Phó Tiên Phong lúc đó mới hiểu ra, Hạ Tưởng án binh bất động, vừa không hề lên giọng dùng thế lực khắp nơi đuổi bắt Vương Đại Pháo, cũng không thúc giục cơ quan công an tỉnh Yến phái người đuổi bắt, thậm chí không cho Mã Vạn Chính và Ngô Tài Dương tỉnh Ninh ra tay, chỉ vì trong tầm trí khôn của hắn, nắm bắt rất chuẩn xác bản tính con người, có thể xuyên thấu qua hiện tượng thấy được bản chất, phân tích Vương Đại Pháo vô cùng thấu đáo triệt để. Bởi vậy không ra tay thì thôi, còn nếu ra tay thì nhất định đạt được hiệu quả.
Hạ Tưởng thật sự khôn ngoan như quỷ quái, tính toán không lộ chút sơ hở? Chẳng lẽ hắn nhận định rằng Vương Đại Pháo không đáng tin cậy, sẽ phức tạp hóa vấn đề, sẽ mất đi kiểm soát? Hắn làm sao có thể có con mắt sáng như đuốc mà phán đoán chuẩn xác như vậy? Hắn dựa vào cái gì?
Phó Tiên Phong nghĩ không ra, càng nghĩ không ra càng tức giận. Lại liên tưởng đến tình hình trong tỉnh, y liền kết luận thêm rằng việc Phạm Duệ Hằng gây khó dễ, chắc chắn là kết quả do Hạ Tưởng châm ngòi gây chia rẽ.
Hạ Tưởng, Hạ Tưởng! Mày thật sự đúng là một kẻ xấu xa âm hồn bất tán! Phó Tiên Phong hung hăng mà chửi bới Hạ Tưởng một hồi, nghĩ đến mặc dù trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ y đã hãm hại Hạ Tưởng một phen, nhưng trên thực tế cuối cùng Hạ Tưởng chỉ là bị thương ngoài da. Chẳng những không tổn hao gì hình tượng của hắn, còn khiến uy danh của hắn tăng lên nhiều, và còn khiến Ngô gia mở ra một cánh cửa đối với hắn. Hắn bị thương ngoài da một chút, vết thương thật đúng là có lời, thật sự là kiểu kinh doanh tốt, một vốn bốn lời!
Hừ hừ, còn nhân cơ hội phá tan Thời Trang Hàng Hiệu của y, lại khiến y vô cùng mất mặt trước bác cả và chú ba, cuối cùng còn bình tĩnh chỉ huy bắt được Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ - Sự việc Ngưu Kim nói không chừng chính là Hạ Tưởng sắp đặt, cố ý ép Ngưu Kỳ mắc mưu – Về cơ bản có thể khẳng định, Hạ Tưởng người ở Bắc Kinh, nằm trên giường bệnh, hoàn toàn không ra khỏi cửa, lại lần nữa tỉ mỉ thiết kế một cạm bẫy thật lớn, mà mấy người y và Bạch Chiến Mặc, Khang Thiếu Diệp, còn tự cho là nắm vững tất cả trong lòng bàn tay, không ngờ Hạ Tưởng tráo trở lật lọng, trong nháy mắt, tình thế hoàn toàn thay đổi.
Trên thực tế, mấy người bọn họ đều nằm trong kế hoạch tỉ mỉ của Hạ Tưởng.
Phó Tiên Phong không cam chịu thất bại, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt. Không được, không thể để Vương Đại Pháo trở về thành phố Yến bình an. Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ mà cung khai, tất nhiên sẽ liên lụy đến Khang Thiếu Diệp và Bạch Chiến Mặc. Khang Thiếu Diệp có thể không giữ lại, Bạch Chiến Mặc thì cần phải bảo toàn, bởi vì Bạch Chiến Mặc liên quan đến sự thành bại của 20 tỷ vốn lưu động của y!
Nhất bất tố, nhị bất hưu (Thành ngữ: không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng). Dứt khoát trừ khử Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ, diệt cỏ tận gốc.
Cũng không được, Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ là bị quân đội bắt giữ, ra tay trên đường rất nguy hiểm, nói không chừng còn có thể rơi vào cạm bẫy, lỡ như người ra tay lại bị bắt giữ, sự tình sẽ càng lớn chuyện, làm sao bây giờ?
Phó Tiên Phong lái xe phóng nhanh như bay, không ý thức được trời bắt đầu đổ mưa phùn, gió thu mưa thu khiến lòng người buồn bã. Y mở cửa thông gió ra, bật lên mấy bản nhạc nhẹ thích nghe nhất, thư giãn thần kinh căng thẳng một chút.
Có rồi… Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo từ trước đến nay liên lạc một chiều với Khang Thiếu Diệp. Khang Thiếu Diệp một lần nữa bị bệnh tim đột phát phải vào nằm viện, bệnh tim bất cứ lúc nào cũng có thể chết người, có lẽ Khang Thiếu Diệp bị bệnh nặng không dậy nổi! Nếu Khang Thiếu Diệp bị bệnh mà chết, cũng chết luôn cho xong việc, dù sao còn cảm thấy dễ chịu hơn là y sống mà lúc nào cũng như quả bom hẹn giờ, nói không chừng sẽ nổ tung làm tổn thương đến nhiều người hơn. Dù sao con người cũng phải chết, với thể trạng của Khang Thiếu Diệp, chết sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau lắm, đúng không?
Nếu Khang Thiếu Diệp không thể tỉnh lại, bản án sẽ chỉ đến Khang Thiếu Diệp là thôi. Ngưu Kỳ có cắn lại, cũng không có chứng cớ. Hơn nữa Ngưu Kỳ cũng là người thông minh, tin là gã cũng sẽ không làm ra chuyện không sáng suốt, vì lo nghĩ cho sự bình an của con gã, gã cũng sẽ biết nên làm như thế nào.
Về phần Vương Đại Pháo thì càng không cần lo lắng, Vương Đại Pháo chỉ là một kẻ hay nổ pháo mà thôi. Gã ngay cả ai là pháo thủ cũng không biết, muốn cắn người cũng tìm không ra phương hướng.
Vừa nghĩ tới Vương Đại Pháo Phó Tiên Phong liền tức giận đến hai mắt bốc lửa, nói đi nói lại vẫn là Ngưu Kỳ dùng sai người, tìm súng cũng phải một cây súng tốt mới được, cần gì dùng một khẩu pháo thối rỉ sắt, khiến cho y cảm nhận sâu sắc cái gọi là đại pháo đánh muỗi thật nực cười. Đại pháo đánh muỗi vốn đã đánh không chính xác, lại còn thường xuyên bốc mùi đạn đại pháo, liền càng khiến cho y dở khóc dở cười.
Diệt trừ Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ thì quá mạo hiểm, thôi đi, bắt đầu xuống tay từ Khang Thiếu Diệp, ai bảo Khang Thiếu Diệp không nên thân, tim lại có vấn đề? Phó Tiên Phong liền bấm số điện thoại của Bạch Chiến Mặc.
- Chiến Mặc, anh nghĩ cách tìm một người quen từ nhị viện, nhất định phải là người đáng tin cậy và tin được, phải bằng mọi giá khiến y làm một việc...
Bạch Chiến Mặc gần đây tâm trạng luôn không yên, bị Chu Hồng quyến rũ đến chết mê chết mệt lại muốn tìm cũng tìm không thấy, lòng dạ lúc nào cũng tán loạn. Điện thoại của Phó Tiên Phong gọi đến, y bất chợt không kịpphản ứng, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, lãnh đạo? Có nghiêm trọng không? Ai bị bệnh?
Phó Tiên Phong cười giận dữ:
- Anh đúng là đồ não ngắn, tâm tư để đi đâu hết rồi? Đồ ngu!
Bạch Chiến Mặc giật mình một cái, mới ý thức được điều gì đó, kinh hãi:
- Ý ngài là muốn Thiếu Diệp...
- Thiếu Diệp cũng khá vất vả, lúc nào cũng bệnh cũ tái phát, bệnh tim vốn nguy hiểm, không phải lúc nào cũng có thể cứu chữa kịp thời, đôi khi chỉ là vấn đề chậm trễ vài giây. Tôi trước đây đã chính mắt chứng kiến một bằng hữu sau khi lên bàn phẫu thuật đã không qua khỏi.
Giọng điệu Phó Tiên Phong vô cùng đau đớn nói,
- Cũng không thể trách bác sĩ cấp cứu không kịp, thể trạng mỗi người đều không giống nhau, có phải hay không? Nhất là một số bệnh đột phát, bác sĩ cũng chỉ có thể nói đã cố gắng hết sức...
Bạch Chiến Mặc dập điện thoại, mới phát hiện đầu đầy mồ hôi. Chính trị, quả thật là hiện thực tàn khốc. Phấn đấu tới một vị trí nhất định rồi, để tự bảo vệ mình, không phải anh chết thì tôi sống.
Bạch Chiến Mặc kinh hãi khiếp đảm.
Suy nghĩ một lát, y vẫn hạ quyết tâm, biết có khi nếu không đủ lòng lang dạ sói, cuối cùng xui xẻo lại là bản thân mình. Nếu Khang Thiếu Diệp không tỉnh lại, người được lợi lớn nhất quả thật là y!
Y ngẫm nghĩ một chút, thu gom một vài đồ vật, quyết định tự mình đến bệnh viện một chuyến. Có một số việc không thể nói rõ trong điện thoại, nên trực tiếp gặp mặt giải thích thì có lẽ an toàn hơn, nhất là việc lớn liên quan đến tính mạng con người …
Phó Tiên Phong đi đến nửa đường, sau khi giải thích toàn bộ sự việc với Bạch Chiến Mặc, bất chợt cảm thấy quyết định quay về Bắc Kinh hơi có phần nóng vội, kế sách vừa mới nghĩ đã rất hay, việc gì phải quay về Bắc Kinh để nghe một trận giáo huấn, lại chịu sự xem thường của bác cả và sự châm chọc khiêu khích của chú ba, chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ? Hay là quay về Thành phố Yến đi thôi.
Y chạy đến cửa khẩu trạm dừng kế tiếp gần nhất để ra khỏi đường cao tốc, sau đó lại lần nữa chạy lên đường cao tốc, quay lại đường cũ, chạy nhanh về hướng Nam. Đi được chốc lát lại cảm thấy có gì không ổn, dường như bánh sau bên phải bị xì lốp, y phải tấp xe vào lề, định bụng kiểm tra một chút. Vừa mới ra khỏi xe, liền thấy mấy người đi lên từ dưới rãnh đường. Lúc này trời đã tối, chính xác là thời điểm không rõ ràng nửa sáng nửa tối, Phó Tiên Phong nhìn không rõ bộ dạng của mấy người đi tới, không khỏi trong lòng sợ hãi, cố gắng trấn tĩnh hỏi:
- Các người là ai? Muốn làm gì?
Trả lời y chính là một nắm đấm bay tới giữa mặt, đánh cho y hoa cả mắt, mũi vừa xót vừa đau, lập tức đứng thẳng không nổi. Còn chưa kịp nói thêm gì nữa, lại một cước bay tới giữa bụng, Phó Tiên Phong đau quá ngồi xổm trên mặt đất, oa oa nói lung tung:
- Các người, các người dám đánh tôi, tôi...
Sau đó là một hồi âm thanh bốp chát vang lên, xe của y bị đập nát bét. Hai gã cướp sạch tiền của trên xe, còn hai gã vây quanh y đấm đá túi bụi.
Phó Tiên Phong hai tay không chống nổi bốn tay, đành phải ôm đầu lăn trên mặt đất...
Lúc này, Hạ Tưởng đang trò chuyện vui vẻ cùng Trần Phong ở văn phòng.
Trần Phong cho một viên kẹo trái cây vào trong miệng, sau đó nhào nặn giấy gói kẹo thành một mẩu, ném vào thùng rác, cười hỏi:
- Quái, cậu làm sao lại biết tôi thích ăn kẹo trái cây vị dứa?
Hạ Tưởng ở trước mặt Trần Phong khá cởi mở, không hề câu nệ, mỉm cười:
- Bí thư Trần, không giấu gì ngài, kẹo không phải tôi mua tới, là mượn tới, chính là ứng với một câu thành ngữ - Mượn hoa cúng Phật.
Trần Phong hứng thú:
- Là ai? Cậu thật là nhàn hạ. Bảo cậu mua kẹo, cậu lại có thể nghĩ đến giơ tay hướng người khác mượn, anh thật là.
- Cũng không phải người ngoài, là Biện Tú Linh.
Hạ Tưởng ha hả cười,
- Lần trước đến văn phòng của cô ấy, tình cờ nhìn thấy trên bàn của cô ấy có một viên kẹo, thì biết khẩu vị của cô ấy và ngài không khác nhau lắm. Ngài cũng biết, phụ nữ thích ăn đồ ăn vặt, văn phòng cô ấy chắc chắn có dự trữ. Vừa lúc ngài cần, tôi liền giơ tay hướng cô ấy mượn, ha, không nghĩ là cô ấy có thật.
- Cậu, cậu…
Trần Phong lắc đầu cười to,
- Thật là vô lại, cậu đường đường là một Chủ tịch quận lại mượn kẹo của một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, không sợ bị người khác chế giễu sao?
Hạ Tưởng cười xỏ lá:
- Ngài một Bí thư Thành ủy giơ tay vơi tôi một Chủ tịch quận nhỏ nhoi hỏi kẹo, người ngoài nghe xong còn tưởng rằng ngài đòi tôi hối lộ.
Cũng chỉ Hạ Tưởng dám tùy tiện nói đùa với Trần Phong, đổi người khác, ai dám thất lễ trước mặt Bí thư Thành ủy? Cho dù biết rõ Trần Phong không nổi giận, cũng không ai dám vuốt râu hùm.
Trần Phong hiểu rõ ý tứ của Hạ Tưởng, lời nói mang hai ý nghĩa, dùng ngón tay chỉ chỉ Hạ Tưởng:
- Lúc nào nói chuyện với tôi cũng phục kích, có phải không? Được rồi, tôi biết Biện Tú Linh và cậu quan hệ không tồi, về sau cô ấy đến Thành ủy báo cáo công việc, bảo cô ấy thuận đường ghé đến chỗ của tôi cũng được, ai bảo tôi vô tình ăn kẹo của người ta?
Hạ Tưởng liền liên tục gật đầu:
- Cảm ơn Bí thư Trần. Tuy nhiên kẹo là kẹo của Biện Tú Linh, lại là tôi tự mình đưa đến tay ngài.
- Ha ha, ở Bắc Kinh nằm viện mấy ngày, tôi thấy tinh thần cậu tốt hơn rất nhiều, lại còn theo tôi quấy nhiễu không yên?
Trần Phong quả thật đã sớm hiểu rõ ý tứ của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nói đòi hối lộ, cũng không phải là lời nói thiếu suy nghĩ, mà là có ám chỉ, liền nói:
- Vấn đề Cao Hải không lớn, tôi nói tốt cho ông ta vài câu, che dấu một chút. Hiện tại chủ yếu là thái độ của Hồ Tăng Chu không rõ ràng. Phó Tiên Phong có ý muốn làm to chuyện, nếu muốn sự việc hoàn toàn êm xui, có thể phải gặp một chút khó khăn. Đương nhiên, nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh có người lên tiếng, sẽ khiến rất nhiều tiếng nói nghi ngờ không còn chỗ để nói lý
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Ngôn Hoằng với Hạ Tưởng không quen biết, chỉ biết ông ta và Ngô gia có quan hệ, nhưng chưa bao giờ giao tiếp qua với ông ta. Không có bất kỳ quan hệ qua lại gì, Hạ Tưởng cũng không mở miệng được, nói:
- Xem xét tình hình là được, thật sự phải đến yêu cầu Ủy ban Kỷ luật ra mặt bác bỏ tin đồn, tôi phải kiên trì đến xem có thể cầu tình hay không.
Trần Phong cũng biết rõ quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lý Ngôn Hoằng, cũng không miễn cưỡng:
- Xem xét tình hình là được, tốt nhất là đừng nợ ân tình.
Lập tức lại nói tới việc Vương Đại Pháo sa lưới,
- Nói đến việc Vương Đại Pháo bị bắt, tôi không thể không nói, Tiểu Hạ, kế hoạch của cậu khá là sắc bén!
Hạ Tưởng liền khiêm tốn nói:
- Tôi cũng không dám nhận lời khen của Bí thư Trần. Thật ra việc Vương Đại Pháo này, lại khá huyền bí, tôi cũng thiếu tự tin trong lòng, cũng may cuối cùng có thể coi là giải quyết thuận lợi, cũng chỉ có thể nói là may mắn.
- Bất luận có may mắn gì bên trong, đều đòi hỏi điều kiện tiên quyết là sự bố trí sắp đặt công phu tỉ mỉ. Tôi không tin một người không cần làm gì, lại có thể may mắn thành công.
Trần Phong cảm thán một câu, lại hỏi,
- Lão Cổ người này khá thú vị, ông ta đối với cậu vô cùng coi trọng. Lần này bắt người cũng là ông ta ra tay, phải không? Ông ta đối với cậu không tồi, là nguyên nhân của chính ông ta, hay là bởi vì Cổ Ngọc?
Hạ Tưởng liền phát hiện từ sau chuyện hắn và Cổ Ngọc, mọi người luôn luôn vô tình hoặc cố ý ở trước mặt hỏi tới Cổ Ngọc. Rốt cuộc là hắn quá nhạy cảm, hay là người khác đều là hữu khẩu vô tâm (miệng nói vậy chứ lòng không quan tâm để ý)?
Hạ Tưởng liền cười ha ha:
- Lão Cổ có thể thấy tôi khá vừa mắt, là bạn lâu năm với tôi, cũng giống như Cao lão coi trọng tôi. Ngài cũng biết, con người của tôi tôn trọng người già yêu quý người trẻ.
Trần Phong cười ha ha, sau khi cười xong còn nói:
- Có phải nên ăn mừng một chút việc Vương Đại Pháo sa lưới hay không?
Hạ Tưởng cũng cười:
- Thật đúng là lãnh đạo giỏi, có thể ăn kẹo của cấp dưới, lại vừa có thể khiến cấp dưới chiêu đãi, hơn nữa lý do còn luôn quang minh chính đại.
Trần Phong tâm trạng cũng khá tốt, Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, không nhất thiết phải liên lụy tới ai, chỉ sợ đến lúc đó lại có người bị liên lụy. Nhưng mặc kệ là ai, dù sao thực lực của ông không bị hao tổn là được.
Tóm lại chỉ cần có thể khuấy động lợi ích của người khác, đối với ông có lợi, chính là chuyện tốt. Hơn nữa cũng quả thật là sự kiện cao ốc Hỏa Thụ ảnh hưởng tồi tệ, thủ đoạn quá mức hung ác, không nghiêm trị không đủ để dẹp yên phẫn nộ trong lòng dân.
Buổi tối, Hạ Tưởng liền mời mấy người Trần Phong, Lý Đinh Sơn, Cao Hải cùng ăn cơm. Lúc mấy người ngồi xe đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy, Vu Phồn Nhiên đứng ở trên lầu, chăm chú nhìn ô tô chở mấy người đi xa, khóe môi nhếch lên một tia cười yếu ớt.
Ngày hôm sau, tin tức Vương Đại Pháo sa lưới liền truyền khắp Tỉnh ủy và Thành ủy. Diệp Thạch Sinh đang họp sau khi nghe được tin tức, cũng giật mình kinh hãi. Sau khi hiểu rõ sự tình, lập tức chỉ thị phía công an phái người tiếp ứng, bố trí sắp xếp, nhất thiết phải thuận lợi áp giải Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ trở về tỉnh Yến. Đồng thời, Diệp Thạch Sinh vì tức giận việc Ngưu Kỳ cũng tham dự trong chuyện này, răn dạy Giám đốc Sở Công an tỉnh Mã Kiệt Nghiêm một trận, yêu cầu y nghiêm túc chỉnh đốn đội ngũ công an, nếu trong đội ngũ công an lại xuất hiện phần tử biến chất giống như Ngưu Kỳ thì sẽ hỏi tội y.
Mã Kiệt cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào. Mặc dù Ngưu Kỳ là người của Thị cục, nhưng sự việc tập kích Chủ tịch quận không ngờ lại có cán bộ công an sắp đặt. Y là Giám đốc sở nhưng không làm tròn bổn phận, liền mượn chỉ thị ngọn gió đông của Bí thư Tỉnh ủy, tổ chức một cuộc hội nghị các hệ thống công an toàn tỉnh, truyền đạt tinh thần chỉ thị của Bí thư Diệp, điều tra nghiêm ngặt nhân tố bất ổn trong đội ngũ công an, dựa vào đâu mà xảy ra sự cố ảnh hưởng đến tinh thần của lãnh đạo, cần phải nghiêm túc điều tra canh phòng nghiêm ngặt.
Đồng thời, Mã Kiệt cũng khéo léo phê bình Tôn Định Quốc. Tôn Định Quốc có mặt ở hội nghị, tỏ vẻ tiếp nhận phê bình, sau khi trở về sẽ hết sức quán triệt tinh thần hội nghị tỉnh, sẽ cố gắng nỗ lực thanh tra triệt để đội ngũ công an Thành phố Yến một lần.
Tôn Định Quốc coi đây là cơ hội, rầm rộ khai triển một loạt phong trào vận động chỉnh đốn, lấy tinh thần hội nghị tỉnh làm lý do, hùng hồn mà tranh quyền đoạt lợi với Trần Ngọc Long trong hệ thống công an, lại lần nữa chiếm được không ít địa bàn.
Buổi chiều cùng ngày, Hạ Tưởng giải quyết hết công việc quận Hạ Mã trong tay, sau khi giao một loạt nhiệm vụ cho cấp dưới, liền cùng Triều Vĩ Cương đi tới Tỉnh ủy, hắn phải gặp mặt Diệp Thạch Sinh. Vương Đại Pháo sa lưới chỉ là bước đầu tiên hỗ trợ qua lại với Diệp Thạch Sinh, cũng là một bước rất quan trọng, sự việc liên đến thế cục tỉnh Yến và lợi ích bản thân Phó gia.
Phải đồng loạt tấn công từ trên xuống mới được, nếu không thì Phó Tiên Phong sẽ không cảm giác được cơn đau.
Triều Vĩ Cương lần đầu tiên đến trụ sở Tỉnh ủy, tất cả mọi thứ đều cảm thấy mới lạ, không tránh khỏi quan sát xung quanh, không cẩn thận đụng phải người.
Người Triều Vĩ Cương đụng phải là một người đàn ông trung niên tuổi gần 40, hơi có vẻ quan chức, lúc đi đường ánh mắt nhìn hướng về phía trước, hơi ngạo mạn và tự cao tự đại. Triều Vĩ Cương chẳng những huých y một cái, còn không cẩn thận giẫm lên chân của y, khiến y nổi giận, giơ tay đẩy Triều Vĩ Cương một cái, không kìm nổi giận dữ nói:
- Cậu ở đâu ra vậy? Đi đường không có mắt, không nhìn đường, ba mèo sáu mắt mà nhìn loạn cả lên, bộ dạng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đời, cậu mau nhận lỗi với tôi đi!
Y dùng lực hơi mạnh, Triều Vĩ Cương do không để ý, bị y đẩy lùi vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Triều Vĩ Cương hoảng sợ, vội không ngừng nói:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không nhìn thấy, thật sự rất xin lỗi!
Người đàn ông trung niên vẫn không chịu buông tha:
- Người tôi lớn như vậy mà cậu nhìn cũng không ra, mắt cậu là trái bóng thủy tinh à? Giầy tôi mới mua để cho cậu giẫm lên bẩn hết cả, cậu nói phải làm sao bây giờ?
Người đàn ông trung niên đã nhìn ra Triều Vĩ Cương khiếp đảm, biết Triều Vĩ Cương là chíp hôi chưa biết việc đời. Hôm nay vừa lúc bị giáo huấn, tâm trạng vô cùng không tốt, liền quyết định lấy cậu ta ra để trút giận.
- Lau sạch cho tôi đi!
Người đàn ông trung niên vênh váo tự đắc mà nhấc chân lên.
Trong tình huống bình thường, Hạ Tưởng không chấp nhặt mấy kẻ "cẩu nhãn khán nhân đê" (không coi ai ra gì), nhưng hôm nay hắn tới gặp Diệp Thạch Sinh là có chuyện quan trọng muốn nói, lại không ngờ đụng phải người đàn ông trung niên tự cao tự đại, quanh quẩn ức hiếp Triều Vĩ Cương. Nhìn ánh mắt cầu xin giúp đỡ và vẻ mặt bất đắc dĩ của Triều Vĩ Cương, Hạ Tưởng có muốn không bảo vệ Triều Vĩ Cương cũng không được, liền không chút để ý liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái:
- Đồng chí này, anh làm ở bộ phận nào vậy?
Người đàn ông trung niên nheo mắt liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, phản đối nói:
- Tôi là ai, ai cần cậu lo? Tôi cũng đang muốn hỏi cậu là ai, làm sao lại bỏ mặc cấp dưới của cậu? Nhìn cậu tuổi không lớn, uy phong không nhỏ, đến Tỉnh ủy còn mang theo thuộc hạ, là từ huyện lên hả?
Hạ Tưởng vừa tức vừa cười, hướng Triều Vĩ Cương nháy mắt ra hiệu, ý tứ là bảo Triều Vĩ Cương đi trước. Triều Vĩ Cương tuy rằng sợ hãi, cũng không đến mức mặc kệ Hạ Tưởng, liền lấy hết dũng khí nói:
- Lãnh đạo, là sai sót của tôi, một mình tôi gánh vác, cùng lắm lau giầy giúp ông ấy là được, có gì đặc biệt đâu!
Hạ Tưởng cười khoát tay:
- Ý của tôi cũng là sau khi sự việc của chúng ta xong xuôi, thì đến văn phòng của đồng chí này tự mình giúp ông ấy lau giầy, nhưng ông ấy không nói ông ấy là người của bộ phận nào, nên không có cách nào. Đồng chí này, chúng tôi đang vội, không thể nói nhiều, tạm biệt.
Người đàn ông trung niên thấy Hạ Tưởng muốn chạy, làm sao đồng ý, bước một bước dài đến trước mặt Hạ Tưởng, giận dữ nói:
- Cậu đứng lại đó cho tôi! Giẫm lên người ta còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy. Nơi này là trụ sở Tỉnh ủy, không phải là cái huyện bé tí tẹo của các cậu, muốn ngang ngược thế nào là ngang ngược thế đấy đâu!
Hạ Tưởng thấy Triều Vĩ Cương đi theo phía sau hắn, một chút chủ kiến cũng không có, trong lòng thầm than đúng là tuổi trẻ, ít kinh nghiệm, không biết tùy cơ ứng biến. Nếu là Kim Hồng Tâm lúc này, đã sớm âm thầm thông báo cho Ma Thu. Hắn hiện tại thân phận đã khác, không thể giống như trước đây ra tay đẩy người đàn ông trung niên ra. Dù sao hắn cũng là Chủ tịch của một quận, làm sao có thể đi đánh người ở trụ sở Tỉnh ủy?
Phó Tiên Phong lúc đó mới hiểu ra, Hạ Tưởng án binh bất động, vừa không hề lên giọng dùng thế lực khắp nơi đuổi bắt Vương Đại Pháo, cũng không thúc giục cơ quan công an tỉnh Yến phái người đuổi bắt, thậm chí không cho Mã Vạn Chính và Ngô Tài Dương tỉnh Ninh ra tay, chỉ vì trong tầm trí khôn của hắn, nắm bắt rất chuẩn xác bản tính con người, có thể xuyên thấu qua hiện tượng thấy được bản chất, phân tích Vương Đại Pháo vô cùng thấu đáo triệt để. Bởi vậy không ra tay thì thôi, còn nếu ra tay thì nhất định đạt được hiệu quả.
Hạ Tưởng thật sự khôn ngoan như quỷ quái, tính toán không lộ chút sơ hở? Chẳng lẽ hắn nhận định rằng Vương Đại Pháo không đáng tin cậy, sẽ phức tạp hóa vấn đề, sẽ mất đi kiểm soát? Hắn làm sao có thể có con mắt sáng như đuốc mà phán đoán chuẩn xác như vậy? Hắn dựa vào cái gì?
Phó Tiên Phong nghĩ không ra, càng nghĩ không ra càng tức giận. Lại liên tưởng đến tình hình trong tỉnh, y liền kết luận thêm rằng việc Phạm Duệ Hằng gây khó dễ, chắc chắn là kết quả do Hạ Tưởng châm ngòi gây chia rẽ.
Hạ Tưởng, Hạ Tưởng! Mày thật sự đúng là một kẻ xấu xa âm hồn bất tán! Phó Tiên Phong hung hăng mà chửi bới Hạ Tưởng một hồi, nghĩ đến mặc dù trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ y đã hãm hại Hạ Tưởng một phen, nhưng trên thực tế cuối cùng Hạ Tưởng chỉ là bị thương ngoài da. Chẳng những không tổn hao gì hình tượng của hắn, còn khiến uy danh của hắn tăng lên nhiều, và còn khiến Ngô gia mở ra một cánh cửa đối với hắn. Hắn bị thương ngoài da một chút, vết thương thật đúng là có lời, thật sự là kiểu kinh doanh tốt, một vốn bốn lời!
Hừ hừ, còn nhân cơ hội phá tan Thời Trang Hàng Hiệu của y, lại khiến y vô cùng mất mặt trước bác cả và chú ba, cuối cùng còn bình tĩnh chỉ huy bắt được Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ - Sự việc Ngưu Kim nói không chừng chính là Hạ Tưởng sắp đặt, cố ý ép Ngưu Kỳ mắc mưu – Về cơ bản có thể khẳng định, Hạ Tưởng người ở Bắc Kinh, nằm trên giường bệnh, hoàn toàn không ra khỏi cửa, lại lần nữa tỉ mỉ thiết kế một cạm bẫy thật lớn, mà mấy người y và Bạch Chiến Mặc, Khang Thiếu Diệp, còn tự cho là nắm vững tất cả trong lòng bàn tay, không ngờ Hạ Tưởng tráo trở lật lọng, trong nháy mắt, tình thế hoàn toàn thay đổi.
Trên thực tế, mấy người bọn họ đều nằm trong kế hoạch tỉ mỉ của Hạ Tưởng.
Phó Tiên Phong không cam chịu thất bại, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt. Không được, không thể để Vương Đại Pháo trở về thành phố Yến bình an. Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ mà cung khai, tất nhiên sẽ liên lụy đến Khang Thiếu Diệp và Bạch Chiến Mặc. Khang Thiếu Diệp có thể không giữ lại, Bạch Chiến Mặc thì cần phải bảo toàn, bởi vì Bạch Chiến Mặc liên quan đến sự thành bại của 20 tỷ vốn lưu động của y!
Nhất bất tố, nhị bất hưu (Thành ngữ: không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng). Dứt khoát trừ khử Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ, diệt cỏ tận gốc.
Cũng không được, Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ là bị quân đội bắt giữ, ra tay trên đường rất nguy hiểm, nói không chừng còn có thể rơi vào cạm bẫy, lỡ như người ra tay lại bị bắt giữ, sự tình sẽ càng lớn chuyện, làm sao bây giờ?
Phó Tiên Phong lái xe phóng nhanh như bay, không ý thức được trời bắt đầu đổ mưa phùn, gió thu mưa thu khiến lòng người buồn bã. Y mở cửa thông gió ra, bật lên mấy bản nhạc nhẹ thích nghe nhất, thư giãn thần kinh căng thẳng một chút.
Có rồi… Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo từ trước đến nay liên lạc một chiều với Khang Thiếu Diệp. Khang Thiếu Diệp một lần nữa bị bệnh tim đột phát phải vào nằm viện, bệnh tim bất cứ lúc nào cũng có thể chết người, có lẽ Khang Thiếu Diệp bị bệnh nặng không dậy nổi! Nếu Khang Thiếu Diệp bị bệnh mà chết, cũng chết luôn cho xong việc, dù sao còn cảm thấy dễ chịu hơn là y sống mà lúc nào cũng như quả bom hẹn giờ, nói không chừng sẽ nổ tung làm tổn thương đến nhiều người hơn. Dù sao con người cũng phải chết, với thể trạng của Khang Thiếu Diệp, chết sớm hay muộn cũng chẳng khác nhau lắm, đúng không?
Nếu Khang Thiếu Diệp không thể tỉnh lại, bản án sẽ chỉ đến Khang Thiếu Diệp là thôi. Ngưu Kỳ có cắn lại, cũng không có chứng cớ. Hơn nữa Ngưu Kỳ cũng là người thông minh, tin là gã cũng sẽ không làm ra chuyện không sáng suốt, vì lo nghĩ cho sự bình an của con gã, gã cũng sẽ biết nên làm như thế nào.
Về phần Vương Đại Pháo thì càng không cần lo lắng, Vương Đại Pháo chỉ là một kẻ hay nổ pháo mà thôi. Gã ngay cả ai là pháo thủ cũng không biết, muốn cắn người cũng tìm không ra phương hướng.
Vừa nghĩ tới Vương Đại Pháo Phó Tiên Phong liền tức giận đến hai mắt bốc lửa, nói đi nói lại vẫn là Ngưu Kỳ dùng sai người, tìm súng cũng phải một cây súng tốt mới được, cần gì dùng một khẩu pháo thối rỉ sắt, khiến cho y cảm nhận sâu sắc cái gọi là đại pháo đánh muỗi thật nực cười. Đại pháo đánh muỗi vốn đã đánh không chính xác, lại còn thường xuyên bốc mùi đạn đại pháo, liền càng khiến cho y dở khóc dở cười.
Diệt trừ Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ thì quá mạo hiểm, thôi đi, bắt đầu xuống tay từ Khang Thiếu Diệp, ai bảo Khang Thiếu Diệp không nên thân, tim lại có vấn đề? Phó Tiên Phong liền bấm số điện thoại của Bạch Chiến Mặc.
- Chiến Mặc, anh nghĩ cách tìm một người quen từ nhị viện, nhất định phải là người đáng tin cậy và tin được, phải bằng mọi giá khiến y làm một việc...
Bạch Chiến Mặc gần đây tâm trạng luôn không yên, bị Chu Hồng quyến rũ đến chết mê chết mệt lại muốn tìm cũng tìm không thấy, lòng dạ lúc nào cũng tán loạn. Điện thoại của Phó Tiên Phong gọi đến, y bất chợt không kịpphản ứng, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, lãnh đạo? Có nghiêm trọng không? Ai bị bệnh?
Phó Tiên Phong cười giận dữ:
- Anh đúng là đồ não ngắn, tâm tư để đi đâu hết rồi? Đồ ngu!
Bạch Chiến Mặc giật mình một cái, mới ý thức được điều gì đó, kinh hãi:
- Ý ngài là muốn Thiếu Diệp...
- Thiếu Diệp cũng khá vất vả, lúc nào cũng bệnh cũ tái phát, bệnh tim vốn nguy hiểm, không phải lúc nào cũng có thể cứu chữa kịp thời, đôi khi chỉ là vấn đề chậm trễ vài giây. Tôi trước đây đã chính mắt chứng kiến một bằng hữu sau khi lên bàn phẫu thuật đã không qua khỏi.
Giọng điệu Phó Tiên Phong vô cùng đau đớn nói,
- Cũng không thể trách bác sĩ cấp cứu không kịp, thể trạng mỗi người đều không giống nhau, có phải hay không? Nhất là một số bệnh đột phát, bác sĩ cũng chỉ có thể nói đã cố gắng hết sức...
Bạch Chiến Mặc dập điện thoại, mới phát hiện đầu đầy mồ hôi. Chính trị, quả thật là hiện thực tàn khốc. Phấn đấu tới một vị trí nhất định rồi, để tự bảo vệ mình, không phải anh chết thì tôi sống.
Bạch Chiến Mặc kinh hãi khiếp đảm.
Suy nghĩ một lát, y vẫn hạ quyết tâm, biết có khi nếu không đủ lòng lang dạ sói, cuối cùng xui xẻo lại là bản thân mình. Nếu Khang Thiếu Diệp không tỉnh lại, người được lợi lớn nhất quả thật là y!
Y ngẫm nghĩ một chút, thu gom một vài đồ vật, quyết định tự mình đến bệnh viện một chuyến. Có một số việc không thể nói rõ trong điện thoại, nên trực tiếp gặp mặt giải thích thì có lẽ an toàn hơn, nhất là việc lớn liên quan đến tính mạng con người …
Phó Tiên Phong đi đến nửa đường, sau khi giải thích toàn bộ sự việc với Bạch Chiến Mặc, bất chợt cảm thấy quyết định quay về Bắc Kinh hơi có phần nóng vội, kế sách vừa mới nghĩ đã rất hay, việc gì phải quay về Bắc Kinh để nghe một trận giáo huấn, lại chịu sự xem thường của bác cả và sự châm chọc khiêu khích của chú ba, chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ? Hay là quay về Thành phố Yến đi thôi.
Y chạy đến cửa khẩu trạm dừng kế tiếp gần nhất để ra khỏi đường cao tốc, sau đó lại lần nữa chạy lên đường cao tốc, quay lại đường cũ, chạy nhanh về hướng Nam. Đi được chốc lát lại cảm thấy có gì không ổn, dường như bánh sau bên phải bị xì lốp, y phải tấp xe vào lề, định bụng kiểm tra một chút. Vừa mới ra khỏi xe, liền thấy mấy người đi lên từ dưới rãnh đường. Lúc này trời đã tối, chính xác là thời điểm không rõ ràng nửa sáng nửa tối, Phó Tiên Phong nhìn không rõ bộ dạng của mấy người đi tới, không khỏi trong lòng sợ hãi, cố gắng trấn tĩnh hỏi:
- Các người là ai? Muốn làm gì?
Trả lời y chính là một nắm đấm bay tới giữa mặt, đánh cho y hoa cả mắt, mũi vừa xót vừa đau, lập tức đứng thẳng không nổi. Còn chưa kịp nói thêm gì nữa, lại một cước bay tới giữa bụng, Phó Tiên Phong đau quá ngồi xổm trên mặt đất, oa oa nói lung tung:
- Các người, các người dám đánh tôi, tôi...
Sau đó là một hồi âm thanh bốp chát vang lên, xe của y bị đập nát bét. Hai gã cướp sạch tiền của trên xe, còn hai gã vây quanh y đấm đá túi bụi.
Phó Tiên Phong hai tay không chống nổi bốn tay, đành phải ôm đầu lăn trên mặt đất...
Lúc này, Hạ Tưởng đang trò chuyện vui vẻ cùng Trần Phong ở văn phòng.
Trần Phong cho một viên kẹo trái cây vào trong miệng, sau đó nhào nặn giấy gói kẹo thành một mẩu, ném vào thùng rác, cười hỏi:
- Quái, cậu làm sao lại biết tôi thích ăn kẹo trái cây vị dứa?
Hạ Tưởng ở trước mặt Trần Phong khá cởi mở, không hề câu nệ, mỉm cười:
- Bí thư Trần, không giấu gì ngài, kẹo không phải tôi mua tới, là mượn tới, chính là ứng với một câu thành ngữ - Mượn hoa cúng Phật.
Trần Phong hứng thú:
- Là ai? Cậu thật là nhàn hạ. Bảo cậu mua kẹo, cậu lại có thể nghĩ đến giơ tay hướng người khác mượn, anh thật là.
- Cũng không phải người ngoài, là Biện Tú Linh.
Hạ Tưởng ha hả cười,
- Lần trước đến văn phòng của cô ấy, tình cờ nhìn thấy trên bàn của cô ấy có một viên kẹo, thì biết khẩu vị của cô ấy và ngài không khác nhau lắm. Ngài cũng biết, phụ nữ thích ăn đồ ăn vặt, văn phòng cô ấy chắc chắn có dự trữ. Vừa lúc ngài cần, tôi liền giơ tay hướng cô ấy mượn, ha, không nghĩ là cô ấy có thật.
- Cậu, cậu…
Trần Phong lắc đầu cười to,
- Thật là vô lại, cậu đường đường là một Chủ tịch quận lại mượn kẹo của một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, không sợ bị người khác chế giễu sao?
Hạ Tưởng cười xỏ lá:
- Ngài một Bí thư Thành ủy giơ tay vơi tôi một Chủ tịch quận nhỏ nhoi hỏi kẹo, người ngoài nghe xong còn tưởng rằng ngài đòi tôi hối lộ.
Cũng chỉ Hạ Tưởng dám tùy tiện nói đùa với Trần Phong, đổi người khác, ai dám thất lễ trước mặt Bí thư Thành ủy? Cho dù biết rõ Trần Phong không nổi giận, cũng không ai dám vuốt râu hùm.
Trần Phong hiểu rõ ý tứ của Hạ Tưởng, lời nói mang hai ý nghĩa, dùng ngón tay chỉ chỉ Hạ Tưởng:
- Lúc nào nói chuyện với tôi cũng phục kích, có phải không? Được rồi, tôi biết Biện Tú Linh và cậu quan hệ không tồi, về sau cô ấy đến Thành ủy báo cáo công việc, bảo cô ấy thuận đường ghé đến chỗ của tôi cũng được, ai bảo tôi vô tình ăn kẹo của người ta?
Hạ Tưởng liền liên tục gật đầu:
- Cảm ơn Bí thư Trần. Tuy nhiên kẹo là kẹo của Biện Tú Linh, lại là tôi tự mình đưa đến tay ngài.
- Ha ha, ở Bắc Kinh nằm viện mấy ngày, tôi thấy tinh thần cậu tốt hơn rất nhiều, lại còn theo tôi quấy nhiễu không yên?
Trần Phong quả thật đã sớm hiểu rõ ý tứ của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nói đòi hối lộ, cũng không phải là lời nói thiếu suy nghĩ, mà là có ám chỉ, liền nói: Text được lấy tại
- Vấn đề Cao Hải không lớn, tôi nói tốt cho ông ta vài câu, che dấu một chút. Hiện tại chủ yếu là thái độ của Hồ Tăng Chu không rõ ràng. Phó Tiên Phong có ý muốn làm to chuyện, nếu muốn sự việc hoàn toàn êm xui, có thể phải gặp một chút khó khăn. Đương nhiên, nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh có người lên tiếng, sẽ khiến rất nhiều tiếng nói nghi ngờ không còn chỗ để nói lý
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Ngôn Hoằng với Hạ Tưởng không quen biết, chỉ biết ông ta và Ngô gia có quan hệ, nhưng chưa bao giờ giao tiếp qua với ông ta. Không có bất kỳ quan hệ qua lại gì, Hạ Tưởng cũng không mở miệng được, nói:
- Xem xét tình hình là được, thật sự phải đến yêu cầu Ủy ban Kỷ luật ra mặt bác bỏ tin đồn, tôi phải kiên trì đến xem có thể cầu tình hay không.
Trần Phong cũng biết rõ quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lý Ngôn Hoằng, cũng không miễn cưỡng:
- Xem xét tình hình là được, tốt nhất là đừng nợ ân tình.
Lập tức lại nói tới việc Vương Đại Pháo sa lưới,
- Nói đến việc Vương Đại Pháo bị bắt, tôi không thể không nói, Tiểu Hạ, kế hoạch của cậu khá là sắc bén!
Hạ Tưởng liền khiêm tốn nói:
- Tôi cũng không dám nhận lời khen của Bí thư Trần. Thật ra việc Vương Đại Pháo này, lại khá huyền bí, tôi cũng thiếu tự tin trong lòng, cũng may cuối cùng có thể coi là giải quyết thuận lợi, cũng chỉ có thể nói là may mắn.
- Bất luận có may mắn gì bên trong, đều đòi hỏi điều kiện tiên quyết là sự bố trí sắp đặt công phu tỉ mỉ. Tôi không tin một người không cần làm gì, lại có thể may mắn thành công.
Trần Phong cảm thán một câu, lại hỏi,
- Lão Cổ người này khá thú vị, ông ta đối với cậu vô cùng coi trọng. Lần này bắt người cũng là ông ta ra tay, phải không? Ông ta đối với cậu không tồi, là nguyên nhân của chính ông ta, hay là bởi vì Cổ Ngọc?
Hạ Tưởng liền phát hiện từ sau chuyện hắn và Cổ Ngọc, mọi người luôn luôn vô tình hoặc cố ý ở trước mặt hỏi tới Cổ Ngọc. Rốt cuộc là hắn quá nhạy cảm, hay là người khác đều là hữu khẩu vô tâm (miệng nói vậy chứ lòng không quan tâm để ý)?
Hạ Tưởng liền cười ha ha:
- Lão Cổ có thể thấy tôi khá vừa mắt, là bạn lâu năm với tôi, cũng giống như Cao lão coi trọng tôi. Ngài cũng biết, con người của tôi tôn trọng người già yêu quý người trẻ.
Trần Phong cười ha ha, sau khi cười xong còn nói:
- Có phải nên ăn mừng một chút việc Vương Đại Pháo sa lưới hay không?
Hạ Tưởng cũng cười:
- Thật đúng là lãnh đạo giỏi, có thể ăn kẹo của cấp dưới, lại vừa có thể khiến cấp dưới chiêu đãi, hơn nữa lý do còn luôn quang minh chính đại.
Trần Phong tâm trạng cũng khá tốt, Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, không nhất thiết phải liên lụy tới ai, chỉ sợ đến lúc đó lại có người bị liên lụy. Nhưng mặc kệ là ai, dù sao thực lực của ông không bị hao tổn là được.
Tóm lại chỉ cần có thể khuấy động lợi ích của người khác, đối với ông có lợi, chính là chuyện tốt. Hơn nữa cũng quả thật là sự kiện cao ốc Hỏa Thụ ảnh hưởng tồi tệ, thủ đoạn quá mức hung ác, không nghiêm trị không đủ để dẹp yên phẫn nộ trong lòng dân.
Buổi tối, Hạ Tưởng liền mời mấy người Trần Phong, Lý Đinh Sơn, Cao Hải cùng ăn cơm. Lúc mấy người ngồi xe đi ra khỏi tòa nhà Thành ủy, Vu Phồn Nhiên đứng ở trên lầu, chăm chú nhìn ô tô chở mấy người đi xa, khóe môi nhếch lên một tia cười yếu ớt.
Ngày hôm sau, tin tức Vương Đại Pháo sa lưới liền truyền khắp Tỉnh ủy và Thành ủy. Diệp Thạch Sinh đang họp sau khi nghe được tin tức, cũng giật mình kinh hãi. Sau khi hiểu rõ sự tình, lập tức chỉ thị phía công an phái người tiếp ứng, bố trí sắp xếp, nhất thiết phải thuận lợi áp giải Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ trở về tỉnh Yến. Đồng thời, Diệp Thạch Sinh vì tức giận việc Ngưu Kỳ cũng tham dự trong chuyện này, răn dạy Giám đốc Sở Công an tỉnh Mã Kiệt Nghiêm một trận, yêu cầu y nghiêm túc chỉnh đốn đội ngũ công an, nếu trong đội ngũ công an lại xuất hiện phần tử biến chất giống như Ngưu Kỳ thì sẽ hỏi tội y.
Mã Kiệt cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào. Mặc dù Ngưu Kỳ là người của Thị cục, nhưng sự việc tập kích Chủ tịch quận không ngờ lại có cán bộ công an sắp đặt. Y là Giám đốc sở nhưng không làm tròn bổn phận, liền mượn chỉ thị ngọn gió đông của Bí thư Tỉnh ủy, tổ chức một cuộc hội nghị các hệ thống công an toàn tỉnh, truyền đạt tinh thần chỉ thị của Bí thư Diệp, điều tra nghiêm ngặt nhân tố bất ổn trong đội ngũ công an, dựa vào đâu mà xảy ra sự cố ảnh hưởng đến tinh thần của lãnh đạo, cần phải nghiêm túc điều tra canh phòng nghiêm ngặt.
Đồng thời, Mã Kiệt cũng khéo léo phê bình Tôn Định Quốc. Tôn Định Quốc có mặt ở hội nghị, tỏ vẻ tiếp nhận phê bình, sau khi trở về sẽ hết sức quán triệt tinh thần hội nghị tỉnh, sẽ cố gắng nỗ lực thanh tra triệt để đội ngũ công an Thành phố Yến một lần.
Tôn Định Quốc coi đây là cơ hội, rầm rộ khai triển một loạt phong trào vận động chỉnh đốn, lấy tinh thần hội nghị tỉnh làm lý do, hùng hồn mà tranh quyền đoạt lợi với Trần Ngọc Long trong hệ thống công an, lại lần nữa chiếm được không ít địa bàn.
Buổi chiều cùng ngày, Hạ Tưởng giải quyết hết công việc quận Hạ Mã trong tay, sau khi giao một loạt nhiệm vụ cho cấp dưới, liền cùng Triều Vĩ Cương đi tới Tỉnh ủy, hắn phải gặp mặt Diệp Thạch Sinh. Vương Đại Pháo sa lưới chỉ là bước đầu tiên hỗ trợ qua lại với Diệp Thạch Sinh, cũng là một bước rất quan trọng, sự việc liên đến thế cục tỉnh Yến và lợi ích bản thân Phó gia.
Phải đồng loạt tấn công từ trên xuống mới được, nếu không thì Phó Tiên Phong sẽ không cảm giác được cơn đau.
Triều Vĩ Cương lần đầu tiên đến trụ sở Tỉnh ủy, tất cả mọi thứ đều cảm thấy mới lạ, không tránh khỏi quan sát xung quanh, không cẩn thận đụng phải người.
Người Triều Vĩ Cương đụng phải là một người đàn ông trung niên tuổi gần 40, hơi có vẻ quan chức, lúc đi đường ánh mắt nhìn hướng về phía trước, hơi ngạo mạn và tự cao tự đại. Triều Vĩ Cương chẳng những huých y một cái, còn không cẩn thận giẫm lên chân của y, khiến y nổi giận, giơ tay đẩy Triều Vĩ Cương một cái, không kìm nổi giận dữ nói:
- Cậu ở đâu ra vậy? Đi đường không có mắt, không nhìn đường, ba mèo sáu mắt mà nhìn loạn cả lên, bộ dạng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đời, cậu mau nhận lỗi với tôi đi!
Y dùng lực hơi mạnh, Triều Vĩ Cương do không để ý, bị y đẩy lùi vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Triều Vĩ Cương hoảng sợ, vội không ngừng nói:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không nhìn thấy, thật sự rất xin lỗi!
Người đàn ông trung niên vẫn không chịu buông tha:
- Người tôi lớn như vậy mà cậu nhìn cũng không ra, mắt cậu là trái bóng thủy tinh à? Giầy tôi mới mua để cho cậu giẫm lên bẩn hết cả, cậu nói phải làm sao bây giờ?
Người đàn ông trung niên đã nhìn ra Triều Vĩ Cương khiếp đảm, biết Triều Vĩ Cương là chíp hôi chưa biết việc đời. Hôm nay vừa lúc bị giáo huấn, tâm trạng vô cùng không tốt, liền quyết định lấy cậu ta ra để trút giận.
- Lau sạch cho tôi đi!
Người đàn ông trung niên vênh váo tự đắc mà nhấc chân lên.
Trong tình huống bình thường, Hạ Tưởng không chấp nhặt mấy kẻ "cẩu nhãn khán nhân đê" (không coi ai ra gì), nhưng hôm nay hắn tới gặp Diệp Thạch Sinh là có chuyện quan trọng muốn nói, lại không ngờ đụng phải người đàn ông trung niên tự cao tự đại, quanh quẩn ức hiếp Triều Vĩ Cương. Nhìn ánh mắt cầu xin giúp đỡ và vẻ mặt bất đắc dĩ của Triều Vĩ Cương, Hạ Tưởng có muốn không bảo vệ Triều Vĩ Cương cũng không được, liền không chút để ý liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái:
- Đồng chí này, anh làm ở bộ phận nào vậy?
Người đàn ông trung niên nheo mắt liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, phản đối nói:
- Tôi là ai, ai cần cậu lo? Tôi cũng đang muốn hỏi cậu là ai, làm sao lại bỏ mặc cấp dưới của cậu? Nhìn cậu tuổi không lớn, uy phong không nhỏ, đến Tỉnh ủy còn mang theo thuộc hạ, là từ huyện lên hả?
Hạ Tưởng vừa tức vừa cười, hướng Triều Vĩ Cương nháy mắt ra hiệu, ý tứ là bảo Triều Vĩ Cương đi trước. Triều Vĩ Cương tuy rằng sợ hãi, cũng không đến mức mặc kệ Hạ Tưởng, liền lấy hết dũng khí nói:
- Lãnh đạo, là sai sót của tôi, một mình tôi gánh vác, cùng lắm lau giầy giúp ông ấy là được, có gì đặc biệt đâu!
Hạ Tưởng cười khoát tay:
- Ý của tôi cũng là sau khi sự việc của chúng ta xong xuôi, thì đến văn phòng của đồng chí này tự mình giúp ông ấy lau giầy, nhưng ông ấy không nói ông ấy là người của bộ phận nào, nên không có cách nào. Đồng chí này, chúng tôi đang vội, không thể nói nhiều, tạm biệt.
Người đàn ông trung niên thấy Hạ Tưởng muốn chạy, làm sao đồng ý, bước một bước dài đến trước mặt Hạ Tưởng, giận dữ nói:
- Cậu đứng lại đó cho tôi! Giẫm lên người ta còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy. Nơi này là trụ sở Tỉnh ủy, không phải là cái huyện bé tí tẹo của các cậu, muốn ngang ngược thế nào là ngang ngược thế đấy đâu!
Hạ Tưởng thấy Triều Vĩ Cương đi theo phía sau hắn, một chút chủ kiến cũng không có, trong lòng thầm than đúng là tuổi trẻ, ít kinh nghiệm, không biết tùy cơ ứng biến. Nếu là Kim Hồng Tâm lúc này, đã sớm âm thầm thông báo cho Ma Thu. Hắn hiện tại thân phận đã khác, không thể giống như trước đây ra tay đẩy người đàn ông trung niên ra. Dù sao hắn cũng là Chủ tịch của một quận, làm sao có thể đi đánh người ở trụ sở Tỉnh ủy?