Nhưng chính vì các chuyên gia thổi phồng và sự cố ý dẫn lối của giới truyền thông mới làm cho người dân toàn quốc đều cho rằng uống sữa bò là có lợi. Bất kể nghèo thế nào, có khóc gào thế nào cũng đòi cho con uống sữa bò. Các nhà sản xuất sữa bột vì muốn tăng cao tiêu thụ, đối mặt với một đám người tiêu dùng cuồng nhiệt, không lý trí, chỉ còn cách nghĩ ra quái chiêu tăng thêm vật phẩm gia tăng thành phần dinh dưỡng trong sữa.
Kết quả đương nhiên là so bì lẫn nhau, đều tự thổi, tự biên tự diễn sữa bột công ty tôi dinh dưỡng nhiều thế nào, hiệu quả ra sao, có thể tăng thêm bao nhiêu trí lực.v.v. Từ ngữ quảng cáo thì ba hoa chích chòe, trên thực tế thì trong sữa bột có ghi chú thành phần dinh dưỡng càng nhiều, thì càng chứng minh thêm nhiều chất phụ gia. Và sự thực gần như đa số các chất phụ gia đều là sản phẩm hóa học, chỉ cần là do người tạo ra thì đều có khả năng gây tổn hại đến cơ thể.
Hễ là thành phần dinh dưỡng vượt qua dinh dưỡng của chính sữa bò đều là những thành phần con người tự thêm vào, đều ít nhiều tồn tại nguy hại giống như Melamine amine.
Hạ Tưởng rất rõ một điểm chính là, hắn không thể đi thao túng thị trường, đi phát động một trận dư luận cách mạng, đi đánh tan lời nói dối về sữa bột sớm mấy năm, không hiện thực, cũng không thể. Những người dân chìm đắm trong cuồng nhiệt, muốn tỉnh táo lại chỉ có thể dùng thuốc cực mạnh, nhưng vẫn chưa tàn nhẫn bằng thuốc Melamine amine hại trẻ nhỏ, có thể đưa chuyện này bóp chết khi còn trong nôi có lẽ là một công lớn.
Hắn cũng không thể gặp trực diện Dương Quốc Anh, nói với bà ấy rằng sau này không được cho Melamine amine vào sữa bột, nếu không sẽ gây ra mạng người, sẽ hủy mất Tập đoàn Tứ Ngưu. Nếu như hắn nói như vậy, Dương Quốc Anh khẳng định coi hắn là tên điên, sẽ còn đuổi hắn đi không chút nể tình gì.
Việc thường nên lỏng không nên chặt, nhưng lỏng như thế nào là vấn đề cần phải tỉ mỉ sắp đặt.
Hạ Tưởng rơi vào trầm tư thật lâu, bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, mắt sáng bừng lên.
Ở phía tây quận Hạ Mã có khu đất hơn một nghìn mẫu ruộng tốt, nằm dưới chân núi, khí hậu ôn hòa, độ ẩm tốt, cực kỳ thích hợp cho việc trồng hoa màu, nhưng bởi vì việc xây dựng quận Hạ Mã, nên cũng bị thu hồi, bây giờ đang ở trạng thái không dùng để đó. Ý ban đầu của Hạ Tưởng là muốn để đến thời khắc quan trọng sau này mới tung ra, để giành cho Tập đoàn Viễn Cảnh hoặc Tập đoàn Đạt Tài một khu cao cấp, lấy đó đo mức giá đất, tiến tới kéo vào kế hoạch của Nguyên Minh Lượng, hiện giờ hắn cũng đổi ý rồi, quyết định để giành miếng đất cho Tập đoàn Tứ Ngưu.
Tập đoàn Tứ Ngưu phát triển đến bây giờ, đúng lúc cần phải mở rộng khu vực nuôi trồng. Quận Hạ Mã không gần cũng không xa thành phố, nhất là khu đất để giành đó tuyệt đối vô cùng thích hợp cho việc xây dựng trang trại nuôi trồng. Nếu Tập đoàn Tứ Ngưu thật sự muốn xây dựng trang trại nuôi trồng ở quận Hạ Mã, tương đương với căn cứ nguyên liệu sản xuất nằm ngay dưới mắt Hạ Tưởng, hắn có thể có đủ lý do tiếp xúc với Tập đoàn Tứ Ngưu, rồi dần dần tăng sức ảnh hưởng đến bọn họ.
Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Trần Phong.
- Bí thư Trần, Tập đoàn Tứ Ngưu có phải là đang tìm một khu đất thích hợp để xây dựng trang trại nuôi trồng không?
Hạ Tưởng cũng không khách khí, vừa gọi là nói ra ý định của mình luôn.
Trần Phong cũng quen với những cuộc gọi và vấn đề đột ngột của Hạ Tưởng, cười ha hả:
- Cậu thật là thạo tin, đến cả Tập đoàn Tứ Ngưu cũng có ý đồ? Không sai, bọn họ muốn tìm một địa điểm thích hợp để xây dựng trang trại nuôi bò, quận Kiều Tây nộp báo cáo lên Thành phố, Thành phố còn chưa trả lời, trên nguyên tắc Thành phố không can thiệp sự lựa chọn tự do của doanh nghiệp. Có phải cậu muốn kéo dự án khu đất nuôi trồng của Tập đoàn Tứ Ngưu về quận Hạ Mã của cậu?
Hạ Tưởng cười:
- Sống ở quận Hạ Mã phải biết yêu quận Hạ Mã nhiệt liệt, càng phải xây dựng quận Hạ Mã chứ. Lãnh đạo, quận Hạ Mã có một khu đất tốt cực kỳ thích hợp cho việc nuôi bò sữa. Chú và Dương Quốc Anh có mối quan hệ tốt, giúp cháu nói thử xem, thế nào ạ?
- Tôi là Bí thư Thành ủy, phải công bằng xử lý công việc!
Trần Phong cười mắng lại một câu, rồi lại trầm ngâm:
- Ừ, theo lý mà nói quận Hạ Mã đất rộng người ít, thực sự có vài khu đất thích hợp cho việc xây dựng trang trại nuôi trồng hơn. Có điều, huyện Thường Sơn đã sớm nghe thấy phong thanh rồi, hiện tại ngày ngày cho người qua lại với Tập đoàn Tứ Ngưu, cậu muốn kéo dự án về cũng phải thắt chặt hoạt động mới được. Tôi có thể nói giúp cậu, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là do Tập đoàn Tứ Ngưu nắm.
Hạ Tưởng đương nhiên biết rõ thực lực hiện giờ của Tập đoàn Tứ Ngưu, Trần Phong cũng không dễ trực tiếp mở lời gây áp lực, dù Tập đoàn Tứ Ngưu là doanh nghiệp nhà nước, nhưng cũng có được quyền tự chủ cực lớn. Trên nguyên tắc, Thành ủy sẽ không can thiệp vào con đường kinh doanh của doanh nghiệp. Đồng thời, Hạ Tưởng cũng không nghĩ là chỉ một câu nhẹ nhàng của Trần Phong thì có thể xong việc, hắn đã chuẩn bị kỹ tâm lý để đánh hạ lô cốt rồi.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Khúc Nhã Hân, ý ban đầu của Hạ Tưởng là để Khúc Nhã Hân phụ trách cụ thể việc này, là nữ Phó thị trưởng của quận Hạ Mã, và cũng cùng giới với Dương Quốc Anh, nếu giao lưu thì có lẽ dễ dàng hơn một chút, phụ nữ với phụ nữ cũng dễ có tiếng nói chung. Đột nhiên điện thoại reo vang, cầm máy lên, là Lý Thấm gọi tới.
Thời gian đón Tết Lý Thấm không có liên lạc với Hạ Tưởng, cô đón Tết ở đâu hoặc làm gì Hạ Tưởng đều không rõ, cũng không quan tâm, hắn chỉ để ý năng lực và thái độ làm việc của cô.
Lý Thấm gọi điện đến cực đúng lúc, nói là kịp lúc, vì đề nghị của cô ấy vừa chạm đúng vào chỗ khó xử của Hạ Tưởng.
- Lãnh đạo, Công ty bất động sản của Tề Á Nam đều đã chuẩn bị bố trí ổn thỏa, chuẩn bị chính thức tiến quân vào thị trường bất động sản thành phố Yến, anh ta nhờ tôi chọn một miếng đất, tôi thấy đoạn thôn Thành Tây vùng núi phía tây…
Hơn ngìn mẫu ruộng đoạn thôn Thành Tây chính là miếng đất Hạ Tưởng vốn có ý quy hoạch cho Tập đoàn Tứ Ngưu.
- Đoạn thôn Thành Tây tuy xa khu vực quận thành, nhưng không khí trong lành, khí hậu ôn hòa, lại nằm dưới chân núi, dựa sơn tựa thủy. Xuân về hoa nở, đến mùa hè non nước đẹp thanh khiết. Bắt đầu từ bây giờ mà lấy đất, thì đến xuân vừa đúng thời gian khởi công, tuyệt đối bán được giá.
Mắt nhìn của Lý Thấm chuẩn lạ thường, cô phân tích mảnh đất thôn Thành Tây rất đến nơi đến chốn, hoàn toàn phù hợp với dự đoán của Hạ Tưởng.
- Xa thì có xa một chút, nhưng theo sự thông dụng của xe ô tô, khoảng cách không thành vấn đề, mà tương phản, môi trường sống tốt mới là vấn đề quan tâm nhất của người dân thành phố luôn theo đuổi cuộc sống chất lượng cao, hưởng thụ cao. Xây dựng vài khu nhà cao cấp tại thôn Thành Tây, không những có thể nâng cao phẩm vị của thị trường bất động sản quận Hạ Mã, còn có thể có tác dụng nâng giá nhà lên. Bởi vì giá khu đất thôn Thành Tây thấp hơn nhiều so với trung tâm quận, đồng thời, do bất động sản Nam Tân và liên hệ thêm mấy nhà bất động sản nữa, nếu đưa toàn bộ khu đất hơn nghìn mẫu ruộng đó đều xây thành một khu sinh sống lớn, chắc chắn sẽ có hiệu quả cho việc kiềm chế hành động tiếp theo của Thương mại Trường Cơ.
Mặc dù Lý Thấm không hay biết hành động tiếp theo của Hạ Tưởng là gì, Hạ Tưởng cũng không từng tiết lộ cho cô tác dụng của khu đất thôn Thành Tây, chỉ là trong một lần Hội nghị vô tình nhắc một câu, không ngờ Lý Thâm bắt đầu từ đây, đưa ra suy luận lại không xa kém với sự tưởng tượng của hắn là bao, đúng là rất giỏi.
Nhất là sự phân tích triển vọng bất động sản thôn Thành Tây của Lý Thấm càng trúng ý của Hạ Tưởng, thậm chí có thể nói là giai đoạn hiện thời, trong số những người chung quanh Hạ Tưởng, bất kể là Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, hay Tiếu Giai, đến cả Liên Nhược Hàm ai cũng không lĩnh hội sâu sắc dụng ý của hắn như Lý Thấm, ngay chính bản thân Hạ Tưởng cũng phải vô cùng tán thưởng sự thông minh sắc sảo của cô.
Nhưng đề nghị của Lý Thấm cũng chính là chỗ khó của hắn hiện tại.
Thôn Thành Tây là một trong những đòn sát thủ mà hắn để giành, trong trận chiến đối kháng vốn lưu động của Thương mại Trường Cơ, cũng là một phần cực kỳ quan trọng. Nhưng hắn đột nhiên thay đổi ý định, vì muốn đến gần với Tập đoàn Tứ Ngưu, vì muốn đem mầm nguy hại của Melamine amine bóp chết trước lúc mới nhú, không thể không ra lựa chọn trọng đại khác, lấy mảnh đất thôn Thành Tây đổi lấy sức ảnh hưởng lên Tập đoàn Tứ Ngưu.
Tuy rằng nói hai người đều là đứng ở góc độ vì nước vì dân mà suy xét, nhưng ngăn chặn Thương mại Trường Cơ dù sao cũng là chuyện phạm vi nhỏ, mà sự nguy hại của sữa bột Tứ Ngưu đến hàng nghìn hàng vạn em nhỏ, lớn và rộng, cả thị trường bột sữa nguy hại đến cả thế hệ sau của Trung Quốc. So sánh lẫn nhau vẫn là sữa bột Tứ Ngưu mang đến hậu quả nghiêm trọng, nên chỉ có thể bắt to thả nhỏ thôi.
Vấn đề mấu chốt là, hắn chưa có cách nào để giải thích rõ ràng.
Hạ Tưởng chần chừ một lát, cũng biết có những chuyện chỉ một mình hắn gánh vác, cũng chỉ có mình hắn ra quyết định, không ai lý giải, không ai ủng hộ không quan trọng, cái quan trọng là, phải ra lựa chọn khó khăn, phải làm được để không hổ thẹn với lương tâm, phải làm được việc không phụ mình được hồi sinh lại, thì phải chịu trách nhiệm.
- Khu đất thôn Thành Tây tôi có ý dùng khác, bất động sản Nam Tân tìm một địa điểm khác thích hợp hơn là được.
Lời Hạ Tưởng vừa thốt ra, Lý Thấm lập tức biểu thị nghi ngờ và bất mãn:
- Tôi muốn hỏi vì sao? Lãnh đạo, anh nói để Tề Á Nam tiến quân vào bất động sản, được, tôi ủng hội, còn giúp anh ta làm xong hết các thủ tục ở Bắc Kinh. Anh cũng nói để Giám đốc Tiếu đem toàn bộ tiền vốn chuyển sang dự án bất động sản, được, tôi vẫn cực lực ủng hộ và tuân theo. Tôi nói thật, thật ra miếng đất thôn Thành Tây một mình bất động sản Nam Tân không ăn hết, tôi muốn Quảng Hạ của Giám đốc Tiếu cũng được chia một bát canh, thậm chí tôi đều đã làm xong quy hoạch rồi, nhưng một câu của anh làm rối loạn hết toàn bộ kế hoạch của tôi, anh phải đưa ra một lời giải thích hợp lý mới được.
Lý Thấm chính là Lý Thấm, cô ở nước ngoài nhiều năm, nuôi dưỡng thành tính cách dám chống đối lại cấp trên, chỉ cần cô cho rằng đúng, cô liền dám lý luận với Hạ Tưởng một phen.
Thực ra Hạ Tưởng cũng thích tính cách thẳng thắn của Lý Thấm, một người nghe quen lời nịnh hót và nói dối đầu óc dễ phán đoán sai lầm, sẽ cho rằng bản thân mình vĩnh viễn là đúng, thiên hạ đệ nhất, chỉ có bên cạnh luôn có người gõ tỉnh, có người nghi ngờ hắn mới có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, không đến mức tự cao tự đại.
Tự cao tự đại không có kết cục tốt gì, hoặc là hại người, hoặc là hại mình. Quyền lực càng lớn, thì càng hại nước hại dân.
Nhưng sự nghi vấn của Lý Thấm, Hạ Tưởng thật sự không dễ giải thích thật sự, hắn hơi trầm ngâm, mới nói:
- Tôi định dùng để khởi công dự án trang trại chăn nuôi…
- Trang trại chăn nuôi?
Lý Thấm càng bực hơn, trang trại chăn nuôi có lợi ích gì? Nhìn vào thế cục trước mắt của quận Hạ Mã, bất kỳ dự án nào đều không kéo được lợi nhuận cao bằng đầu tư bất động sản, lợi ích lâu dài, đồng thời còn sẽ kéo được nhiều ngành lẻ khác, càng có thể lập chiến tích, nâng cao GDP, đường đường là Bí thư Hạ, là lãnh đạo vẫn luôn anh minh, sao đột nhiên lại đưa ra quyết định không hợp lẽ thường? Chăn nuôi cái gì? Bò sữa hay là cừu?
Lý Thấm hiểu biết về nghiệp chăn nuôi có hạn, chỉ biết đến cừu.
Đổi là người khác, Hạ Tưởng mới thèm mà giải thích gì, nhưng Lý Thấm không phải người ngoài, là một trong những cánh tay nể trọng nhất trước mắt của hắn, hắn cũng muốn cô yên tâm:
- Vậy đi, cô thông báo Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ và Tiêu Ngũ, Tề Á Nam buổi tối họp ở Thấm Viên Xuân, đến lúc đó gặp mặt rồi bàn tiếp.
Lý Thấm bất mãn thì bất mãn, cũng biết Hạ Tưởng tuy hiền lành nhưng quyền uy của hắn vẫn là không dễ xâm phạm, nên không phục nói:
- Được, tôi hi vọng lãnh đạo đến lúc đó cho tôi một đáp án hài lòng, nếu không, sẽ khiến sĩ khí tôi giảm sút.
Hay, một câu sĩ khí giảm sút, buông điện thoại, Hạ Tưởng cười ha ha, lắc đầu vô vị.
Là lúc nên gặp mặt trao đổi một chút đại sự rồi, hiện tại Thương mại Trường Cơ đang rục rịch, với lại đã nắm được trên 60% nguồn bất động sản của quận Hạ Mã, phỏng chừng bước tiếp theo có lẽ nên nâng giá lên rồi. Và lại Hạ Tưởng cũng nghe được một chút phong thanh, siêu thị Trường Cơ của Nguyên Minh Lượng khởi công, gần như biểu lộ sách lược của ông ta có hơi chút chuyển biến.
Đương nhiên, hắn còn muốn cùng thảo luận một chút với mọi người là làm thế nào mở rộng hơn nữa con đường phát triển của thị trường bất động sản quận Hạ Mã, để cho vài lực lượng hậu bị chính thức tiến quân vào thị trường bất động sản quận Hạ Mã, thổi vang kèn lệnh tiến tới, chuẩn bị nghêng chiến.
Định xong cuộc hội nghị buổi tối, Hạ Tưởng liền nhấc điện thoại, đích thân gọi cho Khúc Nhã Hân.
Bình thường Bí thư uy phong một chút muốn gặp một Phó chủ tịch quận, đều sẽ để thư ký đi thông báo. Hạ Tưởng đích thân gọi điện thoại khiến cho Khúc Nhã Hân được cổ vũ lớn, trong lòng cực hưởng thụ, cảm thấy Hạ Tưởng vẫn là chưa quên người bạn cũ này.
Khúc Nhã Hân chải vuốt tỉ mỉ một chút tóc tai, rồi chỉnh lại quần áo, còn cố ý soi gương mới bước nhẹ nhàng đến văn phòng làm việc của Hạ Tưởng, khi đi qua trước mặt Hoàng Vĩ Cương, còn không quên gật đầu cười với gã.
Hoàng Vĩ Cương không có ấn tượng sâu sắc về Khúc Nhã Hân, vì gã và Khúc Nhã Hân rất ít giao tiếp. Trong ấn tượng, gã luôn cảm thấy Khúc Nhã Hân nói năng thận trọng, chỉ có vài lần gặp mặt cũng không nói chuyện được một lần. Không ngờ hôm nay Khúc Nhã Hân thản nhiên cười, khiến cho Hoàng Vĩ Cương người chưa từng nói chuyện yêu đương như trúng một luồng điện đứng ngây ra đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Gã bị nụ cười tươi sáng và sự quyến rũ chin chắn trong phút chốc của Khúc Nhã Hân đánh trúng rồi, từ giờ khắc này, trong khoảng thời gian dài Khúc Nhã Hân đều là người tình trong mộng của Hoàng Vĩ Cương, làm cho mối tình chị em trong gã tràn lan, cuối cùng vẫn là tìm một người bạn gái hơn gã năm tuổi mới thôi.
Hoàng Vĩ Cương ngây ngất nhìn theo bóng dáng Khúc Nhã Hân mất dần vào phòng trong, không khỏi miên man bất định, hóa ra vẫn là người phụ nữ thành thục mới là mê người nhất, phong tình nhất. Hóa ra dáng người Phó chủ tịch quận Khúc thướt tha nhiều vẻ, đường cong mê người, tuy quần áo có rộng thùng thình, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trời phú của cô…
May mắn là Khúc Nhã Hân không quay đầu lại nhìn, nếu cô ấy vô tình quay đầu lại, nói không chừng còn khiến cho Hoàng Vĩ Cương mê đắm hơn nữa, từ đấy cứ say đắm không biết thế nào là ngày tận thế nữa. Vừa rồi Khúc Nhã Hân cười với Hoàng Vĩ Cương, thực chất là không có ý gì, trong lòng cô chỉ nghĩ là làm thế nào biểu hiện thật tốt trước mặt Hạ Tưởng, không phụ sự phó thác của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng thấy Khúc Nhã Hân bước vào, đứng dậy nghênh đón, coi như là phép lịch sự đối với cô. Khúc Nhã Hân vội gật đầu thăm hỏi:
- Lãnh đạo nhanh mời ngồi, có gì dặn dò và tinh thần chỉ thị xin cứ nói.
Hạ Tưởng mời Khúc Nhã Hân ngồi xuống, thấy cô hôm nay nét mặt tỏa sáng, toát ra phong thái mê người, trong lòng so sánh Khúc Nhã Hân và Biện Tú Linh, càng trẻ càng có phong tình khác thường. Biện Tú Linh thắng ở điểm phong độ trưởng thành, Khúc Nhã Hân thắng ở điểm trong cái thành thục vẫn hơi có chút sắc thái ngây thơ, có thể nói mỗi người một vẻ, xem như hai bông hoa xuất chúng của quận Hạ Mã.
Trong các Phó chủ tịch quận ở Ủy ban nhân dân quận, còn có một nữ Phó chủ tịch quận nữa, tên là Tề Hân Hoa. Tính cách Tề Hân Hoa hơi giống Khúc Nhã Hân, nhưng diện mạo lại không bằng Khúc Nhã Hân và Biện Tú Linh, hơi thiên về tầm trung bình, nhưng người tốt, ít nhất rất thiết thực và rất nhiệt tình, bây giờ ở trong Ủy ban nhân dân quận có tiếng là người hiền lành.
Hạ Tưởng thu hồi lại suy nghĩ, thuận theo lý biểu hiện của cô trong mấy tháng đến quận Hạ Mã, đánh giá cô tầm trung cao, tài năng và nhân cách đều tốt, chỉ là có lúc gặp chuyện không đủ bình tĩnh, đương nhiên vì cô là nữ, suy xét từ sự khác biệt về tính cách cũng không coi đó là khuyết điểm.
- Cô có quen biết Tổng giám đốc Tập đoàn Tứ Ngưu Dương Quốc Anh không?
Hạ Tưởng hỏi tạm một câu, coi như là mở đầu cho vấn đề, hắn không cho rằng Khúc Nhã Hân biết Dương Quốc Anh.
- Biết.
Khúc Nhã Hân sợ Hạ Tưởng giao cho cô nhiệm vụ gì không thể đảm nhiệm, nếu không hoàn thành sẽ khiến cậu ấy có ấn tượng không tốt về mình, không ngờ vừa mở miệng lại là Dương Quốc Anh, ánh mắt cô bỗng nhiệt tình hẳn lên:
- Lãnh đạo có chuyện gì cần tìm Tổng giám đốc Dương, có phải muốn mua sữa bột cho con trai? Vừa hay tôi và Tổng giám đốc cũng coi là quen thân, tìm cô ấy phê cho một văn bản, chắc chắn sẽ rẻ đi không ít.
Hạ Tưởng khóc dở mếu dở, Khúc Nhã Hân quả đúng là nhiệt tình, hắn vừa hỏi một câu thì nghĩ là hắn muốn mua sữa bột, cũng đúng, con trai hắn đang trong độ tuổi uống sữa bột. Có điều Hạ Tưởng không dám cho Hạ Đông uống sữa Tứ Ngưu, vì đích thân hắn đã từng trải qua sự kiện sữa bột Tứ Ngưu, câu vè truyền miệng năm đó hắn còn nhớ rõ rành mạch.
Như "uống sữa Tứ Ngưu, sẽ là quán quân Paralympic, mỗi năm một cân, cường tráng thận người Trung Quốc. Sữa bột Tứ Ngưu, vinh danh Tập đoàn sản xuất hóa chất".v.v. thể hiện rõ đầy đủ sự bất lực và phẫn nộ của người dân. Sau khi sự kiện sữa bột Tứ Ngưu bùng phát, danh dự ngành sản xuất sữa Trung Quốc tụt dốc không phanh, hầu như tất cả các xưởng sản xuất không một nhà nào may mắn thoát khỏi, đều bị trúng tên.
Cũng từ mặt bên đã chứng minh rằng quy tắc ngầm của ngành sản xuất sữa, trên cơ bản là hoặc ít hoặc nhiều, công khai, âm thầm đều có thêm chất phụ gia, vấn đề không phải là có hay không, mà là nhiều hay ít.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, rồi nói:
- Không phải mua sữa bột, là muốn cô ra mặt đại diện Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã đến gặp tiếp xúc với Dương Quốc Anh, thuyết phục cô ấy, để cô ấy xây dựng trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu tại quận Hạ Mã.
Khúc Nhã Hân hiểu tất cả việc Hạ Tưởng làm là chuyện công, mặt đỏ lên, cười cười:
- Tôi cố hết sức thử, con người Tổng giám đốc Dương hơi cố chấp, không dễ thuyết phục, tầm mắt cô ấy cao, thể diện của tôi không đủ lớn.
Khúc Nhã Hân nói lời thật, cô có quen biết Dương Quốc Anh, cũng là duyên cớ từ Thu Viên. Có một năm Thu Viên đến phỏng vấn Dương Quốc Anh, Khúc Nhã Hân đi theo góp vui, nói chuyện qua với Dương Quốc Anh. Dương Quốc Anh có ấn tượng tốt về cô, hai người nói chuyện cũng được xem hợp cạ, xem như là có quen biết.
Cô không nghĩ là Hạ Tưởng giao cho mình một chuyện lớn như vậy, trong lòng không có tự tin lắm. Vì Dương Quốc Anh là nhân vật lớn mà lãnh đạo hai cấp Tỉnh, Thành phố đều coi trọng, là doanh nghiệp cấp sao của tỉnh Yến, và vì Tập đoàn Tứ Ngưu từ một xưởng sản xuất vô danh trở thành một trong một trăm doanh nghiệp cường mạnh toàn quốc, cũng vì vậy khiến cho Dương Quốc Anh tự cho mình cao xa, người bình thường cô ta đều không để vào mắt.
Nhưng Hạ Tưởng đem một chuyện lớn như vậy giao cho cô làm, cũng là thể hiện tín nhiệm cô, Khúc Nhã Hân liền thầm quyết định, nhất định phải nghĩ mọi cách làm Dương Quốc Anh cảm động.
Hạ Tưởng cũng biết chuyện không dễ làm, nếu như trong lòng Dương Quốc Anh đã có quyết định rồi, muốn cô ta thay đổi ý định cũng khó. Tuy Hạ Tưởng không rõ lắm con người Dương Quốc Anh, nhưng từ sau khi sự kiện sữa bột Tập đoàn Tứ Ngưu xảy ra, Dương Quốc Anh bị xử tù chung thân thì cũng có thể phỏng đoán ra điều gì đó…
Nhưng chính vì các chuyên gia thổi phồng và sự cố ý dẫn lối của giới truyền thông mới làm cho người dân toàn quốc đều cho rằng uống sữa bò là có lợi. Bất kể nghèo thế nào, có khóc gào thế nào cũng đòi cho con uống sữa bò. Các nhà sản xuất sữa bột vì muốn tăng cao tiêu thụ, đối mặt với một đám người tiêu dùng cuồng nhiệt, không lý trí, chỉ còn cách nghĩ ra quái chiêu tăng thêm vật phẩm gia tăng thành phần dinh dưỡng trong sữa.
Kết quả đương nhiên là so bì lẫn nhau, đều tự thổi, tự biên tự diễn sữa bột công ty tôi dinh dưỡng nhiều thế nào, hiệu quả ra sao, có thể tăng thêm bao nhiêu trí lực.v.v. Từ ngữ quảng cáo thì ba hoa chích chòe, trên thực tế thì trong sữa bột có ghi chú thành phần dinh dưỡng càng nhiều, thì càng chứng minh thêm nhiều chất phụ gia. Và sự thực gần như đa số các chất phụ gia đều là sản phẩm hóa học, chỉ cần là do người tạo ra thì đều có khả năng gây tổn hại đến cơ thể.
Hễ là thành phần dinh dưỡng vượt qua dinh dưỡng của chính sữa bò đều là những thành phần con người tự thêm vào, đều ít nhiều tồn tại nguy hại giống như Melamine amine.
Hạ Tưởng rất rõ một điểm chính là, hắn không thể đi thao túng thị trường, đi phát động một trận dư luận cách mạng, đi đánh tan lời nói dối về sữa bột sớm mấy năm, không hiện thực, cũng không thể. Những người dân chìm đắm trong cuồng nhiệt, muốn tỉnh táo lại chỉ có thể dùng thuốc cực mạnh, nhưng vẫn chưa tàn nhẫn bằng thuốc Melamine amine hại trẻ nhỏ, có thể đưa chuyện này bóp chết khi còn trong nôi có lẽ là một công lớn.
Hắn cũng không thể gặp trực diện Dương Quốc Anh, nói với bà ấy rằng sau này không được cho Melamine amine vào sữa bột, nếu không sẽ gây ra mạng người, sẽ hủy mất Tập đoàn Tứ Ngưu. Nếu như hắn nói như vậy, Dương Quốc Anh khẳng định coi hắn là tên điên, sẽ còn đuổi hắn đi không chút nể tình gì.
Việc thường nên lỏng không nên chặt, nhưng lỏng như thế nào là vấn đề cần phải tỉ mỉ sắp đặt.
Hạ Tưởng rơi vào trầm tư thật lâu, bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, mắt sáng bừng lên.
Ở phía tây quận Hạ Mã có khu đất hơn một nghìn mẫu ruộng tốt, nằm dưới chân núi, khí hậu ôn hòa, độ ẩm tốt, cực kỳ thích hợp cho việc trồng hoa màu, nhưng bởi vì việc xây dựng quận Hạ Mã, nên cũng bị thu hồi, bây giờ đang ở trạng thái không dùng để đó. Ý ban đầu của Hạ Tưởng là muốn để đến thời khắc quan trọng sau này mới tung ra, để giành cho Tập đoàn Viễn Cảnh hoặc Tập đoàn Đạt Tài một khu cao cấp, lấy đó đo mức giá đất, tiến tới kéo vào kế hoạch của Nguyên Minh Lượng, hiện giờ hắn cũng đổi ý rồi, quyết định để giành miếng đất cho Tập đoàn Tứ Ngưu.
Tập đoàn Tứ Ngưu phát triển đến bây giờ, đúng lúc cần phải mở rộng khu vực nuôi trồng. Quận Hạ Mã không gần cũng không xa thành phố, nhất là khu đất để giành đó tuyệt đối vô cùng thích hợp cho việc xây dựng trang trại nuôi trồng. Nếu Tập đoàn Tứ Ngưu thật sự muốn xây dựng trang trại nuôi trồng ở quận Hạ Mã, tương đương với căn cứ nguyên liệu sản xuất nằm ngay dưới mắt Hạ Tưởng, hắn có thể có đủ lý do tiếp xúc với Tập đoàn Tứ Ngưu, rồi dần dần tăng sức ảnh hưởng đến bọn họ.
Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Trần Phong.
- Bí thư Trần, Tập đoàn Tứ Ngưu có phải là đang tìm một khu đất thích hợp để xây dựng trang trại nuôi trồng không?
Hạ Tưởng cũng không khách khí, vừa gọi là nói ra ý định của mình luôn.
Trần Phong cũng quen với những cuộc gọi và vấn đề đột ngột của Hạ Tưởng, cười ha hả:
- Cậu thật là thạo tin, đến cả Tập đoàn Tứ Ngưu cũng có ý đồ? Không sai, bọn họ muốn tìm một địa điểm thích hợp để xây dựng trang trại nuôi bò, quận Kiều Tây nộp báo cáo lên Thành phố, Thành phố còn chưa trả lời, trên nguyên tắc Thành phố không can thiệp sự lựa chọn tự do của doanh nghiệp. Có phải cậu muốn kéo dự án khu đất nuôi trồng của Tập đoàn Tứ Ngưu về quận Hạ Mã của cậu?
Hạ Tưởng cười:
- Sống ở quận Hạ Mã phải biết yêu quận Hạ Mã nhiệt liệt, càng phải xây dựng quận Hạ Mã chứ. Lãnh đạo, quận Hạ Mã có một khu đất tốt cực kỳ thích hợp cho việc nuôi bò sữa. Chú và Dương Quốc Anh có mối quan hệ tốt, giúp cháu nói thử xem, thế nào ạ?
- Tôi là Bí thư Thành ủy, phải công bằng xử lý công việc!
Trần Phong cười mắng lại một câu, rồi lại trầm ngâm:
- Ừ, theo lý mà nói quận Hạ Mã đất rộng người ít, thực sự có vài khu đất thích hợp cho việc xây dựng trang trại nuôi trồng hơn. Có điều, huyện Thường Sơn đã sớm nghe thấy phong thanh rồi, hiện tại ngày ngày cho người qua lại với Tập đoàn Tứ Ngưu, cậu muốn kéo dự án về cũng phải thắt chặt hoạt động mới được. Tôi có thể nói giúp cậu, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là do Tập đoàn Tứ Ngưu nắm.
Hạ Tưởng đương nhiên biết rõ thực lực hiện giờ của Tập đoàn Tứ Ngưu, Trần Phong cũng không dễ trực tiếp mở lời gây áp lực, dù Tập đoàn Tứ Ngưu là doanh nghiệp nhà nước, nhưng cũng có được quyền tự chủ cực lớn. Trên nguyên tắc, Thành ủy sẽ không can thiệp vào con đường kinh doanh của doanh nghiệp. Đồng thời, Hạ Tưởng cũng không nghĩ là chỉ một câu nhẹ nhàng của Trần Phong thì có thể xong việc, hắn đã chuẩn bị kỹ tâm lý để đánh hạ lô cốt rồi.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Khúc Nhã Hân, ý ban đầu của Hạ Tưởng là để Khúc Nhã Hân phụ trách cụ thể việc này, là nữ Phó thị trưởng của quận Hạ Mã, và cũng cùng giới với Dương Quốc Anh, nếu giao lưu thì có lẽ dễ dàng hơn một chút, phụ nữ với phụ nữ cũng dễ có tiếng nói chung. Đột nhiên điện thoại reo vang, cầm máy lên, là Lý Thấm gọi tới.
Thời gian đón Tết Lý Thấm không có liên lạc với Hạ Tưởng, cô đón Tết ở đâu hoặc làm gì Hạ Tưởng đều không rõ, cũng không quan tâm, hắn chỉ để ý năng lực và thái độ làm việc của cô.
Lý Thấm gọi điện đến cực đúng lúc, nói là kịp lúc, vì đề nghị của cô ấy vừa chạm đúng vào chỗ khó xử của Hạ Tưởng.
- Lãnh đạo, Công ty bất động sản của Tề Á Nam đều đã chuẩn bị bố trí ổn thỏa, chuẩn bị chính thức tiến quân vào thị trường bất động sản thành phố Yến, anh ta nhờ tôi chọn một miếng đất, tôi thấy đoạn thôn Thành Tây vùng núi phía tây…
Hơn ngìn mẫu ruộng đoạn thôn Thành Tây chính là miếng đất Hạ Tưởng vốn có ý quy hoạch cho Tập đoàn Tứ Ngưu.
- Đoạn thôn Thành Tây tuy xa khu vực quận thành, nhưng không khí trong lành, khí hậu ôn hòa, lại nằm dưới chân núi, dựa sơn tựa thủy. Xuân về hoa nở, đến mùa hè non nước đẹp thanh khiết. Bắt đầu từ bây giờ mà lấy đất, thì đến xuân vừa đúng thời gian khởi công, tuyệt đối bán được giá.
Mắt nhìn của Lý Thấm chuẩn lạ thường, cô phân tích mảnh đất thôn Thành Tây rất đến nơi đến chốn, hoàn toàn phù hợp với dự đoán của Hạ Tưởng.
- Xa thì có xa một chút, nhưng theo sự thông dụng của xe ô tô, khoảng cách không thành vấn đề, mà tương phản, môi trường sống tốt mới là vấn đề quan tâm nhất của người dân thành phố luôn theo đuổi cuộc sống chất lượng cao, hưởng thụ cao. Xây dựng vài khu nhà cao cấp tại thôn Thành Tây, không những có thể nâng cao phẩm vị của thị trường bất động sản quận Hạ Mã, còn có thể có tác dụng nâng giá nhà lên. Bởi vì giá khu đất thôn Thành Tây thấp hơn nhiều so với trung tâm quận, đồng thời, do bất động sản Nam Tân và liên hệ thêm mấy nhà bất động sản nữa, nếu đưa toàn bộ khu đất hơn nghìn mẫu ruộng đó đều xây thành một khu sinh sống lớn, chắc chắn sẽ có hiệu quả cho việc kiềm chế hành động tiếp theo của Thương mại Trường Cơ.
Mặc dù Lý Thấm không hay biết hành động tiếp theo của Hạ Tưởng là gì, Hạ Tưởng cũng không từng tiết lộ cho cô tác dụng của khu đất thôn Thành Tây, chỉ là trong một lần Hội nghị vô tình nhắc một câu, không ngờ Lý Thâm bắt đầu từ đây, đưa ra suy luận lại không xa kém với sự tưởng tượng của hắn là bao, đúng là rất giỏi.
Nhất là sự phân tích triển vọng bất động sản thôn Thành Tây của Lý Thấm càng trúng ý của Hạ Tưởng, thậm chí có thể nói là giai đoạn hiện thời, trong số những người chung quanh Hạ Tưởng, bất kể là Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, hay Tiếu Giai, đến cả Liên Nhược Hàm ai cũng không lĩnh hội sâu sắc dụng ý của hắn như Lý Thấm, ngay chính bản thân Hạ Tưởng cũng phải vô cùng tán thưởng sự thông minh sắc sảo của cô.
Nhưng đề nghị của Lý Thấm cũng chính là chỗ khó của hắn hiện tại.
Thôn Thành Tây là một trong những đòn sát thủ mà hắn để giành, trong trận chiến đối kháng vốn lưu động của Thương mại Trường Cơ, cũng là một phần cực kỳ quan trọng. Nhưng hắn đột nhiên thay đổi ý định, vì muốn đến gần với Tập đoàn Tứ Ngưu, vì muốn đem mầm nguy hại của Melamine amine bóp chết trước lúc mới nhú, không thể không ra lựa chọn trọng đại khác, lấy mảnh đất thôn Thành Tây đổi lấy sức ảnh hưởng lên Tập đoàn Tứ Ngưu.
Tuy rằng nói hai người đều là đứng ở góc độ vì nước vì dân mà suy xét, nhưng ngăn chặn Thương mại Trường Cơ dù sao cũng là chuyện phạm vi nhỏ, mà sự nguy hại của sữa bột Tứ Ngưu đến hàng nghìn hàng vạn em nhỏ, lớn và rộng, cả thị trường bột sữa nguy hại đến cả thế hệ sau của Trung Quốc. So sánh lẫn nhau vẫn là sữa bột Tứ Ngưu mang đến hậu quả nghiêm trọng, nên chỉ có thể bắt to thả nhỏ thôi.
Vấn đề mấu chốt là, hắn chưa có cách nào để giải thích rõ ràng.
Hạ Tưởng chần chừ một lát, cũng biết có những chuyện chỉ một mình hắn gánh vác, cũng chỉ có mình hắn ra quyết định, không ai lý giải, không ai ủng hộ không quan trọng, cái quan trọng là, phải ra lựa chọn khó khăn, phải làm được để không hổ thẹn với lương tâm, phải làm được việc không phụ mình được hồi sinh lại, thì phải chịu trách nhiệm.
- Khu đất thôn Thành Tây tôi có ý dùng khác, bất động sản Nam Tân tìm một địa điểm khác thích hợp hơn là được.
Lời Hạ Tưởng vừa thốt ra, Lý Thấm lập tức biểu thị nghi ngờ và bất mãn:
- Tôi muốn hỏi vì sao? Lãnh đạo, anh nói để Tề Á Nam tiến quân vào bất động sản, được, tôi ủng hội, còn giúp anh ta làm xong hết các thủ tục ở Bắc Kinh. Anh cũng nói để Giám đốc Tiếu đem toàn bộ tiền vốn chuyển sang dự án bất động sản, được, tôi vẫn cực lực ủng hộ và tuân theo. Tôi nói thật, thật ra miếng đất thôn Thành Tây một mình bất động sản Nam Tân không ăn hết, tôi muốn Quảng Hạ của Giám đốc Tiếu cũng được chia một bát canh, thậm chí tôi đều đã làm xong quy hoạch rồi, nhưng một câu của anh làm rối loạn hết toàn bộ kế hoạch của tôi, anh phải đưa ra một lời giải thích hợp lý mới được.
Lý Thấm chính là Lý Thấm, cô ở nước ngoài nhiều năm, nuôi dưỡng thành tính cách dám chống đối lại cấp trên, chỉ cần cô cho rằng đúng, cô liền dám lý luận với Hạ Tưởng một phen.
Thực ra Hạ Tưởng cũng thích tính cách thẳng thắn của Lý Thấm, một người nghe quen lời nịnh hót và nói dối đầu óc dễ phán đoán sai lầm, sẽ cho rằng bản thân mình vĩnh viễn là đúng, thiên hạ đệ nhất, chỉ có bên cạnh luôn có người gõ tỉnh, có người nghi ngờ hắn mới có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo, không đến mức tự cao tự đại.
Tự cao tự đại không có kết cục tốt gì, hoặc là hại người, hoặc là hại mình. Quyền lực càng lớn, thì càng hại nước hại dân.
Nhưng sự nghi vấn của Lý Thấm, Hạ Tưởng thật sự không dễ giải thích thật sự, hắn hơi trầm ngâm, mới nói:
- Tôi định dùng để khởi công dự án trang trại chăn nuôi…
- Trang trại chăn nuôi?
Lý Thấm càng bực hơn, trang trại chăn nuôi có lợi ích gì? Nhìn vào thế cục trước mắt của quận Hạ Mã, bất kỳ dự án nào đều không kéo được lợi nhuận cao bằng đầu tư bất động sản, lợi ích lâu dài, đồng thời còn sẽ kéo được nhiều ngành lẻ khác, càng có thể lập chiến tích, nâng cao GDP, đường đường là Bí thư Hạ, là lãnh đạo vẫn luôn anh minh, sao đột nhiên lại đưa ra quyết định không hợp lẽ thường? Chăn nuôi cái gì? Bò sữa hay là cừu?
Lý Thấm hiểu biết về nghiệp chăn nuôi có hạn, chỉ biết đến cừu.
Đổi là người khác, Hạ Tưởng mới thèm mà giải thích gì, nhưng Lý Thấm không phải người ngoài, là một trong những cánh tay nể trọng nhất trước mắt của hắn, hắn cũng muốn cô yên tâm:
- Vậy đi, cô thông báo Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ và Tiêu Ngũ, Tề Á Nam buổi tối họp ở Thấm Viên Xuân, đến lúc đó gặp mặt rồi bàn tiếp.
Lý Thấm bất mãn thì bất mãn, cũng biết Hạ Tưởng tuy hiền lành nhưng quyền uy của hắn vẫn là không dễ xâm phạm, nên không phục nói:
- Được, tôi hi vọng lãnh đạo đến lúc đó cho tôi một đáp án hài lòng, nếu không, sẽ khiến sĩ khí tôi giảm sút.
Hay, một câu sĩ khí giảm sút, buông điện thoại, Hạ Tưởng cười ha ha, lắc đầu vô vị.
Là lúc nên gặp mặt trao đổi một chút đại sự rồi, hiện tại Thương mại Trường Cơ đang rục rịch, với lại đã nắm được trên 60% nguồn bất động sản của quận Hạ Mã, phỏng chừng bước tiếp theo có lẽ nên nâng giá lên rồi. Và lại Hạ Tưởng cũng nghe được một chút phong thanh, siêu thị Trường Cơ của Nguyên Minh Lượng khởi công, gần như biểu lộ sách lược của ông ta có hơi chút chuyển biến.
Đương nhiên, hắn còn muốn cùng thảo luận một chút với mọi người là làm thế nào mở rộng hơn nữa con đường phát triển của thị trường bất động sản quận Hạ Mã, để cho vài lực lượng hậu bị chính thức tiến quân vào thị trường bất động sản quận Hạ Mã, thổi vang kèn lệnh tiến tới, chuẩn bị nghêng chiến.
Định xong cuộc hội nghị buổi tối, Hạ Tưởng liền nhấc điện thoại, đích thân gọi cho Khúc Nhã Hân.
Bình thường Bí thư uy phong một chút muốn gặp một Phó chủ tịch quận, đều sẽ để thư ký đi thông báo. Hạ Tưởng đích thân gọi điện thoại khiến cho Khúc Nhã Hân được cổ vũ lớn, trong lòng cực hưởng thụ, cảm thấy Hạ Tưởng vẫn là chưa quên người bạn cũ này.
Khúc Nhã Hân chải vuốt tỉ mỉ một chút tóc tai, rồi chỉnh lại quần áo, còn cố ý soi gương mới bước nhẹ nhàng đến văn phòng làm việc của Hạ Tưởng, khi đi qua trước mặt Hoàng Vĩ Cương, còn không quên gật đầu cười với gã.
Hoàng Vĩ Cương không có ấn tượng sâu sắc về Khúc Nhã Hân, vì gã và Khúc Nhã Hân rất ít giao tiếp. Trong ấn tượng, gã luôn cảm thấy Khúc Nhã Hân nói năng thận trọng, chỉ có vài lần gặp mặt cũng không nói chuyện được một lần. Không ngờ hôm nay Khúc Nhã Hân thản nhiên cười, khiến cho Hoàng Vĩ Cương người chưa từng nói chuyện yêu đương như trúng một luồng điện đứng ngây ra đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Gã bị nụ cười tươi sáng và sự quyến rũ chin chắn trong phút chốc của Khúc Nhã Hân đánh trúng rồi, từ giờ khắc này, trong khoảng thời gian dài Khúc Nhã Hân đều là người tình trong mộng của Hoàng Vĩ Cương, làm cho mối tình chị em trong gã tràn lan, cuối cùng vẫn là tìm một người bạn gái hơn gã năm tuổi mới thôi.
Hoàng Vĩ Cương ngây ngất nhìn theo bóng dáng Khúc Nhã Hân mất dần vào phòng trong, không khỏi miên man bất định, hóa ra vẫn là người phụ nữ thành thục mới là mê người nhất, phong tình nhất. Hóa ra dáng người Phó chủ tịch quận Khúc thướt tha nhiều vẻ, đường cong mê người, tuy quần áo có rộng thùng thình, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trời phú của cô…
May mắn là Khúc Nhã Hân không quay đầu lại nhìn, nếu cô ấy vô tình quay đầu lại, nói không chừng còn khiến cho Hoàng Vĩ Cương mê đắm hơn nữa, từ đấy cứ say đắm không biết thế nào là ngày tận thế nữa. Vừa rồi Khúc Nhã Hân cười với Hoàng Vĩ Cương, thực chất là không có ý gì, trong lòng cô chỉ nghĩ là làm thế nào biểu hiện thật tốt trước mặt Hạ Tưởng, không phụ sự phó thác của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng thấy Khúc Nhã Hân bước vào, đứng dậy nghênh đón, coi như là phép lịch sự đối với cô. Khúc Nhã Hân vội gật đầu thăm hỏi:
- Lãnh đạo nhanh mời ngồi, có gì dặn dò và tinh thần chỉ thị xin cứ nói.
Hạ Tưởng mời Khúc Nhã Hân ngồi xuống, thấy cô hôm nay nét mặt tỏa sáng, toát ra phong thái mê người, trong lòng so sánh Khúc Nhã Hân và Biện Tú Linh, càng trẻ càng có phong tình khác thường. Biện Tú Linh thắng ở điểm phong độ trưởng thành, Khúc Nhã Hân thắng ở điểm trong cái thành thục vẫn hơi có chút sắc thái ngây thơ, có thể nói mỗi người một vẻ, xem như hai bông hoa xuất chúng của quận Hạ Mã.
Trong các Phó chủ tịch quận ở Ủy ban nhân dân quận, còn có một nữ Phó chủ tịch quận nữa, tên là Tề Hân Hoa. Tính cách Tề Hân Hoa hơi giống Khúc Nhã Hân, nhưng diện mạo lại không bằng Khúc Nhã Hân và Biện Tú Linh, hơi thiên về tầm trung bình, nhưng người tốt, ít nhất rất thiết thực và rất nhiệt tình, bây giờ ở trong Ủy ban nhân dân quận có tiếng là người hiền lành.
Hạ Tưởng thu hồi lại suy nghĩ, thuận theo lý biểu hiện của cô trong mấy tháng đến quận Hạ Mã, đánh giá cô tầm trung cao, tài năng và nhân cách đều tốt, chỉ là có lúc gặp chuyện không đủ bình tĩnh, đương nhiên vì cô là nữ, suy xét từ sự khác biệt về tính cách cũng không coi đó là khuyết điểm.
- Cô có quen biết Tổng giám đốc Tập đoàn Tứ Ngưu Dương Quốc Anh không?
Hạ Tưởng hỏi tạm một câu, coi như là mở đầu cho vấn đề, hắn không cho rằng Khúc Nhã Hân biết Dương Quốc Anh.
- Biết.
Khúc Nhã Hân sợ Hạ Tưởng giao cho cô nhiệm vụ gì không thể đảm nhiệm, nếu không hoàn thành sẽ khiến cậu ấy có ấn tượng không tốt về mình, không ngờ vừa mở miệng lại là Dương Quốc Anh, ánh mắt cô bỗng nhiệt tình hẳn lên:
- Lãnh đạo có chuyện gì cần tìm Tổng giám đốc Dương, có phải muốn mua sữa bột cho con trai? Vừa hay tôi và Tổng giám đốc cũng coi là quen thân, tìm cô ấy phê cho một văn bản, chắc chắn sẽ rẻ đi không ít.
Hạ Tưởng khóc dở mếu dở, Khúc Nhã Hân quả đúng là nhiệt tình, hắn vừa hỏi một câu thì nghĩ là hắn muốn mua sữa bột, cũng đúng, con trai hắn đang trong độ tuổi uống sữa bột. Có điều Hạ Tưởng không dám cho Hạ Đông uống sữa Tứ Ngưu, vì đích thân hắn đã từng trải qua sự kiện sữa bột Tứ Ngưu, câu vè truyền miệng năm đó hắn còn nhớ rõ rành mạch.
Như "uống sữa Tứ Ngưu, sẽ là quán quân Paralympic, mỗi năm một cân, cường tráng thận người Trung Quốc. Sữa bột Tứ Ngưu, vinh danh Tập đoàn sản xuất hóa chất".v.v. thể hiện rõ đầy đủ sự bất lực và phẫn nộ của người dân. Sau khi sự kiện sữa bột Tứ Ngưu bùng phát, danh dự ngành sản xuất sữa Trung Quốc tụt dốc không phanh, hầu như tất cả các xưởng sản xuất không một nhà nào may mắn thoát khỏi, đều bị trúng tên.
Cũng từ mặt bên đã chứng minh rằng quy tắc ngầm của ngành sản xuất sữa, trên cơ bản là hoặc ít hoặc nhiều, công khai, âm thầm đều có thêm chất phụ gia, vấn đề không phải là có hay không, mà là nhiều hay ít.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, rồi nói:
- Không phải mua sữa bột, là muốn cô ra mặt đại diện Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã đến gặp tiếp xúc với Dương Quốc Anh, thuyết phục cô ấy, để cô ấy xây dựng trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu tại quận Hạ Mã.
Khúc Nhã Hân hiểu tất cả việc Hạ Tưởng làm là chuyện công, mặt đỏ lên, cười cười:
- Tôi cố hết sức thử, con người Tổng giám đốc Dương hơi cố chấp, không dễ thuyết phục, tầm mắt cô ấy cao, thể diện của tôi không đủ lớn.
Khúc Nhã Hân nói lời thật, cô có quen biết Dương Quốc Anh, cũng là duyên cớ từ Thu Viên. Có một năm Thu Viên đến phỏng vấn Dương Quốc Anh, Khúc Nhã Hân đi theo góp vui, nói chuyện qua với Dương Quốc Anh. Dương Quốc Anh có ấn tượng tốt về cô, hai người nói chuyện cũng được xem hợp cạ, xem như là có quen biết.
Cô không nghĩ là Hạ Tưởng giao cho mình một chuyện lớn như vậy, trong lòng không có tự tin lắm. Vì Dương Quốc Anh là nhân vật lớn mà lãnh đạo hai cấp Tỉnh, Thành phố đều coi trọng, là doanh nghiệp cấp sao của tỉnh Yến, và vì Tập đoàn Tứ Ngưu từ một xưởng sản xuất vô danh trở thành một trong một trăm doanh nghiệp cường mạnh toàn quốc, cũng vì vậy khiến cho Dương Quốc Anh tự cho mình cao xa, người bình thường cô ta đều không để vào mắt.
Nhưng Hạ Tưởng đem một chuyện lớn như vậy giao cho cô làm, cũng là thể hiện tín nhiệm cô, Khúc Nhã Hân liền thầm quyết định, nhất định phải nghĩ mọi cách làm Dương Quốc Anh cảm động.
Hạ Tưởng cũng biết chuyện không dễ làm, nếu như trong lòng Dương Quốc Anh đã có quyết định rồi, muốn cô ta thay đổi ý định cũng khó. Tuy Hạ Tưởng không rõ lắm con người Dương Quốc Anh, nhưng từ sau khi sự kiện sữa bột Tập đoàn Tứ Ngưu xảy ra, Dương Quốc Anh bị xử tù chung thân thì cũng có thể phỏng đoán ra điều gì đó…