Bùi Nhất Phong lo lắng mọi việc không thuận lợi. Điều này khiến ông ta rất phiền muộn. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, không nhìn thì không lo, nhìn rồi thì lập tức hoảng sợ. Lúc này chiếc xe đã đi vào vùng núi phía tây, hướng mắt nhìn ra, trời đât một màu trắng xóa, tầm nhìn chỉ có không đến mấy chục mét. Hơn nữa tuyết đã rơi dầy đến bằng một bàn chân.
Bùi Nhất Phong trong lòng một trận kinh hoảng. Năm ngoái thành phố Thiên Trạch cũng chưa từng nhìn thấy trận tuyết lớn như thế. Năm nay sao thế nhỉ? Ông ta không thể không không khuyên Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ, cứ đi nữa thì rất nguy hiểm. Ý kiến của tôi là tôi và Phó thị trưởng Dương đến hiện trường là được rồi. Anh không cần phải đi đâu.
Bùi Nhất Phong vừa mở miệng thì những người khác đều vội vàng phụ họa theo. Dương Kiếm cũng hiểu nếu chẳng may Hạ Tưởng có chuyện gì xảy ra thì đây chính là sự cố trọng đại gây chấn động cả Tỉnh ủy. Tất cả những người của Thành ủy Thiên Trạch đều sẽ phải chịu trách nhiệm chính trị tương ứng.
Bành Vân Phong cũng khuyên.
Hạ Tưởng vỗ nhẹ nhẹ vào tay vịn trên ghế:
- Có lợi thì đi, có khó khăn thì trốn tránh. Việc này tôi không thể làm được. Tôi là Thị trưởng, là quan phụ mẫu của mấy triệu dân thì phải gương mẫu chứ. Không nói gì hùng hồn, chỉ là trong lúc khó khăn nguy hiểm, những cảnh sát không ngại nguy hiểm sinh mạnh, khi cứu người gặp nạn lúc ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy Thị trưởng đang ở hiện trường chỉ huy, thì tôi nghĩ dù tôi có là một ngọn cờ thì cũng sẽ tung bay trong gió tuyết.
Lời nói của Hạ Tưởng không phải là lời nói quan trường khách sáo, mà là lời nói thực tế. Vừa không bi tráng cũng không nhiệt huyết nhưng lại âm vang nặng trịch trong lòng mỗi người. Thị trưởng cũng được, Bí thư cũng tốt, chính là một ngọn cờ. Chỉ cần ngọn cờ đó không đổ, tinh thần không sụp đổ thì thắng lợi là điều bảo đảm.
Bùi Nhất Phong nắm chặt hai bàn tay mình:
- Phó thị trưởng Dương, Vân Phong, các anh theo sát bên Thị trưởng Hạ. Anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi tính sổ với các anh đấy.
Lẽ ra với cấp bậc của Bùi Nhất Phong, ông ta không có tư cách nói như vậy với Dương Kiếm. Dương Kiếm nghe xong nhưng không giận, chỉ là gật đầu một cách hơi nặng nề.
Xe đi hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng thì cũng đã đến địa điểm xảy ra vụ tai nạn. Vừa mới xuống xe nhìn thì tâm trạng của mọi người đều trầm xuống.
Trên mặt đất tuyết đọng đã dày đến nửa thước. Hơn nữa xem ra, tuyết càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại.
Địa điểm xảy ra tai nạn là một khe núi không quá sâu. Hai bên đường cũng có không ít cây cối. Lực tác động vào chiếc xe rất lớn, sau khi quét qua mười mấy cành cây đại thụ, rơi xuống đáy khe núi. Có bảy tám người dân đứng bên đường nhìn ngó, nhưng không có ai xuống cứu.
Chiếc xe rơi xuống khe đã biến dạng, mơ hồ có thể thấy được mấy vật thể linh tinh rơi ra, và mấy xác người rơi đầy đất. Tuyết lớn đã che phủ cả một lớp dày. Nếu như cứ để thế mấy tiếng đồng hồ nữa, rồi tuyết phủ lên hoàn toàn, không chú ý thì thậm chí chẳng phát hiện được nơi xảy ra vụ tai nạn.
Hạ Tưởng tâm trạng rất kém, địa điểm xảy ra vụ tai nạn không ở gần thôn xóm, không ở gần cửa hàng, đều cách xa thành phố Thiên Trạch và thị trấn Kim Sơn. Hơn nữa thôn gần nhất cũng cách đến 5km. Hiện tại thì tuyết không ngừng rơi, công tác cứu hộ gặp khó khăn không nhỏ. Hơn nữa xem tình hình, chỉ sợ người trên xe lành ít dữ nhiều. Cho dù là bị thương không chết thì ở trong tuyết lạnh một tiếng đồng hồ thì hầu như cũng đông cứng mất rồi.
Hạ Tưởng giận dữ liếc nhìn Bùi Nhất Phong một cái:
- Ông Bùi, hay cho thông lệ hàng năm, công tác giải phóng mặt bằng hàng năm, sao tôi không được biết một chút gì vậy?
Bây giờ tuy nói không phải là lúc truy cứu trách nhiệm nhưng nghĩ đến năm mươi mạng người chỉ vì vấn đề sĩ diện, vì một lý do có thể đem đến những nhân tố bất an thì liền đưa họ đến nơi khe núi. Họ dù có là người lang thang, hay là những người không phận sự thì cũng đều là những người bằng xương bằng thịt cả.
Hắn không thể kìm nổi cơn giận dữ.
Chính trị, không phải tất cả đều là công cụ thăng quan phát tài, không phải là thủ đoạn ứng phó với cấp trên một cách không có nhân tính. Có lúc cũng là sự tra khảo trực tiếp nhất đối với nhân tính, chỉ lo cho tiền đồ chính trị của mình mà không lo đến sống chết của người dân thì đó là sự đả kích vô tình nhất.
Trước khi giải phóng mặt bằng, quả thực không hề báo cáo với Hạ Tưởng. Cũng là chủ ý của Trần Khiết Văn. Là sợ Hạ Tưởng biết sẽ gây thêm rắc rối. Nếu chẳng may hắn không đồng ý thì muốn miễn cưỡng làm cũng là rắc rối lớn. Dù sao thì thông lệ mỗi năm đều là như thế cả. Hơn nữa đây là chuyện nhỏ, do Hứa Phàm Hoa ra mặt, lại có Bùi Nhất Phong ở giữa phối hợp là được rồi.
Không ngờ lại xảy ra vụ tai nạn xe. Chuyện nhỏ liền biến thành chuyện lớn.
Bùi Nhất Phong không nói gì trước sự giận dữ của Thị trưởng Hạ. Ông ta không thể nói là Bí thư Trần nói thế này thế này. Chỉ đành hàm hồ đáp:
- Cái này, vấn đề này bây giờ khó nói kỹ càng được. Xong việc tôi nhất định sẽ giải thích cụ thể với anh. Bây giờ cứu người là quan trọng...
Hạ Tưởng cũng kìm nén cơn giận xuống. Dặn dò Đới Quân Luân khẩn cấp điều động lực lượng từ Kim Sơn đến trợ giúp. Hắn cũng chẳng kịp nói thêm mấy lời động viên nữa, chỉ vung tay lên:
- Mau cùng với tôi xuống đó cứu người.
-Thị trưởng Hạ, anh không thể đi...
Dương Kiếm, Bùi Nhất Phong và Bành Vân Phong gần như tất cả đồng thanh kêu một tiếng. Bành Vân Phong ở gần nhất, còn đưa tay ra kéo chặt Hạ Tưởng nhưng rồi lại rơi vào khoảng không. Hạ Tưởng sớm đã làm đầu tàu gương mẫu, thả người nhảy vào bên trong khe núi.
Sức mạnh của người làm gương là vô cùng lớn. Đặc biệt là Hạ Tưởng lại là vị Thị trưởng ngồi trên ngôi cao.Những người dân vùng núi vốn lo lắng nguy hiểm trơn trượt chân mới không dám xuống cứu người. Vừa nghe nói Thị trưởng Hạ tự mình đi xuống khe núi thì lập tức động viên, mồm năm miệng mười khen ngợi.
-Vị Thị trưởng trẻ như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp. Hơn nữa lại còn là người đầu tiên nhảy xuống cứu người. Thật sự là hiếm có.
-Cũng phải, người tốt mà. Tôi sống năm mươi năm nay rồi. Đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy Thị trưởng cứu người.
-Người ta là thị trưởng còn không sợ chết. Chúng ta là nông dân mà lại thế này. Không thể để người ta coi thường chúng ta được.
-Đúng thế, đúng thế, An Lão Ngũ, mau quay về thôn gọi người ra đây. Anh có nhiều thân thích mấy bà cô bà dì, đi gọi chắc chắn là được.
-Được rồi. Tôi đi gọi. Thị trưởng còn nhiệt tình như thế thì tôi cũng sẽ cố hết sức.
Không nhắc đến chuyện người dân vùng núi này quay về thôn gọi người nữa. Hạ Tưởng dọc theo khe núi gập ghềnh đi xuống. Bám vào những cây nhỏ ven đường. Đường rất dốc, chân lại trơn, đường chỗ sâu chỗ nông, mấy lần suýt nữa trượt chân. Tuyết đã che phủ diện mạo ban đầu, không cẩn thận một cái là giẵm phải đá. Dù là như thế thì hắn vẫn không dừng lại, cứ nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến khe núi.
Chiếc xe bị nghiêng một bên, cơ thể người văng ra ngoài xe, nhìn thấy mà sốc, khiến lòng hắn run rẩy, khiến lửa giận trong lòng hắn càng đốt càng vượng. Không biết sao, trong nháy mắt nhớ tới việc Kỷ Phong Thanh tự sát.
Đến đáy khe núi, Hạ Tưởng chạy ngay đến trước xe.
Kính xe đã bị vỡ tan tành. Có khoảng mười mấy người bị văng ra ngoài xe. Hạ Tưởng kiểm tra người ở gần mình nhất. Là một người già tầm năm mươi tuổi, quần áo lam lũ, tóc rối tung, vừa nhìn là biết là một người lưu lạc vô gia cư. Dù là ông ta không có cha mẹ, không có con, thậm chí không có người thân nhưng ông ta vẫn là một người già có khát vọng được sống ấm áp. Ông ta cũng không muốn xác bị chôn vùi nơi hoang vu này. Đưa tay ra sờ thì thấy ông ta đã chết độ mấy tiếng rồi. Cơ thể đã lạnh rồi.
Người thứ hai là một đứa trẻ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Miệng nó vẫn không ngừng tuôn máu ra. Sự sống đang dần rời xa. Hạ Tưởng đưa tay sờ thì nó đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy tay Hạ Tưởng, khó nhọc nói:
-Chú ơi, bố mẹ cháu không cần cháu nữa rồi. Thành phố Thiên Trạch cũng không cần cháu nữa sao? Cháu không muốn chết. Xin hãy cứu cháu!
Vừa mới dứt lời, miệng lại tuôn ra toàn máu tươi. Cảnh này là không xong rồi.
Hạ Tưởng nước mắt trào ra. Tay hướng về phía trận gió tuyết:
-Bác sĩ, bác sĩ.
Bác sĩ làm sao có thể chạy đến nhanh như thế cơ chứ? Nếu như không phải là Thị trưởng Hạ làm gương cho binh sĩ thì họ cũng chẳng muốn đến. Qúa là nguy hiểm. Nhưng Thị trưởng Hạ đều không để ý đến sống chết như thế rồi thì bọn họ càng không dám không lao về phía trước. Trên đường không biết đã té ngã lăng lộn bao nhiêu lần, mới xuống được khe núi.
Đáng tiếc là chờ đến thời điểm họ đến thì đứa bé đã không thể cứu được nữa.
Mười mấy người bị văng ra khỏi xe toàn bộ tử vong, trong đó 60 % là người già, ngoài ra còn có phụ nữ và trẻ em. Lớn nhất là khoảng 60 tuổi, nhỏ nhất là khoảng 15 tuổi.
Thật là một thảm kịch.
Bùi Nhất Phong chỉ huy nhân sự phá chiếc xe. Nhân viên cứu hộ cũng bận rộn không nghỉ tay. Lúc này Hạ Tưởng cũng không có chút nghỉ ngơi cùng với tất cả mọi người quên đi thân phận là Thị trưởng của mình, dựa vào thế mạnh của tuổi trẻ, cõng một người bị thương từ trong xe ra.
Chỉ tiếc là, quá thảm. Trong xe có hơn ba mươi người, chết quá nửa, trong ba người, mới phát hiện có một người may mắn sống sót. Điều khiến Hạ Tưởng đau lòng nhất chính là những người bị chết đều là những người già cô độc. Da xanh vàng vọt, quần áo bẩn rách nát. Mùa đông của thành phố Thiên Trạch quá dài, quá lạnh. Những năm trước họ có thể trải qua mùa đông giá lạnh đã là may mắn rồi. Không ngờ, tránh được giá lạnh nhưng không tránh được tai nạn xe, chôn vùi thân mình ở nơi khe núi này.
Hạ Tưởng ngoài đau lòng ra thì càng nhận thức sâu xa hơn về sự nghèo khó của thành phố Thiên Trạch. Nếu như thành phố Thiên Trạch giàu hơn một chút thì càng có nhiều tiền đầu tư hơn để xây dựng những viện dưỡng lão, viện phúc lợi. Cũng sẽ không có những cái gọi là "lang thang" bị "trục xuất". Những người già không chốn nương tựa này vốn là nên ở những viện phúc lợi để hưởng tuổi giả, đáng ra có được sự quan tâm của nhà nước thì nay lại bị đưa ra khỏi thành phố. Một tai nạn xe liền khiến họ chôn vùi thân xác nơi vùng núi xa xôi này.
Đây không chỉ là sự cố tạo ra bởi con người. Mà là căn nguyên nguồn gốc sỉ nhục của thành phố Thiên Trạch. Cũng là do thành phố Thiên Trạch bần cùng gây nên. Điều đáng cười là hắn muốn phát triển nền kinh tế của Thiên Trạch thì lại có người luôn gây phiền toái. Thật là vấn đề khó khăn. Thật sự là vô cùng đáng buồn cười.
Nếu không phải bởi vì bần cùng, không phải thành phố Thiên Trạch làm không tốt vấn đề thu nhận, nếu như thành phố Thiên Trạch lớn như vậy có thể dung nạp được cuộc sống và hạnh phúc của mấy chục người lang thang thì bọn họ sẽ không bị ném vào nơi hoang dã thế này.
Gió tuyết đan xen nhau, lại thêm là ở trong núi, gió lạnh thấu xương. Lửa giận trong lồng ngực Hạ Tưởng trào dâng, nhiệt huyết sôi trào, tuyệt đối không cảm thấy lạnh, chỉ hận là mình không thể dốc hết sức để cứu được nhiều người hơn. Hắn hạ quyết tâm, sự kiện lần này tuyệt đối sẽ không nuông chiều, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của những người có liên quan. Xét xử nghiêm túc, tuyệt đối không nhẹ tay, dù là có đề cập đến Trần Khiết Văn, hắn cũng sẽ không tiếc trở mặt với bà ta.
Có một số việc có thể không đấu tranh, nhưng có một số việc không thể nhượng bộ. Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, giữ vững điểm mấu chốt trong đối nhân xử thế của mình.
Nếu như nói cái chết của Kỷ Phong Thanh khiến cho Hạ Tưởng nghĩ đến sai lầm trong việc dùng người. Vậy thì tai nạn xe trước mắt đây càng khiến cho hắn nghĩ đến sự tiêu cực không đấu tranh của mình khi đến thành phố Thiên Trạch, có phải là quá hàm súc quá ôn hòa hay không? Lẽ nào chỉ là vì che giấu ý đồ chính trị thực sự của hắn với thế lực gia tộc mà không thể không tiếp tục thỏa hiệp?
Chẳng lẽ sau khi đảm nhiệm chức Thị trưởng thì không thể không bị trở thành thành một quan liêu thuần chất. Hơn nữa lại còn phải ngụy trang, còn thông đồng làm bậy?
Không, Hạ Tưởng đang dùng sức của mình để giúp một người đang bị biến dạng dưới sức ép của ghế ngồi thoát ra. Cố sức hồi lâu mà vẫn không lôi anh ta ra được, hơn nữa một chân của anh ta bị đè gãy rồi, vẫn còn đang rên rỉ. Rõ ràng là anh ta sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Hạ Tưởng cũng không biết có phải là nghĩ nhiều quá đến nóng vội, hay là cứu người không được nên lo lắng, đột nhiên hét lớn lên một tiếng, một chưởng đập vào chỗ ghế ngồi, lập tức da tróc thịt bong, tay phải ứa máu tươi chảy ròng ròng.
Bành Vân Phong hoảng sợ, vội vàng kêu bác sĩ đến giúp Thị trưởng Hạ băng bó. Hạ Tưởng vung tay lên:
-Không cần lo cho tôi. Mau giúp anh ta đi. Nhanh lên, anh ta sắp không xong rồi.
Hạ Tưởng không biết người này. Bành Vân Phong thì lại biết. Ông ta kinh hoàng kêu lên một tiếng.
- Cục trưởng Điền. Chính là Phó cục trưởng thành phố Điền Tinh Vận.
Bùi Nhất Phong vốn vừa đến là muốn cứu Điền Tinh Vận. Nhưng thấy mọi người đều tản ra cứu người, ai dễ cứu thì cứu người đó. Ông ta cũng không tiện đơn phương đi tìm Điền Tinh Vận. Nhưng bây giờ ông ta không như ngày xưa nữa, bụng tròn, eo cứng, cũng không muốn tự mình ra tay. Nhưng Thị trưởng Hạ cũng đã đích thân rat ay, y cứ đứng một bên giả vờ giả vịt chỉ huy thì cũng không hay. Đành phải cúi người xuống cứu người, trong lòng còn nghĩ, có một vị lãnh đạo trẻ cũng không tốt. Người trẻ tuổi sức khỏe cường tráng, việc gì cũng làm được, lại là lãnh đạo. Hắn ta làm gì mình cũng phải làm theo.
Cũng là một cấp trên già một chút cũng tốt. Dù sao thì việc gì cũng không động đến, chỉ chỉ huy bừa thôi. Ông ta cứ thế ở bên chỉ dùng miệng chứ chẳng cần phải động chân tay thế này.
Tuy nhiên chỉ làm được một lúc là ông ta thấy thật khâm phục Thị trưởng Hạ. Cứ tưởng rằng Thị trưởng Hạ là muốn thể hiện, nhưng nghĩ lại thì không phải thế. Dù sao thì cũng không có lãnh đạo cấp trên ở đây, cũng chẳng có phóng viên, thể hiện thì ai xem. Sự thể hiện từ xưa đến nay đều là để lãnh đạo và cơ quan thông tin truyền thông nhìn thấy chứ không phải là để cho cấp dưới thấy. Hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ liều lĩnh cứu người của Thị trưởng Hạ, Bùi Nhất Phong nói mình không cảm động thì là nói dối. Ông ta xuất thân là cảnh sát, năm xưa cũng đã từng vượt qua nước sôi lửa bỏng. Tuy là lăn lộn trên chốn quan trường, chai lì và quan liêu rồi nhưng thật sự vẫn rất khâm phục vị lãnh đạo tận tâm thực sự này.
Ai cũng từng có giấc mơ tạo phúc cho nhân dân. Ai cũng không muốn mình trở thành một cán bộ vô tích sự.
Bùi Nhất Phong toàn thân toát mồ hôi. Khi đỡ một người phụ nữ trẻ trên người đầy máu lên, người phụ nữ tỉnh lại, bám lấy cánh tay ông ta:
-Xin cảm ơn ân nhân. Ông đã cứu mạng tôi. Cả đời này tôi xin tạ ơn ông.
Sau khi lên làm cục trưởng đã nghe bao nhiêu lời cảm ơn và lời chửi nhưng chưa bao giờ thực sự cảm động khi nghe một câu nói như hôm nay. Trong nháy mắt, ông ta không còn coi mình là Cục trưởng cục công an nữa mà chỉ coi mình là một người bình thường, gật đầu đáp lại:
- Không cần cảm ơn đâu. Đây là việc tôi nên làm mà.
Một hành động cứu hộ ở cấp bậc cao nhất chưa từng có trong lịch sử thành phố Thiên Trạch, dưới sự dẫn dắt của Thị trưởng Hạ, Cục trưởng Công an, Phó thị trưởng thường trực cùng với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, đều quên thân phận của mình, với thân phận là một người bình thường gia nhập vào đoàn quân cứu hộ. Hơn nữa không ai là khoe mẽ, làm chơi cho có, ai cũng dốc sức hết mình.
Quần áo của Hạ Tưởng bị rách mấy chỗ, tay phải chảy máu. Cánh tay trái của Dương Kiếm đông cả máu, máu đông bên ngoài. Bùi Nhất Phong trẹo chân, đi đường khập khiễng, vết thương nhẹ thôi. Bành Vân Phong trên đầu sưng một cục, ngay cả quầng mắt cũng sưng lên. Mấy nhân vật cấp quan trọng của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố không cần biết trước đây đã xảy ra mâu thuẫn gì, không cần biết lập trường khác nhau ra sao, bây giờ đều đồng tâm hiệp lực, cảm giác mối quan hệ với nhau gần hơn một nấc.
Sau đó, những dân cư vùng núi đó từ huyện Kim Sơn tới cứu hộ. Công tác cứu hộ coi như dần dần xong xuôi. Lần tai nạn xe này có ba mươi lăm người chết, bị thương nặng mười người. Ngoài ra có năm người bị thương nhẹ. Tổn thất thật là nghiêm trọng. Trong những người bị chết thì người lớn tuổi nhất là 65, nhỏ tuổi nhất là 15.
65 tuổi, đáng lẽ là nên an hưởng tuổi già. 15 tuổi là tuổi đẹp như hoa. Thế mà đều phải đi xuống cõi âm phủ. Hơn nữa lại chết thảm trong trận tuyết ngập trời. Thật là khiến người ta phải thổn thức.
Đợi công tác cứu viện chấm dứt, mấy người Bùi Nhất Phong khi chỉ huy dọn dẹp hiện trường thì Hạ Tưởng một mình đi đến di thể của người chết nhỏ tuổi nhất, im lặng hồi lâu, trong lòng bi phẫn và thê lương.
Tất cả mọi người không dám tiến lên quấy rầy Hạ Tưởng đang suy nghĩ. Ai cũng biết rằng được nổi đau nặng nề và kịch liệt trong lòng Thị trưởng Hạ. Bùi Nhất Phong thậm chí trong nháy mắt còn sinh ra dao động, có nên nói sự thật cho Thị trưởng Hạ biết hay không? Nhưng sau đó thì lý trí của ông ta lại chiến thắng tình cảm. Tuy rằng ông ta đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với Thị trưởng Hạ nhưng ông ta biết dù thế nào thì cũng không phải là cùng đi trên một con đường, mâu thuẫn giữa hai người với nhau lớn hơn nhiều so với hợp tác lợi ích.
Tuy nhiên không lâu sau, Bùi Nhất Phong hối tiếc không kịp, căm hận chính mình đáng lẽ nên thật nhanh quyết định dựa vào Thị trưởng Hạ, sớm một bước nói ra chân tướng sự việc thì sẽ không đến nỗi có kết cục như ngày hôm nay.
Công việc cứu viện vừa kết thúc, Mấy người Hạ Tưởng và Bùi Nhất Phong, Dương Kiếm quay trở về thành phố thiên Trạch. Để Đới Quân Luân và mấy người khác ở lại xử lý ổn thỏa công việc. Dọc đường đi, Hạ Tưởng nét mặt nghiêm túc, không nói câu gì. Bùi Nhất Phong liền biết sự tình sẽ không lắng xuống đâu, mấu chốt vẫn còn, hội nghị Hội đồng nhân dân còn chưa tuyên bố thành công bế mạc.
Bí thư Thành ủy nằm viện, Thị trưởng, Phó thị trưởng thường trực ra ngoài cứu người, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Sử Đại Hải rối loạn. Phương diện Thành ủy thì còn tốt, Ngô Minh Nghị có thể đảm đương, nhưng về phương diện chính phủ thì Hứa Phàm Hoa tâm thần bất an, không trông cậy được chút nào.
Rất nhiều người đều vô cùng lo lắng. Nghe nói công tác cứu giúp đã chấm dứt, Thị trưởng Hạ đang trên đường về. Ai mà biết được sau khi Thị trưởng Hạ trở về thì sẽ xảy ra cơn gió lốc gì đây.
Quan trường của thành phố Thiên Trạch, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Chuyện có liên quan đến việc đề xuất kiến nghị lâm thời, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Sử Đại Hải kỳ thật trước đó ít nhiều có biết một chút nội tình. Bởi vì Sử Khiết Văn đã từng tiết lộ một chút với ông ta. Tuy chưa nói rõ nhưng ông ta trong lòng cũng đã rõ. Nhưng sau khi danh sách đề cử đưa ra không phải là Hứa Phàm Hoa mà là Dương Kiếm. Ông ta liền biết là chuyện xấu. Tuy không biết là sai lầm ở đâu nhưng việc thay đổi người không hề có báo trước thì ngay cả Chủ tịch Hội đồng nhân dân cũng chẳng hay biết gì thì chính là ông ta đã không làm tròn bổn phận.
Tuy nói rằng ông ta hai năm nữa là sẽ lui về, cũng chẳng có khả năng thăng quan tiến chức nữa rồi. Nhưng là một nhân vật chính trị, anh cũng muốn lui về trong vinh quang. Không ai muốn bị xử phạt rớt đài cả. Một đời làm quan không hề dễ dàng, nhất thời lại gây nên tiếng xấu, như thế sẽ là tiếng xấu cả đời.
Sử Đại Hải cũng hận Hứa Phàm Hoa.
Bây giờ ông ta lại hận thêm Bùi Nhất Phong.
Làm cái gì cơ chứ? Một chuyện nhỏ dọn sạch những người lang thang cơ nhỡ mà cũng thành chuyện lớn năm mươi mạng người. Lại là vì hai hội (hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc) mới làm, dường như trên đầu treo thanh kiếm vậy. Ông ta là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, tuyệt đối là người đứng mũi chịu sào chịu trách nhiệm đầu tiên.
Thật sự là xui, năm hạn xui xẻo. Càng sợ thì chuyện càng tìm đến. Bây giờ sợ nhất là điện thoại trong Tỉnh gọi đến, điện thoại kêu lên một tiếng thì ắt chẳng phải là chuyện hay. Nghe nói Phó bí thư tỉnh ủy Mai Thái Bình trực tiếp mắng Trần Khiết Văn? Đáng lắm. Tự làm tự chịu.
Bùi Nhất Phong lo lắng mọi việc không thuận lợi. Điều này khiến ông ta rất phiền muộn. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, không nhìn thì không lo, nhìn rồi thì lập tức hoảng sợ. Lúc này chiếc xe đã đi vào vùng núi phía tây, hướng mắt nhìn ra, trời đât một màu trắng xóa, tầm nhìn chỉ có không đến mấy chục mét. Hơn nữa tuyết đã rơi dầy đến bằng một bàn chân.
Bùi Nhất Phong trong lòng một trận kinh hoảng. Năm ngoái thành phố Thiên Trạch cũng chưa từng nhìn thấy trận tuyết lớn như thế. Năm nay sao thế nhỉ? Ông ta không thể không không khuyên Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ, cứ đi nữa thì rất nguy hiểm. Ý kiến của tôi là tôi và Phó thị trưởng Dương đến hiện trường là được rồi. Anh không cần phải đi đâu.
Bùi Nhất Phong vừa mở miệng thì những người khác đều vội vàng phụ họa theo. Dương Kiếm cũng hiểu nếu chẳng may Hạ Tưởng có chuyện gì xảy ra thì đây chính là sự cố trọng đại gây chấn động cả Tỉnh ủy. Tất cả những người của Thành ủy Thiên Trạch đều sẽ phải chịu trách nhiệm chính trị tương ứng.
Bành Vân Phong cũng khuyên.
Hạ Tưởng vỗ nhẹ nhẹ vào tay vịn trên ghế:
- Có lợi thì đi, có khó khăn thì trốn tránh. Việc này tôi không thể làm được. Tôi là Thị trưởng, là quan phụ mẫu của mấy triệu dân thì phải gương mẫu chứ. Không nói gì hùng hồn, chỉ là trong lúc khó khăn nguy hiểm, những cảnh sát không ngại nguy hiểm sinh mạnh, khi cứu người gặp nạn lúc ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy Thị trưởng đang ở hiện trường chỉ huy, thì tôi nghĩ dù tôi có là một ngọn cờ thì cũng sẽ tung bay trong gió tuyết.
Lời nói của Hạ Tưởng không phải là lời nói quan trường khách sáo, mà là lời nói thực tế. Vừa không bi tráng cũng không nhiệt huyết nhưng lại âm vang nặng trịch trong lòng mỗi người. Thị trưởng cũng được, Bí thư cũng tốt, chính là một ngọn cờ. Chỉ cần ngọn cờ đó không đổ, tinh thần không sụp đổ thì thắng lợi là điều bảo đảm.
Bùi Nhất Phong nắm chặt hai bàn tay mình:
- Phó thị trưởng Dương, Vân Phong, các anh theo sát bên Thị trưởng Hạ. Anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi tính sổ với các anh đấy.
Lẽ ra với cấp bậc của Bùi Nhất Phong, ông ta không có tư cách nói như vậy với Dương Kiếm. Dương Kiếm nghe xong nhưng không giận, chỉ là gật đầu một cách hơi nặng nề.
Xe đi hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng thì cũng đã đến địa điểm xảy ra vụ tai nạn. Vừa mới xuống xe nhìn thì tâm trạng của mọi người đều trầm xuống.
Trên mặt đất tuyết đọng đã dày đến nửa thước. Hơn nữa xem ra, tuyết càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại.
Địa điểm xảy ra tai nạn là một khe núi không quá sâu. Hai bên đường cũng có không ít cây cối. Lực tác động vào chiếc xe rất lớn, sau khi quét qua mười mấy cành cây đại thụ, rơi xuống đáy khe núi. Có bảy tám người dân đứng bên đường nhìn ngó, nhưng không có ai xuống cứu.
Chiếc xe rơi xuống khe đã biến dạng, mơ hồ có thể thấy được mấy vật thể linh tinh rơi ra, và mấy xác người rơi đầy đất. Tuyết lớn đã che phủ cả một lớp dày. Nếu như cứ để thế mấy tiếng đồng hồ nữa, rồi tuyết phủ lên hoàn toàn, không chú ý thì thậm chí chẳng phát hiện được nơi xảy ra vụ tai nạn. Nguồn:
Hạ Tưởng tâm trạng rất kém, địa điểm xảy ra vụ tai nạn không ở gần thôn xóm, không ở gần cửa hàng, đều cách xa thành phố Thiên Trạch và thị trấn Kim Sơn. Hơn nữa thôn gần nhất cũng cách đến 5km. Hiện tại thì tuyết không ngừng rơi, công tác cứu hộ gặp khó khăn không nhỏ. Hơn nữa xem tình hình, chỉ sợ người trên xe lành ít dữ nhiều. Cho dù là bị thương không chết thì ở trong tuyết lạnh một tiếng đồng hồ thì hầu như cũng đông cứng mất rồi.
Hạ Tưởng giận dữ liếc nhìn Bùi Nhất Phong một cái:
- Ông Bùi, hay cho thông lệ hàng năm, công tác giải phóng mặt bằng hàng năm, sao tôi không được biết một chút gì vậy?
Bây giờ tuy nói không phải là lúc truy cứu trách nhiệm nhưng nghĩ đến năm mươi mạng người chỉ vì vấn đề sĩ diện, vì một lý do có thể đem đến những nhân tố bất an thì liền đưa họ đến nơi khe núi. Họ dù có là người lang thang, hay là những người không phận sự thì cũng đều là những người bằng xương bằng thịt cả.
Hắn không thể kìm nổi cơn giận dữ.
Chính trị, không phải tất cả đều là công cụ thăng quan phát tài, không phải là thủ đoạn ứng phó với cấp trên một cách không có nhân tính. Có lúc cũng là sự tra khảo trực tiếp nhất đối với nhân tính, chỉ lo cho tiền đồ chính trị của mình mà không lo đến sống chết của người dân thì đó là sự đả kích vô tình nhất.
Trước khi giải phóng mặt bằng, quả thực không hề báo cáo với Hạ Tưởng. Cũng là chủ ý của Trần Khiết Văn. Là sợ Hạ Tưởng biết sẽ gây thêm rắc rối. Nếu chẳng may hắn không đồng ý thì muốn miễn cưỡng làm cũng là rắc rối lớn. Dù sao thì thông lệ mỗi năm đều là như thế cả. Hơn nữa đây là chuyện nhỏ, do Hứa Phàm Hoa ra mặt, lại có Bùi Nhất Phong ở giữa phối hợp là được rồi.
Không ngờ lại xảy ra vụ tai nạn xe. Chuyện nhỏ liền biến thành chuyện lớn.
Bùi Nhất Phong không nói gì trước sự giận dữ của Thị trưởng Hạ. Ông ta không thể nói là Bí thư Trần nói thế này thế này. Chỉ đành hàm hồ đáp:
- Cái này, vấn đề này bây giờ khó nói kỹ càng được. Xong việc tôi nhất định sẽ giải thích cụ thể với anh. Bây giờ cứu người là quan trọng...
Hạ Tưởng cũng kìm nén cơn giận xuống. Dặn dò Đới Quân Luân khẩn cấp điều động lực lượng từ Kim Sơn đến trợ giúp. Hắn cũng chẳng kịp nói thêm mấy lời động viên nữa, chỉ vung tay lên:
- Mau cùng với tôi xuống đó cứu người.
-Thị trưởng Hạ, anh không thể đi...
Dương Kiếm, Bùi Nhất Phong và Bành Vân Phong gần như tất cả đồng thanh kêu một tiếng. Bành Vân Phong ở gần nhất, còn đưa tay ra kéo chặt Hạ Tưởng nhưng rồi lại rơi vào khoảng không. Hạ Tưởng sớm đã làm đầu tàu gương mẫu, thả người nhảy vào bên trong khe núi.
Sức mạnh của người làm gương là vô cùng lớn. Đặc biệt là Hạ Tưởng lại là vị Thị trưởng ngồi trên ngôi cao.Những người dân vùng núi vốn lo lắng nguy hiểm trơn trượt chân mới không dám xuống cứu người. Vừa nghe nói Thị trưởng Hạ tự mình đi xuống khe núi thì lập tức động viên, mồm năm miệng mười khen ngợi.
-Vị Thị trưởng trẻ như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp. Hơn nữa lại còn là người đầu tiên nhảy xuống cứu người. Thật sự là hiếm có.
-Cũng phải, người tốt mà. Tôi sống năm mươi năm nay rồi. Đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy Thị trưởng cứu người.
-Người ta là thị trưởng còn không sợ chết. Chúng ta là nông dân mà lại thế này. Không thể để người ta coi thường chúng ta được.
-Đúng thế, đúng thế, An Lão Ngũ, mau quay về thôn gọi người ra đây. Anh có nhiều thân thích mấy bà cô bà dì, đi gọi chắc chắn là được.
-Được rồi. Tôi đi gọi. Thị trưởng còn nhiệt tình như thế thì tôi cũng sẽ cố hết sức.
Không nhắc đến chuyện người dân vùng núi này quay về thôn gọi người nữa. Hạ Tưởng dọc theo khe núi gập ghềnh đi xuống. Bám vào những cây nhỏ ven đường. Đường rất dốc, chân lại trơn, đường chỗ sâu chỗ nông, mấy lần suýt nữa trượt chân. Tuyết đã che phủ diện mạo ban đầu, không cẩn thận một cái là giẵm phải đá. Dù là như thế thì hắn vẫn không dừng lại, cứ nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến khe núi.
Chiếc xe bị nghiêng một bên, cơ thể người văng ra ngoài xe, nhìn thấy mà sốc, khiến lòng hắn run rẩy, khiến lửa giận trong lòng hắn càng đốt càng vượng. Không biết sao, trong nháy mắt nhớ tới việc Kỷ Phong Thanh tự sát.
Đến đáy khe núi, Hạ Tưởng chạy ngay đến trước xe.
Kính xe đã bị vỡ tan tành. Có khoảng mười mấy người bị văng ra ngoài xe. Hạ Tưởng kiểm tra người ở gần mình nhất. Là một người già tầm năm mươi tuổi, quần áo lam lũ, tóc rối tung, vừa nhìn là biết là một người lưu lạc vô gia cư. Dù là ông ta không có cha mẹ, không có con, thậm chí không có người thân nhưng ông ta vẫn là một người già có khát vọng được sống ấm áp. Ông ta cũng không muốn xác bị chôn vùi nơi hoang vu này. Đưa tay ra sờ thì thấy ông ta đã chết độ mấy tiếng rồi. Cơ thể đã lạnh rồi.
Người thứ hai là một đứa trẻ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Miệng nó vẫn không ngừng tuôn máu ra. Sự sống đang dần rời xa. Hạ Tưởng đưa tay sờ thì nó đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy tay Hạ Tưởng, khó nhọc nói:
-Chú ơi, bố mẹ cháu không cần cháu nữa rồi. Thành phố Thiên Trạch cũng không cần cháu nữa sao? Cháu không muốn chết. Xin hãy cứu cháu!
Vừa mới dứt lời, miệng lại tuôn ra toàn máu tươi. Cảnh này là không xong rồi.
Hạ Tưởng nước mắt trào ra. Tay hướng về phía trận gió tuyết:
-Bác sĩ, bác sĩ.
Bác sĩ làm sao có thể chạy đến nhanh như thế cơ chứ? Nếu như không phải là Thị trưởng Hạ làm gương cho binh sĩ thì họ cũng chẳng muốn đến. Qúa là nguy hiểm. Nhưng Thị trưởng Hạ đều không để ý đến sống chết như thế rồi thì bọn họ càng không dám không lao về phía trước. Trên đường không biết đã té ngã lăng lộn bao nhiêu lần, mới xuống được khe núi.
Đáng tiếc là chờ đến thời điểm họ đến thì đứa bé đã không thể cứu được nữa.
Mười mấy người bị văng ra khỏi xe toàn bộ tử vong, trong đó 60 % là người già, ngoài ra còn có phụ nữ và trẻ em. Lớn nhất là khoảng 60 tuổi, nhỏ nhất là khoảng 15 tuổi.
Thật là một thảm kịch.
Bùi Nhất Phong chỉ huy nhân sự phá chiếc xe. Nhân viên cứu hộ cũng bận rộn không nghỉ tay. Lúc này Hạ Tưởng cũng không có chút nghỉ ngơi cùng với tất cả mọi người quên đi thân phận là Thị trưởng của mình, dựa vào thế mạnh của tuổi trẻ, cõng một người bị thương từ trong xe ra.
Chỉ tiếc là, quá thảm. Trong xe có hơn ba mươi người, chết quá nửa, trong ba người, mới phát hiện có một người may mắn sống sót. Điều khiến Hạ Tưởng đau lòng nhất chính là những người bị chết đều là những người già cô độc. Da xanh vàng vọt, quần áo bẩn rách nát. Mùa đông của thành phố Thiên Trạch quá dài, quá lạnh. Những năm trước họ có thể trải qua mùa đông giá lạnh đã là may mắn rồi. Không ngờ, tránh được giá lạnh nhưng không tránh được tai nạn xe, chôn vùi thân mình ở nơi khe núi này.
Hạ Tưởng ngoài đau lòng ra thì càng nhận thức sâu xa hơn về sự nghèo khó của thành phố Thiên Trạch. Nếu như thành phố Thiên Trạch giàu hơn một chút thì càng có nhiều tiền đầu tư hơn để xây dựng những viện dưỡng lão, viện phúc lợi. Cũng sẽ không có những cái gọi là "lang thang" bị "trục xuất". Những người già không chốn nương tựa này vốn là nên ở những viện phúc lợi để hưởng tuổi giả, đáng ra có được sự quan tâm của nhà nước thì nay lại bị đưa ra khỏi thành phố. Một tai nạn xe liền khiến họ chôn vùi thân xác nơi vùng núi xa xôi này.
Đây không chỉ là sự cố tạo ra bởi con người. Mà là căn nguyên nguồn gốc sỉ nhục của thành phố Thiên Trạch. Cũng là do thành phố Thiên Trạch bần cùng gây nên. Điều đáng cười là hắn muốn phát triển nền kinh tế của Thiên Trạch thì lại có người luôn gây phiền toái. Thật là vấn đề khó khăn. Thật sự là vô cùng đáng buồn cười.
Nếu không phải bởi vì bần cùng, không phải thành phố Thiên Trạch làm không tốt vấn đề thu nhận, nếu như thành phố Thiên Trạch lớn như vậy có thể dung nạp được cuộc sống và hạnh phúc của mấy chục người lang thang thì bọn họ sẽ không bị ném vào nơi hoang dã thế này.
Gió tuyết đan xen nhau, lại thêm là ở trong núi, gió lạnh thấu xương. Lửa giận trong lồng ngực Hạ Tưởng trào dâng, nhiệt huyết sôi trào, tuyệt đối không cảm thấy lạnh, chỉ hận là mình không thể dốc hết sức để cứu được nhiều người hơn. Hắn hạ quyết tâm, sự kiện lần này tuyệt đối sẽ không nuông chiều, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của những người có liên quan. Xét xử nghiêm túc, tuyệt đối không nhẹ tay, dù là có đề cập đến Trần Khiết Văn, hắn cũng sẽ không tiếc trở mặt với bà ta.
Có một số việc có thể không đấu tranh, nhưng có một số việc không thể nhượng bộ. Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, giữ vững điểm mấu chốt trong đối nhân xử thế của mình.
Nếu như nói cái chết của Kỷ Phong Thanh khiến cho Hạ Tưởng nghĩ đến sai lầm trong việc dùng người. Vậy thì tai nạn xe trước mắt đây càng khiến cho hắn nghĩ đến sự tiêu cực không đấu tranh của mình khi đến thành phố Thiên Trạch, có phải là quá hàm súc quá ôn hòa hay không? Lẽ nào chỉ là vì che giấu ý đồ chính trị thực sự của hắn với thế lực gia tộc mà không thể không tiếp tục thỏa hiệp?
Chẳng lẽ sau khi đảm nhiệm chức Thị trưởng thì không thể không bị trở thành thành một quan liêu thuần chất. Hơn nữa lại còn phải ngụy trang, còn thông đồng làm bậy?
Không, Hạ Tưởng đang dùng sức của mình để giúp một người đang bị biến dạng dưới sức ép của ghế ngồi thoát ra. Cố sức hồi lâu mà vẫn không lôi anh ta ra được, hơn nữa một chân của anh ta bị đè gãy rồi, vẫn còn đang rên rỉ. Rõ ràng là anh ta sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Hạ Tưởng cũng không biết có phải là nghĩ nhiều quá đến nóng vội, hay là cứu người không được nên lo lắng, đột nhiên hét lớn lên một tiếng, một chưởng đập vào chỗ ghế ngồi, lập tức da tróc thịt bong, tay phải ứa máu tươi chảy ròng ròng.
Bành Vân Phong hoảng sợ, vội vàng kêu bác sĩ đến giúp Thị trưởng Hạ băng bó. Hạ Tưởng vung tay lên:
-Không cần lo cho tôi. Mau giúp anh ta đi. Nhanh lên, anh ta sắp không xong rồi.
Hạ Tưởng không biết người này. Bành Vân Phong thì lại biết. Ông ta kinh hoàng kêu lên một tiếng.
- Cục trưởng Điền. Chính là Phó cục trưởng thành phố Điền Tinh Vận.
Bùi Nhất Phong vốn vừa đến là muốn cứu Điền Tinh Vận. Nhưng thấy mọi người đều tản ra cứu người, ai dễ cứu thì cứu người đó. Ông ta cũng không tiện đơn phương đi tìm Điền Tinh Vận. Nhưng bây giờ ông ta không như ngày xưa nữa, bụng tròn, eo cứng, cũng không muốn tự mình ra tay. Nhưng Thị trưởng Hạ cũng đã đích thân rat ay, y cứ đứng một bên giả vờ giả vịt chỉ huy thì cũng không hay. Đành phải cúi người xuống cứu người, trong lòng còn nghĩ, có một vị lãnh đạo trẻ cũng không tốt. Người trẻ tuổi sức khỏe cường tráng, việc gì cũng làm được, lại là lãnh đạo. Hắn ta làm gì mình cũng phải làm theo.
Cũng là một cấp trên già một chút cũng tốt. Dù sao thì việc gì cũng không động đến, chỉ chỉ huy bừa thôi. Ông ta cứ thế ở bên chỉ dùng miệng chứ chẳng cần phải động chân tay thế này.
Tuy nhiên chỉ làm được một lúc là ông ta thấy thật khâm phục Thị trưởng Hạ. Cứ tưởng rằng Thị trưởng Hạ là muốn thể hiện, nhưng nghĩ lại thì không phải thế. Dù sao thì cũng không có lãnh đạo cấp trên ở đây, cũng chẳng có phóng viên, thể hiện thì ai xem. Sự thể hiện từ xưa đến nay đều là để lãnh đạo và cơ quan thông tin truyền thông nhìn thấy chứ không phải là để cho cấp dưới thấy. Hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ liều lĩnh cứu người của Thị trưởng Hạ, Bùi Nhất Phong nói mình không cảm động thì là nói dối. Ông ta xuất thân là cảnh sát, năm xưa cũng đã từng vượt qua nước sôi lửa bỏng. Tuy là lăn lộn trên chốn quan trường, chai lì và quan liêu rồi nhưng thật sự vẫn rất khâm phục vị lãnh đạo tận tâm thực sự này.
Ai cũng từng có giấc mơ tạo phúc cho nhân dân. Ai cũng không muốn mình trở thành một cán bộ vô tích sự.
Bùi Nhất Phong toàn thân toát mồ hôi. Khi đỡ một người phụ nữ trẻ trên người đầy máu lên, người phụ nữ tỉnh lại, bám lấy cánh tay ông ta:
-Xin cảm ơn ân nhân. Ông đã cứu mạng tôi. Cả đời này tôi xin tạ ơn ông.
Sau khi lên làm cục trưởng đã nghe bao nhiêu lời cảm ơn và lời chửi nhưng chưa bao giờ thực sự cảm động khi nghe một câu nói như hôm nay. Trong nháy mắt, ông ta không còn coi mình là Cục trưởng cục công an nữa mà chỉ coi mình là một người bình thường, gật đầu đáp lại:
- Không cần cảm ơn đâu. Đây là việc tôi nên làm mà.
Một hành động cứu hộ ở cấp bậc cao nhất chưa từng có trong lịch sử thành phố Thiên Trạch, dưới sự dẫn dắt của Thị trưởng Hạ, Cục trưởng Công an, Phó thị trưởng thường trực cùng với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, đều quên thân phận của mình, với thân phận là một người bình thường gia nhập vào đoàn quân cứu hộ. Hơn nữa không ai là khoe mẽ, làm chơi cho có, ai cũng dốc sức hết mình.
Quần áo của Hạ Tưởng bị rách mấy chỗ, tay phải chảy máu. Cánh tay trái của Dương Kiếm đông cả máu, máu đông bên ngoài. Bùi Nhất Phong trẹo chân, đi đường khập khiễng, vết thương nhẹ thôi. Bành Vân Phong trên đầu sưng một cục, ngay cả quầng mắt cũng sưng lên. Mấy nhân vật cấp quan trọng của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố không cần biết trước đây đã xảy ra mâu thuẫn gì, không cần biết lập trường khác nhau ra sao, bây giờ đều đồng tâm hiệp lực, cảm giác mối quan hệ với nhau gần hơn một nấc.
Sau đó, những dân cư vùng núi đó từ huyện Kim Sơn tới cứu hộ. Công tác cứu hộ coi như dần dần xong xuôi. Lần tai nạn xe này có ba mươi lăm người chết, bị thương nặng mười người. Ngoài ra có năm người bị thương nhẹ. Tổn thất thật là nghiêm trọng. Trong những người bị chết thì người lớn tuổi nhất là 65, nhỏ tuổi nhất là 15.
65 tuổi, đáng lẽ là nên an hưởng tuổi già. 15 tuổi là tuổi đẹp như hoa. Thế mà đều phải đi xuống cõi âm phủ. Hơn nữa lại chết thảm trong trận tuyết ngập trời. Thật là khiến người ta phải thổn thức.
Đợi công tác cứu viện chấm dứt, mấy người Bùi Nhất Phong khi chỉ huy dọn dẹp hiện trường thì Hạ Tưởng một mình đi đến di thể của người chết nhỏ tuổi nhất, im lặng hồi lâu, trong lòng bi phẫn và thê lương.
Tất cả mọi người không dám tiến lên quấy rầy Hạ Tưởng đang suy nghĩ. Ai cũng biết rằng được nổi đau nặng nề và kịch liệt trong lòng Thị trưởng Hạ. Bùi Nhất Phong thậm chí trong nháy mắt còn sinh ra dao động, có nên nói sự thật cho Thị trưởng Hạ biết hay không? Nhưng sau đó thì lý trí của ông ta lại chiến thắng tình cảm. Tuy rằng ông ta đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với Thị trưởng Hạ nhưng ông ta biết dù thế nào thì cũng không phải là cùng đi trên một con đường, mâu thuẫn giữa hai người với nhau lớn hơn nhiều so với hợp tác lợi ích.
Tuy nhiên không lâu sau, Bùi Nhất Phong hối tiếc không kịp, căm hận chính mình đáng lẽ nên thật nhanh quyết định dựa vào Thị trưởng Hạ, sớm một bước nói ra chân tướng sự việc thì sẽ không đến nỗi có kết cục như ngày hôm nay.
Công việc cứu viện vừa kết thúc, Mấy người Hạ Tưởng và Bùi Nhất Phong, Dương Kiếm quay trở về thành phố thiên Trạch. Để Đới Quân Luân và mấy người khác ở lại xử lý ổn thỏa công việc. Dọc đường đi, Hạ Tưởng nét mặt nghiêm túc, không nói câu gì. Bùi Nhất Phong liền biết sự tình sẽ không lắng xuống đâu, mấu chốt vẫn còn, hội nghị Hội đồng nhân dân còn chưa tuyên bố thành công bế mạc.
Bí thư Thành ủy nằm viện, Thị trưởng, Phó thị trưởng thường trực ra ngoài cứu người, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Sử Đại Hải rối loạn. Phương diện Thành ủy thì còn tốt, Ngô Minh Nghị có thể đảm đương, nhưng về phương diện chính phủ thì Hứa Phàm Hoa tâm thần bất an, không trông cậy được chút nào.
Rất nhiều người đều vô cùng lo lắng. Nghe nói công tác cứu giúp đã chấm dứt, Thị trưởng Hạ đang trên đường về. Ai mà biết được sau khi Thị trưởng Hạ trở về thì sẽ xảy ra cơn gió lốc gì đây.
Quan trường của thành phố Thiên Trạch, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Chuyện có liên quan đến việc đề xuất kiến nghị lâm thời, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Sử Đại Hải kỳ thật trước đó ít nhiều có biết một chút nội tình. Bởi vì Sử Khiết Văn đã từng tiết lộ một chút với ông ta. Tuy chưa nói rõ nhưng ông ta trong lòng cũng đã rõ. Nhưng sau khi danh sách đề cử đưa ra không phải là Hứa Phàm Hoa mà là Dương Kiếm. Ông ta liền biết là chuyện xấu. Tuy không biết là sai lầm ở đâu nhưng việc thay đổi người không hề có báo trước thì ngay cả Chủ tịch Hội đồng nhân dân cũng chẳng hay biết gì thì chính là ông ta đã không làm tròn bổn phận.
Tuy nói rằng ông ta hai năm nữa là sẽ lui về, cũng chẳng có khả năng thăng quan tiến chức nữa rồi. Nhưng là một nhân vật chính trị, anh cũng muốn lui về trong vinh quang. Không ai muốn bị xử phạt rớt đài cả. Một đời làm quan không hề dễ dàng, nhất thời lại gây nên tiếng xấu, như thế sẽ là tiếng xấu cả đời.
Sử Đại Hải cũng hận Hứa Phàm Hoa.
Bây giờ ông ta lại hận thêm Bùi Nhất Phong.
Làm cái gì cơ chứ? Một chuyện nhỏ dọn sạch những người lang thang cơ nhỡ mà cũng thành chuyện lớn năm mươi mạng người. Lại là vì hai hội (hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc) mới làm, dường như trên đầu treo thanh kiếm vậy. Ông ta là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, tuyệt đối là người đứng mũi chịu sào chịu trách nhiệm đầu tiên.
Thật sự là xui, năm hạn xui xẻo. Càng sợ thì chuyện càng tìm đến. Bây giờ sợ nhất là điện thoại trong Tỉnh gọi đến, điện thoại kêu lên một tiếng thì ắt chẳng phải là chuyện hay. Nghe nói Phó bí thư tỉnh ủy Mai Thái Bình trực tiếp mắng Trần Khiết Văn? Đáng lắm. Tự làm tự chịu.