Thoắt cái là đến năm mới, vừa vào năm 2004 là tết đã gần kề. Sau một thời gian chỉnh đốn, quận Hạ Mã đã bước vào thời kỳ ổn định. Bí thư và Chủ tịch quận tự làm tốt nhiệm vụ của mình, khiến mọi người cũng yên tâm, làm việc gọn gàng ngăn nắp
Trải qua một thời gian tiếp xúc và cọ sát, Hạ Tưởng và Lý Hàm đã hiểu nhau hơn, quan hệ giữa hai người cũng rất hòa hợp, đối đãi khách sáo, nhúng nhường. Lý Hàm tôn trọng Hạ Tưởng là nhân vật quyền uy đứng đầu, Hạ Tưởng kính nể ông ta là người lớn tuổi hơn và điềm đạm. Quận Hạ Mã đã tiến vào thời kỳ hòa bình.
Ít nhất, ngoài mặt là trời trong nắng ấm.
Sau khi trải qua điều chỉnh tình hình trong thành phố tiến vào thời kỳ yên ổn. Phương Tiến Giang đã đến thành phố Tần Đường để nhậm chức, đồng thời, Khâu Tự Phong sau khi giao lại công việc ở thành phố Bảo thì đến Thành ủy nhận chức, bắt đầu chính thức tiếp nhận công tác Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Khi Phương Tiến Giang đi và Khâu Tự Phong đến thì Hạ Tưởng đều đích thân ra tiễn và đón tiếp.
Lúc Phương Tiến Giang gần đi thì thân mật cầm tay Hạ Tưởng, tha thiết dặn dò:
- Sau này Phương Cách sẽ giao cho cậu, Tiểu Hạ hãy giúp tôi trông chừng nó, đáng phê bình thì phê bình đừng dung túng để nó lơ là.
Tuy rằng Hạ Tưởng thông cảm với tấm lòng thương con của Phương Tiến Giang, nhưng hắn chỉ lớn hơn Phương Cách mấy tuổi. Lời nói của Phương Tiến Giang, rõ ràng là đưa hắn lên cao hơn một bậc để hắn có thể trông coi Phương Cách, nhưng Phương Tiến Giang đã mở lời thì Hạ Tưởng phải nghe theo và đồng ý:
- Chú Phương cứ yên tâm, con sẽ trông chừng Phương Cách, vả lại bây giờ Phương Cách đã trưởng thành rất nhiều, thái độ làm việc lại rất nghiêm túc và gọn gàng, cũng không cần phải bận tâm.
Hạ Tưởng rất ít khi gọi Phương Tiến Giang là chú, trước khi quay đi, một câu "chú Phương" đã làm cho Phương Tiến Giang vô cùng xúc động. Biết Hạ Tưởng sẽ không đối xử Phương Cách như người ngoài, trong lòng nghĩ rằng mình đặt mối quan hệ tốt với Hạ Tưởng là một lựa chọn sáng suốt, Hạ Tưởng không phải là người không có tình cảm, ông ta rời khỏi thành phố Yến thì còn có hắn, Phương Cách sẽ không thiệt thòi.
Lúc Khâu Tự Phong đến thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng ra đón tiếp. Phó Tiên Phong nhìn thấy Hạ Tưởng một Bí thư quận ủy quận Hạ Mã đang đứng giữa các lãnh đạo Thành ủy, trong lòng có một cảm xúc khó nói nên lời.
Lúc tiễn Phương Tiến Giang, có không ít người ở các quận huyện cũng muốn đến tiễn Trưởng ban Phương nhưng đều bị ông ta từ chối. Ông ấy không muốn gây ồn ào, để lại ấn tượng không tốt cho mọi người, cứ như là ông ta đã vun đắp rất nhiêu công sức vào thành phố Yến vậy. Nhưng khi Hạ Tưởng đến tiễn thì Phương Tiến Giang không những không từ chối mà còn tỏ ra rất vui mừng.
Trong đội ngũ tiễn đưa, duy nhất chỉ có Hạ Tưởng là lãnh đạo của một quận, còn những người khác đều là lãnh đạo của Thành ủy hoặc Tỉnh ủy. Phương Tiến Giang dùng lời lẽ khách sáo để nói chuyện với những người khác, còn với Hạ Tưởng thì nói chuyện rất thân thiết, ai gần ai xa, chỉ nhìn là biết ngay.
Nếu nói quan hệ giữa Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng là mật thiết mà Phó Tiên Phong không bị kích động lớn, thì lúc đón tiếp Khâu Tự Phong, ông ta có ý nghĩ xây dựng mối quan hệ với Khâu Tự Phong.
Bởi vì ông ta cho rằng nhà họ Phó đã đưa ra những nhượng bộ rõ ràng, về lý thì Khâu Tự Phong phải cám ơn ông ta mới đúng.
Hơn nữa giữa ông ta và Khâu Tự Phong lại là thông gia với nhau, cho dù Khâu Tự Phong không phải có qua có lại, thì cũng phải tỏ ra thân thiết với ông ta hơn những người khác mới đúng.
Không ngờ Khâu Tự Phong đối xử với ông ta chẳng khác với những người đến đón tiếp ở đây, chỉ nói những câu xã giao bình thường, như không thấy ánh mắt thân thiết và những ám hiệu của ông ta, thậm chí còn né tránh ánh mắt của ông ấy, không nói chuyện nhiều với ông ấy, khiến cho Phó Tiên Phong cảm thấy ghê tởm, người như Khâu Tự Phong đúng là bỉ ổi!
Nhưng khi Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng bắt tay nhau rõ ràng là thái độ hoàn toàn khác, có cười có nói, còn khe khẽ nói mấy câu.
Độ ăn ý và nhiệt tình của hai người không chỉ khiến cho Phó Tiên Phong mà tất cả mọi người đều thấy rõ mối quan hệ của hai người trên mức bình thường.
Phó Tiên Phong giận đến muốn nổ tung.
Khâu Tự Phong không những không chấp nhận tình cảm của ông ta, còn cố ý cười nói với Hạ Tưởng để chọc tức ông ta. Ông ta cảm thấy uất ức trong lòng, nghĩ thầm trong lòng cứ chờ xem, Khâu Tự Phong, sau này trong công việc sẽ có lúc ông phải cúi đầu trước mặt tôi.
Không chỉ là Phó Tiên Phong cảm thấy tò mò về mối quan hệ mật thiết giữa Hạ Tưởng với hai nhiệm kỳ Trưởng ban tổ chức cán bộ, mà ở đây có rất nhiều lãnh đạo Thành ủy đều xem trọng Hạ Tưởng, mỗi người một suy đoán.
Vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy rất quan trọng, quản lý tất cả tiền đồ của vô số cán bộ lớn nhỏ ở thành phố Yến. Mặc dù, trên chức Trưởng ban tổ chức cán bộ còn có Phó bí thư và Bí thư, nhưng dù sao thì đa số vận mệnh của các cán bộ cấp dưới trên cơ bản là nằm trong tay của Trưởng ban tổ chức cán bộ.
Hai nhiệm kỳ Trưởng ban tổ chức cán bộ một đi một đến. Lúc tiễn đưa, Hạ Tưởng và bộ trưởng nhiệm kỳ trước đã rất thân mật. Lúc đón tiếp thì lại trò chuyện vui vẻ với Trưởng ban đương nhiệm. Nói cho cùng, sự thay đổi Trưởng ban tổ chức cũng không ảnh hưởng gì đến những mối quan hệ của Hạ Tưởng trong Thành ủy.
Thật lợi hại. Không ít người bùi ngùi rất lâu, khi nhìn Hạ Tưởng lại có một cảm xúc gì đó rất phức tạp.
Khâu Tự Phong nhậm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng không mang lại tình thế dao động cho thành phố Yến. Ngoại trừ việc đón tiếp rầm rộ ra, trong nháy mắt lại như trời yên biển lặng, tất cả đều trở lại như bình thường.
Cùng lúc đó, các nơi khác cũng lần lượt bắt đầu thay đổi một số lãnh đạo Đảng chủ chốt. Những ai không đem lại lợi ích cho Hạ Tưởng thì hắn không mấy gì chú ý, chỉ có thành phố Đan Thành, Vương Tiếu Mẫn tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy khiến hắn vô cùng vui mừng.
Không chỉ vì Vương Tiếu Mẫn tiếp nhận chức vụ bí thư, mà còn có thể tiếp tục chấp hành tác phong của Đan Sĩ Kỳ khi còn đương chức, từ đó có thể đảm bảo được sự phát triển vững vàng của thành phố Đan Thành. Đồng thời, Hạ An cũng theo đó mà trở thành thư ký của Bí thư Thành ủy.
Thư ký của Bí thư và Thị trưởng, tuy ngoài mặt không có gì khác biệt nhưng thực tế thì khác biệt rất lớn. Chỉ cần là thư ký của Bí thư, có thể được đứng nghe trong hội nghị thường vụ thì đã khiến cho thư ký của Thị trưởng không thể theo kịp. Sau này công việc của Hạ An là phải nghe và ghi chép lại trong hội nghị thường vụ, tương đương với việc có quyền tham dự quá trình quyết định sách lược của quyền lực tối cao ở thành phố Đan Thành.
Đề cao kiến thức và tầm mắt, là cơ sở vững chắc để đi trên con đường chính trị.
Lúc Hạ An gọi điện cho Hạ Tưởng, giọng nói rất vui mừng:
- Anh, lần đầu tiên em tham gia hội nghị thường vụ, rất hồi hộp. Ngồi cùng với người lợi hại nhất của thành phố Yến, cảm giác rất lạ….
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Em bây giờ đã là Trưởng phòng, cố gắng mà làm! Tranh thủ trước lúc Phó bí thư Vương rời khỏi thành phố Đan Thành, em phải lên được chức Phó cục trưởng, chờ đến lúc ông ta rời khỏi thì có thể bố trí cho em một vị trí tốt. Hãy nhớ là Thị trưởng Vương thành Phó bí thư Vương, nhưng Hạ An vẫn là Hạ An, ngẩng đầu thì cười, cúi đầu thấy đường đi nước bước, từng bước phải để lại một dấu chân.
Hạ An biết những lời của Hạ Tưởng là những lời tâm huyết và cũng là kinh nghiệm. So với Hạ Tưởng y còn kém xa, chi bằng nhớ kỹ những lời nói của Hạ Tưởng.
Mùa xuân sắp đến rồi, đợi sau khi các nơi đã xác định được các cán bộ mới và cũ xong, cho dù là thế cục của tỉnh hay thành phố hay quận Hạ Mã, cũng hiện rõ lên sự hòa bình và yên ắng mà từ trước đến giờ chưa hề có. Dù gì tết âm lịch là ngày lễ mà người Trung Quốc rất coi trọng, ai ai cũng muốn có một năm tốt lành, không ai muốn trong năm gây ra nhiều chuyện.
Nếu nói để tăng thêm màu sắc hứng khởi cho năm mới, thì vận mệnh cuối cùng của Bạch Chiến Mặc và lời tuyên án của Ngưu Kỳ, Vương Đại Pháo trong mùa xuân năm 2004 là một chú thích tốt đẹp.
Bạch Chiến Mặc bị khai trừ khỏi chức vụ Đảng viên và cắt bỏ mọi nhiệm vụ, tục xưng là song khai. Ngưu Kỳ bị xử tội tử hình, hoãn lại hai năm mới chấp hành. Vương Đại Pháo bị tước đoạt hết quyền lợi chính trị, xử tội chung thân.
Cho đến giờ, trận tranh đấu chính trị oanh liệt ở quận Hạ Mã đã đến hồi kết thúc. Bạch Chiến Mặc vứt bỏ cuộc sống chính trị, còn Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo gần như là vứt bỏ tính mạng.
Phó Tiên Phong sau khi biết tin đã im lặng rất lâu. Trước tiên là gọi điện cho Bạch Chiến Mặc để gọi hắn về Bắc Kinh ăn tết. Tết xong, ông ta sẽ bố trí một vị trí tốt, cho dù không theo chính trị thì các doanh nghiệp nhà nước cũng có nhiều vị trí tốt, cán bộ cấp trung trong Tập đoàn Điện lực và Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất, vị trí nào mỗi năm thu nhập cũng mấy trăm ngàn? Cũng vẫn phóng khoáng và có quyền lực.
Bạch Chiến Mặc không nói gì, chỉ tự trong đáy lòng bày tỏ lòng cảm ơn. Y bây giờ lòng như tro tàn, cũng không còn ý nghĩ muốn kiếm tiền và khởi dựng lại sự nghiệp, chỉ muốn nghỉ ngơi thoải mái để ăn tết.
Đồng thời Bạch Chiến Mặc vẫn còn một vết thương âm ỷ trong lòng, đó là Chu Hồng. Y quyết tâm, sẽ có một ngày y tìm cơ hội về lại thành phố Yến điều tra kỹ Chu Hồng, sau đó làm Chu Hồng một phen nhục nhã mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng của y.
Cùng với một trận mưa tuyết không lớn cũng không nhỏ, mùa xuân năm 2004 đã đến.
Trong những ngày tết, Phó Hiểu Bân là một chủ nhiệm Quận ủy rất hiểu tâm tư lãnh đạo, đã sắp xếp bảng trực rất thích hợp. Dưới sự đòi hỏi quyết liệt của Hạ Tưởng thì cũng đã bố trí Hạ Tưởng trực vào mồng 7.
Mồng 8 đi làm, trên cơ bản mồng 7 mọi tiệc tùng cũng đã xong, đến Quận ủy trực, cũng là một cơ hội để hồi tâm và trở về trạng thái làm việc như lúc đầu.
Hạ Tưởng rất khen ngợi cách làm việc của Phó Hiểu Bân.
Phó Hiểu Bân gần đây đường làm quan rộng mở, lại làm trụ cột gia đình, còn ở Quận ủy thì thân là tổng quản của Quận ủy, dạo gần đây quan hệ giữa y và Hạ Tưởng ngày càng thân mật. Hạ Tưởng trở thành Bí thư Quận ủy, càng khiến y có lý do chính đáng chủ động gặp mặt Hạ Tưởng để xin chỉ thị và báo cáo.
Dĩ nhiên sau đó Triều Vĩ Cường cũng theo nước lên thì thuyền lên, cũng khâm phục y sát đất. Lúc đầu Triều Vĩ Cương cứ nghĩ đảm nhiệm thư ký chủ tịch Quận không bằng thư ký Bí thư, cũng không có tiền đồ như thư ký Bí thư. Không ngờ sau khi Bạch Chiến Mặc bị cắt chức, Phí Lập Quốc là thư ký của Bạch Chiến Mặc tuy không bị liên lụy nhưng lại bị bỏ mặt, có thể khẳng định sau này khó có thể trọng dụng.
Triều Vĩ Cương đối với ánh mắt nhìn xa trông rộng của Phó Hiểu Bân, vô cùng kinh ngạc, tâm phục khẩu phục, cũng vì sự ngưỡng mộ và kính nể của Triều Vĩ Cương mới khiến cho Phó Hiểu Bân càng ngày càng đứng thẳng trước mặt vợ, cuối cùng cũng giành được quyền chủ động.
So với sự thỏa mãn của Phó Hiểu Bân, thì Kim Hồng Tâm có một chút lạc lõng. Y cứ tưởng rằng có thể bên cạnh Hạ Tưởng mấy năm, học hỏi một chút bản lĩnh thì có thể được Hạ Tưởng khen ngợi, sau này theo sát bước đi của Hạ Tưởng sẽ có tiền đồ tốt hơn. Không ngờ quận Hạ Mã thay đổi từng ngày, trong nháy mắt Hạ Tưởng từ Chủ tịch quận trở thành Bí thư, và có một khoảng cách không nhỏ với y.
Dù sao y cũng là người quản lý Ủy ban nhân dân quận, không phải lúc nào cũng phải báo cáo công việc cho Bí thư Quận ủy, nếu bỏ qua Chủ tịch quận thì có vẻ như y không biết cách đối đãi, càng khiến cho y bị nhận định là không biết cách làm việc. Đừng nói là Hạ Tưởng không thích y làm như vậy, mà Chủ tịch quận Lý cũng sẽ không hài lòng.
Kim Hồng Tâm bất đắc dĩ nghĩ, có cơ hội phải qua lại với Triều Vĩ Cương, qua lại thân mật một chút xem xem có thể duy trì được mối quan hệ tốt với Bí thư Hạ hay không. Mỗi khi đến ngày lễ tết thì tặng quà cho Bí thư Hạ, quà nhiều người không trách.
Ngoài Kim Hồng Tâm ra, những người khác cũng không cảm thấy gì, Hạ Tưởng lên làm Bí thư bọn họ chỉ xem là dọn phòng làm việc lên trên lầu mà thôi, chẳng khác gì lúc Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch quận. Hoàng Kiến Quân, Trần Thiên Vũ phải báo cáo công việc với Hạ Tưởng như thế nào thì bây giờ vẫn làm như vậy. Thậm chí Thi Trường Nhạc mỗi khi lên lầu báo công việc với Hạ Tưởng đi ngang qua văn phòng của Lý Hàm đều cười ha hả, không sợ tiếng cười nói của y sẽ bị Chủ tịch quận Lý nghe thấy.
Tuy nhiên Hạ Tưởng không có ý muốn chèn ép Lý Hàm, có nhiều việc cũng chủ động đến xin ý kiến của Lý Hàm và cũng rất tôn trọng Lý Hàm.
Trong bộ máy Ủy ban nhân dân quận, duy chỉ có Tạ Nguyên Thanh vẫn dựa theo trình tự như cũ làm theo ý mình, đa phần là báo cáo công việc với Lý Hàm, ít khi lên lầu gặp Hạ Tưởng.
Lý Hàm làm lơ như không có chuyện gì xảy ra, ông ta làm việc mình nên làm, bố trí công việc chính quyền, sắp xếp mọi hoạt động, thăm hỏi và phỏng vấn các công nhân công trường, gia đình nghèo khó, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một Chủ tịch quận, làm việc cẩn trọng rõ ràng và rất được lòng người.
Trong đó còn có Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi.
Cũng là người mà Hồ Tăng Chu đề bạt, quan hệ của Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi rất thân thiết, thường xuyên cùng nhau ăn cơm, đánh cờ, vô cùng thân mật. Nhưng mối quan hệ với Trang Thanh Vân lại không thân thiết, càng khiến cho người ngoài thấy khó hiểu là từ khi Trang Thanh Vân đảm nhiệm chức Phó bí thư Quận ủy quận Hạ Mã đến giờ đều tỏ ra khiêm tốn đến mức như không hề tồn tại. Tác phong làm việc của y rất vững chắc, duy chỉ có một điều là trong việc nhỏ thì y còn đảm nhận, còn việc hơi to tát một tí là hễ tí y lại xin ý kiến của Hạ Tưởng. Có những việc vốn nằm trong phần việc của y nhưng cũng phải chờ Hạ Tưởng gật đầu đồng ý thì mới dám làm, khiến cho một số người nghĩ rằng Trang Thanh Vân có phải muốn dựa hơi Hạ Tưởng hay không?
Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi không nghĩ như vậy, tuy họ và Trang Thanh Vân không quen không thân nhưng cũng hiểu được con người của Trang Thanh Vân từ một khía cạnh khác, cũng từ Hồ Tăng Chu biết được tính cách của Trang Thanh Vân thay đổi phức tạp, có một mặt âm thầm chịu đựng, cũng có một mặt nhận định tình thế tùy cơ ứng biến.
Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi thà tin Trang Thanh Vân khiêm tốn, ngoài mặt thì tốt với Hạ Tưởng trên thực tế đang âm thầm tích góp sức mạnh, tìm một cơ hội thích hợp để bồi dưỡng sức mạnh cho mình.
Tất cả những người trong quan trường, đều muốn có quyền lực nói một là một, đều muốn mình là người quyết định, ai cũng không chịu ở lâu dưới trướng người khác, Trang Thanh Vân cũng không ngoại lệ. Y là Phó bí thư, là nhân vật thứ ba trong Quận ủy, chẳng lẽ lúc nào cũng phải cam chịu nghe theo sự sai khiến của Hạ Tưởng mà không muốn lên tiếng, không muốn làm ra thành tích của mình sao?
Đương nhiên là muốn.
Sau khi Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi thảo luận xong, nói là lúc tết đến sẽ cùng Trang Thanh Vân tụ họp lại để gắn kết tình cảm.
Trong tết vốn dĩ là thời cơ tốt để gắn kết tình cảm, tất cả những người ở quận Hạ Mã hầu như đều muốn gắn kết mối quan hệ với nhân vật thứ nhất và thứ hai, hoặc tìm cơ hội ngồi lại với chính cấp trên của họ. Dù sao nhân sự quận Hạ Mã biến động rất lớn, Hạ Tưởng từ Chủ tịch quận thăng chức lên làm Bí thư, Lý Hàm nhậm chức Chủ tịch quận, Trang Thanh Vân nhậm chức Phó bí thư, lý do qua lại có rất nhiều, đương nhiên khi qua lại cũng phải có trình tự trước sau, ví dụ như, Bí thư Hạ phải xếp vị trí thứ nhất.
Hạ Tưởng cũng biết lúc lễ tết, không tránh khỏi tiệc tùng, nhưng hắn không muốn cấp dưới đều lần lượt đến tặng quà. Đừng nói là hắn không thích tiền và quà của người khác, càng không muốn vừa mới làm Bí thư thì khi tết lại có nhiều khách đến thăm, những người đến tặng quà không dứt, nếu truyền ra ngoài danh tiếng sẽ không tốt. Hắn quyết định tết này sẽ cùng Tào Thù Lê về Đan Thành.
Tào Thù Lê đương nhiên đồng ý, cũng là vì có chút nhớ đến cha mẹ liền bàn bạc với Tào Vĩnh Quốc. Năm ngoái Tào Vĩnh Quốc không có về Đan Thành, năm nay cũng muốn về, hai nhà hợp thành một nhà cùng nhau về Đan Thành.
Hai mươi chín tháng chạp, cả quận Hạ Mã đều nghỉ hết, nơi thì đóng cửa, nơi thì dọn vệ sinh, Hạ Tưởng kiểm tra lần cuối rồi cũng rời khỏi văn phòng, trong lòng vui sướng vẫy tay chào mọi người, chúc phúc năm mới.
Ngồi trên xe, đang chuẩn bị lái về nhà thì nhận được điện thoại của Tiếu Giai.
- Em đã quyết định một việc trọng đại, muốn cùng anh thương lượng.
Giọng nói của Tiếu Giai rất phấn khích, hiển nhiên là một việc tốt.
- Công việc của công ty đại lý, em định giao cho Tùng Phong Nhi nắm giữ, còn công việc bất động sản thì giao cho Lý Tẩm phụ trách, em coi như bỏ cuộc, nghỉ ngơi một thời gian.
Hạ Tưởng thấy khó hiểu và hỏi:
- Đang tốt như vậy, tại sao lại nghỉ? Sức khỏe em lại tốt, lại còn rất trẻ, có thể ngồi yên được sao?
- Hừ, em muốn nghỉ, không cần anh lo.
Tiếu Giai đột nhiên tức giận, hầm hừ Hạ Tưởng mấy câu.
- Em không chỉ nghỉ ngơi, mà còn phải ăn uống no say, không làm gì hết, còn mướn thêm hai bảo mẫu hầu hạ, rồi sao, anh có ý kiến gì?
- Không có ý kiến.
Hạ Tưởng liền hiểu ra và cười ha hả.
- Anh càng ngày càng khâm phục mình, quả thật là một xạ thủ thiện xạ.
Tiếu Giai thấy Hạ Tưởng đã đoán được sự thật liền cười hạnh phúc:
- Vẫn là em đoán ngày đúng, không liên quan gì với anh, đừng vội đắc ý.
- Làm sao mà không?
Thật ra trong lòng Hạ Tưởng nghĩ bác sĩ phán định Mai Hiểu Lâm không thể sinh con với hắn, hắn không còn là xạ thủ thiện xạ, trên thế giới này không còn mấy người tự xưng mình là xạ thủ thiện xạ nữa, nhưng không thể để lộ chuyện của Mai Hiểu Lâm, hắn tự đắc mà cười:
- Chất lượng của hạt giống mới là nhân tố quyết định kết quả thu hoạch.
Tiếu Giai đã hiểu và đùa cợt nói:
- Cũng phải, ông cụ như anh cũng thật lợi hại, chỉ cần là người phụ nữ của anh thì đều đẻ con cho anh, trái một đứa, phải một đứa. Em dứt khoát là phải sinh con gái cho xong, anh chưa có con gái, khi có anh mới biết thương yêu.
Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ, thật ra hắn đã có con gái rồi, chỉ là không thể nói ra mà thôi.
Trò chuyện với Tiếu Giai xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ tới Mai Hiểu Lâm và con gái, trong lòng có một chút nhớ mong, vừa muốn gọi điện cho Mai Hiểu Lâm thì điện thoại của Liên Nhược Hạm gọi đến.
- Đồ xấu xa, tết này anh phải ở lại Bắc Kinh hai ngày, nhất định phải đến, không được từ chối. Con trai đang nhớ anh đấy, ngày nào cũng đòi ba, còn nói anh không phải là người cha tốt, không đến thăm nó, nó sẽ không thích anh nữa.
Cách nói của Liên Nhược Hạm rất dứt khoát, không để cho Hạ Tưởng có chỗ xoay xở.
Thoắt cái là đến năm mới, vừa vào năm 2004 là tết đã gần kề. Sau một thời gian chỉnh đốn, quận Hạ Mã đã bước vào thời kỳ ổn định. Bí thư và Chủ tịch quận tự làm tốt nhiệm vụ của mình, khiến mọi người cũng yên tâm, làm việc gọn gàng ngăn nắp
Trải qua một thời gian tiếp xúc và cọ sát, Hạ Tưởng và Lý Hàm đã hiểu nhau hơn, quan hệ giữa hai người cũng rất hòa hợp, đối đãi khách sáo, nhúng nhường. Lý Hàm tôn trọng Hạ Tưởng là nhân vật quyền uy đứng đầu, Hạ Tưởng kính nể ông ta là người lớn tuổi hơn và điềm đạm. Quận Hạ Mã đã tiến vào thời kỳ hòa bình.
Ít nhất, ngoài mặt là trời trong nắng ấm.
Sau khi trải qua điều chỉnh tình hình trong thành phố tiến vào thời kỳ yên ổn. Phương Tiến Giang đã đến thành phố Tần Đường để nhậm chức, đồng thời, Khâu Tự Phong sau khi giao lại công việc ở thành phố Bảo thì đến Thành ủy nhận chức, bắt đầu chính thức tiếp nhận công tác Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Khi Phương Tiến Giang đi và Khâu Tự Phong đến thì Hạ Tưởng đều đích thân ra tiễn và đón tiếp.
Lúc Phương Tiến Giang gần đi thì thân mật cầm tay Hạ Tưởng, tha thiết dặn dò:
- Sau này Phương Cách sẽ giao cho cậu, Tiểu Hạ hãy giúp tôi trông chừng nó, đáng phê bình thì phê bình đừng dung túng để nó lơ là.
Tuy rằng Hạ Tưởng thông cảm với tấm lòng thương con của Phương Tiến Giang, nhưng hắn chỉ lớn hơn Phương Cách mấy tuổi. Lời nói của Phương Tiến Giang, rõ ràng là đưa hắn lên cao hơn một bậc để hắn có thể trông coi Phương Cách, nhưng Phương Tiến Giang đã mở lời thì Hạ Tưởng phải nghe theo và đồng ý:
- Chú Phương cứ yên tâm, con sẽ trông chừng Phương Cách, vả lại bây giờ Phương Cách đã trưởng thành rất nhiều, thái độ làm việc lại rất nghiêm túc và gọn gàng, cũng không cần phải bận tâm.
Hạ Tưởng rất ít khi gọi Phương Tiến Giang là chú, trước khi quay đi, một câu "chú Phương" đã làm cho Phương Tiến Giang vô cùng xúc động. Biết Hạ Tưởng sẽ không đối xử Phương Cách như người ngoài, trong lòng nghĩ rằng mình đặt mối quan hệ tốt với Hạ Tưởng là một lựa chọn sáng suốt, Hạ Tưởng không phải là người không có tình cảm, ông ta rời khỏi thành phố Yến thì còn có hắn, Phương Cách sẽ không thiệt thòi.
Lúc Khâu Tự Phong đến thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng ra đón tiếp. Phó Tiên Phong nhìn thấy Hạ Tưởng một Bí thư quận ủy quận Hạ Mã đang đứng giữa các lãnh đạo Thành ủy, trong lòng có một cảm xúc khó nói nên lời.
Lúc tiễn Phương Tiến Giang, có không ít người ở các quận huyện cũng muốn đến tiễn Trưởng ban Phương nhưng đều bị ông ta từ chối. Ông ấy không muốn gây ồn ào, để lại ấn tượng không tốt cho mọi người, cứ như là ông ta đã vun đắp rất nhiêu công sức vào thành phố Yến vậy. Nhưng khi Hạ Tưởng đến tiễn thì Phương Tiến Giang không những không từ chối mà còn tỏ ra rất vui mừng.
Trong đội ngũ tiễn đưa, duy nhất chỉ có Hạ Tưởng là lãnh đạo của một quận, còn những người khác đều là lãnh đạo của Thành ủy hoặc Tỉnh ủy. Phương Tiến Giang dùng lời lẽ khách sáo để nói chuyện với những người khác, còn với Hạ Tưởng thì nói chuyện rất thân thiết, ai gần ai xa, chỉ nhìn là biết ngay.
Nếu nói quan hệ giữa Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng là mật thiết mà Phó Tiên Phong không bị kích động lớn, thì lúc đón tiếp Khâu Tự Phong, ông ta có ý nghĩ xây dựng mối quan hệ với Khâu Tự Phong.
Bởi vì ông ta cho rằng nhà họ Phó đã đưa ra những nhượng bộ rõ ràng, về lý thì Khâu Tự Phong phải cám ơn ông ta mới đúng.
Hơn nữa giữa ông ta và Khâu Tự Phong lại là thông gia với nhau, cho dù Khâu Tự Phong không phải có qua có lại, thì cũng phải tỏ ra thân thiết với ông ta hơn những người khác mới đúng.
Không ngờ Khâu Tự Phong đối xử với ông ta chẳng khác với những người đến đón tiếp ở đây, chỉ nói những câu xã giao bình thường, như không thấy ánh mắt thân thiết và những ám hiệu của ông ta, thậm chí còn né tránh ánh mắt của ông ấy, không nói chuyện nhiều với ông ấy, khiến cho Phó Tiên Phong cảm thấy ghê tởm, người như Khâu Tự Phong đúng là bỉ ổi!
Nhưng khi Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng bắt tay nhau rõ ràng là thái độ hoàn toàn khác, có cười có nói, còn khe khẽ nói mấy câu.
Độ ăn ý và nhiệt tình của hai người không chỉ khiến cho Phó Tiên Phong mà tất cả mọi người đều thấy rõ mối quan hệ của hai người trên mức bình thường.
Phó Tiên Phong giận đến muốn nổ tung.
Khâu Tự Phong không những không chấp nhận tình cảm của ông ta, còn cố ý cười nói với Hạ Tưởng để chọc tức ông ta. Ông ta cảm thấy uất ức trong lòng, nghĩ thầm trong lòng cứ chờ xem, Khâu Tự Phong, sau này trong công việc sẽ có lúc ông phải cúi đầu trước mặt tôi.
Không chỉ là Phó Tiên Phong cảm thấy tò mò về mối quan hệ mật thiết giữa Hạ Tưởng với hai nhiệm kỳ Trưởng ban tổ chức cán bộ, mà ở đây có rất nhiều lãnh đạo Thành ủy đều xem trọng Hạ Tưởng, mỗi người một suy đoán.
Vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy rất quan trọng, quản lý tất cả tiền đồ của vô số cán bộ lớn nhỏ ở thành phố Yến. Mặc dù, trên chức Trưởng ban tổ chức cán bộ còn có Phó bí thư và Bí thư, nhưng dù sao thì đa số vận mệnh của các cán bộ cấp dưới trên cơ bản là nằm trong tay của Trưởng ban tổ chức cán bộ.
Hai nhiệm kỳ Trưởng ban tổ chức cán bộ một đi một đến. Lúc tiễn đưa, Hạ Tưởng và bộ trưởng nhiệm kỳ trước đã rất thân mật. Lúc đón tiếp thì lại trò chuyện vui vẻ với Trưởng ban đương nhiệm. Nói cho cùng, sự thay đổi Trưởng ban tổ chức cũng không ảnh hưởng gì đến những mối quan hệ của Hạ Tưởng trong Thành ủy.
Thật lợi hại. Không ít người bùi ngùi rất lâu, khi nhìn Hạ Tưởng lại có một cảm xúc gì đó rất phức tạp.
Khâu Tự Phong nhậm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng không mang lại tình thế dao động cho thành phố Yến. Ngoại trừ việc đón tiếp rầm rộ ra, trong nháy mắt lại như trời yên biển lặng, tất cả đều trở lại như bình thường.
Cùng lúc đó, các nơi khác cũng lần lượt bắt đầu thay đổi một số lãnh đạo Đảng chủ chốt. Những ai không đem lại lợi ích cho Hạ Tưởng thì hắn không mấy gì chú ý, chỉ có thành phố Đan Thành, Vương Tiếu Mẫn tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy khiến hắn vô cùng vui mừng.
Không chỉ vì Vương Tiếu Mẫn tiếp nhận chức vụ bí thư, mà còn có thể tiếp tục chấp hành tác phong của Đan Sĩ Kỳ khi còn đương chức, từ đó có thể đảm bảo được sự phát triển vững vàng của thành phố Đan Thành. Đồng thời, Hạ An cũng theo đó mà trở thành thư ký của Bí thư Thành ủy.
Thư ký của Bí thư và Thị trưởng, tuy ngoài mặt không có gì khác biệt nhưng thực tế thì khác biệt rất lớn. Chỉ cần là thư ký của Bí thư, có thể được đứng nghe trong hội nghị thường vụ thì đã khiến cho thư ký của Thị trưởng không thể theo kịp. Sau này công việc của Hạ An là phải nghe và ghi chép lại trong hội nghị thường vụ, tương đương với việc có quyền tham dự quá trình quyết định sách lược của quyền lực tối cao ở thành phố Đan Thành.
Đề cao kiến thức và tầm mắt, là cơ sở vững chắc để đi trên con đường chính trị.
Lúc Hạ An gọi điện cho Hạ Tưởng, giọng nói rất vui mừng:
- Anh, lần đầu tiên em tham gia hội nghị thường vụ, rất hồi hộp. Ngồi cùng với người lợi hại nhất của thành phố Yến, cảm giác rất lạ….
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Em bây giờ đã là Trưởng phòng, cố gắng mà làm! Tranh thủ trước lúc Phó bí thư Vương rời khỏi thành phố Đan Thành, em phải lên được chức Phó cục trưởng, chờ đến lúc ông ta rời khỏi thì có thể bố trí cho em một vị trí tốt. Hãy nhớ là Thị trưởng Vương thành Phó bí thư Vương, nhưng Hạ An vẫn là Hạ An, ngẩng đầu thì cười, cúi đầu thấy đường đi nước bước, từng bước phải để lại một dấu chân.
Hạ An biết những lời của Hạ Tưởng là những lời tâm huyết và cũng là kinh nghiệm. So với Hạ Tưởng y còn kém xa, chi bằng nhớ kỹ những lời nói của Hạ Tưởng.
Mùa xuân sắp đến rồi, đợi sau khi các nơi đã xác định được các cán bộ mới và cũ xong, cho dù là thế cục của tỉnh hay thành phố hay quận Hạ Mã, cũng hiện rõ lên sự hòa bình và yên ắng mà từ trước đến giờ chưa hề có. Dù gì tết âm lịch là ngày lễ mà người Trung Quốc rất coi trọng, ai ai cũng muốn có một năm tốt lành, không ai muốn trong năm gây ra nhiều chuyện.
Nếu nói để tăng thêm màu sắc hứng khởi cho năm mới, thì vận mệnh cuối cùng của Bạch Chiến Mặc và lời tuyên án của Ngưu Kỳ, Vương Đại Pháo trong mùa xuân năm 2004 là một chú thích tốt đẹp.
Bạch Chiến Mặc bị khai trừ khỏi chức vụ Đảng viên và cắt bỏ mọi nhiệm vụ, tục xưng là song khai. Ngưu Kỳ bị xử tội tử hình, hoãn lại hai năm mới chấp hành. Vương Đại Pháo bị tước đoạt hết quyền lợi chính trị, xử tội chung thân.
Cho đến giờ, trận tranh đấu chính trị oanh liệt ở quận Hạ Mã đã đến hồi kết thúc. Bạch Chiến Mặc vứt bỏ cuộc sống chính trị, còn Ngưu Kỳ và Vương Đại Pháo gần như là vứt bỏ tính mạng.
Phó Tiên Phong sau khi biết tin đã im lặng rất lâu. Trước tiên là gọi điện cho Bạch Chiến Mặc để gọi hắn về Bắc Kinh ăn tết. Tết xong, ông ta sẽ bố trí một vị trí tốt, cho dù không theo chính trị thì các doanh nghiệp nhà nước cũng có nhiều vị trí tốt, cán bộ cấp trung trong Tập đoàn Điện lực và Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất, vị trí nào mỗi năm thu nhập cũng mấy trăm ngàn? Cũng vẫn phóng khoáng và có quyền lực.
Bạch Chiến Mặc không nói gì, chỉ tự trong đáy lòng bày tỏ lòng cảm ơn. Y bây giờ lòng như tro tàn, cũng không còn ý nghĩ muốn kiếm tiền và khởi dựng lại sự nghiệp, chỉ muốn nghỉ ngơi thoải mái để ăn tết.
Đồng thời Bạch Chiến Mặc vẫn còn một vết thương âm ỷ trong lòng, đó là Chu Hồng. Y quyết tâm, sẽ có một ngày y tìm cơ hội về lại thành phố Yến điều tra kỹ Chu Hồng, sau đó làm Chu Hồng một phen nhục nhã mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng của y.
Cùng với một trận mưa tuyết không lớn cũng không nhỏ, mùa xuân năm 2004 đã đến.
Trong những ngày tết, Phó Hiểu Bân là một chủ nhiệm Quận ủy rất hiểu tâm tư lãnh đạo, đã sắp xếp bảng trực rất thích hợp. Dưới sự đòi hỏi quyết liệt của Hạ Tưởng thì cũng đã bố trí Hạ Tưởng trực vào mồng 7.
Mồng 8 đi làm, trên cơ bản mồng 7 mọi tiệc tùng cũng đã xong, đến Quận ủy trực, cũng là một cơ hội để hồi tâm và trở về trạng thái làm việc như lúc đầu.
Hạ Tưởng rất khen ngợi cách làm việc của Phó Hiểu Bân.
Phó Hiểu Bân gần đây đường làm quan rộng mở, lại làm trụ cột gia đình, còn ở Quận ủy thì thân là tổng quản của Quận ủy, dạo gần đây quan hệ giữa y và Hạ Tưởng ngày càng thân mật. Hạ Tưởng trở thành Bí thư Quận ủy, càng khiến y có lý do chính đáng chủ động gặp mặt Hạ Tưởng để xin chỉ thị và báo cáo.
Dĩ nhiên sau đó Triều Vĩ Cường cũng theo nước lên thì thuyền lên, cũng khâm phục y sát đất. Lúc đầu Triều Vĩ Cương cứ nghĩ đảm nhiệm thư ký chủ tịch Quận không bằng thư ký Bí thư, cũng không có tiền đồ như thư ký Bí thư. Không ngờ sau khi Bạch Chiến Mặc bị cắt chức, Phí Lập Quốc là thư ký của Bạch Chiến Mặc tuy không bị liên lụy nhưng lại bị bỏ mặt, có thể khẳng định sau này khó có thể trọng dụng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Triều Vĩ Cương đối với ánh mắt nhìn xa trông rộng của Phó Hiểu Bân, vô cùng kinh ngạc, tâm phục khẩu phục, cũng vì sự ngưỡng mộ và kính nể của Triều Vĩ Cương mới khiến cho Phó Hiểu Bân càng ngày càng đứng thẳng trước mặt vợ, cuối cùng cũng giành được quyền chủ động.
So với sự thỏa mãn của Phó Hiểu Bân, thì Kim Hồng Tâm có một chút lạc lõng. Y cứ tưởng rằng có thể bên cạnh Hạ Tưởng mấy năm, học hỏi một chút bản lĩnh thì có thể được Hạ Tưởng khen ngợi, sau này theo sát bước đi của Hạ Tưởng sẽ có tiền đồ tốt hơn. Không ngờ quận Hạ Mã thay đổi từng ngày, trong nháy mắt Hạ Tưởng từ Chủ tịch quận trở thành Bí thư, và có một khoảng cách không nhỏ với y.
Dù sao y cũng là người quản lý Ủy ban nhân dân quận, không phải lúc nào cũng phải báo cáo công việc cho Bí thư Quận ủy, nếu bỏ qua Chủ tịch quận thì có vẻ như y không biết cách đối đãi, càng khiến cho y bị nhận định là không biết cách làm việc. Đừng nói là Hạ Tưởng không thích y làm như vậy, mà Chủ tịch quận Lý cũng sẽ không hài lòng.
Kim Hồng Tâm bất đắc dĩ nghĩ, có cơ hội phải qua lại với Triều Vĩ Cương, qua lại thân mật một chút xem xem có thể duy trì được mối quan hệ tốt với Bí thư Hạ hay không. Mỗi khi đến ngày lễ tết thì tặng quà cho Bí thư Hạ, quà nhiều người không trách.
Ngoài Kim Hồng Tâm ra, những người khác cũng không cảm thấy gì, Hạ Tưởng lên làm Bí thư bọn họ chỉ xem là dọn phòng làm việc lên trên lầu mà thôi, chẳng khác gì lúc Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch quận. Hoàng Kiến Quân, Trần Thiên Vũ phải báo cáo công việc với Hạ Tưởng như thế nào thì bây giờ vẫn làm như vậy. Thậm chí Thi Trường Nhạc mỗi khi lên lầu báo công việc với Hạ Tưởng đi ngang qua văn phòng của Lý Hàm đều cười ha hả, không sợ tiếng cười nói của y sẽ bị Chủ tịch quận Lý nghe thấy.
Tuy nhiên Hạ Tưởng không có ý muốn chèn ép Lý Hàm, có nhiều việc cũng chủ động đến xin ý kiến của Lý Hàm và cũng rất tôn trọng Lý Hàm.
Trong bộ máy Ủy ban nhân dân quận, duy chỉ có Tạ Nguyên Thanh vẫn dựa theo trình tự như cũ làm theo ý mình, đa phần là báo cáo công việc với Lý Hàm, ít khi lên lầu gặp Hạ Tưởng.
Lý Hàm làm lơ như không có chuyện gì xảy ra, ông ta làm việc mình nên làm, bố trí công việc chính quyền, sắp xếp mọi hoạt động, thăm hỏi và phỏng vấn các công nhân công trường, gia đình nghèo khó, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một Chủ tịch quận, làm việc cẩn trọng rõ ràng và rất được lòng người.
Trong đó còn có Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi.
Cũng là người mà Hồ Tăng Chu đề bạt, quan hệ của Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi rất thân thiết, thường xuyên cùng nhau ăn cơm, đánh cờ, vô cùng thân mật. Nhưng mối quan hệ với Trang Thanh Vân lại không thân thiết, càng khiến cho người ngoài thấy khó hiểu là từ khi Trang Thanh Vân đảm nhiệm chức Phó bí thư Quận ủy quận Hạ Mã đến giờ đều tỏ ra khiêm tốn đến mức như không hề tồn tại. Tác phong làm việc của y rất vững chắc, duy chỉ có một điều là trong việc nhỏ thì y còn đảm nhận, còn việc hơi to tát một tí là hễ tí y lại xin ý kiến của Hạ Tưởng. Có những việc vốn nằm trong phần việc của y nhưng cũng phải chờ Hạ Tưởng gật đầu đồng ý thì mới dám làm, khiến cho một số người nghĩ rằng Trang Thanh Vân có phải muốn dựa hơi Hạ Tưởng hay không?
Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi không nghĩ như vậy, tuy họ và Trang Thanh Vân không quen không thân nhưng cũng hiểu được con người của Trang Thanh Vân từ một khía cạnh khác, cũng từ Hồ Tăng Chu biết được tính cách của Trang Thanh Vân thay đổi phức tạp, có một mặt âm thầm chịu đựng, cũng có một mặt nhận định tình thế tùy cơ ứng biến.
Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi thà tin Trang Thanh Vân khiêm tốn, ngoài mặt thì tốt với Hạ Tưởng trên thực tế đang âm thầm tích góp sức mạnh, tìm một cơ hội thích hợp để bồi dưỡng sức mạnh cho mình.
Tất cả những người trong quan trường, đều muốn có quyền lực nói một là một, đều muốn mình là người quyết định, ai cũng không chịu ở lâu dưới trướng người khác, Trang Thanh Vân cũng không ngoại lệ. Y là Phó bí thư, là nhân vật thứ ba trong Quận ủy, chẳng lẽ lúc nào cũng phải cam chịu nghe theo sự sai khiến của Hạ Tưởng mà không muốn lên tiếng, không muốn làm ra thành tích của mình sao?
Đương nhiên là muốn.
Sau khi Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi thảo luận xong, nói là lúc tết đến sẽ cùng Trang Thanh Vân tụ họp lại để gắn kết tình cảm.
Trong tết vốn dĩ là thời cơ tốt để gắn kết tình cảm, tất cả những người ở quận Hạ Mã hầu như đều muốn gắn kết mối quan hệ với nhân vật thứ nhất và thứ hai, hoặc tìm cơ hội ngồi lại với chính cấp trên của họ. Dù sao nhân sự quận Hạ Mã biến động rất lớn, Hạ Tưởng từ Chủ tịch quận thăng chức lên làm Bí thư, Lý Hàm nhậm chức Chủ tịch quận, Trang Thanh Vân nhậm chức Phó bí thư, lý do qua lại có rất nhiều, đương nhiên khi qua lại cũng phải có trình tự trước sau, ví dụ như, Bí thư Hạ phải xếp vị trí thứ nhất.
Hạ Tưởng cũng biết lúc lễ tết, không tránh khỏi tiệc tùng, nhưng hắn không muốn cấp dưới đều lần lượt đến tặng quà. Đừng nói là hắn không thích tiền và quà của người khác, càng không muốn vừa mới làm Bí thư thì khi tết lại có nhiều khách đến thăm, những người đến tặng quà không dứt, nếu truyền ra ngoài danh tiếng sẽ không tốt. Hắn quyết định tết này sẽ cùng Tào Thù Lê về Đan Thành.
Tào Thù Lê đương nhiên đồng ý, cũng là vì có chút nhớ đến cha mẹ liền bàn bạc với Tào Vĩnh Quốc. Năm ngoái Tào Vĩnh Quốc không có về Đan Thành, năm nay cũng muốn về, hai nhà hợp thành một nhà cùng nhau về Đan Thành.
Hai mươi chín tháng chạp, cả quận Hạ Mã đều nghỉ hết, nơi thì đóng cửa, nơi thì dọn vệ sinh, Hạ Tưởng kiểm tra lần cuối rồi cũng rời khỏi văn phòng, trong lòng vui sướng vẫy tay chào mọi người, chúc phúc năm mới.
Ngồi trên xe, đang chuẩn bị lái về nhà thì nhận được điện thoại của Tiếu Giai.
- Em đã quyết định một việc trọng đại, muốn cùng anh thương lượng.
Giọng nói của Tiếu Giai rất phấn khích, hiển nhiên là một việc tốt.
- Công việc của công ty đại lý, em định giao cho Tùng Phong Nhi nắm giữ, còn công việc bất động sản thì giao cho Lý Tẩm phụ trách, em coi như bỏ cuộc, nghỉ ngơi một thời gian.
Hạ Tưởng thấy khó hiểu và hỏi:
- Đang tốt như vậy, tại sao lại nghỉ? Sức khỏe em lại tốt, lại còn rất trẻ, có thể ngồi yên được sao?
- Hừ, em muốn nghỉ, không cần anh lo.
Tiếu Giai đột nhiên tức giận, hầm hừ Hạ Tưởng mấy câu.
- Em không chỉ nghỉ ngơi, mà còn phải ăn uống no say, không làm gì hết, còn mướn thêm hai bảo mẫu hầu hạ, rồi sao, anh có ý kiến gì?
- Không có ý kiến.
Hạ Tưởng liền hiểu ra và cười ha hả.
- Anh càng ngày càng khâm phục mình, quả thật là một xạ thủ thiện xạ.
Tiếu Giai thấy Hạ Tưởng đã đoán được sự thật liền cười hạnh phúc:
- Vẫn là em đoán ngày đúng, không liên quan gì với anh, đừng vội đắc ý.
- Làm sao mà không?
Thật ra trong lòng Hạ Tưởng nghĩ bác sĩ phán định Mai Hiểu Lâm không thể sinh con với hắn, hắn không còn là xạ thủ thiện xạ, trên thế giới này không còn mấy người tự xưng mình là xạ thủ thiện xạ nữa, nhưng không thể để lộ chuyện của Mai Hiểu Lâm, hắn tự đắc mà cười:
- Chất lượng của hạt giống mới là nhân tố quyết định kết quả thu hoạch.
Tiếu Giai đã hiểu và đùa cợt nói:
- Cũng phải, ông cụ như anh cũng thật lợi hại, chỉ cần là người phụ nữ của anh thì đều đẻ con cho anh, trái một đứa, phải một đứa. Em dứt khoát là phải sinh con gái cho xong, anh chưa có con gái, khi có anh mới biết thương yêu.
Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ, thật ra hắn đã có con gái rồi, chỉ là không thể nói ra mà thôi.
Trò chuyện với Tiếu Giai xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ tới Mai Hiểu Lâm và con gái, trong lòng có một chút nhớ mong, vừa muốn gọi điện cho Mai Hiểu Lâm thì điện thoại của Liên Nhược Hạm gọi đến.
- Đồ xấu xa, tết này anh phải ở lại Bắc Kinh hai ngày, nhất định phải đến, không được từ chối. Con trai đang nhớ anh đấy, ngày nào cũng đòi ba, còn nói anh không phải là người cha tốt, không đến thăm nó, nó sẽ không thích anh nữa.
Cách nói của Liên Nhược Hạm rất dứt khoát, không để cho Hạ Tưởng có chỗ xoay xở.