- Hiện tại Hạ Tưởng bị thương đang dưỡng thương ở Bắc Kinh, không được mười ngày nửa tháng cũng không thể quay về, thừa dịp hắn không có ở đây mà có thể thong dong triển khai bước công tác tiếp theo ở quận Hạ Mã để Nguyên Minh Lượng hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch. Chỉnh hợp các nguồn tài nguyên tại thành phố Yến, con chuẩn bị lôi kéo Hồ Tăng Chu liên kết đối kháng Trần Phong, vừa hay mượn lúc Trần Phong đang trong cơn thịnh nộ chèn ép người, con sẽ lôi kéo nhưng người bị gã gạt bỏ để sử dụng. Ở tỉnh, hiện tại Thôi Hướng đã bước đầu đạt được thỏa hiệp với Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh đã động lòng và muốn dựa dẫm vào chúng ta.
Phó Tiên Phong vội vàng đem kế hoạch của y nói thẳng ra không một chút giấu diếm, để dành được sự công nhận của mọi người.
- Quận Hạ Mã còn có thể hiểu, ở thành phố và ở tỉnh thì có liên quan gì đến Hạ Tưởng?
Phó Bá Cử khó hiểu hỏi.
- Ở thành phố thế cục vô cùng phức tạp, cho dù là Trần Phong, Hồ Tăng Chu hay là Vu Phồn Nhiên đều ít nhiều có giao tình với Hạ Tưởng. Trần Phong thì không cần phải nói, là người ủng hộ Hạ Tưởng vững chắc nhất, Vu Phồn Nhiên vừa tới thành phố Yến liền tỏ ý muốn lôi kéo Hạ Tưởng, gã và Hạ Tưởng chung phe cũng là chuyện sớm muộn, còn Hồ Tăng Chu cũng từng cùng Hạ Tưởng có giao tình không tồi, tuy rằng hiện tại hơi xa lạ nhưng giữa hai người có cơ sở hợp tác...
Phó Tiên Phong biết Phó Bá Cử rất hứng thú đối với tính phức tạp của thế cục Chính trị, liền vội vã giải thích:
- Giữa ba người Trần Phong, Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên đều không tín nhiệm nhau và đề phòng lẫn nhau, có thể đưa ba người bọn họ liên hệ cùng một chỗ chỉ có một điểm mấu chốt, hắn chính là Hạ Tưởng!
Phó Tiên Phong nói vừa xong, vẻ mặt Phó Bá Cử liền tỏ ra ngạc nhiên, hơi suy tư rồi gật gật đầu:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
- Thế cục ở tỉnh cũng là như thế!
Phó Tiên Phong thấy Phó Bá Cử đã động lòng, trong lòng vui mừng, tiếp tục tăng mạnh đòn tấn công tâm lý:
- Giữa Diệp Thạch Sinh Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ cũng không có nhiều tiếng nói chung, trước đây thế cục của tỉnh Yến cân bằng là bởi vì Hạ Tưởng công tác ở Tỉnh ủy, tạo nên tác dụng giảm xóc và cầu nối. Hiện tại Hạ Tưởng đã đến quận Hạ Mã, quan hệ giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng càng lúc càng xa, con đang nghĩ cách lôi kéo Diệp Thạch Sinh để nhà họ Phó sử dụng, việc này con đã trưng cầu ý kiến của ông nội, bây giờ Diệp Thạch Sinh đã động lòng. Nhưng nếu Hạ Tưởng vẫn còn ở thành phố Yến, hắn âm thầm ra mặt thì rất có thể sẽ phá hư kế lớn của chúng ta, hiện tại hắn đang ở Bắc Kinh dưỡng thương, vừa đúng lúc cho chúng ta thừa cơ hội, nếu lúc này cùng Diệp Thạch Sinh đạt được thỏa hiệp, sau đó tiến thêm một bước là sắp xếp người của mình đến thành phố Yến nắm giữ ban Tổ chức, về cơ bản thì từ quận Hạ Mã đến thành phố Yến rồi tới tỉnh Yến sẽ xâu thành một chuỗi, chuyện lớn có thể thành…
Phó Tiên Phong với vẻ kỳ vọng, nói tới nước miếng bay tứ tung, ý đồ làm lay động những người có thể quyết định vận mệnh của y đang ngồi trước mặt.
Chuyện Phó Tiên Phong lôi kéo Diệp Thạch Sinh, trước đó y đã có báo cáo với ông cụ, ông cụ nghe xong sách lược của Phó Tiên Phong, khẽ gật đầu:
- Xem như là có cái nhìn sâu sắc, toàn bộ kế hoạch không thể gọi là áo tiên không thấy vết chỉ khâu (kín mít không chút kẽ hở), với tuổi con hiện nay cũng coi như là hiếm thấy, nghĩ cũng khá chu toàn.
Ông cụ luôn luôn thiên vị Phó Tiên Phong, nghe y nói ra đạo lý rõ ràng, cơn giận trong lòng cũng giảm vài phần, vừa mở miệng là giọng điệu thay y giảng hòa.
Lời nói của Phó Tiên Phong cũng đã làm lay động Phó Bá Cử và Phó Thúc Tài.
Phó Bá Cử thích lộng quyền, kế lộng quyền của Phó Tiên Phong rất phù hợp tính cách của ông ta, ông ta liền cảm thấy rất hứng thú, đem sự lợi hại trong mối quan hệ ra phân tích, cũng cảm thấy có chỗ đáng để nghiền ngẫm.
Phó Thúc Tài thích kiếm tiền, kế sách đem 20 tỷ vốn đầu tư để quét sạch thị trường bất động sản quận Hạ Mã của Phó Tiên Phong khiến mắt ông sáng lên, cơn tức giận đối với Phó Tiên Phong cũng giảm bớt vài phần.
- Con người Diệp Thạch Sinh có đáng tin cậy hay không?
Từ trước đến nay lợi ích Chính trị luôn dính liền với lợi ích kinh tế, Phó Thúc Tài cảm thấy hứng thú với hoạt động của 20 tỷ vốn lưu động, ông ta biết Diệp Thạch Sinh là người quan trọng trong điểm mấu chốt để mưu kế của Phó Tiên Phong có thể thành công hay không, cho nên câu nói đầu tiên là hỏi về con người của Diệp Thạch Sinh.
- Thôi Hướng đã sắp xếp thỏa đáng, hai ngày sau, Diệp Thạch Sinh sẽ đến Bắc kinh họp, đến lúc đó chú ba, bác cả, còn có ông nội đều có thể gặp tận mặt ông ta để trao đổi.
Trong lòng Phó Tiên Phong vui mừng, vẻ mặt chú ba nói cho y biết cơn tức giận của chú ba đã tiêu tan hơn phân nửa.
Phó Thúc Tài và Phó Bá Cử dùng ánh mắt trao đổi một chút, Phó Bá Cử khẽ hừ một tiếng, nói:
- Mặc kệ lý do của con có đầy đủ bao nhiêu thì cậu đã làm cho Hạ Tưởng bị thương, làm cho nhà họ Ngô tức giận đó là một nước cờ dở. Kỳ thật hoàn toàn có thể dùng cách khác để làm chệch hướng Hạ Tưởng, cần gì phải đánh hắn bị thương?
Phó Tiên Phong biết khi Phó Bá Cử đối phó với đối thủ chính trị thì cũng là người lòng lang dạ sói, liền nói:
- Kỳ thật là con muốn đánh gẫy hai chân của hắn, khiến hắn từ nay về sau bị chặt đứt tiền đồ. Hạ Tưởng nếu không ở trong quan trường thì giá trị của hắn liền bị suy giảm, các mối quan hệ của hắn cũng sẽ không tồn tại, tác dụng làm điểm tựa mấu chốt của hắn sẽ biến mất, càng có lợi cho thế lực kinh doanh của chúng ta tại tỉnh Yến. Hơn nữa, sai lầm của Phó chủ tịch thường trực hàng không tỉnh lần trước có thể là do Hạ Tưởng ra tay từ bên trong, âm thầm thông báo cho nhà họ Khâu và nhà họ Mai.
Trong mắt Phó Bá Cử hiện lên một tia tàn khốc:
- Nói như vậy, Hạ Tưởng bị thương là đáng cho hắn?
- Đương nhiên rồi, hắn phá hủy chuyện tốt của nhà họ Phó, lại khiến con hiểu lầm Tiên Tiên bị hắn lừa. Thân là người nhà họ Phó mà không thể trút giận cho nhà họ Phó thì con cảm thấy rất nghẹn khuất, cho nên đã bày ra một vở tuồng hay, không ngờ người ra tay quá ngu, đã làm rối hết, ngược lại khiến hắn được nổi danh…
Phó Tiên Phong tức giận bất bình nói, tỏ ra một bộ dạng cao thượng.
Có thể nói Phó Tiên Phong diễn xuất không tồi, hơn nữa y quả thật cũng hiểu biết tâm tư của Phó Bá Cử và Phó Thúc Tài, và cũng biết rõ ông cụ thiên vị y cho nên mới ở trong tình huống mấy người họ đang nổi trận lôi đình dần dần lật lại tình thế, thành công thuyết phục được mọi người có mặt ở đây. Cái mà Phó Tiên Phong muốn chính là từ từ nắm giữ quyền chủ động trong nhà họ Phó, chỉ cần ông cụ còn đây thì hết thảy đều dễ nói.
Sau đó mấy người lại thảo luận nhất trí cho ra kết luận, mặc dù những việc Phó Tiên Phong làm đã chọc giận nhà họ Ngô, tuy nhiên tin rằng cơn tức giận của nhà họ Ngô gia tới đây sẽ chấm dứt, thì đành ngậm bồ hòn làm ngọt, sau đó tiếp tục bố cục tại tỉnh Yến để hoàn thành kế hoạch lâu dài của Phó Tiên Phong.
Phó Bá Cử cũng biết bên trong nhà họ Ngô, trước mắt người có thực lực nhất là Ngô Tài Dương rất khinh thường Hạ Tưởng, người ra tay chỉ là ông cụ, ông lão dễ nổi giận cũng nhanh nguôi giận, chỉ cần Ngô Tài Dương không đem chuyện Hạ Tưởng xem ra gì thì sự tình rất dễ qua.
Quyết định cuối cùng do Phó Bá Cử đứng ra nhận tội với ông cụ Ngô, hạ thấp thái độ, nói lời hay, hy vọng ông cụ bớt giận, bởi vì nhà họ Phó quả thật đã làm sai, Phó Bá Cử sợ nhất là ông cụ Ngô tức giận không nguôi, muốn đem Phó Tiên Phong điều động đến địa phương khác sẽ không tốt lắm. Nếu chẳng may một chân đá Phó Tiên Phong ra khỏi tỉnh Yến thì công sức trước đây chẳng phải đổ sông đổ biển sao?
Đang lúc mọi người chủ ý đã định, bỗng nhiên điện thoại Phó Bá Cử vang lên, Phó Bá Cử chỉ nghe một lát sắc mặt liền thay đổi:
- Cái gì? Ngô Tài Dương cũng nổi giận sao?
Ngô Tài Dương cũng ra tay, vừa ra tay là động đến một vị trí Vụ trưởng ở bộ tư pháp của nhà họ Phó!
Phó Bá Cử đã vì vị trí này mà mất không ít công sức, bây giờ đột nhiên bị người vung đao cướp mất vật yêu quý, tức giận đến tột đỉnh:
- Nhà họ Ngô khinh người quá đáng!
- Ngô gia muốn được để ý!
Ông cụ Phó phất phất tay, dường như không hề tức giận.
- Lão Ngô tức giận là thật, là đau lòng vì Liên Nhược Hạm. Ngô Tài Dương tức giận là giả, là mượn cớ đứng trên đỉnh đạo nghĩa hiện tại, gã chỉ là mượn cơ hội để phát huy mà thôi, cũng chỉ là mong muốn tối đa hóa lợi ích, là lối suy nghĩ điển hình của nhân vật chính trị.
Ông cụ đưa mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, vừa yêu vừa giận mà mắng một câu:
- Con đó, đụng phải phiền toái lớn rồi đó có biết không? Nói không chừng cũng phải ông ra mặt, tốt xấu gì cái mặt già của ông cũng còn có chút trọng lượng. Ngày mai, ông sẽ đích thân đến bệnh viện để thăm hỏi Hạ Tưởng, thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng, và thể hiện sự mềm mỏng với nhà họ Ngô.
Phó Bá Cử, Phó Trọng Nguyên và Phó Thúc Tài cùng nhau phát hoảng:
- Ba! Ba không thể ra mặt!
Ông cụ Phó đích thân ra mặt thăm hỏi Hạ Tưởng, cũng giống như nhà họ Phó tuyên bố nhận sai lầm với ngoài giới, cũng tương đương như chịu thua trước nhà họ Ngô, là cử chỉ thiện ý thể hiện sự ngưng chiến, cũng như nhà họ Phó chứng tỏ với nhà họ Ngô rằng, nhà họ Phó đã nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc nên nhận sai và chấp nhận sự thật!
Phó Tiên Phong cũng với vẻ mặt sợ hãi, tuy rằng thực lực nhà họ Phó không bằng nhà họ Ngô nhưng ông nội làm như thế cũng giống như là công khai cúi đầu nhận lỗi, nhà họ Phó sẽ bị mất thể diện.
Ông cụ Phó phất tay:
- Không cần phải nói nữa, ông đã quyết định rồi! Việc này cần phải do ông ra mặt mới có thể giải quyết, nếu không nhà họ Ngô cứ bắt lấy việc này không tha. Bọn họ có thật tâm ra mặt thay Hạ Tưởng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, bọn họ coi đây là cơ hội để đả kích thực lực của chúng ta, chúng ta đuối lý, không có nhiều người đứng ra bênh vực chúng ta, đây mới là chỗ khiến người ta phải đau đầu. Chỉ có ông đứng ra nhận lỗi cũng như là cho nhà họ Ngô một bậc thang bước xuống, bọn họ cũng sẽ thấy được chuyển biến tốt mà dừng tay lại.
Biện pháp của ông cụ Phó tuy khiến nhà họ Phó mất mặt nhưng là biện pháp giải quyết cục diện bế tắc với nhà họ Ngô nhanh nhất, đồng thời cũng là kế sách tốt nhất thà đánh mất sĩ diện để bảo tồn thực lực.
Phó Tiên Phong không ngờ kế sách của y chẳng những không thành công mà còn ép ông nội đích thân ra mặt lấy danh nghĩa thăm hỏi Hạ Tưởng mà cúi đầu trước nhà họ Ngô, trong lòng không khỏi uất nghẹn, chảy nước mắt nói:
- Ông nội, đều do con không tốt, là con liên lụy ông.
Ông cụ không trả lời, vỗ vỗ vào vai Phó Tiên Phong, đi tới cửa nhìn ra bóng đêm bên ngoài nói:
- Nhỏ không nhịn tất loạn đại mưu… Trước khi thực lực không bằng người ta thì cúi đầu khuất phục không phải là biểu hiện bất lực, ngược lại là cử chỉ tự bảo vệ mình!
Nói xong, ông cụ đột nhiên quay đầu lại, bên trong đôi mắt hiện lên một vẻ hung ác:
- Lúc mấu chốt, Vương Đại Pháo nên biến mất, thì khiến cho y biến mất là được…
Một ngày thứ hai không bình thường đã qua đi. Thứ ba, Tỉnh ủy tỉnh Yến không có chuyện lớn phát sinh, nhưng lại có một tin tức lan truyền nhanh chóng, là nghe đồn Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Phương Tiến Giang sắp điều nhiệm làm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, nguyên Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường điều về Bắc Kinh nhậm chức. Tin tức được lan truyền có bài bản hẳn hoi, bởi vì Phương Tiến Giang quả thật kinh nghiệm, lý lịch cũng đầy đủ nên ai cũng tin là thật.
Thành ủy Thành phố Yến cũng là gió êm sóng lặng, chủ yếu là thế cục sắp bị phá vỡ vẫn chưa phá, không gió êm sóng lặng cũng không có cách nào khác. Trần Thiên Vũ ở Bắc Kinh chưa về, Phó Tiên Phong cũng ở Bắc Kinh, hai nhân vật mấu chốt không có mặt thế cục thành phố Yến như một màn sương mù, cần phải có một luồng gió mát thổi tới, mới có thể xé tan mây mù nhìn thấy mặt trời.
Về tin tức Phương Tiến Giang sắp sửa điều đi cũng dẫn tới không ít nghị luận tại thành phố Yến, tiêu điểm của nghị luận không phải là Phương Tiến Giang mà là ứng cử viên tiếp theo vào chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Yến sau thời Phương Tiến Giang.
Ban Tổ chức cán bộ được xưng là bộ phận thiên hạ đệ nhất ban, tác động đến thần kinh của tất cả người trong quan trường.
Gió mát không đến, nước không gợn sóng, sương mù không tan, có không ít người lo lắng, lo âu.
Người lo lắng, lo âu còn có Cao Hải, bởi vì tổ điều tra của gã vừa vào Tiểu Đấu Thôn liền điều tra rõ chân tướng sự tình, khoản thu hồi đất bị một đám người thuộc bộ phận thôn làng cắt xén hơn 20%, nhưng càng thấy ghê người hơn chính là phần mà thành phố giữ lại, còn nhiều hơn so với dự đoán của gã.
Ngoại trừ lúc gã cùng mấy người qua tay mỗi người chia mấy trăm ngàn, còn có một Phó thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố cũng có liên quan. Nếu điều tra, nói không chừng cuối cùng sẽ liên quan đến gã, không điều tra, thì không biết giải thích với Trần Phong thế nào, và cũng không biết giải thích thế nào về hướng đi của mỗi một khoản tiền.
Cao Hải tiến thoái lưỡng nan.
Nếu thật sự liên quan đến gã, mấy trăm ngàn cũng không đến mức khiến gã phải lật thuyền, nhưng sự tình có thể lớn có thể nhỏ. Lớn thì có lẽ bị ghi lỗi nặng mà xử phạt, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Nhỏ thì cũng sẽ để lại một vết nhơ ở trên chính trị, nói không chừng một lúc nào đó sẽ bị người khác moi ra, trở thành chướng ngại vật trong việc thăng chức.
Đang lúc Cao Hải hết đường xoay xở, Ngô Cảng Đắc nhìn mặt đoán lòng phát hiện Cao Hải khó xử, y biết quan hệ chặt chẽ giữa Cao Hải và Hạ Tưởng liền nói bóng nói gió về ý tưởng của y.
Ngô Cảng Đắc trước kia đảm nhiệm chức quản lý đô thị lại lăn lộn lâu năm ở cơ sở, vận dụng thành thạo một số thủ đoạn lừa dối, so với khả năng của Cao Hải thì hơn xa. Cao Hải vừa nghe kế của Ngô Cảng Đắc thì rất mừng rỡ, lập tức xem Ngô Cảng Đắc như tri kỷ, liên tục cảm tạ. Ngô Cảng Đắc lại nói:
- Lãnh đạo nói lời cảm tạ thì quá khách sáo rồi, ngài không biết tôi kính trọng Chủ tịch quận Hạ thế nào đâu, nếu không phải là anh ấy cũng không có Ngô Cảng Đắc tôi hôm nay. Chỉ cần là bạn của Chủ tịch quận Hạ, hơn nữa ngài còn là chú của anh ấy, đừng nói chỉ là việc nhỏ, cho dù là nỗi oan ức bằng trời để cho tôi gánh, tôi cũng không có hai lời.
Cao Hải xúc động, Hạ Tưởng thật đúng là ngôi sao may mắn của gã, người ở Bắc Kinh, không cần ra mặt cũng có thể giúp gã giải quyết vấn đề khó khăn, khiến cho gã hiểu rõ một đạo lý: Một người dù có vị trí cao đến đâu, quyền lực có nhiều đến đâu thì tới thời điểm khó khăn, bên người còn có bạn bè giúp đỡ đều là do ảnh hưởng sức hấp dẫn từ nhân cách mang đến mà không phải quyền lực.
Đồng thời sau khi điều tra, lại có Lỗ Lão Quật phối hợp công tác, Lỗ Lão Quật bây giờ mỗi ngày đều hỏi thăm tình hình của Hạ Tưởng, vừa mở miệng liền nước mắt chảy ròng, hối hận đến nổi muốn đâm đầu vào tường. Người dân trong thôn Tiểu Đấu chứng minh trong thôn có mấy tên côn đồ trước kia vẫn đi theo Vương Đại Pháo, chính là bọn họ xúi giục người dân trong thôn đến cao ốc Hỏa Thụ gây rối, nói là chỉ cần đi là có thể lấy 5000 tệ, dân làng tự nhiên thấy tiền sáng mắt, hơn nữa Lỗ Lão Quật sốt ruột muốn cứu con liền lọt vào bẫy.
Trong tổ điều tra cũng có cảnh sát cục Công an thành phố và phòng Công an quận, sau khi điều tra cho ra kết luận cũng giống với thẩm vấn mấy người bắt được tại hiện trường, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng đến một mình Vương Đại Pháo. Mà Vương Đại Pháo chịu người nào sai khiến, ai cũng nói là không biết, từ đó có thể cho ra kết luận, sự kiện cao ốc Hỏa Thụ là hoạt động phạm tội có dự tính trước được tổ chức tỉ mỉ, Vương Đại Pháo không bị bắt quy án, vụ án sẽ không có tiến triển gì quá lớn.
Thời điểm giữa trưa, mấy người Cao Hải chuẩn bị quay về Thành ủy trước, đã báo cáo công tác với Trần Phong, Lỗ Lão Quật dẫn đầu mấy chục dân làng đến bên ngoài văn phòng của tổ điều tra, yêu cầu Cao Hải nói cho bọn họ biết Hạ Tưởng nằm viện ở đâu, bọn họ muốn tới Bắc Kinh thăm hỏi Hạ Tưởng.
Cao Hải vô cùng khó xử, Hạ Tưởng ở tại bệnh viện Tổng Cục Chính Trị, đừng nói là dân làng vào không được, cho dù có đến đó cũng không vào được phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Hơn nữa Hạ Tưởng chắc chắn không muốn dân làng đi tới đi lui, liền nói:
- Tấm lòng của mọi người, tôi sẽ nhận thay đồng chí Hạ Tưởng, nhưng cậu ta ở Bắc Kinh nằm viện, là bệnh viện bộ đội, người bình thường không cho vào. Thêm nữa các hương thân lão làng đi xa thế này đồng chí Hạ Tưởng cũng sẽ thấy áy náy, tôi đề nghị đợi sau khi đồng chí Hạ Tưởng trở lại thành phố Yến, cậu ta nhất định sẽ lại đến thăm mọi người.
Lỗ Lão Quật từ sau khi Hạ Tưởng được máy bay trực thăng đưa đi, trong mắt vẫn hiện lên cảnh tượng Hạ Tưởng cứu ông ta và con ông ta đã được được bố trí thích đáng, bệnh tình đang chuyển biến tốt đẹp. Ông ta nghĩ tới cái tốt của Hạ Tưởng thì nghĩ một lần là khóc một lần, chỉ mới hơn hai ngày mà không biết đã khóc hơn mười mấy lần. Ông ta cả đời cứng đầu như con lừa xưa này đều là tính khí nóng nảy, nay lại tâm phục khẩu phục đối với Hạ Tưởng.
Cao Hải vừa nói ra, ông ta liền cho rằng đang làm cho có lệ với ông, lập tức nước mắt chảy ròng, "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Phó thị trưởng Cao, tôi biết sai rồi, tôi không nên đến cao ốc Hỏa Thụ gây rối. Mấy chục dân làng phía sau đều là những người lúc ấy gây rối nhiều nhất, bọn họ cũng giống tôi, tự nguyện chấp nhận hình phạt của chính quyền, ngồi tù, giáo dục lao động cũng không có vấn đề gì, chúng tôi chỉ có một điều kiện, để chúng tôi đến Bắc Kinh nhìn Chủ tịch quận Hạ một cái, chỉ nhìn một cái, chỉ cần cậu ta không có việc gì, cậu ấy sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào, mạnh như rồng như hổ), lập tức bắt nhốt chúng tôi vào trại giam chúng tôi cũng chấp nhận…
- Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn gặp Chủ tịch quận Hạ một lần.
- Chủ tịch quận Hạ nếu không có việc gì thì chúng tôi cũng an tâm hơn. Đều do chúng tôi gây rối mới khiến Chủ tịch quận Hạ chịu tội, một người trẻ tuổi tốt bụng, chúng tôi nghĩ tới thì trong lòng thấy áy náy.
Cả khu đều nghe tiếng sụt sịt.
Cao Hải rưng rưng nước mắt, Ngô Cảng Đắc không giữ tư cách mà khóc lớn thành tiếng, y muốn đến thăm Hạ Tưởng hơn bất cứ ai khác nhưng y lại biết có rất nhiều người có máu mặt quan tâm đến Hạ Tưởng, về căn bản là không tới lượt y, y cũng chỉ buồn ở trong lòng không dám nói ra. Hiện tại bị đám người Lỗ Lão Quật gợi lại nỗi thương tâm, lại nghĩ tới tình cảnh ngay lúc đó nên không kìm nổi lại khóc òa lên.
Những người khác trong Tổ điều tra cũng rơi lệ.
Những cảnh sát đi cùng cũng lén lau nước mắt, bọn họ hiểu rất rõ tình cảm giản dị của dân chúng, bao nhiêu năm vẫn đề xướng mối tình cá với nước của cảnh sát và nhân dân, và cũng đã phát sinh không ít việc cảm động vui buồn lẫn lộn nhưng đều không có nước mắt rất chân thật của dân chúng trước mắt, cũng là biểu lộ tấm chân tình.
Cao Hải dùng sức đỡ Lỗ Lão Quật dậy, lớn tiếng nói:
- Các hương thân, hãy nghe tôi nói một câu, hiện tại sức khỏe của đồng chí Hạ Tưởng đã khôi phục rất tốt, cậu ta rất nhanh có thể xuất viện quay về thăm mọi người, mọi người không cần lo lắng, cũng không cần đến Bắc Kinh thăm cậu ta. Cậu ta ghét nhất chính là gây sức ép, không gây sức ép, kiên định làm việc chính là sự đền đáp tốt nhất đối với Chủ tịch quận Hạ.
Vẫn là Ngô Cảng Đắc hiểu rõ tâm lý của dân làng, nói:
- Hương thân, Chủ tịch quận Hạ hiện tại lo lắng nhất là bệnh tình của lão Tiền, nếu mọi người có thể thay cậu ta chăm sóc tốt cho lão Tiền, cậu ta nhất định sẽ rất vui mừng.
Chủ ý của Ngô Cảng Đắc là muốn đánh tan quyết tâm lên Bắc Kinh của dân làng, một câu nói ra, quả thật hiệu quả nhưng cũng mang đến một hậu quả khiến y không ngờ tới, lão Tiền nhờ vậy trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.
Tiểu Đấu Thôn có hơn một trăm dân làng, thay phiên nhau tới bệnh viện chăm sóc lão Tiền, tặng trái cây, tặng trứng gà, tặng đặc sản... lão Tiền sau khi giải phẫu đã phục hồi khá tốt và tuyệt không hối hận về hành động trước đó, ông nói với mọi người, nếu cho ông lựa chọn lại lần nữa, thì ông vẫn xông ra đỡ một đòn trí mạng thay cho Chủ tịch quận Hạ!
- Hiện tại Hạ Tưởng bị thương đang dưỡng thương ở Bắc Kinh, không được mười ngày nửa tháng cũng không thể quay về, thừa dịp hắn không có ở đây mà có thể thong dong triển khai bước công tác tiếp theo ở quận Hạ Mã để Nguyên Minh Lượng hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch. Chỉnh hợp các nguồn tài nguyên tại thành phố Yến, con chuẩn bị lôi kéo Hồ Tăng Chu liên kết đối kháng Trần Phong, vừa hay mượn lúc Trần Phong đang trong cơn thịnh nộ chèn ép người, con sẽ lôi kéo nhưng người bị gã gạt bỏ để sử dụng. Ở tỉnh, hiện tại Thôi Hướng đã bước đầu đạt được thỏa hiệp với Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh đã động lòng và muốn dựa dẫm vào chúng ta.
Phó Tiên Phong vội vàng đem kế hoạch của y nói thẳng ra không một chút giấu diếm, để dành được sự công nhận của mọi người.
- Quận Hạ Mã còn có thể hiểu, ở thành phố và ở tỉnh thì có liên quan gì đến Hạ Tưởng?
Phó Bá Cử khó hiểu hỏi.
- Ở thành phố thế cục vô cùng phức tạp, cho dù là Trần Phong, Hồ Tăng Chu hay là Vu Phồn Nhiên đều ít nhiều có giao tình với Hạ Tưởng. Trần Phong thì không cần phải nói, là người ủng hộ Hạ Tưởng vững chắc nhất, Vu Phồn Nhiên vừa tới thành phố Yến liền tỏ ý muốn lôi kéo Hạ Tưởng, gã và Hạ Tưởng chung phe cũng là chuyện sớm muộn, còn Hồ Tăng Chu cũng từng cùng Hạ Tưởng có giao tình không tồi, tuy rằng hiện tại hơi xa lạ nhưng giữa hai người có cơ sở hợp tác...
Phó Tiên Phong biết Phó Bá Cử rất hứng thú đối với tính phức tạp của thế cục Chính trị, liền vội vã giải thích:
- Giữa ba người Trần Phong, Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên đều không tín nhiệm nhau và đề phòng lẫn nhau, có thể đưa ba người bọn họ liên hệ cùng một chỗ chỉ có một điểm mấu chốt, hắn chính là Hạ Tưởng!
Phó Tiên Phong nói vừa xong, vẻ mặt Phó Bá Cử liền tỏ ra ngạc nhiên, hơi suy tư rồi gật gật đầu:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
- Thế cục ở tỉnh cũng là như thế!
Phó Tiên Phong thấy Phó Bá Cử đã động lòng, trong lòng vui mừng, tiếp tục tăng mạnh đòn tấn công tâm lý:
- Giữa Diệp Thạch Sinh Phạm Duệ Hằng và Tống Triêu Độ cũng không có nhiều tiếng nói chung, trước đây thế cục của tỉnh Yến cân bằng là bởi vì Hạ Tưởng công tác ở Tỉnh ủy, tạo nên tác dụng giảm xóc và cầu nối. Hiện tại Hạ Tưởng đã đến quận Hạ Mã, quan hệ giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng càng lúc càng xa, con đang nghĩ cách lôi kéo Diệp Thạch Sinh để nhà họ Phó sử dụng, việc này con đã trưng cầu ý kiến của ông nội, bây giờ Diệp Thạch Sinh đã động lòng. Nhưng nếu Hạ Tưởng vẫn còn ở thành phố Yến, hắn âm thầm ra mặt thì rất có thể sẽ phá hư kế lớn của chúng ta, hiện tại hắn đang ở Bắc Kinh dưỡng thương, vừa đúng lúc cho chúng ta thừa cơ hội, nếu lúc này cùng Diệp Thạch Sinh đạt được thỏa hiệp, sau đó tiến thêm một bước là sắp xếp người của mình đến thành phố Yến nắm giữ ban Tổ chức, về cơ bản thì từ quận Hạ Mã đến thành phố Yến rồi tới tỉnh Yến sẽ xâu thành một chuỗi, chuyện lớn có thể thành…
Phó Tiên Phong với vẻ kỳ vọng, nói tới nước miếng bay tứ tung, ý đồ làm lay động những người có thể quyết định vận mệnh của y đang ngồi trước mặt.
Chuyện Phó Tiên Phong lôi kéo Diệp Thạch Sinh, trước đó y đã có báo cáo với ông cụ, ông cụ nghe xong sách lược của Phó Tiên Phong, khẽ gật đầu:
- Xem như là có cái nhìn sâu sắc, toàn bộ kế hoạch không thể gọi là áo tiên không thấy vết chỉ khâu (kín mít không chút kẽ hở), với tuổi con hiện nay cũng coi như là hiếm thấy, nghĩ cũng khá chu toàn.
Ông cụ luôn luôn thiên vị Phó Tiên Phong, nghe y nói ra đạo lý rõ ràng, cơn giận trong lòng cũng giảm vài phần, vừa mở miệng là giọng điệu thay y giảng hòa.
Lời nói của Phó Tiên Phong cũng đã làm lay động Phó Bá Cử và Phó Thúc Tài.
Phó Bá Cử thích lộng quyền, kế lộng quyền của Phó Tiên Phong rất phù hợp tính cách của ông ta, ông ta liền cảm thấy rất hứng thú, đem sự lợi hại trong mối quan hệ ra phân tích, cũng cảm thấy có chỗ đáng để nghiền ngẫm.
Phó Thúc Tài thích kiếm tiền, kế sách đem 20 tỷ vốn đầu tư để quét sạch thị trường bất động sản quận Hạ Mã của Phó Tiên Phong khiến mắt ông sáng lên, cơn tức giận đối với Phó Tiên Phong cũng giảm bớt vài phần.
- Con người Diệp Thạch Sinh có đáng tin cậy hay không?
Từ trước đến nay lợi ích Chính trị luôn dính liền với lợi ích kinh tế, Phó Thúc Tài cảm thấy hứng thú với hoạt động của 20 tỷ vốn lưu động, ông ta biết Diệp Thạch Sinh là người quan trọng trong điểm mấu chốt để mưu kế của Phó Tiên Phong có thể thành công hay không, cho nên câu nói đầu tiên là hỏi về con người của Diệp Thạch Sinh.
- Thôi Hướng đã sắp xếp thỏa đáng, hai ngày sau, Diệp Thạch Sinh sẽ đến Bắc kinh họp, đến lúc đó chú ba, bác cả, còn có ông nội đều có thể gặp tận mặt ông ta để trao đổi.
Trong lòng Phó Tiên Phong vui mừng, vẻ mặt chú ba nói cho y biết cơn tức giận của chú ba đã tiêu tan hơn phân nửa.Phó Thúc Tài và Phó Bá Cử dùng ánh mắt trao đổi một chút, Phó Bá Cử khẽ hừ một tiếng, nói:
- Mặc kệ lý do của con có đầy đủ bao nhiêu thì cậu đã làm cho Hạ Tưởng bị thương, làm cho nhà họ Ngô tức giận đó là một nước cờ dở. Kỳ thật hoàn toàn có thể dùng cách khác để làm chệch hướng Hạ Tưởng, cần gì phải đánh hắn bị thương?
Phó Tiên Phong biết khi Phó Bá Cử đối phó với đối thủ chính trị thì cũng là người lòng lang dạ sói, liền nói:
- Kỳ thật là con muốn đánh gẫy hai chân của hắn, khiến hắn từ nay về sau bị chặt đứt tiền đồ. Hạ Tưởng nếu không ở trong quan trường thì giá trị của hắn liền bị suy giảm, các mối quan hệ của hắn cũng sẽ không tồn tại, tác dụng làm điểm tựa mấu chốt của hắn sẽ biến mất, càng có lợi cho thế lực kinh doanh của chúng ta tại tỉnh Yến. Hơn nữa, sai lầm của Phó chủ tịch thường trực hàng không tỉnh lần trước có thể là do Hạ Tưởng ra tay từ bên trong, âm thầm thông báo cho nhà họ Khâu và nhà họ Mai.
Trong mắt Phó Bá Cử hiện lên một tia tàn khốc:
- Nói như vậy, Hạ Tưởng bị thương là đáng cho hắn?
- Đương nhiên rồi, hắn phá hủy chuyện tốt của nhà họ Phó, lại khiến con hiểu lầm Tiên Tiên bị hắn lừa. Thân là người nhà họ Phó mà không thể trút giận cho nhà họ Phó thì con cảm thấy rất nghẹn khuất, cho nên đã bày ra một vở tuồng hay, không ngờ người ra tay quá ngu, đã làm rối hết, ngược lại khiến hắn được nổi danh…
Phó Tiên Phong tức giận bất bình nói, tỏ ra một bộ dạng cao thượng.
Có thể nói Phó Tiên Phong diễn xuất không tồi, hơn nữa y quả thật cũng hiểu biết tâm tư của Phó Bá Cử và Phó Thúc Tài, và cũng biết rõ ông cụ thiên vị y cho nên mới ở trong tình huống mấy người họ đang nổi trận lôi đình dần dần lật lại tình thế, thành công thuyết phục được mọi người có mặt ở đây. Cái mà Phó Tiên Phong muốn chính là từ từ nắm giữ quyền chủ động trong nhà họ Phó, chỉ cần ông cụ còn đây thì hết thảy đều dễ nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Sau đó mấy người lại thảo luận nhất trí cho ra kết luận, mặc dù những việc Phó Tiên Phong làm đã chọc giận nhà họ Ngô, tuy nhiên tin rằng cơn tức giận của nhà họ Ngô gia tới đây sẽ chấm dứt, thì đành ngậm bồ hòn làm ngọt, sau đó tiếp tục bố cục tại tỉnh Yến để hoàn thành kế hoạch lâu dài của Phó Tiên Phong.
Phó Bá Cử cũng biết bên trong nhà họ Ngô, trước mắt người có thực lực nhất là Ngô Tài Dương rất khinh thường Hạ Tưởng, người ra tay chỉ là ông cụ, ông lão dễ nổi giận cũng nhanh nguôi giận, chỉ cần Ngô Tài Dương không đem chuyện Hạ Tưởng xem ra gì thì sự tình rất dễ qua.
Quyết định cuối cùng do Phó Bá Cử đứng ra nhận tội với ông cụ Ngô, hạ thấp thái độ, nói lời hay, hy vọng ông cụ bớt giận, bởi vì nhà họ Phó quả thật đã làm sai, Phó Bá Cử sợ nhất là ông cụ Ngô tức giận không nguôi, muốn đem Phó Tiên Phong điều động đến địa phương khác sẽ không tốt lắm. Nếu chẳng may một chân đá Phó Tiên Phong ra khỏi tỉnh Yến thì công sức trước đây chẳng phải đổ sông đổ biển sao?
Đang lúc mọi người chủ ý đã định, bỗng nhiên điện thoại Phó Bá Cử vang lên, Phó Bá Cử chỉ nghe một lát sắc mặt liền thay đổi:
- Cái gì? Ngô Tài Dương cũng nổi giận sao?
Ngô Tài Dương cũng ra tay, vừa ra tay là động đến một vị trí Vụ trưởng ở bộ tư pháp của nhà họ Phó!
Phó Bá Cử đã vì vị trí này mà mất không ít công sức, bây giờ đột nhiên bị người vung đao cướp mất vật yêu quý, tức giận đến tột đỉnh:
- Nhà họ Ngô khinh người quá đáng!
- Ngô gia muốn được để ý!
Ông cụ Phó phất phất tay, dường như không hề tức giận.
- Lão Ngô tức giận là thật, là đau lòng vì Liên Nhược Hạm. Ngô Tài Dương tức giận là giả, là mượn cớ đứng trên đỉnh đạo nghĩa hiện tại, gã chỉ là mượn cơ hội để phát huy mà thôi, cũng chỉ là mong muốn tối đa hóa lợi ích, là lối suy nghĩ điển hình của nhân vật chính trị.
Ông cụ đưa mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, vừa yêu vừa giận mà mắng một câu:
- Con đó, đụng phải phiền toái lớn rồi đó có biết không? Nói không chừng cũng phải ông ra mặt, tốt xấu gì cái mặt già của ông cũng còn có chút trọng lượng. Ngày mai, ông sẽ đích thân đến bệnh viện để thăm hỏi Hạ Tưởng, thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng, và thể hiện sự mềm mỏng với nhà họ Ngô.
Phó Bá Cử, Phó Trọng Nguyên và Phó Thúc Tài cùng nhau phát hoảng:
- Ba! Ba không thể ra mặt!
Ông cụ Phó đích thân ra mặt thăm hỏi Hạ Tưởng, cũng giống như nhà họ Phó tuyên bố nhận sai lầm với ngoài giới, cũng tương đương như chịu thua trước nhà họ Ngô, là cử chỉ thiện ý thể hiện sự ngưng chiến, cũng như nhà họ Phó chứng tỏ với nhà họ Ngô rằng, nhà họ Phó đã nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc nên nhận sai và chấp nhận sự thật!
Phó Tiên Phong cũng với vẻ mặt sợ hãi, tuy rằng thực lực nhà họ Phó không bằng nhà họ Ngô nhưng ông nội làm như thế cũng giống như là công khai cúi đầu nhận lỗi, nhà họ Phó sẽ bị mất thể diện.
Ông cụ Phó phất tay:
- Không cần phải nói nữa, ông đã quyết định rồi! Việc này cần phải do ông ra mặt mới có thể giải quyết, nếu không nhà họ Ngô cứ bắt lấy việc này không tha. Bọn họ có thật tâm ra mặt thay Hạ Tưởng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, bọn họ coi đây là cơ hội để đả kích thực lực của chúng ta, chúng ta đuối lý, không có nhiều người đứng ra bênh vực chúng ta, đây mới là chỗ khiến người ta phải đau đầu. Chỉ có ông đứng ra nhận lỗi cũng như là cho nhà họ Ngô một bậc thang bước xuống, bọn họ cũng sẽ thấy được chuyển biến tốt mà dừng tay lại.
Biện pháp của ông cụ Phó tuy khiến nhà họ Phó mất mặt nhưng là biện pháp giải quyết cục diện bế tắc với nhà họ Ngô nhanh nhất, đồng thời cũng là kế sách tốt nhất thà đánh mất sĩ diện để bảo tồn thực lực.
Phó Tiên Phong không ngờ kế sách của y chẳng những không thành công mà còn ép ông nội đích thân ra mặt lấy danh nghĩa thăm hỏi Hạ Tưởng mà cúi đầu trước nhà họ Ngô, trong lòng không khỏi uất nghẹn, chảy nước mắt nói:
- Ông nội, đều do con không tốt, là con liên lụy ông.
Ông cụ không trả lời, vỗ vỗ vào vai Phó Tiên Phong, đi tới cửa nhìn ra bóng đêm bên ngoài nói:
- Nhỏ không nhịn tất loạn đại mưu… Trước khi thực lực không bằng người ta thì cúi đầu khuất phục không phải là biểu hiện bất lực, ngược lại là cử chỉ tự bảo vệ mình!
Nói xong, ông cụ đột nhiên quay đầu lại, bên trong đôi mắt hiện lên một vẻ hung ác:
- Lúc mấu chốt, Vương Đại Pháo nên biến mất, thì khiến cho y biến mất là được…
Một ngày thứ hai không bình thường đã qua đi. Thứ ba, Tỉnh ủy tỉnh Yến không có chuyện lớn phát sinh, nhưng lại có một tin tức lan truyền nhanh chóng, là nghe đồn Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Phương Tiến Giang sắp điều nhiệm làm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, nguyên Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường điều về Bắc Kinh nhậm chức. Tin tức được lan truyền có bài bản hẳn hoi, bởi vì Phương Tiến Giang quả thật kinh nghiệm, lý lịch cũng đầy đủ nên ai cũng tin là thật.
Thành ủy Thành phố Yến cũng là gió êm sóng lặng, chủ yếu là thế cục sắp bị phá vỡ vẫn chưa phá, không gió êm sóng lặng cũng không có cách nào khác. Trần Thiên Vũ ở Bắc Kinh chưa về, Phó Tiên Phong cũng ở Bắc Kinh, hai nhân vật mấu chốt không có mặt thế cục thành phố Yến như một màn sương mù, cần phải có một luồng gió mát thổi tới, mới có thể xé tan mây mù nhìn thấy mặt trời.
Về tin tức Phương Tiến Giang sắp sửa điều đi cũng dẫn tới không ít nghị luận tại thành phố Yến, tiêu điểm của nghị luận không phải là Phương Tiến Giang mà là ứng cử viên tiếp theo vào chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Yến sau thời Phương Tiến Giang.
Ban Tổ chức cán bộ được xưng là bộ phận thiên hạ đệ nhất ban, tác động đến thần kinh của tất cả người trong quan trường.
Gió mát không đến, nước không gợn sóng, sương mù không tan, có không ít người lo lắng, lo âu.
Người lo lắng, lo âu còn có Cao Hải, bởi vì tổ điều tra của gã vừa vào Tiểu Đấu Thôn liền điều tra rõ chân tướng sự tình, khoản thu hồi đất bị một đám người thuộc bộ phận thôn làng cắt xén hơn 20%, nhưng càng thấy ghê người hơn chính là phần mà thành phố giữ lại, còn nhiều hơn so với dự đoán của gã.
Ngoại trừ lúc gã cùng mấy người qua tay mỗi người chia mấy trăm ngàn, còn có một Phó thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố cũng có liên quan. Nếu điều tra, nói không chừng cuối cùng sẽ liên quan đến gã, không điều tra, thì không biết giải thích với Trần Phong thế nào, và cũng không biết giải thích thế nào về hướng đi của mỗi một khoản tiền.
Cao Hải tiến thoái lưỡng nan.
Nếu thật sự liên quan đến gã, mấy trăm ngàn cũng không đến mức khiến gã phải lật thuyền, nhưng sự tình có thể lớn có thể nhỏ. Lớn thì có lẽ bị ghi lỗi nặng mà xử phạt, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Nhỏ thì cũng sẽ để lại một vết nhơ ở trên chính trị, nói không chừng một lúc nào đó sẽ bị người khác moi ra, trở thành chướng ngại vật trong việc thăng chức.
Đang lúc Cao Hải hết đường xoay xở, Ngô Cảng Đắc nhìn mặt đoán lòng phát hiện Cao Hải khó xử, y biết quan hệ chặt chẽ giữa Cao Hải và Hạ Tưởng liền nói bóng nói gió về ý tưởng của y.
Ngô Cảng Đắc trước kia đảm nhiệm chức quản lý đô thị lại lăn lộn lâu năm ở cơ sở, vận dụng thành thạo một số thủ đoạn lừa dối, so với khả năng của Cao Hải thì hơn xa. Cao Hải vừa nghe kế của Ngô Cảng Đắc thì rất mừng rỡ, lập tức xem Ngô Cảng Đắc như tri kỷ, liên tục cảm tạ. Ngô Cảng Đắc lại nói:
- Lãnh đạo nói lời cảm tạ thì quá khách sáo rồi, ngài không biết tôi kính trọng Chủ tịch quận Hạ thế nào đâu, nếu không phải là anh ấy cũng không có Ngô Cảng Đắc tôi hôm nay. Chỉ cần là bạn của Chủ tịch quận Hạ, hơn nữa ngài còn là chú của anh ấy, đừng nói chỉ là việc nhỏ, cho dù là nỗi oan ức bằng trời để cho tôi gánh, tôi cũng không có hai lời.
Cao Hải xúc động, Hạ Tưởng thật đúng là ngôi sao may mắn của gã, người ở Bắc Kinh, không cần ra mặt cũng có thể giúp gã giải quyết vấn đề khó khăn, khiến cho gã hiểu rõ một đạo lý: Một người dù có vị trí cao đến đâu, quyền lực có nhiều đến đâu thì tới thời điểm khó khăn, bên người còn có bạn bè giúp đỡ đều là do ảnh hưởng sức hấp dẫn từ nhân cách mang đến mà không phải quyền lực.
Đồng thời sau khi điều tra, lại có Lỗ Lão Quật phối hợp công tác, Lỗ Lão Quật bây giờ mỗi ngày đều hỏi thăm tình hình của Hạ Tưởng, vừa mở miệng liền nước mắt chảy ròng, hối hận đến nổi muốn đâm đầu vào tường. Người dân trong thôn Tiểu Đấu chứng minh trong thôn có mấy tên côn đồ trước kia vẫn đi theo Vương Đại Pháo, chính là bọn họ xúi giục người dân trong thôn đến cao ốc Hỏa Thụ gây rối, nói là chỉ cần đi là có thể lấy 5000 tệ, dân làng tự nhiên thấy tiền sáng mắt, hơn nữa Lỗ Lão Quật sốt ruột muốn cứu con liền lọt vào bẫy.
Trong tổ điều tra cũng có cảnh sát cục Công an thành phố và phòng Công an quận, sau khi điều tra cho ra kết luận cũng giống với thẩm vấn mấy người bắt được tại hiện trường, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng đến một mình Vương Đại Pháo. Mà Vương Đại Pháo chịu người nào sai khiến, ai cũng nói là không biết, từ đó có thể cho ra kết luận, sự kiện cao ốc Hỏa Thụ là hoạt động phạm tội có dự tính trước được tổ chức tỉ mỉ, Vương Đại Pháo không bị bắt quy án, vụ án sẽ không có tiến triển gì quá lớn.
Thời điểm giữa trưa, mấy người Cao Hải chuẩn bị quay về Thành ủy trước, đã báo cáo công tác với Trần Phong, Lỗ Lão Quật dẫn đầu mấy chục dân làng đến bên ngoài văn phòng của tổ điều tra, yêu cầu Cao Hải nói cho bọn họ biết Hạ Tưởng nằm viện ở đâu, bọn họ muốn tới Bắc Kinh thăm hỏi Hạ Tưởng.
Cao Hải vô cùng khó xử, Hạ Tưởng ở tại bệnh viện Tổng Cục Chính Trị, đừng nói là dân làng vào không được, cho dù có đến đó cũng không vào được phòng bệnh săn sóc đặc biệt. Hơn nữa Hạ Tưởng chắc chắn không muốn dân làng đi tới đi lui, liền nói:
- Tấm lòng của mọi người, tôi sẽ nhận thay đồng chí Hạ Tưởng, nhưng cậu ta ở Bắc Kinh nằm viện, là bệnh viện bộ đội, người bình thường không cho vào. Thêm nữa các hương thân lão làng đi xa thế này đồng chí Hạ Tưởng cũng sẽ thấy áy náy, tôi đề nghị đợi sau khi đồng chí Hạ Tưởng trở lại thành phố Yến, cậu ta nhất định sẽ lại đến thăm mọi người.
Lỗ Lão Quật từ sau khi Hạ Tưởng được máy bay trực thăng đưa đi, trong mắt vẫn hiện lên cảnh tượng Hạ Tưởng cứu ông ta và con ông ta đã được được bố trí thích đáng, bệnh tình đang chuyển biến tốt đẹp. Ông ta nghĩ tới cái tốt của Hạ Tưởng thì nghĩ một lần là khóc một lần, chỉ mới hơn hai ngày mà không biết đã khóc hơn mười mấy lần. Ông ta cả đời cứng đầu như con lừa xưa này đều là tính khí nóng nảy, nay lại tâm phục khẩu phục đối với Hạ Tưởng.
Cao Hải vừa nói ra, ông ta liền cho rằng đang làm cho có lệ với ông, lập tức nước mắt chảy ròng, "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Phó thị trưởng Cao, tôi biết sai rồi, tôi không nên đến cao ốc Hỏa Thụ gây rối. Mấy chục dân làng phía sau đều là những người lúc ấy gây rối nhiều nhất, bọn họ cũng giống tôi, tự nguyện chấp nhận hình phạt của chính quyền, ngồi tù, giáo dục lao động cũng không có vấn đề gì, chúng tôi chỉ có một điều kiện, để chúng tôi đến Bắc Kinh nhìn Chủ tịch quận Hạ một cái, chỉ nhìn một cái, chỉ cần cậu ta không có việc gì, cậu ấy sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào, mạnh như rồng như hổ), lập tức bắt nhốt chúng tôi vào trại giam chúng tôi cũng chấp nhận…
- Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn gặp Chủ tịch quận Hạ một lần.
- Chủ tịch quận Hạ nếu không có việc gì thì chúng tôi cũng an tâm hơn. Đều do chúng tôi gây rối mới khiến Chủ tịch quận Hạ chịu tội, một người trẻ tuổi tốt bụng, chúng tôi nghĩ tới thì trong lòng thấy áy náy.
Cả khu đều nghe tiếng sụt sịt.
Cao Hải rưng rưng nước mắt, Ngô Cảng Đắc không giữ tư cách mà khóc lớn thành tiếng, y muốn đến thăm Hạ Tưởng hơn bất cứ ai khác nhưng y lại biết có rất nhiều người có máu mặt quan tâm đến Hạ Tưởng, về căn bản là không tới lượt y, y cũng chỉ buồn ở trong lòng không dám nói ra. Hiện tại bị đám người Lỗ Lão Quật gợi lại nỗi thương tâm, lại nghĩ tới tình cảnh ngay lúc đó nên không kìm nổi lại khóc òa lên.
Những người khác trong Tổ điều tra cũng rơi lệ.
Những cảnh sát đi cùng cũng lén lau nước mắt, bọn họ hiểu rất rõ tình cảm giản dị của dân chúng, bao nhiêu năm vẫn đề xướng mối tình cá với nước của cảnh sát và nhân dân, và cũng đã phát sinh không ít việc cảm động vui buồn lẫn lộn nhưng đều không có nước mắt rất chân thật của dân chúng trước mắt, cũng là biểu lộ tấm chân tình.
Cao Hải dùng sức đỡ Lỗ Lão Quật dậy, lớn tiếng nói:
- Các hương thân, hãy nghe tôi nói một câu, hiện tại sức khỏe của đồng chí Hạ Tưởng đã khôi phục rất tốt, cậu ta rất nhanh có thể xuất viện quay về thăm mọi người, mọi người không cần lo lắng, cũng không cần đến Bắc Kinh thăm cậu ta. Cậu ta ghét nhất chính là gây sức ép, không gây sức ép, kiên định làm việc chính là sự đền đáp tốt nhất đối với Chủ tịch quận Hạ.
Vẫn là Ngô Cảng Đắc hiểu rõ tâm lý của dân làng, nói:
- Hương thân, Chủ tịch quận Hạ hiện tại lo lắng nhất là bệnh tình của lão Tiền, nếu mọi người có thể thay cậu ta chăm sóc tốt cho lão Tiền, cậu ta nhất định sẽ rất vui mừng.
Chủ ý của Ngô Cảng Đắc là muốn đánh tan quyết tâm lên Bắc Kinh của dân làng, một câu nói ra, quả thật hiệu quả nhưng cũng mang đến một hậu quả khiến y không ngờ tới, lão Tiền nhờ vậy trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.
Tiểu Đấu Thôn có hơn một trăm dân làng, thay phiên nhau tới bệnh viện chăm sóc lão Tiền, tặng trái cây, tặng trứng gà, tặng đặc sản... lão Tiền sau khi giải phẫu đã phục hồi khá tốt và tuyệt không hối hận về hành động trước đó, ông nói với mọi người, nếu cho ông lựa chọn lại lần nữa, thì ông vẫn xông ra đỡ một đòn trí mạng thay cho Chủ tịch quận Hạ!