Chiếc ô tô trực tiếp va đầu vào chiếc Audi, vô cùng thê thảm, thùng nước vỡ tan, cửa kính rơi lả tả xuống đất, linh kiện nằm ở khắp mọi nơi, phía đầu ô tô còn thấy ào ào bốc hơi nước ra ngoài
Chiếc xe Audi Lão Cổ mang đến, không biết mượn được từ đâu, biển số phổ thông, kiểu dáng cũng rất bình thường, Hạ Tưởng cũng không hỏi nhiều, bởi vì hắn biết lão Cổ sau khi lui ra không thích bị để ý nhiều – chỉ có điều đang chạy bình thường làm thế nào mà lại đụng xe? Hắn chợt hiểu ra, hướng xe mình chạy là đúng chiều, xe đối phương đi ngược chiều, chẳng trách mà húc đầu trực tiếp vào nhau.
Hạ Tưởng nổi giận, xông lên giật cửa xe đối phương ra:
- Anh lái xe kiểu gì vậy? Có hiểu luật lệ giao thông hay không vậy? Ở trên đường quốc lộ mà đi ngược chiều, quá cả gan làm loạn.
May mắn là đúng vào chỗ rẽ, tốc độ xe không nhanh, nếu không thì chắc chắn xảy ra chuyện lớn, hắn đương nhiên tức giận không thể át nổi.
Gã lái xe vai rộng lưng dài, trông có vẻ khỏe mạnh và có võ, vừa nhìn đã là một bộ dạng say khướt, mắt còn không mở ra được. Gã lắc lư từ trên xe xuống, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, vừa thấy tai nạn xe cộ, đột nhiên liền thay đổi sắc mặt, tiến tới đá một cước vào cửa xe, ngay tức khắc tạo thành một lỗ lớn.
- Mẹ nó, cái quái gì vậy, dám chắn đường của ta? Biết ngồi trên xe là ai không? Nhanh mà nhận lỗi trước, rồi bồi thường tổn thất một trăm ngàn tệ.
Gã lái xe hùng hùng hổ hổ còn chưa đủ, giơ tay đẩy Hạ Tưởng, định ra tay đánh người.
Thân phận hiện tại của Hạ Tưởng đã khác, là Thị trưởng của một thành phố, sẽ không thể tùy tiện đánh nhau với người khác. Hắn liền lùi lại phía sau một bước, vô cùng uy nghiêm nói:
- Dừng tay! Anh là người của đơn vị nào, trên xe còn có ai?
Hạ Tưởng rốt cuộc cũng là cán bộ cấp cao, cho dù bình thường hắn không thể hiện quan uy, ngồi lâu ở trên ghế, cũng sẽ nuôi dưỡng thành quan uy và uy nghi, chỉ một câu nói ra, lập tức khiến gã lái xe tỉnh táo lại vài phần, đứng im bất động, quan sát trên dưới Hạ Tưởng vài lần, có phần do dự.
Nhưng thật đúng với một câu châm ngôn xưa, "cẩu mắt khán nhân đê" (TN: dùng để chỉ những kẻ trong mắt không coi ai ra gì), huống gì gã lại say đến chẳng ra bộ dạng gì. Còn có một câu châm ngôn nói, "tửu tráng túng nhân đảm" (TN: rượu mạnh làm tăng sự can đảm của con người), với lại gã cũng đã quen với việc hung hăng càn quấy, chỉ cần biết uy phong của biển số xe và xe cảnh sát mở đường, không cần quan tâm đến ai, nên cơ bản không muốn biết người trước mắt là ai, liền rất khí thế mà giơ tay hướng về Hạ Tưởng:
- Mày ở đâu ra hả? Tao là ai mày không cần biết. Xe của mày đụng hỏng xe của tao, thì phải bồi tiền.
Xe của Tiêu Ngũ dừng ở phía trước, vừa định chạy lại, đã bị ánh mắt Hạ Tưởng ngăn lại.
- Sao lại dừng xe vậy?
Một người từ trên xe bước xuống, khoảng 50 tuổi, đầu to bụng phệ, vẻ mặt sốt ruột và ngạo nghễ:
- Sao còn chưa đi, trong cục đang chờ ta đến họp... Ai đang quát tháo vậy, có cảnh sát giao thông hay không, xe ai mà dám cản đường vậy? Hỏi xem hắn là người của đơn vị nào, gọi điện thoại cho lãnh đạo của bọn họ...
Khẩu khí vô cùng mạnh mẽ.
Hạ Tưởng lạnh lùng thờ ơ, hắn đã nhìn thấy tấm giấy thông hành dựng đứng trước tấm cửa kính ô tô, ở phía trên ghi "Cục quản lý tài nguyên quốc gia thành phố Thiên Trạch", lại nhìn thoáng qua biển số xe, trong lòng đã có câu trả lời, đối phương tám phần là Cục trưởng Cục Đất đai Đổng Hiểu Minh.
Kỳ thật sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch, mặc dù trong lòng không có ý muốn phải phân chia quyền lực với Trần Khiết Văn, nhưng việc nằm trong phạm vi hắn quản lý, hắn cũng không muốn để người khác nhúng tay vào. Thân là Thị trưởng, quyền uy cũng là thứ bất khả xâm phạm.
Đại bộ phận Phó thị trưởng, Cục trưởng các cục đều coi như phối hợp công tác, ít nhất ở bên ngoài đều thể hiện được sự tôn trọng đối với hắn, báo cáo công tác, xin chỉ thị công tác, chú ý đến mọi mặt, cũng khiến hắn kiếm không ra lý do. Hắn cũng không yêu cầu tất cả mọi người hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của hắn, ít nhất không gặp trở ngại trong những việc lớn, về mặt tổng thể phù hợp quy củ, nên nhất thiết phải nói, nếu có người muốn kiếm chuyện, hắn cũng không phải không có thủ đoạn.
Cũng quả thật có một vài Cục trưởng tỏ vẻ thờ ơ không để ý đối với hắn, vừa không chủ động hướng hắn báo cáo công tác, còn mọi chuyện đều vượt qua hắn mà trực tiếp hướng Trần Khiết Văn xin chỉ thị, Đổng Hiểu Minh chính là một trong số đó.
Bởi vậy trong hơn một tháng Thị trưởng Hạ đến thành phố Thiên Trạch nhậm chức, ngoại trừ coi như chạm mặt ở khoảng cách xa với Đổng Hiểu Minh trong đại hội công khai ra, còn chưa từng một lần tiếp xúc cá nhân nào, hôm nay, xem như là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu bằng việc đâm xe, Hạ Tưởng nghĩ thầm được lắm Đổng Hiểu Minh, tuy rằng họ Đổng, nhưng một chút cũng không hiểu chuyện.
Đổng Hiểu Minh cũng uống không ít rượu, đứng ở xa xa, trước tiên nhìn biển số xe, vừa thấy biển số xe phổ thông của Bắc Kinh, cũng có chút lo lắng – thân là người ở cơ quan chính đảng, việc đầu tiên được học trước tiên chính là nhìn sự phô trương nhìn biển số xe, bởi vì sự phô trương quyết định cấp bậc, biển số xe quyết định địa vị, vừa không phô trương lại không có biển số xe, chắc chắn là dân chúng tóc húi cua có thể ức hiếp được. Hôm nay y uống khá nhiều, lại bị lái xe người cao như ngựa vừa vặn đứng chắn, nên không nhận ra người đang đôi co với lái xe chính là Thị trưởng Hạ mới nhậm chức.
Gã lái xe vừa bị Hạ Tưởng dọa cho khiếp sợ, hiện tại Cục trưởng Đổng xuống xe, khẩu khí cũng rất lớn, năng lượng của gã lại tràn đầy, giơ tay định túm cổ áo Hạ Tưởng. Không ngờ tay vừa mới duỗi ra, liền cảm giác từ phía sau lưng một cơn đau nhói truyền đến, bỗng chốc không thu thế lại được, lập tức ngã như chó gặm bùn.
Lái xe của Lão Cổ chớp nhoáng đã đi tới trước người Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ, việc động tay động chân để cho tôi làm, thủ trưởng có chỉ bảo, chỉ cần không đánh chết, đánh như thế nào cũng được.
Được, Hạ Tưởng hiểu, người lái xe của lão Cổ chắc chắn không phải người bình thường, ít nhất cũng là bộ đội đặc chủng. Bình thường lão Cổ vốn chẳng thích so đo với con chó con mèo, nhưng hôm nay lão vốn đang tâm trạng không tốt, đối phương chết tử tế không muốn mà lại muốn chĩa mũi súng vào họng, chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo.
Vốn đang định dựa vào uy phong của Thị trưởng dọa cho Đổng Hiểu Minh khiếp sợ một chút, hiện tại xem ra cũng không cần phải lộ diện. Hạ Tưởng gật đầu một cái, xoay người lại ngồi vào trong xe.
Lão Cổ quả nhiên vẻ mặt tức giận:
- Đến giải sầu cũng có người làm phiền, tôi già thì cũng già rồi, nhưng cũng không phải cái loại chó chó mèo mèo gì đó cũng có thể chặn đường.
Lão Cổ mà tức giận, thì tình hình rất nghiêm trọng, Hạ Tưởng lần đầu tiên nhìn thấy lão Cổ tức giận, chỉ biết lão Cổ không phải tức giận Đổng Hiểu Minh – với cấp bậc của Đổng Hiểu Minh căn bản không lọt được vào mắt của lão Cổ - lão Cổ tức là tức hắn, chẳng qua rất không may, Đổng Hiểu Minh thành nơi trút giận mà thôi.
Hạ Tưởng nghĩ lão Cổ chỉ bảo lái xe giáo huấn đối phương một chút, không ngờ sau khi lái xe đánh nhau với lái xe của Đổng Hiểu Minh, lại đi nhanh về phía trước, dương tay tát Đổng Hiểu Minh hai cái.
Đánh cho Đổng Hiểu Minh choáng váng luôn tại chỗ.
Đổng Hiểu Minh ôm mặt, không thể tin được sự thật vừa xảy ra, sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên khàn cả giọng mà hô to:
- Đánh người, đánh cán bộ nhà nước, mau báo cảnh sát.
Cũng không biết ai đã báo cảnh sát, Đổng Hiểu Minh vừa dứt lời đã thấy tiếng còi cảnh sát hú vang, sau một hồi đã thấy ba chiếc xe cảnh sát tới bao vây xung quanh hiện trường.
Hạ Tưởng thấy lão Cổ bất động thanh sắc, liền nói:
- Tôi ra mặt xử lý một chút?
Lão Cổ vẻ mặt bất mãn, xua tay:
- Thành phố Thiên Trạch là địa bàn của cậu, nên tôi không thể duỗi tay đá chân sao? Cậu cứ nghỉ ngơi đi là được rồi, không cần xuất đầu lộ diện.
Bảy tám cảnh sát vừa mới bao vây quanh hiện trường, Đổng Hiểu Minh liền tố cáo với viên cảnh sát trưởng. Cảnh sát đang chuẩn bị hỏi thăm lái xe lão Cổ, bỗng nhiên một chiếc xe tải quân dụng gầm rú đi tới, hơn 20 binh lính từ trên xe nhảy xuống, không nói hai lời dẹp cảnh sát sang một bên, sau đó vây quanh Đổng Hiểu Minh và lái xe của y rồi hành hung, đánh người còn không tính, còn đập xe, đập cho xe nát nhừ.
Nhóm cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, không dám tiến về phía trước một bước. Cảnh sát sợ quân đội, biết người trong quân ngũ đều có lai lịch, bọn họ không thể động vào. Không thể động vào cũng chỉ có thể lảng tránh, cho nên đành phải trơ mắt nhìn Đổng Hiểu Minh bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Bao vây ẩu đả, đại khái giằng co chưa đầy hai phút, ô tô của Đổng Hiểu Minh đã bị lật, xe vừa khẽ lật, cốp sau mở tung ra, từ bên trong rơi vãi những tờ giấy ra đầy đất, gió vừa thổi qua, thì bay tới trong đám người.
Bên trong đám người lập tức truyền đến một tiếng hô lớn:
- Tiền một trăm tệ.
Cả một bọc to toàn tiền một trăm tệ, nhìn qua cũng biết, ít nhất cũng phải có hơn 100 ngàn tệ tiền mặt, trong cốp chiếc xe chuyên dụng của cục trưởng có hơn 100 ngàn tệ, thật đúng là một cục quản lý tài nguyên quốc gia.
Hạ Tưởng cũng không nghĩ đến lão Cổ tức giận, lấy Đổng Hiểu Minh để trút giận lại thu hoạch ngoài ý muốn. Hắn vốn không muốn vừa đến thành phố Thiên Trạch đã lấy vấn đề nhân sự để bắt đầu, nhưng hiện tại đã đến tay của hắn, hắn không nghiêm trị tham quan, cũng không phải tính cách của hắn.
- Bí thư Trần, ngã tư của đại lộ Hồng Kỳ xảy ra sự cố giao thông, là cục trưởng Cục Đất đai Đổng Hiểu Minh gây cản trở bộ đội làm nhiệm vụ, xe bị lật, trong cốp xe có số lượng lớn tiền mặt, rơi đầy đất. Hiện tại không dưới mấy trăm người vây xem, tốt nhất ngài nên tự mình xử lý một chút.
Hạ Tưởng trực tiếp gọi một cú điện thoại cho Trần Khiết Văn, gọi cho ai cũng không yên tâm, hắn lại không biết tính tình của Bùi Nhất Phong, đơn giản mà trực tiếp đá quả cầu sang cho Trần Khiết Văn,
- Tôi vừa lúc đi ngang qua, không có thời gian xử lý, phải tiếp khách của Bắc Kinh... Chuyện rất khẩn cấp, lan truyền ra ngoài, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều mất mặt.
Trần Khiết Văn vừa nghe xong, chửi thầm Đổng Hiểu Minh là đồ đầu lừa, làm thế nào lại để bị Thị trưởng Hạ nắm được hành tung? Thật sự là ngu đến nơi đến chốn. Cô hiểu rõ hơn dụng ý Hạ Tưởng tự mình gọi điện thoại cho cô, hắn muốn đứng bên ngoài, để xem sau đó cô xử lý ra sao.
Hạ Tưởng từ đầu đến cuối không lộ diện, dưới sự yểm hộ của quân nhân, sau khi chuyển sang một chiếc xe khác, thong dong rời khỏi hiện trường.
Địa điểm xảy ra tai nạn xe cộ ở trên đường quốc lộ, phỏng chừng cũng là lúc Cục trưởng Đổng đi chơi trở về, sau khi chơi thoả thích, vội vã trở về thành phố để họp, kết quả rượu sau tay lái, nên gặp xui xẻo lớn. Y xui xẻo cũng đáng, nếu y đụng vào người khác, thì đó là xui xẻo của người khác.
Đánh người, lật xe, tâm tình lão Cổ rõ ràng đã tốt hơn nhiều, chỉ trong chốc lát đã tới một thảo nguyên rộng lớn, sắc mặt của ông rốt cục mới giãn ra, vừa xuống xe liền nói với Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, cùng tôi cưỡi ngựa đi dạo.
- Ông nội, chân tay ông giả cả rồi, đừng để ngã...
Cổ Ngọc không chịu ưng thuận.
Vẫn là Hạ Tưởng hiểu lão Cổ:
- Lão Cổ trước đây "hoành đao lập mã" (TN: ý nói hiên ngang hùng dũng), hiện tại không hoành đao nữa, lập mã vẫn không thành vấn đề. Cổ Ngọc, em cũng lại đây, chạy thử một vòng.
Cổ Ngọc mặc quần bò, đi giầy ống, trang phục sành điệu, bị Hạ Tưởng cổ động cũng liền tâm huyết dâng trào:
- Được, cưỡi thì cưỡi, ai sợ ai.
Ba người liền thuê ba con ngựa, Hạ Tưởng cũng không coi mình là Thị trưởng, chỉ là một du khách bình thường, cứ theo lẽ thường mà tiêu tiền. Vừa may, hôm nay ra khỏi nhà mang theo một ngàn tệ, nếu không thì thật là xấu hổ.
Không khí cuối thu, trời trong nắng ấm, ba người "tín mã do cương" (TN: cưỡi ngựa thả lỏng cương), chậm rãi đi sâu vào trong thảo nguyên. Hạ Tưởng bất chợt nhớ tới huyện Bá vài năm trước, hắn và Tào Thù Lê cùng cưỡi một con ngựa, đúng lúc tình cảm triền miên, thì gặp Liên Nhược Hạm.
Bây giờ hắn và Cổ Ngọc sóng vai cưỡi ngựa, lão Cổ một ngựa đi trước, để lại bọn họ ở xa đằng sau, cũng không biết có phải cố ý để cho hắn và Cổ Ngọc có khoảng không gian riêng hay không.
Bầu trời, xanh đến mê người, thảo nguyên, tĩnh lặng mê người, Cổ Ngọc, cũng xinh đẹp đơn giản đến mê người.
- Em cùng ông nội đi nghỉ dưỡng ở Châu Âu, cũng từ bỏ công việc ban lãnh đạo, hai tháng ở trong một thị trấn nhỏ tại Châu Âu, thật là thoải mái, cả ngày nhàn nhã giống như nước chảy, vừa thư thả vừa vui vẻ, em...
Cổ Ngọc lưu luyến không rời mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái,
- Em muốn sang định cư ở Châu Âu, nhưng lại có hơi luyến tiếc anh, tuy rằng em biết bên cạnh anh không thiếu một cô bé ngốc nghếch như em, anh không nghĩ đến em, nhưng em nghĩ đến anh.
Cổ Ngọc đúng là Cổ Ngọc, đơn giản và đơn thuần kích động lòng thương cảm.
- Muốn đi thì đi thôi, anh không thể cùng em cả đời, em cần phải có cuộc sống của chính mình.
Hạ Tưởng nói xong thì thấy nhẹ nhõm, trên thực tế trong lòng cũng không muốn, nhưng làm người không thể quá ích kỷ, hắn không mang lại được tương lai cho Cổ Ngọc, thì không thể làm lỡ mất những năm tháng tuổi thanh xuân của Cổ Ngọc,
- Chỉ cần em vui vẻ là được, bất kể có phải ở cùng một chỗ với anh hay không, sống được vui vẻ mới là theo đuổi lớn nhất của đời người.
Trong ánh mắt của Cổ Ngọc khẽ toát ra vẻ buồn bã:
- Được, em còn chưa hoàn toàn nghĩ xong, để em nghĩ thêm một thời gian nữa là được. Thỏa thuận thế này đi, anh không được tìm cách đuổi em đi, cũng không được dụ dỗ em ở lại, cứ để cho mọi việc thuận theo tự nhiên, được không?
- Được.
Hạ Tưởng không có gì nói để đáp lại, Cổ Ngọc như một cơn gió mát, đến đi tự nhiên là cá tính của cô. Cô muốn lưu luyến, thì sẽ xoay quanh anh một cách bất định, cô muốn bỏ đi, làm cho cô quay lại cũng không phải dễ.
- Lão Cổ đang giận anh à?
Hạ Tưởng liền chủ động khơi mào đề tài, muốn giải đáp câu hỏi lớn nhất trong lòng hắn.
- Cũng có chút.
Cổ Ngọc không phải không nói dối, cô ở trước mặt Hạ Tưởng, tựa hồ như luôn biểu lộ một mặt đơn thuần nhất,
- Ông nội cũng cãi nhau với ông cụ nhà họ Ngô.
- Hả?
Hạ Tưởng giật mình không nhỏ, nếu nói lão Cổ tức giận hắn thì có thể lý giải, nhưng lão Cổ và ông cụ nhà họ Ngô cãi nhau thì rất ngoài dự đoán của mọi người. Dù sao ở trong ấn tượng của hắn, giữa lão Cổ và ông cụ nhà họ Ngô, dường như không có qua lại gì.
- Có gì mà ngạc nhiên. Nói cho anh biết, ông nội thật ra không phải nổi giận với chính anh, mà là nổi giận với ông cụ nhà họ Ngô. Ông luôn luôn nghĩ rằng anh bị ông cụ nhà họ Ngô lừa gạt, không, là bị mỹ nhân kế lừa gạt.
Mặt Cổ Ngọc đỏ lên, bỗng nhiên hạ thấp thanh âm nhỏ giọng nói,
- Em đây có được tính là dùng mỹ nhân kế lừa gạt anh hay không?
Cô bé đừng thấy nhút nhát đừng thấy đơn giản, cô cũng có sự hấp dẫn hợp khẩu vị, Hạ Tưởng bị sự kiều diễm của cô khiêu khích một chút, không khỏi động tình:
- Em xấu nhé, Cổ Ngọc, không giống như trước kia.
- Em cũng là phụ nữ có được không, không phải là cô bé nữa, có gì mà xấu hay không xấu? Nói lại anh là đàn ông, anh càng muốn chuyện kia hơn em, không phải em dùng mỹ nhân kế quyến rũ anh, là anh lừa gạt em. Em đi tố cáo với ông nội đây...
Đòn sát thủ của Cổ Ngọc chính là đòi đem sự tình của cô và Hạ Tưởng nói cho lão Cổ, để hù dọa Hạ Tưởng.
Không ngờ hôm nay vừa dọa Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại chỉ thản nhiên mà cười:
- Lão Cổ đã biết rồi.
- Hả, thật hay giả? Anh đừng có mà gạt người ta, em nhát gan, sợ ông nội đánh gãy chân của em.
Vẻ mặt Cổ Ngọc hoảng sợ, trông có vẻ không giống sợ hãi lắm, mà ngược lại giống như đang cố tình quyến rũ, đến ngay cả người tốt như Hạ Tưởng mà cũng khó tránh khỏi hiện lên một ý nghĩ tà ác trong đầu - Cổ Ngọc hồn nhiên và ngây thơ, đối với đàn ông mà nói mới là sự hấp dẫn chết người nhất.
Không bao lâu đi tới một gò đất rộng, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ là một loạt nhà bạt Mông Cổ to nhỏ, lão Cổ dừng ngựa ở phía trước, cười ha hả:
- Đại Thị trưởng Hạ, buổi tối ở trong nhà bạt Mông Cổ, thế nào? Cậu việc nước bộn bề, có chịu đi cùng lão già tôi một ngày hay không?
Sự việc dù lớn hơn dù quan trọng hơn, cũng không quan trọng bằng việc đi cùng lão Cổ, Hạ Tưởng mỉm cười:
- Lão Cổ, đi cùng ngài không thành vấn đề, tuy nhiên tôi chỉ mang theo trên người một ngàn tệ, nếu không đủ tiền để tiêu, đừng trách tôi.
- Ôi trời, anh thật đúng là nhỏ mọn.
Cổ Ngọc kêu lên một tiếng,
- Em mang tiền đến đây, nhưng sẽ không boa cho anh một xu nào đâu.
Lão Cổ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu:
- Con bé Ngọc thật ra trong lòng rất thẳng, cậu nói cái gì nó tin cái đấy, không bị cậu lừa mới là lạ.
Hạ Tưởng liền vội vàng chuyển hướng đề tài mẫn cảm:
- Lần trước tôi cũng nói qua với ngài, tôi xuất thân bần hàn, về bản chất mà nói, vẫn có khuynh hướng kinh tế thị trường. Hiện tại chủ nghĩa tư bản quyền quý đã nhen nhóm lộ diện, nhưng nếu chỉ đơn giản đối kháng và áp chế, ngược lại sẽ tạo thành đối địch, hơn nữa lại có khả năng thu được hiệu quả tương phản. Hợp tác và đồng hóa, mới là con đường thích hợp cho tôi đi nhất.
- "Đại đạo trung gian, bật lạc lưỡng biên" (Đường lớn đi vào chính giữa, không đi sang hai bên) - nói trắng ra chính là đạo Trung Dung, đạo lý lớn tôi cũng hiểu, đừng cho tôi là người quê mùa.
Lão Cổ xuống ngựa, dẫn ngựa đi,
- Chủ yếu là cậu rất đáng giận, hiện tại tốt xấu cũng là quan lớn cấp giám đốc sở, còn muốn đánh biên, về sau làm sao xong việc được? Cho dù Thủ tướng cho cậu thời gian, tôi cũng nhân nhượng cậu một lần, cậu cho là nhà họ Ngô sẽ tha thứ cho cậu? Cậu cho là thế lực gia tộc sẽ vẫn đối xử dịu dàng thắm thiết với cậu? Nếu bọn họ trở mặt, mới thật sự đáng sợ, kể cả lão già nhà họ Ngô mà cậu cho rằng ưu ái ủng hộ cậu nhất.
- Lão già nhà họ Ngô vô cùng giảo hoạt, cũng rất tinh vi. Hạ Tưởng, so với ông ta, cậu còn non lắm…
Lão Cổ càng nói càng tức giận, hiển nhiên chuyện cãi nhau theo như lời Cổ Ngọc, tám chín phần mười là thật,
- Lão già nhà họ Ngô chẳng những có thủ đoạn có tâm cơ, còn có thể gạt người. Ông ta chắc chắn ở trước mặt cậu còn nói không sống được mấy năm, có phải hay không?
-...
Hạ Tưởng ngạc nhiên, đừng nói lão Cổ hiểu biết khá sâu về ông cụ nhà họ Ngô.
- Tôi đi tìm lão để tranh luận, kết quả lão liền đánh Thái Cực với tôi, nói đông nói tây mà không nói chính sự. Tôi nóng nảy, làm ầm ĩ lên với lão, lão liền giả bộ ho khan, nói lão không sống được mấy năm nữa, muốn nâng đỡ cậu lên ngựa là đã cảm thấy trong lòng thỏa mãn rồi. Tôi sớm đã âm thầm điều tra tình trạng sức khỏe của lão, bác sỹ nói tố chất sức khỏe của lão rất tốt, lão cáo già có sống thêm 20 năm nữa cũng không thành vấn đề.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, lại không kìm nổi cười, có lẽ đúng như lời lão Cổ, thể trạng của ông cụ nhà họ Ngô khá tốt, nhưng theo như lời bác sỹ nói có thể sống thêm 20 năm đơn giản là ăn nói lung tung. Ở cái tuổi ông cụ, thân thể hiện tại tốt không có nghĩa là sang năm cũng tốt, người đã già, dùng hình ảnh gần đất xa trời để hình dung quả thật chuẩn xác, một trận gió thổi qua, có lẽ người sẽ không còn nữa.
Đương nhiên cũng không phủ nhận ông cụ ở trước mặt hắn đánh bài bi ai, đùa giỡn với tâm mắt. Nhân vật chính trị, cả đời chính là nghiền ngẫm tâm tư của người khác, để cho người khác nối tiếp mạch suy nghĩ của chính mình, Hạ Tưởng có thể hiểu được sự khổ tâm của ông cụ.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu suy nghĩ và sự quan tâm của lão Cổ, nhưng lão Cổ tính tình thẳng thắn, xuất thân quân nhân, bàn về tâm cơ và ngôn ngữ rất sắc bén, chắc chắn tốt hơn so với một ông cụ nhà họ Ngô vẫn hay giở mánh khóe. Lão Cổ lửa bốc lên, chắc chắn đã bị nghẹn trước mặt ông cụ nhà họ Ngô.
Ban đêm ngủ trong lều Mông Cổ, ba người phải có ba cái lều nhỏ, tương đương với mỗi người một phòng đơn. Buổi tối ăn món đặc sản của Mông Cổ, Hạ Tưởng và lão Cổ đều uống chút rượu. Hắn vẫn muốn hỏi lão Cổ quan điểm của Thủ tướng đối với hắn, nhưng không có cơ hội mở miệng, bởi vì lão Cổ có lẽ do uống nhiều, luôn miệng kể lể sự tình trước đây của lão, cũng nhắc tới quá khứ không thoải mái giữa lão và ông cụ nhà họ Ngô.
Hạ Tưởng mới biết được chả trách lão Cổ tức giận bất bình đối với ông cụ nhà họ Ngô, hoá ra năm đó ông cụ nhà họ Ngô từng ra tay cản trở lão Cổ lên chức...