Nếu nói về mặt tình cảm, Hạ Tưởng với Tống Triêu Độ có tình cảm sâu đậm, hơn nữa hắn luôn một lòng nghĩ tương lai của Tống Triêu Độ nhất định sẽ thăng tiến. Nhưng theo như những lời ông cụ nói ra, cũng không phải là không có căn cứ, có uy lực không nhỏ, chẳng nhẽ…
- Chủ tịch tỉnh Tống…
Hạ Tưởng biết rằng bàn luận sau lưng lãnh đạo tỉnh là điều tối kỵ. Nhưng đúng ra hắn đang cùng ông cụ nói chuyện, cũng không quá băn khoăn.
- Ông ấy hành sự chín chắn, lại không có mâu thuẫn với ngài, làm sao mà…
Ông cụ Ngô gia ánh mắt thoáng khép nhanh lại, vẻ giận dữ chợt loé lên rồi ngay lập tức trở lại bình thường:
- Chủ tịch tỉnh Tống và tôi có mâu thuẫn gì? Tôi là một lão già, anh ta cũng không cần cho vào trong mắt, ha ha. Được rồi, không nói tới anh ta nữa, còn nói sự việc của Thiên Trạch. Đã bắt đầu rồi, cậu cứ tiếp tục làm cho tốt, nhưng muốn giữ mức độ không nên qua điểm mấu chốt. Nhớ luôn luôn phải hiểu rõ mình đang đứng ở chỗ nào.
Tới đây…ông cụ liền lập tức bỏ qua không đề cập tới nữa:
- Tối nay có món lẩu, mùa đông rất thích hợp ăn lẩu, vẫn là có mùi vị nồi than kiểu xưa. Đi, tiểu Hạ, hôm nay phải uống với ông hai ly.
Hạ Tưởng ngầm thán phục, ông cụ rốt cuộc vẫn là ông cụ, bất luận là sự việc gì đều chỉ thể hiện một chút, mặt ngoài vẫn để cho người ta đủ không gian và tự do, không tạo áp lực. Trên thực tế, ông vẫn để cho người ta hiểu rõ yêu cầu của ông, để cho người ta theo ý nghĩ của ông.
Nếu Hạ Tưởng không có ưu thế kín đáo, ý chí kiên định, hắn đã sớm bị ông cụ thu phục rồi. So về trí tuệ chính trị của ông cụ, hắn tự nhận trước mắt còn thua xa, còn cần phải học hỏi rất nhiều. Vốn là so với Mai, Khâu, Phó ba nhà, bên ngoài Ngô gia là cao thượng nhất, thậm chí còn có thể khoan dung dễ dàng khi hắn làm tổn hại một chút lợi ích của Ngô gia. Nhưng đúng là ông cụ cao minh ở chỗ lấy lui làm tiến, bởi vì hắn nhìn ra bản thân chỉ thích mềm không thích cứng chính là thiếu sót trong tính cách.
Sau đó lại chỉ Tống Triêu Độ, rõ là nói Tống Triêu Độ, nhưng hàm ý là ám chỉ sự cạnh tranh giữa thế lực dân thường cùng thế lực gia tộc. Tuy nhiên lời nói phải động vào Tống Triêu Độ, khiến trong lòng Hạ Tưởng có chút khó chịu. Hắn nghĩ bớt chút thời gian gọi điện hỏi một câu, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì. Hắn mơ hồ có dự cảm không tốt, chỉ sợ Tống Triêu Độ cũng dính vào rắc rối giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc. Thậm chí còn làm gì đó khiến cho thế lực gia tộc rất bất mãn.
Động một chút? Tống Triêu Độ mới đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh không lâu, nếu bị điều chuyển về thủ đô giữ chức Bộ trưởng, không phải là chuyện tốt đẹp. Hoặc là điều chuyển ngang đến một tỉnh xa xôi giữ chức Chủ tịch tỉnh, cũng có hàm ý. Tình hình chính trị đặc biệt nhạy cảm, có chút biến động là có thể làm cho người ta hồ đồ. Dù cho cuối cùng Tống Triêu Độ không làm gì, cũng sẽ ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ tới uy tin của ông ta. Nhất là hiện tại việc đối đầu với Phạm Duệ Hằng, đang dần dần chiếm được ưu thế.
Lại suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu toàn bộ thế lực gia tộc đều bất hoà với Tống Triêu Độ, Chủ tịch tỉnh Tống ở Tỉnh uỷ thân bị vùi vào cảnh khốn cùng. Không nói tới Mai Thái Bình, nhất định mất đi sự ủng hộ của Cao Tấn Chu và Lý Ngôn Hoằng. Thực lực của ông ta sẽ giảm đi.
Hạ Tưởng không khỏi lo âu.
Buổi tối lúc ăn cơm, không có người ngoài ngoài ông cụ, Hạ Tưởng còn có mẹ con Liên Nhược Hạm. Ông cụ thật đúng là rất cưng chiều Liên Hạ. Để Liên Hạ ngồi trên đùi, đút cho ăn. Ngay cả Hạ Tưởng cũng thấy không được, quở mắng Liên Hạ vài câu ông cụ lại không ngừng bảo vệ khiến Hạ Tưởng lắc đầu không nói gì.
Cũng may Liên Hạ cũng biết nghe lời Hạ Tưởng, tự mình chủ động xuống, làm cho Hạ Tưởng có chút vui mừng. Hắn không mong Liên Hạ sau này lớn lên sẽ là một tay ăn chơi trác táng, rồi lại bị dèm pha "cha là Hạ Tưởng". Về sau nhất định phải nói cho con, một là không được dở thói con ông cháu cha, hai là không càn quấy, ba là không dùng thủ đoạn lung tung. Làm một người có giáo dục có tố chất, tự mình cố gắng vươn lên trong đám con nhà giàu mới nổi kiêm thế hệ thứ hai của quan chức.
Hay gọi là thái tử đảng
Nghĩ đến điểm này chính hắn cũng không ngại mỉm cười. Tuy rằng hắn đúng là đối với tầng lớp trên của xã hội ngược lại cảm thấy bất mãn, nhưng trên thực tế con hắn xác thực là Thái Tử đảng. Không nói Liên Hạ, cho dù Hạ Đông cũng vậy. Ông nội Hạ Đông tuy rằng là người bình dân, nhưng chú sau này chí ít cũng là Bí thư huyện uỷ, cha hiện tại là Thị trưởng, ông ngoại là Phó chủ tịch tỉnh.
Cũng là một tiểu Thái Tử đảng không hơn không kém. Hạ Tưởng lắc đầu cười thầm, trọng trách dạy dỗ con thật là một gánh nặng lâu dài.
Người một nhà ăn cơm hoà thuận vui vẻ. Trong bữa tiệc, ông cụ thậm chí còn hỏi đùa Liên Hạ có phải muốn có em cho vui, Liên Hạ liên tục gật đầu. Còn chỉ vào Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm nói ba, mẹ không thương mình, không sinh thêm em gái cho mình làm cho Hạ Tưởng cười ha hả, Liên Nhược Hạm thì mặt đỏ bừng.
Đêm đó, Hạ Tưởng ở lại cùng Liên Nhược Hạm. Ánh trăng tròn vẻ xuân tình ám chỉ, chui vào trong chăn của cô. Một đêm hoan lạc, bị Liên Nhược Hạm đòi hai lần, đúng là tuổi trẻ, vẫn còn kham được.
Ngày hôm sau Hạ Tưởng liền đi xe trở về thành phố Yến.
Vốn không dự định quay về thành phố Yến, nhưng nghe lời của ông cụ Ngô gia, hắn thật sự không yên lòng. Sau khi cùng Tống Triêu Độ trò chuyện, biết được ông ta rảnh, nên quyết định đến thành phố Yến cùng Tống Triêu Độ nói chuyện trực tiếp.
Tới Tống gia, Tống Triêu Độ vẫn chưa tan sở. Đúng là ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, không ngờ Tống Nhất Phàm lại ở nhà.
Tống Nhất Phàm vốn đi học ở thủ đô, bây giờ còn chưa đến kỳ nghỉ, hỏi ra mới biết cô bị bệnh về nhà đã hai ngày. Hạ Tưởng thấy cô mặt đỏ lên, mặc một cái áo nhung dài trông như một con gấu bông đồ chơi đáng yêu. Lại thấy bộ dạng ốm yếu của cô quả thực làm cho người ta cảm thấy đau lòng liền ôm lấy cô một cái.
Nhận được cái ôm bất ngờ, Tống Nhất Phàm lại khóc oang oang:
-Hạ Tưởng đáng chết, Hạ Tưởng thối, em hận anh chết đi được.
Hạ Tưởng ngạc nhiên:
- Anh làm sao? Anh có trêu chọc gì come đâu.
- Anh có chọc em đấy.
Tống Nhất Phàm không nói lý.
- Em bị ốm anh cũng không gọi điện cho em, Thiên Trạch cách thủ đô gần như thế, anh cũng không đến thủ đô thăm em, rõ ràng là bên mình có gái đẹp, sẽ không để ý đến em rồi có phải không? Em nghe nói đài truyền hình thành phố Thiên Trạch có một hoa khôi gọi là gì Kim Nhan Chiếu, đúng không? Tôi còn chứng kiến chỉ cần là sự việc nào của anh thì cô ta đều là phóng viên đi theo. Anh chắc chắn đã lên giường cùng cô ta…
Hạ Tưởng dở khóc dở cười. Tống Nhất Phàm rốt cuộc là cô nữ sinh nhỏ của trường Đại Tân, cái gì cũng dám nói gần như không thể ngăn cản được. Hắn và Kim Nhan Chiếu rõ ràng là trong sáng như tờ giấy trắng. Đừng nói lên giường, ngay cả nắm tay cũng chưa từng nắm qua, hắn cũng không phải con quỷ háo sắc. Nhưng mà vẻ mặt của cô bé đỏ vì ghen tuông và tủi thân, cố gắng ôm lấy hắn, nước mắt chảy ướt ngực áo hắn.
Các cô gái trưởng thành bao giờ cũng rất nhiều tâm sự. Hạ Tưởng vỗ vỗ phía sau lưng cô:
- Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh Hạ của em vẫn là người rất tốt, cho tới bây giờ vẫn giữ mình trong sạch.
- Em vẫn không tin anh, anh phải chứng minh cho em thấy?
- Chứng minh như thế nào?
- Hôn em một cái
- …
Hạ Tưởng không nói gì, nhưng đối mặt với hờn dỗi của Tống Nhất Phàm hắn không còn cách nào, đành phải nhẽ nhàng hôn lên mặt cô một cái, không ngờ Tống Nhất Phàm bất thình lình ôm lấy khuôn mặt hắn, cố gắng hôn lrên môi hắn.
Ấm áp mà ướt át, mềm mại mà dị người, đôi môi đỏ mọng rực rỡ như ánh ban mai. Hương thơm mê người, có hương thơm xa xưa, có cái đẹp của tuổi trẻ, giống như …thấm vào ruột gan
Hạ Tưởng sửng sốt một lát mới đẩy Tống Nhất Phàm ra:
- Tiểu Phàm, không được làm càn, anh là anh của em…
- Cũng không phải anh ruột, em cứ muốn
Tống Nhất Phàm vẻ mặt ửng hồng, cũng không biết là vẫn sốt hay là xấu hổ, dù sao cũng vô cùng xinh đẹp. Đôi má trắng hồng, mặt như hoa đào vô cùng xinh đẹplại kéo Hạ Tưởng một cái, như muốn hôn một cái nữa. Hạ Tưởng không phòng ngự liền bị cô cưỡng hôn thành công.
Hạ Tưởng trong lòng không biết cảm nhận gì. Tống Nhất Phàm bạo gan và sôi nổi so với Phó Tiên Tiến chỉ hơn chứ không kém. Đúng là nữ sinh thế hệ 8x. Chỉ có điều thật không biết làm sao, cửa phòng mở ra, là Tống Triêu Độ đã về.
Tống Nhất Phàm vội vội vàng vàng buôn Hạ Tưởng ra, như con nai giật mình, chạy về phòng mình như con thỏ, nhanh chóng chui vào chăn, che đầu không lộ diện.
- Chủ tịch tỉnh Tống
Hạ Tưởng thấy Tống Triêu Độ trở về, cung kính nhiệt tình bắt tay. Phía sau là một người hơn 30 tuổi, mặc áo xám, sắc mặt có phần trắng bệch, hẳn chắc là Trần Thái Trung thư ký của Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ cũng không giới thiệu hai người, chỉ quay đầu nói một tiếng:
- Thái Trung, cậu về trước đi.
Trần Thái Trung gật đầu một cái, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, xoay người đi ra.
Hạ Tưởng trống ngực đập mạnh, vừa mới hôn – không, bị hôn – con gái chủ tịch tỉnh thì chủ tịch tỉnh trở về. Tuy là hắn cùng Tống Triêu Độ đã quen thuộc, nhưng ít nhiều vẫn hơi chột dạ.
- Trong phòng hơi nóng, cậu cũng đừng mặc áo khoác, xem mặt cậu đỏ kìa.
Tống Triêu Độ nói câu quan tâm Hạ Tưởng mới vội cởi áo khoác, nghĩ thầm không phải đỏ do nóng mà là bị con gái hôn.
Khi nói chuyện, Tống Triêu Độ hướng vào buồng trong liếc nhìn thấy Tống Nhất Phàm đang ngủ, nhỏ giọng nói:
- Vẫn ngủ ư?
- …
Hạ Tưởng vốn định trả lời rõ ràng, lại nghĩ Chủ tịch tỉnh Tống hỏi mơ hồ hắn cũng thiếu chút nữa trả lời một cách mơ hồ. Nếu nói Tống Nhất Phàm không tỉnh thì hắn làm sao có thể mở cửa? Liền vội vàng sửa lại:
- Sau khi mở cửa tôi bảo cô đi nằm. Nếu biết trước Tiểu Phàm bị sốt tôi đã mua ít thuốc tốt.
Tống Triêu Độ cũng ý thức được câu hỏi vừa nãy là sai, cười lắc lắc đầu:
- Gần đây nhiều việc quá, đầu óc choáng rồi.
Hạ Tưởng cũng chú ý tới khuôn mặt Tống Triêu Độ hơi tiều tuỵ, và tóc hai bên mai cũng bạc một ít, không khỏi bùi ngùi. Người trong quan trường bên ngoài thì mặt mày rạng rỡ, trên thực tế ngoài công việc nặng nề, tranh chấp cùng toan tính lật đổ trên trường chính trị làm cho lòng người quá mệt mỏi.
Chỉ sợ…Chủ tịch tỉnh Tống đúng là có mâu thuẫn với thế lực gia tộc?
Sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng cũng như một nửa là chủ nhà, pha trà, sau đó vào thư phòng Tống Triêu Độ liền đi thẳng vào vấn đề nhắc tới tình hình gần đây.
- Chính sách của trung ương phát ra gây không ít tranh chấp, cấp cao đang phân hoá rất lớn. Gần đây tập trung mở không ít hội nghị kinh tế, các tỉnh đều biểu lộ thái độ… Nguồn truyện:
Khó trách, đòi hỏi các tỉnh tỏ thái độ chính là xem người ủng hộ bên nào nhiều. Không cần phải nói, chủ tịch tỉnh Tống chắc chắn là đứng trên lập trường giai cấp của thế lực dân thường.
- Tỉnh Yến từ trước đến nay theo sát bước chân trung ương. Một tháng trước đã một lần tổ chức hội nghị chủ tịch tỉnh toàn quốc. Trên hội nghị từng có một lần tranh luận kịch liệt. Tôi cùng Ngô Tài Giang đã tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng là Thủ tướng ra mặt giảng hoà, nếu không chắc ầm ĩ không yên. Tôi ngày thường rất ít nổi cáu, lúc đó quả thật đã rất phẫn nộ, cùng Ngô Tài Giang quyết tranh luận một phen…
Hoá ra căn nguyên sự việc là bắt nguồn từ đây. Tuy nhiên Hạ Tưởng còn có chút nghi ngờ, ông cụ Ngô gia sẽ không chỉ vì một lần tranh luận bình thường mà có thành kiến với Chủ tịch tỉnh Tống. Nếu không phải nội dung tranh luận rất nhạy cảm, đụng vào chỗ đau của Ngô gia thậm chí của thế lực dòng họ. Cụ thể nguyên nhân như thế nào, ông cụ không nói rõ, chủ tịch tỉnh Tống cũng giấu kín, Hạ Tưởng chắc chắn cũng sẽ không hỏi nhiều.
Vừa ngồi một lúc, Hạ Tưởng không thể nhịn được, cẩn thận hỏi han:
- Sắp tới, tình hình của tỉnh chắc không ổn định, không có biến động gì chứ?
Tống Triêu Độ cười ha hả:
- Cậu có phải nghe phong thanh chuyện gì rồi không, nói là động vào tôi? Không cần hỏi nhiều, cứ an tâm làm tốt chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch của cậu…Đúng rồi, nghe nói cậu ở Thiên Trạch cũng có tiếng vang không nhỏ?
Hạ Tưởng liền nói qua loa về chính sách giúp đỡ. Sau đó lại duỗi hai tay:
- Chủ tịch tỉnh Tống, chính sách dự án và ưu đãi của tỉnh, cho tới nay đều không tới Thiên Trạch. Hôm nay tôi đến đây muốn ông giúp về tài chính và hạng mục.
- Ha ha, muốn có vốn có hạng mục thì phải đạt yêu cầu, chức thị trưởng của cậu cũng đủ khí thế nhỉ, trực tiếp chạy đến nhà chủ tịch tỉnh chìa tay, toàn tỉnh chỉ có cậu là độc nhất.
Vừa nói vừa cười, chuyện không vui của Ngô gia liền tan thành mây khói. Hạ Tưởng cũng nghe ra, Tống Triêu Độ cũng chưa đặc biệt quan tâm đến mối quan hệ giữa hắn và Ngô gia, hắn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Khó làm lắm, chủ tịch tỉnh Tống hiện tại cùng Thủ tướng càng ngày càng gần. Thủ tướng là nhân vật thủ lĩnh thế lực bình dân, mà Ngô gia lại là cầm đầu thế lực gia tộc, hắn kẹp giữa hai bên, như bước chân trên băng mỏng.
Một lát sau, Tống Nhất Phàm đi ra. Cô giả bộ rất ấn tượng, vẻ mặt trấn tĩnh, không có chút nào chột dạ. Còn ra vẻ mời Hạ Tưởng uống nước, Hạ Tưởng liền cảm thán. Phụ nữ trời sinh biết diễn kịch, ai dám xem thường phụ nữ người đó sẽ bị mắc mưu.
Trong lúc mời nước, Tống Nhất Phàm quay lưng về phía Tống Triêu Độ, mới nhìn Hạ Tưởng làm mặt hề, vẻ mặt tươi cười đắc ý.
Hạ Tưởng không ở lại Tống gia ăn cơm mà về nhà. Về đến nhà, Tào Thù Lê cùng Hạ Đông rất vui mừng ngạc nhiên. Người một nhà đoàn tụ cùng nhau, cũng là cảnh tượng náo nhiệt.
Hạ Tưởng thấy cũng tốt, chờ đầu xuân sang năm, lại tiếp tục sống cùng Tào Thu Lê và Hạ Đông như trước. Thành phố Thiên Trạch rất lạnh, sợ hai người khó có thể thích nghi, đồng thời cũng vì hắn vừa mới đến thành phố Thiên Trạch, công việc còn chưa mở rộng, không mang theo người nhà mới có lợi, không có ai lại nghĩ cách đi đường lối phu nhân ngoại giao.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng sẽ lên đường quay trở về thủ đô. Vốn định chỉ dừng lại thủ đô một chút rồi cùng ngày trở về Thiên Trạch. Không nghĩ rằng mới đến thủ đô liền nhận được điện thoại của lão Cố bảo hắn tới.
Sự việc cứ đến cùng lúc chạy đến, lão Cố không nói chuyện gì hắn liền vội vàng chạy đến. Cũng ở thủ đô muộn mất một hai ngày. Trần Khiết Văn thì đã sớm trở lại thành phố Thiên Trạch. Vừa đúng lúc này Kỷ Phong Thanh lại xảy ra chuyện. Còn ở thành phố Thiên Trạch bắt đầu sóng to gió lớn, hắn không thể kịp thời ra tay xoay chuyển cũng khiến hắn vô cùng đau lòng.
Lão Cố tìm hắn có hai chuyện. Một là Cố Ngọc muốn xuất ngoại, hai là chuyển lời thủ tướng.
Cố Ngọc đúng là vẫn quyết định xuất ngoại. Hạ Tưởng trong lòng có chút không muốn nhưng cũng không nói ra lời nói giữ lại, chỉ chúc mừng. Cố Ngọc thật không có cảm xúc ly biệt, cười toe toét nói là thực ra cô xuất ngoại là có tiền đồ tươi sáng. Không nói trước khi nào trở lại, hiện tại giao thông phát triển cũng chỉ mất mấy giờ mày bay.
Lão Cố cùng Hạ Tưởng theo lệ cũ đi tản bộ trong vườn. Ông khen không dứt miệng về chính sách phát triển thành phố Thiên Trạch của Hạ Tưởng. Cho là sáng kiến hạng nhất. Hạ Tưởng liện vội vàng khiêm nhường, cũng không phải sáng kiến của hắn, hắn không thể đem trí tuệ người khác làm của riêng.
Dụng ý của lão Cố rõ ràng không phải muốn khen Hạ Tưởng mà là mượn cơ hội nói:
- Thủ tướng nói rằng cậu đang đang đi xiếc trên dây, rất nguy hiểm, nhưng ông ấy vẫn rất tán thưởng tinh thần mở rộng của cậu.
Thủ tướng khen ngợi cũng nằm trong dự đoán, hắn thực hiện giúp đỡ doanh nghiệp tư nhân tuy rằng hiện tại chưa hẳn thực sự động chạm tới quyền lợi của thế lực gia tộc, nhưng đã biểu lộ khuynh hướng chính trị của hắn. Thủ tướng nhìn ra hắn đi dây làm xiếc, ông cụ Ngô gia cũng nhìn ra, Mai gia, Khâu gia và Phó gia khỏi nói cũng có thể nhìn thấu. Bọn họ sở dĩ không nói gì cũng là đang chờ xem Ngô gia làm như thế nào.
Nếu hắn và thế lực gia tộc càng lúc càng xa, bị chê cười nhất là Ngô gia, tức giận nhất cũng là Ngô gia. Mặt khác mấy nhà thậm chí không cần động thủ, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được. Nếu Ngô gia có thể dễ dàng tha thứ hắn thân ở Tào lòng theo Hán thì mấy nhà khác có động thủ cũng không muộn.
Đương nhiên lời nói Thủ tướng hàm xúc rộng lớn, chính là tỏ rõ thái độ là được, đường quan sau này còn phải tự hắn đi.
- Tiễn Cố Ngọc đi, cậu biết đấy, cũng không dễ dàng gì. Nó kỳ thực rất muốn cậu tiễn nó nhưng không tiện mở lời.
Lão Cố nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Tưởng dường như muốn xem gì đó
- Ông khuyên nó không được, thôi đi, để nó đi được rồi. Đúng là con trẻ lớn rồi, muốn bay là bay đi.
Lão Cố vẫn khó tránh khỏi thương cảm.
Hạ Tưởng vẻ mặt chân thành:
- Cố Ngọc đi rồi, ngài còn có tôi.
Lão Cố vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, cũng chân tình thổ lộ:
- Tôi thật muốn có một đứa cháu trai như cậu, cũng là tốt phúc, cho dù là cháu rể cũng được.
Chuyến bay của Cố Ngọc bay vào ban đêm. Hạ Tưởng tự mình lái xe đưa cô đến sân bay. Lão Cố không đi, sợ thương cảm. Trước khi lên máy bay, Cố Ngọc vẫn khóc, ôm Hạ Tưởng hôn vài cái:
- Em có chút ân hận, anh chờ, qua một thời gian em quay trở lại. Em muốn rời xa anh một chút, anh mới có thể thấy rất nhớ em, cũng rất quý trọng em.
Hạ Tưởng cay cay sống mũi, cô gái vừa trong sáng hồn nhiên một khi yêu trong lòng vướng bận sẽ mất đi vẻ thơ ngây vốn có. Cố Ngọc trước kia là một cô gái thuần khiết như ngọc. Nhưng khi yêu hắn, trong lòng cũng trĩu nặng. Cố Ngọc nói muốn đi Châu Âu, nói là muốn không dắt không treo, nói là muốn theo đuổi cuộc sống tự do tự tại, kỳ thật không phải là không có sự trốn chạy?
Tiễn Cố Ngọc, lại ở thủ đô một đêm, sáng sớm hôm sau Hạ Tưởng liền quay trở về thành phố Thiên Trạch.
Đi được nửa đường, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Bành Vân Phong. -Nói đến Bành Vân Phong lớn nhỏ cũng là Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố. Nhưng những gì đã làm của y gần đây so với của thư ký thì vẫn là thư ký.- Nói cho Hạ Tưởng hai tin tức kinh người. Có người âm thầm điều tra tác phong sinh hoạt hắn. Nói Thị trưởng Hạ và hai cô con gái song sinh Hoa Nhài Vàng và Bạc của lão Đại xã hội đen ở thành phố Lang quan hệ mập mờ. Và Thị trưởng Hạ còn vì hai chị em này ghen tuông ở thủ đô, bị người đánh đập tàn nhẫn.
Đây là điều thứ nhất.
Thứ hai, chính là tối hôm qua, Kỷ Phong Thanh sau khi để lại một bức di thư, trong văn phòng uống một lượng thuốc ngủ lớn tự sát. Sáng sớm hôm nay đi làm mới phát hiện thi thể, trước mắt đang khẩn trương xử lý hậu sự…
Hạ Tưởng tức giận.
Nếu nói về mặt tình cảm, Hạ Tưởng với Tống Triêu Độ có tình cảm sâu đậm, hơn nữa hắn luôn một lòng nghĩ tương lai của Tống Triêu Độ nhất định sẽ thăng tiến. Nhưng theo như những lời ông cụ nói ra, cũng không phải là không có căn cứ, có uy lực không nhỏ, chẳng nhẽ…
- Chủ tịch tỉnh Tống…
Hạ Tưởng biết rằng bàn luận sau lưng lãnh đạo tỉnh là điều tối kỵ. Nhưng đúng ra hắn đang cùng ông cụ nói chuyện, cũng không quá băn khoăn.
- Ông ấy hành sự chín chắn, lại không có mâu thuẫn với ngài, làm sao mà…
Ông cụ Ngô gia ánh mắt thoáng khép nhanh lại, vẻ giận dữ chợt loé lên rồi ngay lập tức trở lại bình thường:
- Chủ tịch tỉnh Tống và tôi có mâu thuẫn gì? Tôi là một lão già, anh ta cũng không cần cho vào trong mắt, ha ha. Được rồi, không nói tới anh ta nữa, còn nói sự việc của Thiên Trạch. Đã bắt đầu rồi, cậu cứ tiếp tục làm cho tốt, nhưng muốn giữ mức độ không nên qua điểm mấu chốt. Nhớ luôn luôn phải hiểu rõ mình đang đứng ở chỗ nào.
Tới đây…ông cụ liền lập tức bỏ qua không đề cập tới nữa:
- Tối nay có món lẩu, mùa đông rất thích hợp ăn lẩu, vẫn là có mùi vị nồi than kiểu xưa. Đi, tiểu Hạ, hôm nay phải uống với ông hai ly.
Hạ Tưởng ngầm thán phục, ông cụ rốt cuộc vẫn là ông cụ, bất luận là sự việc gì đều chỉ thể hiện một chút, mặt ngoài vẫn để cho người ta đủ không gian và tự do, không tạo áp lực. Trên thực tế, ông vẫn để cho người ta hiểu rõ yêu cầu của ông, để cho người ta theo ý nghĩ của ông.
Nếu Hạ Tưởng không có ưu thế kín đáo, ý chí kiên định, hắn đã sớm bị ông cụ thu phục rồi. So về trí tuệ chính trị của ông cụ, hắn tự nhận trước mắt còn thua xa, còn cần phải học hỏi rất nhiều. Vốn là so với Mai, Khâu, Phó ba nhà, bên ngoài Ngô gia là cao thượng nhất, thậm chí còn có thể khoan dung dễ dàng khi hắn làm tổn hại một chút lợi ích của Ngô gia. Nhưng đúng là ông cụ cao minh ở chỗ lấy lui làm tiến, bởi vì hắn nhìn ra bản thân chỉ thích mềm không thích cứng chính là thiếu sót trong tính cách.
Sau đó lại chỉ Tống Triêu Độ, rõ là nói Tống Triêu Độ, nhưng hàm ý là ám chỉ sự cạnh tranh giữa thế lực dân thường cùng thế lực gia tộc. Tuy nhiên lời nói phải động vào Tống Triêu Độ, khiến trong lòng Hạ Tưởng có chút khó chịu. Hắn nghĩ bớt chút thời gian gọi điện hỏi một câu, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì. Hắn mơ hồ có dự cảm không tốt, chỉ sợ Tống Triêu Độ cũng dính vào rắc rối giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc. Thậm chí còn làm gì đó khiến cho thế lực gia tộc rất bất mãn.
Động một chút? Tống Triêu Độ mới đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh không lâu, nếu bị điều chuyển về thủ đô giữ chức Bộ trưởng, không phải là chuyện tốt đẹp. Hoặc là điều chuyển ngang đến một tỉnh xa xôi giữ chức Chủ tịch tỉnh, cũng có hàm ý. Tình hình chính trị đặc biệt nhạy cảm, có chút biến động là có thể làm cho người ta hồ đồ. Dù cho cuối cùng Tống Triêu Độ không làm gì, cũng sẽ ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ tới uy tin của ông ta. Nhất là hiện tại việc đối đầu với Phạm Duệ Hằng, đang dần dần chiếm được ưu thế.
Lại suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu toàn bộ thế lực gia tộc đều bất hoà với Tống Triêu Độ, Chủ tịch tỉnh Tống ở Tỉnh uỷ thân bị vùi vào cảnh khốn cùng. Không nói tới Mai Thái Bình, nhất định mất đi sự ủng hộ của Cao Tấn Chu và Lý Ngôn Hoằng. Thực lực của ông ta sẽ giảm đi.
Hạ Tưởng không khỏi lo âu.
Buổi tối lúc ăn cơm, không có người ngoài ngoài ông cụ, Hạ Tưởng còn có mẹ con Liên Nhược Hạm. Ông cụ thật đúng là rất cưng chiều Liên Hạ. Để Liên Hạ ngồi trên đùi, đút cho ăn. Ngay cả Hạ Tưởng cũng thấy không được, quở mắng Liên Hạ vài câu ông cụ lại không ngừng bảo vệ khiến Hạ Tưởng lắc đầu không nói gì.
Cũng may Liên Hạ cũng biết nghe lời Hạ Tưởng, tự mình chủ động xuống, làm cho Hạ Tưởng có chút vui mừng. Hắn không mong Liên Hạ sau này lớn lên sẽ là một tay ăn chơi trác táng, rồi lại bị dèm pha "cha là Hạ Tưởng". Về sau nhất định phải nói cho con, một là không được dở thói con ông cháu cha, hai là không càn quấy, ba là không dùng thủ đoạn lung tung. Làm một người có giáo dục có tố chất, tự mình cố gắng vươn lên trong đám con nhà giàu mới nổi kiêm thế hệ thứ hai của quan chức.
Hay gọi là thái tử đảng
Nghĩ đến điểm này chính hắn cũng không ngại mỉm cười. Tuy rằng hắn đúng là đối với tầng lớp trên của xã hội ngược lại cảm thấy bất mãn, nhưng trên thực tế con hắn xác thực là Thái Tử đảng. Không nói Liên Hạ, cho dù Hạ Đông cũng vậy. Ông nội Hạ Đông tuy rằng là người bình dân, nhưng chú sau này chí ít cũng là Bí thư huyện uỷ, cha hiện tại là Thị trưởng, ông ngoại là Phó chủ tịch tỉnh.
Cũng là một tiểu Thái Tử đảng không hơn không kém. Hạ Tưởng lắc đầu cười thầm, trọng trách dạy dỗ con thật là một gánh nặng lâu dài.
Người một nhà ăn cơm hoà thuận vui vẻ. Trong bữa tiệc, ông cụ thậm chí còn hỏi đùa Liên Hạ có phải muốn có em cho vui, Liên Hạ liên tục gật đầu. Còn chỉ vào Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm nói ba, mẹ không thương mình, không sinh thêm em gái cho mình làm cho Hạ Tưởng cười ha hả, Liên Nhược Hạm thì mặt đỏ bừng.
Đêm đó, Hạ Tưởng ở lại cùng Liên Nhược Hạm. Ánh trăng tròn vẻ xuân tình ám chỉ, chui vào trong chăn của cô. Một đêm hoan lạc, bị Liên Nhược Hạm đòi hai lần, đúng là tuổi trẻ, vẫn còn kham được.
Ngày hôm sau Hạ Tưởng liền đi xe trở về thành phố Yến.
Vốn không dự định quay về thành phố Yến, nhưng nghe lời của ông cụ Ngô gia, hắn thật sự không yên lòng. Sau khi cùng Tống Triêu Độ trò chuyện, biết được ông ta rảnh, nên quyết định đến thành phố Yến cùng Tống Triêu Độ nói chuyện trực tiếp.
Tới Tống gia, Tống Triêu Độ vẫn chưa tan sở. Đúng là ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, không ngờ Tống Nhất Phàm lại ở nhà.
Tống Nhất Phàm vốn đi học ở thủ đô, bây giờ còn chưa đến kỳ nghỉ, hỏi ra mới biết cô bị bệnh về nhà đã hai ngày. Hạ Tưởng thấy cô mặt đỏ lên, mặc một cái áo nhung dài trông như một con gấu bông đồ chơi đáng yêu. Lại thấy bộ dạng ốm yếu của cô quả thực làm cho người ta cảm thấy đau lòng liền ôm lấy cô một cái.
Nhận được cái ôm bất ngờ, Tống Nhất Phàm lại khóc oang oang:
-Hạ Tưởng đáng chết, Hạ Tưởng thối, em hận anh chết đi được.
Hạ Tưởng ngạc nhiên:
- Anh làm sao? Anh có trêu chọc gì come đâu.
- Anh có chọc em đấy.
Tống Nhất Phàm không nói lý.
- Em bị ốm anh cũng không gọi điện cho em, Thiên Trạch cách thủ đô gần như thế, anh cũng không đến thủ đô thăm em, rõ ràng là bên mình có gái đẹp, sẽ không để ý đến em rồi có phải không? Em nghe nói đài truyền hình thành phố Thiên Trạch có một hoa khôi gọi là gì Kim Nhan Chiếu, đúng không? Tôi còn chứng kiến chỉ cần là sự việc nào của anh thì cô ta đều là phóng viên đi theo. Anh chắc chắn đã lên giường cùng cô ta…
Hạ Tưởng dở khóc dở cười. Tống Nhất Phàm rốt cuộc là cô nữ sinh nhỏ của trường Đại Tân, cái gì cũng dám nói gần như không thể ngăn cản được. Hắn và Kim Nhan Chiếu rõ ràng là trong sáng như tờ giấy trắng. Đừng nói lên giường, ngay cả nắm tay cũng chưa từng nắm qua, hắn cũng không phải con quỷ háo sắc. Nhưng mà vẻ mặt của cô bé đỏ vì ghen tuông và tủi thân, cố gắng ôm lấy hắn, nước mắt chảy ướt ngực áo hắn.
Các cô gái trưởng thành bao giờ cũng rất nhiều tâm sự. Hạ Tưởng vỗ vỗ phía sau lưng cô:
- Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh Hạ của em vẫn là người rất tốt, cho tới bây giờ vẫn giữ mình trong sạch.
- Em vẫn không tin anh, anh phải chứng minh cho em thấy?
- Chứng minh như thế nào?
- Hôn em một cái
- …
Hạ Tưởng không nói gì, nhưng đối mặt với hờn dỗi của Tống Nhất Phàm hắn không còn cách nào, đành phải nhẽ nhàng hôn lên mặt cô một cái, không ngờ Tống Nhất Phàm bất thình lình ôm lấy khuôn mặt hắn, cố gắng hôn lrên môi hắn.
Ấm áp mà ướt át, mềm mại mà dị người, đôi môi đỏ mọng rực rỡ như ánh ban mai. Hương thơm mê người, có hương thơm xa xưa, có cái đẹp của tuổi trẻ, giống như …thấm vào ruột gan
Hạ Tưởng sửng sốt một lát mới đẩy Tống Nhất Phàm ra:
- Tiểu Phàm, không được làm càn, anh là anh của em…
- Cũng không phải anh ruột, em cứ muốn
Tống Nhất Phàm vẻ mặt ửng hồng, cũng không biết là vẫn sốt hay là xấu hổ, dù sao cũng vô cùng xinh đẹp. Đôi má trắng hồng, mặt như hoa đào vô cùng xinh đẹplại kéo Hạ Tưởng một cái, như muốn hôn một cái nữa. Hạ Tưởng không phòng ngự liền bị cô cưỡng hôn thành công.
Hạ Tưởng trong lòng không biết cảm nhận gì. Tống Nhất Phàm bạo gan và sôi nổi so với Phó Tiên Tiến chỉ hơn chứ không kém. Đúng là nữ sinh thế hệ 8x. Chỉ có điều thật không biết làm sao, cửa phòng mở ra, là Tống Triêu Độ đã về.
Tống Nhất Phàm vội vội vàng vàng buôn Hạ Tưởng ra, như con nai giật mình, chạy về phòng mình như con thỏ, nhanh chóng chui vào chăn, che đầu không lộ diện.
- Chủ tịch tỉnh Tống
Hạ Tưởng thấy Tống Triêu Độ trở về, cung kính nhiệt tình bắt tay. Phía sau là một người hơn 30 tuổi, mặc áo xám, sắc mặt có phần trắng bệch, hẳn chắc là Trần Thái Trung thư ký của Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ cũng không giới thiệu hai người, chỉ quay đầu nói một tiếng:
- Thái Trung, cậu về trước đi.
Trần Thái Trung gật đầu một cái, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, xoay người đi ra.
Hạ Tưởng trống ngực đập mạnh, vừa mới hôn – không, bị hôn – con gái chủ tịch tỉnh thì chủ tịch tỉnh trở về. Tuy là hắn cùng Tống Triêu Độ đã quen thuộc, nhưng ít nhiều vẫn hơi chột dạ.
- Trong phòng hơi nóng, cậu cũng đừng mặc áo khoác, xem mặt cậu đỏ kìa.
Tống Triêu Độ nói câu quan tâm Hạ Tưởng mới vội cởi áo khoác, nghĩ thầm không phải đỏ do nóng mà là bị con gái hôn.
Khi nói chuyện, Tống Triêu Độ hướng vào buồng trong liếc nhìn thấy Tống Nhất Phàm đang ngủ, nhỏ giọng nói:
- Vẫn ngủ ư?
- …
Hạ Tưởng vốn định trả lời rõ ràng, lại nghĩ Chủ tịch tỉnh Tống hỏi mơ hồ hắn cũng thiếu chút nữa trả lời một cách mơ hồ. Nếu nói Tống Nhất Phàm không tỉnh thì hắn làm sao có thể mở cửa? Liền vội vàng sửa lại:
- Sau khi mở cửa tôi bảo cô đi nằm. Nếu biết trước Tiểu Phàm bị sốt tôi đã mua ít thuốc tốt.
Tống Triêu Độ cũng ý thức được câu hỏi vừa nãy là sai, cười lắc lắc đầu:
- Gần đây nhiều việc quá, đầu óc choáng rồi.
Hạ Tưởng cũng chú ý tới khuôn mặt Tống Triêu Độ hơi tiều tuỵ, và tóc hai bên mai cũng bạc một ít, không khỏi bùi ngùi. Người trong quan trường bên ngoài thì mặt mày rạng rỡ, trên thực tế ngoài công việc nặng nề, tranh chấp cùng toan tính lật đổ trên trường chính trị làm cho lòng người quá mệt mỏi.
Chỉ sợ…Chủ tịch tỉnh Tống đúng là có mâu thuẫn với thế lực gia tộc?
Sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng cũng như một nửa là chủ nhà, pha trà, sau đó vào thư phòng Tống Triêu Độ liền đi thẳng vào vấn đề nhắc tới tình hình gần đây.
- Chính sách của trung ương phát ra gây không ít tranh chấp, cấp cao đang phân hoá rất lớn. Gần đây tập trung mở không ít hội nghị kinh tế, các tỉnh đều biểu lộ thái độ… Nguồn truyện: Truyện FULL
Khó trách, đòi hỏi các tỉnh tỏ thái độ chính là xem người ủng hộ bên nào nhiều. Không cần phải nói, chủ tịch tỉnh Tống chắc chắn là đứng trên lập trường giai cấp của thế lực dân thường.
- Tỉnh Yến từ trước đến nay theo sát bước chân trung ương. Một tháng trước đã một lần tổ chức hội nghị chủ tịch tỉnh toàn quốc. Trên hội nghị từng có một lần tranh luận kịch liệt. Tôi cùng Ngô Tài Giang đã tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng là Thủ tướng ra mặt giảng hoà, nếu không chắc ầm ĩ không yên. Tôi ngày thường rất ít nổi cáu, lúc đó quả thật đã rất phẫn nộ, cùng Ngô Tài Giang quyết tranh luận một phen…
Hoá ra căn nguyên sự việc là bắt nguồn từ đây. Tuy nhiên Hạ Tưởng còn có chút nghi ngờ, ông cụ Ngô gia sẽ không chỉ vì một lần tranh luận bình thường mà có thành kiến với Chủ tịch tỉnh Tống. Nếu không phải nội dung tranh luận rất nhạy cảm, đụng vào chỗ đau của Ngô gia thậm chí của thế lực dòng họ. Cụ thể nguyên nhân như thế nào, ông cụ không nói rõ, chủ tịch tỉnh Tống cũng giấu kín, Hạ Tưởng chắc chắn cũng sẽ không hỏi nhiều.
Vừa ngồi một lúc, Hạ Tưởng không thể nhịn được, cẩn thận hỏi han:
- Sắp tới, tình hình của tỉnh chắc không ổn định, không có biến động gì chứ?
Tống Triêu Độ cười ha hả:
- Cậu có phải nghe phong thanh chuyện gì rồi không, nói là động vào tôi? Không cần hỏi nhiều, cứ an tâm làm tốt chức Thị trưởng thành phố Thiên Trạch của cậu…Đúng rồi, nghe nói cậu ở Thiên Trạch cũng có tiếng vang không nhỏ?
Hạ Tưởng liền nói qua loa về chính sách giúp đỡ. Sau đó lại duỗi hai tay:
- Chủ tịch tỉnh Tống, chính sách dự án và ưu đãi của tỉnh, cho tới nay đều không tới Thiên Trạch. Hôm nay tôi đến đây muốn ông giúp về tài chính và hạng mục.
- Ha ha, muốn có vốn có hạng mục thì phải đạt yêu cầu, chức thị trưởng của cậu cũng đủ khí thế nhỉ, trực tiếp chạy đến nhà chủ tịch tỉnh chìa tay, toàn tỉnh chỉ có cậu là độc nhất.
Vừa nói vừa cười, chuyện không vui của Ngô gia liền tan thành mây khói. Hạ Tưởng cũng nghe ra, Tống Triêu Độ cũng chưa đặc biệt quan tâm đến mối quan hệ giữa hắn và Ngô gia, hắn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Khó làm lắm, chủ tịch tỉnh Tống hiện tại cùng Thủ tướng càng ngày càng gần. Thủ tướng là nhân vật thủ lĩnh thế lực bình dân, mà Ngô gia lại là cầm đầu thế lực gia tộc, hắn kẹp giữa hai bên, như bước chân trên băng mỏng.
Một lát sau, Tống Nhất Phàm đi ra. Cô giả bộ rất ấn tượng, vẻ mặt trấn tĩnh, không có chút nào chột dạ. Còn ra vẻ mời Hạ Tưởng uống nước, Hạ Tưởng liền cảm thán. Phụ nữ trời sinh biết diễn kịch, ai dám xem thường phụ nữ người đó sẽ bị mắc mưu.
Trong lúc mời nước, Tống Nhất Phàm quay lưng về phía Tống Triêu Độ, mới nhìn Hạ Tưởng làm mặt hề, vẻ mặt tươi cười đắc ý.
Hạ Tưởng không ở lại Tống gia ăn cơm mà về nhà. Về đến nhà, Tào Thù Lê cùng Hạ Đông rất vui mừng ngạc nhiên. Người một nhà đoàn tụ cùng nhau, cũng là cảnh tượng náo nhiệt.
Hạ Tưởng thấy cũng tốt, chờ đầu xuân sang năm, lại tiếp tục sống cùng Tào Thu Lê và Hạ Đông như trước. Thành phố Thiên Trạch rất lạnh, sợ hai người khó có thể thích nghi, đồng thời cũng vì hắn vừa mới đến thành phố Thiên Trạch, công việc còn chưa mở rộng, không mang theo người nhà mới có lợi, không có ai lại nghĩ cách đi đường lối phu nhân ngoại giao.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng sẽ lên đường quay trở về thủ đô. Vốn định chỉ dừng lại thủ đô một chút rồi cùng ngày trở về Thiên Trạch. Không nghĩ rằng mới đến thủ đô liền nhận được điện thoại của lão Cố bảo hắn tới.
Sự việc cứ đến cùng lúc chạy đến, lão Cố không nói chuyện gì hắn liền vội vàng chạy đến. Cũng ở thủ đô muộn mất một hai ngày. Trần Khiết Văn thì đã sớm trở lại thành phố Thiên Trạch. Vừa đúng lúc này Kỷ Phong Thanh lại xảy ra chuyện. Còn ở thành phố Thiên Trạch bắt đầu sóng to gió lớn, hắn không thể kịp thời ra tay xoay chuyển cũng khiến hắn vô cùng đau lòng.
Lão Cố tìm hắn có hai chuyện. Một là Cố Ngọc muốn xuất ngoại, hai là chuyển lời thủ tướng.
Cố Ngọc đúng là vẫn quyết định xuất ngoại. Hạ Tưởng trong lòng có chút không muốn nhưng cũng không nói ra lời nói giữ lại, chỉ chúc mừng. Cố Ngọc thật không có cảm xúc ly biệt, cười toe toét nói là thực ra cô xuất ngoại là có tiền đồ tươi sáng. Không nói trước khi nào trở lại, hiện tại giao thông phát triển cũng chỉ mất mấy giờ mày bay.
Lão Cố cùng Hạ Tưởng theo lệ cũ đi tản bộ trong vườn. Ông khen không dứt miệng về chính sách phát triển thành phố Thiên Trạch của Hạ Tưởng. Cho là sáng kiến hạng nhất. Hạ Tưởng liện vội vàng khiêm nhường, cũng không phải sáng kiến của hắn, hắn không thể đem trí tuệ người khác làm của riêng.
Dụng ý của lão Cố rõ ràng không phải muốn khen Hạ Tưởng mà là mượn cơ hội nói:
- Thủ tướng nói rằng cậu đang đang đi xiếc trên dây, rất nguy hiểm, nhưng ông ấy vẫn rất tán thưởng tinh thần mở rộng của cậu.
Thủ tướng khen ngợi cũng nằm trong dự đoán, hắn thực hiện giúp đỡ doanh nghiệp tư nhân tuy rằng hiện tại chưa hẳn thực sự động chạm tới quyền lợi của thế lực gia tộc, nhưng đã biểu lộ khuynh hướng chính trị của hắn. Thủ tướng nhìn ra hắn đi dây làm xiếc, ông cụ Ngô gia cũng nhìn ra, Mai gia, Khâu gia và Phó gia khỏi nói cũng có thể nhìn thấu. Bọn họ sở dĩ không nói gì cũng là đang chờ xem Ngô gia làm như thế nào.
Nếu hắn và thế lực gia tộc càng lúc càng xa, bị chê cười nhất là Ngô gia, tức giận nhất cũng là Ngô gia. Mặt khác mấy nhà thậm chí không cần động thủ, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được. Nếu Ngô gia có thể dễ dàng tha thứ hắn thân ở Tào lòng theo Hán thì mấy nhà khác có động thủ cũng không muộn.
Đương nhiên lời nói Thủ tướng hàm xúc rộng lớn, chính là tỏ rõ thái độ là được, đường quan sau này còn phải tự hắn đi.
- Tiễn Cố Ngọc đi, cậu biết đấy, cũng không dễ dàng gì. Nó kỳ thực rất muốn cậu tiễn nó nhưng không tiện mở lời.
Lão Cố nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Tưởng dường như muốn xem gì đó
- Ông khuyên nó không được, thôi đi, để nó đi được rồi. Đúng là con trẻ lớn rồi, muốn bay là bay đi.
Lão Cố vẫn khó tránh khỏi thương cảm.
Hạ Tưởng vẻ mặt chân thành:
- Cố Ngọc đi rồi, ngài còn có tôi.
Lão Cố vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, cũng chân tình thổ lộ:
- Tôi thật muốn có một đứa cháu trai như cậu, cũng là tốt phúc, cho dù là cháu rể cũng được.
Chuyến bay của Cố Ngọc bay vào ban đêm. Hạ Tưởng tự mình lái xe đưa cô đến sân bay. Lão Cố không đi, sợ thương cảm. Trước khi lên máy bay, Cố Ngọc vẫn khóc, ôm Hạ Tưởng hôn vài cái:
- Em có chút ân hận, anh chờ, qua một thời gian em quay trở lại. Em muốn rời xa anh một chút, anh mới có thể thấy rất nhớ em, cũng rất quý trọng em.
Hạ Tưởng cay cay sống mũi, cô gái vừa trong sáng hồn nhiên một khi yêu trong lòng vướng bận sẽ mất đi vẻ thơ ngây vốn có. Cố Ngọc trước kia là một cô gái thuần khiết như ngọc. Nhưng khi yêu hắn, trong lòng cũng trĩu nặng. Cố Ngọc nói muốn đi Châu Âu, nói là muốn không dắt không treo, nói là muốn theo đuổi cuộc sống tự do tự tại, kỳ thật không phải là không có sự trốn chạy?
Tiễn Cố Ngọc, lại ở thủ đô một đêm, sáng sớm hôm sau Hạ Tưởng liền quay trở về thành phố Thiên Trạch.
Đi được nửa đường, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Bành Vân Phong. -Nói đến Bành Vân Phong lớn nhỏ cũng là Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố. Nhưng những gì đã làm của y gần đây so với của thư ký thì vẫn là thư ký.- Nói cho Hạ Tưởng hai tin tức kinh người. Có người âm thầm điều tra tác phong sinh hoạt hắn. Nói Thị trưởng Hạ và hai cô con gái song sinh Hoa Nhài Vàng và Bạc của lão Đại xã hội đen ở thành phố Lang quan hệ mập mờ. Và Thị trưởng Hạ còn vì hai chị em này ghen tuông ở thủ đô, bị người đánh đập tàn nhẫn.
Đây là điều thứ nhất.
Thứ hai, chính là tối hôm qua, Kỷ Phong Thanh sau khi để lại một bức di thư, trong văn phòng uống một lượng thuốc ngủ lớn tự sát. Sáng sớm hôm nay đi làm mới phát hiện thi thể, trước mắt đang khẩn trương xử lý hậu sự…
Hạ Tưởng tức giận.