Hạ Tưởng cũng có thể nghe ra được ám chỉ của Bùi Nhất Phong.
Kết cục của Biện Hữu Thủy có ba loại, thứ nhất là miễn chức, đồng thời còn có xử phạt nội bộ Đảng nhất định. Thứ hai chỉ bọ xử phạt, giữ lại chức vụ Bí thư huyện ủy. Thứ ba là điều khỏi huyện Bào Mã, đến thành phố đảm nhận chức quan nhàn tản gì đó, hoặc điều đến huyện khác vẫn đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy.
Hạ Tưởng muốn có loại kết quả thứ nhất, Trần Khiết Văn muốn có loại kết quả thứ hai, Bùi Nhất Phong đề nghị khả năng thứ ba, dời đi.
-Tôi chỉ đưa ra đề nghị không được chính xác lắm, đưa cho các đồng chí tham khảo.
Thái độ của Bùi Nhất Phong rất khiêm tốn, còn có vẻ mỉm cười,
-Cương vị cấp cục ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân cũng không ít, vốn dĩ xuất phát từ việc chữa bệnh cứu người, đồng chí Biện Hữu Thủy đến làm việc ở thành phố cũng là một lựa chọn không tồi.
Trần Khiết Văn vẫn kịch liệt phản đối Biện Hữu Thủy đến thành phố, các cục ở thành phố người nào đã có chỗ người ấy, sớm đã không còn vị trí nào tốt. Biện Hữu Thủy đến thành phố cũng chỉ bắt đầu từ một chức vụ không quan trọng nào đó, hơn nữa còn có khả năng nhận chức Phó, sau này muốn chuyển sang nơi khác cũng khó.
Bây giờ nếu được giữ chức lại, cho dù phải chịu một sự xử phạt không nặng không nhẹ, một năm sau cũng được loại bỏ, hơn nữa chỉ cần tiếp tục chấp chính ở địa phương, thì có thể dễ dàng tiến tiếp lên trên.
Tình hình phức tạp hơn trong dự liệu, vốn dĩ tiêu điểm chủ yếu tập trung ở việc miễn nhiệm hay vẫn giữ lại chức vụ cũ. Bây giờ thì hay rồi, Bùi Nhất Phong lại đưa ra một khả năng, thêm lựa chọn lại không phải việc gì hay ho.
Từ Hâm rốt cuộc cũng lên tiếng, là một Trưởng ban tổ chức cán bộ, gã sớm đã nên phát biểu rồi. Cứ đợi cho đến lúc này mới lên tiếng, cũng là do chưa xác định được chủ ý, đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Tình thế rất nghiêm trọng, ý kiến của các Ủy viên thường vụ không đồng nhất được, rất có khả năng cuối cùng sẽ không rút ra được điểm chung gì. Gã vẫn giống như trước đây, trong tay cầm một tài liệu, vẫn nói máy móc như trước:
-Đồng chí Biện Hữu Thủy nên nhận lỗi từ chức, đồng chí Trương Hòa Hưng trực tiếp miễn chức.
Nhận lỗi từ chức và trực tiếp miễn chức về mặt mũi cũng dễ nghe hơn một chút, trên thực tế các quan chức trong nước không hề có nhận lỗi từ chức, đều trong tình huống cấp trên quyết định miễn chức, chẳng qua cũng chỉ là một cách nói giữ thể diện ngầm mà thôi.
Là một Trưởng ban tổ chức cán bộ, lập trường của Từ Hâm vẫn xem như chính trực. Trần Khiết Văn liền hoa mắt, có cảm giác đại cục đã xong. Lẽ nào nói, bà bảo vệ cho Biện Hữu Thủy là đã khiến nhiều người tức giận? Nhưng Biện Hữu Thủy không bảo vệ không được, Khâu Tự Phong đã đích thân hứa, nếu bảo vệ Biện Hữu Thủy, nhà họ Khâu sẽ tiếp tục tăng đầu tư ở huyện Bào Mã.
Đương nhiên, vẫn còn có những giao dịch về mặt chính trị khác, có lợi cho sự phát triển chính trị lâu dài của bà. Hơn nữa từ góc độ tình cảm cá nhân, bà cũng thật sự không nhẫn tâm chon vùi tiền đồ của Biện Hữu Thủy.
Nhưng bây giờ ngoài Hạ Tưởng tán thành việc Biện Hữu Thủy từ chức ra, còn cả Trần Thiên Vũ, Từ Hâm, Chiến Kính Bằng và Lôi Nhất Đại. Đã có năm phiếu tán thành rồi, Trưởng ban Truyền thông Thường Hào còn chưa tỏ thái độ, Tư lệnh viên phân quân khu Lãnh Dương và Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu, ít nhất cũng có một người bỏ phiếu tán thành Hạ Tưởng, thì đã có 6 phiếu tán thành.
Còn mình bà một phương, Ngô Minh Nghị, Dương Kiếm, Bì Bất Hưu, nhiều lắm cũng có thêm Lãnh Dương và Hồ Vĩnh Siêu, cũng đã 6 phiếu.
Bùi Nhất Phong là lập trường trung gian, gã rất gian xảo, đưa ra khả năng thứ ba, trên thực tế là tỏ thái độ không theo bên nào.
Đối lập như vậy, chính là một nửa đấu với một nửa. Nếu là vấn đề khác, trước tình huống một nửa đấu một nửa, bà dám đập bàn. Nhưng trong vấn đề Biện Hữu Thủy, bà không dám đập bàn trước tình hình chưa quá một nửa. Bởi nếu sau khi sự việc qua đi có người lật lại vụ án, bà cũng phải chịu trách nhiệm chính trị tương ứng.
Nếu Hội nghị thường vụ quá một nửa, chính là trách nhiệm của tập thể.
Tình hình tiếp theo lại khiến Trần Khiết Văn buồn bực vô cùng. Tiếp theo sau khi Thường Hào ủng hộ Hạ Tưởng, Chiến Kính Bằng không hiểu vì sao lại không hiểu thời cuộc nhảy ra, lại khảng khái nói nhảm một phen.
-Vì sao Biện Hữu Thủy thân là Bí thư lại có quyền miễn nhiệm? Quả nhiên, trong chốn quan trường cách làm bao che cho trách nhiệm của một cán bộ nào đó đã là một quy định bất thành văn, cũng là quy tắc tự ước định mà thành. Vì vậy, khi có sự kiện gì lớn cần truy cứu trách nhiệm, thường thấy những lãnh đạo chủ chốt không hiểu lý do gì lại bị mất tích---chỉ làm mà không đề cập đến. Sau đó lại đường đường chính chính nói cái gì "nghiêm túc xử lý", "nghiêm chỉnh truy cứu trách nhiệm", thực ra chỉ là một loại mờ mịt dân chúng, đều là nhắm mắt mà làm. Càng là những người ở dưới, trách nhiệm càng lớn, dường như những quyết sách đều là những người ở dưới đập bàn, lãnh đạo cấp trên lại là những người chấp hành, lẽ nào giống như một lời nói cũ, bí thư làm việc, lãnh đạo ký tên? Lãnh đạo đều vô tội, chỉ có người bên dưới mới có vấn đề, cách làm như vậy liệu có thể lừa được người dân không? Cho rằng người dân đều ngu ngốc, thật ra tự mình mới ngốc. Lấy sự việc huyện Bào Mã mà nói, Bí thư chỉ điều hành việc cảnh cáo trong Đảng, miễn chức Chủ tịch huyện, Cục trưởng cục Địa chính mất chức, nếu nói cần thiết phải chuyển giao tư pháp, thì sẽ tìm những người ở dưới Cục trưởng để chịu tội thay? Có phải ý tứ này hay không?
Cái tát này không chỉ đánh lên mặt Trần Khiết Văn, mà còn đánh lên mặt tất cả những Ủy viên thường vụ phụ họa theo Trần Khiết Văn, hơn nữa còn tát rất mạnh, lập tức khiến Trần Khiết Văn đỏ mặt, Bì Bất Hưu thẹn quá hóa giận, Ngô Minh Nghị cũng rõ ràng không nhịn được.
Vẻ mặt Dương Kiếm ngượng ngùng. Gã cũng bất đắc dĩ mới phải nâng tay trong vấn đề Biện Hữu Thủy. Theo ý nghĩ vốn có của gã, gã còn hận không được dìm Biện Hữu Thủy xuống. Không ngờ một Chiêu Kính Bằng khiến gã nhìn không thuận mắt lại nói được những lời khiến người ta nhiệt huyết sôi trào như vậy. Ngoài sự hổ thẹn ra, gã còn có ý khâm phục.
Người khác lại không nghĩ như vậy, bởi lời nói vừa rồi của Chiến Kính Bằng, là một lời phát biểu hoàn toàn không lý trí, nói ra rất nhiều điều cấm kỵ trong chốn quan trường. Trong chốn quan trường người ta rất quan trọng hàm súc, chú trọng chuyện xấu người nào cũng có thể làm được, nhưng lời nói xấu thì không ai được nói. Cũng giống như áo quần của Hoàng đế, tất cả mọi người đều biết Hoàng đế không mặc quần áo, nhưng tất cả mọi người đều rất đồng thuận khen quần áo của Hoàng đế rất đẹp.
Chiến Kính Bằng chính là đang nói những lời nói quá thật của trẻ con, nhưng, lão không phải trẻ con, là Ủy viên thường vụ, Phó thị trưởng. Nếu lời nói của lão lọt vào tai của những lãnh đạo tỉnh, chính là biểu hiện của chính trị chưa thành thục, tư tưởng không chính xác, có thể sẽ bị Tỉnh ủy răn đe, hậu quả rất nghêm trọng.
Nhưng nghĩ đến thân phận của Chiến Kính Bằng ở Đảng Thái tử, cộng với lúc lão đến nhậm chức còn có đích thân Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi cùng, không ai dám mạo hiểm báo cáo lên Tỉnh ủy.
Chẳng qua có không ít người đều đang đoán, Chiến Kính Bằng rốt cuộc vì căm phẫn vì chuyện xảy ra ở huyện Bào Mã, hay lão đã quyết định lập trường của mình là đi theo Thị trưởng Hạ?
Trần Khiết Văn không nổi giận thì không được nữa rồi, trầm sắc mặt nói:
-Đồng chí Chiến Kính Bằng, khi nói gì phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói, đừng nghĩ gì nói đó. Bây giờ đang họp Hội nghị thường vụ, là một việc rất nghiêm túc và quan trọng, đừng vì tình cảm cá nhân một mình đồng chí mà ảnh hưởng đến tiến trình hội nghị.
Hôm nay Chiến Kính Bằng tức giận, không có ấn tượng tốt với tất cả người và việc ở huyện Bào Mã, cũng chính là muốn nắm lấy sự việc huyện Bào Mã để làm lớn chuyện. Dù sao huyện Bào Mã cũng không có lợi ích gì của lão, thích làm gì thì làm như vậy, náo loạn càng ồn ào càng tốt.
Trần Khiết Văn lấy quyền uy Bí thư để phê bình lão, lão không phục, còn muốn chống đối lại vài câu, đúng lúc đó Hạ Tưởng lên tiếng:
-Kính Bằng, Bí thư Trần phê bình rất đúng, bây giờ đang là Hội nghị thường vụ, cái cần thiết là bàn việc, không phải để phanh phui mọi chuyện. Đề tài thảo luận hôm nay là xử phạt những lãnh đạo chủ yếu trong Đảng và Ủy ban nhân dân huyện Bào Mã, chứ không phải những vấn đề không liên quan khác. Nói ví dụ, chuyện Phó Tiên Tiên yêu cầu thành phố Thiên Trạch đầu tư thuốc Đông y, lúc này không thể đưa ra để bàn bạc…
Chiến Kính Bằng lập tức hiểu dụng ý của Thị trưởng Hạ, tại sao lại nhắc đến chuyện đầu tư của Phó Tiên Tiên---Trước hội nghị thường vụ, Phó Tiên Tiên đã có tiếp xúc với lão, nói ra yêu cầu đầu tư, lão biết là quan hệ của Thị trưởng Hạ, cũng biết thực lực của Phó Tiên Tiên, rất vui mừng vì Thị trưởng Hạ đã giao trọng trách cho lão---chỉ là Thị trưởng Hạ mượn cơ hội nhắc đến chuyện này, là có dụng ý gì?
Giữa Chiến Kính Bằng và Thị trưởng Hạ đương nhiên không ăn ý, Trần Khiết Văn cũng không có. Nhưng Trần Khiết Văn lại có hiểu biết chính trị hơn Chiến Kính Bằng, lập tức liền hiểu được dụng ý của Thị trưởng Hạ---Hạ Tưởng rõ ràng đang nói với bà, đừng tưởng có nhà họ Khâu ủng hộ sau lưng thì có thể thế nào, nhà họ Phó cũng bắt đầu tiến vào thế cục Thiên Trạch rồi, hơn nữa còn đầu tư vào sản nghiệp Đông y, rõ ràng muốn đối kháng trực diện với nhà họ Khâu. Không muốn trở thành vật hy sinh trong xung đột gia tộc, thì đừng làm những chuyện thấy lợi tối mắt.
Trần Khiết Văn quả thật muốn dùng quyền uy Bí thư gác lại đề tài thảo luận hôm nay, kéo dài một chút hẵng nói. Để xem Tỉnh ủy có hướng đi mới nào không, nếu không Hội nghị thường vụ quyết định rồi, sứ mệnh chính trị của Biện Hữu Thủy bị tuyên cáo kết thúc, thì không có khả năng vãn hồi nữa.
Thủ đoạn vẽ rồng chỉ trời cao của Thị trưởng Hạ không những cao minh, còn rất đúng lúc.
Trần Khiết Văn suy tư một lúc, lúc đó lập tức quyết định nghe theo lẽ phải---bị bức đến nỗi phải nghe theo lẽ phải cũng thể hiện được Bí thư tôn trọng quyết định của tập thể, cũng là chuyện tốt, vẫn tốt hơn nhiều so với việc để lại ấn tượng chuyên quyền độc đoán cho người khác.
Trần Khiết Văn quyết định thật nhanh---không ngừng không được, nhà họ Phó ra tay lập tức khiến bà ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Không nhất thiết phải vì một Biện Hữu Thủy mà gián tiếp đắc tội với nhà họ Phó, lại nói sau hội nghị thường vụ tình thế lại nghiêng về một bên. Bà đối với Khâu Tự Phong còn có thể mượn cớ, liền lấy bộ dạng đau khổ lên tiếng tổng kết:
-Đồng chí Biện Hữu Thủy vi phạm đất đai có những lãnh đạo có trách nhiệm không thể trốn tránh, Thành ủy nghiên cứu và kết luận, cưỡng chế Biện Hữu Thủy nhận lỗi từ chức.
Câu nói của Trần Khiết Văn vừa dứt, sinh mệnh chính trị của Biện Hữu Thủy cũng bị tuyên cáo chấm dứt.
Bầu trời của huyện Bào Mã thay đổi rồi…
Sau hội nghị, Trần Khiết Văn vừa về đến văn phòng liền nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong. Sauk hi Khâu Tự Phong biết được kết quả Hội nghị thường vụ, cảm thấy khiếp sợ đối với hành động của nhà họ Phó, bởi vì trước khi sự việc xảy ra gã không hề nghe nói gì. Sự rơi đài của Biện Hữu Thủy khiến gã có cảm giác thất bại, bởi vì nhà họ Khâu thậm chí còn có qua lại với Tỉnh ủy, kết quả cũng không thể cứu vãn sinh mạng chính trị của Biện Hữu Thủy, Điều gã lo lắng là, dưới tình thế cấp bách của Biện Hữu Thủy, liệu có dẫn đến những nội tình mờ ám của Đông y Thiên Trạch?
Đồng thời gã lại lĩnh hội được thủ đoạn mây mưa thất thường của Hạ Tưởng. Lúc ở huyện An, gã đã từng bị Hạ Tưởng bức đến nỗi không ra nổi đòn trả, bây giờ Hạ Tưởng muốn vùng dậy, có không ít thế lực muốn hỗ trợ. Bây giờ đã có tình trạng liên thủ với nhà họ Phó đối phó nhà họ Khâu, thật là lợi ích vĩnh cửu, tình bạn ngắn ngủi.
Khâu Tự Phong thở dài một tiếng, gã thật sự không muốn trở thành kẻ địch với Hạ Tưởng.
Trong lúc quyết định của hội nghị thường vụ còn chưa được công bố ra bên ngoài, huyện Bào Mã liên tiếp xảy ra mấy việc lớn, khiến Trần Khiết Văn vui mừng vì đã đập bàn quyết định anh minh, càng khiến Khâu Tự Phong hiểu lầm Hạ Tưởng sâu sắc hơn, từ đó tăng thêm tính đối kháng giữa Hạ Tưởng và nhà họ Khâu.
Hạ Tưởng cũng có thể nghe ra được ám chỉ của Bùi Nhất Phong.
Kết cục của Biện Hữu Thủy có ba loại, thứ nhất là miễn chức, đồng thời còn có xử phạt nội bộ Đảng nhất định. Thứ hai chỉ bọ xử phạt, giữ lại chức vụ Bí thư huyện ủy. Thứ ba là điều khỏi huyện Bào Mã, đến thành phố đảm nhận chức quan nhàn tản gì đó, hoặc điều đến huyện khác vẫn đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy.
Hạ Tưởng muốn có loại kết quả thứ nhất, Trần Khiết Văn muốn có loại kết quả thứ hai, Bùi Nhất Phong đề nghị khả năng thứ ba, dời đi.
-Tôi chỉ đưa ra đề nghị không được chính xác lắm, đưa cho các đồng chí tham khảo.
Thái độ của Bùi Nhất Phong rất khiêm tốn, còn có vẻ mỉm cười,
-Cương vị cấp cục ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân cũng không ít, vốn dĩ xuất phát từ việc chữa bệnh cứu người, đồng chí Biện Hữu Thủy đến làm việc ở thành phố cũng là một lựa chọn không tồi.
Trần Khiết Văn vẫn kịch liệt phản đối Biện Hữu Thủy đến thành phố, các cục ở thành phố người nào đã có chỗ người ấy, sớm đã không còn vị trí nào tốt. Biện Hữu Thủy đến thành phố cũng chỉ bắt đầu từ một chức vụ không quan trọng nào đó, hơn nữa còn có khả năng nhận chức Phó, sau này muốn chuyển sang nơi khác cũng khó.
Bây giờ nếu được giữ chức lại, cho dù phải chịu một sự xử phạt không nặng không nhẹ, một năm sau cũng được loại bỏ, hơn nữa chỉ cần tiếp tục chấp chính ở địa phương, thì có thể dễ dàng tiến tiếp lên trên.
Tình hình phức tạp hơn trong dự liệu, vốn dĩ tiêu điểm chủ yếu tập trung ở việc miễn nhiệm hay vẫn giữ lại chức vụ cũ. Bây giờ thì hay rồi, Bùi Nhất Phong lại đưa ra một khả năng, thêm lựa chọn lại không phải việc gì hay ho.
Từ Hâm rốt cuộc cũng lên tiếng, là một Trưởng ban tổ chức cán bộ, gã sớm đã nên phát biểu rồi. Cứ đợi cho đến lúc này mới lên tiếng, cũng là do chưa xác định được chủ ý, đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Tình thế rất nghiêm trọng, ý kiến của các Ủy viên thường vụ không đồng nhất được, rất có khả năng cuối cùng sẽ không rút ra được điểm chung gì. Gã vẫn giống như trước đây, trong tay cầm một tài liệu, vẫn nói máy móc như trước:
-Đồng chí Biện Hữu Thủy nên nhận lỗi từ chức, đồng chí Trương Hòa Hưng trực tiếp miễn chức.Nhận lỗi từ chức và trực tiếp miễn chức về mặt mũi cũng dễ nghe hơn một chút, trên thực tế các quan chức trong nước không hề có nhận lỗi từ chức, đều trong tình huống cấp trên quyết định miễn chức, chẳng qua cũng chỉ là một cách nói giữ thể diện ngầm mà thôi.
Là một Trưởng ban tổ chức cán bộ, lập trường của Từ Hâm vẫn xem như chính trực. Trần Khiết Văn liền hoa mắt, có cảm giác đại cục đã xong. Lẽ nào nói, bà bảo vệ cho Biện Hữu Thủy là đã khiến nhiều người tức giận? Nhưng Biện Hữu Thủy không bảo vệ không được, Khâu Tự Phong đã đích thân hứa, nếu bảo vệ Biện Hữu Thủy, nhà họ Khâu sẽ tiếp tục tăng đầu tư ở huyện Bào Mã. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Đương nhiên, vẫn còn có những giao dịch về mặt chính trị khác, có lợi cho sự phát triển chính trị lâu dài của bà. Hơn nữa từ góc độ tình cảm cá nhân, bà cũng thật sự không nhẫn tâm chon vùi tiền đồ của Biện Hữu Thủy.
Nhưng bây giờ ngoài Hạ Tưởng tán thành việc Biện Hữu Thủy từ chức ra, còn cả Trần Thiên Vũ, Từ Hâm, Chiến Kính Bằng và Lôi Nhất Đại. Đã có năm phiếu tán thành rồi, Trưởng ban Truyền thông Thường Hào còn chưa tỏ thái độ, Tư lệnh viên phân quân khu Lãnh Dương và Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu, ít nhất cũng có một người bỏ phiếu tán thành Hạ Tưởng, thì đã có 6 phiếu tán thành.
Còn mình bà một phương, Ngô Minh Nghị, Dương Kiếm, Bì Bất Hưu, nhiều lắm cũng có thêm Lãnh Dương và Hồ Vĩnh Siêu, cũng đã 6 phiếu.
Bùi Nhất Phong là lập trường trung gian, gã rất gian xảo, đưa ra khả năng thứ ba, trên thực tế là tỏ thái độ không theo bên nào.
Đối lập như vậy, chính là một nửa đấu với một nửa. Nếu là vấn đề khác, trước tình huống một nửa đấu một nửa, bà dám đập bàn. Nhưng trong vấn đề Biện Hữu Thủy, bà không dám đập bàn trước tình hình chưa quá một nửa. Bởi nếu sau khi sự việc qua đi có người lật lại vụ án, bà cũng phải chịu trách nhiệm chính trị tương ứng.
Nếu Hội nghị thường vụ quá một nửa, chính là trách nhiệm của tập thể.
Tình hình tiếp theo lại khiến Trần Khiết Văn buồn bực vô cùng. Tiếp theo sau khi Thường Hào ủng hộ Hạ Tưởng, Chiến Kính Bằng không hiểu vì sao lại không hiểu thời cuộc nhảy ra, lại khảng khái nói nhảm một phen.
-Vì sao Biện Hữu Thủy thân là Bí thư lại có quyền miễn nhiệm? Quả nhiên, trong chốn quan trường cách làm bao che cho trách nhiệm của một cán bộ nào đó đã là một quy định bất thành văn, cũng là quy tắc tự ước định mà thành. Vì vậy, khi có sự kiện gì lớn cần truy cứu trách nhiệm, thường thấy những lãnh đạo chủ chốt không hiểu lý do gì lại bị mất tích---chỉ làm mà không đề cập đến. Sau đó lại đường đường chính chính nói cái gì "nghiêm túc xử lý", "nghiêm chỉnh truy cứu trách nhiệm", thực ra chỉ là một loại mờ mịt dân chúng, đều là nhắm mắt mà làm. Càng là những người ở dưới, trách nhiệm càng lớn, dường như những quyết sách đều là những người ở dưới đập bàn, lãnh đạo cấp trên lại là những người chấp hành, lẽ nào giống như một lời nói cũ, bí thư làm việc, lãnh đạo ký tên? Lãnh đạo đều vô tội, chỉ có người bên dưới mới có vấn đề, cách làm như vậy liệu có thể lừa được người dân không? Cho rằng người dân đều ngu ngốc, thật ra tự mình mới ngốc. Lấy sự việc huyện Bào Mã mà nói, Bí thư chỉ điều hành việc cảnh cáo trong Đảng, miễn chức Chủ tịch huyện, Cục trưởng cục Địa chính mất chức, nếu nói cần thiết phải chuyển giao tư pháp, thì sẽ tìm những người ở dưới Cục trưởng để chịu tội thay? Có phải ý tứ này hay không?
Cái tát này không chỉ đánh lên mặt Trần Khiết Văn, mà còn đánh lên mặt tất cả những Ủy viên thường vụ phụ họa theo Trần Khiết Văn, hơn nữa còn tát rất mạnh, lập tức khiến Trần Khiết Văn đỏ mặt, Bì Bất Hưu thẹn quá hóa giận, Ngô Minh Nghị cũng rõ ràng không nhịn được.
Vẻ mặt Dương Kiếm ngượng ngùng. Gã cũng bất đắc dĩ mới phải nâng tay trong vấn đề Biện Hữu Thủy. Theo ý nghĩ vốn có của gã, gã còn hận không được dìm Biện Hữu Thủy xuống. Không ngờ một Chiêu Kính Bằng khiến gã nhìn không thuận mắt lại nói được những lời khiến người ta nhiệt huyết sôi trào như vậy. Ngoài sự hổ thẹn ra, gã còn có ý khâm phục.
Người khác lại không nghĩ như vậy, bởi lời nói vừa rồi của Chiến Kính Bằng, là một lời phát biểu hoàn toàn không lý trí, nói ra rất nhiều điều cấm kỵ trong chốn quan trường. Trong chốn quan trường người ta rất quan trọng hàm súc, chú trọng chuyện xấu người nào cũng có thể làm được, nhưng lời nói xấu thì không ai được nói. Cũng giống như áo quần của Hoàng đế, tất cả mọi người đều biết Hoàng đế không mặc quần áo, nhưng tất cả mọi người đều rất đồng thuận khen quần áo của Hoàng đế rất đẹp.
Chiến Kính Bằng chính là đang nói những lời nói quá thật của trẻ con, nhưng, lão không phải trẻ con, là Ủy viên thường vụ, Phó thị trưởng. Nếu lời nói của lão lọt vào tai của những lãnh đạo tỉnh, chính là biểu hiện của chính trị chưa thành thục, tư tưởng không chính xác, có thể sẽ bị Tỉnh ủy răn đe, hậu quả rất nghêm trọng.
Nhưng nghĩ đến thân phận của Chiến Kính Bằng ở Đảng Thái tử, cộng với lúc lão đến nhậm chức còn có đích thân Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi cùng, không ai dám mạo hiểm báo cáo lên Tỉnh ủy.
Chẳng qua có không ít người đều đang đoán, Chiến Kính Bằng rốt cuộc vì căm phẫn vì chuyện xảy ra ở huyện Bào Mã, hay lão đã quyết định lập trường của mình là đi theo Thị trưởng Hạ?
Trần Khiết Văn không nổi giận thì không được nữa rồi, trầm sắc mặt nói:
-Đồng chí Chiến Kính Bằng, khi nói gì phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói, đừng nghĩ gì nói đó. Bây giờ đang họp Hội nghị thường vụ, là một việc rất nghiêm túc và quan trọng, đừng vì tình cảm cá nhân một mình đồng chí mà ảnh hưởng đến tiến trình hội nghị.
Hôm nay Chiến Kính Bằng tức giận, không có ấn tượng tốt với tất cả người và việc ở huyện Bào Mã, cũng chính là muốn nắm lấy sự việc huyện Bào Mã để làm lớn chuyện. Dù sao huyện Bào Mã cũng không có lợi ích gì của lão, thích làm gì thì làm như vậy, náo loạn càng ồn ào càng tốt.
Trần Khiết Văn lấy quyền uy Bí thư để phê bình lão, lão không phục, còn muốn chống đối lại vài câu, đúng lúc đó Hạ Tưởng lên tiếng:
-Kính Bằng, Bí thư Trần phê bình rất đúng, bây giờ đang là Hội nghị thường vụ, cái cần thiết là bàn việc, không phải để phanh phui mọi chuyện. Đề tài thảo luận hôm nay là xử phạt những lãnh đạo chủ yếu trong Đảng và Ủy ban nhân dân huyện Bào Mã, chứ không phải những vấn đề không liên quan khác. Nói ví dụ, chuyện Phó Tiên Tiên yêu cầu thành phố Thiên Trạch đầu tư thuốc Đông y, lúc này không thể đưa ra để bàn bạc…
Chiến Kính Bằng lập tức hiểu dụng ý của Thị trưởng Hạ, tại sao lại nhắc đến chuyện đầu tư của Phó Tiên Tiên---Trước hội nghị thường vụ, Phó Tiên Tiên đã có tiếp xúc với lão, nói ra yêu cầu đầu tư, lão biết là quan hệ của Thị trưởng Hạ, cũng biết thực lực của Phó Tiên Tiên, rất vui mừng vì Thị trưởng Hạ đã giao trọng trách cho lão---chỉ là Thị trưởng Hạ mượn cơ hội nhắc đến chuyện này, là có dụng ý gì?
Giữa Chiến Kính Bằng và Thị trưởng Hạ đương nhiên không ăn ý, Trần Khiết Văn cũng không có. Nhưng Trần Khiết Văn lại có hiểu biết chính trị hơn Chiến Kính Bằng, lập tức liền hiểu được dụng ý của Thị trưởng Hạ---Hạ Tưởng rõ ràng đang nói với bà, đừng tưởng có nhà họ Khâu ủng hộ sau lưng thì có thể thế nào, nhà họ Phó cũng bắt đầu tiến vào thế cục Thiên Trạch rồi, hơn nữa còn đầu tư vào sản nghiệp Đông y, rõ ràng muốn đối kháng trực diện với nhà họ Khâu. Không muốn trở thành vật hy sinh trong xung đột gia tộc, thì đừng làm những chuyện thấy lợi tối mắt.
Trần Khiết Văn quả thật muốn dùng quyền uy Bí thư gác lại đề tài thảo luận hôm nay, kéo dài một chút hẵng nói. Để xem Tỉnh ủy có hướng đi mới nào không, nếu không Hội nghị thường vụ quyết định rồi, sứ mệnh chính trị của Biện Hữu Thủy bị tuyên cáo kết thúc, thì không có khả năng vãn hồi nữa.
Thủ đoạn vẽ rồng chỉ trời cao của Thị trưởng Hạ không những cao minh, còn rất đúng lúc.
Trần Khiết Văn suy tư một lúc, lúc đó lập tức quyết định nghe theo lẽ phải---bị bức đến nỗi phải nghe theo lẽ phải cũng thể hiện được Bí thư tôn trọng quyết định của tập thể, cũng là chuyện tốt, vẫn tốt hơn nhiều so với việc để lại ấn tượng chuyên quyền độc đoán cho người khác.
Trần Khiết Văn quyết định thật nhanh---không ngừng không được, nhà họ Phó ra tay lập tức khiến bà ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Không nhất thiết phải vì một Biện Hữu Thủy mà gián tiếp đắc tội với nhà họ Phó, lại nói sau hội nghị thường vụ tình thế lại nghiêng về một bên. Bà đối với Khâu Tự Phong còn có thể mượn cớ, liền lấy bộ dạng đau khổ lên tiếng tổng kết:
-Đồng chí Biện Hữu Thủy vi phạm đất đai có những lãnh đạo có trách nhiệm không thể trốn tránh, Thành ủy nghiên cứu và kết luận, cưỡng chế Biện Hữu Thủy nhận lỗi từ chức.
Câu nói của Trần Khiết Văn vừa dứt, sinh mệnh chính trị của Biện Hữu Thủy cũng bị tuyên cáo chấm dứt.
Bầu trời của huyện Bào Mã thay đổi rồi…
Sau hội nghị, Trần Khiết Văn vừa về đến văn phòng liền nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong. Sauk hi Khâu Tự Phong biết được kết quả Hội nghị thường vụ, cảm thấy khiếp sợ đối với hành động của nhà họ Phó, bởi vì trước khi sự việc xảy ra gã không hề nghe nói gì. Sự rơi đài của Biện Hữu Thủy khiến gã có cảm giác thất bại, bởi vì nhà họ Khâu thậm chí còn có qua lại với Tỉnh ủy, kết quả cũng không thể cứu vãn sinh mạng chính trị của Biện Hữu Thủy, Điều gã lo lắng là, dưới tình thế cấp bách của Biện Hữu Thủy, liệu có dẫn đến những nội tình mờ ám của Đông y Thiên Trạch?
Đồng thời gã lại lĩnh hội được thủ đoạn mây mưa thất thường của Hạ Tưởng. Lúc ở huyện An, gã đã từng bị Hạ Tưởng bức đến nỗi không ra nổi đòn trả, bây giờ Hạ Tưởng muốn vùng dậy, có không ít thế lực muốn hỗ trợ. Bây giờ đã có tình trạng liên thủ với nhà họ Phó đối phó nhà họ Khâu, thật là lợi ích vĩnh cửu, tình bạn ngắn ngủi.
Khâu Tự Phong thở dài một tiếng, gã thật sự không muốn trở thành kẻ địch với Hạ Tưởng.
Trong lúc quyết định của hội nghị thường vụ còn chưa được công bố ra bên ngoài, huyện Bào Mã liên tiếp xảy ra mấy việc lớn, khiến Trần Khiết Văn vui mừng vì đã đập bàn quyết định anh minh, càng khiến Khâu Tự Phong hiểu lầm Hạ Tưởng sâu sắc hơn, từ đó tăng thêm tính đối kháng giữa Hạ Tưởng và nhà họ Khâu.