Chẳng lẽ nói, giữa nhân vật số một và nhân vật số hai của quận Hạ Mã, sau khi Bí thư Bạch gánh một xử phạt ghi tội, còn không được xác định, giữa hai người nhất định phải có một người rời khỏi quận Hạ Mã mới có thể thu tay lại?
Lời đồn đại Quận Hạ Mã nổi lên bốn phía, lòng người không vững. Những người ban đầu bởi vì Bạch Chiến Mặc gánh xử phạt đã tỏ ý dựa vào Hạ Tưởng lại bắt đầu thấy hối hận. Tuy rằng mọi người đều biết rất rõ cấp trên đề danh ứng cử viên làm chủ tịch quận rất ít khi không trúng tuyển, nhưng phàm là chuyện gì cũng có trường hợp đặc biệt, mà quận Hạ Mã trong khoảng thời gian gần đây, trường hợp đặc biệt quá nhiều làm cho mọi người không khỏi suy đoán. Nếu chẳng may chủ tịch quận Hạ sau cùng không thể trúng tuyển chủ tịch quận thì sẽ lớn chuyện, quận Hạ Mã tuyệt đối sẽ trở thành quận đầu tiên trong toàn quốc
Đầu tiên là có một bí thư phong thuỷ, bây giờ lại có một chủ tịch quận không trúng tuyển, quận Hạ Mã không trở thành tiêu điểm của nhân dân toàn quốc cũng không được! Được, coi như miễn phí tuyên truyền cho quận Hạ Mã, nếu là tốn tiền để quảng cáo, phải tốn bao nhiêu phí quảng cáo? Bây giờ thì tốt, không cần tiêu một đồng nào, chỉ là một bí thư phong thuỷ thì có thể làm cho quận Hạ Mã truyền khắp thiên hạ
Đối với chuyện này có nhận thức sâu sắc cũng có quyền phát biểu nhất chính là Đằng Phi
Sự kiện bí thư phong thủy vừa ra, điện thoại của Ban Tuyên giáo Quận ủy liền không ngừng một ngày. Truyền thông của thủ đô, truyền thông của tỉnh lân cận, nhiều nhất là truyền thông phía nam, thậm chí còn có truyền thông của Hongkong, Đài Loan và nước ngoài, gọi điện thoại tới tấp, yêu cầu phỏng vấn chân tướng sự kiện. Đằng Phi liền nghiêm lệnh tất cả nhân viên Ban Tuyên giáo, nếu ai dám nói sai một câu thì lập tức bị khai trừ công chức.
Toàn thể nhân viên Ban Tuyên giáo Quận ủy, câm như hến, chịu áp lực cực lớn nơi đầu sóng ngọn gió, thậm chí còn có nhân viên công tác của mấy văn phòng ngày nào cũng mất ngủ, suýt chút tinh thần suy sụp
Đằng Phi cũng biết rõ, nếu như thật sự xuất hiện thêm sự kiện chủ tịch quận không trúng tuyển, y sẽ dứt khoác viết báo cáo với thành ủy, thỉnh cầu điều ra khỏi quận Hạ Mã cho xong, nếu không, chỉ là những phóng viên tin tức như côn trùng bay che trời phủ đất đã có thể làm y phiền chết!
Bởi vì sau sự kiện bí thư phong thủy, chẳng những điện thoại gọi cháy máy, còn có không ít phóng viên âm thầm điều tra ngầm hỏi, đi tới trụ sở Quận ủy phỏng vấn riêng, làm cho Đằng Phi nổi trận lôi đình, liên tục "mời" đi mấy người phóng viên của báo đài lớn hoặc chỉ làm bộ là báo đài lớn, còn vì bất hòa ngôn ngữ mà suýt ra tay, liền khiến cho y nhận thức được sự nhiệt tình yêu mến và tham lam của một số phóng viên đối với chuyện tin tức còn vượt xa hơn bọn ruồi bọ đi nhìn chăm chăm quả trứng không vết nứt!
Đằng Phi giống như tất cả Trưởng ban Tuyên giáo cả nước, đối với phóng viên của toàn thế giới đều không có thiện cảm, tức đến nổi khi y trở về nhà nói với bà xã, phải giáo dục con gái từ nhỏ, cho dù đàn ông trên toàn thế giới đều chết sạch, cũng không thể gả cho một phóng viên
Mặc dù con gái của y mới 10 tuổi
May là một trận tuyết lớn của thành phố Yến đã cản trở sự nhiệt tình như lửa của rất nhiều phóng viên. Bằng không, Đằng Phi cũng thật không biết làm thế nào ứng phó những vị khách không mời mà tới. Đằng Phi thậm chí cùng Mộ Duẫn Sơn thương lượng riêng, xem có thể tìm cơ hội điều ra khỏi quận Hạ Mã hay không. Khi vừa tới, còn tưởng rằng quận Hạ Mã sau này phát triển nhanh chóng, kinh tế tăng tốc kinh người, chắc chắn có được lợi ích, không ngờ đấu tranh chính trị kịch liệt đến mức độ thảm thiết, mắt thấy phải tai bay vạ gió
Hay cho, bí thư Bạch vừa mới gánh một xử phạt, bây giờ đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần nữa chậm lại, Đằng Phi không rõ lắm chân tướng sự tình, liền cho rằng là Phó Tiên Phong từ giữa làm khó dễ, nghĩ ra biện pháp kéo dài thời gian để ngáng chân Hạ Tưởng
Mặc kệ cuối cùng quận Hạ Mã sẽ là một cục diện như thế nào, Đằng Phi đều không ôm thái độ lạc quan đối với thế cục sau này. Bây giờ bí thư và chủ tịch quận đấu tranh đã bề mặt hóa rồi, người bên dưới làm thế nào triển khai công tác? Rốt cuộc là nghe bí thư hay là nghe chủ tịch quận? Theo lý phải nghe bí thư mới đúng, nhưng bây giờ bí thư gánh xử phạt, chủ tịch quận lại là chủ tịch quận mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng nếu như một lòng theo sát chủ tịch quận, chẳng may chủ tịch quận không trúng tuyển, sau này bí thư lại tính sổ thì làm thế nào?
Thật sự là một lựa chọn khó cả đôi đường
Đằng Phi ưu sầu suốt ngày, khi nào mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc. Mắt thấy sắp tới cuối năm rồi, công tác tổng kết viết thế nào, báo cáo làm thế nào, dù sao cũng phải có một chương trình, có một cái sườn, có phải hay không? Nhưng cho đến bây giờ, Bạch Chiến Mặc còn chưa mở ra đại hội toàn thể, quận Hạ Mã năm nay rốt cuộc phải lấy một thành tích thế nào báo cáo lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố?
Phỏng chừng đánh giá cán bộ năm nay, lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền quận Hạ Mã đều không được điểm cao gì trong đánh giá thành tích cuối năm của tổ chức Thành ủy
Ôi... Đằng Phi phát ra một tiếng thở thật dài từ tận đáy lòng, Bạch Chiến Mặc cũng được, Hạ Tưởng cũng được, các ông phải nhanh chóng quyết định thắng thua mới được, đừng để thần tiên đánh nhau làm cho người phàm chúng tôi phải gặp tai ương. Quận Hạ Mã không thể tiếp tục rung chuyển không yên nữa
... May mắn thay, Đằng Phi vừa phát ra cảm thán, thế cục liền lần nữa bắt đầu trở nên căng thẳng!
Quận Hạ Mã đột nhiên có lời đồn đại nổi lên bốn phía, so với mê cục của việc trì hoãn đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân làm cho người ta suy đoán không chắc, tin đồn mới xuất hiện mục đích rõ ràng, chỉ thẳng Bạch Chiến Mặc. Sau khi tin đồn truyền tới tai Bạch Chiến Mặc, lập tức làm cho y hoang mang lo sợ, tâm thần đại loạn.
Bởi vì lời đồn đại truyền ra có mắt có mũi, nói rằng Bạch Chiến Mặc vì che giấu chứng cứ phạm tội, âm thầm sai khiến bác sĩ ra tay trong lúc Khang Thiếu Diệp chuẩn bị làm phẫu thuật, kết quả Khang Thiếu Diệp bản thân tự chết trước, bác sĩ sợ chuyện bại lộ bị người ta truy cứu trách nhiệm, đã chạy ra nước ngoài tị nạn
Lời đồn đại truyền rất thật, ngay cả tên của bác sĩ cũng tiết lộ ra. Tên là Phan Án, bây giờ đang ở Mỹ, nghe nói Cục cảnh sát thành phố đã phái người tới Mỹ bước đầu tiếp xúc với Phan Án, Phan Án đã dao động, có hy vọng trong thời gian gần nhất trở về thành phố Yến, phối hợp cảnh sát điều tra lấy chứng cớ!
Bạch Chiến Mặc tức giận dị thường, y gần như có thể khẳng định tuyệt đối là Hạ Tưởng cố ý phát tán lời đồn. Không ngờ… không ngờ Hạ Tưởng nham hiểm như vậy, hoàn toàn không kiên kỵ quy tắc quan trường, trước khi chưa điều tra ra manh mối, âm thầm hãm hại y, quả thật là bại hoại trong quan trường
Bạch Chiến Mặc phẫn nộ, gọi điện cho Phó Tiên Phong thỉnh cầu nên làm thế nào
Thái độ Phó Tiên Phong lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Chiến Mặc, gã một chút cũng không gấp, thậm chí còn an ủi Bạch Chiến Mặc:
- Chưa chắc chính là Hạ Tưởng phát tán lời đồn đại, bởi vì lúc đó trên hội nghị công việc bí thư có chung nhận thức, chính là trước khi chuyện chưa có tính quyết định, không thể tiết lộ tin tức ra ngoài. Hạ Tưởng còn không đến nổi vì lợi ích cá nhân mà vi phạm ý chí của Trần Phong, chuyện này có kỳ quái… Anh trước hết đừng nóng, tin đồn dừng ở người có trí, trước hết mặc kệ. Còn chuyện nào là phía cảnh sát tiếp xúc với Phan Án ở Mỹ càng là nói xằng nói bậy, đến giờ vẫn không tìm được Phan Án đang ở chỗ nào của Mỹ!
Bạch Chiến Mặc mới hơi thả lỏng, cúp điện thoại, suy nghĩ, cảm thấy cần phải cùng Hạ Tưởng nói chuyện thẳng thắng
Hạ Tưởng đúng hẹn đi tới văn phòng của Bạch Chiến Mặc, bước đi kiên định, ánh mắt kiên định, vẻ mặt hòa khí:
- Bí thư Bạch có việc tìm tôi?
Bạch Chiến Mặc vốn đang ngồi, muốn ngồi yên bất động để thể hiện một chút quyền uy của bí thư, vừa nhìn thấy biểu hiện ung dung của Hạ Tưởng, không hiểu ra sao trong lòng căng thẳng, theo bản năng mà đứng lên:
- Chủ tịch quận Hạ đã đến, mời ngồi
Sau khi đứng lên Bạch Chiến Mặc mới ý thức được, thì ra tận sâu trong đáy lòng, y hiện tại đối với Hạ Tưởng đã từ khinh thường trở thành ngưỡng mộ, hơn nữa trước mặt Hạ Tưởng, đã hoàn toàn không còn bất kỳ sức lực gì
Khi nào y lại bắt đầu sợ Hạ Tưởng? Bạch Chiến Mặc âm thầm căm hận từ sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, bắt đầu của một sai lầm, tạo thành phát sinh hàng loạt sai lầm sau này, lại dùng sai lầm để che giấu sai lầm mới, kết quả chính là càng lún càng sâu
Thật sự là trong lòng có quỷ ám, mới khiến y không có tự tin.
Bạch Chiến Mặc ngồi xuống lại đứng lên, giơ tay rót một ly nước cho Hạ Tưởng, lại đích thân đưa vào tay Hạ Tưởng, hạ thấp thái độ, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Chủ tịch quận Hạ, vốn chúng ta không quen biết, nhưng vì có mục tiêu giống nhau đi cùng nhau, cũng trở thành đồng nghiệp, quen biết chính là duyên phận, hơn nữa lại ở cùng một nhóm, nếu như mọi người đều có một chút thông cảm và nhường nhịn, tôi nghĩ chúng ta cùng hợp tác, hẳn là có thể đem quận Hạ Mã xây dựng càng tốt đẹp hơn
Nếu là lúc quận Hạ Mã vừa mới thành lập, Bạch Chiến Mặc lấy thái độ này nói chuyện với hắn, tỏ ra thái độ hòa giải, hơn nữa giọng điệu cũng đủ chân thành, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ tin y vài phần. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ Bạch Chiến Mặc bị đặt trên lửa để nướng, coi như là thái độ bị bức ép bất đắc dĩ, liền ít đi một chút chủ động và thật tâm
Đúng, nhân sinh là con đường một chiều, không có đường quay đầu để đi. Hạ Tưởng bây giờ, đã không còn ôm bất kỳ hy vọng gì đối với Bạch Chiến Mặc, càng không có bất kỳ hình thức hợp tác nào cùng Bạch Chiến Mặc. Bạch Chiến Mặc con người này, không có chí lớn, lại không có nguyên tắc, mọi chuyện nghe theo Phó Tiên Phong, chỉ vì đấu tranh mà đấu tranh, hơn nữa lại làm ra chuyện âm thầm sai khiến người giết hại Khang Thiếu Diệp, làm cho Hạ Tưởng hoàn toàn đóng lại cánh cửa hợp tác đối với Bạch Chiến Mặc
Nhưng cho dù là vậy, tin đồn truyền bá cũng không phải do hắn âm thầm gây nên, rốt cuộc là ai hắn còn chưa điều tra rõ ràng, phỏng chừng là bút tích của Tôn Định Quốc. Bởi vì hành tung của Phan Án tạm thời không thể nào nắm giữ, Tôn Định Quốc trong lòng tức giận, cho rằng Phó Tiên Phong chính là nắm chắc y không có cách nào bắt lấy Phan Án cho nên mới không chịu thỏa hiệp, y liền truyền bá tin đồn, cũng để đả kích một chút dáng vẻ bệ vệ của Phó Tiên Phong
Lời đồn đại cũng có được tác dụng nhất định, ít ra Bạch Chiến Mặc đã luống cuống.
- Những lời này nếu nói trước sự tình cao ốc Hỏa Thụ, có lẽ còn có tác dụng nhất định, nhưng dưới tình hình trước mắt, Bí thư Bạch, ngài không cảm thấy đã có chút quá trễ hay sao?
Hạ Tưởng ngay cả một chút khách khí cũng không có, trực tiếp hỏi ngược một câu
Bạch Chiến Mặc trên mặt thoáng qua một chút tức giận, y cho rằng Hạ Tưởng ít nhiều sẽ nể mặt y, không ngờ bị Hạ Tưởng cộc lốc nói lại một câu, không khỏi nổi giận trong lòng, nhưng bây giờ tình thế mạnh hơn người, y đang ở thế hạ phong, đành phải miễn cưỡng cười vui mà còn nói:
- Lời không thể nói như vậy, mọi người quen biết với nhau đều cần có một quá trình, tôi bây giờ đối với chủ tịch quận Hạ có một hiểu biết đầy đủ hơn, tin rằng cậu cũng có nhận thức sâu sắc hơn đối với tôi. Cho dù hợp tác không thành, cũng có một chút tình cảm, có phải hay không? Huống chi từ góc độ đại cục mà suy xét, nhân vật số một và nhân vật số hai vẫn luôn bất hòa, lãnh đạo cấp trên cũng sẽ có cách nhìn, sẽ bày tỏ bất mãn đối với thế cục quận Hạ Mã
Hạ Tưởng nhận nước trà của Bạch Chiến Mặc, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn:
- Cảm ơn.
Sau đó vẻ mặt tươi cười, có hứng thú mà hỏi
- Bí thư Bạch nói nghe xem, sau này chúng ta nên làm thế nào chân thành hợp tác mới có thể làm cho lãnh đạo cấp trên hài lòng?
Bạch Chiến Mặc thấy Hạ Tưởng thái độ biến chuyển tốt, trong lòng vui mừng, vội nói:
- Sự việc của phương diện chính phủ hoàn toàn lấy cậu làm chủ, tôi không nhúng tay, không hỏi tới. công việc bên Quận ủy, phương diện nhân sự, tôi sẽ đến thương lượng mọi chuyện với cậu. Bên Đảng, nếu cậu cũng có thời gian, cũng có thể hỏi một chút… thế nào?
Nhượng bộ không nhỏ, thái độ đủ thấp, coi như là Bạch Chiến Mặc đang cầu xin hắn tha thứ, để đổi lấy việc hắn sẽ không truy cùng đánh mạnh đối với y nữa, Hạ Tưởng nghe thấy chẳng những không có chút vui, trong lòng ngược lại còn thoáng hiện lên chút bi thương
Bạch Chiến Mặc hiện tại "tứ diện Sở ca" (bốn bề thọ địch), chẳng những không nghĩ cách làm thế nào đền bù lại sai lầm, làm thế nào dũng cảm nhận trách nhiệm, ngược lại đi nghĩ làm thế nào giải hòa với hắn, đơn giản là muốn được ngày nào hay ngày ấy, cứ ở lì trên ngai vàng của Bí thư quận ủy không chịu buông tay. Trong nước có không ít cán bộ đã phạm sai lầm nghiêm trọng, đều là lúc đang tại vị bị bắt, chính là vì bọn họ tham tiếc đối với quyền lực, tham lam đối với tiền tài, làm cho bọn họ đến chết cũng không tỉnh
Bạch Chiến Mặc một chút dũng khí của tinh thần dũng cảm để thoái lui trong dòng nước xiết cũng không có, một chút ý nghĩ dám nhận sai cũng không có, liền làm cho Hạ Tưởng trong lòng ngoại trừ thất vọng vẫn là thất vọng. Nếu như lúc này Bạch Chiến Mặc chủ động đề xuất từ chức với Thành ủy, Hạ Tưởng còn kính y một thước. Nhưng bây giờ, Hạ Tưởng biết ngoại trừ hoàn toàn đánh bại Bạch Chiến Mặc, nếu không y mãi mãi sẽ không chủ động vì những gì y làm mà thừa nhận trách nhiệm
Hạ Tưởng uống xong nước, nhẹ nhàng đặt ly lên mép bàn của Bạch Chiến Mặc, cái ly phần lớn ở trên cái bàn, có khoảng trống chưa tới một nửa, hắn dùng tay chỉ cái ly:
- Bí thư Bạch, lui một bước thì không đến nỗi rớt xuống dưới, có thể toàn thân rút lui
Bạch Chiến Mặc lập tức biến sắc:
- Ý nói giữa chúng ta nói không xong?
- Tiếng nói chung quá ít
Hạ Tưởng đứng lên, đưa tay lên nhìn đồng hồ
- Cuối năm việc quá nhiều, Bí thư Bạch, nếu không có việc gì tôi đi trước
Bạch Chiến Mặc nổi giận đùng đùng nói:
- Xin cứ tự nhiên.
Hạ Tưởng mỉm cười, xoay người rời đi, Bạch Chiến Mặc không nhúc nhích, không có tỏ vẻ gì là đưa tiễn. Hạ Tưởng lắc đầu, nếu Bạch Chiến Mặc có thể hơi khiêm tốn, cũng chứng minh y có lòng dạ có kiềm chế, nói chuyện không ổn liền trở mặt, chỉ có thể chứng minh Bạch Chiến Mặc hiện tại đã không có bao nhiêu kiên nhẫn và tin tưởng
Hạ Tưởng đi một lúc lâu, Bạch Chiến Mặc mới có vẻ mặt tức giận mà đứng lên, vô cùng bực bội mà ở trong phòng đi mấy vòng, liếc mắt một cái lại nhìn lên báo cáo tổng kết cuối năm, giơ tay lấy qua nhìn vài lần, càng cảm thấy ứ đọng không yên, dương tay ném báo cáo lên bàn làm việc. Báo cáo cái gì, đều lộn xộn, làm sao có tâm suy nghĩ mà lập tổng kết công tác?
Không ngờ ném một cái không có ném chuẩn, báo cáo chạm vào cái ly một cái, cái ly lắc lư một chút, từ trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan tành thành nhiều mảnh vụn
Bạch Chiến Mặc lập tức sợ ngây người, ngơ ngắc nhìn mảnh vỡ, nửa ngày cũng không có động đậy
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Tưởng có việc đến Thành ủy báo cáo công tác, vừa đến lầu trên, khi còn chưa đi đến văn phòng của Trần Phong, trùng hợp đúng lúc gặp được Tô Công Thần. Tô Công Thần vốn đang cúi đầu đi, bộ dáng rất nhiều tâm sự, đột nhiên vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tưởng, ngây người sửng sốt, bỗng nhiên vẻ mặt tươi cười hỏi han: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Chủ tịch quận Hạ đến rồi? Vừa đúng lúc tôi có mấy câu muốn nói với cậu, có thời gian không?
Hạ Tưởng trong nháy mắt trong lòng hiện lên một đường sáng, đoán được cái gì, đã nói:
- Được, xin Chủ nhiệm Tô chỉ bảo.
- Chỉ bảo không dám nói, chỉ là có vài câu rất quan trọng, muốn cùng cậu giáp mặt nói chuyện.
Tới văn phòng, sau khi Tô Công Thần ngồi xuống, vẫn là vẻ mặt mỉm cười, như thể là giọng điệu chậm rãi vĩnh viễn không thay đổi
- Chủ tịch quận Hạ, nghe nói đồng chí Lưu Đại Lai xin nghỉ bệnh dài hạn, có phải có thể đề nghị Thành ủy cho ông ta từ chức vì bệnh nặng hay không. Quận Hạ Mã là quận mới, cần phải có người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn có nhiệt tình, đồng chí Lưu Đại Lai nếu thân thể có bệnh, không thích hợp đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu nữa, nên nhường chỗ cho người trẻ tuổi, có phải hay không?
Hạ Tưởng không nghĩ tới Tô Công Thần vừa lên lại trực tiếp lạc đề cách xa vạn dặm, đề cập vấn đề Phó chủ tịch quận của quận Hạ Mã. Cũng quả thật, thời gian Lưu Đại Lai nghỉ bệnh hơi dài một chút, nếu Ủy ban nhân dân quận đệ trình đề nghị với thành phố, Thành ủy trưng cầu ý kiến của Lưu Đại Lai, khiến y từ chức vì bệnh nặng khả năng rất lớn. Nhưng vấn đề là, Tô Công Thần thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, không quan tâm công tác Ủy ban Kỷ luật của quận Hạ Mã, lại quan tâm cấu thành nhân viên bộ máy chính phủ, là đạo lý gì?
Suy nghĩ lại, Hạ Tưởng hiểu một việc, không trực tiếp trả lời vấn đề của Tô Công Thần, mà là cũng lạc đề cách xa vạn dặm hỏi một câu:
- Chủ nhiệm Tô buổi sáng đã đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh báo cáo công tác rồi?
Tô Công Thần vốn vẻ mặt tươi cười bỗng nhiên cứng lại, sửng sốt một lát, mới lại cười ha hả:
- Thật sự là một người trẻ tuổi thông minh, nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái, vừa nói là hiểu ngay… Đúng vậy, tôi đi báo cáo công tác, gặp được Bí thư Lý, Bí thư Lý chỉ bảo tận tình đối với tôi, tôi phải ghi nhớ trong lòng.
Hạ Tưởng hoàn toàn hiểu rõ, Tô Công Thần tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lý Ngôn Hoằng đối với sự tình tài liệu tố cáo, đưa ra ám chỉ gì đó với y. Tô Công Thần hiện tại là tên đã trên cung, không thể không phát, y không phát, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phát ra, y chính là không làm tròn bổn phận. Nhưng y ở tình trạng không thể không phát, còn có thể nghĩ đến thuận tay vớt lấy ưu đãi, Hạ Tưởng liền không thể không bội phục thủ đoạn đanh đá chua ngoa mượn gió bẻ măng của Tô Công Thần, coi như là hiểu rõ nguyên nhân thật sự vì sao Tô Công Thần vẫn áp chế tài liệu tố cáo của Bạch Chiến Mặc không phát ra, y vẫn luôn tìm kiếm một điểm tốt nhất để chen vào, nói cách khác, trước khi chưa có được lợi ích lớn nhất, y kéo được cứ kéo
Cũng là đang đợi một thời cơ thích hợp nhất, xem ai đưa ra bảng giá cao nhất. Kết quả lại là, khi đối diện với áp lực của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, y còn có thể thong dong mở miệng, muốn thuận tay vớt một vị trí Phó chủ tịch quận, Hạ Tưởng nhất định phải đánh giá cao Tô Công Thần, âm thầm giơ ngón tay cái lên với y, lợi hại, bất cứ lúc nào cũng có thể nghĩ đến ích lợi lớn nhất, thật sự là một con cáo già!
Cáo già Tô Công Thần lại không có giác ngộ làm hồ ly, y cười tủm tỉm nhìn Hạ Tưởng, đợi Hạ Tưởng trả lời.
- Không biết theo như lời Chủ nhiệm Tô người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn năm nay bao nhiêu tuổi, hiện tại là chức vụ gì?
Hạ Tưởng cũng không phải người cứng nhắc, Lưu Đại Lai cũng quả thật là phí công chiếm lấy một vị trí Phó chủ tịch quận, không bằng mờii gã đi, đổi một người trẻ tuổi lên, ít nhiều cũng đỡ hơn so với việc để trống vị trí không làm gì
- Năm nay 30 tuổi, là Phó chủ tịch huyện Thọ Lục, tên là Quách Lục, là cán bộ trẻ trung khoẻ mạnh
Huyện Thọ Lục là huyện trực thuộc thành phố Yến, là huyện nghèo ở vùng núi nghèo khó. Từ cán bộ Phó cục trưởng một huyện nghèo lên tới Cục trưởng, cho dù là xếp hạng gần cuối, cũng là trên diện rộng rảo bước tiến lên một bước.
- Cán bộ cấp Cục phó 30 tuổi, khẳng định rất có năng lực, nếu anh ta có thể đến quận Hạ Mã công tác, tôi đại diện Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận tỏ vẻ hoan nghênh.
Ý của Hạ Tưởng là hắn chỉ phụ trách vấn đề của quận Hạ Mã, chỉ quản việc đề xuất việc Lưu Đại Lai từ chức vì bệnh nặng với Thành ủy, về phần Thành ủy đối với đề danh và bổ nhiệm ứng cử viên thay thế Lưu Đại Lai thì hắn sẽ không nhúng tay.
Tô Công Thần gật gật đầu, đứng lên, hướng về Hạ Tưởng vươn tay trái to lớn ra:
- Chúc mừng đồng chí Hạ Tưởng!
Từ Chủ tịch quận Hạ bỗng nhiên biến thành đồng chí Hạ Tưởng, Tô Công Thần không hổ là cán bộ Ủy ban Kỷ luật, nói chuyện vô cùng chú ý kỹ xảo, ngụ ý là, Hạ Tưởng phỏng chừng phải di chuyển vị trí, nếu là chúc mừng, khẳng định là thăng chức.
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Cùng vui, cùng vui!
Chẳng lẽ nói, giữa nhân vật số một và nhân vật số hai của quận Hạ Mã, sau khi Bí thư Bạch gánh một xử phạt ghi tội, còn không được xác định, giữa hai người nhất định phải có một người rời khỏi quận Hạ Mã mới có thể thu tay lại?
Lời đồn đại Quận Hạ Mã nổi lên bốn phía, lòng người không vững. Những người ban đầu bởi vì Bạch Chiến Mặc gánh xử phạt đã tỏ ý dựa vào Hạ Tưởng lại bắt đầu thấy hối hận. Tuy rằng mọi người đều biết rất rõ cấp trên đề danh ứng cử viên làm chủ tịch quận rất ít khi không trúng tuyển, nhưng phàm là chuyện gì cũng có trường hợp đặc biệt, mà quận Hạ Mã trong khoảng thời gian gần đây, trường hợp đặc biệt quá nhiều làm cho mọi người không khỏi suy đoán. Nếu chẳng may chủ tịch quận Hạ sau cùng không thể trúng tuyển chủ tịch quận thì sẽ lớn chuyện, quận Hạ Mã tuyệt đối sẽ trở thành quận đầu tiên trong toàn quốc
Đầu tiên là có một bí thư phong thuỷ, bây giờ lại có một chủ tịch quận không trúng tuyển, quận Hạ Mã không trở thành tiêu điểm của nhân dân toàn quốc cũng không được! Được, coi như miễn phí tuyên truyền cho quận Hạ Mã, nếu là tốn tiền để quảng cáo, phải tốn bao nhiêu phí quảng cáo? Bây giờ thì tốt, không cần tiêu một đồng nào, chỉ là một bí thư phong thuỷ thì có thể làm cho quận Hạ Mã truyền khắp thiên hạ
Đối với chuyện này có nhận thức sâu sắc cũng có quyền phát biểu nhất chính là Đằng Phi
Sự kiện bí thư phong thủy vừa ra, điện thoại của Ban Tuyên giáo Quận ủy liền không ngừng một ngày. Truyền thông của thủ đô, truyền thông của tỉnh lân cận, nhiều nhất là truyền thông phía nam, thậm chí còn có truyền thông của Hongkong, Đài Loan và nước ngoài, gọi điện thoại tới tấp, yêu cầu phỏng vấn chân tướng sự kiện. Đằng Phi liền nghiêm lệnh tất cả nhân viên Ban Tuyên giáo, nếu ai dám nói sai một câu thì lập tức bị khai trừ công chức.
Toàn thể nhân viên Ban Tuyên giáo Quận ủy, câm như hến, chịu áp lực cực lớn nơi đầu sóng ngọn gió, thậm chí còn có nhân viên công tác của mấy văn phòng ngày nào cũng mất ngủ, suýt chút tinh thần suy sụp
Đằng Phi cũng biết rõ, nếu như thật sự xuất hiện thêm sự kiện chủ tịch quận không trúng tuyển, y sẽ dứt khoác viết báo cáo với thành ủy, thỉnh cầu điều ra khỏi quận Hạ Mã cho xong, nếu không, chỉ là những phóng viên tin tức như côn trùng bay che trời phủ đất đã có thể làm y phiền chết!
Bởi vì sau sự kiện bí thư phong thủy, chẳng những điện thoại gọi cháy máy, còn có không ít phóng viên âm thầm điều tra ngầm hỏi, đi tới trụ sở Quận ủy phỏng vấn riêng, làm cho Đằng Phi nổi trận lôi đình, liên tục "mời" đi mấy người phóng viên của báo đài lớn hoặc chỉ làm bộ là báo đài lớn, còn vì bất hòa ngôn ngữ mà suýt ra tay, liền khiến cho y nhận thức được sự nhiệt tình yêu mến và tham lam của một số phóng viên đối với chuyện tin tức còn vượt xa hơn bọn ruồi bọ đi nhìn chăm chăm quả trứng không vết nứt!
Đằng Phi giống như tất cả Trưởng ban Tuyên giáo cả nước, đối với phóng viên của toàn thế giới đều không có thiện cảm, tức đến nổi khi y trở về nhà nói với bà xã, phải giáo dục con gái từ nhỏ, cho dù đàn ông trên toàn thế giới đều chết sạch, cũng không thể gả cho một phóng viên
Mặc dù con gái của y mới 10 tuổi
May là một trận tuyết lớn của thành phố Yến đã cản trở sự nhiệt tình như lửa của rất nhiều phóng viên. Bằng không, Đằng Phi cũng thật không biết làm thế nào ứng phó những vị khách không mời mà tới. Đằng Phi thậm chí cùng Mộ Duẫn Sơn thương lượng riêng, xem có thể tìm cơ hội điều ra khỏi quận Hạ Mã hay không. Khi vừa tới, còn tưởng rằng quận Hạ Mã sau này phát triển nhanh chóng, kinh tế tăng tốc kinh người, chắc chắn có được lợi ích, không ngờ đấu tranh chính trị kịch liệt đến mức độ thảm thiết, mắt thấy phải tai bay vạ gió
Hay cho, bí thư Bạch vừa mới gánh một xử phạt, bây giờ đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần nữa chậm lại, Đằng Phi không rõ lắm chân tướng sự tình, liền cho rằng là Phó Tiên Phong từ giữa làm khó dễ, nghĩ ra biện pháp kéo dài thời gian để ngáng chân Hạ Tưởng
Mặc kệ cuối cùng quận Hạ Mã sẽ là một cục diện như thế nào, Đằng Phi đều không ôm thái độ lạc quan đối với thế cục sau này. Bây giờ bí thư và chủ tịch quận đấu tranh đã bề mặt hóa rồi, người bên dưới làm thế nào triển khai công tác? Rốt cuộc là nghe bí thư hay là nghe chủ tịch quận? Theo lý phải nghe bí thư mới đúng, nhưng bây giờ bí thư gánh xử phạt, chủ tịch quận lại là chủ tịch quận mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng nếu như một lòng theo sát chủ tịch quận, chẳng may chủ tịch quận không trúng tuyển, sau này bí thư lại tính sổ thì làm thế nào?
Thật sự là một lựa chọn khó cả đôi đường
Đằng Phi ưu sầu suốt ngày, khi nào mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc. Mắt thấy sắp tới cuối năm rồi, công tác tổng kết viết thế nào, báo cáo làm thế nào, dù sao cũng phải có một chương trình, có một cái sườn, có phải hay không? Nhưng cho đến bây giờ, Bạch Chiến Mặc còn chưa mở ra đại hội toàn thể, quận Hạ Mã năm nay rốt cuộc phải lấy một thành tích thế nào báo cáo lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố?
Phỏng chừng đánh giá cán bộ năm nay, lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền quận Hạ Mã đều không được điểm cao gì trong đánh giá thành tích cuối năm của tổ chức Thành ủy
Ôi... Đằng Phi phát ra một tiếng thở thật dài từ tận đáy lòng, Bạch Chiến Mặc cũng được, Hạ Tưởng cũng được, các ông phải nhanh chóng quyết định thắng thua mới được, đừng để thần tiên đánh nhau làm cho người phàm chúng tôi phải gặp tai ương. Quận Hạ Mã không thể tiếp tục rung chuyển không yên nữa
... May mắn thay, Đằng Phi vừa phát ra cảm thán, thế cục liền lần nữa bắt đầu trở nên căng thẳng!
Quận Hạ Mã đột nhiên có lời đồn đại nổi lên bốn phía, so với mê cục của việc trì hoãn đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân làm cho người ta suy đoán không chắc, tin đồn mới xuất hiện mục đích rõ ràng, chỉ thẳng Bạch Chiến Mặc. Sau khi tin đồn truyền tới tai Bạch Chiến Mặc, lập tức làm cho y hoang mang lo sợ, tâm thần đại loạn.
Bởi vì lời đồn đại truyền ra có mắt có mũi, nói rằng Bạch Chiến Mặc vì che giấu chứng cứ phạm tội, âm thầm sai khiến bác sĩ ra tay trong lúc Khang Thiếu Diệp chuẩn bị làm phẫu thuật, kết quả Khang Thiếu Diệp bản thân tự chết trước, bác sĩ sợ chuyện bại lộ bị người ta truy cứu trách nhiệm, đã chạy ra nước ngoài tị nạn
Lời đồn đại truyền rất thật, ngay cả tên của bác sĩ cũng tiết lộ ra. Tên là Phan Án, bây giờ đang ở Mỹ, nghe nói Cục cảnh sát thành phố đã phái người tới Mỹ bước đầu tiếp xúc với Phan Án, Phan Án đã dao động, có hy vọng trong thời gian gần nhất trở về thành phố Yến, phối hợp cảnh sát điều tra lấy chứng cớ!
Bạch Chiến Mặc tức giận dị thường, y gần như có thể khẳng định tuyệt đối là Hạ Tưởng cố ý phát tán lời đồn. Không ngờ… không ngờ Hạ Tưởng nham hiểm như vậy, hoàn toàn không kiên kỵ quy tắc quan trường, trước khi chưa điều tra ra manh mối, âm thầm hãm hại y, quả thật là bại hoại trong quan trường
Bạch Chiến Mặc phẫn nộ, gọi điện cho Phó Tiên Phong thỉnh cầu nên làm thế nàoThái độ Phó Tiên Phong lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Chiến Mặc, gã một chút cũng không gấp, thậm chí còn an ủi Bạch Chiến Mặc:
- Chưa chắc chính là Hạ Tưởng phát tán lời đồn đại, bởi vì lúc đó trên hội nghị công việc bí thư có chung nhận thức, chính là trước khi chuyện chưa có tính quyết định, không thể tiết lộ tin tức ra ngoài. Hạ Tưởng còn không đến nổi vì lợi ích cá nhân mà vi phạm ý chí của Trần Phong, chuyện này có kỳ quái… Anh trước hết đừng nóng, tin đồn dừng ở người có trí, trước hết mặc kệ. Còn chuyện nào là phía cảnh sát tiếp xúc với Phan Án ở Mỹ càng là nói xằng nói bậy, đến giờ vẫn không tìm được Phan Án đang ở chỗ nào của Mỹ!
Bạch Chiến Mặc mới hơi thả lỏng, cúp điện thoại, suy nghĩ, cảm thấy cần phải cùng Hạ Tưởng nói chuyện thẳng thắng
Hạ Tưởng đúng hẹn đi tới văn phòng của Bạch Chiến Mặc, bước đi kiên định, ánh mắt kiên định, vẻ mặt hòa khí:
- Bí thư Bạch có việc tìm tôi?
Bạch Chiến Mặc vốn đang ngồi, muốn ngồi yên bất động để thể hiện một chút quyền uy của bí thư, vừa nhìn thấy biểu hiện ung dung của Hạ Tưởng, không hiểu ra sao trong lòng căng thẳng, theo bản năng mà đứng lên:
- Chủ tịch quận Hạ đã đến, mời ngồi
Sau khi đứng lên Bạch Chiến Mặc mới ý thức được, thì ra tận sâu trong đáy lòng, y hiện tại đối với Hạ Tưởng đã từ khinh thường trở thành ngưỡng mộ, hơn nữa trước mặt Hạ Tưởng, đã hoàn toàn không còn bất kỳ sức lực gì
Khi nào y lại bắt đầu sợ Hạ Tưởng? Bạch Chiến Mặc âm thầm căm hận từ sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, bắt đầu của một sai lầm, tạo thành phát sinh hàng loạt sai lầm sau này, lại dùng sai lầm để che giấu sai lầm mới, kết quả chính là càng lún càng sâu
Thật sự là trong lòng có quỷ ám, mới khiến y không có tự tin.
Bạch Chiến Mặc ngồi xuống lại đứng lên, giơ tay rót một ly nước cho Hạ Tưởng, lại đích thân đưa vào tay Hạ Tưởng, hạ thấp thái độ, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Chủ tịch quận Hạ, vốn chúng ta không quen biết, nhưng vì có mục tiêu giống nhau đi cùng nhau, cũng trở thành đồng nghiệp, quen biết chính là duyên phận, hơn nữa lại ở cùng một nhóm, nếu như mọi người đều có một chút thông cảm và nhường nhịn, tôi nghĩ chúng ta cùng hợp tác, hẳn là có thể đem quận Hạ Mã xây dựng càng tốt đẹp hơn
Nếu là lúc quận Hạ Mã vừa mới thành lập, Bạch Chiến Mặc lấy thái độ này nói chuyện với hắn, tỏ ra thái độ hòa giải, hơn nữa giọng điệu cũng đủ chân thành, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ tin y vài phần. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ Bạch Chiến Mặc bị đặt trên lửa để nướng, coi như là thái độ bị bức ép bất đắc dĩ, liền ít đi một chút chủ động và thật tâm
Đúng, nhân sinh là con đường một chiều, không có đường quay đầu để đi. Hạ Tưởng bây giờ, đã không còn ôm bất kỳ hy vọng gì đối với Bạch Chiến Mặc, càng không có bất kỳ hình thức hợp tác nào cùng Bạch Chiến Mặc. Bạch Chiến Mặc con người này, không có chí lớn, lại không có nguyên tắc, mọi chuyện nghe theo Phó Tiên Phong, chỉ vì đấu tranh mà đấu tranh, hơn nữa lại làm ra chuyện âm thầm sai khiến người giết hại Khang Thiếu Diệp, làm cho Hạ Tưởng hoàn toàn đóng lại cánh cửa hợp tác đối với Bạch Chiến Mặc
Nhưng cho dù là vậy, tin đồn truyền bá cũng không phải do hắn âm thầm gây nên, rốt cuộc là ai hắn còn chưa điều tra rõ ràng, phỏng chừng là bút tích của Tôn Định Quốc. Bởi vì hành tung của Phan Án tạm thời không thể nào nắm giữ, Tôn Định Quốc trong lòng tức giận, cho rằng Phó Tiên Phong chính là nắm chắc y không có cách nào bắt lấy Phan Án cho nên mới không chịu thỏa hiệp, y liền truyền bá tin đồn, cũng để đả kích một chút dáng vẻ bệ vệ của Phó Tiên Phong
Lời đồn đại cũng có được tác dụng nhất định, ít ra Bạch Chiến Mặc đã luống cuống.
- Những lời này nếu nói trước sự tình cao ốc Hỏa Thụ, có lẽ còn có tác dụng nhất định, nhưng dưới tình hình trước mắt, Bí thư Bạch, ngài không cảm thấy đã có chút quá trễ hay sao?
Hạ Tưởng ngay cả một chút khách khí cũng không có, trực tiếp hỏi ngược một câu
Bạch Chiến Mặc trên mặt thoáng qua một chút tức giận, y cho rằng Hạ Tưởng ít nhiều sẽ nể mặt y, không ngờ bị Hạ Tưởng cộc lốc nói lại một câu, không khỏi nổi giận trong lòng, nhưng bây giờ tình thế mạnh hơn người, y đang ở thế hạ phong, đành phải miễn cưỡng cười vui mà còn nói:
- Lời không thể nói như vậy, mọi người quen biết với nhau đều cần có một quá trình, tôi bây giờ đối với chủ tịch quận Hạ có một hiểu biết đầy đủ hơn, tin rằng cậu cũng có nhận thức sâu sắc hơn đối với tôi. Cho dù hợp tác không thành, cũng có một chút tình cảm, có phải hay không? Huống chi từ góc độ đại cục mà suy xét, nhân vật số một và nhân vật số hai vẫn luôn bất hòa, lãnh đạo cấp trên cũng sẽ có cách nhìn, sẽ bày tỏ bất mãn đối với thế cục quận Hạ Mã
Hạ Tưởng nhận nước trà của Bạch Chiến Mặc, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn:
- Cảm ơn.
Sau đó vẻ mặt tươi cười, có hứng thú mà hỏi
- Bí thư Bạch nói nghe xem, sau này chúng ta nên làm thế nào chân thành hợp tác mới có thể làm cho lãnh đạo cấp trên hài lòng?
Bạch Chiến Mặc thấy Hạ Tưởng thái độ biến chuyển tốt, trong lòng vui mừng, vội nói:
- Sự việc của phương diện chính phủ hoàn toàn lấy cậu làm chủ, tôi không nhúng tay, không hỏi tới. công việc bên Quận ủy, phương diện nhân sự, tôi sẽ đến thương lượng mọi chuyện với cậu. Bên Đảng, nếu cậu cũng có thời gian, cũng có thể hỏi một chút… thế nào?
Nhượng bộ không nhỏ, thái độ đủ thấp, coi như là Bạch Chiến Mặc đang cầu xin hắn tha thứ, để đổi lấy việc hắn sẽ không truy cùng đánh mạnh đối với y nữa, Hạ Tưởng nghe thấy chẳng những không có chút vui, trong lòng ngược lại còn thoáng hiện lên chút bi thương
Bạch Chiến Mặc hiện tại "tứ diện Sở ca" (bốn bề thọ địch), chẳng những không nghĩ cách làm thế nào đền bù lại sai lầm, làm thế nào dũng cảm nhận trách nhiệm, ngược lại đi nghĩ làm thế nào giải hòa với hắn, đơn giản là muốn được ngày nào hay ngày ấy, cứ ở lì trên ngai vàng của Bí thư quận ủy không chịu buông tay. Trong nước có không ít cán bộ đã phạm sai lầm nghiêm trọng, đều là lúc đang tại vị bị bắt, chính là vì bọn họ tham tiếc đối với quyền lực, tham lam đối với tiền tài, làm cho bọn họ đến chết cũng không tỉnh
Bạch Chiến Mặc một chút dũng khí của tinh thần dũng cảm để thoái lui trong dòng nước xiết cũng không có, một chút ý nghĩ dám nhận sai cũng không có, liền làm cho Hạ Tưởng trong lòng ngoại trừ thất vọng vẫn là thất vọng. Nếu như lúc này Bạch Chiến Mặc chủ động đề xuất từ chức với Thành ủy, Hạ Tưởng còn kính y một thước. Nhưng bây giờ, Hạ Tưởng biết ngoại trừ hoàn toàn đánh bại Bạch Chiến Mặc, nếu không y mãi mãi sẽ không chủ động vì những gì y làm mà thừa nhận trách nhiệm
Hạ Tưởng uống xong nước, nhẹ nhàng đặt ly lên mép bàn của Bạch Chiến Mặc, cái ly phần lớn ở trên cái bàn, có khoảng trống chưa tới một nửa, hắn dùng tay chỉ cái ly:
- Bí thư Bạch, lui một bước thì không đến nỗi rớt xuống dưới, có thể toàn thân rút lui
Bạch Chiến Mặc lập tức biến sắc:
- Ý nói giữa chúng ta nói không xong?
- Tiếng nói chung quá ít
Hạ Tưởng đứng lên, đưa tay lên nhìn đồng hồ
- Cuối năm việc quá nhiều, Bí thư Bạch, nếu không có việc gì tôi đi trước
Bạch Chiến Mặc nổi giận đùng đùng nói:
- Xin cứ tự nhiên.
Hạ Tưởng mỉm cười, xoay người rời đi, Bạch Chiến Mặc không nhúc nhích, không có tỏ vẻ gì là đưa tiễn. Hạ Tưởng lắc đầu, nếu Bạch Chiến Mặc có thể hơi khiêm tốn, cũng chứng minh y có lòng dạ có kiềm chế, nói chuyện không ổn liền trở mặt, chỉ có thể chứng minh Bạch Chiến Mặc hiện tại đã không có bao nhiêu kiên nhẫn và tin tưởng
Hạ Tưởng đi một lúc lâu, Bạch Chiến Mặc mới có vẻ mặt tức giận mà đứng lên, vô cùng bực bội mà ở trong phòng đi mấy vòng, liếc mắt một cái lại nhìn lên báo cáo tổng kết cuối năm, giơ tay lấy qua nhìn vài lần, càng cảm thấy ứ đọng không yên, dương tay ném báo cáo lên bàn làm việc. Báo cáo cái gì, đều lộn xộn, làm sao có tâm suy nghĩ mà lập tổng kết công tác?
Không ngờ ném một cái không có ném chuẩn, báo cáo chạm vào cái ly một cái, cái ly lắc lư một chút, từ trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan tành thành nhiều mảnh vụn
Bạch Chiến Mặc lập tức sợ ngây người, ngơ ngắc nhìn mảnh vỡ, nửa ngày cũng không có động đậy
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Tưởng có việc đến Thành ủy báo cáo công tác, vừa đến lầu trên, khi còn chưa đi đến văn phòng của Trần Phong, trùng hợp đúng lúc gặp được Tô Công Thần. Tô Công Thần vốn đang cúi đầu đi, bộ dáng rất nhiều tâm sự, đột nhiên vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tưởng, ngây người sửng sốt, bỗng nhiên vẻ mặt tươi cười hỏi han: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Chủ tịch quận Hạ đến rồi? Vừa đúng lúc tôi có mấy câu muốn nói với cậu, có thời gian không?
Hạ Tưởng trong nháy mắt trong lòng hiện lên một đường sáng, đoán được cái gì, đã nói:
- Được, xin Chủ nhiệm Tô chỉ bảo.
- Chỉ bảo không dám nói, chỉ là có vài câu rất quan trọng, muốn cùng cậu giáp mặt nói chuyện.
Tới văn phòng, sau khi Tô Công Thần ngồi xuống, vẫn là vẻ mặt mỉm cười, như thể là giọng điệu chậm rãi vĩnh viễn không thay đổi
- Chủ tịch quận Hạ, nghe nói đồng chí Lưu Đại Lai xin nghỉ bệnh dài hạn, có phải có thể đề nghị Thành ủy cho ông ta từ chức vì bệnh nặng hay không. Quận Hạ Mã là quận mới, cần phải có người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn có nhiệt tình, đồng chí Lưu Đại Lai nếu thân thể có bệnh, không thích hợp đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu nữa, nên nhường chỗ cho người trẻ tuổi, có phải hay không?
Hạ Tưởng không nghĩ tới Tô Công Thần vừa lên lại trực tiếp lạc đề cách xa vạn dặm, đề cập vấn đề Phó chủ tịch quận của quận Hạ Mã. Cũng quả thật, thời gian Lưu Đại Lai nghỉ bệnh hơi dài một chút, nếu Ủy ban nhân dân quận đệ trình đề nghị với thành phố, Thành ủy trưng cầu ý kiến của Lưu Đại Lai, khiến y từ chức vì bệnh nặng khả năng rất lớn. Nhưng vấn đề là, Tô Công Thần thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, không quan tâm công tác Ủy ban Kỷ luật của quận Hạ Mã, lại quan tâm cấu thành nhân viên bộ máy chính phủ, là đạo lý gì?
Suy nghĩ lại, Hạ Tưởng hiểu một việc, không trực tiếp trả lời vấn đề của Tô Công Thần, mà là cũng lạc đề cách xa vạn dặm hỏi một câu:
- Chủ nhiệm Tô buổi sáng đã đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh báo cáo công tác rồi?
Tô Công Thần vốn vẻ mặt tươi cười bỗng nhiên cứng lại, sửng sốt một lát, mới lại cười ha hả:
- Thật sự là một người trẻ tuổi thông minh, nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái, vừa nói là hiểu ngay… Đúng vậy, tôi đi báo cáo công tác, gặp được Bí thư Lý, Bí thư Lý chỉ bảo tận tình đối với tôi, tôi phải ghi nhớ trong lòng.
Hạ Tưởng hoàn toàn hiểu rõ, Tô Công Thần tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lý Ngôn Hoằng đối với sự tình tài liệu tố cáo, đưa ra ám chỉ gì đó với y. Tô Công Thần hiện tại là tên đã trên cung, không thể không phát, y không phát, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phát ra, y chính là không làm tròn bổn phận. Nhưng y ở tình trạng không thể không phát, còn có thể nghĩ đến thuận tay vớt lấy ưu đãi, Hạ Tưởng liền không thể không bội phục thủ đoạn đanh đá chua ngoa mượn gió bẻ măng của Tô Công Thần, coi như là hiểu rõ nguyên nhân thật sự vì sao Tô Công Thần vẫn áp chế tài liệu tố cáo của Bạch Chiến Mặc không phát ra, y vẫn luôn tìm kiếm một điểm tốt nhất để chen vào, nói cách khác, trước khi chưa có được lợi ích lớn nhất, y kéo được cứ kéo
Cũng là đang đợi một thời cơ thích hợp nhất, xem ai đưa ra bảng giá cao nhất. Kết quả lại là, khi đối diện với áp lực của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, y còn có thể thong dong mở miệng, muốn thuận tay vớt một vị trí Phó chủ tịch quận, Hạ Tưởng nhất định phải đánh giá cao Tô Công Thần, âm thầm giơ ngón tay cái lên với y, lợi hại, bất cứ lúc nào cũng có thể nghĩ đến ích lợi lớn nhất, thật sự là một con cáo già!
Cáo già Tô Công Thần lại không có giác ngộ làm hồ ly, y cười tủm tỉm nhìn Hạ Tưởng, đợi Hạ Tưởng trả lời.
- Không biết theo như lời Chủ nhiệm Tô người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn năm nay bao nhiêu tuổi, hiện tại là chức vụ gì?
Hạ Tưởng cũng không phải người cứng nhắc, Lưu Đại Lai cũng quả thật là phí công chiếm lấy một vị trí Phó chủ tịch quận, không bằng mờii gã đi, đổi một người trẻ tuổi lên, ít nhiều cũng đỡ hơn so với việc để trống vị trí không làm gì
- Năm nay 30 tuổi, là Phó chủ tịch huyện Thọ Lục, tên là Quách Lục, là cán bộ trẻ trung khoẻ mạnh
Huyện Thọ Lục là huyện trực thuộc thành phố Yến, là huyện nghèo ở vùng núi nghèo khó. Từ cán bộ Phó cục trưởng một huyện nghèo lên tới Cục trưởng, cho dù là xếp hạng gần cuối, cũng là trên diện rộng rảo bước tiến lên một bước.
- Cán bộ cấp Cục phó 30 tuổi, khẳng định rất có năng lực, nếu anh ta có thể đến quận Hạ Mã công tác, tôi đại diện Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận tỏ vẻ hoan nghênh.
Ý của Hạ Tưởng là hắn chỉ phụ trách vấn đề của quận Hạ Mã, chỉ quản việc đề xuất việc Lưu Đại Lai từ chức vì bệnh nặng với Thành ủy, về phần Thành ủy đối với đề danh và bổ nhiệm ứng cử viên thay thế Lưu Đại Lai thì hắn sẽ không nhúng tay.
Tô Công Thần gật gật đầu, đứng lên, hướng về Hạ Tưởng vươn tay trái to lớn ra:
- Chúc mừng đồng chí Hạ Tưởng!
Từ Chủ tịch quận Hạ bỗng nhiên biến thành đồng chí Hạ Tưởng, Tô Công Thần không hổ là cán bộ Ủy ban Kỷ luật, nói chuyện vô cùng chú ý kỹ xảo, ngụ ý là, Hạ Tưởng phỏng chừng phải di chuyển vị trí, nếu là chúc mừng, khẳng định là thăng chức.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chẳng lẽ nói, giữa nhân vật số một và nhân vật số hai của quận Hạ Mã, sau khi Bí thư Bạch gánh một xử phạt ghi tội, còn không được xác định, giữa hai người nhất định phải có một người rời khỏi quận Hạ Mã mới có thể thu tay lại?
Lời đồn đại Quận Hạ Mã nổi lên bốn phía, lòng người không vững. Những người ban đầu bởi vì Bạch Chiến Mặc gánh xử phạt đã tỏ ý dựa vào Hạ Tưởng lại bắt đầu thấy hối hận. Tuy rằng mọi người đều biết rất rõ cấp trên đề danh ứng cử viên làm chủ tịch quận rất ít khi không trúng tuyển, nhưng phàm là chuyện gì cũng có trường hợp đặc biệt, mà quận Hạ Mã trong khoảng thời gian gần đây, trường hợp đặc biệt quá nhiều làm cho mọi người không khỏi suy đoán. Nếu chẳng may chủ tịch quận Hạ sau cùng không thể trúng tuyển chủ tịch quận thì sẽ lớn chuyện, quận Hạ Mã tuyệt đối sẽ trở thành quận đầu tiên trong toàn quốc
Đầu tiên là có một bí thư phong thuỷ, bây giờ lại có một chủ tịch quận không trúng tuyển, quận Hạ Mã không trở thành tiêu điểm của nhân dân toàn quốc cũng không được! Được, coi như miễn phí tuyên truyền cho quận Hạ Mã, nếu là tốn tiền để quảng cáo, phải tốn bao nhiêu phí quảng cáo? Bây giờ thì tốt, không cần tiêu một đồng nào, chỉ là một bí thư phong thuỷ thì có thể làm cho quận Hạ Mã truyền khắp thiên hạ
Đối với chuyện này có nhận thức sâu sắc cũng có quyền phát biểu nhất chính là Đằng Phi
Sự kiện bí thư phong thủy vừa ra, điện thoại của Ban Tuyên giáo Quận ủy liền không ngừng một ngày. Truyền thông của thủ đô, truyền thông của tỉnh lân cận, nhiều nhất là truyền thông phía nam, thậm chí còn có truyền thông của Hongkong, Đài Loan và nước ngoài, gọi điện thoại tới tấp, yêu cầu phỏng vấn chân tướng sự kiện. Đằng Phi liền nghiêm lệnh tất cả nhân viên Ban Tuyên giáo, nếu ai dám nói sai một câu thì lập tức bị khai trừ công chức.
Toàn thể nhân viên Ban Tuyên giáo Quận ủy, câm như hến, chịu áp lực cực lớn nơi đầu sóng ngọn gió, thậm chí còn có nhân viên công tác của mấy văn phòng ngày nào cũng mất ngủ, suýt chút tinh thần suy sụp
Đằng Phi cũng biết rõ, nếu như thật sự xuất hiện thêm sự kiện chủ tịch quận không trúng tuyển, y sẽ dứt khoác viết báo cáo với thành ủy, thỉnh cầu điều ra khỏi quận Hạ Mã cho xong, nếu không, chỉ là những phóng viên tin tức như côn trùng bay che trời phủ đất đã có thể làm y phiền chết!
Bởi vì sau sự kiện bí thư phong thủy, chẳng những điện thoại gọi cháy máy, còn có không ít phóng viên âm thầm điều tra ngầm hỏi, đi tới trụ sở Quận ủy phỏng vấn riêng, làm cho Đằng Phi nổi trận lôi đình, liên tục "mời" đi mấy người phóng viên của báo đài lớn hoặc chỉ làm bộ là báo đài lớn, còn vì bất hòa ngôn ngữ mà suýt ra tay, liền khiến cho y nhận thức được sự nhiệt tình yêu mến và tham lam của một số phóng viên đối với chuyện tin tức còn vượt xa hơn bọn ruồi bọ đi nhìn chăm chăm quả trứng không vết nứt!
Đằng Phi giống như tất cả Trưởng ban Tuyên giáo cả nước, đối với phóng viên của toàn thế giới đều không có thiện cảm, tức đến nổi khi y trở về nhà nói với bà xã, phải giáo dục con gái từ nhỏ, cho dù đàn ông trên toàn thế giới đều chết sạch, cũng không thể gả cho một phóng viên
Mặc dù con gái của y mới 10 tuổi
May là một trận tuyết lớn của thành phố Yến đã cản trở sự nhiệt tình như lửa của rất nhiều phóng viên. Bằng không, Đằng Phi cũng thật không biết làm thế nào ứng phó những vị khách không mời mà tới. Đằng Phi thậm chí cùng Mộ Duẫn Sơn thương lượng riêng, xem có thể tìm cơ hội điều ra khỏi quận Hạ Mã hay không. Khi vừa tới, còn tưởng rằng quận Hạ Mã sau này phát triển nhanh chóng, kinh tế tăng tốc kinh người, chắc chắn có được lợi ích, không ngờ đấu tranh chính trị kịch liệt đến mức độ thảm thiết, mắt thấy phải tai bay vạ gió
Hay cho, bí thư Bạch vừa mới gánh một xử phạt, bây giờ đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần nữa chậm lại, Đằng Phi không rõ lắm chân tướng sự tình, liền cho rằng là Phó Tiên Phong từ giữa làm khó dễ, nghĩ ra biện pháp kéo dài thời gian để ngáng chân Hạ Tưởng
Mặc kệ cuối cùng quận Hạ Mã sẽ là một cục diện như thế nào, Đằng Phi đều không ôm thái độ lạc quan đối với thế cục sau này. Bây giờ bí thư và chủ tịch quận đấu tranh đã bề mặt hóa rồi, người bên dưới làm thế nào triển khai công tác? Rốt cuộc là nghe bí thư hay là nghe chủ tịch quận? Theo lý phải nghe bí thư mới đúng, nhưng bây giờ bí thư gánh xử phạt, chủ tịch quận lại là chủ tịch quận mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng nếu như một lòng theo sát chủ tịch quận, chẳng may chủ tịch quận không trúng tuyển, sau này bí thư lại tính sổ thì làm thế nào?
Thật sự là một lựa chọn khó cả đôi đường
Đằng Phi ưu sầu suốt ngày, khi nào mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc. Mắt thấy sắp tới cuối năm rồi, công tác tổng kết viết thế nào, báo cáo làm thế nào, dù sao cũng phải có một chương trình, có một cái sườn, có phải hay không? Nhưng cho đến bây giờ, Bạch Chiến Mặc còn chưa mở ra đại hội toàn thể, quận Hạ Mã năm nay rốt cuộc phải lấy một thành tích thế nào báo cáo lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố?
Phỏng chừng đánh giá cán bộ năm nay, lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền quận Hạ Mã đều không được điểm cao gì trong đánh giá thành tích cuối năm của tổ chức Thành ủy
Ôi... Đằng Phi phát ra một tiếng thở thật dài từ tận đáy lòng, Bạch Chiến Mặc cũng được, Hạ Tưởng cũng được, các ông phải nhanh chóng quyết định thắng thua mới được, đừng để thần tiên đánh nhau làm cho người phàm chúng tôi phải gặp tai ương. Quận Hạ Mã không thể tiếp tục rung chuyển không yên nữa
... May mắn thay, Đằng Phi vừa phát ra cảm thán, thế cục liền lần nữa bắt đầu trở nên căng thẳng!
Quận Hạ Mã đột nhiên có lời đồn đại nổi lên bốn phía, so với mê cục của việc trì hoãn đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân làm cho người ta suy đoán không chắc, tin đồn mới xuất hiện mục đích rõ ràng, chỉ thẳng Bạch Chiến Mặc. Sau khi tin đồn truyền tới tai Bạch Chiến Mặc, lập tức làm cho y hoang mang lo sợ, tâm thần đại loạn.
Bởi vì lời đồn đại truyền ra có mắt có mũi, nói rằng Bạch Chiến Mặc vì che giấu chứng cứ phạm tội, âm thầm sai khiến bác sĩ ra tay trong lúc Khang Thiếu Diệp chuẩn bị làm phẫu thuật, kết quả Khang Thiếu Diệp bản thân tự chết trước, bác sĩ sợ chuyện bại lộ bị người ta truy cứu trách nhiệm, đã chạy ra nước ngoài tị nạn
Lời đồn đại truyền rất thật, ngay cả tên của bác sĩ cũng tiết lộ ra. Tên là Phan Án, bây giờ đang ở Mỹ, nghe nói Cục cảnh sát thành phố đã phái người tới Mỹ bước đầu tiếp xúc với Phan Án, Phan Án đã dao động, có hy vọng trong thời gian gần nhất trở về thành phố Yến, phối hợp cảnh sát điều tra lấy chứng cớ!
Bạch Chiến Mặc tức giận dị thường, y gần như có thể khẳng định tuyệt đối là Hạ Tưởng cố ý phát tán lời đồn. Không ngờ… không ngờ Hạ Tưởng nham hiểm như vậy, hoàn toàn không kiên kỵ quy tắc quan trường, trước khi chưa điều tra ra manh mối, âm thầm hãm hại y, quả thật là bại hoại trong quan trường
Bạch Chiến Mặc phẫn nộ, gọi điện cho Phó Tiên Phong thỉnh cầu nên làm thế nào
Thái độ Phó Tiên Phong lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Chiến Mặc, gã một chút cũng không gấp, thậm chí còn an ủi Bạch Chiến Mặc:
- Chưa chắc chính là Hạ Tưởng phát tán lời đồn đại, bởi vì lúc đó trên hội nghị công việc bí thư có chung nhận thức, chính là trước khi chuyện chưa có tính quyết định, không thể tiết lộ tin tức ra ngoài. Hạ Tưởng còn không đến nổi vì lợi ích cá nhân mà vi phạm ý chí của Trần Phong, chuyện này có kỳ quái… Anh trước hết đừng nóng, tin đồn dừng ở người có trí, trước hết mặc kệ. Còn chuyện nào là phía cảnh sát tiếp xúc với Phan Án ở Mỹ càng là nói xằng nói bậy, đến giờ vẫn không tìm được Phan Án đang ở chỗ nào của Mỹ!
Bạch Chiến Mặc mới hơi thả lỏng, cúp điện thoại, suy nghĩ, cảm thấy cần phải cùng Hạ Tưởng nói chuyện thẳng thắng
Hạ Tưởng đúng hẹn đi tới văn phòng của Bạch Chiến Mặc, bước đi kiên định, ánh mắt kiên định, vẻ mặt hòa khí:
- Bí thư Bạch có việc tìm tôi?
Bạch Chiến Mặc vốn đang ngồi, muốn ngồi yên bất động để thể hiện một chút quyền uy của bí thư, vừa nhìn thấy biểu hiện ung dung của Hạ Tưởng, không hiểu ra sao trong lòng căng thẳng, theo bản năng mà đứng lên:
- Chủ tịch quận Hạ đã đến, mời ngồi
Sau khi đứng lên Bạch Chiến Mặc mới ý thức được, thì ra tận sâu trong đáy lòng, y hiện tại đối với Hạ Tưởng đã từ khinh thường trở thành ngưỡng mộ, hơn nữa trước mặt Hạ Tưởng, đã hoàn toàn không còn bất kỳ sức lực gì
Khi nào y lại bắt đầu sợ Hạ Tưởng? Bạch Chiến Mặc âm thầm căm hận từ sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, bắt đầu của một sai lầm, tạo thành phát sinh hàng loạt sai lầm sau này, lại dùng sai lầm để che giấu sai lầm mới, kết quả chính là càng lún càng sâu
Thật sự là trong lòng có quỷ ám, mới khiến y không có tự tin.
Bạch Chiến Mặc ngồi xuống lại đứng lên, giơ tay rót một ly nước cho Hạ Tưởng, lại đích thân đưa vào tay Hạ Tưởng, hạ thấp thái độ, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Chủ tịch quận Hạ, vốn chúng ta không quen biết, nhưng vì có mục tiêu giống nhau đi cùng nhau, cũng trở thành đồng nghiệp, quen biết chính là duyên phận, hơn nữa lại ở cùng một nhóm, nếu như mọi người đều có một chút thông cảm và nhường nhịn, tôi nghĩ chúng ta cùng hợp tác, hẳn là có thể đem quận Hạ Mã xây dựng càng tốt đẹp hơn
Nếu là lúc quận Hạ Mã vừa mới thành lập, Bạch Chiến Mặc lấy thái độ này nói chuyện với hắn, tỏ ra thái độ hòa giải, hơn nữa giọng điệu cũng đủ chân thành, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ tin y vài phần. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ Bạch Chiến Mặc bị đặt trên lửa để nướng, coi như là thái độ bị bức ép bất đắc dĩ, liền ít đi một chút chủ động và thật tâm
Đúng, nhân sinh là con đường một chiều, không có đường quay đầu để đi. Hạ Tưởng bây giờ, đã không còn ôm bất kỳ hy vọng gì đối với Bạch Chiến Mặc, càng không có bất kỳ hình thức hợp tác nào cùng Bạch Chiến Mặc. Bạch Chiến Mặc con người này, không có chí lớn, lại không có nguyên tắc, mọi chuyện nghe theo Phó Tiên Phong, chỉ vì đấu tranh mà đấu tranh, hơn nữa lại làm ra chuyện âm thầm sai khiến người giết hại Khang Thiếu Diệp, làm cho Hạ Tưởng hoàn toàn đóng lại cánh cửa hợp tác đối với Bạch Chiến Mặc
Nhưng cho dù là vậy, tin đồn truyền bá cũng không phải do hắn âm thầm gây nên, rốt cuộc là ai hắn còn chưa điều tra rõ ràng, phỏng chừng là bút tích của Tôn Định Quốc. Bởi vì hành tung của Phan Án tạm thời không thể nào nắm giữ, Tôn Định Quốc trong lòng tức giận, cho rằng Phó Tiên Phong chính là nắm chắc y không có cách nào bắt lấy Phan Án cho nên mới không chịu thỏa hiệp, y liền truyền bá tin đồn, cũng để đả kích một chút dáng vẻ bệ vệ của Phó Tiên Phong
Lời đồn đại cũng có được tác dụng nhất định, ít ra Bạch Chiến Mặc đã luống cuống.
- Những lời này nếu nói trước sự tình cao ốc Hỏa Thụ, có lẽ còn có tác dụng nhất định, nhưng dưới tình hình trước mắt, Bí thư Bạch, ngài không cảm thấy đã có chút quá trễ hay sao?
Hạ Tưởng ngay cả một chút khách khí cũng không có, trực tiếp hỏi ngược một câu
Bạch Chiến Mặc trên mặt thoáng qua một chút tức giận, y cho rằng Hạ Tưởng ít nhiều sẽ nể mặt y, không ngờ bị Hạ Tưởng cộc lốc nói lại một câu, không khỏi nổi giận trong lòng, nhưng bây giờ tình thế mạnh hơn người, y đang ở thế hạ phong, đành phải miễn cưỡng cười vui mà còn nói:
- Lời không thể nói như vậy, mọi người quen biết với nhau đều cần có một quá trình, tôi bây giờ đối với chủ tịch quận Hạ có một hiểu biết đầy đủ hơn, tin rằng cậu cũng có nhận thức sâu sắc hơn đối với tôi. Cho dù hợp tác không thành, cũng có một chút tình cảm, có phải hay không? Huống chi từ góc độ đại cục mà suy xét, nhân vật số một và nhân vật số hai vẫn luôn bất hòa, lãnh đạo cấp trên cũng sẽ có cách nhìn, sẽ bày tỏ bất mãn đối với thế cục quận Hạ Mã
Hạ Tưởng nhận nước trà của Bạch Chiến Mặc, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn:
- Cảm ơn.
Sau đó vẻ mặt tươi cười, có hứng thú mà hỏi
- Bí thư Bạch nói nghe xem, sau này chúng ta nên làm thế nào chân thành hợp tác mới có thể làm cho lãnh đạo cấp trên hài lòng?
Bạch Chiến Mặc thấy Hạ Tưởng thái độ biến chuyển tốt, trong lòng vui mừng, vội nói:
- Sự việc của phương diện chính phủ hoàn toàn lấy cậu làm chủ, tôi không nhúng tay, không hỏi tới. công việc bên Quận ủy, phương diện nhân sự, tôi sẽ đến thương lượng mọi chuyện với cậu. Bên Đảng, nếu cậu cũng có thời gian, cũng có thể hỏi một chút… thế nào?
Nhượng bộ không nhỏ, thái độ đủ thấp, coi như là Bạch Chiến Mặc đang cầu xin hắn tha thứ, để đổi lấy việc hắn sẽ không truy cùng đánh mạnh đối với y nữa, Hạ Tưởng nghe thấy chẳng những không có chút vui, trong lòng ngược lại còn thoáng hiện lên chút bi thương
Bạch Chiến Mặc hiện tại "tứ diện Sở ca" (bốn bề thọ địch), chẳng những không nghĩ cách làm thế nào đền bù lại sai lầm, làm thế nào dũng cảm nhận trách nhiệm, ngược lại đi nghĩ làm thế nào giải hòa với hắn, đơn giản là muốn được ngày nào hay ngày ấy, cứ ở lì trên ngai vàng của Bí thư quận ủy không chịu buông tay. Trong nước có không ít cán bộ đã phạm sai lầm nghiêm trọng, đều là lúc đang tại vị bị bắt, chính là vì bọn họ tham tiếc đối với quyền lực, tham lam đối với tiền tài, làm cho bọn họ đến chết cũng không tỉnh
Bạch Chiến Mặc một chút dũng khí của tinh thần dũng cảm để thoái lui trong dòng nước xiết cũng không có, một chút ý nghĩ dám nhận sai cũng không có, liền làm cho Hạ Tưởng trong lòng ngoại trừ thất vọng vẫn là thất vọng. Nếu như lúc này Bạch Chiến Mặc chủ động đề xuất từ chức với Thành ủy, Hạ Tưởng còn kính y một thước. Nhưng bây giờ, Hạ Tưởng biết ngoại trừ hoàn toàn đánh bại Bạch Chiến Mặc, nếu không y mãi mãi sẽ không chủ động vì những gì y làm mà thừa nhận trách nhiệm
Hạ Tưởng uống xong nước, nhẹ nhàng đặt ly lên mép bàn của Bạch Chiến Mặc, cái ly phần lớn ở trên cái bàn, có khoảng trống chưa tới một nửa, hắn dùng tay chỉ cái ly:
- Bí thư Bạch, lui một bước thì không đến nỗi rớt xuống dưới, có thể toàn thân rút lui
Bạch Chiến Mặc lập tức biến sắc:
- Ý nói giữa chúng ta nói không xong?
- Tiếng nói chung quá ít
Hạ Tưởng đứng lên, đưa tay lên nhìn đồng hồ
- Cuối năm việc quá nhiều, Bí thư Bạch, nếu không có việc gì tôi đi trước
Bạch Chiến Mặc nổi giận đùng đùng nói:
- Xin cứ tự nhiên.
Hạ Tưởng mỉm cười, xoay người rời đi, Bạch Chiến Mặc không nhúc nhích, không có tỏ vẻ gì là đưa tiễn. Hạ Tưởng lắc đầu, nếu Bạch Chiến Mặc có thể hơi khiêm tốn, cũng chứng minh y có lòng dạ có kiềm chế, nói chuyện không ổn liền trở mặt, chỉ có thể chứng minh Bạch Chiến Mặc hiện tại đã không có bao nhiêu kiên nhẫn và tin tưởng
Hạ Tưởng đi một lúc lâu, Bạch Chiến Mặc mới có vẻ mặt tức giận mà đứng lên, vô cùng bực bội mà ở trong phòng đi mấy vòng, liếc mắt một cái lại nhìn lên báo cáo tổng kết cuối năm, giơ tay lấy qua nhìn vài lần, càng cảm thấy ứ đọng không yên, dương tay ném báo cáo lên bàn làm việc. Báo cáo cái gì, đều lộn xộn, làm sao có tâm suy nghĩ mà lập tổng kết công tác?
Không ngờ ném một cái không có ném chuẩn, báo cáo chạm vào cái ly một cái, cái ly lắc lư một chút, từ trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan tành thành nhiều mảnh vụn
Bạch Chiến Mặc lập tức sợ ngây người, ngơ ngắc nhìn mảnh vỡ, nửa ngày cũng không có động đậy
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Tưởng có việc đến Thành ủy báo cáo công tác, vừa đến lầu trên, khi còn chưa đi đến văn phòng của Trần Phong, trùng hợp đúng lúc gặp được Tô Công Thần. Tô Công Thần vốn đang cúi đầu đi, bộ dáng rất nhiều tâm sự, đột nhiên vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Tưởng, ngây người sửng sốt, bỗng nhiên vẻ mặt tươi cười hỏi han: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Chủ tịch quận Hạ đến rồi? Vừa đúng lúc tôi có mấy câu muốn nói với cậu, có thời gian không?
Hạ Tưởng trong nháy mắt trong lòng hiện lên một đường sáng, đoán được cái gì, đã nói:
- Được, xin Chủ nhiệm Tô chỉ bảo.
- Chỉ bảo không dám nói, chỉ là có vài câu rất quan trọng, muốn cùng cậu giáp mặt nói chuyện.
Tới văn phòng, sau khi Tô Công Thần ngồi xuống, vẫn là vẻ mặt mỉm cười, như thể là giọng điệu chậm rãi vĩnh viễn không thay đổi
- Chủ tịch quận Hạ, nghe nói đồng chí Lưu Đại Lai xin nghỉ bệnh dài hạn, có phải có thể đề nghị Thành ủy cho ông ta từ chức vì bệnh nặng hay không. Quận Hạ Mã là quận mới, cần phải có người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn có nhiệt tình, đồng chí Lưu Đại Lai nếu thân thể có bệnh, không thích hợp đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trọng yếu nữa, nên nhường chỗ cho người trẻ tuổi, có phải hay không?
Hạ Tưởng không nghĩ tới Tô Công Thần vừa lên lại trực tiếp lạc đề cách xa vạn dặm, đề cập vấn đề Phó chủ tịch quận của quận Hạ Mã. Cũng quả thật, thời gian Lưu Đại Lai nghỉ bệnh hơi dài một chút, nếu Ủy ban nhân dân quận đệ trình đề nghị với thành phố, Thành ủy trưng cầu ý kiến của Lưu Đại Lai, khiến y từ chức vì bệnh nặng khả năng rất lớn. Nhưng vấn đề là, Tô Công Thần thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, không quan tâm công tác Ủy ban Kỷ luật của quận Hạ Mã, lại quan tâm cấu thành nhân viên bộ máy chính phủ, là đạo lý gì?
Suy nghĩ lại, Hạ Tưởng hiểu một việc, không trực tiếp trả lời vấn đề của Tô Công Thần, mà là cũng lạc đề cách xa vạn dặm hỏi một câu:
- Chủ nhiệm Tô buổi sáng đã đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh báo cáo công tác rồi?
Tô Công Thần vốn vẻ mặt tươi cười bỗng nhiên cứng lại, sửng sốt một lát, mới lại cười ha hả:
- Thật sự là một người trẻ tuổi thông minh, nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái, vừa nói là hiểu ngay… Đúng vậy, tôi đi báo cáo công tác, gặp được Bí thư Lý, Bí thư Lý chỉ bảo tận tình đối với tôi, tôi phải ghi nhớ trong lòng.
Hạ Tưởng hoàn toàn hiểu rõ, Tô Công Thần tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lý Ngôn Hoằng đối với sự tình tài liệu tố cáo, đưa ra ám chỉ gì đó với y. Tô Công Thần hiện tại là tên đã trên cung, không thể không phát, y không phát, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phát ra, y chính là không làm tròn bổn phận. Nhưng y ở tình trạng không thể không phát, còn có thể nghĩ đến thuận tay vớt lấy ưu đãi, Hạ Tưởng liền không thể không bội phục thủ đoạn đanh đá chua ngoa mượn gió bẻ măng của Tô Công Thần, coi như là hiểu rõ nguyên nhân thật sự vì sao Tô Công Thần vẫn áp chế tài liệu tố cáo của Bạch Chiến Mặc không phát ra, y vẫn luôn tìm kiếm một điểm tốt nhất để chen vào, nói cách khác, trước khi chưa có được lợi ích lớn nhất, y kéo được cứ kéo
Cũng là đang đợi một thời cơ thích hợp nhất, xem ai đưa ra bảng giá cao nhất. Kết quả lại là, khi đối diện với áp lực của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, y còn có thể thong dong mở miệng, muốn thuận tay vớt một vị trí Phó chủ tịch quận, Hạ Tưởng nhất định phải đánh giá cao Tô Công Thần, âm thầm giơ ngón tay cái lên với y, lợi hại, bất cứ lúc nào cũng có thể nghĩ đến ích lợi lớn nhất, thật sự là một con cáo già!
Cáo già Tô Công Thần lại không có giác ngộ làm hồ ly, y cười tủm tỉm nhìn Hạ Tưởng, đợi Hạ Tưởng trả lời.
- Không biết theo như lời Chủ nhiệm Tô người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn năm nay bao nhiêu tuổi, hiện tại là chức vụ gì?
Hạ Tưởng cũng không phải người cứng nhắc, Lưu Đại Lai cũng quả thật là phí công chiếm lấy một vị trí Phó chủ tịch quận, không bằng mờii gã đi, đổi một người trẻ tuổi lên, ít nhiều cũng đỡ hơn so với việc để trống vị trí không làm gì
- Năm nay 30 tuổi, là Phó chủ tịch huyện Thọ Lục, tên là Quách Lục, là cán bộ trẻ trung khoẻ mạnh
Huyện Thọ Lục là huyện trực thuộc thành phố Yến, là huyện nghèo ở vùng núi nghèo khó. Từ cán bộ Phó cục trưởng một huyện nghèo lên tới Cục trưởng, cho dù là xếp hạng gần cuối, cũng là trên diện rộng rảo bước tiến lên một bước.
- Cán bộ cấp Cục phó 30 tuổi, khẳng định rất có năng lực, nếu anh ta có thể đến quận Hạ Mã công tác, tôi đại diện Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận tỏ vẻ hoan nghênh.
Ý của Hạ Tưởng là hắn chỉ phụ trách vấn đề của quận Hạ Mã, chỉ quản việc đề xuất việc Lưu Đại Lai từ chức vì bệnh nặng với Thành ủy, về phần Thành ủy đối với đề danh và bổ nhiệm ứng cử viên thay thế Lưu Đại Lai thì hắn sẽ không nhúng tay.
Tô Công Thần gật gật đầu, đứng lên, hướng về Hạ Tưởng vươn tay trái to lớn ra:
- Chúc mừng đồng chí Hạ Tưởng!
Từ Chủ tịch quận Hạ bỗng nhiên biến thành đồng chí Hạ Tưởng, Tô Công Thần không hổ là cán bộ Ủy ban Kỷ luật, nói chuyện vô cùng chú ý kỹ xảo, ngụ ý là, Hạ Tưởng phỏng chừng phải di chuyển vị trí, nếu là chúc mừng, khẳng định là thăng chức.