Cổ Hướng Quốc phát biểu xong, dựa theo trình tự vốn nên là Hạ Tưởng thân làm Phó thị trưởng thường trực lên tiếng, không ngờ Đồ Quân giành nói trước:
- Phó thị trưởng Hạ trước kia khi đảm nhiệm Phó chủ tịch huyện và Chủ tịch quận, Bí thư Quận ủy, rất giỏi giao tiếp cùng các nhà đầu tư, hơn nữa tôi cũng nghe nói Phó thị trưởng Hạ có rất nhiều biện pháp, dự án khu Đại Học hiện tại vẫn trì trệ không tiến, Phó thị trưởng Hạ, có nên nghĩ biện pháp thay chính phủ phân ưu hay không?
Lời nói của Đồ Quân rất không có đạo lý, cô không phải Thị trưởng, không có tư cách khoa tay múa chân đối với công tác của Hạ Tưởng. Cô cũng không phải Thiệu Đinh, không thể tự chủ trương đem chuyện trong công tác của Thiệu Đinh đẩy lên người Hạ Tưởng. Hơn nữa càng nói càng mơ hồ không rõ, Hạ Tưởng thật sự kéo đầu tư đến, công lao tính vào ai?
Cho dù Hạ Tưởng chí công vô tư không cần chiến tích, cũng không thể đi nhúng tay vào việc phân công quản lý của Thiệu Đinh, hắn là Phó thị trưởng thường trực, nhưng không phải là Thị trưởng, không thể tùy ý điều chỉnh phân công của các Phó thị trưởng.
Dù là Thị trưởng muốn điều chỉnh phân công của Phó thị trưởng, cũng phải mời dự họp hội nghị thường vụ tiến hành hiệp thương.
Đồ Quân lặp đi lặp lại nhiều lần mà làm khó hắn, Hạ Tưởng dù là tượng đất, cũng phải tức giận ba phần:
- Phó thị trưởng Đồ, sự tình Phó thị trưởng Thiệu phân công quản lý, tôi chen ngang cũng không tốt đúng không? Sự tình tôi phân công quản lý cũng rất nhiều, còn bận đến mù đầu. Nếu Phó thị trưởng Đồ có rảnh, cũng có thể giúp Phó thị trưởng Thiệu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nếu Phó thị trưởng Thiệu đồng ý, và Thị trưởng Cổ cũng gật đầu.
Ngụ ý là, đương sự không lên tiếng, nhân vật số một không mở miệng, cô không có tư cách nói ba xàm bá láp.
Hạ Tưởng đoán đúng rồi, Đồ Quân chính là trước sau nhìn hắn không vừa mắt, cho rằng hắn xuất hiện vô cớ, đoạt mất ngai vàng Phó thị trưởng thường trực vốn thuộc về cô ta.
Dựa theo kinh nghiệm lý lịch mà nói, Đồ Quân cũng quả thật nên tiến dần lên thành Phó thị trưởng thường trực, đang lúc cô một lòng chờ mong Tỉnh ủy đề danh, tin tức đợi được lại là Hạ Tưởng trực tiếp nhảy dù xuống đây, ngồi vào ngai vàng Phó thị trưởng thường trực, khiến nguyện vọng của cô thất bại.
Mấu chốt là, Hạ Tưởng còn trẻ hơn cô ước chừng tới mười mấy tuổi, khiến cho tâm lý cô cực kỳ không cân bằng. Mặc dù nhiều năm làm quan cũng tạo thành sự tinh ranh ở cô, nếu Hạ Tưởng có đủ khiêm tốn, ở trước mặt cô cũng đủ khiêm tốn cung kính, xem cô ta là tiền bối còn đỡ, không ngờ Hạ Tưởng tuy rằng không phải là ra vẻ ta đây, nhưng vẫn luôn có một thần thái bình tĩnh tự nhiên, đối với cô ấy không lạnh không nóng, không đến mức kiêu căng ở trước mặt cô, nhưng tuyệt đối không thể nói là cung kính, khiến cho bất mãn trong lòng cô càng ngày càng nhiều.
Lại thêm Hạ Tưởng ở trên kỹ thuật biến đổi gien mở rộng kiên định lập trường phản đối, Đồ Quân liền cảm thấy nên phải gõ cho Hạ Tưởng vài cái, hơn nữa cô cũng được hai bên Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần ngầm thừa nhận, liền to gan lên, không làm Hạ Tưởng khó chịu không chịu được.
Bị Hạ Tưởng trả lại một câu, Đồ Quân không giận ngược lại còn cười:
- Tôi cũng đã trao đổi với Thị trưởng Cổ, Phó thị trưởng Thiệu, họ đều cảm thấy là biện pháp tốt.
Sao thế, cùng nhau bắt buộc hắn? Hạ Tưởng sắc mặt không thay đổi, lần lượt liếc mắt nhìn Cổ Hướng Quốc và Thiệu Đinh một cái.
Cổ Hướng Quốc vẻ mặt bình tĩnh, đưa ra quyền uy của Thị trưởng:
- Đồng chí Hạ Tưởng trẻ trung khoẻ mạnh, nếu có quan hệ có nguồn vốn, vì Ủy ban nhân dân thành phố phân ưu cũng là điều nên làm, nếu có thể kéo đầu tư đến, tôi sẽ hướng Bí thư Thành ủy Ngả vì cậu mừng công.
Thiệu Đinh phỏng chừng cũng đã có được ám chỉ nào đó, y vẫn vẻ mặt ý cười:
- Khu Đại Học hoang phế đã hơn một năm, vẫn không có tiến triển gì, rất khiến người ta đau đầu. Nếu Phó thị trưởng Hạ có năng lực, tôi thật sự nguyện ý đem dự án khu Đại Học giao cho anh...
Tốt thôi, ba người liên kết dùng lời nói bắt bẻ hắn, có phải là muốn hắn không tiếp lời được? Khu Đại Học trước mắt là một cục diện rối rắm là không giả, Hạ Tưởng cũng biết rõ, hai ba năm sau sẽ có tài chính nước ngoài rót vào, khu Đại Học chết đi sống lại, trở thành hạng mục điển hình thu hút đầu tư thành công nhất của thành phố Lang.
Về công mà nói, hắn tiếp nhận dự án khu Đại Học cũng không có gì, hắn có năng lực cũng nắm chắc sẽ đem khu Đại Học xây dựng tốt hơn. Nhưng theo góc độ đấu tranh chính trị suy xét, nếu hắn dễ dàng đi vào khuôn khổ, không cò kè mặc cả liền lập tức đáp ứng, người khác sẽ cho rằng hắn dễ bắt nạt, về sau không chừng hạng mục rách nát gì đều sẽ ném cho hắn, thì hắn trở thành trạm thu mua phế phẩm rồi.
Sự tình trên chính trị, phải chú ý sách lược, nếu không cuối cùng khẳng định sẽ rơi vào một kết cục tốn sức không được gì. Hơn nữa nói thật, ba người chèn ép hắn, cùng một giuộc, khẳng định còn có toan tính như ý tinh ranh hơn, chính là muốn để khu Đại Học kéo hắn xuống bùn, thu hút hết toàn bộ tinh lực của hắn, khiến hắn không thể phân thần ứng đối với việc mở rộng kỹ thuật biến đổi gien trước mắt mà tạo thành đối kháng.
Chủ ý là ý kiến hay, đáng tiếc chính là, Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, thủ đoạn của hắn ùn ùn, làm người ta khó lòng phòng bị, Cổ Hướng Quốc cũng được, Đồ Quân cũng được, cho rằng có thể tùy tiện đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, rất xin lỗi, bọn họ đã đánh sai chủ ý rồi!
- …
Hạ Tưởng cúi đầu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười vô hại với cả người lẫn vật, dường như không biết là một cái hố to, không ngờ đồng ý,
- Nếu Thị trưởng Cổ, Phó thị trưởng Đồ còn có Phó thị trưởng Thiệu đều tín nhiệm tôi như vậy, đồng ý giao thêm trọng trách cho tôi, tôi cũng sẽ đồng ý. Tuy nhiên, tôi còn có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Cổ Hướng Quốc và Đồ Quân gần như là đồng thanh nói, hai người liếc nhau, đều nhìn ra niềm vui bất ngờ và bất an trong mắt đối phương, niềm vui bất ngờ chính là không ngờ Hạ Tưởng dễ dàng bị lừa như vậy, bất an chính là, nếu chẳng may Hạ Tưởng đưa ra điều kiện gây khó dễ, rốt cuộc là đáp ứng hay là cự tuyệt?
Không ngờ câu trả lời của Hạ Tưởng khiến tất cả mọi người đều chấn động, vẻ mặt hắn nghiêm túc, gằn từng tiếng nói:
- Tôi muốn Phó thị trưởng Đồ xin lỗi tôi!
Đồ Quân vừa nghe, lập tức điên lên:
- Phó thị trưởng Hạ, không nên khinh người quá đáng, tôi có chỗ nào đắc tội anh, dựa vào cái gì để xin lỗi anh? Anh đừng ở đó cố tình gây sự!
- Hội nghị công việc bí thư lần trước, Phó thị trưởng Đồ ngồi ở vị trí vốn thuộc về tôi, là đối với tôi không tôn kính, hy vọng Phó thị trưởng Đồ nói với tôi một tiếng xin lỗi.
Hạ Tưởng nhìn thẳng vào hai mắt của Đồ Quân, vẻ mặt cười yếu ớt, dường như là đang nói giỡn, lại dường như là rất thật, làm cho người ta sờ không thấu ý đồ thật sự của hắn, càng làm cho Đồ Quân dở khóc dở cười.
Hạ Tưởng thật sự so đo chút việc nhỏ này, hay là có ám chỉ khác? Thận trọng suy nghĩ, cũng không thể xem như việc nhỏ, trên quan trường đều chú ý việc xếp hạng, tuy rằng là hư danh, nhưng ai cũng sẽ thích xếp ở phía trước. Hạ Tưởng cũng có ý tứ, nhặt cái cục diện rối rắm, còn muốn mượn cớ làm khó cô, hắn rốt cuộc là giả bộ thông minh hay là khờ khạo thật?
Nhưng Hạ Tưởng làm khó dễ lại đúng mực đúng chuẩn, nếu Đồ Quân không chịu bỏ sĩ diện đi xin lỗi, Hạ Tưởng thật sự cự tuyệt, cũng là thất sách.
Thôi vậy, có duỗi có co mới có thể được trọng dụng lâu dài, ánh mắt Đồ Quân cùng Cổ Hướng Quốc có chút giao lưu, thấy trong ánh mắt Cổ Hướng Quốc cũng có ý tán thành, cô liền cắn răng một cái, kiên trì nói:
- Rất xin lỗi, Phó thị trưởng Hạ, là tôi không chú ý tới chi tiết, tôi xin lỗi anh.
Hạ Tưởng mượn cớ bức ép Đồ Quân cúi đầu, một vì hả cơn giận, không thể để Cổ Hướng Quốc và Đồ Quân quá đắc ý, hai là cũng muốn cố ý bố cục mê trận, khiến hai người cho rằng hắn không thông minh cho lắm.
Giữa hư và thật, ai biết hắn một sáng một tối mà ra tay, cái nào là thật cái nào là giả?
Đồ Quân vừa nhận lỗi, Hạ Tưởng liền rộng lượng mà phất tay:
- Không có gì, không có gì, Phó thị trưởng Đồ khách khí rồi, lần sau chú ý là được. Cũng may là tôi tuổi trẻ còn dễ nói chuyện, đổi lại là đồng chí lão thành, thế nào cũng phê bình cô một trận.
Một câu thiếu chút nữa khiến Đồ Quân tức ói máu, không ngờ cũng có mặt chơi xỏ.
Hội nghị hình thành quyết nghị, dự án thu hút đầu tư khu Đại Học cùng với công tác phê duyệt hành chính, toàn bộ do Hạ Tưởng phụ trách.
Thời điểm tan họp, Hạ Tưởng cố ý đi phía sau Cổ Hướng Quốc, làm bộ như mới nhớ ra, hỏi một câu:
- Thị trưởng Cổ, tôi cảm thấy lái xe Dương Bân dùng không được cho lắm, có thể đổi một người khác hay không?
Cổ Hướng Quốc sửng sốt, Hạ Tưởng thừa cơ sự tình khu Đại Học lại đưa ra điều kiện, là thấy Dương Bân không vừa mắt? Ông ta hiện tại hơi phản ứng quá độ đối với Hạ Tưởng, cứ cảm thấy Hạ Tưởng sau vẻ mặt tươi cười, dường như không cẩn thận sẽ lại có thêm phiền toái gì đó lòi ra.
Hơi trầm ngâm, Cổ Hướng Quốc vẫn nói:
- Chút việc nhỏ này, cậu trực tiếp cùng ban tài xế nói một tiếng là được, cũng có thể cho Thang Hóa Lai đi xử lý.
Sau khi đợi Hạ Tưởng đi xa, Cổ Hướng Quốc trong lòng tức giận, Hạ Tưởng hẳn là không biết quan hệ giữa Dương Bân và ông ta, Dương Bân vẫn luôn tác phong nghiêm túc, sao lại không được yêu thích, bị người ta đổi đi? Đúng là nên nói gã một chút, đừng cả ngày chỉ cà lơ phất phơ.
Khi Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, đã tới thời gian tan tầm. Hắn lắc đầu cười, sự tình hôm nay coi như thuận lợi, có chút trắc trở cũng có chút thú vị. Khu Đại Học vào trong tay hắn cũng tốt, ít nhất hắn có thể lợi dụng ưu thế của hắn, làm ra một chút thành tích, cũng coi như vì nhân dân thành phố Lang làm một ít cống hiến.
Có chút ức hiếp Đồ Quân một lần, nhưng chỉ là món khai vị mà thôi, trò hay còn ở phía sau. Mà đổi Dương Bân, là bước đầu tiên hắn muốn đụng Dương Bân, vì để không cho người ta hoài nghi tới hắn.
Dọn tảng đá đi, mới dễ múa búa lớn. Nếu không vừa nện búa xuống, đá văng tùm lum, làm mình bị thương cũng không hay.
Lý Tài Nguyên không ở văn phòng, khẳng định là đi ra ngoài làm việc, chỉ chốc lát sau điện thoại vang lên, là Lý Tài Nguyên hướng hắn báo cáo tiến triển. Hạ Tưởng sau khi nghe xong, không hề phát biểu bất cứ cái nhìn gì, chỉ nói một câu:
- Tôi biết rồi.
Không có ý kiến chính là ý ngầm thừa nhận, Lý Tài Nguyên khẳng định trong lòng biết rõ ràng.
Buổi tối trở lại khu nhà ở của ủy viên thường vụ, mở máy tính ra, thì nhận được tư liệu chi tiết có liên quan đến biến đổi gien do Vệ Tân gởi đến. Cùng tư liệu chi tiết gởi đến còn có tái bút của Vệ Tân: "Tính qua một thời gian nữa sẽ tới thành phố Lang khảo sát thị trường, không biết là có hoan nghênh hay không?"
Chỉ có thể là hoan nghênh thôi, Hạ Tưởng lắc đầu, sau khi trả lời email, đang chuẩn bị ngủ, di động lại vang, vừa nhìn là dãy số của thủ đô, hơi sửng sốt không nhớ được là ai, liền nhận nghe.
- Anh Hạ, sáng mai em đến thành phố Lang, có đến nhà ga đón em hay không, anh xem mà làm, em không miễn cưỡng.
Tống Nhất Phàm vẫn luôn dịu dàng vừa bắt đầu thì đã nhanh mồm nhanh miệng đưa ra một việc khó cho hắn, sau đó cũng không chờ hắn trả lời, liền ngắt điện thoại.
Hạ tưởng coi lại lịch mới biết được quá mơ hồ, ngày mai là thứ Bảy.
Ngày hôm sau dậy từ sớm, Hạ Tưởng đầu tiên là gọi đi vài cuộc điện thoại, sau đó liền lái xe tới nhà ga đón Tống Nhất Phàm.
Lại ra thật đúng là đã mấy tháng không gặp Tống Nhất Phàm rồi, khi Hạ Tưởng tới nhà ga, liếc mắt một cái liền thấy cô bé duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa nhà ga —— chiều cao hơi cao lên một chút, có vẻ đùi càng thon dài một tí, eo nhỏ mông to, trước ngực đã không ngượng ngùng mà hàm súc cao ngất, còn đầy đặn mà mạnh dạn sôi nổi hơn.
Vô tình, Tống Nhất Phàm đã không còn là cô em gái nghịch ngợm tinh ranh trong mắt Hạ Tưởng nữa, cô đã trưởng thành, đứng thẳng trong đám người, như hạc giữa bầy gà, đã mơ hồ có khí chất của riêng mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khí chất của Tống Nhất Phàm vừa không lạnh lùng, cao ngạo hờ hững, cũng không phải là thuần khiết ôn hoà như con gái nhà bên cạnh, cô đứng trong đám người, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhẹ nhàng, như một cành hoa lan quý phái mà độc lập, màu trắng tinh khiết.
Người qua đường đi ngang qua người cô, có người ngưỡng mộ, có người chú mắt nhìn, lại không có người dám đến gần. Tống Nhất Phàm, vẻ đẹp của cô khiến người ta không thể tâm sinh tà niệm, đều kính trọng và giữ khoảng cách đối với cô ấy.
Chỉ có điều trong nháy mắt khi cô nhìn thấy Hạ Tưởng, nét thiêng liêng và trong sạch của vẻ mặt toàn bộ biến mất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập uất ức và bất mãn, vốn định đứng bất động, nhưng lại kiềm chế không được kích động trong lòng, chủ động chạy tới, ôm lấy cánh tay của Hạ Tưởng, oán giận nói:
- Xem như anh còn biết đến em, biết tới đón em, nếu không, em không để yên cho anh đâu, cũng không bao giờ để ý tới anh nữa.
Hoàn toàn là giọng điệu em gái làm nũng với anh trai.
Bất kỳ trong lòng người phụ nữ nào dù có xinh đẹp có ngạo mạn có thánh thiện có vòi vọi trên cao đi chăng nữa, đều có một người đàn ông khiến các cô vui mừng khiến các cô lo lắng, khiến các cô bỏ hết những cẩn trọng dè dặt, trở về bản tính trung thật nhất của mình.
Tống Nhất Phàm hiện tại, một lần nữa trở về là cô bé đáng yêu, nghịch ngợm ở trước mặt Hạ Tưởng, ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng, lắc tới lắc lui:
- Anh Hạ, cũng đã mấy tháng rồi, anh cũng không đến trường thăm em một lần, đã quên em rồi phải không? Hừ, em thật sự rất giận anh, không muốn để ý tới anh. Em bị người ta ức hiếp, anh cũng không quan tâm, thực nhẫn tâm.
Tống Nhất Phàm vẻ mặt gian trá, một bên làm nũng một bên quan sát phản ứng của Hạ Tưởng, kỹ xảo nho nhỏ của cô sao có thể qua được cặp mắt tinh tường của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền cười:
- Em sao lại bị người ta ức hiếp? Ở trong trường học, còn có người có thể ức hiếp được em sao?
- Đương nhiên là có, có một nam sinh, mỗi ngày quấn lấy em, bảo em làm bạn gái anh ta. Nói là làm bạn gái anh ta có được nhiều chỗ tốt, có xe đẹp ngồi, có nhiều tiền xài, nếu em không đồng ý, anh ta sẽ tự sát.
Tống Nhất Phàm chớp chớp mắt, cho dù là cô đã trưởng thành nhiều, nhưng ở trong mắt Hạ Tưởng, cô kỳ thật vẫn là cô bé hoạt bát hiếu động, lại thích trêu đùa người khác.
Tống Nhất Phàm mặc quần áo phong phanh, quần bò rất đơn giản, áo chỉ mặc một chiếc áo gió trắng mỏng, trên đầu thì buộc một bím tóc đuôi ngựa, nhưng dù có ăn mặc bình thường hơn cũng không che dấu được vẻ đẹp trời sinh kinh người của cô, nhất là khi cô vừa thấy Hạ Tưởng liền rất là vui vẻ, cả người liền nét mặt toả sáng, chói lòa loá mắt.
Khi người qua đường đi ngang qua, đều nhìn cô với ánh mắt say đắm.
Con gái 18 thì thay đổi, càng đổi càng đẹp hơn, dùng ở trên người Tống Nhất Phàm, không gì phù hợp hơn. Chỉ có điều Tống Nhất Phàm tuy rằng đã trưởng thành, đầy đặn, nhưng cô ở trước mặt Hạ Tưởng không có một chút ý thức phòng bị, khi dùng sức ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, chỗ đầy đặn trước ngực liền dán chặt lên cánh tay Hạ Tưởng, khiến cho Hạ Tưởng cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp và mịn màng.
Hạ Tưởng có lòng nhắc nhở cô, thấy bộ dáng cô hồn nhiên không cảm thấy gì, lại sợ nói ra ngược lại khiến hai người đều xấu hổ, đành phải giả bộ không biết:
- Hiện tại nam sinh thời đại là rất hợp thời, nhưng phương pháp theo đuổi nữ sinh vẫn lỗi thời như xưa, không có ý gì mới. Nam sinh kia thích em là con nhà quan hay là con nhà giàu mới nổi?
- Hình như cả hai, ba anh ta là quan lớn, mẹ thì giàu có, cho nên anh ta muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, kiêu ngạo quá đỗi, nghe nói anh ta muốn trong cuộc sống có hạn tập trung vào sự nghiệp vô hạn theo đuổi người đẹp, hơn nữa còn nghe người khác nói, anh ta thề phải theo đuổi cho bằng được toàn bộ người đẹp ở Đại học Bắc Kinh, phì, không phải bệnh thần kinh, chính là bị hoang tưởng.
Ở trước mặt Hạ Tưởng, Tống Nhất Phàm rất không có hình tượng mà dán chặt vào Hạ Tưởng, giống như là toàn thân đều dính vào người Hạ Tưởng vậy.
Tống Nhất Phàm tuy rằng trong nhà không phải nhà quyền quý, nhưng tốt xấu gì Tống Triêu Độ cũng đường đường là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, từ khi Tống Nhất Phàm biết nhớ sự việc, trong nhà cô đã không cần lo chuyện áo cơm. Tống Triêu Độ làm quan coi như thanh liêm, cho nên gia cảnh bình thường, không có hào khí vung tiền như rác, hơn nữa với tính tình và sự thận trọng của Tống Triêu Độ, ông không cho phép Tống Nhất Phàm có hành động ỷ thế hiếp người.
Mặc dù như thế, Tống Nhất Phàm cũng là kiến thức rộng rãi, không phải loại con gái hễ thấy xe sang và túi hàng hiệu thì không cần biết gì. Lại thêm Tống Nhất Phàm với tính tình thản nhiên mà tùy ý, không phải là tính cách ham hố hư vinh, một số nam sinh bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn muốn lợi dụng tiền tài và ưu thế quyền quý khiến cô cảm động, rất xin lỗi, Tống Nhất Phàm không phải là loại con gái ham tiền không có kiến thức, cô không phải là thấy hiếm lạ mà khóc trên xe BMW.
Trái lại, cô còn có khả năng khiến cho người lái chiếc BMW phải khóc.
Tuy nhiên khi cô nhìn thấy chiếc Audi của Hạ Tưởng, vẫn là bất mãn mà tức giận nói:
- Sao lại là Audi? Có thể đổi chiếc khác ngồi được không? Ba lái Audi, anh cũng Audi.
Hạ Tưởng vỗ vỗ sau lưng cô:
- Ít dông dài thôi, mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.
Xe công cán của cán bộ chính quyền chỉ có thể là Audi, không có lựa chọn, hắn không lái chiếc Volvo của mình đến, cũng là sợ nhiều chuyện.
Tống Nhất Phàm lè lưỡi một cái:
- Không vui chút nào, không thể nói xe Audi tốt chỗ nào, biểu tượng bốn cái vòng tròn giống như hai chiếc xe gắn máy sắp hàng cùng một chỗ.
Hạ Tưởng trừng mắt nhìn cô:
- Không phải đã nói là anh đi thủ đô thăm em, sao đột nhiên chạy tới thành phố Lang?
- Em muốn đến thăm anh, cho anh một sự tập kích bất ngờ, sao nào, không muốn phải không? Bây giờ tới chỗ anh ở xem, em muốn kiểm tra một chút, anh không có kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp).
Tống Nhất Phàm vẻ mặt khiêu khích mà nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không nói gì, cô bé Lê và Liên Nhược Hạm đều không có ý tra xét, Tống Nhất Phàm chế giễu, không ngờ lại đòi kiểm tra hắn có xằng bậy hay không, không biết đâu vào đâu?
Tới chỗ ở, Tống Nhất Phàm thật đúng là giả khuông giả dạng mà đi một vòng ở trong phòng, lại hít ngửi hồi lâu, cuối cùng mới vừa lòng:
- Qua kiểm tra, không có phát hiện tình hình của địch.
Rất là giống với hình tượng một phụ nữ thận trọng kỹ tính.
Hai người ngồi xuống nói chuyện trong chốc lát, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Thang Hóa Lai, Thang Hóa Lai dựa theo ám chỉ của Hạ Tưởng, cùng Lý Tài Nguyên âm thầm bố trí, hiện tại tiến triển thuận lợi, bước đầu tiên đã đạt tới mục tiêu mong muốn.
Hạ Tưởng khen ngợi Thang Hóa Lai vài câu, kêu y và Lý Tài Nguyên chú ý an toàn, cẩn thận làm việc.
Thứ hai hẳn là châm mồi lửa đầu tiên. Đều nói quan mới đốt lên ba đống lửa, Hạ Tưởng đã tới thành phố Lang gần một tháng, một ngọn lửa cũng chưa đốt, chẳng qua chỉ khơi dậy một cuộn sóng, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đương nhiên, rất nhiều người đều biết rõ chính là, thành phố Lang có tình hình chính trị phức tạp và vị trí địa lý đặc thù, không cho phép xuất hiện một cán bộ vừa lên đảm nhiệm liền gióng trống khua chiêng muốn làm gì thì làm, đừng nói Hạ Tưởng là Phó thị trưởng thường trực, dù hắn là Thị trưởng, Bí thư Thành ủy, sau khi nhậm chức, cũng phải một chút thành thật, nếu không, sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Cổ Hướng Quốc phát biểu xong, dựa theo trình tự vốn nên là Hạ Tưởng thân làm Phó thị trưởng thường trực lên tiếng, không ngờ Đồ Quân giành nói trước:
- Phó thị trưởng Hạ trước kia khi đảm nhiệm Phó chủ tịch huyện và Chủ tịch quận, Bí thư Quận ủy, rất giỏi giao tiếp cùng các nhà đầu tư, hơn nữa tôi cũng nghe nói Phó thị trưởng Hạ có rất nhiều biện pháp, dự án khu Đại Học hiện tại vẫn trì trệ không tiến, Phó thị trưởng Hạ, có nên nghĩ biện pháp thay chính phủ phân ưu hay không?
Lời nói của Đồ Quân rất không có đạo lý, cô không phải Thị trưởng, không có tư cách khoa tay múa chân đối với công tác của Hạ Tưởng. Cô cũng không phải Thiệu Đinh, không thể tự chủ trương đem chuyện trong công tác của Thiệu Đinh đẩy lên người Hạ Tưởng. Hơn nữa càng nói càng mơ hồ không rõ, Hạ Tưởng thật sự kéo đầu tư đến, công lao tính vào ai?
Cho dù Hạ Tưởng chí công vô tư không cần chiến tích, cũng không thể đi nhúng tay vào việc phân công quản lý của Thiệu Đinh, hắn là Phó thị trưởng thường trực, nhưng không phải là Thị trưởng, không thể tùy ý điều chỉnh phân công của các Phó thị trưởng.
Dù là Thị trưởng muốn điều chỉnh phân công của Phó thị trưởng, cũng phải mời dự họp hội nghị thường vụ tiến hành hiệp thương.
Đồ Quân lặp đi lặp lại nhiều lần mà làm khó hắn, Hạ Tưởng dù là tượng đất, cũng phải tức giận ba phần:
- Phó thị trưởng Đồ, sự tình Phó thị trưởng Thiệu phân công quản lý, tôi chen ngang cũng không tốt đúng không? Sự tình tôi phân công quản lý cũng rất nhiều, còn bận đến mù đầu. Nếu Phó thị trưởng Đồ có rảnh, cũng có thể giúp Phó thị trưởng Thiệu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nếu Phó thị trưởng Thiệu đồng ý, và Thị trưởng Cổ cũng gật đầu.
Ngụ ý là, đương sự không lên tiếng, nhân vật số một không mở miệng, cô không có tư cách nói ba xàm bá láp.
Hạ Tưởng đoán đúng rồi, Đồ Quân chính là trước sau nhìn hắn không vừa mắt, cho rằng hắn xuất hiện vô cớ, đoạt mất ngai vàng Phó thị trưởng thường trực vốn thuộc về cô ta.
Dựa theo kinh nghiệm lý lịch mà nói, Đồ Quân cũng quả thật nên tiến dần lên thành Phó thị trưởng thường trực, đang lúc cô một lòng chờ mong Tỉnh ủy đề danh, tin tức đợi được lại là Hạ Tưởng trực tiếp nhảy dù xuống đây, ngồi vào ngai vàng Phó thị trưởng thường trực, khiến nguyện vọng của cô thất bại.
Mấu chốt là, Hạ Tưởng còn trẻ hơn cô ước chừng tới mười mấy tuổi, khiến cho tâm lý cô cực kỳ không cân bằng. Mặc dù nhiều năm làm quan cũng tạo thành sự tinh ranh ở cô, nếu Hạ Tưởng có đủ khiêm tốn, ở trước mặt cô cũng đủ khiêm tốn cung kính, xem cô ta là tiền bối còn đỡ, không ngờ Hạ Tưởng tuy rằng không phải là ra vẻ ta đây, nhưng vẫn luôn có một thần thái bình tĩnh tự nhiên, đối với cô ấy không lạnh không nóng, không đến mức kiêu căng ở trước mặt cô, nhưng tuyệt đối không thể nói là cung kính, khiến cho bất mãn trong lòng cô càng ngày càng nhiều.
Lại thêm Hạ Tưởng ở trên kỹ thuật biến đổi gien mở rộng kiên định lập trường phản đối, Đồ Quân liền cảm thấy nên phải gõ cho Hạ Tưởng vài cái, hơn nữa cô cũng được hai bên Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần ngầm thừa nhận, liền to gan lên, không làm Hạ Tưởng khó chịu không chịu được.
Bị Hạ Tưởng trả lại một câu, Đồ Quân không giận ngược lại còn cười:
- Tôi cũng đã trao đổi với Thị trưởng Cổ, Phó thị trưởng Thiệu, họ đều cảm thấy là biện pháp tốt.
Sao thế, cùng nhau bắt buộc hắn? Hạ Tưởng sắc mặt không thay đổi, lần lượt liếc mắt nhìn Cổ Hướng Quốc và Thiệu Đinh một cái.
Cổ Hướng Quốc vẻ mặt bình tĩnh, đưa ra quyền uy của Thị trưởng:
- Đồng chí Hạ Tưởng trẻ trung khoẻ mạnh, nếu có quan hệ có nguồn vốn, vì Ủy ban nhân dân thành phố phân ưu cũng là điều nên làm, nếu có thể kéo đầu tư đến, tôi sẽ hướng Bí thư Thành ủy Ngả vì cậu mừng công.
Thiệu Đinh phỏng chừng cũng đã có được ám chỉ nào đó, y vẫn vẻ mặt ý cười:
- Khu Đại Học hoang phế đã hơn một năm, vẫn không có tiến triển gì, rất khiến người ta đau đầu. Nếu Phó thị trưởng Hạ có năng lực, tôi thật sự nguyện ý đem dự án khu Đại Học giao cho anh...
Tốt thôi, ba người liên kết dùng lời nói bắt bẻ hắn, có phải là muốn hắn không tiếp lời được? Khu Đại Học trước mắt là một cục diện rối rắm là không giả, Hạ Tưởng cũng biết rõ, hai ba năm sau sẽ có tài chính nước ngoài rót vào, khu Đại Học chết đi sống lại, trở thành hạng mục điển hình thu hút đầu tư thành công nhất của thành phố Lang.
Về công mà nói, hắn tiếp nhận dự án khu Đại Học cũng không có gì, hắn có năng lực cũng nắm chắc sẽ đem khu Đại Học xây dựng tốt hơn. Nhưng theo góc độ đấu tranh chính trị suy xét, nếu hắn dễ dàng đi vào khuôn khổ, không cò kè mặc cả liền lập tức đáp ứng, người khác sẽ cho rằng hắn dễ bắt nạt, về sau không chừng hạng mục rách nát gì đều sẽ ném cho hắn, thì hắn trở thành trạm thu mua phế phẩm rồi.
Sự tình trên chính trị, phải chú ý sách lược, nếu không cuối cùng khẳng định sẽ rơi vào một kết cục tốn sức không được gì. Hơn nữa nói thật, ba người chèn ép hắn, cùng một giuộc, khẳng định còn có toan tính như ý tinh ranh hơn, chính là muốn để khu Đại Học kéo hắn xuống bùn, thu hút hết toàn bộ tinh lực của hắn, khiến hắn không thể phân thần ứng đối với việc mở rộng kỹ thuật biến đổi gien trước mắt mà tạo thành đối kháng.
Chủ ý là ý kiến hay, đáng tiếc chính là, Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, thủ đoạn của hắn ùn ùn, làm người ta khó lòng phòng bị, Cổ Hướng Quốc cũng được, Đồ Quân cũng được, cho rằng có thể tùy tiện đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, rất xin lỗi, bọn họ đã đánh sai chủ ý rồi!
- …
Hạ Tưởng cúi đầu trầm ngâm một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười vô hại với cả người lẫn vật, dường như không biết là một cái hố to, không ngờ đồng ý,
- Nếu Thị trưởng Cổ, Phó thị trưởng Đồ còn có Phó thị trưởng Thiệu đều tín nhiệm tôi như vậy, đồng ý giao thêm trọng trách cho tôi, tôi cũng sẽ đồng ý. Tuy nhiên, tôi còn có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Cổ Hướng Quốc và Đồ Quân gần như là đồng thanh nói, hai người liếc nhau, đều nhìn ra niềm vui bất ngờ và bất an trong mắt đối phương, niềm vui bất ngờ chính là không ngờ Hạ Tưởng dễ dàng bị lừa như vậy, bất an chính là, nếu chẳng may Hạ Tưởng đưa ra điều kiện gây khó dễ, rốt cuộc là đáp ứng hay là cự tuyệt?
Không ngờ câu trả lời của Hạ Tưởng khiến tất cả mọi người đều chấn động, vẻ mặt hắn nghiêm túc, gằn từng tiếng nói:
- Tôi muốn Phó thị trưởng Đồ xin lỗi tôi!
Đồ Quân vừa nghe, lập tức điên lên:
- Phó thị trưởng Hạ, không nên khinh người quá đáng, tôi có chỗ nào đắc tội anh, dựa vào cái gì để xin lỗi anh? Anh đừng ở đó cố tình gây sự!
- Hội nghị công việc bí thư lần trước, Phó thị trưởng Đồ ngồi ở vị trí vốn thuộc về tôi, là đối với tôi không tôn kính, hy vọng Phó thị trưởng Đồ nói với tôi một tiếng xin lỗi.
Hạ Tưởng nhìn thẳng vào hai mắt của Đồ Quân, vẻ mặt cười yếu ớt, dường như là đang nói giỡn, lại dường như là rất thật, làm cho người ta sờ không thấu ý đồ thật sự của hắn, càng làm cho Đồ Quân dở khóc dở cười.
Hạ Tưởng thật sự so đo chút việc nhỏ này, hay là có ám chỉ khác? Thận trọng suy nghĩ, cũng không thể xem như việc nhỏ, trên quan trường đều chú ý việc xếp hạng, tuy rằng là hư danh, nhưng ai cũng sẽ thích xếp ở phía trước. Hạ Tưởng cũng có ý tứ, nhặt cái cục diện rối rắm, còn muốn mượn cớ làm khó cô, hắn rốt cuộc là giả bộ thông minh hay là khờ khạo thật?
Nhưng Hạ Tưởng làm khó dễ lại đúng mực đúng chuẩn, nếu Đồ Quân không chịu bỏ sĩ diện đi xin lỗi, Hạ Tưởng thật sự cự tuyệt, cũng là thất sách.
Thôi vậy, có duỗi có co mới có thể được trọng dụng lâu dài, ánh mắt Đồ Quân cùng Cổ Hướng Quốc có chút giao lưu, thấy trong ánh mắt Cổ Hướng Quốc cũng có ý tán thành, cô liền cắn răng một cái, kiên trì nói:
- Rất xin lỗi, Phó thị trưởng Hạ, là tôi không chú ý tới chi tiết, tôi xin lỗi anh.
Hạ Tưởng mượn cớ bức ép Đồ Quân cúi đầu, một vì hả cơn giận, không thể để Cổ Hướng Quốc và Đồ Quân quá đắc ý, hai là cũng muốn cố ý bố cục mê trận, khiến hai người cho rằng hắn không thông minh cho lắm.
Giữa hư và thật, ai biết hắn một sáng một tối mà ra tay, cái nào là thật cái nào là giả?
Đồ Quân vừa nhận lỗi, Hạ Tưởng liền rộng lượng mà phất tay:
- Không có gì, không có gì, Phó thị trưởng Đồ khách khí rồi, lần sau chú ý là được. Cũng may là tôi tuổi trẻ còn dễ nói chuyện, đổi lại là đồng chí lão thành, thế nào cũng phê bình cô một trận.
Một câu thiếu chút nữa khiến Đồ Quân tức ói máu, không ngờ cũng có mặt chơi xỏ.
Hội nghị hình thành quyết nghị, dự án thu hút đầu tư khu Đại Học cùng với công tác phê duyệt hành chính, toàn bộ do Hạ Tưởng phụ trách.
Thời điểm tan họp, Hạ Tưởng cố ý đi phía sau Cổ Hướng Quốc, làm bộ như mới nhớ ra, hỏi một câu:
- Thị trưởng Cổ, tôi cảm thấy lái xe Dương Bân dùng không được cho lắm, có thể đổi một người khác hay không?
Cổ Hướng Quốc sửng sốt, Hạ Tưởng thừa cơ sự tình khu Đại Học lại đưa ra điều kiện, là thấy Dương Bân không vừa mắt? Ông ta hiện tại hơi phản ứng quá độ đối với Hạ Tưởng, cứ cảm thấy Hạ Tưởng sau vẻ mặt tươi cười, dường như không cẩn thận sẽ lại có thêm phiền toái gì đó lòi ra.
Hơi trầm ngâm, Cổ Hướng Quốc vẫn nói:
- Chút việc nhỏ này, cậu trực tiếp cùng ban tài xế nói một tiếng là được, cũng có thể cho Thang Hóa Lai đi xử lý.
Sau khi đợi Hạ Tưởng đi xa, Cổ Hướng Quốc trong lòng tức giận, Hạ Tưởng hẳn là không biết quan hệ giữa Dương Bân và ông ta, Dương Bân vẫn luôn tác phong nghiêm túc, sao lại không được yêu thích, bị người ta đổi đi? Đúng là nên nói gã một chút, đừng cả ngày chỉ cà lơ phất phơ.
Khi Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, đã tới thời gian tan tầm. Hắn lắc đầu cười, sự tình hôm nay coi như thuận lợi, có chút trắc trở cũng có chút thú vị. Khu Đại Học vào trong tay hắn cũng tốt, ít nhất hắn có thể lợi dụng ưu thế của hắn, làm ra một chút thành tích, cũng coi như vì nhân dân thành phố Lang làm một ít cống hiến.
Có chút ức hiếp Đồ Quân một lần, nhưng chỉ là món khai vị mà thôi, trò hay còn ở phía sau. Mà đổi Dương Bân, là bước đầu tiên hắn muốn đụng Dương Bân, vì để không cho người ta hoài nghi tới hắn.
Dọn tảng đá đi, mới dễ múa búa lớn. Nếu không vừa nện búa xuống, đá văng tùm lum, làm mình bị thương cũng không hay.
Lý Tài Nguyên không ở văn phòng, khẳng định là đi ra ngoài làm việc, chỉ chốc lát sau điện thoại vang lên, là Lý Tài Nguyên hướng hắn báo cáo tiến triển. Hạ Tưởng sau khi nghe xong, không hề phát biểu bất cứ cái nhìn gì, chỉ nói một câu:
- Tôi biết rồi.
Không có ý kiến chính là ý ngầm thừa nhận, Lý Tài Nguyên khẳng định trong lòng biết rõ ràng.
Buổi tối trở lại khu nhà ở của ủy viên thường vụ, mở máy tính ra, thì nhận được tư liệu chi tiết có liên quan đến biến đổi gien do Vệ Tân gởi đến. Cùng tư liệu chi tiết gởi đến còn có tái bút của Vệ Tân: "Tính qua một thời gian nữa sẽ tới thành phố Lang khảo sát thị trường, không biết là có hoan nghênh hay không?"
Chỉ có thể là hoan nghênh thôi, Hạ Tưởng lắc đầu, sau khi trả lời email, đang chuẩn bị ngủ, di động lại vang, vừa nhìn là dãy số của thủ đô, hơi sửng sốt không nhớ được là ai, liền nhận nghe.
- Anh Hạ, sáng mai em đến thành phố Lang, có đến nhà ga đón em hay không, anh xem mà làm, em không miễn cưỡng.
Tống Nhất Phàm vẫn luôn dịu dàng vừa bắt đầu thì đã nhanh mồm nhanh miệng đưa ra một việc khó cho hắn, sau đó cũng không chờ hắn trả lời, liền ngắt điện thoại.
Hạ tưởng coi lại lịch mới biết được quá mơ hồ, ngày mai là thứ Bảy.
Ngày hôm sau dậy từ sớm, Hạ Tưởng đầu tiên là gọi đi vài cuộc điện thoại, sau đó liền lái xe tới nhà ga đón Tống Nhất Phàm.
Lại ra thật đúng là đã mấy tháng không gặp Tống Nhất Phàm rồi, khi Hạ Tưởng tới nhà ga, liếc mắt một cái liền thấy cô bé duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa nhà ga —— chiều cao hơi cao lên một chút, có vẻ đùi càng thon dài một tí, eo nhỏ mông to, trước ngực đã không ngượng ngùng mà hàm súc cao ngất, còn đầy đặn mà mạnh dạn sôi nổi hơn.
Vô tình, Tống Nhất Phàm đã không còn là cô em gái nghịch ngợm tinh ranh trong mắt Hạ Tưởng nữa, cô đã trưởng thành, đứng thẳng trong đám người, như hạc giữa bầy gà, đã mơ hồ có khí chất của riêng mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Khí chất của Tống Nhất Phàm vừa không lạnh lùng, cao ngạo hờ hững, cũng không phải là thuần khiết ôn hoà như con gái nhà bên cạnh, cô đứng trong đám người, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhẹ nhàng, như một cành hoa lan quý phái mà độc lập, màu trắng tinh khiết.
Người qua đường đi ngang qua người cô, có người ngưỡng mộ, có người chú mắt nhìn, lại không có người dám đến gần. Tống Nhất Phàm, vẻ đẹp của cô khiến người ta không thể tâm sinh tà niệm, đều kính trọng và giữ khoảng cách đối với cô ấy.
Chỉ có điều trong nháy mắt khi cô nhìn thấy Hạ Tưởng, nét thiêng liêng và trong sạch của vẻ mặt toàn bộ biến mất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập uất ức và bất mãn, vốn định đứng bất động, nhưng lại kiềm chế không được kích động trong lòng, chủ động chạy tới, ôm lấy cánh tay của Hạ Tưởng, oán giận nói:
- Xem như anh còn biết đến em, biết tới đón em, nếu không, em không để yên cho anh đâu, cũng không bao giờ để ý tới anh nữa.
Hoàn toàn là giọng điệu em gái làm nũng với anh trai.
Bất kỳ trong lòng người phụ nữ nào dù có xinh đẹp có ngạo mạn có thánh thiện có vòi vọi trên cao đi chăng nữa, đều có một người đàn ông khiến các cô vui mừng khiến các cô lo lắng, khiến các cô bỏ hết những cẩn trọng dè dặt, trở về bản tính trung thật nhất của mình.
Tống Nhất Phàm hiện tại, một lần nữa trở về là cô bé đáng yêu, nghịch ngợm ở trước mặt Hạ Tưởng, ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng, lắc tới lắc lui:
- Anh Hạ, cũng đã mấy tháng rồi, anh cũng không đến trường thăm em một lần, đã quên em rồi phải không? Hừ, em thật sự rất giận anh, không muốn để ý tới anh. Em bị người ta ức hiếp, anh cũng không quan tâm, thực nhẫn tâm.
Tống Nhất Phàm vẻ mặt gian trá, một bên làm nũng một bên quan sát phản ứng của Hạ Tưởng, kỹ xảo nho nhỏ của cô sao có thể qua được cặp mắt tinh tường của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền cười:
- Em sao lại bị người ta ức hiếp? Ở trong trường học, còn có người có thể ức hiếp được em sao?
- Đương nhiên là có, có một nam sinh, mỗi ngày quấn lấy em, bảo em làm bạn gái anh ta. Nói là làm bạn gái anh ta có được nhiều chỗ tốt, có xe đẹp ngồi, có nhiều tiền xài, nếu em không đồng ý, anh ta sẽ tự sát.
Tống Nhất Phàm chớp chớp mắt, cho dù là cô đã trưởng thành nhiều, nhưng ở trong mắt Hạ Tưởng, cô kỳ thật vẫn là cô bé hoạt bát hiếu động, lại thích trêu đùa người khác.
Tống Nhất Phàm mặc quần áo phong phanh, quần bò rất đơn giản, áo chỉ mặc một chiếc áo gió trắng mỏng, trên đầu thì buộc một bím tóc đuôi ngựa, nhưng dù có ăn mặc bình thường hơn cũng không che dấu được vẻ đẹp trời sinh kinh người của cô, nhất là khi cô vừa thấy Hạ Tưởng liền rất là vui vẻ, cả người liền nét mặt toả sáng, chói lòa loá mắt.
Khi người qua đường đi ngang qua, đều nhìn cô với ánh mắt say đắm.
Con gái 18 thì thay đổi, càng đổi càng đẹp hơn, dùng ở trên người Tống Nhất Phàm, không gì phù hợp hơn. Chỉ có điều Tống Nhất Phàm tuy rằng đã trưởng thành, đầy đặn, nhưng cô ở trước mặt Hạ Tưởng không có một chút ý thức phòng bị, khi dùng sức ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, chỗ đầy đặn trước ngực liền dán chặt lên cánh tay Hạ Tưởng, khiến cho Hạ Tưởng cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp và mịn màng.
Hạ Tưởng có lòng nhắc nhở cô, thấy bộ dáng cô hồn nhiên không cảm thấy gì, lại sợ nói ra ngược lại khiến hai người đều xấu hổ, đành phải giả bộ không biết:
- Hiện tại nam sinh thời đại là rất hợp thời, nhưng phương pháp theo đuổi nữ sinh vẫn lỗi thời như xưa, không có ý gì mới. Nam sinh kia thích em là con nhà quan hay là con nhà giàu mới nổi?
- Hình như cả hai, ba anh ta là quan lớn, mẹ thì giàu có, cho nên anh ta muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, kiêu ngạo quá đỗi, nghe nói anh ta muốn trong cuộc sống có hạn tập trung vào sự nghiệp vô hạn theo đuổi người đẹp, hơn nữa còn nghe người khác nói, anh ta thề phải theo đuổi cho bằng được toàn bộ người đẹp ở Đại học Bắc Kinh, phì, không phải bệnh thần kinh, chính là bị hoang tưởng.
Ở trước mặt Hạ Tưởng, Tống Nhất Phàm rất không có hình tượng mà dán chặt vào Hạ Tưởng, giống như là toàn thân đều dính vào người Hạ Tưởng vậy.
Tống Nhất Phàm tuy rằng trong nhà không phải nhà quyền quý, nhưng tốt xấu gì Tống Triêu Độ cũng đường đường là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, từ khi Tống Nhất Phàm biết nhớ sự việc, trong nhà cô đã không cần lo chuyện áo cơm. Tống Triêu Độ làm quan coi như thanh liêm, cho nên gia cảnh bình thường, không có hào khí vung tiền như rác, hơn nữa với tính tình và sự thận trọng của Tống Triêu Độ, ông không cho phép Tống Nhất Phàm có hành động ỷ thế hiếp người.
Mặc dù như thế, Tống Nhất Phàm cũng là kiến thức rộng rãi, không phải loại con gái hễ thấy xe sang và túi hàng hiệu thì không cần biết gì. Lại thêm Tống Nhất Phàm với tính tình thản nhiên mà tùy ý, không phải là tính cách ham hố hư vinh, một số nam sinh bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn muốn lợi dụng tiền tài và ưu thế quyền quý khiến cô cảm động, rất xin lỗi, Tống Nhất Phàm không phải là loại con gái ham tiền không có kiến thức, cô không phải là thấy hiếm lạ mà khóc trên xe BMW.
Trái lại, cô còn có khả năng khiến cho người lái chiếc BMW phải khóc.
Tuy nhiên khi cô nhìn thấy chiếc Audi của Hạ Tưởng, vẫn là bất mãn mà tức giận nói:
- Sao lại là Audi? Có thể đổi chiếc khác ngồi được không? Ba lái Audi, anh cũng Audi.
Hạ Tưởng vỗ vỗ sau lưng cô:
- Ít dông dài thôi, mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.
Xe công cán của cán bộ chính quyền chỉ có thể là Audi, không có lựa chọn, hắn không lái chiếc Volvo của mình đến, cũng là sợ nhiều chuyện.
Tống Nhất Phàm lè lưỡi một cái:
- Không vui chút nào, không thể nói xe Audi tốt chỗ nào, biểu tượng bốn cái vòng tròn giống như hai chiếc xe gắn máy sắp hàng cùng một chỗ.
Hạ Tưởng trừng mắt nhìn cô:
- Không phải đã nói là anh đi thủ đô thăm em, sao đột nhiên chạy tới thành phố Lang?
- Em muốn đến thăm anh, cho anh một sự tập kích bất ngờ, sao nào, không muốn phải không? Bây giờ tới chỗ anh ở xem, em muốn kiểm tra một chút, anh không có kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp).
Tống Nhất Phàm vẻ mặt khiêu khích mà nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không nói gì, cô bé Lê và Liên Nhược Hạm đều không có ý tra xét, Tống Nhất Phàm chế giễu, không ngờ lại đòi kiểm tra hắn có xằng bậy hay không, không biết đâu vào đâu?
Tới chỗ ở, Tống Nhất Phàm thật đúng là giả khuông giả dạng mà đi một vòng ở trong phòng, lại hít ngửi hồi lâu, cuối cùng mới vừa lòng:
- Qua kiểm tra, không có phát hiện tình hình của địch.
Rất là giống với hình tượng một phụ nữ thận trọng kỹ tính.
Hai người ngồi xuống nói chuyện trong chốc lát, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Thang Hóa Lai, Thang Hóa Lai dựa theo ám chỉ của Hạ Tưởng, cùng Lý Tài Nguyên âm thầm bố trí, hiện tại tiến triển thuận lợi, bước đầu tiên đã đạt tới mục tiêu mong muốn.
Hạ Tưởng khen ngợi Thang Hóa Lai vài câu, kêu y và Lý Tài Nguyên chú ý an toàn, cẩn thận làm việc.
Thứ hai hẳn là châm mồi lửa đầu tiên. Đều nói quan mới đốt lên ba đống lửa, Hạ Tưởng đã tới thành phố Lang gần một tháng, một ngọn lửa cũng chưa đốt, chẳng qua chỉ khơi dậy một cuộn sóng, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đương nhiên, rất nhiều người đều biết rõ chính là, thành phố Lang có tình hình chính trị phức tạp và vị trí địa lý đặc thù, không cho phép xuất hiện một cán bộ vừa lên đảm nhiệm liền gióng trống khua chiêng muốn làm gì thì làm, đừng nói Hạ Tưởng là Phó thị trưởng thường trực, dù hắn là Thị trưởng, Bí thư Thành ủy, sau khi nhậm chức, cũng phải một chút thành thật, nếu không, sẽ có hậu quả nghiêm trọng.