Cho dù hắn chấp nhận lời xin lỗi của Dương Uy, lấy tâm thái của một người bạn để tiếp xúc với y, nhưng hắn cũng muốn Dương Uy hiểu một sự thật, bạn bè là bạn bè, quan trường là quan trường, lúc không làm việc hắn có thể cùng Dương Uy nói chuyện phiếm, không chấp nhặt những lễ nghĩa trong chốn quan trường, nhưng lúc có người ngoài ở đó, một số quy tắc chốn quan trường, tuyệt đối không thể vượt qua.
Không phải Hạ Tưởng làm Thị trưởng thì tâm tính cũng thay đổi, mà do thân phận của hắn đã khác rồi, không có cái vẻ của Thị trưởng cũng được, nhưng phải có quyền uy của Thị trưởng. Làm quan phụ mẫu của bốn triệu dân, bây giờ hắn không phải đại diện cho một người, mà là toàn bộ thành phố Thiên Trạch.
Cấp bậc càng cao, điều cần kiêng kỵ cũng càng nhiều. Nếu còn không kiềng dè cứ nói thoải mái, truyền ra bên ngoài rồi, thì không dễ nghe, khiến cho Tỉnh ủy cho rằng anh không có năng lực đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng. Trong chốn quan trường, điều cần phải đắn đo suy nghĩ, chính là giữ quyền uy và làm cho người khác kính phục chính là điều quan trọng nhất.
Còn có một điểm nữa, Hạ Tưởng biết rất rõ nhậm chức Thị trưởng ở thành phố Thiên Trạch, là sự rèn luyện để hắn chắc chắn sau này có thể thuận lợi gia nhập được cấp Phó bộ hay không. Thị trưởng nắm bắt nền kinh tế, chủ trì tất cả công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, chính là muốn khảo nghiệm năng lực cân bằng trong chính trị và tinh thần khai thác về mặt kinh tế. Làm thế nào để cân bằng được giữa các Bí thư và các cấp dưới, thuận lợi mở rộng cục diện chính trị, đồng thời thực hiện quan niệm chấp chính, lại có thành tựu trong việc xây dựng kinh tế, mới là mục đích cơ bản khi hắn đến thành phố Thiên Trạch này.
Đương nhiên, nhà họ Ngô cũng vậy, lão Cổ cũng vậy, đều đang âm thầm quan sát tất cả mọi hành động của hắn, sau cùng sẽ đánh giá lại tất cả những hành động hành vi của hắn.
Ông cụ Ngô nói rất hay, sẽ giao sản nghiệp nhà họ Ngô vào tay hắn. Nhưng nếu hắn thành công ở thành phố Lang, nhưng lại thất bại ở Thiên Trạch, như vậy đừng nói nhà họ Ngô không hề coi trọng hắn, mà cả Thủ tướng cũng sẽ thất vọng với hắn. Một cán bộ không có được thành tích gì ở cương vị Thị trưởng, chính là thể hiện cho việc chưa đủ chín chắn về mặt chính trị.
Làm Thị trưởng thành phố Thiên Trạch không dễ, nhìn bên ngoài thành phố Thiên Trạch hòa hợp yên ấm, công việc cũng sóng yên biển lặng. Từ trước đến nay vẫn luôn có người dựa dẫm vào hắn, cung kính hắn, ngay cả Trần Khiết Văn cũng tuân thủ nghiêm túc bổn phận của một Bí thư, từ trước đến nay, cũng chưa từng có tinh thần chỉ thị gì đối với công tác chính trị, dường như cục diện rất tốt.
Nhưng trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, hòa hợp êm thấm chỉ là biểu hiện, đến khi thật sự gặp chuyện mới biết được, lời nói của một Thị trưởng như hắn, có được người khác nghe theo hay không, mệnh lệnh của hắn liệu có được thực hiện quán triệt hay không. Bên ngoài thì ai cũng nói những lời dễ nghe, nhưng những người nói mà không làm, thật sự cũng còn rất nhiều.
Cũng vì tình hình rất tốt, có rất nhiều nội hàm được giấu giếm dưới vẻ bên ngoài đó. Nên cảm giác sau mấy ngày đến nhậm chức của hắn là, mọi chuyện phát triển quá thuận lợi, ngoài thuận lợi ra, thì không có thu hoạch mang tính chất thực tế nào, khiến người ta có cảm giác rất mông lung không thực tế.
Ba ngày sau, với kiến nghị của Phó thị trưởng thường trực Dương Kiếm, Hội nghị thường vụ chính phủ lần thứ 45 được triệu tập, bàn về vấn đề nhà ở cho người thu nhập thấp của chính phủ.
Thiên Trạch là một thành phố du lịch, bệnh chung của những thành phố du lịch đều giống nhau, thu nhập bình quân thấp, giá nhà cao.
Khâu Nhân Lễ đảm nhiệm chức vụ là Bí thư tỉnh Tề, bởi vì là vùng giáp biển, trong tỉnh có đến mười mấy thành phố du lịch. Trong mắt du khách, mỗi thành phố du lịch, đều rất sặc sỡ, lúc nào cũng thấy cảnh đẹp, thực tế du lịch quả thật cũng tăng nguồn thu cho du lịch thành phố, nhưng ngược lại, cũng mang đến rất nhiều sự đau đầu và mất cân bằng.
Nhất là ngày nay giá nhà lại lên cao, thành phố du lịch đang trải qua một đợt nhức đầu chưa từng có —— gánh nặng giá nhà cao đến nỗi không chịu được.
Du lịch quả thực có thể mang lại nguồn lợi cho nền kinh tế địa phương, nhưng cũng khiến rất nhiều nhà kinh doanh nhà đất nhìn thấy cơ hội làm ăn, cho rằng có thể trục lợi, liền bắt đầu cho xây dựng hàng loạt biệt thự lớn, khu nghỉ dưỡng vv... từ đó dẫn đến giá nhà đất không hợp lý. Hạ Tưởng đã từng đến một thành phố ven biển rất nổi tiếng của tỉnh Tề, là một thành phố du lịch hàng năm đều tổ chức lễ hội bia. Nếu người ngoài nhìn vào thì cho rằng giàu có, nhưng thực tế thu nhập bình quân hàng năm của người dân nơi này chưa đến hai mươi ba mươi nghìn tệ, nhưng giá nhà đất lại lên đến hơn mười ngàn/m2.
Giá nhà đất lên còn có thể chấp nhận được, bởi không ít người đã có nhà ở. Nhưng khi du lịch phát triển còn kéo theo vật giá gia tăng, khiến người dân địa phương vô cùng nhức đầu. Rất nhiều người dân ở những thành phố du lịch, chỉ cần có năng lực, mỗi năm vào mùa du lịch đều tìm cách đi nơi khác, bởi vì chịu không nổi những ồn ào và sự mất an ninh do lượng du khách như thủy triều kéo đến, cộng thêm vật giá không ngừng tăng lên.
Mùa hoàng kim về du lịch của Thiên Trạch là mùa thu, bây giờ đang là mùa du lịch, vì vậy giá khách sạn đều tăng gấp đôi. Thu nhập bình quân của người dân Thiên Trạch cũng chỉ khoảng một nửa của thành phố Yến, nhưng giá khách sạn lại cao gấp mấy lần so với thành phố Yến.
Giá khách sạn cao cũng chẳng sao, bởi vì người dân cũng không bỏ tiền ở khách sạn, nhưng do gần Bắc Kinh, tốc độ tăng giá nhanh chóng của nhà đất thành phố Thiên Trạch mấy năm gần đây, đứng hàng đầu trong tỉnh, không kém thành phố Lang là bao.
Giá nhà tăng liền khiến người dân bất mãn, Ủy ban nhân dân thành phố tiền nhiệm không hề có biện pháp tích cực gì trong việc bình ổn giá nhà đất, chỉ có một chính sách an dân duy nhất do Chính phủ ban hành, chuẩn bị xây dựng công trình nhà ở cho người thu nhập thấp.
Sau khi Hạ Tưởng đến nhậm chức, công trình nhà ở cho người thu nhập thấp đã lập dự án từ trước đã được chính phủ phê duyệt và bắt đầu khởi công xây dựng, đồng thời thông qua hình thức đấu thầu để xác định nhà thầu. Công ty xây dựng công trình Vĩnh Vượng thành phố Thiên Trạch là một công ty TNHH Cổ phần, người đại diện pháp luật là Chu Vĩnh Vượng, nhưng cổ đông lớn nhất là Trương Vưu.
Hạ Tưởng sau khi nghe Dương Kiếm báo cáo, liền nói:
- Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp là một việc lợi nước lợi dân, chính sách của Ủy ban nhân dân thành phố cần có tính kéo dài. Tôi tôn trọng quyết định của Chính phủ cấp trên.
Hứa Phàm Hoa ho khan một tiếng —— Trước khi nói chuyện y có một tật xấu, thích ho khan, cũng không biết muốn thanh giọng hay muốn thu hút sự chú ý của người khác, vẻ mặt y rất nghiêm túc:
-Công ty xây dựng Vĩnh Vượng là một công ty có tinh thần trách nhiệm, nhiều lần đã giải quyết khó khăn cho chính phủ, công trình nhà ở cho người thu nhập thấp lần này họ lại đưa ra giá cả rất hợp lý, tôi cho rằng, Ủy ban nhân dân thành phố cũng nên ưu đãi hơn nữa về chính sách cho Công ty xây dựng Vĩnh Vượng.
Lập trường của Hức Phàm Hoa cũng giống với Trần Khiết Văn, lời nói của y khiến Hạ Tưởng suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ Trương Vưu và Trần Khiết Văn có những lợi ích giống nhau?
Không ngờ Dương Kiếm lập tức cũng nói đến chuyện của Công ty xây dựng Vĩnh Vượng:
- Uy tín của Công ty xây dựng Vĩnh Vượng rất tốt, rất nhiều lần đều hợp tác vui vẻ với Ủy ban nhân dân thành phố. Thị trưởng Hạ, nếu cậu không có ý kiến gì, thì quyết định như vậy đi.
Dương Kiếm thích ứng rất nhanh với vị trí của Phó thị trưởng thường trực, tính tích cực trong công việc rất cao, đánh giá bước đầu của Hạ Tưởng đối với y không tồi.
Hạ Tưởng thấy cả Dương Kiếm cũng nói tốt cho Trương Vưu, thầm nghi Trương Vưu quả thật là một người khéo léo. Nga Ni Trần là ăn cả trắng lẫn đen, còn y lại ăn cả Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Lại xem qua những tư liệu về công trình một lần nữa, Hạ Tưởng bây giờ chưa nói gì, thần sắc có vẻ như suy nghĩ. Khoảng một phút sau, Dương Kiếm thấp giọng nhắc nhở một câu:
-Thị trưởng Hạ…
Sự kiên nhẫn của Dương Kiếm không phải không bằng Hứa Phàm Hoa, nhưng vì quan hệ giữa y và Trương Vưu khá thân thiết. Hạ Tưởng lại liếc nhìn Dương Kiếm như không có việc gì:
- Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp là việc lớn, cần phải suy nghĩ thận trọng. Lấy phương thức đấu thầu để xác định nhà thầu, cũng là một việc rất công bằng. Nhưng có một điều, không phải nói giá trúng thầu càng thấp càng tốt. Công trình an cư còn có chính phủ trợ cấp, không phải để nhà thầu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu để giảm giá thành. Nếu công trình an cư xuất hiện vấn đề về chất lượng, dân chúng không thể an cư, chính phủ sẽ không yên tâm.
Hạ Tưởng vừa nói xong, sắc mặt của Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa đều hơi thay đổi, hai người liếc nhìn nhau, nhanh chóng giao lưu ánh mắt.
Hứa Phàm Hoa liền nói:
- Công ty xây dựng Vĩnh Vượng đã thực hiện không ít công trình ở thành phố Thiên Trạch, chất lượng từ trước đến nay vẫn luôn đảm bảo, chưa từng có vấn đề gì, mong Thị trưởng yên tâm. Về vấn đề siết chặt chất lượng, tôi và Phó thị trưởng Dương cũng không dám xem nhẹ.
Có ý tứ rồi, trong lòng Hạ Tưởng hơi lung lay. Sự phức tạp trong mối quan hệ giữa người với người ở thành phố Thiên Trạch, vượt qua dự liệu của hắn.
Ít nhất giữa Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa, cũng không phải đơn giản là lập trường chính trị đối lập hay bất đồng, mà là dù có chia rẽ cũng có hợp tác.
Nói trắng ra, cũng là có cùng lợi ích kinh tế, mới có thể khiến sự chia rẽ tạm thời được đẩy sang một bên, cùng bắt tay hợp tác trong một sự việc nào đó.
Hạ Tưởng cười nhạt:
-Nói như vậy, thực lực của Công ty xây dựng Vĩnh Vượng rất hùng hậu?
- Đúng, đúng.
Hứa Phàm Hoa gật đầu.
- Trong mấy công ty lớn thuộc ngành xây dựng ở thành phố Thiên Trạch, thực lực của công ty Vĩnh Vượng đứng hàng đầu.
Dương Kiến cũng phụ họa theo.
Những Phó thị trưởng khác cũng lần lượt lên tiếng, khẳng định thực lực của công ty xây dựng Vĩnh Vượng.
Hạ Tưởng chờ mọi người nói xong, mới chậm rãi nói:
- Để bảo đảm nhà thầu sẽ xây dựng tốt công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, không ăn bớt nguyên vật liệu, nếu Công ty xây dựng Vĩnh Vượng đã có thực lực hùng hậu, tôi cũng không có ý kiến gì nữa…
Nghĩ rằng Hạ Tưởng đã gật đầu đồng ý, Dương Kiếm thậm chí còn vui mừng ra mặt, không ngờ ngừng lại một lúc, Hạ Tưởng lại nói thêm một câu, khiến Dương Kiếm sững sờ tại chỗ.
- Chỉ có một điều kiện, Công ty xây dựng Vĩnh Vượng phải đặt cọc trước 30%.
Lúc Dương Kiếm đang ngạc nhiên, Hứa Phàm Hoa đã kịp lên tiếng phản đối:
- Thiên Trạch có một quy luật bất thành văn, đều là đặt cọc trước 10%, 30% là quá nhiều, đặc biệt là công trình nhà ở cho người thu nhập thấp của Chính phủ, nếu ứng ra 30%, sẽ khiến nhà thầu chùn bước. Nếu Công ty xây dựng Vĩnh Vượng không đồng ý, lẽ nào lại đi tìm nhà thầu khác?
- Quy định là chết, nhưng sự việc lại sống. Nếu công trình nhà ở cho người thu nhập thấp xảy ra vấn đề chất lượng gì, thì chính phủ mới mất mặt. Nếu như truy cứu trách nhiệm, điều tra đến ai, thì người đó cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh nói:
- Nếu thực lực của Công ty Vĩnh Vượng đã vững mạnh như vậy, thì đặt cọc 30% cũng không phải vấn đề lớn.
Dương Kiếm đã lấy lại tinh thần, cũng kiên quyết phản đối:
- Thị trưởng Hạ, cậu không biết tình hình thị trường xây dựng của Thiên Trạch, đều là đặt cọc 10%, sau đó 10% đó vẫn giữ lại không trả cho bên thi công, sau cùng trở thành tài khoản sung công. Nếu là 30%, sẽ khiến nhà thầu lo lắng liệu có thể kiếm được lợi nhuận hay không.
Nếu không phải Hạ Tưởng đã được nghe Lôi Nhất Đại nói trước về việc Trương Vưu, và trước đó cũng đã từng gặp Trương Vưu, hắn cũng không kiên trì việc đặt cọc. Hắn cứ kiên trì việc đặt cọc không nhân nhượng, là do hắn biết rõ thật ra ngành xây dựng bình thường cũng có lợi nhuận trên 30%, nếu trừ tiền đặt cọc 30%, có thể tránh được việc nhà thầu vì muốn nâng cao lợi nhuận mà bất chấp mọi thủ đoạn để giảm giá thành công trình.
Suy nghĩ sâu hơn là, hắn muốn thử xem Trương Vưu có thật sự có thực lực để xây dựng công trình nhà ở thu nhập thấp hay không. Nếu tiền dùng để trùng tu hay cải tạo trong các cơ quan chính phủ, hắn có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu dùng cho công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, tuyệt đối không được.
Cũng không thể để Trương Vưu toàn quyền diễn trò, chỉ đặt cọc 10%, sau đó lại lợi dụng tín dụng cho vay để thi công, sau cùng lại lợi dụng tiền của ngân hàng để lấy tiền của Chính phủ. Như vậy rủi ro bằng 0, hoàn toàn là một trò chơi quyền và tiền, cũng là không công bằng với những nhà thầu khác.
Kinh tế Thiên Trạch vốn dĩ không phát đạt, nếu giao dịch quyền và tiền còn ảnh hưởng đến dân chúng nữa, thì muốn thi hành quan niệm chấp chính của hắn ở Thiên Trạch, muốn nâng cao nền kinh tế, cũng chỉ là nói suông.
Hạ Tưởng chính là muốn bất cứ giao dịnh quyền và tiền nào cũng không thể ảnh hưởng đến dân chúng trong thành phố mới là điều tiên quyết, nếu vượt qua điều đó, hắn sẽ ra tay ngăn cản.
- Bất cứ đầu tư nào cũng có nguy hiểm, trên đời không hề có hạng mục đầu tư nào có thể đảm bảo 100% kiếm được tiền. Nếu Công ty Vĩnh Vượng không chấp nhận khoản đặt cọc 30%, chứng tỏ thực lực của họ không đủ mạnh. Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp nhất định phải giao cho công ty có thực lực để xây dựng, kế hoạch trăm năm, chất lượng đi đầu, không thể qua loa được.
Giọng điệu của Hạ Tưởng nghiêm túc hơn nhiều, ánh mắt lướt qua mặt các vị Phó Thị trưởng đang ngồi ở đó,
- Nếu công ty xây dựng ở Thiên Trạch không đủ thực lực, không sao, công ty xây dựng lớn ở Bắc Kinh và thành phố Yến rất nhiều.
Nụ cười trên mặt Dương Kiếm biến mất, trở nên xanh mét:
- Tôi xin giữ lại ý kiến.
Hứa Phàm Hoa còn trực tiếp hơn Dương Kiếm:
- Tôi không tán thành đề nghị của Thị trưởng Hạ, hơn nữa Bí thư Trần cũng đã có chỉ thị, công trình nhà ở cho người thu nhập thấp ở thành phố Thiên Trạch, nên để công ty xây dựng ở Thiên Trạch làm, cũng chính là chiếu cố đến sự phát triển của các công ty trong thành phố.
Một Trương Vưu, khiến cho Dương Kiếm vốn dĩ dựa dẫm vào hắn cũng phản bội, khiến cho Hứa Phàm Hoa cũng không nhường bước, còn lấy Trần Khiết Văn ra, được thôi, quả nhiên lợi ích kinh tế quyết định lập trường chính trị. Trương Vưu có thủ đoạn, có ba nhân vật quan trọng ở bộ máy lãnh đạo Thành phố Thiên Trạch nói giúp cho y, trong đó còn có Bí thư Thành ủy, xem ra, rất biết lấy lòng người.
Nếu Hứa Phàm Hoa đã lấy Trần Khiết Văn ra để nói, Hạ Tưởng liền thuận nước đẩy thuyền:
- Vậy được, nếu Bí thư Trần cũng quan tâm đến công trình này, tôi sẽ tìm thời gian báo cáo với bà ấy, rồi suy nghĩ lại, để thống nhất ý kiến.
Hứa Phàm Hoa và Dương Kiếm ngơ ngác nhìn nhau, Hạ Tưởng lui để tiến, trực tiếp hoãn lại tranh luận, nghiên cứu, thì không biết nghiên cứu đến khi nào, sắc mặt cả hai người đều không tốt lắm. Không tốt cũng không còn cách nào khác, lời của Thị trưởng Hạ đã nói xong, họ có nói gì nữa cũng không có ích gì.
Vừa tan họp, Hứa Phàm Hoa liền đi thẳng đến phòng Trần Khiết Văn, đương nhiên là đi báo cáo công việc. Dương Kiếm quay về văn phòng, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, rút một điếu thuốc ra hút, rồi vẫn quyết định đi nói chuyện với Hạ Tưởng.
Vào văn phòng Hạ Tưởng, lại bị Từ Tử Kỳ chắn ngoài cửa, Từ Tử Kỳ rất khách khí nói:
- Phó thị trưởng Dương, Thị trưởng Hạ đang bận, lát nữa tôi xin chỉ thị ngài ấy, rồi thông báo cho ông sau.
Dương Kiếm liền hỏi thêm một câu:
- Ai đang báo cáo công việc với Thị trưởng Hạ vậy?
Từ Tử Kỳ do dự một lúc, cũng không biết do kinh nghiệm không đủ, hay vẫn cố ý tiết lộ ra:
- Thị trưởng Lý.
Lý Hiểu Mẫn chính là Phó thị trưởng xếp hạng thứ ba trong bộ máy Chính phủ, gần với y và Hứa Phàm Hoa, hơn nữa Lý Hiểu Mẫn cũng còn trẻ tuổi, năm nay mới chỉ 35 tuổi.
Quan hệ của Lý Hiểu Mẫn và Thị trưởng Mao tiền nhiệm không tồi, quan hệ với Bí thư Trần thì bình thường, cũng không có qua lại gì với y. Dù sao trước kia y cũng là Trưởng ban thư ký Thành ủy, xuất hiện trong bộ máy chính phủ cũng không nhiều lắm, nên cho dù bây giờ y là Phó thị trưởng thường trực, nhưng còn chưa thân thiết lắm với các Phó thị trưởng khác, nên cùng đứng trên một chiến tuyến khởi đầu với Hạ Tưởng.
Nhưng Hứa Phàm Hoa lại có thể coi là một người lão thành trong bộ máy này.
Lý Hiểu Mẫn báo cáo gì với Hạ Tưởng? Dương Kiếm buồn bực thì buồn bực, cũng không tiện hỏi thẳng Từ Tử Kỳ. Gã cũng khá khâm phục việc Hạ Tưởng chọn Từ Tử Kỳ làm Thư ký, bởi vì ở Văn phòng Ủy ban nhân dân cũng không có nhiều người quen biết, hầu như không hề có bạn bè thân nào, liền có vẻ hơi khác người. Nhưng cũng vì như vậy, Thị trưởng Hạ mới yên tâm sử dụng, nếu không tìm một Thư ký có rất nhiều bạn bè, cũng như sắp xếp một cái loa bên cạnh mình, nhất cử nhất động đều bị người khác biết rõ ràng.
Đừng nói Dương Kiếm không biết Lý Hiểu Mẫn báo cáo gì với Hạ Tưởng, ngay cả Hạ Tưởng lúc thấy Lý Hiểu Mẫn bước vào báo cáo, cũng rất kinh ngạc.
Nếu nghiêm khắc mà nói, Lý Hiểu Mẫn là người của nhà họ Phó, trên con đường làm quan của y, có hai lần đề bạt mang tính mấu chốt, phía sau đều có bàn tay một người, chính là nhà họ Phó. Nhưng những người khác đều không biết ai là người đứng phía sau Lý Hiểu Mẫn, có nhiều người còn cảm thấy ngạc nhiên đối với việc y còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành Phó giám đốc sở.
Hạ Tưởng kinh ngạc không phải vì Lý Hiểu Mẫn lên chức, mà vì Lý Hiểu Mẫn báo cáo công việc, lại có liên quan đến Trương Vưu, trở thành chìa khóa đầu tiên mở ra những mối quan hệ ở thành phố Thiên Trạch.
Hạ Tưởng có thể biết được bối cảnh của Lý Huệ Mẫn, cũng là do Phó Tiên Tiên vô thức để lộ ra. Nguyên nhân là có một lần trò chuyện, Hạ Tưởng giống như nói giỡn nói rằng trong số những Phó thị trưởng có một người tên là Lý Hiểu Mẫn, không biết còn nghĩ là nữ, thực ra lại là một đấng nam nhi. Phó Tiên Tiên liền ngạc nhiên, nói là cô từng nghe Phó Tiên Phong nhắc đến Lý Huệ Mẫn, còn nói Lý Huệ Mẫn từ cấp Phòng đến Phó cục trưởng, từ Cục trưởng đến Phó giám đốc sở, đều do nhà họ Phó ra mặt thúc đẩy…
Có Phó Tiên Tiên, có rất nhiều bí mật của nhà họ Phó không còn là bí mật của Hạ Tưởng nữa. Nếu Phó Tiên Tiên biết được, chắc chắn sẽ rất buồn.
- Thị trưởng Hạ, chi phí trùng tu hàng năm của Ủy ban nhân dân thành phố cao đến mức kinh ngạc, tôi cảm thấy trong đó chắc chắn có âm mưu gì, nhất định phải nghiêm túc khống chế một chút. Hơn nữa hàng năm đều do Trương Vưu tiếp nhận công trình, khó tránh khỏi người khác nảy sinh cách nghĩ đó là cuộc giao dịch tiền quyền.
Cho dù hắn chấp nhận lời xin lỗi của Dương Uy, lấy tâm thái của một người bạn để tiếp xúc với y, nhưng hắn cũng muốn Dương Uy hiểu một sự thật, bạn bè là bạn bè, quan trường là quan trường, lúc không làm việc hắn có thể cùng Dương Uy nói chuyện phiếm, không chấp nhặt những lễ nghĩa trong chốn quan trường, nhưng lúc có người ngoài ở đó, một số quy tắc chốn quan trường, tuyệt đối không thể vượt qua.
Không phải Hạ Tưởng làm Thị trưởng thì tâm tính cũng thay đổi, mà do thân phận của hắn đã khác rồi, không có cái vẻ của Thị trưởng cũng được, nhưng phải có quyền uy của Thị trưởng. Làm quan phụ mẫu của bốn triệu dân, bây giờ hắn không phải đại diện cho một người, mà là toàn bộ thành phố Thiên Trạch.
Cấp bậc càng cao, điều cần kiêng kỵ cũng càng nhiều. Nếu còn không kiềng dè cứ nói thoải mái, truyền ra bên ngoài rồi, thì không dễ nghe, khiến cho Tỉnh ủy cho rằng anh không có năng lực đảm nhiệm chức vụ Thị trưởng. Trong chốn quan trường, điều cần phải đắn đo suy nghĩ, chính là giữ quyền uy và làm cho người khác kính phục chính là điều quan trọng nhất.
Còn có một điểm nữa, Hạ Tưởng biết rất rõ nhậm chức Thị trưởng ở thành phố Thiên Trạch, là sự rèn luyện để hắn chắc chắn sau này có thể thuận lợi gia nhập được cấp Phó bộ hay không. Thị trưởng nắm bắt nền kinh tế, chủ trì tất cả công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, chính là muốn khảo nghiệm năng lực cân bằng trong chính trị và tinh thần khai thác về mặt kinh tế. Làm thế nào để cân bằng được giữa các Bí thư và các cấp dưới, thuận lợi mở rộng cục diện chính trị, đồng thời thực hiện quan niệm chấp chính, lại có thành tựu trong việc xây dựng kinh tế, mới là mục đích cơ bản khi hắn đến thành phố Thiên Trạch này.
Đương nhiên, nhà họ Ngô cũng vậy, lão Cổ cũng vậy, đều đang âm thầm quan sát tất cả mọi hành động của hắn, sau cùng sẽ đánh giá lại tất cả những hành động hành vi của hắn.
Ông cụ Ngô nói rất hay, sẽ giao sản nghiệp nhà họ Ngô vào tay hắn. Nhưng nếu hắn thành công ở thành phố Lang, nhưng lại thất bại ở Thiên Trạch, như vậy đừng nói nhà họ Ngô không hề coi trọng hắn, mà cả Thủ tướng cũng sẽ thất vọng với hắn. Một cán bộ không có được thành tích gì ở cương vị Thị trưởng, chính là thể hiện cho việc chưa đủ chín chắn về mặt chính trị.
Làm Thị trưởng thành phố Thiên Trạch không dễ, nhìn bên ngoài thành phố Thiên Trạch hòa hợp yên ấm, công việc cũng sóng yên biển lặng. Từ trước đến nay vẫn luôn có người dựa dẫm vào hắn, cung kính hắn, ngay cả Trần Khiết Văn cũng tuân thủ nghiêm túc bổn phận của một Bí thư, từ trước đến nay, cũng chưa từng có tinh thần chỉ thị gì đối với công tác chính trị, dường như cục diện rất tốt.
Nhưng trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, hòa hợp êm thấm chỉ là biểu hiện, đến khi thật sự gặp chuyện mới biết được, lời nói của một Thị trưởng như hắn, có được người khác nghe theo hay không, mệnh lệnh của hắn liệu có được thực hiện quán triệt hay không. Bên ngoài thì ai cũng nói những lời dễ nghe, nhưng những người nói mà không làm, thật sự cũng còn rất nhiều.
Cũng vì tình hình rất tốt, có rất nhiều nội hàm được giấu giếm dưới vẻ bên ngoài đó. Nên cảm giác sau mấy ngày đến nhậm chức của hắn là, mọi chuyện phát triển quá thuận lợi, ngoài thuận lợi ra, thì không có thu hoạch mang tính chất thực tế nào, khiến người ta có cảm giác rất mông lung không thực tế.
Ba ngày sau, với kiến nghị của Phó thị trưởng thường trực Dương Kiếm, Hội nghị thường vụ chính phủ lần thứ 45 được triệu tập, bàn về vấn đề nhà ở cho người thu nhập thấp của chính phủ.
Thiên Trạch là một thành phố du lịch, bệnh chung của những thành phố du lịch đều giống nhau, thu nhập bình quân thấp, giá nhà cao.
Khâu Nhân Lễ đảm nhiệm chức vụ là Bí thư tỉnh Tề, bởi vì là vùng giáp biển, trong tỉnh có đến mười mấy thành phố du lịch. Trong mắt du khách, mỗi thành phố du lịch, đều rất sặc sỡ, lúc nào cũng thấy cảnh đẹp, thực tế du lịch quả thật cũng tăng nguồn thu cho du lịch thành phố, nhưng ngược lại, cũng mang đến rất nhiều sự đau đầu và mất cân bằng.
Nhất là ngày nay giá nhà lại lên cao, thành phố du lịch đang trải qua một đợt nhức đầu chưa từng có —— gánh nặng giá nhà cao đến nỗi không chịu được.
Du lịch quả thực có thể mang lại nguồn lợi cho nền kinh tế địa phương, nhưng cũng khiến rất nhiều nhà kinh doanh nhà đất nhìn thấy cơ hội làm ăn, cho rằng có thể trục lợi, liền bắt đầu cho xây dựng hàng loạt biệt thự lớn, khu nghỉ dưỡng vv... từ đó dẫn đến giá nhà đất không hợp lý. Hạ Tưởng đã từng đến một thành phố ven biển rất nổi tiếng của tỉnh Tề, là một thành phố du lịch hàng năm đều tổ chức lễ hội bia. Nếu người ngoài nhìn vào thì cho rằng giàu có, nhưng thực tế thu nhập bình quân hàng năm của người dân nơi này chưa đến hai mươi ba mươi nghìn tệ, nhưng giá nhà đất lại lên đến hơn mười ngàn/m2.
Giá nhà đất lên còn có thể chấp nhận được, bởi không ít người đã có nhà ở. Nhưng khi du lịch phát triển còn kéo theo vật giá gia tăng, khiến người dân địa phương vô cùng nhức đầu. Rất nhiều người dân ở những thành phố du lịch, chỉ cần có năng lực, mỗi năm vào mùa du lịch đều tìm cách đi nơi khác, bởi vì chịu không nổi những ồn ào và sự mất an ninh do lượng du khách như thủy triều kéo đến, cộng thêm vật giá không ngừng tăng lên.
Mùa hoàng kim về du lịch của Thiên Trạch là mùa thu, bây giờ đang là mùa du lịch, vì vậy giá khách sạn đều tăng gấp đôi. Thu nhập bình quân của người dân Thiên Trạch cũng chỉ khoảng một nửa của thành phố Yến, nhưng giá khách sạn lại cao gấp mấy lần so với thành phố Yến.
Giá khách sạn cao cũng chẳng sao, bởi vì người dân cũng không bỏ tiền ở khách sạn, nhưng do gần Bắc Kinh, tốc độ tăng giá nhanh chóng của nhà đất thành phố Thiên Trạch mấy năm gần đây, đứng hàng đầu trong tỉnh, không kém thành phố Lang là bao.
Giá nhà tăng liền khiến người dân bất mãn, Ủy ban nhân dân thành phố tiền nhiệm không hề có biện pháp tích cực gì trong việc bình ổn giá nhà đất, chỉ có một chính sách an dân duy nhất do Chính phủ ban hành, chuẩn bị xây dựng công trình nhà ở cho người thu nhập thấp.
Sau khi Hạ Tưởng đến nhậm chức, công trình nhà ở cho người thu nhập thấp đã lập dự án từ trước đã được chính phủ phê duyệt và bắt đầu khởi công xây dựng, đồng thời thông qua hình thức đấu thầu để xác định nhà thầu. Công ty xây dựng công trình Vĩnh Vượng thành phố Thiên Trạch là một công ty TNHH Cổ phần, người đại diện pháp luật là Chu Vĩnh Vượng, nhưng cổ đông lớn nhất là Trương Vưu.
Hạ Tưởng sau khi nghe Dương Kiếm báo cáo, liền nói:
- Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp là một việc lợi nước lợi dân, chính sách của Ủy ban nhân dân thành phố cần có tính kéo dài. Tôi tôn trọng quyết định của Chính phủ cấp trên.
Hứa Phàm Hoa ho khan một tiếng —— Trước khi nói chuyện y có một tật xấu, thích ho khan, cũng không biết muốn thanh giọng hay muốn thu hút sự chú ý của người khác, vẻ mặt y rất nghiêm túc:
-Công ty xây dựng Vĩnh Vượng là một công ty có tinh thần trách nhiệm, nhiều lần đã giải quyết khó khăn cho chính phủ, công trình nhà ở cho người thu nhập thấp lần này họ lại đưa ra giá cả rất hợp lý, tôi cho rằng, Ủy ban nhân dân thành phố cũng nên ưu đãi hơn nữa về chính sách cho Công ty xây dựng Vĩnh Vượng.
Lập trường của Hức Phàm Hoa cũng giống với Trần Khiết Văn, lời nói của y khiến Hạ Tưởng suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ Trương Vưu và Trần Khiết Văn có những lợi ích giống nhau?
Không ngờ Dương Kiếm lập tức cũng nói đến chuyện của Công ty xây dựng Vĩnh Vượng:
- Uy tín của Công ty xây dựng Vĩnh Vượng rất tốt, rất nhiều lần đều hợp tác vui vẻ với Ủy ban nhân dân thành phố. Thị trưởng Hạ, nếu cậu không có ý kiến gì, thì quyết định như vậy đi.
Dương Kiếm thích ứng rất nhanh với vị trí của Phó thị trưởng thường trực, tính tích cực trong công việc rất cao, đánh giá bước đầu của Hạ Tưởng đối với y không tồi.
Hạ Tưởng thấy cả Dương Kiếm cũng nói tốt cho Trương Vưu, thầm nghi Trương Vưu quả thật là một người khéo léo. Nga Ni Trần là ăn cả trắng lẫn đen, còn y lại ăn cả Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Lại xem qua những tư liệu về công trình một lần nữa, Hạ Tưởng bây giờ chưa nói gì, thần sắc có vẻ như suy nghĩ. Khoảng một phút sau, Dương Kiếm thấp giọng nhắc nhở một câu:
-Thị trưởng Hạ…
Sự kiên nhẫn của Dương Kiếm không phải không bằng Hứa Phàm Hoa, nhưng vì quan hệ giữa y và Trương Vưu khá thân thiết. Hạ Tưởng lại liếc nhìn Dương Kiếm như không có việc gì:
- Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp là việc lớn, cần phải suy nghĩ thận trọng. Lấy phương thức đấu thầu để xác định nhà thầu, cũng là một việc rất công bằng. Nhưng có một điều, không phải nói giá trúng thầu càng thấp càng tốt. Công trình an cư còn có chính phủ trợ cấp, không phải để nhà thầu ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu để giảm giá thành. Nếu công trình an cư xuất hiện vấn đề về chất lượng, dân chúng không thể an cư, chính phủ sẽ không yên tâm.
Hạ Tưởng vừa nói xong, sắc mặt của Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa đều hơi thay đổi, hai người liếc nhìn nhau, nhanh chóng giao lưu ánh mắt.
Hứa Phàm Hoa liền nói:
- Công ty xây dựng Vĩnh Vượng đã thực hiện không ít công trình ở thành phố Thiên Trạch, chất lượng từ trước đến nay vẫn luôn đảm bảo, chưa từng có vấn đề gì, mong Thị trưởng yên tâm. Về vấn đề siết chặt chất lượng, tôi và Phó thị trưởng Dương cũng không dám xem nhẹ.
Có ý tứ rồi, trong lòng Hạ Tưởng hơi lung lay. Sự phức tạp trong mối quan hệ giữa người với người ở thành phố Thiên Trạch, vượt qua dự liệu của hắn.
Ít nhất giữa Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa, cũng không phải đơn giản là lập trường chính trị đối lập hay bất đồng, mà là dù có chia rẽ cũng có hợp tác.
Nói trắng ra, cũng là có cùng lợi ích kinh tế, mới có thể khiến sự chia rẽ tạm thời được đẩy sang một bên, cùng bắt tay hợp tác trong một sự việc nào đó.
Hạ Tưởng cười nhạt:
-Nói như vậy, thực lực của Công ty xây dựng Vĩnh Vượng rất hùng hậu?
- Đúng, đúng.
Hứa Phàm Hoa gật đầu.
- Trong mấy công ty lớn thuộc ngành xây dựng ở thành phố Thiên Trạch, thực lực của công ty Vĩnh Vượng đứng hàng đầu.
Dương Kiến cũng phụ họa theo.
Những Phó thị trưởng khác cũng lần lượt lên tiếng, khẳng định thực lực của công ty xây dựng Vĩnh Vượng.
Hạ Tưởng chờ mọi người nói xong, mới chậm rãi nói:
- Để bảo đảm nhà thầu sẽ xây dựng tốt công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, không ăn bớt nguyên vật liệu, nếu Công ty xây dựng Vĩnh Vượng đã có thực lực hùng hậu, tôi cũng không có ý kiến gì nữa…
Nghĩ rằng Hạ Tưởng đã gật đầu đồng ý, Dương Kiếm thậm chí còn vui mừng ra mặt, không ngờ ngừng lại một lúc, Hạ Tưởng lại nói thêm một câu, khiến Dương Kiếm sững sờ tại chỗ.
- Chỉ có một điều kiện, Công ty xây dựng Vĩnh Vượng phải đặt cọc trước 30%.
Lúc Dương Kiếm đang ngạc nhiên, Hứa Phàm Hoa đã kịp lên tiếng phản đối:
- Thiên Trạch có một quy luật bất thành văn, đều là đặt cọc trước 10%, 30% là quá nhiều, đặc biệt là công trình nhà ở cho người thu nhập thấp của Chính phủ, nếu ứng ra 30%, sẽ khiến nhà thầu chùn bước. Nếu Công ty xây dựng Vĩnh Vượng không đồng ý, lẽ nào lại đi tìm nhà thầu khác?
- Quy định là chết, nhưng sự việc lại sống. Nếu công trình nhà ở cho người thu nhập thấp xảy ra vấn đề chất lượng gì, thì chính phủ mới mất mặt. Nếu như truy cứu trách nhiệm, điều tra đến ai, thì người đó cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh nói:
- Nếu thực lực của Công ty Vĩnh Vượng đã vững mạnh như vậy, thì đặt cọc 30% cũng không phải vấn đề lớn.
Dương Kiếm đã lấy lại tinh thần, cũng kiên quyết phản đối:
- Thị trưởng Hạ, cậu không biết tình hình thị trường xây dựng của Thiên Trạch, đều là đặt cọc 10%, sau đó 10% đó vẫn giữ lại không trả cho bên thi công, sau cùng trở thành tài khoản sung công. Nếu là 30%, sẽ khiến nhà thầu lo lắng liệu có thể kiếm được lợi nhuận hay không.
Nếu không phải Hạ Tưởng đã được nghe Lôi Nhất Đại nói trước về việc Trương Vưu, và trước đó cũng đã từng gặp Trương Vưu, hắn cũng không kiên trì việc đặt cọc. Hắn cứ kiên trì việc đặt cọc không nhân nhượng, là do hắn biết rõ thật ra ngành xây dựng bình thường cũng có lợi nhuận trên 30%, nếu trừ tiền đặt cọc 30%, có thể tránh được việc nhà thầu vì muốn nâng cao lợi nhuận mà bất chấp mọi thủ đoạn để giảm giá thành công trình.
Suy nghĩ sâu hơn là, hắn muốn thử xem Trương Vưu có thật sự có thực lực để xây dựng công trình nhà ở thu nhập thấp hay không. Nếu tiền dùng để trùng tu hay cải tạo trong các cơ quan chính phủ, hắn có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu dùng cho công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, tuyệt đối không được.
Cũng không thể để Trương Vưu toàn quyền diễn trò, chỉ đặt cọc 10%, sau đó lại lợi dụng tín dụng cho vay để thi công, sau cùng lại lợi dụng tiền của ngân hàng để lấy tiền của Chính phủ. Như vậy rủi ro bằng 0, hoàn toàn là một trò chơi quyền và tiền, cũng là không công bằng với những nhà thầu khác.
Kinh tế Thiên Trạch vốn dĩ không phát đạt, nếu giao dịch quyền và tiền còn ảnh hưởng đến dân chúng nữa, thì muốn thi hành quan niệm chấp chính của hắn ở Thiên Trạch, muốn nâng cao nền kinh tế, cũng chỉ là nói suông.
Hạ Tưởng chính là muốn bất cứ giao dịnh quyền và tiền nào cũng không thể ảnh hưởng đến dân chúng trong thành phố mới là điều tiên quyết, nếu vượt qua điều đó, hắn sẽ ra tay ngăn cản.
- Bất cứ đầu tư nào cũng có nguy hiểm, trên đời không hề có hạng mục đầu tư nào có thể đảm bảo 100% kiếm được tiền. Nếu Công ty Vĩnh Vượng không chấp nhận khoản đặt cọc 30%, chứng tỏ thực lực của họ không đủ mạnh. Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp nhất định phải giao cho công ty có thực lực để xây dựng, kế hoạch trăm năm, chất lượng đi đầu, không thể qua loa được.
Giọng điệu của Hạ Tưởng nghiêm túc hơn nhiều, ánh mắt lướt qua mặt các vị Phó Thị trưởng đang ngồi ở đó,
- Nếu công ty xây dựng ở Thiên Trạch không đủ thực lực, không sao, công ty xây dựng lớn ở Bắc Kinh và thành phố Yến rất nhiều.
Nụ cười trên mặt Dương Kiếm biến mất, trở nên xanh mét:
- Tôi xin giữ lại ý kiến.
Hứa Phàm Hoa còn trực tiếp hơn Dương Kiếm:
- Tôi không tán thành đề nghị của Thị trưởng Hạ, hơn nữa Bí thư Trần cũng đã có chỉ thị, công trình nhà ở cho người thu nhập thấp ở thành phố Thiên Trạch, nên để công ty xây dựng ở Thiên Trạch làm, cũng chính là chiếu cố đến sự phát triển của các công ty trong thành phố. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Một Trương Vưu, khiến cho Dương Kiếm vốn dĩ dựa dẫm vào hắn cũng phản bội, khiến cho Hứa Phàm Hoa cũng không nhường bước, còn lấy Trần Khiết Văn ra, được thôi, quả nhiên lợi ích kinh tế quyết định lập trường chính trị. Trương Vưu có thủ đoạn, có ba nhân vật quan trọng ở bộ máy lãnh đạo Thành phố Thiên Trạch nói giúp cho y, trong đó còn có Bí thư Thành ủy, xem ra, rất biết lấy lòng người.
Nếu Hứa Phàm Hoa đã lấy Trần Khiết Văn ra để nói, Hạ Tưởng liền thuận nước đẩy thuyền:
- Vậy được, nếu Bí thư Trần cũng quan tâm đến công trình này, tôi sẽ tìm thời gian báo cáo với bà ấy, rồi suy nghĩ lại, để thống nhất ý kiến.
Hứa Phàm Hoa và Dương Kiếm ngơ ngác nhìn nhau, Hạ Tưởng lui để tiến, trực tiếp hoãn lại tranh luận, nghiên cứu, thì không biết nghiên cứu đến khi nào, sắc mặt cả hai người đều không tốt lắm. Không tốt cũng không còn cách nào khác, lời của Thị trưởng Hạ đã nói xong, họ có nói gì nữa cũng không có ích gì.
Vừa tan họp, Hứa Phàm Hoa liền đi thẳng đến phòng Trần Khiết Văn, đương nhiên là đi báo cáo công việc. Dương Kiếm quay về văn phòng, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, rút một điếu thuốc ra hút, rồi vẫn quyết định đi nói chuyện với Hạ Tưởng.
Vào văn phòng Hạ Tưởng, lại bị Từ Tử Kỳ chắn ngoài cửa, Từ Tử Kỳ rất khách khí nói:
- Phó thị trưởng Dương, Thị trưởng Hạ đang bận, lát nữa tôi xin chỉ thị ngài ấy, rồi thông báo cho ông sau.
Dương Kiếm liền hỏi thêm một câu:
- Ai đang báo cáo công việc với Thị trưởng Hạ vậy?
Từ Tử Kỳ do dự một lúc, cũng không biết do kinh nghiệm không đủ, hay vẫn cố ý tiết lộ ra:
- Thị trưởng Lý.
Lý Hiểu Mẫn chính là Phó thị trưởng xếp hạng thứ ba trong bộ máy Chính phủ, gần với y và Hứa Phàm Hoa, hơn nữa Lý Hiểu Mẫn cũng còn trẻ tuổi, năm nay mới chỉ 35 tuổi.
Quan hệ của Lý Hiểu Mẫn và Thị trưởng Mao tiền nhiệm không tồi, quan hệ với Bí thư Trần thì bình thường, cũng không có qua lại gì với y. Dù sao trước kia y cũng là Trưởng ban thư ký Thành ủy, xuất hiện trong bộ máy chính phủ cũng không nhiều lắm, nên cho dù bây giờ y là Phó thị trưởng thường trực, nhưng còn chưa thân thiết lắm với các Phó thị trưởng khác, nên cùng đứng trên một chiến tuyến khởi đầu với Hạ Tưởng.
Nhưng Hứa Phàm Hoa lại có thể coi là một người lão thành trong bộ máy này.
Lý Hiểu Mẫn báo cáo gì với Hạ Tưởng? Dương Kiếm buồn bực thì buồn bực, cũng không tiện hỏi thẳng Từ Tử Kỳ. Gã cũng khá khâm phục việc Hạ Tưởng chọn Từ Tử Kỳ làm Thư ký, bởi vì ở Văn phòng Ủy ban nhân dân cũng không có nhiều người quen biết, hầu như không hề có bạn bè thân nào, liền có vẻ hơi khác người. Nhưng cũng vì như vậy, Thị trưởng Hạ mới yên tâm sử dụng, nếu không tìm một Thư ký có rất nhiều bạn bè, cũng như sắp xếp một cái loa bên cạnh mình, nhất cử nhất động đều bị người khác biết rõ ràng.
Đừng nói Dương Kiếm không biết Lý Hiểu Mẫn báo cáo gì với Hạ Tưởng, ngay cả Hạ Tưởng lúc thấy Lý Hiểu Mẫn bước vào báo cáo, cũng rất kinh ngạc.
Nếu nghiêm khắc mà nói, Lý Hiểu Mẫn là người của nhà họ Phó, trên con đường làm quan của y, có hai lần đề bạt mang tính mấu chốt, phía sau đều có bàn tay một người, chính là nhà họ Phó. Nhưng những người khác đều không biết ai là người đứng phía sau Lý Hiểu Mẫn, có nhiều người còn cảm thấy ngạc nhiên đối với việc y còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành Phó giám đốc sở.
Hạ Tưởng kinh ngạc không phải vì Lý Hiểu Mẫn lên chức, mà vì Lý Hiểu Mẫn báo cáo công việc, lại có liên quan đến Trương Vưu, trở thành chìa khóa đầu tiên mở ra những mối quan hệ ở thành phố Thiên Trạch.
Hạ Tưởng có thể biết được bối cảnh của Lý Huệ Mẫn, cũng là do Phó Tiên Tiên vô thức để lộ ra. Nguyên nhân là có một lần trò chuyện, Hạ Tưởng giống như nói giỡn nói rằng trong số những Phó thị trưởng có một người tên là Lý Hiểu Mẫn, không biết còn nghĩ là nữ, thực ra lại là một đấng nam nhi. Phó Tiên Tiên liền ngạc nhiên, nói là cô từng nghe Phó Tiên Phong nhắc đến Lý Huệ Mẫn, còn nói Lý Huệ Mẫn từ cấp Phòng đến Phó cục trưởng, từ Cục trưởng đến Phó giám đốc sở, đều do nhà họ Phó ra mặt thúc đẩy…
Có Phó Tiên Tiên, có rất nhiều bí mật của nhà họ Phó không còn là bí mật của Hạ Tưởng nữa. Nếu Phó Tiên Tiên biết được, chắc chắn sẽ rất buồn.
- Thị trưởng Hạ, chi phí trùng tu hàng năm của Ủy ban nhân dân thành phố cao đến mức kinh ngạc, tôi cảm thấy trong đó chắc chắn có âm mưu gì, nhất định phải nghiêm túc khống chế một chút. Hơn nữa hàng năm đều do Trương Vưu tiếp nhận công trình, khó tránh khỏi người khác nảy sinh cách nghĩ đó là cuộc giao dịch tiền quyền.