Đêm qua Hạ Tưởng vừa trải qua một trận chiến đấu không chút cân sức, hắn như một người đầy rẫy thủ đoạn đối phó với một kẻ mới học nghề. Nhưng dù sao mà nói thì hắn cũng như những người đàn ông khác, sau khi chiến đấu xong đều rơi vào tình trạng kiệt sức. Hiện tại, nếu hắn tiếp tục đại chiến với Liên Nhược Hạm ba mươi hiệp nữa thì cũng có thể vác súng lên ngựa, nhưng sợ rằng cũng sẽ mệt đến nổi lưng cũng không thể đứng thẳng
Đàn ông, đối mặt với sự thèm muốn của đàn bà thì lúc này lại đứng ở thế kẻ yếu.
Thật ra thì Hạ Tưởng cũng có ý muốn, dù sao hắn và Liên Nhược Hạm tình cảm sâu xa nhưng cơ hội hai người ở cùng một chỗ với nhau thì cũng ít, số lần hai người làm cái kia cũng ít đến đáng thương. Vì thế, hắn liền hiên ngang lẫm liệt cởi phăng áo ra.
- Nào, đến đây, dụ dỗ kiểu này thì cho dù thành quỷ phong lưu anh cũng phải liều mạng…
Liên Nhược Hạm cười đến độ cả người run rẩy:
- Anh… anh làm em cười chết mất, lại còn bảo em dụ dỗ. Những lần trước anh đều như rồng, như hổ làm cho em phát khiếp, chưa bao giờ gặp anh có cái bộ dạng mệt đến chết khiếp như lúc này.
Trước khác, nay khác, không thể so sánh với nhau được. Hạ Tưởng âm thầm lau mồ hôi, vừa đúng lúc chuông điện thoại kêu vang lên.
Liên Nhược Hạm cũng bỏ qua cho hắn:
- Đùa anh thôi. Sau này khi có cơ hội em sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu. Tuy em không phải là bác sỹ nhưng cũng biết lúc này anh đang cần tĩnh dưỡng, phải cố gắng phục hồi sức khỏe cho tốt.
Nếu nói vừa rồi là mồ hôi lạnh đổ ra sau lưng thì bây giờ lại mồ hôi hột lại đổ ra trên đầu. Hạ Tưởng nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua cùng với Cổ Ngọc thì không khỏi xấu hổ, hắn thoáng nhìn lại người mình thì phát hiện ra phía trên bả vai hắn có một loạt các dấu răng, hắn lại sợ tới mức mồ hôi toát ra ướt đẫm. Hắn cũng không hiểu Cổ Ngọc cắn hắn lúc nào thế mà hắn không biết? May quá, thiếu chút nữa thì Liên Nhược Hạm phát hiện ra.
Về sau, ngàn vạn lần không thể để xảy ra tình trạng nguy hiểm như vừa rồi nữa, xử lý việc yêu đương vụng trộm phải thật nghiêm túc như các tính toán trong chính trị, nếu có thể thì còn phải nâng tầm cao của việc này hơn nữa, đảm bảo rằng sau này hắn sẽ không rơi vào trong các rắc rối, phức tạp trong các mối quan hệ, không để mình phải ngã ngựa.
Cuộc điện thoại là do Khâu Tự Phong gọi tới.
Cũng lạ, câu đầu tiên mà Khâu Tự Phong nói lại là một câu đùa:
- Không quấy rầy chuyện tốt cậu đang làm đấy chứ? Tĩnh dưỡng mấy ngày, tinh lực dư thừa, chắc chắn không có tư tưởng thuần khiết.
Đúng thực là nói trúng vào trong nỗi lòng của Hạ Tưởng, hắn thiếu chút nữa là vùng lên mắng Khâu Tự Phong một hồi. Với vẻ tức giận, hắn nói:
- Đúng vậy, Phó Tiên Tiên muốn nằm ở trên giường của tôi nhưng đã bị tôi đuổi đi. Thế nào, anh đã vừa lòng chưa?
- Ha ha…
Khâu Tự Phong biết Hạ Tưởng nói kiểu giận dỗi, y liền cười ha hả không ngừng.
- Phó Tiên Tiên ngực to não bé, tư tưởng phóng khoáng, lại là em gái của Phó Tiên Phong. Nếu có cơ hội như vậy thì phải lập tức oanh tạc, chắc chắn sẽ rất đặc sắc, cũng có thể cấp một liều thuốc bổ mắt cho Phó Tiên Phong.
- Có việc nói mau, đừng gây thêm phiền toái.
Hạ Tưởng vừa mới bị Liên Nhược Hạm làm cho sợ chết khiếp, bây giờ lại bị Khâu Tự Phong giễu cợt, vì thế hắn mà không tức giận mới là chuyện lạ.
- Ngưu Kỳ đã động rồi, có muốn theo dõi ông ta không?
Khâu Tự Phong vẫn âm thầm theo dõi thật sát động tĩnh của Ngưu Kỳ và một số nhân vật mấu chốt, có rất nhiều người của Khâu gia ở bên bộ phận An ninh, muốn theo dõi nhất cử nhất động của Ngưu Kỳ thì dễ như trở bàn tay.
- Không làm phiền anh, để Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo gặp gỡ nhau đã rồi sẽ bàn sau.
Hạ Tưởng biết rằng Khâu Tự Phong cũng đang âm thầm giúp hắn một tay, cử người đi truy tìm tung tích của Vương Đại Pháo nhưng chưa tìm ra được. Căn bản bởi vì Phó Tiên Phong sắp xếp đường chạy trốn rất chuyên nghiệp và bí mật, Phó gia cũng có những người rất chuyên nghiệp. Hơn nữa, chủ yếu là con người của Vương Đại Pháo cũng rất không đáng tin, hoạt động thì hoàn toàn không theo quy luật nào cả, lúc y xuất hiện ở đông, lúc lại xuất hiện ở tây, lúc nhanh lúc chậm, cũng không phải là người bình thường. Vì thế, kể cả là điều tra viên cao tay đến đâu cũng không nắm bắt được lối suy nghĩ của y.
Hạ Tưởng cũng không biết việc Vương Đại Pháo đã mất tích, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ rằng để cho cán bộ An ninh quốc gia ra mặt đi bắt Vương Đại Pháo thì không hiện thực lắm, rất dễ nảy sinh ra xung đột với địa phương, nói không chừng còn có thể gây hậu quả ngược lại với ý muốn, rất dễ bị người ta nắm được điểm yếu. Vì vậy, hắn liền khéo léo từ chối ý tốt của Khâu Tự Phong.
- Vương Kỳ thì nên theo dõi nhưng Vương Đại Pháo thì không nên. Hiện tại, nếu Ngưu Kỳ đã hành động, tất nhiên y sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt. Tôi nghĩ rằng anh không tiện ra mặt làm gì, rất dễ gây sự chú ý.
Khâu Tự Phong hiểu được ý tứ của Hạ Tưởng, vận dụng cán bộ An ninh quốc gia nhúng tay vào trong các sự kiện của địa phương thì đúng là không hợp quy củ, mà chắc hẳn Hạ Tưởng đã có đối sách. Vì thế, y cũng không quá miễn cưỡng:
- Nếu vậy thì thôi, tôi cũng không khách sáo với cậu làm gì. Dù sao, nhiệm vụ thay cậu giám thị Ngưu Kỳ đã thuận lợi hoàn thành, coi như cũng đã có lời giải thích với cậu.
Nói được mấy câu chính sự rồi y lại chuyển đề tài sang việc khác, nói giọng rất bất đắc dĩ:
- Lần trước, cậu nói đùa mấy câu mà bà chị của tôi như hồi xuân lại. Suốt ngày bà ấy cứ hỏi tôi rằng cậu có bao nhiêu người phụ nữ ở bên cạnh, rồi bà ấy có thể tận dụng mọi thứ để hiểu thêm sâu với cậu được không? Tôi bị bà ta làm phiền đến chết. Cậu nói xem, Phó gia có Phó Tiên Tiên là đủ rồi, vì sao Khâu gia lại còn có thêm một Khâu Tự Điệp? Một cô bé phóng khoáng thì còn có một vẻ được người ta yêu thích, nhưng một bà lão hồi xuân thì mới thật đáng sợ.
Hạ Tưởng cũng sợ Khâu Tự Điệp, hắn vội vàng ngắt lời câu chuyện:
- Thôi, dừng lại ở đây thôi. Hôm nay thời tiết cũng được, tôi đang có tâm tình rất tốt, cuộc nói chuyện này dừng ở đây thôi.
Khâu Tự Phong cười ha hả, cúp điện thoại.
Trong kế hoạch của Hạ Tưởng thì Ngưu Kỳ chính là một mắt xích cực kỳ mấu chốt. Căn cứ vào sự suy đoán của Hạ Tưởng thì từ đầu đến cuối Vương Đại Pháo chỉ sử dụng một tuyến liên hệ, mà tuyến này do Ngưu Kỳ phụ trách. Khang Thiếu Diệp thì không có khả năng ra mặt, Phó Tiên Phong thì lại càng không, bởi vậy tuy rằng sự kiện cao ốc Hỏa Thụ được bày đặt chặt chẽ nhưng trên thực tế các nhiệm vụ cụ thể đều là do Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo thực thi.
Sự kiện cao ốc Hỏa Thụ thì ngay từ đầu quả thật đã thể hiện phong cách của Phó Tiên Phong, sau này lại tỏ ra dấu hiệu không khống chế được tình hình. Về phần sau đó có sự kiện lái xe đụng phải người, Hạ Tưởng lập tức phán đoán rằng đây là kết quả của việc Vương Đại Pháo tự mình phát huy năng lực, còn Phó Tiên Phong sẽ không làm ra các hành vi lỗi thời như vậy, mà lúc ấy chẳng những Vương Đại Pháo thực hiện một loạt các hành động điên cuồng hoàn toàn không có đầu ócgiống như ruồi bọ vậy, tuyệt đối đây không phải là bút tích của người có trí tuệ chính trị như Phó Tiên Phong.
Bởi vậy, Hạ Tưởng có thể suy đoán ra đây là do trí tuệ của Ngưu Kỳ không đủ, ở giữa truyền đạt lời nói có sai lầm. Mà Vương Đại Pháo, đừng nói y là người có trí tuệ, thực ra bảo y là một con lừa ngu ngốc thì cũng không quá đáng.
Nhưng khiến cho Hạ Tưởng từ đó mà đưa ra kết luận Vương Đại Pháo không phải là một người theo nề nếp, trên đường lẩn trốn thì chắc chắn y sẽ không theo một lộ trình cố định, mà là phải đánh võng lúc đông lúc tây, có lẽ không đến được địa điểm dự định để trốn, Vương Đại Pháo sẽ không bởi vì chuyện này mà phải chạy trốn như một con thiêu thân, nếu không vậy thì y không phải là Vương Đại Pháo.
Quả nhiên, đúng như Hạ Tưởng phán đoán.
Hạ Tưởng sớm yêu cầu Khâu Tự Phong thay hắn ngấm ngầm giám sát nhất cử nhất động của Ngưu Kỳ, nếu Vương Đại Pháo không khống chế được thì người mà có thể ra mặt tìm được Vương Đại Pháo cũng chỉ có mỗi một Ngưu Kỳ mà thôi. Rất may là Vương Đại Pháo không làm cho Hạ Tưởng thất vọng, càng không thử thách lòng kiên nhẫn của Hạ Tưởng, chỉ ba ngày sau y đã mất tích, sau đó Ngưu Kỳ đã hành động.
Có thể nói, mới tối hôm qua thực hiện được việc tốt mà sáng sớm ngày hôm nay đã được nghe được một tin tức vô cùng tốt. Điều này làm cho hắn hơi buồn bực, chẳng lẽ Cổ Ngọc lại có thể mang đến vận may cho hắn?
Vừa nghĩ đến Cổ Ngọc thì đã thấy điện thoại của Cổ Ngọc gọi tới, cô chỉ nghiêm trang nói với Hạ Tưởng đúng một câu:
- Ông nội muốn gặp anh.
Sau đó trong điện thoại liền truyền đến giọng nói uy nghiêm của lão Cổ.
- Hạ Tưởng, chuyện vừa mới xảy ra, cậu có giải thích gì không?
Đúng thực là Hạ Tưởng như đứng tim, ngây người ra. Chẳng lẽ Cổ Ngọc đã nói hết sự thực với lão Cổ? Trời ơi, dù cô có là tính cách trẻ con, có những chuyện vẫn là che giấu thì tốt hơn, sao có thể vừa quay lưng thì đã nói ra Mà lão Cổ bảo hắn giải thích? Giải thích… giải thích như thế nào đây?
Huống chi Liên Nhược Hạm cũng đang ở bên cạnh.
Hạ Tưởng lại toàn thân đổ mồ hôi lạnh, may mắn là giọng nói của lão Cổ lại vang lên:
- Tôi đoán là cũng không phải do cậu âm thầm sai khiến, với tính cách của cậu thì cũng không làm cái chuyện lấy Ngưu Kim ra đánh để trút giận, có đúng không vậy?
Hóa ra việc Cổ lão hỏi chính là chuyện làm gãy hai chân của Ngưu Kim, Hạ Tưởng thở phào một hơi rồi đáp:
- Chuyện này cháu không liên quan gì, cháu cũng vừa mới nghe nói thôi, cũng không tìm hiểu nguyên nhân cụ thể. Những việc gì đáng xảy ra thì cũng diễn ra rồi, cho dù là người khác cố ý vì cháu mà thực hiện việc này. Tuy cháu không biết tình huống diễn ra như thế nào nhưng cháu cũng sẽ giả bộ không biết.
Hạ Tưởng không có ý định đánh gãy hai chân của Ngưu Kim, nhưng nếu hai chân y mà bị gãy lìa thì cũng là sự trừng phạt đúng người đúng tội. Tóm lại, hắn không thẹn với lương tâm là được rồi.
Lão Cổ yên tâm:
- Tôi còn đang lo rằng là do cậu ám chỉ người khác làm ra việc này. Nếu là cậu làm thì coi như tôi đã nhìn lầm, chuyện này quá nhỏ mọn và ác độc, tôi không thích điều này.
Bên cạnh lão Cổ truyền đến một giọng nói:
- Ông nội, anh ta thì làm sao có thời gian rảnh để đi nhớ thương một nhân vật nhỏ như Ngưu Kim, ý chí của anh ta rộng lớn, chỉ nghĩ tới việc về lâu về dài mà thôi.
Quả nhiên sau khi đàn ông và đàn bà thực hiện cái chuyện kia xong thì quan hệ liền không giống như trước. Lúc này Cổ Ngọc đã hoàn toàn đứng về phía hắn để nói chuyện. Vẻ mặt Hạ Tưởng bình tĩnh, không dám cười bởi vì Liên Nhược Hạm cách hắn không tới ba mét, cô đang gọt hoa quả cho hắn.
Lão Cổ cười ha hả:
- Nghe thấy không, đến ngay cả Cổ Ngọc cũng hiểu rõ cậu như vậy thì xem ra tôi hiểu lầm cậu rồi. Ngưu Kỳ đã rời thành phố Yến để đi tới Bắc Kinh, y vốn xuất thân cũng từ cảnh sát, cũng biết bày bố một chút mê trận.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Tuy nhiên thủ đoạn của y còn rất non nớt, trong con mắt của ông thì thủ đoạn của y trông rất buồn cười, chẳng khác gì đứa trẻ con vậy.
- Không cần cậu phải khen tôi, tìm không thấy Vương Đại Pháo là bởi vì phản ứng chậm mất một bước. Hiện tại theo dõi Ngưu Kỳ thì chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay, nếu không thì binh lính được đào tạo trong quân đội cả nước chỉ là trò đùa à?
Tâm tình của lão Cổ cũng khá tốt, đợi mấy ngày thì rốt cuộc cũng đã tới thời điểm mấu chốt để phá án, cũng là lúc ông ta nên ra mặt.
- Được rồi, cậu tiếp tục tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa đi, nếu không có việc gì thì quay về thành phố Yến cũng được. Đến lúc đó tôi cũng sẽ trở về cùng cậu, tôi cũng muốn kiểm tra căn biệt thự của tôi đã xây xong chưa. Cậu cứ dưỡng bệnh mãi cũng không được, hơn nữa tôi luôn cảm thấy cậu dưỡng tới dưỡng lui, nói không chừng không có chuyện cũng dưỡng thành có chuyện, có phải không?
Lời nói của lão Cổ đúng là nói đúng sự thật, tối hôm qua đúng là đã xảy ra chuyện. Tuy nhiên, Hạ Tưởng có bị đánh chết cũng không dám thừa nhận, hắn vội cười rồi nói:
- Vâng ạ, lão Cổ nói đúng, cháu cũng thấy tinh lực cả người như đang dư thừa, cũng nên bắt đầu đi làm việc được rồi.
Liên Nhược Hạm liền cười Hạ Tưởng.
- Mới nghỉ tạm mấy ngày mà đã cảm thấy rời chốn quan trường quá lâu rồi sao? Đàn ông, có phải là ở trong chốn quan trường thì luôn được tiền hô hậu ủng, luôn được tỏ vẻ uy phong, đến khi nghỉ ngơi thì không chịu nổi cảm giác vắng vẻ, có đúng không?
- Không phải, anh rất tốt, bất kể là oai phong kẻ trước người sau, hay là một mình yên tĩnh, cuối cùng tình yêu chân thành đối với em thủy chung không bao giờ thay đổi.
Hạ Tưởng không để lỡ cơ hội liền dâng lên một câu nịnh nọt làm xúc động lòng người.
Phụ nữ từ lúc trẻ người non dạ 9 tuổi đến khi trở thành bà già rụng răng 90 tuổi thì vẫn luôn thích lời dễ nghe, nhất là những lời do đàn ông khen tặng. Nếu lại là người đàn ông mà cô ta yêu mến thì lại càng làm cho lòng cô trào dâng niềm xúc động.
Tất nhiên là Liên Nhược Hạm không thể ngoại lệ, lập tức sự vui vẻ hiện lên trên mặt.
- Hôm nay sao miệng lưỡi anh trở nên ngọt đến như vậy, biết nói khéo để làm em vui vẻ, có phải là đã làm chuyện gì khuất tất đuối lý rồi hay không?
Mí mắt Hạ Tưởng liền nhảy dựng mấy cái, đúng là kỳ quái, tối hôm qua hắn vừa mới một lần làm chuyện tốt với Cổ Ngọc mà dường như ai cũng đều nắm được nhược điểm của hắn, ai cũng đều đoán được có chuyện gì đấy diễn ra? Tất nhiên thì thật ra là bọn họ không biết chuyện gì cả, chỉ là do hắn có tật giật mình mà thôi. Mà xem ra đúng thật là không dễ làm chuyện xấu, vì khi nghe lời nói của người khác thì người đó sẽ đều cảm nhận được sự ám chỉ, nhưng thật ra thì không phải, mà do chính sự nghi ngờ và mặc cảm trong lòng tạo ra mà thôi.
Hai ngày qua, thế cục vẫn rất bình lặng, tỉnh Yến không có sự thay đổi gì lớn, thành phố Yến cũng vậy, quận Hà Mã càng giống như mặt nước rất phẳng lặng. Tuy nhiên, cũng không phải là không có chút biến hóa, lời đồn đại Phương Tiến Giang được điều chuyển và bổ nhiệm làm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường thì đã được chứng thực. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã hoàn thành việc khảo tra với Phương Tiến Giang, hơn nữa các ý kiến có liên quan đã được đệ trình tới tay Thôi Hướng, Phó Bí thư chủ quản về nhân sự.
Thôi Hướng liền đề nghị với Diệp Thạch Sinh tổ chức cuộc họp Bí thư để nghiên cứu một chút, Diệp Thạch Sinh đồng ý. Ngay tại buổi chiều hôm đó, bốn người Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng, Thôi Hướng và Mai Thái Bình đã tham gia vào cuộc họp Bí thư tại văn phòng của Diệp Thạch Sinh.
Về lý lịch kinh nghiệm của Phương Tiến Giang thì cũng rất đầy đủ, trên danh nghĩa thì việc đề bạt ông ta thành Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường cũng chỉ là sự điều chuyển ngang, tuy vậy trên thực tế chính là đặt trước một nền móng cơ sở tốt đẹp cho việc thăng tiến sau này. Thành phố Tần Đường là thành phố lớn, được xếp hạng trước top 3 thành phố lớn của tỉnh Yến, nếu đã đảm nhiệm chức vụ này thì trên cơ bản về sau có thể xác định là đi vào hàng ngũ cấp bậc phó Tỉnh.
Nếu bình thường thì Thôi Hướng chắc chắn sẽ đề xuất ý kiến phản đối, bởi vì Phương Tiến Giang và Trần Phong quan hệ cực kỳ tốt, lại không có giao tình gì với y nên nếu y không giơ tay để ngăn cản lại thì sẽ không biểu hiện ra phân lượng của chính mình. Nhưng lần này, y cũng bình tĩnh một cách bất ngờ, không phản đối cũng không ủng hộ, chỉ thản nhiên tỏ vẻ đồng ý.
Mai Thái Bình thì cũng không có ý kiến gì, từ trước đến nay những việc không xung đột gì đến lợi ích của ông ta thì ông ta sẽ thả cho đi. Hơn nữa, Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng quan hệ rất tốt, vì thế thái độ của ông ta là đại biểu cho thái độ của Ban Tổ chức cán bộ, khẳng định sự đề cử Phương Tiến Giang.
Diệp Thạch Sinh thấy đại cục gần như đã định, ông ta liền hỏi Phạm Duệ Hằng:
- Duệ Hằng có ý kiến gì không?
Từ khi vào cuộc họp đến giờ thì Phạm Duệ Hằng vẫn nhíu chặt hai chân mày lại, không nói lời nào, sắc mặt không quá giãn ra, dường như là có tâm sự. Diệp Thạch Sinh hỏi đến làm ông ta giật mình tỉnh lại, xua tay nói:
- Phương Tiến Giang luôn công tác tại Ban Tổ chức cán bộ, bây giờ mà điều chuyển đến thành phố Tần Đường để chủ trì toàn diện các công tác thì tôi cảm thấy khó có thể đảm đương được.
Lời này vừa nói ra lập tức làm ba người còn lại khiếp sợ.
Ai cũng không nghĩ tới Phạm Duệ Hằng sẽ đưa ra lời phản đối, bởi vì Phương Tiến Giang và Phạm Duệ Hằng không có lợi ích gì xung đột với nhau, hơn nữa quan hệ giữa Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng rất tâm đầu ý hợp, Hạ Tưởng lại có quan hệ rất tốt với Phạm Duệ Hằng. Cho dù Phạm Duệ Hằng không để ý tới mặt mũi của Phương Tiến Giang thì nhiều ít cũng phải chiếu cố đến suy nghĩ của Hạ Tưởng, không nghĩ tới ông ta lại nói ra lời cự tuyệt. Hơn nữa, thái độ của ông ta còn rất kiên quyết, làm cho suy tư của những người ngồi ở đây mỗi người mỗi vẻ.
Phạm Duệ Hằng nhìn thấy vẻ giật mình của mấy người liền cười:
- Tôi cảm thấy đồng chí Đồ Giang Hoa thích hợp hơn để đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, đồng chí Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành thì có vẻ thích hợp hơn.
Ban đầu, Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành là Đan Sĩ Kỳ là có ý định điều chuyển đến đảm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh. Không ngờ tình huống có biến, ông ta nhận được lệnh điều động đi tới một thành phố cấp phó tỉnh của tỉnh khác để đảm nhiệm vị trí Thị trưởng. Còn chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành là do Vương Tiếu Mẫn tiếp nhận lại, còn các vị trí khác thì Tỉnh ủy sẽ có sắp xếp khác, tạm thời chưa quyết định. Lúc này, Phạm Duệ Hằng đề nghị Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành là tương đương với việc phá hỏng khả năng bay lên của Vương Tiếu Mẫn.
Đứng ở trên lập trường của Phương Tiến Giang thì sự khác biệt giữa đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường hay là Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành là không lớn, đương nhiên cũng có sự chênh lệch về vị trí nhất định giống như mực nước của cửa sông so với mặt biển. Thành phố Tần Đường ở gần thành phố Yến, là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Yến, tổng sản lượng kinh tế so với thành phố Đan Thành thì lớn hơn rất nhiều, đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường thì trong bước tiếp theo khả năng bay lên sẽ cao hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, thành phố Đan Thành gần đây thế bay lên cũng khá mạnh mẽ, là một trong hai thành phố đầu tiên làm thí điểm cải cách, tốc độ tăng trưởng của nền kinh tế của thành phố Đan Thành đã tăng lên đứng thứ nhất toàn tỉnh, Phương Tiến Giang tiếp nhận chức vụ Bí thư thì cũng tương đương với việc kiếm được một phần chiến tích ở trong đó.
Nhưng trên thực tế thì tiếng tăm của thành phố Tần Đường tốt hơn, dù sao cũng là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Yến, còn nghe có lời đồn rằng về sau Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường sẽ được thăng cấp thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nếu đúng như lời đồn này thì chẳng khác gì thành phố này về sau sẽ thăng cấp, sẽ ở cấp bậc Phó tỉnh.
Đương nhiên, trong lòng mọi người rất rõ ràng việc Đồ Giang Hoa chính là thân tín của Phạm Duệ Hằng.
Đồ Giang Hoa là Bí thư Thành ủy thành phố Ngưu Thành, vẫn là cấp dưới mà Phạm Duệ Hằng tín nhiệm nhất. Thành phố Ngưu Thành nằm ở giữa thành phố Yến và thành phố Đan Thành, cách thành phố Yến khoảng 100km, về tổng thể thì nền kinh tế của thành phố này nằm ở mức trung bình của tỉnh Yến, là một thành phố bảo thủ dày dạn kinh nghiệm, nền kinh tế không có điểm sáng gì, về chính trị thì cũng không gì đáng nói, là dạng nửa vời, thuộc loại rất dễ dàng bị người khác quên mất.
Ngưu Thành rất ít được người khác nhắc tới, trong cảm nhận chung của mọi người thì cũng không có ấn tượng gì với Đồ Giang Hoa. Khi Phạm Duệ Hằng nhắc tới thì mấy người ở đây mới nhớ tới tuổi của Đồ Giang Hoa cũng đang rất tràn đầy hứa hẹn, là Bí thư Thành ủy của Ngưu Thành mà năm nay y mới 40 tuổi.
Đồ Giang Hoa tốt nghiệp Đại Học Thanh Hoa, là cán bộ có hình tượng học giả, đương nhiên, một học giả khi bước vào chốn quan trường thì khí chất học giả sẽ biến mất gần hết, trở thành khí chất của cán bộ. Nhưng dù sao, y cũng là một nghiên cứu sinh, dáng người trung bình, mang cặp kính mắt màu bạc, nói chuyện chậm rãi, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, vẻ ôn hòa tươi cười dường như không bao giờ tắt ở trên mặt, là nhân vật hiếm thấy khi có sự kết hợp hoàn mỹ giữa khí chất học giả và khí chất cán bộ trong chốn quan trường.
Phạm Duệ Hằng nhắc tới Đồ Giang Hoa, Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng liếc nhìn nhau, trong lòng hiện ra một tia kinh ngạc. Đồ Giang Hoa có lý lịch kinh nghiệm so với Phương Tiến Giang thì còn đẹp hơn, nếu y cùng cạnh tranh với Phương Tiến Giang vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường thì ưu thế trội hơn rất rõ ràng.
Nhưng việc đẩy Phương Tiến Giang đi là để vị trí trống này cho nhân vật của Phó gia hàng không tới đảm nhiệm, nếu lúc này Phạm Duệ Hằng phức tạp hóa vấn đề thì sẽ khiến cho các biến cố sẽ dễ dàng lan tràn phát sinh, Diệp Thạch Sinh liền đưa ra quyết định:
- Đồng chí Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường là đã trải qua sự xét duyệt thận trọng của Ban Tổ chức cán bộ, cũng là kết quả mà tôi và hai đồng chí Thôi Hướng và Mai Thái Bình đã nhiều lần thảo luận. Tuy rằng đồng chí Tiến Giang nhiều năm làm công tác tổ chức, nhưng đồng chí này có cái nhìn đại cục, có năng lực tổng hợp và phối hợp với những cán bộ khác. Tôi cho rằng đồng chí Tiến Giang mặc dù có nhiều tuổi hơn một chút, nhưng đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường sẽ có uy vọng hơn so với đồng chí Giang Hoa, cũng dễ dàng hơn trong việc dẫn dắt thành phố Tần Đường rảo bước tiến về phía trước.
Phạm Duệ Hằng biến sắc, hết sức không vui nói:
- Bí thư Diệp, tôi là Phó Bí thư thứ nhất Tỉnh ủy, vấn đề nhân sự thì tôi cũng có quyền lên tiếng. Ngài cùng ai thương lượng thì tôi mặc kệ, nhưng trước đó không thông báo cho tôi biết. Việc đề cử đồng chí Phương Tiến Giang, tôi không thể đồng ý.
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, không rõ vì sao đột nhiên Phạm Duệ Hằng lại làm khó dễ như vậy, rốt cuộc là vì bản thân Phương Tiến Giang hay là bởi bản thân sự việc nên làm cho ông ta không vui?
Quả thật trước đó Diệp Thạch Sinh không thảo luận qua với Phạm Duệ Hằng, đương nhiên cũng phải nói là không nói lời nào. Trước đó, Diệp Thạch Sinh cũng đã gọi điện thoại cho Phạm Duệ Hằng và nói qua về việc này, nhưng không nói quá tỉ mỉ, hơn nữa lúc ấy Phạm Duệ Hằng cũng không hỏi sâu về chi tiết, chỉ nói rằng đợi sau khi Bí thư Diệp đề cử thì lúc đó ông ta mới phát biểu cái nhìn của mình. Không nghĩ tới lúc đề danh thì đột nhiên Phạm Duệ Hằng lại đổi ý, cuối cùng là có chủ ý gì đây?
Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng liếc nhìn nhau đầy nghi vấn, Mai Thái Bình lại cúi đầu không nói, thái độ dường như xem đây là sự kiện không liên quan gì đến mình.
Đêm qua Hạ Tưởng vừa trải qua một trận chiến đấu không chút cân sức, hắn như một người đầy rẫy thủ đoạn đối phó với một kẻ mới học nghề. Nhưng dù sao mà nói thì hắn cũng như những người đàn ông khác, sau khi chiến đấu xong đều rơi vào tình trạng kiệt sức. Hiện tại, nếu hắn tiếp tục đại chiến với Liên Nhược Hạm ba mươi hiệp nữa thì cũng có thể vác súng lên ngựa, nhưng sợ rằng cũng sẽ mệt đến nổi lưng cũng không thể đứng thẳng
Đàn ông, đối mặt với sự thèm muốn của đàn bà thì lúc này lại đứng ở thế kẻ yếu.
Thật ra thì Hạ Tưởng cũng có ý muốn, dù sao hắn và Liên Nhược Hạm tình cảm sâu xa nhưng cơ hội hai người ở cùng một chỗ với nhau thì cũng ít, số lần hai người làm cái kia cũng ít đến đáng thương. Vì thế, hắn liền hiên ngang lẫm liệt cởi phăng áo ra.
- Nào, đến đây, dụ dỗ kiểu này thì cho dù thành quỷ phong lưu anh cũng phải liều mạng…
Liên Nhược Hạm cười đến độ cả người run rẩy:
- Anh… anh làm em cười chết mất, lại còn bảo em dụ dỗ. Những lần trước anh đều như rồng, như hổ làm cho em phát khiếp, chưa bao giờ gặp anh có cái bộ dạng mệt đến chết khiếp như lúc này.
Trước khác, nay khác, không thể so sánh với nhau được. Hạ Tưởng âm thầm lau mồ hôi, vừa đúng lúc chuông điện thoại kêu vang lên.
Liên Nhược Hạm cũng bỏ qua cho hắn:
- Đùa anh thôi. Sau này khi có cơ hội em sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy đâu. Tuy em không phải là bác sỹ nhưng cũng biết lúc này anh đang cần tĩnh dưỡng, phải cố gắng phục hồi sức khỏe cho tốt.
Nếu nói vừa rồi là mồ hôi lạnh đổ ra sau lưng thì bây giờ lại mồ hôi hột lại đổ ra trên đầu. Hạ Tưởng nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua cùng với Cổ Ngọc thì không khỏi xấu hổ, hắn thoáng nhìn lại người mình thì phát hiện ra phía trên bả vai hắn có một loạt các dấu răng, hắn lại sợ tới mức mồ hôi toát ra ướt đẫm. Hắn cũng không hiểu Cổ Ngọc cắn hắn lúc nào thế mà hắn không biết? May quá, thiếu chút nữa thì Liên Nhược Hạm phát hiện ra.
Về sau, ngàn vạn lần không thể để xảy ra tình trạng nguy hiểm như vừa rồi nữa, xử lý việc yêu đương vụng trộm phải thật nghiêm túc như các tính toán trong chính trị, nếu có thể thì còn phải nâng tầm cao của việc này hơn nữa, đảm bảo rằng sau này hắn sẽ không rơi vào trong các rắc rối, phức tạp trong các mối quan hệ, không để mình phải ngã ngựa.
Cuộc điện thoại là do Khâu Tự Phong gọi tới.
Cũng lạ, câu đầu tiên mà Khâu Tự Phong nói lại là một câu đùa:
- Không quấy rầy chuyện tốt cậu đang làm đấy chứ? Tĩnh dưỡng mấy ngày, tinh lực dư thừa, chắc chắn không có tư tưởng thuần khiết.
Đúng thực là nói trúng vào trong nỗi lòng của Hạ Tưởng, hắn thiếu chút nữa là vùng lên mắng Khâu Tự Phong một hồi. Với vẻ tức giận, hắn nói:
- Đúng vậy, Phó Tiên Tiên muốn nằm ở trên giường của tôi nhưng đã bị tôi đuổi đi. Thế nào, anh đã vừa lòng chưa?
- Ha ha…
Khâu Tự Phong biết Hạ Tưởng nói kiểu giận dỗi, y liền cười ha hả không ngừng.
- Phó Tiên Tiên ngực to não bé, tư tưởng phóng khoáng, lại là em gái của Phó Tiên Phong. Nếu có cơ hội như vậy thì phải lập tức oanh tạc, chắc chắn sẽ rất đặc sắc, cũng có thể cấp một liều thuốc bổ mắt cho Phó Tiên Phong. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Có việc nói mau, đừng gây thêm phiền toái.
Hạ Tưởng vừa mới bị Liên Nhược Hạm làm cho sợ chết khiếp, bây giờ lại bị Khâu Tự Phong giễu cợt, vì thế hắn mà không tức giận mới là chuyện lạ.
- Ngưu Kỳ đã động rồi, có muốn theo dõi ông ta không?
Khâu Tự Phong vẫn âm thầm theo dõi thật sát động tĩnh của Ngưu Kỳ và một số nhân vật mấu chốt, có rất nhiều người của Khâu gia ở bên bộ phận An ninh, muốn theo dõi nhất cử nhất động của Ngưu Kỳ thì dễ như trở bàn tay.
- Không làm phiền anh, để Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo gặp gỡ nhau đã rồi sẽ bàn sau.
Hạ Tưởng biết rằng Khâu Tự Phong cũng đang âm thầm giúp hắn một tay, cử người đi truy tìm tung tích của Vương Đại Pháo nhưng chưa tìm ra được. Căn bản bởi vì Phó Tiên Phong sắp xếp đường chạy trốn rất chuyên nghiệp và bí mật, Phó gia cũng có những người rất chuyên nghiệp. Hơn nữa, chủ yếu là con người của Vương Đại Pháo cũng rất không đáng tin, hoạt động thì hoàn toàn không theo quy luật nào cả, lúc y xuất hiện ở đông, lúc lại xuất hiện ở tây, lúc nhanh lúc chậm, cũng không phải là người bình thường. Vì thế, kể cả là điều tra viên cao tay đến đâu cũng không nắm bắt được lối suy nghĩ của y.
Hạ Tưởng cũng không biết việc Vương Đại Pháo đã mất tích, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ rằng để cho cán bộ An ninh quốc gia ra mặt đi bắt Vương Đại Pháo thì không hiện thực lắm, rất dễ nảy sinh ra xung đột với địa phương, nói không chừng còn có thể gây hậu quả ngược lại với ý muốn, rất dễ bị người ta nắm được điểm yếu. Vì vậy, hắn liền khéo léo từ chối ý tốt của Khâu Tự Phong.- Vương Kỳ thì nên theo dõi nhưng Vương Đại Pháo thì không nên. Hiện tại, nếu Ngưu Kỳ đã hành động, tất nhiên y sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt. Tôi nghĩ rằng anh không tiện ra mặt làm gì, rất dễ gây sự chú ý.
Khâu Tự Phong hiểu được ý tứ của Hạ Tưởng, vận dụng cán bộ An ninh quốc gia nhúng tay vào trong các sự kiện của địa phương thì đúng là không hợp quy củ, mà chắc hẳn Hạ Tưởng đã có đối sách. Vì thế, y cũng không quá miễn cưỡng:
- Nếu vậy thì thôi, tôi cũng không khách sáo với cậu làm gì. Dù sao, nhiệm vụ thay cậu giám thị Ngưu Kỳ đã thuận lợi hoàn thành, coi như cũng đã có lời giải thích với cậu.
Nói được mấy câu chính sự rồi y lại chuyển đề tài sang việc khác, nói giọng rất bất đắc dĩ:
- Lần trước, cậu nói đùa mấy câu mà bà chị của tôi như hồi xuân lại. Suốt ngày bà ấy cứ hỏi tôi rằng cậu có bao nhiêu người phụ nữ ở bên cạnh, rồi bà ấy có thể tận dụng mọi thứ để hiểu thêm sâu với cậu được không? Tôi bị bà ta làm phiền đến chết. Cậu nói xem, Phó gia có Phó Tiên Tiên là đủ rồi, vì sao Khâu gia lại còn có thêm một Khâu Tự Điệp? Một cô bé phóng khoáng thì còn có một vẻ được người ta yêu thích, nhưng một bà lão hồi xuân thì mới thật đáng sợ.
Hạ Tưởng cũng sợ Khâu Tự Điệp, hắn vội vàng ngắt lời câu chuyện:
- Thôi, dừng lại ở đây thôi. Hôm nay thời tiết cũng được, tôi đang có tâm tình rất tốt, cuộc nói chuyện này dừng ở đây thôi.
Khâu Tự Phong cười ha hả, cúp điện thoại.
Trong kế hoạch của Hạ Tưởng thì Ngưu Kỳ chính là một mắt xích cực kỳ mấu chốt. Căn cứ vào sự suy đoán của Hạ Tưởng thì từ đầu đến cuối Vương Đại Pháo chỉ sử dụng một tuyến liên hệ, mà tuyến này do Ngưu Kỳ phụ trách. Khang Thiếu Diệp thì không có khả năng ra mặt, Phó Tiên Phong thì lại càng không, bởi vậy tuy rằng sự kiện cao ốc Hỏa Thụ được bày đặt chặt chẽ nhưng trên thực tế các nhiệm vụ cụ thể đều là do Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo thực thi.
Sự kiện cao ốc Hỏa Thụ thì ngay từ đầu quả thật đã thể hiện phong cách của Phó Tiên Phong, sau này lại tỏ ra dấu hiệu không khống chế được tình hình. Về phần sau đó có sự kiện lái xe đụng phải người, Hạ Tưởng lập tức phán đoán rằng đây là kết quả của việc Vương Đại Pháo tự mình phát huy năng lực, còn Phó Tiên Phong sẽ không làm ra các hành vi lỗi thời như vậy, mà lúc ấy chẳng những Vương Đại Pháo thực hiện một loạt các hành động điên cuồng hoàn toàn không có đầu ócgiống như ruồi bọ vậy, tuyệt đối đây không phải là bút tích của người có trí tuệ chính trị như Phó Tiên Phong.
Bởi vậy, Hạ Tưởng có thể suy đoán ra đây là do trí tuệ của Ngưu Kỳ không đủ, ở giữa truyền đạt lời nói có sai lầm. Mà Vương Đại Pháo, đừng nói y là người có trí tuệ, thực ra bảo y là một con lừa ngu ngốc thì cũng không quá đáng.
Nhưng khiến cho Hạ Tưởng từ đó mà đưa ra kết luận Vương Đại Pháo không phải là một người theo nề nếp, trên đường lẩn trốn thì chắc chắn y sẽ không theo một lộ trình cố định, mà là phải đánh võng lúc đông lúc tây, có lẽ không đến được địa điểm dự định để trốn, Vương Đại Pháo sẽ không bởi vì chuyện này mà phải chạy trốn như một con thiêu thân, nếu không vậy thì y không phải là Vương Đại Pháo.
Quả nhiên, đúng như Hạ Tưởng phán đoán.
Hạ Tưởng sớm yêu cầu Khâu Tự Phong thay hắn ngấm ngầm giám sát nhất cử nhất động của Ngưu Kỳ, nếu Vương Đại Pháo không khống chế được thì người mà có thể ra mặt tìm được Vương Đại Pháo cũng chỉ có mỗi một Ngưu Kỳ mà thôi. Rất may là Vương Đại Pháo không làm cho Hạ Tưởng thất vọng, càng không thử thách lòng kiên nhẫn của Hạ Tưởng, chỉ ba ngày sau y đã mất tích, sau đó Ngưu Kỳ đã hành động.
Có thể nói, mới tối hôm qua thực hiện được việc tốt mà sáng sớm ngày hôm nay đã được nghe được một tin tức vô cùng tốt. Điều này làm cho hắn hơi buồn bực, chẳng lẽ Cổ Ngọc lại có thể mang đến vận may cho hắn?
Vừa nghĩ đến Cổ Ngọc thì đã thấy điện thoại của Cổ Ngọc gọi tới, cô chỉ nghiêm trang nói với Hạ Tưởng đúng một câu:
- Ông nội muốn gặp anh.
Sau đó trong điện thoại liền truyền đến giọng nói uy nghiêm của lão Cổ.
- Hạ Tưởng, chuyện vừa mới xảy ra, cậu có giải thích gì không?
Đúng thực là Hạ Tưởng như đứng tim, ngây người ra. Chẳng lẽ Cổ Ngọc đã nói hết sự thực với lão Cổ? Trời ơi, dù cô có là tính cách trẻ con, có những chuyện vẫn là che giấu thì tốt hơn, sao có thể vừa quay lưng thì đã nói ra Mà lão Cổ bảo hắn giải thích? Giải thích… giải thích như thế nào đây?
Huống chi Liên Nhược Hạm cũng đang ở bên cạnh.
Hạ Tưởng lại toàn thân đổ mồ hôi lạnh, may mắn là giọng nói của lão Cổ lại vang lên:
- Tôi đoán là cũng không phải do cậu âm thầm sai khiến, với tính cách của cậu thì cũng không làm cái chuyện lấy Ngưu Kim ra đánh để trút giận, có đúng không vậy?
Hóa ra việc Cổ lão hỏi chính là chuyện làm gãy hai chân của Ngưu Kim, Hạ Tưởng thở phào một hơi rồi đáp:
- Chuyện này cháu không liên quan gì, cháu cũng vừa mới nghe nói thôi, cũng không tìm hiểu nguyên nhân cụ thể. Những việc gì đáng xảy ra thì cũng diễn ra rồi, cho dù là người khác cố ý vì cháu mà thực hiện việc này. Tuy cháu không biết tình huống diễn ra như thế nào nhưng cháu cũng sẽ giả bộ không biết.
Hạ Tưởng không có ý định đánh gãy hai chân của Ngưu Kim, nhưng nếu hai chân y mà bị gãy lìa thì cũng là sự trừng phạt đúng người đúng tội. Tóm lại, hắn không thẹn với lương tâm là được rồi.
Lão Cổ yên tâm:
- Tôi còn đang lo rằng là do cậu ám chỉ người khác làm ra việc này. Nếu là cậu làm thì coi như tôi đã nhìn lầm, chuyện này quá nhỏ mọn và ác độc, tôi không thích điều này.
Bên cạnh lão Cổ truyền đến một giọng nói:
- Ông nội, anh ta thì làm sao có thời gian rảnh để đi nhớ thương một nhân vật nhỏ như Ngưu Kim, ý chí của anh ta rộng lớn, chỉ nghĩ tới việc về lâu về dài mà thôi.
Quả nhiên sau khi đàn ông và đàn bà thực hiện cái chuyện kia xong thì quan hệ liền không giống như trước. Lúc này Cổ Ngọc đã hoàn toàn đứng về phía hắn để nói chuyện. Vẻ mặt Hạ Tưởng bình tĩnh, không dám cười bởi vì Liên Nhược Hạm cách hắn không tới ba mét, cô đang gọt hoa quả cho hắn.
Lão Cổ cười ha hả:
- Nghe thấy không, đến ngay cả Cổ Ngọc cũng hiểu rõ cậu như vậy thì xem ra tôi hiểu lầm cậu rồi. Ngưu Kỳ đã rời thành phố Yến để đi tới Bắc Kinh, y vốn xuất thân cũng từ cảnh sát, cũng biết bày bố một chút mê trận.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Tuy nhiên thủ đoạn của y còn rất non nớt, trong con mắt của ông thì thủ đoạn của y trông rất buồn cười, chẳng khác gì đứa trẻ con vậy.
- Không cần cậu phải khen tôi, tìm không thấy Vương Đại Pháo là bởi vì phản ứng chậm mất một bước. Hiện tại theo dõi Ngưu Kỳ thì chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay, nếu không thì binh lính được đào tạo trong quân đội cả nước chỉ là trò đùa à?
Tâm tình của lão Cổ cũng khá tốt, đợi mấy ngày thì rốt cuộc cũng đã tới thời điểm mấu chốt để phá án, cũng là lúc ông ta nên ra mặt.
- Được rồi, cậu tiếp tục tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa đi, nếu không có việc gì thì quay về thành phố Yến cũng được. Đến lúc đó tôi cũng sẽ trở về cùng cậu, tôi cũng muốn kiểm tra căn biệt thự của tôi đã xây xong chưa. Cậu cứ dưỡng bệnh mãi cũng không được, hơn nữa tôi luôn cảm thấy cậu dưỡng tới dưỡng lui, nói không chừng không có chuyện cũng dưỡng thành có chuyện, có phải không?
Lời nói của lão Cổ đúng là nói đúng sự thật, tối hôm qua đúng là đã xảy ra chuyện. Tuy nhiên, Hạ Tưởng có bị đánh chết cũng không dám thừa nhận, hắn vội cười rồi nói:
- Vâng ạ, lão Cổ nói đúng, cháu cũng thấy tinh lực cả người như đang dư thừa, cũng nên bắt đầu đi làm việc được rồi.
Liên Nhược Hạm liền cười Hạ Tưởng.
- Mới nghỉ tạm mấy ngày mà đã cảm thấy rời chốn quan trường quá lâu rồi sao? Đàn ông, có phải là ở trong chốn quan trường thì luôn được tiền hô hậu ủng, luôn được tỏ vẻ uy phong, đến khi nghỉ ngơi thì không chịu nổi cảm giác vắng vẻ, có đúng không?
- Không phải, anh rất tốt, bất kể là oai phong kẻ trước người sau, hay là một mình yên tĩnh, cuối cùng tình yêu chân thành đối với em thủy chung không bao giờ thay đổi.
Hạ Tưởng không để lỡ cơ hội liền dâng lên một câu nịnh nọt làm xúc động lòng người.
Phụ nữ từ lúc trẻ người non dạ 9 tuổi đến khi trở thành bà già rụng răng 90 tuổi thì vẫn luôn thích lời dễ nghe, nhất là những lời do đàn ông khen tặng. Nếu lại là người đàn ông mà cô ta yêu mến thì lại càng làm cho lòng cô trào dâng niềm xúc động.
Tất nhiên là Liên Nhược Hạm không thể ngoại lệ, lập tức sự vui vẻ hiện lên trên mặt.
- Hôm nay sao miệng lưỡi anh trở nên ngọt đến như vậy, biết nói khéo để làm em vui vẻ, có phải là đã làm chuyện gì khuất tất đuối lý rồi hay không?
Mí mắt Hạ Tưởng liền nhảy dựng mấy cái, đúng là kỳ quái, tối hôm qua hắn vừa mới một lần làm chuyện tốt với Cổ Ngọc mà dường như ai cũng đều nắm được nhược điểm của hắn, ai cũng đều đoán được có chuyện gì đấy diễn ra? Tất nhiên thì thật ra là bọn họ không biết chuyện gì cả, chỉ là do hắn có tật giật mình mà thôi. Mà xem ra đúng thật là không dễ làm chuyện xấu, vì khi nghe lời nói của người khác thì người đó sẽ đều cảm nhận được sự ám chỉ, nhưng thật ra thì không phải, mà do chính sự nghi ngờ và mặc cảm trong lòng tạo ra mà thôi.
Hai ngày qua, thế cục vẫn rất bình lặng, tỉnh Yến không có sự thay đổi gì lớn, thành phố Yến cũng vậy, quận Hà Mã càng giống như mặt nước rất phẳng lặng. Tuy nhiên, cũng không phải là không có chút biến hóa, lời đồn đại Phương Tiến Giang được điều chuyển và bổ nhiệm làm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường thì đã được chứng thực. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã hoàn thành việc khảo tra với Phương Tiến Giang, hơn nữa các ý kiến có liên quan đã được đệ trình tới tay Thôi Hướng, Phó Bí thư chủ quản về nhân sự.
Thôi Hướng liền đề nghị với Diệp Thạch Sinh tổ chức cuộc họp Bí thư để nghiên cứu một chút, Diệp Thạch Sinh đồng ý. Ngay tại buổi chiều hôm đó, bốn người Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng, Thôi Hướng và Mai Thái Bình đã tham gia vào cuộc họp Bí thư tại văn phòng của Diệp Thạch Sinh.
Về lý lịch kinh nghiệm của Phương Tiến Giang thì cũng rất đầy đủ, trên danh nghĩa thì việc đề bạt ông ta thành Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường cũng chỉ là sự điều chuyển ngang, tuy vậy trên thực tế chính là đặt trước một nền móng cơ sở tốt đẹp cho việc thăng tiến sau này. Thành phố Tần Đường là thành phố lớn, được xếp hạng trước top 3 thành phố lớn của tỉnh Yến, nếu đã đảm nhiệm chức vụ này thì trên cơ bản về sau có thể xác định là đi vào hàng ngũ cấp bậc phó Tỉnh.
Nếu bình thường thì Thôi Hướng chắc chắn sẽ đề xuất ý kiến phản đối, bởi vì Phương Tiến Giang và Trần Phong quan hệ cực kỳ tốt, lại không có giao tình gì với y nên nếu y không giơ tay để ngăn cản lại thì sẽ không biểu hiện ra phân lượng của chính mình. Nhưng lần này, y cũng bình tĩnh một cách bất ngờ, không phản đối cũng không ủng hộ, chỉ thản nhiên tỏ vẻ đồng ý.
Mai Thái Bình thì cũng không có ý kiến gì, từ trước đến nay những việc không xung đột gì đến lợi ích của ông ta thì ông ta sẽ thả cho đi. Hơn nữa, Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng quan hệ rất tốt, vì thế thái độ của ông ta là đại biểu cho thái độ của Ban Tổ chức cán bộ, khẳng định sự đề cử Phương Tiến Giang.
Diệp Thạch Sinh thấy đại cục gần như đã định, ông ta liền hỏi Phạm Duệ Hằng:
- Duệ Hằng có ý kiến gì không?
Từ khi vào cuộc họp đến giờ thì Phạm Duệ Hằng vẫn nhíu chặt hai chân mày lại, không nói lời nào, sắc mặt không quá giãn ra, dường như là có tâm sự. Diệp Thạch Sinh hỏi đến làm ông ta giật mình tỉnh lại, xua tay nói:
- Phương Tiến Giang luôn công tác tại Ban Tổ chức cán bộ, bây giờ mà điều chuyển đến thành phố Tần Đường để chủ trì toàn diện các công tác thì tôi cảm thấy khó có thể đảm đương được.
Lời này vừa nói ra lập tức làm ba người còn lại khiếp sợ.
Ai cũng không nghĩ tới Phạm Duệ Hằng sẽ đưa ra lời phản đối, bởi vì Phương Tiến Giang và Phạm Duệ Hằng không có lợi ích gì xung đột với nhau, hơn nữa quan hệ giữa Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng rất tâm đầu ý hợp, Hạ Tưởng lại có quan hệ rất tốt với Phạm Duệ Hằng. Cho dù Phạm Duệ Hằng không để ý tới mặt mũi của Phương Tiến Giang thì nhiều ít cũng phải chiếu cố đến suy nghĩ của Hạ Tưởng, không nghĩ tới ông ta lại nói ra lời cự tuyệt. Hơn nữa, thái độ của ông ta còn rất kiên quyết, làm cho suy tư của những người ngồi ở đây mỗi người mỗi vẻ.
Phạm Duệ Hằng nhìn thấy vẻ giật mình của mấy người liền cười:
- Tôi cảm thấy đồng chí Đồ Giang Hoa thích hợp hơn để đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, đồng chí Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành thì có vẻ thích hợp hơn.
Ban đầu, Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành là Đan Sĩ Kỳ là có ý định điều chuyển đến đảm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh. Không ngờ tình huống có biến, ông ta nhận được lệnh điều động đi tới một thành phố cấp phó tỉnh của tỉnh khác để đảm nhiệm vị trí Thị trưởng. Còn chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành là do Vương Tiếu Mẫn tiếp nhận lại, còn các vị trí khác thì Tỉnh ủy sẽ có sắp xếp khác, tạm thời chưa quyết định. Lúc này, Phạm Duệ Hằng đề nghị Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành là tương đương với việc phá hỏng khả năng bay lên của Vương Tiếu Mẫn.
Đứng ở trên lập trường của Phương Tiến Giang thì sự khác biệt giữa đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường hay là Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành là không lớn, đương nhiên cũng có sự chênh lệch về vị trí nhất định giống như mực nước của cửa sông so với mặt biển. Thành phố Tần Đường ở gần thành phố Yến, là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Yến, tổng sản lượng kinh tế so với thành phố Đan Thành thì lớn hơn rất nhiều, đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường thì trong bước tiếp theo khả năng bay lên sẽ cao hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, thành phố Đan Thành gần đây thế bay lên cũng khá mạnh mẽ, là một trong hai thành phố đầu tiên làm thí điểm cải cách, tốc độ tăng trưởng của nền kinh tế của thành phố Đan Thành đã tăng lên đứng thứ nhất toàn tỉnh, Phương Tiến Giang tiếp nhận chức vụ Bí thư thì cũng tương đương với việc kiếm được một phần chiến tích ở trong đó.
Nhưng trên thực tế thì tiếng tăm của thành phố Tần Đường tốt hơn, dù sao cũng là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Yến, còn nghe có lời đồn rằng về sau Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường sẽ được thăng cấp thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nếu đúng như lời đồn này thì chẳng khác gì thành phố này về sau sẽ thăng cấp, sẽ ở cấp bậc Phó tỉnh.
Đương nhiên, trong lòng mọi người rất rõ ràng việc Đồ Giang Hoa chính là thân tín của Phạm Duệ Hằng.
Đồ Giang Hoa là Bí thư Thành ủy thành phố Ngưu Thành, vẫn là cấp dưới mà Phạm Duệ Hằng tín nhiệm nhất. Thành phố Ngưu Thành nằm ở giữa thành phố Yến và thành phố Đan Thành, cách thành phố Yến khoảng 100km, về tổng thể thì nền kinh tế của thành phố này nằm ở mức trung bình của tỉnh Yến, là một thành phố bảo thủ dày dạn kinh nghiệm, nền kinh tế không có điểm sáng gì, về chính trị thì cũng không gì đáng nói, là dạng nửa vời, thuộc loại rất dễ dàng bị người khác quên mất.
Ngưu Thành rất ít được người khác nhắc tới, trong cảm nhận chung của mọi người thì cũng không có ấn tượng gì với Đồ Giang Hoa. Khi Phạm Duệ Hằng nhắc tới thì mấy người ở đây mới nhớ tới tuổi của Đồ Giang Hoa cũng đang rất tràn đầy hứa hẹn, là Bí thư Thành ủy của Ngưu Thành mà năm nay y mới 40 tuổi.
Đồ Giang Hoa tốt nghiệp Đại Học Thanh Hoa, là cán bộ có hình tượng học giả, đương nhiên, một học giả khi bước vào chốn quan trường thì khí chất học giả sẽ biến mất gần hết, trở thành khí chất của cán bộ. Nhưng dù sao, y cũng là một nghiên cứu sinh, dáng người trung bình, mang cặp kính mắt màu bạc, nói chuyện chậm rãi, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, vẻ ôn hòa tươi cười dường như không bao giờ tắt ở trên mặt, là nhân vật hiếm thấy khi có sự kết hợp hoàn mỹ giữa khí chất học giả và khí chất cán bộ trong chốn quan trường.
Phạm Duệ Hằng nhắc tới Đồ Giang Hoa, Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng liếc nhìn nhau, trong lòng hiện ra một tia kinh ngạc. Đồ Giang Hoa có lý lịch kinh nghiệm so với Phương Tiến Giang thì còn đẹp hơn, nếu y cùng cạnh tranh với Phương Tiến Giang vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường thì ưu thế trội hơn rất rõ ràng.
Nhưng việc đẩy Phương Tiến Giang đi là để vị trí trống này cho nhân vật của Phó gia hàng không tới đảm nhiệm, nếu lúc này Phạm Duệ Hằng phức tạp hóa vấn đề thì sẽ khiến cho các biến cố sẽ dễ dàng lan tràn phát sinh, Diệp Thạch Sinh liền đưa ra quyết định:
- Đồng chí Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường là đã trải qua sự xét duyệt thận trọng của Ban Tổ chức cán bộ, cũng là kết quả mà tôi và hai đồng chí Thôi Hướng và Mai Thái Bình đã nhiều lần thảo luận. Tuy rằng đồng chí Tiến Giang nhiều năm làm công tác tổ chức, nhưng đồng chí này có cái nhìn đại cục, có năng lực tổng hợp và phối hợp với những cán bộ khác. Tôi cho rằng đồng chí Tiến Giang mặc dù có nhiều tuổi hơn một chút, nhưng đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường sẽ có uy vọng hơn so với đồng chí Giang Hoa, cũng dễ dàng hơn trong việc dẫn dắt thành phố Tần Đường rảo bước tiến về phía trước.
Phạm Duệ Hằng biến sắc, hết sức không vui nói:
- Bí thư Diệp, tôi là Phó Bí thư thứ nhất Tỉnh ủy, vấn đề nhân sự thì tôi cũng có quyền lên tiếng. Ngài cùng ai thương lượng thì tôi mặc kệ, nhưng trước đó không thông báo cho tôi biết. Việc đề cử đồng chí Phương Tiến Giang, tôi không thể đồng ý.
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau, không rõ vì sao đột nhiên Phạm Duệ Hằng lại làm khó dễ như vậy, rốt cuộc là vì bản thân Phương Tiến Giang hay là bởi bản thân sự việc nên làm cho ông ta không vui?
Quả thật trước đó Diệp Thạch Sinh không thảo luận qua với Phạm Duệ Hằng, đương nhiên cũng phải nói là không nói lời nào. Trước đó, Diệp Thạch Sinh cũng đã gọi điện thoại cho Phạm Duệ Hằng và nói qua về việc này, nhưng không nói quá tỉ mỉ, hơn nữa lúc ấy Phạm Duệ Hằng cũng không hỏi sâu về chi tiết, chỉ nói rằng đợi sau khi Bí thư Diệp đề cử thì lúc đó ông ta mới phát biểu cái nhìn của mình. Không nghĩ tới lúc đề danh thì đột nhiên Phạm Duệ Hằng lại đổi ý, cuối cùng là có chủ ý gì đây?
Diệp Thạch Sinh và Thôi Hướng liếc nhìn nhau đầy nghi vấn, Mai Thái Bình lại cúi đầu không nói, thái độ dường như xem đây là sự kiện không liên quan gì đến mình.