Kỳ thực thì Hạ Tưởng một chút cũng không thay đổi. Cấp bậc không thay đổi, nụ cười không thay đổi. Tất cả đều vẫn như cũ. Mai Thái Bình cũng hiểu, thay đổi không phải là ở con người của Hạ Tưởng mà là tâm tình của hắn, là thế cục. Sự thay đổi của thế cục khiến cho tầm quan trọng của Hạ Tưởng được nâng lên bậc cao mới trước kia chưa từng có.
- Tiểu Hạ, hôm nay mặc kệ cậu bận chuyện gì quan trọng, hay là biện ra bất cứ lí do nào thì nhất định cũng phải ở lại đây dùng cơm. Nếu không là cậu không nể mặt tôi đấy.
Mai Thái Bình cũng không khách khí, giọng điệu nửa đùa nửa ra lệnh nói thẳng với Hạ Tưởng:
- Thế nào, có ý kiến gì không?
- Không có!
Hạ Tưởng đáp lại rõ ràng.
- Có cơm ăn là chuyện tốt, sao lại dám có ý kiến chứ? Ai cũng phải ăn cơm mà, phải không ạ? Với lại thể diện của Trưởng ban Mai to hơn trời, tôi nào dám không vâng lời chứ?
Mai Thái Bình cười ha hả:
- Nói hay lắm, tôi rất thích nghe.
Y liếc mắt nhìn ông cụ một cái, do dự một chút rồi hỏi:
- Bàn chuyện với Khâu Nhân Lễ thế nào rồi?
Hạ Tưởng nghe Mai Thái Bình hỏi trực tiếp thì liền mỉm cười, cũng trả lời một cách thẳng thắn luôn:
- Cũng được ạ, trên cơ bản, song phương đã đạt được hiệu quả như mong muốn.
- Nhà họ Khâu muốn đạt đến hiệu quả gì?
Mai Thái Bình không chút do dự hỏi thẳng.
- Sau khi nghị luận về vành kinh tế Bắc Kinh lớn được trình lên thì tất cả mọi người đều có chút nóng lòng. Nóng lòng chính là biểu hiện của việc mong muốn có được lợi ích, nhưng nóng vội cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Nhà họ Khâu hiện tại đã có được vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy ở thành phố, nay lại mong muốn có được vị trí Trưởng ban Thư ký ở tỉnh.
Hạ Tưởng biết mình không giấu được điều gì. Khi nhà họ Khâu bắt đầu triển khai hoạt động thì lập tức sẽ có tin tức truyền ra ngoài. Hơn nữa, hắn cũng sẽ ra mặt giúp nhà họ Khâu liên hệ tại tỉnh Yến, đến lúc đó, ai cũng biết là hắn nhúng tay vào. So với việc tới lúc đó Mai Thái Bình cũng từ miệng người khác mà biết được sự thật, chi bằng bây giờ hắn đích thân nói ra thì tốt hơn.
- Tiền Cẩm Tùng cũng sẽ bị điều chuyển đi?
Mai Thái Bình nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên có chút oán giận nói:
- Tiểu Hạ, không phải tôi phê bình cậu. Một tin tức tốt như vậy, sao cậu lại nói cho Khâu Nhân Lễ biết mà không nói cho tôi biết? Chẳng lẽ cậu cho rằng quan hệ giữa chúng ta chưa đủ thân thiết?
Cũng chỉ có Mai Thái Bình dám nói ra những lời đó, đổi lại là người khác thì nói không nên lời.
Hạ Tưởng cười ha hả, nhìn ông cụ Mai một cái nói:
- Trưởng ban Mai, tôi chẳng những muốn giúp cho nhà họ Khâu có được vị trí Trưởng ban Thư ký mà cũng muốn chú ra mặt hỗ trợ, ngăn cản những hành động sau lưng của nhà họ Phó, đứng vững trước áp lực của nhà họ Ngô.
Sắc mặt Mai Thái Bình trầm xuống:
- Tiểu Hạ, có những việc không thể tùy tiện nói đùa.
- Tôi không phải tùy tiện nói đùa mà là nói sự thật.
Hạ Tưởng không kinh ngạc trước sắc mặt thay đổi của Mai Thái Bình, vẫn giữ khuôn mặt cười như cũ nhìn về phía ông cụ Mai nói:
- Ông ơi, Trưởng ban Mai lấy quyền uy của Trưởng ban tổ chức cán bộ ăn hiếp cháu đấy. Ông phân xử giùm cháu đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ông cụ Mai sau khi nghe Hạ Tưởng nói rằng nhà họ Khâu muốn có được vị trí Trưởng ban thư ký tỉnh thì liền nhắm mắt lại suy nghĩ. Khi Hạ Tưởng lên tiếng hỏi thì mới giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt rồi gật đầu với Hạ Tưởng, quay sang Mai Thái Bình nói:
- Thái Bình, con đi xem Hiểu Lâm đang làm cái gì? Đã nửa ngày rồi mà không chịu xuống tiếp khách gì cả?
Rõ ràng đây là ý muốn đuổi khéo Mai Thái Bình đi.
Mai Thái Bình tuyệt không xấu hổ, còn mỉm cười nhìn Hạ Tưởng đầy thâm ý, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Mai Thái Bình vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại ông cụ Mai và Hạ Tưởng. Hạ Tưởng biết rằng ông cụ muốn đích thân kiểm tra hắn.
- Bên ngoài đồn rằng, trong tứ đại gia tộc, nhà họ Ngô là gia tộc có thế lực nhất. Thứ hai là nhà họ Mai, thứ ba là nhà họ Khâu và cuối cùng là họ Phó. Nhưng sự thật thì không phải vậy.
Những điều ông cụ Mai nói ra khiến cho Hạ Tưởng giật mình kinh hãi.
- Cháu xin nghe lời ông dạy bảo.
Hạ Tưởng thấy ông cụ đang có ý tiết lộ bí mật trong các gia tộc, làm sao mà hắn không thể nghe chứ? Cho nên đã lập tức biểu hiện ra thái độ chăm chú lắng nghe.
- Nhà họ Ngô đứng thứ nhất thì không sai, nhiều năm như vậy cũng không có ai vượt qua được họ Ngô. Không chỉ bởi vì ông cụ Ngô có thủ đoạn cao, mắt nhìn chuẩn mà cũng bởi vì vây quanh nhà họ Ngô có những người tài giỏi. Đương nhiên, tất thảy mọi chuyện đều do sự sắp đặt cao siêu của ông cụ Ngô. Ông ấy có con mắt nhìn xa trông rộng, sở trường nhất là đi một bước bằng người khác đi ba bước. Tất cả chúng tôi đều không theo kịp ông ấy.
Ông cụ Mai khi nói chuyện cũng nở nụ cười tự giễu mình.
- Kỳ thật, nói chính xác hơn, nhà họ Ngô sở dĩ có được như ngày hôm nay đều do một tay ông cụ Ngô chống đỡ. Cho nên nhà họ Ngô có đứng thứ nhất thì tôi cũng tâm phục khẩu phục. Còn lại ba nhà, ai cao ai thấp, tự trong lòng mỗi người đều biết rõ.
- Bốn đại gia tộc không phải đã hình thành rồi thì không thể thay đổi. Chỉ là những người ham chuyện cứ muốn cho số vào để đặt tên thôi. Trên thực tế, không chỉ ở thủ đô này và trên khắp cả nước đều có những gia tộc có thế lực, hơn nữa, số lượng không hề ít. Riêng ở thủ đô này đã có hơn mười gia tộc lớn nhỏ. Nhưng tổng thể mà nói, trong những năm gần đây, bốn nhà họ Ngô, Mai, Khâu, Phó là có thực lực lớn nhất nên mới được xưng là tứ đại gia tộc.
Ông cụ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Trong tứ đại gia tộc, nhà họ Ngô và họ Mai có sức ảnh hưởng lớn nhất. Nhà họ Khâu và họ Phó mới gia nhập trong vài năm gần đây thôi. Lui về thời gian trước, trong bốn đại gia tộc này không có nhà họ Khâu và họ Phó mà là hai đại gia tộc khác. Hai đại gia tộc này vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà suy sụp, nên mới bị Khâu – Phó hai nhà thế chỗ.
- Trên thế giới, không có cái gì là vĩnh hằng không thể thay đổi được. Bốn đại gia tộc cũng vậy. Khâu – Phó hai nhà có thể thay chỗ người khác thì rồi cũng có ngày bị người khác thế chỗ lại. Đồng thời, Ngô – Mai hai nhà cũng có thể bởi vì một sai lầm nghiêm trọng mà thực lực bị tổn hại lớn, cuối cùng thì bị đẩy ra khỏi tứ đại gia tộc.
Giọng âm phía nam của ông cụ Mai thật dễ nghe, cũng rất êm tai. Khi ông nói chuyện, tốc độ không nhanh không chậm. Hơn nữa, khi nói một câu thì dừng lại một chút, dường như là đang cân nhắc câu chữ:
- Bốn đại gia tộc tuy rằng chỉ là hư danh nhưng đó cũng chính là thanh danh. Hơn nữa, thanh danh của bốn đại gia tộc này ngày càng vang xa, ở thủ đô, thậm chí trên cả nước đều có sức ảnh hưởng rồi. Đó chính là của cải chính trị vô hình cực lớn.
Tài sản công ty được chia thành tài sản hữu hình và vô hình, có đôi khi tài sản vô hình lại chiếm tỉ trọng lớn hơn tài sản hữu hình. Hạ Tưởng hoàn toàn có thể lý giải cách nói của cải chính trị vô hình của ông cụ. Chính trị, xét cho cùng thì đó là một loại ảnh hưởng, một loại quyền uy khiến người khác phải nghe theo. Một người muốn để người khác phải nghe theo mình thì có hai biện pháp. Một là người này đức cao vọng trọng, khiến cho tất cả mọi người phải tâm phục khẩu phục, sinh ra tự giác phục tùng. Hai là người đó phải có địa vị cao, có được quyền lực và quyết sách khiến người khác không thể không phục.
Với bốn đại gia tộc mà nói, địa vị chính trị cao là điều cam đoan cơ bản nhất. Đảm bảo gia tộc có đủ thực lực ảnh hưởng đến toàn chính sách hướng đi của một địa phương, một tỉnh, thậm chí là toàn quốc gia, để từ đó giành được những lợi ích lớn từ bên trong. Ngoài ra, còn có một loại ảnh hưởng vô hình nữa, nếu thanh danh của bốn đại gia tộc đủ vang xa để ảnh hưởng được đến chính sách các tỉnh, các địa phương, thậm chí, còn có thể chi phối phán đoán của họ, khiến cho họ không thể ra những quyết định bất lợi cho thế lực của gia tộc. Như vậy, thanh danh đã chuyển hóa thành lợi ích thực tế.
Giống như tác dụng hiệu ứng của người nổi tiếng, một người nổi tiếng đến một địa phương, địa phương đó liền cử ra cán bộ quan trọng ra mặt tiếp đãi, chính là bởi vì người có danh đó mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế cho địa phương. Bốn đại gia tộc tuy rằng chỉ là hư danh, nhưng sau thanh danh không có người không có tài. Trong chốn quan trường từ trước đến nay, nghe gió thì là mưa, coi trọng sự thần bí và gia cảnh. Hơn nữa, bốn đại gia tộc đều ở thủ đô nên rốt cuộc có bao nhiêu uy lực thì ở địa phương cũng khó mà biết được gốc rễ. Vô hình trung sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi bốn đại gia tộc này.
Có sợ hãi thì sẽ có hành động thực tế, thì bốn đại gia tộc đã có được thực lực đích thực ảnh hưởng đến địa phương. Bởi vậy, cho dù bốn đại gia tộc có lẽ sẽ gây phản cảm cho nhân vật cao cấp xuất thân từ tầng cao nhất, nhưng bốn đại gia tộc cũng có mánh khóe thông thiên của mình. Mà sự thật không ai có thể động được căn cơ của bọn họ, cũng sẽ không có ai phải hạ lệnh bằng được, nói là không được phép truyền bá cho bốn đại gia tộc cả. Nếu mà làm như vật thật thì quá là buồn cười.
Xuất phát từ việc suy xét lợi ích, xuất phát từ những tính toán đại cục lâu dài, xuất phát từ danh lợi, cách gọi bốn đại gia tộc bắt đầu là do những người ham chuyện xưng lên. Đến cuối cùng đã hình thành nên một kho tài sản chính trị vô hình, để đến hiện tại trở thành một cách xưng hô được ấn định, trở thành thước đo thế lực một gia tộc có thể được liệt vào hàng ngũ những gia tộc đứng đầu trong cả nước hay không. Bốn đại gia tộc hiện nay đã in sâu vào lòng người, trong vận mệnh chính trị trong nước, đã có được sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Sức ảnh hưởng chính là lợi ích chính trị, kinh tế và chính là sự bảo lãnh thu cả hai danh và lợi.
Sau khi vành kinh tế Bắc Kinh lớn được khởi công, phỏng chừng cũng có thể hình thành xung quanh thủ đô một vành kinh doanh có quy mô trên hàng tỷ tệ. Quy mô tiền tỷ, ai không động lòng chứ? Phó Tiên Phong hao tâm tổn sức dùng hai mươi tỷ của mình, cái mà y mong muốn cũng chính là mấy tỷ lợi nhuận. Quy mô tiền tỷ không thể nói có thể mang đến bao nhiêu cơ hội nghề nghiệp, tạo nên bao nhiêu nhà triệu phú, riêng việc xây dựng cơ sở, sự đầu tư tài chính của địa phương, chỉ riêng tác dụng phóng kích và kéo động của mấy việc đó đã không thể tính toán nổi.
Càng không cần nhắc đến sau khi nền chính trị của tỉnh Yến do đó mà được nâng cao, một bước trở thành một tỉnh mạnh về chính trị, từ đó sẽ tạo ra không ít các cán bộ và Ủy ban trung ương, thậm chí là quan chức cao cấp quốc gia, đủ các kiểu khiến cho bốn đại gia tộc đều động lòng.
Bởi vì ai nắm được cơ hội tại tỉnh Yến thì có thể thăng hạng trong bốn đại gia tộc. Cho dù là xếp hạng cuối như nhà họ Phó cũng có thể mượn cơ hội này mà nhảy lên xếp thứ nhất. Nếu ai chẳng may bỏ lỡ cơ hội, chẳng những sẽ bị thua xa nhà khác, mà còn có khả năng bị đẩy ra khỏi trong bốn đại gia tộc, hoàn toàn suy bại.
Hiện tại bốn đại gia tộc đã không còn là hư danh nữa, mà là thứ có thể mang lại lợi ích thiết thực cực lớn cho từng nhà. Ai cũng không muốn mình bị xóa tên, hoặc bị người khác quên lãng.
Hạ Tưởng liền đoán được ông cụ Mai đang nói cho hắn nghe về bí mật đằng sau của bốn đại gia tộc. Tuy rằng, ông cụ Mai sẽ không tiết lộ ra bí mật đích thực, nhưng cũng coi như ông là người đầu tiên chính thức nói ra mối quan hệ giữa thanh danh và lợi ích của bốn đại gia tộc, khiến Hạ Tưởng mở mang được không ít. Đồng thời cũng cảm nhận được chỗ hơn người và đạo làm người của ông cụ Mai.
Ông cụ Mai chú ý dùng chân thành đối xử với người. Ít nhất là đối với hắn đã thật lòng đối đãi.
- Của cải vô hình không phải là mục đích, mà chuyển hóa của cải vô hình thành hữu hình mới là mục đích.
Ông cụ Mai nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của hạ Tưởng, trong lòng cảm thấy vui mừng. Khổ tâm của ông coi như là không uổng phí, cuối cùng cũng làm động lòng được Hạ Tưởng:
- Hiện tại, thanh danh của bốn đại gia tộc càng ngày càng lớn, ảnh hưởng ngày càng rộng. Theo đó mà đạt được lợi ích cũng càng lúc càng nhiều. Lợi ích càng lớn thì càng làm cho con người ta không muốn buông những thứ đến tay...Haha, nói thật, tiểu Hạ, ông già rồi, vốn không muốn màng chuyện thế gian, nhưng kiến nghị về vành kinh tế Bắc Kinh lớn vẫn khiến cho ông già này cũng phải bận tâm mà ngồi không yên.
- Lúc trước ông yêu cầu Thái Bình đến tỉnh Yến, chủ yếu là thấy được tỉnh Yến cách thủ đô không xa, nó về nhà cũng dễ dàng hơn, mà điều về cũng dễ. Không nghĩ đến đi bậy đi bạ lại đi đúng bước. Vốn ý định của ông là muốn cho Thái Bình lăn lộn tại tỉnh Yến hai năm, khi thời cơ đã chín mùi thì sẽ quay về thủ đô. Nhưng hiện tại xem ra, nó cần phải ở lại tỉnh Yến, càng lâu thì lại càng tốt…
Ông cụ Mai vòng vo một hồi, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính:
- Tuy nhiên, Thái Bình một mình ở tỉnh Yến thân cô thế cô. Nếu Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và nó có chung một tiếng nói thì chuyện sẽ tốt hơn nhiều.
Hạ Tưởng nao nao, hắn bỗng chốc không hiểu được ý tứ của ông cụ Mai. Ông là muốn sau khi nhà họ Khâu có được vị trí Trưởng ban thư ký thì sẽ liên kết với Mai Thái Bình, hay là muốn nói nhà họ Mai chuẩn bị tấn công vị trí Trưởng ban thư ký?
Nếu là vế trước thì còn dễ nói, nếu là vế sau thì hơi phiền toái rồi.
Sau đó lại nghĩ, Hạ Tưởng không khỏi cảm thấy đau đầu. Vừa rồi ông cụ Mai rất kiên nhẫn khi nói cho hắn biết một loạt vấn đề liên quan đến bốn đại gia tộc. Nếu chỉ muốn nói đến sau khi người của nhà họ Khâu nắm được chức Trưởng ban thư ký và ít nhiều hỗ trợ, hợp tác với nhà họ Mai thì không đáng mất nhiều công sức nói với hắn nhiều như vậy. Xem ra, ông cụ Mai cũng động lòng với chức Trưởng ban thư ký.
Hạ Tưởng trong chốc lát không biết trả lời ông cụ Mai như thế nào?
Từ lợi ích cá nhân hắn, thì trong bốn đại gia tộc, ngoại trừ nhà họ Phó, ba đại gia tộc còn lại muốn vị trí thế lực tại tỉnh Yến thì hắn sẽ không ngăn cản, đồng thời cũng vui vẻ giúp đỡ. Với thực lực của các nhà này cùng với vị trí địa lý quá gần với thủ đô, tỉnh Yến luôn như một bàn nhảy được rất nhiều cán bộ cũng như các quan chức trong Ủy ban trung ương lựa chọn đầu tiên. Hiện tại, tuy rằng tỉnh Yến không còn được coi là bàn nhảy nữa mà là tranh giành lợi ích lâu dài, nhưng trên thực tế vẫn là giống nhau. Qua việc xem xét mối quan hệ hỗ trợ mật thiết khó phân tách giữa tỉnh Yến và thủ đô, kèm theo vành kinh tế Bắc Kinh lớn càng ngày càng bị nhiều người biết, từ đó tỉnh Yến trở thành nơi giao tranh cho các thế lực khắp nơi.
Hạ Tưởng xuất phát từ góc độ tư lợi mà nói, trong chính trị được chú ý nhất chính là cân bằng và giới hạn. Một nhà không thể nắm giữ vị trí độc tôn lâu dài, cũng sẽ không phù hợp với xã hội ngày càng hiện đại. Cũng chỉ có một vài nhà đạt đến một mức cân bằng ổn định, thì hắn ở giữa mới thu được lợi ích lớn nhất.
Về công mà nói, cũng chỉ có mấy nhà cân sức ngang tài với nhau, mỗi nhà có được cái mình muốn và hạn chế lẫn nhau, mới có thể bảo đảm sự yên ổn, đoàn kết của tỉnh Yến, mới có thể giúp tỉnh Yến liên tục ổn định mà phát triển kinh tế. Bất luận một nhà nào độc tôn tại tỉnh Yến thì cũng đều là cục diện mà hắn không muốn thấy.
Hơn nữa, về lâu về dài, chỉ sợ bên trên cũng có người không muốn thế lực gia tộc ngày càng lớn mạnh, cuối cùng cũng sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của toàn cục diện chính trị. Nhưng từ lợi ích gia tộc mà suy xét thì ai cũng đều muốn có một nhà chiếm vị trí độc tôn.
Cho dù không thể làm được đến mức một gia tộc độc tôn thực sự, nhưng cũng đều muốn tận hết sức đè đầu người khác.
Nhà họ Mai động lòng với chức Trưởng ban Thư ký, tuy rằng khiến Hạ Tưởng hơi giật mình nhưng suy nghĩ cẩn thận thì cũng hợp tình hợp lý. Trưởng ban thư ký và Bí thư tỉnh ủy bởi vì quan hệ công việc, qua lại chặt chẽ, lại là nhân vật đại quản gia của Tỉnh ủy, tuy rằng ngoài mặt thì thực quyền không lớn, nhưng trên thực tế lại quản lý một mặt bằng rất rộng, cũng rất dễ dàng thiết lập được mạng lưới quan hệ tại Tỉnh ủy.
Cộng thêm có Mai Thái Bình trong Ban tổ chức cán bộ, nhà họ Mai mà có thể có được chức Trưởng ban thư ký thật, một Trưởng ban thư ký có thể chu toàn mọi việc cho Bí thư tỉnh ủy, một Trưởng ban tổ chức cán bộ nắm quản lý vô số các mũ quan chức, thế lực của nhà họ Mai ở tỉnh Yến sẽ được bành trướng.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng cũng không phải không nghĩ tới chuyện tiết lộ với nhà họ Mai tin tức Tiền Cẩm Tùng được điều chuyển đi, cũng không từng nghĩ nếu nhà họ Mai nắm được vị trí Trưởng ban Thư ký thì sẽ có cục diện gì? Nhưng cuối cùng hắn lại phủ định ý nghĩ của mình. Tổng hợp so sánh lại, vẫn là thấy nhà họ Khâu nếu có được chức Trưởng ban thư ký là phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người nhất.
Đương nhiên cũng bao gồm cả lợi ích của hắn.
Thực lực nhà họ Mai hùng hậu hơn so với họ Khâu, tại tỉnh Yến cũng mạnh thế hơn. Nếu nhà họ Mai có được thêm vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì quyền lên tiếng tại tỉnh Yến sẽ vượt mặt nhà họ Ngô, không, thậm chí là sức ảnh hưởng ở Tỉnh ủy còn vượt qua nhà họ Ngô.
Kể từ đó, nhà họ Ngô khẳng định sẽ sinh ra bất mãn, sẽ ra tay cản trở nhà họ Mai đạt được mục đích hay không Hạ Tưởng không dám khẳng định điều đó, nhưng chắc chắn là ở một số chuyện sẽ cố ý đối đầu nhà họ Mai, sẽ không cho họ Mai tiếp tục lớn mạnh ở tỉnh Yến. Bởi vì thực lực của nhà họ Mai gần bằng họ Ngô, nhất cử nhất động của họ Mai nhất định sẽ làm cho nhà họ Ngô đều cực cảnh giác.
Nhưng nhà họ Khâu thì khác, bố cục nhà họ Khâu tại tỉnh Yến mỏng nhất, thế lực cũng yếu nhất. Nếu nhà họ Khâu có được chức Trưởng ban thư ký thì tương đương với việc mở ra cục diện tại Tỉnh ủy, ít nhất thì điều đó khiến nhà họ Ngô chấp nhận được. Nhà họ Phó cho dù bất mãn cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận. So với việc nhà họ Mai ra tay, thì sẽ dễ khiến cho nhà họ Ngô, họ Phó và họ Khâu sẽ liên hợp mà phản đối. Nhưng nếu là nhà họ Khâu ra tay thì khả năng phản đối có thể sẽ nhỏ nhất.
Cũng bởi vì thế lực của nhà họ Khâu tại tỉnh Yến là yếu nhất, nhà họ Khâu ra tay thì ba nhà còn lại tuy rằng cũng nảy sinh đề phòng nhưng cũng nghĩ rằng, sau khi nhà họ Khâu đạt được vị trí đó thì cũng không trở thành uy hiếp lớn cho họ, và cũng sẽ không chủ động ra tay ngăn cản. Cho dù, có nhà nào âm thầm ra tay thì cũng có thể bị nhà họ Khâu hóa giải.
Nhà họ Phó không cần phải nói. Bọn họ muốn có được chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì Hạ Tưởng là người đầu tiên phản đối, sẽ âm thầm ra tay cản trở. Nhà họ Ngô nếu muốn chiếm chức Trưởng ban thư ký làm của riêng thì sẽ khiến cho ba nhà kia liên hiệp lại phản đối, bởi vì thế lực của nhà họ Ngô tại tỉnh Yến là lớn nhất. Nếu có thêm được chức Trưởng ban thư ký thì sẽ có được quyền lực tuyệt đối. Và không ai muốn nhìn thấy kết quả này.
Chỉ sợ không chỉ ba đại gia tộc kia không muốn, mà ngay cả ở trung ương cũng không có ai đồng ý.
Hạ Tưởng cũng biết rõ theo sau sự lớn mạnh của thế lực một gia tộc, tất nhiên cũng sẽ khiến cho một số nhân vật mấu chốt ở tầng cao cấp trung ương sinh ra cảnh giác. Người khác thì hắn không rõ lắm, nhưng lập trường của Thủ tướng thì hắn hiểu rõ. Tỉnh Yến và thủ đô liên hợp khởi công vành kinh tế Bắc Kinh lớn, nếu vì vậy mà khiến cho giữa bốn đại gia tộc tranh đấu nhau thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu đấu tranh quá kịch liệt, thậm chí làm ảnh hướng đến cục diện chính trị ổn định thì tất nhiên sẽ dẫn đến việc bên trên phản đối, bất mãn thế lực gia tộc.
Kỳ thực thì Hạ Tưởng một chút cũng không thay đổi. Cấp bậc không thay đổi, nụ cười không thay đổi. Tất cả đều vẫn như cũ. Mai Thái Bình cũng hiểu, thay đổi không phải là ở con người của Hạ Tưởng mà là tâm tình của hắn, là thế cục. Sự thay đổi của thế cục khiến cho tầm quan trọng của Hạ Tưởng được nâng lên bậc cao mới trước kia chưa từng có.
- Tiểu Hạ, hôm nay mặc kệ cậu bận chuyện gì quan trọng, hay là biện ra bất cứ lí do nào thì nhất định cũng phải ở lại đây dùng cơm. Nếu không là cậu không nể mặt tôi đấy.
Mai Thái Bình cũng không khách khí, giọng điệu nửa đùa nửa ra lệnh nói thẳng với Hạ Tưởng:
- Thế nào, có ý kiến gì không?
- Không có!
Hạ Tưởng đáp lại rõ ràng.
- Có cơm ăn là chuyện tốt, sao lại dám có ý kiến chứ? Ai cũng phải ăn cơm mà, phải không ạ? Với lại thể diện của Trưởng ban Mai to hơn trời, tôi nào dám không vâng lời chứ?
Mai Thái Bình cười ha hả:
- Nói hay lắm, tôi rất thích nghe.
Y liếc mắt nhìn ông cụ một cái, do dự một chút rồi hỏi:
- Bàn chuyện với Khâu Nhân Lễ thế nào rồi?
Hạ Tưởng nghe Mai Thái Bình hỏi trực tiếp thì liền mỉm cười, cũng trả lời một cách thẳng thắn luôn:
- Cũng được ạ, trên cơ bản, song phương đã đạt được hiệu quả như mong muốn.
- Nhà họ Khâu muốn đạt đến hiệu quả gì?
Mai Thái Bình không chút do dự hỏi thẳng.
- Sau khi nghị luận về vành kinh tế Bắc Kinh lớn được trình lên thì tất cả mọi người đều có chút nóng lòng. Nóng lòng chính là biểu hiện của việc mong muốn có được lợi ích, nhưng nóng vội cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Nhà họ Khâu hiện tại đã có được vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy ở thành phố, nay lại mong muốn có được vị trí Trưởng ban Thư ký ở tỉnh.
Hạ Tưởng biết mình không giấu được điều gì. Khi nhà họ Khâu bắt đầu triển khai hoạt động thì lập tức sẽ có tin tức truyền ra ngoài. Hơn nữa, hắn cũng sẽ ra mặt giúp nhà họ Khâu liên hệ tại tỉnh Yến, đến lúc đó, ai cũng biết là hắn nhúng tay vào. So với việc tới lúc đó Mai Thái Bình cũng từ miệng người khác mà biết được sự thật, chi bằng bây giờ hắn đích thân nói ra thì tốt hơn.
- Tiền Cẩm Tùng cũng sẽ bị điều chuyển đi?
Mai Thái Bình nhíu mày suy nghĩ, bỗng nhiên có chút oán giận nói:
- Tiểu Hạ, không phải tôi phê bình cậu. Một tin tức tốt như vậy, sao cậu lại nói cho Khâu Nhân Lễ biết mà không nói cho tôi biết? Chẳng lẽ cậu cho rằng quan hệ giữa chúng ta chưa đủ thân thiết?
Cũng chỉ có Mai Thái Bình dám nói ra những lời đó, đổi lại là người khác thì nói không nên lời.
Hạ Tưởng cười ha hả, nhìn ông cụ Mai một cái nói:
- Trưởng ban Mai, tôi chẳng những muốn giúp cho nhà họ Khâu có được vị trí Trưởng ban Thư ký mà cũng muốn chú ra mặt hỗ trợ, ngăn cản những hành động sau lưng của nhà họ Phó, đứng vững trước áp lực của nhà họ Ngô.
Sắc mặt Mai Thái Bình trầm xuống:
- Tiểu Hạ, có những việc không thể tùy tiện nói đùa.
- Tôi không phải tùy tiện nói đùa mà là nói sự thật.
Hạ Tưởng không kinh ngạc trước sắc mặt thay đổi của Mai Thái Bình, vẫn giữ khuôn mặt cười như cũ nhìn về phía ông cụ Mai nói:
- Ông ơi, Trưởng ban Mai lấy quyền uy của Trưởng ban tổ chức cán bộ ăn hiếp cháu đấy. Ông phân xử giùm cháu đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Ông cụ Mai sau khi nghe Hạ Tưởng nói rằng nhà họ Khâu muốn có được vị trí Trưởng ban thư ký tỉnh thì liền nhắm mắt lại suy nghĩ. Khi Hạ Tưởng lên tiếng hỏi thì mới giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt rồi gật đầu với Hạ Tưởng, quay sang Mai Thái Bình nói:
- Thái Bình, con đi xem Hiểu Lâm đang làm cái gì? Đã nửa ngày rồi mà không chịu xuống tiếp khách gì cả?
Rõ ràng đây là ý muốn đuổi khéo Mai Thái Bình đi.
Mai Thái Bình tuyệt không xấu hổ, còn mỉm cười nhìn Hạ Tưởng đầy thâm ý, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Mai Thái Bình vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại ông cụ Mai và Hạ Tưởng. Hạ Tưởng biết rằng ông cụ muốn đích thân kiểm tra hắn.
- Bên ngoài đồn rằng, trong tứ đại gia tộc, nhà họ Ngô là gia tộc có thế lực nhất. Thứ hai là nhà họ Mai, thứ ba là nhà họ Khâu và cuối cùng là họ Phó. Nhưng sự thật thì không phải vậy.
Những điều ông cụ Mai nói ra khiến cho Hạ Tưởng giật mình kinh hãi.
- Cháu xin nghe lời ông dạy bảo.
Hạ Tưởng thấy ông cụ đang có ý tiết lộ bí mật trong các gia tộc, làm sao mà hắn không thể nghe chứ? Cho nên đã lập tức biểu hiện ra thái độ chăm chú lắng nghe.
- Nhà họ Ngô đứng thứ nhất thì không sai, nhiều năm như vậy cũng không có ai vượt qua được họ Ngô. Không chỉ bởi vì ông cụ Ngô có thủ đoạn cao, mắt nhìn chuẩn mà cũng bởi vì vây quanh nhà họ Ngô có những người tài giỏi. Đương nhiên, tất thảy mọi chuyện đều do sự sắp đặt cao siêu của ông cụ Ngô. Ông ấy có con mắt nhìn xa trông rộng, sở trường nhất là đi một bước bằng người khác đi ba bước. Tất cả chúng tôi đều không theo kịp ông ấy.
Ông cụ Mai khi nói chuyện cũng nở nụ cười tự giễu mình.
- Kỳ thật, nói chính xác hơn, nhà họ Ngô sở dĩ có được như ngày hôm nay đều do một tay ông cụ Ngô chống đỡ. Cho nên nhà họ Ngô có đứng thứ nhất thì tôi cũng tâm phục khẩu phục. Còn lại ba nhà, ai cao ai thấp, tự trong lòng mỗi người đều biết rõ.
- Bốn đại gia tộc không phải đã hình thành rồi thì không thể thay đổi. Chỉ là những người ham chuyện cứ muốn cho số vào để đặt tên thôi. Trên thực tế, không chỉ ở thủ đô này và trên khắp cả nước đều có những gia tộc có thế lực, hơn nữa, số lượng không hề ít. Riêng ở thủ đô này đã có hơn mười gia tộc lớn nhỏ. Nhưng tổng thể mà nói, trong những năm gần đây, bốn nhà họ Ngô, Mai, Khâu, Phó là có thực lực lớn nhất nên mới được xưng là tứ đại gia tộc.
Ông cụ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Trong tứ đại gia tộc, nhà họ Ngô và họ Mai có sức ảnh hưởng lớn nhất. Nhà họ Khâu và họ Phó mới gia nhập trong vài năm gần đây thôi. Lui về thời gian trước, trong bốn đại gia tộc này không có nhà họ Khâu và họ Phó mà là hai đại gia tộc khác. Hai đại gia tộc này vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà suy sụp, nên mới bị Khâu – Phó hai nhà thế chỗ.
- Trên thế giới, không có cái gì là vĩnh hằng không thể thay đổi được. Bốn đại gia tộc cũng vậy. Khâu – Phó hai nhà có thể thay chỗ người khác thì rồi cũng có ngày bị người khác thế chỗ lại. Đồng thời, Ngô – Mai hai nhà cũng có thể bởi vì một sai lầm nghiêm trọng mà thực lực bị tổn hại lớn, cuối cùng thì bị đẩy ra khỏi tứ đại gia tộc.
Giọng âm phía nam của ông cụ Mai thật dễ nghe, cũng rất êm tai. Khi ông nói chuyện, tốc độ không nhanh không chậm. Hơn nữa, khi nói một câu thì dừng lại một chút, dường như là đang cân nhắc câu chữ:
- Bốn đại gia tộc tuy rằng chỉ là hư danh nhưng đó cũng chính là thanh danh. Hơn nữa, thanh danh của bốn đại gia tộc này ngày càng vang xa, ở thủ đô, thậm chí trên cả nước đều có sức ảnh hưởng rồi. Đó chính là của cải chính trị vô hình cực lớn.
Tài sản công ty được chia thành tài sản hữu hình và vô hình, có đôi khi tài sản vô hình lại chiếm tỉ trọng lớn hơn tài sản hữu hình. Hạ Tưởng hoàn toàn có thể lý giải cách nói của cải chính trị vô hình của ông cụ. Chính trị, xét cho cùng thì đó là một loại ảnh hưởng, một loại quyền uy khiến người khác phải nghe theo. Một người muốn để người khác phải nghe theo mình thì có hai biện pháp. Một là người này đức cao vọng trọng, khiến cho tất cả mọi người phải tâm phục khẩu phục, sinh ra tự giác phục tùng. Hai là người đó phải có địa vị cao, có được quyền lực và quyết sách khiến người khác không thể không phục.
Với bốn đại gia tộc mà nói, địa vị chính trị cao là điều cam đoan cơ bản nhất. Đảm bảo gia tộc có đủ thực lực ảnh hưởng đến toàn chính sách hướng đi của một địa phương, một tỉnh, thậm chí là toàn quốc gia, để từ đó giành được những lợi ích lớn từ bên trong. Ngoài ra, còn có một loại ảnh hưởng vô hình nữa, nếu thanh danh của bốn đại gia tộc đủ vang xa để ảnh hưởng được đến chính sách các tỉnh, các địa phương, thậm chí, còn có thể chi phối phán đoán của họ, khiến cho họ không thể ra những quyết định bất lợi cho thế lực của gia tộc. Như vậy, thanh danh đã chuyển hóa thành lợi ích thực tế.
Giống như tác dụng hiệu ứng của người nổi tiếng, một người nổi tiếng đến một địa phương, địa phương đó liền cử ra cán bộ quan trọng ra mặt tiếp đãi, chính là bởi vì người có danh đó mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế cho địa phương. Bốn đại gia tộc tuy rằng chỉ là hư danh, nhưng sau thanh danh không có người không có tài. Trong chốn quan trường từ trước đến nay, nghe gió thì là mưa, coi trọng sự thần bí và gia cảnh. Hơn nữa, bốn đại gia tộc đều ở thủ đô nên rốt cuộc có bao nhiêu uy lực thì ở địa phương cũng khó mà biết được gốc rễ. Vô hình trung sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi bốn đại gia tộc này.
Có sợ hãi thì sẽ có hành động thực tế, thì bốn đại gia tộc đã có được thực lực đích thực ảnh hưởng đến địa phương. Bởi vậy, cho dù bốn đại gia tộc có lẽ sẽ gây phản cảm cho nhân vật cao cấp xuất thân từ tầng cao nhất, nhưng bốn đại gia tộc cũng có mánh khóe thông thiên của mình. Mà sự thật không ai có thể động được căn cơ của bọn họ, cũng sẽ không có ai phải hạ lệnh bằng được, nói là không được phép truyền bá cho bốn đại gia tộc cả. Nếu mà làm như vật thật thì quá là buồn cười.
Xuất phát từ việc suy xét lợi ích, xuất phát từ những tính toán đại cục lâu dài, xuất phát từ danh lợi, cách gọi bốn đại gia tộc bắt đầu là do những người ham chuyện xưng lên. Đến cuối cùng đã hình thành nên một kho tài sản chính trị vô hình, để đến hiện tại trở thành một cách xưng hô được ấn định, trở thành thước đo thế lực một gia tộc có thể được liệt vào hàng ngũ những gia tộc đứng đầu trong cả nước hay không. Bốn đại gia tộc hiện nay đã in sâu vào lòng người, trong vận mệnh chính trị trong nước, đã có được sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Sức ảnh hưởng chính là lợi ích chính trị, kinh tế và chính là sự bảo lãnh thu cả hai danh và lợi.
Sau khi vành kinh tế Bắc Kinh lớn được khởi công, phỏng chừng cũng có thể hình thành xung quanh thủ đô một vành kinh doanh có quy mô trên hàng tỷ tệ. Quy mô tiền tỷ, ai không động lòng chứ? Phó Tiên Phong hao tâm tổn sức dùng hai mươi tỷ của mình, cái mà y mong muốn cũng chính là mấy tỷ lợi nhuận. Quy mô tiền tỷ không thể nói có thể mang đến bao nhiêu cơ hội nghề nghiệp, tạo nên bao nhiêu nhà triệu phú, riêng việc xây dựng cơ sở, sự đầu tư tài chính của địa phương, chỉ riêng tác dụng phóng kích và kéo động của mấy việc đó đã không thể tính toán nổi.
Càng không cần nhắc đến sau khi nền chính trị của tỉnh Yến do đó mà được nâng cao, một bước trở thành một tỉnh mạnh về chính trị, từ đó sẽ tạo ra không ít các cán bộ và Ủy ban trung ương, thậm chí là quan chức cao cấp quốc gia, đủ các kiểu khiến cho bốn đại gia tộc đều động lòng.
Bởi vì ai nắm được cơ hội tại tỉnh Yến thì có thể thăng hạng trong bốn đại gia tộc. Cho dù là xếp hạng cuối như nhà họ Phó cũng có thể mượn cơ hội này mà nhảy lên xếp thứ nhất. Nếu ai chẳng may bỏ lỡ cơ hội, chẳng những sẽ bị thua xa nhà khác, mà còn có khả năng bị đẩy ra khỏi trong bốn đại gia tộc, hoàn toàn suy bại.
Hiện tại bốn đại gia tộc đã không còn là hư danh nữa, mà là thứ có thể mang lại lợi ích thiết thực cực lớn cho từng nhà. Ai cũng không muốn mình bị xóa tên, hoặc bị người khác quên lãng.
Hạ Tưởng liền đoán được ông cụ Mai đang nói cho hắn nghe về bí mật đằng sau của bốn đại gia tộc. Tuy rằng, ông cụ Mai sẽ không tiết lộ ra bí mật đích thực, nhưng cũng coi như ông là người đầu tiên chính thức nói ra mối quan hệ giữa thanh danh và lợi ích của bốn đại gia tộc, khiến Hạ Tưởng mở mang được không ít. Đồng thời cũng cảm nhận được chỗ hơn người và đạo làm người của ông cụ Mai.
Ông cụ Mai chú ý dùng chân thành đối xử với người. Ít nhất là đối với hắn đã thật lòng đối đãi.
- Của cải vô hình không phải là mục đích, mà chuyển hóa của cải vô hình thành hữu hình mới là mục đích.
Ông cụ Mai nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của hạ Tưởng, trong lòng cảm thấy vui mừng. Khổ tâm của ông coi như là không uổng phí, cuối cùng cũng làm động lòng được Hạ Tưởng:
- Hiện tại, thanh danh của bốn đại gia tộc càng ngày càng lớn, ảnh hưởng ngày càng rộng. Theo đó mà đạt được lợi ích cũng càng lúc càng nhiều. Lợi ích càng lớn thì càng làm cho con người ta không muốn buông những thứ đến tay...Haha, nói thật, tiểu Hạ, ông già rồi, vốn không muốn màng chuyện thế gian, nhưng kiến nghị về vành kinh tế Bắc Kinh lớn vẫn khiến cho ông già này cũng phải bận tâm mà ngồi không yên.
- Lúc trước ông yêu cầu Thái Bình đến tỉnh Yến, chủ yếu là thấy được tỉnh Yến cách thủ đô không xa, nó về nhà cũng dễ dàng hơn, mà điều về cũng dễ. Không nghĩ đến đi bậy đi bạ lại đi đúng bước. Vốn ý định của ông là muốn cho Thái Bình lăn lộn tại tỉnh Yến hai năm, khi thời cơ đã chín mùi thì sẽ quay về thủ đô. Nhưng hiện tại xem ra, nó cần phải ở lại tỉnh Yến, càng lâu thì lại càng tốt…
Ông cụ Mai vòng vo một hồi, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính:
- Tuy nhiên, Thái Bình một mình ở tỉnh Yến thân cô thế cô. Nếu Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và nó có chung một tiếng nói thì chuyện sẽ tốt hơn nhiều.
Hạ Tưởng nao nao, hắn bỗng chốc không hiểu được ý tứ của ông cụ Mai. Ông là muốn sau khi nhà họ Khâu có được vị trí Trưởng ban thư ký thì sẽ liên kết với Mai Thái Bình, hay là muốn nói nhà họ Mai chuẩn bị tấn công vị trí Trưởng ban thư ký?
Nếu là vế trước thì còn dễ nói, nếu là vế sau thì hơi phiền toái rồi.
Sau đó lại nghĩ, Hạ Tưởng không khỏi cảm thấy đau đầu. Vừa rồi ông cụ Mai rất kiên nhẫn khi nói cho hắn biết một loạt vấn đề liên quan đến bốn đại gia tộc. Nếu chỉ muốn nói đến sau khi người của nhà họ Khâu nắm được chức Trưởng ban thư ký và ít nhiều hỗ trợ, hợp tác với nhà họ Mai thì không đáng mất nhiều công sức nói với hắn nhiều như vậy. Xem ra, ông cụ Mai cũng động lòng với chức Trưởng ban thư ký.
Hạ Tưởng trong chốc lát không biết trả lời ông cụ Mai như thế nào?
Từ lợi ích cá nhân hắn, thì trong bốn đại gia tộc, ngoại trừ nhà họ Phó, ba đại gia tộc còn lại muốn vị trí thế lực tại tỉnh Yến thì hắn sẽ không ngăn cản, đồng thời cũng vui vẻ giúp đỡ. Với thực lực của các nhà này cùng với vị trí địa lý quá gần với thủ đô, tỉnh Yến luôn như một bàn nhảy được rất nhiều cán bộ cũng như các quan chức trong Ủy ban trung ương lựa chọn đầu tiên. Hiện tại, tuy rằng tỉnh Yến không còn được coi là bàn nhảy nữa mà là tranh giành lợi ích lâu dài, nhưng trên thực tế vẫn là giống nhau. Qua việc xem xét mối quan hệ hỗ trợ mật thiết khó phân tách giữa tỉnh Yến và thủ đô, kèm theo vành kinh tế Bắc Kinh lớn càng ngày càng bị nhiều người biết, từ đó tỉnh Yến trở thành nơi giao tranh cho các thế lực khắp nơi.
Hạ Tưởng xuất phát từ góc độ tư lợi mà nói, trong chính trị được chú ý nhất chính là cân bằng và giới hạn. Một nhà không thể nắm giữ vị trí độc tôn lâu dài, cũng sẽ không phù hợp với xã hội ngày càng hiện đại. Cũng chỉ có một vài nhà đạt đến một mức cân bằng ổn định, thì hắn ở giữa mới thu được lợi ích lớn nhất.
Về công mà nói, cũng chỉ có mấy nhà cân sức ngang tài với nhau, mỗi nhà có được cái mình muốn và hạn chế lẫn nhau, mới có thể bảo đảm sự yên ổn, đoàn kết của tỉnh Yến, mới có thể giúp tỉnh Yến liên tục ổn định mà phát triển kinh tế. Bất luận một nhà nào độc tôn tại tỉnh Yến thì cũng đều là cục diện mà hắn không muốn thấy.
Hơn nữa, về lâu về dài, chỉ sợ bên trên cũng có người không muốn thế lực gia tộc ngày càng lớn mạnh, cuối cùng cũng sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của toàn cục diện chính trị. Nhưng từ lợi ích gia tộc mà suy xét thì ai cũng đều muốn có một nhà chiếm vị trí độc tôn.
Cho dù không thể làm được đến mức một gia tộc độc tôn thực sự, nhưng cũng đều muốn tận hết sức đè đầu người khác.
Nhà họ Mai động lòng với chức Trưởng ban Thư ký, tuy rằng khiến Hạ Tưởng hơi giật mình nhưng suy nghĩ cẩn thận thì cũng hợp tình hợp lý. Trưởng ban thư ký và Bí thư tỉnh ủy bởi vì quan hệ công việc, qua lại chặt chẽ, lại là nhân vật đại quản gia của Tỉnh ủy, tuy rằng ngoài mặt thì thực quyền không lớn, nhưng trên thực tế lại quản lý một mặt bằng rất rộng, cũng rất dễ dàng thiết lập được mạng lưới quan hệ tại Tỉnh ủy.
Cộng thêm có Mai Thái Bình trong Ban tổ chức cán bộ, nhà họ Mai mà có thể có được chức Trưởng ban thư ký thật, một Trưởng ban thư ký có thể chu toàn mọi việc cho Bí thư tỉnh ủy, một Trưởng ban tổ chức cán bộ nắm quản lý vô số các mũ quan chức, thế lực của nhà họ Mai ở tỉnh Yến sẽ được bành trướng.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng cũng không phải không nghĩ tới chuyện tiết lộ với nhà họ Mai tin tức Tiền Cẩm Tùng được điều chuyển đi, cũng không từng nghĩ nếu nhà họ Mai nắm được vị trí Trưởng ban Thư ký thì sẽ có cục diện gì? Nhưng cuối cùng hắn lại phủ định ý nghĩ của mình. Tổng hợp so sánh lại, vẫn là thấy nhà họ Khâu nếu có được chức Trưởng ban thư ký là phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người nhất.
Đương nhiên cũng bao gồm cả lợi ích của hắn.
Thực lực nhà họ Mai hùng hậu hơn so với họ Khâu, tại tỉnh Yến cũng mạnh thế hơn. Nếu nhà họ Mai có được thêm vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì quyền lên tiếng tại tỉnh Yến sẽ vượt mặt nhà họ Ngô, không, thậm chí là sức ảnh hưởng ở Tỉnh ủy còn vượt qua nhà họ Ngô.
Kể từ đó, nhà họ Ngô khẳng định sẽ sinh ra bất mãn, sẽ ra tay cản trở nhà họ Mai đạt được mục đích hay không Hạ Tưởng không dám khẳng định điều đó, nhưng chắc chắn là ở một số chuyện sẽ cố ý đối đầu nhà họ Mai, sẽ không cho họ Mai tiếp tục lớn mạnh ở tỉnh Yến. Bởi vì thực lực của nhà họ Mai gần bằng họ Ngô, nhất cử nhất động của họ Mai nhất định sẽ làm cho nhà họ Ngô đều cực cảnh giác.
Nhưng nhà họ Khâu thì khác, bố cục nhà họ Khâu tại tỉnh Yến mỏng nhất, thế lực cũng yếu nhất. Nếu nhà họ Khâu có được chức Trưởng ban thư ký thì tương đương với việc mở ra cục diện tại Tỉnh ủy, ít nhất thì điều đó khiến nhà họ Ngô chấp nhận được. Nhà họ Phó cho dù bất mãn cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận. So với việc nhà họ Mai ra tay, thì sẽ dễ khiến cho nhà họ Ngô, họ Phó và họ Khâu sẽ liên hợp mà phản đối. Nhưng nếu là nhà họ Khâu ra tay thì khả năng phản đối có thể sẽ nhỏ nhất.
Cũng bởi vì thế lực của nhà họ Khâu tại tỉnh Yến là yếu nhất, nhà họ Khâu ra tay thì ba nhà còn lại tuy rằng cũng nảy sinh đề phòng nhưng cũng nghĩ rằng, sau khi nhà họ Khâu đạt được vị trí đó thì cũng không trở thành uy hiếp lớn cho họ, và cũng sẽ không chủ động ra tay ngăn cản. Cho dù, có nhà nào âm thầm ra tay thì cũng có thể bị nhà họ Khâu hóa giải.
Nhà họ Phó không cần phải nói. Bọn họ muốn có được chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì Hạ Tưởng là người đầu tiên phản đối, sẽ âm thầm ra tay cản trở. Nhà họ Ngô nếu muốn chiếm chức Trưởng ban thư ký làm của riêng thì sẽ khiến cho ba nhà kia liên hiệp lại phản đối, bởi vì thế lực của nhà họ Ngô tại tỉnh Yến là lớn nhất. Nếu có thêm được chức Trưởng ban thư ký thì sẽ có được quyền lực tuyệt đối. Và không ai muốn nhìn thấy kết quả này.
Chỉ sợ không chỉ ba đại gia tộc kia không muốn, mà ngay cả ở trung ương cũng không có ai đồng ý.
Hạ Tưởng cũng biết rõ theo sau sự lớn mạnh của thế lực một gia tộc, tất nhiên cũng sẽ khiến cho một số nhân vật mấu chốt ở tầng cao cấp trung ương sinh ra cảnh giác. Người khác thì hắn không rõ lắm, nhưng lập trường của Thủ tướng thì hắn hiểu rõ. Tỉnh Yến và thủ đô liên hợp khởi công vành kinh tế Bắc Kinh lớn, nếu vì vậy mà khiến cho giữa bốn đại gia tộc tranh đấu nhau thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu đấu tranh quá kịch liệt, thậm chí làm ảnh hướng đến cục diện chính trị ổn định thì tất nhiên sẽ dẫn đến việc bên trên phản đối, bất mãn thế lực gia tộc.