Đương nhiên làm được tới chức Chủ tịch tỉnh, nhất định phải có tầm nhìn xa trông rộng hơn người và thủ đoạn cao siêu, cũng sẽ có ánh hào quang và ảnh hưởng do địa vị của bản thân mình mang lại. Tuy nhiên hắn hiện tại mới là Thị trưởng, làm phép so sánh, vận mệnh của một Thị trưởng nằm hoàn toàn trong tay lãnh đạo Tỉnh ủy, kém hai cấp với Chủ tịch tỉnh, trên thực tế kém xa vô vàn. Chủ tịch tỉnh khó đánh đổ, Thị trưởng thì chỉ nói cách chức là cách chức ngay.
- Không phải vấn đề của Dương Kiếm, là bản thân huyện Bào Mã có vấn đề. Nhà họ Khâu không vừa lòng cũng chẳng có cách gì, lý lẽ công bằng ở tại lòng người.
Hạ Tưởng không tiện nói nhiều nội tình mâu thuẫn lại nổi lên giữa nhà họ Khâu và nhà họ Mai là gì, cũng không nói rõ lập trường của mình.
- Chiều nay tôi sẽ về thành phố Yến, có thể sẽ ở lại đó thêm một ngày.
Sau cuộc điện thoại với Mai Thái Bình không lâu, chưa đến nửa giờ sau, lại có điện thoại từ Từ Hâm:
- Thị trưởng Hạ, nghe nói ngài cũng đang ở thành phố Yến? Tôi vừa khéo đang họp ở tỉnh.
Bất luận Mai Thái Bình dùng cách gì để gợi ý cho Từ Hâm, điều Hạ Tưởng muốn chính là việc Từ Hâm chủ động gọi điện thoại tới, liền nói:
- Được, là người thành phố Yến, tôi chắc chắn phải làm tròn vai trò chủ nhà, Trưởng ban Từ thích ăn món gì? Tôi mời.
Từ Hâm cũng biết Thị trưởng Hạ sẽ không chỉ đơn giản vì mời y dùng cơm. Dựa vào cấp bậc của y và Thị trưởng Hạ, cùng nhau dùng cơm, chắc chắn phải có lý do. Thị trưởng Hạ đã mở lời, y còn từ chối, chính là phụ lòng tốt, liền khách khí nói:
- Món gì cũng được hết, chủ yếu là vừa đúng lúc tôi muốn báo cáo với ngài một chút về tinh thần cuộc họp.
Hẹn thời gian cụ thể, Hạ Tưởng liền để Tào Thù Lê và Hạ Đông ở lại cùng Tào Vĩnh Quốc – bố vợ đã không còn gì đáng ngại, hắn lưu lại cũng chẳng để làm gì. Chủ yếu là bố vợ cũng luôn yêu cầu hắn phải đặt công việc lên hàng đầu, dù sao hắn cũng là Thị trưởng - Hắn liền cùng Lý Ái Lâm quay về thành phố Yến.
Buổi tối gặp Từ Hâm ở Yến Phong Lầu, Hạ Tưởng không gọi người tiếp khách.
Hắn và Từ Hâm cũng coi như từng tiếp xúc vài lần, cũng không cần rào đón quá nhiều, sau khi trực tiếp ngồi vào bàn, gọi món liền vừa ăn vừa nói chuyện. Từ Hâm cũng nghe nói chuyện Tào Vĩnh Quốc nằm viện, nói vài câu an ủi.
- Cái chết của Kỷ Phong Thanh đã tác động mạnh mẽ đến tôi. Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng trong quan trường, những người ngay thẳng và cứng nhắc không bao giờ có được đất sống. Thật ra cách nghĩ đó quá võ đoán, với tính cách của Kỷ Phong Thanh, ông ấy vẫn rất thích hợp làm việc ở Ủy ban Kỷ luật. Ông Từ, ông đã làm việc ở ban Tổ chức cán bộ nhiều năm, chắc chắn cũng có những điều tâm đắc trong việc dùng người. Ông nói xem, Kỷ Phong Thanh nếu như không chết, làm một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật có phải là rất thích hợp hay không?
Hạ Tưởng uống vài chén rượu, liền mượn rượu mà nói.
- Chỉ là cuộc nói chuyện cá nhân giữa hai người chúng ta mà thôi, cứ tùy ý nói, không coi là thật.
Ở lĩnh vực nhân sự, Thị trưởng không có quyền lực lớn như Bí thư, nhưng hắn cũng là nhân vật số hai của Thành ủy, có quyền đề nghị, có quyền bổ nhiệm một vài vị trí then chốt. Một Thị trưởng cứng rắn hoàn toàn có thể đối đầu với sức ép, để Bí thư không dám tùy tiện làm mưa làm gió. Nhưng Hạ Tưởng vẫn nhấn mạnh đây là cuộc trò chuyện cá nhân, Từ Hâm đương nhiên trong lòng tường tận.
Cùng lúc khiến y thầm kinh hãi chính là, lời nói của Thị trưởng Hạ mang nhiều ẩn ý, chỉ rõ rất nhiều tình tiết nội bộ không ai biết, khiến cho y trong lòng bồn chồn lo lắng.
Lời hứa hẹn của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, là do Bì Bất Hưu chính miệng nói với Kỷ Phong Thanh. Dĩ nhiên y hiểu rõ uẩn khúc trong đó, nó thể hiện Thị trưởng Hạ bề ngoài dù không hỏi về việc của Kỷ Phong Thanh, trên thực tế vẫn luôn âm thầm điều tra, chưa từng buông tha.
Bây giờ lại nói điều đó ra ngay trước mặt y, lúc đầu lại là thông qua cầu nối để khiến y chủ động đề nghị gặp mặt riêng. Chẳng lẽ là Thị trưởng Hạ đã biết được điều gì? Từ Hâm thấy trán đã bắt đầu đổ mồ hôi. Y hiểu về Thị trưởng Hạ càng sâu, thì càng sợ các thủ đoạn và thái độ bình tĩnh của hắn, càng biết Thị trưởng Hạ là người không dễ dàng buông tay lùi bước.
- Ông Kỷ thật đáng thương, chính là tính tình quá thẳng thắn, hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, cho nên mới bước tới đường cùng, hài, một thời đã là đồng nghiệp, tôi cũng rất đau xót. Tôi đã quen ông ấy mười mấy năm rồi. Ông ta cũng thật là, bỏ lại vợ conkhông ai chăm sóc, một người chết đi là xong, nhưng đàn ông thì phải có trách nhiệm...
Từ Hâm uống liền một mạch vài chén rượu, có chút cảm xúc rượu vào lời ra.
Việc huyện Bào Mã chắc chắn sẽ dẫn tới một vòng mâu thuẫn mới, hơn nữa tất nhiên sẽ có sự điều chỉnh nhân sự. Bởi vậy trước khi sự việc xảy ra đánh động Từ Hâm một cách thích hợp là vô cùng cần thiết. Đối với người ngoài, Trưởng ban Tổ chức cán bộ xem ra quyền cao chức trọng, trên thực tế chỉ có thể điều hành việc thăng tiến của các cán bộ từ cấp trung và dưới đó. Việc điều động các cán bộ then chốt, tất cả đều nằm trong tay Bí thư, phải dân chủ, cũng phải tập trung. Hơn nữa trên thực tế hầu như các địa phương đều bỏ qua giai đoạn dân chủ mà trực tiếp đến tập trung. Bí thư nắm quyền lực trong tay, toàn quyền quyết định.
Cũng là không có ai dám chống lại quyền uy của Bí thư. Nếu có một Thị trưởng cứng rắn và một Trưởng ban Tổ chức cán bộ có nguyên tắc, hoàn toàn có thể khống chế một cách có hiệu quả quyền hạn của Bí thư trong vấn đề nhân sự. Điều Hạ Tưởng muốn không phải là lôi kéo Từ Hâm, mà là cho y một cơ hội lựa chọn. Hơn nữa với tính cách của Từ Hâm, muốn để y trực tiếp đối đầu với Trần Khiết Văn cũng là không thể.
Chủ yếu vẫn là Hạ Tưởng muốn để Từ Hâm chủ động tiết lộ chút ít nội tình. Hắn rất muốn biết rốt cuộc trước khi chết Kỷ Phong Thanh đã nói gì với Từ Hâm.
- Đàn ông sống phải có trách nhiệm, ông Từ, Kỷ Phong Thanh là bạn lâu năm của ông, ông ta vì sao phải bước đến đường cùng, ông ta nghĩ gì, e rằng ông hiểu rõ hơn người khác...
Hạ Tưởng đương nhiên không thể nói quá thẳng, liền nói bóng nói gió.
Gương mặt Từ Hâm hơi ửng đỏ, không biết là do uống rượu hay là trong lòng đang hoang mang:
- Thị trưởng Hạ, tôi... Tôi cũng không hiểu nổi, với tính cách của ông ấy, đều đã mười mấy năm, không nên....
Không nên cái gì, y không nói tiếp được nữa, chỉ cúi đầu uống rượu. Thường thì với kinh nghiệm nhiều năm trong quan trường của Từ Hâm, nói dối trắng trợn từ trước đến nay chưa bao giờ đỏ mặt. Nhưng ở trước mặt Hạ Tưởng, y lại cảm thấy hệt như tất cả các bí mật đều đã bị bại lộ, khiến y đứng ngồi không yên.
- Huyện Bào Mã trình báo cáo câu chuyện anh hùng cho Phạm Minh Vĩ, Lại Quang Minh, ông Từ nghĩ thế nào?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng có quyền thẩm tra tài liệu về Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh, cũng có quyền lên tiếng.
- Tôi còn chưa xem kĩ, chỉ xét bề ngoài thì đó là một chuyện tốt. Có điều nghe nói tình hình cụ thể và tài liệu trình báo có phần không nhất quán? Đợi sau khi tôi quay về sẽ tìm hiểu rõ thêm một chút.
Từ Hâm vẫn cứ không muốn nói thật, nói vòng vo luẩn quẩn.
Hạ Tưởng cũng liền lập lờ mà " Ồ"lên vài tiếng, không nhắc tới chuyện chính nữa mà nói chuyện trên trời dưới biển. Nói thì cứ nói nhưng chỉ đến một mức nào đó là dừng lại, nếu không nói cao hứng quá sẽ thành tự mình nói khoác.
Dùng cơm xong, hai người bắt tay từ biệt, Hạ Tưởng nói một câu đầy thâm ý:
- Mùa xuân cũng đã gần kề rồi. Mùa xuân ở thành phố Thiên Trạch tuy tới muộn, nhưng sớm muộn gì cũng đến. Trước tiên phải làm tốt công việc chuẩn bị khi thời tiết ấm lên, như thế mới có thể thích ứng với thay đổi.
Từ "thay đổi" với cả nghĩa đen và nghĩa bóng, sắc mặt Từ Hâm bỗng thay đổi.
Hạ Tưởng ngồi trong xe nhìn bóng dáng Từ Hâm đi xa dần, trong lòng biết rõ e rằng y sẽ có một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng đã nhận được điện thoại của Từ Hâm. Giọng điệu Từ Hâm vô cùng cung kính:
- Thị trưởng Hạ, buổi trưa tôi sẽ họp xong, nếu tiện lợi đối với ngài, tôi muốn cùng ngài trở về Thiên Trạch.
Đường từ thành phố Yến đến Thiên Trạch dài dằng dặc, có rất nhiều chuyện có thể nói, Hạ Tưởng đương nhiên không thể từ chối.
Hạ Tưởng lại hỏi han về bệnh tình Tào Vĩnh Quốc. Biết tin ít hôm nữa Tào Vĩnh Quốc sẽ trở về thành phố Yến tĩnh dưỡng vài ngày, hắn liền hoàn toàn yên tâm, dặn dò thêm vài câu, để Tào Thù Lê ở lại với Tào Vĩnh Quốc. Hắn phải trở lại Thiên Trạch ngay bây giờ.
Tào Vĩnh Quốc còn dặn dò hết lần này đến lần khác, bảo hắn phải ưu tiên công việc, mau chóng trở về Thiên Trạch, không được phân tâm. Hắn hiểu tấm lòng của bố vợ. Bây giờ là thời kỳ vô cùng quan trọng, nếu hắn lúc nào cũng ở cạnh bố vợ, một bố vợ là Phó chủ tịch tỉnh, một con rể là Thị trưởng, sẽ rơi vào tầm mắt của không ít người. Như thế sẽ khiến cho người ta một khoảng trống tưởng tượng vô hạn. Làm không tốt sẽ bị kẻ có ý đồ khác lợi dụng, đánh đồng quan hệ và chức vụ của hai người, đưa lên mạng, sẽ thành một vụ việc để người ta múa ngòi bút.
Trên đường, Từ Hâm đi cùng xe với Hạ Tưởng, xe của y bám theo đằng sau. Hạ Tưởng và Từ Hâm ngồi ở ghế sau, đầu tiên là nói vài câu về sự khác biệt về thời tiết của Thiên Trạch và thành phố Yến, sau đó liền chuyển đề tài, Từ Hâm đã nói ra một lời nói thật.
- Thị trưởng Hạ, tôi xin nói thật với ngài, trước khi chết Kỷ Phong Thanh đã tìm tôi uống rượu.
Từ Hâm vốn tưởng rằng Thị trưởng Hạ chắc chắn sẽ ngạc nhiên, không ngờ Thị trưởng Hạ tuyệt đối không hề kinh ngạc, gật đầu cười:
- Sau đó... Nói những gì?
Trong nháy mắt Từ Hâm hiểu rõ ngay, Thị trưởng Hạ đã sớm biết việc y và Kỷ Phong Thanh gặp mặt, và luôn đang chờ y tiết lộ tình hình chi tiết. Y bỗng nhiên cảm giác da đầu giật giật, giống như giữa ngày đông giá rét không mặc quần áo mà đi giữa băng tuyết, toàn thân lạnh đến gai người.
Từ Hâm biết, y nhất định phải nói thật.
Đương nhiên làm được tới chức Chủ tịch tỉnh, nhất định phải có tầm nhìn xa trông rộng hơn người và thủ đoạn cao siêu, cũng sẽ có ánh hào quang và ảnh hưởng do địa vị của bản thân mình mang lại. Tuy nhiên hắn hiện tại mới là Thị trưởng, làm phép so sánh, vận mệnh của một Thị trưởng nằm hoàn toàn trong tay lãnh đạo Tỉnh ủy, kém hai cấp với Chủ tịch tỉnh, trên thực tế kém xa vô vàn. Chủ tịch tỉnh khó đánh đổ, Thị trưởng thì chỉ nói cách chức là cách chức ngay.
- Không phải vấn đề của Dương Kiếm, là bản thân huyện Bào Mã có vấn đề. Nhà họ Khâu không vừa lòng cũng chẳng có cách gì, lý lẽ công bằng ở tại lòng người.
Hạ Tưởng không tiện nói nhiều nội tình mâu thuẫn lại nổi lên giữa nhà họ Khâu và nhà họ Mai là gì, cũng không nói rõ lập trường của mình.
- Chiều nay tôi sẽ về thành phố Yến, có thể sẽ ở lại đó thêm một ngày.
Sau cuộc điện thoại với Mai Thái Bình không lâu, chưa đến nửa giờ sau, lại có điện thoại từ Từ Hâm:
- Thị trưởng Hạ, nghe nói ngài cũng đang ở thành phố Yến? Tôi vừa khéo đang họp ở tỉnh.
Bất luận Mai Thái Bình dùng cách gì để gợi ý cho Từ Hâm, điều Hạ Tưởng muốn chính là việc Từ Hâm chủ động gọi điện thoại tới, liền nói:
- Được, là người thành phố Yến, tôi chắc chắn phải làm tròn vai trò chủ nhà, Trưởng ban Từ thích ăn món gì? Tôi mời.
Từ Hâm cũng biết Thị trưởng Hạ sẽ không chỉ đơn giản vì mời y dùng cơm. Dựa vào cấp bậc của y và Thị trưởng Hạ, cùng nhau dùng cơm, chắc chắn phải có lý do. Thị trưởng Hạ đã mở lời, y còn từ chối, chính là phụ lòng tốt, liền khách khí nói:
- Món gì cũng được hết, chủ yếu là vừa đúng lúc tôi muốn báo cáo với ngài một chút về tinh thần cuộc họp.
Hẹn thời gian cụ thể, Hạ Tưởng liền để Tào Thù Lê và Hạ Đông ở lại cùng Tào Vĩnh Quốc – bố vợ đã không còn gì đáng ngại, hắn lưu lại cũng chẳng để làm gì. Chủ yếu là bố vợ cũng luôn yêu cầu hắn phải đặt công việc lên hàng đầu, dù sao hắn cũng là Thị trưởng - Hắn liền cùng Lý Ái Lâm quay về thành phố Yến.
Buổi tối gặp Từ Hâm ở Yến Phong Lầu, Hạ Tưởng không gọi người tiếp khách.
Hắn và Từ Hâm cũng coi như từng tiếp xúc vài lần, cũng không cần rào đón quá nhiều, sau khi trực tiếp ngồi vào bàn, gọi món liền vừa ăn vừa nói chuyện. Từ Hâm cũng nghe nói chuyện Tào Vĩnh Quốc nằm viện, nói vài câu an ủi.- Cái chết của Kỷ Phong Thanh đã tác động mạnh mẽ đến tôi. Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng trong quan trường, những người ngay thẳng và cứng nhắc không bao giờ có được đất sống. Thật ra cách nghĩ đó quá võ đoán, với tính cách của Kỷ Phong Thanh, ông ấy vẫn rất thích hợp làm việc ở Ủy ban Kỷ luật. Ông Từ, ông đã làm việc ở ban Tổ chức cán bộ nhiều năm, chắc chắn cũng có những điều tâm đắc trong việc dùng người. Ông nói xem, Kỷ Phong Thanh nếu như không chết, làm một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật có phải là rất thích hợp hay không?
Hạ Tưởng uống vài chén rượu, liền mượn rượu mà nói.
- Chỉ là cuộc nói chuyện cá nhân giữa hai người chúng ta mà thôi, cứ tùy ý nói, không coi là thật.
Ở lĩnh vực nhân sự, Thị trưởng không có quyền lực lớn như Bí thư, nhưng hắn cũng là nhân vật số hai của Thành ủy, có quyền đề nghị, có quyền bổ nhiệm một vài vị trí then chốt. Một Thị trưởng cứng rắn hoàn toàn có thể đối đầu với sức ép, để Bí thư không dám tùy tiện làm mưa làm gió. Nhưng Hạ Tưởng vẫn nhấn mạnh đây là cuộc trò chuyện cá nhân, Từ Hâm đương nhiên trong lòng tường tận.
Cùng lúc khiến y thầm kinh hãi chính là, lời nói của Thị trưởng Hạ mang nhiều ẩn ý, chỉ rõ rất nhiều tình tiết nội bộ không ai biết, khiến cho y trong lòng bồn chồn lo lắng.
Lời hứa hẹn của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, là do Bì Bất Hưu chính miệng nói với Kỷ Phong Thanh. Dĩ nhiên y hiểu rõ uẩn khúc trong đó, nó thể hiện Thị trưởng Hạ bề ngoài dù không hỏi về việc của Kỷ Phong Thanh, trên thực tế vẫn luôn âm thầm điều tra, chưa từng buông tha.
Bây giờ lại nói điều đó ra ngay trước mặt y, lúc đầu lại là thông qua cầu nối để khiến y chủ động đề nghị gặp mặt riêng. Chẳng lẽ là Thị trưởng Hạ đã biết được điều gì? Từ Hâm thấy trán đã bắt đầu đổ mồ hôi. Y hiểu về Thị trưởng Hạ càng sâu, thì càng sợ các thủ đoạn và thái độ bình tĩnh của hắn, càng biết Thị trưởng Hạ là người không dễ dàng buông tay lùi bước.
- Ông Kỷ thật đáng thương, chính là tính tình quá thẳng thắn, hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, cho nên mới bước tới đường cùng, hài, một thời đã là đồng nghiệp, tôi cũng rất đau xót. Tôi đã quen ông ấy mười mấy năm rồi. Ông ta cũng thật là, bỏ lại vợ conkhông ai chăm sóc, một người chết đi là xong, nhưng đàn ông thì phải có trách nhiệm...
Từ Hâm uống liền một mạch vài chén rượu, có chút cảm xúc rượu vào lời ra.
Việc huyện Bào Mã chắc chắn sẽ dẫn tới một vòng mâu thuẫn mới, hơn nữa tất nhiên sẽ có sự điều chỉnh nhân sự. Bởi vậy trước khi sự việc xảy ra đánh động Từ Hâm một cách thích hợp là vô cùng cần thiết. Đối với người ngoài, Trưởng ban Tổ chức cán bộ xem ra quyền cao chức trọng, trên thực tế chỉ có thể điều hành việc thăng tiến của các cán bộ từ cấp trung và dưới đó. Việc điều động các cán bộ then chốt, tất cả đều nằm trong tay Bí thư, phải dân chủ, cũng phải tập trung. Hơn nữa trên thực tế hầu như các địa phương đều bỏ qua giai đoạn dân chủ mà trực tiếp đến tập trung. Bí thư nắm quyền lực trong tay, toàn quyền quyết định.
Cũng là không có ai dám chống lại quyền uy của Bí thư. Nếu có một Thị trưởng cứng rắn và một Trưởng ban Tổ chức cán bộ có nguyên tắc, hoàn toàn có thể khống chế một cách có hiệu quả quyền hạn của Bí thư trong vấn đề nhân sự. Điều Hạ Tưởng muốn không phải là lôi kéo Từ Hâm, mà là cho y một cơ hội lựa chọn. Hơn nữa với tính cách của Từ Hâm, muốn để y trực tiếp đối đầu với Trần Khiết Văn cũng là không thể.
Chủ yếu vẫn là Hạ Tưởng muốn để Từ Hâm chủ động tiết lộ chút ít nội tình. Hắn rất muốn biết rốt cuộc trước khi chết Kỷ Phong Thanh đã nói gì với Từ Hâm.
- Đàn ông sống phải có trách nhiệm, ông Từ, Kỷ Phong Thanh là bạn lâu năm của ông, ông ta vì sao phải bước đến đường cùng, ông ta nghĩ gì, e rằng ông hiểu rõ hơn người khác...
Hạ Tưởng đương nhiên không thể nói quá thẳng, liền nói bóng nói gió.
Gương mặt Từ Hâm hơi ửng đỏ, không biết là do uống rượu hay là trong lòng đang hoang mang:
- Thị trưởng Hạ, tôi... Tôi cũng không hiểu nổi, với tính cách của ông ấy, đều đã mười mấy năm, không nên....
Không nên cái gì, y không nói tiếp được nữa, chỉ cúi đầu uống rượu. Thường thì với kinh nghiệm nhiều năm trong quan trường của Từ Hâm, nói dối trắng trợn từ trước đến nay chưa bao giờ đỏ mặt. Nhưng ở trước mặt Hạ Tưởng, y lại cảm thấy hệt như tất cả các bí mật đều đã bị bại lộ, khiến y đứng ngồi không yên.
- Huyện Bào Mã trình báo cáo câu chuyện anh hùng cho Phạm Minh Vĩ, Lại Quang Minh, ông Từ nghĩ thế nào?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng có quyền thẩm tra tài liệu về Phạm Minh Vĩ và Lại Quang Minh, cũng có quyền lên tiếng.
- Tôi còn chưa xem kĩ, chỉ xét bề ngoài thì đó là một chuyện tốt. Có điều nghe nói tình hình cụ thể và tài liệu trình báo có phần không nhất quán? Đợi sau khi tôi quay về sẽ tìm hiểu rõ thêm một chút.
Từ Hâm vẫn cứ không muốn nói thật, nói vòng vo luẩn quẩn.
Hạ Tưởng cũng liền lập lờ mà " Ồ"lên vài tiếng, không nhắc tới chuyện chính nữa mà nói chuyện trên trời dưới biển. Nói thì cứ nói nhưng chỉ đến một mức nào đó là dừng lại, nếu không nói cao hứng quá sẽ thành tự mình nói khoác.
Dùng cơm xong, hai người bắt tay từ biệt, Hạ Tưởng nói một câu đầy thâm ý:
- Mùa xuân cũng đã gần kề rồi. Mùa xuân ở thành phố Thiên Trạch tuy tới muộn, nhưng sớm muộn gì cũng đến. Trước tiên phải làm tốt công việc chuẩn bị khi thời tiết ấm lên, như thế mới có thể thích ứng với thay đổi.
Từ "thay đổi" với cả nghĩa đen và nghĩa bóng, sắc mặt Từ Hâm bỗng thay đổi.
Hạ Tưởng ngồi trong xe nhìn bóng dáng Từ Hâm đi xa dần, trong lòng biết rõ e rằng y sẽ có một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng đã nhận được điện thoại của Từ Hâm. Giọng điệu Từ Hâm vô cùng cung kính:
- Thị trưởng Hạ, buổi trưa tôi sẽ họp xong, nếu tiện lợi đối với ngài, tôi muốn cùng ngài trở về Thiên Trạch.
Đường từ thành phố Yến đến Thiên Trạch dài dằng dặc, có rất nhiều chuyện có thể nói, Hạ Tưởng đương nhiên không thể từ chối.
Hạ Tưởng lại hỏi han về bệnh tình Tào Vĩnh Quốc. Biết tin ít hôm nữa Tào Vĩnh Quốc sẽ trở về thành phố Yến tĩnh dưỡng vài ngày, hắn liền hoàn toàn yên tâm, dặn dò thêm vài câu, để Tào Thù Lê ở lại với Tào Vĩnh Quốc. Hắn phải trở lại Thiên Trạch ngay bây giờ.
Tào Vĩnh Quốc còn dặn dò hết lần này đến lần khác, bảo hắn phải ưu tiên công việc, mau chóng trở về Thiên Trạch, không được phân tâm. Hắn hiểu tấm lòng của bố vợ. Bây giờ là thời kỳ vô cùng quan trọng, nếu hắn lúc nào cũng ở cạnh bố vợ, một bố vợ là Phó chủ tịch tỉnh, một con rể là Thị trưởng, sẽ rơi vào tầm mắt của không ít người. Như thế sẽ khiến cho người ta một khoảng trống tưởng tượng vô hạn. Làm không tốt sẽ bị kẻ có ý đồ khác lợi dụng, đánh đồng quan hệ và chức vụ của hai người, đưa lên mạng, sẽ thành một vụ việc để người ta múa ngòi bút.
Trên đường, Từ Hâm đi cùng xe với Hạ Tưởng, xe của y bám theo đằng sau. Hạ Tưởng và Từ Hâm ngồi ở ghế sau, đầu tiên là nói vài câu về sự khác biệt về thời tiết của Thiên Trạch và thành phố Yến, sau đó liền chuyển đề tài, Từ Hâm đã nói ra một lời nói thật.
- Thị trưởng Hạ, tôi xin nói thật với ngài, trước khi chết Kỷ Phong Thanh đã tìm tôi uống rượu.
Từ Hâm vốn tưởng rằng Thị trưởng Hạ chắc chắn sẽ ngạc nhiên, không ngờ Thị trưởng Hạ tuyệt đối không hề kinh ngạc, gật đầu cười:
- Sau đó... Nói những gì? Nguồn:
Trong nháy mắt Từ Hâm hiểu rõ ngay, Thị trưởng Hạ đã sớm biết việc y và Kỷ Phong Thanh gặp mặt, và luôn đang chờ y tiết lộ tình hình chi tiết. Y bỗng nhiên cảm giác da đầu giật giật, giống như giữa ngày đông giá rét không mặc quần áo mà đi giữa băng tuyết, toàn thân lạnh đến gai người.
Từ Hâm biết, y nhất định phải nói thật.