Hạ Tưởng đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, nhìn những đám lá rụng xuống nhuộm một màu khô vàng, còn có những cây cỏ non run lạnh trong gió thu, trong lòng thấy vô cùng trống trải. Quận Hạ Mã thành lập mới được mấy tháng, ào ào vũ bão, tranh chấp không ngừng, trong nước, muốn có được thành đạt chân chính, muốn vùng vẫy chân tay, nói sao mà dễ? Có bao nhiêu kẻ thù chính trị đang nhìn chòng chọc chờ anh phạm sai lầm. Lại có bao nhiêu người nhìn vào thị trường bất động sản đang phát triển mạnh mẽ của quận Hạ Mã, không phải muốn đầu tư thật lòng, mà là muốn cuốn sạch lợi ích? Trời lớn đất lớn, nhưng lợi ích vẫn là lớn nhất, vì lợi ích, quận Hạ Mã trở thành vùng đất cần phải tranh giành.
Vốn nghĩ rằng Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, có thể vặn được Khang Thiếu Diệp, không ngờ Khang Thiếu Diệp đã chết trước mất rồi, khiến cho việc sa lưới của Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ thiếu đi hiệu quả chấn động. Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng đoán được cái chết của Khang Thiếu Diệp khẳng định là có người đã tác động ngầm gì đó vào, cũng coi như không tồi, chí ít việc sa lưới của Vương Đại Pháo cũng khiến cho một số người sợ hãi. Nếu cái chết của Khang Thiếu Diệp thật sự có vấn đề, người nào đó đã chẳng khác nào trên cổ đã treo một cái gông.
Đồng thời, Hạ Tưởng cũng không muốn buông tha Bạch Chiến Mặc.
Nếu như nói những tranh đấu trước đây với Bạch Chiến Mặc là chính kiến bất đồng, hoặc là bất đồng về lập trường, Hạ Tưởng nguyện ý cùng ông ta đem tất cả mọi việc đưa ra chỗ công khai. Nhưng từ sau sự việc ở cao ốc Hỏa Thụ, lại thêm cái chết bất ngờ của Khang Thiếu Diệp, đã khiến hắn xem thấp cách đối nhân xử thế của Bạch Chiến Mặc, và đưa ra quyết tâm phải lật đổ Bạch Chiến Mặc.
Giữ Bạch Chiến Mặc ở lại quận Hạ Mã, tuyệt đối tai họa lâu dài về sau, Hạ Tưởng lần đầu tiên sản sinh ý nghĩ phải đánh đổ Bạch Chiến Mặc thề không bỏ qua.
Đánh bại được Bạch Chiến Mặc rồi, giống như cắt đứt được cánh tay của Phó Tiên Phong ở quận Hạ Mã, cũng có lợi cho hắn về sau thong dong mà đối phó với Nguyên Minh Lượng ở quận Hạ Mã.
Vì một loạt sự kiện, Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân của quận Hạ Mã kéo dài lại kéo dài, trên thực tế cho đến hiện tại, hắn chỉ là Phó bí thư, Phó chủ tịch quận Hạ Mã, thay mặt Chủ tịch quận, vốn đã quyết định xong cuối tháng 11 tổ chức Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, bây giờ vì cái chết bất ngờ của Khang Thiếu Diệp, lại phải chậm lại.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, được, cái chức thay mặt Chủ tịch quận của hắn đến khi nào mới có thể đi hết trình tự định sẵn, trở thành nhân vật số một của Ủy ban nhân dân quận mà danh tiếng đúng với thực tế?
Sắc trời mỗi lúc một âm u, chỉ trong chốc lát, đã thổi đến những cơn mưa bụi. Một cơn mưa thu một trận rét, mùa đông ở quận Hạ Mã sắp đến rồi.
Nhưng so sánh với mùa đông của thời vụ, Hạ Tưởng lại có lý do tin tưởng, mùa xuân trên chính trị của quận Hạ Mã, thời gian không còn xa nữa.
Không bao lâu, mưa càng lúc càng to, bên ngoài cửa sổ đã thành một màn trắng xóa. Thành phố Yến rất hiếm khi thấy trận mưa thu nào to như thế, Hạ Tưởng thẫn thờ một lát, tâm tư có chút mịt mờ, cho đến khi có tiếng chuông điện thoại mới khiến hắn tỉnh lại, hắn mới lắc đầu cười. Sự lơ đãng vừa rồi, khiến hắn bỗng nhiên có một loại cảm khái kiếp trước kiếp này, vì sự lơ đãng vừa rồi của hắn lại là trong lúc vô ý mà nhớ tới Vệ Tân.
Liên Nhược Hạm đã quay trở về thủ đô, trước khi đi, cô ấy gọi điện đến nói về Vệ Tân. Vệ Tân cố ý để Liên Nhược Hạm gặp Quản Tân Vọng _ đó chính là một kỹ sư mà lần trước Vệ Tân nói là đang theo đuổi cô _ Liên Nhược Hạm đánh giá Quản Tân Vọng là có thể kết giao, liền đồng cảm với lựa chọn của Vệ Tân.
Vệ Tân nghe được sự đồng cảm của Liên Nhược Hạm và thái độ của Hạ Tưởng, cô lại do dự, đối với ý của Liên Nhược Hạm, cô phải suy nghĩ thêm, bây giờ còn trẻ, không muốn suy xét chuyện lớn trong cả đời, còn nữa, phụ nữ trước 30 tuổi mà gã cho người ta là được. Đến 30 tuổi, nếu vẫn không tìm được người thích hợp, thì độc thân là xong rồi.
Vệ Tân của kiếp trước và Vệ Tân của kiếp này, thay đổi cả thời gian và không gian, chỉ có tấm lòng mê say là không thay đổi. Hạ Tưởng nhớ rõ kiếp trước cũng là một ngày thu mưa to gió lớn, lần đầu tiên Vệ Tân cãi nhau với hắn, nguyên nhân cãi nhau chính là vì Vệ Tân muốn kết hôn, xác thực mà nói, Vệ Tân muốn làm vợ hắn, muốn hắn cho cô một danh phận.
Hạ Tưởng lại không hề trả lời, phác sơ qua mà nói hắn chưa kiếm đủ 10 triệu, chưa muốn kết hôn. Vệ Tân luôn ân cần chăm chút, rốt cục lần đầu tiên nổi giận với hắn, nói cô không quan tâm chuyện tiền nong, dù cho hắn chỉ là một tên ăn mày, cô theo hắn đã mấy năm, muốn trở thành người phụ nữ danh tiếng đúng với thực tế của hắn, không muốn không minh bạch mà ở chung cùng hắn như thế.
Hạ Tưởng cũng nổi giận, nói hắn là chủ nghĩa gia trưởng, cả đời không kiếm đủ 10 triệu, cả đời sẽ không kết hôn, Vệ Tân khóc không thành tiếng, đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Bên ngoài mưa to gió lớn, Hạ Tưởng cũng là sống trong phúc mà không biết có phúc, do dự một chút, nhưng rồi cũng không đuổi theo cô, mặc cho bóng dáng yếu ớt của Vệ Tân nhạt dần trong màn mưa mịt mù.
Vậy mà sau mấy tiếng trôi qua, Vệ Tân trở về, còn mua bánh bao và hoa quả mà Hạ Tưởng thích ăn, dường như không có việc gì mà nấu cơm cho hắn, rồi lặng lẽ dọn nhà, giống như chẳng có gì xảy ra vậy. Hạ Tưởng vốn muốn an ủi cô vài câu, nhưng lại thấy bộ dạng tủi thân vẻ mặt cười mà đẫm lệ của Vệ Tân, lại cảm thấy tất cả mọi lời nói đều yếu đuối bất lực _ Hắn không muốn kết hôn, cũng không biết tại sao, dù sao hắn không thuyết phục nổi mình quyết định lấy Vệ Tân…
Đời người, chính là do vô số những tiếc nuối tạo thành, kiếp trước ở cùng với Vệ Tân, cuối cùng vẫn là vận mệnh chia tay, kiếp này gặp lại, vẫn là kết cục hữu duyên vô phận.
Mặc kệ, Hạ Tưởng thở dài một cái, không phải hắn không cho Vệ Tân cơ hội, mà là biết rõ không có kết quả, hà tất phải dẫm lên vết xe đổ? Sai lầm kiếp trước, kiếp này không thể tái phạm, để cho Vệ Tân yên bình mà tìm một người đàn ông yêu cô để sống một cuộc sống tốt đẹp là được rồi, dù cho cô không yêu người đàn ông đó.
Điện thoại là Lý Thấm gọi đến.
Lý Thấm câu đầu tiên đã rất thành khẩn mà nói:
- Xin lỗi, Chủ tịch quận Hạ, tôi sai rồi, bây giờ xin trịnh trọng mà nhận lỗi với anh, anh mắt tinh hơn tôi, tôi còn kém một chút trình độ.
Lời xin lỗi của Lý Thấm lập tức khiến Hạ Tưởng hiểu rõ một sự thật: Thương Mại Trường Cơ thỏa hiệp rồi!
Quả nhiên, liền sau đó Lý Thấm nói với Hạ Tưởng, Thương mại Trường Cơ đã tiếp nhận yêu cầu nâng giá 8%, điều kiện là, đối ngoại nghiêm ngặt giữ bí mật, không cho phép được tiết lộ ra thị trường một chút tin tức bên trong nào, nếu vi ước, Thương mại Trường Cơ có quyền hoàn lại toàn bộ khoản tiền, và phải bồi thường cho họ 10% tiền vi ước.
Bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An đều dè dặt một chút, đáp ứng điều kiện của đối phương. Thẩm Lập Xuân lại không lập tức có biểu thái, nói muốn xin chỉ thị của Chủ tịch Thành một chút, cách làm của Thẩm Lập Xuân phù hợp với trình tự bình thường, và không gây ra những nghi ngờ của Thương mại Trường Cơ.
Thẩm Lập Xuân không chỉ xin chỉ thị của Thành Đạt Tài, mà còn xin chỉ thị của Hạ Tưởng, vì ông ta muốn biết Hạ Tưởng rốt cục muốn bỏ ra một lượng tiền lớn như thế nào vào Thương mại Trường Cơ.
Vì sau khi thâu tóm toàn bộ khu chung cư đang xây dựng của ba công ty bất động sản lớn là bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An và tập đoàn Đạt Tài, thương mại Trường Cơ hoàn toàn nắm trong tay trên 70% thị trường bất động sản của quận Hạ Mã, hơn nữa còn đem mấy công ty bất động sản lớn có tính quyết định và sức ảnh hưởng một mẻ đánh gọn, đã có được đủ năng lượng ảnh hưởng đến bước đi của bất động sản quận Hạ Mã.
Hơn nữa qua loa mà tính, thương mại Trường Cơ nếu thật có khả năng thanh toán toàn bộ khoản tiền nhà, lượng tiền lớn bỏ ra đã đạt tới gần con số khổng lồ là 10 tỷ. Thậm chí không chút khoa trương mà nói, quận Hạ Mã thân là chong chóng đo chiều gió của toàn bộ thị trường bất động sản thành phố Yến, sẽ trở thành đồng hồ đo thời tiết của thị trường bất động sản thành phố Yến, mà thương mại Trường Cơ bất động thanh sắc, không chế không được thị trường bất động sản của quận Hạ Mã, chẳng khác nào khống chế được quyền định giá của thị trường bất động sản toàn thành phố Yến, và chẳng khác nào đã cuỗm được toàn bộ thị trường bất động sản của thành phố Yến.
Cũng có thể nói, cuỗm được chính quyền quận Hạ Mã.
Thẩm Lập Xuân cho dù tin tưởng năng lực và kế sách của Hạ Tưởng, cũng khó tránh khỏi có chút hoảng hốt. Thương mại Trường Cơ có một thế lực rất lớn, vạn nhất cái đuôi lớn không đứt cuối cùng không thể khống chế, chính là một thất sách lớn.
Hạ Tưởng đã truyền đạt với Lý Thấm ba điểm tinh thần chỉ thị, một là để cho Thẩm Lập Xuân không cần phải khẩn trương, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu đã nói, để cho thương mại Trường Cơ tiến vào, hai là hắn còn có hậu chiêu, khẳng định đủ khả năng khống chế tình hình trong phạm vi có thể tiếp nhận được, ba là đợi cho sau khi sự hỗn loạn của quận Hạ Mã bình ổn trở lại, hắn sẽ tổ chức hội nghị toàn thể một lần nữa, nghiên cứu sự bố trí công tác ở bước tiếp theo, và hắn còn sẽ đích thân gặp mặt Thành Đạt Tài, cùng với Chủ tịch Thành thâm nhập bàn bạc kế sách ứng đối.
Lý Thấm từng cái chấp hành, cuối cùng lại nói một câu:
- Tôi phát hiện mình càng ngày càng khâm phục anh rồi, Chủ tịch Quận Hạ, anh là một cán bộ có cách nhìn sáng suốt biết nhìn xa hiếm thấy trong nước.
Hạ Tưởng không để ý tới lời nịnh bợ của Lý Thấm, hỏi:
- Tiến triển của bất động sản Quảng Hạ như thế nào rồi? Còn cả công ty bất động sản Á Nam, đăng ký thành công không?
- Chủ tịch Tiếu nói, do tôi đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc công ty chi nhánh thành phố Yến môi giới bất động sản Giai Thành, Chủ tịch bất động sản Quảng Hạ, từng bước chuyển giao tới tay Tùng Phong Nhi. Công ty bất động sản của Tề Nam Á đang tiếp nhận xét duyệt tài chính, anh ta đã đặt một cái tên rất dung tục, gọi là bất động sản Nam Tân.
Tính cách của Lý Thấm khó sửa, luôn luôn thích bới móc.
Hạ Tưởng không để ý đến những châm chọc của Lý Thấm, cười một tiếng:
- Tên không quan trọng, quan trong là thực lực. Được rồi, tôi còn việc phải làm, liên hệ sau nhé.
Lý Thấm vốn còn lời muốn nói, còn nghi vấn muốn hỏi, không ngờ Hạ Tưởng nói tắt là tắt, căn bản là không cho cô cơ hội để nói, khiến cô vô cùng buồn bực.
Hạ Tưởng quả thực là có việc bận.
Hiện trường lễ truy điệu đã bố trí xong, cần có hắn và Bạch Chiến Mặc nghiệm thu lại một chút.
Hạ Tưởng dưới sự tháp tùng của Triều Vĩ Cương và Kim Hồng Tâm, đến hội trường thị sát một chút cách bố trí hiện trường của lễ truy điệu, trên cơ bản coi như hài lòng. Bạch Chiến Mặc cũng dưới sự tháp tùng của Phí Lập Quốc và Phó Hiểu Bân, chỉ chỉ trỏ trỏ vào các nơi được bày trí. Trái ngược với sự rất ít phát biểu ý kiến của Hạ Tưởng, Bạch Chiến Mặc lại mang cái bộ dạng phong thái chỉ điểm giang sơn, chỗ nào cũng phát biểu ý kiến cải thiện, lấy cái khẩu khí đau buồn mà nói:
- Các đồng chí, Khang Thiếu Diệp là một đồng nghiệp thân thiết của chúng ta, bây giờ bố trí một hiện trường lễ truy điệu cho ông ấy, nhất định phải nghiêm túc, phải thận trọng, không được có nửa chút qua loa nào.
Chí ít từ vẻ bề ngoài, Bạch Chiến Mặc quả thực đã làm được cái bạn tốt khi còn sống và tình thâm sau khi đã chết, để cho người ta không thể bới móc được cái lí sự của ông ta, cho dù xuất phát từ thật lòng hay lòng dạ giả dối, ít nhất phương pháp làm của ông ta khiến người ta nhìn mà thấy thoải mái trong lòng, xem, Bí thư Bạch là người trọng tình cảm trọng tình bạn, đi theo Bí thư Bạch, khẳng định sẽ không sai lầm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dưới sự so sánh, Hạ Tưởng lại thể hiện lãnh đạm hơn nhiều, khiến không ít người thầm phỏng đoán, Chủ tịch quận Hạ dường như có không ít ý kiến với Khang Thiếu Diệp, nhưng người chết là chuyện lớn, dù sao cũng đã chết rồi, nếu có hiềm khích cũng nên bỏ qua thành kiến, lễ nghi mà tiễn một đoạn đường. Bây giờ lại mang vẻ mặt người đi trà lạnh, liệu có phải là có chút quá bạc tình hay không?
Hạ Tưởng lại không để ý tới những nghi kỵ của người khác, như cũ mà làm theo ý mình, thản nhiên mà xem xong hiện trường, từ đầu đến cuối không phát biểu một ý kiến nào.
Buổi chiều ngày hôm sau, lễ truy điệu đúng thời gian cử hành.
Các lãnh đạo đảng và chính quyền quan trọng của quận Hạ Mã, cùng với Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Vu Tứ tham gia lễ truy điệu, lễ truy điệu do Bạch Chiến mặc chủ trì.
Bạch Chiến Mặc đầu tiên dùng tiếng nói và tình cảm đều phong phú mà tổng kết lại những việc làm trong cuộc đời của Khang Thiếu Diệp, nhạc dạo tuy không cao, nhưng tổng thể là khẳng định và tán dương. Nếu như không vì khúc nhạc dạo là do Thành ủy quyết định từ đầu, Bạch Chiến Mặc sẽ nâng Khang Thiếu Diệp lên độ cao không gì sánh kịp.
Khi Bạch Chiến Mặc diễn cảm mà đọc lời điếu, đã nghĩ tới tình cảnh trước đây làm việc cùng Khang Thiếu Diệp, cùng với sau khi Khang Thiếu Diệp gặp chuyện không may đã gánh toàn bộ trách nhiệm và còn vứt bỏ cả tính mạng, người ta chẳng phải cỏ cây ai có thể vô tình, được gây ra từ tình cảm của ông ta, cũng khó tránh khỏi đau lòng, trước mặt mọi người mà nhỏ xuống những giọt nước mắt thương tâm.
Bạch Chiến Mặc nước mắt đầm đìa, đọc diễn văn mà ngập đầy bi phẫn, quả thực là đã làm cảm động không ít người, không ít cán bộ Đảng và Chính quyền có quen biết hoặc tiếp xúc qua với Khang Thiếu Diệp có mặt tại hiện trường, cũng cảm thấy Khang Thiếu Diệp chết quá bất ngờ, và chết một cách không đáng, nghĩ đến cách đối nhân xử thế của Khang Thiếu Diệp tuy không có nhiều chỗ đáng phải suy ngẫm và lưu luyến, nhưng dù sao cũng từng là đồng nghiệp, cũng coi như là nhân vật thứ ba của quận Hạ Mã, lại chết sớm giữa tuổi tài hoa, đều không tránh khỏi thổn thức.
Hiện trường mang một bầu âm thanh xót thương.
Hạ Tưởng ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng không có chút thương cảm, chỉ có thương tâm. Là một trong những nhân vật thế lực hắc ám phía sau bức màn, một vật hi sinh của tập đoàn lợi ích, lại bị nâng lên do con người, cao điệu mà nói ông ta là một nhân vật anh hùng vì nước hy sinh thân mình, quả thực là một cách châm biếm trắng trợn. Lời điếu của Bạch Chiến Mặc cho dù dưới yêu cầu của Thành ủy, không dám quá cường điệu, nhưng vẫn đem Khang Thiếu Diệp nói đến mức ba hoa thiên địa, thiếu chút nữa nói thành ông ta là trái núi giữa dòng đang ra sức xoay chuyển tình thế hiểm nghèo, khiến Hạ Tưởng trong lòng thấy bi phẫn không hiểu.
Bên trong chính trị trong nước, có bao nhiêu cán bộ ngồi không ăn bám sau khi bất ngờ chết, lại được người ta đề cao lên làm nhân vật anh hùng? Kỳ thật cho dù là đồng nghiệp cũng được, cấp trên cũng được, rõ ràng biết một người bình thường không làm nên cơm cháo gì, lại khăng khăng dựng bia ghi tiểu sử cho ông ta sau khi ông ta chết, tại sao? Chẳng qua là người còn sống vì chuyện sau khi mình chết mà suy nghĩ mà thôi, là muốn đợi sau khi bản thân mình chết, cũng muốn lưu lại một chút danh tiếng tốt.
Buồn cười, thật đáng buồn cười, khi còn sống không vì nước vì dân làm những việc có ích, sau khi chết lại do lãnh đạo cấp trên đậy nắp quan tài mới kết luận người tốt hay xấu, có công hay có tội, dùng không ít những từ khen ngợi khoe khoang để tổng kết một đời, sẽ có tác dụng gì? Nếu như lời điếu sau khi chết của cán bộ trong cả nước không do Đảng ủy cùng cấp hoặc là cấp trên khoanh một vòng tròn, mà do chính nhân dân dưới quyền quản lý của ông ta viết, tin rằng sẽ xuất hiện rất nhiều mộ chí khiến người chết xấu hổ người sống phải che mặt mà chạy!
Hạ Tưởng lặng lẽ nhìn Bạch Chiến Mặc biểu diễn, không lịch sự mà liếc nhìn Vu Tứ một cái.
Vu Tứ thân là Phó chủ tịch thành phố xếp hạng thứ ba trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, trong Ủy ban nhân dân thành phố chỉ đứng sau Cao Hải, xem như là một Phó chủ tịch thành phố khá là có thực quyền. Ông ta có thể tham gia lễ truy điệu của Khang Thiếu Diệp, cũng xem như đã cho Khang Thiếu Diệp chút thể diện. Đương nhiên, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận lại không có chút thể diện nào đáng nói, vì mất đi một Phó bí thư, ít nhất cũng phải có Phó bí thư thành ủy ra mặt phúng viếng mới coi là hợp quy củ, trên thực tế chỉ vẻn vẹn một Phó chủ tịch thành phố ra mặt, đã biểu lộ thái độ không quá khẳng định của Thành ủy đối với Khang Thiếu Diệp.
Phỏng chừng tâm tư của Bạch Chiến Mặc cũng phức tạp khó nói, ông ta lại muốn cao điệu một chút, nhìn từ vẻ bề ngoài, quan hệ giữa ông ta và Khang Thiếu Diệp không tồi, người người trong quận Hạ Mã đều rõ.Thành ủy cao điệu truy điệu Khang Thiếu Diệp, cũng là có khẳng định với ông ta, cũng làm sáng mặt ông ta. Nhưng cuối cùng Thành ủy cũng chỉ cử một Phó chủ tịch thành phố đến tham gia, ông ta cảm thấy vô cùng buồn phiền, và nghi ngờ Hạ Tưởng đã âm thầm tác động ngầm, bởi vậy khi diễn cảm độc lời điếu, đã nhiều lần quan sát phản ứng của Hạ Tưởng.
Bạch Chiến Mặc vô cùng không vừa lòng với thái độ thờ ở của Hạ Tưởng.
Nhưng không hài lòng cũng không có cách nào khác, Hạ Tưởng khẳng định nghi ngờ Khang Thiếu Diệp trong sự việc cao ốc Hỏa Thụ có những hiềm nghi không thể thoát khỏi, phỏng chừng cũng sẽ nghi ngờ cả chính ông ta, cho nên Hạ Tưởng có thể giữ được kiên nhẫn xuất hiện trong hội trường lễ truy điệu, cũng đã không tồi rồi, đổi là ông ta, chưa chắc đã tham gia lễ truy điệu.
Nhìn lại tất cả Ủy viên thường vụ có mặt ở đây, hình như ai cũng mang vẻ mặt nặng trĩu, nhưng Bạch Chiến Mặc cũng không phải mới vào quan trường, liếc qua có thể nhìn ra đại đa số Ủy viên thường vụ đều cũng chỉ mang tinh thần qua loa cho xong chuyện, không mấy người thật lòng buồn thay cho Khang Thiếu Diệp, càng không phải nói đến chuyện than khóc.
Ngoài Lý Ứng Dũng, Kỳ Thắng Dũng và Quan Khải Minh có những thương cảm thỏ chết cáo buồn ra, Bạch Chiến Mặc nghĩ, ông ta nhất định nhân cơ hội lễ truy điệu này, biểu diễn cho tốt, để cho người khác biết được tình sâu nghĩa nặng của ông ta đối với Khang Thiếu Diệp, để bọn họ đều cho rằng ông ta là người trọng tình cảm trọng bạn bè, mà không phải chỉ là kẻ đầu cơ chính trị, như vậy, ông ta mới có thể đoàn kết mấy vị Ủy viên thường vụ, tăng thêm quyền phát ngôn ở quận Hạ Mã.
Lòng người không thể phân tán, một khi phân tán, đội ngũ sẽ khó mà dẫn dắt.
Nghĩ đến đây, Bạch Chiến Mặc càng ra sức mà biểu diễn, cứ diễn cứ diễn, nhập vai quá sâu, cũng không biết là trong lòng hổ thẹn áy náy, hay là bị bầu không khí cảm nhiễm, nhỏ tiếng mà nức nở nghẹn ngào cuối cùng biến thành khóc không thành lời, ông ta với vẻ mặt đau thương nước mắt đầm đìa mà nói:
- Các đồng chí, đồng chí Khang Thiếu Diệp là một đồng nghiệp tốt, chiến hữu tốt, người anh em tốt của chúng ta, chúng ta tiếc nuối bao nhiêu sự ra đi của đồng chí ấy, nhưng khi tai nạn đến, chúng ta lại không thể không chấp nhận sự thực _ chúng ta chỉ có thể chấp nhận cha mẹ thiếu đi một người con trai hiếu thuận, chấp nhận người vợ hiền thiếu đi một người chồng khốn khó đỡ nhau, chấp nhận con trai mất đi tình yêu của người cha hiền từ, chấp nhận chúng ta thiếu đi một thầy tốt bạn hiền, chấp nhận xã hội mất đi một nhân tài có thể gánh vác trọng trách quốc gia… để chúng ta chấp nhận dùng việc hồi tưởng mà suy ngẫm sự trang nhã của đồng chí ấy, lấy sự tưởng nhớ để ôn lại những cần cù trung thực của đồng chí, chấp nhận lấy việc truy điệu để đem những lương thiện, trí tuệ và tất cả những phong tục thời thượng tốt đẹp, phẩm cách cao quý mà chúng ta không thể quên, in dấu vào trong lòng mỗi chúng ta!
Bạch Chiến Mặc cũng rất có tài hoa, đến sát giờ chiến đấu cuối cùng phát huy, câu câu đầy nước mắt, quả thực đã lấy được hiệu quả thôi thúc người khác rơi lệ, vốn có rất nhiều Ủy viên thường vụ với vẻ mặt nặng nề, dưới sự biểu diễn khoa trương đầy sự thúc giục đau thương của Bạch Chiến Mặc, tròng mắt cũng đỏ lên, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi đều bỏ kính xuống, lau nước mắt.
Và Lý Ứng Dũng, Kỳ Thắng Dũng và Quan Khải Minh bình thường có quan hệ không tồi với Khang Thiếu Diệp, cũng nén không nổi mà nước mắt như mưa. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí của lễ truy điệu đã đạt tới cao trào.
Bỗng nhiên, những công chức đi theo Vu Tứ vội vã đi vào, cúi xuống bên tai Vu Tứ thì thầm mấy câu, Vu Tứ lập tức biến sắc mặt, vì cách Bạch Chiến Mặc khá xa, cũng không tiện báo cho Bạch Chiến Mặc, chỉ vội vàng nói với Hạ Tưởng một câu:
- Tình hình có thay đổi, lễ truy điệu hủy bỏ, tôi trở về thành phố trước.
Vừa nói xong, Vu Tứ khẩn cấp mà rời khỏi hội trường, mấy cán bộ Thành ủy đi cùng ông ta trước đó cũng rút toàn bộ, trong chốc lát, đi không còn một ai!
Tất cả mọi người đều kinh động ngây người!
Phó chủ tịch thành phố Vu Tứ đến tham gia lễ truy điệu, tiếp theo vốn cũng lên sân khấu để phát biểu, ông ta lại đột nhiên rời khỏi hội trường, hơn nữa nhìn vẻ mặt của ông ta có lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, một bộ dáng giống như nếu ở lâu thêm một chút thì sẽ bị xúi quẩy vậy, khiến cho mọi người có kinh nghiệm lâu dài trong quan trường bị chấn động, khẳng định là đã xảy ra chuyện vô cùng lớn gì rồi, nếu không đường đường là một Phó chủ tịch thành phố tuyệt đối sẽ không thất thái như thế, không để ý đến lễ tiết mà giống như trốn rời khỏi hội trường…
Hạ Tưởng đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, nhìn những đám lá rụng xuống nhuộm một màu khô vàng, còn có những cây cỏ non run lạnh trong gió thu, trong lòng thấy vô cùng trống trải. Quận Hạ Mã thành lập mới được mấy tháng, ào ào vũ bão, tranh chấp không ngừng, trong nước, muốn có được thành đạt chân chính, muốn vùng vẫy chân tay, nói sao mà dễ? Có bao nhiêu kẻ thù chính trị đang nhìn chòng chọc chờ anh phạm sai lầm. Lại có bao nhiêu người nhìn vào thị trường bất động sản đang phát triển mạnh mẽ của quận Hạ Mã, không phải muốn đầu tư thật lòng, mà là muốn cuốn sạch lợi ích? Trời lớn đất lớn, nhưng lợi ích vẫn là lớn nhất, vì lợi ích, quận Hạ Mã trở thành vùng đất cần phải tranh giành.
Vốn nghĩ rằng Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, có thể vặn được Khang Thiếu Diệp, không ngờ Khang Thiếu Diệp đã chết trước mất rồi, khiến cho việc sa lưới của Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ thiếu đi hiệu quả chấn động. Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng đoán được cái chết của Khang Thiếu Diệp khẳng định là có người đã tác động ngầm gì đó vào, cũng coi như không tồi, chí ít việc sa lưới của Vương Đại Pháo cũng khiến cho một số người sợ hãi. Nếu cái chết của Khang Thiếu Diệp thật sự có vấn đề, người nào đó đã chẳng khác nào trên cổ đã treo một cái gông.
Đồng thời, Hạ Tưởng cũng không muốn buông tha Bạch Chiến Mặc.
Nếu như nói những tranh đấu trước đây với Bạch Chiến Mặc là chính kiến bất đồng, hoặc là bất đồng về lập trường, Hạ Tưởng nguyện ý cùng ông ta đem tất cả mọi việc đưa ra chỗ công khai. Nhưng từ sau sự việc ở cao ốc Hỏa Thụ, lại thêm cái chết bất ngờ của Khang Thiếu Diệp, đã khiến hắn xem thấp cách đối nhân xử thế của Bạch Chiến Mặc, và đưa ra quyết tâm phải lật đổ Bạch Chiến Mặc.
Giữ Bạch Chiến Mặc ở lại quận Hạ Mã, tuyệt đối tai họa lâu dài về sau, Hạ Tưởng lần đầu tiên sản sinh ý nghĩ phải đánh đổ Bạch Chiến Mặc thề không bỏ qua.
Đánh bại được Bạch Chiến Mặc rồi, giống như cắt đứt được cánh tay của Phó Tiên Phong ở quận Hạ Mã, cũng có lợi cho hắn về sau thong dong mà đối phó với Nguyên Minh Lượng ở quận Hạ Mã.
Vì một loạt sự kiện, Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân của quận Hạ Mã kéo dài lại kéo dài, trên thực tế cho đến hiện tại, hắn chỉ là Phó bí thư, Phó chủ tịch quận Hạ Mã, thay mặt Chủ tịch quận, vốn đã quyết định xong cuối tháng 11 tổ chức Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, bây giờ vì cái chết bất ngờ của Khang Thiếu Diệp, lại phải chậm lại.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, được, cái chức thay mặt Chủ tịch quận của hắn đến khi nào mới có thể đi hết trình tự định sẵn, trở thành nhân vật số một của Ủy ban nhân dân quận mà danh tiếng đúng với thực tế?
Sắc trời mỗi lúc một âm u, chỉ trong chốc lát, đã thổi đến những cơn mưa bụi. Một cơn mưa thu một trận rét, mùa đông ở quận Hạ Mã sắp đến rồi.
Nhưng so sánh với mùa đông của thời vụ, Hạ Tưởng lại có lý do tin tưởng, mùa xuân trên chính trị của quận Hạ Mã, thời gian không còn xa nữa.
Không bao lâu, mưa càng lúc càng to, bên ngoài cửa sổ đã thành một màn trắng xóa. Thành phố Yến rất hiếm khi thấy trận mưa thu nào to như thế, Hạ Tưởng thẫn thờ một lát, tâm tư có chút mịt mờ, cho đến khi có tiếng chuông điện thoại mới khiến hắn tỉnh lại, hắn mới lắc đầu cười. Sự lơ đãng vừa rồi, khiến hắn bỗng nhiên có một loại cảm khái kiếp trước kiếp này, vì sự lơ đãng vừa rồi của hắn lại là trong lúc vô ý mà nhớ tới Vệ Tân.
Liên Nhược Hạm đã quay trở về thủ đô, trước khi đi, cô ấy gọi điện đến nói về Vệ Tân. Vệ Tân cố ý để Liên Nhược Hạm gặp Quản Tân Vọng _ đó chính là một kỹ sư mà lần trước Vệ Tân nói là đang theo đuổi cô _ Liên Nhược Hạm đánh giá Quản Tân Vọng là có thể kết giao, liền đồng cảm với lựa chọn của Vệ Tân.
Vệ Tân nghe được sự đồng cảm của Liên Nhược Hạm và thái độ của Hạ Tưởng, cô lại do dự, đối với ý của Liên Nhược Hạm, cô phải suy nghĩ thêm, bây giờ còn trẻ, không muốn suy xét chuyện lớn trong cả đời, còn nữa, phụ nữ trước 30 tuổi mà gã cho người ta là được. Đến 30 tuổi, nếu vẫn không tìm được người thích hợp, thì độc thân là xong rồi.
Vệ Tân của kiếp trước và Vệ Tân của kiếp này, thay đổi cả thời gian và không gian, chỉ có tấm lòng mê say là không thay đổi. Hạ Tưởng nhớ rõ kiếp trước cũng là một ngày thu mưa to gió lớn, lần đầu tiên Vệ Tân cãi nhau với hắn, nguyên nhân cãi nhau chính là vì Vệ Tân muốn kết hôn, xác thực mà nói, Vệ Tân muốn làm vợ hắn, muốn hắn cho cô một danh phận.
Hạ Tưởng lại không hề trả lời, phác sơ qua mà nói hắn chưa kiếm đủ 10 triệu, chưa muốn kết hôn. Vệ Tân luôn ân cần chăm chút, rốt cục lần đầu tiên nổi giận với hắn, nói cô không quan tâm chuyện tiền nong, dù cho hắn chỉ là một tên ăn mày, cô theo hắn đã mấy năm, muốn trở thành người phụ nữ danh tiếng đúng với thực tế của hắn, không muốn không minh bạch mà ở chung cùng hắn như thế.
Hạ Tưởng cũng nổi giận, nói hắn là chủ nghĩa gia trưởng, cả đời không kiếm đủ 10 triệu, cả đời sẽ không kết hôn, Vệ Tân khóc không thành tiếng, đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Bên ngoài mưa to gió lớn, Hạ Tưởng cũng là sống trong phúc mà không biết có phúc, do dự một chút, nhưng rồi cũng không đuổi theo cô, mặc cho bóng dáng yếu ớt của Vệ Tân nhạt dần trong màn mưa mịt mù.
Vậy mà sau mấy tiếng trôi qua, Vệ Tân trở về, còn mua bánh bao và hoa quả mà Hạ Tưởng thích ăn, dường như không có việc gì mà nấu cơm cho hắn, rồi lặng lẽ dọn nhà, giống như chẳng có gì xảy ra vậy. Hạ Tưởng vốn muốn an ủi cô vài câu, nhưng lại thấy bộ dạng tủi thân vẻ mặt cười mà đẫm lệ của Vệ Tân, lại cảm thấy tất cả mọi lời nói đều yếu đuối bất lực _ Hắn không muốn kết hôn, cũng không biết tại sao, dù sao hắn không thuyết phục nổi mình quyết định lấy Vệ Tân…
Đời người, chính là do vô số những tiếc nuối tạo thành, kiếp trước ở cùng với Vệ Tân, cuối cùng vẫn là vận mệnh chia tay, kiếp này gặp lại, vẫn là kết cục hữu duyên vô phận.Mặc kệ, Hạ Tưởng thở dài một cái, không phải hắn không cho Vệ Tân cơ hội, mà là biết rõ không có kết quả, hà tất phải dẫm lên vết xe đổ? Sai lầm kiếp trước, kiếp này không thể tái phạm, để cho Vệ Tân yên bình mà tìm một người đàn ông yêu cô để sống một cuộc sống tốt đẹp là được rồi, dù cho cô không yêu người đàn ông đó.
Điện thoại là Lý Thấm gọi đến.
Lý Thấm câu đầu tiên đã rất thành khẩn mà nói:
- Xin lỗi, Chủ tịch quận Hạ, tôi sai rồi, bây giờ xin trịnh trọng mà nhận lỗi với anh, anh mắt tinh hơn tôi, tôi còn kém một chút trình độ.
Lời xin lỗi của Lý Thấm lập tức khiến Hạ Tưởng hiểu rõ một sự thật: Thương Mại Trường Cơ thỏa hiệp rồi!
Quả nhiên, liền sau đó Lý Thấm nói với Hạ Tưởng, Thương mại Trường Cơ đã tiếp nhận yêu cầu nâng giá 8%, điều kiện là, đối ngoại nghiêm ngặt giữ bí mật, không cho phép được tiết lộ ra thị trường một chút tin tức bên trong nào, nếu vi ước, Thương mại Trường Cơ có quyền hoàn lại toàn bộ khoản tiền, và phải bồi thường cho họ 10% tiền vi ước.
Bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An đều dè dặt một chút, đáp ứng điều kiện của đối phương. Thẩm Lập Xuân lại không lập tức có biểu thái, nói muốn xin chỉ thị của Chủ tịch Thành một chút, cách làm của Thẩm Lập Xuân phù hợp với trình tự bình thường, và không gây ra những nghi ngờ của Thương mại Trường Cơ.
Thẩm Lập Xuân không chỉ xin chỉ thị của Thành Đạt Tài, mà còn xin chỉ thị của Hạ Tưởng, vì ông ta muốn biết Hạ Tưởng rốt cục muốn bỏ ra một lượng tiền lớn như thế nào vào Thương mại Trường Cơ.
Vì sau khi thâu tóm toàn bộ khu chung cư đang xây dựng của ba công ty bất động sản lớn là bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An và tập đoàn Đạt Tài, thương mại Trường Cơ hoàn toàn nắm trong tay trên 70% thị trường bất động sản của quận Hạ Mã, hơn nữa còn đem mấy công ty bất động sản lớn có tính quyết định và sức ảnh hưởng một mẻ đánh gọn, đã có được đủ năng lượng ảnh hưởng đến bước đi của bất động sản quận Hạ Mã.
Hơn nữa qua loa mà tính, thương mại Trường Cơ nếu thật có khả năng thanh toán toàn bộ khoản tiền nhà, lượng tiền lớn bỏ ra đã đạt tới gần con số khổng lồ là 10 tỷ. Thậm chí không chút khoa trương mà nói, quận Hạ Mã thân là chong chóng đo chiều gió của toàn bộ thị trường bất động sản thành phố Yến, sẽ trở thành đồng hồ đo thời tiết của thị trường bất động sản thành phố Yến, mà thương mại Trường Cơ bất động thanh sắc, không chế không được thị trường bất động sản của quận Hạ Mã, chẳng khác nào khống chế được quyền định giá của thị trường bất động sản toàn thành phố Yến, và chẳng khác nào đã cuỗm được toàn bộ thị trường bất động sản của thành phố Yến.
Cũng có thể nói, cuỗm được chính quyền quận Hạ Mã.
Thẩm Lập Xuân cho dù tin tưởng năng lực và kế sách của Hạ Tưởng, cũng khó tránh khỏi có chút hoảng hốt. Thương mại Trường Cơ có một thế lực rất lớn, vạn nhất cái đuôi lớn không đứt cuối cùng không thể khống chế, chính là một thất sách lớn.
Hạ Tưởng đã truyền đạt với Lý Thấm ba điểm tinh thần chỉ thị, một là để cho Thẩm Lập Xuân không cần phải khẩn trương, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu đã nói, để cho thương mại Trường Cơ tiến vào, hai là hắn còn có hậu chiêu, khẳng định đủ khả năng khống chế tình hình trong phạm vi có thể tiếp nhận được, ba là đợi cho sau khi sự hỗn loạn của quận Hạ Mã bình ổn trở lại, hắn sẽ tổ chức hội nghị toàn thể một lần nữa, nghiên cứu sự bố trí công tác ở bước tiếp theo, và hắn còn sẽ đích thân gặp mặt Thành Đạt Tài, cùng với Chủ tịch Thành thâm nhập bàn bạc kế sách ứng đối.
Lý Thấm từng cái chấp hành, cuối cùng lại nói một câu:
- Tôi phát hiện mình càng ngày càng khâm phục anh rồi, Chủ tịch Quận Hạ, anh là một cán bộ có cách nhìn sáng suốt biết nhìn xa hiếm thấy trong nước.
Hạ Tưởng không để ý tới lời nịnh bợ của Lý Thấm, hỏi:
- Tiến triển của bất động sản Quảng Hạ như thế nào rồi? Còn cả công ty bất động sản Á Nam, đăng ký thành công không?
- Chủ tịch Tiếu nói, do tôi đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc công ty chi nhánh thành phố Yến môi giới bất động sản Giai Thành, Chủ tịch bất động sản Quảng Hạ, từng bước chuyển giao tới tay Tùng Phong Nhi. Công ty bất động sản của Tề Nam Á đang tiếp nhận xét duyệt tài chính, anh ta đã đặt một cái tên rất dung tục, gọi là bất động sản Nam Tân.
Tính cách của Lý Thấm khó sửa, luôn luôn thích bới móc.
Hạ Tưởng không để ý đến những châm chọc của Lý Thấm, cười một tiếng:
- Tên không quan trọng, quan trong là thực lực. Được rồi, tôi còn việc phải làm, liên hệ sau nhé.
Lý Thấm vốn còn lời muốn nói, còn nghi vấn muốn hỏi, không ngờ Hạ Tưởng nói tắt là tắt, căn bản là không cho cô cơ hội để nói, khiến cô vô cùng buồn bực.
Hạ Tưởng quả thực là có việc bận.
Hiện trường lễ truy điệu đã bố trí xong, cần có hắn và Bạch Chiến Mặc nghiệm thu lại một chút.
Hạ Tưởng dưới sự tháp tùng của Triều Vĩ Cương và Kim Hồng Tâm, đến hội trường thị sát một chút cách bố trí hiện trường của lễ truy điệu, trên cơ bản coi như hài lòng. Bạch Chiến Mặc cũng dưới sự tháp tùng của Phí Lập Quốc và Phó Hiểu Bân, chỉ chỉ trỏ trỏ vào các nơi được bày trí. Trái ngược với sự rất ít phát biểu ý kiến của Hạ Tưởng, Bạch Chiến Mặc lại mang cái bộ dạng phong thái chỉ điểm giang sơn, chỗ nào cũng phát biểu ý kiến cải thiện, lấy cái khẩu khí đau buồn mà nói:
- Các đồng chí, Khang Thiếu Diệp là một đồng nghiệp thân thiết của chúng ta, bây giờ bố trí một hiện trường lễ truy điệu cho ông ấy, nhất định phải nghiêm túc, phải thận trọng, không được có nửa chút qua loa nào.
Chí ít từ vẻ bề ngoài, Bạch Chiến Mặc quả thực đã làm được cái bạn tốt khi còn sống và tình thâm sau khi đã chết, để cho người ta không thể bới móc được cái lí sự của ông ta, cho dù xuất phát từ thật lòng hay lòng dạ giả dối, ít nhất phương pháp làm của ông ta khiến người ta nhìn mà thấy thoải mái trong lòng, xem, Bí thư Bạch là người trọng tình cảm trọng tình bạn, đi theo Bí thư Bạch, khẳng định sẽ không sai lầm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Dưới sự so sánh, Hạ Tưởng lại thể hiện lãnh đạm hơn nhiều, khiến không ít người thầm phỏng đoán, Chủ tịch quận Hạ dường như có không ít ý kiến với Khang Thiếu Diệp, nhưng người chết là chuyện lớn, dù sao cũng đã chết rồi, nếu có hiềm khích cũng nên bỏ qua thành kiến, lễ nghi mà tiễn một đoạn đường. Bây giờ lại mang vẻ mặt người đi trà lạnh, liệu có phải là có chút quá bạc tình hay không?
Hạ Tưởng lại không để ý tới những nghi kỵ của người khác, như cũ mà làm theo ý mình, thản nhiên mà xem xong hiện trường, từ đầu đến cuối không phát biểu một ý kiến nào.
Buổi chiều ngày hôm sau, lễ truy điệu đúng thời gian cử hành.
Các lãnh đạo đảng và chính quyền quan trọng của quận Hạ Mã, cùng với Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Vu Tứ tham gia lễ truy điệu, lễ truy điệu do Bạch Chiến mặc chủ trì.
Bạch Chiến Mặc đầu tiên dùng tiếng nói và tình cảm đều phong phú mà tổng kết lại những việc làm trong cuộc đời của Khang Thiếu Diệp, nhạc dạo tuy không cao, nhưng tổng thể là khẳng định và tán dương. Nếu như không vì khúc nhạc dạo là do Thành ủy quyết định từ đầu, Bạch Chiến Mặc sẽ nâng Khang Thiếu Diệp lên độ cao không gì sánh kịp.
Khi Bạch Chiến Mặc diễn cảm mà đọc lời điếu, đã nghĩ tới tình cảnh trước đây làm việc cùng Khang Thiếu Diệp, cùng với sau khi Khang Thiếu Diệp gặp chuyện không may đã gánh toàn bộ trách nhiệm và còn vứt bỏ cả tính mạng, người ta chẳng phải cỏ cây ai có thể vô tình, được gây ra từ tình cảm của ông ta, cũng khó tránh khỏi đau lòng, trước mặt mọi người mà nhỏ xuống những giọt nước mắt thương tâm.
Bạch Chiến Mặc nước mắt đầm đìa, đọc diễn văn mà ngập đầy bi phẫn, quả thực là đã làm cảm động không ít người, không ít cán bộ Đảng và Chính quyền có quen biết hoặc tiếp xúc qua với Khang Thiếu Diệp có mặt tại hiện trường, cũng cảm thấy Khang Thiếu Diệp chết quá bất ngờ, và chết một cách không đáng, nghĩ đến cách đối nhân xử thế của Khang Thiếu Diệp tuy không có nhiều chỗ đáng phải suy ngẫm và lưu luyến, nhưng dù sao cũng từng là đồng nghiệp, cũng coi như là nhân vật thứ ba của quận Hạ Mã, lại chết sớm giữa tuổi tài hoa, đều không tránh khỏi thổn thức.
Hiện trường mang một bầu âm thanh xót thương.
Hạ Tưởng ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng không có chút thương cảm, chỉ có thương tâm. Là một trong những nhân vật thế lực hắc ám phía sau bức màn, một vật hi sinh của tập đoàn lợi ích, lại bị nâng lên do con người, cao điệu mà nói ông ta là một nhân vật anh hùng vì nước hy sinh thân mình, quả thực là một cách châm biếm trắng trợn. Lời điếu của Bạch Chiến Mặc cho dù dưới yêu cầu của Thành ủy, không dám quá cường điệu, nhưng vẫn đem Khang Thiếu Diệp nói đến mức ba hoa thiên địa, thiếu chút nữa nói thành ông ta là trái núi giữa dòng đang ra sức xoay chuyển tình thế hiểm nghèo, khiến Hạ Tưởng trong lòng thấy bi phẫn không hiểu.
Bên trong chính trị trong nước, có bao nhiêu cán bộ ngồi không ăn bám sau khi bất ngờ chết, lại được người ta đề cao lên làm nhân vật anh hùng? Kỳ thật cho dù là đồng nghiệp cũng được, cấp trên cũng được, rõ ràng biết một người bình thường không làm nên cơm cháo gì, lại khăng khăng dựng bia ghi tiểu sử cho ông ta sau khi ông ta chết, tại sao? Chẳng qua là người còn sống vì chuyện sau khi mình chết mà suy nghĩ mà thôi, là muốn đợi sau khi bản thân mình chết, cũng muốn lưu lại một chút danh tiếng tốt.
Buồn cười, thật đáng buồn cười, khi còn sống không vì nước vì dân làm những việc có ích, sau khi chết lại do lãnh đạo cấp trên đậy nắp quan tài mới kết luận người tốt hay xấu, có công hay có tội, dùng không ít những từ khen ngợi khoe khoang để tổng kết một đời, sẽ có tác dụng gì? Nếu như lời điếu sau khi chết của cán bộ trong cả nước không do Đảng ủy cùng cấp hoặc là cấp trên khoanh một vòng tròn, mà do chính nhân dân dưới quyền quản lý của ông ta viết, tin rằng sẽ xuất hiện rất nhiều mộ chí khiến người chết xấu hổ người sống phải che mặt mà chạy!
Hạ Tưởng lặng lẽ nhìn Bạch Chiến Mặc biểu diễn, không lịch sự mà liếc nhìn Vu Tứ một cái.
Vu Tứ thân là Phó chủ tịch thành phố xếp hạng thứ ba trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, trong Ủy ban nhân dân thành phố chỉ đứng sau Cao Hải, xem như là một Phó chủ tịch thành phố khá là có thực quyền. Ông ta có thể tham gia lễ truy điệu của Khang Thiếu Diệp, cũng xem như đã cho Khang Thiếu Diệp chút thể diện. Đương nhiên, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận lại không có chút thể diện nào đáng nói, vì mất đi một Phó bí thư, ít nhất cũng phải có Phó bí thư thành ủy ra mặt phúng viếng mới coi là hợp quy củ, trên thực tế chỉ vẻn vẹn một Phó chủ tịch thành phố ra mặt, đã biểu lộ thái độ không quá khẳng định của Thành ủy đối với Khang Thiếu Diệp.
Phỏng chừng tâm tư của Bạch Chiến Mặc cũng phức tạp khó nói, ông ta lại muốn cao điệu một chút, nhìn từ vẻ bề ngoài, quan hệ giữa ông ta và Khang Thiếu Diệp không tồi, người người trong quận Hạ Mã đều rõ.Thành ủy cao điệu truy điệu Khang Thiếu Diệp, cũng là có khẳng định với ông ta, cũng làm sáng mặt ông ta. Nhưng cuối cùng Thành ủy cũng chỉ cử một Phó chủ tịch thành phố đến tham gia, ông ta cảm thấy vô cùng buồn phiền, và nghi ngờ Hạ Tưởng đã âm thầm tác động ngầm, bởi vậy khi diễn cảm độc lời điếu, đã nhiều lần quan sát phản ứng của Hạ Tưởng.
Bạch Chiến Mặc vô cùng không vừa lòng với thái độ thờ ở của Hạ Tưởng.
Nhưng không hài lòng cũng không có cách nào khác, Hạ Tưởng khẳng định nghi ngờ Khang Thiếu Diệp trong sự việc cao ốc Hỏa Thụ có những hiềm nghi không thể thoát khỏi, phỏng chừng cũng sẽ nghi ngờ cả chính ông ta, cho nên Hạ Tưởng có thể giữ được kiên nhẫn xuất hiện trong hội trường lễ truy điệu, cũng đã không tồi rồi, đổi là ông ta, chưa chắc đã tham gia lễ truy điệu.
Nhìn lại tất cả Ủy viên thường vụ có mặt ở đây, hình như ai cũng mang vẻ mặt nặng trĩu, nhưng Bạch Chiến Mặc cũng không phải mới vào quan trường, liếc qua có thể nhìn ra đại đa số Ủy viên thường vụ đều cũng chỉ mang tinh thần qua loa cho xong chuyện, không mấy người thật lòng buồn thay cho Khang Thiếu Diệp, càng không phải nói đến chuyện than khóc.
Ngoài Lý Ứng Dũng, Kỳ Thắng Dũng và Quan Khải Minh có những thương cảm thỏ chết cáo buồn ra, Bạch Chiến Mặc nghĩ, ông ta nhất định nhân cơ hội lễ truy điệu này, biểu diễn cho tốt, để cho người khác biết được tình sâu nghĩa nặng của ông ta đối với Khang Thiếu Diệp, để bọn họ đều cho rằng ông ta là người trọng tình cảm trọng bạn bè, mà không phải chỉ là kẻ đầu cơ chính trị, như vậy, ông ta mới có thể đoàn kết mấy vị Ủy viên thường vụ, tăng thêm quyền phát ngôn ở quận Hạ Mã.
Lòng người không thể phân tán, một khi phân tán, đội ngũ sẽ khó mà dẫn dắt.
Nghĩ đến đây, Bạch Chiến Mặc càng ra sức mà biểu diễn, cứ diễn cứ diễn, nhập vai quá sâu, cũng không biết là trong lòng hổ thẹn áy náy, hay là bị bầu không khí cảm nhiễm, nhỏ tiếng mà nức nở nghẹn ngào cuối cùng biến thành khóc không thành lời, ông ta với vẻ mặt đau thương nước mắt đầm đìa mà nói:
- Các đồng chí, đồng chí Khang Thiếu Diệp là một đồng nghiệp tốt, chiến hữu tốt, người anh em tốt của chúng ta, chúng ta tiếc nuối bao nhiêu sự ra đi của đồng chí ấy, nhưng khi tai nạn đến, chúng ta lại không thể không chấp nhận sự thực _ chúng ta chỉ có thể chấp nhận cha mẹ thiếu đi một người con trai hiếu thuận, chấp nhận người vợ hiền thiếu đi một người chồng khốn khó đỡ nhau, chấp nhận con trai mất đi tình yêu của người cha hiền từ, chấp nhận chúng ta thiếu đi một thầy tốt bạn hiền, chấp nhận xã hội mất đi một nhân tài có thể gánh vác trọng trách quốc gia… để chúng ta chấp nhận dùng việc hồi tưởng mà suy ngẫm sự trang nhã của đồng chí ấy, lấy sự tưởng nhớ để ôn lại những cần cù trung thực của đồng chí, chấp nhận lấy việc truy điệu để đem những lương thiện, trí tuệ và tất cả những phong tục thời thượng tốt đẹp, phẩm cách cao quý mà chúng ta không thể quên, in dấu vào trong lòng mỗi chúng ta!
Bạch Chiến Mặc cũng rất có tài hoa, đến sát giờ chiến đấu cuối cùng phát huy, câu câu đầy nước mắt, quả thực đã lấy được hiệu quả thôi thúc người khác rơi lệ, vốn có rất nhiều Ủy viên thường vụ với vẻ mặt nặng nề, dưới sự biểu diễn khoa trương đầy sự thúc giục đau thương của Bạch Chiến Mặc, tròng mắt cũng đỏ lên, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi đều bỏ kính xuống, lau nước mắt.
Và Lý Ứng Dũng, Kỳ Thắng Dũng và Quan Khải Minh bình thường có quan hệ không tồi với Khang Thiếu Diệp, cũng nén không nổi mà nước mắt như mưa. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí của lễ truy điệu đã đạt tới cao trào.
Bỗng nhiên, những công chức đi theo Vu Tứ vội vã đi vào, cúi xuống bên tai Vu Tứ thì thầm mấy câu, Vu Tứ lập tức biến sắc mặt, vì cách Bạch Chiến Mặc khá xa, cũng không tiện báo cho Bạch Chiến Mặc, chỉ vội vàng nói với Hạ Tưởng một câu:
- Tình hình có thay đổi, lễ truy điệu hủy bỏ, tôi trở về thành phố trước.
Vừa nói xong, Vu Tứ khẩn cấp mà rời khỏi hội trường, mấy cán bộ Thành ủy đi cùng ông ta trước đó cũng rút toàn bộ, trong chốc lát, đi không còn một ai!
Tất cả mọi người đều kinh động ngây người!
Phó chủ tịch thành phố Vu Tứ đến tham gia lễ truy điệu, tiếp theo vốn cũng lên sân khấu để phát biểu, ông ta lại đột nhiên rời khỏi hội trường, hơn nữa nhìn vẻ mặt của ông ta có lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, một bộ dáng giống như nếu ở lâu thêm một chút thì sẽ bị xúi quẩy vậy, khiến cho mọi người có kinh nghiệm lâu dài trong quan trường bị chấn động, khẳng định là đã xảy ra chuyện vô cùng lớn gì rồi, nếu không đường đường là một Phó chủ tịch thành phố tuyệt đối sẽ không thất thái như thế, không để ý đến lễ tiết mà giống như trốn rời khỏi hội trường…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạ Tưởng đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, nhìn những đám lá rụng xuống nhuộm một màu khô vàng, còn có những cây cỏ non run lạnh trong gió thu, trong lòng thấy vô cùng trống trải. Quận Hạ Mã thành lập mới được mấy tháng, ào ào vũ bão, tranh chấp không ngừng, trong nước, muốn có được thành đạt chân chính, muốn vùng vẫy chân tay, nói sao mà dễ? Có bao nhiêu kẻ thù chính trị đang nhìn chòng chọc chờ anh phạm sai lầm. Lại có bao nhiêu người nhìn vào thị trường bất động sản đang phát triển mạnh mẽ của quận Hạ Mã, không phải muốn đầu tư thật lòng, mà là muốn cuốn sạch lợi ích? Trời lớn đất lớn, nhưng lợi ích vẫn là lớn nhất, vì lợi ích, quận Hạ Mã trở thành vùng đất cần phải tranh giành.
Vốn nghĩ rằng Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, có thể vặn được Khang Thiếu Diệp, không ngờ Khang Thiếu Diệp đã chết trước mất rồi, khiến cho việc sa lưới của Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ thiếu đi hiệu quả chấn động. Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng đoán được cái chết của Khang Thiếu Diệp khẳng định là có người đã tác động ngầm gì đó vào, cũng coi như không tồi, chí ít việc sa lưới của Vương Đại Pháo cũng khiến cho một số người sợ hãi. Nếu cái chết của Khang Thiếu Diệp thật sự có vấn đề, người nào đó đã chẳng khác nào trên cổ đã treo một cái gông.
Đồng thời, Hạ Tưởng cũng không muốn buông tha Bạch Chiến Mặc.
Nếu như nói những tranh đấu trước đây với Bạch Chiến Mặc là chính kiến bất đồng, hoặc là bất đồng về lập trường, Hạ Tưởng nguyện ý cùng ông ta đem tất cả mọi việc đưa ra chỗ công khai. Nhưng từ sau sự việc ở cao ốc Hỏa Thụ, lại thêm cái chết bất ngờ của Khang Thiếu Diệp, đã khiến hắn xem thấp cách đối nhân xử thế của Bạch Chiến Mặc, và đưa ra quyết tâm phải lật đổ Bạch Chiến Mặc.
Giữ Bạch Chiến Mặc ở lại quận Hạ Mã, tuyệt đối tai họa lâu dài về sau, Hạ Tưởng lần đầu tiên sản sinh ý nghĩ phải đánh đổ Bạch Chiến Mặc thề không bỏ qua.
Đánh bại được Bạch Chiến Mặc rồi, giống như cắt đứt được cánh tay của Phó Tiên Phong ở quận Hạ Mã, cũng có lợi cho hắn về sau thong dong mà đối phó với Nguyên Minh Lượng ở quận Hạ Mã.
Vì một loạt sự kiện, Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân của quận Hạ Mã kéo dài lại kéo dài, trên thực tế cho đến hiện tại, hắn chỉ là Phó bí thư, Phó chủ tịch quận Hạ Mã, thay mặt Chủ tịch quận, vốn đã quyết định xong cuối tháng 11 tổ chức Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, bây giờ vì cái chết bất ngờ của Khang Thiếu Diệp, lại phải chậm lại.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, được, cái chức thay mặt Chủ tịch quận của hắn đến khi nào mới có thể đi hết trình tự định sẵn, trở thành nhân vật số một của Ủy ban nhân dân quận mà danh tiếng đúng với thực tế?
Sắc trời mỗi lúc một âm u, chỉ trong chốc lát, đã thổi đến những cơn mưa bụi. Một cơn mưa thu một trận rét, mùa đông ở quận Hạ Mã sắp đến rồi.
Nhưng so sánh với mùa đông của thời vụ, Hạ Tưởng lại có lý do tin tưởng, mùa xuân trên chính trị của quận Hạ Mã, thời gian không còn xa nữa.
Không bao lâu, mưa càng lúc càng to, bên ngoài cửa sổ đã thành một màn trắng xóa. Thành phố Yến rất hiếm khi thấy trận mưa thu nào to như thế, Hạ Tưởng thẫn thờ một lát, tâm tư có chút mịt mờ, cho đến khi có tiếng chuông điện thoại mới khiến hắn tỉnh lại, hắn mới lắc đầu cười. Sự lơ đãng vừa rồi, khiến hắn bỗng nhiên có một loại cảm khái kiếp trước kiếp này, vì sự lơ đãng vừa rồi của hắn lại là trong lúc vô ý mà nhớ tới Vệ Tân.
Liên Nhược Hạm đã quay trở về thủ đô, trước khi đi, cô ấy gọi điện đến nói về Vệ Tân. Vệ Tân cố ý để Liên Nhược Hạm gặp Quản Tân Vọng _ đó chính là một kỹ sư mà lần trước Vệ Tân nói là đang theo đuổi cô _ Liên Nhược Hạm đánh giá Quản Tân Vọng là có thể kết giao, liền đồng cảm với lựa chọn của Vệ Tân.
Vệ Tân nghe được sự đồng cảm của Liên Nhược Hạm và thái độ của Hạ Tưởng, cô lại do dự, đối với ý của Liên Nhược Hạm, cô phải suy nghĩ thêm, bây giờ còn trẻ, không muốn suy xét chuyện lớn trong cả đời, còn nữa, phụ nữ trước 30 tuổi mà gã cho người ta là được. Đến 30 tuổi, nếu vẫn không tìm được người thích hợp, thì độc thân là xong rồi.
Vệ Tân của kiếp trước và Vệ Tân của kiếp này, thay đổi cả thời gian và không gian, chỉ có tấm lòng mê say là không thay đổi. Hạ Tưởng nhớ rõ kiếp trước cũng là một ngày thu mưa to gió lớn, lần đầu tiên Vệ Tân cãi nhau với hắn, nguyên nhân cãi nhau chính là vì Vệ Tân muốn kết hôn, xác thực mà nói, Vệ Tân muốn làm vợ hắn, muốn hắn cho cô một danh phận.
Hạ Tưởng lại không hề trả lời, phác sơ qua mà nói hắn chưa kiếm đủ 10 triệu, chưa muốn kết hôn. Vệ Tân luôn ân cần chăm chút, rốt cục lần đầu tiên nổi giận với hắn, nói cô không quan tâm chuyện tiền nong, dù cho hắn chỉ là một tên ăn mày, cô theo hắn đã mấy năm, muốn trở thành người phụ nữ danh tiếng đúng với thực tế của hắn, không muốn không minh bạch mà ở chung cùng hắn như thế.
Hạ Tưởng cũng nổi giận, nói hắn là chủ nghĩa gia trưởng, cả đời không kiếm đủ 10 triệu, cả đời sẽ không kết hôn, Vệ Tân khóc không thành tiếng, đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Bên ngoài mưa to gió lớn, Hạ Tưởng cũng là sống trong phúc mà không biết có phúc, do dự một chút, nhưng rồi cũng không đuổi theo cô, mặc cho bóng dáng yếu ớt của Vệ Tân nhạt dần trong màn mưa mịt mù.
Vậy mà sau mấy tiếng trôi qua, Vệ Tân trở về, còn mua bánh bao và hoa quả mà Hạ Tưởng thích ăn, dường như không có việc gì mà nấu cơm cho hắn, rồi lặng lẽ dọn nhà, giống như chẳng có gì xảy ra vậy. Hạ Tưởng vốn muốn an ủi cô vài câu, nhưng lại thấy bộ dạng tủi thân vẻ mặt cười mà đẫm lệ của Vệ Tân, lại cảm thấy tất cả mọi lời nói đều yếu đuối bất lực _ Hắn không muốn kết hôn, cũng không biết tại sao, dù sao hắn không thuyết phục nổi mình quyết định lấy Vệ Tân…
Đời người, chính là do vô số những tiếc nuối tạo thành, kiếp trước ở cùng với Vệ Tân, cuối cùng vẫn là vận mệnh chia tay, kiếp này gặp lại, vẫn là kết cục hữu duyên vô phận.
Mặc kệ, Hạ Tưởng thở dài một cái, không phải hắn không cho Vệ Tân cơ hội, mà là biết rõ không có kết quả, hà tất phải dẫm lên vết xe đổ? Sai lầm kiếp trước, kiếp này không thể tái phạm, để cho Vệ Tân yên bình mà tìm một người đàn ông yêu cô để sống một cuộc sống tốt đẹp là được rồi, dù cho cô không yêu người đàn ông đó.
Điện thoại là Lý Thấm gọi đến.
Lý Thấm câu đầu tiên đã rất thành khẩn mà nói:
- Xin lỗi, Chủ tịch quận Hạ, tôi sai rồi, bây giờ xin trịnh trọng mà nhận lỗi với anh, anh mắt tinh hơn tôi, tôi còn kém một chút trình độ.
Lời xin lỗi của Lý Thấm lập tức khiến Hạ Tưởng hiểu rõ một sự thật: Thương Mại Trường Cơ thỏa hiệp rồi!
Quả nhiên, liền sau đó Lý Thấm nói với Hạ Tưởng, Thương mại Trường Cơ đã tiếp nhận yêu cầu nâng giá 8%, điều kiện là, đối ngoại nghiêm ngặt giữ bí mật, không cho phép được tiết lộ ra thị trường một chút tin tức bên trong nào, nếu vi ước, Thương mại Trường Cơ có quyền hoàn lại toàn bộ khoản tiền, và phải bồi thường cho họ 10% tiền vi ước.
Bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An đều dè dặt một chút, đáp ứng điều kiện của đối phương. Thẩm Lập Xuân lại không lập tức có biểu thái, nói muốn xin chỉ thị của Chủ tịch Thành một chút, cách làm của Thẩm Lập Xuân phù hợp với trình tự bình thường, và không gây ra những nghi ngờ của Thương mại Trường Cơ.
Thẩm Lập Xuân không chỉ xin chỉ thị của Thành Đạt Tài, mà còn xin chỉ thị của Hạ Tưởng, vì ông ta muốn biết Hạ Tưởng rốt cục muốn bỏ ra một lượng tiền lớn như thế nào vào Thương mại Trường Cơ.
Vì sau khi thâu tóm toàn bộ khu chung cư đang xây dựng của ba công ty bất động sản lớn là bất động sản Giang Sơn, bất động sản Thiên An và tập đoàn Đạt Tài, thương mại Trường Cơ hoàn toàn nắm trong tay trên 70% thị trường bất động sản của quận Hạ Mã, hơn nữa còn đem mấy công ty bất động sản lớn có tính quyết định và sức ảnh hưởng một mẻ đánh gọn, đã có được đủ năng lượng ảnh hưởng đến bước đi của bất động sản quận Hạ Mã.
Hơn nữa qua loa mà tính, thương mại Trường Cơ nếu thật có khả năng thanh toán toàn bộ khoản tiền nhà, lượng tiền lớn bỏ ra đã đạt tới gần con số khổng lồ là 10 tỷ. Thậm chí không chút khoa trương mà nói, quận Hạ Mã thân là chong chóng đo chiều gió của toàn bộ thị trường bất động sản thành phố Yến, sẽ trở thành đồng hồ đo thời tiết của thị trường bất động sản thành phố Yến, mà thương mại Trường Cơ bất động thanh sắc, không chế không được thị trường bất động sản của quận Hạ Mã, chẳng khác nào khống chế được quyền định giá của thị trường bất động sản toàn thành phố Yến, và chẳng khác nào đã cuỗm được toàn bộ thị trường bất động sản của thành phố Yến.
Cũng có thể nói, cuỗm được chính quyền quận Hạ Mã.
Thẩm Lập Xuân cho dù tin tưởng năng lực và kế sách của Hạ Tưởng, cũng khó tránh khỏi có chút hoảng hốt. Thương mại Trường Cơ có một thế lực rất lớn, vạn nhất cái đuôi lớn không đứt cuối cùng không thể khống chế, chính là một thất sách lớn.
Hạ Tưởng đã truyền đạt với Lý Thấm ba điểm tinh thần chỉ thị, một là để cho Thẩm Lập Xuân không cần phải khẩn trương, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu đã nói, để cho thương mại Trường Cơ tiến vào, hai là hắn còn có hậu chiêu, khẳng định đủ khả năng khống chế tình hình trong phạm vi có thể tiếp nhận được, ba là đợi cho sau khi sự hỗn loạn của quận Hạ Mã bình ổn trở lại, hắn sẽ tổ chức hội nghị toàn thể một lần nữa, nghiên cứu sự bố trí công tác ở bước tiếp theo, và hắn còn sẽ đích thân gặp mặt Thành Đạt Tài, cùng với Chủ tịch Thành thâm nhập bàn bạc kế sách ứng đối.
Lý Thấm từng cái chấp hành, cuối cùng lại nói một câu:
- Tôi phát hiện mình càng ngày càng khâm phục anh rồi, Chủ tịch Quận Hạ, anh là một cán bộ có cách nhìn sáng suốt biết nhìn xa hiếm thấy trong nước.
Hạ Tưởng không để ý tới lời nịnh bợ của Lý Thấm, hỏi:
- Tiến triển của bất động sản Quảng Hạ như thế nào rồi? Còn cả công ty bất động sản Á Nam, đăng ký thành công không?
- Chủ tịch Tiếu nói, do tôi đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc công ty chi nhánh thành phố Yến môi giới bất động sản Giai Thành, Chủ tịch bất động sản Quảng Hạ, từng bước chuyển giao tới tay Tùng Phong Nhi. Công ty bất động sản của Tề Nam Á đang tiếp nhận xét duyệt tài chính, anh ta đã đặt một cái tên rất dung tục, gọi là bất động sản Nam Tân.
Tính cách của Lý Thấm khó sửa, luôn luôn thích bới móc.
Hạ Tưởng không để ý đến những châm chọc của Lý Thấm, cười một tiếng:
- Tên không quan trọng, quan trong là thực lực. Được rồi, tôi còn việc phải làm, liên hệ sau nhé.
Lý Thấm vốn còn lời muốn nói, còn nghi vấn muốn hỏi, không ngờ Hạ Tưởng nói tắt là tắt, căn bản là không cho cô cơ hội để nói, khiến cô vô cùng buồn bực.
Hạ Tưởng quả thực là có việc bận.
Hiện trường lễ truy điệu đã bố trí xong, cần có hắn và Bạch Chiến Mặc nghiệm thu lại một chút.
Hạ Tưởng dưới sự tháp tùng của Triều Vĩ Cương và Kim Hồng Tâm, đến hội trường thị sát một chút cách bố trí hiện trường của lễ truy điệu, trên cơ bản coi như hài lòng. Bạch Chiến Mặc cũng dưới sự tháp tùng của Phí Lập Quốc và Phó Hiểu Bân, chỉ chỉ trỏ trỏ vào các nơi được bày trí. Trái ngược với sự rất ít phát biểu ý kiến của Hạ Tưởng, Bạch Chiến Mặc lại mang cái bộ dạng phong thái chỉ điểm giang sơn, chỗ nào cũng phát biểu ý kiến cải thiện, lấy cái khẩu khí đau buồn mà nói:
- Các đồng chí, Khang Thiếu Diệp là một đồng nghiệp thân thiết của chúng ta, bây giờ bố trí một hiện trường lễ truy điệu cho ông ấy, nhất định phải nghiêm túc, phải thận trọng, không được có nửa chút qua loa nào.
Chí ít từ vẻ bề ngoài, Bạch Chiến Mặc quả thực đã làm được cái bạn tốt khi còn sống và tình thâm sau khi đã chết, để cho người ta không thể bới móc được cái lí sự của ông ta, cho dù xuất phát từ thật lòng hay lòng dạ giả dối, ít nhất phương pháp làm của ông ta khiến người ta nhìn mà thấy thoải mái trong lòng, xem, Bí thư Bạch là người trọng tình cảm trọng tình bạn, đi theo Bí thư Bạch, khẳng định sẽ không sai lầm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dưới sự so sánh, Hạ Tưởng lại thể hiện lãnh đạm hơn nhiều, khiến không ít người thầm phỏng đoán, Chủ tịch quận Hạ dường như có không ít ý kiến với Khang Thiếu Diệp, nhưng người chết là chuyện lớn, dù sao cũng đã chết rồi, nếu có hiềm khích cũng nên bỏ qua thành kiến, lễ nghi mà tiễn một đoạn đường. Bây giờ lại mang vẻ mặt người đi trà lạnh, liệu có phải là có chút quá bạc tình hay không?
Hạ Tưởng lại không để ý tới những nghi kỵ của người khác, như cũ mà làm theo ý mình, thản nhiên mà xem xong hiện trường, từ đầu đến cuối không phát biểu một ý kiến nào.
Buổi chiều ngày hôm sau, lễ truy điệu đúng thời gian cử hành.
Các lãnh đạo đảng và chính quyền quan trọng của quận Hạ Mã, cùng với Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Vu Tứ tham gia lễ truy điệu, lễ truy điệu do Bạch Chiến mặc chủ trì.
Bạch Chiến Mặc đầu tiên dùng tiếng nói và tình cảm đều phong phú mà tổng kết lại những việc làm trong cuộc đời của Khang Thiếu Diệp, nhạc dạo tuy không cao, nhưng tổng thể là khẳng định và tán dương. Nếu như không vì khúc nhạc dạo là do Thành ủy quyết định từ đầu, Bạch Chiến Mặc sẽ nâng Khang Thiếu Diệp lên độ cao không gì sánh kịp.
Khi Bạch Chiến Mặc diễn cảm mà đọc lời điếu, đã nghĩ tới tình cảnh trước đây làm việc cùng Khang Thiếu Diệp, cùng với sau khi Khang Thiếu Diệp gặp chuyện không may đã gánh toàn bộ trách nhiệm và còn vứt bỏ cả tính mạng, người ta chẳng phải cỏ cây ai có thể vô tình, được gây ra từ tình cảm của ông ta, cũng khó tránh khỏi đau lòng, trước mặt mọi người mà nhỏ xuống những giọt nước mắt thương tâm.
Bạch Chiến Mặc nước mắt đầm đìa, đọc diễn văn mà ngập đầy bi phẫn, quả thực là đã làm cảm động không ít người, không ít cán bộ Đảng và Chính quyền có quen biết hoặc tiếp xúc qua với Khang Thiếu Diệp có mặt tại hiện trường, cũng cảm thấy Khang Thiếu Diệp chết quá bất ngờ, và chết một cách không đáng, nghĩ đến cách đối nhân xử thế của Khang Thiếu Diệp tuy không có nhiều chỗ đáng phải suy ngẫm và lưu luyến, nhưng dù sao cũng từng là đồng nghiệp, cũng coi như là nhân vật thứ ba của quận Hạ Mã, lại chết sớm giữa tuổi tài hoa, đều không tránh khỏi thổn thức.
Hiện trường mang một bầu âm thanh xót thương.
Hạ Tưởng ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng không có chút thương cảm, chỉ có thương tâm. Là một trong những nhân vật thế lực hắc ám phía sau bức màn, một vật hi sinh của tập đoàn lợi ích, lại bị nâng lên do con người, cao điệu mà nói ông ta là một nhân vật anh hùng vì nước hy sinh thân mình, quả thực là một cách châm biếm trắng trợn. Lời điếu của Bạch Chiến Mặc cho dù dưới yêu cầu của Thành ủy, không dám quá cường điệu, nhưng vẫn đem Khang Thiếu Diệp nói đến mức ba hoa thiên địa, thiếu chút nữa nói thành ông ta là trái núi giữa dòng đang ra sức xoay chuyển tình thế hiểm nghèo, khiến Hạ Tưởng trong lòng thấy bi phẫn không hiểu.
Bên trong chính trị trong nước, có bao nhiêu cán bộ ngồi không ăn bám sau khi bất ngờ chết, lại được người ta đề cao lên làm nhân vật anh hùng? Kỳ thật cho dù là đồng nghiệp cũng được, cấp trên cũng được, rõ ràng biết một người bình thường không làm nên cơm cháo gì, lại khăng khăng dựng bia ghi tiểu sử cho ông ta sau khi ông ta chết, tại sao? Chẳng qua là người còn sống vì chuyện sau khi mình chết mà suy nghĩ mà thôi, là muốn đợi sau khi bản thân mình chết, cũng muốn lưu lại một chút danh tiếng tốt.
Buồn cười, thật đáng buồn cười, khi còn sống không vì nước vì dân làm những việc có ích, sau khi chết lại do lãnh đạo cấp trên đậy nắp quan tài mới kết luận người tốt hay xấu, có công hay có tội, dùng không ít những từ khen ngợi khoe khoang để tổng kết một đời, sẽ có tác dụng gì? Nếu như lời điếu sau khi chết của cán bộ trong cả nước không do Đảng ủy cùng cấp hoặc là cấp trên khoanh một vòng tròn, mà do chính nhân dân dưới quyền quản lý của ông ta viết, tin rằng sẽ xuất hiện rất nhiều mộ chí khiến người chết xấu hổ người sống phải che mặt mà chạy!
Hạ Tưởng lặng lẽ nhìn Bạch Chiến Mặc biểu diễn, không lịch sự mà liếc nhìn Vu Tứ một cái.
Vu Tứ thân là Phó chủ tịch thành phố xếp hạng thứ ba trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, trong Ủy ban nhân dân thành phố chỉ đứng sau Cao Hải, xem như là một Phó chủ tịch thành phố khá là có thực quyền. Ông ta có thể tham gia lễ truy điệu của Khang Thiếu Diệp, cũng xem như đã cho Khang Thiếu Diệp chút thể diện. Đương nhiên, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận lại không có chút thể diện nào đáng nói, vì mất đi một Phó bí thư, ít nhất cũng phải có Phó bí thư thành ủy ra mặt phúng viếng mới coi là hợp quy củ, trên thực tế chỉ vẻn vẹn một Phó chủ tịch thành phố ra mặt, đã biểu lộ thái độ không quá khẳng định của Thành ủy đối với Khang Thiếu Diệp.
Phỏng chừng tâm tư của Bạch Chiến Mặc cũng phức tạp khó nói, ông ta lại muốn cao điệu một chút, nhìn từ vẻ bề ngoài, quan hệ giữa ông ta và Khang Thiếu Diệp không tồi, người người trong quận Hạ Mã đều rõ.Thành ủy cao điệu truy điệu Khang Thiếu Diệp, cũng là có khẳng định với ông ta, cũng làm sáng mặt ông ta. Nhưng cuối cùng Thành ủy cũng chỉ cử một Phó chủ tịch thành phố đến tham gia, ông ta cảm thấy vô cùng buồn phiền, và nghi ngờ Hạ Tưởng đã âm thầm tác động ngầm, bởi vậy khi diễn cảm độc lời điếu, đã nhiều lần quan sát phản ứng của Hạ Tưởng.
Bạch Chiến Mặc vô cùng không vừa lòng với thái độ thờ ở của Hạ Tưởng.
Nhưng không hài lòng cũng không có cách nào khác, Hạ Tưởng khẳng định nghi ngờ Khang Thiếu Diệp trong sự việc cao ốc Hỏa Thụ có những hiềm nghi không thể thoát khỏi, phỏng chừng cũng sẽ nghi ngờ cả chính ông ta, cho nên Hạ Tưởng có thể giữ được kiên nhẫn xuất hiện trong hội trường lễ truy điệu, cũng đã không tồi rồi, đổi là ông ta, chưa chắc đã tham gia lễ truy điệu.
Nhìn lại tất cả Ủy viên thường vụ có mặt ở đây, hình như ai cũng mang vẻ mặt nặng trĩu, nhưng Bạch Chiến Mặc cũng không phải mới vào quan trường, liếc qua có thể nhìn ra đại đa số Ủy viên thường vụ đều cũng chỉ mang tinh thần qua loa cho xong chuyện, không mấy người thật lòng buồn thay cho Khang Thiếu Diệp, càng không phải nói đến chuyện than khóc.
Ngoài Lý Ứng Dũng, Kỳ Thắng Dũng và Quan Khải Minh có những thương cảm thỏ chết cáo buồn ra, Bạch Chiến Mặc nghĩ, ông ta nhất định nhân cơ hội lễ truy điệu này, biểu diễn cho tốt, để cho người khác biết được tình sâu nghĩa nặng của ông ta đối với Khang Thiếu Diệp, để bọn họ đều cho rằng ông ta là người trọng tình cảm trọng bạn bè, mà không phải chỉ là kẻ đầu cơ chính trị, như vậy, ông ta mới có thể đoàn kết mấy vị Ủy viên thường vụ, tăng thêm quyền phát ngôn ở quận Hạ Mã.
Lòng người không thể phân tán, một khi phân tán, đội ngũ sẽ khó mà dẫn dắt.
Nghĩ đến đây, Bạch Chiến Mặc càng ra sức mà biểu diễn, cứ diễn cứ diễn, nhập vai quá sâu, cũng không biết là trong lòng hổ thẹn áy náy, hay là bị bầu không khí cảm nhiễm, nhỏ tiếng mà nức nở nghẹn ngào cuối cùng biến thành khóc không thành lời, ông ta với vẻ mặt đau thương nước mắt đầm đìa mà nói:
- Các đồng chí, đồng chí Khang Thiếu Diệp là một đồng nghiệp tốt, chiến hữu tốt, người anh em tốt của chúng ta, chúng ta tiếc nuối bao nhiêu sự ra đi của đồng chí ấy, nhưng khi tai nạn đến, chúng ta lại không thể không chấp nhận sự thực _ chúng ta chỉ có thể chấp nhận cha mẹ thiếu đi một người con trai hiếu thuận, chấp nhận người vợ hiền thiếu đi một người chồng khốn khó đỡ nhau, chấp nhận con trai mất đi tình yêu của người cha hiền từ, chấp nhận chúng ta thiếu đi một thầy tốt bạn hiền, chấp nhận xã hội mất đi một nhân tài có thể gánh vác trọng trách quốc gia… để chúng ta chấp nhận dùng việc hồi tưởng mà suy ngẫm sự trang nhã của đồng chí ấy, lấy sự tưởng nhớ để ôn lại những cần cù trung thực của đồng chí, chấp nhận lấy việc truy điệu để đem những lương thiện, trí tuệ và tất cả những phong tục thời thượng tốt đẹp, phẩm cách cao quý mà chúng ta không thể quên, in dấu vào trong lòng mỗi chúng ta!
Bạch Chiến Mặc cũng rất có tài hoa, đến sát giờ chiến đấu cuối cùng phát huy, câu câu đầy nước mắt, quả thực đã lấy được hiệu quả thôi thúc người khác rơi lệ, vốn có rất nhiều Ủy viên thường vụ với vẻ mặt nặng nề, dưới sự biểu diễn khoa trương đầy sự thúc giục đau thương của Bạch Chiến Mặc, tròng mắt cũng đỏ lên, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi đều bỏ kính xuống, lau nước mắt.
Và Lý Ứng Dũng, Kỳ Thắng Dũng và Quan Khải Minh bình thường có quan hệ không tồi với Khang Thiếu Diệp, cũng nén không nổi mà nước mắt như mưa. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí của lễ truy điệu đã đạt tới cao trào.
Bỗng nhiên, những công chức đi theo Vu Tứ vội vã đi vào, cúi xuống bên tai Vu Tứ thì thầm mấy câu, Vu Tứ lập tức biến sắc mặt, vì cách Bạch Chiến Mặc khá xa, cũng không tiện báo cho Bạch Chiến Mặc, chỉ vội vàng nói với Hạ Tưởng một câu:
- Tình hình có thay đổi, lễ truy điệu hủy bỏ, tôi trở về thành phố trước.
Vừa nói xong, Vu Tứ khẩn cấp mà rời khỏi hội trường, mấy cán bộ Thành ủy đi cùng ông ta trước đó cũng rút toàn bộ, trong chốc lát, đi không còn một ai!
Tất cả mọi người đều kinh động ngây người!
Phó chủ tịch thành phố Vu Tứ đến tham gia lễ truy điệu, tiếp theo vốn cũng lên sân khấu để phát biểu, ông ta lại đột nhiên rời khỏi hội trường, hơn nữa nhìn vẻ mặt của ông ta có lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, một bộ dáng giống như nếu ở lâu thêm một chút thì sẽ bị xúi quẩy vậy, khiến cho mọi người có kinh nghiệm lâu dài trong quan trường bị chấn động, khẳng định là đã xảy ra chuyện vô cùng lớn gì rồi, nếu không đường đường là một Phó chủ tịch thành phố tuyệt đối sẽ không thất thái như thế, không để ý đến lễ tiết mà giống như trốn rời khỏi hội trường…