Bởi vì phải chờ điện thoại của Lưu Phương, nên khi An Tại Đào kết thúc cuộc họp hội nghị thường vụ cũng không lập tức chạy về thị trấn Tư Hà. Nhìn vào di động thì thấy đã là 10h sáng, nhưng Lưu Phương vẫn chưa gọi đến, hắn không khỏi có chút nóng lòng. Biết rõ Lưu Phương không có khả năng lừa mình, nhưng hắn cũng vẫn cứ sốt ruột.
Bởi vì việc tu sửa đường này rất quan trọng đối với An Tại Đào. Đây là một chiến tích có thể ghi vào lịch sử của thị trấn Tư Hà. Kế tiếp, hắn có thể dựa theo đó mà phát triển bản quy hoạch của chính mình, làm điều gì đó cho thị trấn Tư Hà và vì chính tiền đồ làm quan của mình.
Không ai hiểu hơn rằng, thành tích ở cở sở là quan trọng như thế nào đối với một cán bộ dự bị luôn bị cấp trên nhìn chằm chằm vào. Nếu làm tốt thì tương đương với việc củng cố con đường làm quan sau này của hắn.
Nếu con đường này không được tu sửa hoặc khởi công chậm chạp thì hắn ở thị trấn Tư Hà chẳng khác nào là bị chặt chân chặt tay, thậm chí cả đời sẽ bị chê cười. Có thể mở ra được cục diện tốt hay không thì sự việc hôm nay rất quan trọng. Cho nên hắn có chút khẩn trương.
Hắn vẫn chưa rời khỏi tòa nhà Huyện ủy, trực tiếp đến phòng làm việc của Lưu Ngạn. Một bên trò chuyện với Lưu Ngạn, một bên chờ điện thoại của Lưu Phương. Lưu Ngạn hiểu rất rõ tâm trạng của hắn hiện giờ, nên hạ giọng an ủi:
- An Tại Đào, anh cũng đừng sốt ruột quá. Nếu không tranh thủ được quỹ tài chính này của sở Giao thông thì anh thử hướng lên cấp trên xem sao. Chỉ cần cấp trên lên tiếng thì Tôn Cốc không thể không bỏ tiền.
An Tại Đào biến sắc, hắn biết Lưu Ngạn nói như vậy là có ý gì. Ý là hắn phải đi tìm Trần Cận Nam. An Tại Đào chậm rãi lắc đầu:
- Lưu Ngạn, đừng nói đến chuyện này nữa. Tôi tuyệt đối không có khả năng đi cầu xin ông ta đâu.
- An Tại Đào, tôi cảm thấy anh rất là bướng bỉnh. Mặc kệ nói như thế nào thì ông ta cũng vẫn là người sanh ra anh. Lần sửa đường này đối với con đường làm quan của anh quan trọng như thế nào. Chỉ cần anh mở miệng với chú Trần thì tôi nghĩ chú ấy sẽ không do dự mà giúp anh ngay. Chỉ cần một cuộc điện thoại của chú ấy, đừng nói chi Tôn Cốc, ngay cả lão bà Lý Vân Thu cũng không dám qua loa.
Lưu Ngạn nhìn An Tại Đào , thở dài nói:
- Anh hiện giờ đã là người trong quan trường, phải biết học cách tùy cơ ứng biến. Nếu không làm sao anh lăn lộn trong đó được? Anh không giống với tôi, tôi vốn không có hứng thú với quan trường. Nếu có chú Trần đứng đằng sau, con đường làm quan của anh sẽ thông suốt rất nhiều. Anh như thế nào mà có chiếc bát vàng trước mặt lại không dùng mà còn đi xin cơm ăn?
Lưu Ngạn vốn muốn nói" Nếu không phải muốn làm cùng một chỗ với anh, tôi tuyệt đối sẽ không đến một nơi như thế này", nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong.
- Cô đừng nói nữa, tôi tuyệt đối không đi cầu xin ông ta đâu.
An Tại Đào có chút tâm phiền ý loạn mà lắc đầu.
Lưu Ngạn thở dài một tiếng:
- Nếu thật sự không được thì để tôi giúp anh chạy lên thủ đô cũng được.
An Tại Đào chậm rãi lắc đầu:
- Thôi đi, Lưu Ngạn, cô không cần phải xen vào. Tôi đã có chủ trương cho mình. Giám đốc Lưu không thể nói suông mà không làm. Nếu bà ấy đã đáp ứng chuyện của tôi thì nhất định sẽ làm được. Hơn nữa, chỉ có một chút tiền để tu sửa 10km đường quốc lộ thị trấn mà thôi, cũng không phải là chuyện đại sự gì. Không đáng chuyện bé xé ra to mà làm ầm ĩ đến thủ đô đâu.
Lưu Ngạn cau mày lại:
- Nếu sau khi sở Giao thông đến khảo sát nhưng không chịu chi tài chính cho anh thì anh làm sao?
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, đến bên cửa sổ phòng làm việc của Lưu Ngạn, nhìn cảnh sắc bên ngoài, kiên định nói:
- Nếu không tranh thủ được tài chính thì chúng ta tự làm vậy.
- Tự làm? An Tại Đào, anh điên rồi sao? Đây là tu sửa đường quốc lộ, rất hao tốn tiền bạc, chứ không phải là xây một cái nhà đâu.
Lưu Ngạn kinh ngạc một tiếng, đứng dậy nói.
- Chỉ có mấy chục triệu thôi. Tôi sẽ kêu gọi cán bộ, quần chúng thị trấn góp vốn. Mặt khác tôi đi vận động bên ngoài. Miễn là còn sống thì còn có cách.
An Tại Đào thản nhiên cười
- Đương nhiên, đây chỉ là hạ sách. Vạn bất đắc dĩ tôi mới làm như thế. Trước mắt, việc tôi cần làm chính là phải tranh thủ giúp đỡ người dân nghèo khó.
Khi hai người nói chuyện, một nhân viên công tác của ban Tuyên giáo cầm một chồng văn kiện gõ cửa bước vào, rồi cẩn thận đặt lên trên bàn Lưu Ngạn, sau đó yên lặng lui ra ngoài. Các văn kiện của các đơn vị, các bộ môn, các xã, thị trấn báo cáo về Huyện ủy quá nhiều, Lưu Ngạn căn bản cũng lười xem qua. Chỉ có điều phải có chữ ký của cô dưới mỗi văn kiện nên đành phải xem.
Nhưng khi vừa mới ngồi xuống thì thấy xấp văn kiện đầu tiên có ghi "Thị trấn Tư Hà, tháng 12 năm 1999" nên thuận tay cầm lên xem. Cô có chút dở khóc dở cười giơ xấp văn kiện trong tay lên:
- Tôi nói với anh, anh vừa mới nhậm chức đã làm ra động tĩnh lớn như vậy? Chỉ từ một đến năm năm đã tạo ra sản lượng cây cát cánh cao nhất trong tỉnh, thậm chí là trong cả nước. Giọng điệu của anh quả là không nhỏ đấy.
An Tại Đào quay đầu nhìn cô, thản nhiên cười:
- Có chuyện gì đâu. Đây chỉ là mục tiêu chiến lược phát triển từ một đến năm năm. Hơn nữa, nếu tôi đã ở thị trấn Tư Hà triển khai công tác thì mục tiêu này không phải là không có khả năng thực hiện được. Đúng rồi, trong tương lai, khi tôi cần tuyên truyền thông tin đến thủ đô, đến lúc đó nhờ cô giúp tôi liên hệ.
An Tại Đào vừa dứt lời thì điện thoại của hắn đổ chuông. Quả nhiên là Lưu Phương. Hắn hưng phấn, khẩn trương tiếp điện thoại.
- Cô Lưu!
- Tiểu An, sau bữa cơm trưa chúng ta sẽ xuất phát, ước chừng một tiếng rưỡi sẽ đến Quy Ninh. Ừ, chúng ta không vào huyện mà trực tiếp đến thị trấn Tư Hà để khảo sát thực địa. Còn nữa, một Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn và một lãnh đạo của cục Giao thông sẽ đi cùng.
Lưu Phương nói xong vội cúp điện thoại ngay.
An Tại Đào cúp máy, lấy lại bình tĩnh, gọi dùng điện thoại trên bàn Lưu Ngạn gọi cho Chủ tịch thị trấn Tiêu để thông báo
- Giám đốc Lưu của sở Giao thông và lãnh đạo thành phố sẽ đến thị trấn Tư Hà để khảo sát thực địa đường giao thông. Bây giờ là 10h16", anh lập tức thông báo cho các Bí thư thôn Đảng, chi bộ đến Đảng ủy thị trấn để họp. Tôi lập tức trở về ngay.
Sau khi cúp điện thoại, An Tại Đào chào Lưu Ngạn rồi rời khỏi phòng. Nhưng khi vừa ra đến cửa, hắn vội quay đầu lại, lấy ra giấy chứng nhận cổ phần và thẻ giao dịch, rồi viết mật mã lên một tấm giấy, đưa cho Lưu Ngạn:
- Lưu Ngạn, sắp tới tôi sẽ bận lắm, cho nên Trúc Tử nhờ cô chiếu cố. Đây là số cổ phiếu của tôi, cô nhớ kỹ lời của tôi, bất kể như thế nào nhất định phải trong tháng này về Tân Hải giao dịch, thay tôi đem toàn bộ cổ phiếu bán ra. Đến lúc đó, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Lưu Ngạn nhướng mày, vừa muốn nói gì thì An Tại Đào đã chạy đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi góc hành lang.
Lưu Ngạn thở dài, thu lấy giấy chứng nhận cổ phần và thẻ giao dịch.
Văn phòng của Lưu Ngạn ở lầu ba, văn phòng của Tôn Cốc và các lãnh đạo khác ở lầu hai. Khi xuống đến lầu hai, hắn tạm dừng một chút rồi hướng đến văn phòng của Tôn Cốc, chuẩn bị chào y trước khi đi.
Vừa mới đến cửa thì chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười vui vẻ. Nghe tiếng cười thì biết là của Bí thư huyện ủy Tôn Cốc, Phó bí thư Huyện ủy Trần Đức Lệnh, còn có Phó bí thư huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật Hạ Hầu Cường.
- Bí thư Tôn, cái tên tiểu tử này chắc không biết trời cao đất rộng, không ngờ lại muốn biến thị trấn của hắn thành nơi gieo trồng cây cát cánh nổi tiếng trong tỉnh và cả nước. Giọng điệu quả thật là không nhỏ. Còn sửa đường, hắn đang nghĩ đến việc xây căn nhà cho mình hay sao đấy, lại còn muốn tranh thủ quỹ tài chính xây dựng đường sá cho địa phương nghèo nữa. Một thị trấn nho nhỏ lại muốn xin tài chính của tỉnh, chuyện này không phải là để thiên hạ chê cười hay sao?
Hạ Hầu Cường cười ha hả.
Trần Đức Lệnh tiếp lời nói:
- Ngoài miệng nói hay lắm, chưa tới hai ngày đã chạy rồi, một chút cũng không làm đến nơi đến chốn. Tôi nghĩ đồng chí Bí thư Tiểu An này tác phong làm việc có chút hời hợt. Tôi đề nghị nên báo cáo với lãnh đạo thành phố một chút.
- Chỉ là người trẻ tuổi thôi, dám nghĩ dám làm. Tuy nhiên, không có kinh nghiệm mà dám mạnh dạn đi đầu là không được. Lão Trần, Phó bí thư Hạ Hầu, dù sao thì cũng là đồng chí trẻ tuổi. Chúng ta về sau phải trợ giúp nhiều hơn cho các đồng chí thanh niên đó.
Nói đến đây, Tôn Cốc chỉ lên trên lầu, hạ giọng nói:
- Vị kia so với An Tại Đào lai lịch không nhỏ đâu. Các người suy nghĩ cho cặn kẽ, không nên chọc vào tổ ong vò vẽ.
An Tại Đào đứng chôn chân ở góc tường, khóe miệng giật giật, trong lòng cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi. Hắn vội vàng chạy xuống lầu, rồi vào trong xe của mình, lái ra khỏi tòa nhà Huyện ủy.
Hắn phát hiện ra Trương Tịnh Tịnh mà Đồng Hồng Cương đã phó thác cho mình đang đứng ở đường cái đối diện, vẻ mặt lo lắng, dưới chân còn có một túi xách hành lý. Xem ra thì cô nàng đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến rồi.
Trương Tịnh Tịnh đã theo Đồng Hồng Cương đến thị trấn Tư Hà một lần, biết được tình trạng giao thông ở đó không tốt. Nếu làm ở đó thì mỗi tuần chỉ về nhà một lần. Cho nên lúc này mới về nhà chuẩn bị hành lý mang theo.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện chiếc xe hơi màu trắng đột nhiên ngừng lại bên cạnh cô. Cô liền hoảng sợ, đang muốn che miệng kinh hô, chợt thấy Bí thư Tiểu An đang nhô đầu ra, vội vàng kêu lên:
- Mau lên xe đi!
Trương Tịnh Tịnh vội vàng đem túi xách của mình, bước vào trong xe An Tại Đào, hơi ngượng ngùng nói:
- Bí thư An, thật phiền anh quá.
An Tại Đào tăng ga, cũng không quay đầu lại, chỉ cười nói:
- Sao cô không làm việc trong văn phòng Huyện ủy mà lại đến một thị trấn xa xôi nghèo khó làm gì? Tôi nói với cô, điều kiện ở đó gian khổ lắm, không thể bằng ở huyện được đâu. Cô cần làm tốt tư tưởng của mình.
Trương Tịnh Tịnh không trả lời, nhớ đến nỗi oan ức mà mình phải chịu, không kìm nổi nghẹn ngào lên.
An Tại Đào có chút không ngờ, trong lòng cảm giác được điều gì, nhưng hắn không hỏi, chỉ chuyên tâm lái xe.
An Tại Đào sốt ruột chạy về thị trấn, không hề thương tiếc chiếc xe của mình, cứ tăng ga để có thể nhanh chóng trở về. Tình hình giao thông quả thật rất kém nên thời gian có chút chậm trễ.
11h15", hắn mới về đến thị trấn. Trương Tịnh Tịnh choáng váng bước xuống xe bước vào trong tòa nhà. Trương Tịnh Tịnh trước đi báo danh, còn hắn thì chạy gấp lên phòng họp lầu ba. Trên đường, hắn đã gọi điện thoại cho Tiêu Hoàng. Tiêu Hoàng nói là các Bí thư chi bộ thôn cùng với người phụ trách các bộ môn đều đã chờ ở phòng hội nghị.
An Tại Đào thở hổn hển đẩy cửa bước vào phòng họp. Trong phòng họp đã đầy người, khói thuốc bay lượn lờ, tiếng người ồn ào. Thấy An Tại Đào tiến vào, Tiêu Hoàng ho khan một tiếng:
- Yên lặng, tất cả yên lặng. Bí thư An đã đến, chúng ta lập tức bắt đầu cuộc họp.
Đám người lập tức yên tĩnh trở lại. Có một số cán bộ lén dụi tàn thuốc, lấy chân giẫm lên, nhưng nghĩ sao lại nhặt tàn thuốc bỏ vào trong túi. Nhìn thấy hành động này, Tiêu Hoàng bĩu môi còn Tôn Hiểu Linh thì lại gật đầu. Xem ra hành động gần đây của Bí thư đã có chút hiệu quả. Hai ngày nay, không khí làm việc tại cơ quan đã tốt hơn.
An Tại Đào bước lên bục, lấy lại bình tĩnh, cúi người xuống uống một ngụm trà. Tiểu Lộ đã sớm đặt lên trên bàn chủ tịch một tách trà nóng.
Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ ửng và có chút kích động đã trở nên bình tĩnh. Hắn liếc mắt nhìn Tôn Hiểu Linh bên cạnh, bắt gặp ánh mắt hồ nghi của đối phương, nhưng không nói gì với cô, cao giọng vào chiếc micro:
- Các đồng chí, thời gian khẩn cấp nên tôi không nói nhiều.
- Hiện tại đã là 11h30, 3h chiều, Giám đốc sở Giao thông tỉnh và một số lãnh đạo thành phố sẽ đến khảo sát đường giao thông thành phố chúng ta. Các đồng chí, đây là cơ hội mấu chốt để tranh thủ quỹ tài chính giúp đỡ xây dựng đường giao thông cho các địa phương nghèo. Nếu có thể tranh thủ được quỹ tài chính này thì đến cuối năm, việc xây dựng đường quốc lộ thị trấn sẽ thành công. Chỉ cần thông được đường quốc lộ, chúng ta sẽ có điều kiện phát triển kinh tế, khiến cho tất cả quần chúng của thị trấn đều có lợi.
An Tại Đào vừa dứt lời thì ở dưới gần như là bùng nổ. Các vị lãnh đạo lớn lại đến một thị trấn nhỏ, hẻo lánh như vậy thì đây là lần đầu tiên. Thứ hai, tu sửa đường sá trước giờ vẫn là tâm bệnh của thị trấn Tư Hà. Quan hệ giữa quần chúng địa phương với bên ngoài chẳng khác gì cái bệnh "tắc ruột", thậm chí có thể nói là thống khổ vô cùng. Hiện tại, các thị trấn, xã khác đã thông xe nhưng thị trấn Tư Hà thì vẫn chưa được.
Khi nghe có thể tranh thủ được tài chính của tỉnh, việc tu sửa đường sá có hy vọng, thì các nhân viên đang ngồi bên dưới đều hai mắt sáng ngời, trong lòng chấn động. Bí thư Đảng ủy mới nhậm chức thật là lợi hại. Chỉ trong vòng hai ngày đã mang đến một cơ hội lớn như vậy. Nhiều năm rồi, lãnh đạo lớn nhất đến thị trấn Tư Hà chỉ là Bí thư huyện ủy Tôn Cốc.
Những vị lãnh đạo lớn như vậy nếu đồng ý đích thân đến thị trấn Tư Hà để khảo sát thì đồng nghĩa với việc tu sửa đường sá sẽ có hy vọng. Nghĩ đến đây, các Bí thư chi bộ thôn đều đồng loạt vỗ tay như sấm dậy.
Tiêu Hoàng sững người, không thốt lên được lời nào. Y trao đổi ánh mắt với Trương Khuê, rồi cũng vỗ tay theo. Còn Tôn Hiểu Linh thì thất thần nhìn gương mặt anh tuấn của An Tại Đào, dường như có chút không tin vào lỗ tai của mình. Tuy rằng, An Tại Đào đã sớm trong điện thoại nói rằng lãnh đạo của sở Giao thông tỉnh sẽ đến khảo sát thực địa nhưng cho đến bây giờ cô vẫn còn có chút không tin.
Vị Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi có lẽ sẽ thật sự mang đến một cơ hội cho thị trấn Tư Hà.
Tôn Hiểu Linh lấy lại bình tĩnh, nhiệt liệt vỗ tay cùng với mọi người.
Nghe tiếng vỗ tay nhiệt liệt, An Tại Đào trong lòng thở dài một tiếng. Hắn đứng dậy, cầm micro, lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người yên lặng, tôi xin cảm ơn sự tín nhiệm và cổ vũ của mọi người. Muốn phát triển trước hết phải sửa đường. Nếu không sửa đường, thị trấn chúng ta vĩnh viễn sẽ không có khả năng thoát khỏi nghèo khó. Cho nên, con đường này nhất định sẽ phải tu sửa.
- Do đó chúng ta phải nắm bắt cơ hội lần này. Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ đem tiếng nói của hai chục ngàn quần chúng thị trấn Tư Hà truyền đạt đến các lãnh đạo tỉnh và thành phố. Thời gian khẩn cấp, tôi muốn sắp xếp một số việc. Các Bí thư chi bộ sau khi trở lại thôn, lập tức phát động quần chúng, 2h chiều tập trung tại cổng thị trấn để hoan nghênh tổ lãnh đạo khảo sát của tỉnh.
An Tại Đào đột nhiên phất tay:
- Tan họp, tất cả lập tức về chuẩn bị.
Trên đường An Tại Đào chạy về thị trấn La Hà đã nhận được thông báo ở thành phố, nói là Giám đốc sở Giao thông tỉnh Lưu muốn dẫn tổ lãnh đạo tỉnh đến khảo sát thực địa thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh để nghiên cứu vấn đề làm đường. Việc Lưu Phương gọi điện thoại cho An Tại Đào, thành phố vẫn còn chưa kịp thông báo cho huyện.
Tôn Cốc ở trong phòng làm việc nói chuyện với Hạ Hầu Cường và Trần Đức Lệnh, đang chuẩn bị giữa trưa sẽ đi uống vài ly rượu thì đột nhiên nhận được điện thoại thông báo, khiến cho cả ngày cũng chưa khôi phục lại tinh thần.
Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lưu Phương như thế nào lại muốn đến Quy Ninh khảo sát? Đến Quy Ninh rồi thì như thế nào lại muốn đến thị sát thị trấn Tư Hà? Đầu óc Tôn Cốc quay mòng mòng, lập tức nghĩ đến trong hội nghị buổi sáng, An Tại Đào đã nói rằng sẽ tranh thủ sự giúp đỡ của quỹ tài chính hỗ trợ làm đường cho các địa phương nghèo của tỉnh.
Chẳng lẽ sự việc đó có liên quan đến tên tiểu tử kia? Năng lượng của tên tiểu tử này không nhỏ nhỉ? Y ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt đầy khiếp sợ và bất ngờ của Trần Đức Lệnh và Hạ Hầu Cường, liền có chút bực bội, khoát tay:
- Tại sao lại có cái tổ khảo sát đó nhỉ? Thôi đi, thời gian cũng không còn sớm. Lão Trần, Phó bí thư Hạ Hầu, tôi không thể dùng cơm với các người. Các lãnh đạo tỉnh và thành phố sẽ đến, tôi muốn chuẩn bị một chút.
Trần Đức Lệnh và Hạ Hầu Cường lập tức gật đầu rồi rời đi. Hai người đi song song ngoài hành lang, ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc đã bán đứng nội tâm khiếp sợ và phức tạp của bọn họ.
- Lão Trần, đồng chí Tiểu An này quả thật cũng có chút năng lượng.
- Phó bí thư Hạ Hầu, xem ra chúng ta phải nhìn Bí thư Tiểu An với cặp mắt khác xưa. Tuy rằng xuất thân bình thường nhưng đã có thể trở thành cán bộ dự bị cũng không phải là không có nguyên nhân. Anh ngẫm lại xem, Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lưu Phương ở tỉnh nổi tiếng là nữ cường nhân, đột nhiên lại muốn đến khảo sát thị trấn Tư Hà, khẳng định là có liên quan đến Bí thư Tiểu An.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau trên đường trở về phòng làm việc. Lúc trước còn "tiểu tử" này, "tiểu tử" nọ. Nhưng bây giờ đã biến thành "Bí thư Tiểu An". Sự thay đổi này bọn họ cũng không hiểu được.
Quan trường chính là như thế. Một số chi tiết tinh tế đều có thể đẩy ngã cả một dãy quân bài Domino.
Hai người đi rồi, sắc mặt Tôn Cốc trở nên âm trầm. Y cầm điện thoại gọi Đồng Hồng Cương, bảo gã thông báo một số tình hình tại thị trấn Tư Hà, đồng thời chuẩn bị tài liệu báo cáo. Ngẫm nghĩ một chút, y lại gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Hạ Canh để thông báo lại tình hình chiều nay.
Mặc dù hai người có chút mâu thuẫn nhưng ứng phó với lãnh đạo cấp trên, liên quan đến lợi ích của huyện nên nhất định phải thống nhất với nhau. Dù sao, vấn đề này xảy ra ở huyện, Bí thư Huyện ủy không chạy thoát thì Chủ tịch huyện cũng khó cứu.
2h chiều, Tôn Cốc và Hạ Canh ngồi trên xe chuyên dụng từ Phòng Sơn đến Quy Ninh. Không bao lâu sau bắt gặp một chiếc xe với biển số Phòng Sơn chậm rãi tiến đến. Tôn Cốc khẩn trương bảo lái xe đến tiếp đón.
Y đang chuẩn bị yêu cầu lái xe dẫn đường trở về tòa nhà Huyện ủy nhưng nhận được thông báo là tổ khảo sát không vào huyện, không nghe báo cáo, trực tiếp đến thẳng thị trấn Tư Hà. Tôn Cốc và Hạ Canh bất đắc dĩ bỏ xe của mình lại, ngồi lên một chiếc xe khác. Trên xe không chỉ có Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lưu Phương và bảy tám cán bộ tỉnh, mà còn có Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Ngô Quốc Cẩm và Cục trưởng cục Giao thông Phòng Sơn Chu Hồng Giang.
- Giám đốc sở Lưu, Phó chủ tịch thành phố Ngô, nhóm lãnh đạo đến thị sát Quy Ninh, tại sao không ghé qua huyện ủy? Tôi và Chủ tịch huyện Hạ cũng muốn báo cáo công tác với lãnh đạo một chút.
Tôn Cốc nhìn Lưu Phương và Ngô Quốc Cẩm cười nói.
- Lão Tôn, Giám đốc sở Lưu và các đồng chí ở tổ công tác công việc bề bộn, thời gian cấp bách nên sẽ không trực tiếp đến huyện, mà đến thẳng thị trấn Tư Hà. Tiểu Hạ nhân dịp này giới thiệu một chút về tình hình thị trấn Tư Hà cho lãnh đạo tỉnh biết đi.
Ngô Quốc Cẩm khoát tay nói:
- Đừng dài dòng lê thê, chỉ báo cáo chi tiết chính thôi.
Hạ Canh thấy Ngô Quốc Cẩm cho y một cơ hội thì không khỏi mừng thầm, vừa nhìn khuôn mặt quyến rũ của Lưu Phương, cất cao giọng nói:
- Giám đốc sở Lưu, các vị lãnh đạo, thị trấn Tư Hà là thị trấn nghèo khó nhất của huyện Quy Ninh chúng tôi. Toàn bộ thị trấn có gần hai chục ngàn nhân khẩu, trong ba mươi mốt thôn hơn phân nửa đều là vùng núi. Bởi vì đủ loại nguyên nhân....
Hạ Canh chậm rãi nói, Lưu Phương và những lãnh đạo của sở Giao thông yên lặng lắng nhe. Tôn Cốc ngồi một bên sắc mặt âm trầm. Chiếc xe dần dần rời khỏi thị trấn, từ từ tiến vào thị trấn Tư Hà.
- Giám đốc sở Lưu, Phó chủ tịch thành phố Ngô, mọi người mau nhìn đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đột nhiên, một cán bộ sở Giao thông nhìn ra ngoài cửa kính xe, kinh ngạc kêu lên.
Mọi người nhanh chóng nhìn ra ngoài, trong nhất thời không nói nên lời, ngơ ngác nhìn nhau. Trên gương mặt quyến rũ của Lưu Phương hiện lên nụ cười thật tươi. Bà cầm lấy điện thoại, vốn định gọi nhưng ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định cất điện thoại vào trong túi, cười với Ngô Quốc Cẩm:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô, bảo lái xe đi chậm một chút. Tôi thấy tình hình giao thông quả thật là không được tốt.
Khi nói chuyện chiếc xe đột nhiên dừng lại, rồi lại đột nhiên chồm lên phía trước.
Bởi vì phải chờ điện thoại của Lưu Phương, nên khi An Tại Đào kết thúc cuộc họp hội nghị thường vụ cũng không lập tức chạy về thị trấn Tư Hà. Nhìn vào di động thì thấy đã là 10h sáng, nhưng Lưu Phương vẫn chưa gọi đến, hắn không khỏi có chút nóng lòng. Biết rõ Lưu Phương không có khả năng lừa mình, nhưng hắn cũng vẫn cứ sốt ruột.
Bởi vì việc tu sửa đường này rất quan trọng đối với An Tại Đào. Đây là một chiến tích có thể ghi vào lịch sử của thị trấn Tư Hà. Kế tiếp, hắn có thể dựa theo đó mà phát triển bản quy hoạch của chính mình, làm điều gì đó cho thị trấn Tư Hà và vì chính tiền đồ làm quan của mình.
Không ai hiểu hơn rằng, thành tích ở cở sở là quan trọng như thế nào đối với một cán bộ dự bị luôn bị cấp trên nhìn chằm chằm vào. Nếu làm tốt thì tương đương với việc củng cố con đường làm quan sau này của hắn.
Nếu con đường này không được tu sửa hoặc khởi công chậm chạp thì hắn ở thị trấn Tư Hà chẳng khác nào là bị chặt chân chặt tay, thậm chí cả đời sẽ bị chê cười. Có thể mở ra được cục diện tốt hay không thì sự việc hôm nay rất quan trọng. Cho nên hắn có chút khẩn trương.
Hắn vẫn chưa rời khỏi tòa nhà Huyện ủy, trực tiếp đến phòng làm việc của Lưu Ngạn. Một bên trò chuyện với Lưu Ngạn, một bên chờ điện thoại của Lưu Phương. Lưu Ngạn hiểu rất rõ tâm trạng của hắn hiện giờ, nên hạ giọng an ủi:
- An Tại Đào, anh cũng đừng sốt ruột quá. Nếu không tranh thủ được quỹ tài chính này của sở Giao thông thì anh thử hướng lên cấp trên xem sao. Chỉ cần cấp trên lên tiếng thì Tôn Cốc không thể không bỏ tiền.
An Tại Đào biến sắc, hắn biết Lưu Ngạn nói như vậy là có ý gì. Ý là hắn phải đi tìm Trần Cận Nam. An Tại Đào chậm rãi lắc đầu:
- Lưu Ngạn, đừng nói đến chuyện này nữa. Tôi tuyệt đối không có khả năng đi cầu xin ông ta đâu.
- An Tại Đào, tôi cảm thấy anh rất là bướng bỉnh. Mặc kệ nói như thế nào thì ông ta cũng vẫn là người sanh ra anh. Lần sửa đường này đối với con đường làm quan của anh quan trọng như thế nào. Chỉ cần anh mở miệng với chú Trần thì tôi nghĩ chú ấy sẽ không do dự mà giúp anh ngay. Chỉ cần một cuộc điện thoại của chú ấy, đừng nói chi Tôn Cốc, ngay cả lão bà Lý Vân Thu cũng không dám qua loa.
Lưu Ngạn nhìn An Tại Đào , thở dài nói:
- Anh hiện giờ đã là người trong quan trường, phải biết học cách tùy cơ ứng biến. Nếu không làm sao anh lăn lộn trong đó được? Anh không giống với tôi, tôi vốn không có hứng thú với quan trường. Nếu có chú Trần đứng đằng sau, con đường làm quan của anh sẽ thông suốt rất nhiều. Anh như thế nào mà có chiếc bát vàng trước mặt lại không dùng mà còn đi xin cơm ăn?
Lưu Ngạn vốn muốn nói" Nếu không phải muốn làm cùng một chỗ với anh, tôi tuyệt đối sẽ không đến một nơi như thế này", nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong.
- Cô đừng nói nữa, tôi tuyệt đối không đi cầu xin ông ta đâu.
An Tại Đào có chút tâm phiền ý loạn mà lắc đầu.
Lưu Ngạn thở dài một tiếng:
- Nếu thật sự không được thì để tôi giúp anh chạy lên thủ đô cũng được.
An Tại Đào chậm rãi lắc đầu:
- Thôi đi, Lưu Ngạn, cô không cần phải xen vào. Tôi đã có chủ trương cho mình. Giám đốc Lưu không thể nói suông mà không làm. Nếu bà ấy đã đáp ứng chuyện của tôi thì nhất định sẽ làm được. Hơn nữa, chỉ có một chút tiền để tu sửa 10km đường quốc lộ thị trấn mà thôi, cũng không phải là chuyện đại sự gì. Không đáng chuyện bé xé ra to mà làm ầm ĩ đến thủ đô đâu.
Lưu Ngạn cau mày lại:
- Nếu sau khi sở Giao thông đến khảo sát nhưng không chịu chi tài chính cho anh thì anh làm sao?
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, đến bên cửa sổ phòng làm việc của Lưu Ngạn, nhìn cảnh sắc bên ngoài, kiên định nói:
- Nếu không tranh thủ được tài chính thì chúng ta tự làm vậy.
- Tự làm? An Tại Đào, anh điên rồi sao? Đây là tu sửa đường quốc lộ, rất hao tốn tiền bạc, chứ không phải là xây một cái nhà đâu.
Lưu Ngạn kinh ngạc một tiếng, đứng dậy nói.
- Chỉ có mấy chục triệu thôi. Tôi sẽ kêu gọi cán bộ, quần chúng thị trấn góp vốn. Mặt khác tôi đi vận động bên ngoài. Miễn là còn sống thì còn có cách.
An Tại Đào thản nhiên cười
- Đương nhiên, đây chỉ là hạ sách. Vạn bất đắc dĩ tôi mới làm như thế. Trước mắt, việc tôi cần làm chính là phải tranh thủ giúp đỡ người dân nghèo khó.
Khi hai người nói chuyện, một nhân viên công tác của ban Tuyên giáo cầm một chồng văn kiện gõ cửa bước vào, rồi cẩn thận đặt lên trên bàn Lưu Ngạn, sau đó yên lặng lui ra ngoài. Các văn kiện của các đơn vị, các bộ môn, các xã, thị trấn báo cáo về Huyện ủy quá nhiều, Lưu Ngạn căn bản cũng lười xem qua. Chỉ có điều phải có chữ ký của cô dưới mỗi văn kiện nên đành phải xem.Nhưng khi vừa mới ngồi xuống thì thấy xấp văn kiện đầu tiên có ghi "Thị trấn Tư Hà, tháng 12 năm 1999" nên thuận tay cầm lên xem. Cô có chút dở khóc dở cười giơ xấp văn kiện trong tay lên:
- Tôi nói với anh, anh vừa mới nhậm chức đã làm ra động tĩnh lớn như vậy? Chỉ từ một đến năm năm đã tạo ra sản lượng cây cát cánh cao nhất trong tỉnh, thậm chí là trong cả nước. Giọng điệu của anh quả là không nhỏ đấy.
An Tại Đào quay đầu nhìn cô, thản nhiên cười:
- Có chuyện gì đâu. Đây chỉ là mục tiêu chiến lược phát triển từ một đến năm năm. Hơn nữa, nếu tôi đã ở thị trấn Tư Hà triển khai công tác thì mục tiêu này không phải là không có khả năng thực hiện được. Đúng rồi, trong tương lai, khi tôi cần tuyên truyền thông tin đến thủ đô, đến lúc đó nhờ cô giúp tôi liên hệ.
An Tại Đào vừa dứt lời thì điện thoại của hắn đổ chuông. Quả nhiên là Lưu Phương. Hắn hưng phấn, khẩn trương tiếp điện thoại.
- Cô Lưu!
- Tiểu An, sau bữa cơm trưa chúng ta sẽ xuất phát, ước chừng một tiếng rưỡi sẽ đến Quy Ninh. Ừ, chúng ta không vào huyện mà trực tiếp đến thị trấn Tư Hà để khảo sát thực địa. Còn nữa, một Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn và một lãnh đạo của cục Giao thông sẽ đi cùng.
Lưu Phương nói xong vội cúp điện thoại ngay.
An Tại Đào cúp máy, lấy lại bình tĩnh, gọi dùng điện thoại trên bàn Lưu Ngạn gọi cho Chủ tịch thị trấn Tiêu để thông báo
- Giám đốc Lưu của sở Giao thông và lãnh đạo thành phố sẽ đến thị trấn Tư Hà để khảo sát thực địa đường giao thông. Bây giờ là 10h16", anh lập tức thông báo cho các Bí thư thôn Đảng, chi bộ đến Đảng ủy thị trấn để họp. Tôi lập tức trở về ngay.
Sau khi cúp điện thoại, An Tại Đào chào Lưu Ngạn rồi rời khỏi phòng. Nhưng khi vừa ra đến cửa, hắn vội quay đầu lại, lấy ra giấy chứng nhận cổ phần và thẻ giao dịch, rồi viết mật mã lên một tấm giấy, đưa cho Lưu Ngạn:
- Lưu Ngạn, sắp tới tôi sẽ bận lắm, cho nên Trúc Tử nhờ cô chiếu cố. Đây là số cổ phiếu của tôi, cô nhớ kỹ lời của tôi, bất kể như thế nào nhất định phải trong tháng này về Tân Hải giao dịch, thay tôi đem toàn bộ cổ phiếu bán ra. Đến lúc đó, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Lưu Ngạn nhướng mày, vừa muốn nói gì thì An Tại Đào đã chạy đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi góc hành lang.
Lưu Ngạn thở dài, thu lấy giấy chứng nhận cổ phần và thẻ giao dịch.
Văn phòng của Lưu Ngạn ở lầu ba, văn phòng của Tôn Cốc và các lãnh đạo khác ở lầu hai. Khi xuống đến lầu hai, hắn tạm dừng một chút rồi hướng đến văn phòng của Tôn Cốc, chuẩn bị chào y trước khi đi.
Vừa mới đến cửa thì chợt nghe bên trong truyền đến tiếng cười vui vẻ. Nghe tiếng cười thì biết là của Bí thư huyện ủy Tôn Cốc, Phó bí thư Huyện ủy Trần Đức Lệnh, còn có Phó bí thư huyện ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật Hạ Hầu Cường.
- Bí thư Tôn, cái tên tiểu tử này chắc không biết trời cao đất rộng, không ngờ lại muốn biến thị trấn của hắn thành nơi gieo trồng cây cát cánh nổi tiếng trong tỉnh và cả nước. Giọng điệu quả thật là không nhỏ. Còn sửa đường, hắn đang nghĩ đến việc xây căn nhà cho mình hay sao đấy, lại còn muốn tranh thủ quỹ tài chính xây dựng đường sá cho địa phương nghèo nữa. Một thị trấn nho nhỏ lại muốn xin tài chính của tỉnh, chuyện này không phải là để thiên hạ chê cười hay sao?
Hạ Hầu Cường cười ha hả.
Trần Đức Lệnh tiếp lời nói:
- Ngoài miệng nói hay lắm, chưa tới hai ngày đã chạy rồi, một chút cũng không làm đến nơi đến chốn. Tôi nghĩ đồng chí Bí thư Tiểu An này tác phong làm việc có chút hời hợt. Tôi đề nghị nên báo cáo với lãnh đạo thành phố một chút.
- Chỉ là người trẻ tuổi thôi, dám nghĩ dám làm. Tuy nhiên, không có kinh nghiệm mà dám mạnh dạn đi đầu là không được. Lão Trần, Phó bí thư Hạ Hầu, dù sao thì cũng là đồng chí trẻ tuổi. Chúng ta về sau phải trợ giúp nhiều hơn cho các đồng chí thanh niên đó.
Nói đến đây, Tôn Cốc chỉ lên trên lầu, hạ giọng nói:
- Vị kia so với An Tại Đào lai lịch không nhỏ đâu. Các người suy nghĩ cho cặn kẽ, không nên chọc vào tổ ong vò vẽ.
An Tại Đào đứng chôn chân ở góc tường, khóe miệng giật giật, trong lòng cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi. Hắn vội vàng chạy xuống lầu, rồi vào trong xe của mình, lái ra khỏi tòa nhà Huyện ủy.
Hắn phát hiện ra Trương Tịnh Tịnh mà Đồng Hồng Cương đã phó thác cho mình đang đứng ở đường cái đối diện, vẻ mặt lo lắng, dưới chân còn có một túi xách hành lý. Xem ra thì cô nàng đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến rồi.
Trương Tịnh Tịnh đã theo Đồng Hồng Cương đến thị trấn Tư Hà một lần, biết được tình trạng giao thông ở đó không tốt. Nếu làm ở đó thì mỗi tuần chỉ về nhà một lần. Cho nên lúc này mới về nhà chuẩn bị hành lý mang theo.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện chiếc xe hơi màu trắng đột nhiên ngừng lại bên cạnh cô. Cô liền hoảng sợ, đang muốn che miệng kinh hô, chợt thấy Bí thư Tiểu An đang nhô đầu ra, vội vàng kêu lên:
- Mau lên xe đi!
Trương Tịnh Tịnh vội vàng đem túi xách của mình, bước vào trong xe An Tại Đào, hơi ngượng ngùng nói:
- Bí thư An, thật phiền anh quá.
An Tại Đào tăng ga, cũng không quay đầu lại, chỉ cười nói:
- Sao cô không làm việc trong văn phòng Huyện ủy mà lại đến một thị trấn xa xôi nghèo khó làm gì? Tôi nói với cô, điều kiện ở đó gian khổ lắm, không thể bằng ở huyện được đâu. Cô cần làm tốt tư tưởng của mình.
Trương Tịnh Tịnh không trả lời, nhớ đến nỗi oan ức mà mình phải chịu, không kìm nổi nghẹn ngào lên.
An Tại Đào có chút không ngờ, trong lòng cảm giác được điều gì, nhưng hắn không hỏi, chỉ chuyên tâm lái xe.
An Tại Đào sốt ruột chạy về thị trấn, không hề thương tiếc chiếc xe của mình, cứ tăng ga để có thể nhanh chóng trở về. Tình hình giao thông quả thật rất kém nên thời gian có chút chậm trễ.
11h15", hắn mới về đến thị trấn. Trương Tịnh Tịnh choáng váng bước xuống xe bước vào trong tòa nhà. Trương Tịnh Tịnh trước đi báo danh, còn hắn thì chạy gấp lên phòng họp lầu ba. Trên đường, hắn đã gọi điện thoại cho Tiêu Hoàng. Tiêu Hoàng nói là các Bí thư chi bộ thôn cùng với người phụ trách các bộ môn đều đã chờ ở phòng hội nghị.
An Tại Đào thở hổn hển đẩy cửa bước vào phòng họp. Trong phòng họp đã đầy người, khói thuốc bay lượn lờ, tiếng người ồn ào. Thấy An Tại Đào tiến vào, Tiêu Hoàng ho khan một tiếng:
- Yên lặng, tất cả yên lặng. Bí thư An đã đến, chúng ta lập tức bắt đầu cuộc họp.
Đám người lập tức yên tĩnh trở lại. Có một số cán bộ lén dụi tàn thuốc, lấy chân giẫm lên, nhưng nghĩ sao lại nhặt tàn thuốc bỏ vào trong túi. Nhìn thấy hành động này, Tiêu Hoàng bĩu môi còn Tôn Hiểu Linh thì lại gật đầu. Xem ra hành động gần đây của Bí thư đã có chút hiệu quả. Hai ngày nay, không khí làm việc tại cơ quan đã tốt hơn.
An Tại Đào bước lên bục, lấy lại bình tĩnh, cúi người xuống uống một ngụm trà. Tiểu Lộ đã sớm đặt lên trên bàn chủ tịch một tách trà nóng.
Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ ửng và có chút kích động đã trở nên bình tĩnh. Hắn liếc mắt nhìn Tôn Hiểu Linh bên cạnh, bắt gặp ánh mắt hồ nghi của đối phương, nhưng không nói gì với cô, cao giọng vào chiếc micro:
- Các đồng chí, thời gian khẩn cấp nên tôi không nói nhiều.
- Hiện tại đã là 11h30, 3h chiều, Giám đốc sở Giao thông tỉnh và một số lãnh đạo thành phố sẽ đến khảo sát đường giao thông thành phố chúng ta. Các đồng chí, đây là cơ hội mấu chốt để tranh thủ quỹ tài chính giúp đỡ xây dựng đường giao thông cho các địa phương nghèo. Nếu có thể tranh thủ được quỹ tài chính này thì đến cuối năm, việc xây dựng đường quốc lộ thị trấn sẽ thành công. Chỉ cần thông được đường quốc lộ, chúng ta sẽ có điều kiện phát triển kinh tế, khiến cho tất cả quần chúng của thị trấn đều có lợi.
An Tại Đào vừa dứt lời thì ở dưới gần như là bùng nổ. Các vị lãnh đạo lớn lại đến một thị trấn nhỏ, hẻo lánh như vậy thì đây là lần đầu tiên. Thứ hai, tu sửa đường sá trước giờ vẫn là tâm bệnh của thị trấn Tư Hà. Quan hệ giữa quần chúng địa phương với bên ngoài chẳng khác gì cái bệnh "tắc ruột", thậm chí có thể nói là thống khổ vô cùng. Hiện tại, các thị trấn, xã khác đã thông xe nhưng thị trấn Tư Hà thì vẫn chưa được.
Khi nghe có thể tranh thủ được tài chính của tỉnh, việc tu sửa đường sá có hy vọng, thì các nhân viên đang ngồi bên dưới đều hai mắt sáng ngời, trong lòng chấn động. Bí thư Đảng ủy mới nhậm chức thật là lợi hại. Chỉ trong vòng hai ngày đã mang đến một cơ hội lớn như vậy. Nhiều năm rồi, lãnh đạo lớn nhất đến thị trấn Tư Hà chỉ là Bí thư huyện ủy Tôn Cốc.
Những vị lãnh đạo lớn như vậy nếu đồng ý đích thân đến thị trấn Tư Hà để khảo sát thì đồng nghĩa với việc tu sửa đường sá sẽ có hy vọng. Nghĩ đến đây, các Bí thư chi bộ thôn đều đồng loạt vỗ tay như sấm dậy.
Tiêu Hoàng sững người, không thốt lên được lời nào. Y trao đổi ánh mắt với Trương Khuê, rồi cũng vỗ tay theo. Còn Tôn Hiểu Linh thì thất thần nhìn gương mặt anh tuấn của An Tại Đào, dường như có chút không tin vào lỗ tai của mình. Tuy rằng, An Tại Đào đã sớm trong điện thoại nói rằng lãnh đạo của sở Giao thông tỉnh sẽ đến khảo sát thực địa nhưng cho đến bây giờ cô vẫn còn có chút không tin.
Vị Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi có lẽ sẽ thật sự mang đến một cơ hội cho thị trấn Tư Hà.
Tôn Hiểu Linh lấy lại bình tĩnh, nhiệt liệt vỗ tay cùng với mọi người.
Nghe tiếng vỗ tay nhiệt liệt, An Tại Đào trong lòng thở dài một tiếng. Hắn đứng dậy, cầm micro, lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người yên lặng, tôi xin cảm ơn sự tín nhiệm và cổ vũ của mọi người. Muốn phát triển trước hết phải sửa đường. Nếu không sửa đường, thị trấn chúng ta vĩnh viễn sẽ không có khả năng thoát khỏi nghèo khó. Cho nên, con đường này nhất định sẽ phải tu sửa.
- Do đó chúng ta phải nắm bắt cơ hội lần này. Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ đem tiếng nói của hai chục ngàn quần chúng thị trấn Tư Hà truyền đạt đến các lãnh đạo tỉnh và thành phố. Thời gian khẩn cấp, tôi muốn sắp xếp một số việc. Các Bí thư chi bộ sau khi trở lại thôn, lập tức phát động quần chúng, 2h chiều tập trung tại cổng thị trấn để hoan nghênh tổ lãnh đạo khảo sát của tỉnh.
An Tại Đào đột nhiên phất tay:
- Tan họp, tất cả lập tức về chuẩn bị.
Trên đường An Tại Đào chạy về thị trấn La Hà đã nhận được thông báo ở thành phố, nói là Giám đốc sở Giao thông tỉnh Lưu muốn dẫn tổ lãnh đạo tỉnh đến khảo sát thực địa thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh để nghiên cứu vấn đề làm đường. Việc Lưu Phương gọi điện thoại cho An Tại Đào, thành phố vẫn còn chưa kịp thông báo cho huyện.
Tôn Cốc ở trong phòng làm việc nói chuyện với Hạ Hầu Cường và Trần Đức Lệnh, đang chuẩn bị giữa trưa sẽ đi uống vài ly rượu thì đột nhiên nhận được điện thoại thông báo, khiến cho cả ngày cũng chưa khôi phục lại tinh thần.
Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lưu Phương như thế nào lại muốn đến Quy Ninh khảo sát? Đến Quy Ninh rồi thì như thế nào lại muốn đến thị sát thị trấn Tư Hà? Đầu óc Tôn Cốc quay mòng mòng, lập tức nghĩ đến trong hội nghị buổi sáng, An Tại Đào đã nói rằng sẽ tranh thủ sự giúp đỡ của quỹ tài chính hỗ trợ làm đường cho các địa phương nghèo của tỉnh.
Chẳng lẽ sự việc đó có liên quan đến tên tiểu tử kia? Năng lượng của tên tiểu tử này không nhỏ nhỉ? Y ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt đầy khiếp sợ và bất ngờ của Trần Đức Lệnh và Hạ Hầu Cường, liền có chút bực bội, khoát tay:
- Tại sao lại có cái tổ khảo sát đó nhỉ? Thôi đi, thời gian cũng không còn sớm. Lão Trần, Phó bí thư Hạ Hầu, tôi không thể dùng cơm với các người. Các lãnh đạo tỉnh và thành phố sẽ đến, tôi muốn chuẩn bị một chút.
Trần Đức Lệnh và Hạ Hầu Cường lập tức gật đầu rồi rời đi. Hai người đi song song ngoài hành lang, ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc đã bán đứng nội tâm khiếp sợ và phức tạp của bọn họ.
- Lão Trần, đồng chí Tiểu An này quả thật cũng có chút năng lượng.
- Phó bí thư Hạ Hầu, xem ra chúng ta phải nhìn Bí thư Tiểu An với cặp mắt khác xưa. Tuy rằng xuất thân bình thường nhưng đã có thể trở thành cán bộ dự bị cũng không phải là không có nguyên nhân. Anh ngẫm lại xem, Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lưu Phương ở tỉnh nổi tiếng là nữ cường nhân, đột nhiên lại muốn đến khảo sát thị trấn Tư Hà, khẳng định là có liên quan đến Bí thư Tiểu An.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau trên đường trở về phòng làm việc. Lúc trước còn "tiểu tử" này, "tiểu tử" nọ. Nhưng bây giờ đã biến thành "Bí thư Tiểu An". Sự thay đổi này bọn họ cũng không hiểu được.
Quan trường chính là như thế. Một số chi tiết tinh tế đều có thể đẩy ngã cả một dãy quân bài Domino.
Hai người đi rồi, sắc mặt Tôn Cốc trở nên âm trầm. Y cầm điện thoại gọi Đồng Hồng Cương, bảo gã thông báo một số tình hình tại thị trấn Tư Hà, đồng thời chuẩn bị tài liệu báo cáo. Ngẫm nghĩ một chút, y lại gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Hạ Canh để thông báo lại tình hình chiều nay.
Mặc dù hai người có chút mâu thuẫn nhưng ứng phó với lãnh đạo cấp trên, liên quan đến lợi ích của huyện nên nhất định phải thống nhất với nhau. Dù sao, vấn đề này xảy ra ở huyện, Bí thư Huyện ủy không chạy thoát thì Chủ tịch huyện cũng khó cứu.
2h chiều, Tôn Cốc và Hạ Canh ngồi trên xe chuyên dụng từ Phòng Sơn đến Quy Ninh. Không bao lâu sau bắt gặp một chiếc xe với biển số Phòng Sơn chậm rãi tiến đến. Tôn Cốc khẩn trương bảo lái xe đến tiếp đón.
Y đang chuẩn bị yêu cầu lái xe dẫn đường trở về tòa nhà Huyện ủy nhưng nhận được thông báo là tổ khảo sát không vào huyện, không nghe báo cáo, trực tiếp đến thẳng thị trấn Tư Hà. Tôn Cốc và Hạ Canh bất đắc dĩ bỏ xe của mình lại, ngồi lên một chiếc xe khác. Trên xe không chỉ có Giám đốc Sở Giao thông tỉnh Lưu Phương và bảy tám cán bộ tỉnh, mà còn có Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Ngô Quốc Cẩm và Cục trưởng cục Giao thông Phòng Sơn Chu Hồng Giang.
- Giám đốc sở Lưu, Phó chủ tịch thành phố Ngô, nhóm lãnh đạo đến thị sát Quy Ninh, tại sao không ghé qua huyện ủy? Tôi và Chủ tịch huyện Hạ cũng muốn báo cáo công tác với lãnh đạo một chút.
Tôn Cốc nhìn Lưu Phương và Ngô Quốc Cẩm cười nói.
- Lão Tôn, Giám đốc sở Lưu và các đồng chí ở tổ công tác công việc bề bộn, thời gian cấp bách nên sẽ không trực tiếp đến huyện, mà đến thẳng thị trấn Tư Hà. Tiểu Hạ nhân dịp này giới thiệu một chút về tình hình thị trấn Tư Hà cho lãnh đạo tỉnh biết đi.
Ngô Quốc Cẩm khoát tay nói:
- Đừng dài dòng lê thê, chỉ báo cáo chi tiết chính thôi.
Hạ Canh thấy Ngô Quốc Cẩm cho y một cơ hội thì không khỏi mừng thầm, vừa nhìn khuôn mặt quyến rũ của Lưu Phương, cất cao giọng nói:
- Giám đốc sở Lưu, các vị lãnh đạo, thị trấn Tư Hà là thị trấn nghèo khó nhất của huyện Quy Ninh chúng tôi. Toàn bộ thị trấn có gần hai chục ngàn nhân khẩu, trong ba mươi mốt thôn hơn phân nửa đều là vùng núi. Bởi vì đủ loại nguyên nhân....
Hạ Canh chậm rãi nói, Lưu Phương và những lãnh đạo của sở Giao thông yên lặng lắng nhe. Tôn Cốc ngồi một bên sắc mặt âm trầm. Chiếc xe dần dần rời khỏi thị trấn, từ từ tiến vào thị trấn Tư Hà.
- Giám đốc sở Lưu, Phó chủ tịch thành phố Ngô, mọi người mau nhìn đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Đột nhiên, một cán bộ sở Giao thông nhìn ra ngoài cửa kính xe, kinh ngạc kêu lên.
Mọi người nhanh chóng nhìn ra ngoài, trong nhất thời không nói nên lời, ngơ ngác nhìn nhau. Trên gương mặt quyến rũ của Lưu Phương hiện lên nụ cười thật tươi. Bà cầm lấy điện thoại, vốn định gọi nhưng ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định cất điện thoại vào trong túi, cười với Ngô Quốc Cẩm:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô, bảo lái xe đi chậm một chút. Tôi thấy tình hình giao thông quả thật là không được tốt.
Khi nói chuyện chiếc xe đột nhiên dừng lại, rồi lại đột nhiên chồm lên phía trước.