Một câu cuối cùng của Hạ Tưởng đối với Nguyên Minh Lượng mà nói là thu hoạch lớn nhất trong buổi gặp hôm nay, tương đương là Hạ Tưởng đúng như mong muốn của y, bị y kéo đi một vòng rốt cục cũng nói ra lập trường về giá nhà tăng cao. Rất rõ ràng, Hạ Tưởng biết rõ giá nhà sẽ tăng, nhưng vẫn giữ thái độ khoan nhượng và cũng giống như hầu hết các cán bộ trong nước, không có sách lược ứng phó gì hết.
Hoặc nói, căn bản sẽ không nghĩ cách ứng phó. Ai cũng không ngốc, cần gì phải chèn ép giá nhà? Giá nhà tăng, đất tăng, chính phủ có thể chỉ cần trông vào đất bán ra là hưởng thụ sự gia tăng nhanh chóng của GDP, cho dù là uống rượu độc giải khát, về sau chắc chắn sẽ có lúc không thể kiểm soát nhưng bọn quan viên đều là thà bị độc chết chứ không chịu bị chết khát, bởi vì sau này là sau này, hiện tại là hiện tại, ai cũng sẽ không nghĩ đến việc xa xôi như vậy. Cũng giống như phần đông tham quan, biết rõ tham ô nhận hối lộ không đúng, biết rõ chỉ cần tham ô là có khả năng bị bắt nhưng ai ai cũng tham. Vì sao? Chính là vì thà chết vì tham ô chứ không muốn sống liêm khiết, hoặc nói thông tục hơn là thà chết trong đống tiền còn hơn sống trong bần cùng.
Sau bữa cơm trưa, Hạ Tưởng và Nguyên Minh Lượng vẫy tay cáo biệt, hắn đã không để Nguyên Minh Lượng đưa hắn quay về Quận ủy, cũng không cho tài xế tới đón mà đi bộ về Quận ủy.
Quận ủy cách khoảng 500m, Hạ Tưởng đi được hơn mười phút, hắn vừa đi vừa nhìn ngắm, mặc dù lúc này thời tiết lạnh cóng nhưng vẫn đang có rất nhiều công trường còn đang thi công. Trên cơ bản, sau mùng 5 phần lớn công trường đều bắt đầu khởi công, rất nhiều công nhân ở phía nam năm mới không về nhà mà ở lại quận Hạ Mã. Hạ Tưởng đặc biệt sắp xếp Phó Hiểu Bân và Thi Trường Nhạc tiến hành thăm hỏi các anh em công nhân vẫn đang duy trì cương vị công tác, và nhờ họ truyền đạt lời chúc phúc của hắn.
Hạ Tưởng đứng trên một gò đất, nhìn ra toàn bộ quận Hạ Mã, trong lòng tràn ngập lòng hăng hái.
Vô số tòa cao ốc mọc lên, vô số công trường sục sôi ngất trời, thời tiết lạnh giá nhưng không làm rét lạnh được lòng hăng hái hướng về phía trước của nhóm công nhân, quận Hạ Mã đang ở tốc độ thay đổi từng ngày cho người đời thấy.
"Vi hữu hi sinh đa tráng chí, cảm khiếu nhật nguyệt hoán tân thiên" (câu thơ của Mao chủ tịch). Quận Hạ Mã năm 2004 là một năm đặt nền tảng toàn diện, hy vọng không chỉ ở trên kinh tế có được thu hoạch, trên chính trị cũng có thể duy trì một cục diện chính trị yên ổn đoàn kết mới tốt.
Đương nhiên, nếu không có Nguyên Minh Lượng trốn ở chỗ tối thì tốt biết bao, toàn quận Hạ Mã sẽ vững vàng, yên ổn, chỉ có điều bất cứ một địa phương phồn thịnh phát đạt nào luôn dẫn dụ những ong bướm có ý đồ kiếm lợi ùn ùn kéo đến. Hạ Tưởng nghĩ đến cuộc gặp mặt giữa Nguyên Minh Lượng và Triệu Tuyền Tân, trong lòng luôn có một tia lo lắng, chỉ sợ quận Hạ Mã năm sau sẽ bởi vì việc thay đổi nhân sự của tỉnh Yến, cục diện chính trị thành phố Yến điều chỉnh cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Chờ đợi xem thế nào đã, tuy rằng chưa chắc là xe đến trước núi ắt có đường nhưng sự việc là do con người làm ra, luôn luôn có thể linh động xoay chuyển.
Buổi chiều không có chuyện gì, Hạ Tưởng và Phó Hiểu Bân, Kim Hồng Tâm ngồi lại một lát rồi mạnh ai nấy tự về nhà.
Về đến nhà, vừa vào cửa, không ngờ gặp được Lam Miệt và Phương Cách.
Hôn lễ của Phương Cách và Lam Miệt là vào mùng hai, ngay trong đêm hai người đã bay ra nước ngoài du lịch đi hưởng tuần trăng mật. Hạ Tưởng còn tưởng rằng phải qua mười lăm họ mới quay về, không ngờ còn khá chuyên nghiệp, trở về sớm để đi làm.
Tuy nhiên xem vẻ mặt hí hửng của Phương Cách, Hạ Tưởng liền đoán biết là đã xảy ra bất ngờ nhỏ. Quả nhiên, Lam Miệt còn chưa nói được mấy câu với Tào Thù Lê liền cảm thấy buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh.
Hạ Tưởng rất thả lỏng ở trước mặt Phương Cách, tuyệt không có ý thức của một Bí thư Quận ủy, cười giơ tay đánh Phương Cách một quyền:
- Chả trách Lam Miệt vội vã đòi kết hôn sớm, hoá ra anh đã trúng chiêu.
Phương Cách cười ha hả:
- Tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, rõ ràng là đã tính đúng kỳ an toàn mới lớn mật thử một lần, không ngờ vẫn bị trúng chiêu. Lam Miệt luôn luôn cẩn thận, không ở kỳ an toàn đều bắt tôi dùng biện pháp phòng ngừa…
Lại lắc đầu:
- Lòng của phụ nữ như kim đáy biển, thật khó đoán. Cô ta mang thai cũng không nói cho tôi biết, liền thúc giục tôi kết hôn. Sau khi kết hôn mới nói cho tôi biết, nếu chẳng may tôi không đồng ý với cô ta, cô ta sẽ bỏ đứa bé, anh nói có đáng sợ hay không? Hai người ở cùng nhau đã lâu như vậy, có chuyện gì sao không thể cùng nhau bàn bạc, sao cứ phải đoán tới đoán lui thử đi thử lại?
- Giữa nam và nữ chính là một người thích ra đề tài để người kia đi suy đoán, anh đoán càng đúng cô ta cảm thấy anh càng yêu cô ta.
Hạ Tưởng tràn đầy cảm xúc nói:
- Đừng cảm thấy phiền việc phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi, trời sinh ra các cô là như thế, cũng đành chịu. Thân là đàn ông, đối với phụ nữ phải rộng lượng một chút, một người đàn ông ngay cả sự phiền não của người phụ nữ của chính mình cũng không thể chấp nhận thì còn có tâm trí nào để quan tâm đến thiên hạ?
Phương Cách trịnh trọng mà gật gật đầu:
- Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, có thể khiến lãnh đạo cấp trên yêu thích đồng thời cũng khiến phụ nữ thích mới là lãnh đạo toàn năng, mới là thần tượng trong lòng tôi.
Nói thì hay nhưng Phương Cách vẫn chưa nói xong thì bắt đầu nháy mắt ra hiệu khiến cho Hạ Tưởng cảm giác y có chút dụng tâm bất lương, liền vừa giận vừa cười:
- Ít nói nhảm lại đi, làm nhiều việc thực tế hơn, Lam Miệt mang thai về sau cố mà chăm sóc tốt cho cô ấy, phụ nữ sau khi mang thai rất dễ nóng nảy, còn hay ngờ vực vô căn cứ, anh nên chú ý nhiều chút.
Vừa dứt lời, Lam Miệt từ nhà vệ sinh đi ra, vừa lên là đánh một cú vào sau lưng Phương Cách:
- Đàn ông các anh đều là người xấu, thoải mái xong rồi như không có việc gì, chỉ có phụ nữ chúng em phải chịu tội. Ông trời ơi! Phải mang thai 10 tháng, mới bắt đầu đã khó chịu vậy rồi, em phải làm thế nào bây giờ?
Hạ Tưởng tuy đã là cha của ba đứa nhỏ nhưng đối với phản ứng của phụ nữ mang thai vẫn chưa có ấn tượng gì quá sâu, chủ yếu là Mai Hiểu Lâm từ khi mang thai đến khi sinh đứa nhỏ, hắn từ đầu đến cuối đều chẳng hay biết gì. Còn Liên Nhược Hạm khi mang thai, phản ứng khi bắt đầu cũng không rõ ràng, sau lại bay ra nước ngoài. Đương nhiên chủ yếu là Tào Thù Lê phản ứng khi có thai là nhẹ nhất, gần như là bụng cứ lặng yên mà to ra không một tiếng động, sau đó thì thuận lợi sinh con, Hạ Tưởng liền vô cùng thoải mái mà trở thành bố.
Ba đứa con, hai trai một gái, mẹ của bọn nhỏ đều không cho Hạ Tưởng trải nghiệm phản ứng kịch liệt khi thai nghén, hôm nay Lam Miệt xem như khiến hắn hiểu biết thêm về sự chênh lệch giữa người với người quả nhiên rất lớn.
Lam Miệt vừa mới mắng Phương Cách một câu, lại không kìm nổi nhanh chóng chạy về buồng vệ sinh, ói tới trời đất mù mịt. Hạ Tưởng liền bất đắc dĩ mà vỗ vỗ vào vai của Phương Cách:
- Tự bảo trọng đi! Ai cũng có số mệnh, tự giải quyết cho tốt.
Phương Cách tỏ vẻ mặt đau khổ:
- Vì sao tôi lại khổ thế này?
Hạ Tưởng giả bộ thấu hiểu nói:
- Nghe nói nếu nhóm máu đứa nhỏ và mẹ hợp nhau thì phản ứng nhẹ, nếu cùng mẹ không hợp, thì phản ứng rất kịch liệt...
Lời còn chưa dứt vẻ mặt Phương Cách liền biến sắc:
- Lãnh đạo anh ngàn vạn lần đừng làm tôi sợ, tôi rất nhát gan, đừng hù dọa tôi. Tuy rằng Lam Miệt tính tình nóng nảy nhưng tôi rất yêu cô ấy, không muốn cô ta làm càng làm ẩu.
- Sao vậy?
Hạ Tưởng không hiểu Phương Cách nói cái gì.
- Tôi là nhóm máu B, Lam Miệt cũng là nhóm B, đứa nhỏ cũng phải là B mới đúng, nếu đứa nhỏ không phải nhóm B có phải là nói Lam Miệt xảy ra vấn đề gì, cô ta cắm sừng tôi hay sao?
Phương Cách vẻ mặt vô tội, buồn rười rượi.
- Anh đừng trêu đùa Phương Cách nữa, xem anh đã dọa cậu ấy thành bộ dạng gì rồi kìa?
Tào Thù Lê không thể nghe tiếp, cười đánh Hạ Tưởng một cái, lại nói với Phương Cách:
- Ai nói với cậu cha mẹ nhóm B, thì đứa nhỏ nhất định là nhóm B? Cậu đừng tự nghi ngờ lung tung, có một bảng so sánh nhóm máu có thể xem qua.
Hạ Tưởng ở một bên cao hứng mà cười to:
- Mấy người đừng có chán nản có được không, một lời giải thích không thể hiểu rõ đâu, lại cũng không thể nắm bắt được trọng điểm của vấn đề.
Phương Cách và Tào Thù Lê đều tỏ vẻ kinh ngạc:
- Trọng điểm của vấn đề? Là cái gì?
- Trọng điểm chính là vừa rồi tôi đã nói nhóm máu đứa nhỏ cùng người mẹ có phù hợp hay không, là điều kiện tiên quyết của việc phản ứng kịch hay không khi mang thai, giả thiết này không thành lập, chính là sai lầm, cho dù dùng phương pháp gì đi chứng minh cách nói của tôi thì cuối cùng cho ra kết luận đều không có giá trị!
Hạ Tưởng ha hả cười, ở trên chính trị lúc nào cũng có việc lãnh đạo cấp trên đưa ra một đề nghị sai lầm để cấp dưới đi chứng minh, kết quả cấp dưới cố gắng hết nửa ngày mới phát hiện bản thân mệnh đề mà lãnh đạo đưa ra đã sai sẵn rồi, tự dưng lãng phí thời gian và sức lực, có lẽ còn có khả năng kinh tế.
Từ việc nhỏ giữa Phương Cách và Lam Miệt, sau khi Hạ Tưởng cười xong bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, nhớ tới chuyện qua lại giữa hắn và Nguyên Minh Lượng, kỳ thật chính là dựa vào tiền đề mà một bên cho rằng bên kia sai lầm mà so chiêu với nhau. Vấn đề là, hắn biết động cơ của Nguyên Minh Lượng, Nguyên Minh Lượng không biết ý nghĩ thật sự của hắn, nhưng vấn đề sâu xa là thật ra hắn cũng không hiểu rõ khẩu vị của Nguyên Minh Lượng là bao nhiêu.
Khẩu vị lớn hay nhỏ sẽ quyết định nguồn tài chính mà Nguyên Minh Lượng đưa vào nhiều hay ít cùng với việc khi nào y sẽ quyết định rút vốn. Cho vào quá ít, sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ không lớn đối với thị trường bất động sản ở quận Hạ Mã, đồng thời bên phía Hạ Tưởng đạt được lợi nhuận cũng ít, nếu rút vốn quá nhanh và đột ngột khiến Hạ Tưởng trở tay không kịp, cũng có khả năng khiến Nguyên Minh Lượng kiếm được chút lời, cuối cùng toàn thân rút lui.
Xét đến cùng, song phương cùng chơi một trò chơi nguy hiểm so trí tuệ so kiên nhẫn, song phương đều cho rằng mình đúng, kỳ thật đều là căn cứ vào một tiền đề sai, chính là song phương đều cho rằng đã hoàn toàn hiểu rõ về đối phương.
Trên thực tế Hạ Tưởng cẩn thận ngẫm lại, mức độ hiểu biết của hắn về Nguyên Minh Lượng tuyệt không nhiều hơn bao nhiêu so với việc Nguyên Minh Lượng hiểu về hắn.
Cũng giống như Hạ Tưởng và Nguyên Minh Lượng mỗi người đều mang tâm tư riêng không thể để cho người khác biết, hai người đều biết sự tồn tại của đối phương, cũng đều có lòng đề phòng đối với đối phương, chuẩn bị cho đối phương một đòn trí mạng bất cứ lúc nào, âm thầm giấu sẵn vũ khí.
Điểm bất đồng duy nhất chính là Nguyên Minh Lượng chỉ có phòng bị đối với Hạ Tưởng, y cũng biết Hạ Tưởng có thể cũng có cảnh giác đối với y, y không nghĩ rằng Hạ Tưởng biết y có súng, hơn nữa một điểm mấu chốt là y không biết Hạ Tưởng chẳng những có súng mà còn có một khẩu sung lớn đã lên sẵn đạn.
Nhưng Nguyên Minh Lượng cũng có ưu thế, y có ưu thế ở chỗ, Hạ Tưởng là bị động ứng chiến, đang chờ đợi thời cơ và Hạ Tưởng không biết Nguyên Minh Lượng khi nào sẽ đột nhiên nổ súng.
Ngày hôm sau chính thức đi làm.
Vừa vào làm, không gì khác là thăm hỏi, chúc tết, quét dọn vệ sinh, thậm chí còn có người mua pháo đến muốn đốt, sau khi bị Hạ Tưởng phát hiện đúng lúc ngăn lại, quận ủy đi làm đốt pháo thật đúng là nói hay mà nghe không hay. Một số doanh nghiệp chú trọng điều may mắn và khởi đầu tốt đẹp, mồng tám khai trương đốt pháo chúc mừng là bình thường, đường đường là trụ sở Quận ủy thì đốt cái gì mà đốt?
Hạ Tưởng liền quyết định từ việc này mở một buổi hoạt động tư tưởng giáo dục, tăng cường tác phong cẩn thận, nghiêm túc trong công tác.
Buổi chiều, Hạ Tưởng chủ trì mở cuộc họp hội nghị toàn thể, cũng ở trong cuộc họp làm một bài phát biểu quan trọng.
Trước tiên Hạ Tưởng vấn an chúc tết đến tất cả mọi người, sau đó là bài phát biểu động viên nhằm vào bước công tác tiếp theo, kêu gọi tất cả mọi người thu hồi tâm tư, năm mới đã qua, không nên lười nhác, phải đem tinh thần và nhiệt huyết đưa vào trong công tác, vì xây dựng nền kinh tế quận Hạ Mã hãy cống hiến toàn bộ sức lực.
Bài phát biểu của Hạ Tưởng luôn ngắn gọn, bình thường khi hắn nói chuyện không vượt quá năm phút, tiếp theo thì giao cho Lý Hàm phát biểu.
Lý Hàm không giống Hạ Tưởng, ông thích soạn sẵn bản thảo phát biểu, mỗi lần đều lấy ra bản thảo phát biểu, sau đó cứ theo đấy mà đọc ra. Hôm nay cũng không ngoại lệ, ông ta lấy ra bài phát biểu dài ba trang giấy, sau đó nói một đống lời khách sáo, như là tống cũ nghinh tân, vui mừng khôn xiết, xuân về trên đất nước v.v…, sau khi đọc hết khoảng một trang giấy ông ta mới bắt đầu nhập đề. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Các đồng chí, công tác kinh tế của quận Hạ Mã năm nay rất nặng nề, nhiệm vụ rất gian khổ, phải hoàn thành toàn bộ công trình hệ thống thuỷ lợi sông Hạ Mã, phải xây xong tòa cao ốc đầu tiên trong toàn thành phố, phải xây dựng trạm vào của đường cao tốc phía bắc, phải khánh thành nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì... Mặt khác Tập đoàn Chúng Đại cũng có ý đầu tư một cơ sở sản xuất điện gia dụng ở quận Hạ Mã và đang cùng Ủy ban nhân dân quận bước đầu tiến hành thảo luận. Năm nay, là năm kiến thiết của quận Hạ Mã, là năm hot của quận Hạ Mã, chúng ta phải dồn hết tất cả tinh thần và ý chí chiến đấu để cống hiến toàn bộ sức lực vào việc kiến thiết quận Hạ Mã.
Hạ Tưởng cũng phải thừa nhận Lý Hàm tuy rằng đảm nhiệm chức Chủ tịch quận không lâu, tuy rằng ông ta có truyền thống bảo thủ, nhưng ông ta làm việc nghiêm túc, thái độ nghiêm chỉnh, trên cơ bản làm việc gì xong việc đó rất rõ ràng, khiến cho Hạ Tưởng cũng coi trọng ông ta, Phải nói Lý Hàm ngoài việc cổ hủ, làm việc có chút cứng nhắc thì cũng là một Chủ tịch quận xứng đáng với chức vụ.
Xứng đáng với chức vụ nhưng không ý nghĩa là xuất sắc. Ở quận Hạ Mã, Hạ Tưởng cần chính là trợ thủ trẻ trung khoẻ mạnh, cần chính là một Chủ tịch quận có tinh thần tiên phong, nhưng hắn đã không có quyền lựa chọn Chủ tịch quận, mà lại có biện pháp nuôi dưỡng lực lượng ở bên trong quận Hạ Mã, Trần Thiên Vũ chính là ứng cử viên tốt nhất.
Sau cuộc họp, Hạ Tưởng thấy cũng không còn việc gì, vừa mới trở lại phòng làm việc ngồi xuống thì Trần Thiên Vũ liền gõ cửa tiến vào.
Có thể đến báo cáo công tác sớm nhất, trong lòng Hạ Tưởng liền xem Trần Thiên Vũ cao thêm một bậc.
Trần Thiên Vũ vừa vào cửa trước tiên là cười và chào hỏi, nói vài câu vấn an thăm hỏi, sau đó ngồi xuống rồi liên tiếp tung ra mấy chuyện.
Một là, nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì đã xin cho vay và chính sách ưu đãi với Ủy ban nhân dân quận, hy vọng được Ủy ban nhân dân quận nâng đỡ. Hai là, siêu thị Giai Gia để ý đến một mảnh đất, đề xuất xin Ủy ban nhân dân quận lập dự án. Ba là, Thương mại Trường Cơ muốn đem sân golf xây dựng lại thành siêu thị Trường Cơ, cũng đang chính thức đưa ra đơn xin. Bốn là, Tập đoàn Chúng Đại đã bước đầu tiếp xúc với Ủy ban nhân dân quận, cũng có ý đầu tư một trăm triệu tệ vào quận Hạ Mã để xây dựng cơ sở linh kiện điện gia dụng, chủ yếu là sản xuất linh kiện cung ứng cho nhà máy điện gia dụng ở Bắc Kinh và Thiên Tân.
Hai chuyện đầu đều đã được biết đến từ nằm ngoái, Phùng Húc Quang hiện tại bắt tay khởi công dự án Siêu thị ở quận Hạ Mã, cũng là ý nghĩ thích hợp. Mỗi một nhà doanh nghiệp tinh mắt đều ra tay từ sớm cho kịp, để tránh bị bỏ lại phía sau, nhưng Nguyên Minh Lượng ra tay quá nhanh, giữa trưa mới gặp ông ta, buổi chiều liền có đơn xin chuyển đổi, khiến trong lòng Hạ Tưởng âm thầm tán thưởng, Nguyên Minh Lượng thật sự là một nhân vật lợi hại, hành động cực nhanh, ý nghĩ rõ ràng, là một người có một không hai trong số các thương nhân mà hắn đã từng gặp.
Nếu Hạ Tưởng biết Nguyên Minh Lượng vừa mới quyết định cải biến thành siêu thị Trường Cơ, sau khi chia tay với Hạ Tưởng mới mệnh lệnh cấp dưới lập tức đệ trình một phần đơn xin thì e là hắn sẽ càng kinh ngạc. Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Nguyên Minh Lượng không có ý định đầu tư công thương nghiệp ở quận Hạ Mã, đầu tư vào siêu thị tuy rằng không nhiều gì mấy nhưng cũng coi như là một loại công thương nghiệp, chẳng lẽ nói Nguyên Minh Lượng đã thay đổi ý định?
Không thể không nói, Nguyên Minh Lượng quả thật là một người rất khó đấu và rất khó để người ta thăm dò được nước cờ, nếu siêu thị Trường Cơ thật sự đúng hạn khởi công thì ít nhất ở mặt ngoài sẽ mê hoặc được rất nhiều người, làm cho người ta không làm rõ được Thương mại Trường Cơ đến quận Hạ Mã đầu tư rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Một siêu thị, cho dù là siêu thị cỡ lớn, nếu không tính giá đất thì 1 đến 2 trăm triệu hẳn là có thể làm được, cũng không được xem là đầu tư lớn, so với lời hứa đầu tư 20 tỷ của Thương mại Trường Cơ thì thật đúng là hạt cát trong sa mạc. Nếu tính luôn mảnh đất trước kia tổng cộng cũng chỉ trong khoảng 1 tỉ, nói cách khác, nếu siêu thị Trường Cơ khởi công xây dựng, 20 tỷ đầu tư của Thương mại Trường Cơ chỉ cụ thể thực hiện được khoảng 1 tỉ.
Về phần cơ sở linh kiện điện gia dụng… Hạ Tưởng cười thầm, Trịnh Nghị ban đầu nói là đầu tư cơ sở điện gia dụng tại thành phố Yến, hiện tại chỉ chớp mắt lại biến thành cơ sở linh kiện, cũng coi như là rất biết tính toán, từ góc độ thương nghiệp thì là lựa chọn vô cùng lý trí và thông minh. Nếu cơ sở điện gia dụng ở quận Hạ Mã thì sợ là không có triển vọng nhưng nếu là cơ sở linh kiện điện gia dụng nói không chừng còn có triển vọng thị trường tốt đẹp. Quận Hạ Mã cũng được, thành phố Yến cũng tốt, bởi vì cách Bắc Kinh và Thiên Tân quá gần, bình thường trước đây có rất ít cơ sở công nghiệp lớn thành công, Trịnh Nghị thay đổi ý nghĩ chứng minh sau lưng có người chỉ điểm, đồng thời cũng chứng minh một điều anh ta đã hạ quyết tâm phải ở lại thành phố Yến muốn theo đuổi Cổ Ngọc tới cùng?
Hạ Tưởng gật gật đầu với Trần Thiên Vũ, tỏ vẻ hắn đều đã biết, bỗng nhiên nhớ tới một điểm, lại nói:
- Thương mại Trường Cơ là trực tiếp đệ trình đơn xin với Nguyên Thanh hay là với Lý Hàm?
Tạ Nguyên Thanh phụ trách đơn xin đất và lập dự án, trực tiếp trình đơn xin với y xem như phù hợp quy tắc, nếu bỏ qua Tạ Nguyên Thanh trực tiếp trình đơn cho Lý Hàm là biểu hiện không biết làm việc. Cho dù có quan hệ tốt với Chủ tịch quận thì cũng phải tôn trọng ý kiến phân công quản lý của Phó chủ tịch quận, ở trong quan trường điều kiêng kị nhất chính là vượt cấp.
Trần Thiên Vũ ha hả cười:
- Thương mại Trường Cơ rất có ý tứ, vừa không đệ trình đơn xin cho Nguyên Thanh, lại không trực tiếp đệ trình cho Chủ tịch quận Lý mà là trực tiếp tìm tôi. Tôi còn bảo bọn họ có việc phải tìm Phó chủ tịch quận phân công quản lý trước, kết quả bọn họ nói đã đi tìm Phó Chủ tịch quận Tạ, Phó Chủ tịch quận Tạ không có ý kiến, còn nói là bảo bọn họ trực tiếp báo với tôi. Tôi còn chưa kịp hỏi Nguyên Thanh là ông ta có thái độ gì…
Dựa theo trình tự bình thường thì sau khi báo cáo đến tay Tạ Nguyên Thanh, Tạ Nguyên Thanh ký tên trước, sau đó viết ý kiến cụ thể lên đó hoặc là không có ý kiến, thông qua ông ta rồi chuyển tới tay Trần Thiên Vũ, sau khi Trần Thiên Vũ phê duyệt lại chuyển tới tay Lý Hàm, sau khi Lý Hàm phê duyệt, cuối cùng mới chuyển tới tay Hạ Tưởng, do Hạ Tưởng định đoạt.
Bình thường nếu phía trước đều là ý kiến khẳng định, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ không ngăn trở trừ phi có chỗ sơ suất quan trọng.
Tạ Nguyên Thanh trực tiếp cho qua mà không quan tâm, bảo Thương mại Trường Cơ tìm đến Trần Thiên Vũ, chẳng lẽ là Tạ Nguyên Thanh có ý tưởng gì sao?
Một câu cuối cùng của Hạ Tưởng đối với Nguyên Minh Lượng mà nói là thu hoạch lớn nhất trong buổi gặp hôm nay, tương đương là Hạ Tưởng đúng như mong muốn của y, bị y kéo đi một vòng rốt cục cũng nói ra lập trường về giá nhà tăng cao. Rất rõ ràng, Hạ Tưởng biết rõ giá nhà sẽ tăng, nhưng vẫn giữ thái độ khoan nhượng và cũng giống như hầu hết các cán bộ trong nước, không có sách lược ứng phó gì hết.
Hoặc nói, căn bản sẽ không nghĩ cách ứng phó. Ai cũng không ngốc, cần gì phải chèn ép giá nhà? Giá nhà tăng, đất tăng, chính phủ có thể chỉ cần trông vào đất bán ra là hưởng thụ sự gia tăng nhanh chóng của GDP, cho dù là uống rượu độc giải khát, về sau chắc chắn sẽ có lúc không thể kiểm soát nhưng bọn quan viên đều là thà bị độc chết chứ không chịu bị chết khát, bởi vì sau này là sau này, hiện tại là hiện tại, ai cũng sẽ không nghĩ đến việc xa xôi như vậy. Cũng giống như phần đông tham quan, biết rõ tham ô nhận hối lộ không đúng, biết rõ chỉ cần tham ô là có khả năng bị bắt nhưng ai ai cũng tham. Vì sao? Chính là vì thà chết vì tham ô chứ không muốn sống liêm khiết, hoặc nói thông tục hơn là thà chết trong đống tiền còn hơn sống trong bần cùng.
Sau bữa cơm trưa, Hạ Tưởng và Nguyên Minh Lượng vẫy tay cáo biệt, hắn đã không để Nguyên Minh Lượng đưa hắn quay về Quận ủy, cũng không cho tài xế tới đón mà đi bộ về Quận ủy.
Quận ủy cách khoảng 500m, Hạ Tưởng đi được hơn mười phút, hắn vừa đi vừa nhìn ngắm, mặc dù lúc này thời tiết lạnh cóng nhưng vẫn đang có rất nhiều công trường còn đang thi công. Trên cơ bản, sau mùng 5 phần lớn công trường đều bắt đầu khởi công, rất nhiều công nhân ở phía nam năm mới không về nhà mà ở lại quận Hạ Mã. Hạ Tưởng đặc biệt sắp xếp Phó Hiểu Bân và Thi Trường Nhạc tiến hành thăm hỏi các anh em công nhân vẫn đang duy trì cương vị công tác, và nhờ họ truyền đạt lời chúc phúc của hắn.
Hạ Tưởng đứng trên một gò đất, nhìn ra toàn bộ quận Hạ Mã, trong lòng tràn ngập lòng hăng hái.
Vô số tòa cao ốc mọc lên, vô số công trường sục sôi ngất trời, thời tiết lạnh giá nhưng không làm rét lạnh được lòng hăng hái hướng về phía trước của nhóm công nhân, quận Hạ Mã đang ở tốc độ thay đổi từng ngày cho người đời thấy.
"Vi hữu hi sinh đa tráng chí, cảm khiếu nhật nguyệt hoán tân thiên" (câu thơ của Mao chủ tịch). Quận Hạ Mã năm 2004 là một năm đặt nền tảng toàn diện, hy vọng không chỉ ở trên kinh tế có được thu hoạch, trên chính trị cũng có thể duy trì một cục diện chính trị yên ổn đoàn kết mới tốt.
Đương nhiên, nếu không có Nguyên Minh Lượng trốn ở chỗ tối thì tốt biết bao, toàn quận Hạ Mã sẽ vững vàng, yên ổn, chỉ có điều bất cứ một địa phương phồn thịnh phát đạt nào luôn dẫn dụ những ong bướm có ý đồ kiếm lợi ùn ùn kéo đến. Hạ Tưởng nghĩ đến cuộc gặp mặt giữa Nguyên Minh Lượng và Triệu Tuyền Tân, trong lòng luôn có một tia lo lắng, chỉ sợ quận Hạ Mã năm sau sẽ bởi vì việc thay đổi nhân sự của tỉnh Yến, cục diện chính trị thành phố Yến điều chỉnh cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Chờ đợi xem thế nào đã, tuy rằng chưa chắc là xe đến trước núi ắt có đường nhưng sự việc là do con người làm ra, luôn luôn có thể linh động xoay chuyển.
Buổi chiều không có chuyện gì, Hạ Tưởng và Phó Hiểu Bân, Kim Hồng Tâm ngồi lại một lát rồi mạnh ai nấy tự về nhà.
Về đến nhà, vừa vào cửa, không ngờ gặp được Lam Miệt và Phương Cách.
Hôn lễ của Phương Cách và Lam Miệt là vào mùng hai, ngay trong đêm hai người đã bay ra nước ngoài du lịch đi hưởng tuần trăng mật. Hạ Tưởng còn tưởng rằng phải qua mười lăm họ mới quay về, không ngờ còn khá chuyên nghiệp, trở về sớm để đi làm.
Tuy nhiên xem vẻ mặt hí hửng của Phương Cách, Hạ Tưởng liền đoán biết là đã xảy ra bất ngờ nhỏ. Quả nhiên, Lam Miệt còn chưa nói được mấy câu với Tào Thù Lê liền cảm thấy buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh.
Hạ Tưởng rất thả lỏng ở trước mặt Phương Cách, tuyệt không có ý thức của một Bí thư Quận ủy, cười giơ tay đánh Phương Cách một quyền:
- Chả trách Lam Miệt vội vã đòi kết hôn sớm, hoá ra anh đã trúng chiêu.
Phương Cách cười ha hả:
- Tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, rõ ràng là đã tính đúng kỳ an toàn mới lớn mật thử một lần, không ngờ vẫn bị trúng chiêu. Lam Miệt luôn luôn cẩn thận, không ở kỳ an toàn đều bắt tôi dùng biện pháp phòng ngừa…
Lại lắc đầu:
- Lòng của phụ nữ như kim đáy biển, thật khó đoán. Cô ta mang thai cũng không nói cho tôi biết, liền thúc giục tôi kết hôn. Sau khi kết hôn mới nói cho tôi biết, nếu chẳng may tôi không đồng ý với cô ta, cô ta sẽ bỏ đứa bé, anh nói có đáng sợ hay không? Hai người ở cùng nhau đã lâu như vậy, có chuyện gì sao không thể cùng nhau bàn bạc, sao cứ phải đoán tới đoán lui thử đi thử lại?
- Giữa nam và nữ chính là một người thích ra đề tài để người kia đi suy đoán, anh đoán càng đúng cô ta cảm thấy anh càng yêu cô ta.
Hạ Tưởng tràn đầy cảm xúc nói:
- Đừng cảm thấy phiền việc phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi, trời sinh ra các cô là như thế, cũng đành chịu. Thân là đàn ông, đối với phụ nữ phải rộng lượng một chút, một người đàn ông ngay cả sự phiền não của người phụ nữ của chính mình cũng không thể chấp nhận thì còn có tâm trí nào để quan tâm đến thiên hạ?
Phương Cách trịnh trọng mà gật gật đầu:
- Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, có thể khiến lãnh đạo cấp trên yêu thích đồng thời cũng khiến phụ nữ thích mới là lãnh đạo toàn năng, mới là thần tượng trong lòng tôi.
Nói thì hay nhưng Phương Cách vẫn chưa nói xong thì bắt đầu nháy mắt ra hiệu khiến cho Hạ Tưởng cảm giác y có chút dụng tâm bất lương, liền vừa giận vừa cười:
- Ít nói nhảm lại đi, làm nhiều việc thực tế hơn, Lam Miệt mang thai về sau cố mà chăm sóc tốt cho cô ấy, phụ nữ sau khi mang thai rất dễ nóng nảy, còn hay ngờ vực vô căn cứ, anh nên chú ý nhiều chút.
Vừa dứt lời, Lam Miệt từ nhà vệ sinh đi ra, vừa lên là đánh một cú vào sau lưng Phương Cách:
- Đàn ông các anh đều là người xấu, thoải mái xong rồi như không có việc gì, chỉ có phụ nữ chúng em phải chịu tội. Ông trời ơi! Phải mang thai 10 tháng, mới bắt đầu đã khó chịu vậy rồi, em phải làm thế nào bây giờ?
Hạ Tưởng tuy đã là cha của ba đứa nhỏ nhưng đối với phản ứng của phụ nữ mang thai vẫn chưa có ấn tượng gì quá sâu, chủ yếu là Mai Hiểu Lâm từ khi mang thai đến khi sinh đứa nhỏ, hắn từ đầu đến cuối đều chẳng hay biết gì. Còn Liên Nhược Hạm khi mang thai, phản ứng khi bắt đầu cũng không rõ ràng, sau lại bay ra nước ngoài. Đương nhiên chủ yếu là Tào Thù Lê phản ứng khi có thai là nhẹ nhất, gần như là bụng cứ lặng yên mà to ra không một tiếng động, sau đó thì thuận lợi sinh con, Hạ Tưởng liền vô cùng thoải mái mà trở thành bố.
Ba đứa con, hai trai một gái, mẹ của bọn nhỏ đều không cho Hạ Tưởng trải nghiệm phản ứng kịch liệt khi thai nghén, hôm nay Lam Miệt xem như khiến hắn hiểu biết thêm về sự chênh lệch giữa người với người quả nhiên rất lớn.
Lam Miệt vừa mới mắng Phương Cách một câu, lại không kìm nổi nhanh chóng chạy về buồng vệ sinh, ói tới trời đất mù mịt. Hạ Tưởng liền bất đắc dĩ mà vỗ vỗ vào vai của Phương Cách:
- Tự bảo trọng đi! Ai cũng có số mệnh, tự giải quyết cho tốt.
Phương Cách tỏ vẻ mặt đau khổ:
- Vì sao tôi lại khổ thế này?
Hạ Tưởng giả bộ thấu hiểu nói:
- Nghe nói nếu nhóm máu đứa nhỏ và mẹ hợp nhau thì phản ứng nhẹ, nếu cùng mẹ không hợp, thì phản ứng rất kịch liệt...
Lời còn chưa dứt vẻ mặt Phương Cách liền biến sắc:
- Lãnh đạo anh ngàn vạn lần đừng làm tôi sợ, tôi rất nhát gan, đừng hù dọa tôi. Tuy rằng Lam Miệt tính tình nóng nảy nhưng tôi rất yêu cô ấy, không muốn cô ta làm càng làm ẩu.
- Sao vậy?
Hạ Tưởng không hiểu Phương Cách nói cái gì.
- Tôi là nhóm máu B, Lam Miệt cũng là nhóm B, đứa nhỏ cũng phải là B mới đúng, nếu đứa nhỏ không phải nhóm B có phải là nói Lam Miệt xảy ra vấn đề gì, cô ta cắm sừng tôi hay sao?
Phương Cách vẻ mặt vô tội, buồn rười rượi.
- Anh đừng trêu đùa Phương Cách nữa, xem anh đã dọa cậu ấy thành bộ dạng gì rồi kìa?
Tào Thù Lê không thể nghe tiếp, cười đánh Hạ Tưởng một cái, lại nói với Phương Cách:
- Ai nói với cậu cha mẹ nhóm B, thì đứa nhỏ nhất định là nhóm B? Cậu đừng tự nghi ngờ lung tung, có một bảng so sánh nhóm máu có thể xem qua.
Hạ Tưởng ở một bên cao hứng mà cười to:
- Mấy người đừng có chán nản có được không, một lời giải thích không thể hiểu rõ đâu, lại cũng không thể nắm bắt được trọng điểm của vấn đề.
Phương Cách và Tào Thù Lê đều tỏ vẻ kinh ngạc:
- Trọng điểm của vấn đề? Là cái gì?
- Trọng điểm chính là vừa rồi tôi đã nói nhóm máu đứa nhỏ cùng người mẹ có phù hợp hay không, là điều kiện tiên quyết của việc phản ứng kịch hay không khi mang thai, giả thiết này không thành lập, chính là sai lầm, cho dù dùng phương pháp gì đi chứng minh cách nói của tôi thì cuối cùng cho ra kết luận đều không có giá trị!
Hạ Tưởng ha hả cười, ở trên chính trị lúc nào cũng có việc lãnh đạo cấp trên đưa ra một đề nghị sai lầm để cấp dưới đi chứng minh, kết quả cấp dưới cố gắng hết nửa ngày mới phát hiện bản thân mệnh đề mà lãnh đạo đưa ra đã sai sẵn rồi, tự dưng lãng phí thời gian và sức lực, có lẽ còn có khả năng kinh tế.
Từ việc nhỏ giữa Phương Cách và Lam Miệt, sau khi Hạ Tưởng cười xong bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, nhớ tới chuyện qua lại giữa hắn và Nguyên Minh Lượng, kỳ thật chính là dựa vào tiền đề mà một bên cho rằng bên kia sai lầm mà so chiêu với nhau. Vấn đề là, hắn biết động cơ của Nguyên Minh Lượng, Nguyên Minh Lượng không biết ý nghĩ thật sự của hắn, nhưng vấn đề sâu xa là thật ra hắn cũng không hiểu rõ khẩu vị của Nguyên Minh Lượng là bao nhiêu.
Khẩu vị lớn hay nhỏ sẽ quyết định nguồn tài chính mà Nguyên Minh Lượng đưa vào nhiều hay ít cùng với việc khi nào y sẽ quyết định rút vốn. Cho vào quá ít, sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ không lớn đối với thị trường bất động sản ở quận Hạ Mã, đồng thời bên phía Hạ Tưởng đạt được lợi nhuận cũng ít, nếu rút vốn quá nhanh và đột ngột khiến Hạ Tưởng trở tay không kịp, cũng có khả năng khiến Nguyên Minh Lượng kiếm được chút lời, cuối cùng toàn thân rút lui.
Xét đến cùng, song phương cùng chơi một trò chơi nguy hiểm so trí tuệ so kiên nhẫn, song phương đều cho rằng mình đúng, kỳ thật đều là căn cứ vào một tiền đề sai, chính là song phương đều cho rằng đã hoàn toàn hiểu rõ về đối phương.
Trên thực tế Hạ Tưởng cẩn thận ngẫm lại, mức độ hiểu biết của hắn về Nguyên Minh Lượng tuyệt không nhiều hơn bao nhiêu so với việc Nguyên Minh Lượng hiểu về hắn.
Cũng giống như Hạ Tưởng và Nguyên Minh Lượng mỗi người đều mang tâm tư riêng không thể để cho người khác biết, hai người đều biết sự tồn tại của đối phương, cũng đều có lòng đề phòng đối với đối phương, chuẩn bị cho đối phương một đòn trí mạng bất cứ lúc nào, âm thầm giấu sẵn vũ khí.
Điểm bất đồng duy nhất chính là Nguyên Minh Lượng chỉ có phòng bị đối với Hạ Tưởng, y cũng biết Hạ Tưởng có thể cũng có cảnh giác đối với y, y không nghĩ rằng Hạ Tưởng biết y có súng, hơn nữa một điểm mấu chốt là y không biết Hạ Tưởng chẳng những có súng mà còn có một khẩu sung lớn đã lên sẵn đạn.
Nhưng Nguyên Minh Lượng cũng có ưu thế, y có ưu thế ở chỗ, Hạ Tưởng là bị động ứng chiến, đang chờ đợi thời cơ và Hạ Tưởng không biết Nguyên Minh Lượng khi nào sẽ đột nhiên nổ súng.
Ngày hôm sau chính thức đi làm.
Vừa vào làm, không gì khác là thăm hỏi, chúc tết, quét dọn vệ sinh, thậm chí còn có người mua pháo đến muốn đốt, sau khi bị Hạ Tưởng phát hiện đúng lúc ngăn lại, quận ủy đi làm đốt pháo thật đúng là nói hay mà nghe không hay. Một số doanh nghiệp chú trọng điều may mắn và khởi đầu tốt đẹp, mồng tám khai trương đốt pháo chúc mừng là bình thường, đường đường là trụ sở Quận ủy thì đốt cái gì mà đốt?
Hạ Tưởng liền quyết định từ việc này mở một buổi hoạt động tư tưởng giáo dục, tăng cường tác phong cẩn thận, nghiêm túc trong công tác.
Buổi chiều, Hạ Tưởng chủ trì mở cuộc họp hội nghị toàn thể, cũng ở trong cuộc họp làm một bài phát biểu quan trọng.
Trước tiên Hạ Tưởng vấn an chúc tết đến tất cả mọi người, sau đó là bài phát biểu động viên nhằm vào bước công tác tiếp theo, kêu gọi tất cả mọi người thu hồi tâm tư, năm mới đã qua, không nên lười nhác, phải đem tinh thần và nhiệt huyết đưa vào trong công tác, vì xây dựng nền kinh tế quận Hạ Mã hãy cống hiến toàn bộ sức lực.
Bài phát biểu của Hạ Tưởng luôn ngắn gọn, bình thường khi hắn nói chuyện không vượt quá năm phút, tiếp theo thì giao cho Lý Hàm phát biểu.
Lý Hàm không giống Hạ Tưởng, ông thích soạn sẵn bản thảo phát biểu, mỗi lần đều lấy ra bản thảo phát biểu, sau đó cứ theo đấy mà đọc ra. Hôm nay cũng không ngoại lệ, ông ta lấy ra bài phát biểu dài ba trang giấy, sau đó nói một đống lời khách sáo, như là tống cũ nghinh tân, vui mừng khôn xiết, xuân về trên đất nước v.v…, sau khi đọc hết khoảng một trang giấy ông ta mới bắt đầu nhập đề. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Các đồng chí, công tác kinh tế của quận Hạ Mã năm nay rất nặng nề, nhiệm vụ rất gian khổ, phải hoàn thành toàn bộ công trình hệ thống thuỷ lợi sông Hạ Mã, phải xây xong tòa cao ốc đầu tiên trong toàn thành phố, phải xây dựng trạm vào của đường cao tốc phía bắc, phải khánh thành nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì... Mặt khác Tập đoàn Chúng Đại cũng có ý đầu tư một cơ sở sản xuất điện gia dụng ở quận Hạ Mã và đang cùng Ủy ban nhân dân quận bước đầu tiến hành thảo luận. Năm nay, là năm kiến thiết của quận Hạ Mã, là năm hot của quận Hạ Mã, chúng ta phải dồn hết tất cả tinh thần và ý chí chiến đấu để cống hiến toàn bộ sức lực vào việc kiến thiết quận Hạ Mã.
Hạ Tưởng cũng phải thừa nhận Lý Hàm tuy rằng đảm nhiệm chức Chủ tịch quận không lâu, tuy rằng ông ta có truyền thống bảo thủ, nhưng ông ta làm việc nghiêm túc, thái độ nghiêm chỉnh, trên cơ bản làm việc gì xong việc đó rất rõ ràng, khiến cho Hạ Tưởng cũng coi trọng ông ta, Phải nói Lý Hàm ngoài việc cổ hủ, làm việc có chút cứng nhắc thì cũng là một Chủ tịch quận xứng đáng với chức vụ.
Xứng đáng với chức vụ nhưng không ý nghĩa là xuất sắc. Ở quận Hạ Mã, Hạ Tưởng cần chính là trợ thủ trẻ trung khoẻ mạnh, cần chính là một Chủ tịch quận có tinh thần tiên phong, nhưng hắn đã không có quyền lựa chọn Chủ tịch quận, mà lại có biện pháp nuôi dưỡng lực lượng ở bên trong quận Hạ Mã, Trần Thiên Vũ chính là ứng cử viên tốt nhất.
Sau cuộc họp, Hạ Tưởng thấy cũng không còn việc gì, vừa mới trở lại phòng làm việc ngồi xuống thì Trần Thiên Vũ liền gõ cửa tiến vào.
Có thể đến báo cáo công tác sớm nhất, trong lòng Hạ Tưởng liền xem Trần Thiên Vũ cao thêm một bậc.
Trần Thiên Vũ vừa vào cửa trước tiên là cười và chào hỏi, nói vài câu vấn an thăm hỏi, sau đó ngồi xuống rồi liên tiếp tung ra mấy chuyện.
Một là, nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì đã xin cho vay và chính sách ưu đãi với Ủy ban nhân dân quận, hy vọng được Ủy ban nhân dân quận nâng đỡ. Hai là, siêu thị Giai Gia để ý đến một mảnh đất, đề xuất xin Ủy ban nhân dân quận lập dự án. Ba là, Thương mại Trường Cơ muốn đem sân golf xây dựng lại thành siêu thị Trường Cơ, cũng đang chính thức đưa ra đơn xin. Bốn là, Tập đoàn Chúng Đại đã bước đầu tiếp xúc với Ủy ban nhân dân quận, cũng có ý đầu tư một trăm triệu tệ vào quận Hạ Mã để xây dựng cơ sở linh kiện điện gia dụng, chủ yếu là sản xuất linh kiện cung ứng cho nhà máy điện gia dụng ở Bắc Kinh và Thiên Tân.
Hai chuyện đầu đều đã được biết đến từ nằm ngoái, Phùng Húc Quang hiện tại bắt tay khởi công dự án Siêu thị ở quận Hạ Mã, cũng là ý nghĩ thích hợp. Mỗi một nhà doanh nghiệp tinh mắt đều ra tay từ sớm cho kịp, để tránh bị bỏ lại phía sau, nhưng Nguyên Minh Lượng ra tay quá nhanh, giữa trưa mới gặp ông ta, buổi chiều liền có đơn xin chuyển đổi, khiến trong lòng Hạ Tưởng âm thầm tán thưởng, Nguyên Minh Lượng thật sự là một nhân vật lợi hại, hành động cực nhanh, ý nghĩ rõ ràng, là một người có một không hai trong số các thương nhân mà hắn đã từng gặp.
Nếu Hạ Tưởng biết Nguyên Minh Lượng vừa mới quyết định cải biến thành siêu thị Trường Cơ, sau khi chia tay với Hạ Tưởng mới mệnh lệnh cấp dưới lập tức đệ trình một phần đơn xin thì e là hắn sẽ càng kinh ngạc. Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Nguyên Minh Lượng không có ý định đầu tư công thương nghiệp ở quận Hạ Mã, đầu tư vào siêu thị tuy rằng không nhiều gì mấy nhưng cũng coi như là một loại công thương nghiệp, chẳng lẽ nói Nguyên Minh Lượng đã thay đổi ý định?
Không thể không nói, Nguyên Minh Lượng quả thật là một người rất khó đấu và rất khó để người ta thăm dò được nước cờ, nếu siêu thị Trường Cơ thật sự đúng hạn khởi công thì ít nhất ở mặt ngoài sẽ mê hoặc được rất nhiều người, làm cho người ta không làm rõ được Thương mại Trường Cơ đến quận Hạ Mã đầu tư rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Một siêu thị, cho dù là siêu thị cỡ lớn, nếu không tính giá đất thì 1 đến 2 trăm triệu hẳn là có thể làm được, cũng không được xem là đầu tư lớn, so với lời hứa đầu tư 20 tỷ của Thương mại Trường Cơ thì thật đúng là hạt cát trong sa mạc. Nếu tính luôn mảnh đất trước kia tổng cộng cũng chỉ trong khoảng 1 tỉ, nói cách khác, nếu siêu thị Trường Cơ khởi công xây dựng, 20 tỷ đầu tư của Thương mại Trường Cơ chỉ cụ thể thực hiện được khoảng 1 tỉ.
Về phần cơ sở linh kiện điện gia dụng… Hạ Tưởng cười thầm, Trịnh Nghị ban đầu nói là đầu tư cơ sở điện gia dụng tại thành phố Yến, hiện tại chỉ chớp mắt lại biến thành cơ sở linh kiện, cũng coi như là rất biết tính toán, từ góc độ thương nghiệp thì là lựa chọn vô cùng lý trí và thông minh. Nếu cơ sở điện gia dụng ở quận Hạ Mã thì sợ là không có triển vọng nhưng nếu là cơ sở linh kiện điện gia dụng nói không chừng còn có triển vọng thị trường tốt đẹp. Quận Hạ Mã cũng được, thành phố Yến cũng tốt, bởi vì cách Bắc Kinh và Thiên Tân quá gần, bình thường trước đây có rất ít cơ sở công nghiệp lớn thành công, Trịnh Nghị thay đổi ý nghĩ chứng minh sau lưng có người chỉ điểm, đồng thời cũng chứng minh một điều anh ta đã hạ quyết tâm phải ở lại thành phố Yến muốn theo đuổi Cổ Ngọc tới cùng?
Hạ Tưởng gật gật đầu với Trần Thiên Vũ, tỏ vẻ hắn đều đã biết, bỗng nhiên nhớ tới một điểm, lại nói:
- Thương mại Trường Cơ là trực tiếp đệ trình đơn xin với Nguyên Thanh hay là với Lý Hàm?
Tạ Nguyên Thanh phụ trách đơn xin đất và lập dự án, trực tiếp trình đơn xin với y xem như phù hợp quy tắc, nếu bỏ qua Tạ Nguyên Thanh trực tiếp trình đơn cho Lý Hàm là biểu hiện không biết làm việc. Cho dù có quan hệ tốt với Chủ tịch quận thì cũng phải tôn trọng ý kiến phân công quản lý của Phó chủ tịch quận, ở trong quan trường điều kiêng kị nhất chính là vượt cấp.
Trần Thiên Vũ ha hả cười:
- Thương mại Trường Cơ rất có ý tứ, vừa không đệ trình đơn xin cho Nguyên Thanh, lại không trực tiếp đệ trình cho Chủ tịch quận Lý mà là trực tiếp tìm tôi. Tôi còn bảo bọn họ có việc phải tìm Phó chủ tịch quận phân công quản lý trước, kết quả bọn họ nói đã đi tìm Phó Chủ tịch quận Tạ, Phó Chủ tịch quận Tạ không có ý kiến, còn nói là bảo bọn họ trực tiếp báo với tôi. Tôi còn chưa kịp hỏi Nguyên Thanh là ông ta có thái độ gì…
Dựa theo trình tự bình thường thì sau khi báo cáo đến tay Tạ Nguyên Thanh, Tạ Nguyên Thanh ký tên trước, sau đó viết ý kiến cụ thể lên đó hoặc là không có ý kiến, thông qua ông ta rồi chuyển tới tay Trần Thiên Vũ, sau khi Trần Thiên Vũ phê duyệt lại chuyển tới tay Lý Hàm, sau khi Lý Hàm phê duyệt, cuối cùng mới chuyển tới tay Hạ Tưởng, do Hạ Tưởng định đoạt.
Bình thường nếu phía trước đều là ý kiến khẳng định, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ không ngăn trở trừ phi có chỗ sơ suất quan trọng.
Tạ Nguyên Thanh trực tiếp cho qua mà không quan tâm, bảo Thương mại Trường Cơ tìm đến Trần Thiên Vũ, chẳng lẽ là Tạ Nguyên Thanh có ý tưởng gì sao?