Mặc dù tất cả các tin tức mà báo chí đưa đều đã được xử lý và chắt lọc, hắn vẫn phát hiện một số vết tích bên trong. Chỉ sợ là Dương Quốc Anh hơi lộng quyền.
Tuy nhiên phỏng đoán dù sao vẫn chỉ là phỏng đoán, cần phải để Khúc Nhã Hân đích thân đến tiếp xúc với Dương Quốc Anh mới biết được Tập đoàn Tứ Ngưu đã có quyết định gì chưa, nếu không tranh thủ thì Hạ Tưởng cũng khó yên lòng. Hắn không phải chỉ vì lợi ích của cả một quận Hạ Mã, mà cũng là vì đưa nguồn sữa xây dựng tại quận Hạ Mã, để dễ gây ảnh hưởng từ gốc ngọn đến quyết định sai lầm sau này của Tập đoàn Tứ Ngưu.
Cho dù hắn cũng rõ, thực ra việc thêm chất Melamine chưa chắc là hành vi của nông trại sữa, nói cho cùng vẫn là nhà sản xuất ngầm cho phép hoặc dung túng, hoặc nhà sản xuất tự tay thêm vào, nhưng nếu trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu xây dựng tại quận Hạ Mã, thì ít nhất hắn có thể danh chính ngôn thuận trực tiếp dùng thủ đoạn chính trị tham gia vào việc quản lý khu nuôi trồng khi sự việc bắt đầu có dấu hiệu nổi lên, xấu nhất cũng phải phơi bày ra, cũng còn hơn làm tổn hại hàng trăm hàng nghìn trẻ em vô tội.
Thân là ba của ba đứa trẻ, Hạ Tưởng lĩnh hội sâu sắc tình cha mẹ đối với những đứa con của mình. Vừa nghĩ đến sẽ có vô số trẻ em vì uống sữa bột ác độc mà bị sỏi thận đau đớn nhường nào, thậm chí bi thảm hơn là cái chết, trong lòng hắn âm ẩm đau.
Suy từ bụng ta ra bụng người, hắn không dám tưởng tưởng Hạ Đông, Liên Hạ hay Mai Đình bất kỳ trẻ em nào bị sỏi hay hỏng thận, hắn sẽ đau đớn, thống khổ thế nào.
- Nếu cần một số thủ đoạn không tử tế lắm thì cô có thể tự quyết định, cần cái gì thì cứ việc nói với tôi, cần phải làm động lòng Tổng giám đốc Dương, khiến bà ta phải đập bàn.
Hạ Tưởng hạ quyết tâm, trực tiếp nói rõ lập trường với Khúc Nhã Hân.
- Trang trại chăn nuôi có thể xây dựng tại quận Hạ Mã hay không rất quan trọng, bất kể là dùng thủ đoàn nào thì chỉ cần đạt được mục đích thì đều là một chuyện có công lớn.
Lập trường kiên định của Hạ Tưởng khiến tinh thần Khúc Nhã Hân bị kích động, cô bỗng đứng dậy:
- Xin Bí thư Hạ yên tâm, có câu này của anh thì tôi sẽ ngày ngày bám lấy Tổng giám đốc Dương, phải khiến bà ta mở miệng. Tôi sẽ coi chuyện này là một nhiệm vụ chính trị để làm, không đạt được mục đích thề sẽ không thôi.
Mặt Khúc Nhã Hân hơi hơi đỏ lên, nhưng lại cực kỳ kiên định, ánh mắt phát ra thần thái khác lạ, hiện rõ thần thái cả người sáng láng. Tuy cô ăn mặc kín đáo nhưng y phục rộng không che đậy nổi thân thể đầy đặn mà nhấp nhô của cô.
Hạ Tưởng cười ha ha, cũng đứng dậy:
- Cũng không cần áp lực lớn quá, cố gắng mà làm là được rồi. Đồng thời cô cũng cần phải nghiên cứu kỹ một chút ưu thế của quận Hạ Mã, để Tổng giám đốc Dương tin là xây dựng trang trại chăn nuôi tại quận Hạ Mã là quyết định thắng lợi đôi đường.
Sau khi Khúc Nhã Hân trở về văn phòng làm việc, tâm trạng vẫn khó bình tĩnh lại. Không ngờ Hạ Tưởng bỗng chốc giao cho cô một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng như vậy, quận Hạ Mã có bốn, năm vị Phó chủ tịch quận, hắn ai cũng không chọn mà lại chọn cô, chính là tín nhiệm cô nhất, khiến cho cô có một sĩ khí kích động có thể chết vì tri kỷ.
Cho dù cô là phụ nữ, nhưng cô không muốn bản thân phụ nữ của chính minh để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình. Bây giờ cô thà quên đi giới tính của mình, mà chỉ muốn xem bản thân là thuộc hạ được Hạ Tưởng phó thác trọng trách quan trọng.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Khúc Nhã Hân lấy điện thoại gọi cho Thu Viên, vì cô biết rằng Dương Quốc Anh hơi thích danh vọng. Nếu như cô có thể thuyết phục Thu Viên phỏng vấn Dương Quốc Anh thêm một lần nữa làm mở đầu, phỏng chừng sự tiếp xúc giữa cô và Dương Quốc Anh sẽ có mở đầu cực kỳ tốt đẹp.
Hạ Tưởng sắp xếp công việc cho Khúc Nhã Hân xong, vẫn cảm thấy không yên tâm lắm. Buổi chiều sau khi vào làm, hắn lại đến tìm Trần Thiên Vũ và Kim Hồng Tâm, để hai người họ phân nhau thu thập tư liệu nội bộ Tập đoàn Tứ Ngưu, và nghiên cứu con người Dương Quốc Anh một chút. Đồng thời dặn dò Trần Thiên Vũ phân tích sâu chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu, khi cần có thể làm xong chuẩn bị thay Khúc Nhã Hân.
Tất cả những gì mà Hạ Tưởng làm chính là để đảm bảo tuyệt đối không sai xót, nhầm lẫn.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Hạ Tưởng lại nghĩ rằng sự việc quan trọng, cần phải làm thông tư tưởng với Lý Hàm, nếu không thì lại thể hiện hắn chuyên quyền độc đoán quá.
Hạ Tưởng để Kim Hồng Tâm đến thông báo cho Lý Hàm đến văn phòng của hắn, sau khi hắn tiễn Trần Thiên Vũ đi xong, một mình ngồi trước cửa sổ ngẩn ngơ. Bỗng nhiên lại nghĩ đến theo sau sự kiện xuất hiện ngoài ý muốn của Tập đoàn Tứ Ngưu, theo sau việc Triệu Khang cũng muốn tiến quân vào thị trường bất động sản quận Hạ Mã, theo sau chuyện màn che của đại chiến giữa mình và Nguyên Minh Lượng dần được vén lên, thế cục trong tỉnh, cũng cần phải có hướng đi ngày càng rõ mới đúng…
Hiện tại đại chiến quận Hạ Mã sắp được mở ra, ngoài mặt thành phố gió lặng sóng yên, trên thực tế thì nghe nói ngày Trần Phong rời chức đã được trình lên, mà trong tỉnh tin tức Tiền Cẩm Tùng rời chức đã truyền ra ngoài, nhưng người tiếp nhận chức là ai thì không ai biết, chính là nói cuộc đấu ở Bắc Kinh còn chưa phân thắng bại… Có thể nói là gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Chỉ mong trong giai đoạn này Lý Hàm không sinh sự mới tốt.
Cửa vừa vang lên, Lý Hàm bước vào.
Lý Hàm vẫn muốn là bộ dạng cũ, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đeo chiếc kính kiểu cũ, giống như một vị thầy giáo trung học. Ông cúi đầu bước vào, trong tay cầm một tệp văn kiện, vừa vào đã nói:
- Bí thư Hạ, chuyện miếng đất thôn Thành Tây là thế nào vậy? Rất nhiều tập đoàn lớn đều nhìn trúng miếng đất đó, chuẩn bị dùng để xây dựng nhà xưởng. Nhưng nghe Thiên Vũ nói ngài có dự định khác?
Thật đúng là chuyện gì cũng hướng về một nơi, đến cả Trịnh Nghị cũng có ý muốn với thôn Thành Tây? Hạ Tưởng mỉm cười ra hiệu Lý Hàm ngồi xuống. Hắn không ghế trên, mà là ngồi cạnh bên Lý Hàm, bày ra thái độ nói chuyện bình đẳng.
- Tôi tìm anh tới vừa đúng lúc muốn nói chuyện khu đất thôn Thành Tây…
Hạ Tưởng biết Lý Hàm thích hút thuốc, liền thuận tay lấy ra một điếu đưa qua.
- Tôi định giành miếng đất ấy cho Tập đoàn Tứ Ngưu để xây dựng trang trại chăn nuôi.
- Cái gì?
Lý Hàm nhận lấy điếu thuốc còn chưa châm lửa, liền chấn động.
- Tập đoàn Tứ Ngưu? Trang trại chăn nuôi? Bí thư Hạ, quyết định này quá là khinh suất rồi. Một trang trại chăn nuôi không những không mang lợi ích gì đến, không thể thúc tiến kinh tế quận Hạ Mã phát triển, mà còn có khả năng mang lại sự ô nhiễm và ảnh hưởng mặt phụ. Lại nói thêm một miếng đất lớn tốt như vậy mà dùng để nuôi bò thì quá là lãng phí rồi. Tôi thấy không thích hợp lắm.
Thái độ Lý Hàm rất kiên quyết, trực tiếp phủ định hoàn toàn.
Nhìn từ ngắn hạn, trang trại chăn nuôi đương nhiên không mang lợi ích đến quận Hạ Mã bằng khu sản xuất linh kiện thiết bị điện gia dụng màu trắng. Nhìn từ dài hạn, càng không bằng khởi công dự án bất động sản có lợi cho việc nâng cao tổng sản lượng kinh tế. Trên thực tế, Hạ Tưởng cũng biết rõ hắn khởi công dự án trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu không những thao tác phiền phức, công việc giai đoạn đầu rườm rà, với lại quả thực mang lại lợi ích kinh tế cho quận Hạ Mã không rõ ràng lắm, dễ bị người ta lên án.
Nhưng có những chuyện lại cần phải lâm vào, cũng chỉ có nắm nguồn sữa trong tay thì mới có thể ngăn chặn sự kiện Melamine tái diễn từ cơ bản, không để cho sữa sỏi thận gây hại đến cả một thế hệ.
Áp lực có thì cần phải đứng vững. Khó khăn có thì cần phải khắc phục.
- Tập đoàn Tứ Ngưu hiện giờ là doanh nghiệp có tên trong danh sách một trăm doanh nghiệp mạnh cả nước, thế phát triển rất mạnh, tin rằng không qua vài năm thì sẽ phải xây thêm xưởng. Bây giờ nếu chúng ta kéo được dự án trang trại chăn nuôi trước, quận Hạ Mã đã trở thành nguồn sữa cho Tập đoàn Tứ Ngưu. Tất nhiên sẽ được Tập đoàn Tứ Ngưu coi trọng.
Hạ Tưởng cũng biết muốn thuyết phục Lý Hàm không dễ, nhưng hắn phải lấy thái độ nói chuyện ngang bằng, không thể trực tiếp lấy quyền uy của Bí thư ra thô bạo ép buộc Lý Hàm vào khuôn khổ.
- Chúng ta ra tay trước thì chiếm được lợi thế, xây dựng nguồn sữa tại quận Hạ Mã trước, đợi khi Tập đoàn Tứ Ngưu mở rộng nhà xưởng, quận Hạ Mã chính là mục tiêu ưu tiên nghĩ đến đầu tiên rồi. Đương nhiên chỗ lợi trong thời gian ngắn cũng có, Tập đoàn Tứ Ngưu là doanh nghiệp ngôi sao của thành phố và tỉnh, nguồn sữa được xây dựng tại quận Hạ Mã, cũng là sự khẳng định của quận Hạ Mã, có lợi tuyên truyền ra bên ngoài cho quận Hạ Mã.
Lý Hàm trầm tư một lát:
- Bí thư Hạ nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn giữ cách nhìn của mình. Xây dựng khu sản xuất linh kiện thiết bị điện gia dụng màu trắng càng có lợi cho việc nâng cao hình tượng quận Hạ Mã, Tập đoàn Chúng Đại cũng là doanh nghiệp nổi tiếng toàn quốc, với lại Tập đoạn Chúng Đại hứa rằng tổng số vốn đầu tư sẽ là năm trăm triệu tệ.
Lý do của Lý Hàm cũng hợp tình hợp lý, Tập đoàn Chúng Đại quả thực cũng có lợi cho việc nâng cao hình tượng quận Hạ Mã, hơn nữa vừa có lợi ích trước mắt lại vừa có triển vọng lâu dài, ít nhất nhìn từ bề ngoài thì quả thực hấp dẫn.
Nhưng cho dù không có chuyện trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, miếng đất thôn Thành Tây Hạ Tưởng cũng sẽ không để cho Tập đoàn Chúng Đại lấy được. Hắn thà để lại phát triển dự án bất động sản. Danh tiếng khu sản xuất linh kiện thiết bị điện gia dụng màu trắng của Tập đoàn Chúng Đại cũng khá, nghe nói cũng là công nghiệp kỹ thuật cao, nhưng trên thực tế vẫn là quy mô không lớn, tầng lớp kỹ thuật nhà máy linh kiện không cao, hơn nữa còn có khả năng tạo thành ô nhiễm kim loại nặng.
Hạ Tưởng liền nói thật ra sự lo lắng trong lòng của mình:
- Làm phép so sánh, tôi kiên trì cho rằng trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu vẫn là càng có triển vọng lâu dài hơn…hay là chúng ta mở cuộc họp thảo luận một chút?
- Vậy hãy mở cuộc họp hội ý trước, trưng cầu một chút ý kiến của mọi người hay hơn.
Thái độ của Lý Hàm cũng rất kiên định, không có dấu hiệu buông lỏng.
- Nghe nhiều thì sẽ sáng tỏ, tin một phía thì tối tăm, thôi thì chúng ta đã không có chung quan điểm thì cứ do tập thể quyết định.
Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt giữ vững kiên định của Lý Hàm, cũng không tranh luận thêm gì với y. Xem ra lần so chiêu đầu tiên giữa Bí thư và Chủ tịch quận là phải mặt đối mặt rồi. Hắn gật đầu cười:
- Được, tôi xem thời gian, nhanh chóng sắp xếp một cuộc họp hội ý trước.
Bí thư cuối cùng vẫn là Bí thư, có quyền quyết định thời gian mời dự họp hội nghị, Lý Hàm không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu rồi đi mất.
Lý Hàm vừa đi, Hạ Tưởng vứt điếu thuốc mà y chưa hút một miếng vào gạt tàn thuốc lá, lắc đầu cười. Trong lòng nghĩ cuối cùng Lý Hàm vẫn là lộ ra mặt bảo vệ lợi ích cho Phó Tiên Phong, bởi vì dự án của Trịnh Nghị, đến thành phố Yến sớm nhất là tìm kiếm sự giúp đỡ của Phó Tiên Phong.
Đương nhiên là Phó Tiên Phong không cần lộ diện, khắc có Lý Hàm chu toàn bên trong. Là nhân vật số một của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng cũng sẽ không từ chối bỏ lỡ đầu tư lớn, không hợp với lợi ích của quận Hạ Mã, cũng không phù hợp với nguyên tắc làm người của hắn. Hắn không có thành kiến gì về bản thân Trịnh Nghị, chỉ là có chút ý kiến về sự lựa chọn đầu tư của y. Nhưng Tập đoàn Chúng Đại đã kiên trì muốn xây dựng nhà máy ở quận Hạ Mã, hắn cũng không thể ra tay cản trở?
Mấu chốt là, khu sản xuất linh kiện còn muốn xây dựng tại thôn Thành Tây non nước hữu tình thì có chút lãng phí tài nguyên rồi. Nếu không phải vì chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu làm cho hắn có chút phải vò đầu, hắn chỉ cần nhấc thôn Thành Tây ra giành cho nhà bất động sản khai thác thành khu nhà cao cấp là được rồi, tuyệt đối có thể ngăn chặn được biện luận của nhiều người. Nhưng hiện giờ hắn đột nhiên quyết định muốn khởi công dự án trang trại chăn nuôi, chỉ sợ muốn thuyết phục mấy vị Ủy viên thường vụ là phải mất một phen sức lực đây.
May mắn là hắn có Phó Hiểu Bân xứng đáng trọng dụng.
Sắp đến giờ tan sở, Phó Hiều Bân đi ra từ văn phòng của Hạ Tưởng, vẻ mặt cười nhạt, đi thẳng đến văn phòng làm việc của Trang Thanh Vân. Lãnh đạo đã giao nhiệm vụ xuống thì nhất định phải cố gắng hoàn thành. Phó Hiểu Bân tin vào Hạ Tưởng, thừa tự tin vào khả năng nói và năng lực của mình.
Phó Hiểu Bân triển khai công việc thế nào Hạ Tưởng không cần quan tâm, Khúc Nhã Hân tiếp xúc với Dương Quốc Anh thế nào hắn cũng không cần lo lắng. Vấn đề tiếp theo hắn phải giải quyết chính là gặp mặt với các thành viên tổ chức kinh tế khác của hắn, thảo luận và bố trí hành động tiếp theo.
Địa điểm gặp mặt được chọn là nhà hàng Thấm Viên Xuân.
Nhà hàng Thấm Viên Xuân nằm ở phía đông đường cái Trường Chinh quận Hạ Mã, láng giềng với trung tâm tắm hơi Phượng Hoàng truyền kỳ đầu tiên của quận Hạ Mã. Lúc này ban nhạc nam nữ Phượng Hoàng truyền kỳ đã bộc lộ tài năng, ông chủ của trung tâm tắm hơi có phải là người hâm mộ Phượng Hoàng truyền kỳ không thì không biết, dù sao Phượng Hoàng truyền kỳ được trang hoàng cực có phong tình.
Phượng Hoàng truyền kỳ được trang hoàng tốt hay xấu thì không liên quan đến mấy người Hạ Tưởng, bởi vì bọn họ là đến Thấm Viên Xuân dùng cơm, chứ không phải là đến Phượng Hoàng truyền kỳ để tắm.
Thấm Viên Xuân không có một xu quan hệ gì với Lý Thấm, nếu là nhà hàng do Tề Á Nam mở, thì có thể coi đó là biểu hiện tình yêu của Tề Á Nam đối với Lý Thấm, nhưng Thấm Viên Xuân lại là nhà hàng đầu tiên của Sở Tử Cao mở ở quận Hạ Mã, Sở Tử Cao không hề quen biết Lý Thấm là ai, do đó dù Lý Thấm cảm thấy không hiểu Hạ Tưởng làm thế nào mà biết có một nhà hàng Thấm Viên Xuân, và đặc biệt sắp xếp gặp mặt tụ họp tại Thấm Viên Xuân, Hạ Tưởng cũng không giải thích gì với cô hết.
Tuy nhiên khi Hạ Tưởng giới thiệu Sở Tử Cao với mọi người, nghi hoặc trong lòng Lý Thấm mới tiêu tán. Bởi vì cô vừa nhìn thấy là có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Sở Tử Cao và Hạ Tưởng không phải bình thường. Hơn nữa Sở Tử Cao mang hình tượng một thương nhân điển hình, vừa không có khí chất văn hóa, lại không có cảm giác nho nhã, liền khiến cho cô hiểu được tên Thấm Viên Xuân và tên của cô là trùng hợp.
Thấm Viên Xuân được trang hoàng đủ phong cách khác nhau, mắt nhìn ra xa là thiết kế mô phỏng theo Thiên An Môn. Đẩy cửa bước vào, nghênh đón trước mặt một bức họa sông núi rất có khí thế. Phía trên bức tranh là Giang Sơn vạn lý, hơn nữa còn đề một bài thơ rồng bay phượng múa " Phong quang nước Bắc, băng đóng nghìn dặm, ngàn dặm tuyết rơi…" là một bài thơ nổi tiếng của lãnh tụ xưa.
Bên trong được trang hoàng cũng rất thanh lịch, bàn bát tiên, ghế bành, ấm trà cổ, còn có một bếp lửa cực lớn đang đun nước sôi sùng sục phía trên, đều khiến cho mọi người cảm giác thấy tươi mới và hiếu kỳ. Nhất là người chưa từng được gặp qua số đồ vật này như Tề Á Nam và Lý Thấm, càng khiến bọn họ kêu lạ liên mồm, tán thưởng không đủ.
Khi Lý Thấm được biết thiết kế từ trong ra ngoài của nhà hàng đều do một tay Sở Tử Cao làm ra, cô liền thay đổi ấn tượng về Sở Tử Cao, vì cô không thể không thừa nhận Sợ Tử Cao quả thật rất có tài kinh doanh. Mặc dù khắp nơi đều thể hiện không phải khiến người ta kinh ngạc về trí tuệ, nhưng cũng xem như là khoản tài năng kinh doanh hiếm có.
Lý Thấm liền thu lại sự coi thường, cũng tự cảm thấy xấu hổ trước kiểu trông mặt mà bắt hình dong của mình.
Thấm Viên Xuân có tất cả ba tầng, Hạ Tưởng vừa đến, tầng một, tầng hai đã ngồi gần như đầy chỗ rồi. Sau khi đến phòng đơn tầng thứ ba, mọi người mới phát hiện phòng đơn cũng được trang hoàng theo một phong cách khác, còn có băng ghế kiểu cổ xưa.
Băng ghế không phải là để người ngồi, người đều có thể ngồi trên ghế bành ăn cơm, băng ghế chỉ là để ngắm mà thôi. Nhưng Lý Thấm và Tề Á Nam gặp qua băng ghế nhỏ, chưa thấy qua bang ghế dài, hai người cảm thấy hiếu kỳ, hứng thú tăng lên, liền không hẹn mà cùng ngồi lên trên. Do tranh nhau quá ham, hai người liền sát vào nhau.
Tay của Tề Á Nam không cẩn thận đánh vào mông Lý Thấm một chút, Lý Thấm biết rõ là Tề Á Nam không phải cố tình nhưng vẫn không kìm nổi đỏ mặt, lại không nói gì thêm.
Hạ Tưởng phát hiện ra động tác nhỏ giữa hai người, trong lòng nghĩ có chuyện xem rồi, Tề Á Nam và Lý Thấm có xu thế càng ngày càng gần với nhau cũng coi như là chuyện tốt.
Mọi người sau khi ngồi yên vào chỗ, theo thường lệ sẽ do Hạ Tưởng định ra nhạc điệu của buổi tụ họp hôm nay, Hạ Tưởng cười gõ gõ chén trà, nói:
- Có một cách nói là, gõ bát cơm chửi sư phụ, tôi gõ chén trà nhưng không phải để mắng ông chủ, là có ý cảnh tỉnh mọi người yên lặng một chút…
Mọi người đều cười, Sở Tử Cao cười ha ha:
- Lãnh đạo mắng tôi cũng không sao, dù sao da mặt tôi dày. Với lại lãnh đạo phê bình là chuyện tốt, người không bị lãnh đạo phê bình là bị lãnh đạo chuẩn bị cho vào lãnh cung rồi.
Sở Tử Cao cũng rất biết ăn nói, một câu có thể đùa cho mọi người cười không ngớt.
- Hôm nay tụ họp có ba chuyện.
Hạ Tưởng đợi mọi người yên lặng trở lại mới thanh cổ họng nói:
- Một là để mọi người quen biết Sở Tử Cao, anh ấy là bạn nhiều năm của tôi, sau này mọi người muốn ăn uống thì tới tìm anh ấy. Anh ấy có nghiên cứu về ăn uống, cũng rất chú ý, còn có món tự làm cực quý, nghe nói có tác dụng đẹp da, ai muốn ăn thì có thể giao lưu riêng với anh ấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sở Tử Cao đưa hai tay chắp lại ra hiệu.
- Việc thứ hai chính là mọi người gặp mặt nhau, ăn cơm, sau đó nghiên cứu một chút về động hướng tiếp theo, bố trí công việc sắp tới. Lễ mừng năm mới đã qua, nên hồi tâm thôi.
Sở Tử Cao biết là lúc y nên đi rồi, liền mượn cớ đi xuống an bài cơm rượu, không đợi Hạ Tưởng nói câu tiếp theo đã chủ động rời khỏi phòng.
Sở Tử Cao vừa đi, Hạ Tưởng nhìn lại mọi người đang ngồi, Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang, Tề Á Nam và Lý Thấm, ngoài Tập đoàn Viễn Cảnh không ở đây ra, cơ bản đều là toàn bộ năng lượng mà giai đoạn hiện thời Hạ Tưởng có thể vận dùng. Trong lòng Hạ Tưởng hơi hơi cảm thán, cũng may là hắn có một đội anh em luôn đồng tâm hiệp lực với hắn, nếu không thì đúng là hết cách đối kháng đến cùng với Thương mại Trường Cơ, dù sao đối phương là con cá voi siêu cấp, là quái vật lớn.
- Chuyện thứ ba chính là tôi muốn giải thích một chút vấn đề miếng đất thôn Thành Tây với Lý Thấm và Tề Á Nam.
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Lý Thấm tuy không hiểu quyết định của Hạ Tưởng, cũng có một chút tâm lý mâu thuẫn, nhưng thấy Hạ Tưởng muốn nói rõ tình hình với mình trước mặt mọi người, trong lòng cũng hơi có chút xúc động. Thực ra Hạ Tưởng ngoài đôi lúc có chút lộng quyền ra, đại đa số hắn cũng được coi là một cấp trên anh minh, bởi vì rất nhiều quyết định mà hắn ra có thể lúc đó khiến người khác không lý giải nổi và tiếp nhận, nhưng sau khi chuyện xảy ra lại luôn phát hiện chính xác đến kinh người.
Nhưng Lý Thấm có tính cách không phục, tuy rằng cô thua mấy lần trước mặt Hạ Tưởng, có điều đều là gây chuyện nho nhỏ. Cho tới nay Hạ Tưởng vẫn chưa muốn để cho cô thấy một lần quyết định anh minh trọng đại, do dó cô vẫn muốn hỏi Hạ Tưởng rõ ràng, nếu không cô cho rằng là do cô không làm trọn bổn phận.
Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, và Lý Hồng Tâm, bao gồm cả Tề Á Nam đều thấy qua sự nắm bắt tương lai của Hạ Tưởng có tỷ lệ thành công kinh người thế nào, cho nên trong sự tin tưởng của bọn họ đối với Hạ Tưởng có một kiểu tâm lý mù quáng nghe theo. Đương nhiên cũng không hoàn toàn mù quáng nghe theo, mà là từ khi bọn họ quen biết Hạ Tưởng đến nay, gần như quyết định của Hạ Tưởng đều chưa từng sai lầm, nên khiến bọn họ nhiều lúc lười chất vấn suy nghĩ của Hạ Tưởng.
Mặc dù tất cả các tin tức mà báo chí đưa đều đã được xử lý và chắt lọc, hắn vẫn phát hiện một số vết tích bên trong. Chỉ sợ là Dương Quốc Anh hơi lộng quyền.
Tuy nhiên phỏng đoán dù sao vẫn chỉ là phỏng đoán, cần phải để Khúc Nhã Hân đích thân đến tiếp xúc với Dương Quốc Anh mới biết được Tập đoàn Tứ Ngưu đã có quyết định gì chưa, nếu không tranh thủ thì Hạ Tưởng cũng khó yên lòng. Hắn không phải chỉ vì lợi ích của cả một quận Hạ Mã, mà cũng là vì đưa nguồn sữa xây dựng tại quận Hạ Mã, để dễ gây ảnh hưởng từ gốc ngọn đến quyết định sai lầm sau này của Tập đoàn Tứ Ngưu.
Cho dù hắn cũng rõ, thực ra việc thêm chất Melamine chưa chắc là hành vi của nông trại sữa, nói cho cùng vẫn là nhà sản xuất ngầm cho phép hoặc dung túng, hoặc nhà sản xuất tự tay thêm vào, nhưng nếu trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu xây dựng tại quận Hạ Mã, thì ít nhất hắn có thể danh chính ngôn thuận trực tiếp dùng thủ đoạn chính trị tham gia vào việc quản lý khu nuôi trồng khi sự việc bắt đầu có dấu hiệu nổi lên, xấu nhất cũng phải phơi bày ra, cũng còn hơn làm tổn hại hàng trăm hàng nghìn trẻ em vô tội.
Thân là ba của ba đứa trẻ, Hạ Tưởng lĩnh hội sâu sắc tình cha mẹ đối với những đứa con của mình. Vừa nghĩ đến sẽ có vô số trẻ em vì uống sữa bột ác độc mà bị sỏi thận đau đớn nhường nào, thậm chí bi thảm hơn là cái chết, trong lòng hắn âm ẩm đau.
Suy từ bụng ta ra bụng người, hắn không dám tưởng tưởng Hạ Đông, Liên Hạ hay Mai Đình bất kỳ trẻ em nào bị sỏi hay hỏng thận, hắn sẽ đau đớn, thống khổ thế nào.
- Nếu cần một số thủ đoạn không tử tế lắm thì cô có thể tự quyết định, cần cái gì thì cứ việc nói với tôi, cần phải làm động lòng Tổng giám đốc Dương, khiến bà ta phải đập bàn.
Hạ Tưởng hạ quyết tâm, trực tiếp nói rõ lập trường với Khúc Nhã Hân.
- Trang trại chăn nuôi có thể xây dựng tại quận Hạ Mã hay không rất quan trọng, bất kể là dùng thủ đoàn nào thì chỉ cần đạt được mục đích thì đều là một chuyện có công lớn.
Lập trường kiên định của Hạ Tưởng khiến tinh thần Khúc Nhã Hân bị kích động, cô bỗng đứng dậy:
- Xin Bí thư Hạ yên tâm, có câu này của anh thì tôi sẽ ngày ngày bám lấy Tổng giám đốc Dương, phải khiến bà ta mở miệng. Tôi sẽ coi chuyện này là một nhiệm vụ chính trị để làm, không đạt được mục đích thề sẽ không thôi.
Mặt Khúc Nhã Hân hơi hơi đỏ lên, nhưng lại cực kỳ kiên định, ánh mắt phát ra thần thái khác lạ, hiện rõ thần thái cả người sáng láng. Tuy cô ăn mặc kín đáo nhưng y phục rộng không che đậy nổi thân thể đầy đặn mà nhấp nhô của cô.
Hạ Tưởng cười ha ha, cũng đứng dậy:
- Cũng không cần áp lực lớn quá, cố gắng mà làm là được rồi. Đồng thời cô cũng cần phải nghiên cứu kỹ một chút ưu thế của quận Hạ Mã, để Tổng giám đốc Dương tin là xây dựng trang trại chăn nuôi tại quận Hạ Mã là quyết định thắng lợi đôi đường.
Sau khi Khúc Nhã Hân trở về văn phòng làm việc, tâm trạng vẫn khó bình tĩnh lại. Không ngờ Hạ Tưởng bỗng chốc giao cho cô một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng như vậy, quận Hạ Mã có bốn, năm vị Phó chủ tịch quận, hắn ai cũng không chọn mà lại chọn cô, chính là tín nhiệm cô nhất, khiến cho cô có một sĩ khí kích động có thể chết vì tri kỷ.
Cho dù cô là phụ nữ, nhưng cô không muốn bản thân phụ nữ của chính minh để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình. Bây giờ cô thà quên đi giới tính của mình, mà chỉ muốn xem bản thân là thuộc hạ được Hạ Tưởng phó thác trọng trách quan trọng.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Khúc Nhã Hân lấy điện thoại gọi cho Thu Viên, vì cô biết rằng Dương Quốc Anh hơi thích danh vọng. Nếu như cô có thể thuyết phục Thu Viên phỏng vấn Dương Quốc Anh thêm một lần nữa làm mở đầu, phỏng chừng sự tiếp xúc giữa cô và Dương Quốc Anh sẽ có mở đầu cực kỳ tốt đẹp.
Hạ Tưởng sắp xếp công việc cho Khúc Nhã Hân xong, vẫn cảm thấy không yên tâm lắm. Buổi chiều sau khi vào làm, hắn lại đến tìm Trần Thiên Vũ và Kim Hồng Tâm, để hai người họ phân nhau thu thập tư liệu nội bộ Tập đoàn Tứ Ngưu, và nghiên cứu con người Dương Quốc Anh một chút. Đồng thời dặn dò Trần Thiên Vũ phân tích sâu chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu, khi cần có thể làm xong chuẩn bị thay Khúc Nhã Hân.
Tất cả những gì mà Hạ Tưởng làm chính là để đảm bảo tuyệt đối không sai xót, nhầm lẫn.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Hạ Tưởng lại nghĩ rằng sự việc quan trọng, cần phải làm thông tư tưởng với Lý Hàm, nếu không thì lại thể hiện hắn chuyên quyền độc đoán quá.
Hạ Tưởng để Kim Hồng Tâm đến thông báo cho Lý Hàm đến văn phòng của hắn, sau khi hắn tiễn Trần Thiên Vũ đi xong, một mình ngồi trước cửa sổ ngẩn ngơ. Bỗng nhiên lại nghĩ đến theo sau sự kiện xuất hiện ngoài ý muốn của Tập đoàn Tứ Ngưu, theo sau việc Triệu Khang cũng muốn tiến quân vào thị trường bất động sản quận Hạ Mã, theo sau chuyện màn che của đại chiến giữa mình và Nguyên Minh Lượng dần được vén lên, thế cục trong tỉnh, cũng cần phải có hướng đi ngày càng rõ mới đúng…
Hiện tại đại chiến quận Hạ Mã sắp được mở ra, ngoài mặt thành phố gió lặng sóng yên, trên thực tế thì nghe nói ngày Trần Phong rời chức đã được trình lên, mà trong tỉnh tin tức Tiền Cẩm Tùng rời chức đã truyền ra ngoài, nhưng người tiếp nhận chức là ai thì không ai biết, chính là nói cuộc đấu ở Bắc Kinh còn chưa phân thắng bại… Có thể nói là gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Chỉ mong trong giai đoạn này Lý Hàm không sinh sự mới tốt.Cửa vừa vang lên, Lý Hàm bước vào.
Lý Hàm vẫn muốn là bộ dạng cũ, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đeo chiếc kính kiểu cũ, giống như một vị thầy giáo trung học. Ông cúi đầu bước vào, trong tay cầm một tệp văn kiện, vừa vào đã nói:
- Bí thư Hạ, chuyện miếng đất thôn Thành Tây là thế nào vậy? Rất nhiều tập đoàn lớn đều nhìn trúng miếng đất đó, chuẩn bị dùng để xây dựng nhà xưởng. Nhưng nghe Thiên Vũ nói ngài có dự định khác?
Thật đúng là chuyện gì cũng hướng về một nơi, đến cả Trịnh Nghị cũng có ý muốn với thôn Thành Tây? Hạ Tưởng mỉm cười ra hiệu Lý Hàm ngồi xuống. Hắn không ghế trên, mà là ngồi cạnh bên Lý Hàm, bày ra thái độ nói chuyện bình đẳng.
- Tôi tìm anh tới vừa đúng lúc muốn nói chuyện khu đất thôn Thành Tây…
Hạ Tưởng biết Lý Hàm thích hút thuốc, liền thuận tay lấy ra một điếu đưa qua.
- Tôi định giành miếng đất ấy cho Tập đoàn Tứ Ngưu để xây dựng trang trại chăn nuôi.
- Cái gì?
Lý Hàm nhận lấy điếu thuốc còn chưa châm lửa, liền chấn động.
- Tập đoàn Tứ Ngưu? Trang trại chăn nuôi? Bí thư Hạ, quyết định này quá là khinh suất rồi. Một trang trại chăn nuôi không những không mang lợi ích gì đến, không thể thúc tiến kinh tế quận Hạ Mã phát triển, mà còn có khả năng mang lại sự ô nhiễm và ảnh hưởng mặt phụ. Lại nói thêm một miếng đất lớn tốt như vậy mà dùng để nuôi bò thì quá là lãng phí rồi. Tôi thấy không thích hợp lắm.
Thái độ Lý Hàm rất kiên quyết, trực tiếp phủ định hoàn toàn.
Nhìn từ ngắn hạn, trang trại chăn nuôi đương nhiên không mang lợi ích đến quận Hạ Mã bằng khu sản xuất linh kiện thiết bị điện gia dụng màu trắng. Nhìn từ dài hạn, càng không bằng khởi công dự án bất động sản có lợi cho việc nâng cao tổng sản lượng kinh tế. Trên thực tế, Hạ Tưởng cũng biết rõ hắn khởi công dự án trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu không những thao tác phiền phức, công việc giai đoạn đầu rườm rà, với lại quả thực mang lại lợi ích kinh tế cho quận Hạ Mã không rõ ràng lắm, dễ bị người ta lên án.
Nhưng có những chuyện lại cần phải lâm vào, cũng chỉ có nắm nguồn sữa trong tay thì mới có thể ngăn chặn sự kiện Melamine tái diễn từ cơ bản, không để cho sữa sỏi thận gây hại đến cả một thế hệ.
Áp lực có thì cần phải đứng vững. Khó khăn có thì cần phải khắc phục.
- Tập đoàn Tứ Ngưu hiện giờ là doanh nghiệp có tên trong danh sách một trăm doanh nghiệp mạnh cả nước, thế phát triển rất mạnh, tin rằng không qua vài năm thì sẽ phải xây thêm xưởng. Bây giờ nếu chúng ta kéo được dự án trang trại chăn nuôi trước, quận Hạ Mã đã trở thành nguồn sữa cho Tập đoàn Tứ Ngưu. Tất nhiên sẽ được Tập đoàn Tứ Ngưu coi trọng.
Hạ Tưởng cũng biết muốn thuyết phục Lý Hàm không dễ, nhưng hắn phải lấy thái độ nói chuyện ngang bằng, không thể trực tiếp lấy quyền uy của Bí thư ra thô bạo ép buộc Lý Hàm vào khuôn khổ.
- Chúng ta ra tay trước thì chiếm được lợi thế, xây dựng nguồn sữa tại quận Hạ Mã trước, đợi khi Tập đoàn Tứ Ngưu mở rộng nhà xưởng, quận Hạ Mã chính là mục tiêu ưu tiên nghĩ đến đầu tiên rồi. Đương nhiên chỗ lợi trong thời gian ngắn cũng có, Tập đoàn Tứ Ngưu là doanh nghiệp ngôi sao của thành phố và tỉnh, nguồn sữa được xây dựng tại quận Hạ Mã, cũng là sự khẳng định của quận Hạ Mã, có lợi tuyên truyền ra bên ngoài cho quận Hạ Mã.
Lý Hàm trầm tư một lát:
- Bí thư Hạ nói cũng có lý, nhưng tôi vẫn giữ cách nhìn của mình. Xây dựng khu sản xuất linh kiện thiết bị điện gia dụng màu trắng càng có lợi cho việc nâng cao hình tượng quận Hạ Mã, Tập đoàn Chúng Đại cũng là doanh nghiệp nổi tiếng toàn quốc, với lại Tập đoạn Chúng Đại hứa rằng tổng số vốn đầu tư sẽ là năm trăm triệu tệ.
Lý do của Lý Hàm cũng hợp tình hợp lý, Tập đoàn Chúng Đại quả thực cũng có lợi cho việc nâng cao hình tượng quận Hạ Mã, hơn nữa vừa có lợi ích trước mắt lại vừa có triển vọng lâu dài, ít nhất nhìn từ bề ngoài thì quả thực hấp dẫn.
Nhưng cho dù không có chuyện trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, miếng đất thôn Thành Tây Hạ Tưởng cũng sẽ không để cho Tập đoàn Chúng Đại lấy được. Hắn thà để lại phát triển dự án bất động sản. Danh tiếng khu sản xuất linh kiện thiết bị điện gia dụng màu trắng của Tập đoàn Chúng Đại cũng khá, nghe nói cũng là công nghiệp kỹ thuật cao, nhưng trên thực tế vẫn là quy mô không lớn, tầng lớp kỹ thuật nhà máy linh kiện không cao, hơn nữa còn có khả năng tạo thành ô nhiễm kim loại nặng.
Hạ Tưởng liền nói thật ra sự lo lắng trong lòng của mình:
- Làm phép so sánh, tôi kiên trì cho rằng trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu vẫn là càng có triển vọng lâu dài hơn…hay là chúng ta mở cuộc họp thảo luận một chút?
- Vậy hãy mở cuộc họp hội ý trước, trưng cầu một chút ý kiến của mọi người hay hơn.
Thái độ của Lý Hàm cũng rất kiên định, không có dấu hiệu buông lỏng.
- Nghe nhiều thì sẽ sáng tỏ, tin một phía thì tối tăm, thôi thì chúng ta đã không có chung quan điểm thì cứ do tập thể quyết định.
Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt giữ vững kiên định của Lý Hàm, cũng không tranh luận thêm gì với y. Xem ra lần so chiêu đầu tiên giữa Bí thư và Chủ tịch quận là phải mặt đối mặt rồi. Hắn gật đầu cười:
- Được, tôi xem thời gian, nhanh chóng sắp xếp một cuộc họp hội ý trước.
Bí thư cuối cùng vẫn là Bí thư, có quyền quyết định thời gian mời dự họp hội nghị, Lý Hàm không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu rồi đi mất.
Lý Hàm vừa đi, Hạ Tưởng vứt điếu thuốc mà y chưa hút một miếng vào gạt tàn thuốc lá, lắc đầu cười. Trong lòng nghĩ cuối cùng Lý Hàm vẫn là lộ ra mặt bảo vệ lợi ích cho Phó Tiên Phong, bởi vì dự án của Trịnh Nghị, đến thành phố Yến sớm nhất là tìm kiếm sự giúp đỡ của Phó Tiên Phong.
Đương nhiên là Phó Tiên Phong không cần lộ diện, khắc có Lý Hàm chu toàn bên trong. Là nhân vật số một của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng cũng sẽ không từ chối bỏ lỡ đầu tư lớn, không hợp với lợi ích của quận Hạ Mã, cũng không phù hợp với nguyên tắc làm người của hắn. Hắn không có thành kiến gì về bản thân Trịnh Nghị, chỉ là có chút ý kiến về sự lựa chọn đầu tư của y. Nhưng Tập đoàn Chúng Đại đã kiên trì muốn xây dựng nhà máy ở quận Hạ Mã, hắn cũng không thể ra tay cản trở?
Mấu chốt là, khu sản xuất linh kiện còn muốn xây dựng tại thôn Thành Tây non nước hữu tình thì có chút lãng phí tài nguyên rồi. Nếu không phải vì chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu làm cho hắn có chút phải vò đầu, hắn chỉ cần nhấc thôn Thành Tây ra giành cho nhà bất động sản khai thác thành khu nhà cao cấp là được rồi, tuyệt đối có thể ngăn chặn được biện luận của nhiều người. Nhưng hiện giờ hắn đột nhiên quyết định muốn khởi công dự án trang trại chăn nuôi, chỉ sợ muốn thuyết phục mấy vị Ủy viên thường vụ là phải mất một phen sức lực đây.
May mắn là hắn có Phó Hiểu Bân xứng đáng trọng dụng.
Sắp đến giờ tan sở, Phó Hiều Bân đi ra từ văn phòng của Hạ Tưởng, vẻ mặt cười nhạt, đi thẳng đến văn phòng làm việc của Trang Thanh Vân. Lãnh đạo đã giao nhiệm vụ xuống thì nhất định phải cố gắng hoàn thành. Phó Hiểu Bân tin vào Hạ Tưởng, thừa tự tin vào khả năng nói và năng lực của mình.
Phó Hiểu Bân triển khai công việc thế nào Hạ Tưởng không cần quan tâm, Khúc Nhã Hân tiếp xúc với Dương Quốc Anh thế nào hắn cũng không cần lo lắng. Vấn đề tiếp theo hắn phải giải quyết chính là gặp mặt với các thành viên tổ chức kinh tế khác của hắn, thảo luận và bố trí hành động tiếp theo.
Địa điểm gặp mặt được chọn là nhà hàng Thấm Viên Xuân.
Nhà hàng Thấm Viên Xuân nằm ở phía đông đường cái Trường Chinh quận Hạ Mã, láng giềng với trung tâm tắm hơi Phượng Hoàng truyền kỳ đầu tiên của quận Hạ Mã. Lúc này ban nhạc nam nữ Phượng Hoàng truyền kỳ đã bộc lộ tài năng, ông chủ của trung tâm tắm hơi có phải là người hâm mộ Phượng Hoàng truyền kỳ không thì không biết, dù sao Phượng Hoàng truyền kỳ được trang hoàng cực có phong tình.
Phượng Hoàng truyền kỳ được trang hoàng tốt hay xấu thì không liên quan đến mấy người Hạ Tưởng, bởi vì bọn họ là đến Thấm Viên Xuân dùng cơm, chứ không phải là đến Phượng Hoàng truyền kỳ để tắm.
Thấm Viên Xuân không có một xu quan hệ gì với Lý Thấm, nếu là nhà hàng do Tề Á Nam mở, thì có thể coi đó là biểu hiện tình yêu của Tề Á Nam đối với Lý Thấm, nhưng Thấm Viên Xuân lại là nhà hàng đầu tiên của Sở Tử Cao mở ở quận Hạ Mã, Sở Tử Cao không hề quen biết Lý Thấm là ai, do đó dù Lý Thấm cảm thấy không hiểu Hạ Tưởng làm thế nào mà biết có một nhà hàng Thấm Viên Xuân, và đặc biệt sắp xếp gặp mặt tụ họp tại Thấm Viên Xuân, Hạ Tưởng cũng không giải thích gì với cô hết.
Tuy nhiên khi Hạ Tưởng giới thiệu Sở Tử Cao với mọi người, nghi hoặc trong lòng Lý Thấm mới tiêu tán. Bởi vì cô vừa nhìn thấy là có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Sở Tử Cao và Hạ Tưởng không phải bình thường. Hơn nữa Sở Tử Cao mang hình tượng một thương nhân điển hình, vừa không có khí chất văn hóa, lại không có cảm giác nho nhã, liền khiến cho cô hiểu được tên Thấm Viên Xuân và tên của cô là trùng hợp.
Thấm Viên Xuân được trang hoàng đủ phong cách khác nhau, mắt nhìn ra xa là thiết kế mô phỏng theo Thiên An Môn. Đẩy cửa bước vào, nghênh đón trước mặt một bức họa sông núi rất có khí thế. Phía trên bức tranh là Giang Sơn vạn lý, hơn nữa còn đề một bài thơ rồng bay phượng múa " Phong quang nước Bắc, băng đóng nghìn dặm, ngàn dặm tuyết rơi…" là một bài thơ nổi tiếng của lãnh tụ xưa.
Bên trong được trang hoàng cũng rất thanh lịch, bàn bát tiên, ghế bành, ấm trà cổ, còn có một bếp lửa cực lớn đang đun nước sôi sùng sục phía trên, đều khiến cho mọi người cảm giác thấy tươi mới và hiếu kỳ. Nhất là người chưa từng được gặp qua số đồ vật này như Tề Á Nam và Lý Thấm, càng khiến bọn họ kêu lạ liên mồm, tán thưởng không đủ.
Khi Lý Thấm được biết thiết kế từ trong ra ngoài của nhà hàng đều do một tay Sở Tử Cao làm ra, cô liền thay đổi ấn tượng về Sở Tử Cao, vì cô không thể không thừa nhận Sợ Tử Cao quả thật rất có tài kinh doanh. Mặc dù khắp nơi đều thể hiện không phải khiến người ta kinh ngạc về trí tuệ, nhưng cũng xem như là khoản tài năng kinh doanh hiếm có.
Lý Thấm liền thu lại sự coi thường, cũng tự cảm thấy xấu hổ trước kiểu trông mặt mà bắt hình dong của mình.
Thấm Viên Xuân có tất cả ba tầng, Hạ Tưởng vừa đến, tầng một, tầng hai đã ngồi gần như đầy chỗ rồi. Sau khi đến phòng đơn tầng thứ ba, mọi người mới phát hiện phòng đơn cũng được trang hoàng theo một phong cách khác, còn có băng ghế kiểu cổ xưa.
Băng ghế không phải là để người ngồi, người đều có thể ngồi trên ghế bành ăn cơm, băng ghế chỉ là để ngắm mà thôi. Nhưng Lý Thấm và Tề Á Nam gặp qua băng ghế nhỏ, chưa thấy qua bang ghế dài, hai người cảm thấy hiếu kỳ, hứng thú tăng lên, liền không hẹn mà cùng ngồi lên trên. Do tranh nhau quá ham, hai người liền sát vào nhau.
Tay của Tề Á Nam không cẩn thận đánh vào mông Lý Thấm một chút, Lý Thấm biết rõ là Tề Á Nam không phải cố tình nhưng vẫn không kìm nổi đỏ mặt, lại không nói gì thêm.
Hạ Tưởng phát hiện ra động tác nhỏ giữa hai người, trong lòng nghĩ có chuyện xem rồi, Tề Á Nam và Lý Thấm có xu thế càng ngày càng gần với nhau cũng coi như là chuyện tốt.
Mọi người sau khi ngồi yên vào chỗ, theo thường lệ sẽ do Hạ Tưởng định ra nhạc điệu của buổi tụ họp hôm nay, Hạ Tưởng cười gõ gõ chén trà, nói:
- Có một cách nói là, gõ bát cơm chửi sư phụ, tôi gõ chén trà nhưng không phải để mắng ông chủ, là có ý cảnh tỉnh mọi người yên lặng một chút…
Mọi người đều cười, Sở Tử Cao cười ha ha:
- Lãnh đạo mắng tôi cũng không sao, dù sao da mặt tôi dày. Với lại lãnh đạo phê bình là chuyện tốt, người không bị lãnh đạo phê bình là bị lãnh đạo chuẩn bị cho vào lãnh cung rồi.
Sở Tử Cao cũng rất biết ăn nói, một câu có thể đùa cho mọi người cười không ngớt.
- Hôm nay tụ họp có ba chuyện.
Hạ Tưởng đợi mọi người yên lặng trở lại mới thanh cổ họng nói:
- Một là để mọi người quen biết Sở Tử Cao, anh ấy là bạn nhiều năm của tôi, sau này mọi người muốn ăn uống thì tới tìm anh ấy. Anh ấy có nghiên cứu về ăn uống, cũng rất chú ý, còn có món tự làm cực quý, nghe nói có tác dụng đẹp da, ai muốn ăn thì có thể giao lưu riêng với anh ấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Sở Tử Cao đưa hai tay chắp lại ra hiệu.
- Việc thứ hai chính là mọi người gặp mặt nhau, ăn cơm, sau đó nghiên cứu một chút về động hướng tiếp theo, bố trí công việc sắp tới. Lễ mừng năm mới đã qua, nên hồi tâm thôi.
Sở Tử Cao biết là lúc y nên đi rồi, liền mượn cớ đi xuống an bài cơm rượu, không đợi Hạ Tưởng nói câu tiếp theo đã chủ động rời khỏi phòng.
Sở Tử Cao vừa đi, Hạ Tưởng nhìn lại mọi người đang ngồi, Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang, Tề Á Nam và Lý Thấm, ngoài Tập đoàn Viễn Cảnh không ở đây ra, cơ bản đều là toàn bộ năng lượng mà giai đoạn hiện thời Hạ Tưởng có thể vận dùng. Trong lòng Hạ Tưởng hơi hơi cảm thán, cũng may là hắn có một đội anh em luôn đồng tâm hiệp lực với hắn, nếu không thì đúng là hết cách đối kháng đến cùng với Thương mại Trường Cơ, dù sao đối phương là con cá voi siêu cấp, là quái vật lớn.
- Chuyện thứ ba chính là tôi muốn giải thích một chút vấn đề miếng đất thôn Thành Tây với Lý Thấm và Tề Á Nam.
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Lý Thấm tuy không hiểu quyết định của Hạ Tưởng, cũng có một chút tâm lý mâu thuẫn, nhưng thấy Hạ Tưởng muốn nói rõ tình hình với mình trước mặt mọi người, trong lòng cũng hơi có chút xúc động. Thực ra Hạ Tưởng ngoài đôi lúc có chút lộng quyền ra, đại đa số hắn cũng được coi là một cấp trên anh minh, bởi vì rất nhiều quyết định mà hắn ra có thể lúc đó khiến người khác không lý giải nổi và tiếp nhận, nhưng sau khi chuyện xảy ra lại luôn phát hiện chính xác đến kinh người.
Nhưng Lý Thấm có tính cách không phục, tuy rằng cô thua mấy lần trước mặt Hạ Tưởng, có điều đều là gây chuyện nho nhỏ. Cho tới nay Hạ Tưởng vẫn chưa muốn để cho cô thấy một lần quyết định anh minh trọng đại, do dó cô vẫn muốn hỏi Hạ Tưởng rõ ràng, nếu không cô cho rằng là do cô không làm trọn bổn phận.
Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, và Lý Hồng Tâm, bao gồm cả Tề Á Nam đều thấy qua sự nắm bắt tương lai của Hạ Tưởng có tỷ lệ thành công kinh người thế nào, cho nên trong sự tin tưởng của bọn họ đối với Hạ Tưởng có một kiểu tâm lý mù quáng nghe theo. Đương nhiên cũng không hoàn toàn mù quáng nghe theo, mà là từ khi bọn họ quen biết Hạ Tưởng đến nay, gần như quyết định của Hạ Tưởng đều chưa từng sai lầm, nên khiến bọn họ nhiều lúc lười chất vấn suy nghĩ của Hạ Tưởng.