Giọng điệu Thị trưởng Hạ cương quyết, thật sự đáng tin.
Không đợi Trần Khiết Văn nói gì, những Ủy viên thường vụ đã đứng lên đều lần lượt quay trở về chỗ ngồi. Lại có kịch hay để xem rồi, hội nghị ngày hôm nay, mở quá hay, biến đổi bất ngờ, cao trào không ngừng, còn bất ngờ hơn cả xem phim Mỹ nữa.
Có người ngồi xuống là vì muốn xem náo nhiệt, có người muốn xem Thị trưởng Hạ đảo ngược tình thế như thế nào, còn có người cười lạnh, vô cùng khinh miệt với thái độ đeo bám không chịu nhận thua của Hạ Tưởng. Cho rằng Thị trưởng Hạ hoàn toàn không có được sự kiềm chế như Bí thư Trần, thua thì thua rồi, thật không có phong độ.
Trần Khiết Văn cố nén tức giận, lại quay về chỗ ngồi cũ:
-Thị trưởng Hạ, cậu nhất định phải giải thích thật hợp lý, nếu không, tôi sẽ phản ánh lên Tỉnh ủy.
Cũng đúng, hội nghị ngày hôm nay quá phập phồng chìm nổi, bà cũng xem như đã tôi luyện trong chốn quan trường mấy chục năm, cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
-Đồng chí Vương Cảnh Lược đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục đất đai, không thích hợp lắm.
Hạ Tưởng thong thả nói một câu, thấy Trần Khiết Văn ngồi xuống, vẻ mặt hơi mỉm cười,
-Tôi đề nghị kết quả biểu quyết của Hội nghị thường vụ, không cần ghi lại trong hồ sơ, bây giờ bãi bỏ vẫn còn kịp.
-Đồng chí Vương Cảnh Lược làm việc rất chăm chỉ, tác phong cương nghị, điều kiện về mọi mặt đều rất tốt, đặc biệt đối nhân xử thế rất liêm khiết, thanh liêm. Trong toàn bộ cục đất đai cũng chỉ có ông ấy giản dị nhất, quần áo cũ rách rồi cũng không dám mua mới để mặc, một đôi giày cũ mặc năm năm. Thị trưởng Hạ, một đồng chí cán bộ gương mẫu tốt như vậy, cậu còn nói ông ấy không phù hợp, tôi nghi ngờ liệu có phải cậu có thái độ thực dụng vô căn cứ, nghi ngờ cậu còn có dụng ý khác.
Trần Khiết Văn đánh giá cao Vương Cảnh Lược, lại bị thái độ của Hạ Tưởng làm cho tức giận, nói gần như đang gào lên.
Thái độ của Hạ Tưởng vẫn không hề hoang mang:
-Thanh liêm? Đúng rồi, Trưởng ban Từ có phải cũng đánh giá rất cao về Vương Cảnh Lược không?
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Từ Hâm, Thị trưởng Hạ gây sự như vậy, rốt cuộc có ý gì?
Từ Hâm nhướng mày:
-Ban tổ chức cán bộ thông qua điều tra khảo sát, đồng chí Vương Cảnh Lược đối nhân xử thế liêm khiết, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân. Thời gian đảm nhận chức Phó cục trưởng cục đất đai, chưa từng xuất hiện vấn đề gì về kinh tế, hơn nữa bây giờ còn đang ở trong một ngôi nhà cũ chỉ có hai phòng, trong nhà không hề có đồ vật gì đáng giá…
Hạ Tưởng phất tay ngắt lời Từ Hâm:
-Đủ rồi.
Thái độ rất cứng rắn, lại xoay người nói với Trần Khiết Văn:
-Bí thư Trần cũng đồng ý với điều tra của ban Tổ chức cán bộ?
Hôm nay Thị trưởng Hạ làm sao vậy? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không tin nổi những hành động của Thị trưởng Hạ. Vừa kiêu ngạo lại vô lễ, hoàn toàn không phải thái độ bình thường của hắn.
Trần Khiết Văn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đập bàn "bộp" một cái: Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
-Thị trưởng Hạ, mong cậu đừng nên cố tình gây sự nữa, nếu không đưa ra cho tôi được một lý do chính đáng, tôi sẽ phản ánh lên Tỉnh ủy cậu cố tình phá hỏng sự đoàn kết trong Thành ủy.
"Bộp" một tiếng, Hạ Tưởng cũng đập bàn đứng lên:
-Hay cho một đồng chí Vương Cảnh Lược thanh liêm, hay cho cuộc điều tra sát hạch của ban Tổ chức cán bộ, hay cho sự đánh giá cao của Bí thư Trần. Tôi sẽ cho các đồng chí một lý do chính đáng. Cuộc điện thoại vừa gọi đến, Vương Cảnh Lược đã đáp máy bay ở Bắc Kinh, sợ tội chạy trốn ra nước ngoài. Bởi lão nghe nói tổ chức sẽ tìm đến lão để nói chuyện, lão không biết là muốn tìm đến để thăng chức cho lão, còn tưởng rằng chuyện lão làm đã bị bại lộ.
Nói xong, Hạ Tưởng ném lại một câu:
-Muốn công bố quyết định của Hội nghị thường vụ, muốn để Tỉnh ủy chê cười Thành ủy Thiên Trạch, xin cứ tự nhiên.
Sau đó phẩy tay áo bỏ đi, để lại những Ủy viên thường vụ chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Đùa quá đáng rồi!
Trầm mặc, một sự trầm mặc khó chịu, trong phòng lặng ngắt như tờ, không ai phá vỡ sự trầm mặc đó.
Đột nhiên, điện thoại của Bùi Nhất Phong vang lên, xem như cuối cùng cũng phá vỡ sự do dự. Bùi Nhất Phong vội vàng nghe máy, chỉ nghe hai câu sắc mặt liền thay đổi hoàn toàn. Tất cả mọi người đều có thể rút ra được kết luận từ sắc mặt của gã. Lời nói vừa rồi của Thị trưởng Hạ, hoàn toàn chính xác.
Thật sự là một con quạ đen làm rối loạn tất cả. Mọi người đều hết lời ca ngợi Vương Cảnh Lược, ngay cả Bí thư Trần cũng công khai tuyên bố Vương Cảnh Lược thanh liêm. Được thôi, lời vừa nói xong, một Vương Cảnh Lược thanh liêm như vậy lại sợ tội bỏ trốn, quả thật là một cái tát quá mạnh, khiến cho Trần Khiết Văn đầu óc choáng váng. Trong khoảng thời gian ngắn đầu óc bà trống rỗng, mất hết năng lực tư duy.
Trần Khiết Văn xấu hổ vô cùng, Từ Hâm mồ hôi ướt đẫm. Một Bí thư, một Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cuối cùng đều bị Thị trưởng Hạ khéo léo chơi một vố, trước mặt của rất nhiều người, có thể nói thật sự mất thể diện.
Bùi Nhất Phong là người đầu tiên tỉnh táo lại, người đầu tiên vớt vát lại:
-Tôi thu hồi những lời nói về Vương Cảnh Lược, ủng hộ đồng chí Khương Đào đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục đất đai.
Nói đùa Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an ủng hộ một tội phạm đang bỏ trốn đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng, người bên ngoài nghe được không cười đến nỗi rụng răng mới lạ.
Bùi Nhất Phong vừa lên tiếng, tất cả những Ủy viên thường vụ vừa rồi ủng hộ Vương Cảnh Lược đều sửa lại lời nói của mình, đều khen ngợi đồng chí Khương Đào có tác phong vượt qua thử thách, đưa những lời ca ngợi vừa rồi dành cho Vương Cảnh Lược chuyển hết sang cho Khương Đào. Người nào cũng nói rất tự nhiên, không hề đỏ mặt, dường như những lời ca ngợi Vương Cảnh Lược vừa rồi không phải của mình nói vậy.
Mọi người mồm năm miệng mười nói không ngừng, chỉ có Trần Khiết Văn ngồi im không nói gì, cúi đầu, sắc mặt âm trầm và nhợt nhạt, cũng không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, bà mới chậm rãi đứng lên, uể oải phẩy tay:
-Ghi chép của Hội nghị thường vụ hôm nay, những ghi chép có liên quan đến Vương Cảnh Lược, không cần phải viết nữa, bổ nhiệm đồng chí Khương Đào làm cục trưởng cục đất đai…
Dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực bản thân, vừa nói xong những lời này, Trần Khiết Văn liền suy sụp ngồi xuống ghế, không nói thêm lời nào nữa.
Sự đả kích quá mạnh khiến bà trong lòng tức giận vô cùng, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, đầu óc choáng váng. Hạ Tưởng mây mưa thất thường, quả nhiên sớm đã sắp đặt tất cả mọi việc, điều cần thiết chính là để bà nâng Vương Cảnh Lược lên càng cao, thì chính bản thân bà lại càng thất bại thảm hại.
Hạ Tưởng à Hạ Tưởng… Trần Khiết Văn nghĩ không ra dùng từ gì để hình dung về Hạ Tưởng, chỉ cảm thấy dường như đại não bị vét sạch, mặt nóng như lửa đốt, còn khó chịu hơn bị một bạt tai.
Trong lòng Từ Hâm lại càng khó chịu, gã biết rõ được dụng ý thực sự của Thị trưởng Hạ khi hỏi gã về đánh giá của ban Tổ chức cán bộ đối với Vương Cảnh Lược, chính là nhấn mạnh sự nghi ngờ và bất mãn với ban Tổ chức cán bộ. Ai mà ngờ được chứ, Vương Cảnh Lược thực sự không ra sao, quả nhiên lại hiểu nhầm mục đích thăng chức cho lão của cấp trên thành phê bình lão, quả thật bùn loãng không thể dựng tường được.
Những người khác đều châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận gì đó. Một hội nghị tiêu biểu cho việc phân chia thế lực của thành phố Thiên Trạch, được kết thúc với thắng lợi ngoài dự đoán của Thị trưởng Hạ. Không những đả kích trầm trọng vào uy vọng của Bí thư Trần, hơn nữa còn liên lụy đến Trưởng ban Tổ chức cán bộ, thủ đoạn quả thực rất thâm độc.
Nhiều năm sau, những chuyển biến kinh người trong hội nghị này còn bị người khác truyền tới truyền lui. Không những lưu truyền rất có ý vị, Hạ Tưởng còn được người khác thần thánh hóa, nói hắn thần cơ diệu toán, không những có thể đoán trước được lòng người, còn tinh thông thế sự, còn có người tặng hắn một biệt hiệu khác người -.
…
Thật ra bất kỳ một lãnh đạo nào muốn như cá gặp nước, muốn bày mưu tính kế trong chốn quan trường, không những phải có tầm nhìn xa, thủ đoạn cao minh, còn có bản lĩnh nhìn người thật chính xác. Quan trọng hơn là, phải biết đoàn kết những thủ hạ xung quanh mình.
Về cơ bản để Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong và Từ Hâm bỏ phiếu ủng hộ cho chính sách giúp đỡ các doanh nghiệp tư nhân, là thủ đoạn của Lý Hiểu Mẫn và Bành Vân Phong. Đương nhiên Lý Hiểu Mẫn và Bành Vân Phong sau khi lĩnh hội được ý đồ của Thị trưởng Hạ - Lý Hiểu Mẫn là Phó thị trưởng đầu tiên dựa vào Hạ Tưởng, cũng là người hiểu ý của hắn nhất - ra mặt tìm Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong và Từ Hâm, bảo bọn họ ủng hộ chính sách giúp đỡ mười doanh nghiệp tư nhân. Ám chỉ sau khi chính sách giúp đỡ của Ủy ban nhân dân thành phố được thực hiện, sẽ ưu tiên cho bọn họ trước.
Trong chính sách giúp đỡ có một mục là miễn giảm thuế thu nhập, chỉ có một mục này, một năm có thể bớt nộp 5 triệu tệ tiền thuế. Nộp ít thuế tức là kiếm thêm tiền, lẽ nào không đồng ý sao? Bởi vì liên quan đến lợi ích, sự phản bội của bọn Bì Bất Hưu đương nhiên không nằm ngoài dự liệu của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vốn dĩ không muốn công khai chống lại Trần Khiết Văn, nhưng hắn nghĩ tiến hành cải cách liên quan đến lợi ích của nhiều người, Trần Khiết Văn chính là thế lực bảo thủ mạnh nhất, nếu thật sự phải đánh một trận ác liệt mới thấy được thực trạng, thì cũng đành phải đấu tranh một trận.
Về phần Vương Cảnh Lược lâm trận bỏ chạy, đương nhiên là thủ đoạn của Lưu Nhất Cửu, còn tình hình cụ thể hắn cũng không rõ lắm… Nhưng bây giờ hắn càng ngày càng cảm thấy có hứng thú đối với Lưu Nhất Cửu, quyết định khi thời cơ đã chín muồi, đích thân gặp mặt Lưu Nhất Cửu. Có một điều, hắn gặp mặt Lưu Nhất Cửu, tức là đã hoàn toàn chấp nhận Bành Vân Phong, bởi vì Lưu Nhất Cửu cũng là người được Bành Vân Phong giới thiệu.
Bành Vân Phong bây giờ hầu như đã có được sự chấp nhận của Hạ Tưởng, làm việc đáng tin cậy, cơ trí linh hoạt, năng lực lĩnh ngộ rất nhanh, là một nhân tài có thể bồi dưỡng. Nhưng trong chốn quan trường nhìn người phải nhìn lâu dài, không thể dễ dàng đưa ra kết luận, mới phù hợp với đạo lý dùng người của lãnh đạo. Hạ Tưởng quyết định đợi thêm một thời gian, hắn cũng rất có tính kiên nhẫn.
Sự kiện Hội nghị thường vụ qua đi, mặc dù không ai cố tình để lộ nội hàm sự việc, nhưng trên đời này không có bức tường nào kín, vẫn còn có những lời nói nhảm truyền ra bên ngoài, dẫn tới không ít nghị luận trong trụ sở Thành ủy. Mặc dù có đủ những tin đồn khác nhau, nhưng những lời đồn khác nhau đó lại có một điểm tương đồng, chính là trong một chiêu quan trọng nhất, Thị trưởng Hạ đã giành được thắng lợi quyết định, còn Bí thư Trần thất bại thảm hại.
Bí thư Trần thất bại thảm hại thì không cần lo, quan trọng là còn mất mặt trước nhiều người, một cán bộ liêm khiết mà bà coi trọng lại chạy ra nước ngoài để hưởng thụ riêng, thật sự quá châm chọc. Cũng như nói một cô gái thuần khiết, nhưng chớp mắt cô ta lại biến thành kỹ nữ, khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Quan trọng là những việc chính trị không phải chỉ đơn giản như dở khóc dở cười mà thôi, đặc biệt mối quan hệ tinh tế giữa những nhân vật đứng đầu, vô cùng mẫn cảm. Không phải gió tây áp đảo gió đông thì gió đông áp đảo gió tây, tất cả mọi người đều nhận ra một việc, mặc dù không thực sự lưu truyền ra ngoài, nhưng sau khi sự kiện Hội nghị thường vụ qua đi, người tìm Thị trưởng Hạ để báo cáo công việc rõ ràng nhiều hơn, đặc biệt mấy cục trưởng trước đây không xem Thị trưởng Hạ ra gì, đều trở nên cung kính hẳn.
Sau sự việc đó tuy Bí thư Trần không nói gì, nhưng lại có một hành động mang ý vị sâu xa - lấy lý do sức khỏe không tốt xin nghỉ phép về Bắc Kinh. Bí thư Trần nhớ nhà ở Bắc Kinh, tuổi cũng đã lớn, sức khỏe không tốt cũng có thể chấp nhận được. Nếu như trước đây chắc không có ai nói gì, nhưng bây giờ thì khác, lại biến đợt nghỉ phép bình thường của Bí thư Trần thành về kinh cáo trạng.
Cáo trạng ai? Đương nhiên là Thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng cũng biết, Trần Khiết Văn quả thật đến Bắc Kinh để tìm hiểu tình hình, hoặc là nói, cũng không phải không có ý đi cáo trạng, bởi vì hành động của hắn thật sự đã ảnh hưởng đến thế lực gia tộc. Thắng lợi ở Hội nghị thường vụ, ngọn lửa thứ hai cũng đã được châm lên, nhưng liệu có bừng lên được hay không, hoặc nói là sau khi nổi lên liệu có bị người nào dập tắt hay không, còn chưa nói được.
Bởi vì rất có khả năng thế lực gia tộc vì bất mãn mà thông qua con đường nào đó tạo áp lực với hắn. Thông qua được ở Hội nghị thường vụ Thành ủy chỉ là bước thứ nhất, có thể thuận lợi thi hành hay không mới là bước quan trọng thứ hai.
Khương Đào thuận lợi được bổ nhiệm Cục trưởng cục đất đai, tự nhiên vô cùng cảm kích đối với Thị trưởng Hạ, còn nói đến tận nhà để cảm ơn, nhưng lại bị từ chối, khiến Khương Đào vô cùng buồn bực. Thị trưởng Hạ là người dẫn dắt y trong chốn quan trường, ơn dẫn dắt của hắn đối với y rất lớn, không nhận sự cảm ơn của y, lẽ nào không tiếp nhận sự dựa dẫm của y?
Sau đó y mở tiệc mời Bành Vân Phong, nói bóng nói gió một hồi mới xem như cũng lĩnh hội được ý đồ của Thị trưởng Hạ. Thị trưởng Hạ thích quan sát một người từ khoảng cách xa, bất luận có phải đối phương xin chỉ thị công việc nhiều hay không, báo cáo nhiều hay không, lại càng không thích cấp dưới nịnh bợ, chỉ xem hành động thực tế.
Khương Đào thể hiện thái độ với Bành Vân Phong:
-Vân Phong, tôi có thể lên đến cục trưởng, cũng nhờ sự đề bạt của Thị trưởng Hạ, sau này bất luận đi đến đâu, hôm nay xem như ngày bắt đầu cuộc đời mới của tôi.
Hàm ý của bắt đầu cuộc đời mới là sau này chỉ biết một mình Thị trưởng Hạ mà thôi. Bành Vân Phong liền chuyển lời của Khương Đào, Thị trưởng Hạ sau khi nghe được, liền cười cười:
-Khương Đào là một đồng chí không tồi.
Lời nói của lãnh đạo từ trước đến nay chưa từng trực tiếp nói điều gì, nói không tồi tức là không tồi, còn về việc có phải thực sự không tồi hay không, không tồi ở điểm nào, tự mình lĩnh hội. Lĩnh hội không được, xin lỗi, hiểu biết chính trị của anh còn chưa đạt chuẩn.
Bành Vân Phong thấy nụ cười trên mặt Thị trưởng Hạ rất tươi, giọng điệu nhẹ nhành, trong lòng liền có tính toán, sau đó chuyển hướng đề tài, báo cáo tình hình công tác gần đây.
Bởi vì tuyết lớn, việc phối hợp với thành phố Đan Thành tổ chức lễ hội văn hóa du lịch tạm thời gác lại. Thực ra cũng không hoàn toàn do tuyết lớn, chủ yếu do lúc này Nghiêm Tiểu Thì cũng chưa có đủ nhiệt tình, thái độ qua loa cho xong, phía thành phố Thiên Trạch cũng không miễn cưỡng. Nghiêm Tiểu Thì chỉ ở thành phố Thiên Trạch ba ngày rồi đi, lúc sắp rời đi cũng không chào tạm biệt Thị trưởng Hạ.
Nghiêm Tiểu Thì tuổi cũng không còn nhỏ, nhỏ hơn Hạ Tưởng hai tuổi, cũng đã 28 tuổi rồi, vẫn còn độc thân. Hạ Tưởng hiểu được tình cảm của Nghiêm Tiểu Thì đối với hắn, nhưng hắn thực sự không thể tiếp nhận tình yêu mộng tưởng của Nghiêm Tiểu Thì được nữa. Không gặp cũng tốt, có người nói gặp mặt không bằng hoài niệm, thực ra không gặp mặt không hoài niệm mới tốt.
-Vân Phong, do ông và Hiểu Mẫn, Dương Kiếm cùng phụ trách liệt kê ra 29 doanh nghiệp tư nhân, nửa tháng sau báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố, qua kiểm tra khảo sát sẽ chọn ra 10 doanh nghiệp.
Hạ Tưởng giao nhiệm vụ quan trọng cho Bành Vân Phong, Lý Hiểu Mẫn và Dương Kiếm, hiển nhiên là thể hiện sự tín nhiệm đối với Bành Vân Phong. Nhưng xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận, hắn vẫn nhắc nhở một câu,
-Sự việc quan trọng, bất cứ việc gì cũng phải thảo luận với hai vị Phó thị trưởng, ông phụ trách chọn lọc, Dương Kiếm và Hiểu Mẫn phụ trách tuyển chọn lần hai, việc tuyển chọn lần đầu rất quan trọng, phải nắm chắc.
Câu cuối cùng có hai điểm quan trọng, bởi vì việc sàng lọc danh sách, quyền lực rất lớn, có liên quan đến việc một doanh nghiệp tư nhân có lọt qua được vòng tuyển chọn đầu tiên hay không. Một khi được chọn, một năm ít nhất cũng có thể giảm được mấy triệu tiền đóng thuế. Đương nhiên giảm thuế chỉ là lợi ích trước mắt, nhìn từ góc độ xa hơn, có thể đây là một cơ hội để bay lên cao. Tất cả những doanh nghiệp tư nhân có chút quy mô ở Thiên Trạch, chắc chắn đều nghe thấy tin tức này liền lập tức hành động.
Bành Vân Phong nắm trong tay quyền tuyển chọn, chắc chắn có không ít doanh nghiệp tư nhân muốn tặng quà hối lộ, để doanh nghiệp của họ được lọt vòng sơ tuyển. Nắm chắc, vừa là nắm chắc những doanh nghiệp tốt được lọt vòng sơ tuyển, cũng phải nắm chắc được bàn tay của mình, đừng ăn quá lộ liễu.
Nếu Bành Vân Phong không hiểu ám chỉ của Thị trưởng Hạ, thì y đã không còn là Bành Vân Phong nữa, liền vội vàng nói:
-Vâng, Thị trưởng Hạ, tôi nhất định sẽ làm với nguyên tắc công khai công bằng, làm thật nghiêm túc, không làm đen bộ mặt của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy, càng không thể để cậu mất mặt.
Câu nói cuối cùng khiến Hạ Tưởng rất vừa lòng, hắn cũng không phải không cho phép Bành Vân Phong nhận lời mời ăn cơm, chỉ muốn nhắc nhở y, muốn tiến thêm nữa, thì cần phải giữ mình trong sạch, đừng để người khác nắm được nhược điểm về phương diện kinh tế.
Trong lúc vòng tuyển chọn được tiến hành rất rùm beng, quả nhiên, những thanh âm nghi ngờ được nằm trong dự liệu, đúng hẹn mà đến.
Vốn tưởng là nhà họ Khâu, nhà họ Mai sẽ chủ động gọi điện thoại đến, không ngờ, người gọi điện thoại đến trước lại là ông cụ nhà họ Ngô. Ông cụ Ngô trước đây chẳng qua cũng chỉ hỏi hắn về công việc thường ngày, có mấy lần đều ở thời điểm mấu chốt nhất ra tay gây ảnh hưởng. Bình thường hắn gây sức ép thế nào, hung hăng thế nào, từ trước đến nay chưa từng hỏi qua. Cho dù khi ở thành phố Lang suýt chút nữa đã bị người khác ám hại, cũng không hề gọi điện thoại đến hỏi một câu.
Nhưng sau khi chính sách giúp đỡ xuất hiện, chỉ mới qua hai ngày, điện thoại của ông cụ liền gọi đến, hơn nữa còn là buổi tối.
Hạ Tưởng đang ăn cơm với Vệ Tân, điện thoại vang lên, hắn liền tránh Vệ Tân, đến một phòng khác để nghe:
-Chào ông!
-Hạ Tưởng, gần đây Nhược Hạm không đến thăm cậu, cậu cũng nên đến Bắc Kinh thăm nó. Liên Hạ gần đây càng ngày càng nghịch ngợm, còn dám cưỡi lên cổ tôi giương oai.
Ông cụ cười rất vui vẻ, rõ ràng là nói chuyện nhà, nhưng cũng để lộ ám hiệu bảo hắn về Bắc Kinh một chuyến.
Hạ Tưởng liền cười:
-Cũng không thể chiều chuộng Liên Hạ quá, sao có thể để nó cưỡi lên cổ ông được? Nhìn khắp nước này, có thể ngồi ngang hàng với ông cũng được có mấy người?
Hạ Tưởng vốn dĩ nói đùa, giọng điệu của ông cụ lại thay đổi, nửa đùa nửa thật nói:
-Không trách Liên Hạ dám cưỡi lên cổ tôi, ba của nó sau này không chừng cũng dám bắt nạt tôi…
Uy lực của câu nói này không nhỏ, Hạ Tưởng không khỏi giật mình:
-Ông cụ, tôi vẫn rất tôn trọng ông…
-Hừ, nói thì rất hay, hai tháng rồi, cũng không về Bắc Kinh thăm tôi một lần, còn bảo tôn trọng?
Giọng điệu rõ ràng trách cứ, thực tế vẫn là muốn Hạ Tưởng đến Bắc Kinh.
Hạ Tưởng đành phải chấp nhận mệnh lệnh của ông cụ, mặc dù hắn biết lần này về Bắc Kinh, chắc chắn không có những lời dễ nghe, nhưng cũng bắt buộc phải đi:
-Được, vài ngày nữa tôi sắp xếp được thời gian, sẽ đến Bắc Kinh gặp mặt ông.
-Tôi thì không sao, chủ yếu là Nhược Hàm và Liên Hạ rất nhớ cậu.
Ông cụ còn cứng miệng, không nhận ân tình của Hạ Tưởng. Người già rồi, cho dù đã từng là nhân vật oai phong một cõi, cũng sẽ bị năm tháng phai mờ dần, trở nên lải nhải và rất để ý.
Nói chuyện với ông cụ xong, Hạ Tưởng lại gọi cho Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm đương nhiên hy vọng Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, sau đó lại nói mấy câu với Liên Hạ, liền quyết định ba ngày nữa đến Bắc Kinh.
Hôm nay thời tiết không tồi, Hạ Tưởng khởi hành đi Bắc Kinh. Nói ra cũng trùng hợp, Trần Khiết Văn còn chưa về, Hạ Tưởng lại đi. Nhân vật thứ nhất thứ hai của Thiên Trạch đều không có ở đây. Tuy nói có Phó bí thư và Phó thị trưởng thường trực có thể chủ trì đại cục, Hạ Tưởng vẫn trịnh trọng giải thích với Ngô Minh Nghị với Dương Kiếm vài câu… Điều không ngờ được là, hắn vừa mới rời Thiên Trạch, liền xảy ra một sự việc kinh thiên động địa, ảnh hưởng rất lớn, khiến Hạ Tưởng rất đau lòng trong một thời gian rất lâu.