Gã đầu tiên là tung ra làn điệu châm chọc khiêu khích, sau đó còn nói:
- Tôi cảm thấy Tập đoàn Chúng Đại không thích hợp ở quận Hạ Mã xây nhà máy, mặc dù có đầu tư, nhưng tôi nhìn không thấy có triển vọng lâu dài gì cả, về phần bất động sản Văn Thái, tốt nhất là chọn địa điểm khác, thôn Thành Tây có địa điểm tốt như vậy, vẫn là giao cho nhà đầu tư có thực lực để phát triển mới được, ví dụ như Thương mại Trường Cơ, ví dụ như Tập đoàn Đạt Tài.
Ai chẳng biết Bí thư đưa ra đề tài thảo luận, nếu liệt kê ra Tập đoàn Chúng Đại và bất động sản Văn Thái, ý là chỉ chọn một trong hai, không cho người khác bố trí thêm, Bí thư chính là Bí thư, là nhân vật số một, ông ta chỉ cho người khác quyền lựa chọn, sẽ không cho người khác quyền quyết định, Tạ Nguyên Thanh trực tiếp đem hai đề nghị của Hạ Tưởng toàn bộ phủ định, có điểm không thức thời.
Hạ Tưởng vẫn như cũ, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên mà nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái, ngược lại Lý Hàm dùng ánh mắt phức tạp đánh giá Tạ Nguyên Thanh, muốn nói cái gì đó, lại nhìn mọi người đang ngồi, cuối cùng vẫn là nhịn không nói.
Mộ Duẫn Sơn cũng hiểu rõ, trên thực tế việc phê duyệt hạng mục và lập dự án, chủ yếu là Bí thư và Chủ tịch quận làm, ý kiến của các Ủy viên thường vụ khác tuy trọng yếu, nhưng vẫn làm việc theo ý của Bí thư và Chủ tịch quận, chứ không phải thảo luận vấn đề nhân sự, gã là Trưởng ban Tổ chức cán bộ mới có quyền lên tiếng chủ yếu và quyền đề nghị, nhưng nếu gã chỉ là Ủy viên thường vụ, nhất định phải có tiếng nói riêng, khiêm tốn là đối ngoại khiêm tốn, trong lúc họp nội bộ, ông không thể hiện thái độ, người khác sẽ coi như ông không tồn tại, sẽ khinh thị quyền uy của ông.
- Tôi cũng tương đối tán thành ý kiến của đồng chí Nguyên Thanh, khu vực thôn Thành Tây là khu vực tốt, giao cho bất động sản Văn Thái là công ty chưa có tiếng tăm gì, có chút không công bằng...
Mộ Duẫn Sơn không để ý mà liếc Hạ Tưởng một cái, thấy bộ dáng Hạ Tưởng vẫn như không có việc gì, trong lòng nghi hoặc lập trường của Hạ Tưởng rốt cuộc là gì, hắn rõ ràng có ý nghiêng về bất động sản Văn Thái, cũng không chỉ ra, thế là sao? Nghĩ không ra, ông ta đành phải nói,
- Đồng chí Nguyên Thanh nói rất hay, để Chúng Đại đến thôn Phương bắc, Văn Thái tìm địa điểm khác thích hợp hơn, thế là tất cả đều vui vẻ.
- Tất cả đều vui? Chỉ sợ là đều không hài lòng mới đúng.
Lý Hàm lập tức phản bác đề nghị của Mộ Duẫn Sơn, nói.
- Hiện tại quận Hạ Mã công tác chủ yếu là gì? Là thu hút đầu tư. Hiện tại có nhà đầu tư, đồng chí Duẫn Sơn lại dùng lời nói đơn giản mà phủ quyết yêu cầu nhà đầu tư đề xuất, chẳng những dễ làm nhà đầu tư rời đi, cũng sẽ làm xấu mặt quận Hạ Mã.
Lời Lý Hàm nói phân lượng rất nặng, trực tiếp nói đến chỗ mấu chốt, tương đương với lấy kế hoạch xây dựng phát triển quận Hạ Mã đè Mộ Duẫn Sơn, cho thấy thái độ Lý Hàm rất là bất mãn với Mộ Duẫn Sơn.
Ở bất cứ đâu, cục diện mà tất cả Ủy viên thường vụ không muốn nhìn thấy nhất chính là nhân vật số một, số hai cùng nhất trí. Bởi vì nếu nhân vật số một, số hai một cùng tiếng nói, có việc gì thì các Ủy viên thường vụ cũng không còn quyền quyết định, bởi vì có thể có người bất hòa với Bí Thư, cũng có thể có người bất hòa với Chủ tịch quận, nhưng không ai đồng thời bất hòa với cả Bí Thư và Chủ tịch. Nếu để Bí Thư và Chủ tịch quận đều không quan tâm đến, thì cũng đừng nghĩ đến việc khai triển bất cứ công tác gì.
Lúc này, vấn đề đất cho Tập đoàn Chúng Đại và bất động sản Văn Thái, thái độ Hạ Tưởng không rõ, nhưng người sáng suốt cũng có thể thấy được hắn ngả về bất động sản Văn Thái, mà Lý Hàm cũng là một lòng ủng hộ bất động sản Văn Thái lấy được đất của thôn Thành Tây, nghĩ đến thái độ Lý Hàm mấy ngày hôm trước còn có thái độ ủng hộ Tập đoàn Chúng Đại, so sánh với sự thay đổi hiện tại, liền thấy trong đó có không ít ý vị sâu xa.
Người khác có lẽ không rõ là xảy ra chuyện gì qua thái độ của Lý Hàm, nhưng Hạ Tưởng thì biết rất rõ.
Điểm quan trọng nhất chính là thủ đoạn khắc phục khó khăn xuất sắc của Triệu Khang, đạt tới hiệu quả mong muốn, mặt khác còn có một nguyên nhân quan trọng đó là, Lý Hàm có ấn tượng vô cùng không tốt với Trịnh Nghị, bởi vì Trịnh Nghị rõ ràng đùa giỡn ở trước mặt gã, ngay từ đầu đã đùa giỡn gã, chẳng những không cho gã ưu đãi gì, còn khiến gã mất mặt.
Do Trịnh Nghị che giấu thủ đoạn chiến lược của Tập đoàn Chúng Đại với gã.
Lẽ ra người làm ăn nói chuyện làm ăn, tung hỏa mù cũng không phải là chuyệ to tát gì lắm, cũng chỉ là thủ đoạn buôn bán bình thường.
Nhưng vấn đề ở chỗ Trịnh Nghị ngay từ đầu không có nói rõ, còn bày ra cái tình thế không đầu tư ở quận Hạ Mã, chỉ cần phê đất, tài chính nhất định tới, khiến cho Lý Hàm tin là thật. Không nghĩ ở trong lần họp hội ý lần trước, đầu tiên bị Trang Thanh Vân ôn hoà mà đâm một đao, sau lại bị Trần Thiên Vũ vạch trần việc Trịnh Nghị ăn nói lung tung, khiến cho Lý Hàm có một cảm giác nhục nhã, tự nhiên mà không có hảo cảm gì với Trịnh Nghị.
Trên cơ bản có thể nói Trịnh Nghị đã thất thế trước mặt Lý Hàm, hoàn toàn là do Trịnh Nghị tự tay làm ra, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu nguyên nhân do người trợ giúp, có bàn tay khéo léo nhẹ nhàng điểm một chút, liền đạt tới hiệu quả mong muốn.
Lý Hàm ở quận Hạ Mã uy vọng còn không đủ để mọi người phục, bởi vậy gã nói một câu chẳng những không có ngăn chặn được Mộ Duẫn Sơn, ngược lại khơi dậy sự tức giận của Mộ Duẫn Sơn, Mộ Duẫn Sơn hơi bất mãn nói:
- Chủ tịch quận Lý, không nên hơi một tí mà nói thế, bây giờ là thời đại mới, tất cả lấy xây dựng phát triển kinh tế làm trung tâm là không giả, nhưng cũng không phải mọi chuyện đều theo nhà đầu tư, chính quyền phải thể hiện quyền uy của mình, nếu dám cùng nhà đầu tư đàm phán, chính quyền nên tranh lấy ích lợi cho dân. Nhà đầu tư là người kinh doanh, vì theo đuổi lợi nhuận mà không từ thủ đoạn, chính quyền sẽ phải dẫn đường bọn họ, giành lợi ích cho người dân. Nếu chính phủ nhường nhịn, để nhà đầu tư định đoạt, thì cần chính quyền làm cái gì? Trực tiếp ai có tiền thì làm ông chủ là được rồi!
Lời nói Mộ Duẫn Sơn cũng rất sắc bén, rất xung, trực tiếp nói đến mức làm nét mặt già nua của Lý Hàm đỏ bừng, gần như muốn đập bàn đứng lên.
Hạ Tưởng sắc mặt trầm xuống:
- Đồng chí Duẫn Sơn nói chuyện chú ý một chút, đang bàn việc, không cần nói lời gây bực bội, lại càng không phải ăn nói lung tung. Hiện tại vấn đề thảo luận là đất thuộc ai sở hữu, không phải vấn đề quan hệ giữa chính quyền và nhà đầu tư.
Giọng nói của Hạ Tưởng không lớn, cũng không có giọng cố nghiêm khắc, Mộ Duẫn Sơn lại cảm thấy một sự áp lực đập vào mặt, cảm giác hoàn toàn bất đồng với lúc đối mặt Lý Hàm nói chuyện, đối mặt Hạ Tưởng, gã không có chút khí thế gì, chỉ có thể thẳng lưng, muốn tỏ vẻ cứng rắn, mạnh mẽ một chút, lập tức lại tự chủ mà lôi trở về:
- Bí thư Hạ phê bình rất đúng, tôi vừa rồi kích động quá, nên xin lỗi Chủ tịch quận Lý.
Nói là xin lỗi Lý Hàm, lại chỉ hướng về Lý Hàm khẽ gật đầu, không nói gì.
Mọi người đang ngồi đều hiểu rõ trong lòng, tuy rằng Lý Hàm trên danh nghĩa là nhân vật số hai, là Chủ tịch quận, trên thực tế vẫn không giữ yên được hiện trường, uy vọng không đủ. Mà Hạ Tưởng, từ Chủ tịch quận mạnh mẽ đến Bí thư bây giờ, tuy rằng mạnh mẽ cứng rắn không bằng lúc đảm nhiệm Chủ tịch quận, nhưng lại có uy vọng bất động như núi từ đầu đến cuối vẫn nắm trong tay nhịp điệu ở quận Hạ Mã
Nắm nhịp điệu trong tay so với nắm đại cục trong tay mức độ cao hơn nhiều, nắm đại cục trong tay là dựa vào quyền lực và uy vọng, lấy một loại áp lực từ trên xuống dưới để thuyết phục mọi người. Mà nắm nhịp điệu trong tay, là hoàn toàn lấy thái độ bình thản để mọi người vui lòng phục tùng, chỉ dẫn phương hướng, mặc kệ cụ thể việc gì, vẫn như cũ khiến tất cả mọi người đều dựa theo nhịp của mình, mới là người có tố chất của bí thư.
Bí thư chủ quản phương hướng lớn, chỉ để ý giao việc, để người liên can phục tùng, mặc kệ là tuyệt đối phục tùng, hay là bị động mà nhận, cần thiết phải trong nhịp điệu mà hắn có thể khống chế, không thể xuất hiện người làm bừa bãi, mới là một Bí thư thành công.
Hiện tại Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã, đã là một Bí thư thành công.
- Đất của thôn Thành Tây là 1000 mẫu, bất động sản Văn Thái thực lực không đủ, một mình ăn không hết, hơn nữa cũng không thể chỉ cho một công ty. Tôi có một ý tưởng không biết có khả thi không, nói ra mọi người tham khảo.
Đằng Phi đúng lúc nhảy ra thay Mộ Duẫn Sơn giải vây, gã hiểu rõ Mộ Duẫn Sơn vừa rồi có ý thăm dò, biết Mộ Duẫn Sơn là muốn xem có phải Bí thư và Chủ tịch quận liên kết hiển nhiên, sự thăm dò của Mộ Duẫn Sơn không có thu được bất cứ hiệu quả gì, biểu hiện vừa rồi của Hạ Tưởng làm cho người ta nhìn không ra thiên hướng của hắn.
Đằng Phi cũng có chút bực mình, Hạ Tưởng rõ ràng là muốn đem đất cấp cho bất động sản Văn Thái, vì sao không nói rõ? Kỳ thật theo sức nặng nắm trong tay mà Hạ Tưởng bây giờ dành cho hội nghị thường vụ, trên cơ bản là hắn nói gì thì là cái đó, trừ khi có Lý Hàm kiên trì phản đối, nếu không ý kiến của các ủy viên thường vụ khác chỉ để tham khảo, không đủ để chế ước Hạ Tưởng.
Không rõ thì không rõ, quan điểm của gã cần phải nói ra cho mọi người:
- Bất động sản Văn Thái lấy một nửa, Tập đoàn Chúng Đại lấy một nửa, vừa cho hai công ty ích lợi, lại có thể tạo ra một bát nước cân bằng, các đồng chí thấy thế nào?
Hạ Tưởng vẫn như cũ cười mà không nói, chỉ khẽ gật đầu, không biết là đồng ý đề nghị của Đằng Phi, hay là tỏ vẻ hắn đã biết...
Đề nghị của Đằng Phi kỳ thật cũng có rất nhiều người nghĩ tới, nhưng bọn họ không đề cập tới, là bởi vì bây giờ bọn họ còn chưa rõ cách nghĩ thật sự của nhân vật số một, số hai muốn, có phải giữa Bí thư và Chủ tịch quận đã đạt được ý kiến chung hay không. Hôm nay hội nghị ủy viên thường vụ mở ra rất nhiều mây mù, làm cho người ta không thấy rõ phương hướng.
- Thôn Thành Tây có 1000 mẫu đất, bất động sản Văn Thái nhiều lắm dùng 200 mẫu, Tập đoàn Chúng Đại nếu xây nhà xưởng, cũng chỉ hết 300 mẫu, chia hai công ty 1000 mẫu, bọn họ dùng không hết, cho dù miễn cưỡng, cũng là lãng phí.
Trần Thiên Vũ vừa nói xong, lập tức thu hút ánh mắt mọi người, bởi vì ai cũng rõ Trần Thiên Vũ là người thân cận Hạ Tưởng nhất bên chính quyền, lời gã nói, hơn một nửa là đại biểu cho ý của Hạ Tưởng.
Trần Thiên Vũ đối diện với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt trấn tĩnh:
- Tôi tính như thế này, 1000 mẫu đất, chia cho bất động sản Văn Thái 200 mẫu, cho Tập đoàn Chúng Đại 300 mẫu, còn lại 500 mẫu, vừa lúc có mấy nhà nhà đầu tư mới xin lập dự án, cũng nhìn vào đất thôn Thành Tây, là bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ...
Trần Thiên Vũ vừa nói, thì lập tức một trận nghị luận vang lên.
Đang lúc tất cả mọi người chờ mong Trần Thiên Vũ nói ra ý tưởng đích thực của Hạ Tưởng, muốn biết Bí thư Hạ rốt cuộc nghiêng về ai, là Chúng Đại hay là Văn Thái, không nghĩ tới, Trần Thiên Vũ đột nhiên đưa ra đề nghị chia cắt đất của thôn Thành Tây, đánh cho mọi người trở tay không kịp.
Chẳng lẽ lời Trần Thiên Vũ nói vừa rồi, mới là ý tưởng đích thực của Bí thư Hạ?
Chẳng những mọi người kinh ngạc khó hiểu, ngay cả Lý Hàm cũng ngây người ra.
Trước khi vào hội nghị, Lý Hàm nghe Trần Thiên Vũ nhắc qua về bất động sản Nam Tân, bất động sản Quảng Hạ cùng với Tập đoàn Đạt Tài, bất động sản Giang Sơn và bất động sản Thiên An đều có ý đồ xin lập dự án với Ủy ban nhân dân quận, đã tính sẽ bắt đầu mở cửa lại, đưa ra hạng mục mới. Đối với khu vực mà Tập đoàn Đạt Tài, bất động sản Giang Sơn và bất động sản Thiên An đề nghịt, Lý Hàm chỉ đơn giản xem qua một chút, không có ý kiến gì, bởi vì mấy nhà nhà đầu tư này đều là người quen của quận Hạ Mã, bọn họ là lần thứ hai theo đuổi đầu tư, gã không có bất cứ lý do gì mà ngăn trở, hơn nữa ba công ty ở quận Hạ Mã thực lực coi như hùng hậu, danh khí vang dội, cam đoan về chất lượng và tiêu thụ, lại là ba nhà nhà đầu tư lâu năm ở thành phố Yến, mạng lưới quan hệ sâu rộng, Lý Hàm không cần chặn ngang làm gì để tự tìm phiền phức.
Hơn nữa gã cũng rõ, ý Trần Thiên Vũ chính là ý của Hạ Tưởng, gã càng không có lý do gì ngăn trở, bởi vậy gã gần như không xem, thả cho qua.
Nhưng đối với bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ hai nhà đầu tư mới tới, Lý Hàm vẫn là để tâm, cẩn thận nghiên cứu một chút tài liệu được đưa cho, rất tỉ mỉ chính xác, cũng hợp pháp, không có chỗ nào để bắt bẻ, hơn nữa mấu chốt là hai nhà đầu tư tiến quân bất động sản, không cần đặc biệt đến Ủy ban nhân dân quận xin đất, bởi vì hai nhà đầu tư trực tiếp được Trần Cẩm Minh của Tập đoàn Kim Thụ chuyển nhượng đất, chỉ cần qua Ủy ban nhân dân quận lập hồ sơ là được.
Công ty đầu tư mới thành lập, lại đăng kí ở thủ đô, vừa tới thành phố Yến liền giao dịch cùng Tập đoàn Kim Thụ, ai cũng không tin tại thành phố Yến không có người hỗ trợ ngầm.
Nhưng Lý Hàm cũng không để bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ làm gì thì làm, bởi vì hai nhà công ty là tiếp nhận đất trực tiếp từ Tập đoàn Kim Thụ, Ủy ban nhân dân quận không có quyền can thiệp. Tuy nhiên gã vẫn tạm thời đè ép, chưa thông qua việc bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ lập dự án, muốn điều tra rõ bối cảnh hai công ty rồi tính tiếp.
Lúc ấy Trần Thiên Vũ cũng không nói gì thêm, bỏ tài liệu đấy rồi đi, không nói rõ ai là hậu trường của hai công ty. Lý Hàm trong lòng biết, có thể tiếp nhận đất từ Tập đoàn Kim Thụ, tất nhiên có hậu trường lớn mạnh, chứ làm sao biết chuyện của Tập đoàn Kim Thụ rõ như lòng bàn tay, hơn nữa sự tình tiến triển còn thuận lợi như vậy...
Lý Hàm rất giật mình vì Trần Thiên Vũ ở hội nghị thường vụ đột nhiên đưa ra đề tài thảo luận về bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ, rốt cuộc là có ý định gì? Là ý tưởng cá nhân, hay là do Hạ Tưởng bày mưu đặt kế? Tuy nhiên dù là chủ ý của ai, đều khiến gã cảm thấy không thoải mái, không chỉ vì khả năng Hạ Tưởng nắm trong tay hội nghị thường vụ vượt qua tưởng tượng của gã, còn có Hạ Tưởng rất bình tĩnh, cùng việc Trần Thiên Vũ bất ngờ đề nghị.
Trần Thiên Vũ trước đó không cùng gã thương lượng, đột nhiên trong hội nghị thường vụ đề ra bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ cũng có ý chia cắt đất thôn Thành Tây, khiến cho gã không vui vì bị coi khinh. Chắc chắn trước đó Trần Thiên Vũ và Hạ Tưởng thương lượng đối sách rồi, muốn trong hội nghị thường vụ buộc gã đi vào khuôn khổ, quả thực không coi chức Chủ tịch quận của gã ra gì.
Như vậy Hạ Tưởng là hậu trường của bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ?
Ánh mắt Lý Hàm đầy thâm ý nhìn Hạ Tưởng, lại bất mãn mà nhìn Trần Thiên Vũ, nói đâu ra đấy:
- Bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ đã lấy từ Tập đoàn Kim Thụ hai mảnh đất, cả hai là công ty mới, lại lấy thêm mấy trăm mẫu ở thôn Thành Tây, chỉ sợ bọn họ không có thực lực. Vấn đề này, cần nghiên cứu chi tiết lại mới được.
Trang Thanh Vân vẫn không nói gì, cúi đầu cẩn thận mà nghiên cứu tư liệu, làm nhân vật thứ hai bên Quận ủy, thái độ của gã cũng vô cùng quan trọng.
Trang Thanh Vân buông tư liệu, giơ tay tháo kính mắt xuống, lau kính xong rồi mới nói:
- Kính mắt bị mờ, lau khô mới thấy rõ, nếu không hai mắt mờ mịt, dễ ngã lắm.
Lời nói có hàm ý khác, Trần Thiên Vũ hứng thú mà nhìn về phía Trang Thanh Vân, ra vẻ cẩn thận lắng nghe.
Không sai, hôm nay hội nghị mở ra thật sự hỗn loạn, cũng có rất nhiều bất ngờ xuất hiện, chính là do Hạ Tưởng tỉ mỉ an bài để quấy rầy trật tự, đảo loạn tầm mắt, không cho Lý Hàm và Phó Tiên Phong thăm dò dụng ý thực sự của hắn.
Trần Thiên Vũ biết rõ ý nghĩ của Hạ Tưởng, Tập đoàn Chúng Đại muốn đất thôn Thành Tây, chắc là có dụng ý khác, không phải là là muốn đến xây nhà máy thật. Là quân cờ ngầm của Phó Tiên Phong, Lý Hàm nên ủng hộ Tập đoàn Chúng Đại, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, gã rất có thành kiến với Tập đoàn Chúng Đại, liền chuyển hướng ủng hộ bất động sản Văn Thái, thái độ của Lý Hàm đã được Hạ Tưởng đoán trước.
Thế cục mà Hạ Tưởng muốn là đem 1000 mẫu đất chia ra làm bốn cho bốn công ty, ngoại trừ bất động sản Văn Thái, bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ thừa cơ hội này lấy thêm một khu đất, cũng là cơ hội hiếm có. Bởi vì dựa theo tư chất và thực lực của bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ, muốn trực tiếp lấy đất thôn Thành Tây có khó khăn nhất định, bởi vì khẳng định Lý Hàm sẽ gây khó dễ.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cố gắng, cũng có thể bắt Lý Hàm nhượng bộ, nhưng vấn đề là Hạ Tưởng không thể quá rõ ràng mà nghiêng về bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ, nếu không sẽ dẫn tới nghi ngờ, làm cho người ta hoài nghi quan hệ giữa Hạ Tưởng và hai công ty.
Vừa lúc Tập đoàn Chúng Đại không rõ mưu đồ gì mà lấy đất thôn Thành Tây, Hạ Tưởng liền thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng sự bất mãn của Lý Hàm và thế cục hỗn loạn, kiếm lợi từ trong loạn lạc, nhân cơ hội giành một phần ích lợi cho bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ.
Coi như nhượng bộ, làm bùa mê mê hoặc Phó Tiên Phong, cũng thích hợp đưa ra 300 mẫu đất cấp cho Tập đoàn Chúng Đại. Càng thêm dụng ý sâu sắc là tạo một đường lui cho Lý Hàm, bởi vì Lý Hàm hiện tại nhìn như kiên trì chống lại Tập đoàn Chúng Đại, chỉ cần Trịnh Nghị xuất hiện, hứa cho Lý Hàm một ít ưu đãi, Lý Hàm sẽ thay đổi lời nói. Hoặc là Phó Tiên Phong gây thêm một ít áp lực với Lý Hàm, Lý Hàm thậm chí có thể sẽ đề nghị phân chia cho Tập đoàn Chúng Đại và bất động sản Văn Thái.
Gã đầu tiên là tung ra làn điệu châm chọc khiêu khích, sau đó còn nói:
- Tôi cảm thấy Tập đoàn Chúng Đại không thích hợp ở quận Hạ Mã xây nhà máy, mặc dù có đầu tư, nhưng tôi nhìn không thấy có triển vọng lâu dài gì cả, về phần bất động sản Văn Thái, tốt nhất là chọn địa điểm khác, thôn Thành Tây có địa điểm tốt như vậy, vẫn là giao cho nhà đầu tư có thực lực để phát triển mới được, ví dụ như Thương mại Trường Cơ, ví dụ như Tập đoàn Đạt Tài.
Ai chẳng biết Bí thư đưa ra đề tài thảo luận, nếu liệt kê ra Tập đoàn Chúng Đại và bất động sản Văn Thái, ý là chỉ chọn một trong hai, không cho người khác bố trí thêm, Bí thư chính là Bí thư, là nhân vật số một, ông ta chỉ cho người khác quyền lựa chọn, sẽ không cho người khác quyền quyết định, Tạ Nguyên Thanh trực tiếp đem hai đề nghị của Hạ Tưởng toàn bộ phủ định, có điểm không thức thời.
Hạ Tưởng vẫn như cũ, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên mà nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái, ngược lại Lý Hàm dùng ánh mắt phức tạp đánh giá Tạ Nguyên Thanh, muốn nói cái gì đó, lại nhìn mọi người đang ngồi, cuối cùng vẫn là nhịn không nói.
Mộ Duẫn Sơn cũng hiểu rõ, trên thực tế việc phê duyệt hạng mục và lập dự án, chủ yếu là Bí thư và Chủ tịch quận làm, ý kiến của các Ủy viên thường vụ khác tuy trọng yếu, nhưng vẫn làm việc theo ý của Bí thư và Chủ tịch quận, chứ không phải thảo luận vấn đề nhân sự, gã là Trưởng ban Tổ chức cán bộ mới có quyền lên tiếng chủ yếu và quyền đề nghị, nhưng nếu gã chỉ là Ủy viên thường vụ, nhất định phải có tiếng nói riêng, khiêm tốn là đối ngoại khiêm tốn, trong lúc họp nội bộ, ông không thể hiện thái độ, người khác sẽ coi như ông không tồn tại, sẽ khinh thị quyền uy của ông.
- Tôi cũng tương đối tán thành ý kiến của đồng chí Nguyên Thanh, khu vực thôn Thành Tây là khu vực tốt, giao cho bất động sản Văn Thái là công ty chưa có tiếng tăm gì, có chút không công bằng...
Mộ Duẫn Sơn không để ý mà liếc Hạ Tưởng một cái, thấy bộ dáng Hạ Tưởng vẫn như không có việc gì, trong lòng nghi hoặc lập trường của Hạ Tưởng rốt cuộc là gì, hắn rõ ràng có ý nghiêng về bất động sản Văn Thái, cũng không chỉ ra, thế là sao? Nghĩ không ra, ông ta đành phải nói,
- Đồng chí Nguyên Thanh nói rất hay, để Chúng Đại đến thôn Phương bắc, Văn Thái tìm địa điểm khác thích hợp hơn, thế là tất cả đều vui vẻ.
- Tất cả đều vui? Chỉ sợ là đều không hài lòng mới đúng.
Lý Hàm lập tức phản bác đề nghị của Mộ Duẫn Sơn, nói.
- Hiện tại quận Hạ Mã công tác chủ yếu là gì? Là thu hút đầu tư. Hiện tại có nhà đầu tư, đồng chí Duẫn Sơn lại dùng lời nói đơn giản mà phủ quyết yêu cầu nhà đầu tư đề xuất, chẳng những dễ làm nhà đầu tư rời đi, cũng sẽ làm xấu mặt quận Hạ Mã.
Lời Lý Hàm nói phân lượng rất nặng, trực tiếp nói đến chỗ mấu chốt, tương đương với lấy kế hoạch xây dựng phát triển quận Hạ Mã đè Mộ Duẫn Sơn, cho thấy thái độ Lý Hàm rất là bất mãn với Mộ Duẫn Sơn.
Ở bất cứ đâu, cục diện mà tất cả Ủy viên thường vụ không muốn nhìn thấy nhất chính là nhân vật số một, số hai cùng nhất trí. Bởi vì nếu nhân vật số một, số hai một cùng tiếng nói, có việc gì thì các Ủy viên thường vụ cũng không còn quyền quyết định, bởi vì có thể có người bất hòa với Bí Thư, cũng có thể có người bất hòa với Chủ tịch quận, nhưng không ai đồng thời bất hòa với cả Bí Thư và Chủ tịch. Nếu để Bí Thư và Chủ tịch quận đều không quan tâm đến, thì cũng đừng nghĩ đến việc khai triển bất cứ công tác gì.
Lúc này, vấn đề đất cho Tập đoàn Chúng Đại và bất động sản Văn Thái, thái độ Hạ Tưởng không rõ, nhưng người sáng suốt cũng có thể thấy được hắn ngả về bất động sản Văn Thái, mà Lý Hàm cũng là một lòng ủng hộ bất động sản Văn Thái lấy được đất của thôn Thành Tây, nghĩ đến thái độ Lý Hàm mấy ngày hôm trước còn có thái độ ủng hộ Tập đoàn Chúng Đại, so sánh với sự thay đổi hiện tại, liền thấy trong đó có không ít ý vị sâu xa.
Người khác có lẽ không rõ là xảy ra chuyện gì qua thái độ của Lý Hàm, nhưng Hạ Tưởng thì biết rất rõ.
Điểm quan trọng nhất chính là thủ đoạn khắc phục khó khăn xuất sắc của Triệu Khang, đạt tới hiệu quả mong muốn, mặt khác còn có một nguyên nhân quan trọng đó là, Lý Hàm có ấn tượng vô cùng không tốt với Trịnh Nghị, bởi vì Trịnh Nghị rõ ràng đùa giỡn ở trước mặt gã, ngay từ đầu đã đùa giỡn gã, chẳng những không cho gã ưu đãi gì, còn khiến gã mất mặt.
Do Trịnh Nghị che giấu thủ đoạn chiến lược của Tập đoàn Chúng Đại với gã.
Lẽ ra người làm ăn nói chuyện làm ăn, tung hỏa mù cũng không phải là chuyệ to tát gì lắm, cũng chỉ là thủ đoạn buôn bán bình thường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Nhưng vấn đề ở chỗ Trịnh Nghị ngay từ đầu không có nói rõ, còn bày ra cái tình thế không đầu tư ở quận Hạ Mã, chỉ cần phê đất, tài chính nhất định tới, khiến cho Lý Hàm tin là thật. Không nghĩ ở trong lần họp hội ý lần trước, đầu tiên bị Trang Thanh Vân ôn hoà mà đâm một đao, sau lại bị Trần Thiên Vũ vạch trần việc Trịnh Nghị ăn nói lung tung, khiến cho Lý Hàm có một cảm giác nhục nhã, tự nhiên mà không có hảo cảm gì với Trịnh Nghị.
Trên cơ bản có thể nói Trịnh Nghị đã thất thế trước mặt Lý Hàm, hoàn toàn là do Trịnh Nghị tự tay làm ra, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu nguyên nhân do người trợ giúp, có bàn tay khéo léo nhẹ nhàng điểm một chút, liền đạt tới hiệu quả mong muốn.
Lý Hàm ở quận Hạ Mã uy vọng còn không đủ để mọi người phục, bởi vậy gã nói một câu chẳng những không có ngăn chặn được Mộ Duẫn Sơn, ngược lại khơi dậy sự tức giận của Mộ Duẫn Sơn, Mộ Duẫn Sơn hơi bất mãn nói:
- Chủ tịch quận Lý, không nên hơi một tí mà nói thế, bây giờ là thời đại mới, tất cả lấy xây dựng phát triển kinh tế làm trung tâm là không giả, nhưng cũng không phải mọi chuyện đều theo nhà đầu tư, chính quyền phải thể hiện quyền uy của mình, nếu dám cùng nhà đầu tư đàm phán, chính quyền nên tranh lấy ích lợi cho dân. Nhà đầu tư là người kinh doanh, vì theo đuổi lợi nhuận mà không từ thủ đoạn, chính quyền sẽ phải dẫn đường bọn họ, giành lợi ích cho người dân. Nếu chính phủ nhường nhịn, để nhà đầu tư định đoạt, thì cần chính quyền làm cái gì? Trực tiếp ai có tiền thì làm ông chủ là được rồi!
Lời nói Mộ Duẫn Sơn cũng rất sắc bén, rất xung, trực tiếp nói đến mức làm nét mặt già nua của Lý Hàm đỏ bừng, gần như muốn đập bàn đứng lên.
Hạ Tưởng sắc mặt trầm xuống:
- Đồng chí Duẫn Sơn nói chuyện chú ý một chút, đang bàn việc, không cần nói lời gây bực bội, lại càng không phải ăn nói lung tung. Hiện tại vấn đề thảo luận là đất thuộc ai sở hữu, không phải vấn đề quan hệ giữa chính quyền và nhà đầu tư.
Giọng nói của Hạ Tưởng không lớn, cũng không có giọng cố nghiêm khắc, Mộ Duẫn Sơn lại cảm thấy một sự áp lực đập vào mặt, cảm giác hoàn toàn bất đồng với lúc đối mặt Lý Hàm nói chuyện, đối mặt Hạ Tưởng, gã không có chút khí thế gì, chỉ có thể thẳng lưng, muốn tỏ vẻ cứng rắn, mạnh mẽ một chút, lập tức lại tự chủ mà lôi trở về:
- Bí thư Hạ phê bình rất đúng, tôi vừa rồi kích động quá, nên xin lỗi Chủ tịch quận Lý.
Nói là xin lỗi Lý Hàm, lại chỉ hướng về Lý Hàm khẽ gật đầu, không nói gì.
Mọi người đang ngồi đều hiểu rõ trong lòng, tuy rằng Lý Hàm trên danh nghĩa là nhân vật số hai, là Chủ tịch quận, trên thực tế vẫn không giữ yên được hiện trường, uy vọng không đủ. Mà Hạ Tưởng, từ Chủ tịch quận mạnh mẽ đến Bí thư bây giờ, tuy rằng mạnh mẽ cứng rắn không bằng lúc đảm nhiệm Chủ tịch quận, nhưng lại có uy vọng bất động như núi từ đầu đến cuối vẫn nắm trong tay nhịp điệu ở quận Hạ Mã
Nắm nhịp điệu trong tay so với nắm đại cục trong tay mức độ cao hơn nhiều, nắm đại cục trong tay là dựa vào quyền lực và uy vọng, lấy một loại áp lực từ trên xuống dưới để thuyết phục mọi người. Mà nắm nhịp điệu trong tay, là hoàn toàn lấy thái độ bình thản để mọi người vui lòng phục tùng, chỉ dẫn phương hướng, mặc kệ cụ thể việc gì, vẫn như cũ khiến tất cả mọi người đều dựa theo nhịp của mình, mới là người có tố chất của bí thư.
Bí thư chủ quản phương hướng lớn, chỉ để ý giao việc, để người liên can phục tùng, mặc kệ là tuyệt đối phục tùng, hay là bị động mà nhận, cần thiết phải trong nhịp điệu mà hắn có thể khống chế, không thể xuất hiện người làm bừa bãi, mới là một Bí thư thành công.
Hiện tại Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã, đã là một Bí thư thành công.
- Đất của thôn Thành Tây là 1000 mẫu, bất động sản Văn Thái thực lực không đủ, một mình ăn không hết, hơn nữa cũng không thể chỉ cho một công ty. Tôi có một ý tưởng không biết có khả thi không, nói ra mọi người tham khảo.
Đằng Phi đúng lúc nhảy ra thay Mộ Duẫn Sơn giải vây, gã hiểu rõ Mộ Duẫn Sơn vừa rồi có ý thăm dò, biết Mộ Duẫn Sơn là muốn xem có phải Bí thư và Chủ tịch quận liên kết hiển nhiên, sự thăm dò của Mộ Duẫn Sơn không có thu được bất cứ hiệu quả gì, biểu hiện vừa rồi của Hạ Tưởng làm cho người ta nhìn không ra thiên hướng của hắn.
Đằng Phi cũng có chút bực mình, Hạ Tưởng rõ ràng là muốn đem đất cấp cho bất động sản Văn Thái, vì sao không nói rõ? Kỳ thật theo sức nặng nắm trong tay mà Hạ Tưởng bây giờ dành cho hội nghị thường vụ, trên cơ bản là hắn nói gì thì là cái đó, trừ khi có Lý Hàm kiên trì phản đối, nếu không ý kiến của các ủy viên thường vụ khác chỉ để tham khảo, không đủ để chế ước Hạ Tưởng.
Không rõ thì không rõ, quan điểm của gã cần phải nói ra cho mọi người:
- Bất động sản Văn Thái lấy một nửa, Tập đoàn Chúng Đại lấy một nửa, vừa cho hai công ty ích lợi, lại có thể tạo ra một bát nước cân bằng, các đồng chí thấy thế nào?
Hạ Tưởng vẫn như cũ cười mà không nói, chỉ khẽ gật đầu, không biết là đồng ý đề nghị của Đằng Phi, hay là tỏ vẻ hắn đã biết...
Đề nghị của Đằng Phi kỳ thật cũng có rất nhiều người nghĩ tới, nhưng bọn họ không đề cập tới, là bởi vì bây giờ bọn họ còn chưa rõ cách nghĩ thật sự của nhân vật số một, số hai muốn, có phải giữa Bí thư và Chủ tịch quận đã đạt được ý kiến chung hay không. Hôm nay hội nghị ủy viên thường vụ mở ra rất nhiều mây mù, làm cho người ta không thấy rõ phương hướng.
- Thôn Thành Tây có 1000 mẫu đất, bất động sản Văn Thái nhiều lắm dùng 200 mẫu, Tập đoàn Chúng Đại nếu xây nhà xưởng, cũng chỉ hết 300 mẫu, chia hai công ty 1000 mẫu, bọn họ dùng không hết, cho dù miễn cưỡng, cũng là lãng phí.
Trần Thiên Vũ vừa nói xong, lập tức thu hút ánh mắt mọi người, bởi vì ai cũng rõ Trần Thiên Vũ là người thân cận Hạ Tưởng nhất bên chính quyền, lời gã nói, hơn một nửa là đại biểu cho ý của Hạ Tưởng.
Trần Thiên Vũ đối diện với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt trấn tĩnh:
- Tôi tính như thế này, 1000 mẫu đất, chia cho bất động sản Văn Thái 200 mẫu, cho Tập đoàn Chúng Đại 300 mẫu, còn lại 500 mẫu, vừa lúc có mấy nhà nhà đầu tư mới xin lập dự án, cũng nhìn vào đất thôn Thành Tây, là bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ...
Trần Thiên Vũ vừa nói, thì lập tức một trận nghị luận vang lên.
Đang lúc tất cả mọi người chờ mong Trần Thiên Vũ nói ra ý tưởng đích thực của Hạ Tưởng, muốn biết Bí thư Hạ rốt cuộc nghiêng về ai, là Chúng Đại hay là Văn Thái, không nghĩ tới, Trần Thiên Vũ đột nhiên đưa ra đề nghị chia cắt đất của thôn Thành Tây, đánh cho mọi người trở tay không kịp.
Chẳng lẽ lời Trần Thiên Vũ nói vừa rồi, mới là ý tưởng đích thực của Bí thư Hạ?
Chẳng những mọi người kinh ngạc khó hiểu, ngay cả Lý Hàm cũng ngây người ra.
Trước khi vào hội nghị, Lý Hàm nghe Trần Thiên Vũ nhắc qua về bất động sản Nam Tân, bất động sản Quảng Hạ cùng với Tập đoàn Đạt Tài, bất động sản Giang Sơn và bất động sản Thiên An đều có ý đồ xin lập dự án với Ủy ban nhân dân quận, đã tính sẽ bắt đầu mở cửa lại, đưa ra hạng mục mới. Đối với khu vực mà Tập đoàn Đạt Tài, bất động sản Giang Sơn và bất động sản Thiên An đề nghịt, Lý Hàm chỉ đơn giản xem qua một chút, không có ý kiến gì, bởi vì mấy nhà nhà đầu tư này đều là người quen của quận Hạ Mã, bọn họ là lần thứ hai theo đuổi đầu tư, gã không có bất cứ lý do gì mà ngăn trở, hơn nữa ba công ty ở quận Hạ Mã thực lực coi như hùng hậu, danh khí vang dội, cam đoan về chất lượng và tiêu thụ, lại là ba nhà nhà đầu tư lâu năm ở thành phố Yến, mạng lưới quan hệ sâu rộng, Lý Hàm không cần chặn ngang làm gì để tự tìm phiền phức.
Hơn nữa gã cũng rõ, ý Trần Thiên Vũ chính là ý của Hạ Tưởng, gã càng không có lý do gì ngăn trở, bởi vậy gã gần như không xem, thả cho qua.
Nhưng đối với bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ hai nhà đầu tư mới tới, Lý Hàm vẫn là để tâm, cẩn thận nghiên cứu một chút tài liệu được đưa cho, rất tỉ mỉ chính xác, cũng hợp pháp, không có chỗ nào để bắt bẻ, hơn nữa mấu chốt là hai nhà đầu tư tiến quân bất động sản, không cần đặc biệt đến Ủy ban nhân dân quận xin đất, bởi vì hai nhà đầu tư trực tiếp được Trần Cẩm Minh của Tập đoàn Kim Thụ chuyển nhượng đất, chỉ cần qua Ủy ban nhân dân quận lập hồ sơ là được.
Công ty đầu tư mới thành lập, lại đăng kí ở thủ đô, vừa tới thành phố Yến liền giao dịch cùng Tập đoàn Kim Thụ, ai cũng không tin tại thành phố Yến không có người hỗ trợ ngầm.
Nhưng Lý Hàm cũng không để bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ làm gì thì làm, bởi vì hai nhà công ty là tiếp nhận đất trực tiếp từ Tập đoàn Kim Thụ, Ủy ban nhân dân quận không có quyền can thiệp. Tuy nhiên gã vẫn tạm thời đè ép, chưa thông qua việc bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ lập dự án, muốn điều tra rõ bối cảnh hai công ty rồi tính tiếp.
Lúc ấy Trần Thiên Vũ cũng không nói gì thêm, bỏ tài liệu đấy rồi đi, không nói rõ ai là hậu trường của hai công ty. Lý Hàm trong lòng biết, có thể tiếp nhận đất từ Tập đoàn Kim Thụ, tất nhiên có hậu trường lớn mạnh, chứ làm sao biết chuyện của Tập đoàn Kim Thụ rõ như lòng bàn tay, hơn nữa sự tình tiến triển còn thuận lợi như vậy...
Lý Hàm rất giật mình vì Trần Thiên Vũ ở hội nghị thường vụ đột nhiên đưa ra đề tài thảo luận về bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ, rốt cuộc là có ý định gì? Là ý tưởng cá nhân, hay là do Hạ Tưởng bày mưu đặt kế? Tuy nhiên dù là chủ ý của ai, đều khiến gã cảm thấy không thoải mái, không chỉ vì khả năng Hạ Tưởng nắm trong tay hội nghị thường vụ vượt qua tưởng tượng của gã, còn có Hạ Tưởng rất bình tĩnh, cùng việc Trần Thiên Vũ bất ngờ đề nghị.
Trần Thiên Vũ trước đó không cùng gã thương lượng, đột nhiên trong hội nghị thường vụ đề ra bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ cũng có ý chia cắt đất thôn Thành Tây, khiến cho gã không vui vì bị coi khinh. Chắc chắn trước đó Trần Thiên Vũ và Hạ Tưởng thương lượng đối sách rồi, muốn trong hội nghị thường vụ buộc gã đi vào khuôn khổ, quả thực không coi chức Chủ tịch quận của gã ra gì.
Như vậy Hạ Tưởng là hậu trường của bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ?
Ánh mắt Lý Hàm đầy thâm ý nhìn Hạ Tưởng, lại bất mãn mà nhìn Trần Thiên Vũ, nói đâu ra đấy:
- Bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ đã lấy từ Tập đoàn Kim Thụ hai mảnh đất, cả hai là công ty mới, lại lấy thêm mấy trăm mẫu ở thôn Thành Tây, chỉ sợ bọn họ không có thực lực. Vấn đề này, cần nghiên cứu chi tiết lại mới được.
Trang Thanh Vân vẫn không nói gì, cúi đầu cẩn thận mà nghiên cứu tư liệu, làm nhân vật thứ hai bên Quận ủy, thái độ của gã cũng vô cùng quan trọng.
Trang Thanh Vân buông tư liệu, giơ tay tháo kính mắt xuống, lau kính xong rồi mới nói:
- Kính mắt bị mờ, lau khô mới thấy rõ, nếu không hai mắt mờ mịt, dễ ngã lắm.
Lời nói có hàm ý khác, Trần Thiên Vũ hứng thú mà nhìn về phía Trang Thanh Vân, ra vẻ cẩn thận lắng nghe.
Không sai, hôm nay hội nghị mở ra thật sự hỗn loạn, cũng có rất nhiều bất ngờ xuất hiện, chính là do Hạ Tưởng tỉ mỉ an bài để quấy rầy trật tự, đảo loạn tầm mắt, không cho Lý Hàm và Phó Tiên Phong thăm dò dụng ý thực sự của hắn.
Trần Thiên Vũ biết rõ ý nghĩ của Hạ Tưởng, Tập đoàn Chúng Đại muốn đất thôn Thành Tây, chắc là có dụng ý khác, không phải là là muốn đến xây nhà máy thật. Là quân cờ ngầm của Phó Tiên Phong, Lý Hàm nên ủng hộ Tập đoàn Chúng Đại, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, gã rất có thành kiến với Tập đoàn Chúng Đại, liền chuyển hướng ủng hộ bất động sản Văn Thái, thái độ của Lý Hàm đã được Hạ Tưởng đoán trước.
Thế cục mà Hạ Tưởng muốn là đem 1000 mẫu đất chia ra làm bốn cho bốn công ty, ngoại trừ bất động sản Văn Thái, bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ thừa cơ hội này lấy thêm một khu đất, cũng là cơ hội hiếm có. Bởi vì dựa theo tư chất và thực lực của bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ, muốn trực tiếp lấy đất thôn Thành Tây có khó khăn nhất định, bởi vì khẳng định Lý Hàm sẽ gây khó dễ.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cố gắng, cũng có thể bắt Lý Hàm nhượng bộ, nhưng vấn đề là Hạ Tưởng không thể quá rõ ràng mà nghiêng về bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ, nếu không sẽ dẫn tới nghi ngờ, làm cho người ta hoài nghi quan hệ giữa Hạ Tưởng và hai công ty.
Vừa lúc Tập đoàn Chúng Đại không rõ mưu đồ gì mà lấy đất thôn Thành Tây, Hạ Tưởng liền thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng sự bất mãn của Lý Hàm và thế cục hỗn loạn, kiếm lợi từ trong loạn lạc, nhân cơ hội giành một phần ích lợi cho bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ.
Coi như nhượng bộ, làm bùa mê mê hoặc Phó Tiên Phong, cũng thích hợp đưa ra 300 mẫu đất cấp cho Tập đoàn Chúng Đại. Càng thêm dụng ý sâu sắc là tạo một đường lui cho Lý Hàm, bởi vì Lý Hàm hiện tại nhìn như kiên trì chống lại Tập đoàn Chúng Đại, chỉ cần Trịnh Nghị xuất hiện, hứa cho Lý Hàm một ít ưu đãi, Lý Hàm sẽ thay đổi lời nói. Hoặc là Phó Tiên Phong gây thêm một ít áp lực với Lý Hàm, Lý Hàm thậm chí có thể sẽ đề nghị phân chia cho Tập đoàn Chúng Đại và bất động sản Văn Thái.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gã đầu tiên là tung ra làn điệu châm chọc khiêu khích, sau đó còn nói:
- Tôi cảm thấy Tập đoàn Chúng Đại không thích hợp ở quận Hạ Mã xây nhà máy, mặc dù có đầu tư, nhưng tôi nhìn không thấy có triển vọng lâu dài gì cả, về phần bất động sản Văn Thái, tốt nhất là chọn địa điểm khác, thôn Thành Tây có địa điểm tốt như vậy, vẫn là giao cho nhà đầu tư có thực lực để phát triển mới được, ví dụ như Thương mại Trường Cơ, ví dụ như Tập đoàn Đạt Tài.
Ai chẳng biết Bí thư đưa ra đề tài thảo luận, nếu liệt kê ra Tập đoàn Chúng Đại và bất động sản Văn Thái, ý là chỉ chọn một trong hai, không cho người khác bố trí thêm, Bí thư chính là Bí thư, là nhân vật số một, ông ta chỉ cho người khác quyền lựa chọn, sẽ không cho người khác quyền quyết định, Tạ Nguyên Thanh trực tiếp đem hai đề nghị của Hạ Tưởng toàn bộ phủ định, có điểm không thức thời.
Hạ Tưởng vẫn như cũ, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên mà nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái, ngược lại Lý Hàm dùng ánh mắt phức tạp đánh giá Tạ Nguyên Thanh, muốn nói cái gì đó, lại nhìn mọi người đang ngồi, cuối cùng vẫn là nhịn không nói.
Mộ Duẫn Sơn cũng hiểu rõ, trên thực tế việc phê duyệt hạng mục và lập dự án, chủ yếu là Bí thư và Chủ tịch quận làm, ý kiến của các Ủy viên thường vụ khác tuy trọng yếu, nhưng vẫn làm việc theo ý của Bí thư và Chủ tịch quận, chứ không phải thảo luận vấn đề nhân sự, gã là Trưởng ban Tổ chức cán bộ mới có quyền lên tiếng chủ yếu và quyền đề nghị, nhưng nếu gã chỉ là Ủy viên thường vụ, nhất định phải có tiếng nói riêng, khiêm tốn là đối ngoại khiêm tốn, trong lúc họp nội bộ, ông không thể hiện thái độ, người khác sẽ coi như ông không tồn tại, sẽ khinh thị quyền uy của ông.
- Tôi cũng tương đối tán thành ý kiến của đồng chí Nguyên Thanh, khu vực thôn Thành Tây là khu vực tốt, giao cho bất động sản Văn Thái là công ty chưa có tiếng tăm gì, có chút không công bằng...
Mộ Duẫn Sơn không để ý mà liếc Hạ Tưởng một cái, thấy bộ dáng Hạ Tưởng vẫn như không có việc gì, trong lòng nghi hoặc lập trường của Hạ Tưởng rốt cuộc là gì, hắn rõ ràng có ý nghiêng về bất động sản Văn Thái, cũng không chỉ ra, thế là sao? Nghĩ không ra, ông ta đành phải nói,
- Đồng chí Nguyên Thanh nói rất hay, để Chúng Đại đến thôn Phương bắc, Văn Thái tìm địa điểm khác thích hợp hơn, thế là tất cả đều vui vẻ.
- Tất cả đều vui? Chỉ sợ là đều không hài lòng mới đúng.
Lý Hàm lập tức phản bác đề nghị của Mộ Duẫn Sơn, nói.
- Hiện tại quận Hạ Mã công tác chủ yếu là gì? Là thu hút đầu tư. Hiện tại có nhà đầu tư, đồng chí Duẫn Sơn lại dùng lời nói đơn giản mà phủ quyết yêu cầu nhà đầu tư đề xuất, chẳng những dễ làm nhà đầu tư rời đi, cũng sẽ làm xấu mặt quận Hạ Mã.
Lời Lý Hàm nói phân lượng rất nặng, trực tiếp nói đến chỗ mấu chốt, tương đương với lấy kế hoạch xây dựng phát triển quận Hạ Mã đè Mộ Duẫn Sơn, cho thấy thái độ Lý Hàm rất là bất mãn với Mộ Duẫn Sơn.
Ở bất cứ đâu, cục diện mà tất cả Ủy viên thường vụ không muốn nhìn thấy nhất chính là nhân vật số một, số hai cùng nhất trí. Bởi vì nếu nhân vật số một, số hai một cùng tiếng nói, có việc gì thì các Ủy viên thường vụ cũng không còn quyền quyết định, bởi vì có thể có người bất hòa với Bí Thư, cũng có thể có người bất hòa với Chủ tịch quận, nhưng không ai đồng thời bất hòa với cả Bí Thư và Chủ tịch. Nếu để Bí Thư và Chủ tịch quận đều không quan tâm đến, thì cũng đừng nghĩ đến việc khai triển bất cứ công tác gì.
Lúc này, vấn đề đất cho Tập đoàn Chúng Đại và bất động sản Văn Thái, thái độ Hạ Tưởng không rõ, nhưng người sáng suốt cũng có thể thấy được hắn ngả về bất động sản Văn Thái, mà Lý Hàm cũng là một lòng ủng hộ bất động sản Văn Thái lấy được đất của thôn Thành Tây, nghĩ đến thái độ Lý Hàm mấy ngày hôm trước còn có thái độ ủng hộ Tập đoàn Chúng Đại, so sánh với sự thay đổi hiện tại, liền thấy trong đó có không ít ý vị sâu xa.
Người khác có lẽ không rõ là xảy ra chuyện gì qua thái độ của Lý Hàm, nhưng Hạ Tưởng thì biết rất rõ.
Điểm quan trọng nhất chính là thủ đoạn khắc phục khó khăn xuất sắc của Triệu Khang, đạt tới hiệu quả mong muốn, mặt khác còn có một nguyên nhân quan trọng đó là, Lý Hàm có ấn tượng vô cùng không tốt với Trịnh Nghị, bởi vì Trịnh Nghị rõ ràng đùa giỡn ở trước mặt gã, ngay từ đầu đã đùa giỡn gã, chẳng những không cho gã ưu đãi gì, còn khiến gã mất mặt.
Do Trịnh Nghị che giấu thủ đoạn chiến lược của Tập đoàn Chúng Đại với gã.
Lẽ ra người làm ăn nói chuyện làm ăn, tung hỏa mù cũng không phải là chuyệ to tát gì lắm, cũng chỉ là thủ đoạn buôn bán bình thường.
Nhưng vấn đề ở chỗ Trịnh Nghị ngay từ đầu không có nói rõ, còn bày ra cái tình thế không đầu tư ở quận Hạ Mã, chỉ cần phê đất, tài chính nhất định tới, khiến cho Lý Hàm tin là thật. Không nghĩ ở trong lần họp hội ý lần trước, đầu tiên bị Trang Thanh Vân ôn hoà mà đâm một đao, sau lại bị Trần Thiên Vũ vạch trần việc Trịnh Nghị ăn nói lung tung, khiến cho Lý Hàm có một cảm giác nhục nhã, tự nhiên mà không có hảo cảm gì với Trịnh Nghị.
Trên cơ bản có thể nói Trịnh Nghị đã thất thế trước mặt Lý Hàm, hoàn toàn là do Trịnh Nghị tự tay làm ra, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu nguyên nhân do người trợ giúp, có bàn tay khéo léo nhẹ nhàng điểm một chút, liền đạt tới hiệu quả mong muốn.
Lý Hàm ở quận Hạ Mã uy vọng còn không đủ để mọi người phục, bởi vậy gã nói một câu chẳng những không có ngăn chặn được Mộ Duẫn Sơn, ngược lại khơi dậy sự tức giận của Mộ Duẫn Sơn, Mộ Duẫn Sơn hơi bất mãn nói:
- Chủ tịch quận Lý, không nên hơi một tí mà nói thế, bây giờ là thời đại mới, tất cả lấy xây dựng phát triển kinh tế làm trung tâm là không giả, nhưng cũng không phải mọi chuyện đều theo nhà đầu tư, chính quyền phải thể hiện quyền uy của mình, nếu dám cùng nhà đầu tư đàm phán, chính quyền nên tranh lấy ích lợi cho dân. Nhà đầu tư là người kinh doanh, vì theo đuổi lợi nhuận mà không từ thủ đoạn, chính quyền sẽ phải dẫn đường bọn họ, giành lợi ích cho người dân. Nếu chính phủ nhường nhịn, để nhà đầu tư định đoạt, thì cần chính quyền làm cái gì? Trực tiếp ai có tiền thì làm ông chủ là được rồi!
Lời nói Mộ Duẫn Sơn cũng rất sắc bén, rất xung, trực tiếp nói đến mức làm nét mặt già nua của Lý Hàm đỏ bừng, gần như muốn đập bàn đứng lên.
Hạ Tưởng sắc mặt trầm xuống:
- Đồng chí Duẫn Sơn nói chuyện chú ý một chút, đang bàn việc, không cần nói lời gây bực bội, lại càng không phải ăn nói lung tung. Hiện tại vấn đề thảo luận là đất thuộc ai sở hữu, không phải vấn đề quan hệ giữa chính quyền và nhà đầu tư.
Giọng nói của Hạ Tưởng không lớn, cũng không có giọng cố nghiêm khắc, Mộ Duẫn Sơn lại cảm thấy một sự áp lực đập vào mặt, cảm giác hoàn toàn bất đồng với lúc đối mặt Lý Hàm nói chuyện, đối mặt Hạ Tưởng, gã không có chút khí thế gì, chỉ có thể thẳng lưng, muốn tỏ vẻ cứng rắn, mạnh mẽ một chút, lập tức lại tự chủ mà lôi trở về:
- Bí thư Hạ phê bình rất đúng, tôi vừa rồi kích động quá, nên xin lỗi Chủ tịch quận Lý.
Nói là xin lỗi Lý Hàm, lại chỉ hướng về Lý Hàm khẽ gật đầu, không nói gì.
Mọi người đang ngồi đều hiểu rõ trong lòng, tuy rằng Lý Hàm trên danh nghĩa là nhân vật số hai, là Chủ tịch quận, trên thực tế vẫn không giữ yên được hiện trường, uy vọng không đủ. Mà Hạ Tưởng, từ Chủ tịch quận mạnh mẽ đến Bí thư bây giờ, tuy rằng mạnh mẽ cứng rắn không bằng lúc đảm nhiệm Chủ tịch quận, nhưng lại có uy vọng bất động như núi từ đầu đến cuối vẫn nắm trong tay nhịp điệu ở quận Hạ Mã
Nắm nhịp điệu trong tay so với nắm đại cục trong tay mức độ cao hơn nhiều, nắm đại cục trong tay là dựa vào quyền lực và uy vọng, lấy một loại áp lực từ trên xuống dưới để thuyết phục mọi người. Mà nắm nhịp điệu trong tay, là hoàn toàn lấy thái độ bình thản để mọi người vui lòng phục tùng, chỉ dẫn phương hướng, mặc kệ cụ thể việc gì, vẫn như cũ khiến tất cả mọi người đều dựa theo nhịp của mình, mới là người có tố chất của bí thư.
Bí thư chủ quản phương hướng lớn, chỉ để ý giao việc, để người liên can phục tùng, mặc kệ là tuyệt đối phục tùng, hay là bị động mà nhận, cần thiết phải trong nhịp điệu mà hắn có thể khống chế, không thể xuất hiện người làm bừa bãi, mới là một Bí thư thành công.
Hiện tại Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã, đã là một Bí thư thành công.
- Đất của thôn Thành Tây là 1000 mẫu, bất động sản Văn Thái thực lực không đủ, một mình ăn không hết, hơn nữa cũng không thể chỉ cho một công ty. Tôi có một ý tưởng không biết có khả thi không, nói ra mọi người tham khảo.
Đằng Phi đúng lúc nhảy ra thay Mộ Duẫn Sơn giải vây, gã hiểu rõ Mộ Duẫn Sơn vừa rồi có ý thăm dò, biết Mộ Duẫn Sơn là muốn xem có phải Bí thư và Chủ tịch quận liên kết hiển nhiên, sự thăm dò của Mộ Duẫn Sơn không có thu được bất cứ hiệu quả gì, biểu hiện vừa rồi của Hạ Tưởng làm cho người ta nhìn không ra thiên hướng của hắn.
Đằng Phi cũng có chút bực mình, Hạ Tưởng rõ ràng là muốn đem đất cấp cho bất động sản Văn Thái, vì sao không nói rõ? Kỳ thật theo sức nặng nắm trong tay mà Hạ Tưởng bây giờ dành cho hội nghị thường vụ, trên cơ bản là hắn nói gì thì là cái đó, trừ khi có Lý Hàm kiên trì phản đối, nếu không ý kiến của các ủy viên thường vụ khác chỉ để tham khảo, không đủ để chế ước Hạ Tưởng.
Không rõ thì không rõ, quan điểm của gã cần phải nói ra cho mọi người:
- Bất động sản Văn Thái lấy một nửa, Tập đoàn Chúng Đại lấy một nửa, vừa cho hai công ty ích lợi, lại có thể tạo ra một bát nước cân bằng, các đồng chí thấy thế nào?
Hạ Tưởng vẫn như cũ cười mà không nói, chỉ khẽ gật đầu, không biết là đồng ý đề nghị của Đằng Phi, hay là tỏ vẻ hắn đã biết...
Đề nghị của Đằng Phi kỳ thật cũng có rất nhiều người nghĩ tới, nhưng bọn họ không đề cập tới, là bởi vì bây giờ bọn họ còn chưa rõ cách nghĩ thật sự của nhân vật số một, số hai muốn, có phải giữa Bí thư và Chủ tịch quận đã đạt được ý kiến chung hay không. Hôm nay hội nghị ủy viên thường vụ mở ra rất nhiều mây mù, làm cho người ta không thấy rõ phương hướng.
- Thôn Thành Tây có 1000 mẫu đất, bất động sản Văn Thái nhiều lắm dùng 200 mẫu, Tập đoàn Chúng Đại nếu xây nhà xưởng, cũng chỉ hết 300 mẫu, chia hai công ty 1000 mẫu, bọn họ dùng không hết, cho dù miễn cưỡng, cũng là lãng phí.
Trần Thiên Vũ vừa nói xong, lập tức thu hút ánh mắt mọi người, bởi vì ai cũng rõ Trần Thiên Vũ là người thân cận Hạ Tưởng nhất bên chính quyền, lời gã nói, hơn một nửa là đại biểu cho ý của Hạ Tưởng.
Trần Thiên Vũ đối diện với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt trấn tĩnh:
- Tôi tính như thế này, 1000 mẫu đất, chia cho bất động sản Văn Thái 200 mẫu, cho Tập đoàn Chúng Đại 300 mẫu, còn lại 500 mẫu, vừa lúc có mấy nhà nhà đầu tư mới xin lập dự án, cũng nhìn vào đất thôn Thành Tây, là bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ...
Trần Thiên Vũ vừa nói, thì lập tức một trận nghị luận vang lên.
Đang lúc tất cả mọi người chờ mong Trần Thiên Vũ nói ra ý tưởng đích thực của Hạ Tưởng, muốn biết Bí thư Hạ rốt cuộc nghiêng về ai, là Chúng Đại hay là Văn Thái, không nghĩ tới, Trần Thiên Vũ đột nhiên đưa ra đề nghị chia cắt đất của thôn Thành Tây, đánh cho mọi người trở tay không kịp.
Chẳng lẽ lời Trần Thiên Vũ nói vừa rồi, mới là ý tưởng đích thực của Bí thư Hạ?
Chẳng những mọi người kinh ngạc khó hiểu, ngay cả Lý Hàm cũng ngây người ra.
Trước khi vào hội nghị, Lý Hàm nghe Trần Thiên Vũ nhắc qua về bất động sản Nam Tân, bất động sản Quảng Hạ cùng với Tập đoàn Đạt Tài, bất động sản Giang Sơn và bất động sản Thiên An đều có ý đồ xin lập dự án với Ủy ban nhân dân quận, đã tính sẽ bắt đầu mở cửa lại, đưa ra hạng mục mới. Đối với khu vực mà Tập đoàn Đạt Tài, bất động sản Giang Sơn và bất động sản Thiên An đề nghịt, Lý Hàm chỉ đơn giản xem qua một chút, không có ý kiến gì, bởi vì mấy nhà nhà đầu tư này đều là người quen của quận Hạ Mã, bọn họ là lần thứ hai theo đuổi đầu tư, gã không có bất cứ lý do gì mà ngăn trở, hơn nữa ba công ty ở quận Hạ Mã thực lực coi như hùng hậu, danh khí vang dội, cam đoan về chất lượng và tiêu thụ, lại là ba nhà nhà đầu tư lâu năm ở thành phố Yến, mạng lưới quan hệ sâu rộng, Lý Hàm không cần chặn ngang làm gì để tự tìm phiền phức.
Hơn nữa gã cũng rõ, ý Trần Thiên Vũ chính là ý của Hạ Tưởng, gã càng không có lý do gì ngăn trở, bởi vậy gã gần như không xem, thả cho qua.
Nhưng đối với bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ hai nhà đầu tư mới tới, Lý Hàm vẫn là để tâm, cẩn thận nghiên cứu một chút tài liệu được đưa cho, rất tỉ mỉ chính xác, cũng hợp pháp, không có chỗ nào để bắt bẻ, hơn nữa mấu chốt là hai nhà đầu tư tiến quân bất động sản, không cần đặc biệt đến Ủy ban nhân dân quận xin đất, bởi vì hai nhà đầu tư trực tiếp được Trần Cẩm Minh của Tập đoàn Kim Thụ chuyển nhượng đất, chỉ cần qua Ủy ban nhân dân quận lập hồ sơ là được.
Công ty đầu tư mới thành lập, lại đăng kí ở thủ đô, vừa tới thành phố Yến liền giao dịch cùng Tập đoàn Kim Thụ, ai cũng không tin tại thành phố Yến không có người hỗ trợ ngầm.
Nhưng Lý Hàm cũng không để bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ làm gì thì làm, bởi vì hai nhà công ty là tiếp nhận đất trực tiếp từ Tập đoàn Kim Thụ, Ủy ban nhân dân quận không có quyền can thiệp. Tuy nhiên gã vẫn tạm thời đè ép, chưa thông qua việc bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ lập dự án, muốn điều tra rõ bối cảnh hai công ty rồi tính tiếp.
Lúc ấy Trần Thiên Vũ cũng không nói gì thêm, bỏ tài liệu đấy rồi đi, không nói rõ ai là hậu trường của hai công ty. Lý Hàm trong lòng biết, có thể tiếp nhận đất từ Tập đoàn Kim Thụ, tất nhiên có hậu trường lớn mạnh, chứ làm sao biết chuyện của Tập đoàn Kim Thụ rõ như lòng bàn tay, hơn nữa sự tình tiến triển còn thuận lợi như vậy...
Lý Hàm rất giật mình vì Trần Thiên Vũ ở hội nghị thường vụ đột nhiên đưa ra đề tài thảo luận về bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ, rốt cuộc là có ý định gì? Là ý tưởng cá nhân, hay là do Hạ Tưởng bày mưu đặt kế? Tuy nhiên dù là chủ ý của ai, đều khiến gã cảm thấy không thoải mái, không chỉ vì khả năng Hạ Tưởng nắm trong tay hội nghị thường vụ vượt qua tưởng tượng của gã, còn có Hạ Tưởng rất bình tĩnh, cùng việc Trần Thiên Vũ bất ngờ đề nghị.
Trần Thiên Vũ trước đó không cùng gã thương lượng, đột nhiên trong hội nghị thường vụ đề ra bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ cũng có ý chia cắt đất thôn Thành Tây, khiến cho gã không vui vì bị coi khinh. Chắc chắn trước đó Trần Thiên Vũ và Hạ Tưởng thương lượng đối sách rồi, muốn trong hội nghị thường vụ buộc gã đi vào khuôn khổ, quả thực không coi chức Chủ tịch quận của gã ra gì.
Như vậy Hạ Tưởng là hậu trường của bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ?
Ánh mắt Lý Hàm đầy thâm ý nhìn Hạ Tưởng, lại bất mãn mà nhìn Trần Thiên Vũ, nói đâu ra đấy:
- Bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ đã lấy từ Tập đoàn Kim Thụ hai mảnh đất, cả hai là công ty mới, lại lấy thêm mấy trăm mẫu ở thôn Thành Tây, chỉ sợ bọn họ không có thực lực. Vấn đề này, cần nghiên cứu chi tiết lại mới được.
Trang Thanh Vân vẫn không nói gì, cúi đầu cẩn thận mà nghiên cứu tư liệu, làm nhân vật thứ hai bên Quận ủy, thái độ của gã cũng vô cùng quan trọng.
Trang Thanh Vân buông tư liệu, giơ tay tháo kính mắt xuống, lau kính xong rồi mới nói:
- Kính mắt bị mờ, lau khô mới thấy rõ, nếu không hai mắt mờ mịt, dễ ngã lắm.
Lời nói có hàm ý khác, Trần Thiên Vũ hứng thú mà nhìn về phía Trang Thanh Vân, ra vẻ cẩn thận lắng nghe.
Không sai, hôm nay hội nghị mở ra thật sự hỗn loạn, cũng có rất nhiều bất ngờ xuất hiện, chính là do Hạ Tưởng tỉ mỉ an bài để quấy rầy trật tự, đảo loạn tầm mắt, không cho Lý Hàm và Phó Tiên Phong thăm dò dụng ý thực sự của hắn.
Trần Thiên Vũ biết rõ ý nghĩ của Hạ Tưởng, Tập đoàn Chúng Đại muốn đất thôn Thành Tây, chắc là có dụng ý khác, không phải là là muốn đến xây nhà máy thật. Là quân cờ ngầm của Phó Tiên Phong, Lý Hàm nên ủng hộ Tập đoàn Chúng Đại, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, gã rất có thành kiến với Tập đoàn Chúng Đại, liền chuyển hướng ủng hộ bất động sản Văn Thái, thái độ của Lý Hàm đã được Hạ Tưởng đoán trước.
Thế cục mà Hạ Tưởng muốn là đem 1000 mẫu đất chia ra làm bốn cho bốn công ty, ngoại trừ bất động sản Văn Thái, bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ thừa cơ hội này lấy thêm một khu đất, cũng là cơ hội hiếm có. Bởi vì dựa theo tư chất và thực lực của bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ, muốn trực tiếp lấy đất thôn Thành Tây có khó khăn nhất định, bởi vì khẳng định Lý Hàm sẽ gây khó dễ.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cố gắng, cũng có thể bắt Lý Hàm nhượng bộ, nhưng vấn đề là Hạ Tưởng không thể quá rõ ràng mà nghiêng về bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ, nếu không sẽ dẫn tới nghi ngờ, làm cho người ta hoài nghi quan hệ giữa Hạ Tưởng và hai công ty.
Vừa lúc Tập đoàn Chúng Đại không rõ mưu đồ gì mà lấy đất thôn Thành Tây, Hạ Tưởng liền thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng sự bất mãn của Lý Hàm và thế cục hỗn loạn, kiếm lợi từ trong loạn lạc, nhân cơ hội giành một phần ích lợi cho bất động sản Nam Tân và bất động sản Quảng Hạ.
Coi như nhượng bộ, làm bùa mê mê hoặc Phó Tiên Phong, cũng thích hợp đưa ra 300 mẫu đất cấp cho Tập đoàn Chúng Đại. Càng thêm dụng ý sâu sắc là tạo một đường lui cho Lý Hàm, bởi vì Lý Hàm hiện tại nhìn như kiên trì chống lại Tập đoàn Chúng Đại, chỉ cần Trịnh Nghị xuất hiện, hứa cho Lý Hàm một ít ưu đãi, Lý Hàm sẽ thay đổi lời nói. Hoặc là Phó Tiên Phong gây thêm một ít áp lực với Lý Hàm, Lý Hàm thậm chí có thể sẽ đề nghị phân chia cho Tập đoàn Chúng Đại và bất động sản Văn Thái.