Vừa mới buông điện thoại Mai Hiểu Lâm, tiếp theo sau điện thoại Lý Thấm liền gọi vào, báo cáo với Hạ Tưởng một hiện tượng kỳ lạ:
- Tùng Phong Nhi lấy lý do trong nhà có người bệnh nặng cần tiền gấp, mượn của công ty 500 ngàn, cô ta còn ký một thỏa thuận trả nợ, theo quy định thì không nên cho cô ta vay tiền nhưng sau khi tôi xin ý kiến Chủ tịch Tiêu thì không ngờ Chủ tịch Tiêu đồng ý, tôi cố ý báo cáo với anh một chút.
Nếu Tiếu Giai cũng đồng ý thì Hạ Tưởng cũng chẳng muốn suy nghĩ đến nội tình trong đó, liền nói:
- Mượn thì mượn, người cũng sẽ có lúc nguy nan, có thể giúp thì cứ giúp.
Lại dừng lại một chút:
- Bên Thương mại Trường Cơ có động tĩnh gì?
Hạ Tưởng để cho bất động sản Giang Sơn và Tập đoàn Đạt Tài nâng cao báo giá, Thương mại Trường Cơ lúc này cười lạnh mà đi, đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ thông tin gì phản hồi, Lý Thấm liền có chút lo lắng:
- Một chút động tĩnh cũng không có, có lẽ nào chào giá quá cao, dọa bọn họ chạy mất hay không?
- Sẽ không, sẽ không.
Hạ Tưởng vẫn giữ vững lòng tin.
Lý Thấm vô cùng bất mãn đối với lòng tự tin quá mức của Hạ Tưởng, cố nén lại cơn giận trong lòng nhưng vẫn không kìm nén nổi, không khỏi bộc phát ra:
- Có lẽ tôi không nên nói những lời nói như vậy. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở ngài một câu, tự tin quá độ chính là ngạo mạn.
Hạ Tưởng đối với sự chất vấn của Lý Thấm tuyệt không nổi giận, và đưa ra so sánh:
- Ví dụ như nói tôi là Thương mại Trường Cơ, cô là bất động sản Giang Sơn, tôi muốn thu mua cô, cô đưa ra giá cao, tôi cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi mất, rồi cô thật sự lung lay trước điều kiện ưu đãi của tôi, cô sẽ làm như thế nào?
- Tôi...
Tuy rằng cách nhau mấy trăm km, tuy rằng Lý Thấm biết Hạ Tưởng chỉ là miệng ác tâm không ác nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy Hạ Tưởng giống như đang đùa giỡn cô? Thu mua? Đừng giỡn mặt, có khác gì với bao gái đâu? Cô liền đỏ mặt, trong lòng tức giận, hay cho một Hạ Tưởng ỷ vào chính mình có quyền có thế thì muốn đùa giỡn cô phải không?
Bình tĩnh lại, mới nghĩ tới giọng điệu vừa rồi của Hạ Tưởng vô cùng nghiêm túc, căn bản là không có một chút ý nói giỡn nào, liền hơi bình ổn sự khó chịu trong lòng, nói:
- Nếu tôi quả thật đồng ý cho anh thu mua, nếu đã đưa ra giá cao, chắc chắn vẫn phải cẩn trọng một chút, sẽ không chủ động giảm giá.
Nói vừa xong, Lý Thấm không khỏi hối hận, đoạn đối thoại sao mà nghe ra mất tự nhiên đến vậy, hình như cô đang trả lời hắn, hơn nữa còn nghiêm túc thương lượng giá cả với hắn. Thật sự là buồn cười!
Hạ Tưởng lại ha hả cười nói:
- Cô là phụ nữ, không biết tâm tư đàn ông. Tôi muốn thu mua cô, một là ham muốn sắc đẹp của cô, hai là thích điều kiện của cô. Cô đưa ra cái giá cao hơn cái giá trong lòng tôi, tôi có lẽ sẽ giận nhưng sẽ không buông tha, bởi vì đàn ông theo đuổi phụ nữ là sẽ không dễ dàng chịu thất bại, một người cao ngạo tới đâu có thân phận tự phụ đi chăng nữa cũng có một tiêu chuẩn giá trị có thể cân nhắc. Thứ đồ càng không chiếm được càng có thể kích thích tính chinh phục của người đàn ông, đối với đàn ông trẻ tuổi có tiền là như vậy, đối với nhà doanh nghiệp nắm trong tay số tiền khổng lồ cũng sẽ là như vậy.
Hoá ra Hạ Tưởng lấy người đẹp để ví như xí nghiệp bị thu mua, lấy đàn ông để hình dung là xí nghiệp bỏ vốn thu mua. Nhưng ẩn dụ so sánh thì cứ so sánh, vì sao phải lấy cô và hắn ra mà so sánh? Nếu hắn thật sự muốn tiêu tiền bao gái thì Lý Thấm sẽ tặng cho Hạ Tưởng ba chữ để diễn sự oán giận trong lòng: "Đi chết đi!"
Tuy nhiên lời cô nói ra lại là:
- So sánh rất vụng về, nhưng tôi đại khái đã hiểu ra ý của anh. Ý anh là quá trình thu mua giữa các hoạt động tư bản kỳ thật cùng loại với quá trình đàn ông theo đuổi phụ nữ, một người tự nhận xinh đẹp trẻ trung treo ra cái giá, một người tự nhận tuổi trẻ nhiều tiền thì nhất định có thể nắm bắt được tâm hồn thiếu nữ.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Thông minh, trả lời đúng rồi.
Lý Thấm lại lạnh như băng mà nói một câu:
- Lấy quan hệ giữa nam và nữ để so sánh đúng là thô tục! Lấy tôi để ví von thì đúng là rắp tâm bất lương!
Sau đó thẳng thừng cúp luôn điện thoại.
Hạ Tưởng không nói gì, hắn không nghĩ nhiều, vì sao phụ nữ lại thích liên tưởng? Được, sáng sớm đã bị hai phụ nữ dần cho một trận, chẳng lẽ dự báo hôm nay hắn mệnh phạm đào hoa?
Hạ Tưởng còn có chút hoài niệm khoảng thời gian ở quận Hạ Mã, liền muốn sớm trở về công tác, cũng tiện triển khai mưu lược, đúng không? Kết quả vừa mới nghĩ tới thì điện thoại của Liên Nhược Hạm lại gọi tới:
- Hôm nay nhiều việc, không kịp xã giao, tối nay cũng không qua được, một mình anh có ổn không?
Ổn, sao không ổn, mấy cô y tá xinh đẹp đều vây xung quanh hắn, lại có Cổ Ngọc chút nữa là đến, hắn hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho mình, liền nói:
- Ổn, em cứ làm việc cho tốt, anh không sao cả.
Nhìn thời gian đã hơn 10 giờ sáng rồi, Hạ Tưởng liền tản bộ trong phòng, sau khi đi được hai vòng thì nghe ngoài cửa có tiếng động, một bóng người từ bên ngoài chợt tiến vào.
Không gõ cửa, trực tiếp tiến vào, Hạ Tưởng liền tưởng Cổ Ngọc đã quay lại, liền thuận miệng hỏi:
- Bữa trưa ăn gì nào? Miệng hơi nhạt, em giúp anh đi mua một con vịt quay nhé?
- A, anh thật thần kỳ, sao có thể đoán ra là em mua vịt quay Toàn Tụ Đức cho anh?
Người tới vừa lên tiếng thì Hạ Tưởng mới bừng tỉnh, không ngờ không phải là Cổ Ngọc, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Phó Tiên Tiên đang cười xấu xa và vẫy tay với hắn!
- Tôi tưởng là ai, hóa ra là Tiểu ma nữ.
Hạ Tưởng không hề có chút thiện cảm nào với Phó Tiên Tiên, tuy nhiên cũng không đến mức vì Phó Tiên Phong mà giận cá chém thớt trêu ghẹo cô ta, chỉ là không nóng không lạnh nói:
- Cô là tới thăm bệnh hay là đến gây thêm phiền phức?
- A, càng thần kỳ hơn sao anh biết được biệt danh của em là Tiểu ma nữ?
Phó Tiên Tiên vẻ mặt kỳ quái cười, không thèm để ý tới thái độ của Hạ Tưởng, cô đem lễ vật từ sau lưng ra đặt lên bàn, là một hộp vịt quay được bao bọc lại rất tinh tế còn đang nóng hổi, cô vừa mở ra vừa nói:
- Tôi vừa mới mua từ cửa hàng chính của Toàn Tụ Đức, là vịt quay chính tông nhất rất tươi ngon mới ra lò. Nào, mau nếm thử...
Không hề khách khí cầm lấy cây nỉa nhỏ ghim một miếng đưa tới miệng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng hết chỗ nói, Phó Tiên Tiên thật sự là không hiểu chuyện hay là không biết kiêng kỵ, tư tưởng cô cởi mở là chuyện của cô ta nhưng lẽ nào lại không có chút lòng trung thành đối với gia tộc? Lại có thể đúc cho hắn ăn đồ cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì đây!
Hạ Tưởng nghiêng đầu qua một bên, không vui nói:
- Xin cô hãy tự trọng.
Phó Tiên Tiên sửng sốt, lập tức khanh khách cười:
- Đừng nhỏ mọn, đừng lòng dạ hẹp hòi. Đàn ôn, thì phải nghĩ thoáng một chút, chuyện của anh em, anh cũng đừng đổ lên người em, thật sự là không liên quan tới em. Hơn nữa ngay đến thế giới quan của em và y cũng không giống nhau, khoảng cách trên quan điểm chính trị càng xa vời, dùng lời của y mà nói, em là một người bất đồng chính kiến. Kỳ thật em tuyệt không cảm thấy hứng thú đối với chính trị, mệt chết được, chính trị làm sao có ý nghĩa bằng quan hệ nam nữ.
Khi nói chuyện, cô lại đưa một miếng vịt quay đến miệng Hạ Tưởng:
- Xem như em đền cho anh, được chưa? Ăn mau đi, nguội rồi ăn không ngon đâu?
Hạ Tưởng bị lời ngụy biện của cô nói đến nổi cười không ngừng, nghĩ thầm rằng ai sợ ai, liền ăn một miếng, nói:
- Mùi vị không tệ, cảm ơn thịt của cô.
- Lời của anh dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung quá, có ám chỉ.
Phó Tiên Tiên cười xấu xa.
- Anh ăn là thịt vịt, không phải thịt của em đúng không? Anh lại nói cảm ơn thịt của em, có phải là đối với em có ý nghĩ gì hay không?
Da mặt Hạ Tưởng có dày hơn nữa cũng chịu không nổi sự thẳng thắng của Phó Tiên Tiên, đành phải nói:
- Đừng càn quấy nữa được không? Cô đã thăm tôi xong rồi, lễ vật tôi cũng nhận rồi, tình nghĩa cũng nhận rồi, có phải là có thể mời…
- Em không đi, anh có bản lĩnh thì đánh em.
Phó Tiên Tiên đặt mông ngồi lên giường bệnh Hạ Tưởng, sau đó thì ngửa người nằm xuống, thoải mái mà nói:
- Giường của anh cũng khá thoải mái, không tồi, không tồi, có một mùi đàn ông khiến người ta mê muội. Hiện tại em càng nhìn càng thấy anh hợp nhãn, so với Mai Hiểu Mộc thì cảm giác mạnh hơn nhiều, Mai Hiểu Mộc rất là tính đàn bà, không có chút gì dứt khoát nhanh nhẹn, cầm không được buông cũng không xong, em sao mà như bị ma quỷ ám ảnh, lại cứ khư khư yêu thích y cơ chứ? Đúng là ngu ngốc, bây giờ mới biết, đàn ông là phải có mùi đàn ông mới tốt, như anh bây giờ vậy, râu chưa cạo, mặt chưa rửa, ánh mắt vô cùng u buồn, trong tang thương lộ ra bầu không khí hoang dã, quả thực chính là kẻ thù thiên nhiên của người phụ nữ.
Hạ Tưởng xấu hổ, hôm nay không ai đến, hắn dậy muộn một tí chưa kịp rửa mặt chưa cạo râu, ngược lại bị Phó Tiên Tiên hết lời ca ngợi khiến cho hắn không khỏi cảm thán, cô ta thật đúng là một Tiểu ma nữ kỳ quái biến hóa khôn lường làm cho người ta không thể đoán bắt được.
- Em quyết định rồi!
Phó Tiên Tiên từ trên giường nhảy dựng lên, giọng điệu kiên định nói:
- Anh vì bị Phó Tiên Phong hiểu lầm lên giường cùng em mà phải chịu sự oan ức, còn phải chịu tội, để bồi thường, em sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào hiến dâng cơ thể của mình, cùng anh trải qua một đêm tuyệt vời!
Hạ Tưởng thực sự bị sốc, hắn từng gặp qua đàn bà phóng khoáng nhưng vẫn chưa hề thấy qua loại đàn bà phóng khoáng cái gì cũng dám nói giống như Phó Tiên Tiên, liền cười ha hả nói:
- Được rồi, cô cũng quậy đủ rồi, tôi cũng không oán giận cô, cô có thể nhanh nhanh về nhà để cho tôi nghỉ ngơi một chút hay không?
- Anh thực sự không cần em sao?
Phó Tiên Tiên cố ý ưỡn ngực lên, để lộ ra dáng người hấp dẫn của cô ta
- Em thích tập thể hình, dáng người rất là khỏe đẹp, có cần thưởng thức trước một chút hay không?
Nói xong, cô liền bắt đầu muốn cởi áo ra.
Hạ Tưởng vội vàng kéo tay cô:
- Tiểu ma nữ, dừng lại, coi như tôi sợ cô rồi, được chưa? Mau về nhà đi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa.
Phó Tiên Tiên cười ha ha:
- Em tưởng anh rất lợi hại, hoá ra lá gan nhỏ như vậy, mới hai cái đã dọa được anh rồi? Thôi vậy, chơi không vui, em cũng không đùa anh nữa, hiện tại có một cơ hội tốt anh không biết quý trọng, về sau đừng hối hận à nha!
Công bằng mà nói, bộ dạng Phó Tiên Tiên quả thật không kém, dáng người cũng quả thật rất khỏe đẹp, hơn nữa lại phóng khoáng lớn mật, lại có phong cách dị thường khác biệt. Theo góc độ sinh lý mà nói, dưới sự khiêu khích của cô, Hạ Tưởng cũng không thể không có chút lung lay. Nhưng trên mặt tâm lý và tình cảm thì hắn không thể chấp nhận Phó Tiên Tiên, càng không thể chấp nhận kiểu tình một đêm không có lý do rõ ràng.
Hắn mới quen biết Phó Tiên Tiên chưa được mấy ngày, không, thậm chí còn chưa thể nói là quen biết, chỉ là gặp mặt vài lần mà thôi.
Hạ Tưởng cho rằng đã nói đến thế này thì Phó Tiên Tiên hẳn là xoay người rời khỏi mới đúng, không ngờ cô lại như không có việc gì mà ngồi xuống, còn không coi ai ra gì mà ăn vịt quay, còn vừa ăn vừa nói:
- Cũng lạ, bình thường không biết là vịt quay lại ngon đến vậy, hôm nay vốn là mua cho anh, lại dẫn đến sự thèm ăn của em. Thật có lỗi, em ăn trước, đợi sau khi ăn xong lại đi mua một con tặng anh.
Hạ Tưởng cũng không đuổi cô đi nữa, Tiểu ma nữ đúng là Tiểu ma nữ, tùy cô ta vậy, rồi ngồi xuống nói:
- Tùy cô thôi, cứ tha hồ mà ăn, bên đó có nước, muốn uống thì tự mà rót, sau khi ăn uống no đủ thì nên về đi.
- Yên tâm, em sẽ đi, sẽ không dựa vào anh. Em vẫn chưa yêu anh, nói thêm là cho dù em có yêu một người cũng sẽ không yêu một cách mù quán đòi sống đòi chết, lại càng không thắt cổ tự tử trên một thân cây. Đàn ông, phải mới mẻ mới tốt.
Lý luận của Phó Tiên Tiên so ra rất phù hợp với xu hướng quốc tế, nhưng không phù hợp với nhân sinh quan của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không tiếp lời cô ta, cũng chẳng muốn tranh luận với cô ta.
Phó Tiên Tiên ăn đồ cũng không lấp được cái miệng, vẫn nói không ngừng, cô nói thì Hạ Tưởng nghe, dù sao cũng chỉ là sự khác biệt giữa trong và ngoài nước trong mắt một cô gái tân thời, quan hệ nam nữ, như thế v.v…, líu ríu không ngừng nói hơn nửa tiếng đồng hồ, vừa nhìn lại, vịt quay cũng bị cô ăn hết gần nửa con. Hơn nữa Phó Tiên Tiên chẳng những tướng ăn không đẹp, còn phẩm chất ăn uống cũng không có, miệng đầy dầu mở không nói còn làm rơi vãi đầy mặt đất.
Sau khi ăn xong, cô cầm lấy cái ly của Hạ Tưởng uống nước, cũng không lau dầu mở trên miệng, Hạ Tưởng nhìn thấy chỉ biết bĩu môi, xong rồi, phải đổi cái ly khác mà dùng.
Vốn cho rằng sau khi ăn uống no đủ Phó Tiên Tiên sẽ rời khỏi, không ngờ cô cũng rất thông minh, sau khi trực tiếp đi gọi y tá đến quét dọn xong thì duỗi người thẳng ra:
- Chủ tịch quận Hạ, Hạ ca ca, em mệt rồi, mượn cái giường của anh ngủ một chút, được không?
- …
Hạ Tưởng tưởng chừng như vượt ra khỏi sự phẫn nộ.
- Nhà cô cách chỗ này hẳn là không xa, tới như thế nào thì trở về như thế ấy.
- Nói thật, lộ trình em về nhà ngủ cũng là nửa giờ, tuy nhiên em có cái tật xấu mỗi khi mệt rã rời phải ngủ một chút, nếu không khi lái xe sẽ dễ dàng gây ra tai nạn.
Phó Tiên Tiên nói có thật hay không tạm thời không bàn tới, động tác của cô cũng không chậm, hai chân đá một cái liền đá giày qua một bên, sau đó xoay người một cái liền nằm lên giường Hạ Tưởng, dùng sức duỗi thẳng cơ thể, tư thế vô cùng mê người, tuy nhiên lại nói ra một câu làm cho người ta dở khóc dở cười:
- Em chỉ tạm thời mượn giường của anh dùng, nhiều lắm ngủ nửa giờ là được, anh không được thừa cơ lợi dụng em, nếu có muốn cũng không thành vấn đề, đợi em ngủ đủ rồi mới nói.
Hạ Tưởng rõ ràng không chấp nhặt với cô ta, nói:
- Cô cứ ngủ, tôi ra ngoài tản bộ.
Phó Tiên Tiên lại không nói gì, đã nhắm hai mắt lại chỉ phất phất tay về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng thôi đi, Tiểu ma nữ không thể so theo góc độ luân thường đạo lý, cứ mặc cô ta, dù sao hắn cũng đang muốn ra ngoài phơi nắng.
Hạ Tưởng một mình tới giữa công viên, dạo qua một vòng, hưởng thụ một chút ánh mặt trời cuối mùa thu. Thời tiết dần lạnh, trời cao mây xanh làm cho người ta nhìn thấy mà vui vẻ thoải mái.
Tính thời gian cũng xấp xỉ rồi, Hạ Tưởng liền chậm rãi đi trở về phòng bệnh, còn chưa vào cửa chợt nghe tiềng ồn ào bên trong truyền tới, vội vàng đi vào nhìn một cái, thì ra Cổ Ngọc đang tức giận trợn mắt nhìn Phó Tiên Tiên, lấy tay chỉ ra ngoài cửa, lớn tiếng nói:
- Nơi này không chào đón cô, mời cô lập tức đi ra ngoài!
Phía sau Cổ Ngọc còn có một quý ông đang đứng, tuổi khoảng 25, tướng mạo tuấn tú, dáng vẻ không tầm thường, vẻ mặt y mỉm cười, ở một bên đứng yên bất động, bàng quan trước cuộc đối đầu của Cổ Ngọc và Phó Tiên Tiên, cũng không hề có một chút ý định là sẽ tiến lên hỗ trợ.
Phó Tiên Tiên một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, cô ngồi ở trên giường, hai chân đá tới đá lui, đối với sự chỉ trích của Cổ Ngọc cũng không coi ra gì, nhanh nhẹn nói:
- Dựa vào cái gì mà cô đuổi tôi đi? Cô phải nhìn cho rõ, tôi ngủ trên giường Hạ Tưởng, cũng không phải giường của cô, cô làm dữ cái gì? Cô là gì của anh ta?
- Cô là gì của anh ta, mà lại ngủ trên giường anh ta?
Cổ Ngọc giận đến nổi khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, trên vành tai cũng ửng đỏ, khiến cả người cô đều có vẻ sáng láng.
- Gặp qua da mặt dày, chưa thấy ai có da mặt còn dày hơn cô!
- Nếu da mặt tôi dày nhất thế giới, tôi cũng nổi tiếng rồi, đáng tiếc là vẫn chưa.
Phó Tiên Tiên lợi hại hơn Cổ Ngọc, cô ta tuyệt không tức giận, còn vui tươi hớn hở mà cố ý chọc giận Cổ Ngọc.
- Thế cô là gì của Hạ Tưởng? Ai cần cô lo! Cô không phải có bạn trai rồi sao, đừng quấn lấy Hạ Tưởng nữa, nếu không tôi sẽ ghen, vừa rồi tôi và hắn đã...
Hạ Tưởng thấy thế, vội ho khan một tiếng:
- Đủ rồi, đừng ồn nữa, Phó Tiên Tiên cô có thể đi rồi, tôi có khách, không tiễn.
Phó Tiên Tiên liền nhảy một cái xuống giường, chân trần mà tìm giày, giày đã bị cô ta đá văng ra xa, cô nhảy vài cái mới xỏ được giày, hì hì cười:
- Tuân mệnh! Lời người khác nói em có thể không nghe, lời người đàn ông của em nói nhất định phải nghe.
Phó Tiên Tiên giống như khiêu khích mà trừng mắt liếc nhìn Cổ Ngọc một cái, cũng không quay đầu lại mà đi ra, đi tới cửa lại đột nhiên đứng lại cho Hạ Tưởng một nụ hôn gió.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, Tiểu ma nữ đúng là có lòng hại người!
Cổ Ngọc quả nhiên tức giận, nửa ngày không thèm để ý tới Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thấy có người ngoài ở đây, liền hướng về quý ông đó cười:
- Xin hỏi anh là…?
Người đàn ông đưa tay ra:
- Anh chắc là Hạ Tưởng? Tôi tên Trịnh Nghị là một luật sư, tốt nghiệp đại học luật Colombia, ơ... Cũng là bạn trai Cổ Ngọc.
Cổ Ngọc có bạn trai? Hạ Tưởng lông mi nhảy dựng, xoay người liếc mắt nhìn Cổ Ngọc một cái, Cổ Ngọc lại thất thần mà ngồi trên sô pha không thèm nhìn Hạ Tưởng.
- Hân hạnh, hân hạnh!
Hạ Tưởng khuôn mặt tươi cười chào đón.
- Ông Trịnh mời ngồi, đợi tôi kêu y tá thu dọn một chút, phòng quá lộn xộn.
- Không cần khách khí, ông Hạ.
Trịnh Nghị nho nhã lễ độ, ít nhất ngoài mặt khiến cho người ta cảm thấy rất sáng láng.
- Ông Hạ đây là Chủ tịch quận Hạ Mã, không biết có phải là có ý định thu hút vốn đầu tư và công nghệ kỹ thuật vào quận Hạ Mã để kiến tạo một cơ sở sản xuất điện gia dụng lớn nhất, tiên tiến nhất trong nước hay không?
Điện gia dụng là chỉ sản phẩm có thể thay thế con người làm việc vặt trong nhà, bao gồm máy giặt, tủ lạnh v.v…, hoặc là sản phẩm nâng cao điều kiện sinh hoạt cho con người như là máy điều hòa, lò sưởi v.v… Trịnh Nghị ngữ khí không nhỏ, mở miệng là cơ sở sản xuất, chẳng lẽ là...
Hạ Tưởng trong đầu lóe lên một ý nghĩ, Chủ tịch Tập đoàn Chúng Đại một trong những tập đoàn Điện gia dụng vô cùng nổi tiếng trong nước là Trịnh Chu, nói vậy là Trịnh Nghị chính là con của Trịnh Chu.
Chả trách trong cách nói chuyện tràn đầy khí thế, hoá ra không phải Thái Tử đảng, mà đích danh là con nhà giàu mới nổi.
Giá trị thị trường của Tập đoàn Chúng Đại hơn 10 tỷ, tài sản cá nhân của Trịnh Chu cũng khoảng 2 tỉ, thân là đứa con duy nhất của Trịnh Chu, Trịnh Nghị thân phận tự cao lại có văn bằng ấn tượng, thái độ hơi cao một chút cũng bình thường thôi.
Tuy nhiên 2 tỉ ở trong mắt Hạ Tưởng thật không được xem là số tiền lớn, không đề cập tới sự giàu có của Liên Nhược Hạm, chỉ mình Tiếu Giai hiện tại tài chính trong tay có thể điều động có hơn cả tỉ. Nhưng Trịnh Nghị tự giới thiệu, tuy rằng biểu hiện không phải là vô cùng vênh váo lên mặt nhưng cũng ít nhiều có chút ý khoe khoan, hắn liền ha hả cười:
- Hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh.
Theo sau thì không nói gì thêm.
Hạ Tưởng đương nhiên sẽ không vì tự ái mà bỏ qua cơ hội tốt có thể lôi kéo vốn đầu tư về, mà là hắn biết rõ xây dựng cơ sở điện gia dụng thì thành phố Yến không có ưu thế gì, Trịnh Nghị chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi, chỉ là muốn đợi hắn đặt câu hỏi, sau đó mượn cơ hội nói ra thân thế hiển hách, hắn tất nhiên là không tạo cơ hội cho y…
Vừa mới buông điện thoại Mai Hiểu Lâm, tiếp theo sau điện thoại Lý Thấm liền gọi vào, báo cáo với Hạ Tưởng một hiện tượng kỳ lạ:
- Tùng Phong Nhi lấy lý do trong nhà có người bệnh nặng cần tiền gấp, mượn của công ty 500 ngàn, cô ta còn ký một thỏa thuận trả nợ, theo quy định thì không nên cho cô ta vay tiền nhưng sau khi tôi xin ý kiến Chủ tịch Tiêu thì không ngờ Chủ tịch Tiêu đồng ý, tôi cố ý báo cáo với anh một chút.
Nếu Tiếu Giai cũng đồng ý thì Hạ Tưởng cũng chẳng muốn suy nghĩ đến nội tình trong đó, liền nói:
- Mượn thì mượn, người cũng sẽ có lúc nguy nan, có thể giúp thì cứ giúp.
Lại dừng lại một chút:
- Bên Thương mại Trường Cơ có động tĩnh gì?
Hạ Tưởng để cho bất động sản Giang Sơn và Tập đoàn Đạt Tài nâng cao báo giá, Thương mại Trường Cơ lúc này cười lạnh mà đi, đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ thông tin gì phản hồi, Lý Thấm liền có chút lo lắng:
- Một chút động tĩnh cũng không có, có lẽ nào chào giá quá cao, dọa bọn họ chạy mất hay không?
- Sẽ không, sẽ không.
Hạ Tưởng vẫn giữ vững lòng tin.
Lý Thấm vô cùng bất mãn đối với lòng tự tin quá mức của Hạ Tưởng, cố nén lại cơn giận trong lòng nhưng vẫn không kìm nén nổi, không khỏi bộc phát ra:
- Có lẽ tôi không nên nói những lời nói như vậy. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở ngài một câu, tự tin quá độ chính là ngạo mạn.
Hạ Tưởng đối với sự chất vấn của Lý Thấm tuyệt không nổi giận, và đưa ra so sánh:
- Ví dụ như nói tôi là Thương mại Trường Cơ, cô là bất động sản Giang Sơn, tôi muốn thu mua cô, cô đưa ra giá cao, tôi cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi mất, rồi cô thật sự lung lay trước điều kiện ưu đãi của tôi, cô sẽ làm như thế nào?
- Tôi...
Tuy rằng cách nhau mấy trăm km, tuy rằng Lý Thấm biết Hạ Tưởng chỉ là miệng ác tâm không ác nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy Hạ Tưởng giống như đang đùa giỡn cô? Thu mua? Đừng giỡn mặt, có khác gì với bao gái đâu? Cô liền đỏ mặt, trong lòng tức giận, hay cho một Hạ Tưởng ỷ vào chính mình có quyền có thế thì muốn đùa giỡn cô phải không?
Bình tĩnh lại, mới nghĩ tới giọng điệu vừa rồi của Hạ Tưởng vô cùng nghiêm túc, căn bản là không có một chút ý nói giỡn nào, liền hơi bình ổn sự khó chịu trong lòng, nói:
- Nếu tôi quả thật đồng ý cho anh thu mua, nếu đã đưa ra giá cao, chắc chắn vẫn phải cẩn trọng một chút, sẽ không chủ động giảm giá.
Nói vừa xong, Lý Thấm không khỏi hối hận, đoạn đối thoại sao mà nghe ra mất tự nhiên đến vậy, hình như cô đang trả lời hắn, hơn nữa còn nghiêm túc thương lượng giá cả với hắn. Thật sự là buồn cười!
Hạ Tưởng lại ha hả cười nói:
- Cô là phụ nữ, không biết tâm tư đàn ông. Tôi muốn thu mua cô, một là ham muốn sắc đẹp của cô, hai là thích điều kiện của cô. Cô đưa ra cái giá cao hơn cái giá trong lòng tôi, tôi có lẽ sẽ giận nhưng sẽ không buông tha, bởi vì đàn ông theo đuổi phụ nữ là sẽ không dễ dàng chịu thất bại, một người cao ngạo tới đâu có thân phận tự phụ đi chăng nữa cũng có một tiêu chuẩn giá trị có thể cân nhắc. Thứ đồ càng không chiếm được càng có thể kích thích tính chinh phục của người đàn ông, đối với đàn ông trẻ tuổi có tiền là như vậy, đối với nhà doanh nghiệp nắm trong tay số tiền khổng lồ cũng sẽ là như vậy.
Hoá ra Hạ Tưởng lấy người đẹp để ví như xí nghiệp bị thu mua, lấy đàn ông để hình dung là xí nghiệp bỏ vốn thu mua. Nhưng ẩn dụ so sánh thì cứ so sánh, vì sao phải lấy cô và hắn ra mà so sánh? Nếu hắn thật sự muốn tiêu tiền bao gái thì Lý Thấm sẽ tặng cho Hạ Tưởng ba chữ để diễn sự oán giận trong lòng: "Đi chết đi!"
Tuy nhiên lời cô nói ra lại là:
- So sánh rất vụng về, nhưng tôi đại khái đã hiểu ra ý của anh. Ý anh là quá trình thu mua giữa các hoạt động tư bản kỳ thật cùng loại với quá trình đàn ông theo đuổi phụ nữ, một người tự nhận xinh đẹp trẻ trung treo ra cái giá, một người tự nhận tuổi trẻ nhiều tiền thì nhất định có thể nắm bắt được tâm hồn thiếu nữ.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Thông minh, trả lời đúng rồi.
Lý Thấm lại lạnh như băng mà nói một câu:
- Lấy quan hệ giữa nam và nữ để so sánh đúng là thô tục! Lấy tôi để ví von thì đúng là rắp tâm bất lương!
Sau đó thẳng thừng cúp luôn điện thoại.
Hạ Tưởng không nói gì, hắn không nghĩ nhiều, vì sao phụ nữ lại thích liên tưởng? Được, sáng sớm đã bị hai phụ nữ dần cho một trận, chẳng lẽ dự báo hôm nay hắn mệnh phạm đào hoa?
Hạ Tưởng còn có chút hoài niệm khoảng thời gian ở quận Hạ Mã, liền muốn sớm trở về công tác, cũng tiện triển khai mưu lược, đúng không? Kết quả vừa mới nghĩ tới thì điện thoại của Liên Nhược Hạm lại gọi tới:
- Hôm nay nhiều việc, không kịp xã giao, tối nay cũng không qua được, một mình anh có ổn không?
Ổn, sao không ổn, mấy cô y tá xinh đẹp đều vây xung quanh hắn, lại có Cổ Ngọc chút nữa là đến, hắn hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho mình, liền nói:
- Ổn, em cứ làm việc cho tốt, anh không sao cả.Nhìn thời gian đã hơn 10 giờ sáng rồi, Hạ Tưởng liền tản bộ trong phòng, sau khi đi được hai vòng thì nghe ngoài cửa có tiếng động, một bóng người từ bên ngoài chợt tiến vào.
Không gõ cửa, trực tiếp tiến vào, Hạ Tưởng liền tưởng Cổ Ngọc đã quay lại, liền thuận miệng hỏi:
- Bữa trưa ăn gì nào? Miệng hơi nhạt, em giúp anh đi mua một con vịt quay nhé?
- A, anh thật thần kỳ, sao có thể đoán ra là em mua vịt quay Toàn Tụ Đức cho anh?
Người tới vừa lên tiếng thì Hạ Tưởng mới bừng tỉnh, không ngờ không phải là Cổ Ngọc, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Phó Tiên Tiên đang cười xấu xa và vẫy tay với hắn!
- Tôi tưởng là ai, hóa ra là Tiểu ma nữ.
Hạ Tưởng không hề có chút thiện cảm nào với Phó Tiên Tiên, tuy nhiên cũng không đến mức vì Phó Tiên Phong mà giận cá chém thớt trêu ghẹo cô ta, chỉ là không nóng không lạnh nói:
- Cô là tới thăm bệnh hay là đến gây thêm phiền phức?
- A, càng thần kỳ hơn sao anh biết được biệt danh của em là Tiểu ma nữ?
Phó Tiên Tiên vẻ mặt kỳ quái cười, không thèm để ý tới thái độ của Hạ Tưởng, cô đem lễ vật từ sau lưng ra đặt lên bàn, là một hộp vịt quay được bao bọc lại rất tinh tế còn đang nóng hổi, cô vừa mở ra vừa nói:
- Tôi vừa mới mua từ cửa hàng chính của Toàn Tụ Đức, là vịt quay chính tông nhất rất tươi ngon mới ra lò. Nào, mau nếm thử...
Không hề khách khí cầm lấy cây nỉa nhỏ ghim một miếng đưa tới miệng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng hết chỗ nói, Phó Tiên Tiên thật sự là không hiểu chuyện hay là không biết kiêng kỵ, tư tưởng cô cởi mở là chuyện của cô ta nhưng lẽ nào lại không có chút lòng trung thành đối với gia tộc? Lại có thể đúc cho hắn ăn đồ cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì đây!
Hạ Tưởng nghiêng đầu qua một bên, không vui nói:
- Xin cô hãy tự trọng.
Phó Tiên Tiên sửng sốt, lập tức khanh khách cười:
- Đừng nhỏ mọn, đừng lòng dạ hẹp hòi. Đàn ôn, thì phải nghĩ thoáng một chút, chuyện của anh em, anh cũng đừng đổ lên người em, thật sự là không liên quan tới em. Hơn nữa ngay đến thế giới quan của em và y cũng không giống nhau, khoảng cách trên quan điểm chính trị càng xa vời, dùng lời của y mà nói, em là một người bất đồng chính kiến. Kỳ thật em tuyệt không cảm thấy hứng thú đối với chính trị, mệt chết được, chính trị làm sao có ý nghĩa bằng quan hệ nam nữ.
Khi nói chuyện, cô lại đưa một miếng vịt quay đến miệng Hạ Tưởng:
- Xem như em đền cho anh, được chưa? Ăn mau đi, nguội rồi ăn không ngon đâu?
Hạ Tưởng bị lời ngụy biện của cô nói đến nổi cười không ngừng, nghĩ thầm rằng ai sợ ai, liền ăn một miếng, nói:
- Mùi vị không tệ, cảm ơn thịt của cô.
- Lời của anh dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung quá, có ám chỉ.
Phó Tiên Tiên cười xấu xa.
- Anh ăn là thịt vịt, không phải thịt của em đúng không? Anh lại nói cảm ơn thịt của em, có phải là đối với em có ý nghĩ gì hay không? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Da mặt Hạ Tưởng có dày hơn nữa cũng chịu không nổi sự thẳng thắng của Phó Tiên Tiên, đành phải nói:
- Đừng càn quấy nữa được không? Cô đã thăm tôi xong rồi, lễ vật tôi cũng nhận rồi, tình nghĩa cũng nhận rồi, có phải là có thể mời…
- Em không đi, anh có bản lĩnh thì đánh em.
Phó Tiên Tiên đặt mông ngồi lên giường bệnh Hạ Tưởng, sau đó thì ngửa người nằm xuống, thoải mái mà nói:
- Giường của anh cũng khá thoải mái, không tồi, không tồi, có một mùi đàn ông khiến người ta mê muội. Hiện tại em càng nhìn càng thấy anh hợp nhãn, so với Mai Hiểu Mộc thì cảm giác mạnh hơn nhiều, Mai Hiểu Mộc rất là tính đàn bà, không có chút gì dứt khoát nhanh nhẹn, cầm không được buông cũng không xong, em sao mà như bị ma quỷ ám ảnh, lại cứ khư khư yêu thích y cơ chứ? Đúng là ngu ngốc, bây giờ mới biết, đàn ông là phải có mùi đàn ông mới tốt, như anh bây giờ vậy, râu chưa cạo, mặt chưa rửa, ánh mắt vô cùng u buồn, trong tang thương lộ ra bầu không khí hoang dã, quả thực chính là kẻ thù thiên nhiên của người phụ nữ.
Hạ Tưởng xấu hổ, hôm nay không ai đến, hắn dậy muộn một tí chưa kịp rửa mặt chưa cạo râu, ngược lại bị Phó Tiên Tiên hết lời ca ngợi khiến cho hắn không khỏi cảm thán, cô ta thật đúng là một Tiểu ma nữ kỳ quái biến hóa khôn lường làm cho người ta không thể đoán bắt được.
- Em quyết định rồi!
Phó Tiên Tiên từ trên giường nhảy dựng lên, giọng điệu kiên định nói:
- Anh vì bị Phó Tiên Phong hiểu lầm lên giường cùng em mà phải chịu sự oan ức, còn phải chịu tội, để bồi thường, em sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào hiến dâng cơ thể của mình, cùng anh trải qua một đêm tuyệt vời!
Hạ Tưởng thực sự bị sốc, hắn từng gặp qua đàn bà phóng khoáng nhưng vẫn chưa hề thấy qua loại đàn bà phóng khoáng cái gì cũng dám nói giống như Phó Tiên Tiên, liền cười ha hả nói:
- Được rồi, cô cũng quậy đủ rồi, tôi cũng không oán giận cô, cô có thể nhanh nhanh về nhà để cho tôi nghỉ ngơi một chút hay không?
- Anh thực sự không cần em sao?
Phó Tiên Tiên cố ý ưỡn ngực lên, để lộ ra dáng người hấp dẫn của cô ta
- Em thích tập thể hình, dáng người rất là khỏe đẹp, có cần thưởng thức trước một chút hay không?
Nói xong, cô liền bắt đầu muốn cởi áo ra.
Hạ Tưởng vội vàng kéo tay cô:
- Tiểu ma nữ, dừng lại, coi như tôi sợ cô rồi, được chưa? Mau về nhà đi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa.
Phó Tiên Tiên cười ha ha:
- Em tưởng anh rất lợi hại, hoá ra lá gan nhỏ như vậy, mới hai cái đã dọa được anh rồi? Thôi vậy, chơi không vui, em cũng không đùa anh nữa, hiện tại có một cơ hội tốt anh không biết quý trọng, về sau đừng hối hận à nha!
Công bằng mà nói, bộ dạng Phó Tiên Tiên quả thật không kém, dáng người cũng quả thật rất khỏe đẹp, hơn nữa lại phóng khoáng lớn mật, lại có phong cách dị thường khác biệt. Theo góc độ sinh lý mà nói, dưới sự khiêu khích của cô, Hạ Tưởng cũng không thể không có chút lung lay. Nhưng trên mặt tâm lý và tình cảm thì hắn không thể chấp nhận Phó Tiên Tiên, càng không thể chấp nhận kiểu tình một đêm không có lý do rõ ràng.
Hắn mới quen biết Phó Tiên Tiên chưa được mấy ngày, không, thậm chí còn chưa thể nói là quen biết, chỉ là gặp mặt vài lần mà thôi.
Hạ Tưởng cho rằng đã nói đến thế này thì Phó Tiên Tiên hẳn là xoay người rời khỏi mới đúng, không ngờ cô lại như không có việc gì mà ngồi xuống, còn không coi ai ra gì mà ăn vịt quay, còn vừa ăn vừa nói:
- Cũng lạ, bình thường không biết là vịt quay lại ngon đến vậy, hôm nay vốn là mua cho anh, lại dẫn đến sự thèm ăn của em. Thật có lỗi, em ăn trước, đợi sau khi ăn xong lại đi mua một con tặng anh.
Hạ Tưởng cũng không đuổi cô đi nữa, Tiểu ma nữ đúng là Tiểu ma nữ, tùy cô ta vậy, rồi ngồi xuống nói:
- Tùy cô thôi, cứ tha hồ mà ăn, bên đó có nước, muốn uống thì tự mà rót, sau khi ăn uống no đủ thì nên về đi.
- Yên tâm, em sẽ đi, sẽ không dựa vào anh. Em vẫn chưa yêu anh, nói thêm là cho dù em có yêu một người cũng sẽ không yêu một cách mù quán đòi sống đòi chết, lại càng không thắt cổ tự tử trên một thân cây. Đàn ông, phải mới mẻ mới tốt.
Lý luận của Phó Tiên Tiên so ra rất phù hợp với xu hướng quốc tế, nhưng không phù hợp với nhân sinh quan của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không tiếp lời cô ta, cũng chẳng muốn tranh luận với cô ta.
Phó Tiên Tiên ăn đồ cũng không lấp được cái miệng, vẫn nói không ngừng, cô nói thì Hạ Tưởng nghe, dù sao cũng chỉ là sự khác biệt giữa trong và ngoài nước trong mắt một cô gái tân thời, quan hệ nam nữ, như thế v.v…, líu ríu không ngừng nói hơn nửa tiếng đồng hồ, vừa nhìn lại, vịt quay cũng bị cô ăn hết gần nửa con. Hơn nữa Phó Tiên Tiên chẳng những tướng ăn không đẹp, còn phẩm chất ăn uống cũng không có, miệng đầy dầu mở không nói còn làm rơi vãi đầy mặt đất.
Sau khi ăn xong, cô cầm lấy cái ly của Hạ Tưởng uống nước, cũng không lau dầu mở trên miệng, Hạ Tưởng nhìn thấy chỉ biết bĩu môi, xong rồi, phải đổi cái ly khác mà dùng.
Vốn cho rằng sau khi ăn uống no đủ Phó Tiên Tiên sẽ rời khỏi, không ngờ cô cũng rất thông minh, sau khi trực tiếp đi gọi y tá đến quét dọn xong thì duỗi người thẳng ra:
- Chủ tịch quận Hạ, Hạ ca ca, em mệt rồi, mượn cái giường của anh ngủ một chút, được không?
- …
Hạ Tưởng tưởng chừng như vượt ra khỏi sự phẫn nộ.
- Nhà cô cách chỗ này hẳn là không xa, tới như thế nào thì trở về như thế ấy.
- Nói thật, lộ trình em về nhà ngủ cũng là nửa giờ, tuy nhiên em có cái tật xấu mỗi khi mệt rã rời phải ngủ một chút, nếu không khi lái xe sẽ dễ dàng gây ra tai nạn.
Phó Tiên Tiên nói có thật hay không tạm thời không bàn tới, động tác của cô cũng không chậm, hai chân đá một cái liền đá giày qua một bên, sau đó xoay người một cái liền nằm lên giường Hạ Tưởng, dùng sức duỗi thẳng cơ thể, tư thế vô cùng mê người, tuy nhiên lại nói ra một câu làm cho người ta dở khóc dở cười:
- Em chỉ tạm thời mượn giường của anh dùng, nhiều lắm ngủ nửa giờ là được, anh không được thừa cơ lợi dụng em, nếu có muốn cũng không thành vấn đề, đợi em ngủ đủ rồi mới nói.
Hạ Tưởng rõ ràng không chấp nhặt với cô ta, nói:
- Cô cứ ngủ, tôi ra ngoài tản bộ.
Phó Tiên Tiên lại không nói gì, đã nhắm hai mắt lại chỉ phất phất tay về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng thôi đi, Tiểu ma nữ không thể so theo góc độ luân thường đạo lý, cứ mặc cô ta, dù sao hắn cũng đang muốn ra ngoài phơi nắng.
Hạ Tưởng một mình tới giữa công viên, dạo qua một vòng, hưởng thụ một chút ánh mặt trời cuối mùa thu. Thời tiết dần lạnh, trời cao mây xanh làm cho người ta nhìn thấy mà vui vẻ thoải mái.
Tính thời gian cũng xấp xỉ rồi, Hạ Tưởng liền chậm rãi đi trở về phòng bệnh, còn chưa vào cửa chợt nghe tiềng ồn ào bên trong truyền tới, vội vàng đi vào nhìn một cái, thì ra Cổ Ngọc đang tức giận trợn mắt nhìn Phó Tiên Tiên, lấy tay chỉ ra ngoài cửa, lớn tiếng nói:
- Nơi này không chào đón cô, mời cô lập tức đi ra ngoài!
Phía sau Cổ Ngọc còn có một quý ông đang đứng, tuổi khoảng 25, tướng mạo tuấn tú, dáng vẻ không tầm thường, vẻ mặt y mỉm cười, ở một bên đứng yên bất động, bàng quan trước cuộc đối đầu của Cổ Ngọc và Phó Tiên Tiên, cũng không hề có một chút ý định là sẽ tiến lên hỗ trợ.
Phó Tiên Tiên một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, cô ngồi ở trên giường, hai chân đá tới đá lui, đối với sự chỉ trích của Cổ Ngọc cũng không coi ra gì, nhanh nhẹn nói:
- Dựa vào cái gì mà cô đuổi tôi đi? Cô phải nhìn cho rõ, tôi ngủ trên giường Hạ Tưởng, cũng không phải giường của cô, cô làm dữ cái gì? Cô là gì của anh ta?
- Cô là gì của anh ta, mà lại ngủ trên giường anh ta?
Cổ Ngọc giận đến nổi khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, trên vành tai cũng ửng đỏ, khiến cả người cô đều có vẻ sáng láng.
- Gặp qua da mặt dày, chưa thấy ai có da mặt còn dày hơn cô!
- Nếu da mặt tôi dày nhất thế giới, tôi cũng nổi tiếng rồi, đáng tiếc là vẫn chưa.
Phó Tiên Tiên lợi hại hơn Cổ Ngọc, cô ta tuyệt không tức giận, còn vui tươi hớn hở mà cố ý chọc giận Cổ Ngọc.
- Thế cô là gì của Hạ Tưởng? Ai cần cô lo! Cô không phải có bạn trai rồi sao, đừng quấn lấy Hạ Tưởng nữa, nếu không tôi sẽ ghen, vừa rồi tôi và hắn đã...
Hạ Tưởng thấy thế, vội ho khan một tiếng:
- Đủ rồi, đừng ồn nữa, Phó Tiên Tiên cô có thể đi rồi, tôi có khách, không tiễn.
Phó Tiên Tiên liền nhảy một cái xuống giường, chân trần mà tìm giày, giày đã bị cô ta đá văng ra xa, cô nhảy vài cái mới xỏ được giày, hì hì cười:
- Tuân mệnh! Lời người khác nói em có thể không nghe, lời người đàn ông của em nói nhất định phải nghe.
Phó Tiên Tiên giống như khiêu khích mà trừng mắt liếc nhìn Cổ Ngọc một cái, cũng không quay đầu lại mà đi ra, đi tới cửa lại đột nhiên đứng lại cho Hạ Tưởng một nụ hôn gió.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, Tiểu ma nữ đúng là có lòng hại người!
Cổ Ngọc quả nhiên tức giận, nửa ngày không thèm để ý tới Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thấy có người ngoài ở đây, liền hướng về quý ông đó cười:
- Xin hỏi anh là…?
Người đàn ông đưa tay ra:
- Anh chắc là Hạ Tưởng? Tôi tên Trịnh Nghị là một luật sư, tốt nghiệp đại học luật Colombia, ơ... Cũng là bạn trai Cổ Ngọc.
Cổ Ngọc có bạn trai? Hạ Tưởng lông mi nhảy dựng, xoay người liếc mắt nhìn Cổ Ngọc một cái, Cổ Ngọc lại thất thần mà ngồi trên sô pha không thèm nhìn Hạ Tưởng.
- Hân hạnh, hân hạnh!
Hạ Tưởng khuôn mặt tươi cười chào đón.
- Ông Trịnh mời ngồi, đợi tôi kêu y tá thu dọn một chút, phòng quá lộn xộn.
- Không cần khách khí, ông Hạ.
Trịnh Nghị nho nhã lễ độ, ít nhất ngoài mặt khiến cho người ta cảm thấy rất sáng láng.
- Ông Hạ đây là Chủ tịch quận Hạ Mã, không biết có phải là có ý định thu hút vốn đầu tư và công nghệ kỹ thuật vào quận Hạ Mã để kiến tạo một cơ sở sản xuất điện gia dụng lớn nhất, tiên tiến nhất trong nước hay không?
Điện gia dụng là chỉ sản phẩm có thể thay thế con người làm việc vặt trong nhà, bao gồm máy giặt, tủ lạnh v.v…, hoặc là sản phẩm nâng cao điều kiện sinh hoạt cho con người như là máy điều hòa, lò sưởi v.v… Trịnh Nghị ngữ khí không nhỏ, mở miệng là cơ sở sản xuất, chẳng lẽ là...
Hạ Tưởng trong đầu lóe lên một ý nghĩ, Chủ tịch Tập đoàn Chúng Đại một trong những tập đoàn Điện gia dụng vô cùng nổi tiếng trong nước là Trịnh Chu, nói vậy là Trịnh Nghị chính là con của Trịnh Chu.
Chả trách trong cách nói chuyện tràn đầy khí thế, hoá ra không phải Thái Tử đảng, mà đích danh là con nhà giàu mới nổi.
Giá trị thị trường của Tập đoàn Chúng Đại hơn 10 tỷ, tài sản cá nhân của Trịnh Chu cũng khoảng 2 tỉ, thân là đứa con duy nhất của Trịnh Chu, Trịnh Nghị thân phận tự cao lại có văn bằng ấn tượng, thái độ hơi cao một chút cũng bình thường thôi.
Tuy nhiên 2 tỉ ở trong mắt Hạ Tưởng thật không được xem là số tiền lớn, không đề cập tới sự giàu có của Liên Nhược Hạm, chỉ mình Tiếu Giai hiện tại tài chính trong tay có thể điều động có hơn cả tỉ. Nhưng Trịnh Nghị tự giới thiệu, tuy rằng biểu hiện không phải là vô cùng vênh váo lên mặt nhưng cũng ít nhiều có chút ý khoe khoan, hắn liền ha hả cười:
- Hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh.
Theo sau thì không nói gì thêm.
Hạ Tưởng đương nhiên sẽ không vì tự ái mà bỏ qua cơ hội tốt có thể lôi kéo vốn đầu tư về, mà là hắn biết rõ xây dựng cơ sở điện gia dụng thì thành phố Yến không có ưu thế gì, Trịnh Nghị chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi, chỉ là muốn đợi hắn đặt câu hỏi, sau đó mượn cơ hội nói ra thân thế hiển hách, hắn tất nhiên là không tạo cơ hội cho y…