An Tại Đào lái xe trở về huyện, rồi trực tiếp văn phòng Huyện ủy gặp Lưu Ngạn. Ngay tại cổng tòa nhà Huyện ủy, Lưu Ngạn đã sớm đứng chờ. Khi nhìn thấy chiếc xe của An Tại Đào thì lập tức bước lại.
Lên xe, Lưu Ngạn vội vàng nói:
- An Tại Đào, Trúc Tử vừa rồi đột nhiên gọi điện thoại cho em, bảo là chiều nay bốn giờ rưỡi sẽ có cuộc họp phụ huynh nên bảo em đi họp. Nếu anh đã trở về thì anh nên đi, em sẽ đi chợ. Khi họp xong thì anh nên tranh thủ nói chuyện với giáo viên của Trúc Tử để hiểu biết tình hình một chút.
- Họp phụ huynh?
An Tại Đào kinh ngạc một chút rồi nói:
- Được rồi, anh sẽ đi họp. Em lái xe đi chợ đi rồi quay lại đón anh và Trúc Tử.
Lưu Ngạn nhìn đồng hồ:
- Bây giờ còn chưa đến 4h, anh cứ từ từ, dạo một vòng, đợi đến đúng giờ rồi hãy đến.
An Tại Đào cười:
- Cái gì mà dạo vòng vòng chứ? Anh chờ ở cổng trường học là được rồi.
Nhưng đột nhiên, An Tại Đào chợt nhớ đến mình còn không biết trường Trung học đó ở nơi nào, liền đậu xe ở ven đường, bước xuống xe.
- Lưu Ngạn, em lái xe đi. Anh còn không biết trường học ở nơi nào. Anh không biết đường.
Hai người đến trước cổng trường Trung học Quy Ninh. An Tại Đào bước xuống xe, Lưu Ngạn dặn hắn nhất định phải nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của Trúc Tử để tìm hiểu tình hình học tập của con bé, rồi sau đó mới lái xe đi.
Trường Trung học Quy Ninh là trường trung học tốt nhất ở huyện Quy Ninh, trình độ dạy và học rất cao. Cho dù là ở tỉnh nhưng cũng rất nổi tiếng. Tuy nhiên, trường học bề ngoài rất bình thường, lại còn có chút cũ nát. Đại bộ phận trường học được xây dựng vào thập niên 70. Chỉ mới hồi năm ngoái, xây dựng một tòa nhà mới. Cấp ba thì chuyển vào đó, còn cấp hai thì vẫn học tại hai tòa nhà nhỏ ban đầu. Khi An Tại Đào đến trường, nhìn thấy trường học, liên tưởng đến trường học của An Nhã Chi dạy ở Tân Hải thì thấy điều kiện ở đây kém xa nhiều lắm.
Cánh cổng trường được đóng chặt. Bởi vì có cuộc họp phụ huynh nên trước cổng đã tụ tập một nhóm phụ huynh chờ sẵn. An Tại Đào đứng cách đường cái không xa, hút một điều thuốc, vừa chờ đợi vừa nghĩ đến sự việc của thị trấn.
Khi An Tại Đào đang chờ ở cổng thì Trúc Tử và hai nữ sinh khác bị cô giáo chủ nhiệm Vương Mạch Nhi kêu lên phòng giáo viên, mạnh mẽ khiển trách.
- Xem bộ dạng của ba em có giống học sinh hay không? Không ngờ lại gây gỗ với nhau trong giờ tự học chứ, thậm chí còn đánh nhau?
Vương Mạch Chi là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt rất thanh tú, quản lý học sinh rất nghiêm khắc, là giáo viên ưu tú nhất của trường trung học.
- Phùng Yến, em là ban cán sự lớp. Em nói xem, vì sao lại trong giờ học đánh nhau chứ?
Vừa hạ cơn giận, giọng nói của Vương Mạch Chi dịu hẳn đi, nhưng ánh mắt vẫn còn rất nghiêm túc nhìn cô nữ sinh bên trái, Phùng Yến.
Phùng Yến là một cô gái kiêu ngạo, khuôn mặt rất xinh đẹp, dáng người thon thả. Nhưng trên mặt cô bé không hiểu vì sao đã bị một vết bầm. Cô bé lấy tay che mặt, căm giận liếc mắt nhìn Trúc Tử đang cúi đầu im lặng không nói rồi lại nhìn quét qua cô gái tóc ngắn, nhìn qua rất giống một đứa con trai, tên Tôn Hiểu Đan, lớn tiêng nói:
- Cô Vương, Tôn Hiểu Đan trong giờ tự học nói chuyện. Em có nhắc nhở bạn ất hai câu. Bạn ấy lại không nghe nên em mới....
Trúc Tử đôi lông mày thanh tú nhướng lên, muốn nói điều gì đó nhưng nhìn cô giáo đang tức giận thì lại cúi đầu xuống.
Vương Mạch Chi nhíu mày:
- Bạn ấy không nghe thì em làm gì?
Tôn Hiểu Đan sợ hãi ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống nói:
- Cô Vương, em không có nói chuyện lớn. Em chỉ là mượn đồ của An Ngọc Trúc mà thôi. Nhưng bạn Phùng Yến lại mắng chửi em. Bạn ấy mắng em là đứa mồ côi.
Vương Mạch Chi đuôi lông mày dựng lên, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên khoát tay nói:
- Ba người các em trở về lớp viết bản kiểm điểm cho cô. Ngày mai sẽ kiểm điểm trước mặt toàn thể lớp. Ngoài ra, lát nữa có cuộc họp phụ huynh, cô sẽ nói chuyện với cha mẹ các em.
Phùng Yến thở phì phì, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi. Theo sau là An Ngọc Trúc và Tôn Hiểu Đan cũng sóng vai nhau ra khỏi phòng giáo viên. Vương Mạch Chi thở dài. Một học sinh mười bốn tuổi, đang trong thời kỳ dậy thì, vấn đề rất nhiều, ương bướng cũng rất nhiều. Muốn quản lý tốt thì thật là phiền toái.
Đối với lời nói của Tôn Hiểu Đan thì cô cũng tin vài phần. Cha mẹ Tôn Hiểu Đan mất từ lâu, từ nhỏ cô bé đã sống với ông bà nội. Gia cảnh có thể nói là khá khó khăn. Còn tính tình của cô bé thì rất nhát, chủ động gây chuyện thì khả năng không lớn.
Còn Phùng Yến thì là con gái của Trưởng phòng giáo dục kiêm Bí thư Đảng ủy Phùng Đào. Địa vị của con gái Trưởng phòng giáo dục trong trường, không cần nói đến học sinh, ngay cả giáo viên cũng phải ưu ái con bé vài phần. Hơn nữa, thành tích học tập của Phùng Yến cũng rất tốt. Nên dần dà, cô bé ở trong trường đã hình thành tính cách kiêu ngạo, ngang ngược.
Đối với học sinh vừa mới chuyển đến An Ngọc Trúc. Tuy gia đình và quá khứ của cô bé cô cũng không biết nhiều lắm. Nhưng Vương Mạch Chi cảm giác đây là một đứa nhỏ chăm chỉ, nhu thuận và biết điều.
Chuyện này căn bản không phức tạp. Sau khi An Ngọc Trúc chuyển trường đến đây thì nhanh chóng thân với Tôn Hiểu Đan. Có lẽ vì gia cảnh tương tự hay sao mà hai đứa rất hợp ý và trở thành bạn thân.
Tôn Hiểu Đan không chỉ là hoàn cảnh khó khăn mà thành tích học tập cũng không tốt, luôn là đối tượng bị ức hiếp và đùa cợt. Tôn Hiểu Đan ngồi phía trước Trúc Tử. Buổi chiều hôm nay, Tôn Hiểu Đan quay ra đằng sau mượn Trúc Tử cục tẩy, khi nói chuyện thì hơi lớn tiếng một chút, khiến cho Phùng Yến ngồi bên cạnh thấy phản cảm.
Phùng Yến đang ngồi ôn bài tiếng anh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tôn Hiểu Đan, theo thói quen mà than thở một câu:
- Thật là đứa mồ côi đáng ghét.
Sự thật thì câu nói này Phùng Yến đã nói không ít lần. Đương nhiên, không chỉ có Phùng Yến mà những học sinh khác trong lớp cũng hay chọc ghẹo cô bé. Tôn Hiểu Đan sợ hãi nhìn Phùng Yến, khẩn trương quay đầu lại không dám nói gì cả. Phùng Yến nằm trong ban cán sự lớp, thành tích học tập rất tốt. Ở trong trường học có bạn bè và giáo viên ưu tái, giống như là con gái cưng của trời vậy. Tôn Hiểu Đan bị cô ức hiếp cũng không dám đáp lại.
Nhưng Trúc Tử thì lại cảm thấy không vừa mắt. Cô bé chuyển trường đến đây chưa lâu, thường xuyên nhìn thấy Phùng Yến ức hiếp Tôn Hiểu Đan, nên trong lòng đã sớm không kìm nổi nói một câu:
- Phùng Yến, sao bạn lại mắng người khác như vậy?
Câu nói này khiến cho Phùng Yến nhảy dựng lên. Cô bé thở phù phù đứng dậy, chỉ thẳng vào Trúc Tử, nói mấy câu không được vừa tai. Hai bên không ngờ lại lao vào đánh nhau. Tôn Hiểu Đan ở ngoài khuyên can cũng bị liên lụy vào. Ba cô gái trong giờ tự học đã diễn một màn khôi hài, khi bị Vương Mạch Chi gọi thẳng đến thì mới chấm dứt.
Chuyện như vậy cũng chẳng phải là chuyện lớn gì. Đây là quá trình trưởng thành của thanh thiếu niên, chuyện bé xé ra to mà thôi. Viết bản kiểm điểm là được rồi. Dù sao cũng chỉ là những cô bé mười bốn tuổi, làm sao mà thù oán nhau mãi được?
Nhưng mẹ của Phùng Yến là Trương Lam thì không phải là một người tay vừa. Bà ta là Trưởng phòng ngân hàng Công thương huyện. Khi vừa mới đến cửa lớp học, thấy sắc mặt con gái mình đỏ lên, ngồi một chỗ hờn dỗi. Hơn nữa, trên mặt còn có một vết bầm.
Trương Lam vừa sợ vừa đau lòng chạy đến, ôm lấy tay con gái, vội vàng hỏi. Phùng Yến nhìn thấy mẹ thì trong lúc nhất thời òa khóc lên, kể mọi chuyện cho mẹ mình nghe.
Nghe đứa con gái cưng của mình bị hai nữ sinh khác ức hiếp, cơn tức giận của bà ở đâu ùa đến. Bà bỗng nhiên đứng dậy, nhìn vào mấy chục đứa học sinh cùng với mười mấy bậc phụ huynh đến sớm, tức giận nói:
- Yến Yến, là người nào ức hiếp con? Là ai làm cho mặt của con bị thương?
Phùng Yến oán giận trừng mắt, chỉ thẳng vào Trúc Tử nói:
- Chính là nó!
Trương Lam bước đến trước mặt Trúc Tử, nắm lấy áo của Trúc Tử, nổi giận nói:
- Cô tên là gì? Cha mẹ của cô có đến không? Cô dựa vào cái gì mà ức hiếp Yến Yến nhà tôi chứ? Mau đến xin lỗi Yến Yến đi.
Trương Lam dùng sức kéo Trúc Tử qua bên kia. Khuôn mặt Trúc Tử chợt đỏ lên, lớn tiếng nói:
- Cháu không làm gì sai, cháu không xin lỗi. Là Phùng Yến mắng chửi và ra tay trước.
Nhưng dù sao thì Trúc Tử cũng chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, thân thể yếu ớt, không chịu nổi sự lôi kéo của Trương Lam đến trước mặt Phùng Yến. Lúc này, Vương Mạch Chi ôm một quyển sách bước vào phòng học, thấy tình hình như vậy liền khẩn trương chạy đến:
- Trưởng phòng Trương, chị đừng làm như vậy. Cô bé dù sao chỉ là một đứa nhỏ, mau thả cô bé ra.
Mà gần như lúc đó, An Tại Đào cũng đến trước cửa phòng học, thấy một cảnh tượng khiến hắn phải tức giận. Hắn thấy em gái của mình đang bị một người phụ nữ trung niên túm lấy tóc. Thân thể yếu ớt của cô bé gần như là bị lôi đi trên mặt đấy, giống như một con tôm.
Hắn đau xót trong lòng, bước đến giận dữ nói:
- Bà đang làm gì vậy? Mau thả em tôi ra.
Trương Lam quay người lại, theo bản năng mà buông lỏng Trúc Tử ra. Trúc Tử vẫn không khóc, ánh mắt quật cười nhìn Trương Lam, chậm rãi bước đến bên cạnh An Tại Đào, nhẹ nhàng kéo cánh tay của hắn, cúi đầu nói:
- Anh, em xin lỗi, là do em gây ra.
Sau khi biết rõ ngọn nguồn, rất nhiều cha mẹ và học sinh chăm chú xem tình hình. An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Vị phụ huynh này, học sinh cãi nhau, đánh nhau là chuyện bình thường. Hơn nữa, nguyên nhân gây chuyện không phải là do Trúc Tử của tôi, là do con gái bà mắng người khác trước, rồi lại ra tay trước. Cho dù Trúc Tử nhà tôi không đúng nhưng bà là một người trưởng thành, bà ức hiếp một đứa nhỏ như vậy mà không biết xấu hổ trong lòng sao?
Trương Lam hừ một tiếng:
- Nhìn xem vết thương trên mặt nhà Yến Yến của tôi xem? Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi đều không dám làm nó bị thương đến cái móng tay. Tôi nói cho cậu biết, em cậu không những phải mở miệng xin lỗi Yến Yến mà còn phải đem con bé đến bệnh viện để kiểm tra vết thương. Nếu không, tôi không để yên cho các người đâu. Cô giáo Vương, nếu cô không xử lý thì tôi sẽ tìm Hiệu trưởng của các người.
Vương Mạch Chi nhíu mày, miễn cưỡng cười khuyên can:
- Trưởng phòng Trương, đây chỉ là những đứa nhỏ. Các cô bé vẫn đều là bạn học của nhau. Tôi nghĩ hay là thôi đi, vả lại tôi xem vết thương của Phùng Yến cũng không có gì trở ngại.
- Cái gì là bạn cùng lớp? Cô bé kia hoang dã như vậy, tôi kiên quyết phản đối việc Yến Yến nhà chúng tôi học cùng một lớp với loại người như vậy. Tôi muốn tìm Hiệu trưởng của các người.
Nói xong, Trương Lam thở hổn hển, rút điện thoại trong túi xách ra ấn một dãy số.
Vương Mạch Chi liếc mắt nhìn An Tại Đào, hạ giọng nói:
- Anh là anh trai của An Ngọc Trúc phải không? Việc này An Ngọc Trúc cũng có phần sai. Tôi nghĩ hay là anh nói câu xin lỗi Trưởng phòng Trương đi. An Ngọc Trúc, nghe lời cô, qua xin lỗi bạn Phùng Yến đi.
Trúc Tử do dự một chút, tuy rằng trong lòng cô bé phải chịu oan ức, nhưng cô không muốn An Tại Đào khó xử. Sau khi nghe lời cô giáo nói thì liền chuẩn bị qua xin lỗi Phùng Yến, nhưng bị An Tại Đào kéo lại.
- Cô giáo Vương, Trúc Tử ngay cả khi có sai, nhưng một phụ huynh như thế cũng không thể ức hiếp một đứa nhỏ được. Bà ta phải xin lỗi trước.
An Tại Đào lạnh lùng nói.
Không bao lâu sau, Hiệu trưởng trường Trung học Quy Ninh thở hồng hộc chạy vào phòng học, đang muốn chào hỏi Trương Lam thì đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào sắc mặt âm trầm đứng một chỗ thì không khỏi cả kinh, bước chân chậm lại, thầm nghĩ: Chẳng lẽ em gái Bí thư Tiểu An lại học giận con cọp mẹ Trưởng phòng Phùng sao?
- Hiệu trưởng Ninh, nếu hôm nay anh không cấp cho chúng tôi một công đạo, tôi sẽ không để yên cho trường học các người đâu. Tôi sẽ đến phòng Giáo dục tố cáo các người.
Trương Lam thở phì phì chỉ tay vào An Ngọc Trúc và An Tại Đào, lớn tiếng nói.
Phùng Yến đứng bên cạnh mẹ đã sớm tiêu tan cơn giận. Vốn chỉ là mâu thuẫn giữa bạn học với nhau, cũng chẳng phải là chuyện đại sự gì. Cô bé thấy mẹ mình trước mặt các bậc phụ huynh khác la hét ầm ĩ, lại còn kinh động đến Hiệu trưởng thì cảm thấy có chút khó chịu, đỏ mặt kéo tay Trương Lam, nhỏ giọng nói:
- Mẹ, đừng gây chuyện nữa, con không sao đâu.
Trương Lam vung cánh tay lên, trừng mắt nhìn con gái của mình.
Ninh Lập Cương vừa mới lấy lại bình tĩnh, lập tức nở nụ cười thật tươi, cũng không để ý đến Trương Lam, vươn cánh tay về phía An Tại Đào, cao giọng nói:
- Bí thư An, sao ngài lại đến đây? Lãnh đạo Huyện ủy đến trường học của chúng tôi lại không thông báo trước một tiếng.
An Tại Đào cười, bắt tay lại Ninh Lập Cương.
- Hiệu trưởng Ninh, thật ngại quá, tôi đến đây để họp phụ huynh cho Trúc Tử.
Ninh Lập Cương vừa mới thốt ra một tiếng "Bí thư An" và "Lãnh đạo Huyện ủy" thì rất nhiều học sinh và cha mẹ sắc mặt biến đổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn An Tại Đào. Vương Mạch Chi cũng giật mình, cẩn thận đánh giá An Tại Đào lần nữa, thầm nghĩ: Lãnh đạo Huyện ủy? Bí thư An? An Ngọc Trúc? Trời, chẳng lẽ Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, Ủy viên thường vụ Huyện ủy vừa mới đến An Tại Đào là anh ta sao? Sao lại trẻ như vậy?
Khó trách Hiệu trưởng Ninh hôm đó lại nói với mình An Ngọc Trúc có người nhà là lãnh đạo, phải phá lệ mà chiếu cố cô bé một chút. Nhưng cô lại không để ý, dù sao, lớp của cô cũng là lớp chọn, có rất nhiều học sinh có cha mẹ là lãnh đạo các bộ môn, đơn vị. Nhưng cô thật không ngờ, An Ngọc Trúc lại có anh trai là Ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Trương Lam trong lòng cũng nhảy dựng. Bà quan sát An Tại Đào, chợt nhớ đến chồng mình cũng đã có nhắc qua Bí thư Tiểu An. Sắc mặt của bà chợt đỏ lên.
- Bí thư An, xin mời đến văn phòng của tôi. Thật vất vả phiền lãnh đạo đến đây.
Ninh Lập Cương liếc nhìn Vương Mạch Chi, rồi lại cố ý nhìn sang Trương Lam, sau đó nhiệt tình kéo tay An Tại Đào ra khỏi phòng học.
An Tại Đào biết rằng, Ninh Lập Cương làm như thế này là để hòa giải nên cũng không cự tuyệt, quay sang Trúc Tử gật đầu:
- Trúc Tử, em ở đây chờ anh nhé. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hắn vào phòng Ninh Lập Cương, trò chuyện một hồi, ánh mắt của An Tại Đào vô tình mà cố ý liếc ra ngoài cửa. Không bao lâu sau, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, miệng hắn liền nở một nụ cười thản nhiên.
Chắc chắn là Phùng Đào. Hắn cười thầm trong lòng. Nếu như Trương Lam không ra tay quá đáng với Trúc Tử, thì hắn thậm chí cũng sẽ bảo Trúc Tử nói lời xin lỗi. Dù sao Trúc Tử cũng có phần sai, nhưng người đàn bà đó quá ương ngạnh. Hắn thật sự muốn nhìn xem bà ta sẽ xử lý việc này như thế nào.
Phùng Đào vẻ mặt tươi cười đi trước, theo sau là Trương Lam nét mặt đỏ bừng. Phía sau Trương Lam là Phùng Yến đang nắm tay Trúc Tử đi đến.
- Bí thư An, chuyện nhỏ như vậy mà kinh động đến ngài. Thật sự là ngại quá, mọi chuyện đều là do cháu nhà tôi không hiểu chuyện.
Phùng Đào quay sang trách mắng:
- Con bé hư hỏng này, còn không mau xin lỗi bạn An Ngọc Trúc đi.
Phùng Yến đôi mắt đỏ lên, muốn nói gì thì Trúc Tử kéo cánh tay cô bé lại, nhỏ giọng nói:
- Anh, chú Phùng, Hiệu trưởng, là em sai rồi. Em vừa rồi đã nói lời xin lỗi bạn Phùng Yến.
An Tại Đào nở nụ cười. Hắn cũng không muốn ở lại đây giằng co sự việc không đáng, nên đứng dậy, bắm chặt tay Phùng Đào:
- Chỉ là những đứa trẻ thôi mà. Nhưng dù sao là bạn học cũng không được đánh nhau.
Trương Lam do dự một chút, đỏ mặt đến trước mặt An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Rất xin lỗi Bí thư An, là tôi không đúng. Tôi đã xin lỗi An Ngọc Trúc rồi. Tôi...
An Tại Đào liếc mắt nhìn Trúc Tử, nhìn thấy cô bé đang cười nói chuyện với Phùng Yến, thầm nghĩ hiện tại thì mọi chuyện cũng không có gì. Hắn lắc đầu nói:
- Thôi đi, Trưởng phòng Trương, chỉ có điều về sau đừng như vậy nữa. Các cô bé dù có sai thì cũng là những đứa nhỏ mà thôi.
An Tại Đào lái xe trở về huyện, rồi trực tiếp văn phòng Huyện ủy gặp Lưu Ngạn. Ngay tại cổng tòa nhà Huyện ủy, Lưu Ngạn đã sớm đứng chờ. Khi nhìn thấy chiếc xe của An Tại Đào thì lập tức bước lại.
Lên xe, Lưu Ngạn vội vàng nói:
- An Tại Đào, Trúc Tử vừa rồi đột nhiên gọi điện thoại cho em, bảo là chiều nay bốn giờ rưỡi sẽ có cuộc họp phụ huynh nên bảo em đi họp. Nếu anh đã trở về thì anh nên đi, em sẽ đi chợ. Khi họp xong thì anh nên tranh thủ nói chuyện với giáo viên của Trúc Tử để hiểu biết tình hình một chút.
- Họp phụ huynh?
An Tại Đào kinh ngạc một chút rồi nói:
- Được rồi, anh sẽ đi họp. Em lái xe đi chợ đi rồi quay lại đón anh và Trúc Tử.
Lưu Ngạn nhìn đồng hồ:
- Bây giờ còn chưa đến 4h, anh cứ từ từ, dạo một vòng, đợi đến đúng giờ rồi hãy đến.
An Tại Đào cười:
- Cái gì mà dạo vòng vòng chứ? Anh chờ ở cổng trường học là được rồi.
Nhưng đột nhiên, An Tại Đào chợt nhớ đến mình còn không biết trường Trung học đó ở nơi nào, liền đậu xe ở ven đường, bước xuống xe.
- Lưu Ngạn, em lái xe đi. Anh còn không biết trường học ở nơi nào. Anh không biết đường.
Hai người đến trước cổng trường Trung học Quy Ninh. An Tại Đào bước xuống xe, Lưu Ngạn dặn hắn nhất định phải nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của Trúc Tử để tìm hiểu tình hình học tập của con bé, rồi sau đó mới lái xe đi.
Trường Trung học Quy Ninh là trường trung học tốt nhất ở huyện Quy Ninh, trình độ dạy và học rất cao. Cho dù là ở tỉnh nhưng cũng rất nổi tiếng. Tuy nhiên, trường học bề ngoài rất bình thường, lại còn có chút cũ nát. Đại bộ phận trường học được xây dựng vào thập niên 70. Chỉ mới hồi năm ngoái, xây dựng một tòa nhà mới. Cấp ba thì chuyển vào đó, còn cấp hai thì vẫn học tại hai tòa nhà nhỏ ban đầu. Khi An Tại Đào đến trường, nhìn thấy trường học, liên tưởng đến trường học của An Nhã Chi dạy ở Tân Hải thì thấy điều kiện ở đây kém xa nhiều lắm.
Cánh cổng trường được đóng chặt. Bởi vì có cuộc họp phụ huynh nên trước cổng đã tụ tập một nhóm phụ huynh chờ sẵn. An Tại Đào đứng cách đường cái không xa, hút một điều thuốc, vừa chờ đợi vừa nghĩ đến sự việc của thị trấn.
Khi An Tại Đào đang chờ ở cổng thì Trúc Tử và hai nữ sinh khác bị cô giáo chủ nhiệm Vương Mạch Nhi kêu lên phòng giáo viên, mạnh mẽ khiển trách.
- Xem bộ dạng của ba em có giống học sinh hay không? Không ngờ lại gây gỗ với nhau trong giờ tự học chứ, thậm chí còn đánh nhau?
Vương Mạch Chi là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt rất thanh tú, quản lý học sinh rất nghiêm khắc, là giáo viên ưu tú nhất của trường trung học.
- Phùng Yến, em là ban cán sự lớp. Em nói xem, vì sao lại trong giờ học đánh nhau chứ?
Vừa hạ cơn giận, giọng nói của Vương Mạch Chi dịu hẳn đi, nhưng ánh mắt vẫn còn rất nghiêm túc nhìn cô nữ sinh bên trái, Phùng Yến.
Phùng Yến là một cô gái kiêu ngạo, khuôn mặt rất xinh đẹp, dáng người thon thả. Nhưng trên mặt cô bé không hiểu vì sao đã bị một vết bầm. Cô bé lấy tay che mặt, căm giận liếc mắt nhìn Trúc Tử đang cúi đầu im lặng không nói rồi lại nhìn quét qua cô gái tóc ngắn, nhìn qua rất giống một đứa con trai, tên Tôn Hiểu Đan, lớn tiêng nói:
- Cô Vương, Tôn Hiểu Đan trong giờ tự học nói chuyện. Em có nhắc nhở bạn ất hai câu. Bạn ấy lại không nghe nên em mới....
Trúc Tử đôi lông mày thanh tú nhướng lên, muốn nói điều gì đó nhưng nhìn cô giáo đang tức giận thì lại cúi đầu xuống.
Vương Mạch Chi nhíu mày:
- Bạn ấy không nghe thì em làm gì?
Tôn Hiểu Đan sợ hãi ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống nói:- Cô Vương, em không có nói chuyện lớn. Em chỉ là mượn đồ của An Ngọc Trúc mà thôi. Nhưng bạn Phùng Yến lại mắng chửi em. Bạn ấy mắng em là đứa mồ côi.
Vương Mạch Chi đuôi lông mày dựng lên, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên khoát tay nói:
- Ba người các em trở về lớp viết bản kiểm điểm cho cô. Ngày mai sẽ kiểm điểm trước mặt toàn thể lớp. Ngoài ra, lát nữa có cuộc họp phụ huynh, cô sẽ nói chuyện với cha mẹ các em.
Phùng Yến thở phì phì, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi. Theo sau là An Ngọc Trúc và Tôn Hiểu Đan cũng sóng vai nhau ra khỏi phòng giáo viên. Vương Mạch Chi thở dài. Một học sinh mười bốn tuổi, đang trong thời kỳ dậy thì, vấn đề rất nhiều, ương bướng cũng rất nhiều. Muốn quản lý tốt thì thật là phiền toái.
Đối với lời nói của Tôn Hiểu Đan thì cô cũng tin vài phần. Cha mẹ Tôn Hiểu Đan mất từ lâu, từ nhỏ cô bé đã sống với ông bà nội. Gia cảnh có thể nói là khá khó khăn. Còn tính tình của cô bé thì rất nhát, chủ động gây chuyện thì khả năng không lớn.
Còn Phùng Yến thì là con gái của Trưởng phòng giáo dục kiêm Bí thư Đảng ủy Phùng Đào. Địa vị của con gái Trưởng phòng giáo dục trong trường, không cần nói đến học sinh, ngay cả giáo viên cũng phải ưu ái con bé vài phần. Hơn nữa, thành tích học tập của Phùng Yến cũng rất tốt. Nên dần dà, cô bé ở trong trường đã hình thành tính cách kiêu ngạo, ngang ngược.
Đối với học sinh vừa mới chuyển đến An Ngọc Trúc. Tuy gia đình và quá khứ của cô bé cô cũng không biết nhiều lắm. Nhưng Vương Mạch Chi cảm giác đây là một đứa nhỏ chăm chỉ, nhu thuận và biết điều.
Chuyện này căn bản không phức tạp. Sau khi An Ngọc Trúc chuyển trường đến đây thì nhanh chóng thân với Tôn Hiểu Đan. Có lẽ vì gia cảnh tương tự hay sao mà hai đứa rất hợp ý và trở thành bạn thân.
Tôn Hiểu Đan không chỉ là hoàn cảnh khó khăn mà thành tích học tập cũng không tốt, luôn là đối tượng bị ức hiếp và đùa cợt. Tôn Hiểu Đan ngồi phía trước Trúc Tử. Buổi chiều hôm nay, Tôn Hiểu Đan quay ra đằng sau mượn Trúc Tử cục tẩy, khi nói chuyện thì hơi lớn tiếng một chút, khiến cho Phùng Yến ngồi bên cạnh thấy phản cảm.
Phùng Yến đang ngồi ôn bài tiếng anh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tôn Hiểu Đan, theo thói quen mà than thở một câu:
- Thật là đứa mồ côi đáng ghét.
Sự thật thì câu nói này Phùng Yến đã nói không ít lần. Đương nhiên, không chỉ có Phùng Yến mà những học sinh khác trong lớp cũng hay chọc ghẹo cô bé. Tôn Hiểu Đan sợ hãi nhìn Phùng Yến, khẩn trương quay đầu lại không dám nói gì cả. Phùng Yến nằm trong ban cán sự lớp, thành tích học tập rất tốt. Ở trong trường học có bạn bè và giáo viên ưu tái, giống như là con gái cưng của trời vậy. Tôn Hiểu Đan bị cô ức hiếp cũng không dám đáp lại.
Nhưng Trúc Tử thì lại cảm thấy không vừa mắt. Cô bé chuyển trường đến đây chưa lâu, thường xuyên nhìn thấy Phùng Yến ức hiếp Tôn Hiểu Đan, nên trong lòng đã sớm không kìm nổi nói một câu:
- Phùng Yến, sao bạn lại mắng người khác như vậy?
Câu nói này khiến cho Phùng Yến nhảy dựng lên. Cô bé thở phù phù đứng dậy, chỉ thẳng vào Trúc Tử, nói mấy câu không được vừa tai. Hai bên không ngờ lại lao vào đánh nhau. Tôn Hiểu Đan ở ngoài khuyên can cũng bị liên lụy vào. Ba cô gái trong giờ tự học đã diễn một màn khôi hài, khi bị Vương Mạch Chi gọi thẳng đến thì mới chấm dứt.
Chuyện như vậy cũng chẳng phải là chuyện lớn gì. Đây là quá trình trưởng thành của thanh thiếu niên, chuyện bé xé ra to mà thôi. Viết bản kiểm điểm là được rồi. Dù sao cũng chỉ là những cô bé mười bốn tuổi, làm sao mà thù oán nhau mãi được?
Nhưng mẹ của Phùng Yến là Trương Lam thì không phải là một người tay vừa. Bà ta là Trưởng phòng ngân hàng Công thương huyện. Khi vừa mới đến cửa lớp học, thấy sắc mặt con gái mình đỏ lên, ngồi một chỗ hờn dỗi. Hơn nữa, trên mặt còn có một vết bầm.
Trương Lam vừa sợ vừa đau lòng chạy đến, ôm lấy tay con gái, vội vàng hỏi. Phùng Yến nhìn thấy mẹ thì trong lúc nhất thời òa khóc lên, kể mọi chuyện cho mẹ mình nghe.
Nghe đứa con gái cưng của mình bị hai nữ sinh khác ức hiếp, cơn tức giận của bà ở đâu ùa đến. Bà bỗng nhiên đứng dậy, nhìn vào mấy chục đứa học sinh cùng với mười mấy bậc phụ huynh đến sớm, tức giận nói:
- Yến Yến, là người nào ức hiếp con? Là ai làm cho mặt của con bị thương?
Phùng Yến oán giận trừng mắt, chỉ thẳng vào Trúc Tử nói:
- Chính là nó!
Trương Lam bước đến trước mặt Trúc Tử, nắm lấy áo của Trúc Tử, nổi giận nói:
- Cô tên là gì? Cha mẹ của cô có đến không? Cô dựa vào cái gì mà ức hiếp Yến Yến nhà tôi chứ? Mau đến xin lỗi Yến Yến đi.
Trương Lam dùng sức kéo Trúc Tử qua bên kia. Khuôn mặt Trúc Tử chợt đỏ lên, lớn tiếng nói:
- Cháu không làm gì sai, cháu không xin lỗi. Là Phùng Yến mắng chửi và ra tay trước.
Nhưng dù sao thì Trúc Tử cũng chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, thân thể yếu ớt, không chịu nổi sự lôi kéo của Trương Lam đến trước mặt Phùng Yến. Lúc này, Vương Mạch Chi ôm một quyển sách bước vào phòng học, thấy tình hình như vậy liền khẩn trương chạy đến:
- Trưởng phòng Trương, chị đừng làm như vậy. Cô bé dù sao chỉ là một đứa nhỏ, mau thả cô bé ra.
Mà gần như lúc đó, An Tại Đào cũng đến trước cửa phòng học, thấy một cảnh tượng khiến hắn phải tức giận. Hắn thấy em gái của mình đang bị một người phụ nữ trung niên túm lấy tóc. Thân thể yếu ớt của cô bé gần như là bị lôi đi trên mặt đấy, giống như một con tôm.
Hắn đau xót trong lòng, bước đến giận dữ nói:
- Bà đang làm gì vậy? Mau thả em tôi ra.
Trương Lam quay người lại, theo bản năng mà buông lỏng Trúc Tử ra. Trúc Tử vẫn không khóc, ánh mắt quật cười nhìn Trương Lam, chậm rãi bước đến bên cạnh An Tại Đào, nhẹ nhàng kéo cánh tay của hắn, cúi đầu nói:
- Anh, em xin lỗi, là do em gây ra.
Sau khi biết rõ ngọn nguồn, rất nhiều cha mẹ và học sinh chăm chú xem tình hình. An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Vị phụ huynh này, học sinh cãi nhau, đánh nhau là chuyện bình thường. Hơn nữa, nguyên nhân gây chuyện không phải là do Trúc Tử của tôi, là do con gái bà mắng người khác trước, rồi lại ra tay trước. Cho dù Trúc Tử nhà tôi không đúng nhưng bà là một người trưởng thành, bà ức hiếp một đứa nhỏ như vậy mà không biết xấu hổ trong lòng sao?
Trương Lam hừ một tiếng:
- Nhìn xem vết thương trên mặt nhà Yến Yến của tôi xem? Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi đều không dám làm nó bị thương đến cái móng tay. Tôi nói cho cậu biết, em cậu không những phải mở miệng xin lỗi Yến Yến mà còn phải đem con bé đến bệnh viện để kiểm tra vết thương. Nếu không, tôi không để yên cho các người đâu. Cô giáo Vương, nếu cô không xử lý thì tôi sẽ tìm Hiệu trưởng của các người.
Vương Mạch Chi nhíu mày, miễn cưỡng cười khuyên can:
- Trưởng phòng Trương, đây chỉ là những đứa nhỏ. Các cô bé vẫn đều là bạn học của nhau. Tôi nghĩ hay là thôi đi, vả lại tôi xem vết thương của Phùng Yến cũng không có gì trở ngại.
- Cái gì là bạn cùng lớp? Cô bé kia hoang dã như vậy, tôi kiên quyết phản đối việc Yến Yến nhà chúng tôi học cùng một lớp với loại người như vậy. Tôi muốn tìm Hiệu trưởng của các người.
Nói xong, Trương Lam thở hổn hển, rút điện thoại trong túi xách ra ấn một dãy số.
Vương Mạch Chi liếc mắt nhìn An Tại Đào, hạ giọng nói:
- Anh là anh trai của An Ngọc Trúc phải không? Việc này An Ngọc Trúc cũng có phần sai. Tôi nghĩ hay là anh nói câu xin lỗi Trưởng phòng Trương đi. An Ngọc Trúc, nghe lời cô, qua xin lỗi bạn Phùng Yến đi.
Trúc Tử do dự một chút, tuy rằng trong lòng cô bé phải chịu oan ức, nhưng cô không muốn An Tại Đào khó xử. Sau khi nghe lời cô giáo nói thì liền chuẩn bị qua xin lỗi Phùng Yến, nhưng bị An Tại Đào kéo lại.
- Cô giáo Vương, Trúc Tử ngay cả khi có sai, nhưng một phụ huynh như thế cũng không thể ức hiếp một đứa nhỏ được. Bà ta phải xin lỗi trước.
An Tại Đào lạnh lùng nói.
Không bao lâu sau, Hiệu trưởng trường Trung học Quy Ninh thở hồng hộc chạy vào phòng học, đang muốn chào hỏi Trương Lam thì đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào sắc mặt âm trầm đứng một chỗ thì không khỏi cả kinh, bước chân chậm lại, thầm nghĩ: Chẳng lẽ em gái Bí thư Tiểu An lại học giận con cọp mẹ Trưởng phòng Phùng sao?
- Hiệu trưởng Ninh, nếu hôm nay anh không cấp cho chúng tôi một công đạo, tôi sẽ không để yên cho trường học các người đâu. Tôi sẽ đến phòng Giáo dục tố cáo các người.
Trương Lam thở phì phì chỉ tay vào An Ngọc Trúc và An Tại Đào, lớn tiếng nói.
Phùng Yến đứng bên cạnh mẹ đã sớm tiêu tan cơn giận. Vốn chỉ là mâu thuẫn giữa bạn học với nhau, cũng chẳng phải là chuyện đại sự gì. Cô bé thấy mẹ mình trước mặt các bậc phụ huynh khác la hét ầm ĩ, lại còn kinh động đến Hiệu trưởng thì cảm thấy có chút khó chịu, đỏ mặt kéo tay Trương Lam, nhỏ giọng nói:
- Mẹ, đừng gây chuyện nữa, con không sao đâu.
Trương Lam vung cánh tay lên, trừng mắt nhìn con gái của mình.
Ninh Lập Cương vừa mới lấy lại bình tĩnh, lập tức nở nụ cười thật tươi, cũng không để ý đến Trương Lam, vươn cánh tay về phía An Tại Đào, cao giọng nói:
- Bí thư An, sao ngài lại đến đây? Lãnh đạo Huyện ủy đến trường học của chúng tôi lại không thông báo trước một tiếng.
An Tại Đào cười, bắt tay lại Ninh Lập Cương.
- Hiệu trưởng Ninh, thật ngại quá, tôi đến đây để họp phụ huynh cho Trúc Tử.
Ninh Lập Cương vừa mới thốt ra một tiếng "Bí thư An" và "Lãnh đạo Huyện ủy" thì rất nhiều học sinh và cha mẹ sắc mặt biến đổi, ánh mắt kinh ngạc nhìn An Tại Đào. Vương Mạch Chi cũng giật mình, cẩn thận đánh giá An Tại Đào lần nữa, thầm nghĩ: Lãnh đạo Huyện ủy? Bí thư An? An Ngọc Trúc? Trời, chẳng lẽ Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, Ủy viên thường vụ Huyện ủy vừa mới đến An Tại Đào là anh ta sao? Sao lại trẻ như vậy?
Khó trách Hiệu trưởng Ninh hôm đó lại nói với mình An Ngọc Trúc có người nhà là lãnh đạo, phải phá lệ mà chiếu cố cô bé một chút. Nhưng cô lại không để ý, dù sao, lớp của cô cũng là lớp chọn, có rất nhiều học sinh có cha mẹ là lãnh đạo các bộ môn, đơn vị. Nhưng cô thật không ngờ, An Ngọc Trúc lại có anh trai là Ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Trương Lam trong lòng cũng nhảy dựng. Bà quan sát An Tại Đào, chợt nhớ đến chồng mình cũng đã có nhắc qua Bí thư Tiểu An. Sắc mặt của bà chợt đỏ lên.
- Bí thư An, xin mời đến văn phòng của tôi. Thật vất vả phiền lãnh đạo đến đây.
Ninh Lập Cương liếc nhìn Vương Mạch Chi, rồi lại cố ý nhìn sang Trương Lam, sau đó nhiệt tình kéo tay An Tại Đào ra khỏi phòng học.
An Tại Đào biết rằng, Ninh Lập Cương làm như thế này là để hòa giải nên cũng không cự tuyệt, quay sang Trúc Tử gật đầu:
- Trúc Tử, em ở đây chờ anh nhé. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hắn vào phòng Ninh Lập Cương, trò chuyện một hồi, ánh mắt của An Tại Đào vô tình mà cố ý liếc ra ngoài cửa. Không bao lâu sau, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, miệng hắn liền nở một nụ cười thản nhiên.
Chắc chắn là Phùng Đào. Hắn cười thầm trong lòng. Nếu như Trương Lam không ra tay quá đáng với Trúc Tử, thì hắn thậm chí cũng sẽ bảo Trúc Tử nói lời xin lỗi. Dù sao Trúc Tử cũng có phần sai, nhưng người đàn bà đó quá ương ngạnh. Hắn thật sự muốn nhìn xem bà ta sẽ xử lý việc này như thế nào.
Phùng Đào vẻ mặt tươi cười đi trước, theo sau là Trương Lam nét mặt đỏ bừng. Phía sau Trương Lam là Phùng Yến đang nắm tay Trúc Tử đi đến.
- Bí thư An, chuyện nhỏ như vậy mà kinh động đến ngài. Thật sự là ngại quá, mọi chuyện đều là do cháu nhà tôi không hiểu chuyện.
Phùng Đào quay sang trách mắng:
- Con bé hư hỏng này, còn không mau xin lỗi bạn An Ngọc Trúc đi.
Phùng Yến đôi mắt đỏ lên, muốn nói gì thì Trúc Tử kéo cánh tay cô bé lại, nhỏ giọng nói:
- Anh, chú Phùng, Hiệu trưởng, là em sai rồi. Em vừa rồi đã nói lời xin lỗi bạn Phùng Yến.
An Tại Đào nở nụ cười. Hắn cũng không muốn ở lại đây giằng co sự việc không đáng, nên đứng dậy, bắm chặt tay Phùng Đào:
- Chỉ là những đứa trẻ thôi mà. Nhưng dù sao là bạn học cũng không được đánh nhau.
Trương Lam do dự một chút, đỏ mặt đến trước mặt An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Rất xin lỗi Bí thư An, là tôi không đúng. Tôi đã xin lỗi An Ngọc Trúc rồi. Tôi...
An Tại Đào liếc mắt nhìn Trúc Tử, nhìn thấy cô bé đang cười nói chuyện với Phùng Yến, thầm nghĩ hiện tại thì mọi chuyện cũng không có gì. Hắn lắc đầu nói:
- Thôi đi, Trưởng phòng Trương, chỉ có điều về sau đừng như vậy nữa. Các cô bé dù có sai thì cũng là những đứa nhỏ mà thôi.