Sau khi đi tiểu xong, Lâm Băng Nhi cuộn mình ở một góc thang máy, xấu hổ đến mức che mặt lại, thở mạnh cũng không dám thở, trong lòng giống như có mấy con thỏ đang nhảy loạn xạ lên. An Tại Đào biết cô đang xấu hổ nên cũng không lên tiếng. Hai người ngồi trong thang máy tối đen vẫn duy trì trạng thái trầm mặc khác thường.
Cũng may là không bao lâu sau, bên ngoài thang máy truyền đến âm thanh ồn ào của tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Xem ra là những người bảo trì thang máy. Hệ thống điều khiển thang máy bị trục trặc. Những nhân viên duy tu bảo dưỡng của tòa soạn và của đội phòng cháy Tân Hải bận rộn cả nửa ngày để sửa chữa hệ thống.
Tuy nhiên, hệ thống đã được sửa chữa nhưng cánh cửa thang máy lại mở không ra.
- Người ở bên trong nghe đây, cửa thang máy tạm thời không mở ra được nhưng mọi người cũng đừng lo lắng quá.
Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn.
An Tại Đào ngẩng đầu kêu to:
- Chúng tôi không có việc gì đâu. Khẩn trương mở cửa cho chúng tôi ra ngoài.
Những tiếng leng keng, thùng thùng ngoài cửa thang máy vang lên loạn xạ. Chiếc thang máy một hồi lại lay động, một hồi lại ong ong lên khiến tim của hai người bên trong muốn rớt ra ngoài. Lâm Băng Nhi giờ phút này rốt cuộc không còn ngượng ngùng nữa, sờ soạng nắm chặt lấy tay của An Tại Đào, giọng run run nói:
- Chúng ta....chúng ta...!
- Cô không cần phải sợ. Những sự cố đang được bên ngoài khắc phục, hẳn là không có việc gì đâu.
An Tại Đào dịu dàng an ủi nhưng trong lòng lại mắng thầm: "Đúng là bọn ngốc, không nhạy bén trong xử lý tình huống gì cả. Các người chẳng lẽ không biết sử dụng máy hàn để cắt cửa ra sao? Đúng là ngu ngốc, khốn kiếp mà".
Ầm! Cửa thang máy đột nhiên bị một chiếc búa sắt đập vào. Thang máy bỗng nhiên lại tiếp tục lay động.
Lâm Băng Nhi đột nhiên hét lên một tiếng, cả người co rút vào trong lòng An Tại Đào, nhỏ giọng nức nở, thân hình mềm mại không ngừng run lên. Cô thật sự rất sợ. An Tại Đào dám cam đoan, sau lần này, tuyệt đối về sau cô không bao giờ đi thang máy nữa. Đương nhiên còn phải dựa vào việc có thể sống sót ra ngoài hay không.
Ầm! Thang máy lại lay động mạnh lần nữa.
- Lạy Chúa, các người là một lũ khốn kiếp.
An Tại Đào không kìm nổi mở miệng mắng. Tuy nhiên, hắn phát hiện cửa thang máy được từ từ mở ra.
Ánh sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào. An Tại Đào lấy một tay che mắt lại, tay còn lại đẩy vai Lâm Băng Nhi.
- Tốt rồi, cửa đã mở. Chúng ta ra ngoài thôi.
Ngoài cửa đứng đầy những nhân viên duy tu bảo dưỡng và cảnh sát phòng cháy chữa cháy. Ngoài ra còn có phóng viên biên tập của tòa soạn báo. Nhìn cửa thang máy được mở ra, mọi người cùng nhau vỗ tay hoan hô.
Từ sự cố của thang máy, Lâm Băng Nhi hồn xiêu phách lạc đang được một số các nữ biên tập vây quanh dìu đi. An Tại Đào cũng lấy lại sự bình tĩnh. Hắn dọc theo cầu thang xuống lầu, ăn một số món ăn cay tại một quán nhỏ bên ngoài tòa soạn rồi sau đó mới chậm rãi quay về phòng làm việc của Ban Tin tức.
Nếu cái thang máy mục nát kia vẫn chưa được thay đổi thì hắn tuyệt đối sẽ không đi nữa.
Mới vừa bước đến cửa, dáng người nóng bỏng của Mã Hiểu Lợi đang bước đến gần hắn, thần sắc ít nhiều có chút mờ ám, cúi đầu nói:
- Tiểu An à, cậu cũng thật khó lường đấy. Ngày đầu tiên mới đi làm mà đã viết được bản tin trong ngày rồi đó. Chậc, chậc, quả nhiên là người mà Tổng biên tập Hoàng đã giới thiệu thì không phải là người đơn giản mà.
Kỳ thật lời nói này của Mã Hiểu Lợi ít nhiều cũng có sự sâu cay. Nhưng kiếp trước của An Tại Đào và cô cũng có mối quan hệ rất tốt. Đối với những điểm nhỏ nhặt đàn bà ấy hắn cũng không để bụng làm gì. Khẽ mỉm cười, hắn muốn nói điều gì đó nhưng đột nhiên phía sau lưng truyền đến tiếng nói dịu dàng quen thuộc của Tôn Lan:
- Tiểu An à, cậu đến đây một chút đi.
Mã Hiểu Lệ nhướn mày, nhỏ giọng than thở một tiếng. An Tại Đào tuy rằng đứng rất gần nhưng cũng không nghe được cô than câu gì. Tuy nhiên, với hiểu biết của hắn về Mã Hiểu Lợi thì đại khái không phải là lời hay rồi.
Ở kiếp trước, Mã Hiểu Lệ và Tôn Lan vẫn xung khắc với nhau như nước với lửa. Mã Hiểu Lệ khinh thường Tôn Lan là người chỉ biết luồn cúi thiên hạ. Mà Tôn Lan thì lại không quen với tính cách mạnh mẽ, phóng khoáng của Mã Hiểu Lệ. Cho nên hai người thường xuyên phát sinh xung đột với nhau.
An Tại Đào trong lòng cười thầm nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ kính cẩn. Hắn bước về phía Tôn Lan, cười nói:
- Trưởng ban Tôn, cô tìm tôi à?
- Tiểu An à, bản thảo của cậu Tổng biên tập Hoàng rất hài lòng, đã xét duyệt xong, nhưng còn việc ký tên....
Trên khuôn mặt quyến rũ đầy son phấn của Tôn Lan nở một nụ cười lõi đời.
- Phó tổng Lưu rất chú ý đến bản tin trong ngày này, còn đích thân điện thoại đến văn phòng thành ủy liên lạc với Chủ nhiệm Tống. Cậu xem...
Nghe Tôn Lan ấp úng mãi nhưng kỳ thật An Tại Đào đã sớm hiểu được ý tứ của cô. Cô ta muốn ám chỉ đến việc Lưu Kỳ muốn ký tên làm tác giả đầu tiên của bản tin nhưng hắn lại giả bộ hồ đồ, ra vẻ không hiểu.
Chuyện khác thì không nói nhưng bản tin này có liên quan đến tiền đồ của hắn rất nhiều. An Tại Đào tuyệt đối không dễ dàng chấp nhận để Lưu Kỳ cướp mất công lao. Hắn trong lòng tính toán, sẽ giả vờ hồ đồ. Nếu Tôn Lan hoặc Lưu Kỳ muốn nói rõ ra thì cho dù là Lưu Kỳ có nổi xung thiên lên hắn tuyệt đối cũng không nhượng bộ.
Lưu Kỳ mặc dù là Phó tổng biên tập nhưng ở tờ báo Tân Hải Thần này thì lão đại chính là Hoàng Trạch Danh.
Tôn Lan trong lòng có chút khó chịu tuy nhiên lại thầm nghĩ, tiểu tử này quả thật là người khá khôn khéo, sống chết thế nào cũng vẫn tỏ ra không hiểu. Sau đó cô lại nghĩ rằng, An Tại Đào mới tốt nghiệp đại học rồi bước vào xã hội. Cho nên việc không hiểu đạo lý đối nhân xử thế cũng là chuyện bình thường. Ngay khi Tôn Lan đang cố chịu đựng, chuẩn bị tiến thêm một bước đả thông tư tưởng An Tại Đào thì Hoàng Trạch Danh lại đột nhiên bước vào phòng Tin tức.
Tất cả các nhân viên đang làm việc đều đứng lên.
- Tổng biên tập Hoàng!
Tôn Lan vừa thấy Hoàng Trạch Danh bước vào thì trên mặt lập tức hiện lên nụ cười nịnh nọt.
- Tổng biên tập Hoàng, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến kiểm tra công việc của Ban Tin tức vậy?
Dáng người của Hoàng Trạch Danh rất cao lớn, mái tóc húi cui theo mốt lưu hành hiện thời. Ông ta nở nụ cười, hướng về phía Tôn Lan gật đầu, rồi khoát tay với An Tại Đào.
- Chú em, lại đây một chút.
An Tại Đào nhẹ nhàng bước đến.
Hoàng Trạch Danh vỗ vai An Tại Đào tỏ ý khen ngợi.
- Thật là tốt, không hổ danh là sinh viên giỏi của trường đại học Yên Sơn. Khả năng mẫn cảm với tin tức thật là mạnh. Chỉ có điều, tôi cảm thấy cần có vài điểm nên sửa lại. Phải tăng thêm những số liệu, tăng thêm những ý kiến quan điểm của người dân.
Hoàng Trạch Danh chỉ trỏ vào bản thảo của An Tại Đào đang cầm trên tay. Nhìn thấy bộ dạng khiêm tốn tiếp thu của An Tại Đào, ông ta cảm thấy rất hài lòng, cao giọng cười:
- Cậu cần phải chỉnh sửa lại. Sau khi sửa xong thì trực tiếp giao cho Trưởng ban Triệu để biên tập lại. Sau đó fax cho Văn phòng Thành ủy xem xét.
Bản thảo rất nhanh chóng được Văn phòng Thành ủy thông qua và fax trở lại. Quả nhiên theo dự đoán của An Tại Đào, đã có chỉ thị được ghi bằng mực đỏ của Đỗ Canh:
- Đồng ý. Đề nghị nhật báo, Tin tức buổi sáng, Bản tin cuối ngày đồng loạt đưa tin.
Ngày hôm sau, bài báo được ký tên "Phóng viên thực tập An Tại Đào" được các báo ở Tân Hải đăng lên. Trong thời gian ngắn, An Tại Đào đã trở nên nổi tiếng, được giới truyền thông ở Tân Hải xem như là phát pháo chân chính đầu tiên. Đến trưa, An Tại Đào còn chưa đi làm thì liền nhận được thông báo của tòa soạn về việc đài truyền hình muốn làm chuyên mục đầu tiên về cầu vượt và mời hắn làm khách của chương trình.