Hạ Tưởng nghe được tiếng nói trầm mà có chút mất mát của Nguyên Minh Lượng, cũng là hơi cảm khái, liền nói:
- Ông Nguyên cứ nói, tôi chăm chú lắng nghe.
- Cán bộ trong nước, giống như cậu, chân chính làm việc vì dân chúng thật sự quá ít. Cậu tại thành phố Yến có thể mây mưa thất thường, nhưng rời khỏi thành phố Yến, cách xa lực lượng phụ trợ bên cạnh, tôi dám nói, hôm nay kẻ bại sẽ là cậu! Tuy nhiên đời người đã không có đường rút lui, tôi thua, cũng nguyện đánh cuộc chịu thua. Cái tôi muốn nói chính là, một ngày nào đó cậu rời khỏi thành phố Yến, tới địa phương khác nhậm chức, hy vọng cậu còn giữ được sự chí công vô tư, hy vọng lúc đối mặt thế lực mà so với tôi hiểm ác gấp trăm lần, cậu vẫn có thể giữ được sự chính trực!
Điện thoại đã tắt, chỉ còn tiếng "tút tút" như thể là lời cáo biệt cuối cùng của Nguyên Minh Lượng.
Hạ Tưởng sửng sốt trong chốc lát, tâm tư chợt xa chợt gần. Lời tâm huyết của Nguyên Minh Lượng kỳ thật là nhắc nhở, hay gọi là cảnh cáo, nói cho chính mình, gã sẽ luôn luôn ở sau lưng quan sát còn đường sau này của mình, xem sau khi mình rời thành phố Yến, còn có dũng khí đối mặt nhiều khiêu chiến nữa không.
Có lẽ có, có lẽ sẽ phấn đấu quên mình, có lẽ cũng có lúc lùi bước, hiện tại Hạ Tưởng không dám khẳng định mà trả lời... Chính trị trong nước, phức tạp nhiều thay đổi, lại có nhiều quan hệ ẩn tính chôn dấu dưới tận đáy, không biết đi về đâu thì sẽ trong lúc vô ý sẽ chạm vào trận địa lôi.
... Giải trừ tai hoạ ngầm về kinh tế cho quận Hạ Mã, nhưng vấn đề với Phó Tiên Phong, thực sự còn chưa có giải quyết, bởi vì còn có một quả bom Tứ Ngưu chưa phát nổ.
Lần trước sau khi đem Đàm Quảng Hồng chuyển giao đến Cục công an thành phố, thể xác và tinh thần của Hạ Tưởng lại tập trung giải quyết vấn đề Nguyên Minh Lượng, không hề quan tâm tới vận mệnh Đàm Quảng Hồng. Không quan tâm không tỏ rõ không lo lắng, nhưng hắn vẫn đang âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Phó Tiên Phong, để xem Phó Tiên Phong thi triển thủ đoạn như thế nào, để thả Đàm Quảng Hồng ra.
Sự thật và dự tính của Hạ Tưởng cũng không khác nhau lắm, trải qua sự thẩm tra xử lí của Cục công an thành phố, sau khi Đàm Quảng Hồng giải thích sự tình cần giải thích, liền từ Trần Ngọc Long tự mình ra mặt, lại có Thị trưởng Phó trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Định Quốc, yêu cầu chiếu cố Tập đoàn Tứ Ngưu, nếu sự thật đã xác định, Đàm Quảng Hồng không có tội danh, nên mau chóng thả người.
Tôn Định Quốc chỉ kéo dài hai ngày, cũng rất nể tình mà thả người.
Sau khi được thả, Đàm Quảng Hồng trở lại Tập đoàn Tứ Ngưu. Không ngờ hai ngày sau lại truyền ra tin tức, Đàm Quảng Hồng bị tập đoàn tạm thời cách chức quay về tỉnh, khi nào trở về cương vị công tác cũ, ban giám đốc tạm thời chưa có quyết định.
Đàm Quảng Hồng biết rõ ý của ban giám đốc như thế nào, căn bản là Dương Quốc Anh thấy gã đã không còn giá trị lợi dụng, một cước đá văng gã bay đi. Gã trong lòng buồn bực bất an, tức giận bất bình, nghĩ tìm Phó Tiên Phong để phân xử, bởi vì gã tự nhận quan hệ với Phó Tiên Phong coi như khá tốt.
Không ngờ Phó Tiên Phong trực tiếp cự tuyệt, còn chuyển cáo gã, an tâm phục tùng mệnh lệnh của tập đoàn, sẽ luôn có một ngày khôi phục địa vị, nếu không từ nay về sau sẽ khó mà nói. Đàm Quảng Hồng hiểu rằng gã không có hy vọng gì để ở lại Tập đoàn Tứ Ngưu, càng cảm thấy bực bội thêm.
Mặc kệ Đàm Quảng Hồng biết thế, hiện tại gã đang ở đầu gió ngọn sóng, về nhà tĩnh dưỡng một thời gian, cũng là sách lược bình thường xử lý khiêm tốn, là biện pháp ổn thỏa nhất cho giai đoạn này. Nhưng gã phải có được một câu hứa hẹn của Phó Tiên Phong hoặc Dương Quốc Anh, bởi vì gã cũng không có lộ ra bất cứ bí mật buôn bán gì của Tập đoàn Tứ Ngưu với Cục công an thành phố và Phòng công an Quận, đem cái chết của Tiếu Lão Tuyền cũng che dấu được rất tốt, có thể nói vì tập đoàn cúc cung tận tụy, một mình gánh vác toàn bộ tội danh, gã cần chính là tập đoàn cho gã một câu an ủi, một hứa hẹn, một hy vọng.
Phó Tiên Phong còn đỡ một chút, nhiều ít an ủi vài câu. Còn lúc gặp mặt Dương Quốc Anh, thì không hề được quan tâm cũng chẳng để ý tới tiền đồ và sự ủy khuất của hắn, một chút cũng không để vào trong lòng, làm cho gã hoàn toàn cảm thấy cực kỳ bất mãn, cho rằng tập đoàn bạc đãi mình.
Đàm Quảng Hồng mặt ngoài là ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng làm sao mà nhàn nhã nghỉ ngơi cho được? Gã vô cùng chú ý việc của tập đoàn, e sợ sau một cuộc hội nghị, gã sẽ bị người ta hất cẳng. Cũng may, còn tạm thời giữ lại vị trí phó tổng của gã, tuy nhiên công việc của gã đã do phó tổng khác tạm thời quản lý, cũng làm gã yên tâm không ít, liền an tâm chờ đợi một ngày khôi phục địa vị.
Đồng thời, Đàm Quảng Hồng cũng vô cùng căm hận Tiếu Lão Tuyền, chết đẹp không bằng sống vô ích, đã nhiều tuổi rồi, còn giống như thanh niên chơi trò nhảy sông tự sát, thật sự là ăn no rửng mỡ. Hiện tại thì tốt rồi, người thì đã chết, lại làm cho bốn phương bất an, mẹ nó, ngươi không chết tử tế được đâu!
Đàm Quảng Hồng được thả ra không lâu, vụ án cái chết của Tiếu Lão Tuyền kết thúc, cảnh sát vừa không công bố ra ngoài, cũng không có thông báo tin tức truyền thông, chỉ như vụ án hình sự bình thường chấm dứt. Hai ngày sau, Tiếu Lão Tuyền được hoả táng. Một lão nhân nghèo khổ đã đi hết cuộc đời bình thường, sắp chết, cũng không có bao nhiêu người biết ông vì sao mà chết, có phải chết có ý nghĩa hay không.
Tiếu Ba và Tiếu lệ khóc đến mức chết đi sống lại, Hạ Tưởng tuy rằng biết Tiếu Lão Tuyền sẽ không oan uổng, sẽ chờ thời cơ chín muồi, sẽ đem quả bom Tứ Ngưu dẫn nổ, có thể cứu hạnh phúc vô số gia đình. Tuy rằng không phải sống quang vinh, ít nhất ở trong sự cảm nhận của hắn, cũng coi như là cái chết vĩ đại rồi. Chỉ là có một số chuyện vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể an ủi Tiếu Ba và Tiếu Lệ, tận khả năng sắp xếp cho bọn họ một công việc tốt.
Tiếu Ba và Tiếu Lệ đều nghỉ việc ở Tập đoàn Tứ Ngưu, tiền kiếm được dù nhiều hơn, đi làm ở nơi đã ép chết phụ thân bọn họ, lương tâm không thanh thản!
Tiếu Ba và Tiếu Lệ đều tới nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì đi làm, Nghiêm Tiểu Thì cho bọn hắn vị trí không tồi, và đưa ra mức lương khá cao 3000 tệ, bởi vì cái chết của Tiếu Lão Tuyền, gián tiếp hóa giải áp lực và phỉ báng của Tập đoàn Tứ Ngưu với nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì —— Tập đoàn Tứ Ngưu lấy nước ô nhiễm để nhằm vào nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì chỉ trích, sau khi Đàm Quảng Hồng bị giam, lập tức lặng yên không một tiếng động. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nghiêm Tiểu Thì cũng từ vụ án Tiếu Lão Tuyền nhìn ra manh mối, cũng mơ hồ nghe nói số bò chết của Tập đoàn Tứ Ngưu là bởi vì bọn họ đã cho chất gì đó vào thức ăn của bò, bọn họ làm không tốt lại còn muốn đem nước bẩn tạt vào người khác, cô quá tức giận, liền gọi điện thoại trực tiếp cho Phạm Duệ Hằng, yêu cầu trả lại nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì một sự công bằng.
Nhưng Phạm Duệ Hằng không có ý muốn ra mặt cho nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, còn khuyên bảo Nghiêm Tiểu Thì không cần nói nhiều, chuyện này cũng đã trôi qua, không cần nhắc lại:
- Tập đoàn Tứ Ngưu, trong tỉnh cũng nể mặt đôi phần, nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì của cháu chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, sự tình có thể giải quyết yên ổn là được rồi, không cần nhiều chuyện nữa...
Nghiêm Tiểu Thì quá tức giận:
- Hừ, lập trường của Chủ tịch tỉnh là Tập đoàn Tứ Ngưu cố ý ức hiếp người khác. Từ góc độ là dượng mà thấy cháu gái bị oan khuất dượng lại không quan tâm, cháu tìm dì kể oan vậy.
Phạm Duệ Hằng bất đắc dĩ mà cười, tắt điện thoại. Quả thật ông cũng không chiếu cố nhiều cho Nghiêm Tiểu Thì, cũng là do ông khá là giữ gìn danh dự, giữ mình trong sạch, làm việc luôn kín đáo một ít, không để người khác bắt được nhược điểm. Về phương diện khác, vợ ông chính là cô ruột của Nghiêm Tiểu Thì, vốn không hay hỏi đến chuyện chính trị, cũng rất ít khi bởi vì việc vặt vãnh của người trong nhà mà mở miệng xin ông, cho nên ông mới có thể ít quan tâm tới Nghiêm Tiểu Thì mà vẫn ổn định hậu phương.
Nghiêm Tiểu Thì cũng chỉ là nói thế thôi, sẽ không đi nhờ cô, mà là đến chỗ Hạ Tưởng nhờ cứu trợ. Không ngờ Hạ Tưởng cũng là giống Phạm Duệ Hằng, khuyên Nghiêm Tiểu Thì không cần tính toán chi li, chuyện đã qua rồi, an tâm làm tốt việc phát triển nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì mới là đúng.
Nghiêm Tiểu Thì làm nũng với Phạm Duệ Hằng, với Hạ Tưởng chính là tranh luận, tức giận đến phát cười:
- Anh sao lại giống dượng của tôi vậy, nói chuyện là giở giọng hừ hừ ha ha? Ngay cả dượng là Chủ tịch tỉnh cũng không làm gì được Tập đoàn Tứ Ngưu, anh chỉ là một Bí thư Quận ủy, càng phải thoái nhượng ba phần? Được rồi, không miễn cưỡng anh. Các người làm cán bộ thì chia cấp bậc lớn nhỏ, nhưng thói quan liêu lại chẳng phân chia lớn nhỏ, đều giống nhau hết.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, không có phản bác sự chỉ trích của Nghiêm Tiểu Thì. Hiện tại không phải lúc so đo việc nhỏ này với Tập đoàn Tứ Ngưu, Hạ Tưởng muốn làm nổ thành công quả bom Tứ Ngưu mà không liên lụy tới mình, sẽ làm ra bộ dáng không quan tâm, chính là biết rõ tình hình Tập đoàn Tứ Ngưu cố ý hãm hại nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì nhưng mặc kệ, là muốn để bên ngoài nghĩ hắn cũng sợ hãi Tập đoàn Tứ Ngưu, không dám hướng Tập đoàn Tứ Ngưu đòi lại công đạo.
Đòi lại công bằng có nhiều cách, không nhất định phải lý lẽ hùng hồn mà tìm tới tận cửa, hùng hổ lý luận cạnh tranh với đối phương, làm đối phương á khẩu không trả lời được mới là đúng, bởi vì nhiều lúc, trốn ở sau lưng chỉ huy hành động, nhìn đối phương bị vùi lấp trong sóng triều dâng, cũng là một loại thắng lợi.
Hai quân gặp nhau, người mạnh thắng, là thắng lợi. Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở cách ngàn dặm, cũng là thắng lợi. Hạ Tưởng muốn hiệu quả chính là ẩn sâu thân và danh, chỉ để ý châm mồi lửa, không để cho người khác biết hắn là ai.
Cuối tháng 8, trật tự ở quận Hạ Mã được khôi phục, tất cả ngăn nắp có thứ tự, giá nhà tăng theo xu thế ổn định, đâu vào chỗ đó, các công ty lại nắm giữ các khu chung cư, không có ai dám chủ động khơi mào chuyện gì, vết xe đổ ngay ở trước mắt, người tiêu thụ không rõ ràng lắm, bọn họ thì đều rõ ràng chuyện này, Nguyên Minh Lượng thảm bại tổn thất có bao nhiêu thê thảm và nghiêm trọng, ai cũng không dám lại đi làm thử một lần, để đem triển vọng tốt đẹp trước mắt hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Chủ yếu cũng là Tập đoàn Đạt Tài và Tập đoàn Viễn Cảnh hai hạng mục lớn đã bắt đầu động thổ, lấy thực lực hùng mạnh và lực kêu gọi đem giá nhà quận Hạ Mã ổn định ở một mức hợp lý, Triệu Khang và Trịnh Nghị vốn luôn luôn thích quấy rối cũng đột nhiên thành thật rất nhiều, ngoan ngoãn mà đem giá cả định theo mức trung bình, không bao giờ dám phát biểu lời gì mang tính kích động để đảo loạn thị trường.
Hạ Tưởng hàng ngày cũng đi làm tan ca, dường như từ khi Nguyên Minh Lượng rời đi, quận Hạ Mã thật sự hoàn toàn tiến vào thời kì hòa bình, mà vấn đề Tập đoàn Tứ Ngưu cùng với cái chết của Tiếu Lão Tuyền, đã theo gió cuốn đi xa, phiêu đãng tới một chân trời không biết tên, bị người ta quên đi không còn một chút gì.
Thực ra đối với cái chết của Tiếu Lão Tuyền, Hạ Tưởng vẫn ghi nhớ trong lòng, không dám quên. Tiếu Lão Tuyền và vô số dân nghèo thuộc tầng thấp nhất của xã hội đều giống nhau, lương thiện, yếu đuối, nhưng lương tâm chưa mất đi, muốn phản kháng, lại bị một tầng mạng lưới quan hệ bao phủ, vô lực phá tan cái lưới khổng lồ của ích lợi tập thể, cuối cùng chỉ có thể lấy cái chết để liều mạng.
Cho dù là chết, cũng không chắc có thể dũng cảm giống như cá mà làm thành cá chết lưới rách, bởi vì có thể người đã chết rồi, nếu gặp không được người thích hợp để minh oan, có lẽ còn là chết vô ích. Chết vô ích, người chết vì oan khuất rất nhiều, nếu không phải gặp được Hạ Tưởng, Tiếu Lão Tuyền cũng chỉ có thể ôm nỗi hận xuống suối vàng.
Tuy nhiên cho dù gặp được Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể chọn phương pháp phức tạp mà mờ mịt để đạt tới mục đích, đối mặt Tập đoàn Tứ Ngưu mạnh mẽ, cứng rắn, hắn cũng cảm thấy bất lực, tất cả mọi người sẽ bảo vệ Tập đoàn Tứ Ngưu, không chỉ là Phó Tiên Phong, hắn chỉ có một mình không chọi được nổi một tòa núi lớn.
Cứ việc con đường phía trước dài dằng dặc mà hiểm trở, Hạ Tưởng lại tin dựa vào trí tuệ và bố cục khéo léo của hắn, có thể trước khi mùa thu đến, đem nổ quả bom Tứ Ngưu mà không ai biết, cho Tiếu Lão Tuyền một công đạo, cho Phó Tiên Phong một giáo huấn, để Đàm Quảng Hồng đau khổ, cũng đem chuyện "Melamine" nổi danh ở về sau bị bóp chết ở trong nôi.
Kỳ thật lúc lựa chọn giữa hạnh phúc của vô số gia đình và tiền đồ của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng không chút do dự lựa chọn cái đầu tiên. Hắn rõ ràng, nếu hắn không khống chế Tứ Ngưu bây giờ, đợi đến một ngày xảy ra chuyện, thì so với uy lực cho nổ bây giờ sẽ gia tăng vô số lần, bởi vì đã tử vong vô số trẻ con, hủy diệt hạnh phúc vô số gia đình. Phó Tiên Phong tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo tương ứng, ngay tại chỗ miễn chức là còn nhẹ.
Nhưng lấy hạnh phúc vô số gia đình để làm cái giá đổi lấy sự vùi trong cát cho con đường làm quan của Phó Tiên Phong, thì cái giá phải trả rất đắt, cũng quá trầm trọng, dù hắn rất muốn để Phó Tiên Phong mất chức. Đều là người trong gia tộc, Phó Tiên Phong so với Khâu Tự Phong, Mai Thái Bình kém quá xa, đối nhân xử thế có rất nhiều chỗ làm cho người ta thấy trơ trẽn, nhưng so sánh với hạnh phúc của vạn gia đình, Hạ Tưởng vẫn tình nguyện làm nổ quả bom Tứ Ngưu trước, mà hắn cũng rõ ràng, lấy tình thế trước mắt phán đoán, sau khi quả bom Tứ Ngưu nổ, Phó Tiên Phong khả năng sẽ không bị liên lụy, nhiều lắm sẽ bị Tỉnh ủy giáo huấn một chút, thậm chí còn có khả năng không bị làm sao.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng không có dự đoán được chính là, không lâu sau bất ngờ xảy ra một biến cố, làm cho sự việc xuất hiện một sự sai lệch rất lớn không thể đoán trước!
Sau khi ổn định quận Hạ Mã và trật tự thị trường, Nguyên Minh Lượng ảm đạm chật vật rời khỏi quận Hạ Mã, Tập đoàn Tứ Ngưu đầu voi đuôi chuột, hùng hổ muốn tìm nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì gây phiền toái, lại đột nhiên không làm gì nữa, từng có tin đồn Hạ Tưởng làm Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh tức giận, còn có người đồn đại nói là Hạ Tưởng sẽ bị bắt, không ngờ tin đồn qua đi, Hạ Tưởng vẫn vững vàng mà ngồi trên ngai vàng của người số một ở quận Hạ Mã, vì thế ở quận Hạ Mã, các loại lời đồn đại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cho dù tất cả mọi người biết Bí thư Hạ không phải một người tính toán chi li, không giống một số nhân vật số một có lòng dạ hẹp hòi nhỏ nhen, muốn truy trá là ai rải lời đồn, nhưng tất cả mọi người là người trong quan trường, biết đạo lý nói nhiều là thiệt.
Hạ Tưởng vẫn là nhân vật số một quận Hạ Mã, sau khi lòng người ổn định, sẽ luôn có người hiểu chuyện đến chỗ Bí thư để báo cáo, hiện tại ai còn nói hươu nói vượn, không phải tự mình tìm phiền phức sao? Quận Hạ Mã lập tức khôi phục không khí khẩn trương, mỗi người đều cố gắng làm việc, chẳng những rất trật tự, hơn nữa quyền uy của Hạ Tưởng tiến thêm một bước tăng mạnh.
Bởi vì Lý Hàm vô cùng thức thời mà kiềm chế rất nhiều, chẳng những khi đi đường khí thế ảm đạm đi nhiều, còn là dù sự việc lớn nhỏ đều đến Hạ Tưởng xin chỉ thị, hoàn toàn trở về thái độ của một Chủ tịch quận nên có, thậm chí thái độ so với nhân vật số hai bình thường càng khiêm tốn lễ phép, càng giọng điệu mềm mỏng. Người sáng suốt đều nhìn ra được, Lý Hàm đã nhận thua.
Không thừa nhận đã thua là không được, sau khi trải qua một loạt sự kiện, Lý Hàm đã thấy rõ tình thế, Phó Tiên Phong thân là Thị trưởng cũng bại vì Hạ Tưởng, ở trong quá trình Thương mại Trường Cơ thất bại thảm hại, Thị trưởng của một thành phố cũng bó tay không làm gì được, bị Hạ Tưởng đánh cho liên tiếp, gã chỉ là Chủ tịch quận, ở trước mặt Hạ Tưởng vừa không có ưu thế về cấp bậc, lại không có chỗ hơn người về trí tuệ chính trị, đấu với Hạ Tưởng kiểu gì? Hiện tại ngay cả Phó Tiên Phong đều lặng lẽ làm việc, gã còn ở trước mặt Hạ Tưởng cố làm ra vẻ để làm gì?
Đè không được lại đấu không lại, Lý Hàm cũng chỉ cụp đuôi làm người cho tốt, huống chi trong quá trình giao tiếp với Phó Tiên Phong gã cũng hiểu một điều, Phó Tiên Phong đối nhân xử thế có nhiều chỗ không ai ưa, mấu chốt là lúc không đáng tin cậy, theo sát gã, lúc hữu dụng thì còn tốt, còn đã vô dụng sẽ bị một cước đá văng ra.
Lý Hàm liền quyết định từ nay về sau làm người thành thật, cần cù và thật thà làm việc, tranh thủ mượn gió xuân đang bay vút lên của kinh tế quận Hạ Mã, phối hợp công việc với Hạ Tưởng cho tốt, lấy được chiến tích, sau đó thuận lợi lên làm Bí thư Quận ủy, rồi về sau, tiến vào danh sách Giám đốc sở, cũng coi như có chút thành tựu rồi.
Lý Hàm tỏ vẻ cúi đầu với Hạ Tưởng, bè phái của Lý Hàm tự nhiên cũng khiêm tốn làm việc, quận Hạ Mã tiến nhập thời kỳ phát triển yên bình trước nay chưa có.
Hạ Tưởng cũng là trong lòng an tâm.
Đầu tháng 9, lúc mời dự họp toàn thể hội nghị, Hạ Tưởng đưa ra 3 điểm ý kiến về phát triển kinh tế quận Hạ Mã sau này, một là tiếp tục ổn định giá nhà, duy trì trật tự thị trường tốt đẹp hiện có, đả kích hành vi vốn nổi của bất kỳ sự đầu cơ nhà đất nào. Hai là nhanh chóng đưa ra kỹ thuật sản xuất công nghiệp hiên đại. Ba là phát triển lấy sông Hạ Mã làm đầu để thu hút khách du lịch, thực thi kế hoạch giai đoạn thứ hai khôi phục quận Hạ Mã.
Sông Hạ Mã vào cuối tháng 7 toàn tuyến đã thông nước, vừa thông nước xong, hai bờ sông đã bắt đầu dựng lên bến tàu du thuyền, hiện ra một cảnh tượng xây dựng với khí thế ngất trời.
Lúc toàn tuyến thông nước, Diệp Thạch Sinh đích thân tới để tham dự lễ cắt băng thông nước, chấn động một thời. Sau khi thông thủy, Hạ Tưởng cũng ngồi thuyền đi trên sông Hạ Mã một vòng, có được nhận thức sâu nhất chính là, sông Hạ Mã nước mênh mông cuồn cuộn, quả thật có một hình ảnh của một con sông nhỏ, tuy rằng sông nhỏ chỉ hơn 100 km, nhưng mặt nước mênh mông, cũng đem lại sự mát mẻ dễ chịu cho nơi ít mưa thiếu nước như thành phố Yến.
Tuy nhiên hai bờ sông, không ít nơi hoang vắng, không phải núi hoang thì là đất hoang, nhưng giá trị phát triển cũng thật lớn. Tin tưởng cùng theo với sự thông thủy toàn tuyến của sông Hạ Mã, ở tương lai không xa, sẽ hình thành một dải kinh tế trải dài 100 km hai bờ sông, tạo ra được nhiều việc làm và nhu cầu dịch vụ cho mọi người.
Hạ Tưởng đứng ở trong văn phòng, nhìn về nơi xa xa hai bên sông Hạ Mã, công viên nước của Tập đoàn Viễn Cảnh đang thi công trong khí thế hừng hực, náo nhiệt và ồn ào đập vào trước mắt, khiến tâm tình của hắn rất vui vẻ thoải mái.
Có lẽ, trước khi đợi thời cơ cuối cùng đến, có thể có một khoảng thời gian thả lỏng, Hạ Tưởng hơi duỗi duỗi người, đang nghĩ hết giờ thì về nhà, điện thoại lại ngoài ý muốn vang lên.
Điện thoại kêu trước lúc tan tầm thường không có chính sự gì, không phải mời ăn cơm, thì là tặng quà, tâm trạng Hạ Tưởng hôm nay không tồi, không muốn tiếp. Quay đầu nhìn thoáng qua số điện thoại, cảm thấy hơi quen thuộc, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Bởi vì hắn ý thức được một trùng hợp phi thường thú vị, số điện thoại đúng là của Vệ Tân.
Trước đây Vệ Tân dùng không phải số di động, là số truyenfull.vn. Sau khi cô quen biết hắn, vì hắn mới đổi sang di động, hơn nữa còn cùng hắn làm một cặp số tình nhân. Kiếp này Vệ Tân vẫn dùng là di động, hắn cũng lưu trong điện thoại di động, nhưng hôm nay điện thoại gọi tới không phải số ban đầu, mà là số tình nhân với hắn ở kiếp sau.
Thời gian không gian thay đổi rồi, nhưng có một số việc vẫn có quán tính rất lớn, vẫn chưa thay đổi. Làm sao kiếp này Vệ Tân lại cố tình lựa chọn dãy số này?
Hạ Tưởng kinh ngạc rất nhiều, vẫn là nghe điện thoại, bên trong truyền đến tiếng nói dịu dàng hơi khàn khàn của Vệ Tân:
- Này... Buổi tối có thời gian chứ?
Hạ Tưởng nghe được tiếng nói trầm mà có chút mất mát của Nguyên Minh Lượng, cũng là hơi cảm khái, liền nói:
- Ông Nguyên cứ nói, tôi chăm chú lắng nghe.
- Cán bộ trong nước, giống như cậu, chân chính làm việc vì dân chúng thật sự quá ít. Cậu tại thành phố Yến có thể mây mưa thất thường, nhưng rời khỏi thành phố Yến, cách xa lực lượng phụ trợ bên cạnh, tôi dám nói, hôm nay kẻ bại sẽ là cậu! Tuy nhiên đời người đã không có đường rút lui, tôi thua, cũng nguyện đánh cuộc chịu thua. Cái tôi muốn nói chính là, một ngày nào đó cậu rời khỏi thành phố Yến, tới địa phương khác nhậm chức, hy vọng cậu còn giữ được sự chí công vô tư, hy vọng lúc đối mặt thế lực mà so với tôi hiểm ác gấp trăm lần, cậu vẫn có thể giữ được sự chính trực!
Điện thoại đã tắt, chỉ còn tiếng "tút tút" như thể là lời cáo biệt cuối cùng của Nguyên Minh Lượng.
Hạ Tưởng sửng sốt trong chốc lát, tâm tư chợt xa chợt gần. Lời tâm huyết của Nguyên Minh Lượng kỳ thật là nhắc nhở, hay gọi là cảnh cáo, nói cho chính mình, gã sẽ luôn luôn ở sau lưng quan sát còn đường sau này của mình, xem sau khi mình rời thành phố Yến, còn có dũng khí đối mặt nhiều khiêu chiến nữa không.
Có lẽ có, có lẽ sẽ phấn đấu quên mình, có lẽ cũng có lúc lùi bước, hiện tại Hạ Tưởng không dám khẳng định mà trả lời... Chính trị trong nước, phức tạp nhiều thay đổi, lại có nhiều quan hệ ẩn tính chôn dấu dưới tận đáy, không biết đi về đâu thì sẽ trong lúc vô ý sẽ chạm vào trận địa lôi.
... Giải trừ tai hoạ ngầm về kinh tế cho quận Hạ Mã, nhưng vấn đề với Phó Tiên Phong, thực sự còn chưa có giải quyết, bởi vì còn có một quả bom Tứ Ngưu chưa phát nổ.
Lần trước sau khi đem Đàm Quảng Hồng chuyển giao đến Cục công an thành phố, thể xác và tinh thần của Hạ Tưởng lại tập trung giải quyết vấn đề Nguyên Minh Lượng, không hề quan tâm tới vận mệnh Đàm Quảng Hồng. Không quan tâm không tỏ rõ không lo lắng, nhưng hắn vẫn đang âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Phó Tiên Phong, để xem Phó Tiên Phong thi triển thủ đoạn như thế nào, để thả Đàm Quảng Hồng ra.
Sự thật và dự tính của Hạ Tưởng cũng không khác nhau lắm, trải qua sự thẩm tra xử lí của Cục công an thành phố, sau khi Đàm Quảng Hồng giải thích sự tình cần giải thích, liền từ Trần Ngọc Long tự mình ra mặt, lại có Thị trưởng Phó trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Định Quốc, yêu cầu chiếu cố Tập đoàn Tứ Ngưu, nếu sự thật đã xác định, Đàm Quảng Hồng không có tội danh, nên mau chóng thả người.
Tôn Định Quốc chỉ kéo dài hai ngày, cũng rất nể tình mà thả người.
Sau khi được thả, Đàm Quảng Hồng trở lại Tập đoàn Tứ Ngưu. Không ngờ hai ngày sau lại truyền ra tin tức, Đàm Quảng Hồng bị tập đoàn tạm thời cách chức quay về tỉnh, khi nào trở về cương vị công tác cũ, ban giám đốc tạm thời chưa có quyết định.
Đàm Quảng Hồng biết rõ ý của ban giám đốc như thế nào, căn bản là Dương Quốc Anh thấy gã đã không còn giá trị lợi dụng, một cước đá văng gã bay đi. Gã trong lòng buồn bực bất an, tức giận bất bình, nghĩ tìm Phó Tiên Phong để phân xử, bởi vì gã tự nhận quan hệ với Phó Tiên Phong coi như khá tốt.
Không ngờ Phó Tiên Phong trực tiếp cự tuyệt, còn chuyển cáo gã, an tâm phục tùng mệnh lệnh của tập đoàn, sẽ luôn có một ngày khôi phục địa vị, nếu không từ nay về sau sẽ khó mà nói. Đàm Quảng Hồng hiểu rằng gã không có hy vọng gì để ở lại Tập đoàn Tứ Ngưu, càng cảm thấy bực bội thêm.
Mặc kệ Đàm Quảng Hồng biết thế, hiện tại gã đang ở đầu gió ngọn sóng, về nhà tĩnh dưỡng một thời gian, cũng là sách lược bình thường xử lý khiêm tốn, là biện pháp ổn thỏa nhất cho giai đoạn này. Nhưng gã phải có được một câu hứa hẹn của Phó Tiên Phong hoặc Dương Quốc Anh, bởi vì gã cũng không có lộ ra bất cứ bí mật buôn bán gì của Tập đoàn Tứ Ngưu với Cục công an thành phố và Phòng công an Quận, đem cái chết của Tiếu Lão Tuyền cũng che dấu được rất tốt, có thể nói vì tập đoàn cúc cung tận tụy, một mình gánh vác toàn bộ tội danh, gã cần chính là tập đoàn cho gã một câu an ủi, một hứa hẹn, một hy vọng.
Phó Tiên Phong còn đỡ một chút, nhiều ít an ủi vài câu. Còn lúc gặp mặt Dương Quốc Anh, thì không hề được quan tâm cũng chẳng để ý tới tiền đồ và sự ủy khuất của hắn, một chút cũng không để vào trong lòng, làm cho gã hoàn toàn cảm thấy cực kỳ bất mãn, cho rằng tập đoàn bạc đãi mình.
Đàm Quảng Hồng mặt ngoài là ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng làm sao mà nhàn nhã nghỉ ngơi cho được? Gã vô cùng chú ý việc của tập đoàn, e sợ sau một cuộc hội nghị, gã sẽ bị người ta hất cẳng. Cũng may, còn tạm thời giữ lại vị trí phó tổng của gã, tuy nhiên công việc của gã đã do phó tổng khác tạm thời quản lý, cũng làm gã yên tâm không ít, liền an tâm chờ đợi một ngày khôi phục địa vị.Đồng thời, Đàm Quảng Hồng cũng vô cùng căm hận Tiếu Lão Tuyền, chết đẹp không bằng sống vô ích, đã nhiều tuổi rồi, còn giống như thanh niên chơi trò nhảy sông tự sát, thật sự là ăn no rửng mỡ. Hiện tại thì tốt rồi, người thì đã chết, lại làm cho bốn phương bất an, mẹ nó, ngươi không chết tử tế được đâu!
Đàm Quảng Hồng được thả ra không lâu, vụ án cái chết của Tiếu Lão Tuyền kết thúc, cảnh sát vừa không công bố ra ngoài, cũng không có thông báo tin tức truyền thông, chỉ như vụ án hình sự bình thường chấm dứt. Hai ngày sau, Tiếu Lão Tuyền được hoả táng. Một lão nhân nghèo khổ đã đi hết cuộc đời bình thường, sắp chết, cũng không có bao nhiêu người biết ông vì sao mà chết, có phải chết có ý nghĩa hay không.
Tiếu Ba và Tiếu lệ khóc đến mức chết đi sống lại, Hạ Tưởng tuy rằng biết Tiếu Lão Tuyền sẽ không oan uổng, sẽ chờ thời cơ chín muồi, sẽ đem quả bom Tứ Ngưu dẫn nổ, có thể cứu hạnh phúc vô số gia đình. Tuy rằng không phải sống quang vinh, ít nhất ở trong sự cảm nhận của hắn, cũng coi như là cái chết vĩ đại rồi. Chỉ là có một số chuyện vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể an ủi Tiếu Ba và Tiếu Lệ, tận khả năng sắp xếp cho bọn họ một công việc tốt.
Tiếu Ba và Tiếu Lệ đều nghỉ việc ở Tập đoàn Tứ Ngưu, tiền kiếm được dù nhiều hơn, đi làm ở nơi đã ép chết phụ thân bọn họ, lương tâm không thanh thản!
Tiếu Ba và Tiếu Lệ đều tới nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì đi làm, Nghiêm Tiểu Thì cho bọn hắn vị trí không tồi, và đưa ra mức lương khá cao 3000 tệ, bởi vì cái chết của Tiếu Lão Tuyền, gián tiếp hóa giải áp lực và phỉ báng của Tập đoàn Tứ Ngưu với nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì —— Tập đoàn Tứ Ngưu lấy nước ô nhiễm để nhằm vào nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì chỉ trích, sau khi Đàm Quảng Hồng bị giam, lập tức lặng yên không một tiếng động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nghiêm Tiểu Thì cũng từ vụ án Tiếu Lão Tuyền nhìn ra manh mối, cũng mơ hồ nghe nói số bò chết của Tập đoàn Tứ Ngưu là bởi vì bọn họ đã cho chất gì đó vào thức ăn của bò, bọn họ làm không tốt lại còn muốn đem nước bẩn tạt vào người khác, cô quá tức giận, liền gọi điện thoại trực tiếp cho Phạm Duệ Hằng, yêu cầu trả lại nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì một sự công bằng.
Nhưng Phạm Duệ Hằng không có ý muốn ra mặt cho nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, còn khuyên bảo Nghiêm Tiểu Thì không cần nói nhiều, chuyện này cũng đã trôi qua, không cần nhắc lại:
- Tập đoàn Tứ Ngưu, trong tỉnh cũng nể mặt đôi phần, nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì của cháu chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, sự tình có thể giải quyết yên ổn là được rồi, không cần nhiều chuyện nữa...
Nghiêm Tiểu Thì quá tức giận:
- Hừ, lập trường của Chủ tịch tỉnh là Tập đoàn Tứ Ngưu cố ý ức hiếp người khác. Từ góc độ là dượng mà thấy cháu gái bị oan khuất dượng lại không quan tâm, cháu tìm dì kể oan vậy.
Phạm Duệ Hằng bất đắc dĩ mà cười, tắt điện thoại. Quả thật ông cũng không chiếu cố nhiều cho Nghiêm Tiểu Thì, cũng là do ông khá là giữ gìn danh dự, giữ mình trong sạch, làm việc luôn kín đáo một ít, không để người khác bắt được nhược điểm. Về phương diện khác, vợ ông chính là cô ruột của Nghiêm Tiểu Thì, vốn không hay hỏi đến chuyện chính trị, cũng rất ít khi bởi vì việc vặt vãnh của người trong nhà mà mở miệng xin ông, cho nên ông mới có thể ít quan tâm tới Nghiêm Tiểu Thì mà vẫn ổn định hậu phương.
Nghiêm Tiểu Thì cũng chỉ là nói thế thôi, sẽ không đi nhờ cô, mà là đến chỗ Hạ Tưởng nhờ cứu trợ. Không ngờ Hạ Tưởng cũng là giống Phạm Duệ Hằng, khuyên Nghiêm Tiểu Thì không cần tính toán chi li, chuyện đã qua rồi, an tâm làm tốt việc phát triển nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì mới là đúng.
Nghiêm Tiểu Thì làm nũng với Phạm Duệ Hằng, với Hạ Tưởng chính là tranh luận, tức giận đến phát cười:
- Anh sao lại giống dượng của tôi vậy, nói chuyện là giở giọng hừ hừ ha ha? Ngay cả dượng là Chủ tịch tỉnh cũng không làm gì được Tập đoàn Tứ Ngưu, anh chỉ là một Bí thư Quận ủy, càng phải thoái nhượng ba phần? Được rồi, không miễn cưỡng anh. Các người làm cán bộ thì chia cấp bậc lớn nhỏ, nhưng thói quan liêu lại chẳng phân chia lớn nhỏ, đều giống nhau hết.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, không có phản bác sự chỉ trích của Nghiêm Tiểu Thì. Hiện tại không phải lúc so đo việc nhỏ này với Tập đoàn Tứ Ngưu, Hạ Tưởng muốn làm nổ thành công quả bom Tứ Ngưu mà không liên lụy tới mình, sẽ làm ra bộ dáng không quan tâm, chính là biết rõ tình hình Tập đoàn Tứ Ngưu cố ý hãm hại nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì nhưng mặc kệ, là muốn để bên ngoài nghĩ hắn cũng sợ hãi Tập đoàn Tứ Ngưu, không dám hướng Tập đoàn Tứ Ngưu đòi lại công đạo.
Đòi lại công bằng có nhiều cách, không nhất định phải lý lẽ hùng hồn mà tìm tới tận cửa, hùng hổ lý luận cạnh tranh với đối phương, làm đối phương á khẩu không trả lời được mới là đúng, bởi vì nhiều lúc, trốn ở sau lưng chỉ huy hành động, nhìn đối phương bị vùi lấp trong sóng triều dâng, cũng là một loại thắng lợi.
Hai quân gặp nhau, người mạnh thắng, là thắng lợi. Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở cách ngàn dặm, cũng là thắng lợi. Hạ Tưởng muốn hiệu quả chính là ẩn sâu thân và danh, chỉ để ý châm mồi lửa, không để cho người khác biết hắn là ai.
Cuối tháng 8, trật tự ở quận Hạ Mã được khôi phục, tất cả ngăn nắp có thứ tự, giá nhà tăng theo xu thế ổn định, đâu vào chỗ đó, các công ty lại nắm giữ các khu chung cư, không có ai dám chủ động khơi mào chuyện gì, vết xe đổ ngay ở trước mắt, người tiêu thụ không rõ ràng lắm, bọn họ thì đều rõ ràng chuyện này, Nguyên Minh Lượng thảm bại tổn thất có bao nhiêu thê thảm và nghiêm trọng, ai cũng không dám lại đi làm thử một lần, để đem triển vọng tốt đẹp trước mắt hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Chủ yếu cũng là Tập đoàn Đạt Tài và Tập đoàn Viễn Cảnh hai hạng mục lớn đã bắt đầu động thổ, lấy thực lực hùng mạnh và lực kêu gọi đem giá nhà quận Hạ Mã ổn định ở một mức hợp lý, Triệu Khang và Trịnh Nghị vốn luôn luôn thích quấy rối cũng đột nhiên thành thật rất nhiều, ngoan ngoãn mà đem giá cả định theo mức trung bình, không bao giờ dám phát biểu lời gì mang tính kích động để đảo loạn thị trường.
Hạ Tưởng hàng ngày cũng đi làm tan ca, dường như từ khi Nguyên Minh Lượng rời đi, quận Hạ Mã thật sự hoàn toàn tiến vào thời kì hòa bình, mà vấn đề Tập đoàn Tứ Ngưu cùng với cái chết của Tiếu Lão Tuyền, đã theo gió cuốn đi xa, phiêu đãng tới một chân trời không biết tên, bị người ta quên đi không còn một chút gì.
Thực ra đối với cái chết của Tiếu Lão Tuyền, Hạ Tưởng vẫn ghi nhớ trong lòng, không dám quên. Tiếu Lão Tuyền và vô số dân nghèo thuộc tầng thấp nhất của xã hội đều giống nhau, lương thiện, yếu đuối, nhưng lương tâm chưa mất đi, muốn phản kháng, lại bị một tầng mạng lưới quan hệ bao phủ, vô lực phá tan cái lưới khổng lồ của ích lợi tập thể, cuối cùng chỉ có thể lấy cái chết để liều mạng.
Cho dù là chết, cũng không chắc có thể dũng cảm giống như cá mà làm thành cá chết lưới rách, bởi vì có thể người đã chết rồi, nếu gặp không được người thích hợp để minh oan, có lẽ còn là chết vô ích. Chết vô ích, người chết vì oan khuất rất nhiều, nếu không phải gặp được Hạ Tưởng, Tiếu Lão Tuyền cũng chỉ có thể ôm nỗi hận xuống suối vàng.
Tuy nhiên cho dù gặp được Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể chọn phương pháp phức tạp mà mờ mịt để đạt tới mục đích, đối mặt Tập đoàn Tứ Ngưu mạnh mẽ, cứng rắn, hắn cũng cảm thấy bất lực, tất cả mọi người sẽ bảo vệ Tập đoàn Tứ Ngưu, không chỉ là Phó Tiên Phong, hắn chỉ có một mình không chọi được nổi một tòa núi lớn.
Cứ việc con đường phía trước dài dằng dặc mà hiểm trở, Hạ Tưởng lại tin dựa vào trí tuệ và bố cục khéo léo của hắn, có thể trước khi mùa thu đến, đem nổ quả bom Tứ Ngưu mà không ai biết, cho Tiếu Lão Tuyền một công đạo, cho Phó Tiên Phong một giáo huấn, để Đàm Quảng Hồng đau khổ, cũng đem chuyện "Melamine" nổi danh ở về sau bị bóp chết ở trong nôi.
Kỳ thật lúc lựa chọn giữa hạnh phúc của vô số gia đình và tiền đồ của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng không chút do dự lựa chọn cái đầu tiên. Hắn rõ ràng, nếu hắn không khống chế Tứ Ngưu bây giờ, đợi đến một ngày xảy ra chuyện, thì so với uy lực cho nổ bây giờ sẽ gia tăng vô số lần, bởi vì đã tử vong vô số trẻ con, hủy diệt hạnh phúc vô số gia đình. Phó Tiên Phong tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo tương ứng, ngay tại chỗ miễn chức là còn nhẹ.
Nhưng lấy hạnh phúc vô số gia đình để làm cái giá đổi lấy sự vùi trong cát cho con đường làm quan của Phó Tiên Phong, thì cái giá phải trả rất đắt, cũng quá trầm trọng, dù hắn rất muốn để Phó Tiên Phong mất chức. Đều là người trong gia tộc, Phó Tiên Phong so với Khâu Tự Phong, Mai Thái Bình kém quá xa, đối nhân xử thế có rất nhiều chỗ làm cho người ta thấy trơ trẽn, nhưng so sánh với hạnh phúc của vạn gia đình, Hạ Tưởng vẫn tình nguyện làm nổ quả bom Tứ Ngưu trước, mà hắn cũng rõ ràng, lấy tình thế trước mắt phán đoán, sau khi quả bom Tứ Ngưu nổ, Phó Tiên Phong khả năng sẽ không bị liên lụy, nhiều lắm sẽ bị Tỉnh ủy giáo huấn một chút, thậm chí còn có khả năng không bị làm sao.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng không có dự đoán được chính là, không lâu sau bất ngờ xảy ra một biến cố, làm cho sự việc xuất hiện một sự sai lệch rất lớn không thể đoán trước!
Sau khi ổn định quận Hạ Mã và trật tự thị trường, Nguyên Minh Lượng ảm đạm chật vật rời khỏi quận Hạ Mã, Tập đoàn Tứ Ngưu đầu voi đuôi chuột, hùng hổ muốn tìm nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì gây phiền toái, lại đột nhiên không làm gì nữa, từng có tin đồn Hạ Tưởng làm Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh tức giận, còn có người đồn đại nói là Hạ Tưởng sẽ bị bắt, không ngờ tin đồn qua đi, Hạ Tưởng vẫn vững vàng mà ngồi trên ngai vàng của người số một ở quận Hạ Mã, vì thế ở quận Hạ Mã, các loại lời đồn đại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cho dù tất cả mọi người biết Bí thư Hạ không phải một người tính toán chi li, không giống một số nhân vật số một có lòng dạ hẹp hòi nhỏ nhen, muốn truy trá là ai rải lời đồn, nhưng tất cả mọi người là người trong quan trường, biết đạo lý nói nhiều là thiệt.
Hạ Tưởng vẫn là nhân vật số một quận Hạ Mã, sau khi lòng người ổn định, sẽ luôn có người hiểu chuyện đến chỗ Bí thư để báo cáo, hiện tại ai còn nói hươu nói vượn, không phải tự mình tìm phiền phức sao? Quận Hạ Mã lập tức khôi phục không khí khẩn trương, mỗi người đều cố gắng làm việc, chẳng những rất trật tự, hơn nữa quyền uy của Hạ Tưởng tiến thêm một bước tăng mạnh.
Bởi vì Lý Hàm vô cùng thức thời mà kiềm chế rất nhiều, chẳng những khi đi đường khí thế ảm đạm đi nhiều, còn là dù sự việc lớn nhỏ đều đến Hạ Tưởng xin chỉ thị, hoàn toàn trở về thái độ của một Chủ tịch quận nên có, thậm chí thái độ so với nhân vật số hai bình thường càng khiêm tốn lễ phép, càng giọng điệu mềm mỏng. Người sáng suốt đều nhìn ra được, Lý Hàm đã nhận thua.
Không thừa nhận đã thua là không được, sau khi trải qua một loạt sự kiện, Lý Hàm đã thấy rõ tình thế, Phó Tiên Phong thân là Thị trưởng cũng bại vì Hạ Tưởng, ở trong quá trình Thương mại Trường Cơ thất bại thảm hại, Thị trưởng của một thành phố cũng bó tay không làm gì được, bị Hạ Tưởng đánh cho liên tiếp, gã chỉ là Chủ tịch quận, ở trước mặt Hạ Tưởng vừa không có ưu thế về cấp bậc, lại không có chỗ hơn người về trí tuệ chính trị, đấu với Hạ Tưởng kiểu gì? Hiện tại ngay cả Phó Tiên Phong đều lặng lẽ làm việc, gã còn ở trước mặt Hạ Tưởng cố làm ra vẻ để làm gì?
Đè không được lại đấu không lại, Lý Hàm cũng chỉ cụp đuôi làm người cho tốt, huống chi trong quá trình giao tiếp với Phó Tiên Phong gã cũng hiểu một điều, Phó Tiên Phong đối nhân xử thế có nhiều chỗ không ai ưa, mấu chốt là lúc không đáng tin cậy, theo sát gã, lúc hữu dụng thì còn tốt, còn đã vô dụng sẽ bị một cước đá văng ra.
Lý Hàm liền quyết định từ nay về sau làm người thành thật, cần cù và thật thà làm việc, tranh thủ mượn gió xuân đang bay vút lên của kinh tế quận Hạ Mã, phối hợp công việc với Hạ Tưởng cho tốt, lấy được chiến tích, sau đó thuận lợi lên làm Bí thư Quận ủy, rồi về sau, tiến vào danh sách Giám đốc sở, cũng coi như có chút thành tựu rồi.
Lý Hàm tỏ vẻ cúi đầu với Hạ Tưởng, bè phái của Lý Hàm tự nhiên cũng khiêm tốn làm việc, quận Hạ Mã tiến nhập thời kỳ phát triển yên bình trước nay chưa có.
Hạ Tưởng cũng là trong lòng an tâm.
Đầu tháng 9, lúc mời dự họp toàn thể hội nghị, Hạ Tưởng đưa ra 3 điểm ý kiến về phát triển kinh tế quận Hạ Mã sau này, một là tiếp tục ổn định giá nhà, duy trì trật tự thị trường tốt đẹp hiện có, đả kích hành vi vốn nổi của bất kỳ sự đầu cơ nhà đất nào. Hai là nhanh chóng đưa ra kỹ thuật sản xuất công nghiệp hiên đại. Ba là phát triển lấy sông Hạ Mã làm đầu để thu hút khách du lịch, thực thi kế hoạch giai đoạn thứ hai khôi phục quận Hạ Mã.
Sông Hạ Mã vào cuối tháng 7 toàn tuyến đã thông nước, vừa thông nước xong, hai bờ sông đã bắt đầu dựng lên bến tàu du thuyền, hiện ra một cảnh tượng xây dựng với khí thế ngất trời.
Lúc toàn tuyến thông nước, Diệp Thạch Sinh đích thân tới để tham dự lễ cắt băng thông nước, chấn động một thời. Sau khi thông thủy, Hạ Tưởng cũng ngồi thuyền đi trên sông Hạ Mã một vòng, có được nhận thức sâu nhất chính là, sông Hạ Mã nước mênh mông cuồn cuộn, quả thật có một hình ảnh của một con sông nhỏ, tuy rằng sông nhỏ chỉ hơn 100 km, nhưng mặt nước mênh mông, cũng đem lại sự mát mẻ dễ chịu cho nơi ít mưa thiếu nước như thành phố Yến.
Tuy nhiên hai bờ sông, không ít nơi hoang vắng, không phải núi hoang thì là đất hoang, nhưng giá trị phát triển cũng thật lớn. Tin tưởng cùng theo với sự thông thủy toàn tuyến của sông Hạ Mã, ở tương lai không xa, sẽ hình thành một dải kinh tế trải dài 100 km hai bờ sông, tạo ra được nhiều việc làm và nhu cầu dịch vụ cho mọi người.
Hạ Tưởng đứng ở trong văn phòng, nhìn về nơi xa xa hai bên sông Hạ Mã, công viên nước của Tập đoàn Viễn Cảnh đang thi công trong khí thế hừng hực, náo nhiệt và ồn ào đập vào trước mắt, khiến tâm tình của hắn rất vui vẻ thoải mái.
Có lẽ, trước khi đợi thời cơ cuối cùng đến, có thể có một khoảng thời gian thả lỏng, Hạ Tưởng hơi duỗi duỗi người, đang nghĩ hết giờ thì về nhà, điện thoại lại ngoài ý muốn vang lên.
Điện thoại kêu trước lúc tan tầm thường không có chính sự gì, không phải mời ăn cơm, thì là tặng quà, tâm trạng Hạ Tưởng hôm nay không tồi, không muốn tiếp. Quay đầu nhìn thoáng qua số điện thoại, cảm thấy hơi quen thuộc, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Bởi vì hắn ý thức được một trùng hợp phi thường thú vị, số điện thoại đúng là của Vệ Tân.
Trước đây Vệ Tân dùng không phải số di động, là số truyenfull.vn. Sau khi cô quen biết hắn, vì hắn mới đổi sang di động, hơn nữa còn cùng hắn làm một cặp số tình nhân. Kiếp này Vệ Tân vẫn dùng là di động, hắn cũng lưu trong điện thoại di động, nhưng hôm nay điện thoại gọi tới không phải số ban đầu, mà là số tình nhân với hắn ở kiếp sau.
Thời gian không gian thay đổi rồi, nhưng có một số việc vẫn có quán tính rất lớn, vẫn chưa thay đổi. Làm sao kiếp này Vệ Tân lại cố tình lựa chọn dãy số này?
Hạ Tưởng kinh ngạc rất nhiều, vẫn là nghe điện thoại, bên trong truyền đến tiếng nói dịu dàng hơi khàn khàn của Vệ Tân:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạ Tưởng nghe được tiếng nói trầm mà có chút mất mát của Nguyên Minh Lượng, cũng là hơi cảm khái, liền nói:
- Ông Nguyên cứ nói, tôi chăm chú lắng nghe.
- Cán bộ trong nước, giống như cậu, chân chính làm việc vì dân chúng thật sự quá ít. Cậu tại thành phố Yến có thể mây mưa thất thường, nhưng rời khỏi thành phố Yến, cách xa lực lượng phụ trợ bên cạnh, tôi dám nói, hôm nay kẻ bại sẽ là cậu! Tuy nhiên đời người đã không có đường rút lui, tôi thua, cũng nguyện đánh cuộc chịu thua. Cái tôi muốn nói chính là, một ngày nào đó cậu rời khỏi thành phố Yến, tới địa phương khác nhậm chức, hy vọng cậu còn giữ được sự chí công vô tư, hy vọng lúc đối mặt thế lực mà so với tôi hiểm ác gấp trăm lần, cậu vẫn có thể giữ được sự chính trực!
Điện thoại đã tắt, chỉ còn tiếng "tút tút" như thể là lời cáo biệt cuối cùng của Nguyên Minh Lượng.
Hạ Tưởng sửng sốt trong chốc lát, tâm tư chợt xa chợt gần. Lời tâm huyết của Nguyên Minh Lượng kỳ thật là nhắc nhở, hay gọi là cảnh cáo, nói cho chính mình, gã sẽ luôn luôn ở sau lưng quan sát còn đường sau này của mình, xem sau khi mình rời thành phố Yến, còn có dũng khí đối mặt nhiều khiêu chiến nữa không.
Có lẽ có, có lẽ sẽ phấn đấu quên mình, có lẽ cũng có lúc lùi bước, hiện tại Hạ Tưởng không dám khẳng định mà trả lời... Chính trị trong nước, phức tạp nhiều thay đổi, lại có nhiều quan hệ ẩn tính chôn dấu dưới tận đáy, không biết đi về đâu thì sẽ trong lúc vô ý sẽ chạm vào trận địa lôi.
... Giải trừ tai hoạ ngầm về kinh tế cho quận Hạ Mã, nhưng vấn đề với Phó Tiên Phong, thực sự còn chưa có giải quyết, bởi vì còn có một quả bom Tứ Ngưu chưa phát nổ.
Lần trước sau khi đem Đàm Quảng Hồng chuyển giao đến Cục công an thành phố, thể xác và tinh thần của Hạ Tưởng lại tập trung giải quyết vấn đề Nguyên Minh Lượng, không hề quan tâm tới vận mệnh Đàm Quảng Hồng. Không quan tâm không tỏ rõ không lo lắng, nhưng hắn vẫn đang âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Phó Tiên Phong, để xem Phó Tiên Phong thi triển thủ đoạn như thế nào, để thả Đàm Quảng Hồng ra.
Sự thật và dự tính của Hạ Tưởng cũng không khác nhau lắm, trải qua sự thẩm tra xử lí của Cục công an thành phố, sau khi Đàm Quảng Hồng giải thích sự tình cần giải thích, liền từ Trần Ngọc Long tự mình ra mặt, lại có Thị trưởng Phó trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Định Quốc, yêu cầu chiếu cố Tập đoàn Tứ Ngưu, nếu sự thật đã xác định, Đàm Quảng Hồng không có tội danh, nên mau chóng thả người.
Tôn Định Quốc chỉ kéo dài hai ngày, cũng rất nể tình mà thả người.
Sau khi được thả, Đàm Quảng Hồng trở lại Tập đoàn Tứ Ngưu. Không ngờ hai ngày sau lại truyền ra tin tức, Đàm Quảng Hồng bị tập đoàn tạm thời cách chức quay về tỉnh, khi nào trở về cương vị công tác cũ, ban giám đốc tạm thời chưa có quyết định.
Đàm Quảng Hồng biết rõ ý của ban giám đốc như thế nào, căn bản là Dương Quốc Anh thấy gã đã không còn giá trị lợi dụng, một cước đá văng gã bay đi. Gã trong lòng buồn bực bất an, tức giận bất bình, nghĩ tìm Phó Tiên Phong để phân xử, bởi vì gã tự nhận quan hệ với Phó Tiên Phong coi như khá tốt.
Không ngờ Phó Tiên Phong trực tiếp cự tuyệt, còn chuyển cáo gã, an tâm phục tùng mệnh lệnh của tập đoàn, sẽ luôn có một ngày khôi phục địa vị, nếu không từ nay về sau sẽ khó mà nói. Đàm Quảng Hồng hiểu rằng gã không có hy vọng gì để ở lại Tập đoàn Tứ Ngưu, càng cảm thấy bực bội thêm.
Mặc kệ Đàm Quảng Hồng biết thế, hiện tại gã đang ở đầu gió ngọn sóng, về nhà tĩnh dưỡng một thời gian, cũng là sách lược bình thường xử lý khiêm tốn, là biện pháp ổn thỏa nhất cho giai đoạn này. Nhưng gã phải có được một câu hứa hẹn của Phó Tiên Phong hoặc Dương Quốc Anh, bởi vì gã cũng không có lộ ra bất cứ bí mật buôn bán gì của Tập đoàn Tứ Ngưu với Cục công an thành phố và Phòng công an Quận, đem cái chết của Tiếu Lão Tuyền cũng che dấu được rất tốt, có thể nói vì tập đoàn cúc cung tận tụy, một mình gánh vác toàn bộ tội danh, gã cần chính là tập đoàn cho gã một câu an ủi, một hứa hẹn, một hy vọng.
Phó Tiên Phong còn đỡ một chút, nhiều ít an ủi vài câu. Còn lúc gặp mặt Dương Quốc Anh, thì không hề được quan tâm cũng chẳng để ý tới tiền đồ và sự ủy khuất của hắn, một chút cũng không để vào trong lòng, làm cho gã hoàn toàn cảm thấy cực kỳ bất mãn, cho rằng tập đoàn bạc đãi mình.
Đàm Quảng Hồng mặt ngoài là ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng làm sao mà nhàn nhã nghỉ ngơi cho được? Gã vô cùng chú ý việc của tập đoàn, e sợ sau một cuộc hội nghị, gã sẽ bị người ta hất cẳng. Cũng may, còn tạm thời giữ lại vị trí phó tổng của gã, tuy nhiên công việc của gã đã do phó tổng khác tạm thời quản lý, cũng làm gã yên tâm không ít, liền an tâm chờ đợi một ngày khôi phục địa vị.
Đồng thời, Đàm Quảng Hồng cũng vô cùng căm hận Tiếu Lão Tuyền, chết đẹp không bằng sống vô ích, đã nhiều tuổi rồi, còn giống như thanh niên chơi trò nhảy sông tự sát, thật sự là ăn no rửng mỡ. Hiện tại thì tốt rồi, người thì đã chết, lại làm cho bốn phương bất an, mẹ nó, ngươi không chết tử tế được đâu!
Đàm Quảng Hồng được thả ra không lâu, vụ án cái chết của Tiếu Lão Tuyền kết thúc, cảnh sát vừa không công bố ra ngoài, cũng không có thông báo tin tức truyền thông, chỉ như vụ án hình sự bình thường chấm dứt. Hai ngày sau, Tiếu Lão Tuyền được hoả táng. Một lão nhân nghèo khổ đã đi hết cuộc đời bình thường, sắp chết, cũng không có bao nhiêu người biết ông vì sao mà chết, có phải chết có ý nghĩa hay không.
Tiếu Ba và Tiếu lệ khóc đến mức chết đi sống lại, Hạ Tưởng tuy rằng biết Tiếu Lão Tuyền sẽ không oan uổng, sẽ chờ thời cơ chín muồi, sẽ đem quả bom Tứ Ngưu dẫn nổ, có thể cứu hạnh phúc vô số gia đình. Tuy rằng không phải sống quang vinh, ít nhất ở trong sự cảm nhận của hắn, cũng coi như là cái chết vĩ đại rồi. Chỉ là có một số chuyện vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể an ủi Tiếu Ba và Tiếu Lệ, tận khả năng sắp xếp cho bọn họ một công việc tốt.
Tiếu Ba và Tiếu Lệ đều nghỉ việc ở Tập đoàn Tứ Ngưu, tiền kiếm được dù nhiều hơn, đi làm ở nơi đã ép chết phụ thân bọn họ, lương tâm không thanh thản!
Tiếu Ba và Tiếu Lệ đều tới nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì đi làm, Nghiêm Tiểu Thì cho bọn hắn vị trí không tồi, và đưa ra mức lương khá cao 3000 tệ, bởi vì cái chết của Tiếu Lão Tuyền, gián tiếp hóa giải áp lực và phỉ báng của Tập đoàn Tứ Ngưu với nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì —— Tập đoàn Tứ Ngưu lấy nước ô nhiễm để nhằm vào nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì chỉ trích, sau khi Đàm Quảng Hồng bị giam, lập tức lặng yên không một tiếng động. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nghiêm Tiểu Thì cũng từ vụ án Tiếu Lão Tuyền nhìn ra manh mối, cũng mơ hồ nghe nói số bò chết của Tập đoàn Tứ Ngưu là bởi vì bọn họ đã cho chất gì đó vào thức ăn của bò, bọn họ làm không tốt lại còn muốn đem nước bẩn tạt vào người khác, cô quá tức giận, liền gọi điện thoại trực tiếp cho Phạm Duệ Hằng, yêu cầu trả lại nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì một sự công bằng.
Nhưng Phạm Duệ Hằng không có ý muốn ra mặt cho nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, còn khuyên bảo Nghiêm Tiểu Thì không cần nói nhiều, chuyện này cũng đã trôi qua, không cần nhắc lại:
- Tập đoàn Tứ Ngưu, trong tỉnh cũng nể mặt đôi phần, nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì của cháu chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, sự tình có thể giải quyết yên ổn là được rồi, không cần nhiều chuyện nữa...
Nghiêm Tiểu Thì quá tức giận:
- Hừ, lập trường của Chủ tịch tỉnh là Tập đoàn Tứ Ngưu cố ý ức hiếp người khác. Từ góc độ là dượng mà thấy cháu gái bị oan khuất dượng lại không quan tâm, cháu tìm dì kể oan vậy.
Phạm Duệ Hằng bất đắc dĩ mà cười, tắt điện thoại. Quả thật ông cũng không chiếu cố nhiều cho Nghiêm Tiểu Thì, cũng là do ông khá là giữ gìn danh dự, giữ mình trong sạch, làm việc luôn kín đáo một ít, không để người khác bắt được nhược điểm. Về phương diện khác, vợ ông chính là cô ruột của Nghiêm Tiểu Thì, vốn không hay hỏi đến chuyện chính trị, cũng rất ít khi bởi vì việc vặt vãnh của người trong nhà mà mở miệng xin ông, cho nên ông mới có thể ít quan tâm tới Nghiêm Tiểu Thì mà vẫn ổn định hậu phương.
Nghiêm Tiểu Thì cũng chỉ là nói thế thôi, sẽ không đi nhờ cô, mà là đến chỗ Hạ Tưởng nhờ cứu trợ. Không ngờ Hạ Tưởng cũng là giống Phạm Duệ Hằng, khuyên Nghiêm Tiểu Thì không cần tính toán chi li, chuyện đã qua rồi, an tâm làm tốt việc phát triển nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì mới là đúng.
Nghiêm Tiểu Thì làm nũng với Phạm Duệ Hằng, với Hạ Tưởng chính là tranh luận, tức giận đến phát cười:
- Anh sao lại giống dượng của tôi vậy, nói chuyện là giở giọng hừ hừ ha ha? Ngay cả dượng là Chủ tịch tỉnh cũng không làm gì được Tập đoàn Tứ Ngưu, anh chỉ là một Bí thư Quận ủy, càng phải thoái nhượng ba phần? Được rồi, không miễn cưỡng anh. Các người làm cán bộ thì chia cấp bậc lớn nhỏ, nhưng thói quan liêu lại chẳng phân chia lớn nhỏ, đều giống nhau hết.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, không có phản bác sự chỉ trích của Nghiêm Tiểu Thì. Hiện tại không phải lúc so đo việc nhỏ này với Tập đoàn Tứ Ngưu, Hạ Tưởng muốn làm nổ thành công quả bom Tứ Ngưu mà không liên lụy tới mình, sẽ làm ra bộ dáng không quan tâm, chính là biết rõ tình hình Tập đoàn Tứ Ngưu cố ý hãm hại nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì nhưng mặc kệ, là muốn để bên ngoài nghĩ hắn cũng sợ hãi Tập đoàn Tứ Ngưu, không dám hướng Tập đoàn Tứ Ngưu đòi lại công đạo.
Đòi lại công bằng có nhiều cách, không nhất định phải lý lẽ hùng hồn mà tìm tới tận cửa, hùng hổ lý luận cạnh tranh với đối phương, làm đối phương á khẩu không trả lời được mới là đúng, bởi vì nhiều lúc, trốn ở sau lưng chỉ huy hành động, nhìn đối phương bị vùi lấp trong sóng triều dâng, cũng là một loại thắng lợi.
Hai quân gặp nhau, người mạnh thắng, là thắng lợi. Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở cách ngàn dặm, cũng là thắng lợi. Hạ Tưởng muốn hiệu quả chính là ẩn sâu thân và danh, chỉ để ý châm mồi lửa, không để cho người khác biết hắn là ai.
Cuối tháng 8, trật tự ở quận Hạ Mã được khôi phục, tất cả ngăn nắp có thứ tự, giá nhà tăng theo xu thế ổn định, đâu vào chỗ đó, các công ty lại nắm giữ các khu chung cư, không có ai dám chủ động khơi mào chuyện gì, vết xe đổ ngay ở trước mắt, người tiêu thụ không rõ ràng lắm, bọn họ thì đều rõ ràng chuyện này, Nguyên Minh Lượng thảm bại tổn thất có bao nhiêu thê thảm và nghiêm trọng, ai cũng không dám lại đi làm thử một lần, để đem triển vọng tốt đẹp trước mắt hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Chủ yếu cũng là Tập đoàn Đạt Tài và Tập đoàn Viễn Cảnh hai hạng mục lớn đã bắt đầu động thổ, lấy thực lực hùng mạnh và lực kêu gọi đem giá nhà quận Hạ Mã ổn định ở một mức hợp lý, Triệu Khang và Trịnh Nghị vốn luôn luôn thích quấy rối cũng đột nhiên thành thật rất nhiều, ngoan ngoãn mà đem giá cả định theo mức trung bình, không bao giờ dám phát biểu lời gì mang tính kích động để đảo loạn thị trường.
Hạ Tưởng hàng ngày cũng đi làm tan ca, dường như từ khi Nguyên Minh Lượng rời đi, quận Hạ Mã thật sự hoàn toàn tiến vào thời kì hòa bình, mà vấn đề Tập đoàn Tứ Ngưu cùng với cái chết của Tiếu Lão Tuyền, đã theo gió cuốn đi xa, phiêu đãng tới một chân trời không biết tên, bị người ta quên đi không còn một chút gì.
Thực ra đối với cái chết của Tiếu Lão Tuyền, Hạ Tưởng vẫn ghi nhớ trong lòng, không dám quên. Tiếu Lão Tuyền và vô số dân nghèo thuộc tầng thấp nhất của xã hội đều giống nhau, lương thiện, yếu đuối, nhưng lương tâm chưa mất đi, muốn phản kháng, lại bị một tầng mạng lưới quan hệ bao phủ, vô lực phá tan cái lưới khổng lồ của ích lợi tập thể, cuối cùng chỉ có thể lấy cái chết để liều mạng.
Cho dù là chết, cũng không chắc có thể dũng cảm giống như cá mà làm thành cá chết lưới rách, bởi vì có thể người đã chết rồi, nếu gặp không được người thích hợp để minh oan, có lẽ còn là chết vô ích. Chết vô ích, người chết vì oan khuất rất nhiều, nếu không phải gặp được Hạ Tưởng, Tiếu Lão Tuyền cũng chỉ có thể ôm nỗi hận xuống suối vàng.
Tuy nhiên cho dù gặp được Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể chọn phương pháp phức tạp mà mờ mịt để đạt tới mục đích, đối mặt Tập đoàn Tứ Ngưu mạnh mẽ, cứng rắn, hắn cũng cảm thấy bất lực, tất cả mọi người sẽ bảo vệ Tập đoàn Tứ Ngưu, không chỉ là Phó Tiên Phong, hắn chỉ có một mình không chọi được nổi một tòa núi lớn.
Cứ việc con đường phía trước dài dằng dặc mà hiểm trở, Hạ Tưởng lại tin dựa vào trí tuệ và bố cục khéo léo của hắn, có thể trước khi mùa thu đến, đem nổ quả bom Tứ Ngưu mà không ai biết, cho Tiếu Lão Tuyền một công đạo, cho Phó Tiên Phong một giáo huấn, để Đàm Quảng Hồng đau khổ, cũng đem chuyện "Melamine" nổi danh ở về sau bị bóp chết ở trong nôi.
Kỳ thật lúc lựa chọn giữa hạnh phúc của vô số gia đình và tiền đồ của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng không chút do dự lựa chọn cái đầu tiên. Hắn rõ ràng, nếu hắn không khống chế Tứ Ngưu bây giờ, đợi đến một ngày xảy ra chuyện, thì so với uy lực cho nổ bây giờ sẽ gia tăng vô số lần, bởi vì đã tử vong vô số trẻ con, hủy diệt hạnh phúc vô số gia đình. Phó Tiên Phong tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo tương ứng, ngay tại chỗ miễn chức là còn nhẹ.
Nhưng lấy hạnh phúc vô số gia đình để làm cái giá đổi lấy sự vùi trong cát cho con đường làm quan của Phó Tiên Phong, thì cái giá phải trả rất đắt, cũng quá trầm trọng, dù hắn rất muốn để Phó Tiên Phong mất chức. Đều là người trong gia tộc, Phó Tiên Phong so với Khâu Tự Phong, Mai Thái Bình kém quá xa, đối nhân xử thế có rất nhiều chỗ làm cho người ta thấy trơ trẽn, nhưng so sánh với hạnh phúc của vạn gia đình, Hạ Tưởng vẫn tình nguyện làm nổ quả bom Tứ Ngưu trước, mà hắn cũng rõ ràng, lấy tình thế trước mắt phán đoán, sau khi quả bom Tứ Ngưu nổ, Phó Tiên Phong khả năng sẽ không bị liên lụy, nhiều lắm sẽ bị Tỉnh ủy giáo huấn một chút, thậm chí còn có khả năng không bị làm sao.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng không có dự đoán được chính là, không lâu sau bất ngờ xảy ra một biến cố, làm cho sự việc xuất hiện một sự sai lệch rất lớn không thể đoán trước!
Sau khi ổn định quận Hạ Mã và trật tự thị trường, Nguyên Minh Lượng ảm đạm chật vật rời khỏi quận Hạ Mã, Tập đoàn Tứ Ngưu đầu voi đuôi chuột, hùng hổ muốn tìm nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì gây phiền toái, lại đột nhiên không làm gì nữa, từng có tin đồn Hạ Tưởng làm Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh tức giận, còn có người đồn đại nói là Hạ Tưởng sẽ bị bắt, không ngờ tin đồn qua đi, Hạ Tưởng vẫn vững vàng mà ngồi trên ngai vàng của người số một ở quận Hạ Mã, vì thế ở quận Hạ Mã, các loại lời đồn đại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cho dù tất cả mọi người biết Bí thư Hạ không phải một người tính toán chi li, không giống một số nhân vật số một có lòng dạ hẹp hòi nhỏ nhen, muốn truy trá là ai rải lời đồn, nhưng tất cả mọi người là người trong quan trường, biết đạo lý nói nhiều là thiệt.
Hạ Tưởng vẫn là nhân vật số một quận Hạ Mã, sau khi lòng người ổn định, sẽ luôn có người hiểu chuyện đến chỗ Bí thư để báo cáo, hiện tại ai còn nói hươu nói vượn, không phải tự mình tìm phiền phức sao? Quận Hạ Mã lập tức khôi phục không khí khẩn trương, mỗi người đều cố gắng làm việc, chẳng những rất trật tự, hơn nữa quyền uy của Hạ Tưởng tiến thêm một bước tăng mạnh.
Bởi vì Lý Hàm vô cùng thức thời mà kiềm chế rất nhiều, chẳng những khi đi đường khí thế ảm đạm đi nhiều, còn là dù sự việc lớn nhỏ đều đến Hạ Tưởng xin chỉ thị, hoàn toàn trở về thái độ của một Chủ tịch quận nên có, thậm chí thái độ so với nhân vật số hai bình thường càng khiêm tốn lễ phép, càng giọng điệu mềm mỏng. Người sáng suốt đều nhìn ra được, Lý Hàm đã nhận thua.
Không thừa nhận đã thua là không được, sau khi trải qua một loạt sự kiện, Lý Hàm đã thấy rõ tình thế, Phó Tiên Phong thân là Thị trưởng cũng bại vì Hạ Tưởng, ở trong quá trình Thương mại Trường Cơ thất bại thảm hại, Thị trưởng của một thành phố cũng bó tay không làm gì được, bị Hạ Tưởng đánh cho liên tiếp, gã chỉ là Chủ tịch quận, ở trước mặt Hạ Tưởng vừa không có ưu thế về cấp bậc, lại không có chỗ hơn người về trí tuệ chính trị, đấu với Hạ Tưởng kiểu gì? Hiện tại ngay cả Phó Tiên Phong đều lặng lẽ làm việc, gã còn ở trước mặt Hạ Tưởng cố làm ra vẻ để làm gì?
Đè không được lại đấu không lại, Lý Hàm cũng chỉ cụp đuôi làm người cho tốt, huống chi trong quá trình giao tiếp với Phó Tiên Phong gã cũng hiểu một điều, Phó Tiên Phong đối nhân xử thế có nhiều chỗ không ai ưa, mấu chốt là lúc không đáng tin cậy, theo sát gã, lúc hữu dụng thì còn tốt, còn đã vô dụng sẽ bị một cước đá văng ra.
Lý Hàm liền quyết định từ nay về sau làm người thành thật, cần cù và thật thà làm việc, tranh thủ mượn gió xuân đang bay vút lên của kinh tế quận Hạ Mã, phối hợp công việc với Hạ Tưởng cho tốt, lấy được chiến tích, sau đó thuận lợi lên làm Bí thư Quận ủy, rồi về sau, tiến vào danh sách Giám đốc sở, cũng coi như có chút thành tựu rồi.
Lý Hàm tỏ vẻ cúi đầu với Hạ Tưởng, bè phái của Lý Hàm tự nhiên cũng khiêm tốn làm việc, quận Hạ Mã tiến nhập thời kỳ phát triển yên bình trước nay chưa có.
Hạ Tưởng cũng là trong lòng an tâm.
Đầu tháng 9, lúc mời dự họp toàn thể hội nghị, Hạ Tưởng đưa ra 3 điểm ý kiến về phát triển kinh tế quận Hạ Mã sau này, một là tiếp tục ổn định giá nhà, duy trì trật tự thị trường tốt đẹp hiện có, đả kích hành vi vốn nổi của bất kỳ sự đầu cơ nhà đất nào. Hai là nhanh chóng đưa ra kỹ thuật sản xuất công nghiệp hiên đại. Ba là phát triển lấy sông Hạ Mã làm đầu để thu hút khách du lịch, thực thi kế hoạch giai đoạn thứ hai khôi phục quận Hạ Mã.
Sông Hạ Mã vào cuối tháng 7 toàn tuyến đã thông nước, vừa thông nước xong, hai bờ sông đã bắt đầu dựng lên bến tàu du thuyền, hiện ra một cảnh tượng xây dựng với khí thế ngất trời.
Lúc toàn tuyến thông nước, Diệp Thạch Sinh đích thân tới để tham dự lễ cắt băng thông nước, chấn động một thời. Sau khi thông thủy, Hạ Tưởng cũng ngồi thuyền đi trên sông Hạ Mã một vòng, có được nhận thức sâu nhất chính là, sông Hạ Mã nước mênh mông cuồn cuộn, quả thật có một hình ảnh của một con sông nhỏ, tuy rằng sông nhỏ chỉ hơn 100 km, nhưng mặt nước mênh mông, cũng đem lại sự mát mẻ dễ chịu cho nơi ít mưa thiếu nước như thành phố Yến.
Tuy nhiên hai bờ sông, không ít nơi hoang vắng, không phải núi hoang thì là đất hoang, nhưng giá trị phát triển cũng thật lớn. Tin tưởng cùng theo với sự thông thủy toàn tuyến của sông Hạ Mã, ở tương lai không xa, sẽ hình thành một dải kinh tế trải dài 100 km hai bờ sông, tạo ra được nhiều việc làm và nhu cầu dịch vụ cho mọi người.
Hạ Tưởng đứng ở trong văn phòng, nhìn về nơi xa xa hai bên sông Hạ Mã, công viên nước của Tập đoàn Viễn Cảnh đang thi công trong khí thế hừng hực, náo nhiệt và ồn ào đập vào trước mắt, khiến tâm tình của hắn rất vui vẻ thoải mái.
Có lẽ, trước khi đợi thời cơ cuối cùng đến, có thể có một khoảng thời gian thả lỏng, Hạ Tưởng hơi duỗi duỗi người, đang nghĩ hết giờ thì về nhà, điện thoại lại ngoài ý muốn vang lên.
Điện thoại kêu trước lúc tan tầm thường không có chính sự gì, không phải mời ăn cơm, thì là tặng quà, tâm trạng Hạ Tưởng hôm nay không tồi, không muốn tiếp. Quay đầu nhìn thoáng qua số điện thoại, cảm thấy hơi quen thuộc, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Bởi vì hắn ý thức được một trùng hợp phi thường thú vị, số điện thoại đúng là của Vệ Tân.
Trước đây Vệ Tân dùng không phải số di động, là số truyenfull.vn. Sau khi cô quen biết hắn, vì hắn mới đổi sang di động, hơn nữa còn cùng hắn làm một cặp số tình nhân. Kiếp này Vệ Tân vẫn dùng là di động, hắn cũng lưu trong điện thoại di động, nhưng hôm nay điện thoại gọi tới không phải số ban đầu, mà là số tình nhân với hắn ở kiếp sau.
Thời gian không gian thay đổi rồi, nhưng có một số việc vẫn có quán tính rất lớn, vẫn chưa thay đổi. Làm sao kiếp này Vệ Tân lại cố tình lựa chọn dãy số này?
Hạ Tưởng kinh ngạc rất nhiều, vẫn là nghe điện thoại, bên trong truyền đến tiếng nói dịu dàng hơi khàn khàn của Vệ Tân: