- Chủ nhiệm Lý xin bớt giận, mấy người bọn họ trẻ tuổi cơn giận cũng lớn, chúng ta lớn hơn bọn họ vài tuổi, đã có kinh nghiệm và thận trọng hơn, nên nhường bọn họ, nếu không lại không có lợi cho chính mình, có phải hay không?
Lời nói của Phó Hiểu Bân nghe sơ qua thì có vẻ như là nói chuyện thay cho Lý Ứng Dũng, nhưng phân tích kỹ ra thì chính là âm thầm châm chọc Lý Ứng Dũng đã lớn tuổi nhưng không có một chút kinh nghiệm kiềm chế.
Nét mặt già nua của Lý Ứng Dũng trở nên cứng đờ, muốn phản bác lại rồi lại cảm thấy không có gì để nói, đành phải trừng mắt nhìn Phó Hiểu Bân, nể mặt Bạch Chiến Mặc, buồn bực không nói gì nữa.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mộ Duẫn Sơn và Trưởng ban Tuyên giáo Đằng Phi liếc nhìn nhau, vừa rồi tuy rằng hai người không lên tiếng, nhưng cũng là hoảng sợ trong lòng, Hạ Tưởng không có ở đây, quận Hạ Mã hỗn loạn lung tung, xem ra tình hình kế tiếp cũng không có gì lạc quan, chỉ sợ trước khi Hạ Tưởng trở về chủ trì công việc thì quận Hạ Mã sẽ không thể khôi phục lại trật tự.
Bạch Chiến Mặc làm bí thư đúng là quá thất bại. Hiện giờ ai mà không rõ, Hạ Tưởng tuy là Chủ tịch quận, nhưng trên thực tế chính là nhân vật số một. Trách không được Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp phải âm thầm nhớn nhác hại Hạ Tưởng một phen, đúng là làm cho người ta ngột ngạt, bí thư mà không khống chế được đại cục, dù là ai thì cũng tức giận thôi.
Tuy rằng Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi chỉ có thể đoán không biết có phải Bạch Chiến Mặc có liên quan tới người đứng phía sau giật dây lần này hay không, nhưng màn giương cung bạt kiếm vừa rồi đã chứng minh vấn đề. Sau khi Hạ Tưởng trở về cũng không biết cục diện sẽ trở thành thế nào, bất cứ vấn đề gì về sau sẽ đều đối chọi nhau gay gắt, công tác ở quận Hạ Mã sẽ triển khai như thế nào đây?
Thư ký của Bạch Chiến Mặc là Phí Lập Quốc đã sớm gọi điện thoại cho xe cứu thương, chỉ chốc lát sau, xe cứu thương đã tới, đưa Khang Thiếu Diệp đi.
Bạch Chiến Mặc cũng không còn tâm trạng mà ở lại, cũng cùng đi bệnh viện với Khang Thiếu Diệp. Không ngờ rằng đến bệnh viện lại xảy ra một tiết mục xen giữa không lấy gì làm thoải mái. Vừa lúc này lão Tiền cũng đang ở bệnh viện số hai của tỉnh, hơn nữa còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, Khang Thiếu Diệp được cấp cứu xong cũng được nằm lại phòng chăm sóc đặc biệt, may mắn thế nào lại sát vách với lão Tiền.
Trần Cẩm Minh, Hùng Hải Dương, Hoa Tam Thiếu và mấy công nhân có liên quan đều đang bảo vệ bên người lão Tiền, nghe được tranh cãi ầm ĩ bên ngoài, đi ra thì gặp ngay Khang Thiếu Diệp trong bệnh viện. Rốt cục Hùng Hải Dương không kìm nổi cơn giận, anh ta không biết Bạch Chiến Mặc là ai, cũng không quan tâm gã là ai, liền nói với Khang Thiếu Diệp đang nằm trên giường bệnh:
- Ở hiện trường Phó Bí thư Khang đâu có bị thương, sự việc kết thúc, lại bị thương nằm viện sao? Bệnh của ông đúng là biết chọn thời điểm thật, cũng có thể báo lên nguyên nhân bị thương, nói không chừng còn có thể được cấp lãnh đạo khen ngợi đó? Tôi thật khâm phục ông, thực sự là đối xử với con người còn kém hơn là làm việc!
Hùng Hải Dương đã lăn lộn nhiều năm ở công trường, từ trước đến nay đã giao tiếp với rất nhiều kiểu người, những lời nói thô tục với đám công nhân, lúc cần nói sẽ nói, những lời châm chọc khiêu khích hay ngấm ngầm hại người cũng sẽ nói.
Khang Thiếu Diệp vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp hồi, lại bị Hùng Hải Dương nói một câu, lập tức thở không ra hơi, thiếu chút nữa lại trở lại hôn mê bất tỉnh.
Bạch Chiến Mặc giận dữ:
- Mấy người là ai? Mấy người có biết ông ta là ai không? Ông ta là Phó bí thư Quận ủy đó! Mấy người tất cả tránh sang một bên đi, đừng cản lối!
Hoa Tam Thiếu "hừ" một tiếng:
- Ai chẳng biết Phó Bí thư Khang đường đường là Phó bí thư Quận ủy, là Phó bí thư gặp sự cố chỉ biết trốn ở trong xe không ra mặt! Chủ tịch quận Hạ là bị thương tại chỗ. Phó Bí thư Khang là sau đó mới bị thương, giờ tôi mới biết được thế nào mới là người thông minh đấy? Khâm phục, thực sự là khâm phục.
Bạch Chiến Mặc giận tím mặt:
- Nếu mấy người không tránh ra, tôi bảo bệnh viện mời mấy người đi ra ngoài. Mấy người thân phận thế nào, có tư cách gì mà đòi ở phòng chăm sóc đặc biệt hả?
Một câu của Bạch Chiến Mặc đã khơi dậy sự tức giận của nhiều người, hơn mười công nhân đang canh ở phòng bệnh của lão Tiền chợt đi ra toàn bộ, khiến hành lang chặt như nêm cối. Công nhân vây mấy người Bạch Chiến Mặc lại ở bên trong, người nào người đấy trợn mắt nhìn bọn họ!
- Phản, phản rồi.
Bạch Chiến Mặc khẩn cấp hô to:
- Người đâu tới đây mau, công nhân muốn gây chuyện, mau đưa bọn họ ra ngoài.
Người phụ trách bệnh viện vội vàng tách đám người ra đi đến trước mặt Bạch Chiến Mặc:
- Bí thư Bạch, có chuyện gì?
Bạch Chiến Mặc lấy tay chỉ vào đám người Hùng Hải Dương:
- Phó Bí thư Khang nằm viện, làm sao có thể ở cùng một chỗ với một đám công nhân được? Mau bảo bọn họ đi ra ngoài, để bọn họ ở phòng bệnh bình thường đi! Để cho công nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt, còn ra thể thống gì nữa, không biết phòng chăm sóc đặc biệt là ai mới được ở sao?
Người phụ trách tỏ vẻ khó xử nói:
- Rất xin lỗi Bí thư Bạch, nhóm công nhân được ở phòng chăm sóc đặc biệt là do viện trưởng cố ý dặn dò, tôi không có quyền đuổi bọn họ đi.
- Mời viện trưởng của các anh lại đây, tôi muốn nói chuyện với ông ta!
Bạch Chiến Mặc hùng hổ nói, gã nghẹn một bụng tức, ở hội nghị thường vụ đã bị phe phái của Hạ Tưởng kiêu ngạo làm cho tức giận quá độ, Khang Thiếu Diệp cũng tức quá mà bệnh, không ngờ đến khi nằm viện còn phải gánh chịu sự tức giận của mọi người, gã liền giận quá hóa rồ. Tốt xấu gì gã cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, viện trưởng thế nào cũng phải nể mặt nể mũi gã chứ?
Người phụ trách vẫn không có chút ý tôn kính nào đối với Bạch Chiến Mặc, bên ngoài tỏ vẻ khách sáo nhưng thực ra bên trong thì lạnh nhạt:
- Bí thư Bạch, tôi đề nghị ông đừng làm phiền viện trưởng, ông ấy bận nhiều việc bề bộn, vả lại chính viện trưởng đã dặn dò, việc lão Tiền nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt là quyết định của ông ấy, cho dù là lãnh đạo cấp thành phố đến đây cũng không được động vào phòng bệnh của lão Tiền. Viện trưởng nói, ông ấy cũng muốn một lần làm chuyện cao cả!
Bạch Chiến Mặc nghĩ mình có nghe lầm không đây:
- Cái gì? Cao cả sao?
Vẻ mặt người phụ trách không vui, ném xuống một câu lạnh như băng:
- Nếu bí thư Bạch không giải thích nổi nghĩa của từ cao cả, còn muốn đưa lão Tiền đi, thì xin mời xin chỉ thị từ Phó chủ tịch tỉnh Tống. Bởi vì phòng bệnh cho lão Tiền là do Phó chủ tịch Tống cố ý dặn dò phía dưới!
Sau đó xoay người nghênh ngang mà đi, không thèm quan tâm đến vẻ mặt lý lẽ thất bại, mất tinh thần của Bạch Chiến Mặc.
Bạch Chiến Mặc bị nghẹn đến mặt lúc đỏ lúc trắng, nói sớm là do Tống Triêu Độ sắp xếp không phải được rồi sao, còn lấy cao cả ra để hù người ta hả? Muốn đùa giỡn gã sao? Gã liếc mắt hung tợn nhìn Hùng Hải Dương rồi nói với y tá:
- Y tá, có phòng chăm sóc đặc biệt nào khác nữa không, chúng tôi muốn đổi phòng khác!
Y tá vẻ mặt tươi cười nhưng bên trong chẳng thiết tha gì, không kiên nhẫn nói:
- Không có, chỉ có phòng bệnh bình thường, có muốn đổi hay không?
Khang Thiếu Diệp nằm trên giường, tức giận đến phát ra tiếng ư ư mà không nói thành câu nên lời đầy đủ, y tá liền vội nói:
- Hiện tại người bệnh đang bị chấn động mạnh, nếu chẳng may bệnh tim tái phát, sẽ phải phẫu thuật, xin chú ý không làm người bệnh tức giận.
Bạch Chiến Mặc tức giận, là ai làm người bệnh tức giận đây? Bệnh viện kiểu gì đây, không có trách nhiệm gì cả! Nhưng thử nghĩ nếu ở phòng bệnh bình thường thì đúng là tủi thân cho Khang Thiếu Diệp, đành phải áp chế tức giận trong lòng, để cho người ta đẩy Khang Thiếu Diệp vào phòng bệnh.
Bạch Chiến Mặc không nghĩ tới việc Khang Thiếu Diệp ở cạnh phòng của lão Tiền, mấy ngày sau đó đều vẫn như trong cơn ác mộng, bởi vì mặc kệ là gã có muốn nghe hay không, thì đủ loại tin tức về Hạ Tưởng cứ rơi vào tai gã. Bất luận thế nào cũng có một nhóm người đến nói những tin tức vô cùng vui vẻ, đối với gã mà nói, chính là từng bước một hướng đến vực sâu và ác mộng.
Một đêm thứ bảy với một người bình thường ở thành phố Yến thì chỉ là rất kinh ngạc vì tin toàn bộ các công trường trong thành phố đều bị vây trong trạng thái nửa đình công, nhưng đối với những nhân vật chính trị tại thành phố Yến mà nói thì cho dù là ở Tỉnh ủy, Thành ủy hay Quận ủy đều có vô số người đang trải qua một đêm khó ngủ.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, sở Công an tỉnh khung cảnh bận rộn, đang xin chỉ thị từ Bộ Công an, phải phát lệnh truy nã ra cả nước. Đồng thời Tống Triêu Độ vận dụng quan hệ của chính ông ta, hô hào ở tỉnh nơi Vương Đại Pháo chạy trốn đến, đề nghị anh em ở tỉnh lưu ý chặt chẽ hành tung của Vương Đại Pháo, một khi phát hiện thì lập tức tróc nã về quy án.
Thành phố Yến dường như bình lặng đi rất nhiều, cãi vã ngày hôm qua đã qua đi, hôm nay cả ngày lại họp hội nghị, chẳng có một cuộc cãi vã nào, nhưng tất cả mọi người đều có một vẻ mặt u ám, không ai có vẻ gì là tươi tắn.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, không có cãi vã ngược lại chưa hẳn là chuyện tốt, bởi vì cơn tức đều tắc nghẹn lại ở trong lòng khẳng định đang tìm cơ hội thích hợp để bộc phát ra ngoài.
Tình hình ở quận Hạ Mã thì hỗn loạn không thể tả, Bạch Chiến Mặc, kể cả Lý Ứng Dũng, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Kỳ Thắng Dũng, Chính ủy Ban chỉ huy Quân sự Quan Khải Minh, cùng với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mộ Duẫn Sơn, Trưởng ban Tuyên giáo Đằng Phi, đang đến bệnh viện thăm hỏi Khang Thiếu Diệp.
Trần Thiên Vũ, Hoàng Kiến Quân, Biện Tú Linh và Phó Hiểu Bân, bốn người cùng nhau đi Bắc Kinh thăm Hạ Tưởng, ở trong phòng bệnh Hạ Tưởng gần hai tiếng đồng hồ, cụ thể không biết nói chuyện gì, không ai hiểu hiểu, chỉ biết là sau khi mấy người đi ra, đều mang vẻ mặt trầm trọng.
Ngày Chủ nhật này, toàn bộ quận Hạ Mã chỉ có Tạ Nguyên Thanh là nhẹ nhàng nhất, anh ta và Ngô Cảng Đắc cùng nhau tới hiện trường công trường Cao ốc Hỏa Thụ, trấn an công nhân và nói chuyện với Trần Cẩm Minh.
Thứ hai ở thành phố Yến là một ngày mùa thu trời trong xanh nắng ấm, tâm trạng của nhiều người dân thành phố đều không tồi, thỏa thích hưởng thụ một ngày mùa thu ít có được. So sánh với những người dân thành phố ung dung này thì rất nhiều quan chức thật to thật nhỏ ở ba cấp tỉnh, thành phố, quận đều đang trải qua một ngày kinh hồn bạt vía!
Trong khu ký túc xá của Tỉnh ủy, tại văn phòng của Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ cau mày, nhận ra rằng đối thủ thật đáng sợ. Hành tung gần đây nhất của Vương Đại Pháo tại thành phố Đan Thành đã bị người ta phát hiện ra, nhưng thời điểm phát hiện lại vào lúc tối muộn, y đang thong dong chạy trốn dưới sự trợ giúp của người khác, định theo hướng vùng núi phía tây nam của thành phố Đan Thành trốn sang tỉnh Lân. Tỉnh Lân cũng coi như là có phối hợp công tác, huy động không ít lực lượng cảnh sát, nhưng không phát hiện được hành tung của Vương Đại Pháo, vừa vào núi sâu thì liền giống như là mai danh ẩn tích khỏi thế giới vậy.
Bắt không được Vương Đại Pháo, không có được căn cứ chính xác để chỉ thẳng ra kẻ đứng phía sau ra độc thủ, mà chỉ có thể bắt một ít con tép, để cho kẻ đứng phía sau ra độc thủ tiếp tục đắc ý, nên ông ta cảm thấy rất bất đắc dĩ và phẫn nộ.
Cũng không biết có phải Hạ Tưởng đã nghĩ ra kế sách đối phó tốt rồi hay không? Nghĩ đến Hạ Tưởng luôn có những thủ đoạn ngoài dự kiến của mọi người, Tống Triêu Độ thả lỏng tâm trạng đôi chút. Chỉ có điều nghĩ đến quan hệ giữa Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh ngày càng gần, ông ta liền hy vọng Hạ Tưởng sớm ngày bình phục, trở lại thành phố Yến, kéo Diệp Thạch Sinh từ bên cạnh Thôi Hướng trở về.
Cho dù là ông ta hay Phạm Duệ Hằng thì đều lấy thân phận mình mà tự cao, hoặc là do đủ loại nguyên nhân khác, đều cùng nói là từ Hạ Tưởng nói ra và từ ông ta hoặc Phạm Duệ Hằng nói ra có ý nghĩa không giống nhau, sẽ không làm cho Diệp Thạch Sinh động tâm.
Có thể nói, nhìn chung toàn bộ tỉnh Yến, Hạ Tưởng là người duy nhất có thể khiến Diệp Thạch Sinh hồi tâm chuyển ý.
Bình thường không nhận ra chuyện này, bây giờ Hạ Tưởng bệnh nằm một chỗ mới phát hiện ra, không ngờ Hạ Tưởng có tầm quan trọng không thể thay thế như thế này.
Ý nghĩ của Phạm Duệ Hằng cũng không khác lắm so với Tống Triêu Độ, ông ta không đi đâu được nên bảo Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì đến Bắc Kinh thăm Hạ Tưởng, đồng thời chuyển lời thăm hỏi ân cần và an ủi của ông ta tới hắn.
Trong phòng làm việc của bí thư tại thành phố Yến, Trần Phong đang trịnh trọng giải thích với Cao Hải:
- Tổ công tác do anh cầm đầu, hễ là đề cập đến bất cứ ai hoặc việc gì, thì đều phải báo cáo chi tiết lên. Nếu đề cập đến nhân vật nào quan trọng thì có thể báo cáo trực tiếp cho tôi.
Cao Hải hiểu lời ám chỉ của Trần Phong, nói:
- Tôi hiểu rồi, cho dù là xuất phát từ người nào ở góc độ nào, tôi cũng sẽ điều tra ra tận nơi, để đưa ra một lời giải thích cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đưa ra lời nói đàng hoàng tới đồng chí Hạ Tưởng, tra ra manh mối chân tướng sự thật.
Cao Hải đi rồi, Trần Phong lại lo nghĩ, rồi gọi điện thoại cho Tôn Định Quốc.
Vừa đến giữa trưa thứ hai, Cục Công an thành phố liền mời dự hội nghị nội bộ. Trong cuộc họp Tôn Định Quốc dõng dạc phát biểu ba cách nhìn về sự việc ở Cao ốc Hỏa Thụ. Thứ nhất, có một số lãnh đạo cá biệt tại thành phố không đặt lợi ích của quần chúng nhân dân lên vị trí thứ nhất, không làm hết phận sự. Thứ hai, khi sự việc tại Cao ốc Hỏa Thụ phát sinh thì Cục Công an thành phố và phân cục công an quận Hạ Mã lại xảy ra vấn đề không xuất ra lực lượng cảnh sát, phải nghiêm túc xử lý, tuyệt đối không nuông chiều. Thứ ba là, đồng chí Tần Thì Vũ đã có biểu hiện quá nghèo nàn khi xảy ra sự kiện quan trọng, quyết định phải rời khỏi cương vị công tác, tạm thời cách chức để bản thân tự suy nghĩ!
Tần Thì Vũ không ngờ Tôn Định Quốc cưỡng chế thi hành việc điều chỉnh công tác của y. Lúc này tỏ vẻ phản đối:
- Sếp Tôn, tôi không phục, lúc đó là thời điểm cuối tuần, vốn dĩ lực lượng cảnh sát ở cục sẽ không đầy đủ, sau khi tôi nhận được điện thoại báo cảnh sát, lập tức sắp xếp để xuất ra lực lượng cảnh sát, ai ngờ trên đường bị kẹt xe, sự việc lại phát sinh quá nhanh, không kịp đến hiện trường…
- Không cần phải nói nữa, tôi đã quyết định rồi.
Tôn Định Quốc giữ thái độ kiên quyết đáp trả:
- Trước tiên tạm thời cách chức tự kiểm điểm, sau khi điều tra rõ chân tướng sự việc sẽ xử lý những chuyện khác.
Tần Thì Vũ hơi ỷ vào có chỗ dựa là Trần Ngọc Long, nên không để Tôn Định Quốc vào mắt cho lắm, cho rằng ông ta vừa mới vào được hội nghị thường vụ, căn cơ chưa vững, liền cứng rắn mạnh miệng nói một câu:
- Sếp Tôn đừng nên chuyên quyền độc đoán, tôi muốn báo cáo tình hình lên Thành ủy.
Tôn Định Quốc đập bàn tới "rầm":
- Tùy anh! Nhưng chớ quên, ai là cục trưởng, chuyện ở Cục công an là do tôi định đoạt! Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tôn Định Quốc nói năng rất có khí phách, hống hách, khí thế.
Mọi người có mặt cũng không dám nhìn thẳng vào Tôn Định Quốc, tất cả đều cảm thấy cục trưởng vốn cứng rắn mạnh mẽ từ khi vào hội nghị thường vụ thì càng có xu thế mạnh bạo hơn. Không có cách nào, ai bảo người ta là ủy viên thường vụ Thành ủy, trong tay nắm quyền. Phó cục trưởng tuy rằng ở bên ngoài chỉ kém một nửa so với cục trưởng nhưng danh hiệu ủy viên thường vụ Thành ủy thật lớn, làm cho khoảng cách thành lớn hơn một bậc.
Ở Thành ủy Tôn Định Quốc cũng có một chỗ đứng nhất định, lời nói của ông ta thì hiện tại trong Cục công an thành phố không có một ai dám ra mặt phản bác lại!
Tần Thì Vũ nhớn nhác đóng sầm cửa lại đi ra, Tôn Định Quốc cũng không thèm liếc mắt nhìn y, ngược lại nói sơ lược với mọi người đang có mặt:
- Nếu ai cảm thấy quyết định của tôi không đúng đắn, có thể trực tiếp đến Thành ủy, tìm Bí thư Trần nói chuyện.
Ai chẳng biết Trần Phong cũng có ý bảo vệ Hạ Tưởng không kém gì so với Tôn Định Quốc. Ai còn chủ động mà tự tìm đến cho mất mặt nữa?
Nhưng khác với cục diện nhất ngôn cửu đỉnh của Tôn Định Quốc trên Cục công an thành phố, ở phòng họp của phân cục Công an quận Hạ Mã thì đề xuất tạm thời cách chức để tự kiểm điểm Lục Tiểu Khu của Hoàng Kiến Quân lại bị mấy tên Phó cục trưởng liên hợp lại phản đối.
Hoàng Kiến Quân giận không kìm nén nổi, không ngờ thân phận anh ta là ủy viên thường vụ Quận ủy mà ở trong phân cục lại không làm được việc nói một không ai dám nói hai, hơn nữa thấy dáng vẻ chẳng sợ hãi gì của Lục Tiểu Khu, lại liên tưởng đến chuyện bây giờ Hạ Tưởng vẫn còn đang nằm trong viện ở Bắc Kinh thì anh ta càng không kìm nổi lửa giận trong lòng, thể hiện tác phong nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán từ những năm tháng còn ở trong bộ đội mà nói:
- Lệnh cưỡng chế cách chức đồng chí Lục Tiểu Khu để tự kiểm điểm là việc nằm trong phạm vi chức trách của tôi, ai có ý kiến phản đối mời trực tiếp lên Quận ủy hoặc Cục Công an thành phố đề xuất mà khiến Quận ủy và Cục Công an thành phố phủ định quyết định của tôi là được rồi. Nếu vẫn không phục, có bản lĩnh có thể bảo cấp trên thay thế vị trí của tôi!
Hoàng Kiến Quân nói hết lời, rồi đột nhiên quẳng tập biên bản ghi chép hội nghị trong tay nói:
- Tan họp!
Mấy tên Phó cục trưởng ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù trong lòng căm tức, không phục nhưng quả thật lại không có cách nào, ai bảo Hoàng Kiến Quân là nhân vật số một, là ủy viên thường vụ Quận ủy chứ? Không có cách nào, dù có lên trên phản ánh tình hình với Cục Công an thành phố thì cũng không tin có thể đảo lộn được tình huống.
Buổi chiều ngày thứ hai, phó cục trưởng phân cục công an quận Hạ Mã bị tạm thời cách chức tự kiểm điểm, y trong lòng không phục tìm đến Bạch Chiến Mặc, tỏ vẻ bất mãn rõ ràng đối với sự chuyên quyền độc đoán của Hoàng Kiến Quân, yêu cầu Bạch Chiến Mặc chủ trì công bằng.
Lúc này Bạch Chiến Mặc liền gọi điện thoại cho Hoàng Kiến Quân, chất vấn chuyện gì đã xảy ra, yêu cầu Hoàng Kiến Quân xuất phát từ đại cục, đứng ở góc độ cao của chính trị để xử lý vấn đề. Bạch Chiến Mặc nói những lời nói khách sáo một hồi lâu, lại bị Hoàng Kiến Quân trả lời lại một câu:
- Đây là điều chỉnh công tác bên trong hệ thống công an, tôi làm Trưởng phòng công an quận và bí thư tổ Đảng, có quyền xử lý các sự việc nội bộ của phân cục, Bí thư Bạch không cần phải quan tâm nhiều quá như vậy!