An Nhã Chi biết con trai của mình sẽ được lên truyền hình thì không khỏi mừng rỡ, khẩn trương kéo An Tại Đào đi ra chợ mua một bộ quần áo mới. Người đẹp vì lụa mà. Tuy rằng chẳng phải là hàng hiệu gì nhưng khi mặc trên người trông An Tại Đào anh tuấn hẳn ra, tự nhiên, phóng khoáng khiến cho người bán hàng cũng không khỏi thốt lên khen tặng hắn một câu.
2h trưa, An Tại Đào chạy đến Đài truyền hình. Chương trình này được truyền hình trực tiếp. An Tại Đào rất hiểu chuyện này, khẳng định là lãnh đạo Đài truyền hình dựa trên độ nóng của những tin tức trong hai ngày qua, và nó cũng có liên quan đến tâm tư của vị lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy. Cho nên không muốn mình là người đi sau mà khẩn trương nắm bắt kịp thời.
Hạ Thiên Nông mang theo một tờ báo, tươi cười bước vào cửa. Vừa vào cửa, ông liền thấy người tiếp đón mình là con gái.
- Hiểu Tuyết!
Hạ Hiểu Tuyết từ phòng ngủ đi ra, nở nụ cười lên tiếng:
- Ba về rồi à? Sao hôm nay ba về sớm vậy?
Hạ Thiên Nông duỗi thẳng lưng nói:
- Ba hôm nay đi dự hội nghị mở rộng Thành ủy nên không quay về Ủy ban nhân dân thành phố. Thạch à, em đoán xem nội dung của cuộc họp ngày hôm nay là gì?
Thạch Thanh là Chủ tịch công đoàn của Ngân hàng Nông nghiệp phát triển nông thôn Thành phố, hai ngày nay đang ở nhà nghỉ ngơi. Lúc này bà đang bận việc trong bếp, nghe thấy tiếng của chồng hỏi nên ló đầu ra khỏi bếp.
- Anh Hạ, sao đột nhiên lại tổ chức Hội nghị mở rộng Thành ủy? Có phải vị ủy viên thường vụ ấy sẽ rút lui không? Anh có nói đùa không đấy?
- Không phải!
Khóe miệng Hạ Thiên Nông nở một nụ cười cổ quái.
- Đỗ Canh không ngờ hủy đi cầu vượt. Bí thư Cao Dương là người đã xây dựng nên cầu vượt. Một hạng mục tiêu tốn hơn trăm triệu đồng không ngờ phải hủy đi.
Thạch Thanh nhíu mày, có chút không ngờ nói:
- Hủy đi? Tại sao lại như vậy?
- Haha, người tiền nhiệm xây dựng, người kế nhiệm hủy đi, sao lại không tạo ra chiến tích chứ.
Hạ Thiên Nông lại thở dài.
- Chỉ có điều anh cảm thấy rất kỳ lạ, tâm tư của Bí thư Đỗ trước đó không một ai có thể đoán ra được. Nhưng lại không ngờ một phóng viên thực tập của Báo Tân Hải Thần lại có thể đoán ra. Hôm nay trong cuộc họp, mỗi người đều được phát cho ba tờ báo.
- Ngày nay thì tất cả mảng tin tức của báo chí đều khan hiếm những phóng viên đưa tin một cách có chiều sâu...
Hạ Thiên Nông còn chưa nói dứt câu thì Hạ Hiểu Tuyết ở bên cạnh hứng thú tiếp lời:
- Ba, con biết rồi. Nhất định là Tiểu Đào đã đưa tin.
Hạ Hiểu Tuyết giật lấy tờ báo trong tay Hạ Thiên Nông rồi đọc to lên.
Trên mặt Thạch Thanh có chút kinh ngạc.
Hạ Thiên Nông nhìn bộ dạng đang xem báo của con gái thì thở dài, quay đầu lại nhìn Thạch Thanh:
- Thạch à, anh xem đứa nhỏ này không đơn giản đâu. Cách hành văn trong bài báo rất lão luyện và thâm sâu. Anh đã nghe được Bí thư Đỗ ngày hôm nay trước sau đã nhắc đến tên cậu ấy đến ba lần.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi An Tại Đào vừa mới đến tòa soạn thì liền nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Tuyết, thông báo rằng Hạ Thiên Nông muốn mời hắn đến dùng bữa cơm trưa tại nhà. Hắn liền xin phép Trương Cương rồi sau đó gọi điện thoại cho mẹ, dặn dò bà một hai câu rồi mới lên xe đến nhà họ Hạ.
Lần thứ hai đến nhà, An Tại Đào cũng không ngoài dự đoán khi thấy thái độ của Hạ Thiên Nông đối với hắn chuyển biến rất tốt đẹp. Tuy rằng vẫn theo cái cách kẻ cả của một Phó chủ tịch Thành phố nhưng ít nhất thì ông ấy cũng đã nở nụ cười khi tiếp đón hắn, còn phá lệ mà rót cho hắn một ly nước.
Sắc mặt của Thạch Thanh tuy rằng vẫn chưa thân thiện lắm, nhưng so với lần đầu tiên thì đã có một chút thay đổi, không còn giống như lần trước, khi nói chuyện vẫn mang theo một giọng điệu khinh miệt.
An Tại Đào tâm trạng hoàn toàn thoải mái nhưng vẫn không mất đi sự kính cẩn. Hắn dùng cơm trưa tại nhà họ Hạ rồi tiếp chuyện cùng với Hạ Thiên Nông về vấn đề cầu vượt trong phòng khách. Thạch Thanh dọn bàn ăn rồi ngồi một bên mở TV lên xem.
Đài truyền hình Tân Hải đang phát lại chương trình mà An Tại Đào được mời đến làm khách quý ngày hôm qua. Nhìn biểu hiện trầm ổn của An Tại Đào trên TV, trong mắt Hạ Hiểu Tuyết ánh lên sự tự hào và bộc lộ sự kiêu ngạo ngay trong lời nói. Chỉ có điều, thời điểm mà Thạch Thanh mở TV thì chương trình này đã được phát hơn phân nửa và không bao lâu sau chuyển sang bản tin thời sự.
- Kính thưa quý vị xem đài, tối hôm qua tại bãi biển thành phố đã phát hiện được một tử thi. Qua sự điều tra của cảnh sát ....
Khi màn hình TV vừa chuyển, một giọng nữ phát thanh viên nhẹ nhàng đọc bản tin thời sự. An Tại Đào đầu tiên ngẩn ra, sắc mặt hơi chút biến đổi. Hắn mơ hồ cảm thấy có một sự bất an trong lòng, theo bản năng mà đến bên chiếc điện thoại trong phòng khách của nhà họ Hạ gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Không ai nghe máy. An Tại Đào trong lòng run lên. Đợi một lát, hắn lại tiếp tục gọi nhưng cũng vẫn không ai bắt máy.
Tâm trạng của hắn không khỏi có chút lạnh buốt. Tuy rằng mấy ngày nay hắn không phát hiện được mẹ mình có điểm gì bất thường. Tâm trạng cũng không có gì lạ, cũng vẫn bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy chỉ có một khả năng là mẹ mình vì chuyện đi quan hệ giúp con trai đã xuất hiện một chuyện xấu nào đó. Điều mà hắn phải làm chính là ngăn cản cho chuyện xấu này phát sinh. Cho nên hai ngày nay hắn không ngừng gọi điện thoại về nhà dặn dò, mà khi ở nhà hắn cũng không ít lần làm công tác tư tưởng với An Nhã Chi khiến cho bà đánh mất đi ý niệm về biên chế nhà nước đó ở trong lòng.
Thêm vài cuộc điện thoại nữa nhưng cũng vẫn không có ai bắt máy. An Tại Đào không chút nghĩ ngợi đi nhanh ra cửa chính nhà họ Hạ.
Hạ Hiểu Tuyết liền giữ chặt hắn lại, run giọng nói:
- Tiểu Đào, anh...
- Hiểu Tuyết, chờ anh, anh đi tìm mẹ anh đã.
An Tại Đào vội vàng nói một câu rồi chạy nhanh ra cửa.
- Ngay cả câu chào cũng không nói mà đã chạy ra ngoài. Thật là không có giáo dục mà.
Thạch Thanh bất mãn, đóng sầm cửa lại.
Hạ Thiên Nông khẽ cười nói:
- Thạch à, anh xem cái cậu nhóc này cũng không tệ lắm. Ngoại trừ xuất thân hơi thấp hèn thì các mặt khác đều rất xứng với Hiểu Tuyết.
- Xứng cái gì mà xứng!
Thạch Thanh hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên Nông.
- Mẹ, Tiểu Đào chắc đột nhiên nhớ đến việc gấp. Nếu không đến cả con anh ấy cũng không nói.
Hạ Hiểu Tuyết nức nở trong cổ họng.
- Mẹ, con xin mẹ. Có phải mẹ muốn giết con hay không? Con không thể không có Tiểu Đào. Nếu không có anh ấy, con thà chết cho xong.
Hạ Hiểu Tuyết vừa khóc vừa chạy về phòng ngủ của mình, bỏ lại Hạ Thiên Nông ngơ ngác nhìn vợ trong phòng khách.
- Đều là tại anh cả. Em đã nói là không cần gặp mà anh lại cứ bảo gặp một lần. Xem kết quả như thế nào đây?
Thạch Thanh thuận tay đẩy Hạ Thiên Nông một cái.
Hạ Thiên Nông nhíu mày.
- Thạch à, anh thấy em cũng quá đáng đấy. Tuy rằng cũng phải tính đến chuyện môn đăng hộ đối nhưng chuyện này không phải là không có khả năng. Chỉ cần cậu ấy đồng ý, còn có anh ở đây, chẳng lẽ Hiểu Tuyết gả cho nó còn phải sợ khổ cực sao?