Suy nghĩ của Hạ Tưởng đột nhiên trở nên thông suốt. Đời trước hắn vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu, chỉ là do trước đây Dương Bối đối xử rất tốt với hắn. Đúng là vì nhớ sự dịu dàng, ngoan hiền của cô nên bỏ qua nhiều thứ. Ví dụ như Dương Bối phản bội mình có lẽ cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là cô mệt mỏi. Cô về căn nhà ấm áp ở Huyện Bá, không muốn cùng hắn đến Thành phố Yến chịu khổ. Cô muốn sống an nhàn, theo đuổi hạnh phúc có thể tới tay mà không phải lời hứa vu vơ của hắn.
Lựa chọn ở lại Thành phố Yến vất vả kiếm tiền để được ở bên người mình yêu, hay là về Huyện Bá để không phải chịu khổ, ở bên người yêu cô? Dương Bối cuối cùng lựa chọn vế sau.
Lý Đinh Sơn hỏi như vậy đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Tưởng. Hắn cười cười một tiếng rồi nghĩ có nên nói kế hoạch trong lòng ra hay không? Không phải hắn có ý giấu Lý Đinh Sơn, mà là trước khi nắm chắc thì không muốn lộ ra quá nhiều tin để Lý Đinh Sơn phải phân tâm:
- Bí thư Lý, tôi chỉ mới có ý tưởng mà thôi, còn một thời gian dài mới có thể áp dụng. Chờ đến khi thành hình hài thì tôi sẽ báo cáo với ngài không muộn. Bây giờ tình hình Huyện Bá rất phức tạp, Bí thư không nên phân tâm vì việc nhỏ này. Việc nhỏ giao cho tôi xử lý là được.
Lý Đinh Sơn cười ha hả nói:
- Cũng được, lúc này Huyện Bá thoạt nhìn rất bình tĩnh thực ra khắp nơi đều có dòng nước ngầm, chỉ chờ cơ hội thích hợp sẽ bộc phát. Chúng ta có thế lực hơi yếu, tôi đã quyết định rồi, Tiểu Hạ, mau chóng đưa cậu lên cấp Phó Trưởng phòng, chẳng qua cần một thời cơ phù hợp.
Hạ Tưởng gật đầu. Hắn đúng là thư ký của Bí thư huyện ủy nhưng không cấp bậc nên không có thực quyền, làm việc có nhiều lúc không tiện. Hắn vừa đến Huyện Bá không lâu đã đề lên làm Phó Trưởng phòng, mặc dù có chút gấp gáp nhưng nếu vận động tốt cũng có thể làm cho người ta không tìm ra sai lầm. Hắn đang chuẩn bị phối hợp cơ hội Lý Đinh Sơn đưa hắn lên làm Phó Trưởng phòng rồi quấy rối một chút cục diện chính trị ở Huyện Bá.
Khi mọi thứ yên ổn thì bùn đất đều chìm dưới đáy nước làm người ta không nhìn rõ. Một khi nước bị quấy đục tuy rằng lẫn lộn khiến người ta khó phân biệt tốt xấu, chẳng qua cũng có một chỗ lợi rất lớn là đục nước béo cò.
Lý Đinh Sơn không quên gọi điện cho Cao Hải. Khi gần về thị trấn thì có sóng điện thoại, y liền gọi cho Cao Hải. Chẳng qua chưa nói được vài câu Cao Hải có vẻ bận việc nên chỉ nói bảo Hạ Tưởng có cơ hội về Thành phố Yến rồi lập tức đến tìm mình.
- Đúng rồi Bí thư Lý, chuyện Lưu Hà thì chúng ta sẽ dùng kế vu hồi, dùng phương pháp cắt nhỏ từng miếng thịt đối phó y. Phát triển làng du lịch thảo nguyên cần ngài phải mang ra Hội nghị thường ủy thảo luận, xem phản ứng của mọi người rồi nói. Về phần phó trưởng phòng văn hóa kia thì trước hết không cần để ý, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi mà thôi, không nên vì bà ta mà ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.
Hạ Tưởng nghĩ đến ánh mắt ai oán của Dương Bối, mặc dù hắn rất chán ghét tính cách hám lợi và kiêu căng của Ngưu Hồng Muội, nhưng hắn không đành lòng nhìn Ngưu Hồng Muội vì mất chức mà khiến Dương Bối đau lòng. Hắn luôn thầm chê Lý Đinh Sơn mềm lòng, không ngờ khi chuyện đến trước mặt thì mới phát hiện mình cũng có lúc do dự.
Đều là con người thì sao có thể đến mức tuyệt tình không nhận người thân, một dao chém đứt đoạn chỉ thích hợp với kẻ không đội trời chung, không có tình cảm sâu sắc trong lòng. Nói dễ, làm khó, các chuyện trên đời vốn là như vậy. Chỉ có điều hắn thật không ngờ Dương Bối lại theo Lưu Hà. Mà hắn dù muốn cũng không tránh khỏi có xung đột với Lưu Hà. Cho dù đây không coi là mày chết tao sống mới kết thúc, ít nhất cũng phải phân ra thắng bại, không thể chung sống hòa bình. Đến lúc đó con đường Dương Bối đi sẽ như thế nào?
Hạ Tưởng không còn là tên thanh niên luôn xúc động. Mặc dù có tình cảm cũ với Dương Bối, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn. Đối với Lưu Hà thì hắn nhất định sẽ coi là đối tượng trọng điểm để đả kích. Bởi vì Dương Bối xuất hiện nên có lẽ càng làm hắn thêm mạnh tay.
Đồng thời Hạ Tưởng cũng không loại trừ hắn muốn Ngưu Hồng Muội cả ngày phải sợ hãi, lúc nào cũng lo mình bị cách chức. Đối với một số người tuy một gậy đánh chết sẽ thoải mái, nhưng tuyệt đối không đã giận như làm cho kẻ đó hàng ngày đều lo lắng, sống trong sợ hãi.
Lý Đinh Sơn cười cười không nói gì. Y không phải người có thù tất báo, nhưng cũng không phải là người không có suy nghĩ với kẻ dám khiêu chiến quyền uy của mình. Ngưu Hồng Muội mặc dù là một Phó Trưởng phòng không quan trọng, dám kiêu ngạo ở khắp nơi như vậy còn không phải là do ả tự nhận có Lưu Thế Hiên làm chỗ dựa sao? Lưu Thế Hiên, Lý Đinh Sơn hơi nhíu mày nhớ đến mấy hôm nay Lưu Thế Hiên vẫn thể hiện kêu căng nhưng về tổng thể vẫn còn được, giữ quy củ, không tùy tiện nói chuyện, luôn ra vẻ vững như núi Thái.
Lưu Thế Hiên khó đối phó, Lý Đinh Sơn suy nghĩ một chút đến thái độ của mấy thường vụ, lại nghĩ đến việc Trương Thục Anh gây chuyện trong bữa tiệc đón tiếp, trong lòng mơ hồ thấy bắt được gì đó, rồi lại như không nắm được trọng tâm.
Nếu Cao Hải không nói rõ cải tạo thôn trong thành có vấn đề gì, có lẽ không quá nghiêm trọng, Hạ Tưởng liền yên tâm một chút. Chiều hôm đó Lý Đinh Sơn gọi về cho người ở Bắc Kinh, bắt đầu kiểm chứng chuyện làng du lịch Tam Sơn. Hạ Tưởng cũng trốn sang bên gọi điện cho Phùng Húc Quang.
Phùng Húc Quang rất vui vẻ khi Hạ Tưởng gọi cho, y nói một tràng về tình hình siêu thị bây giờ, đã trang hoàng xong, các nhân viên công tác cũng đã đủ, đang huấn luyện. Công tác thu hút đầu tư vào siêu thị cũng đạt thành công lớn. Không ít các công ty lớn chủ động gia nhập, vượt xa mong đợi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hạ Tưởng có thể hiểu niềm vui của Phùng Húc Quang. Là siêu thị lớn đầu tiên của Thành phố Yến thì vừa là cơ hội vừa là sự khiêu chiến. Thành công sẽ chiếm được cơ hội, thất bại sẽ rất thảm. May chính là ánh mắt Phùng Húc Quang coi như không tệ, đi được một bước rất chắc chắn.
Tin sau đó càng làm cho Hạ Tưởng chấn động đồng thời cũng mừng như điên.
Vì bảo vệ Tiếu Giai, Hạ Tưởng đã giới thiệu Tiếu Giai với Phùng Húc Quang, cũng nhờ đối phương bảo vệ Tiếu Giai không bị ai ức hiếp. Phùng Húc Quang cũng không hỏi hắn và Tiếu Giai có quan hệ gì, lập tức đáp ứng. Hạ Tưởng không ngờ chính là Tiếu Giai sau khi được mình giới thiệu với Phùng Húc Quang, cô cảm thấy rất hứng thú với siêu thị của Phùng Húc Quang, cô làm đại lý cho một số công ty, làm trung gian đưa đồ vào siêu thị. Bởi vì có nhiều xưởng bởi vi đủ nguyên nhân không thể trực tiếp tiếp xúc với quản lý siêu thị. Có thể do bọn họ vốn có đại lý ở tỉnh Yến, không tiện trực tiếp ra mặt đàm phán với siêu thị, mà các đại lý lại vì lợi ích của cá nhân nên từ chối hợp tác với siêu thị. Tiếu Giai liền chui vào chỗ trống ở giữa đàm phán, không ngờ thành Tổng đại lý cấp một, trực tiếp cung cấp hàng hóa vào siêu thị Giai Gia, từ giữa ăn giá chênh lệch.
Phùng Húc Quang đương nhiên là vui vẻ với chuyện này. Siêu thị của y rất lớn, tuy rằng thu hút người vào rất tốt, nhưng làm siêu thị thì hàng hóa càng đầy đủ, càng có quy mô thì ảnh hưởng càng lớn. Cho nên y không ngừng khen ánh mắt nhạy bén trong kinh doanh của Tiếu Giai. Càng làm cho y coi trọng Tiếu Giai chính là Tiếu Giai đã nói mấy điểm còn thiếu của siêu thị y. Ví dụ như khu rau quả quá nhỏ, vị trí khu hoa quả không tốt.
Cái nhìn của Tiếu Giai là khi siêu thị phát triển thì không ít người già và bà chủ gia đình đều muốn tới siêu thị mua đồ ăn, mua hoa quả, thuận tiện mua chút đồ khác. Bởi vì cho dù rau quả ở siêu thị giá không rẻ bằng bên ngoài nhưng rất nhiều người đều tin hàng ở siêu thị là đảm bảo tiêu chuẩn, tốt hơn các hàng rau nhỏ bên ngoài. Kể từ đó cũng rất có lãi, đương nhiên trong đó còn một vấn đề thói quen. Đến siêu thị đều là muốn thuận tiện, nếu mua đồ ăn đương nhiên là các đồ này càng nhiều càng tốt. Có lẽ rất nhiều người sẽ vì mua đồ ăn mà đến siêu thị, kết quả nhìn mấy thứ đó sẽ mua nhiều.
Phùng Húc Quang nghe Tiếu Giai phân tích thì rất kinh ngạc. Y cẩn thận suy nghĩ càng thêm phục ánh mắt tinh tế của Tiếu Giai, hơn nữa cô còn có đầu óc kinh doanh. Lúc ấy y đã muốn giữ cô làm Phó Tổng siêu thị, không ngờ Tiếu Giai lại khéo léo từ chối.
Suy nghĩ của Hạ Tưởng đột nhiên trở nên thông suốt. Đời trước hắn vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu, chỉ là do trước đây Dương Bối đối xử rất tốt với hắn. Đúng là vì nhớ sự dịu dàng, ngoan hiền của cô nên bỏ qua nhiều thứ. Ví dụ như Dương Bối phản bội mình có lẽ cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là cô mệt mỏi. Cô về căn nhà ấm áp ở Huyện Bá, không muốn cùng hắn đến Thành phố Yến chịu khổ. Cô muốn sống an nhàn, theo đuổi hạnh phúc có thể tới tay mà không phải lời hứa vu vơ của hắn.
Lựa chọn ở lại Thành phố Yến vất vả kiếm tiền để được ở bên người mình yêu, hay là về Huyện Bá để không phải chịu khổ, ở bên người yêu cô? Dương Bối cuối cùng lựa chọn vế sau.
Lý Đinh Sơn hỏi như vậy đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Tưởng. Hắn cười cười một tiếng rồi nghĩ có nên nói kế hoạch trong lòng ra hay không? Không phải hắn có ý giấu Lý Đinh Sơn, mà là trước khi nắm chắc thì không muốn lộ ra quá nhiều tin để Lý Đinh Sơn phải phân tâm:
- Bí thư Lý, tôi chỉ mới có ý tưởng mà thôi, còn một thời gian dài mới có thể áp dụng. Chờ đến khi thành hình hài thì tôi sẽ báo cáo với ngài không muộn. Bây giờ tình hình Huyện Bá rất phức tạp, Bí thư không nên phân tâm vì việc nhỏ này. Việc nhỏ giao cho tôi xử lý là được.
Lý Đinh Sơn cười ha hả nói:
- Cũng được, lúc này Huyện Bá thoạt nhìn rất bình tĩnh thực ra khắp nơi đều có dòng nước ngầm, chỉ chờ cơ hội thích hợp sẽ bộc phát. Chúng ta có thế lực hơi yếu, tôi đã quyết định rồi, Tiểu Hạ, mau chóng đưa cậu lên cấp Phó Trưởng phòng, chẳng qua cần một thời cơ phù hợp.
Hạ Tưởng gật đầu. Hắn đúng là thư ký của Bí thư huyện ủy nhưng không cấp bậc nên không có thực quyền, làm việc có nhiều lúc không tiện. Hắn vừa đến Huyện Bá không lâu đã đề lên làm Phó Trưởng phòng, mặc dù có chút gấp gáp nhưng nếu vận động tốt cũng có thể làm cho người ta không tìm ra sai lầm. Hắn đang chuẩn bị phối hợp cơ hội Lý Đinh Sơn đưa hắn lên làm Phó Trưởng phòng rồi quấy rối một chút cục diện chính trị ở Huyện Bá.
Khi mọi thứ yên ổn thì bùn đất đều chìm dưới đáy nước làm người ta không nhìn rõ. Một khi nước bị quấy đục tuy rằng lẫn lộn khiến người ta khó phân biệt tốt xấu, chẳng qua cũng có một chỗ lợi rất lớn là đục nước béo cò.
Lý Đinh Sơn không quên gọi điện cho Cao Hải. Khi gần về thị trấn thì có sóng điện thoại, y liền gọi cho Cao Hải. Chẳng qua chưa nói được vài câu Cao Hải có vẻ bận việc nên chỉ nói bảo Hạ Tưởng có cơ hội về Thành phố Yến rồi lập tức đến tìm mình.
- Đúng rồi Bí thư Lý, chuyện Lưu Hà thì chúng ta sẽ dùng kế vu hồi, dùng phương pháp cắt nhỏ từng miếng thịt đối phó y. Phát triển làng du lịch thảo nguyên cần ngài phải mang ra Hội nghị thường ủy thảo luận, xem phản ứng của mọi người rồi nói. Về phần phó trưởng phòng văn hóa kia thì trước hết không cần để ý, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi mà thôi, không nên vì bà ta mà ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.
Hạ Tưởng nghĩ đến ánh mắt ai oán của Dương Bối, mặc dù hắn rất chán ghét tính cách hám lợi và kiêu căng của Ngưu Hồng Muội, nhưng hắn không đành lòng nhìn Ngưu Hồng Muội vì mất chức mà khiến Dương Bối đau lòng. Hắn luôn thầm chê Lý Đinh Sơn mềm lòng, không ngờ khi chuyện đến trước mặt thì mới phát hiện mình cũng có lúc do dự.
Đều là con người thì sao có thể đến mức tuyệt tình không nhận người thân, một dao chém đứt đoạn chỉ thích hợp với kẻ không đội trời chung, không có tình cảm sâu sắc trong lòng. Nói dễ, làm khó, các chuyện trên đời vốn là như vậy. Chỉ có điều hắn thật không ngờ Dương Bối lại theo Lưu Hà. Mà hắn dù muốn cũng không tránh khỏi có xung đột với Lưu Hà. Cho dù đây không coi là mày chết tao sống mới kết thúc, ít nhất cũng phải phân ra thắng bại, không thể chung sống hòa bình. Đến lúc đó con đường Dương Bối đi sẽ như thế nào?
Hạ Tưởng không còn là tên thanh niên luôn xúc động. Mặc dù có tình cảm cũ với Dương Bối, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn. Đối với Lưu Hà thì hắn nhất định sẽ coi là đối tượng trọng điểm để đả kích. Bởi vì Dương Bối xuất hiện nên có lẽ càng làm hắn thêm mạnh tay.
Đồng thời Hạ Tưởng cũng không loại trừ hắn muốn Ngưu Hồng Muội cả ngày phải sợ hãi, lúc nào cũng lo mình bị cách chức. Đối với một số người tuy một gậy đánh chết sẽ thoải mái, nhưng tuyệt đối không đã giận như làm cho kẻ đó hàng ngày đều lo lắng, sống trong sợ hãi.
Lý Đinh Sơn cười cười không nói gì. Y không phải người có thù tất báo, nhưng cũng không phải là người không có suy nghĩ với kẻ dám khiêu chiến quyền uy của mình. Ngưu Hồng Muội mặc dù là một Phó Trưởng phòng không quan trọng, dám kiêu ngạo ở khắp nơi như vậy còn không phải là do ả tự nhận có Lưu Thế Hiên làm chỗ dựa sao? Lưu Thế Hiên, Lý Đinh Sơn hơi nhíu mày nhớ đến mấy hôm nay Lưu Thế Hiên vẫn thể hiện kêu căng nhưng về tổng thể vẫn còn được, giữ quy củ, không tùy tiện nói chuyện, luôn ra vẻ vững như núi Thái.
Lưu Thế Hiên khó đối phó, Lý Đinh Sơn suy nghĩ một chút đến thái độ của mấy thường vụ, lại nghĩ đến việc Trương Thục Anh gây chuyện trong bữa tiệc đón tiếp, trong lòng mơ hồ thấy bắt được gì đó, rồi lại như không nắm được trọng tâm.
Nếu Cao Hải không nói rõ cải tạo thôn trong thành có vấn đề gì, có lẽ không quá nghiêm trọng, Hạ Tưởng liền yên tâm một chút. Chiều hôm đó Lý Đinh Sơn gọi về cho người ở Bắc Kinh, bắt đầu kiểm chứng chuyện làng du lịch Tam Sơn. Hạ Tưởng cũng trốn sang bên gọi điện cho Phùng Húc Quang.
Phùng Húc Quang rất vui vẻ khi Hạ Tưởng gọi cho, y nói một tràng về tình hình siêu thị bây giờ, đã trang hoàng xong, các nhân viên công tác cũng đã đủ, đang huấn luyện. Công tác thu hút đầu tư vào siêu thị cũng đạt thành công lớn. Không ít các công ty lớn chủ động gia nhập, vượt xa mong đợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Hạ Tưởng có thể hiểu niềm vui của Phùng Húc Quang. Là siêu thị lớn đầu tiên của Thành phố Yến thì vừa là cơ hội vừa là sự khiêu chiến. Thành công sẽ chiếm được cơ hội, thất bại sẽ rất thảm. May chính là ánh mắt Phùng Húc Quang coi như không tệ, đi được một bước rất chắc chắn.
Tin sau đó càng làm cho Hạ Tưởng chấn động đồng thời cũng mừng như điên.
Vì bảo vệ Tiếu Giai, Hạ Tưởng đã giới thiệu Tiếu Giai với Phùng Húc Quang, cũng nhờ đối phương bảo vệ Tiếu Giai không bị ai ức hiếp. Phùng Húc Quang cũng không hỏi hắn và Tiếu Giai có quan hệ gì, lập tức đáp ứng. Hạ Tưởng không ngờ chính là Tiếu Giai sau khi được mình giới thiệu với Phùng Húc Quang, cô cảm thấy rất hứng thú với siêu thị của Phùng Húc Quang, cô làm đại lý cho một số công ty, làm trung gian đưa đồ vào siêu thị. Bởi vì có nhiều xưởng bởi vi đủ nguyên nhân không thể trực tiếp tiếp xúc với quản lý siêu thị. Có thể do bọn họ vốn có đại lý ở tỉnh Yến, không tiện trực tiếp ra mặt đàm phán với siêu thị, mà các đại lý lại vì lợi ích của cá nhân nên từ chối hợp tác với siêu thị. Tiếu Giai liền chui vào chỗ trống ở giữa đàm phán, không ngờ thành Tổng đại lý cấp một, trực tiếp cung cấp hàng hóa vào siêu thị Giai Gia, từ giữa ăn giá chênh lệch.
Phùng Húc Quang đương nhiên là vui vẻ với chuyện này. Siêu thị của y rất lớn, tuy rằng thu hút người vào rất tốt, nhưng làm siêu thị thì hàng hóa càng đầy đủ, càng có quy mô thì ảnh hưởng càng lớn. Cho nên y không ngừng khen ánh mắt nhạy bén trong kinh doanh của Tiếu Giai. Càng làm cho y coi trọng Tiếu Giai chính là Tiếu Giai đã nói mấy điểm còn thiếu của siêu thị y. Ví dụ như khu rau quả quá nhỏ, vị trí khu hoa quả không tốt.
Cái nhìn của Tiếu Giai là khi siêu thị phát triển thì không ít người già và bà chủ gia đình đều muốn tới siêu thị mua đồ ăn, mua hoa quả, thuận tiện mua chút đồ khác. Bởi vì cho dù rau quả ở siêu thị giá không rẻ bằng bên ngoài nhưng rất nhiều người đều tin hàng ở siêu thị là đảm bảo tiêu chuẩn, tốt hơn các hàng rau nhỏ bên ngoài. Kể từ đó cũng rất có lãi, đương nhiên trong đó còn một vấn đề thói quen. Đến siêu thị đều là muốn thuận tiện, nếu mua đồ ăn đương nhiên là các đồ này càng nhiều càng tốt. Có lẽ rất nhiều người sẽ vì mua đồ ăn mà đến siêu thị, kết quả nhìn mấy thứ đó sẽ mua nhiều.
Phùng Húc Quang nghe Tiếu Giai phân tích thì rất kinh ngạc. Y cẩn thận suy nghĩ càng thêm phục ánh mắt tinh tế của Tiếu Giai, hơn nữa cô còn có đầu óc kinh doanh. Lúc ấy y đã muốn giữ cô làm Phó Tổng siêu thị, không ngờ Tiếu Giai lại khéo léo từ chối.