Có An Tại Đào dẫn đường, rất nhanh xe Lão Triệu đã chạy đến cửa khu viện cao cấp của cơ quan Tỉnh ủy, giải thích một chút với cảnh vệ và bảo vệ ở cửa. Trong đoạn thời gian này, xe con từ các thành phố đến viện cao cấp tặng lễ nối đuôi nhau, cảnh vệ và bảo vệ đã sớm tập thành thói quen, chỉ hỏi han bọn họ đơn giản, sau đó nhìn giấy thông hành có chứa chứng nhận xe cơ quan Thành ủy Tân Hải của Lão Triệu, là được đi qua.
Dưới nhà lầu Trần Cận Nam, An Tại Đào mang theo mấy gói hải sâm đóng gói đẹp đẽ, đứng bên xe lấy lại bình tĩnh, đột nhiên cúi đầu nói với Lão Triệu:
- Lão Triệu, anh đi ra ngoài chờ tôi, tôi sẽ đi ra rất nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lão Triệu lên tiếng, cũng không nghĩ nhiều, liền quay đầu xe trở về đường cũ. Trong mắt Lão Triệu, An Tại Đào chắc chắn có một số chuyện không muốn để mình nhìn thấy.
Nhìn xe lão Triệu chậm rãi rời khỏi, An Tại Đào chậm rãi đi tới nhà lầu. Không bao lâu, hắn liền đứng trước cửa nhà Trần Cận Nam. Tới cửa rồi, trái lại hắn trở nên cực kỳ bình tĩnh, cũng không có bất luận do dự gì, nhẹ nhàng ấn vang chuông cửa nhà Trần gia.
Một hồi chuông cửa giống như chuông đồng hồ báo thức qua đi, tiếp theo là một tiếng chào mất kiên nhẫn:
- Ai vậy.
Cửa phòng trộm màu đen mới tinh mở ra, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt An Tại Đào.
Khuôn mặt anh tuấn hơi có vẻ non nớt. Một đôi kính mắt, dáng người gầy yếu, mặc một bộ áo ngủ màu vàng nhạt, đúng là Trần Duệ con trai Trần Cận Nam. Gã vừa mới nghỉ đông, về nhà qua năm mới.
Trần Duệ thấy không ngờ là An Tại Đào, sắc mặt kia liền thay đổi, mặt gã âm trầm, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đến nhà chúng ta làm gì?
An Tại Đào cũng thật bất ngờ, nghênh đón không ngờ là tiểu tử Trần Duệ không biết trời cao đất rộng này. Kiêu ngạo, tự cho là đúng, lỗ mãng, hống hách, hễ hết thảy khuyết điểm có trên người kẻ ăn chơi trác táng tiểu tử này đều có, phàm là ưu điểm người thanh niên có trên người gã lại thể hiện rất ít. Đôi nghi, An Tại Đào cũng kỳ quái, tại sao Trần Cận Nam lại sinh ra một đứa con không tiến bộ như vậy.
- Xin hỏi đây là nhà Bộ trưởng Trần sao? Tôi tới đưa đồ vật cho Bộ trưởng Trần. Bí thư Đỗ Thành ủy Tân Hải đã nói qua với ông ta trong điện thoại.
An Tại Đào thản nhiên cười, sau đó thối lui một bước, chỉ cần nhìn thấy Trần Duệ, đã đưa đồ trong tay cho gã, liền chuẩn bị rời khỏi.
Thấy hắn xách đồ vật trong tay, sớm thành thói quen người khác đến nhà mình tặng quà, khóe miệng Trần Duệ bĩu ra:
- Như thế nào, không phải ngươi rất trâu bò sao? Sao lại đến nhà chúng ta vỗ mông ngựa rồi? Nhanh chóng cút, mang theo đồ mục nát của ngươi cút đi, nhà ta không chào đón ngươi!
Trần Duệ nhiều lầnoán hận chất chứa với hắn, thấy hắn đưa lên cửa, làm sao có thể bỏ qua cơ hội đả kích hắn lần này, lời nói châm biếm hết khả năng có thể.
An Tại Đào cắn chặt răng, chậm rãi ngẩng đầu lên căm tức Trần Duệ, lửa giận trong mắt phun ra từng chút một. Trần Duệ vốn sợ hắn không hiểu ra sao cả, thấy ánh mắt phẫn nộ của hắn, lùi ra sau một bước theo bản năng, mượn cơ hội lớn tiếng hô:
- Ngươi muốn làm gì? Nhanh chóng đi! Đi!
Trần Cận Nam tắm rửa trong phòng vệ sinh, ông có một thói quen, tắm rửa mỗi ngày xong việc trước khi ăn cơn, như thể muốn tắm rửa hết bụi mù quan trường trong ngày. Ông tự nhiên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng vợ ông Âu Dương Đan đang bận làm cơm chiều trong bếp, nghe được con trai la hét ầm ĩ với ai ở ngoài, liền buông dao cầm bếp, kẹp tạp dề chạy vội ra.
Mà gần như đồng thời, một cô gái xinh đẹp cũng chạy ra từ trong thư phòng Trần gia, không ngờ là Lưu Ngạn.
Âu Dương Đan vài bước đi đến chắn trước người Trần Duệ, liếc An Tại Đào một cái, nhíu mày, trong lòng lại đang đánh trống: Sao hắn lại đến đây? Chẳng lẽ tiểu tử này muốn tìm tới cửa nhận người thân? Lúc này nên làm gì bây giờ?
Thần sắc Âu Dương Đan biến đổi, thầm nghĩ đối sách trong lòng, nhưng Lưu Ngạn cũng đã kinh ngạc hô:
- An Tại Đào? Sao anh lại tới đây?
Thần sắc An Tại Đào đã sớm bình tĩnh như thường, hắn quăng ánh mắt xuyên qua bả vai Âu Dương Đan dừng lại trên khuôn mặt quyến rũ tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc kia của Lưu Ngạn, thản nhiên cười:
- Tôi thay Bí thư Đỗ tới đưa đồ vật này nọ cho Bộ trưởng Trần, xin hỏi Bộ trưởng Trần có ở nhà hay không? Nếu không cô thay mặt ông ta nhận lấy, tôi đi trước.
Lúc này Lưu Ngạn mới giật mình, hóa ra là thay Đỗ Canh tặng lễ cho Trần Cận Nam. Cô cười tiến tới, nhận túi quà chất đầy hải sâm trong tay An Tại Đào:
- Chú Trần đang tắm rửa, anh tiến vào ngồi chứ?
An Tại Đào thở phào một cái, lắc đầu:
- Không cần, tôi đi đây, Lưu Ngạn, nếu đến tỉnh này, có rảnh tới Tân Hải đi dạo, Bí thư Đỗ vẫn nói muốn mời cô ăn cơm.
An Tại Đào chào hỏi với Lưu Ngạn, xoay người muốn đi. Âu Dương Đan đột nhiên tiếp nhận túi quà trong tay Lưu Ngạn, thuận tiện giơ tay lên ném vào cửa, lạnh lùng nói:
- Lưu Ngạn, chú Trần của cháu là cán bộ lãnh đạo được Đảng giáo dục nhiều năm, như nào có thể thu lễ vật lung tung của người khác? Cháu đây không phải khiến chú Trần của cháu phạm sai lầm sao?
Túi quà tặng hải sâm phốc một tiếng rơi dưới chân An Tại Đào.
Cơn tức An Tại Đào bị Trần Duệ chọc dùng sức áp chế lại một lần nữa bùng lên, sắc mặt hắn đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ, lòng bàn tay run lên, chậm rãi cúi người nhặt túi quà, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ con Âu Dương Đan vênh váo hung hăng.
Âu Dương Đan kéo chặt tay Trần Duệ, mà Trần Duệ thì hung hăng nhìn chằm chằm An Tại Đào, thấy mẹ con bọn họ như vậy, nghe phòng khách Trần gia truyền ra tiếng TV thông báo tin tức, lại ngửi được mùi đồ ăn thơm ngát từ trong phòng bếp Trần gia bay ra, trong nhất thời, oán hận kiếp trước kiếp này ẩn nấp mười năm nháy mắt xông lên tâm trí. Mà gần như lúc đó, trước mắt hắn hiện lên gương mặt thanh tú mái tóc lộ vẻ hoa râm của mẹ mình.
Hai mắt đau khổ tràn đầy tơ máu, đôi mắt đã khóc vô số lần vì người đàn ông kia!
Người ta một nhà thật sự hạnh phúc tốt đẹp! Nhớ tới từ nhỏ đến lớn mình nhận hết ánh mắt kỳ thị trào phúng, nhớ tới mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng mình lớn lên, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau gian na qua ngày từng ly từng tý, khuôn mặt anh tuấn của An Tại Đào hơi co giật giật, hai tròng mắt đỏ bừng lên, ánh mắt tràn ngập sắc thái cảm xúc tiêu cực, hắn cắn chặt khớp hàm hơi tiến lên một bước.
Âu Dương Đan trừng mắt liếc An Tại Đào một cái:
- Ngươi muốn làm gì, nhanh chóng đi!
Nói xong, Âu Dương Đan muốn đóng cửa lại.
An Tại Đào thở dài một cái, biết mình không thể thất thố, cũng không đáng thất thô, hắn bỗng nhiên đứng đó hô to một tiếng:
- Bộ trưởng Trần!
Lúc này thời gian dài, Trần Cận Nam mơ hồ cũng nghe được một ít động tĩnh, ông đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vã quấn khăn tắm vọt ra, thấy ở cửa tụ tập vợ con mình cùng Lưu Ngạn, mà An Tại Đào mang theo túi đồ vật đứng ở cửa, trong lòng lập tức liền lộp bộp một chút, rõ ràng.
Ông để trần thân trên bọt nước còn đang rơi xuống, ông đứng đó miễn cưỡng cười:
- Thư ký Tiểu An à? Cậu xem, không khéo, tôi đang tắm, như vậy đi, cậu tiến vào nhà ngồi, chờ tôi một lát.
An Tại Đào cắn chặt răng, lắc đầu, lập tức đặt túi quà trong tay ở cửa nhà Trần gia:
- Không cần, Bộ trưởng Trần, đồ tôi đặt ở cửa, Bí thư Đỗ để tôi hỏi thăm ông thay ông ấy.
Nói xong, An Tại Đào lại dùng ánh mắt lạnh băng liếc mẹ con Âu Dương Đan một cái, quay đầu vội vàng đi xuống lầu.
- An Tại Đào! Anh từ từ.
Lưu Ngạn nhíu mày, hết thảy xảy ra quá nhanh, cô chưa kịp phản ứng lại. Thấy An Tại Đào quay đầu rời đi, cô cũng vội vàng thay giầy, khoác thêm cho mình áo khoác liền đuổi theo.
An Tại Đào bước đi rất nhanh, Lưu Ngạn đuổi tới đường mòn nhỏ dưới lầu mới theo kịp hắn. Hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn Lưu Ngạn, thần sắc thật lạnh lùng:
- Phóng viên Lưu, gọi tôi có chuyện gì cần sao?
Mày liễu Lưu Ngạn nhướng lên. Cô cũng không biết An Tại Đào có quan hệ gì với người một nhà Trần Cận Nam, cô còn tưởng bởi vì nguyên nhân là mình Trần Duệ mới không quen nhìn An Tại Đào, mới dẫn đến cảnh tượng hôm nay. Cô bước nhanh đến, cúi đầu nói:
- An Tại Đào, anh không đáng như vậy, hiện giờ anh đang trong quan trường, phải học nhẫn nại… Tuy rằng Trần Duệ kiêu ngạo một chút, nhưng chú Trần là lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ, tương lai anh…
An Tại Đào thở dài một hơi, hắn biết Lưu Ngạn cũng là ý tốt, thần sắc vốn dịu đi một chút, nhưng hắn vừa nghe cô nhắc tới Trần Cận Nam và Trần Duệ hai tên này, ngọn lửa không tên trong lòng liền tăng vọt. Hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn lầu nhỏ màu vàng nhạt Trần gia ở, âm thầm cắn chặt răng.
…
…
Trần Duệ thấy Lưu Ngạn đi ra đuổi theo An Tại Đào, tự nhiên là hơi ghen tuông, cũng đuổi theo. Gã đứng ở cửa lầu, thấy Lưu Ngạn cùng An Tại Đào đứng chung một chỗ thân mật nói chuyện, lửa ghen hung hăng tăng lên. Gã hầm hầm nhìn chằm chằm An Tại Đào, giống như một con sói cái muốn bảo vệ con nó.
Khóe mắt An Tại Đào phát hiện bộ mặt Trần Duệ vặn vẹo vì đố kị thiêu đốt trong lòng, đột nhiên trong lòng hiện lên một chút khoái cảm trả thù không thể ngăn chặn. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ngạn vươn tay có thể chạm tới, đột nhiên nắm lấy bàn tay trắng mịn không xương của cô theo bản năng, hơi tiến gần lại một chút.
Lưu Ngạn run lên trong lòng, sắc mặt lập tức đỏ lên, cô nhẹ nhàng giãy một chút, lại bị An Tại Đào nắm thật chặt. Đột nhiên thoáng nhìn nụ cười quỷ dị gần như ma quỷ kia trên mặt An Tại Đào, muốn nổi giận nhưng trái tim không khỏi nhảy phốc phốc một chút, cô cúi đầu sẵng giọng:
- Anh làm tôi đau!
- Theo tôi một chút!
An Tại Đào hống hách không giải thích kéo tay Lưu Ngạn, đi về phía trước.
…
…
Lưu Ngạn và An Tại Đào sóng vai đi trên đường mòn dải đá cuội trong khu viện cơ quan Tỉnh ủy, cùng nhau chậm rã đi ra cửa chính, thấy không biết khi nào An Tại Đào đã buông tay mình, trong lòng Lưu Ngạn sinh ra vài phần lưu luyến và buồn bã không hiểu.
Ngày nửa khắc vừa rồi, trên người An Tại Đào đột nhiên tản ra hơi thở hống hách cổ quái và hơi thở đàn ông dũng mãnh, gần như lặng yên phá tan trái tim Lưu ngạn, trong vô tình, cửa lòng cô dường như chậm rãi mở ra… Cái loại cảm giác hít thở không thông gần như muốn ngất, cảm giác vô lực, cảm giác mờ mịt đan xen vào một chỗ, tụ lại thành một hơi nóng, kích động cao thấp toàn thân cô, mãi đến bây giờ còn chưa hoàn toàn bình ổn.
Vì sao hắn dám đối với mình như vậy? Lưu Ngạn quay đầu liếc An Tại Đào một cái, trái tim nhảy lên thình thịch: Chẳng lẽ hắn thật sự đối với mình... ?
- Lưu Ngạn, tại sao cô đột nhiên đến Thiên Nam vậy?
Tâm tình An Tại Đào đã hoàn toàn bình phục xuống, hắn khẽ cười:
- Có rảnh đi Tân Hải một chuyến, tôi mời cô ăn cơm, lần trước cô đi quá vội, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô.
Lưu Ngạn thần sắc phức tạp nhìn hắn, nửa ngày mới thản nhiên nói:
- Tôi bị ông cụ nhà hcungs tôi sung quân đến Tỉnh ủy Đông Sơn rồi, hiện giờ điều tạm ở văn phòng lý luận Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy... An Tại Đào, qua năm, có thể Ban Tổ chức Trung ước sẽ tiến hành thống nhất phân phối lại các học viên khóa học Thanh niên xuất sắc chúng ta...
Tuy rằng lời Lưu Ngạn không rõ ràng, nhưng An Tại Đào cũng hiểu được, ông cụ Lưu gia là vì để Lưu Ngạn và Trần Duệ gần gũi một chút, mới để Lưu Ngạn tới Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Đông Sơn.
Khóe miệng An Tại Đào khẽ nhăn rất nhỏ:
- Ồ đúng rồi, không phải hai người muốn đính hôn sao?
Nghe An Tại Đào đột nhiên nhắc tới điều này, trong lòng An Tại Đào đột nhiên tâm phiền ý loạn, lại đột nhiên nhớ tới vừa rồi hắn nắm lấy tay mình, mà bản thân lại ma xui quỷ khiến đi một đoạn đường với hắn giống như tình lữ, không tránh khỏi hơi xấu hổ và giận dữ, cô trừng mắt liếc An Tại Đào một cái:
- Điều này có quan hệ gì với anh?
Khóe miệng An Tại Đào lại nhẹ nhàng giật giật, quay đầu nhìn về cửa viện, Lão Triệu đã chậm rãi lái xe tới.
- Bởi vì tôi kiên quyết phản đối, ông cụ đáp ứng trước kia Trần Duệ tốt nghiệp, tạm thời không nhắc tới chuyện đính hôn.
Không biết vì sao, Lưu Ngạn lại ngẩng mặt theo bản năng nhỏ giọng bổ sung một câu như vậy, nhưng lời vừa nói ra, sắc mặt cô liền đỏ bừng, cúi đầu xuống.
====
Lưu Ngạn chậm rãi về tới Trần gia, trong lòng không biết vì sao sinh ra ý kiên quyết rời đi. Dưới sự níu giữ của Âu Dương Đan, cô vốn muốn đáp ứng ở lại Trần gia hai ngày.
Thấy Lưu Ngạn vào cửa, Trần Duệ thở phì phì trên ghế sô pha cũng không để ý tới cô, trong lòng Lưu Ngạn vốn coi gã như là một thằng nhóc, tự nhiên cũng không so đo. Cô đi thẳng vào phòng khách Trần gia bắt đầu thu dọn hành trang của mình, Âu Dương Đan đi theo vào, kinh ngạc nói:
- Tiểu Ngạn, cháu muốn làm gì vậy?
Lưu Ngạn cười cười:
- Cô Âu Dương, cháu nghĩ một hồi, cháu vẫn tạm thời ở khách sạn thôi, dù sao qua hai ngày cháu sẽ về thủ đô qua tết âm lịch... Ừm, sau khi trở về, cháu sẽ thuê một căn phòng, quấy rầy chú Trần và cô Âu Dương mãi cũng không phải kế lâu dài.
Sắc mặt Âu Dương Đan thay đổi, nhưng bà cũng không miễn cưỡng Lưu Ngạn, bởi vì bà biết tính tình Lưu Ngạn, vừa kiêu ngạo lại quật cường, chuyện cô quyết định, ngay cả cha mẹ cô cũng khó thay đổi cô. Cũng may Lưu gia còn có một ông cụ có thể trấn tụ cô, nếu không, sợ là cô ----
Thấy Lưu Ngạn muốn đi, Trần Cận Nam nhíu mày:
- Tiểu Ngạn, sao êm đẹp lại muốn đi?
Lưu Ngạn thuật lại qua loa lời đã nói với Âu Dương Đan, Trần Duệ đứng một bên thẹn quá hóa giận nói:
- Đi đi, đi đi, đừng đến đây nữa ---- hừ, tôi chỉ biết, cô xem trúng tên tiểu tử kia! Nhìn vừa rồi hai người khó chia rời như vậy. Hừ, Lưu Ngạn, tôi nói cho cô, hắn đã có ----
Trần Duệ còn chưa nói xong, Lưu ngạn sớm tức giận mặt đỏ tai hồng ngón tay chỉ gã trách mắng:
- Cậu nói loạn cái gì? Đừng nói tôi chỉ là bạn bè bình thường với An Tại Đào, cho dù là người yêu, cũng không tới cậu khoa chân múa tay!
Lưu Ngạn là người kiêu ngạo ra sao, lời này của Trần Duệ lập tức khiến cô nổi giận. Cô lạnh lùng liếc Trần Duệ một cái, quay đầu lại miễn cưỡng cười với Trần Cận Nam và Âu Dương Đan:
- Rất xin lỗi, chú Trần, cháu đi trước, về sau sẽ đến thăm chú.
Lưu Ngạn nghênh ngang mà đi. Lúc cửa phòng đóng rầm một cái, Trần Duệ đặt mông ngồi lên sô pha. Âu Dương Đan xấu hổ giận dữ mà đẩy Trần Cận Nam một cái, hô lớn:
- Nhìn đi, đều là ông gây họa, nhìn đi, nhà chúng ta sớm hay muộn cũng bị ông quấy không được bình an!
...
...
Lúc này Trần Cận Nam mới biết được, hóa ra Âu Dương Đan đã biết chuyện mình có một đứa con riêng. Nhưng như vậy, việc đã đến nước này, gánh nặng trong lòng ông thật sự được giải khai, khúc mắc chôn dấu nhiều năm trong lòng rốt cuộc mở ra, đơn giản liền hoàn toàn ngửa bài với Âu Dương Đan ở trong phòng.
Âu Dương Đan khóc lóc ôm chăn tựa trên giường, khóc một hồi mắng một hồi, làm ầm ĩ hơn nữa ngày. Thấy Trần Cận Nam sắc mặt xanh mét đứng trước giường mình, lúc này bà mới chạm rãi bình tĩnh lại. Âu Dương Đan không phải một phụ nữ đơn giản, bà biết vào lúc này mình không thể tranh cãi ầm ĩ với Trần Cận Nam, càng không thể lộ chuyện này ra ngoài, nếu không, gia đình bà khổ tâm gây dựng hơn 20 năm sẽ hoàn toàn sụp đổ. Mặt mũi của bà, ông xã của bà, gia đình của bà, đều sẽ biến thành hư ảo.
Bà cố nén gợn sóng thật lớn trong lòng, cắn chặt răng cúi đầu nói:
- Ông Trần, hai chúng ta cũng đã làm vợ chồng hơn hai mươi năm, tôi đối với ông như vậy, Âu Dương gia đối với ông như vậy, ông hiểu rõ trong lòng. Gia đình này của chúng ta không dễ dàng... Chuyện quá khứ, tôi có thể không so đo, nhưng hiện giờ, ông phải phân rõ giới hạn với tiểu tử kia!
Trần Cận Nam im lặng không nói gì.
- Ông xem xem, hắn tìm tới cửa khiêu khích ---- mà không ngờ, còn muốn cướp bạn gái của Tiểu Duệ, vì sao Lưu ngạn đột nhiên muốn đi, còn không phải hắn làm chuyện xấu?
Trần Cận Nam nhíu mày:
- Không có khả năng, nó đã có vị hôn thê, như nào còn có thể đi trêu chọc Lưu Ngạn.
- Không có khả năng? Ông xem hắn còn cấu kết làm bậy với Lưu Ngạn... Hai ngày trước, một cuộc điện thoại của hắn liền kéo Lưu Ngạn qua đây...
Âu Dương Đan căm giận một cước đá bay chăn:
- Không ngờ ông còn nói chuyện cho hắn! Chẳng lẽ Tiểu Duệ không phải con ruột của ông sao?
Trần Cận Nam sắc mặt âm trầm co giật một chút, kỳ thật trong lòng ông cũng không thoải mái. Ông cũng không phải thằng ngốc, ông cũng có thê rnhinf ra được dường như Lưu Ngạn đối với An Tại Đào có một loại tình cảm khác thường, dường nhưu quan hệ giữa hai người cũng không bình thường.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông bắt đầu phiền não, ông khoát tay áo:
- Bà không cần quan tâm, tôi sẽ tìm hắn nói chuyện.
- Tôi mặc kệ ông nói chuyện thế nào ---- dù sao, tôi không cho phép ông dùng sức sau lưng hắn, qua hai ngày, Ban Tổ chức Trung ương đến khảo sát cán bộ hậu bị, không cho phép ông sáng tạo cơ hội cho hắn một lần nữa, nếu ông còn như vậy, tôi sẽ không để yên với ông!
Âu Dương Đan trong đau thương, mò chiếc gối trên giường ném tới Trần Cận Nam.
Nhưng Trần Cận Nam đã đẩy cửa phòng, bước ra ngoài.
Trần Duệ đang ngồi trên sô pha không ngừng nhấn số di động của Lưu Ngạn, nhưng Lưu Ngạn đã sớm tắt máy. Mà lúc này, Lưu Ngạn đã vào ở trong một khách sạn tinh cấp cách đại viện cơ quan Tỉnh ủy không xa, cởi quần áo vào buồng vệ sinh, chuẩn bị tắm rửa.
Nhìn thân thể hoàn mỹ xích lõa của mình trong gương, Lưu Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực trước người, sắc mặt không ngờ trở nên ửng hồng. Hơn nửa ngày, cô mới thở dài, trần trụi ngồi vào trong bồn tắm.
Có An Tại Đào dẫn đường, rất nhanh xe Lão Triệu đã chạy đến cửa khu viện cao cấp của cơ quan Tỉnh ủy, giải thích một chút với cảnh vệ và bảo vệ ở cửa. Trong đoạn thời gian này, xe con từ các thành phố đến viện cao cấp tặng lễ nối đuôi nhau, cảnh vệ và bảo vệ đã sớm tập thành thói quen, chỉ hỏi han bọn họ đơn giản, sau đó nhìn giấy thông hành có chứa chứng nhận xe cơ quan Thành ủy Tân Hải của Lão Triệu, là được đi qua.
Dưới nhà lầu Trần Cận Nam, An Tại Đào mang theo mấy gói hải sâm đóng gói đẹp đẽ, đứng bên xe lấy lại bình tĩnh, đột nhiên cúi đầu nói với Lão Triệu:
- Lão Triệu, anh đi ra ngoài chờ tôi, tôi sẽ đi ra rất nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lão Triệu lên tiếng, cũng không nghĩ nhiều, liền quay đầu xe trở về đường cũ. Trong mắt Lão Triệu, An Tại Đào chắc chắn có một số chuyện không muốn để mình nhìn thấy.
Nhìn xe lão Triệu chậm rãi rời khỏi, An Tại Đào chậm rãi đi tới nhà lầu. Không bao lâu, hắn liền đứng trước cửa nhà Trần Cận Nam. Tới cửa rồi, trái lại hắn trở nên cực kỳ bình tĩnh, cũng không có bất luận do dự gì, nhẹ nhàng ấn vang chuông cửa nhà Trần gia.
Một hồi chuông cửa giống như chuông đồng hồ báo thức qua đi, tiếp theo là một tiếng chào mất kiên nhẫn:
- Ai vậy.
Cửa phòng trộm màu đen mới tinh mở ra, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt An Tại Đào.
Khuôn mặt anh tuấn hơi có vẻ non nớt. Một đôi kính mắt, dáng người gầy yếu, mặc một bộ áo ngủ màu vàng nhạt, đúng là Trần Duệ con trai Trần Cận Nam. Gã vừa mới nghỉ đông, về nhà qua năm mới.
Trần Duệ thấy không ngờ là An Tại Đào, sắc mặt kia liền thay đổi, mặt gã âm trầm, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đến nhà chúng ta làm gì?
An Tại Đào cũng thật bất ngờ, nghênh đón không ngờ là tiểu tử Trần Duệ không biết trời cao đất rộng này. Kiêu ngạo, tự cho là đúng, lỗ mãng, hống hách, hễ hết thảy khuyết điểm có trên người kẻ ăn chơi trác táng tiểu tử này đều có, phàm là ưu điểm người thanh niên có trên người gã lại thể hiện rất ít. Đôi nghi, An Tại Đào cũng kỳ quái, tại sao Trần Cận Nam lại sinh ra một đứa con không tiến bộ như vậy.
- Xin hỏi đây là nhà Bộ trưởng Trần sao? Tôi tới đưa đồ vật cho Bộ trưởng Trần. Bí thư Đỗ Thành ủy Tân Hải đã nói qua với ông ta trong điện thoại.
An Tại Đào thản nhiên cười, sau đó thối lui một bước, chỉ cần nhìn thấy Trần Duệ, đã đưa đồ trong tay cho gã, liền chuẩn bị rời khỏi.
Thấy hắn xách đồ vật trong tay, sớm thành thói quen người khác đến nhà mình tặng quà, khóe miệng Trần Duệ bĩu ra:
- Như thế nào, không phải ngươi rất trâu bò sao? Sao lại đến nhà chúng ta vỗ mông ngựa rồi? Nhanh chóng cút, mang theo đồ mục nát của ngươi cút đi, nhà ta không chào đón ngươi!
Trần Duệ nhiều lầnoán hận chất chứa với hắn, thấy hắn đưa lên cửa, làm sao có thể bỏ qua cơ hội đả kích hắn lần này, lời nói châm biếm hết khả năng có thể.
An Tại Đào cắn chặt răng, chậm rãi ngẩng đầu lên căm tức Trần Duệ, lửa giận trong mắt phun ra từng chút một. Trần Duệ vốn sợ hắn không hiểu ra sao cả, thấy ánh mắt phẫn nộ của hắn, lùi ra sau một bước theo bản năng, mượn cơ hội lớn tiếng hô:
- Ngươi muốn làm gì? Nhanh chóng đi! Đi!
Trần Cận Nam tắm rửa trong phòng vệ sinh, ông có một thói quen, tắm rửa mỗi ngày xong việc trước khi ăn cơn, như thể muốn tắm rửa hết bụi mù quan trường trong ngày. Ông tự nhiên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng vợ ông Âu Dương Đan đang bận làm cơm chiều trong bếp, nghe được con trai la hét ầm ĩ với ai ở ngoài, liền buông dao cầm bếp, kẹp tạp dề chạy vội ra.
Mà gần như đồng thời, một cô gái xinh đẹp cũng chạy ra từ trong thư phòng Trần gia, không ngờ là Lưu Ngạn.
Âu Dương Đan vài bước đi đến chắn trước người Trần Duệ, liếc An Tại Đào một cái, nhíu mày, trong lòng lại đang đánh trống: Sao hắn lại đến đây? Chẳng lẽ tiểu tử này muốn tìm tới cửa nhận người thân? Lúc này nên làm gì bây giờ?
Thần sắc Âu Dương Đan biến đổi, thầm nghĩ đối sách trong lòng, nhưng Lưu Ngạn cũng đã kinh ngạc hô:
- An Tại Đào? Sao anh lại tới đây?
Thần sắc An Tại Đào đã sớm bình tĩnh như thường, hắn quăng ánh mắt xuyên qua bả vai Âu Dương Đan dừng lại trên khuôn mặt quyến rũ tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc kia của Lưu Ngạn, thản nhiên cười:
- Tôi thay Bí thư Đỗ tới đưa đồ vật này nọ cho Bộ trưởng Trần, xin hỏi Bộ trưởng Trần có ở nhà hay không? Nếu không cô thay mặt ông ta nhận lấy, tôi đi trước.
Lúc này Lưu Ngạn mới giật mình, hóa ra là thay Đỗ Canh tặng lễ cho Trần Cận Nam. Cô cười tiến tới, nhận túi quà chất đầy hải sâm trong tay An Tại Đào:
- Chú Trần đang tắm rửa, anh tiến vào ngồi chứ?
An Tại Đào thở phào một cái, lắc đầu:
- Không cần, tôi đi đây, Lưu Ngạn, nếu đến tỉnh này, có rảnh tới Tân Hải đi dạo, Bí thư Đỗ vẫn nói muốn mời cô ăn cơm.An Tại Đào chào hỏi với Lưu Ngạn, xoay người muốn đi. Âu Dương Đan đột nhiên tiếp nhận túi quà trong tay Lưu Ngạn, thuận tiện giơ tay lên ném vào cửa, lạnh lùng nói:
- Lưu Ngạn, chú Trần của cháu là cán bộ lãnh đạo được Đảng giáo dục nhiều năm, như nào có thể thu lễ vật lung tung của người khác? Cháu đây không phải khiến chú Trần của cháu phạm sai lầm sao?
Túi quà tặng hải sâm phốc một tiếng rơi dưới chân An Tại Đào.
Cơn tức An Tại Đào bị Trần Duệ chọc dùng sức áp chế lại một lần nữa bùng lên, sắc mặt hắn đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ, lòng bàn tay run lên, chậm rãi cúi người nhặt túi quà, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ con Âu Dương Đan vênh váo hung hăng.
Âu Dương Đan kéo chặt tay Trần Duệ, mà Trần Duệ thì hung hăng nhìn chằm chằm An Tại Đào, thấy mẹ con bọn họ như vậy, nghe phòng khách Trần gia truyền ra tiếng TV thông báo tin tức, lại ngửi được mùi đồ ăn thơm ngát từ trong phòng bếp Trần gia bay ra, trong nhất thời, oán hận kiếp trước kiếp này ẩn nấp mười năm nháy mắt xông lên tâm trí. Mà gần như lúc đó, trước mắt hắn hiện lên gương mặt thanh tú mái tóc lộ vẻ hoa râm của mẹ mình.
Hai mắt đau khổ tràn đầy tơ máu, đôi mắt đã khóc vô số lần vì người đàn ông kia!
Người ta một nhà thật sự hạnh phúc tốt đẹp! Nhớ tới từ nhỏ đến lớn mình nhận hết ánh mắt kỳ thị trào phúng, nhớ tới mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng mình lớn lên, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau gian na qua ngày từng ly từng tý, khuôn mặt anh tuấn của An Tại Đào hơi co giật giật, hai tròng mắt đỏ bừng lên, ánh mắt tràn ngập sắc thái cảm xúc tiêu cực, hắn cắn chặt khớp hàm hơi tiến lên một bước.
Âu Dương Đan trừng mắt liếc An Tại Đào một cái:
- Ngươi muốn làm gì, nhanh chóng đi!
Nói xong, Âu Dương Đan muốn đóng cửa lại.
An Tại Đào thở dài một cái, biết mình không thể thất thố, cũng không đáng thất thô, hắn bỗng nhiên đứng đó hô to một tiếng:
- Bộ trưởng Trần!
Lúc này thời gian dài, Trần Cận Nam mơ hồ cũng nghe được một ít động tĩnh, ông đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vã quấn khăn tắm vọt ra, thấy ở cửa tụ tập vợ con mình cùng Lưu Ngạn, mà An Tại Đào mang theo túi đồ vật đứng ở cửa, trong lòng lập tức liền lộp bộp một chút, rõ ràng.
Ông để trần thân trên bọt nước còn đang rơi xuống, ông đứng đó miễn cưỡng cười:
- Thư ký Tiểu An à? Cậu xem, không khéo, tôi đang tắm, như vậy đi, cậu tiến vào nhà ngồi, chờ tôi một lát.
An Tại Đào cắn chặt răng, lắc đầu, lập tức đặt túi quà trong tay ở cửa nhà Trần gia:
- Không cần, Bộ trưởng Trần, đồ tôi đặt ở cửa, Bí thư Đỗ để tôi hỏi thăm ông thay ông ấy.
Nói xong, An Tại Đào lại dùng ánh mắt lạnh băng liếc mẹ con Âu Dương Đan một cái, quay đầu vội vàng đi xuống lầu.
- An Tại Đào! Anh từ từ.
Lưu Ngạn nhíu mày, hết thảy xảy ra quá nhanh, cô chưa kịp phản ứng lại. Thấy An Tại Đào quay đầu rời đi, cô cũng vội vàng thay giầy, khoác thêm cho mình áo khoác liền đuổi theo.
An Tại Đào bước đi rất nhanh, Lưu Ngạn đuổi tới đường mòn nhỏ dưới lầu mới theo kịp hắn. Hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn Lưu Ngạn, thần sắc thật lạnh lùng:
- Phóng viên Lưu, gọi tôi có chuyện gì cần sao?
Mày liễu Lưu Ngạn nhướng lên. Cô cũng không biết An Tại Đào có quan hệ gì với người một nhà Trần Cận Nam, cô còn tưởng bởi vì nguyên nhân là mình Trần Duệ mới không quen nhìn An Tại Đào, mới dẫn đến cảnh tượng hôm nay. Cô bước nhanh đến, cúi đầu nói:
- An Tại Đào, anh không đáng như vậy, hiện giờ anh đang trong quan trường, phải học nhẫn nại… Tuy rằng Trần Duệ kiêu ngạo một chút, nhưng chú Trần là lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ, tương lai anh…
An Tại Đào thở dài một hơi, hắn biết Lưu Ngạn cũng là ý tốt, thần sắc vốn dịu đi một chút, nhưng hắn vừa nghe cô nhắc tới Trần Cận Nam và Trần Duệ hai tên này, ngọn lửa không tên trong lòng liền tăng vọt. Hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn lầu nhỏ màu vàng nhạt Trần gia ở, âm thầm cắn chặt răng.
…
…
Trần Duệ thấy Lưu Ngạn đi ra đuổi theo An Tại Đào, tự nhiên là hơi ghen tuông, cũng đuổi theo. Gã đứng ở cửa lầu, thấy Lưu Ngạn cùng An Tại Đào đứng chung một chỗ thân mật nói chuyện, lửa ghen hung hăng tăng lên. Gã hầm hầm nhìn chằm chằm An Tại Đào, giống như một con sói cái muốn bảo vệ con nó.
Khóe mắt An Tại Đào phát hiện bộ mặt Trần Duệ vặn vẹo vì đố kị thiêu đốt trong lòng, đột nhiên trong lòng hiện lên một chút khoái cảm trả thù không thể ngăn chặn. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ngạn vươn tay có thể chạm tới, đột nhiên nắm lấy bàn tay trắng mịn không xương của cô theo bản năng, hơi tiến gần lại một chút.
Lưu Ngạn run lên trong lòng, sắc mặt lập tức đỏ lên, cô nhẹ nhàng giãy một chút, lại bị An Tại Đào nắm thật chặt. Đột nhiên thoáng nhìn nụ cười quỷ dị gần như ma quỷ kia trên mặt An Tại Đào, muốn nổi giận nhưng trái tim không khỏi nhảy phốc phốc một chút, cô cúi đầu sẵng giọng:
- Anh làm tôi đau!
- Theo tôi một chút!
An Tại Đào hống hách không giải thích kéo tay Lưu Ngạn, đi về phía trước.
…
…
Lưu Ngạn và An Tại Đào sóng vai đi trên đường mòn dải đá cuội trong khu viện cơ quan Tỉnh ủy, cùng nhau chậm rã đi ra cửa chính, thấy không biết khi nào An Tại Đào đã buông tay mình, trong lòng Lưu Ngạn sinh ra vài phần lưu luyến và buồn bã không hiểu.
Ngày nửa khắc vừa rồi, trên người An Tại Đào đột nhiên tản ra hơi thở hống hách cổ quái và hơi thở đàn ông dũng mãnh, gần như lặng yên phá tan trái tim Lưu ngạn, trong vô tình, cửa lòng cô dường như chậm rãi mở ra… Cái loại cảm giác hít thở không thông gần như muốn ngất, cảm giác vô lực, cảm giác mờ mịt đan xen vào một chỗ, tụ lại thành một hơi nóng, kích động cao thấp toàn thân cô, mãi đến bây giờ còn chưa hoàn toàn bình ổn.
Vì sao hắn dám đối với mình như vậy? Lưu Ngạn quay đầu liếc An Tại Đào một cái, trái tim nhảy lên thình thịch: Chẳng lẽ hắn thật sự đối với mình... ?
- Lưu Ngạn, tại sao cô đột nhiên đến Thiên Nam vậy?
Tâm tình An Tại Đào đã hoàn toàn bình phục xuống, hắn khẽ cười:
- Có rảnh đi Tân Hải một chuyến, tôi mời cô ăn cơm, lần trước cô đi quá vội, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô.
Lưu Ngạn thần sắc phức tạp nhìn hắn, nửa ngày mới thản nhiên nói:
- Tôi bị ông cụ nhà hcungs tôi sung quân đến Tỉnh ủy Đông Sơn rồi, hiện giờ điều tạm ở văn phòng lý luận Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy... An Tại Đào, qua năm, có thể Ban Tổ chức Trung ước sẽ tiến hành thống nhất phân phối lại các học viên khóa học Thanh niên xuất sắc chúng ta...
Tuy rằng lời Lưu Ngạn không rõ ràng, nhưng An Tại Đào cũng hiểu được, ông cụ Lưu gia là vì để Lưu Ngạn và Trần Duệ gần gũi một chút, mới để Lưu Ngạn tới Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Đông Sơn.
Khóe miệng An Tại Đào khẽ nhăn rất nhỏ:
- Ồ đúng rồi, không phải hai người muốn đính hôn sao?
Nghe An Tại Đào đột nhiên nhắc tới điều này, trong lòng An Tại Đào đột nhiên tâm phiền ý loạn, lại đột nhiên nhớ tới vừa rồi hắn nắm lấy tay mình, mà bản thân lại ma xui quỷ khiến đi một đoạn đường với hắn giống như tình lữ, không tránh khỏi hơi xấu hổ và giận dữ, cô trừng mắt liếc An Tại Đào một cái:
- Điều này có quan hệ gì với anh?
Khóe miệng An Tại Đào lại nhẹ nhàng giật giật, quay đầu nhìn về cửa viện, Lão Triệu đã chậm rãi lái xe tới.
- Bởi vì tôi kiên quyết phản đối, ông cụ đáp ứng trước kia Trần Duệ tốt nghiệp, tạm thời không nhắc tới chuyện đính hôn.
Không biết vì sao, Lưu Ngạn lại ngẩng mặt theo bản năng nhỏ giọng bổ sung một câu như vậy, nhưng lời vừa nói ra, sắc mặt cô liền đỏ bừng, cúi đầu xuống.
====
Lưu Ngạn chậm rãi về tới Trần gia, trong lòng không biết vì sao sinh ra ý kiên quyết rời đi. Dưới sự níu giữ của Âu Dương Đan, cô vốn muốn đáp ứng ở lại Trần gia hai ngày.
Thấy Lưu Ngạn vào cửa, Trần Duệ thở phì phì trên ghế sô pha cũng không để ý tới cô, trong lòng Lưu Ngạn vốn coi gã như là một thằng nhóc, tự nhiên cũng không so đo. Cô đi thẳng vào phòng khách Trần gia bắt đầu thu dọn hành trang của mình, Âu Dương Đan đi theo vào, kinh ngạc nói:
- Tiểu Ngạn, cháu muốn làm gì vậy?
Lưu Ngạn cười cười:
- Cô Âu Dương, cháu nghĩ một hồi, cháu vẫn tạm thời ở khách sạn thôi, dù sao qua hai ngày cháu sẽ về thủ đô qua tết âm lịch... Ừm, sau khi trở về, cháu sẽ thuê một căn phòng, quấy rầy chú Trần và cô Âu Dương mãi cũng không phải kế lâu dài.
Sắc mặt Âu Dương Đan thay đổi, nhưng bà cũng không miễn cưỡng Lưu Ngạn, bởi vì bà biết tính tình Lưu Ngạn, vừa kiêu ngạo lại quật cường, chuyện cô quyết định, ngay cả cha mẹ cô cũng khó thay đổi cô. Cũng may Lưu gia còn có một ông cụ có thể trấn tụ cô, nếu không, sợ là cô ----
Thấy Lưu Ngạn muốn đi, Trần Cận Nam nhíu mày:
- Tiểu Ngạn, sao êm đẹp lại muốn đi?
Lưu Ngạn thuật lại qua loa lời đã nói với Âu Dương Đan, Trần Duệ đứng một bên thẹn quá hóa giận nói:
- Đi đi, đi đi, đừng đến đây nữa ---- hừ, tôi chỉ biết, cô xem trúng tên tiểu tử kia! Nhìn vừa rồi hai người khó chia rời như vậy. Hừ, Lưu Ngạn, tôi nói cho cô, hắn đã có ----
Trần Duệ còn chưa nói xong, Lưu ngạn sớm tức giận mặt đỏ tai hồng ngón tay chỉ gã trách mắng:
- Cậu nói loạn cái gì? Đừng nói tôi chỉ là bạn bè bình thường với An Tại Đào, cho dù là người yêu, cũng không tới cậu khoa chân múa tay!
Lưu Ngạn là người kiêu ngạo ra sao, lời này của Trần Duệ lập tức khiến cô nổi giận. Cô lạnh lùng liếc Trần Duệ một cái, quay đầu lại miễn cưỡng cười với Trần Cận Nam và Âu Dương Đan:
- Rất xin lỗi, chú Trần, cháu đi trước, về sau sẽ đến thăm chú.
Lưu Ngạn nghênh ngang mà đi. Lúc cửa phòng đóng rầm một cái, Trần Duệ đặt mông ngồi lên sô pha. Âu Dương Đan xấu hổ giận dữ mà đẩy Trần Cận Nam một cái, hô lớn:
- Nhìn đi, đều là ông gây họa, nhìn đi, nhà chúng ta sớm hay muộn cũng bị ông quấy không được bình an!
...
...
Lúc này Trần Cận Nam mới biết được, hóa ra Âu Dương Đan đã biết chuyện mình có một đứa con riêng. Nhưng như vậy, việc đã đến nước này, gánh nặng trong lòng ông thật sự được giải khai, khúc mắc chôn dấu nhiều năm trong lòng rốt cuộc mở ra, đơn giản liền hoàn toàn ngửa bài với Âu Dương Đan ở trong phòng.
Âu Dương Đan khóc lóc ôm chăn tựa trên giường, khóc một hồi mắng một hồi, làm ầm ĩ hơn nữa ngày. Thấy Trần Cận Nam sắc mặt xanh mét đứng trước giường mình, lúc này bà mới chạm rãi bình tĩnh lại. Âu Dương Đan không phải một phụ nữ đơn giản, bà biết vào lúc này mình không thể tranh cãi ầm ĩ với Trần Cận Nam, càng không thể lộ chuyện này ra ngoài, nếu không, gia đình bà khổ tâm gây dựng hơn 20 năm sẽ hoàn toàn sụp đổ. Mặt mũi của bà, ông xã của bà, gia đình của bà, đều sẽ biến thành hư ảo.
Bà cố nén gợn sóng thật lớn trong lòng, cắn chặt răng cúi đầu nói:
- Ông Trần, hai chúng ta cũng đã làm vợ chồng hơn hai mươi năm, tôi đối với ông như vậy, Âu Dương gia đối với ông như vậy, ông hiểu rõ trong lòng. Gia đình này của chúng ta không dễ dàng... Chuyện quá khứ, tôi có thể không so đo, nhưng hiện giờ, ông phải phân rõ giới hạn với tiểu tử kia!
Trần Cận Nam im lặng không nói gì.
- Ông xem xem, hắn tìm tới cửa khiêu khích ---- mà không ngờ, còn muốn cướp bạn gái của Tiểu Duệ, vì sao Lưu ngạn đột nhiên muốn đi, còn không phải hắn làm chuyện xấu?
Trần Cận Nam nhíu mày:
- Không có khả năng, nó đã có vị hôn thê, như nào còn có thể đi trêu chọc Lưu Ngạn.
- Không có khả năng? Ông xem hắn còn cấu kết làm bậy với Lưu Ngạn... Hai ngày trước, một cuộc điện thoại của hắn liền kéo Lưu Ngạn qua đây...
Âu Dương Đan căm giận một cước đá bay chăn:
- Không ngờ ông còn nói chuyện cho hắn! Chẳng lẽ Tiểu Duệ không phải con ruột của ông sao?
Trần Cận Nam sắc mặt âm trầm co giật một chút, kỳ thật trong lòng ông cũng không thoải mái. Ông cũng không phải thằng ngốc, ông cũng có thê rnhinf ra được dường như Lưu Ngạn đối với An Tại Đào có một loại tình cảm khác thường, dường nhưu quan hệ giữa hai người cũng không bình thường.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông bắt đầu phiền não, ông khoát tay áo:
- Bà không cần quan tâm, tôi sẽ tìm hắn nói chuyện.
- Tôi mặc kệ ông nói chuyện thế nào ---- dù sao, tôi không cho phép ông dùng sức sau lưng hắn, qua hai ngày, Ban Tổ chức Trung ương đến khảo sát cán bộ hậu bị, không cho phép ông sáng tạo cơ hội cho hắn một lần nữa, nếu ông còn như vậy, tôi sẽ không để yên với ông!
Âu Dương Đan trong đau thương, mò chiếc gối trên giường ném tới Trần Cận Nam.
Nhưng Trần Cận Nam đã đẩy cửa phòng, bước ra ngoài.
Trần Duệ đang ngồi trên sô pha không ngừng nhấn số di động của Lưu Ngạn, nhưng Lưu Ngạn đã sớm tắt máy. Mà lúc này, Lưu Ngạn đã vào ở trong một khách sạn tinh cấp cách đại viện cơ quan Tỉnh ủy không xa, cởi quần áo vào buồng vệ sinh, chuẩn bị tắm rửa.
Nhìn thân thể hoàn mỹ xích lõa của mình trong gương, Lưu Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực trước người, sắc mặt không ngờ trở nên ửng hồng. Hơn nửa ngày, cô mới thở dài, trần trụi ngồi vào trong bồn tắm.