Hơn nữa còn trước mặt công chúng, đau, quá đau. Mất mặt, quá mất mặt!
Nga Ni Trần vô cùng tức giận, nhưng cục diện hôm nay là do chính gã tạo thành, có khổ không nói nên lời. Cho dù mọi người trong lòng đều biết rõ hôm nay Hạ Tưởng gặp phải chuyện bị tập kích gã là bàn tay đen phía sau màn, nhưng tất cả mọi người đều giả vờ không biết, gã càng không công khai thừa nhận.
Hạ Tưởng chính là nắm lấy điểm yếu gã không dám công khai thừa nhận, mượn tiệc trà mà gã tổ chức, công khai tuyên chiến với thế lực đen của thành phố Lang, cũng bằng với việc tuyên chiến với gã ngay trên địa bàn của gã, hắn dựa vào cái gì? Hắn dựa vào sự đơn phương độc mã của hắn để muốn mở ra bầu trời xanh ở thành phố Lang sao? Hắn dựa vào bốn người bên cạnh hắn để muốn đánh bại thế lực ngầm cành lá đan xen khó gỡ mà gã đã ở thành phố Lang kinh doanh nhiều năm sao?
Nói lời tàn nhẫn thì dễ, làm được việc tàn nhẫn thì lại khó. Nga Ni Trần kiềm nén lửa giận, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Hạ Tưởng đang đĩnh đạc nói, trong lòng lại nghĩ, không đến mấy ngày nữa, cậu sẽ gặp một lực cản rất lớn ở Thành ủy, còn có dự án khu Đại Học cũng sẽ khiến cậu nhếch nhác khốn khổ, Phó thị trưởng Hạ Tưởng, đừng cho rằng làm tàn phế mấy người của tôi thì cậu đã thắng lợi, cuộc đọ sức giữa chúng ta, chỉ mới bắt đầu thôi!
Nếu không phải Nga Ni Trần ép bức quá đáng, nếu hôm nay Tống Nhất Phàm không phải chịu ấm ức, Hạ Tưởng cũng không ở nơi công khai mà tuyên chiến với Nga Ni Trần, nhưng hôm nay cho dù là Nga Ni Trần bó buộc thủ hạ không nghiêm, hay là thủ hạ của gã thấy gái đẹp mà có ý đồ đen tối, tự chủ trương làm ô nhục Tống Nhất Phàm, đều khiến hắn giận không thể át, quyết định mạnh tay mà chấn chỉnh Nga Ni Trần một chút.
Nếu làm tàn phế mấy thủ hạ của gã, thù đã kết, mâu thuẫn đã công khai hóa, trốn tránh không phải là phong cách của Hạ tưởng. Cho dù tính cách của hắn phần lớn thiên về trong bông dấu kim, nhưng có lúc cũng phải vô cùng tức giận, mới có sức kinh ngạc.
- Tô vô cùng ngưỡng mộ Chủ tịch Trần, ông ấy quả thực là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới, người khác muốn có một thiên kim đến cầu còn không được, ông lại có đến hai thiên kim như hoa như ngọc. Đều nói không đi thủ đô không biết quan là nhỏ, không đến Thâm Quyến không biết tiền ít, tôi lại muốn thêm một câu, không gặp Hoa Nhài Vàng, Bạc, không biết kết hôm quá sớm.
Nga Ni Trần có lửa mà không bốc ra được, trong lòng cực kỳ phiền muộn. Vốn sự tính toán như ý của gã hôm nay là buổi trưa đe dọa Hạ Tưởng, buổi tối lôi kéo Hạ Tưởng, dưới sự thúc đẩy khéo léo của gã, sau khi Hạ Tưởng đã quá căng thẳng, lại nhận được sự tiếp đãi long trọng của gã, khẳng định sẽ ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ. Không ngờ rằng, buổi trưa Hạ Tưởng không chỉ đã làm tàn phế người của gã, buổi tối ở tiệc trà lại từ khách làm chủ, khiến gã chỉ cảm thấy trong lồng ngực vô cùng buồn bực, cho dù trong lòng vẫn coi nhẹ Hạ Tưởng, nhưng lại không thể không khâm phục con người Hạ Tưởng, thủ đoạn ùn ùn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Cơ hội khó có được, Hạ Tưởng sẽ không dễ bỏ qua, cũng không thèm để ý tới sự bất mãn trong mắt Nga Ni Trần, vẫn lần lượt giới thiệu:
- Vị này là Tiêu Ngũ, Tổng giám đốc bất động sản Giang Sơn thành phố Yến. Vị này là Chung Sơn, Tổng giám đốc công ty giải trí Giang Sơn thành phố Yến. Vị này là Kha Lâm, Tổng giám đốc công ty kỹ thuật nông nghiệp Giang Sơn thành phố Yến. Vị này là Mao Tác Thiên, Tổng giám đốc công ty khoa học thương mại Giang Sơn thành phố Yến. Mấy vị khách quí ở thành phố Yến đến thành phố Lang, chuẩn bị đầu tư khai phá và tiêu thụ sản phẩm nông nghiệp, giải trí, bất động sản của thành phố Lang cùng với các ngành sản xuất dầu mỏ, thuốc lá, tổng vốn đầu tư không dưới 1 tỷ!
Lời này vừa nói ra, như một quả bom hạng nặng, trực tiếp nổ khiến cho mọi người ngơ ngác nhìn nhau, á khẩu không nói được.
Giờ phút này mọi người mới hiểu được, những lời nặng nề mà Hạ Tưởng vừa nói khi nãy, có thể không chỉ là nói mà thôi, mà là đao thật súng thật, với phương hướng đầu tư như trên của mấy người, toàn là các ngành sản xuất mà Nga Ni Trần có liên quan đến, không cần nói cũng biết, chính là tranh đoạt việc làm ăn.
Sự đầu tư lớn với 1 tỷ, tuy không thấm vào đâu so với sản nghiệp lớn của Nga Ni Trần, hơn nữa dồn hết mức có lẽ chỉ có trên dưới 500 triệu tệ, nhưng nếu có sự bồi dưỡng chính sách đầy đủ, thì vẫn có thể tạo ra sự xung kích không nhỏ đối với sản nghiệp ở thành phố Lang của Nga Ni Trần. Mấu chốt là, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhìn ra là một trận chiến đánh tỉa về vốn, là muốn hình thành sự đả kích về chính sách, sự xung kích về kinh tế đối với Nga Ni Trần, nếu lại có thế bao vây đánh tỉa ngầm, thành phố Lang, thật sẽ có một màn diễn đại chiến.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn nhận đối xử với Hạ Tưởng bằng con mắt khác, trong ánh mắt chứa đầy sự nhiệt liệt và khâm phục. Phát biểu bình tĩnh, xem xét thời thế, sự biến chuyển sắc sảo trong ngôn ngữ, cuối cùng lại giới thiệu mấy người Tiêu Ngũ giống như cây bút thần, sự khéo léo của bố cục, sự chặt chẽ trong sắp xếp, đều khiến mọi người khen ngợi hết lời.
Một Phó thị trưởng thường trực chưa đến 30 tuổi, cái cao trong thủ đoạn và tâm tư trí tuệ, khiến không ít người thầm giật mình, đều không hẹn mà cùng nghĩ, Nga Ni Trần xem như đã gặp một đối thủ có sức mạnh thật sự rồi.
Ở thành phố Lang, chưa có ai giống như Hạ Tưởng, vừa là cán bộ Thành ủy, vừa có thủ đoạn và mưu kế ứng biến cứng rắn, lại có thêm tổ chức kinh tế khá mạnh mẽ, mấu chốt còn có một điểm, không sợ uy hiếp thân thể, dám đối mặt với bàn tay đen của Nga Ni Trần, quả thật là một cục xương khó gặm.
Nga Ni Trần quả thực là đã nổi sao trong mắt, chỉ thiếu chút nữa là hộc máu ra thôi. Hạ Tưởng từng bước ép tới gần, hai tay một sáng một tối, một lần phản kích đã khiến gã gần như không còn sức trả đòn. Gã ở thành phố Lang tung hoành bao năm, đây là lần đầu tiên bị người ta dồn vào góc tường.
Chủ yếu là Hạ Tưởng tính kế quá thông minh, đánh gã trở tay không kịp. Gã cho rằng Hạ Tưởng sau khi đứng vững chân, có được thành viên cơ bản trong tổ chức mới dám có những hành động, tuyệt đối không thể ngờ được, đòn phản của Hạ Tưởng sắc bén mà khiến người ta không kịp nhìn.
Sơ suất, sơ suất rồi, cho dù ông ta cũng tìm hiểu Hạ Tưởng cặn kẽ, tự cho rằng cũng xem như hiểu biết đối với Hạ Tưởng, nhưng cũng biết rằng Hạ Tưởng có rất nhiều bí mật tầng sâu, gã không thể biết rõ ràng. Gã cũng đã từng phân tích qua tính cách của Hạ Tưởng, trong bông dấu kim, hay dùng kế vu hồi, tất cả xảy ra hôm nay khiến gã hiểu ra một điểm, con người Hạ Tưởng, không thể làm theo đạo lý thông thường, hắn còn có mặt mạnh bạo làm tới, bộc trực.
Nga Ni Trần càng kiên định phải quyết tâm công kiên Hạ Tưởng, gã tin rằng dựa vào thủ đoạn và thực lực của gã, có một ngày, sẽ khiến Hạ Tưởng thất bại đi khỏi thành phố Lang, hoặc là, cúi đầu nhận tội trước mặt gã!
Hạ Tưởng thấy hiệu quả đạt tới, cười ha hả:
- Nếu các vị ngồi đây ai khan hiếm tài chính, cần tìm bạn hợp tác, trước mắt là cơ hội rất tốt, không thể bỏ qua. Được rồi, tôi đã giọng khách át giọng chủ rồi, sẽ không nói thêm nữa, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn lắng nghe tôi nói hết, hơn nữa giữa lúc này không có một ai mượn cớ đi nhà vệ sinh, tôi rất vinh hạnh.
Lời hay ý đẹp cuối cùng, lại khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt, hội trường lần nữa vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Nga Ni Trần giận thì giận, quả thật thán phục tài ăn nói của Hạ tưởng. Khuyết điểm lớn nhất trong cuộc đời của gã là không có tài ăn nói, thật không dễ bây giờ không vì căng thẳng mà dẫn đến nói lắp, nhưng muốn ở trước công chúng đọc diễn văn vẫn phải cố hết sức, càng không phải nói giống như Hạ Tưởng có thể đĩnh đạc nói và ngôn ngữ lời nói sắc bén.
Thật là ngưỡng mộ lẫn ghen tị.
Hạ tưởng xuống sân khấu, Nga Ni Trần cũng không lên phát biểu, tiệc trà tiến vào một giai đoạn nói chuyện khác. Đừng nói, Hạ tưởng tung ra mồi nhử lớn, lập tức thu hút được sự hấp dẫn của không ít thương nhân, họ tranh nhau vây quanh đám người Tiêu Ngũ, đều hy vọng có tài chính rơi xuống người mình.
Đối với thành phố Lang mà nói, vốn đầu tư trên hàng chục triệu tệ cũng xem như là hạng mục không nhỏ, huống chi là con số 1 tỷ. Đám người Tiêu Ngũ đến từ thành phố Yến, muốn mở ra thị trường của thành phố Lang, thì cần có phía đối tác.
Tất cả mọi người đều muốn làm phía đối tác của Tiêu Ngũ, từ trên trời rơi xuống một khoản vốn lớn, ai ai cũng muốn có được.
Hạ Tưởng ngồi ở chỗ của mình, vẻ mặt mang ý cười, nhìn đám người Tiêu Ngũ bị mọi người vây ở giữa giống như mặt trăng giữa những vì sao, lại nhìn Nga Ni Trần ở chỗ xa xa giả bộ mang vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng nóng như lửa đốt, hắn thầm cười, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, Nga Ni Trần không phải vội, con đường về sau, còn rất dài.
Tuy nhiên khi ánh mắt của hắn rơi lên người Hoa Nhài Vàng, Bạc, bắt gặp một thì mắt chăm chăm nhìn hắn, một thì mắt đến chớp cũng không chớp mà nhìn Tống Nhất Phàm, bất giác thấy buồn cười, nói với hai người:
- Tôi phát hiện một cách có thể phân biệt hai người ai là chị ai là em rồi…
- Có thật hay không vậy? Đừng gạt người.
Hoa Nhài Vàng giành nói trước, vẻ mặt hiếu kỳ. Cô đối với sự so chiêu giữa ba mình và Hạ Tưởng hôm nay, tuy cũng biết rõ ba bị Hạ Tưởng chọc giận, nhưng cô không phải là người có tâm tư phức tạp, và hoàn toàn không để tâm đến.
Hoa Nhài Bạc trừng mắt với Hạ Tưởng, trong đôi mắt lửa giận hừng hực. Hạ Tưởng làm cho ba từng bước bại lui, cô mong muốn đích thân vào trận đối phó Hạ Tưởng, chỉ tiếc, cô có lửa giận đầy ngực, lại chỉ có thể tức giận mà thôi, vì cô cũng nghĩ không ra cách hay gì để đối phó với Hạ Tưởng.
- Mắc lừa? Mắc lừa gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hoa Nhài Vàng vẫn chưa tỉnh ngộ ra, lại bị Hoa Nhài Bạc gõ vào đầu, cô và Hoa Nhài Bạc tuy không có được sự tương thông về tâm ý, nhưng hai bên cũng vô cùng hiểu rõ, rất nhanh đã nghĩ thông,
- Sớm đã muốn làm quen với Phó thị trưởng Hạ, nhưng mãi không có cơ hội, hôm nay thật may mắn được gặp ở Nội Các Lầu, thật là vinh dự.
Sau khi khách khí vài câu, Lý Lý liền trao đổi danh thiếp với Hạ Tưởng, sau đó cáo từ rời đi. Sự chừng mực của y nắm bắt rất tốt, đến và đi không khiến người ta cảm thấy đột ngột, đã lưu lại cho Hạ Tưởng một ấn tượng tốt.
Khi tiệc tan, Nga Ni Trần tiễn đoàn người của Hạ Tưởng ra cửa, gã bắt tay Hạ Tưởng rất chặt:
- Hôm nay vốn muốn nói chuyện một mình với anh, không ngờ, kế hoạch theo không kịp sự thay đổi, hy vọng về sau có cơ hội còn có thể được dùng tiệc trà xã giao với Phó thị trưởng Hạ.
- Cái đạo của trà, cần chú trọng tâm bình khí hòa, cần chú trọng đên sự thuận theo tự nhiên, thời cơ vừa đến, đừng nói là dùng tiệc trà xã giao với Chủ tịch Trần, cho dù là nâng cốc rượu mừng cũng không thành vấn đề. Chỉ là bây giờ thành phố Lang không được yên ổn lắm, tôi không thể yên tâm mà dùng trà ngon với Chủ tịch Trần được. Đợi khi nào yên ổn rồi, nhất định sẽ ngồi cùng Chủ tịch Trần, nói chuyện về trà.
Khi buông tay, Nga Ni Trần phát hiện trong tay có thêm vật gì đó, mượn ánh đèn nhìn, sắc mặt không khỏi biến đổi – là thẻ phòng của căn phòng hạng A một Kinh Tiên Cư!
Phong ba ở tiệc trà khiến Hạ Tưởng một đêm thành danh, đương nhiên không phải thành danh theo kiểu mọi nhà đều biết, mà là trong giới công thương của thành phố Lang, đại danh của Hạ Tưởng trong một đêm không ai không biết không ai không hiểu, đồng thời điều khiến mọi người đều hưng phấn và kỳ vọng không chỉ là xích mích giữa Hạ Tưởng và Nga Ni Trần gần như đã phơi ra bên ngoài, mà còn có tin tức mấy người Tiêu Ngũ bỏ ra 1 tỷ đầu tư.
Đêm đó, Tống Nhất Phàm không đi nhà khách, mà ngủ trên giường của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bất đắc dĩ, chỉ đành ngủ ở sô pha. Cũng may cả đêm Tống Nhất Phàm không gây chuyện, ngủ rất ngon. Chỉ có điều là khi trời sáng lúc Hạ Tưởng đi vệ sinh, trong lúc mơ hồ đã quên đóng cửa, bị Tống Nhất Phàm đẩy cửa vào, làm cho đỏ bừng hết mặt mũi.
Ngày chủ nhật không có chuyện gì, Hạ Tưởng liền cùng Tống Nhất Phàm ra ngoài đi dạo, vừa khéo hắn cũng chưa thăm thú được gì ở thành phố Lang, nên đưa cô đi cùng dạo quanh các phố lớn ngõ nhỏ của thành phố. Về sự kiện nông dân đòi lương ở khu Đại Học, Hạ Tưởng không để ý đến, hắn cố ý kéo dài, vì hắn sớm đã biết được việc nợ lương của dự án khu Đại Học không phải ngày một ngày hai, dưới điều kiện tiên quyết tài chính chưa được rót vào thì chưa có lương, nợ tay ba chính là một cái vòng lẩn quẩn ai cũng không giải quyết được.
Nhưng phù hợp với lợi ích của thành phố Lang, là phù hợp với lợi ích của người làm quan, có nhiều khi, lợi ích của nhân dân và cán bộ không đồng nhất, giữa hai bên có một cái hào rất rộng. Sự không ăn khớp giữa nhân dân và cán bộ, không thể không nói là sự bi ai của chế độ.
Hơn nữa còn trước mặt công chúng, đau, quá đau. Mất mặt, quá mất mặt!
Nga Ni Trần vô cùng tức giận, nhưng cục diện hôm nay là do chính gã tạo thành, có khổ không nói nên lời. Cho dù mọi người trong lòng đều biết rõ hôm nay Hạ Tưởng gặp phải chuyện bị tập kích gã là bàn tay đen phía sau màn, nhưng tất cả mọi người đều giả vờ không biết, gã càng không công khai thừa nhận.
Hạ Tưởng chính là nắm lấy điểm yếu gã không dám công khai thừa nhận, mượn tiệc trà mà gã tổ chức, công khai tuyên chiến với thế lực đen của thành phố Lang, cũng bằng với việc tuyên chiến với gã ngay trên địa bàn của gã, hắn dựa vào cái gì? Hắn dựa vào sự đơn phương độc mã của hắn để muốn mở ra bầu trời xanh ở thành phố Lang sao? Hắn dựa vào bốn người bên cạnh hắn để muốn đánh bại thế lực ngầm cành lá đan xen khó gỡ mà gã đã ở thành phố Lang kinh doanh nhiều năm sao?
Nói lời tàn nhẫn thì dễ, làm được việc tàn nhẫn thì lại khó. Nga Ni Trần kiềm nén lửa giận, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Hạ Tưởng đang đĩnh đạc nói, trong lòng lại nghĩ, không đến mấy ngày nữa, cậu sẽ gặp một lực cản rất lớn ở Thành ủy, còn có dự án khu Đại Học cũng sẽ khiến cậu nhếch nhác khốn khổ, Phó thị trưởng Hạ Tưởng, đừng cho rằng làm tàn phế mấy người của tôi thì cậu đã thắng lợi, cuộc đọ sức giữa chúng ta, chỉ mới bắt đầu thôi!
Nếu không phải Nga Ni Trần ép bức quá đáng, nếu hôm nay Tống Nhất Phàm không phải chịu ấm ức, Hạ Tưởng cũng không ở nơi công khai mà tuyên chiến với Nga Ni Trần, nhưng hôm nay cho dù là Nga Ni Trần bó buộc thủ hạ không nghiêm, hay là thủ hạ của gã thấy gái đẹp mà có ý đồ đen tối, tự chủ trương làm ô nhục Tống Nhất Phàm, đều khiến hắn giận không thể át, quyết định mạnh tay mà chấn chỉnh Nga Ni Trần một chút.
Nếu làm tàn phế mấy thủ hạ của gã, thù đã kết, mâu thuẫn đã công khai hóa, trốn tránh không phải là phong cách của Hạ tưởng. Cho dù tính cách của hắn phần lớn thiên về trong bông dấu kim, nhưng có lúc cũng phải vô cùng tức giận, mới có sức kinh ngạc.
- Tô vô cùng ngưỡng mộ Chủ tịch Trần, ông ấy quả thực là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới, người khác muốn có một thiên kim đến cầu còn không được, ông lại có đến hai thiên kim như hoa như ngọc. Đều nói không đi thủ đô không biết quan là nhỏ, không đến Thâm Quyến không biết tiền ít, tôi lại muốn thêm một câu, không gặp Hoa Nhài Vàng, Bạc, không biết kết hôm quá sớm.
Nga Ni Trần có lửa mà không bốc ra được, trong lòng cực kỳ phiền muộn. Vốn sự tính toán như ý của gã hôm nay là buổi trưa đe dọa Hạ Tưởng, buổi tối lôi kéo Hạ Tưởng, dưới sự thúc đẩy khéo léo của gã, sau khi Hạ Tưởng đã quá căng thẳng, lại nhận được sự tiếp đãi long trọng của gã, khẳng định sẽ ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ. Không ngờ rằng, buổi trưa Hạ Tưởng không chỉ đã làm tàn phế người của gã, buổi tối ở tiệc trà lại từ khách làm chủ, khiến gã chỉ cảm thấy trong lồng ngực vô cùng buồn bực, cho dù trong lòng vẫn coi nhẹ Hạ Tưởng, nhưng lại không thể không khâm phục con người Hạ Tưởng, thủ đoạn ùn ùn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Cơ hội khó có được, Hạ Tưởng sẽ không dễ bỏ qua, cũng không thèm để ý tới sự bất mãn trong mắt Nga Ni Trần, vẫn lần lượt giới thiệu:
- Vị này là Tiêu Ngũ, Tổng giám đốc bất động sản Giang Sơn thành phố Yến. Vị này là Chung Sơn, Tổng giám đốc công ty giải trí Giang Sơn thành phố Yến. Vị này là Kha Lâm, Tổng giám đốc công ty kỹ thuật nông nghiệp Giang Sơn thành phố Yến. Vị này là Mao Tác Thiên, Tổng giám đốc công ty khoa học thương mại Giang Sơn thành phố Yến. Mấy vị khách quí ở thành phố Yến đến thành phố Lang, chuẩn bị đầu tư khai phá và tiêu thụ sản phẩm nông nghiệp, giải trí, bất động sản của thành phố Lang cùng với các ngành sản xuất dầu mỏ, thuốc lá, tổng vốn đầu tư không dưới 1 tỷ!
Lời này vừa nói ra, như một quả bom hạng nặng, trực tiếp nổ khiến cho mọi người ngơ ngác nhìn nhau, á khẩu không nói được.Giờ phút này mọi người mới hiểu được, những lời nặng nề mà Hạ Tưởng vừa nói khi nãy, có thể không chỉ là nói mà thôi, mà là đao thật súng thật, với phương hướng đầu tư như trên của mấy người, toàn là các ngành sản xuất mà Nga Ni Trần có liên quan đến, không cần nói cũng biết, chính là tranh đoạt việc làm ăn.
Sự đầu tư lớn với 1 tỷ, tuy không thấm vào đâu so với sản nghiệp lớn của Nga Ni Trần, hơn nữa dồn hết mức có lẽ chỉ có trên dưới 500 triệu tệ, nhưng nếu có sự bồi dưỡng chính sách đầy đủ, thì vẫn có thể tạo ra sự xung kích không nhỏ đối với sản nghiệp ở thành phố Lang của Nga Ni Trần. Mấu chốt là, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhìn ra là một trận chiến đánh tỉa về vốn, là muốn hình thành sự đả kích về chính sách, sự xung kích về kinh tế đối với Nga Ni Trần, nếu lại có thế bao vây đánh tỉa ngầm, thành phố Lang, thật sẽ có một màn diễn đại chiến.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn nhận đối xử với Hạ Tưởng bằng con mắt khác, trong ánh mắt chứa đầy sự nhiệt liệt và khâm phục. Phát biểu bình tĩnh, xem xét thời thế, sự biến chuyển sắc sảo trong ngôn ngữ, cuối cùng lại giới thiệu mấy người Tiêu Ngũ giống như cây bút thần, sự khéo léo của bố cục, sự chặt chẽ trong sắp xếp, đều khiến mọi người khen ngợi hết lời.
Một Phó thị trưởng thường trực chưa đến 30 tuổi, cái cao trong thủ đoạn và tâm tư trí tuệ, khiến không ít người thầm giật mình, đều không hẹn mà cùng nghĩ, Nga Ni Trần xem như đã gặp một đối thủ có sức mạnh thật sự rồi.
Ở thành phố Lang, chưa có ai giống như Hạ Tưởng, vừa là cán bộ Thành ủy, vừa có thủ đoạn và mưu kế ứng biến cứng rắn, lại có thêm tổ chức kinh tế khá mạnh mẽ, mấu chốt còn có một điểm, không sợ uy hiếp thân thể, dám đối mặt với bàn tay đen của Nga Ni Trần, quả thật là một cục xương khó gặm.
Nga Ni Trần quả thực là đã nổi sao trong mắt, chỉ thiếu chút nữa là hộc máu ra thôi. Hạ Tưởng từng bước ép tới gần, hai tay một sáng một tối, một lần phản kích đã khiến gã gần như không còn sức trả đòn. Gã ở thành phố Lang tung hoành bao năm, đây là lần đầu tiên bị người ta dồn vào góc tường.
Chủ yếu là Hạ Tưởng tính kế quá thông minh, đánh gã trở tay không kịp. Gã cho rằng Hạ Tưởng sau khi đứng vững chân, có được thành viên cơ bản trong tổ chức mới dám có những hành động, tuyệt đối không thể ngờ được, đòn phản của Hạ Tưởng sắc bén mà khiến người ta không kịp nhìn.
Sơ suất, sơ suất rồi, cho dù ông ta cũng tìm hiểu Hạ Tưởng cặn kẽ, tự cho rằng cũng xem như hiểu biết đối với Hạ Tưởng, nhưng cũng biết rằng Hạ Tưởng có rất nhiều bí mật tầng sâu, gã không thể biết rõ ràng. Gã cũng đã từng phân tích qua tính cách của Hạ Tưởng, trong bông dấu kim, hay dùng kế vu hồi, tất cả xảy ra hôm nay khiến gã hiểu ra một điểm, con người Hạ Tưởng, không thể làm theo đạo lý thông thường, hắn còn có mặt mạnh bạo làm tới, bộc trực.
Nga Ni Trần càng kiên định phải quyết tâm công kiên Hạ Tưởng, gã tin rằng dựa vào thủ đoạn và thực lực của gã, có một ngày, sẽ khiến Hạ Tưởng thất bại đi khỏi thành phố Lang, hoặc là, cúi đầu nhận tội trước mặt gã!
Hạ Tưởng thấy hiệu quả đạt tới, cười ha hả:
- Nếu các vị ngồi đây ai khan hiếm tài chính, cần tìm bạn hợp tác, trước mắt là cơ hội rất tốt, không thể bỏ qua. Được rồi, tôi đã giọng khách át giọng chủ rồi, sẽ không nói thêm nữa, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn lắng nghe tôi nói hết, hơn nữa giữa lúc này không có một ai mượn cớ đi nhà vệ sinh, tôi rất vinh hạnh.
Lời hay ý đẹp cuối cùng, lại khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt, hội trường lần nữa vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Nga Ni Trần giận thì giận, quả thật thán phục tài ăn nói của Hạ tưởng. Khuyết điểm lớn nhất trong cuộc đời của gã là không có tài ăn nói, thật không dễ bây giờ không vì căng thẳng mà dẫn đến nói lắp, nhưng muốn ở trước công chúng đọc diễn văn vẫn phải cố hết sức, càng không phải nói giống như Hạ Tưởng có thể đĩnh đạc nói và ngôn ngữ lời nói sắc bén.
Thật là ngưỡng mộ lẫn ghen tị.
Hạ tưởng xuống sân khấu, Nga Ni Trần cũng không lên phát biểu, tiệc trà tiến vào một giai đoạn nói chuyện khác. Đừng nói, Hạ tưởng tung ra mồi nhử lớn, lập tức thu hút được sự hấp dẫn của không ít thương nhân, họ tranh nhau vây quanh đám người Tiêu Ngũ, đều hy vọng có tài chính rơi xuống người mình.
Đối với thành phố Lang mà nói, vốn đầu tư trên hàng chục triệu tệ cũng xem như là hạng mục không nhỏ, huống chi là con số 1 tỷ. Đám người Tiêu Ngũ đến từ thành phố Yến, muốn mở ra thị trường của thành phố Lang, thì cần có phía đối tác.
Tất cả mọi người đều muốn làm phía đối tác của Tiêu Ngũ, từ trên trời rơi xuống một khoản vốn lớn, ai ai cũng muốn có được.
Hạ Tưởng ngồi ở chỗ của mình, vẻ mặt mang ý cười, nhìn đám người Tiêu Ngũ bị mọi người vây ở giữa giống như mặt trăng giữa những vì sao, lại nhìn Nga Ni Trần ở chỗ xa xa giả bộ mang vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng nóng như lửa đốt, hắn thầm cười, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, Nga Ni Trần không phải vội, con đường về sau, còn rất dài.
Tuy nhiên khi ánh mắt của hắn rơi lên người Hoa Nhài Vàng, Bạc, bắt gặp một thì mắt chăm chăm nhìn hắn, một thì mắt đến chớp cũng không chớp mà nhìn Tống Nhất Phàm, bất giác thấy buồn cười, nói với hai người:
- Tôi phát hiện một cách có thể phân biệt hai người ai là chị ai là em rồi…
- Có thật hay không vậy? Đừng gạt người.
Hoa Nhài Vàng giành nói trước, vẻ mặt hiếu kỳ. Cô đối với sự so chiêu giữa ba mình và Hạ Tưởng hôm nay, tuy cũng biết rõ ba bị Hạ Tưởng chọc giận, nhưng cô không phải là người có tâm tư phức tạp, và hoàn toàn không để tâm đến.
Hoa Nhài Bạc trừng mắt với Hạ Tưởng, trong đôi mắt lửa giận hừng hực. Hạ Tưởng làm cho ba từng bước bại lui, cô mong muốn đích thân vào trận đối phó Hạ Tưởng, chỉ tiếc, cô có lửa giận đầy ngực, lại chỉ có thể tức giận mà thôi, vì cô cũng nghĩ không ra cách hay gì để đối phó với Hạ Tưởng.
- Mắc lừa? Mắc lừa gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hoa Nhài Vàng vẫn chưa tỉnh ngộ ra, lại bị Hoa Nhài Bạc gõ vào đầu, cô và Hoa Nhài Bạc tuy không có được sự tương thông về tâm ý, nhưng hai bên cũng vô cùng hiểu rõ, rất nhanh đã nghĩ thông,
- Sớm đã muốn làm quen với Phó thị trưởng Hạ, nhưng mãi không có cơ hội, hôm nay thật may mắn được gặp ở Nội Các Lầu, thật là vinh dự.
Sau khi khách khí vài câu, Lý Lý liền trao đổi danh thiếp với Hạ Tưởng, sau đó cáo từ rời đi. Sự chừng mực của y nắm bắt rất tốt, đến và đi không khiến người ta cảm thấy đột ngột, đã lưu lại cho Hạ Tưởng một ấn tượng tốt.
Khi tiệc tan, Nga Ni Trần tiễn đoàn người của Hạ Tưởng ra cửa, gã bắt tay Hạ Tưởng rất chặt:
- Hôm nay vốn muốn nói chuyện một mình với anh, không ngờ, kế hoạch theo không kịp sự thay đổi, hy vọng về sau có cơ hội còn có thể được dùng tiệc trà xã giao với Phó thị trưởng Hạ.
- Cái đạo của trà, cần chú trọng tâm bình khí hòa, cần chú trọng đên sự thuận theo tự nhiên, thời cơ vừa đến, đừng nói là dùng tiệc trà xã giao với Chủ tịch Trần, cho dù là nâng cốc rượu mừng cũng không thành vấn đề. Chỉ là bây giờ thành phố Lang không được yên ổn lắm, tôi không thể yên tâm mà dùng trà ngon với Chủ tịch Trần được. Đợi khi nào yên ổn rồi, nhất định sẽ ngồi cùng Chủ tịch Trần, nói chuyện về trà.
Khi buông tay, Nga Ni Trần phát hiện trong tay có thêm vật gì đó, mượn ánh đèn nhìn, sắc mặt không khỏi biến đổi – là thẻ phòng của căn phòng hạng A một Kinh Tiên Cư!
Phong ba ở tiệc trà khiến Hạ Tưởng một đêm thành danh, đương nhiên không phải thành danh theo kiểu mọi nhà đều biết, mà là trong giới công thương của thành phố Lang, đại danh của Hạ Tưởng trong một đêm không ai không biết không ai không hiểu, đồng thời điều khiến mọi người đều hưng phấn và kỳ vọng không chỉ là xích mích giữa Hạ Tưởng và Nga Ni Trần gần như đã phơi ra bên ngoài, mà còn có tin tức mấy người Tiêu Ngũ bỏ ra 1 tỷ đầu tư.
Đêm đó, Tống Nhất Phàm không đi nhà khách, mà ngủ trên giường của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bất đắc dĩ, chỉ đành ngủ ở sô pha. Cũng may cả đêm Tống Nhất Phàm không gây chuyện, ngủ rất ngon. Chỉ có điều là khi trời sáng lúc Hạ Tưởng đi vệ sinh, trong lúc mơ hồ đã quên đóng cửa, bị Tống Nhất Phàm đẩy cửa vào, làm cho đỏ bừng hết mặt mũi.
Ngày chủ nhật không có chuyện gì, Hạ Tưởng liền cùng Tống Nhất Phàm ra ngoài đi dạo, vừa khéo hắn cũng chưa thăm thú được gì ở thành phố Lang, nên đưa cô đi cùng dạo quanh các phố lớn ngõ nhỏ của thành phố. Về sự kiện nông dân đòi lương ở khu Đại Học, Hạ Tưởng không để ý đến, hắn cố ý kéo dài, vì hắn sớm đã biết được việc nợ lương của dự án khu Đại Học không phải ngày một ngày hai, dưới điều kiện tiên quyết tài chính chưa được rót vào thì chưa có lương, nợ tay ba chính là một cái vòng lẩn quẩn ai cũng không giải quyết được.
Nhưng phù hợp với lợi ích của thành phố Lang, là phù hợp với lợi ích của người làm quan, có nhiều khi, lợi ích của nhân dân và cán bộ không đồng nhất, giữa hai bên có một cái hào rất rộng. Sự không ăn khớp giữa nhân dân và cán bộ, không thể không nói là sự bi ai của chế độ.
Hơn nữa còn trước mặt công chúng, đau, quá đau. Mất mặt, quá mất mặt!
Nga Ni Trần vô cùng tức giận, nhưng cục diện hôm nay là do chính gã tạo thành, có khổ không nói nên lời. Cho dù mọi người trong lòng đều biết rõ hôm nay Hạ Tưởng gặp phải chuyện bị tập kích gã là bàn tay đen phía sau màn, nhưng tất cả mọi người đều giả vờ không biết, gã càng không công khai thừa nhận.
Hạ Tưởng chính là nắm lấy điểm yếu gã không dám công khai thừa nhận, mượn tiệc trà mà gã tổ chức, công khai tuyên chiến với thế lực đen của thành phố Lang, cũng bằng với việc tuyên chiến với gã ngay trên địa bàn của gã, hắn dựa vào cái gì? Hắn dựa vào sự đơn phương độc mã của hắn để muốn mở ra bầu trời xanh ở thành phố Lang sao? Hắn dựa vào bốn người bên cạnh hắn để muốn đánh bại thế lực ngầm cành lá đan xen khó gỡ mà gã đã ở thành phố Lang kinh doanh nhiều năm sao?
Nói lời tàn nhẫn thì dễ, làm được việc tàn nhẫn thì lại khó. Nga Ni Trần kiềm nén lửa giận, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Hạ Tưởng đang đĩnh đạc nói, trong lòng lại nghĩ, không đến mấy ngày nữa, cậu sẽ gặp một lực cản rất lớn ở Thành ủy, còn có dự án khu Đại Học cũng sẽ khiến cậu nhếch nhác khốn khổ, Phó thị trưởng Hạ Tưởng, đừng cho rằng làm tàn phế mấy người của tôi thì cậu đã thắng lợi, cuộc đọ sức giữa chúng ta, chỉ mới bắt đầu thôi!
Nếu không phải Nga Ni Trần ép bức quá đáng, nếu hôm nay Tống Nhất Phàm không phải chịu ấm ức, Hạ Tưởng cũng không ở nơi công khai mà tuyên chiến với Nga Ni Trần, nhưng hôm nay cho dù là Nga Ni Trần bó buộc thủ hạ không nghiêm, hay là thủ hạ của gã thấy gái đẹp mà có ý đồ đen tối, tự chủ trương làm ô nhục Tống Nhất Phàm, đều khiến hắn giận không thể át, quyết định mạnh tay mà chấn chỉnh Nga Ni Trần một chút.
Nếu làm tàn phế mấy thủ hạ của gã, thù đã kết, mâu thuẫn đã công khai hóa, trốn tránh không phải là phong cách của Hạ tưởng. Cho dù tính cách của hắn phần lớn thiên về trong bông dấu kim, nhưng có lúc cũng phải vô cùng tức giận, mới có sức kinh ngạc.
- Tô vô cùng ngưỡng mộ Chủ tịch Trần, ông ấy quả thực là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới, người khác muốn có một thiên kim đến cầu còn không được, ông lại có đến hai thiên kim như hoa như ngọc. Đều nói không đi thủ đô không biết quan là nhỏ, không đến Thâm Quyến không biết tiền ít, tôi lại muốn thêm một câu, không gặp Hoa Nhài Vàng, Bạc, không biết kết hôm quá sớm.
Nga Ni Trần có lửa mà không bốc ra được, trong lòng cực kỳ phiền muộn. Vốn sự tính toán như ý của gã hôm nay là buổi trưa đe dọa Hạ Tưởng, buổi tối lôi kéo Hạ Tưởng, dưới sự thúc đẩy khéo léo của gã, sau khi Hạ Tưởng đã quá căng thẳng, lại nhận được sự tiếp đãi long trọng của gã, khẳng định sẽ ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ. Không ngờ rằng, buổi trưa Hạ Tưởng không chỉ đã làm tàn phế người của gã, buổi tối ở tiệc trà lại từ khách làm chủ, khiến gã chỉ cảm thấy trong lồng ngực vô cùng buồn bực, cho dù trong lòng vẫn coi nhẹ Hạ Tưởng, nhưng lại không thể không khâm phục con người Hạ Tưởng, thủ đoạn ùn ùn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Cơ hội khó có được, Hạ Tưởng sẽ không dễ bỏ qua, cũng không thèm để ý tới sự bất mãn trong mắt Nga Ni Trần, vẫn lần lượt giới thiệu:
- Vị này là Tiêu Ngũ, Tổng giám đốc bất động sản Giang Sơn thành phố Yến. Vị này là Chung Sơn, Tổng giám đốc công ty giải trí Giang Sơn thành phố Yến. Vị này là Kha Lâm, Tổng giám đốc công ty kỹ thuật nông nghiệp Giang Sơn thành phố Yến. Vị này là Mao Tác Thiên, Tổng giám đốc công ty khoa học thương mại Giang Sơn thành phố Yến. Mấy vị khách quí ở thành phố Yến đến thành phố Lang, chuẩn bị đầu tư khai phá và tiêu thụ sản phẩm nông nghiệp, giải trí, bất động sản của thành phố Lang cùng với các ngành sản xuất dầu mỏ, thuốc lá, tổng vốn đầu tư không dưới 1 tỷ!
Lời này vừa nói ra, như một quả bom hạng nặng, trực tiếp nổ khiến cho mọi người ngơ ngác nhìn nhau, á khẩu không nói được.
Giờ phút này mọi người mới hiểu được, những lời nặng nề mà Hạ Tưởng vừa nói khi nãy, có thể không chỉ là nói mà thôi, mà là đao thật súng thật, với phương hướng đầu tư như trên của mấy người, toàn là các ngành sản xuất mà Nga Ni Trần có liên quan đến, không cần nói cũng biết, chính là tranh đoạt việc làm ăn.
Sự đầu tư lớn với 1 tỷ, tuy không thấm vào đâu so với sản nghiệp lớn của Nga Ni Trần, hơn nữa dồn hết mức có lẽ chỉ có trên dưới 500 triệu tệ, nhưng nếu có sự bồi dưỡng chính sách đầy đủ, thì vẫn có thể tạo ra sự xung kích không nhỏ đối với sản nghiệp ở thành phố Lang của Nga Ni Trần. Mấu chốt là, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhìn ra là một trận chiến đánh tỉa về vốn, là muốn hình thành sự đả kích về chính sách, sự xung kích về kinh tế đối với Nga Ni Trần, nếu lại có thế bao vây đánh tỉa ngầm, thành phố Lang, thật sẽ có một màn diễn đại chiến.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn nhận đối xử với Hạ Tưởng bằng con mắt khác, trong ánh mắt chứa đầy sự nhiệt liệt và khâm phục. Phát biểu bình tĩnh, xem xét thời thế, sự biến chuyển sắc sảo trong ngôn ngữ, cuối cùng lại giới thiệu mấy người Tiêu Ngũ giống như cây bút thần, sự khéo léo của bố cục, sự chặt chẽ trong sắp xếp, đều khiến mọi người khen ngợi hết lời.
Một Phó thị trưởng thường trực chưa đến 30 tuổi, cái cao trong thủ đoạn và tâm tư trí tuệ, khiến không ít người thầm giật mình, đều không hẹn mà cùng nghĩ, Nga Ni Trần xem như đã gặp một đối thủ có sức mạnh thật sự rồi.
Ở thành phố Lang, chưa có ai giống như Hạ Tưởng, vừa là cán bộ Thành ủy, vừa có thủ đoạn và mưu kế ứng biến cứng rắn, lại có thêm tổ chức kinh tế khá mạnh mẽ, mấu chốt còn có một điểm, không sợ uy hiếp thân thể, dám đối mặt với bàn tay đen của Nga Ni Trần, quả thật là một cục xương khó gặm.
Nga Ni Trần quả thực là đã nổi sao trong mắt, chỉ thiếu chút nữa là hộc máu ra thôi. Hạ Tưởng từng bước ép tới gần, hai tay một sáng một tối, một lần phản kích đã khiến gã gần như không còn sức trả đòn. Gã ở thành phố Lang tung hoành bao năm, đây là lần đầu tiên bị người ta dồn vào góc tường.
Chủ yếu là Hạ Tưởng tính kế quá thông minh, đánh gã trở tay không kịp. Gã cho rằng Hạ Tưởng sau khi đứng vững chân, có được thành viên cơ bản trong tổ chức mới dám có những hành động, tuyệt đối không thể ngờ được, đòn phản của Hạ Tưởng sắc bén mà khiến người ta không kịp nhìn.
Sơ suất, sơ suất rồi, cho dù ông ta cũng tìm hiểu Hạ Tưởng cặn kẽ, tự cho rằng cũng xem như hiểu biết đối với Hạ Tưởng, nhưng cũng biết rằng Hạ Tưởng có rất nhiều bí mật tầng sâu, gã không thể biết rõ ràng. Gã cũng đã từng phân tích qua tính cách của Hạ Tưởng, trong bông dấu kim, hay dùng kế vu hồi, tất cả xảy ra hôm nay khiến gã hiểu ra một điểm, con người Hạ Tưởng, không thể làm theo đạo lý thông thường, hắn còn có mặt mạnh bạo làm tới, bộc trực.
Nga Ni Trần càng kiên định phải quyết tâm công kiên Hạ Tưởng, gã tin rằng dựa vào thủ đoạn và thực lực của gã, có một ngày, sẽ khiến Hạ Tưởng thất bại đi khỏi thành phố Lang, hoặc là, cúi đầu nhận tội trước mặt gã!
Hạ Tưởng thấy hiệu quả đạt tới, cười ha hả:
- Nếu các vị ngồi đây ai khan hiếm tài chính, cần tìm bạn hợp tác, trước mắt là cơ hội rất tốt, không thể bỏ qua. Được rồi, tôi đã giọng khách át giọng chủ rồi, sẽ không nói thêm nữa, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn lắng nghe tôi nói hết, hơn nữa giữa lúc này không có một ai mượn cớ đi nhà vệ sinh, tôi rất vinh hạnh.
Lời hay ý đẹp cuối cùng, lại khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt, hội trường lần nữa vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Nga Ni Trần giận thì giận, quả thật thán phục tài ăn nói của Hạ tưởng. Khuyết điểm lớn nhất trong cuộc đời của gã là không có tài ăn nói, thật không dễ bây giờ không vì căng thẳng mà dẫn đến nói lắp, nhưng muốn ở trước công chúng đọc diễn văn vẫn phải cố hết sức, càng không phải nói giống như Hạ Tưởng có thể đĩnh đạc nói và ngôn ngữ lời nói sắc bén.
Thật là ngưỡng mộ lẫn ghen tị.
Hạ tưởng xuống sân khấu, Nga Ni Trần cũng không lên phát biểu, tiệc trà tiến vào một giai đoạn nói chuyện khác. Đừng nói, Hạ tưởng tung ra mồi nhử lớn, lập tức thu hút được sự hấp dẫn của không ít thương nhân, họ tranh nhau vây quanh đám người Tiêu Ngũ, đều hy vọng có tài chính rơi xuống người mình.
Đối với thành phố Lang mà nói, vốn đầu tư trên hàng chục triệu tệ cũng xem như là hạng mục không nhỏ, huống chi là con số 1 tỷ. Đám người Tiêu Ngũ đến từ thành phố Yến, muốn mở ra thị trường của thành phố Lang, thì cần có phía đối tác.
Tất cả mọi người đều muốn làm phía đối tác của Tiêu Ngũ, từ trên trời rơi xuống một khoản vốn lớn, ai ai cũng muốn có được.
Hạ Tưởng ngồi ở chỗ của mình, vẻ mặt mang ý cười, nhìn đám người Tiêu Ngũ bị mọi người vây ở giữa giống như mặt trăng giữa những vì sao, lại nhìn Nga Ni Trần ở chỗ xa xa giả bộ mang vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng nóng như lửa đốt, hắn thầm cười, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, Nga Ni Trần không phải vội, con đường về sau, còn rất dài.
Tuy nhiên khi ánh mắt của hắn rơi lên người Hoa Nhài Vàng, Bạc, bắt gặp một thì mắt chăm chăm nhìn hắn, một thì mắt đến chớp cũng không chớp mà nhìn Tống Nhất Phàm, bất giác thấy buồn cười, nói với hai người:
- Tôi phát hiện một cách có thể phân biệt hai người ai là chị ai là em rồi…
- Có thật hay không vậy? Đừng gạt người.
Hoa Nhài Vàng giành nói trước, vẻ mặt hiếu kỳ. Cô đối với sự so chiêu giữa ba mình và Hạ Tưởng hôm nay, tuy cũng biết rõ ba bị Hạ Tưởng chọc giận, nhưng cô không phải là người có tâm tư phức tạp, và hoàn toàn không để tâm đến.
Hoa Nhài Bạc trừng mắt với Hạ Tưởng, trong đôi mắt lửa giận hừng hực. Hạ Tưởng làm cho ba từng bước bại lui, cô mong muốn đích thân vào trận đối phó Hạ Tưởng, chỉ tiếc, cô có lửa giận đầy ngực, lại chỉ có thể tức giận mà thôi, vì cô cũng nghĩ không ra cách hay gì để đối phó với Hạ Tưởng.
- Mắc lừa? Mắc lừa gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hoa Nhài Vàng vẫn chưa tỉnh ngộ ra, lại bị Hoa Nhài Bạc gõ vào đầu, cô và Hoa Nhài Bạc tuy không có được sự tương thông về tâm ý, nhưng hai bên cũng vô cùng hiểu rõ, rất nhanh đã nghĩ thông,
- Sớm đã muốn làm quen với Phó thị trưởng Hạ, nhưng mãi không có cơ hội, hôm nay thật may mắn được gặp ở Nội Các Lầu, thật là vinh dự.
Sau khi khách khí vài câu, Lý Lý liền trao đổi danh thiếp với Hạ Tưởng, sau đó cáo từ rời đi. Sự chừng mực của y nắm bắt rất tốt, đến và đi không khiến người ta cảm thấy đột ngột, đã lưu lại cho Hạ Tưởng một ấn tượng tốt.
Khi tiệc tan, Nga Ni Trần tiễn đoàn người của Hạ Tưởng ra cửa, gã bắt tay Hạ Tưởng rất chặt:
- Hôm nay vốn muốn nói chuyện một mình với anh, không ngờ, kế hoạch theo không kịp sự thay đổi, hy vọng về sau có cơ hội còn có thể được dùng tiệc trà xã giao với Phó thị trưởng Hạ.
- Cái đạo của trà, cần chú trọng tâm bình khí hòa, cần chú trọng đên sự thuận theo tự nhiên, thời cơ vừa đến, đừng nói là dùng tiệc trà xã giao với Chủ tịch Trần, cho dù là nâng cốc rượu mừng cũng không thành vấn đề. Chỉ là bây giờ thành phố Lang không được yên ổn lắm, tôi không thể yên tâm mà dùng trà ngon với Chủ tịch Trần được. Đợi khi nào yên ổn rồi, nhất định sẽ ngồi cùng Chủ tịch Trần, nói chuyện về trà.
Khi buông tay, Nga Ni Trần phát hiện trong tay có thêm vật gì đó, mượn ánh đèn nhìn, sắc mặt không khỏi biến đổi – là thẻ phòng của căn phòng hạng A một Kinh Tiên Cư!
Phong ba ở tiệc trà khiến Hạ Tưởng một đêm thành danh, đương nhiên không phải thành danh theo kiểu mọi nhà đều biết, mà là trong giới công thương của thành phố Lang, đại danh của Hạ Tưởng trong một đêm không ai không biết không ai không hiểu, đồng thời điều khiến mọi người đều hưng phấn và kỳ vọng không chỉ là xích mích giữa Hạ Tưởng và Nga Ni Trần gần như đã phơi ra bên ngoài, mà còn có tin tức mấy người Tiêu Ngũ bỏ ra 1 tỷ đầu tư.
Đêm đó, Tống Nhất Phàm không đi nhà khách, mà ngủ trên giường của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng bất đắc dĩ, chỉ đành ngủ ở sô pha. Cũng may cả đêm Tống Nhất Phàm không gây chuyện, ngủ rất ngon. Chỉ có điều là khi trời sáng lúc Hạ Tưởng đi vệ sinh, trong lúc mơ hồ đã quên đóng cửa, bị Tống Nhất Phàm đẩy cửa vào, làm cho đỏ bừng hết mặt mũi.
Ngày chủ nhật không có chuyện gì, Hạ Tưởng liền cùng Tống Nhất Phàm ra ngoài đi dạo, vừa khéo hắn cũng chưa thăm thú được gì ở thành phố Lang, nên đưa cô đi cùng dạo quanh các phố lớn ngõ nhỏ của thành phố. Về sự kiện nông dân đòi lương ở khu Đại Học, Hạ Tưởng không để ý đến, hắn cố ý kéo dài, vì hắn sớm đã biết được việc nợ lương của dự án khu Đại Học không phải ngày một ngày hai, dưới điều kiện tiên quyết tài chính chưa được rót vào thì chưa có lương, nợ tay ba chính là một cái vòng lẩn quẩn ai cũng không giải quyết được.
Nhưng phù hợp với lợi ích của thành phố Lang, là phù hợp với lợi ích của người làm quan, có nhiều khi, lợi ích của nhân dân và cán bộ không đồng nhất, giữa hai bên có một cái hào rất rộng. Sự không ăn khớp giữa nhân dân và cán bộ, không thể không nói là sự bi ai của chế độ.