Lời nói của Tôn Định Quốc đánh một mai phục. Ý là, nếu như Phó Tiên Phong đồng ý chuyện điều Bạch Chiến Mặc ra khỏi vị trí bí thư, dẫn độ Phan Án, có lẽ sẽ kéo dài vài năm cũng không thể giải quyết được. Nhưng nếu như y không đồng ý, Phan Án tuy rằng trốn chạy sang quốc gia không có ký kết điều ước dẫn độ với Trung Quốc, nhưng giữa quốc gia và quốc gia với nhau nói đến cùng cũng là trao đổi lợi ích, Phan Án cũng chẳng phải gọi là phạm nhân chính trị, nếu như phía cảnh sát thành phố Yến một lòng muốn dẫn độ, không tiếc trả giá, cũng chưa chắc không thể dẫn độ thành công
Trần Phong không nói lời nào, chỉ có vẻ mặt u ám
Phó Tiên Phong âm thầm thở dài một hơi, náo loạn nửa ngày, hoá ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, chỉ có một hộp băng ghi âm, ngay cả nhân chứng cũng không có, thì muốn làm cho một bí thư Quận ủy xuống đài? Mơ tưởng!
Nếu không phải khiến Bạch Chiến Mặc thay y quản lý 20 tỷ vốn lưu động, sau khi trải qua một loạt sự kiện, Phó Tiên Phong cũng đã mỏi mệt cả thể xác và tinh thần, thì sớm đã muốn từ bỏ Bạch Chiến Mặc. Nhưng hiện tại Bạch Chiến Mặc và y cùng ngồi trên một chiếc thuyền, còn là một con cờ quan trọng nhất hiện nay của y, làm sao y đành lòng một cước đá văng ra? Mấu chốt là Bạch Chiến Mặc do y sai khiến mới làm ra hành động phải đưa Khang Thiếu Diệp vào chỗ chết, y hiện tại không bảo lãnh Bạch Chiến Mặc, khi Bạch Chiến Mặc hấp hối giãy dụa, chắc chắn sẽ cắn ngược lại y một cái.
Bảo lãnh, phải bảo lãnh
Phan Án nếu đúng lúc chạy trốn tới nước ngoài, thì chứng minh gã đã nghe được tin tức gì đó. Tôn Định Quốc nói thật dễ nghe, thật muốn dẫn độ về nước, không có ba năm năm năm không có khả năng thành công, không cần ba năm, chỉ cần có thể chịu đựng quá hai năm, sau khi đại kế của y ở quận Hạ Mã thành công, vốn lưu động vừa rút, Bạch Chiến Mặc có còn đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã hay không, đã không còn quan trọng
Quan trọng là có thể vượt qua ải khó khăn hiện nay là được!
- Chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm, hơn nữa thật giả còn khó nói, lại không có nhân chứng, chỉ chứng một vị bí thư Quận ủy, có chút quá khinh suất
Phó Tiên Phong bâng quơ mà liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, ánh mắt thoáng lướt qua vẻ mặt kiên định của Tôn Định Quốc, sau cùng dừng trên mặt của Hồ Tăng Chu
Hồ Tăng Chu biết, Phó Tiên Phong là muốn trưng cầu tiếng ủng hộ của ông
Bình tĩnh mà xem xét, Hồ Tăng Chu hiện đối với thế cục quận Hạ Mã cũng vô cùng bất mãn, Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp quan hệ chặt chẽ, Khang Thiếu Diệp chết cũng chết không yên, liền làm cho trong lòng ông vô cùng bực bội, cũng đối với Bạch Chiến Mặc không có chút ấn tượng tốt. Ông với Hạ Tưởng từng có lui tới, biết con người của Hạ Tưởng, không dễ dàng gây sự. Bây giờ quận Hạ Mã không ngừng phân tranh, tuy rằng bây giờ là từng đợt lại từng đợt sóng phản kích của Hạ Tưởng, nhưng căn nguyên đều là trên người Khang Thiếu Diệp và Ngưu Kỳ
Nếu nói sau lưng toàn bộ câu chuyện không có một chút bóng dáng của Bạch Chiến Mặc, Hồ Tăng Chu cũng không tin. Trên cơ bản có thể khẳng định chính là, cục diện hỗn loạn hiện nay của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng không phải kẻ gây sự, là người ứng chiến. Nguyên nhân gây ra chính là sự kiện tập kích cao ốc Hỏa Thụ, nói đi nói lại, Hạ Tưởng phản kích hoàn toàn hợp lý, chính là theo lập trường của Hồ Tăng Chu mà xem, cũng có thể lý giải.
Bây giờ lại truyền ra chuyện Bạch Chiến Mặc ở phía sau bày ra kế muốn hại chết Khang Thiếu Diệp, hoàn toàn là cách làm giết người bịt miệng, từ khía cạnh đã chứng minh Bạch Chiến Mặc cũng tham gia sự kiện tập kích Hạ Tưởng. Hồ Tăng Chu hoàn toàn tin tưởng tính chân thật của băng ghi âm, với trí tuệ chính trị và con người của Trần Phong và Tôn Định Quốc, không cần phải ngụy tạo chứng cớ để vu cáo hãm hại Bạch Chiến Mặc, cũng không vô sỉ đến nỗi phải làm vậy.
Hồ Tăng Chu liền cảm thấy có chút cười chê, ông làm quan nhiều năm, cũng gặp nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt trong quan trường, tuy rằng cũng không thiếu sự kiện hại chết kẻ thù chính trị, nhưng người giống như Bạch Chiến Mặc chết không hối cải lại vô cùng âm hiểm, ông cũng là lần đầu tiên được thấy, trong lòng đối với Bạch Chiến Mặc đã thất vọng tới cực điểm.
Mặc dù Phó Tiên Phong nói cũng không phải không có đạo lý, chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm không thể làm gì được một Bí thư Quận ủy, nhưng thái độ cần thiết vẫn cần phải lấy ra, Hồ Tăng Chu liền lạnh lùng nói:
- Không có lửa làm sao có khói, một hộp băng ghi âm thì không chứng minh được gì, nhưng ít ra cũng nói rõ Bạch Chiến Mặc thân mình bất chính, nếu không cũng không phải trước là sự tình bí thư phong thủy, lại đến chuyện chỉ chứng của Phan Án. Hơn nữa Phan Án chạy trốn ra nước ngoài, thì đã chứng minh quả thật có vấn đề. Bây giờ nhân vật số một số hai quận Hạ Mã bất hòa, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cục thế ổn định của quận Hạ Mã, tôi kiến nghị, đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân tạm thời dời lại sau, trước tiên thảo luận một chút về vấn đề Bạch Chiến Mặc có còn thích hợp đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã hay không
Phó Tiên Phong không nghĩ tới Hồ Tăng Chu chẳng những không giúp y, ngược lại trực tiếp phủ định Bạch Chiến Mặc, không khỏi nóng nảy:
- Thị trưởng Hồ, đừng dễ dàng phủ quyết một cán bộ cao cấp. Quốc gia không dễ dàng bồi dưỡng được một cán bộ, nhất là cán bộ đi đến vị trí nhân vật số một, chúng ta nhất định phải trân trọng, phải có độ lượng trị bệnh cứu người. Hơn nữa trước khi chưa có nhân chứng, băng ghi âm thật giả khó nói, Phan Án chạy trốn ra nước ngoài, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp!
Y vội vàng nhìn Tô Công Thần liếc mắt một cái, muốn trưng cầu Tô Công Thần lên tiếng thay y
- Không thể tùy tiện phủ định một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, mời Chủ nhiệm Tô phân xử, phương diện Ủy ban Kỷ luật xét xử một cán bộ, cũng phải đòi hỏi chứng cớ rõ ràng.
Tô Công Thần đầy thâm ý liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, chần chừ một chút, gật đầu nói:
- Bí thư Phó nói rất có lý, phàm là chuyện gì cũng phải đòi hỏi có một chứng cớ, bây giờ chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm không rõ lai lịch thì xử lý một bí thư quận ủy, không quá thỏa đáng
Trần Phong rốt cục lên tiếng:
- Định Quốc, tăng cường liên hệ với cảnh sát hình sự quốc tế, nghĩ cách phái người ra nước ngoài tiếp xúc với Phan Án, nếu như anh ta chủ động về nước tự thú, có thể xử nhẹ. Nói tóm lại không tiếc trả giá cũng phải điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, quả thật có chuyện như vậy, thì xử lý theo luật, tuyệt đối không nương tay. Nếu như sau khi kiểm chứng không có vấn đề, cũng phải trả lại sự trong sạch cho đồng chí Bạch Chiến Mặc
Trần Phong ý rất rõ ràng, nếu Phó Tiên Phong không thỏa hiệp, ngoan cố đến cùng, được, mọi người liền đao thật súng thật mà đối nghịch là được rồi. Chỉ cần thẩm tra Bạch Chiến Mặc thực sự có vấn đề, thì không phải chuyện đơn giản như bây giờ là cách chức hoặc điều ra khỏi cương vị, mà phải chịu trách nhiệm hình sự. Nếu như bây giờ Phó Tiên Phong thỏa hiệp, đồng ý điều Bạch Chiến Mặc đi, ông cũng có thể nhường một bước, không nhất thiết phải bắt được Phan Án nữa
Phó Tiên Phong trong nháy mắt thậm chí nảy sinh ra một chút dao động, hay là bây giờ thỏa hiệp? Nhưng lập tức nghĩ lại, bắt được Phan Án có lẽ một năm, có lẽ hai năm, đến lúc đó tình hình thế nào cũng khó nói, hà tất bây giờ phải nhượng bộ? May mắn tâm lý vẫn là chiếm thế thượng phong, liền phụ họa cách nói của Trần Phong:
- Tôi đồng ý đề nghị của bí thư Trần
Hồ Tăng Chu liếc mắt nhìn Tôn Định Quốc một cái:
- Định Quốc, căn cứ kinh nghiệm phá án của anh, đại khái bao lâu sẽ có kết quả?
Tôn Định Quốc lo nghĩ:
- Nếu Phan Án xin tị nạn chính trị thì phiền toái… Chúng ta tạm thời sẽ không kinh động cảnh sát hình sự quốc tế, mà là dự định phái người lấy thân phận du khách đến nước ngoài tiến hành tiếp xúc riêng với anh ta, chỉ cần anh ta đồng ý chỉ chứng là được, cũng có thể thuyết phục anh ta chủ động về nước. Thủ đoạn có nhiều, cụ thể phải xem Phan Án là một người như thế nào. Nhanh, có thể một hai tháng liền có kết quả. Chậm, có thể khoảng nửa năm đến một năm
Phó Tiên Phong ánh mắt chớp động, cũng không tin sự tình giải quyết nhẹ nhàng như lời Tôn Định Quốc
Hồ Tăng Chu trầm ngâm một lát, quyết định phải kiên định mà phát ra tiếng nói của bản thân:
- Tôi đề nghị, hội nghị Hội đồng nhân dân quận Hạ Mã dời sau cử hành
Mặc cho Phó Tiên Phong lần nữa ra sức phản đối dời lại hội nghị Hội đồng nhân dân, nhưng Trần Phong và Hồ Tăng Chu khó mà duy trì được nhất trí, tiếng nói của y liền yếu đi rất nhiều, sau cùng đành phải bất đắc dĩ mà chấp nhận sự thật
Trở lại văn phòng, nghĩ đến y hao tổn tâm sức làm tất cả mọi chuyện nhằm làm cho Hạ Tưởng không được tuyển chọn, bởi vì một hộp băng ghi âm mà bị Trần Phong lên cơn, lại có Hồ Tăng Chu phụ họa, cuối cùng đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân phải dời lại mà toàn bộ thất bại, không khỏi lửa giận công tâm, lại nghĩ tới Bạch Chiến Mặc luôn bị động, luôn bị Hạ Tưởng bắt lấy nhược điểm, thì càng hận Bạch Chiến Mặc thấu xương, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Chiến Mặc hung hăng mà chửi rủa thậm tệ một trận
Bạch Chiến Mặc nghe được Phan Án khai gã ra, mà Khang Thiếu Diệp lại là chết tự nhiên, không khỏi dở khóc dở cười, từ đó mà cảm thấy buồn, mới biết đã làm một việc vô cùng ngốc, coi như tự mình chụp vào một gông xiềng cho bản thân.
Bạch Chiến Mặc căm hận chính mình ngu không ai bằng, vừa đau hận Phan Án ngu xuẩn, càng hận Hạ Tưởng giả dối đa đoan, làm sao lại để Hạ Tưởng biết được sự tồn tại của Phan Án? Hạ Tưởng cũng quá thông minh, quả thực thông minh đến đáng sợ.
Bạch Chiến Mặc lần đầu tiên đối với Hạ Tưởng nảy sinh cảm giác sợ hãi sâu sắc!
Hạ Tưởng bị Bạch Chiến Mặc hình dung thông minh đến đáng sợ, lúc này đang ở trong nhà, hưởng thụ bữa ăn ngon mà Tào Thù Lê làm vì hắn
Hạ Tưởng rất lâu không ăn sủi cảo, lần trước trong lúc vô ý một lần nhắc tới, hôm nay vừa về nhà, liền nhìn thấy sủi cảo thơm phức trên bàn, hơn nữa còn là nhân cà chua mà hắn thích nhất
Nhân cà chua không dễ gói, bởi vì nguyên nhân quá mềm quá nhiều nước. Nhưng Hạ Tưởng thích ăn, Tào Thù Lê liền trải qua nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng thành công mà làm ra sủi cảo nhân cà chua cho hắn, mặc dù có vài sủi cảo cá biệt vẫn bị vỡ ra, dù sao đều là kết tinh tình yêu, Hạ Tưởng liền ăn thật vui sướng, liên tục khen nói:
- Quả nhiên bà xã vừa ra tay, vừa thiên trường lại địa cửu, ăn ngon, ăn quá ngon
Tào Thù Lê liền vui vẻ mà cười:
- Ăn sủi cảo, sao lại kéo tới thiên trường địa cửu?
- Giữ trái tim đàn ông, trước tiên là giữ bao tử của đàn ông. Hai vợ chồng sống chung lâu rồi, tình yêu nhạt rồi, thì trở thành tình thân. Nếu không sao lại nói hai vợ chồng? Ý chính là nói hai cái miệng cùng sống qua ngày, cho nên đàn ông được hài lòng trong ăn uống, sẽ không chạy ra ngoài. Không chạy ra ngoài, sẽ không gây chuyện, thì gia đình hòa hợp
- Đạo lý lớn hiểu được khá nhiều, không biết có làm được hay không
Cô bé Lê bới tóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi gầy, nhưng trạng thái tinh thần không tồi
- Có những đàn ông khẩu Phật tâm xà, có những đàn ông nói ngon nói ngọt, có những đàn ông trong ngoài không giống nhau, còn có những đàn ông…
- Còn có những đàn ông trước sau như một, ví dụ như chàng trai tên Hạ Tưởng chính là như thế
Hạ Tưởng mèo khen mèo dài đuôi.
- Thật ư?
Cô bé Lê vẻ mặt cười, trêu ghẹo nói,
- Sao gần đây không thấy Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đến đây? Trước đây bên cạnh anh luôn có người đẹp vây quanh em lại không cảm thấy gì, bây giờ nhất thời thanh tịnh đi rất nhiều, em lại có chút lo lắng, có phải anh động tay động chân làm người ta sợ chạy mất hay không?
Hạ Tưởng buông đũa, lau miệng:
- Anh động tay động chân với người đẹp? Trời lạnh thế này, anh còn sợ đưa tay ra ngoài, sẽ lạnh tay lạnh chân. Anh nói cô bé Lê, em cũng xem thường anh quá rồi, dù gì anh cũng 1m79, hộ khẩu thành phố, nhà có 10 căn, nhà không nghèo người không xấu, cũng đã cưới vợ, không cần phải giống người không tìm được vợ giở trò lưu manh, có phải không?
- Ý của anh chính là, là người đẹp chủ động nhào vào lòng anh?
Cô bé Lê không chịu buông tha Hạ Tưởng, tiếp tục trêu ghẹo hắn.
- Làm một người thú vị thoát ly cấp thấp, một người thuần túy, một người vợ đảm mẹ hiền, anh trước sau cho rằng, cô bé Lê không ghen tị, không đố kỵ, không đa nghi, anh nói những phẩm đức này em đều có, đúng không?
Hạ Tưởng cho cô bé Lê đội một cái nón cao
- Em không đa nghi, là anh đa nghi, thật là, một chút cũng không vui.
Cô bé Lê lộ ra nụ cười xảo quyệt
- Thật ra em chỉ cảm thấy gần đây trong nhà vắng vẻ, nên gọi một số bạn bè đến ngồi, có được không?
Được, cô bé Lê vẫn giống như trước đây, vừa thông minh vừa biết rộng lượng, lại biết đạo tiến thoái, xưa nay đều điểm đến là dừng, tuyệt đối không ép buộc quá sức. Hạ Tưởng liền ôm cô vào lòng, dùng tay nhéo vắt cái mũi của cô:
- Em và con trai là tài sản lớn nhất cả đời của anh, sẽ ở cùng với anh tới già
- Nói sai rồi
Cô bé Lê vẫn giống như trước đây, hơi chút xấu hổ mà trốn tránh Hạ Tưởng, ha hả cười không ngừng.
- Sai ở chỗ nào?
- Con trai sau này trước sau cũng là ông xã của người khác, nó sẽ chẳng giống em luôn ở bên cạnh anh
- Ăn sủi cảo cũng có thể nói ra những lời buồn nôn, thật là chịu không nổi mấy người
Lam Miệt mở cửa tiến vào – cô có chìa khóa nhà, không cần gõ cửa – sau khi vào cửa, vừa thay giày vừa nói
- Tôi đã ở ngoài cửa đợi một hồi, thật là chịu không nổi mới vào đây, sợ mấy người nói không ngừng
Hạ Tưởng bất mãn nói:
- Cô nói cô, nghe lén người ta nói chuyện, lại không biết thưởng thức tình cảm sâu đậm cao thượng của hai người chúng tôi, thật là trình độ có hạn
Lam Miệt le lưởi, làm mặt quỷ:
- Hoá ra Chủ tịch quận cũng chỉ có chút độ lượng này? Được rồi, coi như tôi chưa nói gì cả. Mặc kệ mấy người, tôi đi xem Hạ Đông, mấy người tiếp tục ân ái
Sau khi ăn xong, Tào Thù Lê và Lam Miệt ôm Hạ Đông, ở phòng khách nói chuyện, Hạ Tưởng một mình ở phòng khách, đóng cửa suy nghĩ
Thành ủy họp hội ý quyết định, Hạ Tưởng biết được kết quả trước tiên, tuy rằng có chút thất vọng nhỏ, nhưng cũng là trong dự đoán. Bạch Chiến Mặc thân là Bí thư Quận ủy, muốn lật đổ quả thật không dễ, không phải là chuyện của một câu nói, cần phải có chứng cớ xác thật lại phải quả thật là đã phạm vào chuyện lớn mới được. Quan trường trong nước đòi hỏi quy củ, lại coi trọng tình người, chuyện khó giải quyết rất nhiều
Cũng quả thật chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm muốn làm cho Bạch Chiến Mặc xuống đài, cũng không thực tế. Hắn biết rõ dụng ý của Trần Phong, muốn lấy đây làm điều kiện trao đổi, xem Phó Tiên Phong có thể nhượng bộ hay không, nếu như Bạch Chiến Mặc chủ động đề xuất từ chức, tất cả vấn đề của y có thể xem như chuyện cũ bỏ qua, đồng thời bởi vì Phan Án đang bỏ trốn, không tạo thành sự thật hại người, về mặt công an cũng không cần phải hao tổn nhân lực và vật chất nhất định phải ra nước ngoài đuổi bắt
Nhưng Phó Tiên Phong quyết tâm phải chống đến cùng, xem ra là không thấy quan tài không đổ lệ
Hạ Tưởng liền quyết định đổ thêm dầu vào lửa
Dầu ở nơi nào? Dầu ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Theo lời nói của Tùng Phong Nhi có thể phán đoán, chắc chắn cô đã làm chuyện gì đó, hơn nữa đã gửi tài liệu tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật hai cấp tỉnh thành. Ủy ban Kỷ luật thành phố có khả năng bị Tô Công Thần đè ép xuống. Con người của Tô Công Thần gió chiều nào theo chiều đó, gã giữ lại không đưa ra, rốt cuộc là có dụng ý gì? Hạ Tưởng đoán có thể Tô Công Thần có tính toán khác, có lẽ là muốn quan sát thêm, để tiện trong thời khắc mấu chốt đưa sát chiêu ra
Biểu hiện gần đây của Tô Công Thần có lớn có nhỏ, trước là giúp Trần Phong một lần, lại giúp Hồ Tăng Chu một lần, trên cơ bản là cân bằng giữa bí thư và Thị trưởng. Hạ Tưởng liền bởi vậy mà suy đoán ra con người của gã, cẩn thận, thức thời, và có chủ kiến của bản thân, không dễ dàng nghiêng về bất kỳ một bên nào
Nếu nói Tô Công Thần áp chế không đưa ra là đang chờ một cơ hội, cách làm của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Ngôn Hoằng thì có chút ý vị sâu xa, vì sao y cũng là giữ lại không buông, không chuyển tài liệu tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật thành phố, hoặc là tìm một cơ hội thích hợp để công bố?
Y lại có tính toán gì?
Hạ Tưởng đoán không ra lập trường của Lý Ngôn Hoằng, chỉ là mơ hồ cảm thấy, Lý Ngôn Hoằng sở dĩ cũng là giữ thái độ quan sát, có thể là bởi vì Ngô Tài Dương bày mưu đặt kế.
Có lẽ Ngô Tài Dương đối với hắn vẫn còn hận, không muốn khiến hắn dễ dàng lật đổ Bạch Chiến Mặc, hay là Ngô Tài Dương hoài nghi Tùng Phong Nhi là do hắn âm thầm sai khiến, cố ý bố trí mê trận để hãm hại Bạch Chiến Mặc, cho nên mới vô cùng khinh thường đối với cách làm của hắn?
Chính vì không muốn người ngoài nghi ngờ bản thân, Hạ Tưởng rốt cuộc cũng không gọi điện cho Tùng Phong Nhi trực tiếp hỏi rõ. Có những chuyện, cho dù trong lòng biết rõ, cũng cần phải giả vờ hồ đồ. Chuyện trên chính trị là như vậy, có lúc phải khôn khéo hơn người, có lúc cũng phải giả vờ hồ đồ
Tuy nhiên bây giờ không thích hợp đợi sự tình chuyển biến, nên chủ động xuất kích mới đúng, thời gian không đợi người, Hạ Tưởng đi qua đi lại trong phòng, trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, rốt cục hạ quyết tâm.
Hắn cầm lấy điện thoại, gọi vào di động của Ngô Tài Giang
Đổ chuông bốn năm lần, ngay lúc Hạ Tưởng cho rằng có thể làm phiền Ngô Tài Giang chuẩn bị cúp máy, điện thoại liền kết nối, giọng nói quen thuộc của Ngô Tài Giang vang lên:
- Tiểu Hạ, cậu nói xem đã bao lâu không gọi điện cho tôi rồi? Có phải trước hết phải tự phê bình hay không?
Hạ Tưởng ha hả cười, biết lời nói của Ngô Tài Giang nửa thật nửa giả, nửa là oán giận, nửa là niềm vui bất ngờ, liền nói:
- Dạ, dạ, cháu trước phải tự phê bình một chút, gần đây lại bị thương, nhưng lại bị người ta hiếp đáp, thật là không có tinh thần và sức lực cũng không có tâm trạng gọi điện thoại cho chú ba, chú ba phê bình cháu thế nào, cháu cũng chấp nhận
Ngô Tài Giang cười ha ha:
- Cậu như vậy là tự phê bình? Rõ ràng là đang kể khổ với tôi mà! Bị người ta hiếp đáp? Ai còn có thể hiếp đáp được cậu, cậu không hiếp đáp người khác là không may rồi. Tôi nghe nói, Phó Tiên Phong gần đây bị cậu đùa giỡn quay vòng vòng, bây giờ ông ta cũng bó tay với cậu, cậu đừng giả vờ uất ức nữa
Hạ Tưởng cười giải thích:
- Chú ba quá xem trọng cháu rồi, cháu chẳng có bản lĩnh lớn như thế, gần đây tình hình tỉnh Ninh thế nào?
Ngô Tài Giang đơn giản nói hiện trạng tỉnh Ninh, sóng yên biển lặng, muốn đột nhiên tăng mạnh không có khả năng, nhưng vững bước đi tới là phù hợp với tính cách của ông nhất. Khiến ông an tâm nhất chính là công tác phối hợp với Mã Vạn Chính cũng xem như ăn ý, có mâu thuẫn cũng có hợp tác, nhìn chung mà nói hợp tác lớn hơn chia rẽ
Nói vài câu chuyện phiếm, lại nói về Tiểu Liên Hạ, Hạ Tưởng đề tài vừa chuyển:
- Bí thư Tần vừa đi, tuy rằng chỉ là đi thủ đô, cách thành phố Yến chưa tới 300km, nhưng giống như cách nhau trăm núi ngàn sông, trước đây đến Thành ủy, luôn nghĩ tới đến Ủy ban Kỷ luật nhìn một cái, bây giờ đến thành ủy, sớm đã quên văn phòng của Ủy ban Kỷ luật mở cửa hướng nào rồi
Ngô Tài Giang nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng:
- Muốn kéo lại liên hệ với Ủy ban Kỷ luật? Cậu nhất định có chuyện muốn dùng đến lực lượng của Ủy ban Kỷ luật, còn nói vòng vo nữa? Nguồn truyện:
Sau khi cười ha hả, ông còn nói
- Tô Công Thần thì thôi, nếu tìm quan hệ quen biết quá rắc rối. Lý Ngôn Hoằng và anh hai quan hệ tốt, với tôi thì bình thường, nhưng tôi cũng có thể thay cậu giật dây
Trò chuyện với Ngô Tài Giang xong, Hạ Tưởng lắc đầu mỉm cười, hắn bỏ gần tìm xa, Ngô Tài Giang nói giật dây cho hắn kỳ thật là nói cho hắn biết, Cao Tấn Chu và Lý Ngôn Hoằng quan hệ không tồi, có thể nói chuyện
Hạ Tưởng nhìn thời gian, buổi tối hơn 9 giờ, nhẫn nhịn, không nhịn được, lại gọi điện cho Cao Tấn Chu.
Lời nói của Tôn Định Quốc đánh một mai phục. Ý là, nếu như Phó Tiên Phong đồng ý chuyện điều Bạch Chiến Mặc ra khỏi vị trí bí thư, dẫn độ Phan Án, có lẽ sẽ kéo dài vài năm cũng không thể giải quyết được. Nhưng nếu như y không đồng ý, Phan Án tuy rằng trốn chạy sang quốc gia không có ký kết điều ước dẫn độ với Trung Quốc, nhưng giữa quốc gia và quốc gia với nhau nói đến cùng cũng là trao đổi lợi ích, Phan Án cũng chẳng phải gọi là phạm nhân chính trị, nếu như phía cảnh sát thành phố Yến một lòng muốn dẫn độ, không tiếc trả giá, cũng chưa chắc không thể dẫn độ thành công
Trần Phong không nói lời nào, chỉ có vẻ mặt u ám
Phó Tiên Phong âm thầm thở dài một hơi, náo loạn nửa ngày, hoá ra chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, chỉ có một hộp băng ghi âm, ngay cả nhân chứng cũng không có, thì muốn làm cho một bí thư Quận ủy xuống đài? Mơ tưởng!
Nếu không phải khiến Bạch Chiến Mặc thay y quản lý 20 tỷ vốn lưu động, sau khi trải qua một loạt sự kiện, Phó Tiên Phong cũng đã mỏi mệt cả thể xác và tinh thần, thì sớm đã muốn từ bỏ Bạch Chiến Mặc. Nhưng hiện tại Bạch Chiến Mặc và y cùng ngồi trên một chiếc thuyền, còn là một con cờ quan trọng nhất hiện nay của y, làm sao y đành lòng một cước đá văng ra? Mấu chốt là Bạch Chiến Mặc do y sai khiến mới làm ra hành động phải đưa Khang Thiếu Diệp vào chỗ chết, y hiện tại không bảo lãnh Bạch Chiến Mặc, khi Bạch Chiến Mặc hấp hối giãy dụa, chắc chắn sẽ cắn ngược lại y một cái.
Bảo lãnh, phải bảo lãnh
Phan Án nếu đúng lúc chạy trốn tới nước ngoài, thì chứng minh gã đã nghe được tin tức gì đó. Tôn Định Quốc nói thật dễ nghe, thật muốn dẫn độ về nước, không có ba năm năm năm không có khả năng thành công, không cần ba năm, chỉ cần có thể chịu đựng quá hai năm, sau khi đại kế của y ở quận Hạ Mã thành công, vốn lưu động vừa rút, Bạch Chiến Mặc có còn đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã hay không, đã không còn quan trọng
Quan trọng là có thể vượt qua ải khó khăn hiện nay là được!
- Chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm, hơn nữa thật giả còn khó nói, lại không có nhân chứng, chỉ chứng một vị bí thư Quận ủy, có chút quá khinh suất
Phó Tiên Phong bâng quơ mà liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, ánh mắt thoáng lướt qua vẻ mặt kiên định của Tôn Định Quốc, sau cùng dừng trên mặt của Hồ Tăng Chu
Hồ Tăng Chu biết, Phó Tiên Phong là muốn trưng cầu tiếng ủng hộ của ông
Bình tĩnh mà xem xét, Hồ Tăng Chu hiện đối với thế cục quận Hạ Mã cũng vô cùng bất mãn, Bạch Chiến Mặc và Khang Thiếu Diệp quan hệ chặt chẽ, Khang Thiếu Diệp chết cũng chết không yên, liền làm cho trong lòng ông vô cùng bực bội, cũng đối với Bạch Chiến Mặc không có chút ấn tượng tốt. Ông với Hạ Tưởng từng có lui tới, biết con người của Hạ Tưởng, không dễ dàng gây sự. Bây giờ quận Hạ Mã không ngừng phân tranh, tuy rằng bây giờ là từng đợt lại từng đợt sóng phản kích của Hạ Tưởng, nhưng căn nguyên đều là trên người Khang Thiếu Diệp và Ngưu Kỳ
Nếu nói sau lưng toàn bộ câu chuyện không có một chút bóng dáng của Bạch Chiến Mặc, Hồ Tăng Chu cũng không tin. Trên cơ bản có thể khẳng định chính là, cục diện hỗn loạn hiện nay của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng không phải kẻ gây sự, là người ứng chiến. Nguyên nhân gây ra chính là sự kiện tập kích cao ốc Hỏa Thụ, nói đi nói lại, Hạ Tưởng phản kích hoàn toàn hợp lý, chính là theo lập trường của Hồ Tăng Chu mà xem, cũng có thể lý giải.
Bây giờ lại truyền ra chuyện Bạch Chiến Mặc ở phía sau bày ra kế muốn hại chết Khang Thiếu Diệp, hoàn toàn là cách làm giết người bịt miệng, từ khía cạnh đã chứng minh Bạch Chiến Mặc cũng tham gia sự kiện tập kích Hạ Tưởng. Hồ Tăng Chu hoàn toàn tin tưởng tính chân thật của băng ghi âm, với trí tuệ chính trị và con người của Trần Phong và Tôn Định Quốc, không cần phải ngụy tạo chứng cớ để vu cáo hãm hại Bạch Chiến Mặc, cũng không vô sỉ đến nỗi phải làm vậy.
Hồ Tăng Chu liền cảm thấy có chút cười chê, ông làm quan nhiều năm, cũng gặp nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt trong quan trường, tuy rằng cũng không thiếu sự kiện hại chết kẻ thù chính trị, nhưng người giống như Bạch Chiến Mặc chết không hối cải lại vô cùng âm hiểm, ông cũng là lần đầu tiên được thấy, trong lòng đối với Bạch Chiến Mặc đã thất vọng tới cực điểm.
Mặc dù Phó Tiên Phong nói cũng không phải không có đạo lý, chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm không thể làm gì được một Bí thư Quận ủy, nhưng thái độ cần thiết vẫn cần phải lấy ra, Hồ Tăng Chu liền lạnh lùng nói:
- Không có lửa làm sao có khói, một hộp băng ghi âm thì không chứng minh được gì, nhưng ít ra cũng nói rõ Bạch Chiến Mặc thân mình bất chính, nếu không cũng không phải trước là sự tình bí thư phong thủy, lại đến chuyện chỉ chứng của Phan Án. Hơn nữa Phan Án chạy trốn ra nước ngoài, thì đã chứng minh quả thật có vấn đề. Bây giờ nhân vật số một số hai quận Hạ Mã bất hòa, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cục thế ổn định của quận Hạ Mã, tôi kiến nghị, đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân tạm thời dời lại sau, trước tiên thảo luận một chút về vấn đề Bạch Chiến Mặc có còn thích hợp đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã hay không
Phó Tiên Phong không nghĩ tới Hồ Tăng Chu chẳng những không giúp y, ngược lại trực tiếp phủ định Bạch Chiến Mặc, không khỏi nóng nảy:
- Thị trưởng Hồ, đừng dễ dàng phủ quyết một cán bộ cao cấp. Quốc gia không dễ dàng bồi dưỡng được một cán bộ, nhất là cán bộ đi đến vị trí nhân vật số một, chúng ta nhất định phải trân trọng, phải có độ lượng trị bệnh cứu người. Hơn nữa trước khi chưa có nhân chứng, băng ghi âm thật giả khó nói, Phan Án chạy trốn ra nước ngoài, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp!
Y vội vàng nhìn Tô Công Thần liếc mắt một cái, muốn trưng cầu Tô Công Thần lên tiếng thay y
- Không thể tùy tiện phủ định một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, mời Chủ nhiệm Tô phân xử, phương diện Ủy ban Kỷ luật xét xử một cán bộ, cũng phải đòi hỏi chứng cớ rõ ràng.
Tô Công Thần đầy thâm ý liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, chần chừ một chút, gật đầu nói:
- Bí thư Phó nói rất có lý, phàm là chuyện gì cũng phải đòi hỏi có một chứng cớ, bây giờ chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm không rõ lai lịch thì xử lý một bí thư quận ủy, không quá thỏa đáng
Trần Phong rốt cục lên tiếng:
- Định Quốc, tăng cường liên hệ với cảnh sát hình sự quốc tế, nghĩ cách phái người ra nước ngoài tiếp xúc với Phan Án, nếu như anh ta chủ động về nước tự thú, có thể xử nhẹ. Nói tóm lại không tiếc trả giá cũng phải điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, quả thật có chuyện như vậy, thì xử lý theo luật, tuyệt đối không nương tay. Nếu như sau khi kiểm chứng không có vấn đề, cũng phải trả lại sự trong sạch cho đồng chí Bạch Chiến Mặc
Trần Phong ý rất rõ ràng, nếu Phó Tiên Phong không thỏa hiệp, ngoan cố đến cùng, được, mọi người liền đao thật súng thật mà đối nghịch là được rồi. Chỉ cần thẩm tra Bạch Chiến Mặc thực sự có vấn đề, thì không phải chuyện đơn giản như bây giờ là cách chức hoặc điều ra khỏi cương vị, mà phải chịu trách nhiệm hình sự. Nếu như bây giờ Phó Tiên Phong thỏa hiệp, đồng ý điều Bạch Chiến Mặc đi, ông cũng có thể nhường một bước, không nhất thiết phải bắt được Phan Án nữa
Phó Tiên Phong trong nháy mắt thậm chí nảy sinh ra một chút dao động, hay là bây giờ thỏa hiệp? Nhưng lập tức nghĩ lại, bắt được Phan Án có lẽ một năm, có lẽ hai năm, đến lúc đó tình hình thế nào cũng khó nói, hà tất bây giờ phải nhượng bộ? May mắn tâm lý vẫn là chiếm thế thượng phong, liền phụ họa cách nói của Trần Phong:
- Tôi đồng ý đề nghị của bí thư Trần
Hồ Tăng Chu liếc mắt nhìn Tôn Định Quốc một cái:
- Định Quốc, căn cứ kinh nghiệm phá án của anh, đại khái bao lâu sẽ có kết quả?
Tôn Định Quốc lo nghĩ:
- Nếu Phan Án xin tị nạn chính trị thì phiền toái… Chúng ta tạm thời sẽ không kinh động cảnh sát hình sự quốc tế, mà là dự định phái người lấy thân phận du khách đến nước ngoài tiến hành tiếp xúc riêng với anh ta, chỉ cần anh ta đồng ý chỉ chứng là được, cũng có thể thuyết phục anh ta chủ động về nước. Thủ đoạn có nhiều, cụ thể phải xem Phan Án là một người như thế nào. Nhanh, có thể một hai tháng liền có kết quả. Chậm, có thể khoảng nửa năm đến một năm
Phó Tiên Phong ánh mắt chớp động, cũng không tin sự tình giải quyết nhẹ nhàng như lời Tôn Định Quốc
Hồ Tăng Chu trầm ngâm một lát, quyết định phải kiên định mà phát ra tiếng nói của bản thân:
- Tôi đề nghị, hội nghị Hội đồng nhân dân quận Hạ Mã dời sau cử hành
Mặc cho Phó Tiên Phong lần nữa ra sức phản đối dời lại hội nghị Hội đồng nhân dân, nhưng Trần Phong và Hồ Tăng Chu khó mà duy trì được nhất trí, tiếng nói của y liền yếu đi rất nhiều, sau cùng đành phải bất đắc dĩ mà chấp nhận sự thật
Trở lại văn phòng, nghĩ đến y hao tổn tâm sức làm tất cả mọi chuyện nhằm làm cho Hạ Tưởng không được tuyển chọn, bởi vì một hộp băng ghi âm mà bị Trần Phong lên cơn, lại có Hồ Tăng Chu phụ họa, cuối cùng đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân phải dời lại mà toàn bộ thất bại, không khỏi lửa giận công tâm, lại nghĩ tới Bạch Chiến Mặc luôn bị động, luôn bị Hạ Tưởng bắt lấy nhược điểm, thì càng hận Bạch Chiến Mặc thấu xương, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Chiến Mặc hung hăng mà chửi rủa thậm tệ một trận
Bạch Chiến Mặc nghe được Phan Án khai gã ra, mà Khang Thiếu Diệp lại là chết tự nhiên, không khỏi dở khóc dở cười, từ đó mà cảm thấy buồn, mới biết đã làm một việc vô cùng ngốc, coi như tự mình chụp vào một gông xiềng cho bản thân.
Bạch Chiến Mặc căm hận chính mình ngu không ai bằng, vừa đau hận Phan Án ngu xuẩn, càng hận Hạ Tưởng giả dối đa đoan, làm sao lại để Hạ Tưởng biết được sự tồn tại của Phan Án? Hạ Tưởng cũng quá thông minh, quả thực thông minh đến đáng sợ.
Bạch Chiến Mặc lần đầu tiên đối với Hạ Tưởng nảy sinh cảm giác sợ hãi sâu sắc!
Hạ Tưởng bị Bạch Chiến Mặc hình dung thông minh đến đáng sợ, lúc này đang ở trong nhà, hưởng thụ bữa ăn ngon mà Tào Thù Lê làm vì hắn
Hạ Tưởng rất lâu không ăn sủi cảo, lần trước trong lúc vô ý một lần nhắc tới, hôm nay vừa về nhà, liền nhìn thấy sủi cảo thơm phức trên bàn, hơn nữa còn là nhân cà chua mà hắn thích nhất
Nhân cà chua không dễ gói, bởi vì nguyên nhân quá mềm quá nhiều nước. Nhưng Hạ Tưởng thích ăn, Tào Thù Lê liền trải qua nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng thành công mà làm ra sủi cảo nhân cà chua cho hắn, mặc dù có vài sủi cảo cá biệt vẫn bị vỡ ra, dù sao đều là kết tinh tình yêu, Hạ Tưởng liền ăn thật vui sướng, liên tục khen nói:
- Quả nhiên bà xã vừa ra tay, vừa thiên trường lại địa cửu, ăn ngon, ăn quá ngon
Tào Thù Lê liền vui vẻ mà cười:
- Ăn sủi cảo, sao lại kéo tới thiên trường địa cửu?
- Giữ trái tim đàn ông, trước tiên là giữ bao tử của đàn ông. Hai vợ chồng sống chung lâu rồi, tình yêu nhạt rồi, thì trở thành tình thân. Nếu không sao lại nói hai vợ chồng? Ý chính là nói hai cái miệng cùng sống qua ngày, cho nên đàn ông được hài lòng trong ăn uống, sẽ không chạy ra ngoài. Không chạy ra ngoài, sẽ không gây chuyện, thì gia đình hòa hợp
- Đạo lý lớn hiểu được khá nhiều, không biết có làm được hay không
Cô bé Lê bới tóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi gầy, nhưng trạng thái tinh thần không tồi
- Có những đàn ông khẩu Phật tâm xà, có những đàn ông nói ngon nói ngọt, có những đàn ông trong ngoài không giống nhau, còn có những đàn ông…
- Còn có những đàn ông trước sau như một, ví dụ như chàng trai tên Hạ Tưởng chính là như thế
Hạ Tưởng mèo khen mèo dài đuôi.
- Thật ư?
Cô bé Lê vẻ mặt cười, trêu ghẹo nói,
- Sao gần đây không thấy Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đến đây? Trước đây bên cạnh anh luôn có người đẹp vây quanh em lại không cảm thấy gì, bây giờ nhất thời thanh tịnh đi rất nhiều, em lại có chút lo lắng, có phải anh động tay động chân làm người ta sợ chạy mất hay không?
Hạ Tưởng buông đũa, lau miệng:
- Anh động tay động chân với người đẹp? Trời lạnh thế này, anh còn sợ đưa tay ra ngoài, sẽ lạnh tay lạnh chân. Anh nói cô bé Lê, em cũng xem thường anh quá rồi, dù gì anh cũng 1m79, hộ khẩu thành phố, nhà có 10 căn, nhà không nghèo người không xấu, cũng đã cưới vợ, không cần phải giống người không tìm được vợ giở trò lưu manh, có phải không?
- Ý của anh chính là, là người đẹp chủ động nhào vào lòng anh?
Cô bé Lê không chịu buông tha Hạ Tưởng, tiếp tục trêu ghẹo hắn.
- Làm một người thú vị thoát ly cấp thấp, một người thuần túy, một người vợ đảm mẹ hiền, anh trước sau cho rằng, cô bé Lê không ghen tị, không đố kỵ, không đa nghi, anh nói những phẩm đức này em đều có, đúng không?
Hạ Tưởng cho cô bé Lê đội một cái nón cao
- Em không đa nghi, là anh đa nghi, thật là, một chút cũng không vui.
Cô bé Lê lộ ra nụ cười xảo quyệt
- Thật ra em chỉ cảm thấy gần đây trong nhà vắng vẻ, nên gọi một số bạn bè đến ngồi, có được không?
Được, cô bé Lê vẫn giống như trước đây, vừa thông minh vừa biết rộng lượng, lại biết đạo tiến thoái, xưa nay đều điểm đến là dừng, tuyệt đối không ép buộc quá sức. Hạ Tưởng liền ôm cô vào lòng, dùng tay nhéo vắt cái mũi của cô:
- Em và con trai là tài sản lớn nhất cả đời của anh, sẽ ở cùng với anh tới già
- Nói sai rồi
Cô bé Lê vẫn giống như trước đây, hơi chút xấu hổ mà trốn tránh Hạ Tưởng, ha hả cười không ngừng.
- Sai ở chỗ nào?
- Con trai sau này trước sau cũng là ông xã của người khác, nó sẽ chẳng giống em luôn ở bên cạnh anh
- Ăn sủi cảo cũng có thể nói ra những lời buồn nôn, thật là chịu không nổi mấy người
Lam Miệt mở cửa tiến vào – cô có chìa khóa nhà, không cần gõ cửa – sau khi vào cửa, vừa thay giày vừa nói
- Tôi đã ở ngoài cửa đợi một hồi, thật là chịu không nổi mới vào đây, sợ mấy người nói không ngừng
Hạ Tưởng bất mãn nói:
- Cô nói cô, nghe lén người ta nói chuyện, lại không biết thưởng thức tình cảm sâu đậm cao thượng của hai người chúng tôi, thật là trình độ có hạn
Lam Miệt le lưởi, làm mặt quỷ:
- Hoá ra Chủ tịch quận cũng chỉ có chút độ lượng này? Được rồi, coi như tôi chưa nói gì cả. Mặc kệ mấy người, tôi đi xem Hạ Đông, mấy người tiếp tục ân ái
Sau khi ăn xong, Tào Thù Lê và Lam Miệt ôm Hạ Đông, ở phòng khách nói chuyện, Hạ Tưởng một mình ở phòng khách, đóng cửa suy nghĩ
Thành ủy họp hội ý quyết định, Hạ Tưởng biết được kết quả trước tiên, tuy rằng có chút thất vọng nhỏ, nhưng cũng là trong dự đoán. Bạch Chiến Mặc thân là Bí thư Quận ủy, muốn lật đổ quả thật không dễ, không phải là chuyện của một câu nói, cần phải có chứng cớ xác thật lại phải quả thật là đã phạm vào chuyện lớn mới được. Quan trường trong nước đòi hỏi quy củ, lại coi trọng tình người, chuyện khó giải quyết rất nhiều
Cũng quả thật chỉ dựa vào một hộp băng ghi âm muốn làm cho Bạch Chiến Mặc xuống đài, cũng không thực tế. Hắn biết rõ dụng ý của Trần Phong, muốn lấy đây làm điều kiện trao đổi, xem Phó Tiên Phong có thể nhượng bộ hay không, nếu như Bạch Chiến Mặc chủ động đề xuất từ chức, tất cả vấn đề của y có thể xem như chuyện cũ bỏ qua, đồng thời bởi vì Phan Án đang bỏ trốn, không tạo thành sự thật hại người, về mặt công an cũng không cần phải hao tổn nhân lực và vật chất nhất định phải ra nước ngoài đuổi bắt
Nhưng Phó Tiên Phong quyết tâm phải chống đến cùng, xem ra là không thấy quan tài không đổ lệ
Hạ Tưởng liền quyết định đổ thêm dầu vào lửa
Dầu ở nơi nào? Dầu ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Theo lời nói của Tùng Phong Nhi có thể phán đoán, chắc chắn cô đã làm chuyện gì đó, hơn nữa đã gửi tài liệu tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật hai cấp tỉnh thành. Ủy ban Kỷ luật thành phố có khả năng bị Tô Công Thần đè ép xuống. Con người của Tô Công Thần gió chiều nào theo chiều đó, gã giữ lại không đưa ra, rốt cuộc là có dụng ý gì? Hạ Tưởng đoán có thể Tô Công Thần có tính toán khác, có lẽ là muốn quan sát thêm, để tiện trong thời khắc mấu chốt đưa sát chiêu ra
Biểu hiện gần đây của Tô Công Thần có lớn có nhỏ, trước là giúp Trần Phong một lần, lại giúp Hồ Tăng Chu một lần, trên cơ bản là cân bằng giữa bí thư và Thị trưởng. Hạ Tưởng liền bởi vậy mà suy đoán ra con người của gã, cẩn thận, thức thời, và có chủ kiến của bản thân, không dễ dàng nghiêng về bất kỳ một bên nào
Nếu nói Tô Công Thần áp chế không đưa ra là đang chờ một cơ hội, cách làm của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Ngôn Hoằng thì có chút ý vị sâu xa, vì sao y cũng là giữ lại không buông, không chuyển tài liệu tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật thành phố, hoặc là tìm một cơ hội thích hợp để công bố?
Y lại có tính toán gì?
Hạ Tưởng đoán không ra lập trường của Lý Ngôn Hoằng, chỉ là mơ hồ cảm thấy, Lý Ngôn Hoằng sở dĩ cũng là giữ thái độ quan sát, có thể là bởi vì Ngô Tài Dương bày mưu đặt kế.
Có lẽ Ngô Tài Dương đối với hắn vẫn còn hận, không muốn khiến hắn dễ dàng lật đổ Bạch Chiến Mặc, hay là Ngô Tài Dương hoài nghi Tùng Phong Nhi là do hắn âm thầm sai khiến, cố ý bố trí mê trận để hãm hại Bạch Chiến Mặc, cho nên mới vô cùng khinh thường đối với cách làm của hắn?
Chính vì không muốn người ngoài nghi ngờ bản thân, Hạ Tưởng rốt cuộc cũng không gọi điện cho Tùng Phong Nhi trực tiếp hỏi rõ. Có những chuyện, cho dù trong lòng biết rõ, cũng cần phải giả vờ hồ đồ. Chuyện trên chính trị là như vậy, có lúc phải khôn khéo hơn người, có lúc cũng phải giả vờ hồ đồ
Tuy nhiên bây giờ không thích hợp đợi sự tình chuyển biến, nên chủ động xuất kích mới đúng, thời gian không đợi người, Hạ Tưởng đi qua đi lại trong phòng, trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, rốt cục hạ quyết tâm.
Hắn cầm lấy điện thoại, gọi vào di động của Ngô Tài Giang
Đổ chuông bốn năm lần, ngay lúc Hạ Tưởng cho rằng có thể làm phiền Ngô Tài Giang chuẩn bị cúp máy, điện thoại liền kết nối, giọng nói quen thuộc của Ngô Tài Giang vang lên:
- Tiểu Hạ, cậu nói xem đã bao lâu không gọi điện cho tôi rồi? Có phải trước hết phải tự phê bình hay không?
Hạ Tưởng ha hả cười, biết lời nói của Ngô Tài Giang nửa thật nửa giả, nửa là oán giận, nửa là niềm vui bất ngờ, liền nói:
- Dạ, dạ, cháu trước phải tự phê bình một chút, gần đây lại bị thương, nhưng lại bị người ta hiếp đáp, thật là không có tinh thần và sức lực cũng không có tâm trạng gọi điện thoại cho chú ba, chú ba phê bình cháu thế nào, cháu cũng chấp nhận
Ngô Tài Giang cười ha ha:
- Cậu như vậy là tự phê bình? Rõ ràng là đang kể khổ với tôi mà! Bị người ta hiếp đáp? Ai còn có thể hiếp đáp được cậu, cậu không hiếp đáp người khác là không may rồi. Tôi nghe nói, Phó Tiên Phong gần đây bị cậu đùa giỡn quay vòng vòng, bây giờ ông ta cũng bó tay với cậu, cậu đừng giả vờ uất ức nữa
Hạ Tưởng cười giải thích:
- Chú ba quá xem trọng cháu rồi, cháu chẳng có bản lĩnh lớn như thế, gần đây tình hình tỉnh Ninh thế nào?
Ngô Tài Giang đơn giản nói hiện trạng tỉnh Ninh, sóng yên biển lặng, muốn đột nhiên tăng mạnh không có khả năng, nhưng vững bước đi tới là phù hợp với tính cách của ông nhất. Khiến ông an tâm nhất chính là công tác phối hợp với Mã Vạn Chính cũng xem như ăn ý, có mâu thuẫn cũng có hợp tác, nhìn chung mà nói hợp tác lớn hơn chia rẽ
Nói vài câu chuyện phiếm, lại nói về Tiểu Liên Hạ, Hạ Tưởng đề tài vừa chuyển:
- Bí thư Tần vừa đi, tuy rằng chỉ là đi thủ đô, cách thành phố Yến chưa tới 300km, nhưng giống như cách nhau trăm núi ngàn sông, trước đây đến Thành ủy, luôn nghĩ tới đến Ủy ban Kỷ luật nhìn một cái, bây giờ đến thành ủy, sớm đã quên văn phòng của Ủy ban Kỷ luật mở cửa hướng nào rồi
Ngô Tài Giang nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng:
- Muốn kéo lại liên hệ với Ủy ban Kỷ luật? Cậu nhất định có chuyện muốn dùng đến lực lượng của Ủy ban Kỷ luật, còn nói vòng vo nữa? Nguồn truyện: Truyện FULL
Sau khi cười ha hả, ông còn nói
- Tô Công Thần thì thôi, nếu tìm quan hệ quen biết quá rắc rối. Lý Ngôn Hoằng và anh hai quan hệ tốt, với tôi thì bình thường, nhưng tôi cũng có thể thay cậu giật dây
Trò chuyện với Ngô Tài Giang xong, Hạ Tưởng lắc đầu mỉm cười, hắn bỏ gần tìm xa, Ngô Tài Giang nói giật dây cho hắn kỳ thật là nói cho hắn biết, Cao Tấn Chu và Lý Ngôn Hoằng quan hệ không tồi, có thể nói chuyện
Hạ Tưởng nhìn thời gian, buổi tối hơn 9 giờ, nhẫn nhịn, không nhịn được, lại gọi điện cho Cao Tấn Chu.