- Chúng tôi chỉ đến xem cảnh thảo nguyên một chút. Chẳng qua tôi cũng khá buồn bực đó là cỏ tốt như vậy vì sao không thể trồng hoa màu?
Lão nông dân này nhìn có vẻ hơn 50 tuổi, răng đã mất vài chiếc, lúc cười lên thì giống như một đứa bé, trông khá buồn cười. Chẳng qua khi nói chuyện mặt người này lại ra vẻ nghiêm túc:
- Thuốc ngon đó. Thuốc ngon cho một điếu đi, bình thường cũng không tìm ra thuốc tốt như vậy. Cậu thanh niên, thảo nguyên này cũng không có gì đẹp, chỉ có cỏ và muỗi là nhiều. Trước kia còn nuôi ngựa, bây giờ không nuôi ngựa nên thành đồng cỏ này. Chẳng qua nếu như vượt qua ngọn núi kia, ở đó có một thung lũng. Trong thung lũng cỏ mọc rất đẹp, trong cỏ có hoa, rất nhiều cỏ mọc dài trông đẹp lắm.
Ông lão rút một điếu thuốc rồi thoải mái mở máy ra nói một tràng. Hạ Tưởng vội vàng cắt ngang lời lão vì sợ lão nói càng lúc càng xa:
- Ông lão, vì sao cỏ mọc tốt như vậy mà không thể trồng hoa màu?
- Hoa màu có thể trồng chẳng qua trồng không tốt mấy. Hơn nữa ở đây cũng không có hoa màu nào tốt. Mấy thứ như bông, gạo, ngô đều không trồng. Chủ yếu là ban ngày quá nóng, tối quá lạnh nên không hoa màu bình thường không thể sống. Cho dù có thể sống cũng không dễ trồng, cho nên ở đây liền chỉ như vậy.
Lão nông dân như nói chuyện của người khác vậy, vẻ mặt si mê phun một hơi thuốc rồi đưa tay ra nói:
- Cho thêm điếu nữa được không?
Hạ Tưởng nhét bao thuốc còn nửa bao vào tay lão mà nói:
- Ở đây trồng loại cây gì?
Lão nông dân không nhịn được vui vẻ nói:
- Cho tôi hết?
Thấy Hạ Tưởng gật đầu liền cầm lấy bao thuốc vào tay, giữ thật chặt, vui vẻ nói:
- Bao thuốc này chắc phải mấy tệ phải không? Tốt rồi, về rồi tôi phải cất cho kỹ, không được để kẻ khác thấy sẽ tranh với tôi. Đúng, cậu thanh niên hỏi tôi ở đây trồng cây gì phải không? Trồng khoai tây, củ cải, dù sao đều là thứ không đáng giá, vừa lúc có thể ăn quanh năm nên không chết đói.
Lão nông dân có chút xấu hổ nói:
- Cái này, cậu thanh niên, tôi đi cất thuốc đây, không thể nói chuyện với cậu.
Nói xong liền cầm chặt bao thuốc chạy đi.
Hạ Tưởng không nhịn được cười.
Người đàn ông răng vàng đến gần, ánh mắt thèm thuồng nói:
- Còn thuốc không? Tôi cũng thèm, một điếu thuốc tốt là được.
Cổ Hợp đưa một bao thuốc tới, Hạ Tưởng không đưa cả bao cho đối phương mà rút hai điếu nói:
- Sao không trồng cải trắng?
- Cải trắng?
Người đàn ông răng vàng giữ hai điếu thuốc trong tay, châm một điếu, một điếu đeo lên tai:
- Trồng cái đó làm gì? Có khoai tây ăn là được rồi, cải trắng ăn không ngon. Chủ yếu là do nơi này quá lạnh, cải trắng trồng vào mùa thu, thu hoạch vào mùa thu thì ăn mới ngon. Ở nơi khác khi tuyết rơi thì cải trắng vừa lúc có thể thu hoạch, sau đó thu hoạch là giữ được qua mùa đông. Nơi này không được, cải trắng chưa thể thu hoạch đã chết vì lạnh.
- Sao không trồng từ sớm để trước khi đến mùa đông thì thu hoạch được.
Cổ Hợp không biết Hạ Tưởng hỏi cái này làm gì, nhưng y lớn nên ở nông thôn nên biết cải trắng.
- Không được.
Người đàn ông răng vàng biết thuốc là Cổ Hợp đưa nên cười cười lấy lòng đối phương:
- Nếu làm như vậy thì nó cũng có thể lớn, cũng có thể thu hoạch chẳng qua khó ăn. Cải trắng là đồ ăn, không thể ăn thì ai trồng làm gì, cũng không phải lương thực mà? Nếu cần đồ ăn thì còn không bằng trồng khoai tây.
Khoai tây Huyện Bá nổi tiếng xa gần, Hạ Tưởng cũng nghe ra. Trong tương lai, hắn cũng từng có ý định đem khoai tây chất lượng cao của Huyện Bá bán cho cửa hàng ăn nhanh Kentucky. Bởi vì Huyện Bá sản xuất nông nghiệp sạch, không ô nhiễm. Chẳng qua sau đó không ngờ khoai tây của Kentucky gần như toàn bộ nhập khẩu từ Mỹ, yêu cầu rất cao. Khoai tây đều là loại chuyên dùng, củ hình dài, bề ngoài sáng bóng, ít mầm, sau khi rán rất dòn, dễ thành hình, hơn nữa hàm lượng protein cũng đạt đến tỉ lệ nhất định. Mà khoai tây trong nước phần lớn đều là do cá nhân trồng, hình tròn, nhiều mầm mà lại thâm, hàm lượng tinh bột lại không đạt yêu cầu. Sau đó hắn mơ hồ còn nghe nói Kentucky chọn khoai tây của nước Mỹ đều là khoai tây chuyển đổi gien, bảo sao có hương vị độc đáo. Nghĩ đến việc tranh luận kỹ thuật gien còn ảnh hưởng tới sức khỏe con người, hắn liền vứt bỏ ý tưởng trồng khoai tây chuyển đổi gien ở Huyện Bá.
Cổ Hợp kết hợp cuộc sống của mình ở nông thôn nên buồn bã nói:
- Bảo sao lại nghèo như vậy. Nơi này đất không tốt, khí hậu không tốt, nông dân có tiền mới là lạ? Chỗ chúng tôi còn có thể trồng bông bán tiền, còn có thể trồng vừng, ngô, đậu nành, vừng. Trồng gì cũng được, ví dụ cần ăn thì rau sống, cà, bầu, cải trắng, cái gì cũng có. Còn có thể trồng táo, đào, hạnh, mọi nhà hàng năm đồ ăn không hết, dựa vào bán bông cũng lãi không ít tiền. Ít nhất tốt hơn ở đây nhiều.
Nhà Cổ Hợp ở khu đồng bằng, vốn là một trong các nơi sản xuất lương thực chủ yếu của Trung Quốc, khí hậu ôn hòa, các cây ôn đới đều có thể sống. Huyện Bá đúng là không thể so sánh.
Lý Đinh Sơn còn không rõ sao Hạ Tưởng lại hỏi chi tiết việc này. Trong lòng y bây giờ chỉ có là làm như thế nào phát triển du lịch, không nghĩ đến các việc khác nên không để tâm đến việc Hạ Tưởng vừa hỏi:
- Hạ Tưởng, chúng ta có phải nên sang thung lũng xem một chút không?
Hạ Tưởng biết nỗi cấp bách trong lòng Lý Đinh Sơn nên gật đầu và vội vàng hỏi người đàn ông răng vàng:
- Đi sang thung lũng thế nào?
Người đàn ông răng vàng nhìn xe ba người rồi có chút khó xử nói:
- Xe không đi được, đường không dễ đi. Nếu đi bộ thì phải nửa ngày. Hơn nữa các anh là người thành phố nên sợ không đi xa như vậy được, phải cưỡi ngựa.
Hạ Tưởng thật ra biết cưỡi ngựa. Hắn quay đầu lại nhìn Lý Đinh Sơn và Cổ Hợp. Cổ Hợp vỗ ngực nói:
- Khi tôi tham gia quân ngũ thì học đủ thứ, cưỡi ngựa là việc nhỏ.
Lý Đinh Sơn cũng cười nói:
- Không vấn đề gì, trước đây tôi đã cưỡi ngựa.
Người đàn ông răng vàng vui vẻ nói:
- Cái này thì tốt rồi. Tôi đi dắt bốn con ngựa, phải có người cùng đi với các anh chứ, nếu không sợ lạc đường thì không hay. Giá cả thì cũng dễ nói, coi như làm chân chạy tiếp đón các vị khách, có thể đổi tôi bao thuốc không?
Chỉ lát sau người đàn ông răng vàng đã dắt bốn con ngựa tới. Hai con đen, hai con đỏ, bốn con đều có thân hình cao to, móng kiên cố, mắt to, tai thẳng. Cổ Hợp vừa thấy liền khen:
- Ngựa hay, ngựa này rất rắn chắc, có sức lại chịu đựng tốt, tố chất tổng hợp lại cao.
Bốn người lên ngựa chạy về phía bắc. Người đàn ông răng vàng họ Hoàng, tên Hoàng Hải. Y là người sinh sống ở Huyện Bá từ nhỏ, cả đời đi xa nhất chính là thị trấn. Khi Hạ Tưởng giới thiệu ba người thì để Hoàng Hải gọi bọn họ là Tiểu Hạ, Tiểu Cổ, lão Lý. Chẳng qua Hoàng Hải cũng có chút ánh mắt, nhìn ra Lý Đinh Sơn là người cầm đầu nên gọi là anh Lý.
Thực ra từ xã Cổ trại đến thung lũng không quá xa, nhiều nhất chỉ là 5, 6km. Chẳng qua gần như cả đoạn đường đều là đi trong cỏ, căn bản không có đường đi. Cũng may có ngựa cưỡi nên đi không quá chậm. Nếu đi bộ thì đúng là rất khó đi.
- Tiểu Cổ còn hiểu về ngựa sao? Không ngờ cậu lại là chuyên gia.
Hoàng Hải nhìn cảnh thảo nguyên quen nên không giống Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn mắt đang sáng lên, dõi mắt nhìn xung quanh, không ngừng chỉ trỏ nên đi chậm phía sau. Y và Cổ Hợp đi trước mở đường nên bắt đầu nói chuyện.
- Không thành vấn đề, chỉ là trước đây tham gia quân ngũ nên tìm hiểu một chút mà thôi. Ngựa này của các anh là Tạp giao phải không? Sức chịu đựng tốt, có lẽ sức chở cũng lớn, xem ra vừa có thể chở đồ, vừa có thể làm việc nhà nông, có phải không?
- Đúng thế, ánh mắt rất chuẩn. Ngựa của chúng tôi là ngựa tạp giao với ngựa Mông Cổ, sức chịu đựng tốt hơn ngựa Mông Cổ, loại tốt đó, chẳng qua chạy không thể sánh bằng ngựa Mông Cổ, nhưng cũng là ngựa tốt. Mỗi nhà đều nuôi một hai con dùng để cưỡi ngựa trên thảo nguyên, vừa làm ngựa kéo.
Hoàng Hải và Cổ Hợp nói chuyện rất vui vẻ.
Cảnh thảo nguyên rất đẹp, đi dưới ánh mặt trời chói chang mà người cũng không quá nóng. Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn cưỡi ngựa đi song song, giữa đất trời mênh mông thì ngoài tiếng vó ngựa còn đâu chỉ có tiếng gió thổi qua đám cỏ, rất im lặng. Cỏ mọc dài thi thoảng đánh vào chân và bụng ngựa, cũng khá thú vị.
- Du lịch thảo nguyên ngoài cưỡi ngựa và thưởng thức cảnh đẹp thảo nguyên thì còn có thể san phẳng một mảnh đất trống, xây vài nhà Mông Cổ, sau đó làm vài hạng mục như thi bắn tên thì có lẽ hấp dẫn không ít khách du lịch đến chơi. Hạ Tưởng, cậu còn có ý nào không?
Lý Đinh Sơn đang lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp thảo nguyên, khi sắp đến thung lũng liền đột nhiên hỏi một câu.