Con lão Tiền tên là Tiền Đường Giang, sau khi học xong ở Học viện Kiến Trúc, vẫn được lãnh đạo học viện ưu ái, có thể nói là được chiếu cố tới nơi tới chốn, cả ban cán bộ, các sinh viên đều thuận buồm xuôi gió. Cũng may là Tiền Đường Giang biết đây chính là cơ hội cho mình, vẫn rất cố gắng, cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của lão Tiền, học hành xong thì cũng có được một sự nghiệp.
Lão Tiền tuy không có kiến thức nhưng cũng biết Hạ Tưởng vì việc của con lão mà đã mất nhiều công sức, đến cả Chủ tịch tỉnh cũng kinh động tới, chẳng phải là chuyện lớn sao? Lão Tiền cảm động đến rơi nước mắt, lão chỉ là thuận miệng nhắc tới, cũng không có để ở trong lòng, đánh bạo nói thử một lần, không ngờ Chủ tịch quận Hạ lại coi trọng, làm xong việc ngay trước mặt lão, khiến lão không tìm được từ ngữ nào để diễn đạt được lòng cảm kích của mình, liền quỳ xuống trước Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng mất hứng:
- Lão Tiền, về sau lão không nên hơi một tí là quỳ xuống, đầu gối của đàn ông là vàng, phải có chí khí, nhớ kỹ không?
Lão Tiền cố nén nước mắt:
- Nhỡ kỹ rồi, lãnh đạo, lão Tiền nhớ cả đời.
Hạ Tưởng chỉ là xuất phát từ tấm lòng ưu ái với lão Tiền mới ra tay giúp lão, không ngờ lão Tiền lại coi hắn trở thành đại ân nhân, vì Hạ Tưởng, nguy hiểm cũng sẵn sàng xả thân, thậm chí không ngại phải trả giá bằng cả tính mạng!
Hùng Hải Dương ở bên cạnh không nói gì, nhưng trong lòng cũng như nghẹn lại, vô cùng cảm động. Một lãnh đạo thật tốt, ghi nhớ mãi không quên anh em công nhân năm đó, đi theo Chủ tịch quận Hạ vĩnh viễn không hối hận.
Khiến Lý Thấm càng không ngừng âm thầm đánh giá Hạ Tưởng, cảm thấy ngày càng nghĩ không ra rốt cuộc Hạ Tưởng là người như thế nào. Nếu nói Hạ Tưởng có nhiều ý tưởng kinh doanh, lại có thiên phú về chính trị, vào trong chốn quan trường đúng là như cá gặp nước, Lý Thấm lại khâm phục hắn thêm vài phần. Hạ Tưởng lại đối đãi với lão Tiền - một công nhân ở tầng thấp nhất thật tâm như vậy, không hề có tình cảm giả tạo, nếu là diễn trò thì hoàn toàn không phải, nếu là thu phục lòng người thì cũng không cần phải tận tâm như vậy, chẳng lẽ hắn lăn lộn trong quan trường nhiều năm mà vẫn có thể giữ được một tấm lòng chân tình sao?
Cũng không giống, hắn làm việc luôn luôn có bài bản, vô cùng cẩn thận, nghiêm túc, khi bố trí cạm bẫy với Công ty Thương mại Trường Cơ lại vô cùng bình tĩnh, mà vẫn ác nghiệt hết sức. Nghe nói khi đả kích đối thủ chính trị thì là những đòn trí mạng, Hạ Tưởng rốt cuộc là người đàn ông phức tạp hay người hay thay đổi?
Lý Thấm liền phát hiện, cô đối với Hạ Tưởng càng ngày càng tò mò.
Căn cứ vào lần đầu Công ty Thương mại Trường Cơ ra tay, Hạ Tưởng đã phán đoán lần này Công ty Thương mại Trường Cơ đã dùng dao mổ trâu để giết gà, kế tiếp, có thể sẽ có các hành động tiếp nữa, hắn giải thích để Hùng Hải Dương và lão Tiền tiếp tục chú ý tiếng nói hành động, thường xuyên chú ý thăm dò khuynh hướng, khi hai người đi rồi, hắn mới hỏi Lý Thấm:
- Cô nói xem bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Lý Thấm biết Hạ Tưởng đang thử thách cô ta. Cô ngồi thẳng, theo bản năng sửa lại áo, ngược lại trong lúc vô ý lại khiến ngực rung mạnh lên mấy cái, không khỏi khiến mặt cô đỏ lên, dường như là có ý dụ dỗ Hạ Tưởng vậy.
Không ngờ mặt Hạ Tưởng chẳng có gì thay đổi, nhìn không chớp mắt, giống như là không thấy hành động cô làm vậy, khiến cô cũng nhẹ nhõm, thì ra hắn cũng có kiên định, hoặc là sức hấp dẫn của cô chưa đủ chăng?
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Lý Thấm có một ý nghĩ rõ ràng, nói:
- Đầu tiên nên triệu tập hội nghị nhân viên, sắp xếp bố trí hành động tương ứng với tình thế sắp tới, cụ thể mà nói chính là nếu Công ty Thương mại Trường Cơ ra mặt thu mua các khu chung cư trong vòng khống chế của chúng ta, chúng ta phải phản ứng như thế nào, tiếp theo là về mặt chính sách anh cần bước một bước tiếp theo là điều tiết ở mức vĩ mô, chuyện này tôi không biết được.
Hạ Tưởng cười gật đầu:
- Nói rất khá, trên cơ bản đã đề cập đến những vấn đề quan trọng. Tôi cảm thấy, việc điều chỉnh góp vốn và phân công công tác giao cho cô phụ trách hẳn là không có vấn đề.
Ý tưởng của Hạ Tưởng là hắn phụ trách việc điều tiết ở mức vĩ mô, Lý Thấm đóng vai nhân vật trung gian, ở giữa phối hợp, vừa thu thập tin tức, vừa ra lệnh. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là sau khi hắn làm ra quyết sách, Lý Thấm sẽ thực thi, tương đương hắn là Bí thư còn Lý Thấm là Chủ tịch quận vậy, là người chấp hành cụ thể.
- Nếu Công ty Thương mại Trường Cơ tìm tới công ty bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An, Tập đoàn Viễn Cảnh hoặc là Tập đoàn Đạt Tài cho dù là công ty nào, để xuất thu mua lại toàn bộ hoặc bộ phận các khu chung cư, chúng ta đề ra một giá cả thích hợp, ra tay toàn bộ, chỉ cần có lợi, có mối làm ăn đưa đến tận cửa, sao lại không làm? Tiếp theo tôi sẽ triệu tập bọn họ đến họp, thống nhất tư tưởng, sắp xếp hành động, tranh thủ nhất trí theo tiến độ.
Cho dù có sự thay đổi người, là Bí thư quận ủy mạnh mẽ trở lại, rồi dùng thủ đoạn cũng không có khả năng dùng mệnh lệnh hành chính để tham gia vào thị trường kinh tế, trừ phi khống chế từ gốc rễ, cũng chính là dùng các chính sách và quy định để kiểm soát, chứ không thể khống chế khi ở giai đoạn tiêu thụ. Nhưng Hạ Tưởng không giống vậy, quan hệ giữa Hạ Tưởng và công ty bất động sản Giang Sơn thì không cần phải nói, quan hệ với Tập đoàn Đạt Tài cũng là vô cùng tâm đầu ý hợp, sớm đã thỏa thuận thành công với Thành Đạt Tài, Thành Đạt Tài cũng vui vẻ phối hợp hành động với Hạ Tưởng. Tôn Hiện Vĩ ở công ty bất động sản Thiên An cũng là Hạ Tưởng nói gì nghe nấy, đều là do được hưởng lợi từ mấy lần thành công lúc đầu của Hạ Tưởng, thành ra mang đến lực ảnh hưởng lớn.
Đương nhiên, chỉ mỗi mấy nhà đầu tư lớn phối hợp khai phá là chưa được, hắn còn muốn dùng bàn tay khổng lồ là thế lực từ chính sách để ảnh hưởng tới thị trường, hơn nữa có lượng tài chính lớn tham gia, cả ba phương diện đều hành động, mới có thể bóp chết ý đồ bất lương của Công ty Thương mại Trường Cơ.
Tạm thời kế hoạch về mặt chính sách, Hạ Tưởng chưa muốn nói với Lý Thấm, chưa phải lúc cấp bách, không cần phải để lộ ra, mặc dù hắn tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của Lý Thấm, nhưng dù sao cũng nên cẩn thận.
Lý Thấm nghe Hạ Tưởng chỉ đề cập đến vấn đề hành động trên thị trường, không nói đến biện pháp chính sách, cũng biết Hạ Tưởng cố ý bỏ qua không đề cập tới, trong lòng cũng không phục, không muốn nói thì đừng nói, đừng cho là cô ta không đoán được thủ đoạn của hắn, đơn giản là khi phê duyệt đất thì lúc nhanh lúc chậm, làm cho nhà đầu tư không đoán được, thì đã nắm giữ hoàn toàn quyền tự chủ thị trường.
Nếu Hạ Tưởng biết ý nghĩ của Lý Thấm, khẳng định là sẽ chấn động, bởi vì Lý Thấm quả thật rất thông minh, trên căn bản là đã thăm dò được các thủ pháp triển khai của hắn, chỉ có điều các ý tưởng cơ bản của Hạ Tưởng, mọi người vĩnh viễn không dự đoán được.
Hạ Tưởng định họp tiếp với mấy người Tôn Hiện Vĩ, không ngờ Quận ủy lại tạm thời có việc, hắn liền vội vã chạy về Quận ủy, giao việc thống nhất tư tưởng ở hội nghị cho Lý Thấm hoàn thành.
Lý Thấm tiếp nhận nhiệm vụ một cách kiên quyết, cũng có cảm giác vinh hạnh sâu sắc vì Hạ Tưởng tín nhiệm cô, vì cô biết người bên cạnh Hạ Tưởng không có ai không phải là tinh anh trong giới kinh doanh, có thể đoàn kết ở xung quanh cô, làm cô có cảm giác thỏa mãn lớn.
Trở lại Quận Ủy, Hạ Tưởng liền đi thẳng tới văn phòng của Bạch Chiến Mặc, bởi vì Bạch Chiến Mặc gọi điện thoại rất nhanh nói là có việc gấp.
Hạ Tưởng cho là đã có chuyện trọng đại xảy ra, vội vã vào văn phòng của Bạch Chiến Mặc mới biết được, hóa ra nguyên nhân chỉ là thái độ của Quận ủy đối với chuyện xây dựng tòa nhà cao nhất ở thành phố Yến.
Đứng ở hướng nam của tòa nhà Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã nhìn ra xa, có thể nhìn thấy sông Hạ Mã mênh mông óng ánh. Bờ nam của sông Hạ Mã có cao ốc Hỏa Thụ của Tập đoàn Kim Thụ đang được xây dựng. Cao ốc Hỏa Thụ được coi là tòa nhà cao tầng nhất ở thành phố Yến, 40 tầng, cao 150 mét, nghe nói sau khi xây xong, sẽ trang hoàng xa hoa bên ngoài, phấn đấu đạt tới hiệu quả như một cây đuốc nếu nhìn từ xa trong đêm.
Tập đoàn Kim Thụ là một tập đoàn tư nhân ở thành phố Yến, là một công ty chuyên về nghiên cứu, khai thác và sản xuất các sản phẩm công cụ kim cương, công cụ chạy bằng điện, công cụ hợp kim, là một xí nghiệp có kỹ thuật cao cấp hiện đại. Vốn dĩ tổng bộ nằm ở thủ đô, sau khi tranh thủ dưới trướng Trần Phong mới dời toàn bộ về khu kinh tế kỹ thuật cao cấp hiện đại mới ở thành phố Yến. Theo lời Trần Phong nói thì thành phố Yến không có một xí nghiệp cao cấp hiện đại nào là hơi cường điệu hóa, nhưng Tập đoàn Kim Thụ cũng không thể xem là sinh ra và phát triển lên từ một xí nghiệp địa phương của thành phố Yến, vậy nên cách nói của ông ta cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Những năm gần đây Tập đoàn Kim Thụ phát triển rất mạnh, giá trị sản lượng liên tục tăng mấy năm liên tục, bắt đầu thành lập quận Hạ Mã, liền được phê duyệt một khu đất dùng để xây dựng toàn bộ trụ sở làm việc, và để toàn bộ tập đoàn chuyển đến quận Hạ Mã. Phê duyệt xây cao ốc Hỏa Thụ cũng là chỉ thị do Cục Quy hoạch của thành phố duyệt.
Hạ Tưởng cảm thấy khó hiểu với việc đột nhiên Bạch Chiến Mặc đề xuất chuyện cao ốc Hỏa Thụ, bởi vì hiện tại Cao ốc Hỏa Thụ đã đột ngột mọc lên từ mặt đất lên bảy tám tầng, thành ra cao ngang bằng tòa nhà Quận ủy, không hiểu lúc này Bạch Chiến Mặc nhắc đến Cao ốc Hỏa Thụ là có dụng ý gì?
- Đồng chí Hạ Tưởng, Cao ốc Hỏa Thụ là quy hoạch do Cục quy hoạch thành phố làm ra, cá nhân tôi cho rằng không còn thích ứng với xu thế phát triển hiện tại của quận Hạ Mã. Luận điệu kinh tế xây dựng của quận Hạ Mã là phải cụ thể, thiết thực và tiết kiệm, Tập đoàn Kim Thụ muốn xây dựng một tòa nhà cao nhất thành phố ở quận Hạ Mã là rõ ràng muốn đặt quận Hạ Mã lên lò lửa, khiến hình tượng khiêm tốn của quận Hạ Mã bị bôi đen, ý kiến của tôi là Cao ốc Hỏa Thụ chỉ cần xây 10 tầng thôi, không thể vượt quá 10 tầng!
Bạch Chiến Mặc dõng dạc nói, đứng trước cửa sổ, thái độ rất tự nhiên, lấy tay chỉ về phía Cao ốc Hỏa Thụ ở xa xa nói.
Hạ Tưởng giật mình không nhẹ. Bạch Chiến Mặc nhàn rỗi không có việc gì hay sao mà đột nhiên khai đao với Tập đoàn Kim Thụ vậy? Tập đoàn Kim Thụ danh tiếng không tồi, làm sao lại chọc vào Bạch Chiến Mặc?
Hơn nữa lý do của Bạch Chiến Mặc quá là gượng ép, làm sao một tòa nhà cao nhất thành phố Yến đứng sừng sững ở quận Hạ Mã lại bôi đen hình tượng của quận Hạ Mã được? Quả thực là lời nói vô căn cứ. Nhưng lời nói vô căn cứ mà được nói ra từ miệng một nhân vật chính trị, mà là nhân vật có thực quyền thì sẽ không còn là lời nói vô căn cứ nữa, biến thành lời nói dối chân thật.
- Tôi cảm thấy lý do của Bí thư Bạch hơi gượng ép, quận Hạ Mã là một quận mới, lẽ ra nên phát triển mạnh mẽ lên phía trước, có một tòa nhà cao nhất thành phố Yến mà lại không phải là tòa nhà của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, mà là một tòa nhà do một doanh nghiệp tư nhân tự mình xây dựng lên, vậy không mẫu thuẫn gì với tác phong làm việc khiêm tốn do Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đặt ra, hy vọng Bí thư Bạch nên thận trọng suy nghĩ lại lần nữa.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng không vui vẻ gì, hắn cũng không nói khách sáo mà nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng.
Bạch Chiến Mặc nghe lời nói của Hạ Tưởng nhưng vẫn không nể tình, ông ta cũng nén giận trong lòng:
- Lời nói của Chủ tịch quận Hạ thật võ đoán cũng quá phiến diện. Các dự án xây dựng cơ sở ở quận Hạ Mã còn chưa hoàn thiện, lại cho xây dựng một tòa nhà cao nhất thành phố, khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tòa nhà cao tầng đó, họ sẽ nghĩ như thế nào? Có thể sẽ thấy đây là thành công vĩ đại của cán bộ Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã sao? Đều chỉ có vẻ bề ngoài, quận Hạ Mã còn trăm việc bề bộn, muốn có hành động vĩ đại xây một tòa nhà cao nhất sao? Tôi cảm thấy Tập đoàn Kim Thụ này đang có dụng ý bí mật. Vừa rồi tôi đã tìm Trần Cẩm Minh nói chuyện, thể hiện lập trường của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận.
Cuối cùng Hạ Tưởng tức giận:
- Bí thư Bạch, làm sao có thể tùy tiện sửa đổi độ cao đã quy hoạch? Quyết định của ông quá hấp tấp rồi, tôi kiên quyết phản đối.
- Tuy rằng tôi không phải xuất thân chuyên ngành xây dựng, nhưng tôi cũng biết một tòa nhà định làm 40 tầng đổi thành 10 tầng, chuyện kết cấu không thành vấn đề. Đâu phải là từ 10 tầng biến thành 40 tầng, nền móng sẽ không chịu nổi đâu. Hạ thấp độ cao, chẳng những có thể tiết kiệm được tài chính cho Tập đoàn Kim Thụ, còn có thể mang đến tình hình mới cho quận Hạ Mã, chuyện này liền quyết định như vậy đi!
Bạch Chiến Mặc lấy quyền uy của nhân vật số một ra để đè ép Hạ Tưởng, ý tứ là chẳng lẽ một Bí thư Quận ủy lại không có quyền hạ độ cao? Thương lượng với Chủ tịch quận đã là nể mặt mũi rồi, đừng bàn cãi.
Bạch Chiến Mặc cho rằng Hạ Tưởng sẽ thẹn quá hóa giận, không ngờ Hạ Tưởng chỉ có một suy nghĩ, thản nhiên cười:
- Tốt, nếu Bí thư Bạch đã quyết định, tôi cũng không còn gì để nói.
Hạ Tưởng xoay người đi, để lại Bạch Chiến Mặc với vẻ mặt ngạc nhiên, không biết vì sao lần này Hạ Tưởng lại nói tốt như vậy.
Sở dĩ Bạch Chiến Mặc cưỡng chế Cao ốc Hỏa Thụ không phải là vì hình tượng của quận Hạ Mã gì gì, mà chính là vì ông ta lâm vào bên trong một vòng luẩn quẩn, là do tâm lý bất an mà thành.
Bởi vì quận Hạ Mã có hai quan lớn liên tục xuống ngựa, nên Bạch Chiến Mặc luôn luôn cảm thấy cái tên quận Hạ Mã không được may mắn, hơn nữa ông ta từng trải qua chuyện không thể giải thích, trong lòng liền dần dần cảm giác ba chữ quận Hạ Mã có ý ám chỉ, luôn cảm thấy không biết khi nào sẽ bị xuống ngựa!
Đôi khi tâm lý của người trong quan trường và người đi mua xổ số giống nhau, đều cảm thấy có khi làm việc thuận lợi có khi lại không thuận lợi, đúng là có liên quan. Mọi chuyện gần đây của Bạch Chiến Mặc không thuận lợi, nịnh bợ của Phó Tiên Phong kết quả nịnh nhầm, cảm giác như bị đá cho một cước, hiện vẫn còn cảm thấy mặt bỏng rát. Quận Hạ Mã lại chịu sự kiềm chế của Hạ Tưởng, cảm giác bó tay bó chân thật không tự nhiên. Hôm trước, Trưởng phòng giáo dục Trinh Quan Quần đã đến chỗ ông ta kể lể khóc lóc, nói là Phòng giáo dục rất thiếu kinh phí, rất nhiều công nhân viên chức đến tiền mua xì dầu cũng không có.
Đúng vậy, Trưởng phòng giáo dục quận Hạ Mã và Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo tỉnh ủy Trịnh Quan Quần quả thật là trùng tên trùng họ, tuy nhiên cấp bậc của hai người lại cách xa nhau nhiều, hơn nữa diện mạo hai người cũng khác biệt lớn. Nếu nói Phó trưởng ban Trịnh tướng mạo đường đường thì Trưởng phòng Trịnh thì khó coi hơn nhiều, chẳng những mũi nhỏ, mắt nhỏ mà trên cằm còn có một nốt ruồi, trên nốt ruồi lại có một nhúm lông, làm người ta nhìn mặt mà phát ngán.
Tuy nhiên Trưởng Phòng Trịnh lại trung thành với Bạch Chiến Mặc, Bạch Chiến Mặc cũng tiếp nhận hình tượng đáng khinh của gã, chỉ cần lòng trung thành chứ không cần tướng mạo.
Mặc dù trong lòng Bạch Chiến Mặc biết rõ Phòng giáo dục cũng là đơn vị béo bở, tùy tiện thu phí hai hạng mục đã có thể móc đến tận da của học sinh, công đoàn phòng giáo dục chẳng lẽ không có nổi tiền mua xì dầu sao? Chuyện này truyền ra ngoài đến quỷ cũng không tin, nhưng ông ta đã sớm nghe đồn Thi Trường Nhạc đứng về phía Hạ Tưởng, còn đang muốn thử xem nhân vật số một có đặt áp lực lên Thi Trường Nhạc được hay không?
Ông ta liền tự mình gọi điện thoại cho Thi Trường Nhạc, yêu cầu Phòng tài chính nhanh chóng giải quyết vấn đề kinh phí cho Phòng giáo dục.
Thi Trường Nhạc ngoài miệng thì đồng ý rất nhanh, kêu lãnh đạo rất thân thiết, miệng nói nhất định sẽ làm theo, kết quả vài ngày sau Trịnh Quan Quần lại đây khóc lóc kể lể, nói là Phòng tài chính chẳng những không cho bọn họ đồng nào, còn liệt kê một đống khó khăn lớn, nói là hiện tại Phòng tài chính đừng nói đến xì dầu, ngay cả hệ thống cung cấp nước uống cũng không còn dùng nổi nữa, cuối cùng còn khuyên gã mua tặng anh ta một túi xì dầu, gọi là một chút tâm ý… khiến Trịnh Quan Quần tức giận đến sôi máu.
Thực ra Trịnh Quan Quần còn có một chuyện tức giận nhưng không có mặt mũi nào mà nói ra, khi gã đến Phòng tài chính đòi tiền, vừa vặn lại gặp Phó Tiên Tiên. Tuy rằng Trịnh Quan Quần bộ dạng đáng khinh, nhưng lại luôn tự nhận là mình tự nhiên, phóng khoáng, có sức hấp dẫn với mỹ nữ. Vừa thấy Phó Tiên Tiên thì kinh ngạc cả người, bước lên phía trước lôi kéo làm quen, ý đồ muốn đến gần mỹ nữ. Nhưng Phó Tiên Tiên là ai chứ? Lúc đó Phó Tiên Tiên không hề nể tình mà đáp lại một câu:
- Người ta nói ăn mày đòi ăn xôi gấc, khẳng định là bọn họ chưa biết, trên thế giới còn có cóc ba chân đòi ăn thịt thiên nga! Không có tiền mua gương, thì để tôi đưa cho một cái!
Phó Tiên Tiên thể hiện rõ ràng ý châm chọc Trịnh Quan Quần – Đại trưởng phòng Trịnh là kẻ dở hơi trên trời hiếm thấy – là con cóc ba chân.
Thiếu chút nữa là Trịnh Quan Quần không nhịn nổi trận lôi đình.
Bạch Chiến Mặc nghe xong về thái độ của Thi Trường Nhạc thì giận tím mặt, lập tức gọi điện thoại cho Thi Trường Nhạc mắng mỏ, hạn cho anh ta trong vòng 3 ngày phải giải quyết vấn đề kinh phí cho Phòng giáo dục, nếu không sẽ đem anh ta ra hỏi. Không ngờ ngày hôm sau Trịnh Quan Quần liền gọi điện thoại tới, nói là Thi Trường Nhạc tự mình tới Phòng giao dục đưa mười nghìn tệ làm kinh phí, còn trịnh trọng giải thích không muốn nói cho Bí thư Bạch biết bởi vì Phòng tài chính thực sự thiếu tiền, bình thường anh ta ngay cả xăng cũng không mua nổi để dùng, mười nghìn tệ này là huy động công nhân viên chức trong Phòng tài chính quyên tiền trợ giúp đơn vị anh em…
Cuối cùng Trịnh Quan Quần lại thỉnh cầu Bạch Chiến Mặc không cần phải tạo áp lực cho Thi Trường Nhạc nữa, nếu không nhất định Thi Trường Nhạc sẽ lại làm ra chuyện gì đó khiến người ta không thể nói được.
Bạch Chiến Mặc tức giận đến nửa khóc nửa cười, rõ ràng là Thi Trường Nhạc này muốn vuốt mặt ông ta, muốn nói cho ông ta rằng, không thể không nghe lời Bí thư nói, Phòng tài chính vì trợ giúp sự nghiệp cho Phòng giáo dục, đã xuất ra tiền của chính mình, ngay cả xe còn không nổ máy được, phải đi xe đạp để đến Phòng giáo dục đưa tiền, thật sự là tình nghĩa sâu nặng.
Đúng là chó má! Bạch Chiến Mặc thầm mắng Thi Trường Nhạc một hồi lâu, lại không có cách nào trị Thi Trường Nhạc. Thi Trường Nhạc rất láu cá, cũng lắm chiêu, giống như một con nhím vậy, đâm người ta nhưng người ta lại không làm gì được. Nếu lại bắt buộc anh ta, chẳng may anh ta làm ra chuyện long trời lở đất nào đó, Thi Trường Nhạc không sợ mất mặt chỉ là diễn trò, còn ông ta thì bị xấu hổ vô cùng không dám đi gặp người khác!
Bạch Chiến Mặc liền cảm thấy bị đè nén vô cùng, rồi lại cảm thấy không có chỗ giải phóng, vừa lúc đứng ở cửa sổ hướng nam nhìn ra xa, phía nam này là nơi có Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đây là chỗ mà ông ta thường nhìn ngắm khi đứng ở cửa sổ đón ánh mặt trời, nhìn ra xa ở phía nam cảm thấy Thành ủy sao mà gần trong gang tấc, cảm thấy cấp trên có giữ ý nhất trí, đó là con đường bay lên không dứt của ông ta.
Đột nhiên Bạch Chiến Mặc phát hiện, bên kia bờ sông là Cao ốc Hỏa Thụ có cái gì đó không đúng, hôm nay mới phát giác Cao ốc Hỏa Thụ đã đến tầng bảy tầng tám, chẳng bao lâu sau, nếu lên trên mười tầng sẽ ngăn cản tầm mắt ông ta, khiến cảm nhận về trung tâm quyền lực Thành ủy và ông ta này sinh ra ngăn cách!
Hơn nữa ông ta cũng biết Cao ốc Hỏa Thụ sẽ cao 40 tầng, ngẫm lại thì tòa nhà 40 tầng đứng sừng sững ở bên kia bờ sông, chẳng những ngăn cách tầm mắt của ông ta với Thành Ủy, còn hình thành kiểu thái độ từ trên cao nhìn xuống tòa nhà Quận Ủy, Bạch Chiến Mặc liền có cảm giác như trong lòng bị cái gì chặn lại vậy, vô cùng không thoải mái, liền cho rằng sau khi Cao ốc Hỏa Thụ khánh thành, sẽ phá hỏng phong thủy của Quận ủy, sẽ cản trở con đường làm quan của ông ta!
Bạch Chiến Mặc còn có một loại dự cảm, cho rằng chính là Cao ốc Hỏa Thụ làm ảnh hưởng đến tình hình thực tế và sự nghiệp của ông ta, mới dẫn đến gần đây mọi việc không thuận lợi, ông ta liền cảm thấy muốn ngăn cản Cao ốc Hỏa Thụ hoàn thành 40 tầng, nói không chừng sẽ gây trở ngại đến con đường bay lên của ông ta.
Người ta sợ những vấn đề tâm lý, còn Bạch Chiến Mặc lại tự mình tự kỷ ám thị, lại càng cho rằng sự tồn tại của Cao ốc Hỏa Thụ gây trở ngại cho phong thủy của Quận ủy, cản trở ánh mắt của ông ta hướng tới Thành Ủy, cản trở con đường bay lên của ông ta, nhất định phải chèn ép mới được. Bởi vì nếu thật sự Cao ốc Hỏa Thụ xây xong 40 tầng, liền sẽ giống như cây cột trụ trời, khí thế đầy ắp, tuyệt đối sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực lớn đến phong thủy của Quận Ủy.
Nên Bạch Chiến Mặc mới tìm đến Trần Cẩm Minh, Chủ tịch của Tập đoàn Kim Thụ nói chuyện, bảo anh ta sửa chữa bản vẽ, thay đổi tiến độ, hạ độ cao xuống, vì đại cục của quận Hạ Mã mà hy sinh cái tôi.
Trần Cẩm Minh hình như cũng không phản đối mạnh mẽ lắm, chỉ nói để nghiên cứu đã.
Bạch Chiến Mặc liền coi như là Trần Cẩm Minh đã thỏa hiệp, liền gọi Hạ Tưởng tới muốn có được sự ủng hộ của Hạ Tưởng, hơn nữa còn tự nhận là dùng ngôn ngữ tinh tế, ý nghĩa sâu xa để giảng đạo lý cho Hạ Tưởng, nói ra đại cục, không ngờ Hạ Tưởng từ chối thẳng thừng, khiến trong lòng ông ta căm tức, càng quyết tâm phải bức Tập đoàn Kim Thụ đi vào khuôn khổ. Không tin một Bí thư Quận ủy như ông ta, không thể khiến cho một doanh nghiệp tư nhân ở trên chính địa bàn của mình cúi đầu sao?
Bạch Chiến Mặc không biết sau khi Hạ Tưởng trở về phòng làm việc, còn chưa kịp ngồi cho ổn định, Trần Thiên Vũ đã gõ cửa tiến vào, vẻ mặt tức giận nói:
- Chủ tịch quận Hạ, Bí thư thật quá trớn rồi, tùy tiện tìm một lý do để bắt Cao ốc Hỏa Thụ thay đổi thiết kế, quả thực là cố tình gây sự! Phẩm chất cái gì chứ!
Dưới tình thế cấp bách, thiếu chút nữa Trần Thiên Vũ đã nói tục trước mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng hiểu được tâm tư của Trần Thiên Vũ, làm Phó chủ tịch thường trực quận, coi như Trần Thiên Vũ đã làm hết phận sự của mình cũng một lòng vì quận Hạ Mã mà suy nghĩ, đương nhiên là cật lực phản đối những gì Bạch Chiến Mặc đã làm.
Hạ Tưởng ra hiệu cho Trần Thiên Vũ ngồi xuống:
- Anh đã tiếp xúc với Trần Cẩm Minh rồi sao?
Trần Thiên Vũ gật đầu:
- Lãnh đạo, ngài phải đứng vững trước áp lực, không thể để Cao ốc Hỏa Thụ thỏa hiệp, nếu không sẽ gây tổn thương cho tâm lý các tập đoàn tư nhân, cũng khiến người ngoài xem thường Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận chúng ta.
Hạ Tưởng tuyệt nhiên không sốt ruột, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không vội, trước không vội, bởi vì Bí thư Bạch làm việc có một đặc điểm, chính là thích đứng ở phía đạo đức hoặc vì đại cục mà ra kết luận tối thượng, để người khác không có lý do cãi lại. Có thể nói Bí thư Bạch lấy cớ rất đầy đủ nhưng tôi tin tưởng cái gọi là luận điệu bôi đen đó chỉ là ngụy trang, chỉ cần chúng ta có thể phát hiện ra ý nghĩ thật sự của ông ta, là có thể tìm được cửa đột phá.
Hạ Tưởng tuyệt đối không ngờ rằng sự kiện Cao ốc Hỏa Thụ vài ngày sau trở thành một mồi lửa lớn, dẫn đến một loạt các sự kiện.
- Nhưng làm sao chúng ta biết được ý nghĩ thật sự của Bí thư Bạch?
Trần Thiên Vũ cau có mặt mày.
- Ai là người đeo chuông thì người đó phải cởi chuông!
Hạ Tưởng nói không chút hoang mang:
- Anh bảo với Trần Cẩm Minh là cứ thi công như bình thường. Bí thư Bạch bảo anh ta dừng lại mà anh ta vẫn cứ làm tới, Bí thư Bạch không có tính nhẫn nại, thẹn quá sẽ hóa giận, sẽ nói ra tình hình thực tế.
Trần Thiên Vũ bán tín bán nghi:
- Trần Cẩm Minh có thể chịu được áp lực sao?
- Một doanh nghiệp tư nhân có đủ thực lực để xây dựng tòa nhà cao nhất thành phố Yến, là người sáng lập, nếu không có bản lĩnh giao thiệp với cán bộ thì anh ta sẽ không có khả năng được như ngày hôm nay.
Hạ Tưởng đã từng nghiên cứu lịch sử phát triển của Tập đoàn Kim Thụ, biết Trần Cẩm Minh là một người khá biết cách thu hút người khác.
Không phải là hắn không thay Tập đoàn Kim Thụ nghĩ cách thoát ra, mà ở tình thế hiện tại chỉ có thể bảo Tập đoàn Kim Thụ kéo dài thời gian với Bạch Chiến Mặc, mới có thể khiến Bạch Chiến Mặc phát cáu, trong cơn tức giận sẽ thốt ra chân tướng.
Chân tướng thì ẩn nấp sau lưng, chỉ có phát hiện ra chân tướng thì mới có con đường giải quyết. Nếu không, Bạch Chiến Mặc là nhân vật số một, ông ta thực sự muốn quyết định độ cao của một tòa nhà, thì ngay cả Trần Phong bắt ông ta thay đổi chủ ý ông ta cũng không chịu, huống chi hắn chỉ là Chủ tịch quận, cho dù đập bàn làm ầm ĩ với Bạch Chiến Mặc một chút cũng không chắc đã làm được việc.
Cứ để đó chờ xem, nói không chừng lại là một cơ hội vô cùng tốt.
Ba ngày sau, các thủ tục cần được phê duyệt ở giai đoạn trước của nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới của Tiểu Thì đều đã làm xong ổn thỏa, nhận thầu xây dựng là Công ty Xây dựng số 2 của Lý Hồng Giang, đã bắt đầu vào sân bãi tiến hành giai đoạn chuẩn bị ban đầu. Đồng thời Lịch Phi cũng tăng cường lực lượng cảnh sát ở vùng phụ cận, nhưng kỳ lạ là Vương Đại Pháo vốn hoành hành ác bá ở thôn Phương Bắc đột nhiên lại giống như là mai danh ẩn tích vậy, không thấy bóng dáng.
Hoàng Kiến Quân đã làm một đợt đả kích các thế lực đen tối ác độc trong phạm vi quận, tuy rằng nghe theo lời Hạ Tưởng chỉ bảo, không gióng trống khua chiêng, nhưng động tĩnh cũng không nhỏ, lại có hiệu quả mạnh bởi vì không biết sao mà tin đồn lộ ra, chẳng những hành tung của nhóm đầu gấu Vương Đại Pháo biến mất mà rất nhiều những tên côn đồ không đứng đắn cũng trốn đâu mất, cá lớn không thấy, con tép cũng không mò được, khiến cho Hoàng Kiến Quân có chút buồn bực, cũng biết khẳng định là trong Phòng có vấn đề, có người âm thầm mật báo.
Khi Hoàng Kiến Quân báo cáo tình hình này cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng từ chối cho ý kiến, không cho chị thị nào mới cho bước tiếp theo cả. Hoàng Kiến Quân liền sắp xếp âm thầm điều tra trong Phòng, nghi ngờ Phó trưởng phòng Lục Tiểu Khu để lộ tin tức, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, tạm thời hắn cũng không có cách nào.
Đảo mắt đã tới đầu tháng 11, trong ba ngày Lý Thấm ở hai nơi báo cáo hướng đi của Công ty Thương mại Trường Cơ cho Hạ Tưởng, tạm thời giá cả của khu chung cư của Công ty Bất động sản Trường Phong tăng lên với biên độ không lớn, độ tăng vẫn ở trong phạm vi hợp lý.
Ngay sau đó, Công ty Thương mại Trường Cơ lại bỏ ra một tỷ mua hai khu chung cư cao tầng của Công ty bất động sản Cát Thành, bỏ ra năm trăm triệu mua hai khu chung cư của Công ty bất động sản Long Bình, bỏ hai tỷ mua một khu biệt thự trong khu dân cư xa hoa và một nơi là khu đô thị nhỏ, bỏ một tỷ rưỡi mua một số lượng lớn các tòa nhà trung tâm thương mại cùng với toàn bộ khu đô thị nhỏ đang xây dựng của Công ty Bất động sản Thạch Đại. Trong khoảng thời gian ngắn đã bỏ ra số vốn năm tỷ rưỡi, nắm giữ trong tay gần một phần ba số khu chung cư và đất đai của quận Hạ Mã, tương đương với tất cả các căn hộ mà giai đoạn trước đã làm, không có một chỗ nào may mắn thoát khỏi sự oanh tạc bằng số vốn lớn của Công ty Thương mại Trường Cơ, toàn bộ đều ra hàng, tùy ý Công ty Thương mại Trường Cơ chi phối.
Công ty Thương mại Trường Cơ không phải là muốn chi phối các nhà đầu tư mà là thị trường, là tất cả hầu bao của những người muốn mua căn hộ.
Hơn nữa, Công ty Thương mại Trường Cơ đã bước đầu phái người thử thăm dò tiếp xúc với Công ty bất động sản Giang Sơn, Công ty bất động sản Thiên An và Tập đoàn Đạt Tài, lộ ra một chút về việc hợp tác, đương nhiên bọn họ dùng danh nghĩa công ty khác chứ không phải là Công ty Thương mại Trường Cơ.
Ở thành phố Yến hoặc thủ đô, đăng ký công ty mới rất là dễ dàng, quan trọng không phải công ty gì mà là tài chính có hùng hậu không.
Con lão Tiền tên là Tiền Đường Giang, sau khi học xong ở Học viện Kiến Trúc, vẫn được lãnh đạo học viện ưu ái, có thể nói là được chiếu cố tới nơi tới chốn, cả ban cán bộ, các sinh viên đều thuận buồm xuôi gió. Cũng may là Tiền Đường Giang biết đây chính là cơ hội cho mình, vẫn rất cố gắng, cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của lão Tiền, học hành xong thì cũng có được một sự nghiệp.
Lão Tiền tuy không có kiến thức nhưng cũng biết Hạ Tưởng vì việc của con lão mà đã mất nhiều công sức, đến cả Chủ tịch tỉnh cũng kinh động tới, chẳng phải là chuyện lớn sao? Lão Tiền cảm động đến rơi nước mắt, lão chỉ là thuận miệng nhắc tới, cũng không có để ở trong lòng, đánh bạo nói thử một lần, không ngờ Chủ tịch quận Hạ lại coi trọng, làm xong việc ngay trước mặt lão, khiến lão không tìm được từ ngữ nào để diễn đạt được lòng cảm kích của mình, liền quỳ xuống trước Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng mất hứng:
- Lão Tiền, về sau lão không nên hơi một tí là quỳ xuống, đầu gối của đàn ông là vàng, phải có chí khí, nhớ kỹ không?
Lão Tiền cố nén nước mắt:
- Nhỡ kỹ rồi, lãnh đạo, lão Tiền nhớ cả đời.
Hạ Tưởng chỉ là xuất phát từ tấm lòng ưu ái với lão Tiền mới ra tay giúp lão, không ngờ lão Tiền lại coi hắn trở thành đại ân nhân, vì Hạ Tưởng, nguy hiểm cũng sẵn sàng xả thân, thậm chí không ngại phải trả giá bằng cả tính mạng!
Hùng Hải Dương ở bên cạnh không nói gì, nhưng trong lòng cũng như nghẹn lại, vô cùng cảm động. Một lãnh đạo thật tốt, ghi nhớ mãi không quên anh em công nhân năm đó, đi theo Chủ tịch quận Hạ vĩnh viễn không hối hận.
Khiến Lý Thấm càng không ngừng âm thầm đánh giá Hạ Tưởng, cảm thấy ngày càng nghĩ không ra rốt cuộc Hạ Tưởng là người như thế nào. Nếu nói Hạ Tưởng có nhiều ý tưởng kinh doanh, lại có thiên phú về chính trị, vào trong chốn quan trường đúng là như cá gặp nước, Lý Thấm lại khâm phục hắn thêm vài phần. Hạ Tưởng lại đối đãi với lão Tiền - một công nhân ở tầng thấp nhất thật tâm như vậy, không hề có tình cảm giả tạo, nếu là diễn trò thì hoàn toàn không phải, nếu là thu phục lòng người thì cũng không cần phải tận tâm như vậy, chẳng lẽ hắn lăn lộn trong quan trường nhiều năm mà vẫn có thể giữ được một tấm lòng chân tình sao?
Cũng không giống, hắn làm việc luôn luôn có bài bản, vô cùng cẩn thận, nghiêm túc, khi bố trí cạm bẫy với Công ty Thương mại Trường Cơ lại vô cùng bình tĩnh, mà vẫn ác nghiệt hết sức. Nghe nói khi đả kích đối thủ chính trị thì là những đòn trí mạng, Hạ Tưởng rốt cuộc là người đàn ông phức tạp hay người hay thay đổi?
Lý Thấm liền phát hiện, cô đối với Hạ Tưởng càng ngày càng tò mò.
Căn cứ vào lần đầu Công ty Thương mại Trường Cơ ra tay, Hạ Tưởng đã phán đoán lần này Công ty Thương mại Trường Cơ đã dùng dao mổ trâu để giết gà, kế tiếp, có thể sẽ có các hành động tiếp nữa, hắn giải thích để Hùng Hải Dương và lão Tiền tiếp tục chú ý tiếng nói hành động, thường xuyên chú ý thăm dò khuynh hướng, khi hai người đi rồi, hắn mới hỏi Lý Thấm:
- Cô nói xem bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Lý Thấm biết Hạ Tưởng đang thử thách cô ta. Cô ngồi thẳng, theo bản năng sửa lại áo, ngược lại trong lúc vô ý lại khiến ngực rung mạnh lên mấy cái, không khỏi khiến mặt cô đỏ lên, dường như là có ý dụ dỗ Hạ Tưởng vậy.
Không ngờ mặt Hạ Tưởng chẳng có gì thay đổi, nhìn không chớp mắt, giống như là không thấy hành động cô làm vậy, khiến cô cũng nhẹ nhõm, thì ra hắn cũng có kiên định, hoặc là sức hấp dẫn của cô chưa đủ chăng?
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Lý Thấm có một ý nghĩ rõ ràng, nói:
- Đầu tiên nên triệu tập hội nghị nhân viên, sắp xếp bố trí hành động tương ứng với tình thế sắp tới, cụ thể mà nói chính là nếu Công ty Thương mại Trường Cơ ra mặt thu mua các khu chung cư trong vòng khống chế của chúng ta, chúng ta phải phản ứng như thế nào, tiếp theo là về mặt chính sách anh cần bước một bước tiếp theo là điều tiết ở mức vĩ mô, chuyện này tôi không biết được.
Hạ Tưởng cười gật đầu:
- Nói rất khá, trên cơ bản đã đề cập đến những vấn đề quan trọng. Tôi cảm thấy, việc điều chỉnh góp vốn và phân công công tác giao cho cô phụ trách hẳn là không có vấn đề.
Ý tưởng của Hạ Tưởng là hắn phụ trách việc điều tiết ở mức vĩ mô, Lý Thấm đóng vai nhân vật trung gian, ở giữa phối hợp, vừa thu thập tin tức, vừa ra lệnh. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là sau khi hắn làm ra quyết sách, Lý Thấm sẽ thực thi, tương đương hắn là Bí thư còn Lý Thấm là Chủ tịch quận vậy, là người chấp hành cụ thể.
- Nếu Công ty Thương mại Trường Cơ tìm tới công ty bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An, Tập đoàn Viễn Cảnh hoặc là Tập đoàn Đạt Tài cho dù là công ty nào, để xuất thu mua lại toàn bộ hoặc bộ phận các khu chung cư, chúng ta đề ra một giá cả thích hợp, ra tay toàn bộ, chỉ cần có lợi, có mối làm ăn đưa đến tận cửa, sao lại không làm? Tiếp theo tôi sẽ triệu tập bọn họ đến họp, thống nhất tư tưởng, sắp xếp hành động, tranh thủ nhất trí theo tiến độ.
Cho dù có sự thay đổi người, là Bí thư quận ủy mạnh mẽ trở lại, rồi dùng thủ đoạn cũng không có khả năng dùng mệnh lệnh hành chính để tham gia vào thị trường kinh tế, trừ phi khống chế từ gốc rễ, cũng chính là dùng các chính sách và quy định để kiểm soát, chứ không thể khống chế khi ở giai đoạn tiêu thụ. Nhưng Hạ Tưởng không giống vậy, quan hệ giữa Hạ Tưởng và công ty bất động sản Giang Sơn thì không cần phải nói, quan hệ với Tập đoàn Đạt Tài cũng là vô cùng tâm đầu ý hợp, sớm đã thỏa thuận thành công với Thành Đạt Tài, Thành Đạt Tài cũng vui vẻ phối hợp hành động với Hạ Tưởng. Tôn Hiện Vĩ ở công ty bất động sản Thiên An cũng là Hạ Tưởng nói gì nghe nấy, đều là do được hưởng lợi từ mấy lần thành công lúc đầu của Hạ Tưởng, thành ra mang đến lực ảnh hưởng lớn.
Đương nhiên, chỉ mỗi mấy nhà đầu tư lớn phối hợp khai phá là chưa được, hắn còn muốn dùng bàn tay khổng lồ là thế lực từ chính sách để ảnh hưởng tới thị trường, hơn nữa có lượng tài chính lớn tham gia, cả ba phương diện đều hành động, mới có thể bóp chết ý đồ bất lương của Công ty Thương mại Trường Cơ.
Tạm thời kế hoạch về mặt chính sách, Hạ Tưởng chưa muốn nói với Lý Thấm, chưa phải lúc cấp bách, không cần phải để lộ ra, mặc dù hắn tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của Lý Thấm, nhưng dù sao cũng nên cẩn thận.
Lý Thấm nghe Hạ Tưởng chỉ đề cập đến vấn đề hành động trên thị trường, không nói đến biện pháp chính sách, cũng biết Hạ Tưởng cố ý bỏ qua không đề cập tới, trong lòng cũng không phục, không muốn nói thì đừng nói, đừng cho là cô ta không đoán được thủ đoạn của hắn, đơn giản là khi phê duyệt đất thì lúc nhanh lúc chậm, làm cho nhà đầu tư không đoán được, thì đã nắm giữ hoàn toàn quyền tự chủ thị trường.
Nếu Hạ Tưởng biết ý nghĩ của Lý Thấm, khẳng định là sẽ chấn động, bởi vì Lý Thấm quả thật rất thông minh, trên căn bản là đã thăm dò được các thủ pháp triển khai của hắn, chỉ có điều các ý tưởng cơ bản của Hạ Tưởng, mọi người vĩnh viễn không dự đoán được.
Hạ Tưởng định họp tiếp với mấy người Tôn Hiện Vĩ, không ngờ Quận ủy lại tạm thời có việc, hắn liền vội vã chạy về Quận ủy, giao việc thống nhất tư tưởng ở hội nghị cho Lý Thấm hoàn thành.
Lý Thấm tiếp nhận nhiệm vụ một cách kiên quyết, cũng có cảm giác vinh hạnh sâu sắc vì Hạ Tưởng tín nhiệm cô, vì cô biết người bên cạnh Hạ Tưởng không có ai không phải là tinh anh trong giới kinh doanh, có thể đoàn kết ở xung quanh cô, làm cô có cảm giác thỏa mãn lớn.
Trở lại Quận Ủy, Hạ Tưởng liền đi thẳng tới văn phòng của Bạch Chiến Mặc, bởi vì Bạch Chiến Mặc gọi điện thoại rất nhanh nói là có việc gấp.
Hạ Tưởng cho là đã có chuyện trọng đại xảy ra, vội vã vào văn phòng của Bạch Chiến Mặc mới biết được, hóa ra nguyên nhân chỉ là thái độ của Quận ủy đối với chuyện xây dựng tòa nhà cao nhất ở thành phố Yến.
Đứng ở hướng nam của tòa nhà Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã nhìn ra xa, có thể nhìn thấy sông Hạ Mã mênh mông óng ánh. Bờ nam của sông Hạ Mã có cao ốc Hỏa Thụ của Tập đoàn Kim Thụ đang được xây dựng. Cao ốc Hỏa Thụ được coi là tòa nhà cao tầng nhất ở thành phố Yến, 40 tầng, cao 150 mét, nghe nói sau khi xây xong, sẽ trang hoàng xa hoa bên ngoài, phấn đấu đạt tới hiệu quả như một cây đuốc nếu nhìn từ xa trong đêm.
Tập đoàn Kim Thụ là một tập đoàn tư nhân ở thành phố Yến, là một công ty chuyên về nghiên cứu, khai thác và sản xuất các sản phẩm công cụ kim cương, công cụ chạy bằng điện, công cụ hợp kim, là một xí nghiệp có kỹ thuật cao cấp hiện đại. Vốn dĩ tổng bộ nằm ở thủ đô, sau khi tranh thủ dưới trướng Trần Phong mới dời toàn bộ về khu kinh tế kỹ thuật cao cấp hiện đại mới ở thành phố Yến. Theo lời Trần Phong nói thì thành phố Yến không có một xí nghiệp cao cấp hiện đại nào là hơi cường điệu hóa, nhưng Tập đoàn Kim Thụ cũng không thể xem là sinh ra và phát triển lên từ một xí nghiệp địa phương của thành phố Yến, vậy nên cách nói của ông ta cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Những năm gần đây Tập đoàn Kim Thụ phát triển rất mạnh, giá trị sản lượng liên tục tăng mấy năm liên tục, bắt đầu thành lập quận Hạ Mã, liền được phê duyệt một khu đất dùng để xây dựng toàn bộ trụ sở làm việc, và để toàn bộ tập đoàn chuyển đến quận Hạ Mã. Phê duyệt xây cao ốc Hỏa Thụ cũng là chỉ thị do Cục Quy hoạch của thành phố duyệt.
Hạ Tưởng cảm thấy khó hiểu với việc đột nhiên Bạch Chiến Mặc đề xuất chuyện cao ốc Hỏa Thụ, bởi vì hiện tại Cao ốc Hỏa Thụ đã đột ngột mọc lên từ mặt đất lên bảy tám tầng, thành ra cao ngang bằng tòa nhà Quận ủy, không hiểu lúc này Bạch Chiến Mặc nhắc đến Cao ốc Hỏa Thụ là có dụng ý gì?
- Đồng chí Hạ Tưởng, Cao ốc Hỏa Thụ là quy hoạch do Cục quy hoạch thành phố làm ra, cá nhân tôi cho rằng không còn thích ứng với xu thế phát triển hiện tại của quận Hạ Mã. Luận điệu kinh tế xây dựng của quận Hạ Mã là phải cụ thể, thiết thực và tiết kiệm, Tập đoàn Kim Thụ muốn xây dựng một tòa nhà cao nhất thành phố ở quận Hạ Mã là rõ ràng muốn đặt quận Hạ Mã lên lò lửa, khiến hình tượng khiêm tốn của quận Hạ Mã bị bôi đen, ý kiến của tôi là Cao ốc Hỏa Thụ chỉ cần xây 10 tầng thôi, không thể vượt quá 10 tầng!
Bạch Chiến Mặc dõng dạc nói, đứng trước cửa sổ, thái độ rất tự nhiên, lấy tay chỉ về phía Cao ốc Hỏa Thụ ở xa xa nói.
Hạ Tưởng giật mình không nhẹ. Bạch Chiến Mặc nhàn rỗi không có việc gì hay sao mà đột nhiên khai đao với Tập đoàn Kim Thụ vậy? Tập đoàn Kim Thụ danh tiếng không tồi, làm sao lại chọc vào Bạch Chiến Mặc? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hơn nữa lý do của Bạch Chiến Mặc quá là gượng ép, làm sao một tòa nhà cao nhất thành phố Yến đứng sừng sững ở quận Hạ Mã lại bôi đen hình tượng của quận Hạ Mã được? Quả thực là lời nói vô căn cứ. Nhưng lời nói vô căn cứ mà được nói ra từ miệng một nhân vật chính trị, mà là nhân vật có thực quyền thì sẽ không còn là lời nói vô căn cứ nữa, biến thành lời nói dối chân thật.
- Tôi cảm thấy lý do của Bí thư Bạch hơi gượng ép, quận Hạ Mã là một quận mới, lẽ ra nên phát triển mạnh mẽ lên phía trước, có một tòa nhà cao nhất thành phố Yến mà lại không phải là tòa nhà của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, mà là một tòa nhà do một doanh nghiệp tư nhân tự mình xây dựng lên, vậy không mẫu thuẫn gì với tác phong làm việc khiêm tốn do Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đặt ra, hy vọng Bí thư Bạch nên thận trọng suy nghĩ lại lần nữa.
Trong lòng Hạ Tưởng cũng không vui vẻ gì, hắn cũng không nói khách sáo mà nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng.
Bạch Chiến Mặc nghe lời nói của Hạ Tưởng nhưng vẫn không nể tình, ông ta cũng nén giận trong lòng:
- Lời nói của Chủ tịch quận Hạ thật võ đoán cũng quá phiến diện. Các dự án xây dựng cơ sở ở quận Hạ Mã còn chưa hoàn thiện, lại cho xây dựng một tòa nhà cao nhất thành phố, khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tòa nhà cao tầng đó, họ sẽ nghĩ như thế nào? Có thể sẽ thấy đây là thành công vĩ đại của cán bộ Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã sao? Đều chỉ có vẻ bề ngoài, quận Hạ Mã còn trăm việc bề bộn, muốn có hành động vĩ đại xây một tòa nhà cao nhất sao? Tôi cảm thấy Tập đoàn Kim Thụ này đang có dụng ý bí mật. Vừa rồi tôi đã tìm Trần Cẩm Minh nói chuyện, thể hiện lập trường của Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận.
Cuối cùng Hạ Tưởng tức giận:
- Bí thư Bạch, làm sao có thể tùy tiện sửa đổi độ cao đã quy hoạch? Quyết định của ông quá hấp tấp rồi, tôi kiên quyết phản đối.
- Tuy rằng tôi không phải xuất thân chuyên ngành xây dựng, nhưng tôi cũng biết một tòa nhà định làm 40 tầng đổi thành 10 tầng, chuyện kết cấu không thành vấn đề. Đâu phải là từ 10 tầng biến thành 40 tầng, nền móng sẽ không chịu nổi đâu. Hạ thấp độ cao, chẳng những có thể tiết kiệm được tài chính cho Tập đoàn Kim Thụ, còn có thể mang đến tình hình mới cho quận Hạ Mã, chuyện này liền quyết định như vậy đi!
Bạch Chiến Mặc lấy quyền uy của nhân vật số một ra để đè ép Hạ Tưởng, ý tứ là chẳng lẽ một Bí thư Quận ủy lại không có quyền hạ độ cao? Thương lượng với Chủ tịch quận đã là nể mặt mũi rồi, đừng bàn cãi.
Bạch Chiến Mặc cho rằng Hạ Tưởng sẽ thẹn quá hóa giận, không ngờ Hạ Tưởng chỉ có một suy nghĩ, thản nhiên cười:
- Tốt, nếu Bí thư Bạch đã quyết định, tôi cũng không còn gì để nói.
Hạ Tưởng xoay người đi, để lại Bạch Chiến Mặc với vẻ mặt ngạc nhiên, không biết vì sao lần này Hạ Tưởng lại nói tốt như vậy.
Sở dĩ Bạch Chiến Mặc cưỡng chế Cao ốc Hỏa Thụ không phải là vì hình tượng của quận Hạ Mã gì gì, mà chính là vì ông ta lâm vào bên trong một vòng luẩn quẩn, là do tâm lý bất an mà thành.
Bởi vì quận Hạ Mã có hai quan lớn liên tục xuống ngựa, nên Bạch Chiến Mặc luôn luôn cảm thấy cái tên quận Hạ Mã không được may mắn, hơn nữa ông ta từng trải qua chuyện không thể giải thích, trong lòng liền dần dần cảm giác ba chữ quận Hạ Mã có ý ám chỉ, luôn cảm thấy không biết khi nào sẽ bị xuống ngựa!
Đôi khi tâm lý của người trong quan trường và người đi mua xổ số giống nhau, đều cảm thấy có khi làm việc thuận lợi có khi lại không thuận lợi, đúng là có liên quan. Mọi chuyện gần đây của Bạch Chiến Mặc không thuận lợi, nịnh bợ của Phó Tiên Phong kết quả nịnh nhầm, cảm giác như bị đá cho một cước, hiện vẫn còn cảm thấy mặt bỏng rát. Quận Hạ Mã lại chịu sự kiềm chế của Hạ Tưởng, cảm giác bó tay bó chân thật không tự nhiên. Hôm trước, Trưởng phòng giáo dục Trinh Quan Quần đã đến chỗ ông ta kể lể khóc lóc, nói là Phòng giáo dục rất thiếu kinh phí, rất nhiều công nhân viên chức đến tiền mua xì dầu cũng không có.
Đúng vậy, Trưởng phòng giáo dục quận Hạ Mã và Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo tỉnh ủy Trịnh Quan Quần quả thật là trùng tên trùng họ, tuy nhiên cấp bậc của hai người lại cách xa nhau nhiều, hơn nữa diện mạo hai người cũng khác biệt lớn. Nếu nói Phó trưởng ban Trịnh tướng mạo đường đường thì Trưởng phòng Trịnh thì khó coi hơn nhiều, chẳng những mũi nhỏ, mắt nhỏ mà trên cằm còn có một nốt ruồi, trên nốt ruồi lại có một nhúm lông, làm người ta nhìn mặt mà phát ngán.
Tuy nhiên Trưởng Phòng Trịnh lại trung thành với Bạch Chiến Mặc, Bạch Chiến Mặc cũng tiếp nhận hình tượng đáng khinh của gã, chỉ cần lòng trung thành chứ không cần tướng mạo.
Mặc dù trong lòng Bạch Chiến Mặc biết rõ Phòng giáo dục cũng là đơn vị béo bở, tùy tiện thu phí hai hạng mục đã có thể móc đến tận da của học sinh, công đoàn phòng giáo dục chẳng lẽ không có nổi tiền mua xì dầu sao? Chuyện này truyền ra ngoài đến quỷ cũng không tin, nhưng ông ta đã sớm nghe đồn Thi Trường Nhạc đứng về phía Hạ Tưởng, còn đang muốn thử xem nhân vật số một có đặt áp lực lên Thi Trường Nhạc được hay không?
Ông ta liền tự mình gọi điện thoại cho Thi Trường Nhạc, yêu cầu Phòng tài chính nhanh chóng giải quyết vấn đề kinh phí cho Phòng giáo dục.
Thi Trường Nhạc ngoài miệng thì đồng ý rất nhanh, kêu lãnh đạo rất thân thiết, miệng nói nhất định sẽ làm theo, kết quả vài ngày sau Trịnh Quan Quần lại đây khóc lóc kể lể, nói là Phòng tài chính chẳng những không cho bọn họ đồng nào, còn liệt kê một đống khó khăn lớn, nói là hiện tại Phòng tài chính đừng nói đến xì dầu, ngay cả hệ thống cung cấp nước uống cũng không còn dùng nổi nữa, cuối cùng còn khuyên gã mua tặng anh ta một túi xì dầu, gọi là một chút tâm ý… khiến Trịnh Quan Quần tức giận đến sôi máu.
Thực ra Trịnh Quan Quần còn có một chuyện tức giận nhưng không có mặt mũi nào mà nói ra, khi gã đến Phòng tài chính đòi tiền, vừa vặn lại gặp Phó Tiên Tiên. Tuy rằng Trịnh Quan Quần bộ dạng đáng khinh, nhưng lại luôn tự nhận là mình tự nhiên, phóng khoáng, có sức hấp dẫn với mỹ nữ. Vừa thấy Phó Tiên Tiên thì kinh ngạc cả người, bước lên phía trước lôi kéo làm quen, ý đồ muốn đến gần mỹ nữ. Nhưng Phó Tiên Tiên là ai chứ? Lúc đó Phó Tiên Tiên không hề nể tình mà đáp lại một câu:
- Người ta nói ăn mày đòi ăn xôi gấc, khẳng định là bọn họ chưa biết, trên thế giới còn có cóc ba chân đòi ăn thịt thiên nga! Không có tiền mua gương, thì để tôi đưa cho một cái!
Phó Tiên Tiên thể hiện rõ ràng ý châm chọc Trịnh Quan Quần – Đại trưởng phòng Trịnh là kẻ dở hơi trên trời hiếm thấy – là con cóc ba chân.
Thiếu chút nữa là Trịnh Quan Quần không nhịn nổi trận lôi đình.
Bạch Chiến Mặc nghe xong về thái độ của Thi Trường Nhạc thì giận tím mặt, lập tức gọi điện thoại cho Thi Trường Nhạc mắng mỏ, hạn cho anh ta trong vòng 3 ngày phải giải quyết vấn đề kinh phí cho Phòng giáo dục, nếu không sẽ đem anh ta ra hỏi. Không ngờ ngày hôm sau Trịnh Quan Quần liền gọi điện thoại tới, nói là Thi Trường Nhạc tự mình tới Phòng giao dục đưa mười nghìn tệ làm kinh phí, còn trịnh trọng giải thích không muốn nói cho Bí thư Bạch biết bởi vì Phòng tài chính thực sự thiếu tiền, bình thường anh ta ngay cả xăng cũng không mua nổi để dùng, mười nghìn tệ này là huy động công nhân viên chức trong Phòng tài chính quyên tiền trợ giúp đơn vị anh em…
Cuối cùng Trịnh Quan Quần lại thỉnh cầu Bạch Chiến Mặc không cần phải tạo áp lực cho Thi Trường Nhạc nữa, nếu không nhất định Thi Trường Nhạc sẽ lại làm ra chuyện gì đó khiến người ta không thể nói được.
Bạch Chiến Mặc tức giận đến nửa khóc nửa cười, rõ ràng là Thi Trường Nhạc này muốn vuốt mặt ông ta, muốn nói cho ông ta rằng, không thể không nghe lời Bí thư nói, Phòng tài chính vì trợ giúp sự nghiệp cho Phòng giáo dục, đã xuất ra tiền của chính mình, ngay cả xe còn không nổ máy được, phải đi xe đạp để đến Phòng giáo dục đưa tiền, thật sự là tình nghĩa sâu nặng.
Đúng là chó má! Bạch Chiến Mặc thầm mắng Thi Trường Nhạc một hồi lâu, lại không có cách nào trị Thi Trường Nhạc. Thi Trường Nhạc rất láu cá, cũng lắm chiêu, giống như một con nhím vậy, đâm người ta nhưng người ta lại không làm gì được. Nếu lại bắt buộc anh ta, chẳng may anh ta làm ra chuyện long trời lở đất nào đó, Thi Trường Nhạc không sợ mất mặt chỉ là diễn trò, còn ông ta thì bị xấu hổ vô cùng không dám đi gặp người khác!
Bạch Chiến Mặc liền cảm thấy bị đè nén vô cùng, rồi lại cảm thấy không có chỗ giải phóng, vừa lúc đứng ở cửa sổ hướng nam nhìn ra xa, phía nam này là nơi có Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đây là chỗ mà ông ta thường nhìn ngắm khi đứng ở cửa sổ đón ánh mặt trời, nhìn ra xa ở phía nam cảm thấy Thành ủy sao mà gần trong gang tấc, cảm thấy cấp trên có giữ ý nhất trí, đó là con đường bay lên không dứt của ông ta.
Đột nhiên Bạch Chiến Mặc phát hiện, bên kia bờ sông là Cao ốc Hỏa Thụ có cái gì đó không đúng, hôm nay mới phát giác Cao ốc Hỏa Thụ đã đến tầng bảy tầng tám, chẳng bao lâu sau, nếu lên trên mười tầng sẽ ngăn cản tầm mắt ông ta, khiến cảm nhận về trung tâm quyền lực Thành ủy và ông ta này sinh ra ngăn cách!
Hơn nữa ông ta cũng biết Cao ốc Hỏa Thụ sẽ cao 40 tầng, ngẫm lại thì tòa nhà 40 tầng đứng sừng sững ở bên kia bờ sông, chẳng những ngăn cách tầm mắt của ông ta với Thành Ủy, còn hình thành kiểu thái độ từ trên cao nhìn xuống tòa nhà Quận Ủy, Bạch Chiến Mặc liền có cảm giác như trong lòng bị cái gì chặn lại vậy, vô cùng không thoải mái, liền cho rằng sau khi Cao ốc Hỏa Thụ khánh thành, sẽ phá hỏng phong thủy của Quận ủy, sẽ cản trở con đường làm quan của ông ta!
Bạch Chiến Mặc còn có một loại dự cảm, cho rằng chính là Cao ốc Hỏa Thụ làm ảnh hưởng đến tình hình thực tế và sự nghiệp của ông ta, mới dẫn đến gần đây mọi việc không thuận lợi, ông ta liền cảm thấy muốn ngăn cản Cao ốc Hỏa Thụ hoàn thành 40 tầng, nói không chừng sẽ gây trở ngại đến con đường bay lên của ông ta.
Người ta sợ những vấn đề tâm lý, còn Bạch Chiến Mặc lại tự mình tự kỷ ám thị, lại càng cho rằng sự tồn tại của Cao ốc Hỏa Thụ gây trở ngại cho phong thủy của Quận ủy, cản trở ánh mắt của ông ta hướng tới Thành Ủy, cản trở con đường bay lên của ông ta, nhất định phải chèn ép mới được. Bởi vì nếu thật sự Cao ốc Hỏa Thụ xây xong 40 tầng, liền sẽ giống như cây cột trụ trời, khí thế đầy ắp, tuyệt đối sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực lớn đến phong thủy của Quận Ủy.
Nên Bạch Chiến Mặc mới tìm đến Trần Cẩm Minh, Chủ tịch của Tập đoàn Kim Thụ nói chuyện, bảo anh ta sửa chữa bản vẽ, thay đổi tiến độ, hạ độ cao xuống, vì đại cục của quận Hạ Mã mà hy sinh cái tôi.
Trần Cẩm Minh hình như cũng không phản đối mạnh mẽ lắm, chỉ nói để nghiên cứu đã.
Bạch Chiến Mặc liền coi như là Trần Cẩm Minh đã thỏa hiệp, liền gọi Hạ Tưởng tới muốn có được sự ủng hộ của Hạ Tưởng, hơn nữa còn tự nhận là dùng ngôn ngữ tinh tế, ý nghĩa sâu xa để giảng đạo lý cho Hạ Tưởng, nói ra đại cục, không ngờ Hạ Tưởng từ chối thẳng thừng, khiến trong lòng ông ta căm tức, càng quyết tâm phải bức Tập đoàn Kim Thụ đi vào khuôn khổ. Không tin một Bí thư Quận ủy như ông ta, không thể khiến cho một doanh nghiệp tư nhân ở trên chính địa bàn của mình cúi đầu sao?
Bạch Chiến Mặc không biết sau khi Hạ Tưởng trở về phòng làm việc, còn chưa kịp ngồi cho ổn định, Trần Thiên Vũ đã gõ cửa tiến vào, vẻ mặt tức giận nói:
- Chủ tịch quận Hạ, Bí thư thật quá trớn rồi, tùy tiện tìm một lý do để bắt Cao ốc Hỏa Thụ thay đổi thiết kế, quả thực là cố tình gây sự! Phẩm chất cái gì chứ!
Dưới tình thế cấp bách, thiếu chút nữa Trần Thiên Vũ đã nói tục trước mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng hiểu được tâm tư của Trần Thiên Vũ, làm Phó chủ tịch thường trực quận, coi như Trần Thiên Vũ đã làm hết phận sự của mình cũng một lòng vì quận Hạ Mã mà suy nghĩ, đương nhiên là cật lực phản đối những gì Bạch Chiến Mặc đã làm.
Hạ Tưởng ra hiệu cho Trần Thiên Vũ ngồi xuống:
- Anh đã tiếp xúc với Trần Cẩm Minh rồi sao?
Trần Thiên Vũ gật đầu:
- Lãnh đạo, ngài phải đứng vững trước áp lực, không thể để Cao ốc Hỏa Thụ thỏa hiệp, nếu không sẽ gây tổn thương cho tâm lý các tập đoàn tư nhân, cũng khiến người ngoài xem thường Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận chúng ta.
Hạ Tưởng tuyệt nhiên không sốt ruột, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không vội, trước không vội, bởi vì Bí thư Bạch làm việc có một đặc điểm, chính là thích đứng ở phía đạo đức hoặc vì đại cục mà ra kết luận tối thượng, để người khác không có lý do cãi lại. Có thể nói Bí thư Bạch lấy cớ rất đầy đủ nhưng tôi tin tưởng cái gọi là luận điệu bôi đen đó chỉ là ngụy trang, chỉ cần chúng ta có thể phát hiện ra ý nghĩ thật sự của ông ta, là có thể tìm được cửa đột phá.
Hạ Tưởng tuyệt đối không ngờ rằng sự kiện Cao ốc Hỏa Thụ vài ngày sau trở thành một mồi lửa lớn, dẫn đến một loạt các sự kiện.
- Nhưng làm sao chúng ta biết được ý nghĩ thật sự của Bí thư Bạch?
Trần Thiên Vũ cau có mặt mày.
- Ai là người đeo chuông thì người đó phải cởi chuông!
Hạ Tưởng nói không chút hoang mang:
- Anh bảo với Trần Cẩm Minh là cứ thi công như bình thường. Bí thư Bạch bảo anh ta dừng lại mà anh ta vẫn cứ làm tới, Bí thư Bạch không có tính nhẫn nại, thẹn quá sẽ hóa giận, sẽ nói ra tình hình thực tế.
Trần Thiên Vũ bán tín bán nghi:
- Trần Cẩm Minh có thể chịu được áp lực sao?
- Một doanh nghiệp tư nhân có đủ thực lực để xây dựng tòa nhà cao nhất thành phố Yến, là người sáng lập, nếu không có bản lĩnh giao thiệp với cán bộ thì anh ta sẽ không có khả năng được như ngày hôm nay.
Hạ Tưởng đã từng nghiên cứu lịch sử phát triển của Tập đoàn Kim Thụ, biết Trần Cẩm Minh là một người khá biết cách thu hút người khác.
Không phải là hắn không thay Tập đoàn Kim Thụ nghĩ cách thoát ra, mà ở tình thế hiện tại chỉ có thể bảo Tập đoàn Kim Thụ kéo dài thời gian với Bạch Chiến Mặc, mới có thể khiến Bạch Chiến Mặc phát cáu, trong cơn tức giận sẽ thốt ra chân tướng.
Chân tướng thì ẩn nấp sau lưng, chỉ có phát hiện ra chân tướng thì mới có con đường giải quyết. Nếu không, Bạch Chiến Mặc là nhân vật số một, ông ta thực sự muốn quyết định độ cao của một tòa nhà, thì ngay cả Trần Phong bắt ông ta thay đổi chủ ý ông ta cũng không chịu, huống chi hắn chỉ là Chủ tịch quận, cho dù đập bàn làm ầm ĩ với Bạch Chiến Mặc một chút cũng không chắc đã làm được việc.
Cứ để đó chờ xem, nói không chừng lại là một cơ hội vô cùng tốt.
Ba ngày sau, các thủ tục cần được phê duyệt ở giai đoạn trước của nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới của Tiểu Thì đều đã làm xong ổn thỏa, nhận thầu xây dựng là Công ty Xây dựng số 2 của Lý Hồng Giang, đã bắt đầu vào sân bãi tiến hành giai đoạn chuẩn bị ban đầu. Đồng thời Lịch Phi cũng tăng cường lực lượng cảnh sát ở vùng phụ cận, nhưng kỳ lạ là Vương Đại Pháo vốn hoành hành ác bá ở thôn Phương Bắc đột nhiên lại giống như là mai danh ẩn tích vậy, không thấy bóng dáng.
Hoàng Kiến Quân đã làm một đợt đả kích các thế lực đen tối ác độc trong phạm vi quận, tuy rằng nghe theo lời Hạ Tưởng chỉ bảo, không gióng trống khua chiêng, nhưng động tĩnh cũng không nhỏ, lại có hiệu quả mạnh bởi vì không biết sao mà tin đồn lộ ra, chẳng những hành tung của nhóm đầu gấu Vương Đại Pháo biến mất mà rất nhiều những tên côn đồ không đứng đắn cũng trốn đâu mất, cá lớn không thấy, con tép cũng không mò được, khiến cho Hoàng Kiến Quân có chút buồn bực, cũng biết khẳng định là trong Phòng có vấn đề, có người âm thầm mật báo.
Khi Hoàng Kiến Quân báo cáo tình hình này cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng từ chối cho ý kiến, không cho chị thị nào mới cho bước tiếp theo cả. Hoàng Kiến Quân liền sắp xếp âm thầm điều tra trong Phòng, nghi ngờ Phó trưởng phòng Lục Tiểu Khu để lộ tin tức, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, tạm thời hắn cũng không có cách nào.
Đảo mắt đã tới đầu tháng 11, trong ba ngày Lý Thấm ở hai nơi báo cáo hướng đi của Công ty Thương mại Trường Cơ cho Hạ Tưởng, tạm thời giá cả của khu chung cư của Công ty Bất động sản Trường Phong tăng lên với biên độ không lớn, độ tăng vẫn ở trong phạm vi hợp lý.
Ngay sau đó, Công ty Thương mại Trường Cơ lại bỏ ra một tỷ mua hai khu chung cư cao tầng của Công ty bất động sản Cát Thành, bỏ ra năm trăm triệu mua hai khu chung cư của Công ty bất động sản Long Bình, bỏ hai tỷ mua một khu biệt thự trong khu dân cư xa hoa và một nơi là khu đô thị nhỏ, bỏ một tỷ rưỡi mua một số lượng lớn các tòa nhà trung tâm thương mại cùng với toàn bộ khu đô thị nhỏ đang xây dựng của Công ty Bất động sản Thạch Đại. Trong khoảng thời gian ngắn đã bỏ ra số vốn năm tỷ rưỡi, nắm giữ trong tay gần một phần ba số khu chung cư và đất đai của quận Hạ Mã, tương đương với tất cả các căn hộ mà giai đoạn trước đã làm, không có một chỗ nào may mắn thoát khỏi sự oanh tạc bằng số vốn lớn của Công ty Thương mại Trường Cơ, toàn bộ đều ra hàng, tùy ý Công ty Thương mại Trường Cơ chi phối.
Công ty Thương mại Trường Cơ không phải là muốn chi phối các nhà đầu tư mà là thị trường, là tất cả hầu bao của những người muốn mua căn hộ.
Hơn nữa, Công ty Thương mại Trường Cơ đã bước đầu phái người thử thăm dò tiếp xúc với Công ty bất động sản Giang Sơn, Công ty bất động sản Thiên An và Tập đoàn Đạt Tài, lộ ra một chút về việc hợp tác, đương nhiên bọn họ dùng danh nghĩa công ty khác chứ không phải là Công ty Thương mại Trường Cơ.
Ở thành phố Yến hoặc thủ đô, đăng ký công ty mới rất là dễ dàng, quan trọng không phải công ty gì mà là tài chính có hùng hậu không.