Hạ Hiểu Tuyết mặc bộ váy liền áo màu trắng không còn dấu vết của sự non nớt thời sinh viên, mà có vài phần quyến rũ của cô gái thành thục. Cô duyên dáng đứng ngoài cửa, hưng phấn hô một tiếng:
- Tiểu Đào!
An Tại Đào dập tắt tàn thuốc, chậm rãi xoay người quay qua nhìn giai nhân như mộng ảo cách cửa kính màu trà trước mắt kia, cảm xúc bắt đầu tuôn ra, đôi mắt đỏ lên, hai giọt nước mắt trong suốt yên lặng chảy xuống.
Trong mắt Hạ Hiểu Tuyết, đây chẳng qua là cuộc gặp sau mười ngày xa cách, nhưng đối với An Tại Đào mà nói, đây là địa ngục tâm linh dài tới hơn mười một năm.
Hôm nay, mười một năm trước của kiếp trước, hắn ứng hẹn nhẫn nhục tới Hạ gia, dưới lời nói khinh thường và ánh mắt khinh bỉ phát ra từ trong xương tủy của cha mẹ Hạ Hiểu Tuyết hắn che mặt mà đi, mặc cho Hạ Hiểu Tuyết khóc hô thế nào cũng không quay đầu lại. Sau đó, hắn cắt đứt hết thảy liên lạc với Hạ Hiểu Tuyết, Hạ Hiểu Tuyết đau lòng đi xa tới nước Mỹ lưu học, ở nước ngoài mắc phải bệnh trầm cảm, ba năm sau nhảy lầu tự sát, tạo thành một vết thương vĩnh viễn không thể khép lại trong lòng An Tại Đào.
Mà hắn, cũng bởi vậy thống khổ thẹn thùng, đóng chặt trái tim, mãi cho đến khi chết trong hỏa hoạn cũng độc thân như trước.
- Hiểu Tuyết.
An Tại Đảo run rẩy đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng hô một tiếng.
Giống như chạm đến kích động và đau khổ trong lòng An Tại Đào, giống như tình cảm sinh ly tử biệt xuyên thời không kiếp trước kiếp này. Trong lòng Hạ Hiểu Tuyết run lên, loại run rẩy phát ra từ sâu trong linh hồn khiến cô sợ hãi. Loại tình cảm vui sướng nhàn nhạt lúc trước biến mất, thay vào đó là sợ hãi và ảm đạm.
- Tiểu Đào!
Nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Hiểu Tuyết, cô không chùn bước mà nhào tới, ôm chặt thắt lưng An Tại Đảo, khóc như mưa như gió, khiến tay vệ sĩ đang bàng quan đứng trong cánh cửa nhìn xem trợn mắt há mồm.
Đây là có chuyện gì? Vừa rồi còn tốt, sao gặp mặt liền khóc giống như sinh ly tử biệt vậy? Chẳng qua, vệ sĩ này quả thật đã rõ ràng, đây là một cặp người yêu.
Tiểu tử này là bạn trai của thiên kim Phó Chủ tịch thành phố Hạ! Tên bảo an hâm mộ thậm chí hơi đố kỵ mà nhìn bóng lưng hơi run rẩy của An Tại Đào, hung hăng hít một hơi thuốc, sau đó ném nửa điếu thuốc tàn xuống dùng chân giẫm lên.
...
...
Hai người dắt tay bước vào trong tiểu khu.
Thời tiết rất nóng bức, nhưng An Tại Đào lại cảm thấy bàn tay Hạ Hiểu Tuyết lạnh lẽo nhỏ bé.
Đi hai bước, Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên dừng lại, nâng hai mắt đẫm lệ và khuôn mặt xinh đẹp lên, thật thấp giọng nói:
- Tiểu Đào, anh yêu em, không phải là cha mẹ em. Cũng giống vậy, người em yêu cũng là anh, mà không phải gia đình anh. Hôm nay em để anh tới, chính là muốn ngả bài với cha mẹ em... Tiểu Đào, anh nhất định phải đáp ứng em, mặc kệ bọn họ nói gì, anh cũng không được phép tức giận, không được...
Hạ Hiểu Tuyết liên tục nói vài câu "không được".
An Tại Đào thầm thở dài một tiếng trong lòng, Hạ Thiên Nông thì thôi, ngày đó mẫu thân Thạch Thanh của Hạ Hiểu Tuyết giọng khinh thường miệt thị giống như rắn động chui vào lòng dạ mẫn cảm và tự tôn của hắn, khiến hắn đến giờ cũng không quên. Chẳng qua, cách hơn mười năm, hắn đã không phải thanh niên sinh viên ngây ngô không hiểu đạo lý tình thế kia, mà có một trái tim lịch duyệt phong phú xem hết thế thái nhân tình. Tái sinh đến đây, hắn sao có thể bởi vì kích động nhất thời mà chôn vùi đoạn tình cảm này.
- Hiểu Tuyết, em yên tâm đi.
An Tại Đào thương tiếc mà lau đi giọt nước mắt còn sót lại ở khóe mắt Hạ Hiểu Tuyết, dùng giọng điệu trịnh trọng cúi đầu nói:
- Mặc kệ như thế nào, Hiểu Tuyết, chúng ta sẽ vĩnh viên cùng một chỗ.
...
...
Trong hàng hiên vô cùng sạch sẽ, đi lên lầu hai, trước mặt vẫn là cánh cửa chống trộm che kín màu hồng vừa mới lưu hành kia. Khi Hạ Hiểu Tuyết mở cửa, trước mắt An Tại Đào thậm chí hiện lên khuôn mặt quý phụ với cặp mắt mèo ở bên trong nhìn hắn từ đầu đến chân.
Chỉ có điều ngày đó cảm thấy cực kỳ căm hận, hiện giờ chỉ hơi thẫn thờ thôi.
Vào cửa rồi, hình ảnh ngày xưa phát lại từng thứ.
Phòng khách rộng thênh thang, sô pha da thật màu đỏ, trên bàn trà thủy tinh công nghiệp vẫn bày một mâm trái cây bằng nhựa plastic đầy chuối tiêu màu vàng, trước mắt vẫn là TV Sony lớn 29 inch nhập khẩu từ Nhật Bản vừa lắp ráp xong.
Hết thảy vẫn như cũ, nhưng hết thảy đã là cảnh còn người mất.
Hạ Thiên Nông vẫn ngồi ở sô pha lạnh lùng nhìn hắn, trong tay cầm một tờ báo, như xem như không, như cười như không, lộ ra vẻ mặt hình thức của chính khách mà An Tại Đào sớm nhìn quen.
Thạch Thanh đánh giá từ trên xuống dưới người thanh niên cao lớn mặc một áo sơ mi vải bông trắng, quần bò màu lam nhạt, chân đi một đôi giày thể thao rẻ tiền trước mắt, vẻ khinh miệt rốt cuộc vẫn phát ra trong mắt trước sau như một.
Theo lý thuyết, chỉ xem bề ngoài cùng bằng cấp, An Tại Đào coi như là kẻ nổi bật trong những người thanh niên. Nhưng Thạch Thanh cho dù thế nào cũng không tiếp nhận được. Con gái độc nhất của mình không ngờ lại tìm một người bạn trai xuất thân từ tiểu thị dân lại còn không có cha. Nếu không phải Hạ Hiểu Tuyết cầu xin, bà ta ngay cả gặp An Tại Đào cũng lười gặp.
Hạ Hiểu Tuyết ra hiệu bằng mắt cho An Tại Đào.
An Tại Đào cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là một nụ cười bình thản, hơi khom người ân cần thăm hỏi:
- Chào chú, chào cô.
Hạ Thiên Nông thờ ơ, khóe miệng khẽ co một cái.
Mà Thạch Thanh thì bĩu môi, lạnh lùng nói:
- Cậu tên là gì? Trong nhà có ai? Cha mẹ cậu làm công tác gì?
Những vấn đề gây sự này, năm đó từng khiến An Tại Đạo khó chịu và vô cùng xấu hổ. Bởi vì hắn không có cha, bắt đầu từ lúc hắn vừa sinh ra, chính là mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Sau này lớn lên, hắn mới dần hiểu được, mình chính là cái loại con ngoài giá thú bị mọi người khinh thường, một đứa con hoang không có cha.
Thật ra, từ nhỏ đến lớn, hắn không ít lần nhìn thấy ánh mắt kỳ thị này. Nhưng hắn không cam chịu, trái lại dùng cố gắng gấp trăm lần, dùng thành tích học tập nổi tiếng đổi lấy cái nhìn thẳng của mọi người chung quanh.
- Thưa cô, cháu tên là An Tại Đào, trong nhà chỉ có mẹ, mẹ cháu là giáo viên ngữ văn trong trường cấp hai Tân Hải.
An Tại Đào ổn định tâm tình một chút, cẩn thận mà trả lời.
Thạch Thanh hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, bỏ An Tại Đào lại quay đầu bước vào phòng bếp.
Hạ Hiểu Tuyết lo lắng liếc An Tài Đào một tiếng, thấy cảm xúc hắn vững vàng, trong lòng âm thầm yên tâm. Cô vội vàng kéo tay An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Đào, đi tới phòng của em.
- Đứng lại. Cậu lại đây, ta có lời với cậu.
Thạch Thanh đột nhiên đi ra từ phòng bếp, khoát tay áo với An Tại Đào.
An Tại Đào do dự một chút, buông tay Hạ Hiểu Tuyết ra.
- Cậu không thích hợp với Hiểu Tuyết của chúng ta, cậu cũng là người nhận được giáo dục cao cấp, hẳn là hiểu lời ta nói.
Thạch Thanh lạnh lùng nói.
An Tại Đào ngẩn ra, tiếp đó cười rộ lên.
- Xin hỏi cô, chúng cháu không thích hợp thế nào?
- Môn không đăng, hộ không đối, chút đạo lý này cậu không hiểu sao?
Thạch Thanh càng nghĩ càng giận, nhíu mày nói:
- Không thích hợp chính là không thích hợp.
- Ha ha, cô, xin hỏi cô năm đó kết hôn với chú Hạ là môn đăng hộ đối sao?
An Tại Đào nhớ tới hiểu biết của mình đối với vợ chồng Thạch Thanh kiếp trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Hạ Thiên Nông là con cháu bình dân thông thường, Thạch Thanh lại là con gái cán bộ lão thành, hai người cùng là thanh niên trí thức, khi cùng xuống nông thôn liền mến nhau. Sau khi trở thành con rể Thạch gia, Hạ Thiên Nông mới một bước lên thẳng mây xanh, từ một cán bộ bình thường trong thành phố một mực làm tới Phó Chủ tịch thành phố, chỉ là vẫn xếp hạng gần cuối, cũng chưa trở thành Ủy viên thường vụ.