- Hứ, nói dối không chớp mắt, thời điểm em đến bên anh anh đã có vợ, em là người đến sau, anh không phải nói thế để làm em vui đâu, em không dám mơ ước viển vông như vậy, không được làm vợ anh nhưng được ở bên cạnh anh thế này là em mãn nguyện rồi.
Vệ Tân dựa đầu trong lòng Hạ Tưởng, mùi hương cơ thể cô toát lên sự quyến rũ mà Hạ Tưởng đã rất quen thuộc.
Từng khiến hắn bị cuốn hút mấy năm liền nhưng lại không biết quý trọng người con gái ấy. Hạ Tưởng luồn tay vào chiếc áo của Vệ Tân:
- Hôm nay tuyết rơi nhiều, anh sẽ ở lại.
Vệ Tân cảm nhận được bàn tay của Hạ Tưởng trắng trợn di chuyển trên cơ thể mình, mặt đỏ bừng,
- Bồng môn kim thủy vi quân khai… (cánh cửa vì quân tử mở ra …)
Lời còn chưa dứt, trên người cô đã không còn một mảnh vải.
Tuyết rơi suốt cả đêm.
Trời đã sáng, ánh sáng rọi qua cửa sổ như muốn nhắc nhở Hạ Tưởng, tuyết rơi rất nhiều. Mùa đông ở thành phố Yến ít tuyết, không ngờ đến thành phố Thiên Trạch không bao lâu đã được gặp trận tuyết đầu tiên.
Hơn nữa xem chừng trận tuyết này vẫn chưa chấm dứt, từng bông tuyết vẫn thi nhau bay lả tả xuống đất.
Hạ Tưởng nhìn Vệ Tân đang nằm trong lòng mình, cô vẫn còn đang ngủ, hắn ngượng ngùng cười ngắm nhìn Vệ Tân, bờ vai trần đến mê người, xương quai xanh sâu hút xinh đẹp như một viên ngọc.
Đêm qua mai mở hai lần, gió xuân bạo gan đến chải cành liễu, đêm mưa giấu người ươm hoa, tuyết rơi không tiếng động, ươm hoa không nói thành lời, đều có sự dịu dàng ngọt ngào.
Không cùng thời gian và không gian, cơ thể Hạ Tưởng lại lần nữa hòa cùng Vệ Tân, hương vị khó có thể nói thành lời. Toàn thân Vệ Tân ửng hồng, mắt ngân ngấn nước, nụ hoa trước ngực run nhè nhẹ, cơ thể buộc chặt không dám thả lỏng để Hạ Tưởng tiến vào. Hạ Tưởng đã quen với cơ thể Vệ Tân, hắn nhẹ nhàng hôn toàn thân cô, khẽ cắn vành tai cô, đưa tay trượt tới nách cô – đó là điểm nhạy cảm của Vệ Tân – Vệ Tân liền thả lỏng người, chậm dãi mở rộng hai chân, để Hạ Tưởng trượt xuống.
Đúng lúc hắn muốn đi tới tận cùng, Vệ Tân khẽ cắn vai Hạ Tưởng nói:
- Anh, nhẹ thôi.
Vệ Tân thở hổn hển sau đó thét lên một tiếng kinh hãi, cô đã trở thành người đàn bà thật sự của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cảm nhận được nhiệt độ và mùi thơm thân thể quen thuộc của Vệ Tân, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô thì thầm nói:
- Kiếp này, ngoại trừ việc kết hôn, việc gì anh cũng có thể làm cho em.
Vệ Tân ôm chặt Hạ Tưởng nói:
- Kiếp này em cũng không mong muốn gì hơn, chỉ cần anh bên cạnh thế này là đủ.
Dường như đó là số phận, kiếp trước Vệ Tân liều mình muốn được vĩnh viễn mà không được. Kiếp này cô chưa từng nghĩ tới vĩnh viễn, chỉ muốn có được giờ này khắc này. Mỗi người sinh ra đều đã có vận mệnh, muốn thay đổi cũng không được.
Sau khi việc xảy ra Vệ Tân vô cùng thẹn thùng, cố nén đau đớn nói:
- Anh muốn, thì cho anh thêm một lần.
- Không được, còn tiếp nữa, anh sợ em không chịu được.
- Em có thể.
Một đêm triền miên, một đêm giằng co. Vệ Tân cũng không biết rằng vận mệnh mình đã có sự thay đổi lớn. Trong lòng Hạ Tưởng lại rất hiểu rõ, có lẽ có áy náy và cả sự tiếc nuối và có lẽ lại có sự khởi đầu mới.
Tất cả mọi thứ đều tự nhiên như thế, hoàn toàn khác với sự mê loạn cùng Mai Hiểu Lâm, sự hoang đường cùng Cổ Ngọc là một đêm của hắn với Vệ Tân rất hoàn mỹ, thuận theo tự nhiên.
…
Sau một trận tuyết rơi khiến thành phố Thiên Trạch yên ắng hơn nhiều, trên đường bóng người trở nên thưa thớt, tốc độ xe cộ chậm lại tựa như ốc sên. Tọa lạc tại phương Bắc giá lạnh, nơi có mùa đông dài thế này cũng ảnh hưởng rất nhiều vấn đề, nửa năm trời lạnh kéo theo kinh tế cũng chậm phát triển, trời lạnh, mọi người đều không muốn đi ra ngoài, kéo theo đó thương trường và thị trường tiêu thụ sẽ bị ảnh hưởng.
Những năm qua, cứ đến mùa đông là các đơn vị cơ quan xí nghiệp lại trở nên nhàn rỗi, bởi vì người đến làm việc ít, các công việc hầu như lâm vào tình trạng tạm dừng, lượng công việc so với bình thường giảm xuống hơn một nửa, đại bộ phận các cán bộ sử dụng nửa ngày vào việc uống trà, hút thuốc, xem báo, tiền lương và thưởng vẫn được lĩnh đầy đủ, thật là nhàn nhã như thần tiên.
Nhưng mùa đông năm nay vì có sự kiện của Đổng Hiểu Minh nên có rất nhiều chuyện để nói, đối với những người hướng về phía trước muốn tiến thêm một bước mà nói, thì không chỉ là đề tài câu chuyện, mà là chong chóng hướng theo chiều gió. Cũng có người tự cho rằng hiểu rõ nội tình lại nói, Đổng Hiểu Minh bị lật đổ, là ngọn lửa đầu mà Thị trưởng Hạ khiêu chiến với Bí thư Trần, cứ chờ xem rất nhanh sẽ có ngọn lửa thứ hai nổi lên
Ngọn lửa thứ hai còn chưa xuất hiện lại có tin đồn rằng, Thị trưởng Hạ và Bí thư Trần có mâu thuẫn trong việc chọn người tiếp nhận chức vụ Cục trưởng Cục giám sát chất lượng.
Dựa theo trình tự bình thường, nếu muốn đề bạt cán bộ trong cấp phó Cục lên cấp Cục, phải tiến hành điều tra lấy ý kiến của các đồng nghiệp cấp phó Cục được đề bạt, đương nhiên đại bộ phận sẽ đồng ý. Đề bạt ai đều do lãnh đạo cấp trên bổ nhiệm, nhưng bề ngoài cũng phải có sự đồng ý của các đồng nghiệp.
Phó thị trưởng thường trực Dương Kiếm, đại biểu Ủy ban nhân dân thành phố đã tiến hành điều tra ở Cục Đất đai, đã cố tình đưa ra ý đề bạt Khương Đào. Nhưng trong quá trình lấy ý kiến lại thấy Khương Đào không được đánh giá cao, ngược lại Phó cục trưởng Vương Cảnh Lược – người này trùng tên trùng họ với một đội trưởng đội bảo an của Tề Á Nam, nhưng Vương Cảnh Lược này và Vương Cảnh Lược lại khác nhau một trời một vực – được đánh giá rất cao.
Rõ ràng có người muốn đề bạt Vương Cảnh Lược, không cần nói, người đó chắc chắn là Bí thư Trần.
Chức Cục trưởng tuy là lãnh đạo một đơn vị chuyên môn của nhà nước, điều hành toàn bộ công việc, muốn can thiệp là can thiệp được, nhất là vấn đề nhân sự, Bí thư không thể buông tay.
Hạ Tưởng cũng như Trần Khiết Văn, nhất định không buông tha vị trí Cục trưởng Cục Đất đai. Cục Đất đai là phòng ban quan trọng không nắm được trong tay Trần Khiết Văn cũng rất lo lắng. Vẫn biết việc có tiến có lùi mới là chính trị, sự việc Đổng Hiểu Min, Trần Khiết Văn đã có điều nhượng bộ rồi. Lần này Trần Khiết Văn tuyệt đối không nhượng bộ, quyết can thiệp vào lần bổ nhiệm lần này, thầm nghĩ chỉ tiến mà không lùi, hơi quá đáng.
Hạ Tưởng quyết định phải nắm trong tay Cục Đất đai, nếu không về sau quan niệm chấp chính không thể thi hành, hơn nữa hắn đã cảm nhận được sơ lược về thành phố Kinh Bắc mới, hắn phải từng bước một thực hiện kế hoạch. Nhìn chung ở thành ủy Thiên Trạch, những người hiểu biết về kinh tế và thực tế là không có nhiều, hắn nhất thiết phải nắm được những chỗ quan trọng mới làm nên chuyện.
Trước khi mở Hội nghị công việc bí thư, đúng như dự tính của Hạ Tưởng, Trần Khiết Văn chủ động trao đổi cùng Hạ Tưởng về các ứng cử viên cho vị trí Cục trưởng Cục Đất đai. Hắn liền biết, đến lúc đặt điều kiện rồi.
Hạ Tưởng với vẻ mặt thản nhiên ngồi trước mặt Trần Khiết Văn, Trần Khiết Văn cũng đã dự tính trước, hai người gật đầu cười chào nhau rồi ngồi xuống, Trần Khiết Văn lên tiếng:
- Thị trưởng Hạ, so với Khương Đào thì Vương Cảnh Lược lớn tuổi hơn, tư cách cao, uy vọng cao, anh ta đảm nhiệm vị trí Cục trưởng Cục Đất đai là rất thích hợp.
- Bí thư Trần, Vương Cảnh Lược tuổi nhiều nhưng chính vì thế mà có ý nghĩ bảo thủ, không có ý thức đổi mới, hiện tại cần trọng dụng những người trẻ tuổi, có tài, thích ứng nhanh với sự phát triển.
Nếu Trần Khiết Văn trực tiếp vào thẳng vấn đề thì Hạ Tưởng cũng không quanh co mà thẳng thừng đáp lại, hắn cũng biết rõ, hôm nay vì vấn đề nhân sự mà sẽ đối đầu với Trần Khiết Văn.
- Đồng chí Khương Đào từng ngoại tình, ảnh hưởng không tốt lắm.
- Đồng chí Vương Cảnh Lược trước kia phạm phải sai lầm, trên chính trị có chỗ vết nhơ..,
Sau vài lần đối đáp, Trần Khiết Văn mỉm cười nói:
- Lão Triệu bên Cục Công thương sẽ sớm về hưu, lúc đó đưa Khương Đào lên, thế nào?
- Khương Đào luôn công tác tại Cục Đất đai, anh ta đã quen việc rồi.
Hạ Tưởng cũng mỉm cười đáp. Trong lòng cười thầm, Trần Khiết Văn quả nhiên rất độ lượng, giỏi kiềm chế, hắn không chịu nhường nhưng cô cũng không buồn bực, không lấy uy của một Bí thư mà ép hắn, cũng coi là người hiếm có.
Tuy nhiên cũng là vì Trần Khiết Văn đang dựa theo quy củ nên Hạ Tưởng cũng theo lẽ thường quy ra bài. Trên thực tế nếu Trần Khiết Văn không tuân theo quy củ mới tốt, có dám phá quy tắc chứng tỏ cô rất tự tin, nắm vững trong tay mọi chuyện. Và khi nào cô đột nhiên không tuân theo lẽ thường, chính là lúc cô đang tự làm loạn.
- Bước tiếp theo Thị trưởng Hạ có cao kiến gì nhằm giúp cho nền kinh tế ở thành phố Thiên Trạch phát triển?
Trần Khiết Văn cũng giống các lãnh đạo khác, có lối suy nghĩ rất nhanh, thoáng chốc đã chuyển sang đề tài khác.
Để cho người khác đuổi theo ý nghĩ của mình, nắm giữ thế chủ động trong khi nói chuyện là cả một kỹ xảo, tuy nhiên với Hạ Tưởng, phương pháp này của cô cũng không mấy hiệu quả.
- Bước tiếp theo về phía chính phủ sẽ có chính sách nâng đỡ, tôi và lão Dương cùng chung ý tưởng, vài ngày tới đến hội nghị chính phủ sẽ đem ra thảo luận.
Chỉ nói đến Dương Kiếm chứ không đả động đến Hứa Phàm Hoa, điều đó cũng có ngụ ý, sắc mặt Trần Khiết Văn có chút thay đổi tuy nhiên vẫn giả bộ như không có gì, chú ý lắng nghe tiếp
- Các doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Thiên Trạch không đủ lớn mạnh, Ủy ban nhân dân thành phố quyết định chọn 10 doanh nghiệp tư nhân trọng điểm để miễn giảm thuế, áp dụng mọi chính sách ưu đãi, nâng đỡ các doanh nghiệp này.
Vẻ mặt Trần Khiết Văn biến sắc.
Mặt không biến sắc không được, hành động này của Hạ Tưởng, hằng năm số tiền miễn giảm thuế sẽ lên tới 40, 50 triệu, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Thiên Trạch không phát triển được có nguyên nhân khách quan, một phần cũng do bản thân doanh nghiệp, còn lại là do chính sách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, khống chế sự phát triển của doanh nghiệp trong thời gian dài.
Chính sách của Hạ Tưởng chẳng khác giáng một rìu lớn, một nhát rìu này không chỉ làm tổn thương đến rất nhiều người ở thành phố Thiên Trạch, mà căn bản cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bốn gia tộc lớn, Trần Khiết Văn không hiểu chút nào, Hạ Tưởng không phải thuộc một trong những gia tộc lớn sao? Sao hắn có thể làm việc đó như một người bình thường như vậy?
Rốt cuộc hắn đang đứng ở lập trường chính trị nào?
Mấy doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Thiên Trạch đều có phần của mấy lãnh đạo chủ chốt, chính Trần Khiết Văn cũng có phần, cô biết rất rõ Hạ Tưởng nâng đỡ 10 doanh nghiệp tư nhân kia chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến số cổ phần của mấy ủy viên thường vụ Thành ủy.
Nếu nói kể trên chưa phải là chỗ khiến Trần Khiết Văn lo lắng, cô cũng muốn nhắc nhở Hạ Tưởng là, ở thành phố Thiên Trạch có mấy xí nghiệp có quy mô và hiệu quả, lợi ích cũng không tệ lắm, trên thực tế đều năm trong tay bốn gia tộc lớn.
Ở thành phố Thiên Trạch có doanh nghiệp lớn nhất đó là Công ty cổ phần vanadium titanium Thiên Trạch, tổng tài sản trên 15 tỷ nhân dân tệ. Trên thực tế Ngô gia khống chế công ty này, khai thác chủ yếu là vanadium titanium – đó là loại quặng quý hiếm của thiên nhiên, nguồn tài nguyên này Trung Quốc đứng thứ ba trên thế giới, chủ yếu tập trung ở thành phố Thiên Trạch và Phan Chi Họa. Mỏ Vanadium titanium ở thành phố Thiên Trạch cũng là một ưu thế lớn, chỉ tiếc đã bị Ngô gia thâu tóm, thêm nữa lại bị tỉnh quản lý, số lượng thuế thu nhập đều nộp lên tỉnh, thành phố Thiên Trạch cũng không có lợi ích gì nhiều.
Nổi danh ở thành phố Thiên Trạch là sản phẩm cam lộ (một loại rượu ngọt) từ quả hạnh nhân, vài năm trước bằng nhiều thủ đoạn Mai gia đã nắm được trong tay, trở thành một sản nghiệp của Mai gia. Thương hiệu Cam lộ không chỉ nổi danh trong nước, thị trường sản xuất nước hạnh nhân còn vượt trên 90%, chiếm vị trí độc quyền tuyệt đối.
Cổ phần của Phó gia ở thành phố Thiên Trạch đủ khống chế Công ty cổ phần vàng Trung Viễn, có cả một nhà máy vàng có quy mô lớn, sản lượng hàng năm lên tới 900 nghìn lượng, là một mỏ vàng danh tiếng trong nước.
Sản nghiệp của Khâu gia ở thành phố Thiên Trạch chủ yếu là thuốc Đông y – thuốc Đông y Thiên Trạch nghiên cứu, nuôi trồng, khai thác, phát triển và tiêu thụ thuốc đông y, chiết xuất từ thảo dược kết hợp y học phương Tây tạo ra thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe là mục tiêu của y học hiện đại, thuốc Đông y là một thế mạnh ở Trung Quốc, Khâu gia là một trong những dòng họ chế tạo y dược danh tiếng.
Bốn gia tộc lớn đều nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố Thiên Trạch, đồng thời các lãnh đạo chủ chốt cũng đều là dòng dõi của bốn gia tộc lớn này, cho nên họ đủ mạnh để mang đến nhiều ưu đãi cho các doanh nghiệp của họ, với nguồn tài nguyên thiên nhiên và chính trị có hạn, chỉ có thế hướng về doanh nghiệp của bốn gia tộc lớn, làm sao còn có thể ủng hộ các doanh nghiệp tư nhân khác phát triển được.
Bởi vậy, doanh nghiệp nhà nước thành phố Thiên Trạch không phát triển, doanh nghiệp tư nhân sống dở chết dở cũng vì quan niệm bảo thủ, cũ kỹ của thành phố Thiên Trạch, về cơ bản đó là lí do khách quan không thể tránh được. Trên thực tế thành phố Thiên Trạch là bức tranh thu nhỏ của rất nhiều thành thị ở trong nước, tài nguyên xã hội và chính trị chỉ có số ít người có thể nắm giữ, một thành thị lên tới mấy triệu người như vậy, chỉ có số ít bộ phận người có được sự đãi ngộ và phúc lợi hơn bình thường, thu nhập của họ gấp mấy lần người bình thường, thậm chí còn gấp mười lần, họ là đối tượng mà mọi người phải ghen tị, cho dù đó là tiền lương hay là phúc lợi cũng khiến người ta đỏ mắt tìm kiếm mà không được.
Bởi vì không có sự công bằng, họ chiếm dụng đại bộ phận tài nguyên xã hội, người dân không quyền không thế thì không thể nào có được vì vậy càng ngày hai cực giàu nghèo càng được phân chia rõ rệt, người giàu càng giàu mà người nghèo càng nghèo thêm, con quan lại làm quan, con phú thương lại làm phú thương, con nhà nghèo vĩnh viễn là nghèo hèn.
Chủ nghĩa tư bản hình thành, trên thực tế đều dựa vào thế lực của các gia tộc, dần phát triển lớn mạnh và ở trong nước hình thành giai cấp đối lập. Có lẽ 8 năm, 10 năm nữa chưa thấy được di chứng nhưng 20, 30 năm sau nhìn lại thì có đến 80% dân chúng sẽ thờ ơ với chuyện thi cử, không phấn đấu cố gắng nữa mà chỉ cần tìm cho mình một chỗ dựa tốt là có thể tiến thân. Như vậy trong xã hội sẽ có sự bất mãn, hình thành nên giai cấp đối lập, sự bất mãn lên đến đỉnh điểm sẽ bộc phát.
Không chỉ thành phố Thiên Trạch, thực tế trong nước có rất nhiều thành phố cấp 3 bị thế lực gia tộc khống chế, đều có tập đoàn lớn như quỷ hút máu chiếm 80% tài nguyên xã hội, để cho 20% số dân được sống cảnh sung túc. Cuộc sống giàu có chỉ rơi vào 20% số dân, còn lại là 80% số dân sống mức bình thường, nỗ lực cả đời còn không bằng phúc lợi một năm của một đơn vị tốt.
Cũng có những tập đoàn quy mô lớn tuy thành lập ở địa phương, nhưng lại đứng trên danh nghĩa tỉnh hoặc quốc gia, thu nhập từ thuế được nộp trực tiếp cho quốc gia, không có đóng góp gì cho địa phương, chẳng khác gì chiếm tài nguyên địa phương nhưng lại chẳng mang đến lợi ích gì.
Thành phố Thiên Trạch đang tiềm ẩn tai họa, Hạ Tưởng trong lòng đã sớm hiểu rõ. Từ lúc ông cụ Ngô điều hắn đến thành phố Thiên Trạch là lúc hắn bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, biết với sự sáng suốt của ông cụ Ngô chọn hắn đến Thiên Trạch chắc chắn có thâm ý sâu sắc.
Ngô gia cùng 3 nhà Mai, Phó, Khâu ở thành phố Thiên Trạch nắm giữ lượng lớn tài nguyên xã hội. Sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch đã tìm hiểu rõ, với thực lực của bốn gia tộc lớn này, tuy rằng sản nghiệp ở thành phố Thiên Trạch là cơ nghiệp khổng lồ nhưng cũng chỉ là mưa bụi, theo đuổi lợi ích vĩnh viễn là mục tiêu của một người làm chính trị, lợi ích có nhỏ cũng không bỏ qua.
Hạ Tưởng cũng rõ, ông cụ Ngô điều hắn đến thành phố Thiên Trạch chắc chắn không phải để hắn giữ gìn Ngô gia ở thành phố này, mà cố ý thử thách trí tuệ chính trị của hắn ở thành phố nghèo khó lộn xộn này, chính là xem lập trường của hắn có kiên định hay không.
Hiện nay, ông cụ Ngô đối với lập trường thế lực gia tộc của hắn, thực ra cũng không tin tưởng 100%. Cũng do từ nhỏ đã xuất thân từ một gia đình cán bộ bình thường, con đường thăng tiến cũng không dựa vào thế lực gia tộc, hơn nữa quan niệm lãnh đạo ở các địa phương cũng đều đứng trên lập trường bình dân mà làm, nhất thời không thề thay đổi quan niệm, đứng ở lập trường thế lực gia tộc, ông cụ vẫn còn thái độ hoài nghi.
Hơn nữa hắn có mối quan hệ thân thiết với lão Cổ, mà lão Cổ là người trung gian của Thủ tướng, ông cụ Ngô không đề phòng hắn mới là lạ. Ông cụ Ngô có thể nhân nhượng hắn, có thể đề bạt hắn, có thể nâng đỡ hắn nhưng nếu lập trường chính trị của hắn không kiên định, ông cụ Ngô cũng sẽ không nể nang mà vứt bỏ hắn, bởi vì chính trị là chính trị, tình cảm là tình cảm, hai cái đó phải rõ ràng. Ông cụ Ngô phải vì Ngô gia mà suy xét, hơn nữa là người đứng đầu gia tộc thì phải gương mẫu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng, thời khắc quan trọng, suy xét xuất phát từ đại cục, ông cụ Ngô có thể tự tay chôn vùi tiền đồ của hắn.
Trên thực tế thành phố Thiên Trạch tuy rằng không có Nga Ni Trần, tuy rằng không có thế lực của xã hội đen uy hiếp, nhưng sự nguy hiểm rình rập không thể so với thành phố Lang, thậm chí còn hơn chứ không kém. Bởi vì hành động của hắn bây giờ như xiếc đi trên dây, chỉ cần có một sơ suất nhỏ là có thể gánh hậu quả lớn, đến lúc đó ông cụ Ngô sẽ không ra tay giúp đỡ, thậm chí nếu lập trường hắn vẫn chưa chắc chắn, Thủ tướng cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Con đường hắn đi rất gian nan, so với thế lực gia tộc hoặc bình dân thì nguy hiểm bội phần. Nhưng hắn không thể lùi bước, bởi hắn có lý tưởng, hắn xác định mình sẽ không thông đồng làm bậy, cũng không nghĩ sẽ ẩn dật mà muốn dựa vào chính năng lực của mình, vì thế lực gia tộc mà có thiện ý dẫn dắt, vì thế lực bình dân có ý dung hợp, khiến hai bên cùng tồn tại và phát triển, mà không phải đối lập nhau, càng không muốn vì vậy mang đến bất an cho xã hội và tai hoạ ngầm cho quốc gia
- Thị trưởng Hạ, anh có biết anh đang làm gì không?
Trần Khiết Văn không giữ được vẻ mặt của mình nữa, không khách khí hỏi Hạ Tưởng.
- Nội tình thành phố Thiên Trạch thế nào, với sự thông minh và hiểu biết của anh chắc chắn là rõ hơn ai hết. Quan mới nhận chức nhóm ba ngọn lửa, nếu anh nâng đỡ 10 doanh nghiệp tư nhân khác nào châm thêm một ngọn lửa, tôi khuyên anh đừng tự đưa mình vào chỗ chết như thế.
Trần Khiết Văn không tin chính là, lửa mượn sức gió, sắp tới sẽ nhóm lên một trận lửa lớn kinh trời.
- Hứ, nói dối không chớp mắt, thời điểm em đến bên anh anh đã có vợ, em là người đến sau, anh không phải nói thế để làm em vui đâu, em không dám mơ ước viển vông như vậy, không được làm vợ anh nhưng được ở bên cạnh anh thế này là em mãn nguyện rồi.
Vệ Tân dựa đầu trong lòng Hạ Tưởng, mùi hương cơ thể cô toát lên sự quyến rũ mà Hạ Tưởng đã rất quen thuộc.
Từng khiến hắn bị cuốn hút mấy năm liền nhưng lại không biết quý trọng người con gái ấy. Hạ Tưởng luồn tay vào chiếc áo của Vệ Tân:
- Hôm nay tuyết rơi nhiều, anh sẽ ở lại.
Vệ Tân cảm nhận được bàn tay của Hạ Tưởng trắng trợn di chuyển trên cơ thể mình, mặt đỏ bừng,
- Bồng môn kim thủy vi quân khai… (cánh cửa vì quân tử mở ra …)
Lời còn chưa dứt, trên người cô đã không còn một mảnh vải.
Tuyết rơi suốt cả đêm.
Trời đã sáng, ánh sáng rọi qua cửa sổ như muốn nhắc nhở Hạ Tưởng, tuyết rơi rất nhiều. Mùa đông ở thành phố Yến ít tuyết, không ngờ đến thành phố Thiên Trạch không bao lâu đã được gặp trận tuyết đầu tiên.
Hơn nữa xem chừng trận tuyết này vẫn chưa chấm dứt, từng bông tuyết vẫn thi nhau bay lả tả xuống đất.
Hạ Tưởng nhìn Vệ Tân đang nằm trong lòng mình, cô vẫn còn đang ngủ, hắn ngượng ngùng cười ngắm nhìn Vệ Tân, bờ vai trần đến mê người, xương quai xanh sâu hút xinh đẹp như một viên ngọc.
Đêm qua mai mở hai lần, gió xuân bạo gan đến chải cành liễu, đêm mưa giấu người ươm hoa, tuyết rơi không tiếng động, ươm hoa không nói thành lời, đều có sự dịu dàng ngọt ngào.
Không cùng thời gian và không gian, cơ thể Hạ Tưởng lại lần nữa hòa cùng Vệ Tân, hương vị khó có thể nói thành lời. Toàn thân Vệ Tân ửng hồng, mắt ngân ngấn nước, nụ hoa trước ngực run nhè nhẹ, cơ thể buộc chặt không dám thả lỏng để Hạ Tưởng tiến vào. Hạ Tưởng đã quen với cơ thể Vệ Tân, hắn nhẹ nhàng hôn toàn thân cô, khẽ cắn vành tai cô, đưa tay trượt tới nách cô – đó là điểm nhạy cảm của Vệ Tân – Vệ Tân liền thả lỏng người, chậm dãi mở rộng hai chân, để Hạ Tưởng trượt xuống.
Đúng lúc hắn muốn đi tới tận cùng, Vệ Tân khẽ cắn vai Hạ Tưởng nói:
- Anh, nhẹ thôi.
Vệ Tân thở hổn hển sau đó thét lên một tiếng kinh hãi, cô đã trở thành người đàn bà thật sự của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cảm nhận được nhiệt độ và mùi thơm thân thể quen thuộc của Vệ Tân, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô thì thầm nói:
- Kiếp này, ngoại trừ việc kết hôn, việc gì anh cũng có thể làm cho em.
Vệ Tân ôm chặt Hạ Tưởng nói:
- Kiếp này em cũng không mong muốn gì hơn, chỉ cần anh bên cạnh thế này là đủ.
Dường như đó là số phận, kiếp trước Vệ Tân liều mình muốn được vĩnh viễn mà không được. Kiếp này cô chưa từng nghĩ tới vĩnh viễn, chỉ muốn có được giờ này khắc này. Mỗi người sinh ra đều đã có vận mệnh, muốn thay đổi cũng không được.
Sau khi việc xảy ra Vệ Tân vô cùng thẹn thùng, cố nén đau đớn nói:- Anh muốn, thì cho anh thêm một lần.
- Không được, còn tiếp nữa, anh sợ em không chịu được.
- Em có thể.
Một đêm triền miên, một đêm giằng co. Vệ Tân cũng không biết rằng vận mệnh mình đã có sự thay đổi lớn. Trong lòng Hạ Tưởng lại rất hiểu rõ, có lẽ có áy náy và cả sự tiếc nuối và có lẽ lại có sự khởi đầu mới.
Tất cả mọi thứ đều tự nhiên như thế, hoàn toàn khác với sự mê loạn cùng Mai Hiểu Lâm, sự hoang đường cùng Cổ Ngọc là một đêm của hắn với Vệ Tân rất hoàn mỹ, thuận theo tự nhiên.
…
Sau một trận tuyết rơi khiến thành phố Thiên Trạch yên ắng hơn nhiều, trên đường bóng người trở nên thưa thớt, tốc độ xe cộ chậm lại tựa như ốc sên. Tọa lạc tại phương Bắc giá lạnh, nơi có mùa đông dài thế này cũng ảnh hưởng rất nhiều vấn đề, nửa năm trời lạnh kéo theo kinh tế cũng chậm phát triển, trời lạnh, mọi người đều không muốn đi ra ngoài, kéo theo đó thương trường và thị trường tiêu thụ sẽ bị ảnh hưởng.
Những năm qua, cứ đến mùa đông là các đơn vị cơ quan xí nghiệp lại trở nên nhàn rỗi, bởi vì người đến làm việc ít, các công việc hầu như lâm vào tình trạng tạm dừng, lượng công việc so với bình thường giảm xuống hơn một nửa, đại bộ phận các cán bộ sử dụng nửa ngày vào việc uống trà, hút thuốc, xem báo, tiền lương và thưởng vẫn được lĩnh đầy đủ, thật là nhàn nhã như thần tiên.
Nhưng mùa đông năm nay vì có sự kiện của Đổng Hiểu Minh nên có rất nhiều chuyện để nói, đối với những người hướng về phía trước muốn tiến thêm một bước mà nói, thì không chỉ là đề tài câu chuyện, mà là chong chóng hướng theo chiều gió. Cũng có người tự cho rằng hiểu rõ nội tình lại nói, Đổng Hiểu Minh bị lật đổ, là ngọn lửa đầu mà Thị trưởng Hạ khiêu chiến với Bí thư Trần, cứ chờ xem rất nhanh sẽ có ngọn lửa thứ hai nổi lên
Ngọn lửa thứ hai còn chưa xuất hiện lại có tin đồn rằng, Thị trưởng Hạ và Bí thư Trần có mâu thuẫn trong việc chọn người tiếp nhận chức vụ Cục trưởng Cục giám sát chất lượng.
Dựa theo trình tự bình thường, nếu muốn đề bạt cán bộ trong cấp phó Cục lên cấp Cục, phải tiến hành điều tra lấy ý kiến của các đồng nghiệp cấp phó Cục được đề bạt, đương nhiên đại bộ phận sẽ đồng ý. Đề bạt ai đều do lãnh đạo cấp trên bổ nhiệm, nhưng bề ngoài cũng phải có sự đồng ý của các đồng nghiệp.
Phó thị trưởng thường trực Dương Kiếm, đại biểu Ủy ban nhân dân thành phố đã tiến hành điều tra ở Cục Đất đai, đã cố tình đưa ra ý đề bạt Khương Đào. Nhưng trong quá trình lấy ý kiến lại thấy Khương Đào không được đánh giá cao, ngược lại Phó cục trưởng Vương Cảnh Lược – người này trùng tên trùng họ với một đội trưởng đội bảo an của Tề Á Nam, nhưng Vương Cảnh Lược này và Vương Cảnh Lược lại khác nhau một trời một vực – được đánh giá rất cao.
Rõ ràng có người muốn đề bạt Vương Cảnh Lược, không cần nói, người đó chắc chắn là Bí thư Trần.
Chức Cục trưởng tuy là lãnh đạo một đơn vị chuyên môn của nhà nước, điều hành toàn bộ công việc, muốn can thiệp là can thiệp được, nhất là vấn đề nhân sự, Bí thư không thể buông tay.
Hạ Tưởng cũng như Trần Khiết Văn, nhất định không buông tha vị trí Cục trưởng Cục Đất đai. Cục Đất đai là phòng ban quan trọng không nắm được trong tay Trần Khiết Văn cũng rất lo lắng. Vẫn biết việc có tiến có lùi mới là chính trị, sự việc Đổng Hiểu Min, Trần Khiết Văn đã có điều nhượng bộ rồi. Lần này Trần Khiết Văn tuyệt đối không nhượng bộ, quyết can thiệp vào lần bổ nhiệm lần này, thầm nghĩ chỉ tiến mà không lùi, hơi quá đáng.
Hạ Tưởng quyết định phải nắm trong tay Cục Đất đai, nếu không về sau quan niệm chấp chính không thể thi hành, hơn nữa hắn đã cảm nhận được sơ lược về thành phố Kinh Bắc mới, hắn phải từng bước một thực hiện kế hoạch. Nhìn chung ở thành ủy Thiên Trạch, những người hiểu biết về kinh tế và thực tế là không có nhiều, hắn nhất thiết phải nắm được những chỗ quan trọng mới làm nên chuyện.
Trước khi mở Hội nghị công việc bí thư, đúng như dự tính của Hạ Tưởng, Trần Khiết Văn chủ động trao đổi cùng Hạ Tưởng về các ứng cử viên cho vị trí Cục trưởng Cục Đất đai. Hắn liền biết, đến lúc đặt điều kiện rồi.
Hạ Tưởng với vẻ mặt thản nhiên ngồi trước mặt Trần Khiết Văn, Trần Khiết Văn cũng đã dự tính trước, hai người gật đầu cười chào nhau rồi ngồi xuống, Trần Khiết Văn lên tiếng:
- Thị trưởng Hạ, so với Khương Đào thì Vương Cảnh Lược lớn tuổi hơn, tư cách cao, uy vọng cao, anh ta đảm nhiệm vị trí Cục trưởng Cục Đất đai là rất thích hợp.
- Bí thư Trần, Vương Cảnh Lược tuổi nhiều nhưng chính vì thế mà có ý nghĩ bảo thủ, không có ý thức đổi mới, hiện tại cần trọng dụng những người trẻ tuổi, có tài, thích ứng nhanh với sự phát triển.
Nếu Trần Khiết Văn trực tiếp vào thẳng vấn đề thì Hạ Tưởng cũng không quanh co mà thẳng thừng đáp lại, hắn cũng biết rõ, hôm nay vì vấn đề nhân sự mà sẽ đối đầu với Trần Khiết Văn.
- Đồng chí Khương Đào từng ngoại tình, ảnh hưởng không tốt lắm.
- Đồng chí Vương Cảnh Lược trước kia phạm phải sai lầm, trên chính trị có chỗ vết nhơ..,
Sau vài lần đối đáp, Trần Khiết Văn mỉm cười nói:
- Lão Triệu bên Cục Công thương sẽ sớm về hưu, lúc đó đưa Khương Đào lên, thế nào?
- Khương Đào luôn công tác tại Cục Đất đai, anh ta đã quen việc rồi.
Hạ Tưởng cũng mỉm cười đáp. Trong lòng cười thầm, Trần Khiết Văn quả nhiên rất độ lượng, giỏi kiềm chế, hắn không chịu nhường nhưng cô cũng không buồn bực, không lấy uy của một Bí thư mà ép hắn, cũng coi là người hiếm có.
Tuy nhiên cũng là vì Trần Khiết Văn đang dựa theo quy củ nên Hạ Tưởng cũng theo lẽ thường quy ra bài. Trên thực tế nếu Trần Khiết Văn không tuân theo quy củ mới tốt, có dám phá quy tắc chứng tỏ cô rất tự tin, nắm vững trong tay mọi chuyện. Và khi nào cô đột nhiên không tuân theo lẽ thường, chính là lúc cô đang tự làm loạn.
- Bước tiếp theo Thị trưởng Hạ có cao kiến gì nhằm giúp cho nền kinh tế ở thành phố Thiên Trạch phát triển?
Trần Khiết Văn cũng giống các lãnh đạo khác, có lối suy nghĩ rất nhanh, thoáng chốc đã chuyển sang đề tài khác.
Để cho người khác đuổi theo ý nghĩ của mình, nắm giữ thế chủ động trong khi nói chuyện là cả một kỹ xảo, tuy nhiên với Hạ Tưởng, phương pháp này của cô cũng không mấy hiệu quả.
- Bước tiếp theo về phía chính phủ sẽ có chính sách nâng đỡ, tôi và lão Dương cùng chung ý tưởng, vài ngày tới đến hội nghị chính phủ sẽ đem ra thảo luận.
Chỉ nói đến Dương Kiếm chứ không đả động đến Hứa Phàm Hoa, điều đó cũng có ngụ ý, sắc mặt Trần Khiết Văn có chút thay đổi tuy nhiên vẫn giả bộ như không có gì, chú ý lắng nghe tiếp
- Các doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Thiên Trạch không đủ lớn mạnh, Ủy ban nhân dân thành phố quyết định chọn 10 doanh nghiệp tư nhân trọng điểm để miễn giảm thuế, áp dụng mọi chính sách ưu đãi, nâng đỡ các doanh nghiệp này.
Vẻ mặt Trần Khiết Văn biến sắc.
Mặt không biến sắc không được, hành động này của Hạ Tưởng, hằng năm số tiền miễn giảm thuế sẽ lên tới 40, 50 triệu, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Thiên Trạch không phát triển được có nguyên nhân khách quan, một phần cũng do bản thân doanh nghiệp, còn lại là do chính sách của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, khống chế sự phát triển của doanh nghiệp trong thời gian dài.
Chính sách của Hạ Tưởng chẳng khác giáng một rìu lớn, một nhát rìu này không chỉ làm tổn thương đến rất nhiều người ở thành phố Thiên Trạch, mà căn bản cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bốn gia tộc lớn, Trần Khiết Văn không hiểu chút nào, Hạ Tưởng không phải thuộc một trong những gia tộc lớn sao? Sao hắn có thể làm việc đó như một người bình thường như vậy?
Rốt cuộc hắn đang đứng ở lập trường chính trị nào?
Mấy doanh nghiệp tư nhân ở thành phố Thiên Trạch đều có phần của mấy lãnh đạo chủ chốt, chính Trần Khiết Văn cũng có phần, cô biết rất rõ Hạ Tưởng nâng đỡ 10 doanh nghiệp tư nhân kia chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến số cổ phần của mấy ủy viên thường vụ Thành ủy.
Nếu nói kể trên chưa phải là chỗ khiến Trần Khiết Văn lo lắng, cô cũng muốn nhắc nhở Hạ Tưởng là, ở thành phố Thiên Trạch có mấy xí nghiệp có quy mô và hiệu quả, lợi ích cũng không tệ lắm, trên thực tế đều năm trong tay bốn gia tộc lớn.
Ở thành phố Thiên Trạch có doanh nghiệp lớn nhất đó là Công ty cổ phần vanadium titanium Thiên Trạch, tổng tài sản trên 15 tỷ nhân dân tệ. Trên thực tế Ngô gia khống chế công ty này, khai thác chủ yếu là vanadium titanium – đó là loại quặng quý hiếm của thiên nhiên, nguồn tài nguyên này Trung Quốc đứng thứ ba trên thế giới, chủ yếu tập trung ở thành phố Thiên Trạch và Phan Chi Họa. Mỏ Vanadium titanium ở thành phố Thiên Trạch cũng là một ưu thế lớn, chỉ tiếc đã bị Ngô gia thâu tóm, thêm nữa lại bị tỉnh quản lý, số lượng thuế thu nhập đều nộp lên tỉnh, thành phố Thiên Trạch cũng không có lợi ích gì nhiều.
Nổi danh ở thành phố Thiên Trạch là sản phẩm cam lộ (một loại rượu ngọt) từ quả hạnh nhân, vài năm trước bằng nhiều thủ đoạn Mai gia đã nắm được trong tay, trở thành một sản nghiệp của Mai gia. Thương hiệu Cam lộ không chỉ nổi danh trong nước, thị trường sản xuất nước hạnh nhân còn vượt trên 90%, chiếm vị trí độc quyền tuyệt đối.
Cổ phần của Phó gia ở thành phố Thiên Trạch đủ khống chế Công ty cổ phần vàng Trung Viễn, có cả một nhà máy vàng có quy mô lớn, sản lượng hàng năm lên tới 900 nghìn lượng, là một mỏ vàng danh tiếng trong nước.
Sản nghiệp của Khâu gia ở thành phố Thiên Trạch chủ yếu là thuốc Đông y – thuốc Đông y Thiên Trạch nghiên cứu, nuôi trồng, khai thác, phát triển và tiêu thụ thuốc đông y, chiết xuất từ thảo dược kết hợp y học phương Tây tạo ra thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe là mục tiêu của y học hiện đại, thuốc Đông y là một thế mạnh ở Trung Quốc, Khâu gia là một trong những dòng họ chế tạo y dược danh tiếng.
Bốn gia tộc lớn đều nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố Thiên Trạch, đồng thời các lãnh đạo chủ chốt cũng đều là dòng dõi của bốn gia tộc lớn này, cho nên họ đủ mạnh để mang đến nhiều ưu đãi cho các doanh nghiệp của họ, với nguồn tài nguyên thiên nhiên và chính trị có hạn, chỉ có thế hướng về doanh nghiệp của bốn gia tộc lớn, làm sao còn có thể ủng hộ các doanh nghiệp tư nhân khác phát triển được.
Bởi vậy, doanh nghiệp nhà nước thành phố Thiên Trạch không phát triển, doanh nghiệp tư nhân sống dở chết dở cũng vì quan niệm bảo thủ, cũ kỹ của thành phố Thiên Trạch, về cơ bản đó là lí do khách quan không thể tránh được. Trên thực tế thành phố Thiên Trạch là bức tranh thu nhỏ của rất nhiều thành thị ở trong nước, tài nguyên xã hội và chính trị chỉ có số ít người có thể nắm giữ, một thành thị lên tới mấy triệu người như vậy, chỉ có số ít bộ phận người có được sự đãi ngộ và phúc lợi hơn bình thường, thu nhập của họ gấp mấy lần người bình thường, thậm chí còn gấp mười lần, họ là đối tượng mà mọi người phải ghen tị, cho dù đó là tiền lương hay là phúc lợi cũng khiến người ta đỏ mắt tìm kiếm mà không được.
Bởi vì không có sự công bằng, họ chiếm dụng đại bộ phận tài nguyên xã hội, người dân không quyền không thế thì không thể nào có được vì vậy càng ngày hai cực giàu nghèo càng được phân chia rõ rệt, người giàu càng giàu mà người nghèo càng nghèo thêm, con quan lại làm quan, con phú thương lại làm phú thương, con nhà nghèo vĩnh viễn là nghèo hèn.
Chủ nghĩa tư bản hình thành, trên thực tế đều dựa vào thế lực của các gia tộc, dần phát triển lớn mạnh và ở trong nước hình thành giai cấp đối lập. Có lẽ 8 năm, 10 năm nữa chưa thấy được di chứng nhưng 20, 30 năm sau nhìn lại thì có đến 80% dân chúng sẽ thờ ơ với chuyện thi cử, không phấn đấu cố gắng nữa mà chỉ cần tìm cho mình một chỗ dựa tốt là có thể tiến thân. Như vậy trong xã hội sẽ có sự bất mãn, hình thành nên giai cấp đối lập, sự bất mãn lên đến đỉnh điểm sẽ bộc phát.
Không chỉ thành phố Thiên Trạch, thực tế trong nước có rất nhiều thành phố cấp 3 bị thế lực gia tộc khống chế, đều có tập đoàn lớn như quỷ hút máu chiếm 80% tài nguyên xã hội, để cho 20% số dân được sống cảnh sung túc. Cuộc sống giàu có chỉ rơi vào 20% số dân, còn lại là 80% số dân sống mức bình thường, nỗ lực cả đời còn không bằng phúc lợi một năm của một đơn vị tốt.
Cũng có những tập đoàn quy mô lớn tuy thành lập ở địa phương, nhưng lại đứng trên danh nghĩa tỉnh hoặc quốc gia, thu nhập từ thuế được nộp trực tiếp cho quốc gia, không có đóng góp gì cho địa phương, chẳng khác gì chiếm tài nguyên địa phương nhưng lại chẳng mang đến lợi ích gì.
Thành phố Thiên Trạch đang tiềm ẩn tai họa, Hạ Tưởng trong lòng đã sớm hiểu rõ. Từ lúc ông cụ Ngô điều hắn đến thành phố Thiên Trạch là lúc hắn bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, biết với sự sáng suốt của ông cụ Ngô chọn hắn đến Thiên Trạch chắc chắn có thâm ý sâu sắc.
Ngô gia cùng 3 nhà Mai, Phó, Khâu ở thành phố Thiên Trạch nắm giữ lượng lớn tài nguyên xã hội. Sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch đã tìm hiểu rõ, với thực lực của bốn gia tộc lớn này, tuy rằng sản nghiệp ở thành phố Thiên Trạch là cơ nghiệp khổng lồ nhưng cũng chỉ là mưa bụi, theo đuổi lợi ích vĩnh viễn là mục tiêu của một người làm chính trị, lợi ích có nhỏ cũng không bỏ qua.
Hạ Tưởng cũng rõ, ông cụ Ngô điều hắn đến thành phố Thiên Trạch chắc chắn không phải để hắn giữ gìn Ngô gia ở thành phố này, mà cố ý thử thách trí tuệ chính trị của hắn ở thành phố nghèo khó lộn xộn này, chính là xem lập trường của hắn có kiên định hay không.
Hiện nay, ông cụ Ngô đối với lập trường thế lực gia tộc của hắn, thực ra cũng không tin tưởng 100%. Cũng do từ nhỏ đã xuất thân từ một gia đình cán bộ bình thường, con đường thăng tiến cũng không dựa vào thế lực gia tộc, hơn nữa quan niệm lãnh đạo ở các địa phương cũng đều đứng trên lập trường bình dân mà làm, nhất thời không thề thay đổi quan niệm, đứng ở lập trường thế lực gia tộc, ông cụ vẫn còn thái độ hoài nghi.
Hơn nữa hắn có mối quan hệ thân thiết với lão Cổ, mà lão Cổ là người trung gian của Thủ tướng, ông cụ Ngô không đề phòng hắn mới là lạ. Ông cụ Ngô có thể nhân nhượng hắn, có thể đề bạt hắn, có thể nâng đỡ hắn nhưng nếu lập trường chính trị của hắn không kiên định, ông cụ Ngô cũng sẽ không nể nang mà vứt bỏ hắn, bởi vì chính trị là chính trị, tình cảm là tình cảm, hai cái đó phải rõ ràng. Ông cụ Ngô phải vì Ngô gia mà suy xét, hơn nữa là người đứng đầu gia tộc thì phải gương mẫu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Tưởng có lý do để tin tưởng, thời khắc quan trọng, suy xét xuất phát từ đại cục, ông cụ Ngô có thể tự tay chôn vùi tiền đồ của hắn.
Trên thực tế thành phố Thiên Trạch tuy rằng không có Nga Ni Trần, tuy rằng không có thế lực của xã hội đen uy hiếp, nhưng sự nguy hiểm rình rập không thể so với thành phố Lang, thậm chí còn hơn chứ không kém. Bởi vì hành động của hắn bây giờ như xiếc đi trên dây, chỉ cần có một sơ suất nhỏ là có thể gánh hậu quả lớn, đến lúc đó ông cụ Ngô sẽ không ra tay giúp đỡ, thậm chí nếu lập trường hắn vẫn chưa chắc chắn, Thủ tướng cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Con đường hắn đi rất gian nan, so với thế lực gia tộc hoặc bình dân thì nguy hiểm bội phần. Nhưng hắn không thể lùi bước, bởi hắn có lý tưởng, hắn xác định mình sẽ không thông đồng làm bậy, cũng không nghĩ sẽ ẩn dật mà muốn dựa vào chính năng lực của mình, vì thế lực gia tộc mà có thiện ý dẫn dắt, vì thế lực bình dân có ý dung hợp, khiến hai bên cùng tồn tại và phát triển, mà không phải đối lập nhau, càng không muốn vì vậy mang đến bất an cho xã hội và tai hoạ ngầm cho quốc gia
- Thị trưởng Hạ, anh có biết anh đang làm gì không?
Trần Khiết Văn không giữ được vẻ mặt của mình nữa, không khách khí hỏi Hạ Tưởng.
- Nội tình thành phố Thiên Trạch thế nào, với sự thông minh và hiểu biết của anh chắc chắn là rõ hơn ai hết. Quan mới nhận chức nhóm ba ngọn lửa, nếu anh nâng đỡ 10 doanh nghiệp tư nhân khác nào châm thêm một ngọn lửa, tôi khuyên anh đừng tự đưa mình vào chỗ chết như thế.
Trần Khiết Văn không tin chính là, lửa mượn sức gió, sắp tới sẽ nhóm lên một trận lửa lớn kinh trời.