Đầu lão đen thui, toàn thân ướt đẫm, thần trí đảo lộn. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mà sợ không thôi, sờ sờ lên người thấy không việc gì, sờ lên mặt thấy vẫn còn mũi, còn tai, mới yên tâm.
Thực ra tuy là cháy xăng nhưng vì Hạ Tưởng xử lý đúng lúc, không để ý tới an nguy của bản thân, cởi áo giúp lão bịt kín thân thể, mà lão lại mặc áo bông, trời thì mưa, cản trở nhiệt lượng cháy của xăng mất một phần, lại bị Hạ Tưởng đúng lúc dìm vào nước, trên cơ bản chỉ bị bỏng ở bên ngoài, không có gì đáng ngại.
Lại nhìn Hạ Tưởng tách đám người ra, sải bước đi đến trước lão Tiền, ngồi xuống xem xét vết thương của lão.
Hai chân lão Tiền đã bị gãy, lộ ra xương đùi trắng, máu chảy đầy, dính vào lẫn với quần, vô cùng thê thảm. Ông ta nhắm chặt hai mắt, hàm răng cắn chặt, hiển nhiên đã rơi vào hôn mê, miệng vẫn còn nói lơ mơ không rõ:
- Chủ tịch quận Hạ, Chủ tịch quận Hạ, cẩn thận, cẩn thận…
Rốt cục Hạ Tưởng cũng không kìm nổi hai dòng lệ dài chảy xuống, hắn đã tỏ rõ sự phẫn nộ, đối phương đã lặp đi lặp lại nhiều lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hơn nữa còn giậu đổ bìm leo, đầu tiên là châm lửa vào lão Lỗ, rồi thừa dịp hắn cứu người để ra tay, nếu không phải lão Tiền xả thân cứu giúp, thì người ngã trên mặt đất lúc này chính là hắn, mà nói không chừng lão Lỗ cũng đã bị lửa thiêu chết rồi!
Quả đúng là bọn súc sinh! Một lũ khốn khiếp! Một lũ súc vật tang tận lương tâm!
Từ khi tái sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng thiếu chút nữa không khống chế được kích động trong lòng, muốn hung hăng xông lên đánh mấy tên côn đồ đã bị công nhân bắt, chỉ có điều hắn không thể không kìm nén lửa giận, hiện tại không phải lúc để báo thù, mà phải bình tĩnh lại, bởi vì trước mắt cứu người quan trọng hơn.
Tất cả mọi người xung quanh Hạ Tưởng đều hết hồn, tất cả đều chấn động vì cảnh tượng vừa rồi, sau đó vẫn không thôi sợ hãi.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương vừa rồi sợ tới mức thiếu chút nữa là ngất xỉu, lão Tiền ngã xuống đất, hai người liên vọt đến trước tiên, canh giữ bên người lão. Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu đều kinh hoàng nhìn Hạ Tưởng dùng quần áo ôm lấy lão Lỗ trong nháy mắt. Đường đường là một Chủ tịch quận, quan lớn cấp Phó giám đốc sở mà lại không để ý đến nguy hiểm của bản thân để cứu một dân thôn, ngoại trừ cảm động, những dòng nước mắt nóng hổi, bọn họ không biết dùng từ ngữ nào để hình dung ra tâm trạng của mình! Vì Hạ Tưởng chính là đang giải vây cho Tập đoàn Kim Thụ, giải nỗi ưu sầu cho bọn họ.
Đến lúc có người đánh lén Hạ Tưởng trong nháy mắt, Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu sợ đến mức hồn bay phách lạc. Nếu Hạ Tưởng bị người ta đánh trúng, là gặp nạn trong lúc đang thay Tập đoàn Kim Thụ giải vây, bọn họ sẽ áy náy, đừng nói đến chuyện cấp trên sẽ truy cứu trách nhiệm, ngay chính bọn họ cũng áy náy, khiến cả đời bọn họ cũng không yên.
Chủ tịch quận Hạ là vị Chủ tịch yêu dân nhất, là cán bộ thân với dân nhất, thật tâm nhất, cũng là cán bộ chính phủ nhiệt huyết nhất, có tình có nghĩa nhất mà bọn họ đã từng gặp!
Cho đến khi lão Tiền nhảy ra thay Hạ Tưởng nhận một đòn, rồi Hạ Tưởng nhảy xuống nước cứu người, sau đó lại kéo lão Lỗ từ dưới nước lên, Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu mới yên bụng lại lần nữa, hai người mới phát hiện tuy rằng hôm nay mưa to gió lớn nhưng trán lại đầy mồ hôi, kinh hồn bạt vía còn hơn cả là chính bọn họ bị tẩm xăng đốt vậy.
Những chuyện vừa rồi hết thảy đều phát sinh quá nhanh, tiêu điểm của mọi người đều dồn lên Hạ Tưởng, tên vừa đánh lão Tiền bị thương đã chạy lẫn vào bên trong đám người, không biết trốn ở nơi nào, không ai để ý. Hai mươi người cảnh sát của Lịch Phi đối mặt với một đám bốn năm trăm người, căn bản là không có một chút tác dụng gì.
Lịch Phi biết hôm nay anh ta mất mặt rồi, thiếu chút nữa trước mắt anh ta mà lãnh đạo bị người ta đánh bị thương. Tuy rằng chỉ là có kinh hãi mà không có nguy hiểm nhưng trên mặt anh ta đã không còn điểm sáng. Hơn nữa, sự việc ngày hôm nay nói nhẹ là do anh ta làm việc bất lực, nói nghiêm trọng thì có thể khiến anh ta trở thành người vô dụng. Nếu Hạ Tưởng muốn tìm người chịu tội thay thì hắn có sẵn ngay một người rồi.
Tuy nhiên nhìn thấy Hạ Tưởng dũng cảm không chút sợ hãi, Lịch Phi rất phục, có một lãnh đạo như thế, cho dù có bị oan ức anh ta cũng chịu, sợ cái gì? Một lãnh đạo có tình như vậy, sao không thể khiến anh ta chịu tiếng xấu thay cho được? Lịch Phi liền quyết định, nếu lãnh đạo cấp trên truy cứu trách nhiệm, anh ta sẽ một mình gánh vác.
Những công nhân đã ở cùng Hạ Tưởng trước kia, nhìn thấy hành động cứu người dũng cảm vĩ đại của Hạ Tưởng, thì lại càng kính nể Chủ tịch quận Hạ hơn nữa, bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, cử chỉ cứu người của Chủ tịch quận Hạ là một hành động tự nhiên, vì hắn chính là một nhân vật anh hùng.
Còn đám công nhân của Hoa Tam Thiếu cũng đã nghe truyền tụng về các chuyện của Hạ Tưởng, tuy rằng có tin nhưng cũng không phải chắc chắn lắm, còn hơi bán tin bán nghi, cho rằng công nhân của Hùng Hải Dương nói cường điệu lên, có chỗ không xác thực, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy hành động vĩ đại dũng cảm quên mình của Hạ Tưởng. Thậm chí không màng tới an nguy của chính mình để liều mạng cứu một ông già không quen biết, rất nhiều công nhân đều cảm động. Bọn họ biết, hình tượng Chủ tịch quận Hạ mà họ nghe đồn không có chút nào là bị đề cao quá mức, mà ngược lại, so với Chủ tịch quận Hạ mà họ nghe đồn thì Chủ tịch quận Hạ trước mặt còn chân thật và đáng kính hơn nhiều, cũng càng làm cho người ta thật tâm nể phục!
Nhưng thực ra Hạ Tưởng không có một chút gì cảm nhận anh hùng, mắt hắn chỉ đầy những giọt lệ nóng, nhìn lão Tiền hôn mê bất tỉnh, bao nhiêu câu nói mà không nói lên được, chỉ có lệ hai hàng.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương ở bên cạnh cũng rơi nước mắt, hôm nay bọn họ đã được chứng kiến cái gọi là sức hấp dẫn của con người, cái gì gọi là hào quang tình người! Trong lòng bọn họ hiểu rõ, nếu đổi là mình, chưa chắc bọn họ đã có dũng khí xả thân cứu người như lão Tiền. Lão Tiền đồng ý xả thân cứu Hạ Tưởng, khẳng định là bởi vì Hạ Tưởng thật tâm đối đãi với lão.
Nếu không anh cứ thử nói một Chủ tịch quận bảo một tên cấp dưới, bảo gã hy sinh một chân vì anh ta, xem cấp dưới đó có làm hay không? Mười người sẽ có chín người không đồng ý! Điều kiện có ưu đãi thế nào cũng không ai đồng ý.
Hai người chỉ biết, Hạ Tưởng trong cảm nhận của các công nhân quả thật có địa vị không ai sánh bằng.
Cuối cùng xe cứu thương đã chạy tới, nâng lão Tiền lên xe cứu thương, Hạ Tưởng bảo Kim Hồng Tâm đi cùng toàn bộ hành trình, sắp xếp phòng bệnh và bác sĩ tốt nhất để chữa trị, còn hắn phải ở lại để xử lý hậu quả cho tốt.
Vừa rồi dân thôn và công nhân đánh nhau có dùng dụng cụ, trên cơ bản không ai bị thương nghiêm trọng, có người nhìn qua thấy máu chảy khá là nghiêm trọng nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Cảnh lão Tiền gãy chân lộ ra xương trắng đã kích thích mọi người, không ai còn dám đánh nhau nữa, đều ném hết dụng cụ trong tay, không ai dám tiếp nhận ánh mắt trong cơn giận dữ của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bước vài bước đến trước mặt lão Lỗ nói lớn tiếng:
- Sự việc ngày hôm nay chỉ có một lời giải thích, đó là có người ở giữa châm ngòi ly gián, đổi trắng thay đen, nói xấu Tập đoàn Kim Thụ. Tôi có thể nói rõ ràng với mọi người, Tập đoàn Kim Thụ không hề chịu trách nhiệm chia tiền bồi thường mà là do thành phố chuyển xuống cho Ban quản lý thôn Tiểu Đấu, khoản tiền cũng không thiếu một phân. Nếu đến tay các bà con mà bị thiếu, vấn đề nhất định là ở chỗ cán bộ thôn, tôi sẽ nhanh chóng bố trí một tổ đến thôn Tiểu Đấu, điều tra rõ chân tướng sự thật, còn Tập đoàn Kim Thụ thì hoàn toàn trong sạch, sẽ cho các bà con một giải thích hợp lý.
Lời Hạ Tưởng nói là để cho dân thôn nghe, cũng là để Khang Thiếu Diệp đang trốn ở phía xa nghe. Hắn biết, trong sự việc ngày hôm nay Ban quản lý thôn Tiểu Đấu khó thoát khỏi liên can. Ngoài ra còn thế lực đen bên trong lúc dân thôn hỗn loạn, tuyệt đối có liên quan đến việc cán bộ thôn âm thầm nhúng tay vào.
Nếu đối thủ đã làm ra trò hay như vậy, mà Hạ Tưởng không tra ra rõ ràng thì hắn không phải là Hạ Tưởng. Hơn nữa còn đánh lão Tiền bị thương, cũng chưa biết hai chân lão có chữa khỏi được không, thậm chí xém chút còn khiến lão Lỗ chết cháy, quả thực là đã lấy mạng người ra để đùa giỡn.
Cho dù là thế nào, Hạ Tưởng nhất định phải điều tra cho rõ ràng, tìm ra được nguồn gốc, điều tra ra là ai, không tin là không thể điều tra ra bọn họ.
Còn có mấy tên côn đồ hôm nay bắt được, người đứng phía sau sai bảo chắc cũng có thể tra ra được, tuyệt đối không thể tha cho bất cứ người nào tham dự vào!
Đầu tiên lão Lỗ nhận được tin con trai đã được sắp xếp ổn thỏa, rồi lại thiếu chút nữa bị thiêu cháy, rồi được Hạ Tưởng liều chết cứu sống, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Hiện tại vừa mới hơi chút hồi tỉnh lại, đã nghe mọi người mồm năm miệng mười kể lại tình cảnh lúc đó, Hạ Tưởng không để ý mối nguy hiểm bị người ta đánh gãy hai chân để cứu lão, cả đời lão cứng đầu chưa bao giờ phục ai, rốt cục cũng bị cảm động đến nước mắt rơi như mưa.
Hạ Tưởng vừa nói dứt lời, lão ôm lấy hai tay Hạ Tưởng, thấy hai tay Hạ Tưởng đỏ bừng, trên da vẫn còn vết lửa cháy rộng, lại nhìn thấy Hạ Tưởng mặt đen thùi lùi, tóc bị đốt hết, cả hai tai cũng có dấu hiệu bị bỏng, lão Lỗ không ức chế nổi sự cảm động và thương xót trong lòng, "thụp" một tiếng quỳ xuống ngay trước mặt Hạ Tưởng, khóc không thành tiếng:
- Ân nhân à, cậu là ân nhân của cả nhà lão Lỗ này, cho dù tôi làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được hết ân tình của cậu…
Bây giờ Hạ Tưởng mới cảm nhận được cả người đau đớn khó chịu, hai tay cũng cảm thấy bỏng rát, hơn nữa cảm thấy khí lạnh tràn vào cơ thể, hai mắt tối sầm, có dấu hiệu bị cảm lạnh, dù sao vừa rồi liên tục mạo hiểm, lại vừa dính lửa vừa ngấm nước, đầu tiên là bị lửa đốt, rồi lại nhảy vào dòng sông lạnh như băng, còn bị gió thổi khá lâu trên nóc nhà, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu được. Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn cố kéo mạnh lão Lỗ uể oải nói:
- Chú Lỗ, mau đứng lên, cháu chỉ làm những việc nên làm thôi, không đáng như vậy đâu.
Lão Lỗ bắt đầu giống như là đầu trâu vậy, quỳ đến chết không chịu dậy, còn lấy đầu đập xuống mặt đất "thùm thụp", mỗi một tiếng là một âm thanh tuyệt vọng trong lòng lão, mỗi một âm thanh đều là lời cảm ơn, âm thanh tác động lên từng người ở đó như tiếng nước mắt rơi, tiếng máu rơi, đều khơi dậy trong lòng mỗi người sự cảm động và những giọt nước mắt nóng hổi, khơi dậy một sự cộng hưởng mãnh liệt!
Ai nói trên đời này không có người tốt? Rất nhiều dân thôn bị cổ động mà đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy lão Lỗ lúc nào cứng đầu như trâu lại khóc lớn như một đứa trẻ, cúi xuống chân Hạ Tưởng, dùng một động tác hèn mọn nhất cũng là chân thành nhất để diễn tả lời cảm ơn. Những người hiểu biết về lão Lỗ đều biết rằng, cả đời lão Lỗ không cam chịu chính là đứa con mắc phải bệnh hiểm nghèo, bán đi hết đồ đạc trong nhà mà lão cũng không nhỏ một giọt nước mắt.
Vậy mà hiện giờ hai dòng nước mắt chảy dài, dập đầu đến chảy máu, khóc rống lên như một đứa bé ba tuổi lạc đường nhìn thấy người thân, đều là người cùng thôn với nhau, dân thôn Tiểu Đấu đều đỏ hoe mắt, thổn thức, ai cũng rơi nước mắt cảm thông.
Nhóm công nhân vừa nãy còn hận lão Lỗ thấu xương, cũng không ít người khóc thành tiếng. Lão Lỗ hiện tại là vừa rồi cứng đầu như trâu khiến người ta hận không thể đánh hai chân lão đây sao? Lão cũng chỉ là một ông già đáng thương bị cuộc sống bất hạnh đè nặng trên lưng mà thôi! Rất nhiều công nhân đều nhớ đến người cha đầu đã bạc của họ, chắc tuổi tác cũng tương đương lão Lỗ, có lẽ vẫn còn đang ở nhà lao động vất vả, có thể đang ốm nằm trên giường, có thể tính tình yếu đuối nhưng giống lão Lỗ ở một điểm là đều làm cha, một lòng yêu con, là một người cha nguyện lấy cái chết để chữa bệnh cho con!
Thậm chí có mấy người công nhân ở phía nam xa xôi nhớ đến người cha ở quê nhà, tuổi tác cũng tương đương với lão Lỗ, sự lo lắng của bọn họ tuyệt đối không bằng tấm lòng yêu con thuần khiết của lão Lỗ, rốt cuộc bọn họ cũng không kìm nổi nước mắt bay theo gió.
Giờ khắc này, mưa gió đang thét gào, dường như trời đất cũng thấu hiểu nỗi đau, sầu não vì một ông già, vì tấm lòng của một người trẻ tuổi.
Nhưng mà, đang lúc mọi người đắm chìm trong cảm động thì lại không ngờ đã xảy ra…
Hạ Tưởng dùng sức kéo lão Lỗ, dìu lão đến ngồi xuống bên cạnh, đột nhiên, tiếng ô tô gầm rú phóng đến, một chiếc xe jeep không biết từ nơi nào xông ra, giống như nổi điên phóng về hướng Hạ Tưởng!
Giữa Cao ốc Hỏa Thụ và sông Hạ Mã có một đường quốc lộ rộng hơn mười mét, lúc này các công nhân đều đang tụ tập ở quảng trường phía trước Cao ốc Hỏa Thụ, chỉ có mấy người tới gần lão Lỗ. Đại bộ phận dân thôn thì ở bên cạnh lão Lỗ, gần phía bờ sông Hạ Mã. Một chiếc xe jeep không có giấy phép đột nhiên vọt tới, mục tiêu vô cùng rõ ràng, chính là nhằm thẳng hướng Hạ Tưởng.
Quốc lộ rất rộng, thực ra Hạ Tưởng chỉ cần nhẹ nhàng nhảy ra là có thể tránh được. Nhưng mắt hắn nhìn thấy có một công nhân mười bảy mười tám tuổi đang đứng ngơ ngác giữa đường cái, cũng không biết là bị dọa cho trở nên ngốc nghếch hay là thất thần, đối mặt với chiếc ô tô đang chạy như bay đến, không né không tránh, chỉ đứng mở to hai mắt nhìn, chân không hề nhúc nhích.
Hạ Tưởng nóng lên, hắn có thể di chuyển dễ dàng, nhưng nếu ô tô đâm vào một người công nhân lao động thì chắc chắn cậu ta sẽ chết, mà cậu ta mới mười bảy mười tám tuổi, mới là một cậu bé! Hạ Tưởng cố gắng kìm cơn giận muốn chỉ trích kẻ ra độc thủ đứng phía sau, quả thực đúng là tên chó điên, hắn đột nhiên lao lên phía trước, đẩy người công nhân lao động ra, sau đó nhảy sang một bên nhưng đã muộn…
Đuôi ô tô đâm vào sau lưng Hạ Tưởng một cú thật mạnh, Hạ Tưởng chỉ kịp kêu hự một tiếng, liền thấy hai mắt tối sầm, thân mình văng lên rồi ngửa mặt hướng lên trời mà ngã xuống mặt đất!
Xe jeep cũng không dừng lại mà điên cuồng chạy vội đi, đảo mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng!
- Chủ tịch quận Hạ!
- Chủ tịch quận Hạ!
- Lãnh đạo!
- Ân nhân!
Mọi người đều sợ ngây người, đều trở nên phẫn nộ! Cho dù là công nhân hay là dân thôn, tình cảm quần chúng sôi trào, chỉ chớp mắt liền tụ lại thành một dòng người hơn một trăm người, mỗi người tay cầm một dụng cụ, đuổi theo hướng xe jeep chạy trốn.
Kim Hồng Tâm sợ ngây người, Triều Vĩ Cương cũng sợ ngây người.
Hùng Hải Dương chấn động, Hoa Tam Thiếu cũng chấn động.
Trần Cẩm Minh bị dọa ngẩn người, lão Lỗ cũng bị dọa thành ra ngốc nghếch.
Lịch Phi chỉ cảm thấy trời đất bỗng quay cuồng, thiếu chút nữa hai mắt tối sầm lại mà té ngã, trước mắt anh ta đã xảy ra sự kiện mang tính chất ác liệt, lãnh đạo bị người ta đâm ô tô bị thương, về công mà nói, chính là do anh ta không làm tròn bổn phận. Về tư mà nói, Hạ Tưởng là người dẫn đường cho anh ta trong chốn quan trường, Hạ Tưởng bị thương chính là hủy đi tiền đồ của anh ta, không khác gì chính anh ta bị thương.
Hơn hai mươi cảnh sát cùng đi với anh ta đang bị Hạ Tưởng làm cho cảm động cay mũi, tâm tư dao động, đột nhiên xảy ra chuyện Hạ Tưởng bị đâm ô tô, trong nháy mắt, bọn họ giận như bị lửa đốt – không ai chỉ huy, không ai ra lệnh, hơn hai mươi người toàn bộ nhanh chóng kéo mở cửa xe với vẻ mặt bi tráng, sau đó khởi động ô tô một cách nhanh nhất, một mạch điên cuồng đuổi theo kẻ gây họa.
Ngô Cảng Đắc mặc dù trên mặt vẫn dính máu, mặt mày dữ tợn, nhưng trong nháy mắt khi Hạ Tưởng bị đâm ngã xuống, anh ta đột nhiên có một cảm giác tê liệt đau đớn, chỉ cảm thấy dường như người bị đâm là anh ta, chẳng những lo lắng mà còn khó chịu, có cảm giác hận mà không thể giết được kẻ gây ra thù hận.
- Lãnh đạo…
Ngô Cảng Đắc khản giọng kêu lên, phi ngay lập tức đến bên người Hạ Tưởng, ôm lấy Hạ Tưởng đang hôn mê, một người hơn 40 tuổi oa oa lên khóc lớn
- Trời ơi, người tốt như vậy sao lại có người muốn hại chứ? Chúng mày có còn là con người nữa hay không, vì sao chúng mày lại hại Chủ tịch quận Hạ, chúng mày, vì sao?
Ngô Cảng Đắc ngửa mặt lên trời khóc ròng, hét lên vô cùng thảm thiết.
Người công nhân được Hạ Tưởng cứu đã đi tới, rụt rè hỏi:
- Hắn là ai vậy? Hắn là Chủ…quận..?
Lão Lỗ run rẩy lại gần, cũng nhận ra là có gì đó không đúng:
- Cậu nói cái gì, cậu muốn nói anh ta là Chủ tịch quận hả?
Nhóm dân thôn đều xúm lại, đều không thể tin được hỏi:
- Cậu thanh niên này là quan lớn sao, là Chủ tịch quận hả?
- Anh ấy chính là người đảm nhiệm chức vụ lớn nhất trong chính quyền nhân dân của quận Hạ Mã chúng ta, là Chủ tịch quận Hạ!
Hùng Hải Dương và nhóm công nhân của anh ta cũng vây xung quanh, bọn họ đều từng cùng Hạ Tưởng đồng cam cộng khổ với các anh em công nhân ở huyện An, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người lại rưng rưng, hận không thể giống như lão Tiền, thay Hạ Tưởng đỡ cú va chạm vừa rồi.
Hùng Hải Dương mặt đầy nước mắt, nói với các công nhân xung quanh Cao ốc Hỏa Thụ:
- Vì sao lão Tiền lại liều mạng thay Chủ tịch quận Hạ đỡ một xẻng? Mọi người đều đều nhìn thấy trước mắt, suy bụng ta ra bụng người, Chủ tịch quận Hạ không phải là anh em tốt của công nhân chúng ta, là một lãnh đạo tốt sao? Chuyện năm đó ở huyện An, Chủ tịch quận Hạ đã cứu lão Tiền một mạng, bây giờ đừng nói là hai chân lão, ngay cả tính mạng lão cũng đáng. Đừng nói lão Tiền, nếu bảo tôi chết thay Chủ tịch quận Hạ, tôi mà nhăn mặt chau mày thì không phải đàn ông!
Công nhân Cao ốc Hỏa Thụ cho rằng những lời đồn về Hạ Tưởng không phải là hoàn toàn thật, hôm nay, ngay trước mặt bọn họ, Hạ Tưởng trước cứu lão Lỗ, rồi lại cứu nhân viên tạp vụ của bọn họ, hắn là ai vậy? Hắn đường đường là Chủ tịch quận, là cán bộ kiêu hãnh ở tít trên cao, trong mắt hắn, dù là lão Lỗ tóc bạc hay là nhân viên tạp vụ khỏe mạnh cường tráng đều được đối xử bình đẳng, đều coi bọn họ như thân nhân, đều xả thân cứu giúp bọn họ.
Người công nhân lao động quỳ xuống, lão Lỗ quỳ xuống, Hùng Hải Dương quỳ xuống, nhóm dân thôn và công nhân đều ngân ngấn nước mắt, có người ngồi xổm xuống, có người đứng thẳng, làm thành một bức tường người kín không có kẽ hở, sợ mưa gió sẽ làm ướt thân thể Hạ Tưởng…
Nếu nhìn từ xa lại thì chỉ thấy mấy trăm người hoặc đứng hoặc ngồi xổm hay là quỳ, vây quanh một người trẻ tuổi đang hôn mê bất tỉnh ở bên trong, mấy trăm người hơn một ngàn con mắt đều tràn những giọt lệ nóng, đó là vì bọn họ cảm nhận được một cán bộ tốt, một người có tấm lòng chân thật mà nhỏ lệ. Giờ khắc này, dường như trời đất cũng thấu hiểu nỗi đau, sông Hạ Mã cũng phát ra tiếng động nức nở, khóc vì những việc Hạ Tưởng đã làm.
Đầu lão đen thui, toàn thân ướt đẫm, thần trí đảo lộn. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mà sợ không thôi, sờ sờ lên người thấy không việc gì, sờ lên mặt thấy vẫn còn mũi, còn tai, mới yên tâm.
Thực ra tuy là cháy xăng nhưng vì Hạ Tưởng xử lý đúng lúc, không để ý tới an nguy của bản thân, cởi áo giúp lão bịt kín thân thể, mà lão lại mặc áo bông, trời thì mưa, cản trở nhiệt lượng cháy của xăng mất một phần, lại bị Hạ Tưởng đúng lúc dìm vào nước, trên cơ bản chỉ bị bỏng ở bên ngoài, không có gì đáng ngại.
Lại nhìn Hạ Tưởng tách đám người ra, sải bước đi đến trước lão Tiền, ngồi xuống xem xét vết thương của lão.
Hai chân lão Tiền đã bị gãy, lộ ra xương đùi trắng, máu chảy đầy, dính vào lẫn với quần, vô cùng thê thảm. Ông ta nhắm chặt hai mắt, hàm răng cắn chặt, hiển nhiên đã rơi vào hôn mê, miệng vẫn còn nói lơ mơ không rõ:
- Chủ tịch quận Hạ, Chủ tịch quận Hạ, cẩn thận, cẩn thận…
Rốt cục Hạ Tưởng cũng không kìm nổi hai dòng lệ dài chảy xuống, hắn đã tỏ rõ sự phẫn nộ, đối phương đã lặp đi lặp lại nhiều lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hơn nữa còn giậu đổ bìm leo, đầu tiên là châm lửa vào lão Lỗ, rồi thừa dịp hắn cứu người để ra tay, nếu không phải lão Tiền xả thân cứu giúp, thì người ngã trên mặt đất lúc này chính là hắn, mà nói không chừng lão Lỗ cũng đã bị lửa thiêu chết rồi!
Quả đúng là bọn súc sinh! Một lũ khốn khiếp! Một lũ súc vật tang tận lương tâm!
Từ khi tái sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng thiếu chút nữa không khống chế được kích động trong lòng, muốn hung hăng xông lên đánh mấy tên côn đồ đã bị công nhân bắt, chỉ có điều hắn không thể không kìm nén lửa giận, hiện tại không phải lúc để báo thù, mà phải bình tĩnh lại, bởi vì trước mắt cứu người quan trọng hơn.
Tất cả mọi người xung quanh Hạ Tưởng đều hết hồn, tất cả đều chấn động vì cảnh tượng vừa rồi, sau đó vẫn không thôi sợ hãi.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương vừa rồi sợ tới mức thiếu chút nữa là ngất xỉu, lão Tiền ngã xuống đất, hai người liên vọt đến trước tiên, canh giữ bên người lão. Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu đều kinh hoàng nhìn Hạ Tưởng dùng quần áo ôm lấy lão Lỗ trong nháy mắt. Đường đường là một Chủ tịch quận, quan lớn cấp Phó giám đốc sở mà lại không để ý đến nguy hiểm của bản thân để cứu một dân thôn, ngoại trừ cảm động, những dòng nước mắt nóng hổi, bọn họ không biết dùng từ ngữ nào để hình dung ra tâm trạng của mình! Vì Hạ Tưởng chính là đang giải vây cho Tập đoàn Kim Thụ, giải nỗi ưu sầu cho bọn họ.
Đến lúc có người đánh lén Hạ Tưởng trong nháy mắt, Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu sợ đến mức hồn bay phách lạc. Nếu Hạ Tưởng bị người ta đánh trúng, là gặp nạn trong lúc đang thay Tập đoàn Kim Thụ giải vây, bọn họ sẽ áy náy, đừng nói đến chuyện cấp trên sẽ truy cứu trách nhiệm, ngay chính bọn họ cũng áy náy, khiến cả đời bọn họ cũng không yên.
Chủ tịch quận Hạ là vị Chủ tịch yêu dân nhất, là cán bộ thân với dân nhất, thật tâm nhất, cũng là cán bộ chính phủ nhiệt huyết nhất, có tình có nghĩa nhất mà bọn họ đã từng gặp!
Cho đến khi lão Tiền nhảy ra thay Hạ Tưởng nhận một đòn, rồi Hạ Tưởng nhảy xuống nước cứu người, sau đó lại kéo lão Lỗ từ dưới nước lên, Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu mới yên bụng lại lần nữa, hai người mới phát hiện tuy rằng hôm nay mưa to gió lớn nhưng trán lại đầy mồ hôi, kinh hồn bạt vía còn hơn cả là chính bọn họ bị tẩm xăng đốt vậy.
Những chuyện vừa rồi hết thảy đều phát sinh quá nhanh, tiêu điểm của mọi người đều dồn lên Hạ Tưởng, tên vừa đánh lão Tiền bị thương đã chạy lẫn vào bên trong đám người, không biết trốn ở nơi nào, không ai để ý. Hai mươi người cảnh sát của Lịch Phi đối mặt với một đám bốn năm trăm người, căn bản là không có một chút tác dụng gì.
Lịch Phi biết hôm nay anh ta mất mặt rồi, thiếu chút nữa trước mắt anh ta mà lãnh đạo bị người ta đánh bị thương. Tuy rằng chỉ là có kinh hãi mà không có nguy hiểm nhưng trên mặt anh ta đã không còn điểm sáng. Hơn nữa, sự việc ngày hôm nay nói nhẹ là do anh ta làm việc bất lực, nói nghiêm trọng thì có thể khiến anh ta trở thành người vô dụng. Nếu Hạ Tưởng muốn tìm người chịu tội thay thì hắn có sẵn ngay một người rồi.
Tuy nhiên nhìn thấy Hạ Tưởng dũng cảm không chút sợ hãi, Lịch Phi rất phục, có một lãnh đạo như thế, cho dù có bị oan ức anh ta cũng chịu, sợ cái gì? Một lãnh đạo có tình như vậy, sao không thể khiến anh ta chịu tiếng xấu thay cho được? Lịch Phi liền quyết định, nếu lãnh đạo cấp trên truy cứu trách nhiệm, anh ta sẽ một mình gánh vác.
Những công nhân đã ở cùng Hạ Tưởng trước kia, nhìn thấy hành động cứu người dũng cảm vĩ đại của Hạ Tưởng, thì lại càng kính nể Chủ tịch quận Hạ hơn nữa, bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, cử chỉ cứu người của Chủ tịch quận Hạ là một hành động tự nhiên, vì hắn chính là một nhân vật anh hùng.
Còn đám công nhân của Hoa Tam Thiếu cũng đã nghe truyền tụng về các chuyện của Hạ Tưởng, tuy rằng có tin nhưng cũng không phải chắc chắn lắm, còn hơi bán tin bán nghi, cho rằng công nhân của Hùng Hải Dương nói cường điệu lên, có chỗ không xác thực, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy hành động vĩ đại dũng cảm quên mình của Hạ Tưởng. Thậm chí không màng tới an nguy của chính mình để liều mạng cứu một ông già không quen biết, rất nhiều công nhân đều cảm động. Bọn họ biết, hình tượng Chủ tịch quận Hạ mà họ nghe đồn không có chút nào là bị đề cao quá mức, mà ngược lại, so với Chủ tịch quận Hạ mà họ nghe đồn thì Chủ tịch quận Hạ trước mặt còn chân thật và đáng kính hơn nhiều, cũng càng làm cho người ta thật tâm nể phục!
Nhưng thực ra Hạ Tưởng không có một chút gì cảm nhận anh hùng, mắt hắn chỉ đầy những giọt lệ nóng, nhìn lão Tiền hôn mê bất tỉnh, bao nhiêu câu nói mà không nói lên được, chỉ có lệ hai hàng.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương ở bên cạnh cũng rơi nước mắt, hôm nay bọn họ đã được chứng kiến cái gọi là sức hấp dẫn của con người, cái gì gọi là hào quang tình người! Trong lòng bọn họ hiểu rõ, nếu đổi là mình, chưa chắc bọn họ đã có dũng khí xả thân cứu người như lão Tiền. Lão Tiền đồng ý xả thân cứu Hạ Tưởng, khẳng định là bởi vì Hạ Tưởng thật tâm đối đãi với lão.
Nếu không anh cứ thử nói một Chủ tịch quận bảo một tên cấp dưới, bảo gã hy sinh một chân vì anh ta, xem cấp dưới đó có làm hay không? Mười người sẽ có chín người không đồng ý! Điều kiện có ưu đãi thế nào cũng không ai đồng ý.
Hai người chỉ biết, Hạ Tưởng trong cảm nhận của các công nhân quả thật có địa vị không ai sánh bằng.
Cuối cùng xe cứu thương đã chạy tới, nâng lão Tiền lên xe cứu thương, Hạ Tưởng bảo Kim Hồng Tâm đi cùng toàn bộ hành trình, sắp xếp phòng bệnh và bác sĩ tốt nhất để chữa trị, còn hắn phải ở lại để xử lý hậu quả cho tốt.
Vừa rồi dân thôn và công nhân đánh nhau có dùng dụng cụ, trên cơ bản không ai bị thương nghiêm trọng, có người nhìn qua thấy máu chảy khá là nghiêm trọng nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Cảnh lão Tiền gãy chân lộ ra xương trắng đã kích thích mọi người, không ai còn dám đánh nhau nữa, đều ném hết dụng cụ trong tay, không ai dám tiếp nhận ánh mắt trong cơn giận dữ của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bước vài bước đến trước mặt lão Lỗ nói lớn tiếng:
- Sự việc ngày hôm nay chỉ có một lời giải thích, đó là có người ở giữa châm ngòi ly gián, đổi trắng thay đen, nói xấu Tập đoàn Kim Thụ. Tôi có thể nói rõ ràng với mọi người, Tập đoàn Kim Thụ không hề chịu trách nhiệm chia tiền bồi thường mà là do thành phố chuyển xuống cho Ban quản lý thôn Tiểu Đấu, khoản tiền cũng không thiếu một phân. Nếu đến tay các bà con mà bị thiếu, vấn đề nhất định là ở chỗ cán bộ thôn, tôi sẽ nhanh chóng bố trí một tổ đến thôn Tiểu Đấu, điều tra rõ chân tướng sự thật, còn Tập đoàn Kim Thụ thì hoàn toàn trong sạch, sẽ cho các bà con một giải thích hợp lý.
Lời Hạ Tưởng nói là để cho dân thôn nghe, cũng là để Khang Thiếu Diệp đang trốn ở phía xa nghe. Hắn biết, trong sự việc ngày hôm nay Ban quản lý thôn Tiểu Đấu khó thoát khỏi liên can. Ngoài ra còn thế lực đen bên trong lúc dân thôn hỗn loạn, tuyệt đối có liên quan đến việc cán bộ thôn âm thầm nhúng tay vào.
Nếu đối thủ đã làm ra trò hay như vậy, mà Hạ Tưởng không tra ra rõ ràng thì hắn không phải là Hạ Tưởng. Hơn nữa còn đánh lão Tiền bị thương, cũng chưa biết hai chân lão có chữa khỏi được không, thậm chí xém chút còn khiến lão Lỗ chết cháy, quả thực là đã lấy mạng người ra để đùa giỡn.
Cho dù là thế nào, Hạ Tưởng nhất định phải điều tra cho rõ ràng, tìm ra được nguồn gốc, điều tra ra là ai, không tin là không thể điều tra ra bọn họ.
Còn có mấy tên côn đồ hôm nay bắt được, người đứng phía sau sai bảo chắc cũng có thể tra ra được, tuyệt đối không thể tha cho bất cứ người nào tham dự vào!
Đầu tiên lão Lỗ nhận được tin con trai đã được sắp xếp ổn thỏa, rồi lại thiếu chút nữa bị thiêu cháy, rồi được Hạ Tưởng liều chết cứu sống, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Hiện tại vừa mới hơi chút hồi tỉnh lại, đã nghe mọi người mồm năm miệng mười kể lại tình cảnh lúc đó, Hạ Tưởng không để ý mối nguy hiểm bị người ta đánh gãy hai chân để cứu lão, cả đời lão cứng đầu chưa bao giờ phục ai, rốt cục cũng bị cảm động đến nước mắt rơi như mưa.
Hạ Tưởng vừa nói dứt lời, lão ôm lấy hai tay Hạ Tưởng, thấy hai tay Hạ Tưởng đỏ bừng, trên da vẫn còn vết lửa cháy rộng, lại nhìn thấy Hạ Tưởng mặt đen thùi lùi, tóc bị đốt hết, cả hai tai cũng có dấu hiệu bị bỏng, lão Lỗ không ức chế nổi sự cảm động và thương xót trong lòng, "thụp" một tiếng quỳ xuống ngay trước mặt Hạ Tưởng, khóc không thành tiếng:
- Ân nhân à, cậu là ân nhân của cả nhà lão Lỗ này, cho dù tôi làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được hết ân tình của cậu…
Bây giờ Hạ Tưởng mới cảm nhận được cả người đau đớn khó chịu, hai tay cũng cảm thấy bỏng rát, hơn nữa cảm thấy khí lạnh tràn vào cơ thể, hai mắt tối sầm, có dấu hiệu bị cảm lạnh, dù sao vừa rồi liên tục mạo hiểm, lại vừa dính lửa vừa ngấm nước, đầu tiên là bị lửa đốt, rồi lại nhảy vào dòng sông lạnh như băng, còn bị gió thổi khá lâu trên nóc nhà, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu được. Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn cố kéo mạnh lão Lỗ uể oải nói:
- Chú Lỗ, mau đứng lên, cháu chỉ làm những việc nên làm thôi, không đáng như vậy đâu.
Lão Lỗ bắt đầu giống như là đầu trâu vậy, quỳ đến chết không chịu dậy, còn lấy đầu đập xuống mặt đất "thùm thụp", mỗi một tiếng là một âm thanh tuyệt vọng trong lòng lão, mỗi một âm thanh đều là lời cảm ơn, âm thanh tác động lên từng người ở đó như tiếng nước mắt rơi, tiếng máu rơi, đều khơi dậy trong lòng mỗi người sự cảm động và những giọt nước mắt nóng hổi, khơi dậy một sự cộng hưởng mãnh liệt!
Ai nói trên đời này không có người tốt? Rất nhiều dân thôn bị cổ động mà đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy lão Lỗ lúc nào cứng đầu như trâu lại khóc lớn như một đứa trẻ, cúi xuống chân Hạ Tưởng, dùng một động tác hèn mọn nhất cũng là chân thành nhất để diễn tả lời cảm ơn. Những người hiểu biết về lão Lỗ đều biết rằng, cả đời lão Lỗ không cam chịu chính là đứa con mắc phải bệnh hiểm nghèo, bán đi hết đồ đạc trong nhà mà lão cũng không nhỏ một giọt nước mắt.
Vậy mà hiện giờ hai dòng nước mắt chảy dài, dập đầu đến chảy máu, khóc rống lên như một đứa bé ba tuổi lạc đường nhìn thấy người thân, đều là người cùng thôn với nhau, dân thôn Tiểu Đấu đều đỏ hoe mắt, thổn thức, ai cũng rơi nước mắt cảm thông.
Nhóm công nhân vừa nãy còn hận lão Lỗ thấu xương, cũng không ít người khóc thành tiếng. Lão Lỗ hiện tại là vừa rồi cứng đầu như trâu khiến người ta hận không thể đánh hai chân lão đây sao? Lão cũng chỉ là một ông già đáng thương bị cuộc sống bất hạnh đè nặng trên lưng mà thôi! Rất nhiều công nhân đều nhớ đến người cha đầu đã bạc của họ, chắc tuổi tác cũng tương đương lão Lỗ, có lẽ vẫn còn đang ở nhà lao động vất vả, có thể đang ốm nằm trên giường, có thể tính tình yếu đuối nhưng giống lão Lỗ ở một điểm là đều làm cha, một lòng yêu con, là một người cha nguyện lấy cái chết để chữa bệnh cho con!
Thậm chí có mấy người công nhân ở phía nam xa xôi nhớ đến người cha ở quê nhà, tuổi tác cũng tương đương với lão Lỗ, sự lo lắng của bọn họ tuyệt đối không bằng tấm lòng yêu con thuần khiết của lão Lỗ, rốt cuộc bọn họ cũng không kìm nổi nước mắt bay theo gió.
Giờ khắc này, mưa gió đang thét gào, dường như trời đất cũng thấu hiểu nỗi đau, sầu não vì một ông già, vì tấm lòng của một người trẻ tuổi.
Nhưng mà, đang lúc mọi người đắm chìm trong cảm động thì lại không ngờ đã xảy ra…
Hạ Tưởng dùng sức kéo lão Lỗ, dìu lão đến ngồi xuống bên cạnh, đột nhiên, tiếng ô tô gầm rú phóng đến, một chiếc xe jeep không biết từ nơi nào xông ra, giống như nổi điên phóng về hướng Hạ Tưởng!
Giữa Cao ốc Hỏa Thụ và sông Hạ Mã có một đường quốc lộ rộng hơn mười mét, lúc này các công nhân đều đang tụ tập ở quảng trường phía trước Cao ốc Hỏa Thụ, chỉ có mấy người tới gần lão Lỗ. Đại bộ phận dân thôn thì ở bên cạnh lão Lỗ, gần phía bờ sông Hạ Mã. Một chiếc xe jeep không có giấy phép đột nhiên vọt tới, mục tiêu vô cùng rõ ràng, chính là nhằm thẳng hướng Hạ Tưởng.
Quốc lộ rất rộng, thực ra Hạ Tưởng chỉ cần nhẹ nhàng nhảy ra là có thể tránh được. Nhưng mắt hắn nhìn thấy có một công nhân mười bảy mười tám tuổi đang đứng ngơ ngác giữa đường cái, cũng không biết là bị dọa cho trở nên ngốc nghếch hay là thất thần, đối mặt với chiếc ô tô đang chạy như bay đến, không né không tránh, chỉ đứng mở to hai mắt nhìn, chân không hề nhúc nhích.
Hạ Tưởng nóng lên, hắn có thể di chuyển dễ dàng, nhưng nếu ô tô đâm vào một người công nhân lao động thì chắc chắn cậu ta sẽ chết, mà cậu ta mới mười bảy mười tám tuổi, mới là một cậu bé! Hạ Tưởng cố gắng kìm cơn giận muốn chỉ trích kẻ ra độc thủ đứng phía sau, quả thực đúng là tên chó điên, hắn đột nhiên lao lên phía trước, đẩy người công nhân lao động ra, sau đó nhảy sang một bên nhưng đã muộn…
Đuôi ô tô đâm vào sau lưng Hạ Tưởng một cú thật mạnh, Hạ Tưởng chỉ kịp kêu hự một tiếng, liền thấy hai mắt tối sầm, thân mình văng lên rồi ngửa mặt hướng lên trời mà ngã xuống mặt đất!
Xe jeep cũng không dừng lại mà điên cuồng chạy vội đi, đảo mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng!
- Chủ tịch quận Hạ!
- Chủ tịch quận Hạ!
- Lãnh đạo!
- Ân nhân!
Mọi người đều sợ ngây người, đều trở nên phẫn nộ! Cho dù là công nhân hay là dân thôn, tình cảm quần chúng sôi trào, chỉ chớp mắt liền tụ lại thành một dòng người hơn một trăm người, mỗi người tay cầm một dụng cụ, đuổi theo hướng xe jeep chạy trốn.
Kim Hồng Tâm sợ ngây người, Triều Vĩ Cương cũng sợ ngây người.
Hùng Hải Dương chấn động, Hoa Tam Thiếu cũng chấn động.
Trần Cẩm Minh bị dọa ngẩn người, lão Lỗ cũng bị dọa thành ra ngốc nghếch.
Lịch Phi chỉ cảm thấy trời đất bỗng quay cuồng, thiếu chút nữa hai mắt tối sầm lại mà té ngã, trước mắt anh ta đã xảy ra sự kiện mang tính chất ác liệt, lãnh đạo bị người ta đâm ô tô bị thương, về công mà nói, chính là do anh ta không làm tròn bổn phận. Về tư mà nói, Hạ Tưởng là người dẫn đường cho anh ta trong chốn quan trường, Hạ Tưởng bị thương chính là hủy đi tiền đồ của anh ta, không khác gì chính anh ta bị thương.
Hơn hai mươi cảnh sát cùng đi với anh ta đang bị Hạ Tưởng làm cho cảm động cay mũi, tâm tư dao động, đột nhiên xảy ra chuyện Hạ Tưởng bị đâm ô tô, trong nháy mắt, bọn họ giận như bị lửa đốt – không ai chỉ huy, không ai ra lệnh, hơn hai mươi người toàn bộ nhanh chóng kéo mở cửa xe với vẻ mặt bi tráng, sau đó khởi động ô tô một cách nhanh nhất, một mạch điên cuồng đuổi theo kẻ gây họa.
Ngô Cảng Đắc mặc dù trên mặt vẫn dính máu, mặt mày dữ tợn, nhưng trong nháy mắt khi Hạ Tưởng bị đâm ngã xuống, anh ta đột nhiên có một cảm giác tê liệt đau đớn, chỉ cảm thấy dường như người bị đâm là anh ta, chẳng những lo lắng mà còn khó chịu, có cảm giác hận mà không thể giết được kẻ gây ra thù hận.
- Lãnh đạo…
Ngô Cảng Đắc khản giọng kêu lên, phi ngay lập tức đến bên người Hạ Tưởng, ôm lấy Hạ Tưởng đang hôn mê, một người hơn 40 tuổi oa oa lên khóc lớn
- Trời ơi, người tốt như vậy sao lại có người muốn hại chứ? Chúng mày có còn là con người nữa hay không, vì sao chúng mày lại hại Chủ tịch quận Hạ, chúng mày, vì sao?
Ngô Cảng Đắc ngửa mặt lên trời khóc ròng, hét lên vô cùng thảm thiết.
Người công nhân được Hạ Tưởng cứu đã đi tới, rụt rè hỏi:
- Hắn là ai vậy? Hắn là Chủ…quận..?
Lão Lỗ run rẩy lại gần, cũng nhận ra là có gì đó không đúng:
- Cậu nói cái gì, cậu muốn nói anh ta là Chủ tịch quận hả? Text được lấy tại
Nhóm dân thôn đều xúm lại, đều không thể tin được hỏi:
- Cậu thanh niên này là quan lớn sao, là Chủ tịch quận hả?
- Anh ấy chính là người đảm nhiệm chức vụ lớn nhất trong chính quyền nhân dân của quận Hạ Mã chúng ta, là Chủ tịch quận Hạ!
Hùng Hải Dương và nhóm công nhân của anh ta cũng vây xung quanh, bọn họ đều từng cùng Hạ Tưởng đồng cam cộng khổ với các anh em công nhân ở huyện An, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người lại rưng rưng, hận không thể giống như lão Tiền, thay Hạ Tưởng đỡ cú va chạm vừa rồi.
Hùng Hải Dương mặt đầy nước mắt, nói với các công nhân xung quanh Cao ốc Hỏa Thụ:
- Vì sao lão Tiền lại liều mạng thay Chủ tịch quận Hạ đỡ một xẻng? Mọi người đều đều nhìn thấy trước mắt, suy bụng ta ra bụng người, Chủ tịch quận Hạ không phải là anh em tốt của công nhân chúng ta, là một lãnh đạo tốt sao? Chuyện năm đó ở huyện An, Chủ tịch quận Hạ đã cứu lão Tiền một mạng, bây giờ đừng nói là hai chân lão, ngay cả tính mạng lão cũng đáng. Đừng nói lão Tiền, nếu bảo tôi chết thay Chủ tịch quận Hạ, tôi mà nhăn mặt chau mày thì không phải đàn ông!
Công nhân Cao ốc Hỏa Thụ cho rằng những lời đồn về Hạ Tưởng không phải là hoàn toàn thật, hôm nay, ngay trước mặt bọn họ, Hạ Tưởng trước cứu lão Lỗ, rồi lại cứu nhân viên tạp vụ của bọn họ, hắn là ai vậy? Hắn đường đường là Chủ tịch quận, là cán bộ kiêu hãnh ở tít trên cao, trong mắt hắn, dù là lão Lỗ tóc bạc hay là nhân viên tạp vụ khỏe mạnh cường tráng đều được đối xử bình đẳng, đều coi bọn họ như thân nhân, đều xả thân cứu giúp bọn họ.
Người công nhân lao động quỳ xuống, lão Lỗ quỳ xuống, Hùng Hải Dương quỳ xuống, nhóm dân thôn và công nhân đều ngân ngấn nước mắt, có người ngồi xổm xuống, có người đứng thẳng, làm thành một bức tường người kín không có kẽ hở, sợ mưa gió sẽ làm ướt thân thể Hạ Tưởng…
Nếu nhìn từ xa lại thì chỉ thấy mấy trăm người hoặc đứng hoặc ngồi xổm hay là quỳ, vây quanh một người trẻ tuổi đang hôn mê bất tỉnh ở bên trong, mấy trăm người hơn một ngàn con mắt đều tràn những giọt lệ nóng, đó là vì bọn họ cảm nhận được một cán bộ tốt, một người có tấm lòng chân thật mà nhỏ lệ. Giờ khắc này, dường như trời đất cũng thấu hiểu nỗi đau, sông Hạ Mã cũng phát ra tiếng động nức nở, khóc vì những việc Hạ Tưởng đã làm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đầu lão đen thui, toàn thân ướt đẫm, thần trí đảo lộn. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mà sợ không thôi, sờ sờ lên người thấy không việc gì, sờ lên mặt thấy vẫn còn mũi, còn tai, mới yên tâm.
Thực ra tuy là cháy xăng nhưng vì Hạ Tưởng xử lý đúng lúc, không để ý tới an nguy của bản thân, cởi áo giúp lão bịt kín thân thể, mà lão lại mặc áo bông, trời thì mưa, cản trở nhiệt lượng cháy của xăng mất một phần, lại bị Hạ Tưởng đúng lúc dìm vào nước, trên cơ bản chỉ bị bỏng ở bên ngoài, không có gì đáng ngại.
Lại nhìn Hạ Tưởng tách đám người ra, sải bước đi đến trước lão Tiền, ngồi xuống xem xét vết thương của lão.
Hai chân lão Tiền đã bị gãy, lộ ra xương đùi trắng, máu chảy đầy, dính vào lẫn với quần, vô cùng thê thảm. Ông ta nhắm chặt hai mắt, hàm răng cắn chặt, hiển nhiên đã rơi vào hôn mê, miệng vẫn còn nói lơ mơ không rõ:
- Chủ tịch quận Hạ, Chủ tịch quận Hạ, cẩn thận, cẩn thận…
Rốt cục Hạ Tưởng cũng không kìm nổi hai dòng lệ dài chảy xuống, hắn đã tỏ rõ sự phẫn nộ, đối phương đã lặp đi lặp lại nhiều lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hơn nữa còn giậu đổ bìm leo, đầu tiên là châm lửa vào lão Lỗ, rồi thừa dịp hắn cứu người để ra tay, nếu không phải lão Tiền xả thân cứu giúp, thì người ngã trên mặt đất lúc này chính là hắn, mà nói không chừng lão Lỗ cũng đã bị lửa thiêu chết rồi!
Quả đúng là bọn súc sinh! Một lũ khốn khiếp! Một lũ súc vật tang tận lương tâm!
Từ khi tái sinh đến nay, đây là lần đầu tiên Hạ Tưởng thiếu chút nữa không khống chế được kích động trong lòng, muốn hung hăng xông lên đánh mấy tên côn đồ đã bị công nhân bắt, chỉ có điều hắn không thể không kìm nén lửa giận, hiện tại không phải lúc để báo thù, mà phải bình tĩnh lại, bởi vì trước mắt cứu người quan trọng hơn.
Tất cả mọi người xung quanh Hạ Tưởng đều hết hồn, tất cả đều chấn động vì cảnh tượng vừa rồi, sau đó vẫn không thôi sợ hãi.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương vừa rồi sợ tới mức thiếu chút nữa là ngất xỉu, lão Tiền ngã xuống đất, hai người liên vọt đến trước tiên, canh giữ bên người lão. Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu đều kinh hoàng nhìn Hạ Tưởng dùng quần áo ôm lấy lão Lỗ trong nháy mắt. Đường đường là một Chủ tịch quận, quan lớn cấp Phó giám đốc sở mà lại không để ý đến nguy hiểm của bản thân để cứu một dân thôn, ngoại trừ cảm động, những dòng nước mắt nóng hổi, bọn họ không biết dùng từ ngữ nào để hình dung ra tâm trạng của mình! Vì Hạ Tưởng chính là đang giải vây cho Tập đoàn Kim Thụ, giải nỗi ưu sầu cho bọn họ.
Đến lúc có người đánh lén Hạ Tưởng trong nháy mắt, Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu sợ đến mức hồn bay phách lạc. Nếu Hạ Tưởng bị người ta đánh trúng, là gặp nạn trong lúc đang thay Tập đoàn Kim Thụ giải vây, bọn họ sẽ áy náy, đừng nói đến chuyện cấp trên sẽ truy cứu trách nhiệm, ngay chính bọn họ cũng áy náy, khiến cả đời bọn họ cũng không yên.
Chủ tịch quận Hạ là vị Chủ tịch yêu dân nhất, là cán bộ thân với dân nhất, thật tâm nhất, cũng là cán bộ chính phủ nhiệt huyết nhất, có tình có nghĩa nhất mà bọn họ đã từng gặp!
Cho đến khi lão Tiền nhảy ra thay Hạ Tưởng nhận một đòn, rồi Hạ Tưởng nhảy xuống nước cứu người, sau đó lại kéo lão Lỗ từ dưới nước lên, Trần Cẩm Minh và Hoa Tam Thiếu mới yên bụng lại lần nữa, hai người mới phát hiện tuy rằng hôm nay mưa to gió lớn nhưng trán lại đầy mồ hôi, kinh hồn bạt vía còn hơn cả là chính bọn họ bị tẩm xăng đốt vậy.
Những chuyện vừa rồi hết thảy đều phát sinh quá nhanh, tiêu điểm của mọi người đều dồn lên Hạ Tưởng, tên vừa đánh lão Tiền bị thương đã chạy lẫn vào bên trong đám người, không biết trốn ở nơi nào, không ai để ý. Hai mươi người cảnh sát của Lịch Phi đối mặt với một đám bốn năm trăm người, căn bản là không có một chút tác dụng gì.
Lịch Phi biết hôm nay anh ta mất mặt rồi, thiếu chút nữa trước mắt anh ta mà lãnh đạo bị người ta đánh bị thương. Tuy rằng chỉ là có kinh hãi mà không có nguy hiểm nhưng trên mặt anh ta đã không còn điểm sáng. Hơn nữa, sự việc ngày hôm nay nói nhẹ là do anh ta làm việc bất lực, nói nghiêm trọng thì có thể khiến anh ta trở thành người vô dụng. Nếu Hạ Tưởng muốn tìm người chịu tội thay thì hắn có sẵn ngay một người rồi.
Tuy nhiên nhìn thấy Hạ Tưởng dũng cảm không chút sợ hãi, Lịch Phi rất phục, có một lãnh đạo như thế, cho dù có bị oan ức anh ta cũng chịu, sợ cái gì? Một lãnh đạo có tình như vậy, sao không thể khiến anh ta chịu tiếng xấu thay cho được? Lịch Phi liền quyết định, nếu lãnh đạo cấp trên truy cứu trách nhiệm, anh ta sẽ một mình gánh vác.
Những công nhân đã ở cùng Hạ Tưởng trước kia, nhìn thấy hành động cứu người dũng cảm vĩ đại của Hạ Tưởng, thì lại càng kính nể Chủ tịch quận Hạ hơn nữa, bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, cử chỉ cứu người của Chủ tịch quận Hạ là một hành động tự nhiên, vì hắn chính là một nhân vật anh hùng.
Còn đám công nhân của Hoa Tam Thiếu cũng đã nghe truyền tụng về các chuyện của Hạ Tưởng, tuy rằng có tin nhưng cũng không phải chắc chắn lắm, còn hơi bán tin bán nghi, cho rằng công nhân của Hùng Hải Dương nói cường điệu lên, có chỗ không xác thực, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy hành động vĩ đại dũng cảm quên mình của Hạ Tưởng. Thậm chí không màng tới an nguy của chính mình để liều mạng cứu một ông già không quen biết, rất nhiều công nhân đều cảm động. Bọn họ biết, hình tượng Chủ tịch quận Hạ mà họ nghe đồn không có chút nào là bị đề cao quá mức, mà ngược lại, so với Chủ tịch quận Hạ mà họ nghe đồn thì Chủ tịch quận Hạ trước mặt còn chân thật và đáng kính hơn nhiều, cũng càng làm cho người ta thật tâm nể phục!
Nhưng thực ra Hạ Tưởng không có một chút gì cảm nhận anh hùng, mắt hắn chỉ đầy những giọt lệ nóng, nhìn lão Tiền hôn mê bất tỉnh, bao nhiêu câu nói mà không nói lên được, chỉ có lệ hai hàng.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương ở bên cạnh cũng rơi nước mắt, hôm nay bọn họ đã được chứng kiến cái gọi là sức hấp dẫn của con người, cái gì gọi là hào quang tình người! Trong lòng bọn họ hiểu rõ, nếu đổi là mình, chưa chắc bọn họ đã có dũng khí xả thân cứu người như lão Tiền. Lão Tiền đồng ý xả thân cứu Hạ Tưởng, khẳng định là bởi vì Hạ Tưởng thật tâm đối đãi với lão.
Nếu không anh cứ thử nói một Chủ tịch quận bảo một tên cấp dưới, bảo gã hy sinh một chân vì anh ta, xem cấp dưới đó có làm hay không? Mười người sẽ có chín người không đồng ý! Điều kiện có ưu đãi thế nào cũng không ai đồng ý.
Hai người chỉ biết, Hạ Tưởng trong cảm nhận của các công nhân quả thật có địa vị không ai sánh bằng.
Cuối cùng xe cứu thương đã chạy tới, nâng lão Tiền lên xe cứu thương, Hạ Tưởng bảo Kim Hồng Tâm đi cùng toàn bộ hành trình, sắp xếp phòng bệnh và bác sĩ tốt nhất để chữa trị, còn hắn phải ở lại để xử lý hậu quả cho tốt.
Vừa rồi dân thôn và công nhân đánh nhau có dùng dụng cụ, trên cơ bản không ai bị thương nghiêm trọng, có người nhìn qua thấy máu chảy khá là nghiêm trọng nhưng thực ra chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Cảnh lão Tiền gãy chân lộ ra xương trắng đã kích thích mọi người, không ai còn dám đánh nhau nữa, đều ném hết dụng cụ trong tay, không ai dám tiếp nhận ánh mắt trong cơn giận dữ của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bước vài bước đến trước mặt lão Lỗ nói lớn tiếng:
- Sự việc ngày hôm nay chỉ có một lời giải thích, đó là có người ở giữa châm ngòi ly gián, đổi trắng thay đen, nói xấu Tập đoàn Kim Thụ. Tôi có thể nói rõ ràng với mọi người, Tập đoàn Kim Thụ không hề chịu trách nhiệm chia tiền bồi thường mà là do thành phố chuyển xuống cho Ban quản lý thôn Tiểu Đấu, khoản tiền cũng không thiếu một phân. Nếu đến tay các bà con mà bị thiếu, vấn đề nhất định là ở chỗ cán bộ thôn, tôi sẽ nhanh chóng bố trí một tổ đến thôn Tiểu Đấu, điều tra rõ chân tướng sự thật, còn Tập đoàn Kim Thụ thì hoàn toàn trong sạch, sẽ cho các bà con một giải thích hợp lý.
Lời Hạ Tưởng nói là để cho dân thôn nghe, cũng là để Khang Thiếu Diệp đang trốn ở phía xa nghe. Hắn biết, trong sự việc ngày hôm nay Ban quản lý thôn Tiểu Đấu khó thoát khỏi liên can. Ngoài ra còn thế lực đen bên trong lúc dân thôn hỗn loạn, tuyệt đối có liên quan đến việc cán bộ thôn âm thầm nhúng tay vào.
Nếu đối thủ đã làm ra trò hay như vậy, mà Hạ Tưởng không tra ra rõ ràng thì hắn không phải là Hạ Tưởng. Hơn nữa còn đánh lão Tiền bị thương, cũng chưa biết hai chân lão có chữa khỏi được không, thậm chí xém chút còn khiến lão Lỗ chết cháy, quả thực là đã lấy mạng người ra để đùa giỡn.
Cho dù là thế nào, Hạ Tưởng nhất định phải điều tra cho rõ ràng, tìm ra được nguồn gốc, điều tra ra là ai, không tin là không thể điều tra ra bọn họ.
Còn có mấy tên côn đồ hôm nay bắt được, người đứng phía sau sai bảo chắc cũng có thể tra ra được, tuyệt đối không thể tha cho bất cứ người nào tham dự vào!
Đầu tiên lão Lỗ nhận được tin con trai đã được sắp xếp ổn thỏa, rồi lại thiếu chút nữa bị thiêu cháy, rồi được Hạ Tưởng liều chết cứu sống, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Hiện tại vừa mới hơi chút hồi tỉnh lại, đã nghe mọi người mồm năm miệng mười kể lại tình cảnh lúc đó, Hạ Tưởng không để ý mối nguy hiểm bị người ta đánh gãy hai chân để cứu lão, cả đời lão cứng đầu chưa bao giờ phục ai, rốt cục cũng bị cảm động đến nước mắt rơi như mưa.
Hạ Tưởng vừa nói dứt lời, lão ôm lấy hai tay Hạ Tưởng, thấy hai tay Hạ Tưởng đỏ bừng, trên da vẫn còn vết lửa cháy rộng, lại nhìn thấy Hạ Tưởng mặt đen thùi lùi, tóc bị đốt hết, cả hai tai cũng có dấu hiệu bị bỏng, lão Lỗ không ức chế nổi sự cảm động và thương xót trong lòng, "thụp" một tiếng quỳ xuống ngay trước mặt Hạ Tưởng, khóc không thành tiếng:
- Ân nhân à, cậu là ân nhân của cả nhà lão Lỗ này, cho dù tôi làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được hết ân tình của cậu…
Bây giờ Hạ Tưởng mới cảm nhận được cả người đau đớn khó chịu, hai tay cũng cảm thấy bỏng rát, hơn nữa cảm thấy khí lạnh tràn vào cơ thể, hai mắt tối sầm, có dấu hiệu bị cảm lạnh, dù sao vừa rồi liên tục mạo hiểm, lại vừa dính lửa vừa ngấm nước, đầu tiên là bị lửa đốt, rồi lại nhảy vào dòng sông lạnh như băng, còn bị gió thổi khá lâu trên nóc nhà, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu được. Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn cố kéo mạnh lão Lỗ uể oải nói:
- Chú Lỗ, mau đứng lên, cháu chỉ làm những việc nên làm thôi, không đáng như vậy đâu.
Lão Lỗ bắt đầu giống như là đầu trâu vậy, quỳ đến chết không chịu dậy, còn lấy đầu đập xuống mặt đất "thùm thụp", mỗi một tiếng là một âm thanh tuyệt vọng trong lòng lão, mỗi một âm thanh đều là lời cảm ơn, âm thanh tác động lên từng người ở đó như tiếng nước mắt rơi, tiếng máu rơi, đều khơi dậy trong lòng mỗi người sự cảm động và những giọt nước mắt nóng hổi, khơi dậy một sự cộng hưởng mãnh liệt!
Ai nói trên đời này không có người tốt? Rất nhiều dân thôn bị cổ động mà đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy lão Lỗ lúc nào cứng đầu như trâu lại khóc lớn như một đứa trẻ, cúi xuống chân Hạ Tưởng, dùng một động tác hèn mọn nhất cũng là chân thành nhất để diễn tả lời cảm ơn. Những người hiểu biết về lão Lỗ đều biết rằng, cả đời lão Lỗ không cam chịu chính là đứa con mắc phải bệnh hiểm nghèo, bán đi hết đồ đạc trong nhà mà lão cũng không nhỏ một giọt nước mắt.
Vậy mà hiện giờ hai dòng nước mắt chảy dài, dập đầu đến chảy máu, khóc rống lên như một đứa bé ba tuổi lạc đường nhìn thấy người thân, đều là người cùng thôn với nhau, dân thôn Tiểu Đấu đều đỏ hoe mắt, thổn thức, ai cũng rơi nước mắt cảm thông.
Nhóm công nhân vừa nãy còn hận lão Lỗ thấu xương, cũng không ít người khóc thành tiếng. Lão Lỗ hiện tại là vừa rồi cứng đầu như trâu khiến người ta hận không thể đánh hai chân lão đây sao? Lão cũng chỉ là một ông già đáng thương bị cuộc sống bất hạnh đè nặng trên lưng mà thôi! Rất nhiều công nhân đều nhớ đến người cha đầu đã bạc của họ, chắc tuổi tác cũng tương đương lão Lỗ, có lẽ vẫn còn đang ở nhà lao động vất vả, có thể đang ốm nằm trên giường, có thể tính tình yếu đuối nhưng giống lão Lỗ ở một điểm là đều làm cha, một lòng yêu con, là một người cha nguyện lấy cái chết để chữa bệnh cho con!
Thậm chí có mấy người công nhân ở phía nam xa xôi nhớ đến người cha ở quê nhà, tuổi tác cũng tương đương với lão Lỗ, sự lo lắng của bọn họ tuyệt đối không bằng tấm lòng yêu con thuần khiết của lão Lỗ, rốt cuộc bọn họ cũng không kìm nổi nước mắt bay theo gió.
Giờ khắc này, mưa gió đang thét gào, dường như trời đất cũng thấu hiểu nỗi đau, sầu não vì một ông già, vì tấm lòng của một người trẻ tuổi.
Nhưng mà, đang lúc mọi người đắm chìm trong cảm động thì lại không ngờ đã xảy ra…
Hạ Tưởng dùng sức kéo lão Lỗ, dìu lão đến ngồi xuống bên cạnh, đột nhiên, tiếng ô tô gầm rú phóng đến, một chiếc xe jeep không biết từ nơi nào xông ra, giống như nổi điên phóng về hướng Hạ Tưởng!
Giữa Cao ốc Hỏa Thụ và sông Hạ Mã có một đường quốc lộ rộng hơn mười mét, lúc này các công nhân đều đang tụ tập ở quảng trường phía trước Cao ốc Hỏa Thụ, chỉ có mấy người tới gần lão Lỗ. Đại bộ phận dân thôn thì ở bên cạnh lão Lỗ, gần phía bờ sông Hạ Mã. Một chiếc xe jeep không có giấy phép đột nhiên vọt tới, mục tiêu vô cùng rõ ràng, chính là nhằm thẳng hướng Hạ Tưởng.
Quốc lộ rất rộng, thực ra Hạ Tưởng chỉ cần nhẹ nhàng nhảy ra là có thể tránh được. Nhưng mắt hắn nhìn thấy có một công nhân mười bảy mười tám tuổi đang đứng ngơ ngác giữa đường cái, cũng không biết là bị dọa cho trở nên ngốc nghếch hay là thất thần, đối mặt với chiếc ô tô đang chạy như bay đến, không né không tránh, chỉ đứng mở to hai mắt nhìn, chân không hề nhúc nhích.
Hạ Tưởng nóng lên, hắn có thể di chuyển dễ dàng, nhưng nếu ô tô đâm vào một người công nhân lao động thì chắc chắn cậu ta sẽ chết, mà cậu ta mới mười bảy mười tám tuổi, mới là một cậu bé! Hạ Tưởng cố gắng kìm cơn giận muốn chỉ trích kẻ ra độc thủ đứng phía sau, quả thực đúng là tên chó điên, hắn đột nhiên lao lên phía trước, đẩy người công nhân lao động ra, sau đó nhảy sang một bên nhưng đã muộn…
Đuôi ô tô đâm vào sau lưng Hạ Tưởng một cú thật mạnh, Hạ Tưởng chỉ kịp kêu hự một tiếng, liền thấy hai mắt tối sầm, thân mình văng lên rồi ngửa mặt hướng lên trời mà ngã xuống mặt đất!
Xe jeep cũng không dừng lại mà điên cuồng chạy vội đi, đảo mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng!
- Chủ tịch quận Hạ!
- Chủ tịch quận Hạ!
- Lãnh đạo!
- Ân nhân!
Mọi người đều sợ ngây người, đều trở nên phẫn nộ! Cho dù là công nhân hay là dân thôn, tình cảm quần chúng sôi trào, chỉ chớp mắt liền tụ lại thành một dòng người hơn một trăm người, mỗi người tay cầm một dụng cụ, đuổi theo hướng xe jeep chạy trốn.
Kim Hồng Tâm sợ ngây người, Triều Vĩ Cương cũng sợ ngây người.
Hùng Hải Dương chấn động, Hoa Tam Thiếu cũng chấn động.
Trần Cẩm Minh bị dọa ngẩn người, lão Lỗ cũng bị dọa thành ra ngốc nghếch.
Lịch Phi chỉ cảm thấy trời đất bỗng quay cuồng, thiếu chút nữa hai mắt tối sầm lại mà té ngã, trước mắt anh ta đã xảy ra sự kiện mang tính chất ác liệt, lãnh đạo bị người ta đâm ô tô bị thương, về công mà nói, chính là do anh ta không làm tròn bổn phận. Về tư mà nói, Hạ Tưởng là người dẫn đường cho anh ta trong chốn quan trường, Hạ Tưởng bị thương chính là hủy đi tiền đồ của anh ta, không khác gì chính anh ta bị thương.
Hơn hai mươi cảnh sát cùng đi với anh ta đang bị Hạ Tưởng làm cho cảm động cay mũi, tâm tư dao động, đột nhiên xảy ra chuyện Hạ Tưởng bị đâm ô tô, trong nháy mắt, bọn họ giận như bị lửa đốt – không ai chỉ huy, không ai ra lệnh, hơn hai mươi người toàn bộ nhanh chóng kéo mở cửa xe với vẻ mặt bi tráng, sau đó khởi động ô tô một cách nhanh nhất, một mạch điên cuồng đuổi theo kẻ gây họa.
Ngô Cảng Đắc mặc dù trên mặt vẫn dính máu, mặt mày dữ tợn, nhưng trong nháy mắt khi Hạ Tưởng bị đâm ngã xuống, anh ta đột nhiên có một cảm giác tê liệt đau đớn, chỉ cảm thấy dường như người bị đâm là anh ta, chẳng những lo lắng mà còn khó chịu, có cảm giác hận mà không thể giết được kẻ gây ra thù hận.
- Lãnh đạo…
Ngô Cảng Đắc khản giọng kêu lên, phi ngay lập tức đến bên người Hạ Tưởng, ôm lấy Hạ Tưởng đang hôn mê, một người hơn 40 tuổi oa oa lên khóc lớn
- Trời ơi, người tốt như vậy sao lại có người muốn hại chứ? Chúng mày có còn là con người nữa hay không, vì sao chúng mày lại hại Chủ tịch quận Hạ, chúng mày, vì sao?
Ngô Cảng Đắc ngửa mặt lên trời khóc ròng, hét lên vô cùng thảm thiết.
Người công nhân được Hạ Tưởng cứu đã đi tới, rụt rè hỏi:
- Hắn là ai vậy? Hắn là Chủ…quận..?
Lão Lỗ run rẩy lại gần, cũng nhận ra là có gì đó không đúng:
- Cậu nói cái gì, cậu muốn nói anh ta là Chủ tịch quận hả?
Nhóm dân thôn đều xúm lại, đều không thể tin được hỏi:
- Cậu thanh niên này là quan lớn sao, là Chủ tịch quận hả?
- Anh ấy chính là người đảm nhiệm chức vụ lớn nhất trong chính quyền nhân dân của quận Hạ Mã chúng ta, là Chủ tịch quận Hạ!
Hùng Hải Dương và nhóm công nhân của anh ta cũng vây xung quanh, bọn họ đều từng cùng Hạ Tưởng đồng cam cộng khổ với các anh em công nhân ở huyện An, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mỗi người lại rưng rưng, hận không thể giống như lão Tiền, thay Hạ Tưởng đỡ cú va chạm vừa rồi.
Hùng Hải Dương mặt đầy nước mắt, nói với các công nhân xung quanh Cao ốc Hỏa Thụ:
- Vì sao lão Tiền lại liều mạng thay Chủ tịch quận Hạ đỡ một xẻng? Mọi người đều đều nhìn thấy trước mắt, suy bụng ta ra bụng người, Chủ tịch quận Hạ không phải là anh em tốt của công nhân chúng ta, là một lãnh đạo tốt sao? Chuyện năm đó ở huyện An, Chủ tịch quận Hạ đã cứu lão Tiền một mạng, bây giờ đừng nói là hai chân lão, ngay cả tính mạng lão cũng đáng. Đừng nói lão Tiền, nếu bảo tôi chết thay Chủ tịch quận Hạ, tôi mà nhăn mặt chau mày thì không phải đàn ông!
Công nhân Cao ốc Hỏa Thụ cho rằng những lời đồn về Hạ Tưởng không phải là hoàn toàn thật, hôm nay, ngay trước mặt bọn họ, Hạ Tưởng trước cứu lão Lỗ, rồi lại cứu nhân viên tạp vụ của bọn họ, hắn là ai vậy? Hắn đường đường là Chủ tịch quận, là cán bộ kiêu hãnh ở tít trên cao, trong mắt hắn, dù là lão Lỗ tóc bạc hay là nhân viên tạp vụ khỏe mạnh cường tráng đều được đối xử bình đẳng, đều coi bọn họ như thân nhân, đều xả thân cứu giúp bọn họ.
Người công nhân lao động quỳ xuống, lão Lỗ quỳ xuống, Hùng Hải Dương quỳ xuống, nhóm dân thôn và công nhân đều ngân ngấn nước mắt, có người ngồi xổm xuống, có người đứng thẳng, làm thành một bức tường người kín không có kẽ hở, sợ mưa gió sẽ làm ướt thân thể Hạ Tưởng…
Nếu nhìn từ xa lại thì chỉ thấy mấy trăm người hoặc đứng hoặc ngồi xổm hay là quỳ, vây quanh một người trẻ tuổi đang hôn mê bất tỉnh ở bên trong, mấy trăm người hơn một ngàn con mắt đều tràn những giọt lệ nóng, đó là vì bọn họ cảm nhận được một cán bộ tốt, một người có tấm lòng chân thật mà nhỏ lệ. Giờ khắc này, dường như trời đất cũng thấu hiểu nỗi đau, sông Hạ Mã cũng phát ra tiếng động nức nở, khóc vì những việc Hạ Tưởng đã làm.