Thuyền không lớn, ở ngay giữa sông, có chút cảm giác sâu xa ít người hiểu, bởi vì xung quanh không hề có chiếc thuyền nào khác, hơn nữa không gian trong thuyền hơi chật hẹp không tiện chuyển động, cũng may trong thuyền được thiết kế cũng không tệ, thoải mái mà ấm áp, Hạ Tưởng liền ngã người dựa vào thành ghế, cùng nói chuyện với Nguyên Minh Lượng.
Nguyên Minh Lượng vẻ mặt mỉm cười, cố sức tỏ ra vẻ vừa nhiệt thành lại có sự tự tôn đúng mức. Thân là nhà đầu tư lớn nhất quận Hạ Mã, về lý sẽ là người được nhân vật số một trong đảng chính quận Hạ Mã hoan nghênh nhất, đồng thời cũng cần được tôn trọng và trọng đãi thích hợp.
Cười thì cười, câu nói "cùng một chiếc thuyền" của Hạ Tưởng vừa rồi vẫn khiến Nguyên Minh Lượng trong lòng hoảng sợ, vừa đúng lúc trên sông thổi đến đến một luồng gió lạnh, y lại ngồi ngay chỗ cửa sổ mở liền cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
Hạ Tưởng là có ý gì? Cái gì gọi là ngồi cùng một thuyền?
Đương nhiên Nguyên Minh Lượng rất muốn đem lời nói của Hạ Tưởng xem là một câu nói vô tâm, bởi vì lúc này hai người quả thật đang ngồi chung một thuyền. Nhưng Nguyên Minh Lượng có tính đa nghi bẩm sinh, lại bởi vì trong lòng cất giấu một bí mật to lớn nên khó tránh khỏi đa nghi, y vốn định tự khuyên mình không nên nghi ngờ lung tung nhưng nghĩ tới thủ đoạn của Hạ Tưởng, trong lòng lại không khỏi suy đoán lung tung, chẳng lẽ Hạ Tưởng đã nhận ra điều gì?
Không thể nào, theo như lời Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng có thông minh đi nữa cũng không phải toàn tài, có lẽ hắn có tài về đấu tranh chính trị, thêu dệt mạng lưới quan hệ hắn cũng có thủ đoạn hơn người nhưng chính trị là chính trị, kinh tế là kinh tế, không thể hoàn toàn nhập lại làm một mà nói. Có đôi khi, sự tình trên kinh tế càng khó thao túng, cũng cần phải có tầm mắt nhìn xa trông rộng nữa, đồng thời cũng không phải chỉ cần có thủ đoạn là có thể thành công, còn phải xem ai có thể tìm đúng bối cảnh thị trường.
Cho dù là Bí thư Thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy cũng không thể thao túng thị trường, không thể gây mây mưa thất thường trong con nước lớn thị trường, nếu không thì sẽ không có thành phố nghèo, tỉnh nghèo nữa. Chính trị là không thể thay đổi được kết cấu và hoạt động bình thường của kinh tế, tất cả quốc gia trên thế giới đều có chính trị gia nhưng không phải tất cả quốc gia đều có nhà kinh tế học, đều có nhà doanh nghiệp nổi tiếng.
Tầm mắt của chính trị gia rất dễ bị hạn chế bởi cấp bậc bản thân và giới hạn của khu vực, như Bí thư Quận ủy không có tầm mắt nắm giữ bao quát như Bí thư Thành ủy, mà Bí thư Thành ủy lại không có khí thế chỉ điểm toàn bộ tỉnh của Bí thư Tỉnh ủy.
Trái lo phải nghĩ một hồi, Nguyên Minh Lượng lại yên lòng, cảm thấy mình đang là thần hồn nát thần tính, Hạ Tưởng nhiều lắm chỉ là một chàng thanh niên 29 tuổi, là một Bí thư Quận ủy cấp bậc không cao, sao hắn có thể có tầm mắt vượt qua thành phố Yến?
Nguyên Minh Lượng cười thầm, luôn tự mình dọa mình, sao lại có thể bị một câu nói đùa của Hạ Tưởng hù dọa tới mức kinh hồn bạt vía cả buổi? Đúng là càng sống càng thoái lui, dù gì cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, sao có thể bị một chàng thanh niên nhỏ hơn mình một nửa số tuổi làm cho hết hồn hêt vía?
Cũng may Hạ Tưởng sau khi nói xong lại xem như không có việc gì xảy ra rồi thảo luận về sự thích thú trên nhà hàng nổi, khiến cho Nguyên Minh Lượng hoàn toàn yên tâm.
- Nhà hàng nổi có chút thú vị chính là mùa đông ở trên du thuyền ăn cơm phí tổn hơi nhiều một chút. Một chiếc tàu thế này phải có hệ thống sưởi, phải có phòng, sửa chữa lại ít nhất cũng phải tốn 30 ngàn, sửa hết mười chiếc thì là 300 ngàn. Một bữa cơm tính theo giờ, du thuyền nhà hàng tới mùa hè là mùa đông khách, cần phải có mức tiêu phí thấp nhất mới có thể có lời.
Hạ Tưởng đã nhạy bén nắm bắt được cảm xúc dao động của Nguyên Minh Lượng từ sự thay đổi vẻ mặt của y, trong lòng cười thầm và cũng không tiếp tục dò xét y mà là kịp thời chuyển đề tài.
- Tuy nhiên theo tôi phỏng chừng, đến mùa hè, một chiếc du thuyền nhà hàng phải có mức chi tiêu thấp nhất cũng phải là 500 tệ mới được... Quận Hạ Mã về sau sẽ vì sông Hạ Mã mà sẽ xuất hiện nhiều điều mới lạ, cùng với số người tràn vào quận Hạ Mã càng ngày càng đông, quận Hạ Mã sẽ trở thành một quận có vật giá cao nhất trong thành phố Yến.
Lời nói Hạ Tưởng không phải là bắn tên không đích mà là mượn du thuyền nhà hàng để đề cập vật giá leo thang, từ đó từ từ dẫn dắt ý nghĩ của Nguyên Minh Lượng tới gần thị trường bất động sản. Hắn cũng biết Nguyên Minh Lượng mời hắn ăn cơm, mặt ngoài là gắn kết tình cảm, trên thực tế là có liên quan đến chính sách của quận Hạ Mã vào năm sau.
Chính sách đã được lập định từ trước tết Nguyên Đán nhưng chính sách là chính sách, cụ thể có được thiết thực chấp hành hay không thì phải xem quyết tâm của Bí thư Quận ủy hắn đây có được bao nhiêu.
- Với mức thu nhập trung bình của cư dân thành phố Yến, 500 tệ một bữa cơm có phải quá mắc hay không?
Nguyên Minh Lượng thử thăm dò hỏi, y cũng biết hiện tại cư dân thành phố Yến thu nhập bình quân hàng tháng chỉ khoảng 1000 tệ.
- Thành phố Yến là một thành thị tiềm tàng dân giàu có, rất nhiều người nhìn qua thì ăn mặc bình thường, đồ dùng cũng bình thường nhưng trên thực tế lại hoàn toàn là người có tiền.
Hạ Tưởng thấy nồi lẩu đã sôi liền gắp một ít thịt thả vào, vừa đảo vừa nói;
- Có một số địa phương nhìn qua rất giàu sang, trên thực tế trong tay dân chúng không có được bao nhiêu tiền. Có một số địa phương nhìn qua hơi nghèo nàn, ví dụ như không có nhà cao cửa rộng, không có ô tô sang trọng, nhưng trên thực tế trong tay người dân đều có tiền dư dã. Quan niệm tiêu dùng không giống nhau dẫn đến hình tượng bên ngoài có khác biệt to lớn, có một số người ở địa phương thích che dấu sự giàu có, có một số người ở địa phương thích phơi bày sự giàu có…
Thành phố Yến là một thành thị khiêm tốn, bởi vì người thành phố Yến là một đám người khiêm tốn. Hạ Tưởng cũng thấy qua những người ở các nơi có phong tục và tập quán khác nhau, có người ở một số nới vừa ra khỏi cửa thì ăn mặc sang trọng, trang phục trang sức cự kỳ tinh xảo, hơn nữa trên người đều là hàng hiệu, nhưng trên thực tế nếu tới nhà anh ta sẽ phát hiện trong nhà lung tung lộn xộn, chẳng những vừa bẩn vừa lộn xộn, hơn nữa không có món đồ nào đáng giá, có thể nói gần như toàn bộ gia sản đều mặc ở trên người, chỉ chói lọi ở bên ngoài mà thôi!
Còn có người ở một số nơi có lẽ nhìn qua rất đỗi bình thường, mặc quần áo cũng không cầu kỳ nhưng trong nhà lại là vô cùng xa hoa, thậm chí có thể dùng trang hoàng lộng lẫy để hình dung.
Thổ nhưỡng thế nào thì nuôi người thế đó, người thành phố Yến bình thường về nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại từ trước đến nay đều rất tiết kiệm, không quá chú trọng, nhưng khi mua những món đồ lớn ví dụ như mua nhà ở, lúc kết hôn đều ra tay rất xa xỉ, bởi vì bình thường khoản tiền tiết kiệm dư dã, gặp chuyện lớn thì rất hào phóng. Nếu bình thường quen tiêu xài phung phí thì khi có việc cũng không còn tiền để dùng.
Điểm đặc sắc của người Thành phố Yến là không thích ăn mặc, không thích hàng hiệu nhưng thích ăn chơi, bởi vậy quán ăn ở thành phố Yến vô cùng thịnh vượng. Cùng phát triển đồng thời với quán ăn là phòng tắm hơi, thời điểm hưng thịnh nhất thì tất cả phố lớn ngõ nhỏ ở Thành phố Yến phân bố rất nhiều trung tâm tắm hơi lớn nhỏ, gần như trở thành một cảnh tượng của thành phố Yến, ngay lúc đó Thị trưởng thành phố Yến thậm chí muốn biến thành phố Yến thành thủ đô tắm hơi của Trung Quốc.
Sau lại vì trung tâm tắm hơi có quá nhiều khu vực đèn mờ nên sau khi Bắc Kinh đóng cửa khu vui chơi giải trí quy mô lớn nào đó, thì việc thành phố Yến đề nghị tạo ra thủ đô tắm hơi cũng liền như bào thai chết từ trong bụng, không giải quyết được gì. Tuy nhiên mặc dù như thế, khí thế xa hoa, cao cấp của trung tâm tắm hơi ở thành phố Yến vẫn là đứng đầu toàn quốc. Hạ Tưởng kiếp trước cũng đi qua rất nhiều địa phương trong cả nước, bất kể là thành thị phía nam phát đạt, hay là ở Bắc Kinh, hoặc là tỉnh Lân gần đó, thì trung tâm tắm hơi những nơi đó mà đem so với trung tâm tắm hơi ở thành phố Yến là không thể sánh nổi, cho dù là mức độ sang trọng hay là chất lượng phục vụ đều có mức chênh lệch to lớn.
Tuy rằng không thể nói thành phố Yến là thành thị đặc biệt tiềm tàng dân giàu, nhưng cư dân thành phố Yến có khả năng chịu đựng lớn, đợi đến đời sau khi giá nhà tăng lên đến hơn 5000 một m2, lúc ấy cư dân thành phố Yến thu nhập hàng tháng cũng chỉ khoảng 2000 tệ nhưng mức tiêu thụ bất động sản ở thành phố Yến vẫn gia tăng trong ổn định. Thành phố Yến không phải thành phố du lịch, lại không phải là thành phố nhỏ thích hợp dưỡng già, có rất ít người ngoài vùng vào mua, trên cơ bản đều là người tiêu dùng bản địa mua lại.
Một câu "tiềm tàng dân giàu" của Hạ Tưởng khiến trong lòng Nguyên Minh Lượng vui sướng, y không ngại xa ngàn dặm đến thành phố Yến, không chỉ để ý nguồn tài nguyên chính trị của Phó Tiên Phong, cùng với sự tiềm tàng giàu có và sự khiêm tốn của người dân thành phố Yến, đương nhiên cũng là vì sự khởi công xây dựng của quận Hạ Mã có thể mang đến sự bùng nổ tăng vọt của thị trường bất động sản.
Nguyên Minh Lượng đã nghiên cứu qua, đây là một thành thị thiếu nước, dân thành phố đặc biệt khao khát sự ẩm ướt. công trình bộ mặt không hoàn thiện của thành phố Yến là sông Bách Tính hiện tại tuy trở thành con kênh thối nhưng dọc hai bên sông Bách Tính lại dựng lên không ít công viên và khu chung cư, công viên thì khoan hãy nói, các khu chung cư đều bởi vì có sông Bách Tính, chẳng những đặt một số tên hơi khoa trương như là: Thủy Vân Gian, Dương Quang Thủy Ngạn, Thủy Tạ Hoa Đô v.v…, hơn nữa thị trường tiêu thụ cực tốt, kiếm được bộn tiền.
Dù rằng sau này sông Bách Tính nào là tắt nước, nào là trở thành nước cống, nào là trở thành chỗ nuôi muỗi vào mùa hè, các khu chung cư hai bên đều trở thành trò cười, cho nên Thủy Vân Gian bị người ta đặt là bụi bẩn gian, cái gọi là Dương Quang Thủy Ngạn bị đổi thành ống cống Dương Quang, còn Thủy Tạ Hoa Đô cũng bị mọi người châm chọc là nước thối hoa tàn... Nhưng mặc kệ như thế nào, nhà đầu tư phát triển vào lúc ấy cũng đã kiếm đủ tiền.
Sông Hạ Mã so với sông Bách Tính thì khác một trời một vực. Sông Hạ Mã nước sông mênh mông cuồn cuộn, rộng trên trăm mét, dài trên trăm km, hoàn toàn có khí thế của một con sông nhỏ, hoàn toàn có thể trở thành một vành đai xanh ở một thành phố phương bắc khô hạn như thành phố Yến, vành đai xanh chính là vành đai kinh tế, nhất là duy nhất chỉ có quận Hạ Mã có sông Hạ Mã, khẳng định có thể mượn lợi thế của sông Hạ Mã nhảy vọt trở thành một quận mới có sức sống và tiềm lực giàu có nhất của thành phố Yến.
Cũng sẽ trở thành mồi lửa châm nóng thị trường bất động sản thành phố Yến.
Dương quang thủy ngạn và thủy vân gian thật sự chỉ có tại hai bên sông Hạ Mã, muốn không phát đạt cũng khó. Hơn nữa trong tết Nguyên Minh Lượng đã tới Bắc Kinh một chuyến, cũng ngầm dò hỏi thị trường bất động sản Bắc Kinh, ngay cả đến Bắc Kinh cũng không có được dòng sông rộng lớn hùng mạnh như ở sông Hạ Mã, có thể nói toàn bộ tỉnh Yến tính cả Bắc Kinh trong đó, sông Hạ Mã là một con sông nằm trong thành phố lớn nhất.
Nguyên Minh Lượng ở lại Bắc Kinh vài ngày, càng thêm kiên định lòng tin phải tỉ mỉ bố cục ở quận Hạ Mã, đồng thời, y lại làm việc với Phó Tiên Phong, ở Bắc Kinh triển khai một loạt công tác, gặp mặt, bàn bạc, hợp tác và đàm phán, tóm lại khiến cho nền móng của y làm cho vững chắc hơn, cũng khiến y hiểu biết thêm về thực lực chính trị hùng hậu và mạng lưới quan hệ thâm hậu của Phó Tiên Phong ở Bắc Kinh.
Nguyên Minh Lượng về thành phố Yến sớm hơn Hạ Tưởng một ngày, y hỏi thăm trước và biết hôm nay Hạ Tưởng trực ban, cũng thấy nhà hàng nổi mới mở ở sông Hạ Mã liền cố ý mời Hạ Tưởng họp mặt, tính toán thời gian thì cũng nên cùng Hạ Tưởng mặt đối mặt lần nữa.
Mặt đối mặt chưa chắc có thể đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng không mặt đối mặt thì nhất định không có cơ hội đạt tới hiệu quả.
Nguyên Minh Lượng vớt một miếng thịt dê, chấm chút nước chấm, đưa vào miệng:
- Cũng được, mùi vị cũng khá, hẳn là thịt dê của Nội Mông Cổ.
Y lại gắp thêm một miếng đậu hủ.
- Dân Thành phố Yến thích ăn uống tôi hoàn toàn hiểu thấu, chính là thời gian gần đây ở quận Hạ Mã, quán ăn mới mở không có tới 100 cũng có vài chục căn, tỉ lệ sống sót rất cao, có một số quán ăn nhìn qua có cấp bậc không có đặc sắc cũng có thể sống sót, chứng minh "dân dĩ thực vi thiên" (dân coi cái ăn bằng trời) là một đạo lý không thể bàn cãi. Tuy nhiên Bí thư Hạ nói thành phố Yến là một thành phố tiềm tàng sự giàu có, tôi đến thành phố Yến thời gian còn ngắn, cảm thấy người dân thành phố Yến thích ăn ham chơi, những mặt khác thật sự vẫn chưa thấy được người dân thành phố Yến có tiền dư dã trong tay.
Đã đến lúc thăm dò rồi? Hạ Tưởng biết rằng Nguyên Minh Lượng sớm muộn gì sẽ dẫn đề tài tới việc giá nhà gia tăng và năng lực chịu đựng của người dân, cũng là muốn mượn cớ để thăm dò ý tứ của hắn.
Hạ Tưởng liền ha hả cười:
- Dân Thành phố Yến khá thờ ơ đối với hàng hiệu, cho nên tại thành phố Yến không có trung tâm thương mại quá cao cấp, có một cửa hàng Thời Trang Hàng Hiệu mở một thời gian cũng đóng cửa, chứng minh con người thành phố Yến đều thuộc loại tính cách khiêm tốn thiết thực. Tuy nhiên người dân ở thành phố Yến bình thường đều tiết kiệm, hầu hết đều có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, vẫn là có một khả năng mua sắm nhất định. Nguồn truyện:
- Ha ha…
Nguyên Minh Lượng bật cười ha hả, tiếp tục vừa ăn vừa nói:
- Không dối gạt Bí thư Hạ, tôi vừa mới mua một căn biệt thự, hiện tại đang muốn bán ra, giá nhà tăng không ít, hiện tại bán ra có thể kiếm được khoản nhỏ.
Hạ Tưởng thấy Nguyên Minh Lượng đã nhập đề, cũng liền cười nói:
- Tôi nghĩ ông Nguyên đây không đến mức để ý chút tiền ít ỏi này, chủ yếu là nếu bây giờ ông bán đi căn nhà rồi đi mua lại căn mới cũng không có lời, hơn nữa căn cứ vào tốc độ giá nhà tăng cao, sang năm còn tiến thêm một bước khống chế đất, giá nhà hẳn là còn có thể...
Hạ Tưởng làm bộ nói lỡ lời, phất tay tự giễu mà cười:
- Ăn cơm, ăn cơm, đừng nói nữa, hương vị lẩu của nhà hàng này cũng được, có thể đem so với Tiểu Phì Dương
Nguyên Minh Lượng là người lão luyện, tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục nói về đề tài mới rồi, cũng liền tiếp lời Hạ Tưởng:
- Nguyên liệu của Tiểu Phì Dương cũng khá, chỉ là quá nhiều dầu mỡ, ăn vào dễ bị tiêu chảy, nguyên liệu của lẩu nên thanh đạm một chút mới tốt, bây giờ người ta ăn đồ gì cũng quá nhiều chất béo, không có lợi cho sức khỏe.
Hạ Tưởng mỉm cười, bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, liền hỏi:
- Sân golf của Thương mại Trường Cơ khi nào thì bắt đầu khởi công? Quận Hạ Mã chỉ có một sân golf của Tập đoàn Đạt Tài, không đủ thỏa mãn nhu cầu của thị trường, nếu sân golf bên Thương mại Trường Cơ có thể khởi công, tôi cam đoan Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận sẽ chiếu cố đến tất cả các khía cạnh.
Nguyên Minh Lượng cũng không nghĩ đến Hạ Tưởng đột nhiên giữa chừng lại nhắc tới vấn đề sân golf. Nói thật, y gần như đã quên mất khu đất sân golf, dù gì thì cũng đã tốn mấy trăm triệu nhưng hiện tại đất tăng giá, y cũng không cảm thấy là lãng phí, ngồi chờ tăng giá cũng tốt. Hạ Tưởng thình lình nhắc tới, tay y vừa định giơ chén rượu lên lại từ từ buông xuống.
- Không dối gạt lãnh đạo, hôm nay tôi mời ngài ăn cơm chính là muốn nói về vấn đề đất sân golf.
Nguyên Minh Lượng phản ứng cũng khá nhanh, trong nháy mắt đã nghĩ ra sách lược đối đáp lại.
- Thương mại Trường Cơ quyết định đầu tư siêu thị cỡ lớn ở quận Hạ Mã, kế hoạch sân golf sẽ tạm thời gác lại
Hạ Tưởng đối với quyết định của Nguyên Minh Lượng từ chối cho ý kiến, lại hỏi:
- Cụ thể có kế hoạch gì, nói nghe thử.
- Quận Hạ Mã là quận mới, các cơ sở hạ tầng còn chưa hoàn thiện lắm, sân golf là nơi chi tiêu cao cấp, trong khoảng thời gian ngắn quận Hạ Mã vẫn chưa thể hình thành thị trường tiêu dùng cao cấp, nhưng siêu thị lại là công trình cần thiết cho nơi đông người. Tôi quyết định đem đất sân golf vốn có sửa thành siêu thị cỡ lớn, chuẩn bị năm sau thì đưa lên Ủy ban nhân dân quận xin lập dự án...
- Nguyên tắc của tôi là không can thiệp vào ý tưởng kinh doanh của doanh nghiệp, đầu tư siêu thị cũng là một ý tưởng không tồi, tôi không có ý kiến.
Hạ Tưởng bày tỏ thái độ, hắn đối với cách nói thay đổi kế hoạch muốn đầu tư siêu thị của Nguyên Minh Lượng cũng không ôm hy vọng gì nhiều, cho rằng Nguyên Minh Lượng cũng chỉ là lại ra một đòn gió nữa mà thôi.
- Công việc cụ thể ông trực tiếp tìm đồng chí Lý Hàm thương lượng, đơn xin phê duyệt và lập dự án đều là công việc bên chính quyền.
- Điều này thì tôi rõ, đơn xin phê duyệt và lập dự án là chuyện nhỏ, tôi chủ yếu là muốn mời Bí thư Hạ phát biểu một chút ý kiến chỉ đạo, phân tích một cách khách quan về triển vọng thị trường siêu thị.
Nguyên Minh Lượng lại lần nữa nâng ly rượu lên, kính Hạ Tưởng một ly, đồng thời không để lỡ cơ hội nịnh bợ một chút.
- Sớm đã nghe qua Bí thư Hạ có tầm mắt hơn người, có thể nắm bắt chuẩn xác mạch đập thị trường, xin được lãnh đạo chỉ điểm.
Lấy siêu thị để nói bóng nói gió về dự đoán của hắn đối với thị trường bất động sản quận Hạ Mã, Nguyên Minh Lượng thật đúng là một người có cơ mưu khắp mọi mặt, Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, suy nghĩ một hồi rồi cùng Nguyên Minh Lượng nhẹ nhàng cụng ly, rồi nói:
- Theo dự tính lạc quan, quận Hạ Mã năm 2004 sẽ có 50 đến 100 ngàn người tràn vào, có hơn 20 khu chung cư xây dựng hoàn tất, có thể bố trí việc làm cho hơn 50 ngàn người, cộng thêm việc lần lượt bắt đầu tái định cư và những người mua nhà ở quận Hạ Mã, đến cuối năm 2004, nhân khẩu sống ở quận Hạ Mã sẽ vượt mức 200 ngàn người. Bình thường mà nói, một khu tập trung 50 ngàn người thì có thể khiến một siêu thị cỡ lớn có lời, quận Hạ Mã ở năm 2004 cần bốn năm căn siêu thị cỡ lớn, đương nhiên đây chỉ là dự đoán chung chung, là dựa theo tiến triển bình thường mà tính thôi, nếu thị trường bất động sản phát triển như hình thức giếng phun, nói không chừng đến cuối năm quận Hạ Mã sẽ vượt qua 300 ngàn người, đến lúc đó đừng nói ông đầu tư một căn siêu thị cỡ lớn, trực tiếp khởi công hai siêu thị cũng cam đoan có thể kiếm lời...
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng nếu Nguyên Minh Lượng đặc biệt quan tâm đến dự đoán của hắn đối với thị trường bất động sản quận Hạ Mã, thì hắn sẽ cho y một triển vọng lạc quan to lớn, cũng tiện thể khiến y tiếp tục giữ vững lòng tin tiến quân vào bất động sản ở quận Hạ Mã.
Thấy Nguyên Minh Lượng ngầm lộ vẻ vui mừng, Hạ Tưởng đã làm người tốt thì làm tới cùng, liền theo đề tài siêu thị mà nói tới cùng, khiến cho Nguyên Minh Lượng hoàn toàn yên lòng, không để y hoài nghi mình nhìn ra bất cứ ý đồ gì của y.
- Tôi có một người bạn là Phùng Húc Quang, chính là người sáng lập siêu thị Giai Gia, cũng chuẩn bị tiến quân vào thị trường siêu thị quận Hạ Mã, ha hả, tôi phải nhắc nhở ông một câu, Phùng Húc Quang có tầm mắt có quyết đoán, hơn nữa siêu thị Giai Gia đã rất thành công, nếu anh ấy thực sự tiến quân vào quận Hạ Mã sẽ tạo nên khó khăn không nhỏ đối với kế hoạch siêu thị của ông…
Nguyên Minh Lượng gật đầu cười:
- Đa tạ Bí thư Hạ nhắc nhở, tôi biết rõ phải làm gì, muốn làm thì phải mau chóng khởi công, không thể rớt lại phía sau, rót lại phía sau sẽ bị đánh bại.
Hạ Tưởng cũng gật đầu cười:
- Không chỉ siêu thị, nhà đầu tư khai thác bất động sản cũng như thế, đất ở quận Hạ Mã có hạn, suy xét từ việc khống chế bành trướng, bước tiếp theo sẽ thắt chặt đất đai, nhà đầu tư khai thác giai đoạn đầu đều có thề kiếm lợi nhuận, người đến sau, sẽ phải trả giá cao hơn tốn nhiều phí tổn hơn. Tuy nhiên một hậu quả không tốt khi thắt chặt đất đai là sẽ trực tiếp làm cho giá nhà tăng lên, nhưng kinh tế thị trường chính là như thế, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận cũng không tiện trực tiếp can thiệp.
Thuyền không lớn, ở ngay giữa sông, có chút cảm giác sâu xa ít người hiểu, bởi vì xung quanh không hề có chiếc thuyền nào khác, hơn nữa không gian trong thuyền hơi chật hẹp không tiện chuyển động, cũng may trong thuyền được thiết kế cũng không tệ, thoải mái mà ấm áp, Hạ Tưởng liền ngã người dựa vào thành ghế, cùng nói chuyện với Nguyên Minh Lượng.
Nguyên Minh Lượng vẻ mặt mỉm cười, cố sức tỏ ra vẻ vừa nhiệt thành lại có sự tự tôn đúng mức. Thân là nhà đầu tư lớn nhất quận Hạ Mã, về lý sẽ là người được nhân vật số một trong đảng chính quận Hạ Mã hoan nghênh nhất, đồng thời cũng cần được tôn trọng và trọng đãi thích hợp.
Cười thì cười, câu nói "cùng một chiếc thuyền" của Hạ Tưởng vừa rồi vẫn khiến Nguyên Minh Lượng trong lòng hoảng sợ, vừa đúng lúc trên sông thổi đến đến một luồng gió lạnh, y lại ngồi ngay chỗ cửa sổ mở liền cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
Hạ Tưởng là có ý gì? Cái gì gọi là ngồi cùng một thuyền?
Đương nhiên Nguyên Minh Lượng rất muốn đem lời nói của Hạ Tưởng xem là một câu nói vô tâm, bởi vì lúc này hai người quả thật đang ngồi chung một thuyền. Nhưng Nguyên Minh Lượng có tính đa nghi bẩm sinh, lại bởi vì trong lòng cất giấu một bí mật to lớn nên khó tránh khỏi đa nghi, y vốn định tự khuyên mình không nên nghi ngờ lung tung nhưng nghĩ tới thủ đoạn của Hạ Tưởng, trong lòng lại không khỏi suy đoán lung tung, chẳng lẽ Hạ Tưởng đã nhận ra điều gì?
Không thể nào, theo như lời Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng có thông minh đi nữa cũng không phải toàn tài, có lẽ hắn có tài về đấu tranh chính trị, thêu dệt mạng lưới quan hệ hắn cũng có thủ đoạn hơn người nhưng chính trị là chính trị, kinh tế là kinh tế, không thể hoàn toàn nhập lại làm một mà nói. Có đôi khi, sự tình trên kinh tế càng khó thao túng, cũng cần phải có tầm mắt nhìn xa trông rộng nữa, đồng thời cũng không phải chỉ cần có thủ đoạn là có thể thành công, còn phải xem ai có thể tìm đúng bối cảnh thị trường.
Cho dù là Bí thư Thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy cũng không thể thao túng thị trường, không thể gây mây mưa thất thường trong con nước lớn thị trường, nếu không thì sẽ không có thành phố nghèo, tỉnh nghèo nữa. Chính trị là không thể thay đổi được kết cấu và hoạt động bình thường của kinh tế, tất cả quốc gia trên thế giới đều có chính trị gia nhưng không phải tất cả quốc gia đều có nhà kinh tế học, đều có nhà doanh nghiệp nổi tiếng.
Tầm mắt của chính trị gia rất dễ bị hạn chế bởi cấp bậc bản thân và giới hạn của khu vực, như Bí thư Quận ủy không có tầm mắt nắm giữ bao quát như Bí thư Thành ủy, mà Bí thư Thành ủy lại không có khí thế chỉ điểm toàn bộ tỉnh của Bí thư Tỉnh ủy.
Trái lo phải nghĩ một hồi, Nguyên Minh Lượng lại yên lòng, cảm thấy mình đang là thần hồn nát thần tính, Hạ Tưởng nhiều lắm chỉ là một chàng thanh niên 29 tuổi, là một Bí thư Quận ủy cấp bậc không cao, sao hắn có thể có tầm mắt vượt qua thành phố Yến?
Nguyên Minh Lượng cười thầm, luôn tự mình dọa mình, sao lại có thể bị một câu nói đùa của Hạ Tưởng hù dọa tới mức kinh hồn bạt vía cả buổi? Đúng là càng sống càng thoái lui, dù gì cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, sao có thể bị một chàng thanh niên nhỏ hơn mình một nửa số tuổi làm cho hết hồn hêt vía?
Cũng may Hạ Tưởng sau khi nói xong lại xem như không có việc gì xảy ra rồi thảo luận về sự thích thú trên nhà hàng nổi, khiến cho Nguyên Minh Lượng hoàn toàn yên tâm.
- Nhà hàng nổi có chút thú vị chính là mùa đông ở trên du thuyền ăn cơm phí tổn hơi nhiều một chút. Một chiếc tàu thế này phải có hệ thống sưởi, phải có phòng, sửa chữa lại ít nhất cũng phải tốn 30 ngàn, sửa hết mười chiếc thì là 300 ngàn. Một bữa cơm tính theo giờ, du thuyền nhà hàng tới mùa hè là mùa đông khách, cần phải có mức tiêu phí thấp nhất mới có thể có lời.
Hạ Tưởng đã nhạy bén nắm bắt được cảm xúc dao động của Nguyên Minh Lượng từ sự thay đổi vẻ mặt của y, trong lòng cười thầm và cũng không tiếp tục dò xét y mà là kịp thời chuyển đề tài.
- Tuy nhiên theo tôi phỏng chừng, đến mùa hè, một chiếc du thuyền nhà hàng phải có mức chi tiêu thấp nhất cũng phải là 500 tệ mới được... Quận Hạ Mã về sau sẽ vì sông Hạ Mã mà sẽ xuất hiện nhiều điều mới lạ, cùng với số người tràn vào quận Hạ Mã càng ngày càng đông, quận Hạ Mã sẽ trở thành một quận có vật giá cao nhất trong thành phố Yến.
Lời nói Hạ Tưởng không phải là bắn tên không đích mà là mượn du thuyền nhà hàng để đề cập vật giá leo thang, từ đó từ từ dẫn dắt ý nghĩ của Nguyên Minh Lượng tới gần thị trường bất động sản. Hắn cũng biết Nguyên Minh Lượng mời hắn ăn cơm, mặt ngoài là gắn kết tình cảm, trên thực tế là có liên quan đến chính sách của quận Hạ Mã vào năm sau.
Chính sách đã được lập định từ trước tết Nguyên Đán nhưng chính sách là chính sách, cụ thể có được thiết thực chấp hành hay không thì phải xem quyết tâm của Bí thư Quận ủy hắn đây có được bao nhiêu.
- Với mức thu nhập trung bình của cư dân thành phố Yến, 500 tệ một bữa cơm có phải quá mắc hay không?
Nguyên Minh Lượng thử thăm dò hỏi, y cũng biết hiện tại cư dân thành phố Yến thu nhập bình quân hàng tháng chỉ khoảng 1000 tệ.
- Thành phố Yến là một thành thị tiềm tàng dân giàu có, rất nhiều người nhìn qua thì ăn mặc bình thường, đồ dùng cũng bình thường nhưng trên thực tế lại hoàn toàn là người có tiền.
Hạ Tưởng thấy nồi lẩu đã sôi liền gắp một ít thịt thả vào, vừa đảo vừa nói;
- Có một số địa phương nhìn qua rất giàu sang, trên thực tế trong tay dân chúng không có được bao nhiêu tiền. Có một số địa phương nhìn qua hơi nghèo nàn, ví dụ như không có nhà cao cửa rộng, không có ô tô sang trọng, nhưng trên thực tế trong tay người dân đều có tiền dư dã. Quan niệm tiêu dùng không giống nhau dẫn đến hình tượng bên ngoài có khác biệt to lớn, có một số người ở địa phương thích che dấu sự giàu có, có một số người ở địa phương thích phơi bày sự giàu có…
Thành phố Yến là một thành thị khiêm tốn, bởi vì người thành phố Yến là một đám người khiêm tốn. Hạ Tưởng cũng thấy qua những người ở các nơi có phong tục và tập quán khác nhau, có người ở một số nới vừa ra khỏi cửa thì ăn mặc sang trọng, trang phục trang sức cự kỳ tinh xảo, hơn nữa trên người đều là hàng hiệu, nhưng trên thực tế nếu tới nhà anh ta sẽ phát hiện trong nhà lung tung lộn xộn, chẳng những vừa bẩn vừa lộn xộn, hơn nữa không có món đồ nào đáng giá, có thể nói gần như toàn bộ gia sản đều mặc ở trên người, chỉ chói lọi ở bên ngoài mà thôi!
Còn có người ở một số nơi có lẽ nhìn qua rất đỗi bình thường, mặc quần áo cũng không cầu kỳ nhưng trong nhà lại là vô cùng xa hoa, thậm chí có thể dùng trang hoàng lộng lẫy để hình dung.
Thổ nhưỡng thế nào thì nuôi người thế đó, người thành phố Yến bình thường về nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại từ trước đến nay đều rất tiết kiệm, không quá chú trọng, nhưng khi mua những món đồ lớn ví dụ như mua nhà ở, lúc kết hôn đều ra tay rất xa xỉ, bởi vì bình thường khoản tiền tiết kiệm dư dã, gặp chuyện lớn thì rất hào phóng. Nếu bình thường quen tiêu xài phung phí thì khi có việc cũng không còn tiền để dùng.
Điểm đặc sắc của người Thành phố Yến là không thích ăn mặc, không thích hàng hiệu nhưng thích ăn chơi, bởi vậy quán ăn ở thành phố Yến vô cùng thịnh vượng. Cùng phát triển đồng thời với quán ăn là phòng tắm hơi, thời điểm hưng thịnh nhất thì tất cả phố lớn ngõ nhỏ ở Thành phố Yến phân bố rất nhiều trung tâm tắm hơi lớn nhỏ, gần như trở thành một cảnh tượng của thành phố Yến, ngay lúc đó Thị trưởng thành phố Yến thậm chí muốn biến thành phố Yến thành thủ đô tắm hơi của Trung Quốc.
Sau lại vì trung tâm tắm hơi có quá nhiều khu vực đèn mờ nên sau khi Bắc Kinh đóng cửa khu vui chơi giải trí quy mô lớn nào đó, thì việc thành phố Yến đề nghị tạo ra thủ đô tắm hơi cũng liền như bào thai chết từ trong bụng, không giải quyết được gì. Tuy nhiên mặc dù như thế, khí thế xa hoa, cao cấp của trung tâm tắm hơi ở thành phố Yến vẫn là đứng đầu toàn quốc. Hạ Tưởng kiếp trước cũng đi qua rất nhiều địa phương trong cả nước, bất kể là thành thị phía nam phát đạt, hay là ở Bắc Kinh, hoặc là tỉnh Lân gần đó, thì trung tâm tắm hơi những nơi đó mà đem so với trung tâm tắm hơi ở thành phố Yến là không thể sánh nổi, cho dù là mức độ sang trọng hay là chất lượng phục vụ đều có mức chênh lệch to lớn.
Tuy rằng không thể nói thành phố Yến là thành thị đặc biệt tiềm tàng dân giàu, nhưng cư dân thành phố Yến có khả năng chịu đựng lớn, đợi đến đời sau khi giá nhà tăng lên đến hơn 5000 một m2, lúc ấy cư dân thành phố Yến thu nhập hàng tháng cũng chỉ khoảng 2000 tệ nhưng mức tiêu thụ bất động sản ở thành phố Yến vẫn gia tăng trong ổn định. Thành phố Yến không phải thành phố du lịch, lại không phải là thành phố nhỏ thích hợp dưỡng già, có rất ít người ngoài vùng vào mua, trên cơ bản đều là người tiêu dùng bản địa mua lại.
Một câu "tiềm tàng dân giàu" của Hạ Tưởng khiến trong lòng Nguyên Minh Lượng vui sướng, y không ngại xa ngàn dặm đến thành phố Yến, không chỉ để ý nguồn tài nguyên chính trị của Phó Tiên Phong, cùng với sự tiềm tàng giàu có và sự khiêm tốn của người dân thành phố Yến, đương nhiên cũng là vì sự khởi công xây dựng của quận Hạ Mã có thể mang đến sự bùng nổ tăng vọt của thị trường bất động sản.
Nguyên Minh Lượng đã nghiên cứu qua, đây là một thành thị thiếu nước, dân thành phố đặc biệt khao khát sự ẩm ướt. công trình bộ mặt không hoàn thiện của thành phố Yến là sông Bách Tính hiện tại tuy trở thành con kênh thối nhưng dọc hai bên sông Bách Tính lại dựng lên không ít công viên và khu chung cư, công viên thì khoan hãy nói, các khu chung cư đều bởi vì có sông Bách Tính, chẳng những đặt một số tên hơi khoa trương như là: Thủy Vân Gian, Dương Quang Thủy Ngạn, Thủy Tạ Hoa Đô v.v…, hơn nữa thị trường tiêu thụ cực tốt, kiếm được bộn tiền.
Dù rằng sau này sông Bách Tính nào là tắt nước, nào là trở thành nước cống, nào là trở thành chỗ nuôi muỗi vào mùa hè, các khu chung cư hai bên đều trở thành trò cười, cho nên Thủy Vân Gian bị người ta đặt là bụi bẩn gian, cái gọi là Dương Quang Thủy Ngạn bị đổi thành ống cống Dương Quang, còn Thủy Tạ Hoa Đô cũng bị mọi người châm chọc là nước thối hoa tàn... Nhưng mặc kệ như thế nào, nhà đầu tư phát triển vào lúc ấy cũng đã kiếm đủ tiền.
Sông Hạ Mã so với sông Bách Tính thì khác một trời một vực. Sông Hạ Mã nước sông mênh mông cuồn cuộn, rộng trên trăm mét, dài trên trăm km, hoàn toàn có khí thế của một con sông nhỏ, hoàn toàn có thể trở thành một vành đai xanh ở một thành phố phương bắc khô hạn như thành phố Yến, vành đai xanh chính là vành đai kinh tế, nhất là duy nhất chỉ có quận Hạ Mã có sông Hạ Mã, khẳng định có thể mượn lợi thế của sông Hạ Mã nhảy vọt trở thành một quận mới có sức sống và tiềm lực giàu có nhất của thành phố Yến.
Cũng sẽ trở thành mồi lửa châm nóng thị trường bất động sản thành phố Yến.
Dương quang thủy ngạn và thủy vân gian thật sự chỉ có tại hai bên sông Hạ Mã, muốn không phát đạt cũng khó. Hơn nữa trong tết Nguyên Minh Lượng đã tới Bắc Kinh một chuyến, cũng ngầm dò hỏi thị trường bất động sản Bắc Kinh, ngay cả đến Bắc Kinh cũng không có được dòng sông rộng lớn hùng mạnh như ở sông Hạ Mã, có thể nói toàn bộ tỉnh Yến tính cả Bắc Kinh trong đó, sông Hạ Mã là một con sông nằm trong thành phố lớn nhất.
Nguyên Minh Lượng ở lại Bắc Kinh vài ngày, càng thêm kiên định lòng tin phải tỉ mỉ bố cục ở quận Hạ Mã, đồng thời, y lại làm việc với Phó Tiên Phong, ở Bắc Kinh triển khai một loạt công tác, gặp mặt, bàn bạc, hợp tác và đàm phán, tóm lại khiến cho nền móng của y làm cho vững chắc hơn, cũng khiến y hiểu biết thêm về thực lực chính trị hùng hậu và mạng lưới quan hệ thâm hậu của Phó Tiên Phong ở Bắc Kinh.
Nguyên Minh Lượng về thành phố Yến sớm hơn Hạ Tưởng một ngày, y hỏi thăm trước và biết hôm nay Hạ Tưởng trực ban, cũng thấy nhà hàng nổi mới mở ở sông Hạ Mã liền cố ý mời Hạ Tưởng họp mặt, tính toán thời gian thì cũng nên cùng Hạ Tưởng mặt đối mặt lần nữa.
Mặt đối mặt chưa chắc có thể đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng không mặt đối mặt thì nhất định không có cơ hội đạt tới hiệu quả.
Nguyên Minh Lượng vớt một miếng thịt dê, chấm chút nước chấm, đưa vào miệng:
- Cũng được, mùi vị cũng khá, hẳn là thịt dê của Nội Mông Cổ.
Y lại gắp thêm một miếng đậu hủ.
- Dân Thành phố Yến thích ăn uống tôi hoàn toàn hiểu thấu, chính là thời gian gần đây ở quận Hạ Mã, quán ăn mới mở không có tới 100 cũng có vài chục căn, tỉ lệ sống sót rất cao, có một số quán ăn nhìn qua có cấp bậc không có đặc sắc cũng có thể sống sót, chứng minh "dân dĩ thực vi thiên" (dân coi cái ăn bằng trời) là một đạo lý không thể bàn cãi. Tuy nhiên Bí thư Hạ nói thành phố Yến là một thành phố tiềm tàng sự giàu có, tôi đến thành phố Yến thời gian còn ngắn, cảm thấy người dân thành phố Yến thích ăn ham chơi, những mặt khác thật sự vẫn chưa thấy được người dân thành phố Yến có tiền dư dã trong tay.
Đã đến lúc thăm dò rồi? Hạ Tưởng biết rằng Nguyên Minh Lượng sớm muộn gì sẽ dẫn đề tài tới việc giá nhà gia tăng và năng lực chịu đựng của người dân, cũng là muốn mượn cớ để thăm dò ý tứ của hắn.
Hạ Tưởng liền ha hả cười:
- Dân Thành phố Yến khá thờ ơ đối với hàng hiệu, cho nên tại thành phố Yến không có trung tâm thương mại quá cao cấp, có một cửa hàng Thời Trang Hàng Hiệu mở một thời gian cũng đóng cửa, chứng minh con người thành phố Yến đều thuộc loại tính cách khiêm tốn thiết thực. Tuy nhiên người dân ở thành phố Yến bình thường đều tiết kiệm, hầu hết đều có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, vẫn là có một khả năng mua sắm nhất định. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ha ha…
Nguyên Minh Lượng bật cười ha hả, tiếp tục vừa ăn vừa nói:
- Không dối gạt Bí thư Hạ, tôi vừa mới mua một căn biệt thự, hiện tại đang muốn bán ra, giá nhà tăng không ít, hiện tại bán ra có thể kiếm được khoản nhỏ.
Hạ Tưởng thấy Nguyên Minh Lượng đã nhập đề, cũng liền cười nói:
- Tôi nghĩ ông Nguyên đây không đến mức để ý chút tiền ít ỏi này, chủ yếu là nếu bây giờ ông bán đi căn nhà rồi đi mua lại căn mới cũng không có lời, hơn nữa căn cứ vào tốc độ giá nhà tăng cao, sang năm còn tiến thêm một bước khống chế đất, giá nhà hẳn là còn có thể...
Hạ Tưởng làm bộ nói lỡ lời, phất tay tự giễu mà cười:
- Ăn cơm, ăn cơm, đừng nói nữa, hương vị lẩu của nhà hàng này cũng được, có thể đem so với Tiểu Phì Dương
Nguyên Minh Lượng là người lão luyện, tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục nói về đề tài mới rồi, cũng liền tiếp lời Hạ Tưởng:
- Nguyên liệu của Tiểu Phì Dương cũng khá, chỉ là quá nhiều dầu mỡ, ăn vào dễ bị tiêu chảy, nguyên liệu của lẩu nên thanh đạm một chút mới tốt, bây giờ người ta ăn đồ gì cũng quá nhiều chất béo, không có lợi cho sức khỏe.
Hạ Tưởng mỉm cười, bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, liền hỏi:
- Sân golf của Thương mại Trường Cơ khi nào thì bắt đầu khởi công? Quận Hạ Mã chỉ có một sân golf của Tập đoàn Đạt Tài, không đủ thỏa mãn nhu cầu của thị trường, nếu sân golf bên Thương mại Trường Cơ có thể khởi công, tôi cam đoan Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận sẽ chiếu cố đến tất cả các khía cạnh.
Nguyên Minh Lượng cũng không nghĩ đến Hạ Tưởng đột nhiên giữa chừng lại nhắc tới vấn đề sân golf. Nói thật, y gần như đã quên mất khu đất sân golf, dù gì thì cũng đã tốn mấy trăm triệu nhưng hiện tại đất tăng giá, y cũng không cảm thấy là lãng phí, ngồi chờ tăng giá cũng tốt. Hạ Tưởng thình lình nhắc tới, tay y vừa định giơ chén rượu lên lại từ từ buông xuống.
- Không dối gạt lãnh đạo, hôm nay tôi mời ngài ăn cơm chính là muốn nói về vấn đề đất sân golf.
Nguyên Minh Lượng phản ứng cũng khá nhanh, trong nháy mắt đã nghĩ ra sách lược đối đáp lại.
- Thương mại Trường Cơ quyết định đầu tư siêu thị cỡ lớn ở quận Hạ Mã, kế hoạch sân golf sẽ tạm thời gác lại
Hạ Tưởng đối với quyết định của Nguyên Minh Lượng từ chối cho ý kiến, lại hỏi:
- Cụ thể có kế hoạch gì, nói nghe thử.
- Quận Hạ Mã là quận mới, các cơ sở hạ tầng còn chưa hoàn thiện lắm, sân golf là nơi chi tiêu cao cấp, trong khoảng thời gian ngắn quận Hạ Mã vẫn chưa thể hình thành thị trường tiêu dùng cao cấp, nhưng siêu thị lại là công trình cần thiết cho nơi đông người. Tôi quyết định đem đất sân golf vốn có sửa thành siêu thị cỡ lớn, chuẩn bị năm sau thì đưa lên Ủy ban nhân dân quận xin lập dự án...
- Nguyên tắc của tôi là không can thiệp vào ý tưởng kinh doanh của doanh nghiệp, đầu tư siêu thị cũng là một ý tưởng không tồi, tôi không có ý kiến.
Hạ Tưởng bày tỏ thái độ, hắn đối với cách nói thay đổi kế hoạch muốn đầu tư siêu thị của Nguyên Minh Lượng cũng không ôm hy vọng gì nhiều, cho rằng Nguyên Minh Lượng cũng chỉ là lại ra một đòn gió nữa mà thôi.
- Công việc cụ thể ông trực tiếp tìm đồng chí Lý Hàm thương lượng, đơn xin phê duyệt và lập dự án đều là công việc bên chính quyền.
- Điều này thì tôi rõ, đơn xin phê duyệt và lập dự án là chuyện nhỏ, tôi chủ yếu là muốn mời Bí thư Hạ phát biểu một chút ý kiến chỉ đạo, phân tích một cách khách quan về triển vọng thị trường siêu thị.
Nguyên Minh Lượng lại lần nữa nâng ly rượu lên, kính Hạ Tưởng một ly, đồng thời không để lỡ cơ hội nịnh bợ một chút.
- Sớm đã nghe qua Bí thư Hạ có tầm mắt hơn người, có thể nắm bắt chuẩn xác mạch đập thị trường, xin được lãnh đạo chỉ điểm.
Lấy siêu thị để nói bóng nói gió về dự đoán của hắn đối với thị trường bất động sản quận Hạ Mã, Nguyên Minh Lượng thật đúng là một người có cơ mưu khắp mọi mặt, Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, suy nghĩ một hồi rồi cùng Nguyên Minh Lượng nhẹ nhàng cụng ly, rồi nói:
- Theo dự tính lạc quan, quận Hạ Mã năm 2004 sẽ có 50 đến 100 ngàn người tràn vào, có hơn 20 khu chung cư xây dựng hoàn tất, có thể bố trí việc làm cho hơn 50 ngàn người, cộng thêm việc lần lượt bắt đầu tái định cư và những người mua nhà ở quận Hạ Mã, đến cuối năm 2004, nhân khẩu sống ở quận Hạ Mã sẽ vượt mức 200 ngàn người. Bình thường mà nói, một khu tập trung 50 ngàn người thì có thể khiến một siêu thị cỡ lớn có lời, quận Hạ Mã ở năm 2004 cần bốn năm căn siêu thị cỡ lớn, đương nhiên đây chỉ là dự đoán chung chung, là dựa theo tiến triển bình thường mà tính thôi, nếu thị trường bất động sản phát triển như hình thức giếng phun, nói không chừng đến cuối năm quận Hạ Mã sẽ vượt qua 300 ngàn người, đến lúc đó đừng nói ông đầu tư một căn siêu thị cỡ lớn, trực tiếp khởi công hai siêu thị cũng cam đoan có thể kiếm lời...
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng nếu Nguyên Minh Lượng đặc biệt quan tâm đến dự đoán của hắn đối với thị trường bất động sản quận Hạ Mã, thì hắn sẽ cho y một triển vọng lạc quan to lớn, cũng tiện thể khiến y tiếp tục giữ vững lòng tin tiến quân vào bất động sản ở quận Hạ Mã.
Thấy Nguyên Minh Lượng ngầm lộ vẻ vui mừng, Hạ Tưởng đã làm người tốt thì làm tới cùng, liền theo đề tài siêu thị mà nói tới cùng, khiến cho Nguyên Minh Lượng hoàn toàn yên lòng, không để y hoài nghi mình nhìn ra bất cứ ý đồ gì của y.
- Tôi có một người bạn là Phùng Húc Quang, chính là người sáng lập siêu thị Giai Gia, cũng chuẩn bị tiến quân vào thị trường siêu thị quận Hạ Mã, ha hả, tôi phải nhắc nhở ông một câu, Phùng Húc Quang có tầm mắt có quyết đoán, hơn nữa siêu thị Giai Gia đã rất thành công, nếu anh ấy thực sự tiến quân vào quận Hạ Mã sẽ tạo nên khó khăn không nhỏ đối với kế hoạch siêu thị của ông…
Nguyên Minh Lượng gật đầu cười:
- Đa tạ Bí thư Hạ nhắc nhở, tôi biết rõ phải làm gì, muốn làm thì phải mau chóng khởi công, không thể rớt lại phía sau, rót lại phía sau sẽ bị đánh bại.
Hạ Tưởng cũng gật đầu cười:
- Không chỉ siêu thị, nhà đầu tư khai thác bất động sản cũng như thế, đất ở quận Hạ Mã có hạn, suy xét từ việc khống chế bành trướng, bước tiếp theo sẽ thắt chặt đất đai, nhà đầu tư khai thác giai đoạn đầu đều có thề kiếm lợi nhuận, người đến sau, sẽ phải trả giá cao hơn tốn nhiều phí tổn hơn. Tuy nhiên một hậu quả không tốt khi thắt chặt đất đai là sẽ trực tiếp làm cho giá nhà tăng lên, nhưng kinh tế thị trường chính là như thế, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận cũng không tiện trực tiếp can thiệp.