mộc, cũng không có giấu hắn, cô tìm cách khác đi... Còn có việc gì không?
Phó Tiên Tiên vẻ mặt lập tức không vui, nói:
- Thật bất lịch sư, hai câu nói đã muốn đuổi tôi đi sao? Bộ dáng tôi xấu lắm sao mà anh lại chán ghét như vậy? Nhìn dáng vẻ của anh khẳng định là có tật giật mình, nhất định là đem Mai Hiểu Mộc dấu đi, anh ấy nói muốn tới thành phố Yến tìm anh, anh ấy đã đến đây vài ngày rồi. Tôi tìm mãi không thấy anh ta, khẳng định là bị anh dấu đi.
Hạ Tưởng cảm thấy logic của Phó Tiên Tiên có chút vấn đề, xua tay nói:
- Mai Hiểu Mộc không tới tìm tôi, tôi càng không có giấu hắn. Nếu tôi gặp hắn, tôi sẽ chuyển cáo hắn một tiếng. Được rồi, tôi hết giờ làm rồi...
Phó Tiên Tiên vẻ mặt thất vọng mà gật gật đầu, cũng không nói, cùng Hạ Tưởng đi ra cửa vàcùng nhau xuống lầu, giống như cái bóng đi theo phía sau Hạ Tưởng, theo tới trước xe Hạ Tưởng, mới cẩn thận nói:
- Tôi không lái xe đến đây, có thể đi nhờ xe của anh quay về thành phố, tiết kiệm một chút lộ phí không...
Hạ Tưởng sẽ không bị vẻ giả vờ giả vịt của cô mê hoặc, sự giảo hoạt của cô sao thoát nổi ánh mắt của hắn. Phỏng chừng cô vẫn không tin hắn không có giấu Mai Hiểu Mộc, muốn mượn cơ hội làm quen hắn để rồi tìm tung tích Mai Hiểu Mộc.
Hạ Tưởng cũng rất lịch sự mà mở cửa xe:
- Mời!
Vừa cười nói:
- Tin rằng cô cũng từ miệng Phó Tiên Phong nghe qua không ít chuyện xấu về tôi, nếu không sợ tôi là người xấu, thì lên xe.
Phó Tiên Tiên động tác nhanh nhẹn, rất nhanh liền nhảy vào ghế phụ, híp mắt cười:
- Tôi không sợ, từ trước tới bây giờ đều là người xấu sợ tôi, làm gì có chuyện tôi sợ người xấu? Hơn nữa lời của anh tôi nói chỉ thể hiện cho quan điểm chính trị của anh ấy, không thay cho cảm tình cá nhân của anh ấy. Nhân vật chính trị cho tới bây giờ chỉ đứng ở lập trường chính trị nói chuyện, không có nói công bằng. Nếu tôi tin tưởng anh ấy cùng cha, ông nội, thiên hạ xem như không có người tốt nữa rồi. Tôi cũng không phải nhân vật chính trị, tôi chỉ tin tưởng vào quan điểm của chính mình.
Hạ Tưởng khởi động ô tô, lái ra cổng Quận ủy, chạy đến phía đường lớn, mới lại hỏi Phó Tiên Tiên:
- Cô đến chỗ nào xuống xe? Tôi thuận đường sẽ đưa cô đến.
Phó Tiên Tiên ngẫm nghĩ một chút, lại lắc đầu nói:
- Chưa nghĩ ra, đến cửa nhà anh thì tôi xuống là được.
Sau đó lại làm bộ lơ đãng mà nói một câu:
- Mai Hiểu Mộc rốt cuộc đi nơi nào? Cũng thật là, tôi đáng sợ vậy sao mà trốn tránh không gặp?
Cô cho rằng Hạ Tưởng sẽ tò mò mà hỏi cô một câu, không ngờ sau khi cô nói xong, Hạ Tưởng cũng không thèm để ý, còn mở radio, nghe tin tức.
Phó Tiên Tiên lắc đầu thở dài:
- Anh mới bao nhiêu tuổi, mà sao cảm giác rất giống anh tôi, đều làm ra vẻ cụ non? Anh cũng không hỏi xem tôi vì sao muốn tìm Mai Hiểu Mộc, chẳng lẽ một chút lòng hiếu kỳ cũng không có?
Hạ Tưởng mắt nhìn kỹ phía trước, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Cô muốn nói, tự nhiên sẽ nói, tôi làm sao phải hỏi nhiều? Tôi chỉ muốn nói, cô tính nhầm rồi, đừng tưởng rằng đi theo tôi có thể gặp được Mai Hiểu Mộc, hắn quả thật chưa tới tìm tôi.
Phó Tiên Tiên mặt đỏ lên, ngượng ngùng mà lấy tay cạo mặt, nói:
- Thất bại, bị anh phát hiện. Thôi được, không làm khó anh nữa, mau cho tôi xuống đi, tôi không lãng phí thời gian với anh nữa.
Hạ Tưởng liền dừng xe bên đường để cô xuống, Phó Tiên Tiên nhảy xuống xe, lại quay đầu lại hí mắt cười:
- Đúng rồi, dù sao cũng đừng nói cho anh tôi biết tôi đến thành phố Yến, tôi không muốn gặp anh ấy, phiền. Còn nữa, nếu chẳng may, tôi nói là nếu chẳng may Mai Hiểu Mộc tìm anh, anh hãy chuyển tới anh ta một câu. Tôi không muốn gả cho anh ta, anh ta đừng sợ.
Hạ Tưởng cười cười, không nói gì, tiếp tục lái xe về nhà, trong lòng lại nghĩ Phó Tiên Tiên và Phó Tiên Phong khác biệt đúng là không nhỏ, Phó Tiên Phong âm hiểm giả dối, hai mặt, Phó Tiên Tiên tuy rằng cũng có chút giảo hoạt, nhưng con người sởi lởi, còn có nét đáng yêu.
Hạ Tưởng cười cười, không nói gì, tiếp tục lái xe về nhà, trong lòng lại nghĩ Phó Tiên Tiên và Phó Tiên Phong khác biệt đúng là không nhỏ, Phó Tiên Phong âm hiểm giả dối, hai mặt, Phó Tiên Tiên tuy rằng cũng có chút giảo hoạt, nhưng con người sởi lởi, còn có nét đáng yêu.
Về đến nhà mới phát hiện, có hai vị khách không mời mà đến —— Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng liền phát hiện gần đây Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc có xu thế đến gần, hai người muốn tới thì tới cùng nhau, nếu không đến thì đều không xuất hiện. Cổ Ngọc bây giờ vẫn ở tổ lãnh đạo, nghe nói công tác vẫn vô cùng xuất sắc, có chút hương vị tiệm nhập giai cảnh ( tình trạng dần chuyển tốt hơn). Sau khi xây xong Cung Văn hóa Cố sự Thành ngữ của Nghiêm Tiểu Thì, hiệu quả và lợi ích không tồi, hiện tại đã đi vào quỹ đạo đúng, cô ấy đã có thể thoát ra, đi làm việc khác. Nghe nói gần đây cô đang bận việc học, có hi vọng ở thời gian sắp tới lấy được văn bằng do Cốc lão cấp.
Mẹ hắn vào dịp quốc khánh đã trở về thành phố Đan Thành, chỉ ở không được vài ngày, vì nhớ cháu, quốc khánh chưa xong lại tới đây. Lam Miệt đã bắt đầu đi làm quản lý công việc công ty, trong nhà bình thường có mẹ và bảo mẫu vậy là đủ rồi.
Đối với việc vì đầy tháng Hạ Đông mà bày tiệc rượu, mẹ đồng ý cả hai tay, hơn nữa ý của bà là người càng nhiều càng tốt, càng náo nhiệt, thể hiện cho Hạ Đông về sau càng có tiền đồ. Hạ Tưởng không nói gì với cách nghĩ của bà, cũng lười phản bác, dù sao tận sức để cha mẹ hai bên vui vẻ là được.
Hạ Tưởng vừa vào cửa, vừa mới ngồi vào sô pha. Cổ Ngọc liền tiến gần, cái mũi khẽ mấp máy, lập tức nói:
- Trên đường có người đẹp làm bạn phải không?
Hạ Tưởng hoảng sợ:
- Cái mũi của cô rất thính, giống như...
Cổ Ngọc vội giơ tay ra hiệu tạm dừng:
- Dừng, nói bậy thì không cần phải nói nữa, tôi thay Thù Lê thẩm vấn anh, mỹ nữ rốt cuộc là ai?
Nghiêm Tiểu Thì thích nhất xem Cổ Ngọc trêu ghẹo Hạ Tưởng, từ lúc Cổ Ngọc ra mặt, việc cô thích nhất chính là ở bên cạnh che miệng cười khẽ, xem vẻ lúng túng của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không có gì đáng giấu diếm, liền đem đầu đuôi nói ra chuyện Phó Tiên Tiên bất ngờ xuất hiện.
- Em gái Phó Tiên Phong? Em ruột?
Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt kinh ngạc, chen vào hỏi.
- Chắc là em ruột, tôi không hỏi kỹ.
Hạ Tưởng buông tay, lắc đầu nói:
- Được rồi, tôi đã nói xong, không cần tranh cãi cái gọi là mỹ nữ nữa nhé, nói xem mấy cô hôm nay đến nhà, có việc gì sao?
Nghiêm Tiểu Thì nhìn Cổ Ngọc một cái, thấy Cổ Ngọc không nói lời nào, cô đành phải nói:
- Thật ra là đến thăm Thù Lê và Hạ Đông, không phải sắp đầy tháng rồi sao? Chúng tôi tới đây xem có cần hỗ trợ gì không?
Cổ Ngọc ở bên cạnh cố nhịn cười, thấy Nghiêm Tiểu Thì bộ dáng nghiêm trang, thật sự không kìm nổi bật cười:
- Chị Tiểu Thì là muốnnhờ anh hỗ trợ, chị ấy muốn đến quận Hạ Mã đầu tư, nhưng không biết đầu tư hạng mục nào tốt, ý của chị ấy là, chị ấy bỏ sức, anh bỏ trí tuệ, cuối cùng chị ấy kiếm được lợi nhuận, anh được chiến tích, các bên cùng có lợi.
Hạ Tưởng còn chưa nói gì, di động lại đột nhiên reo lên, hắn hướng về phía Nghiêm Tiểu Thì gật gật đầu, đứng dậy nhận điện thoại, bên trong truyền tới tiếng một người lạ.
- Chủ tịch quận Hạ phải không?
- Tôi là Hạ Tưởng, xin hỏi ai vậy?
- Tôi là Mai Hiểu Mộc...
- Tôi là Mai Hiểu Mộc...
Tiếng nói Mai Hiểu Mộc lúc này so với sự vênh vang tự đắc khi lần đầu tiên Hạ Tưởng gặp y khác nhau rất lớn, nghe hơi uể oải không phấn chấn.
- Không biết Chủ tịch quận Hạ còn nhớ tôi không?
- Hiểu Mộc xin chào, nhớ rõ, nhớ rõ.
Hạ Tưởng không có ấn tượng hay gì với Mai Hiểu Mộc, nhưng vì y là em ruột của Mai Hiểu Lâm, lại bởi vì Mai Thái Bình đã bảo trước hắn phải quan tâm đôi chút, hắn cũng không thể lạnh lùng, đành cố gắng nhiệt tình một chút,
- Nghe nói cậu đã đến thành phố Yến, sao không tới tìm tôi?
Giọng nói của Mai Hiểu Mộc dừng lại một lát, hiển nhiên là không nhận thấy sự nhiệt tình của Hạ Tưởng, một lát sau mới nói:
- Có chút việc chưa làm xong, hai ngày nữa sẽ đến làm phiền Chủ tịch quận Hạ, lúc đó đừng ghét bỏ tôi đấy.
Y lại chần chừ một chút, rồi hỏi.
- Có phải Phó Tiên Tiên đến tìm anh?
Hạ Tưởng liền ăn ngay nói thật:
- Đúng vậy, vừa rồi còn ngồi xe của tôi tới thành phố, tôi để cô ấy xuống ở trên đường, còn bảo tôi chuyển cáo cậu, nói cô ấy không muốn gả cho cậu, để cậu đừng sợ.
Hạ Tưởng nghĩ thầm dù sao thì chuyển lời tới nơi là được rồi, cũng không bị coi là thất tín với người khác.
Mai Hiểu Mộc xấu hổ mà ho khan hai tiếng, nói:
- Để Chủ tịch quận Hạ chê cười rồi, Phó Tiên Tiên rất tự do tùy tiện, rất biết gây chuyện, rất đáng giận rồi. Anh đừng để ý tới cô ấy, tôi đi tìm cô ấy giải thích.
Sau đó còn nói thêm vài câu rồi tắt điện thoại.
Hạ Tưởng ngồi trở lại sô pha, tâm tư không rõ. Nghiêm Tiểu Thì muốn tới quận Hạ Mã phát triển, lại có thêm cả Mai Hiểu Mộc, còn đi theo một Phó Tiên Tiên, thế cục quận Hạ Mã đã đủ rối loạn rồi, hiện tại chỉ có thể càng rối loạn.
Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đã đến đúng bữa cơm, hiển nhiên phải ở lại ăn cơm. Trong lúc ăn, Nghiêm Tiểu Thì nói ra tính toán trong lòng:
- Nếu thành phố Đan Thành có Cung Văn hoá Cố sự Thành ngữ, thành phố Yến tuy rằng không có lịch sử lâu đời, nhưng quận Hạ Mã cách huyện Thường Sơn rất gần, huyện Thường Sơn là cố hương của danh nhân Triệu Tử Long trong Tam Quốc, liệu có thể dùng làm tính chất lịch sử, phải xem có thể khai thác giá trị lịch sử hay không?
Hạ Tưởng lắc đầu:
- Không tốt lắm, Triệu Vân mặc dù có danh khí, nhưng huyện Thường Sơn danh khí quá nhỏ, hơn nữa không có quá nhiều sự kiện lịch sử có thể dùng để triển khai, không giống thành phố Đan Thành, chỉ là thành thị nhưng có nhiều di tích lịch sử như cầu Học Bộ, ngõ Hồi Xa, có rất nhiều thứ có thể tuyên truyền. Triệu Vân tuy rằng là người huyện Thường Sơn, nhưng rất nhiều sự tích của ông ta không phát sinh ở huyện Thường Sơn...
Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt thất vọng, lại dùng giọng điệu trêu đùa nói:
- Tôi không nghĩ nữa, anh giúp tôi nghĩ hạng mục là được rồi.
Hạ Tưởng tâm tư khẽ động:
- Cô có bao nhiêu tiền?
- Trong tay hiện có không nhiều, hơn 30 triệu còn có thể lấy dùng, nhiều hơn nữa thì không có.
Nghiêm Tiểu Thì nhìn Cổ Ngọc một cái, hé miệng cười.
- Cổ Ngọc có tiền, tuy nhiên hình như cô ấy không có hứng thú lắm với quận Hạ Mã của anh.
Cổ Ngọc mỉm cười, không tiếp lời.
Hạ Tưởng liền nói:
- Tôi đề nghị cô đến phía nam hoặc là thủ đô, tìm xem có công nghiệp kỹ thuật cao thích hợp không. Quận Hạ Mã hiện tại cần nhất chính là công nghiệp kỹ thuật cao, công nghệ thông tin, công nghệ sinh học, kỹ thuật vật liệu mới, bất kỳ là loại nào đều vô cùng hoan nghênh.
- Sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao lấy kỹ thuật hiện đại làm cơ sở, tham gia một loại hoặc nhiều loại kỹ thuật cao và tập hợp các xí nghiệp nghiên cứu, phát triển, sản xuất và kỹ thuật phục vụ của sản phẩm khác, nắm bắt loại kỹ thuật quan trọng này khó khăn thường rất lớn, nhưng một khi thành công, lại có hiệu quả và lợi ích kinh tế cùng xã hội cao hơn bình thường nhiều. Sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao là sản xuất công nghiệp của kỹ thuật tập trung, tri thức tập trung, giai đoạn đầu cần đầu tư lớn, nghiên cứu phát triển dài, nhưng sau khi thành công, giá trị đi kèm cũng rất kinh người.
- Kỹ thuật vật liệu mới nghe không tồi.
Nghiêm Tiểu Thì cúi đầu trầm tư một lát, rồi nói,
- Tuy nhiên có nhiều loại vật liệu mới, dù sao cũng phải có một phương hướng cụ thể mới tốt.
Vật liệu mới lấy kỹ thuật cao làm cơ sở và kẻ dẫn đường, phạm vi ứng dụng cực kỳ rộng. Phân loại của vật liệu mới, dựa theo lĩnh vực ứng dụng, bình thường có thể chia làm vật liệu thông tin, vật liệu năng lượng, vật liệu sinh học, vật liệu ô tô, vật liệu nano, vật liệu siêu dẫn, vật liệu đất hiếm, vật liệu sắt thép, vật liệu kim loại mới, vật liệu xây dựng..v..v.. cũng không phải là ít.
Cổ Ngọc đối với kỹ thuật vật liệu mới cũng có nghe thấy, bởi vì công nghiệp ô tô cũng dùng đến, cô nghĩ rồi cười nói:
- Nếu là tôi, sẽ đầu tư vật liệu ô tô, hiện tại công nghiệp ô tô phát triển rất nhanh, doanh số bán hàng cũng tăng trưởng rất nhanh, không gian phát triển rất lớn. Nếu có vật liệu kiểu mới nhẹ, chắc chắn, thân thiện với môi trường được chào đời, ô tô có thể giảm bớt trọng lượng đồng thời tăng tính an toàn, đạt được bước nhảy vọt.
Hạ Tưởng hiểu biết có hạn về vật liệu ô tô, không tiếp lời, Nghiêm Tiểu Thì nghe xong cũng như nghe thiên thư, không có hứng thú, khẽ lắc đầu.
Tào Thù Lê luôn lẳng lặng nghe mấy người nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói:
- Em cảm thấy vật liệu xây dựng kiểu mới nhất định có thị trường.
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng!
Ngay cả Hạ Tưởng cũng không ngại có người ngoài ở đây, không chút keo kiệt mà khen:
- Ba mỹ nữ ở đây, người thông minh nhất là Thù Lê!
Tào Thù Lê đã làm mẹ, được Hạ Tưởng khen, vẫn rất thẹn thùng, oán trách nói:
- Em chỉ là chợt lóe lên một ý tưởng, cũng không tính là thông minh gì, không cần anh phải mèo khen mèo dài đuôi.
Có thể đoán được là, ở trong một khoảng thời gian dài, ngành bất động sản đều hiện ra một trạng thái phát triển mạnh mẽ, vả lại mặc kệ toàn bộ thị trường bất động sản có bất thường hay không—— Hạ Tưởng cũng không có năng lực ngăn cản bất động sản phát triển —— bởi vậy, nhu cầu vật liệu xây dựng kiểu mới cũng rất lớn.
Thị trường bất động sản sở dĩ ra mộthình thức phát triển vượt qua mức bình thường, xét đến cùng vẫn là bởi vì ngành bất động sản kéo theo rất nhiều ngành sản xuất, ngoại trừ chính quyền địa phương chủ bán đất mà phát tài, ngành bất động sản còn có thể kéo theo ngành sản xuất công nghiệp sắt thép, xi măng, thủy tinh, gạch men..v..v có thể nói một tòa nhà kéo theo bao nhiêu nhu cầu trong đó, tạo thêm nhiều lao động, lại giầu thêm túi của bao nhiêu người, đúng là bởi vậy, giá cả căn hộ mới càng ngày càng cao, khó có thể hạ xuống.
Tới cuối cùng, chính quyền địa phương cũng tốt, thương gia làm bất động sản cũng tốt, rõ ràng biết rõ giá cả căn hộ càng cao sẽ có một ngày sập, nhưng sẽ chết mà không hạ, bởi vì làm giá cả căn hộ tăng cao đến độ nhất định, là giống như thổi khí cầu, ai mở miệng hạ giá cả, sẽ từ nghìn trượng mà rơi xuống, vì khí cầu trong nháy mắt trở nên khô quắt. Nhưng càng thổi càng lớn, cũng sẽ tới hạn rồi nổ tung. Tuy nhiên thổi mấy hơi, có lẽ còn có thể kiếm thêm một chút. Hạ giá xuống, lại bị chết nhanh hơn.
Chết tử tế không bằng sống ỷ lại, đều chống đỡ đến chết, xem có thể chống được bao lâu. Bao gồm cả ngân hàng cũng vậy, nếu giá nhà ở mất giá một loạt, số lượng lớn nhà ở đọng lại, vô số người đầu cơ bất động sản thế chấp nhà với ngân hàng, ngân hàng thu không được tiền về, giữ không mấy chục vạn m2 nhà ở để làm gì?
Kỳ thật người dân lương thiện không biết, tiền bất động sản ở đâu tới đây? Đều là tiền mồ hôi nước mắt của họ gửi ngân hàng. Mức tiền dư gửi ngân hàng mấy nghìn tỷ của cả nước,, chẳng qua chỉ là con số mà thôi, hoặc nói là một loại trò chơi con số. Nếu cả nước gởi ngân hàng có một phần năm người rút ra toàn bộ, phỏng chừng ngân hàng cũng không trả đủ.
Con người chính là sống trong thực tế ảo tưởng, cổ phiếu cũng giống vậy, cái gọi là mấy nghìn tỷ đều là một con số không có giá trị gì, chỉ là giá trị tâm lý, không phải giá trị thực tế. Lúc tất cả mọi người đánh mất tin tưởng, chính là lúc khủng hoảng toàn cầu bắt đầu.
Có một câu nói rất hay, đang mơ lại nghĩ là thật, đúng vậy, lúc không phân biệt được mơ và thật, xã hội loài người sẽ hiện ra sự vui sướng tràn đầy sức sống. Lúc giấc mộng rời xa, sẽ là tiếng kêu than dậy khắp đất trời. Lịch sử chính là một vong luân hồi luẩn quẩn, mấy ngàn năm lịch sử của nhân loại nói cho chúng ta biết, tức nước vỡ bờ, không có gì là tuyệt đối.
Giống như giá nhà ở tất sẽ mất giá. Nếu giá nhà ở chỉ tăng không giảm, sẽ như người sống trường sinh bất lão, thật buồn cười.
Lúc sắp hết giờ làm, Hạ Tưởng đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về nhà, bởi vì tiệc đầy tháng của con trai cần phải bày đặt một chút, hắn về nhà còn phải viết thiệp gọi điện thoại mời bạn bè thân thiết. Thật ra theo ý của hắn, thì lễ đầy tháng không cần bày biện nhiều cũng không sao, nhưng Tào Vĩnh Quốc lại kiên quyết, bởi vì ông cảm thấy lúc Tào Thù Lê sinh con mình không quan tâm nhiều, thấy thẹn trong lòng, đã nghĩ mượn lễ đầy tháng thể hiện một chút tình thương của cha với Tào Thù Lê và sự thân thiết với Hạ Đông.
Hạ Tưởng thấy Tào Vĩnh Quốc thái độ khá kiên quyết, đành đồng ý.
Hắn vừa mới sắp xếp xong, đang định ra cửa, thì thấy Triều Vĩ Cương gõ cửa tiến vào, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Lãnh đạo, có một người muốn gặp anh, tôi ngăn không được cô ta, thái độ của cô ấy không tốt lắm...
Lời nói còn chưa dứt, một người từ phía sau Triều Vĩ Cương lách mình tiến vào, còn có ý đẩy Triều Vĩ Cương một cái, bất mãn nói:
- Đừng chặn đường được không? Làm ơn, ông làm thư ký kiểu gì vậy? Một chút con mắt nhìn cũng không có!
Cô gái vừa vào cửa, đôi mắt đầu tiên đảo mấy vòng, Quan sát Hạ Tưởng, rồi mới nheo mắt cười:
- Anh chính là Hạ Tưởng?
Người đến là một cô gái trẻ, tuổi không lớn, ăn mặc quần áo đơn giản, dáng người không tồi, mặt tròn, eo nhỏ, chân dài, quần bò, quần áo đơn giản mà thoải mái, có một loại vẻ đẹp giản dị. Hơn nữa trên mặt không trang điểm, gặp người với khuôn mặt mộc, có hương vị đặc biệt của tuổi trẻ.
Hạ Tưởng hướng về phía Triều Vĩ Cương phất tay, Triều Vĩ Cương bất mãn mà trừng mắt nhìn cô gái một cái, tế nhị mà lui ra ngoài.
- Là tôi, cô là ai? Có chuyện gì?
Hạ Tưởng vẻ mặt bình tĩnh, không mừng không giận.
- Đã sớm nghe qua đại danh của anh, còn tưởng rằng anh lớn tuổi, không ngờ chỉ hơn tôi mấy tuổi. Hơn nữa bộ dáng cũng không kém, không xem như là dạng cực kỳ hung ác, tai sao những điều tôi nghe được toàn là những lời không lọt tai của anh?
Cô gái vẻ mặt tò mò nói, đôi mắt thỉnh thoảng còn chớp chớp không ngừng, đôi lông mi dài khẽ động, làm cho cô có một loại cảm giác như búp bê.
- Tôi tìm anh là muốn tìm một người, anh ta có đến tìm anh hay không?
Hạ Tưởng bị làm cho mơ hồ, cười nói:
- Đã nói một hồi lâu, cô cũng không nói rõ ràng được một câu, thật sự nếu không nói rõ mục đích đến, thì xin lỗi, tôi còn có việc...
Cô gái khoanh hai tay ở trước ngực, đắc ý mỉm cười:
- Đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong. Tự giới thiệu một chút, tôi là Phó Tiên Tiên, tôi đến tìm Mai Hiểu Mộc, xin hỏi anh đem Mai Hiểu Mộc giấu ở đâu rồi?
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, hoá ra cô chính là Phó Tiên Tiên người trong miệng của Khâu Tự Phong, không ngờ trực tiếp tìm tới cửa, gặp hắn đòi Mai Hiểu Mộc, quả thực là việc không liên quan gì đến nhau, liền nói:
- Tôi gần đây không gặp Mai Hiểu Mộc, cũng không có giấu hắn, cô tìm cách khác đi... Còn có việc gì không?
Phó Tiên Tiên vẻ mặt lập tức không vui, nói:
- Thật bất lịch sư, hai câu nói đã muốn đuổi tôi đi sao? Bộ dáng tôi xấu lắm sao mà anh lại chán ghét như vậy? Nhìn dáng vẻ của anh khẳng định là có tật giật mình, nhất định là đem Mai Hiểu Mộc dấu đi, anh ấy nói muốn tới thành phố Yến tìm anh, anh ấy đã đến đây vài ngày rồi. Tôi tìm mãi không thấy anh ta, khẳng định là bị anh dấu đi.
Hạ Tưởng cảm thấy logic của Phó Tiên Tiên có chút vấn đề, xua tay nói:
- Mai Hiểu Mộc không tới tìm tôi, tôi càng không có giấu hắn. Nếu tôi gặp hắn, tôi sẽ chuyển cáo hắn một tiếng. Được rồi, tôi hết giờ làm rồi...
Phó Tiên Tiên vẻ mặt thất vọng mà gật gật đầu, cũng không nói, cùng Hạ Tưởng đi ra cửa vàcùng nhau xuống lầu, giống như cái bóng đi theo phía sau Hạ Tưởng, theo tới trước xe Hạ Tưởng, mới cẩn thận nói:
- Tôi không lái xe đến đây, có thể đi nhờ xe của anh quay về thành phố, tiết kiệm một chút lộ phí không...
Hạ Tưởng sẽ không bị vẻ giả vờ giả vịt của cô mê hoặc, sự giảo hoạt của cô sao thoát nổi ánh mắt của hắn. Phỏng chừng cô vẫn không tin hắn không có giấu Mai Hiểu Mộc, muốn mượn cơ hội làm quen hắn để rồi tìm tung tích Mai Hiểu Mộc.
Hạ Tưởng cũng rất lịch sự mà mở cửa xe:
- Mời!
Vừa cười nói:
- Tin rằng cô cũng từ miệng Phó Tiên Phong nghe qua không ít chuyện xấu về tôi, nếu không sợ tôi là người xấu, thì lên xe.
Phó Tiên Tiên động tác nhanh nhẹn, rất nhanh liền nhảy vào ghế phụ, híp mắt cười:- Tôi không sợ, từ trước tới bây giờ đều là người xấu sợ tôi, làm gì có chuyện tôi sợ người xấu? Hơn nữa lời của anh tôi nói chỉ thể hiện cho quan điểm chính trị của anh ấy, không thay cho cảm tình cá nhân của anh ấy. Nhân vật chính trị cho tới bây giờ chỉ đứng ở lập trường chính trị nói chuyện, không có nói công bằng. Nếu tôi tin tưởng anh ấy cùng cha, ông nội, thiên hạ xem như không có người tốt nữa rồi. Tôi cũng không phải nhân vật chính trị, tôi chỉ tin tưởng vào quan điểm của chính mình.
Hạ Tưởng khởi động ô tô, lái ra cổng Quận ủy, chạy đến phía đường lớn, mới lại hỏi Phó Tiên Tiên:
- Cô đến chỗ nào xuống xe? Tôi thuận đường sẽ đưa cô đến.
Phó Tiên Tiên ngẫm nghĩ một chút, lại lắc đầu nói:
- Chưa nghĩ ra, đến cửa nhà anh thì tôi xuống là được.
Sau đó lại làm bộ lơ đãng mà nói một câu:
- Mai Hiểu Mộc rốt cuộc đi nơi nào? Cũng thật là, tôi đáng sợ vậy sao mà trốn tránh không gặp?
Cô cho rằng Hạ Tưởng sẽ tò mò mà hỏi cô một câu, không ngờ sau khi cô nói xong, Hạ Tưởng cũng không thèm để ý, còn mở radio, nghe tin tức.
Phó Tiên Tiên lắc đầu thở dài:
- Anh mới bao nhiêu tuổi, mà sao cảm giác rất giống anh tôi, đều làm ra vẻ cụ non? Anh cũng không hỏi xem tôi vì sao muốn tìm Mai Hiểu Mộc, chẳng lẽ một chút lòng hiếu kỳ cũng không có?
Hạ Tưởng mắt nhìn kỹ phía trước, vẻ mặt thản nhiên nói:
- Cô muốn nói, tự nhiên sẽ nói, tôi làm sao phải hỏi nhiều? Tôi chỉ muốn nói, cô tính nhầm rồi, đừng tưởng rằng đi theo tôi có thể gặp được Mai Hiểu Mộc, hắn quả thật chưa tới tìm tôi.
Phó Tiên Tiên mặt đỏ lên, ngượng ngùng mà lấy tay cạo mặt, nói:
- Thất bại, bị anh phát hiện. Thôi được, không làm khó anh nữa, mau cho tôi xuống đi, tôi không lãng phí thời gian với anh nữa.
Hạ Tưởng liền dừng xe bên đường để cô xuống, Phó Tiên Tiên nhảy xuống xe, lại quay đầu lại hí mắt cười:
- Đúng rồi, dù sao cũng đừng nói cho anh tôi biết tôi đến thành phố Yến, tôi không muốn gặp anh ấy, phiền. Còn nữa, nếu chẳng may, tôi nói là nếu chẳng may Mai Hiểu Mộc tìm anh, anh hãy chuyển tới anh ta một câu. Tôi không muốn gả cho anh ta, anh ta đừng sợ.
Hạ Tưởng cười cười, không nói gì, tiếp tục lái xe về nhà, trong lòng lại nghĩ Phó Tiên Tiên và Phó Tiên Phong khác biệt đúng là không nhỏ, Phó Tiên Phong âm hiểm giả dối, hai mặt, Phó Tiên Tiên tuy rằng cũng có chút giảo hoạt, nhưng con người sởi lởi, còn có nét đáng yêu.
Hạ Tưởng cười cười, không nói gì, tiếp tục lái xe về nhà, trong lòng lại nghĩ Phó Tiên Tiên và Phó Tiên Phong khác biệt đúng là không nhỏ, Phó Tiên Phong âm hiểm giả dối, hai mặt, Phó Tiên Tiên tuy rằng cũng có chút giảo hoạt, nhưng con người sởi lởi, còn có nét đáng yêu.
Về đến nhà mới phát hiện, có hai vị khách không mời mà đến —— Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng liền phát hiện gần đây Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc có xu thế đến gần, hai người muốn tới thì tới cùng nhau, nếu không đến thì đều không xuất hiện. Cổ Ngọc bây giờ vẫn ở tổ lãnh đạo, nghe nói công tác vẫn vô cùng xuất sắc, có chút hương vị tiệm nhập giai cảnh ( tình trạng dần chuyển tốt hơn). Sau khi xây xong Cung Văn hóa Cố sự Thành ngữ của Nghiêm Tiểu Thì, hiệu quả và lợi ích không tồi, hiện tại đã đi vào quỹ đạo đúng, cô ấy đã có thể thoát ra, đi làm việc khác. Nghe nói gần đây cô đang bận việc học, có hi vọng ở thời gian sắp tới lấy được văn bằng do Cốc lão cấp.
Mẹ hắn vào dịp quốc khánh đã trở về thành phố Đan Thành, chỉ ở không được vài ngày, vì nhớ cháu, quốc khánh chưa xong lại tới đây. Lam Miệt đã bắt đầu đi làm quản lý công việc công ty, trong nhà bình thường có mẹ và bảo mẫu vậy là đủ rồi.
Đối với việc vì đầy tháng Hạ Đông mà bày tiệc rượu, mẹ đồng ý cả hai tay, hơn nữa ý của bà là người càng nhiều càng tốt, càng náo nhiệt, thể hiện cho Hạ Đông về sau càng có tiền đồ. Hạ Tưởng không nói gì với cách nghĩ của bà, cũng lười phản bác, dù sao tận sức để cha mẹ hai bên vui vẻ là được.
Hạ Tưởng vừa vào cửa, vừa mới ngồi vào sô pha. Cổ Ngọc liền tiến gần, cái mũi khẽ mấp máy, lập tức nói:
- Trên đường có người đẹp làm bạn phải không?
Hạ Tưởng hoảng sợ:
- Cái mũi của cô rất thính, giống như...
Cổ Ngọc vội giơ tay ra hiệu tạm dừng:
- Dừng, nói bậy thì không cần phải nói nữa, tôi thay Thù Lê thẩm vấn anh, mỹ nữ rốt cuộc là ai?
Nghiêm Tiểu Thì thích nhất xem Cổ Ngọc trêu ghẹo Hạ Tưởng, từ lúc Cổ Ngọc ra mặt, việc cô thích nhất chính là ở bên cạnh che miệng cười khẽ, xem vẻ lúng túng của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng không có gì đáng giấu diếm, liền đem đầu đuôi nói ra chuyện Phó Tiên Tiên bất ngờ xuất hiện.
- Em gái Phó Tiên Phong? Em ruột?
Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt kinh ngạc, chen vào hỏi.
- Chắc là em ruột, tôi không hỏi kỹ.
Hạ Tưởng buông tay, lắc đầu nói:
- Được rồi, tôi đã nói xong, không cần tranh cãi cái gọi là mỹ nữ nữa nhé, nói xem mấy cô hôm nay đến nhà, có việc gì sao?
Nghiêm Tiểu Thì nhìn Cổ Ngọc một cái, thấy Cổ Ngọc không nói lời nào, cô đành phải nói:
- Thật ra là đến thăm Thù Lê và Hạ Đông, không phải sắp đầy tháng rồi sao? Chúng tôi tới đây xem có cần hỗ trợ gì không?
Cổ Ngọc ở bên cạnh cố nhịn cười, thấy Nghiêm Tiểu Thì bộ dáng nghiêm trang, thật sự không kìm nổi bật cười:
- Chị Tiểu Thì là muốnnhờ anh hỗ trợ, chị ấy muốn đến quận Hạ Mã đầu tư, nhưng không biết đầu tư hạng mục nào tốt, ý của chị ấy là, chị ấy bỏ sức, anh bỏ trí tuệ, cuối cùng chị ấy kiếm được lợi nhuận, anh được chiến tích, các bên cùng có lợi.
Hạ Tưởng còn chưa nói gì, di động lại đột nhiên reo lên, hắn hướng về phía Nghiêm Tiểu Thì gật gật đầu, đứng dậy nhận điện thoại, bên trong truyền tới tiếng một người lạ.
- Chủ tịch quận Hạ phải không?
- Tôi là Hạ Tưởng, xin hỏi ai vậy?
- Tôi là Mai Hiểu Mộc...
- Tôi là Mai Hiểu Mộc...
Tiếng nói Mai Hiểu Mộc lúc này so với sự vênh vang tự đắc khi lần đầu tiên Hạ Tưởng gặp y khác nhau rất lớn, nghe hơi uể oải không phấn chấn.
- Không biết Chủ tịch quận Hạ còn nhớ tôi không?
- Hiểu Mộc xin chào, nhớ rõ, nhớ rõ.
Hạ Tưởng không có ấn tượng hay gì với Mai Hiểu Mộc, nhưng vì y là em ruột của Mai Hiểu Lâm, lại bởi vì Mai Thái Bình đã bảo trước hắn phải quan tâm đôi chút, hắn cũng không thể lạnh lùng, đành cố gắng nhiệt tình một chút,
- Nghe nói cậu đã đến thành phố Yến, sao không tới tìm tôi?
Giọng nói của Mai Hiểu Mộc dừng lại một lát, hiển nhiên là không nhận thấy sự nhiệt tình của Hạ Tưởng, một lát sau mới nói:
- Có chút việc chưa làm xong, hai ngày nữa sẽ đến làm phiền Chủ tịch quận Hạ, lúc đó đừng ghét bỏ tôi đấy.
Y lại chần chừ một chút, rồi hỏi.
- Có phải Phó Tiên Tiên đến tìm anh?
Hạ Tưởng liền ăn ngay nói thật:
- Đúng vậy, vừa rồi còn ngồi xe của tôi tới thành phố, tôi để cô ấy xuống ở trên đường, còn bảo tôi chuyển cáo cậu, nói cô ấy không muốn gả cho cậu, để cậu đừng sợ.
Hạ Tưởng nghĩ thầm dù sao thì chuyển lời tới nơi là được rồi, cũng không bị coi là thất tín với người khác.
Mai Hiểu Mộc xấu hổ mà ho khan hai tiếng, nói:
- Để Chủ tịch quận Hạ chê cười rồi, Phó Tiên Tiên rất tự do tùy tiện, rất biết gây chuyện, rất đáng giận rồi. Anh đừng để ý tới cô ấy, tôi đi tìm cô ấy giải thích.
Sau đó còn nói thêm vài câu rồi tắt điện thoại.
Hạ Tưởng ngồi trở lại sô pha, tâm tư không rõ. Nghiêm Tiểu Thì muốn tới quận Hạ Mã phát triển, lại có thêm cả Mai Hiểu Mộc, còn đi theo một Phó Tiên Tiên, thế cục quận Hạ Mã đã đủ rối loạn rồi, hiện tại chỉ có thể càng rối loạn.
Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đã đến đúng bữa cơm, hiển nhiên phải ở lại ăn cơm. Trong lúc ăn, Nghiêm Tiểu Thì nói ra tính toán trong lòng:
- Nếu thành phố Đan Thành có Cung Văn hoá Cố sự Thành ngữ, thành phố Yến tuy rằng không có lịch sử lâu đời, nhưng quận Hạ Mã cách huyện Thường Sơn rất gần, huyện Thường Sơn là cố hương của danh nhân Triệu Tử Long trong Tam Quốc, liệu có thể dùng làm tính chất lịch sử, phải xem có thể khai thác giá trị lịch sử hay không?
Hạ Tưởng lắc đầu:
- Không tốt lắm, Triệu Vân mặc dù có danh khí, nhưng huyện Thường Sơn danh khí quá nhỏ, hơn nữa không có quá nhiều sự kiện lịch sử có thể dùng để triển khai, không giống thành phố Đan Thành, chỉ là thành thị nhưng có nhiều di tích lịch sử như cầu Học Bộ, ngõ Hồi Xa, có rất nhiều thứ có thể tuyên truyền. Triệu Vân tuy rằng là người huyện Thường Sơn, nhưng rất nhiều sự tích của ông ta không phát sinh ở huyện Thường Sơn...
Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt thất vọng, lại dùng giọng điệu trêu đùa nói:
- Tôi không nghĩ nữa, anh giúp tôi nghĩ hạng mục là được rồi.
Hạ Tưởng tâm tư khẽ động:
- Cô có bao nhiêu tiền?
- Trong tay hiện có không nhiều, hơn 30 triệu còn có thể lấy dùng, nhiều hơn nữa thì không có.
Nghiêm Tiểu Thì nhìn Cổ Ngọc một cái, hé miệng cười.
- Cổ Ngọc có tiền, tuy nhiên hình như cô ấy không có hứng thú lắm với quận Hạ Mã của anh.
Cổ Ngọc mỉm cười, không tiếp lời.
Hạ Tưởng liền nói:
- Tôi đề nghị cô đến phía nam hoặc là thủ đô, tìm xem có công nghiệp kỹ thuật cao thích hợp không. Quận Hạ Mã hiện tại cần nhất chính là công nghiệp kỹ thuật cao, công nghệ thông tin, công nghệ sinh học, kỹ thuật vật liệu mới, bất kỳ là loại nào đều vô cùng hoan nghênh.
- Sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao lấy kỹ thuật hiện đại làm cơ sở, tham gia một loại hoặc nhiều loại kỹ thuật cao và tập hợp các xí nghiệp nghiên cứu, phát triển, sản xuất và kỹ thuật phục vụ của sản phẩm khác, nắm bắt loại kỹ thuật quan trọng này khó khăn thường rất lớn, nhưng một khi thành công, lại có hiệu quả và lợi ích kinh tế cùng xã hội cao hơn bình thường nhiều. Sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao là sản xuất công nghiệp của kỹ thuật tập trung, tri thức tập trung, giai đoạn đầu cần đầu tư lớn, nghiên cứu phát triển dài, nhưng sau khi thành công, giá trị đi kèm cũng rất kinh người.
- Kỹ thuật vật liệu mới nghe không tồi.
Nghiêm Tiểu Thì cúi đầu trầm tư một lát, rồi nói,
- Tuy nhiên có nhiều loại vật liệu mới, dù sao cũng phải có một phương hướng cụ thể mới tốt.
Vật liệu mới lấy kỹ thuật cao làm cơ sở và kẻ dẫn đường, phạm vi ứng dụng cực kỳ rộng. Phân loại của vật liệu mới, dựa theo lĩnh vực ứng dụng, bình thường có thể chia làm vật liệu thông tin, vật liệu năng lượng, vật liệu sinh học, vật liệu ô tô, vật liệu nano, vật liệu siêu dẫn, vật liệu đất hiếm, vật liệu sắt thép, vật liệu kim loại mới, vật liệu xây dựng..v..v.. cũng không phải là ít.
Cổ Ngọc đối với kỹ thuật vật liệu mới cũng có nghe thấy, bởi vì công nghiệp ô tô cũng dùng đến, cô nghĩ rồi cười nói:
- Nếu là tôi, sẽ đầu tư vật liệu ô tô, hiện tại công nghiệp ô tô phát triển rất nhanh, doanh số bán hàng cũng tăng trưởng rất nhanh, không gian phát triển rất lớn. Nếu có vật liệu kiểu mới nhẹ, chắc chắn, thân thiện với môi trường được chào đời, ô tô có thể giảm bớt trọng lượng đồng thời tăng tính an toàn, đạt được bước nhảy vọt.
Hạ Tưởng hiểu biết có hạn về vật liệu ô tô, không tiếp lời, Nghiêm Tiểu Thì nghe xong cũng như nghe thiên thư, không có hứng thú, khẽ lắc đầu. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Tào Thù Lê luôn lẳng lặng nghe mấy người nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói:
- Em cảm thấy vật liệu xây dựng kiểu mới nhất định có thị trường.
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng!
Ngay cả Hạ Tưởng cũng không ngại có người ngoài ở đây, không chút keo kiệt mà khen:
- Ba mỹ nữ ở đây, người thông minh nhất là Thù Lê!
Tào Thù Lê đã làm mẹ, được Hạ Tưởng khen, vẫn rất thẹn thùng, oán trách nói:
- Em chỉ là chợt lóe lên một ý tưởng, cũng không tính là thông minh gì, không cần anh phải mèo khen mèo dài đuôi.
Có thể đoán được là, ở trong một khoảng thời gian dài, ngành bất động sản đều hiện ra một trạng thái phát triển mạnh mẽ, vả lại mặc kệ toàn bộ thị trường bất động sản có bất thường hay không—— Hạ Tưởng cũng không có năng lực ngăn cản bất động sản phát triển —— bởi vậy, nhu cầu vật liệu xây dựng kiểu mới cũng rất lớn.
Thị trường bất động sản sở dĩ ra mộthình thức phát triển vượt qua mức bình thường, xét đến cùng vẫn là bởi vì ngành bất động sản kéo theo rất nhiều ngành sản xuất, ngoại trừ chính quyền địa phương chủ bán đất mà phát tài, ngành bất động sản còn có thể kéo theo ngành sản xuất công nghiệp sắt thép, xi măng, thủy tinh, gạch men..v..v có thể nói một tòa nhà kéo theo bao nhiêu nhu cầu trong đó, tạo thêm nhiều lao động, lại giầu thêm túi của bao nhiêu người, đúng là bởi vậy, giá cả căn hộ mới càng ngày càng cao, khó có thể hạ xuống.
Tới cuối cùng, chính quyền địa phương cũng tốt, thương gia làm bất động sản cũng tốt, rõ ràng biết rõ giá cả căn hộ càng cao sẽ có một ngày sập, nhưng sẽ chết mà không hạ, bởi vì làm giá cả căn hộ tăng cao đến độ nhất định, là giống như thổi khí cầu, ai mở miệng hạ giá cả, sẽ từ nghìn trượng mà rơi xuống, vì khí cầu trong nháy mắt trở nên khô quắt. Nhưng càng thổi càng lớn, cũng sẽ tới hạn rồi nổ tung. Tuy nhiên thổi mấy hơi, có lẽ còn có thể kiếm thêm một chút. Hạ giá xuống, lại bị chết nhanh hơn.
Chết tử tế không bằng sống ỷ lại, đều chống đỡ đến chết, xem có thể chống được bao lâu. Bao gồm cả ngân hàng cũng vậy, nếu giá nhà ở mất giá một loạt, số lượng lớn nhà ở đọng lại, vô số người đầu cơ bất động sản thế chấp nhà với ngân hàng, ngân hàng thu không được tiền về, giữ không mấy chục vạn m2 nhà ở để làm gì?
Kỳ thật người dân lương thiện không biết, tiền bất động sản ở đâu tới đây? Đều là tiền mồ hôi nước mắt của họ gửi ngân hàng. Mức tiền dư gửi ngân hàng mấy nghìn tỷ của cả nước,, chẳng qua chỉ là con số mà thôi, hoặc nói là một loại trò chơi con số. Nếu cả nước gởi ngân hàng có một phần năm người rút ra toàn bộ, phỏng chừng ngân hàng cũng không trả đủ.
Con người chính là sống trong thực tế ảo tưởng, cổ phiếu cũng giống vậy, cái gọi là mấy nghìn tỷ đều là một con số không có giá trị gì, chỉ là giá trị tâm lý, không phải giá trị thực tế. Lúc tất cả mọi người đánh mất tin tưởng, chính là lúc khủng hoảng toàn cầu bắt đầu.
Có một câu nói rất hay, đang mơ lại nghĩ là thật, đúng vậy, lúc không phân biệt được mơ và thật, xã hội loài người sẽ hiện ra sự vui sướng tràn đầy sức sống. Lúc giấc mộng rời xa, sẽ là tiếng kêu than dậy khắp đất trời. Lịch sử chính là một vong luân hồi luẩn quẩn, mấy ngàn năm lịch sử của nhân loại nói cho chúng ta biết, tức nước vỡ bờ, không có gì là tuyệt đối.
Giống như giá nhà ở tất sẽ mất giá. Nếu giá nhà ở chỉ tăng không giảm, sẽ như người sống trường sinh bất lão, thật buồn cười.