Sau đó mặc kệ là dùng cách nào cũng phải đưa được Vương Đại Pháo sang tỉnh Cam, nếu Vương Đại Pháo có ý đồ muốn chạy trốn hoặc là có hành vi sai trái thì giải quyết ngay tại chỗ.
Phó Tiên Phong quyết định phải nhẫn tâm, chỉ cho Vương Đại Pháo cơ hội một lần!
Tuy người tiếp ứng đã xuất phát nhưng Vương Đại Pháo trước sau vẫn là một khối tâm bệnh trong lòng gã, hoành hành trong đầu, khiến gã bất an không yên lòng, từ đó thấy vô cùng hối hận khi tìm được một kẻ không dựa được vào như Vương Đại Pháo. Vương Đại Pháo là người do Ngưu Kỳ tìm được, Ngưu Kỳ tiếp xúc trực tiếp với Khang Thiếu Diệp, trên thực tế giữa Vương Đại Pháo và gã còn cách nhau mấy tầng, mặc dù như thế nào nhưng trong lòng Phó Tiên Phong cũng là chán ghét đến nói không nên lời.
Nếu tìm được một người biết suy nghĩ, có năng lực làm việc thì có phải đã không tạo thành cục diện bị động như ngày hôm nay không?
Hơn nữa, cả ngày hôm nay đều nghe được tin tức bất lợi, đầu tiên là Tần Thì Vũ bị Tôn Định Quốc cưỡng ép cách chức tạm thời, kế tiếp lại là Hoàng Kiến Quân phát ra uy thế, lệnh cưỡng chế Lục Tiểu Khu tạm thời bị cách chức để tự kiểm điểm. Chuyện này tương đương với phát súng phản kích thứ nhất do Hạ Tưởng khai hỏa, lại có Khang Thiếu Diệp không ngờ lại phải nằm viện vì bệnh tim tái phát, trong lúc nằm viện còn bị công nhân làm cho tức giận một chút, khiến Phó Tiên Phong chán ghét vô cùng.
Con mẹ nó đúng là mọi việc đều bất lợi, đều là do công lao của Vương Đại Pháo cả.
Nhưng càng làm cho gã buồn bực chính là lúc năm giờ chiều, gã nhận được điện thoại của ông cụ, bảo gã cấp tốc quay về Bắc Kinh. Ông cụ không nói là chuyện gì nhưng giọng điệu nghe rất nghiêm khắc, thái độ kiên quyết khiến gã hiểu thầm trong lòng, không xong rồi, chẳng lẽ ở nhà cũng nổi giận rồi?
Phó Tiên Phong cảm nhận được thế nào gọi là sứt đầu mẻ trán!
Khi tới được Bắc Kinh thì sắc trời đã ngả về đêm, mà tối chưa hẳn tối, nửa sáng nửa tối không rõ ràng, lúc này thị lực của con người là kém nhất, Phó Tiên Phong đang suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên một chiếc xe mới không có giấy phép vọt nghiêng lên, đầu tiên là từ đằng sau vượt lên sát bên trái gã, vừa vượt lên được khoảng cách bằng một chiếc xe thì bỗng nhiên nó ngoặt sang phải, chắn ngay phía trước của gã, tuy nhiên cách gã mười mét!
Lúc này xe đang chạy với tốc độ trên dưới 120 km/h, khoảng cách mười mét quả thực gần trong gang tấc, Phó Tiên Phong lập tức sợ đến túa ra mồ hôi lạnh, vội vàng đạp phanh dừng lại ngay, đồng thời mắng to một tiếng:
- Con mẹ nó, mày muốn chết hả!
Xe phía trước dường như căn bản là không chú ý tới tình huống nguy hiểm vừa rồi, phi rất nhanh đi khỏi, chỉ chốc lát sau đã biến mất ngoài tầm mắt của Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong ngừng xe sang bên đường, hít thở một chút không khí mát lạnh, nhìn hoàng hôn càng ngày càng đậm dần, trong lòng trầm xuống một chút, rồi trầm xuống tận đáy, bởi vì đột nhiên gã có một dự cảm không tốt.
Phó Tiên Phong không hề biết là xe vừa rồi đã làm gã phải dừng xe, người ngồi trong xe là người gã không biết, nhưng lại biết, chính là Tào Thù Lê.
Tiêu Ngũ và Phượng Mỹ Mỹ nhận lời ủy thác của Tào Thù Lê, lái xe đưa cô đến Bắc Kinh thăm Hạ Tưởng. Trên đường đi Tiêu Ngũ lái xe hơi nhanh quá, vừa rồi có hơi chèn ép xe của Phó Tiên Phong một chút là do không có lòng dạ nào mà để ý, anh ta cũng không biết người ngồi trong xe chính là Phó Tiên Phong. Nếu biết nói không chừng sẽ bắt xe của Phó Tiên Phong dừng lại, lôi gã ra mà đánh cho hả giận.
Vừa rồi đúng là hết hồn, Tiêu Ngũ giờ mới toát mồ hôi lạnh, biết vừa rồi anh ta xử lý tình huống hơi liều lĩnh. Nếu là một mình anh ta lái xe còn được, nhưng trên xe còn có Tào Thù Lê và đứa bé, thêm cả Phượng Mỹ Mỹ. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì anh ta đáng muôn lần chết.
Đối với sự việc Hạ Tưởng bị tập kích, Tiêu Ngũ chỉ có một ý niệm trong đầu, chỉ cần Hạ Tưởng nói một câu, dù có phải truy đuổi hung thủ ngàn dặm, vượt qua núi đao biển lửa anh ra cũng phải bắt được hung thủ. Nếu Hạ Tưởng có bất kỳ ám chỉ nào, tự mình anh ta giết chết hung thủ cũng không hối hận, thậm chí còn lộ ra một chút ý định với Phượng Mỹ Mỹ, chỉ chờ Hạ Tưởng ra lệnh một tiếng, liền lập tức dẫn vài anh em ở huyện An, ăn mặc cải trang một mạch đi truy đuổi, không tin là dựa vào bản lĩnh trinh sát năm đó của anh ta mà còn không bắt được một tên côn đồ sao?
Chỉ có điều Hạ Tưởng vẫn không nói gì, chỉ bảo anh ta yên tâm công tác, chăm sóc lão Tiền cho tốt, những chuyện khác thì chẳng nói gì, khiến trong lòng Tiêu Ngũ nín thở, hận người đang nằm trên giường chịu tội không phải là chính anh ta. Hạ Tưởng là người anh ta cảm kích và kính trọng nhất đời, anh ta không cho phép bất cứ kẻ nào làm Hạ Tưởng tổn thương dù chỉ một chút!
Tào Thù Lê, Phượng Mỹ Mỹ đề xuất muốn tới Bắc Kinh thăm Hạ Tưởng, Tiêu Ngũ liền kìm chế không nổi, lập tức lái xe đưa mẹ con Tào Thù Lê và Phượng Mỹ Mỹ chạy tới Bắc Kinh. Từ khi Tiêu Ngũ đi theo Hạ Tưởng tới nay, những gì đã làm ngày hôm nay là lần đầu tiên anh ta tự ý quyết định làm mà không thông qua cái gật đầu của Hạ Tưởng! Không quan tâm nhiều được như vậy, chỉ cần có thể gặp được Hạ Tưởng trong thoáng chốc, bị hắn mắng một chút cũng đáng.
Khi đến được bệnh viện Tổng Chính đã là hơn tám giờ tối thứ hai, vất vả lắm đoàn người Tiêu Ngũ mới tìm được phòng bệnh của Hạ Tưởng, đến cách phòng bệnh hơn mười mét liền bị hai thanh niên dung mạo xấu xí ngăn cản đường đi, một người trong đó hỏi: Nguồn truyện:
- Các anh là ai? Có chuyện gì?
Tiêu Ngũ xuất thân từ lính trinh sát, liếc mắt một cái là nhận ra hai người này xuất thân từ quân ngũ, mặc dù ăn mặc bình thường nhưng không che giấu được khí chất trên mặt, còn có sự cảnh giác trong mắt, anh ta liền lùi lại phía sau một bước, đánh giá hai người:
- Chúng tôi tới thăm Chủ tịch quận Hạ, là người thân của anh ta.
Một người liếc mắt nhìn Tào Thù Lê cẩn thận hỏi han:
- Cô là Hạ phu nhân phải không?
Tào Thù Lê gật đầu, hiểu ra chuyện gì đó, hỏi một câu:
- Các anh là người bảo vệ cho Hạ Tưởng hả? Vất vả rồi, cảm ơn các anh.
Lập tức hai người tỏ vẻ mặt cung kính vội nói:
- Không vất vả, không vất vả, bảo vệ lãnh đạo là trách nhiệm của chúng tôi!
Tiêu Ngũ theo Tào Thù Lê vào phòng bệnh, trong lòng còn buồn bực, lãnh đạo quá lợi hại, ở thành phố Yến còn không được phô trương lớn như vậy, tới Bắc Kinh nằm viện còn có người mặc thường phục âm thầm bảo vệ, thật đúng là lợi hại.
Đương nhiên Tiêu Ngũ không biết đây là do lão Cổ cố ý sắp xếp, tuy ở trong bệnh viện Tổng Chính không có khả năng xảy ra chuyện gì không ngờ, nhưng để phòng ngừa chuyện chẳng may, thôi thì phái hai người âm thầm bảo vệ Hạ Tưởng. Tuy trước mặt Hạ Tưởng thì lão Cổ cũng chỉ nói sơ sơ, cũng là vì không muốn Hạ Tưởng để tâm mà thành gánh nặng, kỳ thực sau chuyện này nghĩ lại mà thấy sợ thực sự.
Lão Cổ cũng không phải người dễ dàng tức giận nhưng bởi vì Hạ Tưởng gặp chuyện không may, nên ông ta không kìm được mà nổi cáu, quyết định quan tâm đến việc Hạ Tưởng bị thương cho tốt, già rồi, cũng nên hoạt động chân tay một chút, phải không?
Hạ Tưởng đúng là một chàng trai tốt, nếu không phải hắn đã kết hôn rồi thì nói thế nào ông ta cũng muốn gả Cổ Ngọc cho hắn. Một chàng trai đáng tin cậy, chân thành lại đối nhân xử thế vô tư trong sáng như vậy, quả thật là một người trẻ tuổi hiếm thấy, càng không cần phải nói đến trí tuệ của hắn trong quan trường và thương trường. Chỉ tiếc hắn chẳng những đã kết hôn, lại còn có tư tình với cháu gái của lão Ngô, khiến lão Cổ không khỏi âm thầm mà tiếc hận.
Nhưng ngay cả như vậy, thiện cảm của ông ta đối với Hạ Tưởng cũng không giảm đi chút nào. Hạ Tưởng bị thương, ông ta chủ động ra tay đưa Hạ Tưởng đến Bắc Kinh chữa trị. Mặc dù Hạ Tưởng không hề mở miệng nhờ vả ông ta chuyện gì, ông ta cũng chưa từng nói sẽ làm chuyện gì cho Hạ Tưởng, nhưng ông ta vẫn luôn âm thầm chú ý diễn biến tình hình, sau khi cục diện đã được làm sáng tỏ lúc đó mới ra tay đánh cho đối phương một đòn trí mạng.
Hiện tại cũng chỉ lặng im mà quan sát thay đổi.
Hạ Tưởng đang ở trong phòng được Liên Nhược Hạm đút cho ăn cơm, cơm đang ngậm trong miệng chưa kịp nhuốt xuống liền ngây cả người nhìn cô bé Lê từ ngoài cửa tiến vào, trước là vẻ mặt oán giận, đau lòng rồi lại miễn cưỡng cười, phía sau là Tiêu Ngũ và Phượng Mỹ Mỹ với vẻ mặt xấu hổ. Cả một lúc lâu hắn không phản ứng gì, nghĩ thầm, làm sao mà chưa được hắn cho phép Tiêu Ngũ lại đưa cô bé Lê và thằng bé đến đây rồi? Lá gan thật quá lớn rồi đó!
Lập tức nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi và lo lắng của Tiêu Ngũ, lại nhìn vẻ mặt dịu dàng tình cảm và lo lắng của cô bé Lê, còn thấy đứa con cô đang bế trong lòng mở to hai mắt tò mò, ngáp một cái thật đáng yêu. Tâm trạng của Hạ Tưởng trong nháy mắt tan biến, muốn mắng Tiêu Ngũ hai câu, nói với Tào Thù Lê hai câu nhưng đều không nói được ra ngoài miệng, hắn liền nuốt miếng cơm trong miệng xuống, mỉm cười:
- Trước khi đến cũng không báo để tiếp đón, làm sao đến đây đột nhiên như là tập kích vậy? May là Nhược Hạm đang đút cơm cho anh, chứ để em nhìn thấy cô y tá xinh đẹp nào đó đút cơm cho anh thì thể nào cũng thành ra hiểu lầm đây.
Vốn trong lòng Tào Thù Lê đầy lo lắng hãi hùng, cứ luôn nghĩ không biết hắn bị thương thành ra như thế nào rồi, chắc là sẽ hốc hác khó chịu nhiều, không ngờ mặt mày hắn hồng hào lại còn có người đẹp ở bên, còn cười với vẻ xấu xa, không khỏi vừa tức vừa hận, ở đây cũng không có người ngoài, tủi thân và chua xót trong lòng bỗng cùng nhau trào dâng, nước mắt rơi như mưa:
- Anh đúng là không có lương tâm, không thèm để ý gì đến mẹ con em! Em và con đã lo lắng, sợ hãi biết bao nhiêu, anh có để trong lòng chút nào không? Thôi đi, không chào đón chúng em thì chúng em đi là được.
Tào Thù Lê nửa thật nửa giả tức giận mà xoay người bước đi.
Trong lòng Hạ Tưởng mềm nhũn, lòng đau thắt lại, vội vàng xuống giường đuổi theo, không ngờ dùng sức quá mạnh, chân vừa đặt xuống đất thì cảm thấy sau lưng tê rần, khựng lại giữa chừng, hừ một tiếng liền ngã nhào xuống đất, trong miệng vẫn còn nói:
- Cô bé Lê đừng giận, anh chỉ muốn đợi một thời gian nữa mới gặp em…
Làm sao Tào Thù Lê có thể bỏ đi được, chỉ là làm bộ vậy thôi, vừa thấy Hạ Tưởng ngã xuống đất mới biết quả thật hắn bị thương, lập tức lại mềm lòng, vội xoay người quay lại:
- Anh lớn chừng này rồi, sao còn làm cho người ta đau lòng như vậy chứ?
Liên Nhược Hạm cũng vội giơ tay nâng Hạ Tưởng dậy cười nói:
- Cô bé Lê, em đừng trách anh ấy, anh ấy giữ thể diện, không muốn hình tượng đẹp trai tuấn tú của mình bị hủy hoại trong chốc lát, cho nên muốn sau khi đẹp trai trở lại mới gặp em. Em đột nhiên xuất hiện, đánh anh ấy một đòn trở tay không kịp, anh ấy xấu hổ đó mà…
Hạ Tưởng bị hai người phụ nữ thay nhau công kích, đành phải chịu thua trận, một lần nữa quay lại giường ngồi, đưa tay ôm lấy con trai, lấy tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con mà hỏi:
- Con ngoan, mấy hôm nay sữa mẹ có ngon không? Có phải mẹ con vừa mới tức giận thì sữa sẽ không ngọt phải không?
Tào Thù Lê lập tức tai hồng mặt đỏ lên, oán trách nói:
- Anh không thể đứng đắn một chút hả?
Tiêu Ngũ vội quay đầu đi, giả bộ đang nói chuyện với Phượng Mỹ Mỹ, tỏ ý là anh ta không nghe thấy gì hết. Đáng tiếc hành động của Tiêu Ngũ không che giấu được, hành động giấu đầu hở đuôi càng làm cho Tào Thù Lê xấu hổ hơn, thực là muốn đến véo tai Hạ Tưởng một cái.
Vừa mới thấy tai hắn mới phát hiện tai vẫn đang sưng đỏ chưa hết, lại quay sang nhìn tay hắn, mới thấy cũng có vết bỏng nhỏ, không khỏi tự dưng lại buồn, nước mắt lại một lần nữa trào ra:
- Anh… em, em hận anh.
Liên Nhược Hạm hiểu rõ trong lòng cảm nhận của Tào Thù Lê, cô chẳng phải cũng đối với Hạ Tưởng là vừa hận vừa yêu sao? Nguyên nhân chỉ là có khi hắn làm cho người ta yêu đến khắc cốt ghi tâm, có khi lại làm cho người ta hận đến ngứa răng. Chỉ đó điều Hạ Tưởng vẫn luôn là Hạ Tưởng, là Hạ Tưởng có một không hai. Nếu yêu hắn, sẽ chấp nhận tất cả con người hắn, bao gồm cả khuyết điểm, lòng nhiệt huyết và tính kích động của hắn.
Liên Nhược Hạm giơ tay kéo Tào Thù Lê qua:
- Được rồi, được rồi, em hận anh ấy cũng tốt, thương anh ấy cũng tốt, anh ấy cũng vẫn vậy thôi. Đừng đau lòng nữa, thực sự là anh ấy không việc gì nữa rồi, có thể ăn có thể ngủ, còn có cả các cô y tá xinh đẹp ở đây, anh ấy vui quên cả trời đất rồi.
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng Tào Thù Lê cũng lấy lại bình tĩnh, liền ôm con cùng với Liên Nhược Hạm, Phương Mỹ Mỹ đi xuống nhà ăn cơm, chỉ còn Tiêu Ngũ ở lại với Hạ Tưởng. Điều khiến Hạ Tưởng không nói gì là Hạ Đông không có chút hứng thú nào đối với hắn, sau khi nhìn thấy hắn, không có chút nhiệt tình và phản ứng nào. Nếu bảo nguyên nhân là vì nó còn quá bé, thì tại sao nó lại có vẻ thích thú khác thường với Liên Nhược Hạm, cứ nhìn chằm chằm vào Liên Nhược Hạm không tha.
Liên Nhược Hạm mừng đến ôm Hạ Đông không chịu buông tay.
Mấy người kia vừa đi, trước tiên Tiêu Ngũ chủ động nhận sai, còn nói phải chính mắt trông thấy Hạ Tưởng mới yên tâm. Giờ thì yên tâm rồi, tùy Hạ Tưởng xử lý.
Hạ Tưởng mềm lòng, hắn cũng chỉ làm bộ phê bình Tiêu Ngũ hai câu, sau đó liền hỏi tình hình gần đây của lão Tiền.
Lão Tiền được ở phòng chăm sóc đặc biệt, đầu tiên là chữa trị đã. Bác sĩ nói vết thương khá là nghiêm trọng, tuy nhiên chắc là có thể chữa khỏi, nhưng không dám cam đoan sẽ tốt như ban đầu, sau khi nối xương xong thì đi lại bình thường là không thành vấn đề, nhưng không được làm việc nặng.
Lúc ấy Hùng Hải Dương đã nói, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa khỏi chân cho lão Tiền, cho dù táng gia bại sản anh ta cũng muốn làm cho anh em tốt của anh ta đứng dậy được, nếu không cả đời anh ta khó mà yên lòng, cả đời thấy có lỗi với Chủ tịch quận Hạ. Hùng Hải Dương vừa dứt lời, thì Tôn Hiện Vĩ đến bệnh viện giao một triệu tệ tiền mặt cho bác sĩ, nói mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, đều do anh ta một mình chịu hết. Anh ta không tin tòa nhà của anh ta còn không hơn một đôi chân của lão Tiền.
Sau đó Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang và Phùng Húc Quang đều hứa hẹn đòi chi tiền, cần người thì xuất lực, chỉ cần có thể bảo vệ hai chân của lão Tiền, muốn cái gì sẽ có cái đó.
Sau đó Tề Á Nam cũng chạy tới bệnh viện, anh ta đã phái người tới huyện đón người nhà của lão Tiền đến ở trong một phòng hạng sang tại khách sạn Yên Kinh, căn phòng sẽ luôn để cho họ và luôn miễn phí dành cho người nhà lão Tiền.
Tôn Hiện Vĩ không đồng ý, nói anh ta đã chuẩn bị cho lão Tiền một căn hộ 150 mét vuông rất tốt rồi, chỉ chờ sau khi lão Tiền lành vết thương là có thể vào ở, và công ty sẽ sắp xếp trả lão Tiền mỗi tháng ba ngàn tệ, không đi làm được cũng không sao cả, mỗi tháng sẽ cứ thế mà phát ba ngàn tệ.
- Mỗi tháng tôi cũng trả ba ngàn tệ!
Phùng Húc Quang cũng là người trọng tình nghĩa, cảm động sâu sắc vì hành động của lão Tiền.
- Công ty Bất động sản Giang Sơn cũng trả mỗi tháng ba ngàn tệ!
Tiêu Ngũ biết, theo cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, có lẽ hắn sẽ cảm thấy ba ngàn tệ là còn quá ít.
Bác sĩ cảm động, không phải bọn họ chưa từng gặp qua những công nhân, sau khi bị thương thì bị ông chủ ném xuống mấy ngàn tệ rồi chuồn mất, còn có cả những nhà thầu khoán lòng dạ hiểm độc, thậm chí đến một xu cũng không quan tâm, biến mất luôn không thấy tăm hơi bóng dáng. Không ngờ ông chủ của lão Tiền là Hùng Hải Dương mặt mày thì xấu xí, dáng vẻ thì quê mùa nhưng lại là một người đàn ông có tình có nghĩa.
Đàn ông là phải biết chịu trách nhiệm, nên gánh vác cho tận trách nhiệm.
Vài ông chủ lớn khác, mặc kệ bọn họ xuất phát từ mục đích gì, đều có tâm địa giống nhau, ông ta chưa từng gặp người tốt bao giờ. Nếu có chuyện gì không may xảy ra với người dưới, người muốn thầm chối bỏ trách nhiệm nhiều vô cùng, mà hôm nay, ông ta lại nhìn thấy tình cảm con người chiếu sáng rực rỡ.
Mấy công nhân đều khóc, thậm chí có mấy người nhớ lại trước kia đi theo những ông chủ khác, sau khi bị thương thì lập tức bị đuổi về nhà, đối lập với cảnh của lão Tiền trước mắt, thật sự là một bên là thiên đường một bên là địa ngục. Đi theo một ông chủ như Hùng Hải Dương, đi theo những người hảo tâm trước mắt thì liều mạng cũng đáng.
Đúng Chủ tịch quận Hạ là người tốt, vậy bên người mới có nhiều bạn bè tốt như vậy, như thế nào là đối xử với nhau chân thành? Chính là trong lúc nguy nan nhất không rời khỏi, không phản bội, không tiếc rẻ bất cứ thứ gì mà giúp đỡ người của người đó, vậy mới đúng với hai chữ "bạn bè"!
Bản thân Chủ tịch quận Hạ cũng bị thương, hắn không cần phải ra mặt cũng có rất nhiều bạn bè thay hắn đến cảm tạ lão Tiền, khiến mấy người công nhân lại một lần nữa cảm nhận được sức hấp dẫn từ nhân cách của Hạ Tưởng. Hơn nữa, bọn họ cũng có thể nhìn ra được mấy ông chủ lớn tranh trước giành sau muốn giúp đỡ lão Tiền đều không phải là diễn trò, mà là thật lòng thật dạ, bởi vì trong mắt những người đó đều ướt những giọt nước mắt nóng hổi.
Đúng vậy, Tôn Hiện Vĩ rưng rưng nước mắt, Tiêu Ngũ rưng rưng nước mắt, Phùng Húc Quang cũng rưng rưng nước mắt!
Tiêu Ngũ là nặng tình nghĩa anh em nhất, trước kia anh ta tâm phục khẩu phục đối với Hạ Tưởng là bởi vì Hạ Tưởng đã giúp đỡ anh ta, đối tốt với anh ta mà không mong được hồi đáp. Hiện tại anh ta kính nể Hạ Tưởng sát đất, không phải bởi vì Hạ Tưởng là lãnh đạo, cũng không phải Hạ Tưởng đã cho anh ta công việc và tất cả những thứ khác, mà là bởi vì cách đối nhân xử thế và sức hấp dẫn từ nhân cách của Hạ Tưởng.
Bởi vì Hạ Tưởng có thể khiến lão Tiền vì cứu hắn mà không tiếc phải trả giá cả sinh mạng, có thể khiến nhóm công nhân kính trọng hắn như thần linh, có thể khiến Tôn Hiện Vĩ, Lý Hồng Giang, Phùng Húc Quang đều là những người một mình độc chắn một ngành sản xuất không dễ dàng gì nể phục ai, lại kính nể hắn không dứt. Tiêu Ngũ chỉ biết, lợi ích chỉ có thể duy trì được nhất thời, nhưng không thể lâu dài, chỉ có thật lòng mới có thể trong lúc nguy nan đổi lấy bạn bè chân chính không rời, không phản bội.
Từ vui sướng đến cùng cực để thấy rõ được chính mình, sau gian nan để thấy rõ được bạn bè!
Tiêu Ngũ vừa nói xong, ngay trước mắt Hạ Tưởng liền không kìm được nước mắt chảy xuống:
- Lãnh đạo, hôm nay tôi dám một lần lớn gan lớn mật, xin ngài cho tôi xem vết thương thế nào…
Sau đó mặc kệ là dùng cách nào cũng phải đưa được Vương Đại Pháo sang tỉnh Cam, nếu Vương Đại Pháo có ý đồ muốn chạy trốn hoặc là có hành vi sai trái thì giải quyết ngay tại chỗ.
Phó Tiên Phong quyết định phải nhẫn tâm, chỉ cho Vương Đại Pháo cơ hội một lần!
Tuy người tiếp ứng đã xuất phát nhưng Vương Đại Pháo trước sau vẫn là một khối tâm bệnh trong lòng gã, hoành hành trong đầu, khiến gã bất an không yên lòng, từ đó thấy vô cùng hối hận khi tìm được một kẻ không dựa được vào như Vương Đại Pháo. Vương Đại Pháo là người do Ngưu Kỳ tìm được, Ngưu Kỳ tiếp xúc trực tiếp với Khang Thiếu Diệp, trên thực tế giữa Vương Đại Pháo và gã còn cách nhau mấy tầng, mặc dù như thế nào nhưng trong lòng Phó Tiên Phong cũng là chán ghét đến nói không nên lời.
Nếu tìm được một người biết suy nghĩ, có năng lực làm việc thì có phải đã không tạo thành cục diện bị động như ngày hôm nay không?
Hơn nữa, cả ngày hôm nay đều nghe được tin tức bất lợi, đầu tiên là Tần Thì Vũ bị Tôn Định Quốc cưỡng ép cách chức tạm thời, kế tiếp lại là Hoàng Kiến Quân phát ra uy thế, lệnh cưỡng chế Lục Tiểu Khu tạm thời bị cách chức để tự kiểm điểm. Chuyện này tương đương với phát súng phản kích thứ nhất do Hạ Tưởng khai hỏa, lại có Khang Thiếu Diệp không ngờ lại phải nằm viện vì bệnh tim tái phát, trong lúc nằm viện còn bị công nhân làm cho tức giận một chút, khiến Phó Tiên Phong chán ghét vô cùng.
Con mẹ nó đúng là mọi việc đều bất lợi, đều là do công lao của Vương Đại Pháo cả.
Nhưng càng làm cho gã buồn bực chính là lúc năm giờ chiều, gã nhận được điện thoại của ông cụ, bảo gã cấp tốc quay về Bắc Kinh. Ông cụ không nói là chuyện gì nhưng giọng điệu nghe rất nghiêm khắc, thái độ kiên quyết khiến gã hiểu thầm trong lòng, không xong rồi, chẳng lẽ ở nhà cũng nổi giận rồi?
Phó Tiên Phong cảm nhận được thế nào gọi là sứt đầu mẻ trán!
Khi tới được Bắc Kinh thì sắc trời đã ngả về đêm, mà tối chưa hẳn tối, nửa sáng nửa tối không rõ ràng, lúc này thị lực của con người là kém nhất, Phó Tiên Phong đang suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên một chiếc xe mới không có giấy phép vọt nghiêng lên, đầu tiên là từ đằng sau vượt lên sát bên trái gã, vừa vượt lên được khoảng cách bằng một chiếc xe thì bỗng nhiên nó ngoặt sang phải, chắn ngay phía trước của gã, tuy nhiên cách gã mười mét!
Lúc này xe đang chạy với tốc độ trên dưới 120 km/h, khoảng cách mười mét quả thực gần trong gang tấc, Phó Tiên Phong lập tức sợ đến túa ra mồ hôi lạnh, vội vàng đạp phanh dừng lại ngay, đồng thời mắng to một tiếng:
- Con mẹ nó, mày muốn chết hả!
Xe phía trước dường như căn bản là không chú ý tới tình huống nguy hiểm vừa rồi, phi rất nhanh đi khỏi, chỉ chốc lát sau đã biến mất ngoài tầm mắt của Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong ngừng xe sang bên đường, hít thở một chút không khí mát lạnh, nhìn hoàng hôn càng ngày càng đậm dần, trong lòng trầm xuống một chút, rồi trầm xuống tận đáy, bởi vì đột nhiên gã có một dự cảm không tốt.
Phó Tiên Phong không hề biết là xe vừa rồi đã làm gã phải dừng xe, người ngồi trong xe là người gã không biết, nhưng lại biết, chính là Tào Thù Lê.
Tiêu Ngũ và Phượng Mỹ Mỹ nhận lời ủy thác của Tào Thù Lê, lái xe đưa cô đến Bắc Kinh thăm Hạ Tưởng. Trên đường đi Tiêu Ngũ lái xe hơi nhanh quá, vừa rồi có hơi chèn ép xe của Phó Tiên Phong một chút là do không có lòng dạ nào mà để ý, anh ta cũng không biết người ngồi trong xe chính là Phó Tiên Phong. Nếu biết nói không chừng sẽ bắt xe của Phó Tiên Phong dừng lại, lôi gã ra mà đánh cho hả giận.
Vừa rồi đúng là hết hồn, Tiêu Ngũ giờ mới toát mồ hôi lạnh, biết vừa rồi anh ta xử lý tình huống hơi liều lĩnh. Nếu là một mình anh ta lái xe còn được, nhưng trên xe còn có Tào Thù Lê và đứa bé, thêm cả Phượng Mỹ Mỹ. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì anh ta đáng muôn lần chết.
Đối với sự việc Hạ Tưởng bị tập kích, Tiêu Ngũ chỉ có một ý niệm trong đầu, chỉ cần Hạ Tưởng nói một câu, dù có phải truy đuổi hung thủ ngàn dặm, vượt qua núi đao biển lửa anh ra cũng phải bắt được hung thủ. Nếu Hạ Tưởng có bất kỳ ám chỉ nào, tự mình anh ta giết chết hung thủ cũng không hối hận, thậm chí còn lộ ra một chút ý định với Phượng Mỹ Mỹ, chỉ chờ Hạ Tưởng ra lệnh một tiếng, liền lập tức dẫn vài anh em ở huyện An, ăn mặc cải trang một mạch đi truy đuổi, không tin là dựa vào bản lĩnh trinh sát năm đó của anh ta mà còn không bắt được một tên côn đồ sao?
Chỉ có điều Hạ Tưởng vẫn không nói gì, chỉ bảo anh ta yên tâm công tác, chăm sóc lão Tiền cho tốt, những chuyện khác thì chẳng nói gì, khiến trong lòng Tiêu Ngũ nín thở, hận người đang nằm trên giường chịu tội không phải là chính anh ta. Hạ Tưởng là người anh ta cảm kích và kính trọng nhất đời, anh ta không cho phép bất cứ kẻ nào làm Hạ Tưởng tổn thương dù chỉ một chút!
Tào Thù Lê, Phượng Mỹ Mỹ đề xuất muốn tới Bắc Kinh thăm Hạ Tưởng, Tiêu Ngũ liền kìm chế không nổi, lập tức lái xe đưa mẹ con Tào Thù Lê và Phượng Mỹ Mỹ chạy tới Bắc Kinh. Từ khi Tiêu Ngũ đi theo Hạ Tưởng tới nay, những gì đã làm ngày hôm nay là lần đầu tiên anh ta tự ý quyết định làm mà không thông qua cái gật đầu của Hạ Tưởng! Không quan tâm nhiều được như vậy, chỉ cần có thể gặp được Hạ Tưởng trong thoáng chốc, bị hắn mắng một chút cũng đáng.
Khi đến được bệnh viện Tổng Chính đã là hơn tám giờ tối thứ hai, vất vả lắm đoàn người Tiêu Ngũ mới tìm được phòng bệnh của Hạ Tưởng, đến cách phòng bệnh hơn mười mét liền bị hai thanh niên dung mạo xấu xí ngăn cản đường đi, một người trong đó hỏi: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Các anh là ai? Có chuyện gì?Tiêu Ngũ xuất thân từ lính trinh sát, liếc mắt một cái là nhận ra hai người này xuất thân từ quân ngũ, mặc dù ăn mặc bình thường nhưng không che giấu được khí chất trên mặt, còn có sự cảnh giác trong mắt, anh ta liền lùi lại phía sau một bước, đánh giá hai người:
- Chúng tôi tới thăm Chủ tịch quận Hạ, là người thân của anh ta.
Một người liếc mắt nhìn Tào Thù Lê cẩn thận hỏi han:
- Cô là Hạ phu nhân phải không?
Tào Thù Lê gật đầu, hiểu ra chuyện gì đó, hỏi một câu:
- Các anh là người bảo vệ cho Hạ Tưởng hả? Vất vả rồi, cảm ơn các anh.
Lập tức hai người tỏ vẻ mặt cung kính vội nói:
- Không vất vả, không vất vả, bảo vệ lãnh đạo là trách nhiệm của chúng tôi!
Tiêu Ngũ theo Tào Thù Lê vào phòng bệnh, trong lòng còn buồn bực, lãnh đạo quá lợi hại, ở thành phố Yến còn không được phô trương lớn như vậy, tới Bắc Kinh nằm viện còn có người mặc thường phục âm thầm bảo vệ, thật đúng là lợi hại.
Đương nhiên Tiêu Ngũ không biết đây là do lão Cổ cố ý sắp xếp, tuy ở trong bệnh viện Tổng Chính không có khả năng xảy ra chuyện gì không ngờ, nhưng để phòng ngừa chuyện chẳng may, thôi thì phái hai người âm thầm bảo vệ Hạ Tưởng. Tuy trước mặt Hạ Tưởng thì lão Cổ cũng chỉ nói sơ sơ, cũng là vì không muốn Hạ Tưởng để tâm mà thành gánh nặng, kỳ thực sau chuyện này nghĩ lại mà thấy sợ thực sự.
Lão Cổ cũng không phải người dễ dàng tức giận nhưng bởi vì Hạ Tưởng gặp chuyện không may, nên ông ta không kìm được mà nổi cáu, quyết định quan tâm đến việc Hạ Tưởng bị thương cho tốt, già rồi, cũng nên hoạt động chân tay một chút, phải không?
Hạ Tưởng đúng là một chàng trai tốt, nếu không phải hắn đã kết hôn rồi thì nói thế nào ông ta cũng muốn gả Cổ Ngọc cho hắn. Một chàng trai đáng tin cậy, chân thành lại đối nhân xử thế vô tư trong sáng như vậy, quả thật là một người trẻ tuổi hiếm thấy, càng không cần phải nói đến trí tuệ của hắn trong quan trường và thương trường. Chỉ tiếc hắn chẳng những đã kết hôn, lại còn có tư tình với cháu gái của lão Ngô, khiến lão Cổ không khỏi âm thầm mà tiếc hận.
Nhưng ngay cả như vậy, thiện cảm của ông ta đối với Hạ Tưởng cũng không giảm đi chút nào. Hạ Tưởng bị thương, ông ta chủ động ra tay đưa Hạ Tưởng đến Bắc Kinh chữa trị. Mặc dù Hạ Tưởng không hề mở miệng nhờ vả ông ta chuyện gì, ông ta cũng chưa từng nói sẽ làm chuyện gì cho Hạ Tưởng, nhưng ông ta vẫn luôn âm thầm chú ý diễn biến tình hình, sau khi cục diện đã được làm sáng tỏ lúc đó mới ra tay đánh cho đối phương một đòn trí mạng.
Hiện tại cũng chỉ lặng im mà quan sát thay đổi.
Hạ Tưởng đang ở trong phòng được Liên Nhược Hạm đút cho ăn cơm, cơm đang ngậm trong miệng chưa kịp nhuốt xuống liền ngây cả người nhìn cô bé Lê từ ngoài cửa tiến vào, trước là vẻ mặt oán giận, đau lòng rồi lại miễn cưỡng cười, phía sau là Tiêu Ngũ và Phượng Mỹ Mỹ với vẻ mặt xấu hổ. Cả một lúc lâu hắn không phản ứng gì, nghĩ thầm, làm sao mà chưa được hắn cho phép Tiêu Ngũ lại đưa cô bé Lê và thằng bé đến đây rồi? Lá gan thật quá lớn rồi đó!
Lập tức nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi và lo lắng của Tiêu Ngũ, lại nhìn vẻ mặt dịu dàng tình cảm và lo lắng của cô bé Lê, còn thấy đứa con cô đang bế trong lòng mở to hai mắt tò mò, ngáp một cái thật đáng yêu. Tâm trạng của Hạ Tưởng trong nháy mắt tan biến, muốn mắng Tiêu Ngũ hai câu, nói với Tào Thù Lê hai câu nhưng đều không nói được ra ngoài miệng, hắn liền nuốt miếng cơm trong miệng xuống, mỉm cười:
- Trước khi đến cũng không báo để tiếp đón, làm sao đến đây đột nhiên như là tập kích vậy? May là Nhược Hạm đang đút cơm cho anh, chứ để em nhìn thấy cô y tá xinh đẹp nào đó đút cơm cho anh thì thể nào cũng thành ra hiểu lầm đây.
Vốn trong lòng Tào Thù Lê đầy lo lắng hãi hùng, cứ luôn nghĩ không biết hắn bị thương thành ra như thế nào rồi, chắc là sẽ hốc hác khó chịu nhiều, không ngờ mặt mày hắn hồng hào lại còn có người đẹp ở bên, còn cười với vẻ xấu xa, không khỏi vừa tức vừa hận, ở đây cũng không có người ngoài, tủi thân và chua xót trong lòng bỗng cùng nhau trào dâng, nước mắt rơi như mưa:
- Anh đúng là không có lương tâm, không thèm để ý gì đến mẹ con em! Em và con đã lo lắng, sợ hãi biết bao nhiêu, anh có để trong lòng chút nào không? Thôi đi, không chào đón chúng em thì chúng em đi là được.
Tào Thù Lê nửa thật nửa giả tức giận mà xoay người bước đi.
Trong lòng Hạ Tưởng mềm nhũn, lòng đau thắt lại, vội vàng xuống giường đuổi theo, không ngờ dùng sức quá mạnh, chân vừa đặt xuống đất thì cảm thấy sau lưng tê rần, khựng lại giữa chừng, hừ một tiếng liền ngã nhào xuống đất, trong miệng vẫn còn nói:
- Cô bé Lê đừng giận, anh chỉ muốn đợi một thời gian nữa mới gặp em…
Làm sao Tào Thù Lê có thể bỏ đi được, chỉ là làm bộ vậy thôi, vừa thấy Hạ Tưởng ngã xuống đất mới biết quả thật hắn bị thương, lập tức lại mềm lòng, vội xoay người quay lại:
- Anh lớn chừng này rồi, sao còn làm cho người ta đau lòng như vậy chứ?
Liên Nhược Hạm cũng vội giơ tay nâng Hạ Tưởng dậy cười nói:
- Cô bé Lê, em đừng trách anh ấy, anh ấy giữ thể diện, không muốn hình tượng đẹp trai tuấn tú của mình bị hủy hoại trong chốc lát, cho nên muốn sau khi đẹp trai trở lại mới gặp em. Em đột nhiên xuất hiện, đánh anh ấy một đòn trở tay không kịp, anh ấy xấu hổ đó mà…
Hạ Tưởng bị hai người phụ nữ thay nhau công kích, đành phải chịu thua trận, một lần nữa quay lại giường ngồi, đưa tay ôm lấy con trai, lấy tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con mà hỏi:
- Con ngoan, mấy hôm nay sữa mẹ có ngon không? Có phải mẹ con vừa mới tức giận thì sữa sẽ không ngọt phải không?
Tào Thù Lê lập tức tai hồng mặt đỏ lên, oán trách nói:
- Anh không thể đứng đắn một chút hả?
Tiêu Ngũ vội quay đầu đi, giả bộ đang nói chuyện với Phượng Mỹ Mỹ, tỏ ý là anh ta không nghe thấy gì hết. Đáng tiếc hành động của Tiêu Ngũ không che giấu được, hành động giấu đầu hở đuôi càng làm cho Tào Thù Lê xấu hổ hơn, thực là muốn đến véo tai Hạ Tưởng một cái.
Vừa mới thấy tai hắn mới phát hiện tai vẫn đang sưng đỏ chưa hết, lại quay sang nhìn tay hắn, mới thấy cũng có vết bỏng nhỏ, không khỏi tự dưng lại buồn, nước mắt lại một lần nữa trào ra:
- Anh… em, em hận anh.
Liên Nhược Hạm hiểu rõ trong lòng cảm nhận của Tào Thù Lê, cô chẳng phải cũng đối với Hạ Tưởng là vừa hận vừa yêu sao? Nguyên nhân chỉ là có khi hắn làm cho người ta yêu đến khắc cốt ghi tâm, có khi lại làm cho người ta hận đến ngứa răng. Chỉ đó điều Hạ Tưởng vẫn luôn là Hạ Tưởng, là Hạ Tưởng có một không hai. Nếu yêu hắn, sẽ chấp nhận tất cả con người hắn, bao gồm cả khuyết điểm, lòng nhiệt huyết và tính kích động của hắn.
Liên Nhược Hạm giơ tay kéo Tào Thù Lê qua:
- Được rồi, được rồi, em hận anh ấy cũng tốt, thương anh ấy cũng tốt, anh ấy cũng vẫn vậy thôi. Đừng đau lòng nữa, thực sự là anh ấy không việc gì nữa rồi, có thể ăn có thể ngủ, còn có cả các cô y tá xinh đẹp ở đây, anh ấy vui quên cả trời đất rồi.
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng Tào Thù Lê cũng lấy lại bình tĩnh, liền ôm con cùng với Liên Nhược Hạm, Phương Mỹ Mỹ đi xuống nhà ăn cơm, chỉ còn Tiêu Ngũ ở lại với Hạ Tưởng. Điều khiến Hạ Tưởng không nói gì là Hạ Đông không có chút hứng thú nào đối với hắn, sau khi nhìn thấy hắn, không có chút nhiệt tình và phản ứng nào. Nếu bảo nguyên nhân là vì nó còn quá bé, thì tại sao nó lại có vẻ thích thú khác thường với Liên Nhược Hạm, cứ nhìn chằm chằm vào Liên Nhược Hạm không tha.
Liên Nhược Hạm mừng đến ôm Hạ Đông không chịu buông tay.
Mấy người kia vừa đi, trước tiên Tiêu Ngũ chủ động nhận sai, còn nói phải chính mắt trông thấy Hạ Tưởng mới yên tâm. Giờ thì yên tâm rồi, tùy Hạ Tưởng xử lý.
Hạ Tưởng mềm lòng, hắn cũng chỉ làm bộ phê bình Tiêu Ngũ hai câu, sau đó liền hỏi tình hình gần đây của lão Tiền.
Lão Tiền được ở phòng chăm sóc đặc biệt, đầu tiên là chữa trị đã. Bác sĩ nói vết thương khá là nghiêm trọng, tuy nhiên chắc là có thể chữa khỏi, nhưng không dám cam đoan sẽ tốt như ban đầu, sau khi nối xương xong thì đi lại bình thường là không thành vấn đề, nhưng không được làm việc nặng.
Lúc ấy Hùng Hải Dương đã nói, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa khỏi chân cho lão Tiền, cho dù táng gia bại sản anh ta cũng muốn làm cho anh em tốt của anh ta đứng dậy được, nếu không cả đời anh ta khó mà yên lòng, cả đời thấy có lỗi với Chủ tịch quận Hạ. Hùng Hải Dương vừa dứt lời, thì Tôn Hiện Vĩ đến bệnh viện giao một triệu tệ tiền mặt cho bác sĩ, nói mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, đều do anh ta một mình chịu hết. Anh ta không tin tòa nhà của anh ta còn không hơn một đôi chân của lão Tiền.
Sau đó Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang và Phùng Húc Quang đều hứa hẹn đòi chi tiền, cần người thì xuất lực, chỉ cần có thể bảo vệ hai chân của lão Tiền, muốn cái gì sẽ có cái đó.
Sau đó Tề Á Nam cũng chạy tới bệnh viện, anh ta đã phái người tới huyện đón người nhà của lão Tiền đến ở trong một phòng hạng sang tại khách sạn Yên Kinh, căn phòng sẽ luôn để cho họ và luôn miễn phí dành cho người nhà lão Tiền.
Tôn Hiện Vĩ không đồng ý, nói anh ta đã chuẩn bị cho lão Tiền một căn hộ 150 mét vuông rất tốt rồi, chỉ chờ sau khi lão Tiền lành vết thương là có thể vào ở, và công ty sẽ sắp xếp trả lão Tiền mỗi tháng ba ngàn tệ, không đi làm được cũng không sao cả, mỗi tháng sẽ cứ thế mà phát ba ngàn tệ.
- Mỗi tháng tôi cũng trả ba ngàn tệ!
Phùng Húc Quang cũng là người trọng tình nghĩa, cảm động sâu sắc vì hành động của lão Tiền.
- Công ty Bất động sản Giang Sơn cũng trả mỗi tháng ba ngàn tệ!
Tiêu Ngũ biết, theo cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, có lẽ hắn sẽ cảm thấy ba ngàn tệ là còn quá ít.
Bác sĩ cảm động, không phải bọn họ chưa từng gặp qua những công nhân, sau khi bị thương thì bị ông chủ ném xuống mấy ngàn tệ rồi chuồn mất, còn có cả những nhà thầu khoán lòng dạ hiểm độc, thậm chí đến một xu cũng không quan tâm, biến mất luôn không thấy tăm hơi bóng dáng. Không ngờ ông chủ của lão Tiền là Hùng Hải Dương mặt mày thì xấu xí, dáng vẻ thì quê mùa nhưng lại là một người đàn ông có tình có nghĩa.
Đàn ông là phải biết chịu trách nhiệm, nên gánh vác cho tận trách nhiệm.
Vài ông chủ lớn khác, mặc kệ bọn họ xuất phát từ mục đích gì, đều có tâm địa giống nhau, ông ta chưa từng gặp người tốt bao giờ. Nếu có chuyện gì không may xảy ra với người dưới, người muốn thầm chối bỏ trách nhiệm nhiều vô cùng, mà hôm nay, ông ta lại nhìn thấy tình cảm con người chiếu sáng rực rỡ.
Mấy công nhân đều khóc, thậm chí có mấy người nhớ lại trước kia đi theo những ông chủ khác, sau khi bị thương thì lập tức bị đuổi về nhà, đối lập với cảnh của lão Tiền trước mắt, thật sự là một bên là thiên đường một bên là địa ngục. Đi theo một ông chủ như Hùng Hải Dương, đi theo những người hảo tâm trước mắt thì liều mạng cũng đáng.
Đúng Chủ tịch quận Hạ là người tốt, vậy bên người mới có nhiều bạn bè tốt như vậy, như thế nào là đối xử với nhau chân thành? Chính là trong lúc nguy nan nhất không rời khỏi, không phản bội, không tiếc rẻ bất cứ thứ gì mà giúp đỡ người của người đó, vậy mới đúng với hai chữ "bạn bè"!
Bản thân Chủ tịch quận Hạ cũng bị thương, hắn không cần phải ra mặt cũng có rất nhiều bạn bè thay hắn đến cảm tạ lão Tiền, khiến mấy người công nhân lại một lần nữa cảm nhận được sức hấp dẫn từ nhân cách của Hạ Tưởng. Hơn nữa, bọn họ cũng có thể nhìn ra được mấy ông chủ lớn tranh trước giành sau muốn giúp đỡ lão Tiền đều không phải là diễn trò, mà là thật lòng thật dạ, bởi vì trong mắt những người đó đều ướt những giọt nước mắt nóng hổi.
Đúng vậy, Tôn Hiện Vĩ rưng rưng nước mắt, Tiêu Ngũ rưng rưng nước mắt, Phùng Húc Quang cũng rưng rưng nước mắt!
Tiêu Ngũ là nặng tình nghĩa anh em nhất, trước kia anh ta tâm phục khẩu phục đối với Hạ Tưởng là bởi vì Hạ Tưởng đã giúp đỡ anh ta, đối tốt với anh ta mà không mong được hồi đáp. Hiện tại anh ta kính nể Hạ Tưởng sát đất, không phải bởi vì Hạ Tưởng là lãnh đạo, cũng không phải Hạ Tưởng đã cho anh ta công việc và tất cả những thứ khác, mà là bởi vì cách đối nhân xử thế và sức hấp dẫn từ nhân cách của Hạ Tưởng.
Bởi vì Hạ Tưởng có thể khiến lão Tiền vì cứu hắn mà không tiếc phải trả giá cả sinh mạng, có thể khiến nhóm công nhân kính trọng hắn như thần linh, có thể khiến Tôn Hiện Vĩ, Lý Hồng Giang, Phùng Húc Quang đều là những người một mình độc chắn một ngành sản xuất không dễ dàng gì nể phục ai, lại kính nể hắn không dứt. Tiêu Ngũ chỉ biết, lợi ích chỉ có thể duy trì được nhất thời, nhưng không thể lâu dài, chỉ có thật lòng mới có thể trong lúc nguy nan đổi lấy bạn bè chân chính không rời, không phản bội.
Từ vui sướng đến cùng cực để thấy rõ được chính mình, sau gian nan để thấy rõ được bạn bè!
Tiêu Ngũ vừa nói xong, ngay trước mắt Hạ Tưởng liền không kìm được nước mắt chảy xuống:
- Lãnh đạo, hôm nay tôi dám một lần lớn gan lớn mật, xin ngài cho tôi xem vết thương thế nào…