Chính miệng Ngô Tài Giang nói cho ông, lúc ông bệnh tình nguy cấp, Hạ Tưởng liền ra mặt khuyên bảo Liên Nhược Hạm về nước, còn chủ động đề xuất cho Liên Hạ mang họ Ngô, chính là vì để ông vượt qua nguy hiểm, cho ông được an ủi.
Cả đời ông cụ dù tung hoành quan trường, sóng gió gập ghềnh, cũng chỉ là con người, có xúc động, có cảm tình, Hạ Tưởng âm thầm làm nhiều việc vì ông như vậy, chẳng những không cảm kích, sau khi khỏe bệnh lại ra tay chèn ép Hạ Tưởng. Làm hại Hạ Tưởng thiếu chút nữa đã mất chức, nếu mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng không thâm hậu, quan hệ vững chắc, chỉ sợ ngay cả chức Chủ tịch quận cũng không làm được.
Ngay cả như vậy, Hạ Tưởng yên lặng mà chịu đựng sự chèn ép của ông, cũng không có bảo Liên Nhược Hạm rời khỏi —— ông cụ hiểu rõ trong lòng, Liên Nhược Hạm vẫn ở lại, vẫn là Hạ Tưởng có ảnh hưởng lớn nhất, nếu Hạ Tưởng để cô rời đi, thì cô đã sớm bay trở về Mĩ.
Hạ Tưởng lấy ơn báo oán, ông cụ Ngô gia vẫn không biết Hạ Tưởng mưu đồ là gì, là mưu đồ quyền thế Ngô gia, hay là muốn từ Ngô gia được ích lợi lớn hơn nữa? Trong lòng ông khó hiểu, lại khó chịu, nên hôm nay muốn đích thân tới đây một chuyến, giáp mặt nói chuyện với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại cự tuyệt ý tốt của ông, khiến cho trong lòng kinh ngạc một chút, Hạ Tưởng thật sự làm ơn không cần hồi báo? Hắn nhẫn nhịn bị chèn ép, để mẹ con Liên Nhược Hạm vẫn ở lại Ngô gia, chẳng lẽ thật sự không phải vì giành ích lợi lớn hơn?
Cho dù không tin, nhưng Hạ Tưởng kiên định mà cự tuyệt đề nghị của ông, để cho trong lòng ông cụ hiểu được, Hạ Tưởng không phải làm bộ, cũng không phải lấy mẹ con Liên Nhược Hạm uy hiếp, mà hắn là thật sự xuất phát từ việc để thân thể của ông hồi phục mà suy nghĩ, cái khác không nói, riêng việc hiếu thảo này, khiến cho ông cụ cảm thấy ấm áp mà lâu rồi không cảm nhận được
Một người trẻ tuổi xa lạ có một phần thật tâm với mình, hơn nữa còn không cần hồi báo, nếu là ai, cũng sẽ là thực sự cảm động.
- Cậu nói xem, vì sao cho rằng Ngô gia lấy không được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy?
Ông cụ rốt cuộc đã già, bắt đầu yếu lòng, không còn có khí phách như xưa, mà là lấy một giọng điệu bình thường như nói việc nhà, và như kiểu nói chuyện phiếm để nói về thế cục trước mắt
- Cậu cũng không rõ thực lực chân chính của Ngô gia, cũng không biết lực ảnh hưởng của Ngô gia ở trung ương, ánh mắt của cậu chỉ giới hạn ở tỉnh Yến, làm sao có khả năng đưa ra kết luận này? Tôi rất có hứng thú, đem phân tích của cậu nói ra, tôi xem xem có hợp lý hay không.
Hạ Tưởng nhạy bén phát hiện cảm xúc biến hóa của ông cụ, cùng với thái độ chuyển biến, hắn bình tĩnh, mỉm cười:
- Ông à, thực ra ông cũng có thể biết một chút, sau khi "bốn đại gia tộc" trở thành một danh xưng ước định mà thành. Mang đến cho bốn nhà nhiều lợi ích, nhưng đồng thời cây to đón gió, từ thực lực bốn nhà mà tăng cường thêm, hiện tại thế lực bốn đại gia tộc đã qua độ mở rộng, bắt đầu có năng lực ảnh hưởng đến quyết sách của trung ương và địa phương, là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.
- Với bản thân bốn đại gia tộc, tự nhiên là chuyện tốt. Nhưng với cả quốc gia và quảng đại dân chúng mà nói, cũng là chuyện xấu. Bốn đại gia tộc thế lực càng lớn mạnh, lại càng đối lập với dân chúng, lại dễ dàng làm cho lãnh đạo cấp cao cảnh giác, đồng thời, cũng sẽ khiến phần lớn cán bộ quốc gia có xuất thân bình dân bất mãn. Ngô gia làm gia tộc lớn nhất trong bốn nhà, giai đoạn hiện tại thế lực ở tỉnh Yến đã đủ khổng lồ, lại xếp vào một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, lực ảnh hưởng của Ngô gia với tỉnh Yến hết sức quan trọng, không phải kết quả mong muốn của lãnh đạo cấp cao và ba nhà kia.
Hạ Tưởng cũng biết, chắc chắn ông cụ có thể nhìn đến chỗ này, nhưng ông cụ cả đời tung hoành phong vân, đã trải qua vô số việc lớn, cũng có rất nhiều thủ đoạn, có lẽ ở trong cảm nhận của ông, ý dân mạnh không bằng cường quyền, tiếng nói phản đối không hơn được thực lực tuyệt đối.
Nhưng thời đại hiện tại không như thế, truyenfull.vn đem thế giới thu nhỏ lại thành một thôn Địa Cầu, không còn thời đại như trước đây truyền thông do tiếng nói một nhà. Ngô gia thế lớn không sai, nhưng thế lực có khổng lồ cũng không hơn được bài post hoặc là tin tức trên truyenfull.vn, dư luận chiến không chỉ là vũ khí của các địa phương. Cũng là công cụ để một vài lãnh đạo lợi dụng.
Hạ Tưởng tin, nếu thế lực bốn đại gia tộc bành trướng đến mức không thể vãn hồi, vượt qua điểm quan trọng của người nào đó ở trung ương, nói không chừng sẽ có bùng nổ một cuộc chiến dư luận, mà người khởi xướng dư luận chiến có thể là lãnh đạo cao cấp phía sau..
Thực lực tuyệt đối chỉ là một phương diện, hiện tại đã có thực lực mềm, có thực lực kinh tế, có nguyên nhân chính trị..v..v.. trước kia độc đoán mà nghe không coi tiếng nói phản đối vào đâu thì nay đã không như thế.
Đương nhiên Hạ Tưởng căn cứ tình thế trước kia chỉ là phỏng đoán ý của lãnh đạo cấp cao, nhưng hắn vừa mới cùng lão Cổ nói qua, trong lòng cũng có kết luận từ phán đoán của mình, cũng biết nhất định có lãnh đạo cấp cao muốn động thủ ngăn cản bốn đại gia tộc chiếm đoạt ích lợi từ tỉnh Yến. Tỉnh Yến cách thủ đô quá gần, chỉ cần có tin tức nhỏ gì là đã phát hiện được, hơn nữa tỉnh Yến liên quan đến an ninh của thủ đô, có lực lượng quân đội bí mật của quốc gia, lãnh đạo cấp cao, chắc chắn không cho phép bất cứ một nhà nào ở tỉnh Yến an toàn phát triển.
Kinh nghiệm giáo huấn rõ ràng trước mắt của một số tỉnh đuôi to khó vẫy như tỉnh Lĩnh Nam, Thành Đô… đều bởi vì đối kháng với trung ương mà bị tẩy trừ. Bốn đại gia tộc tuy rằng không thể so với mấy vị quan lớn cấp tỉnh không có căn cơ bị tẩy trừ, nhưng thế lực bốn đại gia tộc ở các nơi, sẽ bị trung ương tóm được một số nhược điểm mà lấy đi thế lực của vài địa phương, cũng coi như đáp trả lại.
Mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì, lãnh đạo cấp cao có người muốn ngăn cản thế lực gia tộc phát triển an toàn quyết tâm không thay đổi. Ông cụ tự nhận cả đời du ngoạn sơn thuỷ, thiên hạ đều đã đi qua, thực ra vẫn quá lạc quan với triển vọng. Chính trị trong nước có lẽ sớm muộn gì sẽ tiến vào chủ nghĩa tư bản quyền quý, nhưng không phải hiện tại. Bây giờ chưa phải lúc để thế lực gia tộc phát triển an toàn như kiểu tập đoàn tài chính của Mĩ hoàn toàn có thể thay đổi cục diện chính trị.
- Tỉnh Yến vẫn còn là tỉnh của quốc gia, không phải tỉnh Yến của một nhà nào.
Hạ Tưởng giọng điệu trầm trọng nói.
- Trong số lãnh đạo cấp cao, chín vị ủy viên thường vụ thực ra là một kiểu cân bằng, mà ở tỉnh Yến cũng đồng dạng phải duy trì một cân bằng. Ngô gia đã có hai người ở tỉnh Yến, còn muốn ba người bốn người, sẽ làm nhiều người tức giận.
Cũng may. Hạ Tưởng lời nói tuy rằng sắc bén, nhưng không có kích thích ông cụ oán giận, ông cụ chỉ có gật gật đầu:
- Lý giải của cậu không phải không có lý, tôi cũng suy xét về cân bằng thế cục. Nhưng nói cho cùng chính trị trong nước vẫn lấy thực lực là vua, đánh cờ giữa lãnh đạo cao cấp cậu không rõ lắm, không thể tránh được phán đoán sai lầm. Tuy nhiên cậu có thể đưa ra được kết luận sâu sắc như vậy, cũng không đơn giản.
Hiển nhiên ông cụ vẫn không có xem lời nói của Hạ Tưởng vào đâu, tuy nhiên ông có vẻ thoải mái rất nhiều, đứng dậy, còn chủ động giơ tay để Hạ Tưởng đỡ:
- Với người trẻ tuổi mà nói, lễ mừng năm mới là phải đi xã giao, với người già mà nói, thêm một năm ít một năm. Tuy nhiên năm nay gặp được cậu, với tôi mà nói cũng là một chuyện đáng vui mừng, không đề cập tới chuyện không vui, hôm nay tôi khá là thoải mái thanh tĩnh. Được, theo ông già này đi uống hai chén.
Liên Nhược Hạm nhìn một già một trẻ chuyện trò vui vẻ từ bên ngoài trở về, vẻ mặt hai người đều thoải mái, sự lo lắng của cô đã tan biến, nghĩ đến cuối cùng Hạ Tưởng và ông nội đạt thành nhận thức chung, không còn khúc mắc.
Hạ Tưởng không cho rằng như vậy, thoải mái là bởi vì ông cụ không ngạo mạn tự đại như Ngô Tài Dương, ông còn có chút tình cảm. Nhưng hắn cũng biết, ông cụ mặt ngoài là thoải mái, thực ra vẫn cho rằng Ngô gia có thể đoạt ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, là muốn sau khi xác định được, khiến hắn thua tâm phục khẩu phục, sau đó ông cụ còn có thể nhắc lại ra vẻ đắc ý.
Trong lòng Hạ Tưởng lại mơ hồ có lo lắng, mặc kệ ông cụ xuất phát từ mục đích gì muốn lôi kéo hắn, đều không phải hắn mong muốn, hắn đã kiên định một con đường, chắc chắn sẽ không thay đổi. Nếu bất hạnh bị hắn nói đúng, Ngô gia sau lần thất thủ này, Ngô Tài Dương sẽ nghĩ gì thì hắn không dám đoán, nhưng khẳng định ông cụ sẽ càng coi trọng hắn, ngược lại sẽ càng tìm cách kéo hắn tiến vào hệ thống Ngô gia. Đến lúc đó hắn nên làm thế nào đây?
Hạ Tưởng lắc đầu, đem những suy nghĩ lung tung trong đầu bỏ đi, tập trung mà cùng ông cụ uống rượu.
Ông cụ tửu lượng không lớn, lại bởi vì bác sĩ không cho uống nhiều, ông chỉ uống vào mấy chén nhỏ là thôi, lại có hứng thú cùng Hạ Tưởng tán gẫu việc nhà, nghe Hạ tưởng kể chuyện trước đây rồi đến sau khi tốt nghiệp đại học, tới huyện Bá, tổ cải tạo thôn nội đô, huyện An cùng với tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đến hiện tại Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, gần như mọi chuyện liền hỏi một lần.
Ông cụ tửu lượng không lớn, lại bởi vì bác sĩ không cho uống nhiều, ông chỉ uống vào mấy chén nhỏ là thôi, lại có hứng thú cùng Hạ Tưởng tán gẫu việc nhà, nghe Hạ tưởng kể chuyện trước đây rồi đến sau khi tốt nghiệp đại học, tới huyện Bá, tổ cải tạo thôn nội đô, huyện An cùng với tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đến hiện tại Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, gần như mọi chuyện liền hỏi một lần.
Hạ Tưởng nói thì nói, cũng không có giấu diếm gì. Hắn cũng biết lúc này là cơ hội tốt cùng ông cụ tâm sự, hiện tại hắn không lo ông cụ là nhân vật oai phong một cõi gì cả, chỉ là một ông cụ bình thường, chỉ là ông nội của Liên Nhược Hạm, chỉ là một ông cụ nói chuyện phiếm với hắn..
Liên Nhược Hạm ở một bên thấy Hạ Tưởng và ông nội trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng cũng là vô cùng vui vẻ, nghĩ đến hai người bỏ qua hiềm khích trước đây, thành bạn vong niên. Tiểu Liên Hạ cũng vui vẻ mà ở giữa Hạ Tưởng và ông cụ chạy tới chạy lui, trong chốc lát chui vào trong lòng Hạ Tưởng kêu ba ba, trong chốc lát lại chui vào trong lòng ông cụ kêu ông ngoại, người một nhà hoà thuận vui vẻ, người nhìn ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ không cho rằng có chỗ nào kỳ quái..
Thực ra trong mấy người, chỉ Hạ Tưởng hiểu rõ, giữa hắn và ông cụ, có lẽ còn cách trăm núi ngàn sông, chính xác mà nói, giữa hắn và Ngô gia, còn có một khoảng cách rất dài phải đi.
Ông cụ ngồi chơi đến hơn 9 giờ mới đi, trước khi đi còn cười ha hả mà nói với Hạ Tưởng:
- Tôi nhớ Liên Hạ, nếu không, hiện tại để tôi đem Liên Hạ theo.
Hạ Tưởng không có ý kiến, Liên Nhược Hạm cũng đồng ý, Liên Hạ lại không đồng ý rời khỏi ba mẹ. Ông cụ nghĩ đến quanh năm thời gian Liên Hạ và Hạ Tưởng ở cùng một chỗ rất ít, cũng không có miễn cưỡng, liền lên xe đi.
Ông cụ đi rồi, Liên Nhược Hạm liền cười ha hả nói với Hạ Tưởng:
- Được, có bản lĩnh, em thấy ông nội khá thích anh...
Hạ Tưởng không muốn để Liên Nhược Hạm lo lắng cái gì, liền cố ý đùa cô:
- Đó là, không nhìn xem anh là ai, anh đường đường là...
Tự khen mình còn chưa nói xong, Tiểu Liên Hạ liền đúng lúc mà chen vào một câu:
- Là ba ba!
- Đúng, đúng, anh đường đường là ba của Liên Hạ, đường đường là người đàn ông của Liên Nhược Hạm, đương nhiên phải lợi hại.
Hạ Tưởng lâm thời nói sửa lại.
- Coi như anh nói khéo, tối nay tạm tha anh một lần.
Liên Nhược Hạm hai mắt quyến rũ, nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái.
Hạ Tưởng hoảng sợ, vài ngày gần đây, Liên Nhược Hạm có chút vô độ, hắn thật là có điểm sợ cô, chẳng lẽ đêm nay còn không ngừng nghỉ?
Liên Nhược Hạm mỉm cười:
- Hiểu sai phải không? Đi, đừng cố nghĩ chuyện tốt, em đã chiều ý anh, anh để cho em nghỉ ngơi một đêm, có được hay không? Em nói đêm nay tha cho anh một lần, là chỉ buổi tối anh không cần rời giường xem Liên Hạ, em đi là được.
Hạ Tưởng yên tâm, vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm rằng giữa hai người có một số việc đúng là phải nói rõ ràng, nếu không anh chiều ý em em chiều ý anh, mỗi ngày cày cấy, cuối cùng mệt chết vẫn là đầu ngưu – người đàn ông.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của lão Cổ, lão Cổ nói Hạ Tưởng không trực tiếp đi hội trường, bởi vì Hạ Tưởng không được mời đến, chắc chắn không vào được, mà bảo Hạ Tưởng trực tiếp đến nhà đón ông đi.
Hạ Tưởng lái xe tới nhà lão Cổ, phát hiện Cổ Ngọc không ở nhà. Hoá ra Cổ Ngọc hôm nay đi gặp vài người bạn, hẹn nhau đi mua sắm, tập thể hình..v..v.. nên đi từ sáng sớm rồi.
Có Hạ Tưởng cùng đi, lão Cổ cũng không để nhân viên cảnh vệ đi theo, ngồi trên chiếc Volvo của Hạ Tưởng, chỉ dẫn Hạ Tưởng đi tới nơi nào đó mà vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên bản đồ.
Sau khi ô tô xuyên qua rất nhiều khu vực đề phòng nghiêm mật, mới đến một khu kiến trúc có vẻ cũ kỹ. Bên ngoài không có treo biển gì cả, chỉ thấy cảnh sát vũ trang đứng gác.
Ô tô Hạ Tưởng vừa tới trước cửa, còn có cảnh sát vũ trang giơ tay ngăn lại, đòi Hạ Tưởng xuất trình giấy tờ. Hạ Tưởng đương nhiên không có giấy tờ gì cả, lão Cổ ở trong xe nói một tiếng với cảnh vệ:
- Cho đi!
Cảnh vệ không dám tiến lên xem diện mạo ông, chỉ nghe thanh âm vẻ mặt liền lập tức khẩn trương, chào nghiêm, lập tức phất tay cho đi.
Sân rất lớn, khắp nơi đều là kiến trúc màu xanh xám, bình thường, hơn nữa không có nhà cao tầng, chỉ là nhà hai ba tầng, hiện ra một loại cảm giác nghiêm trang.
Sau khi đi qua vài tiểu viện, đi vào một bãi đỗ xe rộng lớn. Hạ Tưởng đỗ xe, đang muốn xuống để mở cửa cho lão Cổ, bên cạnh đi vào một xe quân sự, uy phong bát diện mà dừng ở phía bên phải, kề sát xe Hạ Tưởng chỉ 10 cm, đừng nói mở cửa, muốn lách qua cũng chẳng được.
Hạ Tưởng không khỏi có chút bực mình, xe hắn là không giấy phép, cấp bậc cũng không cao, khả năng đến những nơi này bị người xem thường cũng bình thường, nhưng làm sao có chuyện ức hiếp thế, đỗ xe kề chắn cửa, quả thực là khinh người quá đáng.
Hạ Tưởng liền tức giận nói:
- Mấy người vui lòng đỗ xe cách ra một chút, trên xe còn có người không cách nào xuống được.
Vài tên quân nhân từ trên xe nhảy xuống, người cầm đầu dáng người cao to, trên vai mang quân hàm trung tá, khá béo, đầu trọc, gã ngạo nghễ mà nhìn Hạ Tưởng vài lần, vung tay lên nói:
- Cậu đỗ xe không thẳng, tự mình dời đi là được rồi, tốn sức nói làm gì.
Hạ Tưởng không nói hai lời trở lại xe, liền khởi động ô tô, sau đó đem xe lui dịch ra, lộ cửa bên ghế phụ chỗ lão Cổ. Lão Cổ liền đẩy cửa ra, từ trên xe bước xuống, chắp tay sau lưng, vẻ mặt tức giận:
- Ai vừa nói xe của tôi phải lùi ra, uy phong không nhỏ!
Vừa rồi vài tên quân nhân thấy Hạ Tưởng nhượng bộ, liền xoay người hi hi ha ha mà đi, sau khi đi chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng lão Cổ ở sau lưng, mấy người nhìn lại, lập tức bị dọa sững sờ tại chỗ!
Gã Trung tá may vẫn nói được một ít, còn có thể miễn cưỡng đứng vững, lắp bắp mà kêu một câu:
- Thủ trưởng? Sao lại là ngài!
Vài tên cấp bậc thấp khác nhưng biết ông, đều sợ tới mức hết hồn, thậm chí có một người sợ tới mức liên tục lui về phía sau, không thấy rõ dưới chân, tự ngã mà ngồi xổm xuống dưới đất!
Lão Cổ uy phong như vậy, Hạ Tưởng lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy ông oai phong lẫm liệt, cũng là thầm giật mình, hoá ra ông thật sự là một nhân vật lợi hại, có thể khiến một trung tá sợ tới mức nói không ra, cấp bậc bên trong quân đội rất nghiêm khắc, xem ra ông cũng là một nhân vật cực kỳ uy vọng.
Lão Cổ hôm nay là muốn làm chính sự, dọa người thì bỏ qua, sẽ không cùng bọn họ tính toán đến cùng, liền giận quát một tiếng:
- Đều cút đi cho tôi!
Đám người do tên Trung tá cầm đầu, tan tác như ong vỡ tổ, đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, để cho Hạ Tưởng biết được lúc quan trọng, tiềm lực con người quả nhiên thật lớn, tên trung tá và mấy tên tiểu tử đều giống nhau, khi chạy trốn nhanh như con thỏ.
Hạ Tưởng và lão Cổ cùng nhau đi vào cửa chính hội đường, thông qua cửa kiểm tra an ninh, đi vào bên trong đại sảnh. Trong đại sảnh, kỳ thật không có chỗ thần kỳ gì, chỉ là một hội đường bố trí bình thường, bày đầy tiệc rượu, cũng có khá nhiều người đã ngồi.
Người ngồi trong tiệc rượu đều là người giả 60 tuổi trở lên, có quân nhân, có cán bộ lão thành, hơi có hương vị quân dân liên hoan. Hạ Tưởng suốt đường đi cũng không có hỏi lão Cổ cụ thể ai sẽ đến, hiện tại đã tới hội trường, hắn thấy nên hỏi một tiếng:
- Nhóm cán bộ lão thành ở đây, đều là cấp bậc gì?
- Phó bộ trở lên.
Lão Cổ khẽ gật đầu.
- Cậu khẳng định tò mò ai sẽ đến, sớm định là Tổng bí thư và Thủ tướng sẽ đến, nhưng Tổng bí thư bất ngờ có việc, khả năng sẽ không đến, nên có thể là Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra mặt.
Thủ tướng thì Hạ Tưởng đã gặp qua, Chủ tịch Quốc hội Tông Trường Quy Hạ Tưởng chỉ nhìn trên TV, còn chưa thấy người thật.
Sơ yếu lý lịch của Tông Trường Quy gần như Hạ Tưởng có thể đọc làu làu, nhưng hắn biết sơ yếu lý lịch công khai ra ngoài không có giá trị tham khảo gì, chỗ không lộ ra mới là chỗ chân chính hữu dụng. Tông Trường Quy là từ cơ sở đi bước một, gần như làm từ Bí thư Đảng ủy xã, Bí thư huyện ủy, Bí thư Thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy, gần như mỗi một cấp đều làm đến nơi đến chốn mà có chiến tích, là làm việc thực sự.
Nhưng cán bộ xuất thân bình dân cuối cùng chưa chắc đã là người phản đối thế lực gia tộc, Hạ Tưởng đối với chủ trương chính trị của lãnh đạo cấp cao không dám có kết luận. Bởi vì công bố ra ngoài biện pháp thi hành phương châm chính trị cũng tốt, là nói chuyện cũng tốt, đều đã trải qua nghệ thuật gia công tin tức, căn bản không thể phán đoán lập trường chính trị của một người.
Đối với nhân vật số một của tỉnh thành nào đó thì còn đỡ, có thể từ một số việc nhỏ hoặc biến hóa bên trong địa phương để nhìn ra phong cách chấp chính và lập trường chính trị, nhưng đối với người lãnh đạo đảng và quốc gia mà nói, yêu thích và chính trị lập trường của bọn họ, tuyệt đối sẽ không thể từ tư liệu được công bố để nhìn ra được, hơn nữa bọn họ có rất nhiều bí mật, vĩnh viễn giấu ở sau ánh sáng, không bao giờ lộ ra ngoài.
Cho dù có được nói chuyện với Tông Trường Quy không. Cho dù hôm nay chỉ được nhìn thấy ông ta từ xa, cũng là một cơ hội không tồi, Hạ Tưởng đã nghĩ, nếu đã tới thì phải an tâm.
Chính miệng Ngô Tài Giang nói cho ông, lúc ông bệnh tình nguy cấp, Hạ Tưởng liền ra mặt khuyên bảo Liên Nhược Hạm về nước, còn chủ động đề xuất cho Liên Hạ mang họ Ngô, chính là vì để ông vượt qua nguy hiểm, cho ông được an ủi.
Cả đời ông cụ dù tung hoành quan trường, sóng gió gập ghềnh, cũng chỉ là con người, có xúc động, có cảm tình, Hạ Tưởng âm thầm làm nhiều việc vì ông như vậy, chẳng những không cảm kích, sau khi khỏe bệnh lại ra tay chèn ép Hạ Tưởng. Làm hại Hạ Tưởng thiếu chút nữa đã mất chức, nếu mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng không thâm hậu, quan hệ vững chắc, chỉ sợ ngay cả chức Chủ tịch quận cũng không làm được.
Ngay cả như vậy, Hạ Tưởng yên lặng mà chịu đựng sự chèn ép của ông, cũng không có bảo Liên Nhược Hạm rời khỏi —— ông cụ hiểu rõ trong lòng, Liên Nhược Hạm vẫn ở lại, vẫn là Hạ Tưởng có ảnh hưởng lớn nhất, nếu Hạ Tưởng để cô rời đi, thì cô đã sớm bay trở về Mĩ.
Hạ Tưởng lấy ơn báo oán, ông cụ Ngô gia vẫn không biết Hạ Tưởng mưu đồ là gì, là mưu đồ quyền thế Ngô gia, hay là muốn từ Ngô gia được ích lợi lớn hơn nữa? Trong lòng ông khó hiểu, lại khó chịu, nên hôm nay muốn đích thân tới đây một chuyến, giáp mặt nói chuyện với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại cự tuyệt ý tốt của ông, khiến cho trong lòng kinh ngạc một chút, Hạ Tưởng thật sự làm ơn không cần hồi báo? Hắn nhẫn nhịn bị chèn ép, để mẹ con Liên Nhược Hạm vẫn ở lại Ngô gia, chẳng lẽ thật sự không phải vì giành ích lợi lớn hơn?
Cho dù không tin, nhưng Hạ Tưởng kiên định mà cự tuyệt đề nghị của ông, để cho trong lòng ông cụ hiểu được, Hạ Tưởng không phải làm bộ, cũng không phải lấy mẹ con Liên Nhược Hạm uy hiếp, mà hắn là thật sự xuất phát từ việc để thân thể của ông hồi phục mà suy nghĩ, cái khác không nói, riêng việc hiếu thảo này, khiến cho ông cụ cảm thấy ấm áp mà lâu rồi không cảm nhận được
Một người trẻ tuổi xa lạ có một phần thật tâm với mình, hơn nữa còn không cần hồi báo, nếu là ai, cũng sẽ là thực sự cảm động.
- Cậu nói xem, vì sao cho rằng Ngô gia lấy không được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy?
Ông cụ rốt cuộc đã già, bắt đầu yếu lòng, không còn có khí phách như xưa, mà là lấy một giọng điệu bình thường như nói việc nhà, và như kiểu nói chuyện phiếm để nói về thế cục trước mắt
- Cậu cũng không rõ thực lực chân chính của Ngô gia, cũng không biết lực ảnh hưởng của Ngô gia ở trung ương, ánh mắt của cậu chỉ giới hạn ở tỉnh Yến, làm sao có khả năng đưa ra kết luận này? Tôi rất có hứng thú, đem phân tích của cậu nói ra, tôi xem xem có hợp lý hay không.
Hạ Tưởng nhạy bén phát hiện cảm xúc biến hóa của ông cụ, cùng với thái độ chuyển biến, hắn bình tĩnh, mỉm cười:
- Ông à, thực ra ông cũng có thể biết một chút, sau khi "bốn đại gia tộc" trở thành một danh xưng ước định mà thành. Mang đến cho bốn nhà nhiều lợi ích, nhưng đồng thời cây to đón gió, từ thực lực bốn nhà mà tăng cường thêm, hiện tại thế lực bốn đại gia tộc đã qua độ mở rộng, bắt đầu có năng lực ảnh hưởng đến quyết sách của trung ương và địa phương, là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.
- Với bản thân bốn đại gia tộc, tự nhiên là chuyện tốt. Nhưng với cả quốc gia và quảng đại dân chúng mà nói, cũng là chuyện xấu. Bốn đại gia tộc thế lực càng lớn mạnh, lại càng đối lập với dân chúng, lại dễ dàng làm cho lãnh đạo cấp cao cảnh giác, đồng thời, cũng sẽ khiến phần lớn cán bộ quốc gia có xuất thân bình dân bất mãn. Ngô gia làm gia tộc lớn nhất trong bốn nhà, giai đoạn hiện tại thế lực ở tỉnh Yến đã đủ khổng lồ, lại xếp vào một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, lực ảnh hưởng của Ngô gia với tỉnh Yến hết sức quan trọng, không phải kết quả mong muốn của lãnh đạo cấp cao và ba nhà kia.
Hạ Tưởng cũng biết, chắc chắn ông cụ có thể nhìn đến chỗ này, nhưng ông cụ cả đời tung hoành phong vân, đã trải qua vô số việc lớn, cũng có rất nhiều thủ đoạn, có lẽ ở trong cảm nhận của ông, ý dân mạnh không bằng cường quyền, tiếng nói phản đối không hơn được thực lực tuyệt đối.
Nhưng thời đại hiện tại không như thế, truyenfull.vn đem thế giới thu nhỏ lại thành một thôn Địa Cầu, không còn thời đại như trước đây truyền thông do tiếng nói một nhà. Ngô gia thế lớn không sai, nhưng thế lực có khổng lồ cũng không hơn được bài post hoặc là tin tức trên truyenfull.vn, dư luận chiến không chỉ là vũ khí của các địa phương. Cũng là công cụ để một vài lãnh đạo lợi dụng.
Hạ Tưởng tin, nếu thế lực bốn đại gia tộc bành trướng đến mức không thể vãn hồi, vượt qua điểm quan trọng của người nào đó ở trung ương, nói không chừng sẽ có bùng nổ một cuộc chiến dư luận, mà người khởi xướng dư luận chiến có thể là lãnh đạo cao cấp phía sau..
Thực lực tuyệt đối chỉ là một phương diện, hiện tại đã có thực lực mềm, có thực lực kinh tế, có nguyên nhân chính trị..v..v.. trước kia độc đoán mà nghe không coi tiếng nói phản đối vào đâu thì nay đã không như thế.
Đương nhiên Hạ Tưởng căn cứ tình thế trước kia chỉ là phỏng đoán ý của lãnh đạo cấp cao, nhưng hắn vừa mới cùng lão Cổ nói qua, trong lòng cũng có kết luận từ phán đoán của mình, cũng biết nhất định có lãnh đạo cấp cao muốn động thủ ngăn cản bốn đại gia tộc chiếm đoạt ích lợi từ tỉnh Yến. Tỉnh Yến cách thủ đô quá gần, chỉ cần có tin tức nhỏ gì là đã phát hiện được, hơn nữa tỉnh Yến liên quan đến an ninh của thủ đô, có lực lượng quân đội bí mật của quốc gia, lãnh đạo cấp cao, chắc chắn không cho phép bất cứ một nhà nào ở tỉnh Yến an toàn phát triển.
Kinh nghiệm giáo huấn rõ ràng trước mắt của một số tỉnh đuôi to khó vẫy như tỉnh Lĩnh Nam, Thành Đô… đều bởi vì đối kháng với trung ương mà bị tẩy trừ. Bốn đại gia tộc tuy rằng không thể so với mấy vị quan lớn cấp tỉnh không có căn cơ bị tẩy trừ, nhưng thế lực bốn đại gia tộc ở các nơi, sẽ bị trung ương tóm được một số nhược điểm mà lấy đi thế lực của vài địa phương, cũng coi như đáp trả lại.
Mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì, lãnh đạo cấp cao có người muốn ngăn cản thế lực gia tộc phát triển an toàn quyết tâm không thay đổi. Ông cụ tự nhận cả đời du ngoạn sơn thuỷ, thiên hạ đều đã đi qua, thực ra vẫn quá lạc quan với triển vọng. Chính trị trong nước có lẽ sớm muộn gì sẽ tiến vào chủ nghĩa tư bản quyền quý, nhưng không phải hiện tại. Bây giờ chưa phải lúc để thế lực gia tộc phát triển an toàn như kiểu tập đoàn tài chính của Mĩ hoàn toàn có thể thay đổi cục diện chính trị.
- Tỉnh Yến vẫn còn là tỉnh của quốc gia, không phải tỉnh Yến của một nhà nào.
Hạ Tưởng giọng điệu trầm trọng nói.
- Trong số lãnh đạo cấp cao, chín vị ủy viên thường vụ thực ra là một kiểu cân bằng, mà ở tỉnh Yến cũng đồng dạng phải duy trì một cân bằng. Ngô gia đã có hai người ở tỉnh Yến, còn muốn ba người bốn người, sẽ làm nhiều người tức giận.
Cũng may. Hạ Tưởng lời nói tuy rằng sắc bén, nhưng không có kích thích ông cụ oán giận, ông cụ chỉ có gật gật đầu:
- Lý giải của cậu không phải không có lý, tôi cũng suy xét về cân bằng thế cục. Nhưng nói cho cùng chính trị trong nước vẫn lấy thực lực là vua, đánh cờ giữa lãnh đạo cao cấp cậu không rõ lắm, không thể tránh được phán đoán sai lầm. Tuy nhiên cậu có thể đưa ra được kết luận sâu sắc như vậy, cũng không đơn giản.
Hiển nhiên ông cụ vẫn không có xem lời nói của Hạ Tưởng vào đâu, tuy nhiên ông có vẻ thoải mái rất nhiều, đứng dậy, còn chủ động giơ tay để Hạ Tưởng đỡ:
- Với người trẻ tuổi mà nói, lễ mừng năm mới là phải đi xã giao, với người già mà nói, thêm một năm ít một năm. Tuy nhiên năm nay gặp được cậu, với tôi mà nói cũng là một chuyện đáng vui mừng, không đề cập tới chuyện không vui, hôm nay tôi khá là thoải mái thanh tĩnh. Được, theo ông già này đi uống hai chén.
Liên Nhược Hạm nhìn một già một trẻ chuyện trò vui vẻ từ bên ngoài trở về, vẻ mặt hai người đều thoải mái, sự lo lắng của cô đã tan biến, nghĩ đến cuối cùng Hạ Tưởng và ông nội đạt thành nhận thức chung, không còn khúc mắc.
Hạ Tưởng không cho rằng như vậy, thoải mái là bởi vì ông cụ không ngạo mạn tự đại như Ngô Tài Dương, ông còn có chút tình cảm. Nhưng hắn cũng biết, ông cụ mặt ngoài là thoải mái, thực ra vẫn cho rằng Ngô gia có thể đoạt ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, là muốn sau khi xác định được, khiến hắn thua tâm phục khẩu phục, sau đó ông cụ còn có thể nhắc lại ra vẻ đắc ý. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trong lòng Hạ Tưởng lại mơ hồ có lo lắng, mặc kệ ông cụ xuất phát từ mục đích gì muốn lôi kéo hắn, đều không phải hắn mong muốn, hắn đã kiên định một con đường, chắc chắn sẽ không thay đổi. Nếu bất hạnh bị hắn nói đúng, Ngô gia sau lần thất thủ này, Ngô Tài Dương sẽ nghĩ gì thì hắn không dám đoán, nhưng khẳng định ông cụ sẽ càng coi trọng hắn, ngược lại sẽ càng tìm cách kéo hắn tiến vào hệ thống Ngô gia. Đến lúc đó hắn nên làm thế nào đây?
Hạ Tưởng lắc đầu, đem những suy nghĩ lung tung trong đầu bỏ đi, tập trung mà cùng ông cụ uống rượu.
Ông cụ tửu lượng không lớn, lại bởi vì bác sĩ không cho uống nhiều, ông chỉ uống vào mấy chén nhỏ là thôi, lại có hứng thú cùng Hạ Tưởng tán gẫu việc nhà, nghe Hạ tưởng kể chuyện trước đây rồi đến sau khi tốt nghiệp đại học, tới huyện Bá, tổ cải tạo thôn nội đô, huyện An cùng với tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đến hiện tại Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, gần như mọi chuyện liền hỏi một lần.
Ông cụ tửu lượng không lớn, lại bởi vì bác sĩ không cho uống nhiều, ông chỉ uống vào mấy chén nhỏ là thôi, lại có hứng thú cùng Hạ Tưởng tán gẫu việc nhà, nghe Hạ tưởng kể chuyện trước đây rồi đến sau khi tốt nghiệp đại học, tới huyện Bá, tổ cải tạo thôn nội đô, huyện An cùng với tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đến hiện tại Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, gần như mọi chuyện liền hỏi một lần.
Hạ Tưởng nói thì nói, cũng không có giấu diếm gì. Hắn cũng biết lúc này là cơ hội tốt cùng ông cụ tâm sự, hiện tại hắn không lo ông cụ là nhân vật oai phong một cõi gì cả, chỉ là một ông cụ bình thường, chỉ là ông nội của Liên Nhược Hạm, chỉ là một ông cụ nói chuyện phiếm với hắn..
Liên Nhược Hạm ở một bên thấy Hạ Tưởng và ông nội trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng cũng là vô cùng vui vẻ, nghĩ đến hai người bỏ qua hiềm khích trước đây, thành bạn vong niên. Tiểu Liên Hạ cũng vui vẻ mà ở giữa Hạ Tưởng và ông cụ chạy tới chạy lui, trong chốc lát chui vào trong lòng Hạ Tưởng kêu ba ba, trong chốc lát lại chui vào trong lòng ông cụ kêu ông ngoại, người một nhà hoà thuận vui vẻ, người nhìn ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ không cho rằng có chỗ nào kỳ quái..
Thực ra trong mấy người, chỉ Hạ Tưởng hiểu rõ, giữa hắn và ông cụ, có lẽ còn cách trăm núi ngàn sông, chính xác mà nói, giữa hắn và Ngô gia, còn có một khoảng cách rất dài phải đi.
Ông cụ ngồi chơi đến hơn 9 giờ mới đi, trước khi đi còn cười ha hả mà nói với Hạ Tưởng:
- Tôi nhớ Liên Hạ, nếu không, hiện tại để tôi đem Liên Hạ theo.
Hạ Tưởng không có ý kiến, Liên Nhược Hạm cũng đồng ý, Liên Hạ lại không đồng ý rời khỏi ba mẹ. Ông cụ nghĩ đến quanh năm thời gian Liên Hạ và Hạ Tưởng ở cùng một chỗ rất ít, cũng không có miễn cưỡng, liền lên xe đi.
Ông cụ đi rồi, Liên Nhược Hạm liền cười ha hả nói với Hạ Tưởng:
- Được, có bản lĩnh, em thấy ông nội khá thích anh...
Hạ Tưởng không muốn để Liên Nhược Hạm lo lắng cái gì, liền cố ý đùa cô:
- Đó là, không nhìn xem anh là ai, anh đường đường là...
Tự khen mình còn chưa nói xong, Tiểu Liên Hạ liền đúng lúc mà chen vào một câu:
- Là ba ba!
- Đúng, đúng, anh đường đường là ba của Liên Hạ, đường đường là người đàn ông của Liên Nhược Hạm, đương nhiên phải lợi hại.
Hạ Tưởng lâm thời nói sửa lại.
- Coi như anh nói khéo, tối nay tạm tha anh một lần.
Liên Nhược Hạm hai mắt quyến rũ, nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái.
Hạ Tưởng hoảng sợ, vài ngày gần đây, Liên Nhược Hạm có chút vô độ, hắn thật là có điểm sợ cô, chẳng lẽ đêm nay còn không ngừng nghỉ?
Liên Nhược Hạm mỉm cười:
- Hiểu sai phải không? Đi, đừng cố nghĩ chuyện tốt, em đã chiều ý anh, anh để cho em nghỉ ngơi một đêm, có được hay không? Em nói đêm nay tha cho anh một lần, là chỉ buổi tối anh không cần rời giường xem Liên Hạ, em đi là được.
Hạ Tưởng yên tâm, vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm rằng giữa hai người có một số việc đúng là phải nói rõ ràng, nếu không anh chiều ý em em chiều ý anh, mỗi ngày cày cấy, cuối cùng mệt chết vẫn là đầu ngưu – người đàn ông.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của lão Cổ, lão Cổ nói Hạ Tưởng không trực tiếp đi hội trường, bởi vì Hạ Tưởng không được mời đến, chắc chắn không vào được, mà bảo Hạ Tưởng trực tiếp đến nhà đón ông đi.
Hạ Tưởng lái xe tới nhà lão Cổ, phát hiện Cổ Ngọc không ở nhà. Hoá ra Cổ Ngọc hôm nay đi gặp vài người bạn, hẹn nhau đi mua sắm, tập thể hình..v..v.. nên đi từ sáng sớm rồi.
Có Hạ Tưởng cùng đi, lão Cổ cũng không để nhân viên cảnh vệ đi theo, ngồi trên chiếc Volvo của Hạ Tưởng, chỉ dẫn Hạ Tưởng đi tới nơi nào đó mà vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên bản đồ.
Sau khi ô tô xuyên qua rất nhiều khu vực đề phòng nghiêm mật, mới đến một khu kiến trúc có vẻ cũ kỹ. Bên ngoài không có treo biển gì cả, chỉ thấy cảnh sát vũ trang đứng gác.
Ô tô Hạ Tưởng vừa tới trước cửa, còn có cảnh sát vũ trang giơ tay ngăn lại, đòi Hạ Tưởng xuất trình giấy tờ. Hạ Tưởng đương nhiên không có giấy tờ gì cả, lão Cổ ở trong xe nói một tiếng với cảnh vệ:
- Cho đi!
Cảnh vệ không dám tiến lên xem diện mạo ông, chỉ nghe thanh âm vẻ mặt liền lập tức khẩn trương, chào nghiêm, lập tức phất tay cho đi.
Sân rất lớn, khắp nơi đều là kiến trúc màu xanh xám, bình thường, hơn nữa không có nhà cao tầng, chỉ là nhà hai ba tầng, hiện ra một loại cảm giác nghiêm trang.
Sau khi đi qua vài tiểu viện, đi vào một bãi đỗ xe rộng lớn. Hạ Tưởng đỗ xe, đang muốn xuống để mở cửa cho lão Cổ, bên cạnh đi vào một xe quân sự, uy phong bát diện mà dừng ở phía bên phải, kề sát xe Hạ Tưởng chỉ 10 cm, đừng nói mở cửa, muốn lách qua cũng chẳng được.
Hạ Tưởng không khỏi có chút bực mình, xe hắn là không giấy phép, cấp bậc cũng không cao, khả năng đến những nơi này bị người xem thường cũng bình thường, nhưng làm sao có chuyện ức hiếp thế, đỗ xe kề chắn cửa, quả thực là khinh người quá đáng.
Hạ Tưởng liền tức giận nói:
- Mấy người vui lòng đỗ xe cách ra một chút, trên xe còn có người không cách nào xuống được.
Vài tên quân nhân từ trên xe nhảy xuống, người cầm đầu dáng người cao to, trên vai mang quân hàm trung tá, khá béo, đầu trọc, gã ngạo nghễ mà nhìn Hạ Tưởng vài lần, vung tay lên nói:
- Cậu đỗ xe không thẳng, tự mình dời đi là được rồi, tốn sức nói làm gì.
Hạ Tưởng không nói hai lời trở lại xe, liền khởi động ô tô, sau đó đem xe lui dịch ra, lộ cửa bên ghế phụ chỗ lão Cổ. Lão Cổ liền đẩy cửa ra, từ trên xe bước xuống, chắp tay sau lưng, vẻ mặt tức giận:
- Ai vừa nói xe của tôi phải lùi ra, uy phong không nhỏ!
Vừa rồi vài tên quân nhân thấy Hạ Tưởng nhượng bộ, liền xoay người hi hi ha ha mà đi, sau khi đi chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng lão Cổ ở sau lưng, mấy người nhìn lại, lập tức bị dọa sững sờ tại chỗ!
Gã Trung tá may vẫn nói được một ít, còn có thể miễn cưỡng đứng vững, lắp bắp mà kêu một câu:
- Thủ trưởng? Sao lại là ngài!
Vài tên cấp bậc thấp khác nhưng biết ông, đều sợ tới mức hết hồn, thậm chí có một người sợ tới mức liên tục lui về phía sau, không thấy rõ dưới chân, tự ngã mà ngồi xổm xuống dưới đất!
Lão Cổ uy phong như vậy, Hạ Tưởng lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy ông oai phong lẫm liệt, cũng là thầm giật mình, hoá ra ông thật sự là một nhân vật lợi hại, có thể khiến một trung tá sợ tới mức nói không ra, cấp bậc bên trong quân đội rất nghiêm khắc, xem ra ông cũng là một nhân vật cực kỳ uy vọng.
Lão Cổ hôm nay là muốn làm chính sự, dọa người thì bỏ qua, sẽ không cùng bọn họ tính toán đến cùng, liền giận quát một tiếng:
- Đều cút đi cho tôi!
Đám người do tên Trung tá cầm đầu, tan tác như ong vỡ tổ, đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, để cho Hạ Tưởng biết được lúc quan trọng, tiềm lực con người quả nhiên thật lớn, tên trung tá và mấy tên tiểu tử đều giống nhau, khi chạy trốn nhanh như con thỏ.
Hạ Tưởng và lão Cổ cùng nhau đi vào cửa chính hội đường, thông qua cửa kiểm tra an ninh, đi vào bên trong đại sảnh. Trong đại sảnh, kỳ thật không có chỗ thần kỳ gì, chỉ là một hội đường bố trí bình thường, bày đầy tiệc rượu, cũng có khá nhiều người đã ngồi.
Người ngồi trong tiệc rượu đều là người giả 60 tuổi trở lên, có quân nhân, có cán bộ lão thành, hơi có hương vị quân dân liên hoan. Hạ Tưởng suốt đường đi cũng không có hỏi lão Cổ cụ thể ai sẽ đến, hiện tại đã tới hội trường, hắn thấy nên hỏi một tiếng:
- Nhóm cán bộ lão thành ở đây, đều là cấp bậc gì?
- Phó bộ trở lên.
Lão Cổ khẽ gật đầu.
- Cậu khẳng định tò mò ai sẽ đến, sớm định là Tổng bí thư và Thủ tướng sẽ đến, nhưng Tổng bí thư bất ngờ có việc, khả năng sẽ không đến, nên có thể là Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra mặt.
Thủ tướng thì Hạ Tưởng đã gặp qua, Chủ tịch Quốc hội Tông Trường Quy Hạ Tưởng chỉ nhìn trên TV, còn chưa thấy người thật.
Sơ yếu lý lịch của Tông Trường Quy gần như Hạ Tưởng có thể đọc làu làu, nhưng hắn biết sơ yếu lý lịch công khai ra ngoài không có giá trị tham khảo gì, chỗ không lộ ra mới là chỗ chân chính hữu dụng. Tông Trường Quy là từ cơ sở đi bước một, gần như làm từ Bí thư Đảng ủy xã, Bí thư huyện ủy, Bí thư Thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy, gần như mỗi một cấp đều làm đến nơi đến chốn mà có chiến tích, là làm việc thực sự.
Nhưng cán bộ xuất thân bình dân cuối cùng chưa chắc đã là người phản đối thế lực gia tộc, Hạ Tưởng đối với chủ trương chính trị của lãnh đạo cấp cao không dám có kết luận. Bởi vì công bố ra ngoài biện pháp thi hành phương châm chính trị cũng tốt, là nói chuyện cũng tốt, đều đã trải qua nghệ thuật gia công tin tức, căn bản không thể phán đoán lập trường chính trị của một người.
Đối với nhân vật số một của tỉnh thành nào đó thì còn đỡ, có thể từ một số việc nhỏ hoặc biến hóa bên trong địa phương để nhìn ra phong cách chấp chính và lập trường chính trị, nhưng đối với người lãnh đạo đảng và quốc gia mà nói, yêu thích và chính trị lập trường của bọn họ, tuyệt đối sẽ không thể từ tư liệu được công bố để nhìn ra được, hơn nữa bọn họ có rất nhiều bí mật, vĩnh viễn giấu ở sau ánh sáng, không bao giờ lộ ra ngoài.
Cho dù có được nói chuyện với Tông Trường Quy không. Cho dù hôm nay chỉ được nhìn thấy ông ta từ xa, cũng là một cơ hội không tồi, Hạ Tưởng đã nghĩ, nếu đã tới thì phải an tâm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chính miệng Ngô Tài Giang nói cho ông, lúc ông bệnh tình nguy cấp, Hạ Tưởng liền ra mặt khuyên bảo Liên Nhược Hạm về nước, còn chủ động đề xuất cho Liên Hạ mang họ Ngô, chính là vì để ông vượt qua nguy hiểm, cho ông được an ủi.
Cả đời ông cụ dù tung hoành quan trường, sóng gió gập ghềnh, cũng chỉ là con người, có xúc động, có cảm tình, Hạ Tưởng âm thầm làm nhiều việc vì ông như vậy, chẳng những không cảm kích, sau khi khỏe bệnh lại ra tay chèn ép Hạ Tưởng. Làm hại Hạ Tưởng thiếu chút nữa đã mất chức, nếu mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng không thâm hậu, quan hệ vững chắc, chỉ sợ ngay cả chức Chủ tịch quận cũng không làm được.
Ngay cả như vậy, Hạ Tưởng yên lặng mà chịu đựng sự chèn ép của ông, cũng không có bảo Liên Nhược Hạm rời khỏi —— ông cụ hiểu rõ trong lòng, Liên Nhược Hạm vẫn ở lại, vẫn là Hạ Tưởng có ảnh hưởng lớn nhất, nếu Hạ Tưởng để cô rời đi, thì cô đã sớm bay trở về Mĩ.
Hạ Tưởng lấy ơn báo oán, ông cụ Ngô gia vẫn không biết Hạ Tưởng mưu đồ là gì, là mưu đồ quyền thế Ngô gia, hay là muốn từ Ngô gia được ích lợi lớn hơn nữa? Trong lòng ông khó hiểu, lại khó chịu, nên hôm nay muốn đích thân tới đây một chuyến, giáp mặt nói chuyện với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lại cự tuyệt ý tốt của ông, khiến cho trong lòng kinh ngạc một chút, Hạ Tưởng thật sự làm ơn không cần hồi báo? Hắn nhẫn nhịn bị chèn ép, để mẹ con Liên Nhược Hạm vẫn ở lại Ngô gia, chẳng lẽ thật sự không phải vì giành ích lợi lớn hơn?
Cho dù không tin, nhưng Hạ Tưởng kiên định mà cự tuyệt đề nghị của ông, để cho trong lòng ông cụ hiểu được, Hạ Tưởng không phải làm bộ, cũng không phải lấy mẹ con Liên Nhược Hạm uy hiếp, mà hắn là thật sự xuất phát từ việc để thân thể của ông hồi phục mà suy nghĩ, cái khác không nói, riêng việc hiếu thảo này, khiến cho ông cụ cảm thấy ấm áp mà lâu rồi không cảm nhận được
Một người trẻ tuổi xa lạ có một phần thật tâm với mình, hơn nữa còn không cần hồi báo, nếu là ai, cũng sẽ là thực sự cảm động.
- Cậu nói xem, vì sao cho rằng Ngô gia lấy không được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy?
Ông cụ rốt cuộc đã già, bắt đầu yếu lòng, không còn có khí phách như xưa, mà là lấy một giọng điệu bình thường như nói việc nhà, và như kiểu nói chuyện phiếm để nói về thế cục trước mắt
- Cậu cũng không rõ thực lực chân chính của Ngô gia, cũng không biết lực ảnh hưởng của Ngô gia ở trung ương, ánh mắt của cậu chỉ giới hạn ở tỉnh Yến, làm sao có khả năng đưa ra kết luận này? Tôi rất có hứng thú, đem phân tích của cậu nói ra, tôi xem xem có hợp lý hay không.
Hạ Tưởng nhạy bén phát hiện cảm xúc biến hóa của ông cụ, cùng với thái độ chuyển biến, hắn bình tĩnh, mỉm cười:
- Ông à, thực ra ông cũng có thể biết một chút, sau khi "bốn đại gia tộc" trở thành một danh xưng ước định mà thành. Mang đến cho bốn nhà nhiều lợi ích, nhưng đồng thời cây to đón gió, từ thực lực bốn nhà mà tăng cường thêm, hiện tại thế lực bốn đại gia tộc đã qua độ mở rộng, bắt đầu có năng lực ảnh hưởng đến quyết sách của trung ương và địa phương, là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.
- Với bản thân bốn đại gia tộc, tự nhiên là chuyện tốt. Nhưng với cả quốc gia và quảng đại dân chúng mà nói, cũng là chuyện xấu. Bốn đại gia tộc thế lực càng lớn mạnh, lại càng đối lập với dân chúng, lại dễ dàng làm cho lãnh đạo cấp cao cảnh giác, đồng thời, cũng sẽ khiến phần lớn cán bộ quốc gia có xuất thân bình dân bất mãn. Ngô gia làm gia tộc lớn nhất trong bốn nhà, giai đoạn hiện tại thế lực ở tỉnh Yến đã đủ khổng lồ, lại xếp vào một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, lực ảnh hưởng của Ngô gia với tỉnh Yến hết sức quan trọng, không phải kết quả mong muốn của lãnh đạo cấp cao và ba nhà kia.
Hạ Tưởng cũng biết, chắc chắn ông cụ có thể nhìn đến chỗ này, nhưng ông cụ cả đời tung hoành phong vân, đã trải qua vô số việc lớn, cũng có rất nhiều thủ đoạn, có lẽ ở trong cảm nhận của ông, ý dân mạnh không bằng cường quyền, tiếng nói phản đối không hơn được thực lực tuyệt đối.
Nhưng thời đại hiện tại không như thế, truyenfull.vn đem thế giới thu nhỏ lại thành một thôn Địa Cầu, không còn thời đại như trước đây truyền thông do tiếng nói một nhà. Ngô gia thế lớn không sai, nhưng thế lực có khổng lồ cũng không hơn được bài post hoặc là tin tức trên truyenfull.vn, dư luận chiến không chỉ là vũ khí của các địa phương. Cũng là công cụ để một vài lãnh đạo lợi dụng.
Hạ Tưởng tin, nếu thế lực bốn đại gia tộc bành trướng đến mức không thể vãn hồi, vượt qua điểm quan trọng của người nào đó ở trung ương, nói không chừng sẽ có bùng nổ một cuộc chiến dư luận, mà người khởi xướng dư luận chiến có thể là lãnh đạo cao cấp phía sau..
Thực lực tuyệt đối chỉ là một phương diện, hiện tại đã có thực lực mềm, có thực lực kinh tế, có nguyên nhân chính trị..v..v.. trước kia độc đoán mà nghe không coi tiếng nói phản đối vào đâu thì nay đã không như thế.
Đương nhiên Hạ Tưởng căn cứ tình thế trước kia chỉ là phỏng đoán ý của lãnh đạo cấp cao, nhưng hắn vừa mới cùng lão Cổ nói qua, trong lòng cũng có kết luận từ phán đoán của mình, cũng biết nhất định có lãnh đạo cấp cao muốn động thủ ngăn cản bốn đại gia tộc chiếm đoạt ích lợi từ tỉnh Yến. Tỉnh Yến cách thủ đô quá gần, chỉ cần có tin tức nhỏ gì là đã phát hiện được, hơn nữa tỉnh Yến liên quan đến an ninh của thủ đô, có lực lượng quân đội bí mật của quốc gia, lãnh đạo cấp cao, chắc chắn không cho phép bất cứ một nhà nào ở tỉnh Yến an toàn phát triển.
Kinh nghiệm giáo huấn rõ ràng trước mắt của một số tỉnh đuôi to khó vẫy như tỉnh Lĩnh Nam, Thành Đô… đều bởi vì đối kháng với trung ương mà bị tẩy trừ. Bốn đại gia tộc tuy rằng không thể so với mấy vị quan lớn cấp tỉnh không có căn cơ bị tẩy trừ, nhưng thế lực bốn đại gia tộc ở các nơi, sẽ bị trung ương tóm được một số nhược điểm mà lấy đi thế lực của vài địa phương, cũng coi như đáp trả lại.
Mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì, lãnh đạo cấp cao có người muốn ngăn cản thế lực gia tộc phát triển an toàn quyết tâm không thay đổi. Ông cụ tự nhận cả đời du ngoạn sơn thuỷ, thiên hạ đều đã đi qua, thực ra vẫn quá lạc quan với triển vọng. Chính trị trong nước có lẽ sớm muộn gì sẽ tiến vào chủ nghĩa tư bản quyền quý, nhưng không phải hiện tại. Bây giờ chưa phải lúc để thế lực gia tộc phát triển an toàn như kiểu tập đoàn tài chính của Mĩ hoàn toàn có thể thay đổi cục diện chính trị.
- Tỉnh Yến vẫn còn là tỉnh của quốc gia, không phải tỉnh Yến của một nhà nào.
Hạ Tưởng giọng điệu trầm trọng nói.
- Trong số lãnh đạo cấp cao, chín vị ủy viên thường vụ thực ra là một kiểu cân bằng, mà ở tỉnh Yến cũng đồng dạng phải duy trì một cân bằng. Ngô gia đã có hai người ở tỉnh Yến, còn muốn ba người bốn người, sẽ làm nhiều người tức giận.
Cũng may. Hạ Tưởng lời nói tuy rằng sắc bén, nhưng không có kích thích ông cụ oán giận, ông cụ chỉ có gật gật đầu:
- Lý giải của cậu không phải không có lý, tôi cũng suy xét về cân bằng thế cục. Nhưng nói cho cùng chính trị trong nước vẫn lấy thực lực là vua, đánh cờ giữa lãnh đạo cao cấp cậu không rõ lắm, không thể tránh được phán đoán sai lầm. Tuy nhiên cậu có thể đưa ra được kết luận sâu sắc như vậy, cũng không đơn giản.
Hiển nhiên ông cụ vẫn không có xem lời nói của Hạ Tưởng vào đâu, tuy nhiên ông có vẻ thoải mái rất nhiều, đứng dậy, còn chủ động giơ tay để Hạ Tưởng đỡ:
- Với người trẻ tuổi mà nói, lễ mừng năm mới là phải đi xã giao, với người già mà nói, thêm một năm ít một năm. Tuy nhiên năm nay gặp được cậu, với tôi mà nói cũng là một chuyện đáng vui mừng, không đề cập tới chuyện không vui, hôm nay tôi khá là thoải mái thanh tĩnh. Được, theo ông già này đi uống hai chén.
Liên Nhược Hạm nhìn một già một trẻ chuyện trò vui vẻ từ bên ngoài trở về, vẻ mặt hai người đều thoải mái, sự lo lắng của cô đã tan biến, nghĩ đến cuối cùng Hạ Tưởng và ông nội đạt thành nhận thức chung, không còn khúc mắc.
Hạ Tưởng không cho rằng như vậy, thoải mái là bởi vì ông cụ không ngạo mạn tự đại như Ngô Tài Dương, ông còn có chút tình cảm. Nhưng hắn cũng biết, ông cụ mặt ngoài là thoải mái, thực ra vẫn cho rằng Ngô gia có thể đoạt ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, là muốn sau khi xác định được, khiến hắn thua tâm phục khẩu phục, sau đó ông cụ còn có thể nhắc lại ra vẻ đắc ý.
Trong lòng Hạ Tưởng lại mơ hồ có lo lắng, mặc kệ ông cụ xuất phát từ mục đích gì muốn lôi kéo hắn, đều không phải hắn mong muốn, hắn đã kiên định một con đường, chắc chắn sẽ không thay đổi. Nếu bất hạnh bị hắn nói đúng, Ngô gia sau lần thất thủ này, Ngô Tài Dương sẽ nghĩ gì thì hắn không dám đoán, nhưng khẳng định ông cụ sẽ càng coi trọng hắn, ngược lại sẽ càng tìm cách kéo hắn tiến vào hệ thống Ngô gia. Đến lúc đó hắn nên làm thế nào đây?
Hạ Tưởng lắc đầu, đem những suy nghĩ lung tung trong đầu bỏ đi, tập trung mà cùng ông cụ uống rượu.
Ông cụ tửu lượng không lớn, lại bởi vì bác sĩ không cho uống nhiều, ông chỉ uống vào mấy chén nhỏ là thôi, lại có hứng thú cùng Hạ Tưởng tán gẫu việc nhà, nghe Hạ tưởng kể chuyện trước đây rồi đến sau khi tốt nghiệp đại học, tới huyện Bá, tổ cải tạo thôn nội đô, huyện An cùng với tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đến hiện tại Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, gần như mọi chuyện liền hỏi một lần.
Ông cụ tửu lượng không lớn, lại bởi vì bác sĩ không cho uống nhiều, ông chỉ uống vào mấy chén nhỏ là thôi, lại có hứng thú cùng Hạ Tưởng tán gẫu việc nhà, nghe Hạ tưởng kể chuyện trước đây rồi đến sau khi tốt nghiệp đại học, tới huyện Bá, tổ cải tạo thôn nội đô, huyện An cùng với tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đến hiện tại Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, gần như mọi chuyện liền hỏi một lần.
Hạ Tưởng nói thì nói, cũng không có giấu diếm gì. Hắn cũng biết lúc này là cơ hội tốt cùng ông cụ tâm sự, hiện tại hắn không lo ông cụ là nhân vật oai phong một cõi gì cả, chỉ là một ông cụ bình thường, chỉ là ông nội của Liên Nhược Hạm, chỉ là một ông cụ nói chuyện phiếm với hắn..
Liên Nhược Hạm ở một bên thấy Hạ Tưởng và ông nội trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng cũng là vô cùng vui vẻ, nghĩ đến hai người bỏ qua hiềm khích trước đây, thành bạn vong niên. Tiểu Liên Hạ cũng vui vẻ mà ở giữa Hạ Tưởng và ông cụ chạy tới chạy lui, trong chốc lát chui vào trong lòng Hạ Tưởng kêu ba ba, trong chốc lát lại chui vào trong lòng ông cụ kêu ông ngoại, người một nhà hoà thuận vui vẻ, người nhìn ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ không cho rằng có chỗ nào kỳ quái..
Thực ra trong mấy người, chỉ Hạ Tưởng hiểu rõ, giữa hắn và ông cụ, có lẽ còn cách trăm núi ngàn sông, chính xác mà nói, giữa hắn và Ngô gia, còn có một khoảng cách rất dài phải đi.
Ông cụ ngồi chơi đến hơn 9 giờ mới đi, trước khi đi còn cười ha hả mà nói với Hạ Tưởng:
- Tôi nhớ Liên Hạ, nếu không, hiện tại để tôi đem Liên Hạ theo.
Hạ Tưởng không có ý kiến, Liên Nhược Hạm cũng đồng ý, Liên Hạ lại không đồng ý rời khỏi ba mẹ. Ông cụ nghĩ đến quanh năm thời gian Liên Hạ và Hạ Tưởng ở cùng một chỗ rất ít, cũng không có miễn cưỡng, liền lên xe đi.
Ông cụ đi rồi, Liên Nhược Hạm liền cười ha hả nói với Hạ Tưởng:
- Được, có bản lĩnh, em thấy ông nội khá thích anh...
Hạ Tưởng không muốn để Liên Nhược Hạm lo lắng cái gì, liền cố ý đùa cô:
- Đó là, không nhìn xem anh là ai, anh đường đường là...
Tự khen mình còn chưa nói xong, Tiểu Liên Hạ liền đúng lúc mà chen vào một câu:
- Là ba ba!
- Đúng, đúng, anh đường đường là ba của Liên Hạ, đường đường là người đàn ông của Liên Nhược Hạm, đương nhiên phải lợi hại.
Hạ Tưởng lâm thời nói sửa lại.
- Coi như anh nói khéo, tối nay tạm tha anh một lần.
Liên Nhược Hạm hai mắt quyến rũ, nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái.
Hạ Tưởng hoảng sợ, vài ngày gần đây, Liên Nhược Hạm có chút vô độ, hắn thật là có điểm sợ cô, chẳng lẽ đêm nay còn không ngừng nghỉ?
Liên Nhược Hạm mỉm cười:
- Hiểu sai phải không? Đi, đừng cố nghĩ chuyện tốt, em đã chiều ý anh, anh để cho em nghỉ ngơi một đêm, có được hay không? Em nói đêm nay tha cho anh một lần, là chỉ buổi tối anh không cần rời giường xem Liên Hạ, em đi là được.
Hạ Tưởng yên tâm, vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm rằng giữa hai người có một số việc đúng là phải nói rõ ràng, nếu không anh chiều ý em em chiều ý anh, mỗi ngày cày cấy, cuối cùng mệt chết vẫn là đầu ngưu – người đàn ông.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của lão Cổ, lão Cổ nói Hạ Tưởng không trực tiếp đi hội trường, bởi vì Hạ Tưởng không được mời đến, chắc chắn không vào được, mà bảo Hạ Tưởng trực tiếp đến nhà đón ông đi.
Hạ Tưởng lái xe tới nhà lão Cổ, phát hiện Cổ Ngọc không ở nhà. Hoá ra Cổ Ngọc hôm nay đi gặp vài người bạn, hẹn nhau đi mua sắm, tập thể hình..v..v.. nên đi từ sáng sớm rồi.
Có Hạ Tưởng cùng đi, lão Cổ cũng không để nhân viên cảnh vệ đi theo, ngồi trên chiếc Volvo của Hạ Tưởng, chỉ dẫn Hạ Tưởng đi tới nơi nào đó mà vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên bản đồ.
Sau khi ô tô xuyên qua rất nhiều khu vực đề phòng nghiêm mật, mới đến một khu kiến trúc có vẻ cũ kỹ. Bên ngoài không có treo biển gì cả, chỉ thấy cảnh sát vũ trang đứng gác.
Ô tô Hạ Tưởng vừa tới trước cửa, còn có cảnh sát vũ trang giơ tay ngăn lại, đòi Hạ Tưởng xuất trình giấy tờ. Hạ Tưởng đương nhiên không có giấy tờ gì cả, lão Cổ ở trong xe nói một tiếng với cảnh vệ:
- Cho đi!
Cảnh vệ không dám tiến lên xem diện mạo ông, chỉ nghe thanh âm vẻ mặt liền lập tức khẩn trương, chào nghiêm, lập tức phất tay cho đi.
Sân rất lớn, khắp nơi đều là kiến trúc màu xanh xám, bình thường, hơn nữa không có nhà cao tầng, chỉ là nhà hai ba tầng, hiện ra một loại cảm giác nghiêm trang.
Sau khi đi qua vài tiểu viện, đi vào một bãi đỗ xe rộng lớn. Hạ Tưởng đỗ xe, đang muốn xuống để mở cửa cho lão Cổ, bên cạnh đi vào một xe quân sự, uy phong bát diện mà dừng ở phía bên phải, kề sát xe Hạ Tưởng chỉ 10 cm, đừng nói mở cửa, muốn lách qua cũng chẳng được.
Hạ Tưởng không khỏi có chút bực mình, xe hắn là không giấy phép, cấp bậc cũng không cao, khả năng đến những nơi này bị người xem thường cũng bình thường, nhưng làm sao có chuyện ức hiếp thế, đỗ xe kề chắn cửa, quả thực là khinh người quá đáng.
Hạ Tưởng liền tức giận nói:
- Mấy người vui lòng đỗ xe cách ra một chút, trên xe còn có người không cách nào xuống được.
Vài tên quân nhân từ trên xe nhảy xuống, người cầm đầu dáng người cao to, trên vai mang quân hàm trung tá, khá béo, đầu trọc, gã ngạo nghễ mà nhìn Hạ Tưởng vài lần, vung tay lên nói:
- Cậu đỗ xe không thẳng, tự mình dời đi là được rồi, tốn sức nói làm gì.
Hạ Tưởng không nói hai lời trở lại xe, liền khởi động ô tô, sau đó đem xe lui dịch ra, lộ cửa bên ghế phụ chỗ lão Cổ. Lão Cổ liền đẩy cửa ra, từ trên xe bước xuống, chắp tay sau lưng, vẻ mặt tức giận:
- Ai vừa nói xe của tôi phải lùi ra, uy phong không nhỏ!
Vừa rồi vài tên quân nhân thấy Hạ Tưởng nhượng bộ, liền xoay người hi hi ha ha mà đi, sau khi đi chưa được mấy bước liền nghe thấy tiếng lão Cổ ở sau lưng, mấy người nhìn lại, lập tức bị dọa sững sờ tại chỗ!
Gã Trung tá may vẫn nói được một ít, còn có thể miễn cưỡng đứng vững, lắp bắp mà kêu một câu:
- Thủ trưởng? Sao lại là ngài!
Vài tên cấp bậc thấp khác nhưng biết ông, đều sợ tới mức hết hồn, thậm chí có một người sợ tới mức liên tục lui về phía sau, không thấy rõ dưới chân, tự ngã mà ngồi xổm xuống dưới đất!
Lão Cổ uy phong như vậy, Hạ Tưởng lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy ông oai phong lẫm liệt, cũng là thầm giật mình, hoá ra ông thật sự là một nhân vật lợi hại, có thể khiến một trung tá sợ tới mức nói không ra, cấp bậc bên trong quân đội rất nghiêm khắc, xem ra ông cũng là một nhân vật cực kỳ uy vọng.
Lão Cổ hôm nay là muốn làm chính sự, dọa người thì bỏ qua, sẽ không cùng bọn họ tính toán đến cùng, liền giận quát một tiếng:
- Đều cút đi cho tôi!
Đám người do tên Trung tá cầm đầu, tan tác như ong vỡ tổ, đảo mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, để cho Hạ Tưởng biết được lúc quan trọng, tiềm lực con người quả nhiên thật lớn, tên trung tá và mấy tên tiểu tử đều giống nhau, khi chạy trốn nhanh như con thỏ.
Hạ Tưởng và lão Cổ cùng nhau đi vào cửa chính hội đường, thông qua cửa kiểm tra an ninh, đi vào bên trong đại sảnh. Trong đại sảnh, kỳ thật không có chỗ thần kỳ gì, chỉ là một hội đường bố trí bình thường, bày đầy tiệc rượu, cũng có khá nhiều người đã ngồi.
Người ngồi trong tiệc rượu đều là người giả 60 tuổi trở lên, có quân nhân, có cán bộ lão thành, hơi có hương vị quân dân liên hoan. Hạ Tưởng suốt đường đi cũng không có hỏi lão Cổ cụ thể ai sẽ đến, hiện tại đã tới hội trường, hắn thấy nên hỏi một tiếng:
- Nhóm cán bộ lão thành ở đây, đều là cấp bậc gì?
- Phó bộ trở lên.
Lão Cổ khẽ gật đầu.
- Cậu khẳng định tò mò ai sẽ đến, sớm định là Tổng bí thư và Thủ tướng sẽ đến, nhưng Tổng bí thư bất ngờ có việc, khả năng sẽ không đến, nên có thể là Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra mặt.
Thủ tướng thì Hạ Tưởng đã gặp qua, Chủ tịch Quốc hội Tông Trường Quy Hạ Tưởng chỉ nhìn trên TV, còn chưa thấy người thật.
Sơ yếu lý lịch của Tông Trường Quy gần như Hạ Tưởng có thể đọc làu làu, nhưng hắn biết sơ yếu lý lịch công khai ra ngoài không có giá trị tham khảo gì, chỗ không lộ ra mới là chỗ chân chính hữu dụng. Tông Trường Quy là từ cơ sở đi bước một, gần như làm từ Bí thư Đảng ủy xã, Bí thư huyện ủy, Bí thư Thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy, gần như mỗi một cấp đều làm đến nơi đến chốn mà có chiến tích, là làm việc thực sự.
Nhưng cán bộ xuất thân bình dân cuối cùng chưa chắc đã là người phản đối thế lực gia tộc, Hạ Tưởng đối với chủ trương chính trị của lãnh đạo cấp cao không dám có kết luận. Bởi vì công bố ra ngoài biện pháp thi hành phương châm chính trị cũng tốt, là nói chuyện cũng tốt, đều đã trải qua nghệ thuật gia công tin tức, căn bản không thể phán đoán lập trường chính trị của một người.
Đối với nhân vật số một của tỉnh thành nào đó thì còn đỡ, có thể từ một số việc nhỏ hoặc biến hóa bên trong địa phương để nhìn ra phong cách chấp chính và lập trường chính trị, nhưng đối với người lãnh đạo đảng và quốc gia mà nói, yêu thích và chính trị lập trường của bọn họ, tuyệt đối sẽ không thể từ tư liệu được công bố để nhìn ra được, hơn nữa bọn họ có rất nhiều bí mật, vĩnh viễn giấu ở sau ánh sáng, không bao giờ lộ ra ngoài.
Cho dù có được nói chuyện với Tông Trường Quy không. Cho dù hôm nay chỉ được nhìn thấy ông ta từ xa, cũng là một cơ hội không tồi, Hạ Tưởng đã nghĩ, nếu đã tới thì phải an tâm.