Vài ngày sau, tin đồn Ủy ban nhân dân tỉnh chỉnh hợp toàn bộ tài nguyên sắt thép truyền tới Thiên Trạch, không ngoài dự đoán, lập tức dấy lên một cuộc tranh luận dữ dội.
Trần Khiết Văn khăng khăng phản đối.
Ngô Minh Nghị cũng không đồng ý.
Trước đó không lâu còn tuyên bố phải phục tùng đại cục, lấy lợi ích quốc gia làm trọng, hiện tại Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị cũng không đưa lợi ích của tỉnh lên hàng đầu mà hoàn toàn đứng trên lập trường thành phố Thiên Trạch – nói cách khác, thực ra là ưu tiên lợi ích của gia tộc – thật đúng là hành động khác xa lời nói.
Ngồi đó để nói cái gì, kiên trì lập trường nào cũng phải tùy theo tình hình.
Hạ Tưởng và Dương Kiếm vẫn có thái độ lạc quan, thận trọng.
Trước mắt Ủy ban nhân dân tỉnh tung ra thông tin này cũng để xem phản ứng các nơi như thế nào rồi mới đưa ra quyết định, trong lòng Trần Khiết Văn thiếu tự tin còn tưởng rằng nếu các nơi đồng loạt phản đối thì Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ thay đổi ý định, nhưng Hạ Tưởng lại rất rõ, hành động này nhất định phải làm, không có con đường nào khác.
Tích hợp, trước hết sẽ tạo được một thể thống nhất để người khác không có cơ hội nào nữa. Thứ hai cũng chen vào thép Bảo Cương, bảo vệ lợi ích chính mình. Chủ tịch tỉnh Tống nếu hạ quyết tâm chắc chắn sẽ cưỡng ép thi hành, bản thân là Thị trưởng thành phố Thiên Trạch tất nhiên sẽ vì Chủ tịch tỉnh Tống mà sắp xếp giải quyết.
Thành phố Thiên Trạch còn chưa có quyết định tiến hành tổ chức hội nghị nghiên cứu, Hạ Tưởng liền nhận được điện từ phía Đan Thành, là Bí thư Thành ủy Vương Tiếu Mẫn gọi.
- Đan Thành quyết định, cứ theo chỉ thị của Ủy ban nhân dân tỉnh mà xử lý, phía Thiên Trạch có khó khăn gì không?
Vương Tiếu Mẫn hỏi.
- Trong công việc làm thế nào có thể không có vấn đề? Không có khó khăn chẳng phải có lợi cho những lãnh đạo như chúng ta sao? Bí thư Vương, kết hợp toàn bộ tài nguyên sắt thép tỉnh đúng là rất có lợi cho Đan Thành nhưng Thiên Trạch sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
Quy mô thép ở Thiên Trạch nhỏ, không thể so với thép ở Đan Thành, sau khi kết hợp lại chắc chắn sẽ bị phụ thuộc địa vị.
- Trụ sở sau khi kết hợp sẽ được đặt ở thành phố Yến, do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thống nhất quản lý, chưa nói đến vấn đề ai có lợi ai chịu thiệt, Thị trưởng Hạ lời nói của anh vừa rồi nếu Chủ tịch tỉnh Tống nghe thấy, ông ta sẽ có ý kiến với anh đấy.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Chủ tịch tỉnh Tống có ý kiến gì đối với tôi thì đó là chuyện của tôi, nhưng hiện tại tôi có ý kiến với anh, đó chính là rắc rối của anh, Bí thư Vương, sắp tới mùa xuân, kết hợp tổ chức lễ hội du lịch và văn hóa cũng không chu đáo lắm, Đan Thành các anh quá tiết kiệm, nhỏ mọn.
Vương Tiếu Mẫn biết Hạ Tưởng lấy chuyện lễ hội văn hóa để sỉ nhục mình nên nói:
- Tổng giám đốc Nghiêm đã đồng ý đầu tư, anh cũng đừng kêu oan. Kinh nghiệm của Đan Thành là tài nguyên vô hình, miễn phí cấp cho Thiên Trạch cũng coi như đó là tình nghĩa huynh đệ, không biết thế nào là đủ cả.
Sau một hồi nói vui, lại nói tời mấy nhà máy thép lớn như Tần Cương, Ngưu Cương và Tuyên Cương, cuối cùng thống nhất kết luận thép Thiên Trạch là vấn đề khó khăn lớn nhất.
- Thị trưởng Hạ, anh phải gánh trách nhiệm nặng nề rồi.
Lời nói của Vương Tiếu Mẫn có tình ý sâu xa, thực tế vẫn là thăm dò ý của Hạ Tưởng, anh ta cũng biết rõ lực cản lớn nhất ở thành phố Thiên Trạch là Trần Khiết Văn, nếu Hạ Tưởng lơ là, quá trình kết hợp ở Thiên Trạch sẽ trở thành sự cưỡng chế.
Đúng là trong việc này thép Đan Thành được lợi, mà ở thành phố Thiên Trạch sẽ có trở ngại lớn, đúng lúc Vương Tiếu Mẫn gọi điện tới có thể thấy đã hiểu rõ sự tình.
Hạ Tưởng cho dù kiên quyết xúc tiến việc kết hợp tài nguyên thép cũng không có ý định nói với Vương Tiếu Mẫn, cũng nên chú ý đến sách lược, liền nói chung chung:
- Ở tỉnh có quyết tâm lớn thì lực cản có mạnh thế nào, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ tìm cách vượt qua.
Tống Triệu Đô có đủ mánh khóe để sự kết hợp được tiến hành thuận lợi, thành phố Thiên Trạch chống đối là vi phạm, chỉ có thể trì hoãn hoặc ra thêm điều kiện. Hạ Tưởng chắc chắn sẽ tận sức phối hợp với Ủy ban nhân dân tỉnh, hắn là người của Tống Triệu Đô, mọi người đều biết, lúc này không thể hiện ra hắn kiên định cùng phe Chủ tịch tỉnh Tống, thì đợi đến khi nào?
Quả nhiên đúng như dự đoán của Hạ Tưởng, tin tức vừa mới truyền ra, phía Thành ủy còn chưa có động tĩnh gì thì Ngô gia đã điện thoại tới, không phải là Ngô Tài Dương, cũng không phải là Ngô Tài Giang lại càng không phải ông cụ Ngô mà là Vu Phồn Nhiên.
Vu Phồn Nhiên là Thị trưởng thành phố Yến, thành phố Yến cũng có Yến Cương, tuy rằng quy mô, hiệu quả và lợi ích so với toàn tỉnh thì bình thường, nhưng cũng không phải là kém cỏi nhất.
Hạ Tưởng còn nghĩ là Cao Tấn Chu gọi điện tới, dù sao Cao Chu Tấn là Phó chủ tịch thường trực tỉnh danh chính ngôn thuận, gọi điện xem ra hợp lý hơn, tuy nhiên nghĩ lại như thế cũng tốt, Vu Phồn Nhiên ra mặt sẽ tiện hơn, không tạo thành hiện tượng cấp trên gây áp lực xuống cấp dưới.
- Thị trưởng Hạ, tôi cũng không nói lời khách sáo, tỉnh tiến hành kết hợp các nhà máy thép, thành phố Yến có phần rất lớn, thái độ của tôi là mỗi bước đi không nên bước quá lớn.
Vu Phồn Nhiên có thái độ phản đối, còn nói thành phố Yến có phần rất lớn ngụ ý muốn ủng hộ Hồ Tăng Chu.
- Thiên Trạch cũng có phần không nhỏ.
Hạ Tưởng biết rằng Vu Phồn Nhiên một là đang thăm dò ý của mình, hai là cho thấy lập trường của Ngô gia, ảnh hưởng đến lợi ích của Khâu gia, Khâu gia sẽ trực tiếp có phản ứng. Nhưng Ngô gia thì không, sẽ có thái độ ôn hòa, dù sao chính mình và Ngô gia có mối quan hệ rất phức tạp.
- Kết hợp nguồn lực là chuyện tốt, cả nước bổ sung lợi thế cho nhau, đó là nền tảng của việc tổ chức lại tài nguyên, phương pháp của tỉnh rất chính xác nếu không sản nghiệp sắt thép ở tỉnh Yến sớm muộn gì cũng bị người khác thôn tính.
Hiện tại không phải là thời điểm nói quanh co, phải cho thấy lập trường dứt khoát, bởi vì tiếp theo có thể xảy ra một trận chiến ác liệt hay không cũng không biết, đó không phải là tính cách của Hạ Tưởng, nếu không sau này khiến Ngô gia càng thêm thất vọng.
Vu Phồn Nhiên quả nhiên chỉ gọi điện đến để thăm dò chứ không có nói thêm bất cứ điều gì, liền nói:
- Tình huống các nơi không giống nhau, Đan Thành nhiệt liệt hoan nghênh, thành phố Yến là phân chia rất lớn, Thiên Trạch cũng có ý kiến không thống nhất. Tôi cũng có nghe qua lời của Tần Cương và Tuyên Cương nhưng chưa thấy thỏa mãn lắm. Được rồi, tôi không nói thêm gì nữa, tôi muốn xem cuộc họp ở tỉnh sẽ diễn ra thế nào.
Tần Cương ở thành phố Tần Đường, Tuyên Cương ở thành phố Chương Trình, cũng nổi danh ở trong tỉnh, giá trị sản lượng không phải là nhỏ. Tần Cương và Tuyên Cương ủng hộ cũng có lý do, bởi vì quyền cổ đông của bọn họ không phức tạp, mà quyền cổ đông quá phức tạp, vướng phải rắc rối ích lợi sẽ càng nhiều, khi nghe tin thế lực sau lưng sẽ lập tức hành động ngay.
Tuy nhiên hiện tại tất cả chỉ là tỉnh đang thử mà thôi, chính thức hành động phải cần một thời gian nữa, Hạ Tưởng cũng không nóng lòng, hiện hắn phải bắt tay thi hành chính sách kinh tế.
Nhà máy phát điện bằng sức gió đã bắt đầu vào giai đoạn trang bị, có mấy đơn vị phát điện đã được đưa vào hoạt động thử nghiệm, về cơ bản tiến triển khá thuận lợi, cũng nhận được kết quả như mong đợi.
Bởi vì nhà máy phát điện bằng sức gió khởi công, các công ty cổ phần đã đầu tư vào thành phố Thiên Trạch không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, mà thành phố Thiên Trạch là thành phố du lịch, giá cả khách sạn sẽ rất cao, vì vậy cho thuê lâu dài sẽ không lời, công ty còn có ý ở Thiên Trạch và huyện Bào Mã thuê văn phòng và chỗ ở, thậm chí còn có ý tưởng mua một tòa nhà dân cư. Cuối cùng công ty vẫn đi đến quyết định đầu tư bất động sản, qua nhiều lần so sánh lựa chọn quyết định mua tòa nhà văn phòng ở thành phố Thiên Trạch và khu dân cư ở huyện Bào Mã.
Nhà đầu tư ở hai nơi đều là Trương Vưu.
Rất nhiều người hiểu rằng nhờ những nhà đầu tư mà thành phố Thiên Trạch có cơ hội phát triển hơn, cũng khiến cho một số người sớm tiếp cận Thị trưởng Hạ có lợi không ít, rất nhiều người đã hối hận vì mình đi chậm một bước.
Điều khiến cho mọi người không thể tin được chính là Trương Vưu gần như đầu tư toàn bộ tài chính của mình, ở Kinh Bắc Tân Thành cũng mua 300 mẫu đất, chuẩn bị tiến hành dự án Kinh Bắc Tân Thành, rất nhiều người đã có suy nghĩ cân nhắc có nên nắm lấy cơ hội này hay không, đừng để lỡ lần nữa.
Ngay sau đó, dự án lễ hội văn hóa và du lịch được đệ trình, Nghiêm Tiểu Thì và Dương Uy kết hợp đầu tư 100 triệu, cùng liên hợp thành phố Đan Thành, tuyên truyền du lịch Thiên Trạch và Đan Thành trong phạm vi toàn tỉnh, tạo ra văn hóa du lịch bắc Yến nam Triệu. Sự phát triển của thị trường bất động sản sẽ là nền tảng cho dự án đầu tư du lịch tại thành phố Thiên Trạch.
Chỉ trong một đêm, trên đồng cỏ thành phố Thiên Trạch có thêm vô số thiết bị thi công, tiếng gầm rú của máy móc, tiếng người đến người đi thật náo nhiệt, các loại thiết bị không ngừng hoạt động, khiến cho thành phố Thiên Trạch trong 4 tháng đã có sự thay đổi, dân chúng thành phố Thiên Trạch kinh ngạc, thành phố Thiên Trạch thật sự có thay đổi lớn sao?
Thị trưởng Hạ thật sự là một Thị trưởng, không có mạnh miệng nói suông, không sáo rỗng, tất cả là đầu tư thật, chỉ có như vậy mới vực dậy nền kinh tế ở Thiên Trạch, mặt khác hắn cũng không ba hoa khoác lác.
Thành phố Thiên Trạch rơi vào tình trạng lạc hậu đến mấy chục năm chưa bao giờ có sự thay đổi đến chóng mặt như vậy.
Điều làm cho nhiều người kinh ngạc chính là, một vài ngày sau, lại có một nhà đầu tư đến thị sát đồng cỏ bên ngoài thành phố, cách nội thành không xa, dù giá đất đắt đỏ nhưng vẫn mua hơn một nghìn mẫu đất. Ngày hôm sau tiến hành xây tường bao quanh. Mọi người chung quanh đều tò mò muốn biết nơi đó xây dựng gì. Có người nói xây một công viên hoàng gia, so với sơn trang Tiêu Hạ thì rộng rãi xa hoa hơn nhiều. Cũng có người nói xây một câu lạc bộ tư nhân cao cấp tương tự như Cửu Hào Công Quán ở thành phố Lang. Có người lại nói có người nhiều tiền quá không biết làm gì, liền mua 1000 mẫu đất, muốn xây dựng một tòa biệt thự, xa xỉ, rất xa xỉ.
Bất kể cuối cùng nơi đó có xây dựng công trình gì thì khí thế cũng ngất trời, cũng làm thay đổi không khí quen thuộc đã tồn tại ở thành phố Thiên Trạch trong mấy chục năm qua, giờ đây thành phố Thiên Trạch đã tràn đầy sức sống, hứa hẹn có một diện mạo mới.
Tháng 4, thành phố Thiên Trạch cảm nhận được sự thay đổi lớn. Hạ Tưởng mạnh mẽ tiến cử đầu tư đồng thời cũng nắm trong tay bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Hứa Phàm Hoa vừa đi, nội bộ Ủy ban nhân dân thành phố cũng không có phản đối, cũng vì Thị trưởng Hạ có biện pháp quyết liệt để thực hiện chính sách mới, ai có những hành động vô trách nhiệm còn có tư cách nói sao?
Cho dù nói được cũng có ích lợi gì. Sức thuyết phục mạnh nhất là dự án có tài chính mới thành công, người nào nói miệng cũng không bằng bỏ ra 5 triệu đầu tư mới khiến người ta tâm phục khẩu phục. Bởi vậy Trần Khiết Văn không thể nói gì.
Ở thành phố Thiên Trạch, cô giữ chức Thị trưởng rồi đến Bí thư thời gian vài năm không phải là nhiều, Thị trưởng Hạ mới đến không lâu đã tạo ra diện mạo mới cho thành phố Thiên Trạch, không phục không được, nhưng Thị trưởng Hạ khắp nơi chốn lại luôn đưa tên cô ra, tuân theo quy củ quan trường, cô cũng chỉ có thể có biểu hiện đúng của một Bí thư Thành ủy.
Vài ngày sau, tin đồn Ủy ban nhân dân tỉnh chỉnh hợp toàn bộ tài nguyên sắt thép truyền tới Thiên Trạch, không ngoài dự đoán, lập tức dấy lên một cuộc tranh luận dữ dội.
Trần Khiết Văn khăng khăng phản đối.
Ngô Minh Nghị cũng không đồng ý.
Trước đó không lâu còn tuyên bố phải phục tùng đại cục, lấy lợi ích quốc gia làm trọng, hiện tại Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị cũng không đưa lợi ích của tỉnh lên hàng đầu mà hoàn toàn đứng trên lập trường thành phố Thiên Trạch – nói cách khác, thực ra là ưu tiên lợi ích của gia tộc – thật đúng là hành động khác xa lời nói.
Ngồi đó để nói cái gì, kiên trì lập trường nào cũng phải tùy theo tình hình.
Hạ Tưởng và Dương Kiếm vẫn có thái độ lạc quan, thận trọng.
Trước mắt Ủy ban nhân dân tỉnh tung ra thông tin này cũng để xem phản ứng các nơi như thế nào rồi mới đưa ra quyết định, trong lòng Trần Khiết Văn thiếu tự tin còn tưởng rằng nếu các nơi đồng loạt phản đối thì Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ thay đổi ý định, nhưng Hạ Tưởng lại rất rõ, hành động này nhất định phải làm, không có con đường nào khác.
Tích hợp, trước hết sẽ tạo được một thể thống nhất để người khác không có cơ hội nào nữa. Thứ hai cũng chen vào thép Bảo Cương, bảo vệ lợi ích chính mình. Chủ tịch tỉnh Tống nếu hạ quyết tâm chắc chắn sẽ cưỡng ép thi hành, bản thân là Thị trưởng thành phố Thiên Trạch tất nhiên sẽ vì Chủ tịch tỉnh Tống mà sắp xếp giải quyết.
Thành phố Thiên Trạch còn chưa có quyết định tiến hành tổ chức hội nghị nghiên cứu, Hạ Tưởng liền nhận được điện từ phía Đan Thành, là Bí thư Thành ủy Vương Tiếu Mẫn gọi.
- Đan Thành quyết định, cứ theo chỉ thị của Ủy ban nhân dân tỉnh mà xử lý, phía Thiên Trạch có khó khăn gì không?
Vương Tiếu Mẫn hỏi.
- Trong công việc làm thế nào có thể không có vấn đề? Không có khó khăn chẳng phải có lợi cho những lãnh đạo như chúng ta sao? Bí thư Vương, kết hợp toàn bộ tài nguyên sắt thép tỉnh đúng là rất có lợi cho Đan Thành nhưng Thiên Trạch sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
Quy mô thép ở Thiên Trạch nhỏ, không thể so với thép ở Đan Thành, sau khi kết hợp lại chắc chắn sẽ bị phụ thuộc địa vị.
- Trụ sở sau khi kết hợp sẽ được đặt ở thành phố Yến, do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thống nhất quản lý, chưa nói đến vấn đề ai có lợi ai chịu thiệt, Thị trưởng Hạ lời nói của anh vừa rồi nếu Chủ tịch tỉnh Tống nghe thấy, ông ta sẽ có ý kiến với anh đấy.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Chủ tịch tỉnh Tống có ý kiến gì đối với tôi thì đó là chuyện của tôi, nhưng hiện tại tôi có ý kiến với anh, đó chính là rắc rối của anh, Bí thư Vương, sắp tới mùa xuân, kết hợp tổ chức lễ hội du lịch và văn hóa cũng không chu đáo lắm, Đan Thành các anh quá tiết kiệm, nhỏ mọn.
Vương Tiếu Mẫn biết Hạ Tưởng lấy chuyện lễ hội văn hóa để sỉ nhục mình nên nói:
- Tổng giám đốc Nghiêm đã đồng ý đầu tư, anh cũng đừng kêu oan. Kinh nghiệm của Đan Thành là tài nguyên vô hình, miễn phí cấp cho Thiên Trạch cũng coi như đó là tình nghĩa huynh đệ, không biết thế nào là đủ cả.
Sau một hồi nói vui, lại nói tời mấy nhà máy thép lớn như Tần Cương, Ngưu Cương và Tuyên Cương, cuối cùng thống nhất kết luận thép Thiên Trạch là vấn đề khó khăn lớn nhất.
- Thị trưởng Hạ, anh phải gánh trách nhiệm nặng nề rồi.
Lời nói của Vương Tiếu Mẫn có tình ý sâu xa, thực tế vẫn là thăm dò ý của Hạ Tưởng, anh ta cũng biết rõ lực cản lớn nhất ở thành phố Thiên Trạch là Trần Khiết Văn, nếu Hạ Tưởng lơ là, quá trình kết hợp ở Thiên Trạch sẽ trở thành sự cưỡng chế.
Đúng là trong việc này thép Đan Thành được lợi, mà ở thành phố Thiên Trạch sẽ có trở ngại lớn, đúng lúc Vương Tiếu Mẫn gọi điện tới có thể thấy đã hiểu rõ sự tình.
Hạ Tưởng cho dù kiên quyết xúc tiến việc kết hợp tài nguyên thép cũng không có ý định nói với Vương Tiếu Mẫn, cũng nên chú ý đến sách lược, liền nói chung chung:
- Ở tỉnh có quyết tâm lớn thì lực cản có mạnh thế nào, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ tìm cách vượt qua.
Tống Triệu Đô có đủ mánh khóe để sự kết hợp được tiến hành thuận lợi, thành phố Thiên Trạch chống đối là vi phạm, chỉ có thể trì hoãn hoặc ra thêm điều kiện. Hạ Tưởng chắc chắn sẽ tận sức phối hợp với Ủy ban nhân dân tỉnh, hắn là người của Tống Triệu Đô, mọi người đều biết, lúc này không thể hiện ra hắn kiên định cùng phe Chủ tịch tỉnh Tống, thì đợi đến khi nào?
Quả nhiên đúng như dự đoán của Hạ Tưởng, tin tức vừa mới truyền ra, phía Thành ủy còn chưa có động tĩnh gì thì Ngô gia đã điện thoại tới, không phải là Ngô Tài Dương, cũng không phải là Ngô Tài Giang lại càng không phải ông cụ Ngô mà là Vu Phồn Nhiên.
Vu Phồn Nhiên là Thị trưởng thành phố Yến, thành phố Yến cũng có Yến Cương, tuy rằng quy mô, hiệu quả và lợi ích so với toàn tỉnh thì bình thường, nhưng cũng không phải là kém cỏi nhất.
Hạ Tưởng còn nghĩ là Cao Tấn Chu gọi điện tới, dù sao Cao Chu Tấn là Phó chủ tịch thường trực tỉnh danh chính ngôn thuận, gọi điện xem ra hợp lý hơn, tuy nhiên nghĩ lại như thế cũng tốt, Vu Phồn Nhiên ra mặt sẽ tiện hơn, không tạo thành hiện tượng cấp trên gây áp lực xuống cấp dưới.
- Thị trưởng Hạ, tôi cũng không nói lời khách sáo, tỉnh tiến hành kết hợp các nhà máy thép, thành phố Yến có phần rất lớn, thái độ của tôi là mỗi bước đi không nên bước quá lớn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Vu Phồn Nhiên có thái độ phản đối, còn nói thành phố Yến có phần rất lớn ngụ ý muốn ủng hộ Hồ Tăng Chu.
- Thiên Trạch cũng có phần không nhỏ.
Hạ Tưởng biết rằng Vu Phồn Nhiên một là đang thăm dò ý của mình, hai là cho thấy lập trường của Ngô gia, ảnh hưởng đến lợi ích của Khâu gia, Khâu gia sẽ trực tiếp có phản ứng. Nhưng Ngô gia thì không, sẽ có thái độ ôn hòa, dù sao chính mình và Ngô gia có mối quan hệ rất phức tạp.
- Kết hợp nguồn lực là chuyện tốt, cả nước bổ sung lợi thế cho nhau, đó là nền tảng của việc tổ chức lại tài nguyên, phương pháp của tỉnh rất chính xác nếu không sản nghiệp sắt thép ở tỉnh Yến sớm muộn gì cũng bị người khác thôn tính.
Hiện tại không phải là thời điểm nói quanh co, phải cho thấy lập trường dứt khoát, bởi vì tiếp theo có thể xảy ra một trận chiến ác liệt hay không cũng không biết, đó không phải là tính cách của Hạ Tưởng, nếu không sau này khiến Ngô gia càng thêm thất vọng.
Vu Phồn Nhiên quả nhiên chỉ gọi điện đến để thăm dò chứ không có nói thêm bất cứ điều gì, liền nói:
- Tình huống các nơi không giống nhau, Đan Thành nhiệt liệt hoan nghênh, thành phố Yến là phân chia rất lớn, Thiên Trạch cũng có ý kiến không thống nhất. Tôi cũng có nghe qua lời của Tần Cương và Tuyên Cương nhưng chưa thấy thỏa mãn lắm. Được rồi, tôi không nói thêm gì nữa, tôi muốn xem cuộc họp ở tỉnh sẽ diễn ra thế nào.
Tần Cương ở thành phố Tần Đường, Tuyên Cương ở thành phố Chương Trình, cũng nổi danh ở trong tỉnh, giá trị sản lượng không phải là nhỏ. Tần Cương và Tuyên Cương ủng hộ cũng có lý do, bởi vì quyền cổ đông của bọn họ không phức tạp, mà quyền cổ đông quá phức tạp, vướng phải rắc rối ích lợi sẽ càng nhiều, khi nghe tin thế lực sau lưng sẽ lập tức hành động ngay.
Tuy nhiên hiện tại tất cả chỉ là tỉnh đang thử mà thôi, chính thức hành động phải cần một thời gian nữa, Hạ Tưởng cũng không nóng lòng, hiện hắn phải bắt tay thi hành chính sách kinh tế.
Nhà máy phát điện bằng sức gió đã bắt đầu vào giai đoạn trang bị, có mấy đơn vị phát điện đã được đưa vào hoạt động thử nghiệm, về cơ bản tiến triển khá thuận lợi, cũng nhận được kết quả như mong đợi.
Bởi vì nhà máy phát điện bằng sức gió khởi công, các công ty cổ phần đã đầu tư vào thành phố Thiên Trạch không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, mà thành phố Thiên Trạch là thành phố du lịch, giá cả khách sạn sẽ rất cao, vì vậy cho thuê lâu dài sẽ không lời, công ty còn có ý ở Thiên Trạch và huyện Bào Mã thuê văn phòng và chỗ ở, thậm chí còn có ý tưởng mua một tòa nhà dân cư. Cuối cùng công ty vẫn đi đến quyết định đầu tư bất động sản, qua nhiều lần so sánh lựa chọn quyết định mua tòa nhà văn phòng ở thành phố Thiên Trạch và khu dân cư ở huyện Bào Mã.
Nhà đầu tư ở hai nơi đều là Trương Vưu.
Rất nhiều người hiểu rằng nhờ những nhà đầu tư mà thành phố Thiên Trạch có cơ hội phát triển hơn, cũng khiến cho một số người sớm tiếp cận Thị trưởng Hạ có lợi không ít, rất nhiều người đã hối hận vì mình đi chậm một bước.
Điều khiến cho mọi người không thể tin được chính là Trương Vưu gần như đầu tư toàn bộ tài chính của mình, ở Kinh Bắc Tân Thành cũng mua 300 mẫu đất, chuẩn bị tiến hành dự án Kinh Bắc Tân Thành, rất nhiều người đã có suy nghĩ cân nhắc có nên nắm lấy cơ hội này hay không, đừng để lỡ lần nữa.
Ngay sau đó, dự án lễ hội văn hóa và du lịch được đệ trình, Nghiêm Tiểu Thì và Dương Uy kết hợp đầu tư 100 triệu, cùng liên hợp thành phố Đan Thành, tuyên truyền du lịch Thiên Trạch và Đan Thành trong phạm vi toàn tỉnh, tạo ra văn hóa du lịch bắc Yến nam Triệu. Sự phát triển của thị trường bất động sản sẽ là nền tảng cho dự án đầu tư du lịch tại thành phố Thiên Trạch.
Chỉ trong một đêm, trên đồng cỏ thành phố Thiên Trạch có thêm vô số thiết bị thi công, tiếng gầm rú của máy móc, tiếng người đến người đi thật náo nhiệt, các loại thiết bị không ngừng hoạt động, khiến cho thành phố Thiên Trạch trong 4 tháng đã có sự thay đổi, dân chúng thành phố Thiên Trạch kinh ngạc, thành phố Thiên Trạch thật sự có thay đổi lớn sao?
Thị trưởng Hạ thật sự là một Thị trưởng, không có mạnh miệng nói suông, không sáo rỗng, tất cả là đầu tư thật, chỉ có như vậy mới vực dậy nền kinh tế ở Thiên Trạch, mặt khác hắn cũng không ba hoa khoác lác.
Thành phố Thiên Trạch rơi vào tình trạng lạc hậu đến mấy chục năm chưa bao giờ có sự thay đổi đến chóng mặt như vậy.
Điều làm cho nhiều người kinh ngạc chính là, một vài ngày sau, lại có một nhà đầu tư đến thị sát đồng cỏ bên ngoài thành phố, cách nội thành không xa, dù giá đất đắt đỏ nhưng vẫn mua hơn một nghìn mẫu đất. Ngày hôm sau tiến hành xây tường bao quanh. Mọi người chung quanh đều tò mò muốn biết nơi đó xây dựng gì. Có người nói xây một công viên hoàng gia, so với sơn trang Tiêu Hạ thì rộng rãi xa hoa hơn nhiều. Cũng có người nói xây một câu lạc bộ tư nhân cao cấp tương tự như Cửu Hào Công Quán ở thành phố Lang. Có người lại nói có người nhiều tiền quá không biết làm gì, liền mua 1000 mẫu đất, muốn xây dựng một tòa biệt thự, xa xỉ, rất xa xỉ.
Bất kể cuối cùng nơi đó có xây dựng công trình gì thì khí thế cũng ngất trời, cũng làm thay đổi không khí quen thuộc đã tồn tại ở thành phố Thiên Trạch trong mấy chục năm qua, giờ đây thành phố Thiên Trạch đã tràn đầy sức sống, hứa hẹn có một diện mạo mới.
Tháng 4, thành phố Thiên Trạch cảm nhận được sự thay đổi lớn. Hạ Tưởng mạnh mẽ tiến cử đầu tư đồng thời cũng nắm trong tay bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Hứa Phàm Hoa vừa đi, nội bộ Ủy ban nhân dân thành phố cũng không có phản đối, cũng vì Thị trưởng Hạ có biện pháp quyết liệt để thực hiện chính sách mới, ai có những hành động vô trách nhiệm còn có tư cách nói sao?
Cho dù nói được cũng có ích lợi gì. Sức thuyết phục mạnh nhất là dự án có tài chính mới thành công, người nào nói miệng cũng không bằng bỏ ra 5 triệu đầu tư mới khiến người ta tâm phục khẩu phục. Bởi vậy Trần Khiết Văn không thể nói gì.
Ở thành phố Thiên Trạch, cô giữ chức Thị trưởng rồi đến Bí thư thời gian vài năm không phải là nhiều, Thị trưởng Hạ mới đến không lâu đã tạo ra diện mạo mới cho thành phố Thiên Trạch, không phục không được, nhưng Thị trưởng Hạ khắp nơi chốn lại luôn đưa tên cô ra, tuân theo quy củ quan trường, cô cũng chỉ có thể có biểu hiện đúng của một Bí thư Thành ủy.