- Lãnh đạo có hút thuốc không? Tôi đã sớm nghe đại danh của lãnh đạo, vẫn vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng ngài, hôm nay có thể nói chuyện với ngài là vinh hạnh của tôi.
Hoa Tam Thiếu nói thật, đại danh của Hạ Tưởng đúng là nghe như sấm bên tai gã, biết Hạ Tưởng có tiếng tăm trong nhóm các công nhân, mà lại là Chủ tịch trẻ tuổi của quận Hạ Mã nên vô cùng tò mò. Hôm nay tuy rằng dân thôn gây rối khiến gã tất bật nhưng vừa thấy Hạ Tưởng là biểu lộ lòng ngưỡng mộ ngay tức thì.
Hạ Tưởng không rảnh nghe gã nịnh nót, hỏi thẳng:
- Tổng cộng có bao nhiêu công nhân, đến thời điểm quyết định, anh có thể khiến bọn họ nghe lời được không?
Hoa Tam Thiếu vừa nghe đã biết Hạ Tưởng làm việc rất cụ thể, câu nói đầu tiên đã hỏi tới điểm mấu chốt, thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nói:
- 123 công nhân, đại bộ phận là đồng hương của tôi, một bộ phận nhỏ là công nhân kỹ thuật ở phía nam. Bọn họ theo tôi chưa lâu, bình thường còn nghe, nhưng đến thời điểm quyết định có thể nổi dậy, đều là những người trẻ tuổi máu lửa, nghe chừng lời nói của tôi sẽ không có tác dụng.
Hiện tại không phải thời điểm để nói mạnh miệng, Hoa Tam Thiếu thành thật nói.
Cũng không khác lắm với Hạ Tưởng dự đoán. Ở kiếp trước hắn đã từng thấy việc không khống chế được nhóm công nhân, quả thật khó mà khống chế. Một khi con người giận dữ, mất đi lý trí, chỉ muốn động thủ sẽ khó có thể xong việc. Hơn nữa lại có những người có dụng tâm lẩn trốn ở bên trong, khẳng định sẽ thừa dịp hỗn loạn mà đổ dầu vào lửa, cho nên nhất định phải khống chế được sự việc trước, nếu không sẽ thực sự phát sinh chuyện đổ máu.
Trong số dân thôn có cả người già lẫn trẻ nhỏ, nếu phải động thủ, cho dù làm bị thương người già hay trẻ nhỏ đều thành sự kiện ác tính.
Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà chỗ có lão Lỗ, lại xoay người nhìn sông Hạ Mã cách đó không xa, không khỏi bất đắc dĩ cười, một bên muốn đốt lửa, một bên là sông, mà bây giờ đang mưa gió, thật đúng là chuyện nước sôi lửa bỏng trước nay chưa từng có.
Bỗng nhiên lúc đó có tiếng còi cảnh sát vang lên, mọi người nhìn lại thấy xe cứu hỏa đã đến.
Xe cứu hỏa vừa đến, Ngô Cảng Đắc lập tức bố trí hiện trường, tách đám người ra để có khoảng trống, tạm thời xem như giảm bớt nguy cấp.
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Khang Thiếu Diệp ở bên cạnh không nói được một lời, trong lòng biết Khang Thiếu Diệp cũng chỉ tới đây xem náo nhiệt, y sẽ không làm chính, cũng không chủ động ra mặt giải quyết vấn đề, hành động nhận lấy chiếc ô cũng đã thể hiện lập trường khoanh tay đứng nhìn. Đúng vậy, Phó Bí thư Khang tự mình mở ô, đích thân tới hiện trường cũng là đủ rồi, việc nguy hiểm thì để người khác đi làm là tốt rồi.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng đã hạ quyêt tâm, hắn là Chủ tịch quận, hắn không ra mặt thì ai ra mặt? Hắn không đảm trách thì ai đảm trách đây? Nhớ tới việc từng ở trên hội trường đại học Trung Sơn đối mặt với hơn một ngàn học sinh, đối mặt với những chỉ trích của Trình Hi Học, hắn trích dẫn một câu danh ngôn của Lâm Đắc Từ (một anh hùng thời hiện đại của Trung Quốc): "Cẩu thả lợi quốc gia sinh tử lấy, khởi nhân họa phúc tị xu chi" (không nghĩ đến lợi ích cá nhân, dù là sống hay chết cũng vì quốc gia). Mặc dù hơi có chút tinh thần lý tưởng hóa, hơi quá máu me kích động, mặc dù chỉ là trong mắt người xưa, lý do không đủ khéo léo nhưng Hạ Tưởng vẫn là Hạ Tưởng, khó khăn nhưng vẫn chủ động xuất kích, ở sâu trong lòng tình cảm mãnh liệt vì nước vì dân của hắn vĩnh viễn không mất đi, cho dù có bị làm nhục bị hiểu lầm, bị tổn thương cũng không hối tiếc!
- Tôi sẽ đi đàm phán với lão Lỗ, Hồng Tâm, Vĩ Cương, các anh phụ trách bảo vệ an toàn cho Phó Bí thư Khang và Tổng giám đốc Trần. Mặt khác chuyển lời tới Ngô Cảng Đắc, mặc kệ anh ta dùng biện pháp gì, nhất định phải khống chế được cục diện.
Vẻ mặt hắn rất kiên quyết, đường như đã hạ quyết tâm
- Hoa Tam Thiếu, anh cũng phải dùng tất cả các biện pháp khống chế cảm xúc của mọi người, không được để dẫn tới chuyện đổ máu, có hiểu không?
- Đã hiểu.
Hoa Tam Thiếu thấy vẻ mặt làm việc nghĩa không chùn bước của Hạ Tưởng, trong lòng cũng có chút kích động. Đã bao nhiêu năm không gặp được một cán bộ có nhiệt huyết như thế này, gã đã từng gặp rất nhiều lãnh đạo từ nhỏ đến lớn, hoặc là ngồi không mà hưởng, hoặc là tuổi già sức yếu, đến thời điểm nguy hiểm, đừng nói là tự mình xông lên tuyến đầu mà tất cả đều trốn ở trên xe không xuống, hoặc là tìm cách trốn tránh trách nhiệm, để cho người khác lên trước.
Chỉ có Hạ Tưởng, Chủ tịch quận trẻ tuổi, sinh lực dồi dào, không chút do dự xông đến chỗ nguy hiểm nhất, ai chẳng biết lão Lỗ chẳng những toàn thân tẩm đầy xăng, bên cạnh lão còn đặt một thùng xăng, một khi châm lửa, chắc chắn sẽ dẫn đến cháy nổ.
Chủ tịch quận Hạ dũng cảm quên mình đơn thương độc mã đi lên đó đàm phán, Hoa Tam Thiếu từ khi chào đời đến giờ vẫn chưa gặp cán bộ nào có trách nhiệm như thế.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương nóng nảy:
- Không được, lãnh đạo không thể lên đó, rất nguy hiểm.
Hai người nói ra là vì thật lòng lo cho an nguy của Hạ Tưởng, vì bọn họ nghe nói lão Lỗ này vô cùng cứng đầu, tuổi tác cao nên càng dám dọa người, giống như con lừa vậy, đã tức giận rồi ai nói cũng không nghe. Không cần nói gì khác, chỉ cần thấy mưa gió thế này mà lão tưới đầy xăng, ở trên nóc nhà lạnh run mà không chịu xuống dưới, liền chứng minh thân lừa của lão.
Khang Thiếu Diệp cũng biết phải làm bộ làm tịch, cũng giả vờ thân thiết nói một câu:
- Phái đại diện đi lên là được rồi, Chủ tịch quận Hạ là chủ tịch của một quận, cũng không nên lấy thân mình ra mạo hiểm.
- Thân là cán bộ lãnh đạo, tôi chỉ biết nên làm gương tốt, không biết cái gì là lấy thân mình ra mạo hiểm!
Hạ Tưởng lạnh lùng buông ra một câu, rồi lại nghiêm túc nói với Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương:
- Lập tức chuẩn bị một cái áo bông đến đây, trên nóc nhà mưa to gió lớn, ông lão tuổi cũng đã lớn rồi, chống đỡ lâu như vậy thân thể sẽ không chịu được, không thể chậm trễ, nhanh lên.
Kim Hồng Tâm bất đắc dĩ đành phải quay sang Triều Vĩ Cương cũng đang bất lực mà khoát tay, Triều Vĩ Cương cắn răng chạy đến chỗ mấy người công nhân tìm áo bông, giao vào tay Hạ Tưởng, khẩn cầu nói:
- Lãnh đạo, để tôi đưa ngài lên đó, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
- Tôi đi!
Kim Hồng Tâm cũng tỏ thái độ đúng lúc.
- Hay là để tôi đi nữa.
Trần Cẩm Minh cũng không cam chịu yếu thế, dù sao Hạ Tưởng là Chủ tịch quận, có chuyện gì sơ xuất, anh ta cũng phải chịu trách nhiệm, đồng thời, anh ta đã bị vẻ mặt kiên định của Hạ Tưởng làm cho cảm động, lâu lắm rồi không thấy một cán bộ thực lòng dũng cảm chịu trách nhiệm.
- Tôi đi.
Hoa Tam Thiếu nói chân thật
- Bên trong đó đều là giàn giáo, tôi quen thuộc cách đi, tôi sẽ dẫn đường cho Chủ tịch quận Hạ.
Hạ Tưởng khoát tay nói:
- Các anh đều phải ở dưới mặt đất, tình huống dưới này đang nguy cấp, chỉ một mình tôi lên là được rồi. Lão Lỗ là người cứng đầu, nhìn thấy nhiều người có khi sẽ làm chuyện ngốc nghếch, không được cãi nữa, lập tức đi làm việc.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương đều nhìn Khang Thiếu Diệp với chút oán giận, nghĩ thầm rằng một Phó bí thư đến đây mà đến đánh rắm cũng không làm, còn phải để chúng tao phải hầu hạ mày, rất xin lỗi, không hầu hạ được!
Hạ Tưởng không có thời gian để ý đến thái độ của Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương đối với Khang Thiếu Diệp, hắn cầm lấy áo bông nhanh chóng vào bên trong tòa nhà. Bên trong đang thi công nên khắp nơi đầy dụng cụ, thang lên tầng tuy là kim loại đúc nhưng không có tay vịn, lên tầng cũng khá nguy hiểm, đồng thời trên đỉnh đầu còn có những cái giá chưa rửa sạch, không để ý có thể sẽ cụng đầu.
May mắn là Hạ Tưởng đã từng ở công trường, còn từng làm nhân viên kỹ thuật, biết rõ đường lối bên trong, ngựa quen đường cũ một mạch lên tận mái nhà.
Nóc tầng tám của Cao ốc Hỏa Thụ mới chỉ đổ bê tông, xung quanh mặc dù có giàn giáo ngăn chặn, nhưng cũng không giống mái nhà bình thường, khắp nơi là các thanh sắt thép nằm hỗn độn, rất dễ vấp ngã. Hơn nữa phóng tầm mắt nhìn lại, trên này không có tường bao hay lan can, khá nguy hiểm.
Người có chứng sợ độ cao mà lên tới mái nhà chưa xây xong e rằng sẽ rất sợ hãi.
Vấn đề là hiện vẫn đang mưa to gió lớn, gió không nhỏ, mưa càng to hơn, Hạ Tưởng mới lên được tới nóc nhà liền cảm thấy cả người phát lạnh, tuổi hắn mà còn cảm thấy lạnh huống chi thân thể đã tẩm xăng của lão Lỗ?
Lão Lỗ tóc đã hoa râm, mặc một cái áo mỏng màu xám, vóc dáng không cao, không gầy cũng không béo, hai tay cứng cáp khỏe mạnh, toàn thân ướt đẫm, cũng không biết là dầu hay nước, bên cạnh là một thùng chừng 20 lít xăng. Vỏ thùng xăng trong suốt, ít nhất còn hơn phân nửa thùng, có trời mới biết làm thế nào lão mang được nó lên tận nóc nhà.
Hạ Tưởng vừa xuất hiện, lão Lỗ liền lập tức phát hiện có người lên, nhanh chóng quay đầu lại, tay đặt vào bật lửa, gằn từng tiếng nói:
- Cậu là ai? Tiến gần đây một bước là tôi bật lửa ngay!
Giọng nói không bị khàn, cũng không có vẻ mặt điên cuồng, mà lão toàn thân lạnh run, không đứng thẳng được, nhưng cũng không chịu cúi mình chút nào, Hạ Tưởng chỉ biết lão là một người cực kỳ khó đối phó, hơn nữa vô cùng cố chấp, có chủ kiến, sẽ không dễ dàng chịu thỏa hiệp.
- Chú Lỗ, cháu là Hạ Tưởng, cháu lên là muốn nói chuyện với chú, rốt cuộc vì sao lại phải lấy cái chết ra liều mình như vậy?
Hạ Tưởng không để lộ thân phận của hắn, sợ lão Lỗ sinh ra tâm lý mâu thuẫn, vẻ mặt ôn hòa nói
- Cả đến chết còn không sợ, thì còn chuyện gì gây khó dễ được? Còn có chuyện gì không thương lượng được?
Có lẽ ánh mắt trong veo và thái độ ôn hòa của Hạ Tưởng đã làm lão Lỗ dao động, hoặc là Hạ Tưởng đã nói trúng làm nội tâm lão xúc động, tay lão hạ thấp xuống một chút, tuy nhiên vẫn nắm chắc cái bật lửa, lại hỏi một câu:
- Rốt cuộc cậu là ai? Cậu nói thay cho ai?
- Cháu là Hạ Tưởng, một thanh niên bình thường. Cháu sẽ chẳng nói thay cho bên nào hết, cháu chỉ muốn biết chân tướng sự việc và tâm sự của chú Lỗ, trời lạnh quá, muốn đưa áo bông cho chú mặc thêm. Cho dù có khó khăn gì, có chuyện gì khó xử, cũng không thể để cái lạnh làm tổn hại đến thân thể. Thân thể suy sụp thì cho dù có tiền cũng không dùng được, có phải hay không?
Hạ Tưởng không xưng hô theo kiểu cách của người trong quan trường đứng trên cao nhìn xuống, gọi là "Người lớn tuổi" mà gọi thẳng một cách thân thiết là "chú Lỗ", liền dễ dàng phá được tâm lý phòng bị của lão, khiến lão không có tâm lý đề phòng.
Quả là lão Lỗ cũng không chịu nổi lạnh, dù sao mấy chục tuổi rồi, thấy áo bông trong tay Hạ Tưởng, không khỏi động tâm, lo nghĩ nói:
- Vậy cậu ném áo lại đây cho tôi.
Hạ Tưởng ném áo bông qua, rồi ngồi lên trên một thanh cốp pha gỗ, lấy một giọng bình thường hỏi han chuyện nhà mà nói:
- Chú Lỗ năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Cháu thấy chắc chú cũng ít hơn cha cháu mấy tuổi. Cha cháu năm nay 55 tuổi.
Lão Lỗ ngẩn người, trước tiên là mặc thêm áo bông, rồi mới nói:
- Tôi 53 tuổi, cũng có một đứa con lớn gần bằng cậu, tuy nhiên con tôi nó…
Đôi mắt lão đỏ lên, nước mắt rơi xuống:
- Nếu nó cũng sinh khí dồi dào giống như cậu, tôi, tôi, tôi cũng không phải liều mạng thế này, nó bệnh nặng lắm…
Hạ Tưởng thở dài, sau lưng mỗi một người đáng thương lại có một câu chuyện bi thảm, một cuộc sống gia đình bất hạnh, trên cơ bản hắn có thể đoán được chuyện lão Lỗ tự thiêu hôm nay cũng là vì bị bức đến bước đường cùng.
- Anh Lỗ bị bệnh gì vậy?
Biết rõ không nên hỏi nhưng Hạ Tưởng vẫn không kìm nổi hỏi một câu
- Cháu có quen bác sĩ ở bệnh viện số hai, có thể sẽ giúp được.
Lão Lỗ lắc đầu:
- Không giúp được đâu, vô dụng thôi, nó bị tăng urê-huyết, bác sĩ nói phải có ba trăm nghìn tệ mới có thể chữa khỏi được, có đập nát cả cái bộ xương già này bán đi cũng không đủ ba trăm nghìn tệ…
Hạ Tưởng liền càng kiên quyết với phán đoán của hắn, lại hỏi:
- Tập đoàn Kim Thụ nợ thôn Tiểu Đấu các chú bao nhiêu tiền?
- Nợ, nhiều hơn, hơn bốn trăm nghìn tệ, chia ra mỗi người được hơn năm nghìn tệ. Bí thư chi bộ thôn nói cho tôi biết, chỉ cần tôi có thể ra mặt đến Tập đoàn Kim Thụ đòi tiền nợ, ông ta sẽ làm chủ đứng ra thu của mỗi người mấy trăm tệ, sao cho đủ ba trăm nghìn tệ cho con tôi chữa bệnh.
Nói xong, lão Lỗ giàn dụa nước mắt, khóc không thành tiếng
- Không gian không phải thương nhân, Tập đoàn Kim Thụ có thể xây một toà nhà cao nhất thành phố vậy mà lại nợ chúng tôi hơn bốn trăm nghìn tệ không trả, bốn trăm nghìn này đối với họ chỉ là một sợi tóc, mà sợi tóc này có thể cứu mạng con tôi, thật là không có lương tâm, nợ tiền mà trở thành người giàu, còn muốn đuổi chúng tôi đi. Tôi, tôi, dù sao con tôi chết, tôi cũng không còn hy vọng, cũng lắm thì chết ở nóc nhà bọn họ, xem tòa nhà cao nhất này của bọn họ có thể trụ lại yên ổn hay không!
Gió lại càng to, mưa lớn hơn nữa, nhưng trong lòng Hạ Tưởng lại trầm xuống.
Hắn không tin Tập đoàn Kim Thụ nợ tiền thôn Tiểu Đấu, bởi vì hắn biết trình tự làm việc khi đó, Tập đoàn Kim Thụ và thôn Tiểu Đấu không trực tiếp liên hệ. Tập đoàn Kim Thụ là một trong những xí nghiệp đầu tiên vào quận Hạ Mã, lúc ấy người phụ trách chính là Cao Hải.
Nếu không phải Cao Hải giữ lại khoản tiền của Tập đoàn Kim Thụ, tham ô nhét vào hầu bao của ông ta thì chính là Bí thư chi bộ thôn Tiểu Đấu ở giữa động tay động chân, lấy tiền làm của riêng. Tâm tư Hạ Tưởng trở nên nặng trĩu, cho dù là tình huống nào, trước khi trả tiền hay sau khi giải phóng mặt bằng, trên thực tế thiệt thòi nhất vẫn là dân thôn.
Chưa nói đến chuyện số tiền bị nhiều tầng cắt xén, còn đáng nói nhất là khoản tiền đã để một năm rưỡi mà không xử lý, lấy đủ loại lý do để khước từ, vì cái gì? Chính là khoản tiền nhiều như vậy để ở ngân hàng một khoản thời gian thì có thể ở giữa kiếm tiền lãi suất. Chỉ mỗi việc khiếm tiền lãi suất thì đã tốt, nhưng càng vô lương hơn chính là tiền chuyển nhượng mỗi mẫu đất là bốn mươi nghìn tệ, lại nói với dân thôn chỉ có hai mươi nghìn tệ, chênh lệch hai mươi nghìn tệ, đã bị một hội chia hết lợi ích. Giận nhất chính là thậm chí cuối cùng hai mươi nghìn tệ đó cũng không đến được tay dân thôn, mà tìm đủ các lý do như là thu phí hoặc đem đi gửi ngân hàng, muốn có được tiền trong tay thì còn xa, còn khó hơn lên trời.
Chuyện lão Lỗ gặp chỉ là một hình ảnh thu nhỏ trong vô số những nỗi thống khổ trong quá trình giải phóng mặt bằng mà thôi.
Hạ Tưởng đứng dậy, đi về phía xa hơn rồi nói:
- Chú Lỗ, chú ngồi xuống trước, cháu đi tìm điện thoại, hỏi tình hình cụ thể một chút…
Hắn lo di động sẽ gây ra hỏa hoạn, trong lúc vô ý mà châm lửa thân mình tẩm xăng của lão Lỗ.
Hạ Tưởng đi đến một chỗ đủ xa gọi điện thoại cho Cao Hải:
- Chú Cao, chú còn nhớ rõ lúc chú chủ trì Ủy ban nhân dân thành phố giải phóng mặt bằng ở thôn Tiểu Đấu quận Hạ Mã, Tập đoàn Kim Thụ đã bỏ vốn mua đất thôn Tiểu Đấu, tiền chuyển nhượng là bao nhiêu mỗi mẫu đất không?
- Thôn Tiểu Đấu à?
Cao Hải đang ngủ trưa thì bị Hạ Tưởng đánh thức bất ngờ, có chút mơ hồ, trong lòng hơi bực vì bình thường Hạ Tưởng rất lễ phép, sao hôm nay lại có vẻ lạnh như băng vậy? Tuy nhiên ông ta cũng không nghĩ nhiều, hồi tưởng lại một chút, nói:
- Vị trí của thôn Tiểu Đấu cũng không tệ, giá chuyển nhượng đất khá cao, tổng cộng hơn 50 mẫu, lúc ấy Tập đoàn Kim Thụ mua trên dưới 100 mẫu, tổng cộng là hơn năm mươi triệu tệ.
Hạ Tưởng nghe tiếng Cao Hải có vẻ lơ mơ mới nhận ra là chắc ông ta đang ngủ trưa, vội nói:
- Quên mất là chú Cao đang nghỉ trưa, thật có lỗi đã quấy rầy chú.
Cao Hải nghe giọng Hạ Tưởng có gì đó không bình thường, không khách sáo với Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ làm sao vậy, có chuyện gì?
Hạ Tưởng nói chuyện dân thôn Tiểu Đấu đến Cao ốc Hỏa Thụ gây rối, cố ý cường điệu một câu:
- Số tiền đó đã bị cắt xén, hơn nữa mức cắt xén còn không nhỏ…
Hắn cũng là có ý muốn thử xem, Cao Hải là người chủ trì, lúc đó là Phó thị trưởng, quyền lực rất lớn, muốn tham ô dễ như trở bàn tay.
Trên điện thoại không khí trầm lại một lát, Hạ Tưởng biết chân tay Cao Hải cũng không phải quá sạch sẽ. Tuy rằng trong lòng đã có dự đoán, nhưng vẫn không khỏi có chút thất vọng, mặc dù hắn cũng hiểu Cao Hải không giống hắn, hắn không thiếu tiền, cũng có đủ đường để phát tài, nhưng Cao Hải thân là ủy viên thường vụ Phó thị trưởng, nếu chỉ sống dựa vào tiền lương thì đúng là khó sống, khẳng định cũng có thu vào một ít tiền đen. Nhưng đối với Hạ Tưởng, có những loại tiền cầm một chút cũng bình thường nhưng có những loại tiền là tuyệt đối không thể dính vào.
Ví dụ là tiền mồ hôi nước mắt của nông dân, ví dụ như là tiền bồi thường giải phóng mặt bằng, tiền quỹ dưỡng lão, tiền quỹ an sinh xã hội. Chỉ như là quỹ an sinh xã hội cũng liên quan tới vụ án có số tiền hơn mười tỷ tệ, trong mắt Hạ Tưởng, động vào tiền lương hưu của dân chúng chính là động vào tiền hộ mệnh của mấy triệu người già, không bắn chết là chưa hết phẫn uất của dân!
Cũng may Cao Hải chỉ im lặng trong thời gian rất ngắn đã nói:
- Dựa theo thủ tục bình thường thì hơn năm mươi triệu tệ xuống đến thôn Tiểu Đấu còn khoảng hơn bốn mươi triệu tệ. Về chuyện Chi bộ thôn Tiểu Đấu sau đó chia ra như thế nào thì Ủy ban nhân dân thành phố không can thiệp vào.
Cuối cùng Hạ Tưởng cũng thở phào một cái, sau khi khấu trừ thuế thành phố giữ lại hơn mười triệu tệ là bình thường, nói cách khác, cho dù Cao Hải và vài người nhân viên có động tay động chân một chút cũng nhiều lắm là ở mức mấy trăm nghìn tệ, rất nhiều người, tính đầu người chia ra cũng không được nhiều lắm.
- Cháu biết rồi, cảm ơn chú Cao.
Hạ Tưởng rất có cảm tình với Cao Hải, hắn cũng sợ Cao Hải che giấu quá kỹ, đến lúc đó hắn tra xét ra thì liền bị đặt ở thế khó cả đôi đường, tuy nhiên vì chuyện về lâu về dài sau này, hắn lại nói thêm một câu:
- Cháu có mấy dự án cũng không tệ lắm, nếu trong tay chú Cao có tiền nhàn rỗi, cháu sẽ giúp chú đầu tư một chút. Không biết có kiếm được nhiều tiền không nhưng cam đoan là giàu có thì không thành vấn đề.
Cao Hải hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Tưởng, ông ta cũng biết Hạ Tưởng là người cẩn thận, khẳng định là sự việc ở thôn Tiểu Đấu không nhỏ, nói không chừng cuối cùng sẽ phải truy cứu, điều tra cả số tiền ra vào trong tài khoản, ông ta lập tức nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, vội nói:
- Đã từ lâu nghe nói cháu có ý nghĩ làm ăn buôn bán, chú Cao cũng không phải là người ngoài, chú nói thật, chú cũng có mấy triệu gửi ở ngân hàng, đến lúc đó sẽ giao cho cháu hết.