Trần Đại Đầu là người nổi tiếng ở thành phố Lang, tuy không nổi tiếng bằng Nga Ni Trần, nhưng do hắn ta làm tổng đại lý cho sơn Occupy, cộng thêm y là anh trai của Nga Ni Trần nên ở thành phố Lang gần như không ai là không biết.
Tin tức Trần Đại Đầu tự sát truyền ra lập tức gây nên chấn động.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng thấy bất ngờ, vô cùng tức giận, còn chưa gọi điện hỏi cho ra lẽ thì Lộ Hồng Chiêm đã đến báo cáo hắn quá trình sự việc.
Nói ra buồn cười, hắn chỉ là Phó thị trưởng thường trực, Lộ Hồng Chiêm lại vội vội vàng vàng báo cáo công việc với hắn không đúng quy củ chút nào. Nhưng việc không đúng quy tắc trong quan trường nhiều lắm, Hạ Tưởng cũng biết, Lộ Hồng Chiêm không phải là thật lòng muốn báo cáo hắn, mà là muốn rạch ròi trước hắn, chứng minh y trong sạch.
Ở trong trại tạm giam Trần Đại Đầu là dùng dây giày treo cổ tự sát, trạng thái chết rất thảm, mà cũng rất buồn cười. Giày của Trần Đại Đầu là hàng hiệu, dây đeo giày rất chắc chắn, cả người y gần như được treo lên nhưng dây vẫn không đứt.
Bởi vì Trần Đại Đầu dù sao cũng là nhân vật công chúng, cũng có thân phận nhất định, do đó y được xếp giam riêng một phòng trong trại tạm giam. Ai cũng không ngờ y sẽ tự sát, cho đến ngày thứ hai lúc phát hiện ra cơ thể đã lạnh cứng rồi.
Trần Đại Đầu không để lại lời trăn trối nào, trước lúc chết y nghĩ cái gì thì không ai biết cả.
Hạ Tưởng tin rằng trong vụ Trần Đại Đầu tự sát Lộ Hồng Chiêm không nhúng tay vào.
Lộ Hồng Chiêm rất khôn khéo, bây giờ giữa y và Cổ Hướng Quốc không gần cũng không xa, vừa không đặc biệt xa cách, lại trong lúc phản kháng của cuối cùng của Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần không tham gia vào. Lộ Hồng Chiêm cũng biết chuyện trong chính trị biến hóa thất thường, chủ yếu là Hạ Tưởng muốn lật đổ Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, chứ không phải y, nếu y không làm chướng ngại vật thì sẽ không chướng mắt.
Không chướng mắt, không chủ động gây chuyện, liên lạc tìm hiểu, báo cáo nhiều thì không ai lại cứ phải gây sự với bạn, đúng thế không?
Có điều vẫn là người chết rồi, Lộ Hồng Chiêm xử lý mấy cảnh sát lơ là nhiệm vụ, và triệu mở cuộc họp báo, thông báo kết quả điều tra của Cục công an thành phố về vụ án Trần Đại Đầu tự sát.
Việc Trần Đại Đầu tự sát đã đả kích Nga Ni Trần rất lớn, khi vừa nghe được tin xong, trước mắt y một màn đen tối, ngất tại chỗ.
Tỉnh lại trong bệnh viện, Nga Ni Trần bật khóc. Tình cảm giữa y và anh trai rất sâu nặng, mười mấy năm luôn sâu nặng như vậy, không ngờ đến phút cuối anh trai lại chết trong trại tạm giam, quá đột ngột làm y không thể chấp nhận sự thật Trần Đại Đầu tự sát chết.
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc ở bên cạnh y, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
Sau khi Nga Ni Trần tỉnh lại, đầu tiên là y đau lòng, rồi y nghĩ ra cái gì đó vội nói:
- Tình thế hiện tại thế nào rồi?
Thuộc hạ trung thành nhất Lão Tặc luôn ở bên cạnh bảo vệ y nói:
- Không tốt lắm. Nhóm người Bắc Kinh đến làm loạn cả ngày, gần đây người bên Thiên Tân cũng đến không ít, người của chúng ta kẻ thì đi mất, kẻ thì phân tán, còn lại không đến một phần ba.
Ông trời sắp sụp thật rồi sao? Nga Ni Trần nhìn Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc khóc đau lòng, bỗng nhiên cảm giác bực bội không đâu. Chỉ tiếc là y đẻ ra hai đứa con gái, nếu là hai đứa con trai thì dù y chết cũng không ai dám có ý động vào y.
Còn điều nữa là, con gái quyến rũ Hạ Tưởng suýt nữa thành công rồi, phút cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, chẳng lẽ vận số của y đã cạn, mọi chuyện đều không được như ý nữa?
Trần Đại Đầu vừa chết, Nga Ni Trần liền già đi mấy tuổi. Y nằm trên giường bệnh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thu tay lại nhận thua Hạ Tưởng, chỉ mong có thể giữ được cái mạng già này.
Điện thoại của Lão Tặc vang lên, sau khi nhận điện thoại xong vẻ mặt ông ta khác lạ, nhìn Nga Ni Trần:
- Chủ tịch Trần, phía Bắc Kinh có người báo phong thanh, chỉ cần anh đưa con gái đến chỗ họ, bọn họ sẽ thay anh trừng trị Hạ Tưởng.
- Cút, để bọn chúng cút hết đi.
Nga Ni Trần nổi giận lôi đình mà ho khụ khụ.
- Bố.
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cùng bổ nhào vào lòng Nga Ni Trần, khóc không thành tiếng.
Hoa Nhài Bạc cắn răng:
- Con đi, núi đao biển lửa con cũng muốn đi. Chỉ cần có thể giúp được bố thì có chết con gái cũng thấy đáng.
Làm sao Nga Ni Trần có thể ngờ được mình lại rơi vào nông nỗi này. Y nước mắt tuôn rơi, nắm chặt tay Hoa Nhài Vàng:
- Con gái à, bố liều mạng chết cũng phải bảo vệ hai đứa.
Y quay sang nói với Lão Tặc:
- Nhanh chóng làm thủ tục ra nước ngoài cho hai đứa, không phải sợ tốn tiền, càng nhanh càng tốt.
Lão Tặc vâng một tiếng, rồi lập tức đi làm.
Nga Ni Trần quyết định rồi, đưa con gái ra nước ngoài, một mình y ở lại chống chọi. Có thể kiên trì được đến ngày mà Cổ Hướng Quốc nói thay đổi thời cơ thì tốt nhất, cho dù không thể thì y chết một mình, chỉ cần bảo vệ con gái an toàn thì chết cũng không hối tiếc.
Cố nén ốm đau, Nga Ni Trần trấn an con gái, cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, Hoa Nhài Bạc liền bón cơm y. Đang lúc ăn cơm, điện thoại lại vang lên.
Nga Ni Trần nhìn số điện thoại gọi đến là số Bắc Kinh, trong lòng nhảy dựng vội vàng nghe máy.
Là người phụ trách chi nhánh công ty ở Bắc Kinh gọi tới.
- Chủ tịch Trần, sản nghiệp ở Bắc Kinh…không giữ được rồi. Mấy cổ đông lớn liên kết lại chấp nhận để một công ty khác mua với giá thấp, còn công ty đưa ra thị trường của chúng ta giờ giá trị bị co rút nghiêm trọng, gần đứng bên bờ vực phá sản rồi.
"Hụ" Nga Ni Trần bị kích động vào tim ho ra ngụm máu tươi, bắn lên cả người Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc nhìn ghê người.
Cả đời Nga Ni Trần tung hoành hai phe đen, trắng chưa thua bao giờ, cũng chưa bao giờ cho rằng ông trời đoạn tuyệt đường lui của con người. Bây giờ y đã tỉnh ngộ rồi, bị hiện thực tàn khốc ép cho phải lâm vào đường cùng.
Sản nghiệp ở Bắc Kinh là ràng buộc giữa y và tầng cao đứng sau màn tối, tầng cao không nói chuyện với y, trực tiếp liên kết cổ đông mà ra tay. Cổ đông gì chứ, toàn là họ hàng thân thích của tầng cao. Họ nhìn ra viễn cảnh xấu đi, trong phút cuối cùng ẵm thêm một món, sau đó tàn nhẫn bỏ rơi y.
Cho đến lúc này y mới hiểu ra một đạo lý, quan chức câu kết với thương nhân, thì thương nhân vĩnh viễn ở tình cảnh xấu, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng trở thành cá nằm trên thớt mặc cho quan chức chặt, mặc cho người ta thao túng.
Giờ y chính là con cá nằm trên thớt do con người tạo ra, hơn nữa đối phương ra tay rất nhẫn tâm, còn quá đáng hơn Hạ Tưởng
Bị hai sự việc nghiêm trọng Trần Đại Đầu tự sát và tầng cao ở Bắc Kinh bỏ rơi đả kích cùng một lúc, cuối cùng Nga Ni Trần không chống trụ được nữa, lại bất tỉnh.
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc hoang mang lo sợ, hai người ôm đầu khóc thảm thiết…
Ngay trong lúc Nga Ni Trần hôn mê bất tỉnh, thành phố Lang lại xảy ra một chuyện lớn nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thực ra nói là chuyện lớn thì hơi miễn cưỡng, nói là chuyện nhỏ thì cũng không hợp lắm. Bởi vì sự việc gây ra chấn động không nhỏ, nguồn cơn bắt đầu có liên quan đến việc Thụy Cái chuyển nhà.
Ban đầu tưởng rằng Thụy Cái chuyển nhà sẽ không có trắc trở gì cả, có Tiêu Ngũ dẫn người ra mặt, hiện Nga Ni Trần lại đang trong bệnh viện, thế lực của y gần như đứng bên bờ sụp đổ thì còn sức đâu gây thêm rối loạn nữa? Cho nên Tiêu Ngũ cũng không để tâm lắm, chỉ dẫn theo không đến mười người đến giúp Thụy Cái chuyển nhà.
Thụy Cái nói chuyển là chuyển thật luôn, hơn nữa động tác còn rất nhanh, hình như không muốn ở lại thành phố Lang thêm một ngày vậy.
Mới đầu khá thuận lợi, Tiêu Ngũ và nhóm anh em chỉ phụ trách cảnh giới, nhìn người công ty chuyển nhà làm việc. Đợi đồ đạc đều chất lên xe xong, đang chuẩn bị xuất phát thì xảy ra chuyện.
Không biết từ đâu nhảy ra một nhóm người, khoảng 40-50 người khí thế hùng hổ, tay cầm gậy gộc hét ầm ĩ bao vây lấy công ty chuyển nhà. Không nói lời nào liền ra tay đập phá đồ đạc, nói là đến đòi nợ hoàn toàn chính đáng, muốn trốn á, còn lâu.
May mắn là có đám người Tiêu Ngũ ở đó, nếu không vợ chồng Thụy Cái dù không bị đánh bị thương nhưng cả xe đồ đạc đều bị đập tan tành. Đồ đạc không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mục đích chính là gây ra khủng hoảng tâm lý.
Tiêu Ngũ tinh mắt, vừa nhìn là nhận ra ai là kẻ cầm đầu. Y quyết định thật nhanh, tiến lên trước một bước đánh một quyền vào bả vai của kẻ cầm đầu.
Tên cầm đầu vai rộng eo tròn, sức khỏe cường tráng, bị một quyền của Tiêu Ngũ đánh trúng nên người thoáng lảo đảo, nhưng y chỉ bị lùi về sau một bước, rồi nhanh chóng cầm thanh sắt trong tay đập ngược lại Tiêu Ngũ.
Tiêu Ngũ cả kinh, thấy đối phương cũng khá bản lĩnh, hắn ta liền tránh sang một bên. Không ngờ hắn tránh được một đòn của đối thủ, thì thanh sắt lại đập trúng đầu Kha Lâm đang ở phía sau. Đầu Kha Lâm liền loang lổ máu, cả người choáng váng ngã ập xuống đất.
Kha Lâm là anh em thân như ruột thịt, vào sinh ra tử với Tiêu Ngũ. Y bị thương giống như chính Tiêu Ngũ bị thương vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng y bị thương không nhẹ, trên đầu rách một mảng to, máu tươi chảy ròng ròng.
Tiêu Ngũ tức giận, tiến lên giằng co với đối thủ. Đánh rồi mới biết, võ thuật của đối phương quả nhiên rất mạnh, mới chỉ vài chiêu đối mặt mà Tiêu Ngũ đã dính ít đòn, còn đối thủ cũng không tốt hơn mấy, có thể nói là cả hai cùng có thắng có bại.
Lần đầu tiên Tiêu Ngũ gặp phải một đối thủ đáng kình, hăng máu lên quần nhau tơi bời với hắn ta. Đối thủ người đông thế mạnh thì sao, đội Tiêu Ngũ không đến mười người, bên đối thủ thì 40-50 người, người tên nào cũng vạm vỡ, đều biết chút võ thuật. Chẳng mấy chốc đám người Tiêu Ngũ bị đánh cho nằm la liệt trên đất.
Tiêu Ngũ cũng bị thương không nhẹ, một cánh tay, một xương sườn bị gãy, y cố gắng chống chọi đợi Hạ Tưởng đến cứu. Bởi vì y biết, đối phương đánh ngã y chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo có thể sẽ gây bất lợi cho vợ chồng Thụy Cái. Y đến bảo vệ vợ chồng họ, nếu hai người có gì sơ xuất thì là y đã không làm tròn trách nhiệm.
…
Lúc Hạ Tưởng nhận được tin thì sự việc đã xảy ra được mười phút rồi.
Hắn đang ở văn phòng cùng với Dương Uy bàn bạc kế hoạch đầu tư tiếp theo, lúc nhận được tin mặt liền biến sắc. Dương Uy không phải người ngoài, nên hắn cũng không giấu diếm, kể hết với Dương Uy sự thật.
Dương Uy cũng phát hỏa, bẻ ngón tay kêu tanh tách:
- Tôi và anh cùng đến đó xem thế nào, xem là ai mà ngang ngược đến vậy.
Khi Hạ Tưởng và Lộ Hồng Chiêm, Dương Uy đến hiện trường, 40-50 người kia đang ra sức đập phá xe chở đồ. Tiêu Ngũ bị đánh nằm bẹp trên đất, đang bị một đám người vây quanh.
Lộ Hồng Chiêm thấy tình hình bất ổn, liền rút súng ra bắn cảnh cáo. Có khoảng 50-60 cảnh sát đi theo, nhưng đối phó với đám người có tổ chức, lực lượng mà không đủ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Không kịp rồi, Hạ Tưởng nhảy ra khỏi xe, sải bước chạy về phía trước, tiện tay nhặt một thanh sắt dưới đất lên. Đây là loại gậy chuyên dùng để đánh người, cầm trong tay rất vừa vặn, trọng lượng vừa phải nên hắn đoán luôn đối phương không phải là lưu manh thành phố Lang. Bởi vì tính tổ chức, kỷ luật, và sức chiến đấu của đối tượng còn cao hơn đám tay chân ô hợp của Nga Ni Trần.
Hạ Tưởng đi nhanh đến hiện trường, cầm gậy sắt trong tay đánh vào sau đầu một người đang ra sức đá Tiêu Ngũ, người đó chỉ kịp "a" một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Tưởng, mắt trợn lên ngã xuống đất bất tỉnh.
Hạ Tưởng nổi giận ra tay đánh, không thèm bận tâm đến thân phận Phó thị trưởng nữa. Có người đang đánh anh em của hắn, hắn còn giả vờ phong độ gì nữa?
Mỗi lần vung tay là một gậy đánh tới, lại đánh bất tỉnh thêm một người. Mục đích của hắn rất rõ ràng, đã đánh thì phải đánh gục, để đối tượng mất hẳn đi sức lực chiến đấu.
Lúc này Dương Uy cũng kịp thời chạy đến, thấy Hạ Tưởng dũng mãnh phi thường, mỗi tên một gậy đập trúng đầu. Y cũng sôi máu, nhặt gậy sắt lên gia nhập vào trận đánh. Có điều y ra tay không chừng mực bằng Hạ Tưởng, đánh tên đầu tiên không bị bất tỉnh, mà còn bị người ta đạp lại một cước. Đánh đầu tên thứ hai, ra tay hơi nặng nên đầu đối tượng bị chảy máu.
Dương Uy và Hạ Tưởng áp lưng vào nhau, hăng hái sôi máu. Tuy là cũng dính tí chưởng, nhưng hào hùng tăng cao, cười ha ha:
- Không ngờ lại có lúc được cùng Phó thị trưởng Hạ kề vai sát cánh chiến đấu, sau này nhớ lại cũng là một kí ức vẻ vang.
Đâu chỉ vẻ vang, đợi sau này có một ngày Dương Uy nhớ lại chuyện xưa thì mặt mày cứ gọi là hớn hở. Lúc y kể chuyện, mấy vị cán bộ quan to cấp tỉnh đều không có ai tin cả.
Ngay cả Lộ Hồng Chiêm của hiện tại cũng không dám tin vào mắt mình.
Hạ Tưởng giận lên rồi, dáng vẻ mạnh mẽ của hắn lẫn giữa đám người chợt đông chợt tây, gậy sắt trong tay múa may như con hổ dũng mãnh giữa bầy sói. Mỗi tên đánh một gậy, kẻ bị đánh trúng không kêu cha khóc mẹ, mà là hoặc bất tỉnh tại chỗ, hoặc là lăn lộn trên đất.
Lần trước lúc Hạ Tưởng giải cứu Phó Tiên Phong, động tác cực nhanh, nhưng khoảng cách xa tầm nhìn nên không gây ấn tượng mạnh đến Lộ Hồng Chiêm. Nhưng bây giờ Hạ Tưởng ở ngay trước mắt, hắn quên mình giúp bạn không tiếc cả mạng sống, hắn ra tay quyết đoán, thân thủ tốt đem lại sự kinh ngạc, chấn động Lộ Hồng Chiêm.
Ông trời ơi, Hạ Tưởng đâu phải là Phó thị trưởng, hắn căn bản là cảnh sát đặc nhiệm dũng mãnh vô địch, không, còn anh dũng hơn cảnh sát đặc nhiệm.
Lộ Hồng Chiêm đắng ngắt đầu lưỡi, miệng chát, mắt không ngừng chớp, bộ dạng vô cùng buồn cười. Thâm tâm y giằng xé, hối hận chỉ có bản thân mình không hiểu rõ, nếu y sớm nhìn ra cảnh trước mắt thì đỡ phải khổ sở chống trụ trong những lần giao tranh trước? Còn không sợ chết chống đối Hạ Tưởng? Y dựa vào đâu.
Đúng vậy, cần thủ đoạn chính trị Hạ Tưởng có, muốn đầu óc kinh doanh Hạ Tưởng có, cần có thân thủ Hạ Tưởng cũng có, có điểm nào y so sánh được chứ? Mẹ nó, nếu sớm biết Phó thị trưởng Hạ có năng lực như vậy, thì ngay từ lúc đầu đầu quân cho Hạ Tưởng thì tốt bao nhiêu, chứ đâu phải đến nỗi phải gánh xử phạt, còn bị người ở Cục công an thành phố biến thành không trên không dưới khó chịu muốn chết?
Đang lúc Lộ Hồng Chiêm mải suy nghĩ, đột nhiên Hạ Tưởng bất cẩn bị chúng đẩy một phát, liền có một tên khác cầm gậy sắt đập mạnh lên đầu Hạ Tưởng.
Lộ Hồng Chiêm vội lo lắng.
Tất cả công an liền tức giận.
Ban đầu nếu dựa vào so sánh lực lượng, công an tại hiện trường tự nhận không kiểm soát nổi hơn 50 tên côn đồ nên vội vàng gọi cứu viện, sau đó bao vây lấy tất cả. Đám cảnh sát quen thói ỷ người đông thế mạnh nên không tham gia vào đám hỗn loạn, bởi vì họ nhận ra họ đang đối mặt với bọn liều mạng, tên nào cũng cầm gậy sắt, hung hãn, ác độc, vừa nhìn là biết không phải người thành phố Lang, mà là những tay đánh đấm lão luyện.
Làm cho cảnh sát bất ngờ khó có thể tin được là, đường đường Phó thị trưởng Hạ lại là người đầu tiên nhảy vào giữa trận, tay cầm gậy sắt đánh ngất mấy tên, lại còn cùng Dương Uy lưng áp lưng, kề vai sát cánh chiến đấu, uy phong lẫm liệt, anh dũng hào hiệp.
Trong nháy mắt, hình tượng bản sắc nam nhi của Phó thị trưởng Hạ đã khích lệ đám công an tại hiện trường.
Đàn ông đều có tâm huyết, nhất là đàn ông làm cảnh sát, cho dù có ẻo lả, nhát gan, nhưng đến cuối cùng vẫn là đàn ông. Khi tất cả ánh mắt mọi người nhìn theo đường gậy của Hạ Tưởng giơ lên hạ xuống, tâm trạng của bọn họ cũng đuổi theo bóng dáng của Hạ Tưởng, thấp thỏm, lo lắng.
Chỉ chớp mắt công phu, Dương Uy đã bị thương, mũi bị rách, máu chảy khắp mặt. Cánh tay bị thương không nhấc lên được, nhưng y vẫn tươi cười bi tráng, hỗ trợ gắt gao xung quanh Hạ Tưởng. Lại nháy mắt, Hạ Tưởng cũng bị thương, bị người ta đập trúng, lại bị người ta đẩy, còn có kẻ giơ cao gậy sắt đập vào đầu hắn…
Đám cảnh sát đỏ mắt, nổi giận bốc hỏa suýt cháy. Họ không đợi Lộ Hồng Chiêm phát lệnh nữa mà gào to một tiếng, vây sát thành bè như nước lũ cuồn cuộn xông vào giữa đám người.
Không phải Lộ Hồng Chiêm không muốn phát lệnh, mà là nhiệt huyết y sôi trào, sớm đã quên đi thân phận mình là Cục trưởng Cục công an. Trong giây phút Hạ Tưởng bị người khác đánh trộm, y chỉ biết y là một tên đàn ông, một cảnh sát chỉ cần lùi một bước sẽ bị sỉ nhục. Trong lòng y sự nôn nóng và nhiệt huyết sớm bị phai mờ nay đã hoàn toàn bị hành động của Hạ Tưởng dẫn dắt, y hét to một tiếng, làm một hành động mà đến ngay bản thân cũng cảm thấy điên rồ là cởi áo, ở trần xông vào đám đông, phi một chân đá ngay vào lưng kẻ đánh lén Hạ Tưởng, làm tên đó ngất ngay tại chỗ.
Sau đó y cười ha hả, cùng Hạ Tưởng, Dương Uy lưng áp lưng đứng cùng nhau, nói:
- Phó thị trưởng Hạ, lão Lộ tôi cũng muốn điên một lần. Bà nó chứ, liều với chúng.
Hạ Tưởng khen ngợi nhìn Lộ Hồng Chiêm:
- Cục trưởng Lộ, anh dũng không kém gì tuổi trẻ, làm người khác phải suy nghĩ lại rồi.
Được Hạ Tưởng thừa nhận, trong lòng Lộ Hồng Chiêm thấy thoải mái:
- Già rồi, không dùng được nữa. Nhớ năm xưa một mình tôi đánh ba tên đều không thành vấn đề. Có điều hôm nay dù có liều cái mạng già này thì cũng phải đập lại mấy tên.
Không ai có thể ngờ hai người đường đường là Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Lang lại vai kề vai chiến đấu, đánh đấm một trận kinh hồn bạt vía.
Sau này cách vài năm sau, mỗi lần nhắc lại chuyện xưa cùng Hạ Tưởng kề vai sát cánh chiến đấu, Lộ Hồng Chiêm luôn cho rằng thời khắc đó là lúc y hăng hái, say sưa nhất trong cả cuộc đời của mình, suốt đời không thể quên.
Dương Uy nhìn ra manh mối, nói nhỏ:
- Phó thị trưởng Hạ, đám người này đến từ Bắc Kinh, hình như có mấy tên tôi đã gặp qua, là người của "Đảng thái tử" rất nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Hạ Tưởng mơ hồ đoán ra gì đó, chuyện hôm nay có lẽ không phải bút tích của Nga Ni Trần. Nga Ni Trần nằm viện rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy đây chính là bút tích của Cổ Hướng Quốc rồi. Nhưng có một điều, từ lần trước sau khi đột nhiên vô cùng tự tin, Cổ Hướng Quốc như biến thành một con người khác vậy, không những thể hiện nắm chắc tầm tay, mà còn khôi phục lại sự tự tin, cộng thêm lần ra tay hôm nay đã càng chứng minh một chuyện, rất có thể gió sắp đổi hướng rồi.
Nhưng rõ ràng Tống Triêu Độ không nghe thấy bất kỳ phong thanh nào cả.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Nhưng đồng thời nói rõ một điều, Cổ Hướng Quốc ngăn cản vợ chồng Thụy Cái chuyển đi, e là không chỉ đe dọa Thụy Cái, mà là muốn hủy chứng cớ, nếu không tại sao đối phương phải liều mạng đập phá đồ đạc?
Lần theo tình tiết bên trong sự việc, Hạ Tưởng liền biết được, Cổ Hướng Quốc có hành động điên rồ như vậy, dám điều binh khiển tướng từ Bắc Kinh đến thành phố Lang đập phá, việc Thụy Cái chuyển nhà chắc chắn làm cho hắn ta cảm thấy như ung nhọt sau lưng.
Rốt cuộc trong tay Thụy Cái có chứng cớ gì để Cổ Hướng Quốc phải kiêng kị như thế?
Hạ Tưởng không rõ gút mắc giữa Cổ Hướng Quốc và Thụy Cái, nhưng hắn nhìn rõ một điều, ngoài mặt Cổ Hướng Quốc điềm tĩnh là đang che đậy sự lo âu trong lòng, bởi vì, thời khắc cuối cùng sắp sửa đến rồi…
Trần Đại Đầu là người nổi tiếng ở thành phố Lang, tuy không nổi tiếng bằng Nga Ni Trần, nhưng do hắn ta làm tổng đại lý cho sơn Occupy, cộng thêm y là anh trai của Nga Ni Trần nên ở thành phố Lang gần như không ai là không biết.
Tin tức Trần Đại Đầu tự sát truyền ra lập tức gây nên chấn động.
Ngay cả Hạ Tưởng cũng thấy bất ngờ, vô cùng tức giận, còn chưa gọi điện hỏi cho ra lẽ thì Lộ Hồng Chiêm đã đến báo cáo hắn quá trình sự việc.
Nói ra buồn cười, hắn chỉ là Phó thị trưởng thường trực, Lộ Hồng Chiêm lại vội vội vàng vàng báo cáo công việc với hắn không đúng quy củ chút nào. Nhưng việc không đúng quy tắc trong quan trường nhiều lắm, Hạ Tưởng cũng biết, Lộ Hồng Chiêm không phải là thật lòng muốn báo cáo hắn, mà là muốn rạch ròi trước hắn, chứng minh y trong sạch.
Ở trong trại tạm giam Trần Đại Đầu là dùng dây giày treo cổ tự sát, trạng thái chết rất thảm, mà cũng rất buồn cười. Giày của Trần Đại Đầu là hàng hiệu, dây đeo giày rất chắc chắn, cả người y gần như được treo lên nhưng dây vẫn không đứt.
Bởi vì Trần Đại Đầu dù sao cũng là nhân vật công chúng, cũng có thân phận nhất định, do đó y được xếp giam riêng một phòng trong trại tạm giam. Ai cũng không ngờ y sẽ tự sát, cho đến ngày thứ hai lúc phát hiện ra cơ thể đã lạnh cứng rồi.
Trần Đại Đầu không để lại lời trăn trối nào, trước lúc chết y nghĩ cái gì thì không ai biết cả.
Hạ Tưởng tin rằng trong vụ Trần Đại Đầu tự sát Lộ Hồng Chiêm không nhúng tay vào.
Lộ Hồng Chiêm rất khôn khéo, bây giờ giữa y và Cổ Hướng Quốc không gần cũng không xa, vừa không đặc biệt xa cách, lại trong lúc phản kháng của cuối cùng của Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần không tham gia vào. Lộ Hồng Chiêm cũng biết chuyện trong chính trị biến hóa thất thường, chủ yếu là Hạ Tưởng muốn lật đổ Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, chứ không phải y, nếu y không làm chướng ngại vật thì sẽ không chướng mắt.
Không chướng mắt, không chủ động gây chuyện, liên lạc tìm hiểu, báo cáo nhiều thì không ai lại cứ phải gây sự với bạn, đúng thế không?
Có điều vẫn là người chết rồi, Lộ Hồng Chiêm xử lý mấy cảnh sát lơ là nhiệm vụ, và triệu mở cuộc họp báo, thông báo kết quả điều tra của Cục công an thành phố về vụ án Trần Đại Đầu tự sát.
Việc Trần Đại Đầu tự sát đã đả kích Nga Ni Trần rất lớn, khi vừa nghe được tin xong, trước mắt y một màn đen tối, ngất tại chỗ.
Tỉnh lại trong bệnh viện, Nga Ni Trần bật khóc. Tình cảm giữa y và anh trai rất sâu nặng, mười mấy năm luôn sâu nặng như vậy, không ngờ đến phút cuối anh trai lại chết trong trại tạm giam, quá đột ngột làm y không thể chấp nhận sự thật Trần Đại Đầu tự sát chết.
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc ở bên cạnh y, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
Sau khi Nga Ni Trần tỉnh lại, đầu tiên là y đau lòng, rồi y nghĩ ra cái gì đó vội nói:
- Tình thế hiện tại thế nào rồi?
Thuộc hạ trung thành nhất Lão Tặc luôn ở bên cạnh bảo vệ y nói:
- Không tốt lắm. Nhóm người Bắc Kinh đến làm loạn cả ngày, gần đây người bên Thiên Tân cũng đến không ít, người của chúng ta kẻ thì đi mất, kẻ thì phân tán, còn lại không đến một phần ba.
Ông trời sắp sụp thật rồi sao? Nga Ni Trần nhìn Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc khóc đau lòng, bỗng nhiên cảm giác bực bội không đâu. Chỉ tiếc là y đẻ ra hai đứa con gái, nếu là hai đứa con trai thì dù y chết cũng không ai dám có ý động vào y.
Còn điều nữa là, con gái quyến rũ Hạ Tưởng suýt nữa thành công rồi, phút cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, chẳng lẽ vận số của y đã cạn, mọi chuyện đều không được như ý nữa?
Trần Đại Đầu vừa chết, Nga Ni Trần liền già đi mấy tuổi. Y nằm trên giường bệnh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định thu tay lại nhận thua Hạ Tưởng, chỉ mong có thể giữ được cái mạng già này.
Điện thoại của Lão Tặc vang lên, sau khi nhận điện thoại xong vẻ mặt ông ta khác lạ, nhìn Nga Ni Trần:
- Chủ tịch Trần, phía Bắc Kinh có người báo phong thanh, chỉ cần anh đưa con gái đến chỗ họ, bọn họ sẽ thay anh trừng trị Hạ Tưởng.
- Cút, để bọn chúng cút hết đi.
Nga Ni Trần nổi giận lôi đình mà ho khụ khụ.
- Bố.
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cùng bổ nhào vào lòng Nga Ni Trần, khóc không thành tiếng.
Hoa Nhài Bạc cắn răng:
- Con đi, núi đao biển lửa con cũng muốn đi. Chỉ cần có thể giúp được bố thì có chết con gái cũng thấy đáng.
Làm sao Nga Ni Trần có thể ngờ được mình lại rơi vào nông nỗi này. Y nước mắt tuôn rơi, nắm chặt tay Hoa Nhài Vàng:
- Con gái à, bố liều mạng chết cũng phải bảo vệ hai đứa.
Y quay sang nói với Lão Tặc:
- Nhanh chóng làm thủ tục ra nước ngoài cho hai đứa, không phải sợ tốn tiền, càng nhanh càng tốt.
Lão Tặc vâng một tiếng, rồi lập tức đi làm.
Nga Ni Trần quyết định rồi, đưa con gái ra nước ngoài, một mình y ở lại chống chọi. Có thể kiên trì được đến ngày mà Cổ Hướng Quốc nói thay đổi thời cơ thì tốt nhất, cho dù không thể thì y chết một mình, chỉ cần bảo vệ con gái an toàn thì chết cũng không hối tiếc.
Cố nén ốm đau, Nga Ni Trần trấn an con gái, cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, Hoa Nhài Bạc liền bón cơm y. Đang lúc ăn cơm, điện thoại lại vang lên.
Nga Ni Trần nhìn số điện thoại gọi đến là số Bắc Kinh, trong lòng nhảy dựng vội vàng nghe máy.
Là người phụ trách chi nhánh công ty ở Bắc Kinh gọi tới.
- Chủ tịch Trần, sản nghiệp ở Bắc Kinh…không giữ được rồi. Mấy cổ đông lớn liên kết lại chấp nhận để một công ty khác mua với giá thấp, còn công ty đưa ra thị trường của chúng ta giờ giá trị bị co rút nghiêm trọng, gần đứng bên bờ vực phá sản rồi.
"Hụ" Nga Ni Trần bị kích động vào tim ho ra ngụm máu tươi, bắn lên cả người Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc nhìn ghê người.
Cả đời Nga Ni Trần tung hoành hai phe đen, trắng chưa thua bao giờ, cũng chưa bao giờ cho rằng ông trời đoạn tuyệt đường lui của con người. Bây giờ y đã tỉnh ngộ rồi, bị hiện thực tàn khốc ép cho phải lâm vào đường cùng.
Sản nghiệp ở Bắc Kinh là ràng buộc giữa y và tầng cao đứng sau màn tối, tầng cao không nói chuyện với y, trực tiếp liên kết cổ đông mà ra tay. Cổ đông gì chứ, toàn là họ hàng thân thích của tầng cao. Họ nhìn ra viễn cảnh xấu đi, trong phút cuối cùng ẵm thêm một món, sau đó tàn nhẫn bỏ rơi y.
Cho đến lúc này y mới hiểu ra một đạo lý, quan chức câu kết với thương nhân, thì thương nhân vĩnh viễn ở tình cảnh xấu, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng trở thành cá nằm trên thớt mặc cho quan chức chặt, mặc cho người ta thao túng.
Giờ y chính là con cá nằm trên thớt do con người tạo ra, hơn nữa đối phương ra tay rất nhẫn tâm, còn quá đáng hơn Hạ Tưởng
Bị hai sự việc nghiêm trọng Trần Đại Đầu tự sát và tầng cao ở Bắc Kinh bỏ rơi đả kích cùng một lúc, cuối cùng Nga Ni Trần không chống trụ được nữa, lại bất tỉnh.
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc hoang mang lo sợ, hai người ôm đầu khóc thảm thiết…
Ngay trong lúc Nga Ni Trần hôn mê bất tỉnh, thành phố Lang lại xảy ra một chuyện lớn nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thực ra nói là chuyện lớn thì hơi miễn cưỡng, nói là chuyện nhỏ thì cũng không hợp lắm. Bởi vì sự việc gây ra chấn động không nhỏ, nguồn cơn bắt đầu có liên quan đến việc Thụy Cái chuyển nhà.
Ban đầu tưởng rằng Thụy Cái chuyển nhà sẽ không có trắc trở gì cả, có Tiêu Ngũ dẫn người ra mặt, hiện Nga Ni Trần lại đang trong bệnh viện, thế lực của y gần như đứng bên bờ sụp đổ thì còn sức đâu gây thêm rối loạn nữa? Cho nên Tiêu Ngũ cũng không để tâm lắm, chỉ dẫn theo không đến mười người đến giúp Thụy Cái chuyển nhà.
Thụy Cái nói chuyển là chuyển thật luôn, hơn nữa động tác còn rất nhanh, hình như không muốn ở lại thành phố Lang thêm một ngày vậy.
Mới đầu khá thuận lợi, Tiêu Ngũ và nhóm anh em chỉ phụ trách cảnh giới, nhìn người công ty chuyển nhà làm việc. Đợi đồ đạc đều chất lên xe xong, đang chuẩn bị xuất phát thì xảy ra chuyện.
Không biết từ đâu nhảy ra một nhóm người, khoảng 40-50 người khí thế hùng hổ, tay cầm gậy gộc hét ầm ĩ bao vây lấy công ty chuyển nhà. Không nói lời nào liền ra tay đập phá đồ đạc, nói là đến đòi nợ hoàn toàn chính đáng, muốn trốn á, còn lâu.
May mắn là có đám người Tiêu Ngũ ở đó, nếu không vợ chồng Thụy Cái dù không bị đánh bị thương nhưng cả xe đồ đạc đều bị đập tan tành. Đồ đạc không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mục đích chính là gây ra khủng hoảng tâm lý.
Tiêu Ngũ tinh mắt, vừa nhìn là nhận ra ai là kẻ cầm đầu. Y quyết định thật nhanh, tiến lên trước một bước đánh một quyền vào bả vai của kẻ cầm đầu.
Tên cầm đầu vai rộng eo tròn, sức khỏe cường tráng, bị một quyền của Tiêu Ngũ đánh trúng nên người thoáng lảo đảo, nhưng y chỉ bị lùi về sau một bước, rồi nhanh chóng cầm thanh sắt trong tay đập ngược lại Tiêu Ngũ.
Tiêu Ngũ cả kinh, thấy đối phương cũng khá bản lĩnh, hắn ta liền tránh sang một bên. Không ngờ hắn tránh được một đòn của đối thủ, thì thanh sắt lại đập trúng đầu Kha Lâm đang ở phía sau. Đầu Kha Lâm liền loang lổ máu, cả người choáng váng ngã ập xuống đất.
Kha Lâm là anh em thân như ruột thịt, vào sinh ra tử với Tiêu Ngũ. Y bị thương giống như chính Tiêu Ngũ bị thương vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng y bị thương không nhẹ, trên đầu rách một mảng to, máu tươi chảy ròng ròng.
Tiêu Ngũ tức giận, tiến lên giằng co với đối thủ. Đánh rồi mới biết, võ thuật của đối phương quả nhiên rất mạnh, mới chỉ vài chiêu đối mặt mà Tiêu Ngũ đã dính ít đòn, còn đối thủ cũng không tốt hơn mấy, có thể nói là cả hai cùng có thắng có bại.
Lần đầu tiên Tiêu Ngũ gặp phải một đối thủ đáng kình, hăng máu lên quần nhau tơi bời với hắn ta. Đối thủ người đông thế mạnh thì sao, đội Tiêu Ngũ không đến mười người, bên đối thủ thì 40-50 người, người tên nào cũng vạm vỡ, đều biết chút võ thuật. Chẳng mấy chốc đám người Tiêu Ngũ bị đánh cho nằm la liệt trên đất.
Tiêu Ngũ cũng bị thương không nhẹ, một cánh tay, một xương sườn bị gãy, y cố gắng chống chọi đợi Hạ Tưởng đến cứu. Bởi vì y biết, đối phương đánh ngã y chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo có thể sẽ gây bất lợi cho vợ chồng Thụy Cái. Y đến bảo vệ vợ chồng họ, nếu hai người có gì sơ xuất thì là y đã không làm tròn trách nhiệm.
…
Lúc Hạ Tưởng nhận được tin thì sự việc đã xảy ra được mười phút rồi.
Hắn đang ở văn phòng cùng với Dương Uy bàn bạc kế hoạch đầu tư tiếp theo, lúc nhận được tin mặt liền biến sắc. Dương Uy không phải người ngoài, nên hắn cũng không giấu diếm, kể hết với Dương Uy sự thật.
Dương Uy cũng phát hỏa, bẻ ngón tay kêu tanh tách:
- Tôi và anh cùng đến đó xem thế nào, xem là ai mà ngang ngược đến vậy.
Khi Hạ Tưởng và Lộ Hồng Chiêm, Dương Uy đến hiện trường, 40-50 người kia đang ra sức đập phá xe chở đồ. Tiêu Ngũ bị đánh nằm bẹp trên đất, đang bị một đám người vây quanh.
Lộ Hồng Chiêm thấy tình hình bất ổn, liền rút súng ra bắn cảnh cáo. Có khoảng 50-60 cảnh sát đi theo, nhưng đối phó với đám người có tổ chức, lực lượng mà không đủ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Không kịp rồi, Hạ Tưởng nhảy ra khỏi xe, sải bước chạy về phía trước, tiện tay nhặt một thanh sắt dưới đất lên. Đây là loại gậy chuyên dùng để đánh người, cầm trong tay rất vừa vặn, trọng lượng vừa phải nên hắn đoán luôn đối phương không phải là lưu manh thành phố Lang. Bởi vì tính tổ chức, kỷ luật, và sức chiến đấu của đối tượng còn cao hơn đám tay chân ô hợp của Nga Ni Trần.
Hạ Tưởng đi nhanh đến hiện trường, cầm gậy sắt trong tay đánh vào sau đầu một người đang ra sức đá Tiêu Ngũ, người đó chỉ kịp "a" một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Tưởng, mắt trợn lên ngã xuống đất bất tỉnh.
Hạ Tưởng nổi giận ra tay đánh, không thèm bận tâm đến thân phận Phó thị trưởng nữa. Có người đang đánh anh em của hắn, hắn còn giả vờ phong độ gì nữa?
Mỗi lần vung tay là một gậy đánh tới, lại đánh bất tỉnh thêm một người. Mục đích của hắn rất rõ ràng, đã đánh thì phải đánh gục, để đối tượng mất hẳn đi sức lực chiến đấu.
Lúc này Dương Uy cũng kịp thời chạy đến, thấy Hạ Tưởng dũng mãnh phi thường, mỗi tên một gậy đập trúng đầu. Y cũng sôi máu, nhặt gậy sắt lên gia nhập vào trận đánh. Có điều y ra tay không chừng mực bằng Hạ Tưởng, đánh tên đầu tiên không bị bất tỉnh, mà còn bị người ta đạp lại một cước. Đánh đầu tên thứ hai, ra tay hơi nặng nên đầu đối tượng bị chảy máu.
Dương Uy và Hạ Tưởng áp lưng vào nhau, hăng hái sôi máu. Tuy là cũng dính tí chưởng, nhưng hào hùng tăng cao, cười ha ha:
- Không ngờ lại có lúc được cùng Phó thị trưởng Hạ kề vai sát cánh chiến đấu, sau này nhớ lại cũng là một kí ức vẻ vang.
Đâu chỉ vẻ vang, đợi sau này có một ngày Dương Uy nhớ lại chuyện xưa thì mặt mày cứ gọi là hớn hở. Lúc y kể chuyện, mấy vị cán bộ quan to cấp tỉnh đều không có ai tin cả.
Ngay cả Lộ Hồng Chiêm của hiện tại cũng không dám tin vào mắt mình.
Hạ Tưởng giận lên rồi, dáng vẻ mạnh mẽ của hắn lẫn giữa đám người chợt đông chợt tây, gậy sắt trong tay múa may như con hổ dũng mãnh giữa bầy sói. Mỗi tên đánh một gậy, kẻ bị đánh trúng không kêu cha khóc mẹ, mà là hoặc bất tỉnh tại chỗ, hoặc là lăn lộn trên đất.
Lần trước lúc Hạ Tưởng giải cứu Phó Tiên Phong, động tác cực nhanh, nhưng khoảng cách xa tầm nhìn nên không gây ấn tượng mạnh đến Lộ Hồng Chiêm. Nhưng bây giờ Hạ Tưởng ở ngay trước mắt, hắn quên mình giúp bạn không tiếc cả mạng sống, hắn ra tay quyết đoán, thân thủ tốt đem lại sự kinh ngạc, chấn động Lộ Hồng Chiêm.
Ông trời ơi, Hạ Tưởng đâu phải là Phó thị trưởng, hắn căn bản là cảnh sát đặc nhiệm dũng mãnh vô địch, không, còn anh dũng hơn cảnh sát đặc nhiệm.
Lộ Hồng Chiêm đắng ngắt đầu lưỡi, miệng chát, mắt không ngừng chớp, bộ dạng vô cùng buồn cười. Thâm tâm y giằng xé, hối hận chỉ có bản thân mình không hiểu rõ, nếu y sớm nhìn ra cảnh trước mắt thì đỡ phải khổ sở chống trụ trong những lần giao tranh trước? Còn không sợ chết chống đối Hạ Tưởng? Y dựa vào đâu.
Đúng vậy, cần thủ đoạn chính trị Hạ Tưởng có, muốn đầu óc kinh doanh Hạ Tưởng có, cần có thân thủ Hạ Tưởng cũng có, có điểm nào y so sánh được chứ? Mẹ nó, nếu sớm biết Phó thị trưởng Hạ có năng lực như vậy, thì ngay từ lúc đầu đầu quân cho Hạ Tưởng thì tốt bao nhiêu, chứ đâu phải đến nỗi phải gánh xử phạt, còn bị người ở Cục công an thành phố biến thành không trên không dưới khó chịu muốn chết?
Đang lúc Lộ Hồng Chiêm mải suy nghĩ, đột nhiên Hạ Tưởng bất cẩn bị chúng đẩy một phát, liền có một tên khác cầm gậy sắt đập mạnh lên đầu Hạ Tưởng.
Lộ Hồng Chiêm vội lo lắng.
Tất cả công an liền tức giận.
Ban đầu nếu dựa vào so sánh lực lượng, công an tại hiện trường tự nhận không kiểm soát nổi hơn 50 tên côn đồ nên vội vàng gọi cứu viện, sau đó bao vây lấy tất cả. Đám cảnh sát quen thói ỷ người đông thế mạnh nên không tham gia vào đám hỗn loạn, bởi vì họ nhận ra họ đang đối mặt với bọn liều mạng, tên nào cũng cầm gậy sắt, hung hãn, ác độc, vừa nhìn là biết không phải người thành phố Lang, mà là những tay đánh đấm lão luyện.
Làm cho cảnh sát bất ngờ khó có thể tin được là, đường đường Phó thị trưởng Hạ lại là người đầu tiên nhảy vào giữa trận, tay cầm gậy sắt đánh ngất mấy tên, lại còn cùng Dương Uy lưng áp lưng, kề vai sát cánh chiến đấu, uy phong lẫm liệt, anh dũng hào hiệp.
Trong nháy mắt, hình tượng bản sắc nam nhi của Phó thị trưởng Hạ đã khích lệ đám công an tại hiện trường.
Đàn ông đều có tâm huyết, nhất là đàn ông làm cảnh sát, cho dù có ẻo lả, nhát gan, nhưng đến cuối cùng vẫn là đàn ông. Khi tất cả ánh mắt mọi người nhìn theo đường gậy của Hạ Tưởng giơ lên hạ xuống, tâm trạng của bọn họ cũng đuổi theo bóng dáng của Hạ Tưởng, thấp thỏm, lo lắng.
Chỉ chớp mắt công phu, Dương Uy đã bị thương, mũi bị rách, máu chảy khắp mặt. Cánh tay bị thương không nhấc lên được, nhưng y vẫn tươi cười bi tráng, hỗ trợ gắt gao xung quanh Hạ Tưởng. Lại nháy mắt, Hạ Tưởng cũng bị thương, bị người ta đập trúng, lại bị người ta đẩy, còn có kẻ giơ cao gậy sắt đập vào đầu hắn…
Đám cảnh sát đỏ mắt, nổi giận bốc hỏa suýt cháy. Họ không đợi Lộ Hồng Chiêm phát lệnh nữa mà gào to một tiếng, vây sát thành bè như nước lũ cuồn cuộn xông vào giữa đám người.
Không phải Lộ Hồng Chiêm không muốn phát lệnh, mà là nhiệt huyết y sôi trào, sớm đã quên đi thân phận mình là Cục trưởng Cục công an. Trong giây phút Hạ Tưởng bị người khác đánh trộm, y chỉ biết y là một tên đàn ông, một cảnh sát chỉ cần lùi một bước sẽ bị sỉ nhục. Trong lòng y sự nôn nóng và nhiệt huyết sớm bị phai mờ nay đã hoàn toàn bị hành động của Hạ Tưởng dẫn dắt, y hét to một tiếng, làm một hành động mà đến ngay bản thân cũng cảm thấy điên rồ là cởi áo, ở trần xông vào đám đông, phi một chân đá ngay vào lưng kẻ đánh lén Hạ Tưởng, làm tên đó ngất ngay tại chỗ.
Sau đó y cười ha hả, cùng Hạ Tưởng, Dương Uy lưng áp lưng đứng cùng nhau, nói:
- Phó thị trưởng Hạ, lão Lộ tôi cũng muốn điên một lần. Bà nó chứ, liều với chúng.
Hạ Tưởng khen ngợi nhìn Lộ Hồng Chiêm:
- Cục trưởng Lộ, anh dũng không kém gì tuổi trẻ, làm người khác phải suy nghĩ lại rồi.
Được Hạ Tưởng thừa nhận, trong lòng Lộ Hồng Chiêm thấy thoải mái:
- Già rồi, không dùng được nữa. Nhớ năm xưa một mình tôi đánh ba tên đều không thành vấn đề. Có điều hôm nay dù có liều cái mạng già này thì cũng phải đập lại mấy tên.
Không ai có thể ngờ hai người đường đường là Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Lang lại vai kề vai chiến đấu, đánh đấm một trận kinh hồn bạt vía.
Sau này cách vài năm sau, mỗi lần nhắc lại chuyện xưa cùng Hạ Tưởng kề vai sát cánh chiến đấu, Lộ Hồng Chiêm luôn cho rằng thời khắc đó là lúc y hăng hái, say sưa nhất trong cả cuộc đời của mình, suốt đời không thể quên.
Dương Uy nhìn ra manh mối, nói nhỏ:
- Phó thị trưởng Hạ, đám người này đến từ Bắc Kinh, hình như có mấy tên tôi đã gặp qua, là người của "Đảng thái tử" rất nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Hạ Tưởng mơ hồ đoán ra gì đó, chuyện hôm nay có lẽ không phải bút tích của Nga Ni Trần. Nga Ni Trần nằm viện rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy đây chính là bút tích của Cổ Hướng Quốc rồi. Nhưng có một điều, từ lần trước sau khi đột nhiên vô cùng tự tin, Cổ Hướng Quốc như biến thành một con người khác vậy, không những thể hiện nắm chắc tầm tay, mà còn khôi phục lại sự tự tin, cộng thêm lần ra tay hôm nay đã càng chứng minh một chuyện, rất có thể gió sắp đổi hướng rồi.
Nhưng rõ ràng Tống Triêu Độ không nghe thấy bất kỳ phong thanh nào cả.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Nhưng đồng thời nói rõ một điều, Cổ Hướng Quốc ngăn cản vợ chồng Thụy Cái chuyển đi, e là không chỉ đe dọa Thụy Cái, mà là muốn hủy chứng cớ, nếu không tại sao đối phương phải liều mạng đập phá đồ đạc?
Lần theo tình tiết bên trong sự việc, Hạ Tưởng liền biết được, Cổ Hướng Quốc có hành động điên rồ như vậy, dám điều binh khiển tướng từ Bắc Kinh đến thành phố Lang đập phá, việc Thụy Cái chuyển nhà chắc chắn làm cho hắn ta cảm thấy như ung nhọt sau lưng.
Rốt cuộc trong tay Thụy Cái có chứng cớ gì để Cổ Hướng Quốc phải kiêng kị như thế?
Hạ Tưởng không rõ gút mắc giữa Cổ Hướng Quốc và Thụy Cái, nhưng hắn nhìn rõ một điều, ngoài mặt Cổ Hướng Quốc điềm tĩnh là đang che đậy sự lo âu trong lòng, bởi vì, thời khắc cuối cùng sắp sửa đến rồi…