Một chiếc xe con màu đen phần đầu xe gần như bị đụng bẹp, mà chiếc máy kéo thì trực tiếp lật ra. Trên mặt đất còn một vết máu lớn, bột phấn thủy tinh rải đầy trên vết máu.
Hiện trường tai nạn xe cộ đã bị cảnh sát giao thông dùng dây băng màu vàng nhạt vậy lại, xe qua lại chỉ có thể chậm rãi chạy qua con đường hẹp hòi hai bên. An Tại Đào ló đầu ra từ cửa kính xe, liếc hiện trường tai nạn xe cộ một cái, cũng không quá để ở trong lòng, liền chuẩn bị lái đi. Nhưng khóe mắt hắn lại phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Vi Cương!
Vi Cương con trai Vi Chi Kiến. Vi Chi Kiến mặc một bộ đồ cảnh sát giao thông, đang đứng ở nơi đó cười nói cái gì với một nữ cảnh sát mang theo cameras.
Không phải gã đã bị khai trừ rồi sao? An Tại Đào ngẩn ra, nhưng trong lòng chợt tỉnh ngộ lại.
Vi Chi Kiến là Cục trưởng Cục Công an huyện, chắc là lách luật kéo con trai vào.
Mẹ nó. Vi Chi Kiến này, chẳng lẽ gã không sợ tố cáo sao? Lần trước Vi Cương phạm tội, có một vị Cục trưởng Dịch của Cục công an huyện vạch trần cho Huyện ủy, điều này nói rõ Vi Chi Kiến ở Cục công an cũng không phải "một tay che trời". Mà lần này, gã làm lộ liễu như vậy, nếu chẳng may có người đưa chuyện này ra, tìm hiểu nguồn gốc sẽ làm lớn chuyện tình trước kia hậu quả không tưởng tượng nổi!
Thật sự là ngu ngốc! An Tại Đào căm tức lên.
Thật ra, hắn lại không biết, Vi Chi Kiến không phải ngu ngốc cũng không ngây thơ, chỉ là hơi liều lĩnh. Gã sắp về hưu, nếu không an bài đường lui cho Vi Cương, về sau sẽ không có cơ hội. Đều nói một số cán bộ trước khi về hưu sẽ trở nên khá điên cuồng, chỉ sợ Vi Chi Kiến cũng thuộc tình huống này. Đợi một thời gian, thấy phong thanh qua đi, liền lén lút an bài Vi Cương ở trung đội ngoại ô, đương nhiên, gã cũng không quá phận, tạm thời vẫn để Vi Cương làm "công việc tạm thời".
Điều này vốn không quan hệ gì với An Tại Đào. Nhưng vấn đề ở chỗ, chuyện Vi Cương này, hắn bỏ ra chút lực, nếu không có hắn "Chiếu ứng" sai lưng Vi Cương chắc chắn là sẽ ngồi tù. Mà nếu chẳng may, thực phiền toái!
An Tại Đào nhướng mày, thầm suy nghĩ trong lòng, xe con bất giác đỗ lại hiện trường. Lưu Ngạn ở phía sau nhấn còi, đột nhiên có một thanh niên không đội mũ, trên lưng có in "Trung đội ngoại ô" màu vàng đi tới.
Thanh niên cảnh sát giao thông thần sắc không tốt đi nhanh tới, dùng sức đập cửa kính xe An Tại Đào, tức giận trầm giọng quát:
- Nhìn cái gì, nhanh chóng rời đi!
An Tại Đào liếc cảnh sát giao thông này, đang muốn lái xe đi, cảnh sát giao thông lại trừng mắt:
- Nhìn cái gì vậy? Lái xe thể thao rất trâu bò sao? Dừng xe qua bên, lấy bằng lái ra!
An Tại Đào đang bực bội trong lòng, đột nhiên gặp được cảnh sát giao thông này khiêu khích, không khỏi sinh ra vài phần tức giận.
Thật ra, cảnh sát giao thông này cũng không phải có ý tìm hắn phiền toái, chỉ có điều đám cảnh sát giao thông này quen đối mặt với lái xe kiêu ngạo hống hách, nhìn thấy An Tại Đào lái xe sang trọng lại nhìn qua "Kiêu ngạo", trong đầu hơi khó chịu, mượn kiểm tra bằng lái chuẩn bị giết "Uy phong" của hắn.
- Lấy bằng lái ra!
Đây vốn là một hành động rất bình thường trong cuộc sống của cảnh sát giao thông. Nhưng cảnh sát giao thông lại thật bất ngờ, hôm nay liền đúng phải một khối sắt.
An Tại Đào dừng xe ven đường, đẩy cửa xuống xe. Lưu Ngạn hơi quỳ quái mà cũng dừng xe ở ven đường, để một số xe con đi qua, cô cũng xuống xe đi nhanh tới hỏi:
- Làm sao vậy?
An Tại Đào lạnh lùng liếc nhìn cảnh sát giao thông thần sắc kiêu ngạo ngông cuồng kia, cúi người vào trong xe tìm bằng lái của hắn. Nhưng tìm hơn nửa ngày, lại không tìm được. Lúc này mới nhớ tới, dường như hộ chiếu còn để trong chiếc xe Toyota màu trắng của hắn. Hắn thay đổi hai chiếc xe liên tục, có đôi khi quả thật quên "mang theo" bằng lái.
- Ngại quá, bằng lái của tôi ở trên một chiếc xe khác.
An Tại Đào đứng dậy thản nhiên nói:
- Tôi có bằng lái!
Khóe miệng cảnh sát giao thông kia giật giật, lớn tiếng nói:
- Rất trâu bò đó, còn mấy chiếc xe! Ít nói nhảm, điều khiển xe không bằng lái, trước tiên giam xe, cầm bằng lái đến trung đội nhận lại!
Cảnh sát giao thông nhấc chân liền đá vài cái vào bánh xe của An Tại Đào, phát ra vài tiếng bịch bịch. Sau đó gã tức giận mở cửa xe, giơ tay lúng túng rút chìa khóa xe An Tại Đào, bỏ vào trong túi áo của mình.
Lưu Ngạn nhướng mày, đang muốn nói gì, lại bị An Tại Đào dùng ánh mắt ngăn lại. Bên này vừa xảy ra động tĩnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt Vi Cương và nữ cảnh sát kia, Vi Cương liếc mắt một cái thấy được An Tại Đào, giật mình kinh hãi, vội vàng tươi cười mà chạy tới la lớn:
- Bí thư An, sao lại là ngài?
- Lão Lý, đây là Bí thư An Huyện ủy, cậu làm sao thế này? Sao lại tra cả xe của lãnh đạo?
Vi Cương vừa nói ra một tiếng "Bí thư An" này, cảnh sát giao thông và nữ cảnh sát kia lập tức chấn động.
Tuy rằng bọn họ là người trung đội ngoại ô, nhưng cũng biết một quý nhân mới "Bí thư An" gần đây đang nổi bật trong huyện. Người họ An vốn đã bí, người có thể có danh hiệu "Bí thư" lại càng ít, xem khí thế và chiếc xe của người trước mắt này, cảnh sát giao thông giữ xe lập tức sợ hãi trong lòng, cả người đổ mồ hôi lạnh, ngơ ngác mà sững sờ nơi đó.
Nữ cảnh sát kia một tay cầm cameras, một tay che miệng phát ra một tiếng kinh ngạc.
- Bí thư An!
Vi Cương cười nịnh nọt tới gần:
- Ngại quá, Bí thư An, không biết là ngài...
- Giữ xe thì giữ đi. Vi Cương, xe này liền giao cho các cậu, xong rồi, tôi lấy bằng lái tới nhận.
An Tại Đào liếc cảnh sát giao thông kia một cái:
- Giữ xe dựa theo quy định chấp pháp, điều này rất bình thường, nhưng loại thái độ này của anh, loại tác phong này của anh tôi thấy có vấn đề! Anh là cảnh sát giao thông, là cảnh sát nhân dân, không phải cướp xe trên đường!
An Tại Đào lạnh lùng cười:
- Tôi đi trước!
An Tại Đào nói xong, quay đầu liền lên xe của Lưu Ngạn, đặt mông ngồi lên vị trí phụ lái. Lưu Ngạn lên xe, vừa muốn khởi động xe, Vi Cương và cảnh sát giao thông vừa rồi sắc mặt xấu hổ mà đi tới, cầm chìa khóa xe của An Tại Đào trong tay, khom người cúi đầu xin lỗi:
- Bí thư An, thật sự rất xin lỗi, rất xin lỗi!
Sắc mặt cảnh sát giao thông kia đỏ lên, trên trán đầy mồ hôi, gã run run tay mà lay cửa kính xe Lưu Ngạn, Lưu Ngạn nhíu mày:
- Đào, thôi đi, đừng chấp nhặt với bọn họ, cảnh sát giao thông này vốn là như vậy, không riêng cảnh sát giao thông ở nơi này của chúng ta, cảnh sát giao thông ở rất nhiều nơi đều khá hống hách.
Sắc mặt An Tại Đào hơi âm trầm, cúi đầu nói:
- Mặc kệ bọn họ,.. Tiểu Ngạn, lái xe!
Lưu Ngạn ngẩn ra, nhưng cũng không chần chừ, nhấn còi, sau đó khởi động xe lái đi.
Vòng qua hiện trường tai nạn xe cộ, chạy đi như bay.
Trung đội trưởng đại đội ngoại ô cảnh sát giao thông Quy Ninh Triệu Hải Phong đang thăm dò hiện trường cùng một nhân viên kỹ thuật, nghe thấy động tĩnh bên này, chờ lúc gã phản ứng lại chạy tới, xe của Lưu Ngạn đã đi xa mấy trăm mét.
Triệu Hải Phong nhướn mày, trầm giọng nói:
- Lão Lý, Vi Cương, có chuyện gì vậy? Xe ai vậy? Sao lại đỗ ven đường!
Cảnh sát giao thông Lão Lý run run bả vai một hồi, khuôn mặt đỏ lên mồ hôi lạnh đổ như mưa.
Vi Cương thở dài:
- Trung đội trưởng, Lão Lý chạm phải đùi ngựa, giống như tôi lần trước! Xe này là của Phó Bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy khu kinh tế mới An Tại Đào, vừa rồi Lão Lý...
Vi Cương còn chưa nói hết lời, Triệu Hải Phong liền biến sắc, tức giận tiến tới, đấm vào hõm vai Lão Lý một cái:
- Cậu làm thế nào vậy, kiểm tra xe của Bí thư An làm gì? Cậu... đầu bị ngập nước à?
Không kịp đề phòng, Lão Lý lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống.
- Vi Cương, nếu cậu biết là Bí thư An, sao không nhanh chóng trả xe lại cho lãnh đạo. Trời, giam xe lãnh đạo, đây không phải tìm khó cho lãnh đạo đội sao?
Triệu Hải Phonghung hăng giậm chân:
- Vi Cương, cậu lái xe, nhanh chóng đưa xe Bí thư An trở về, ừ, nhất định phải đối mặt xin lỗi lãnh đạo cẩn thận!
Vi Cương lên tiếng, hiện giờ thân phận gã là làm việc tạm thời điều khỏi nội thành, lăn lộn trong đội ngoại ô, chuẩn bị gắng nhịn qua hai năm, chờ phong thanh qua đi, lại chuyển chính thức.
Vi Cương lái xe của An Tại Đào nhanh chóng đuổi theo.
Lưu Ngạn vừa lái xe vừa cười:
- Đào, dường như hôm nay anh không quá thích hợp, cần gì tức giận với một cảnh sát giao thông chứ? Tốt lắm, đừng có vẻ mặt buồn bực, cười một cái!
- ... Tiểu Ngạn, người vừa rồi chính là Vi Cương con trai Vi Chi Kiến. Vi Chi Kiến này thực là, vừa mới lau sạch mông chog ã, không ngờ gã lại kéo Vi Cương vào đội cảnh sát giao thông, đây quả thực bà buồn cười, tự mình tìm khó, tương lai cũng không biết chết như thế nào!
An Tại Đào phun ra một cậu buồn bực, quay đầu nhìn lại, thấy chiếc xe Porsche thể thao màu xanh da trời của mình quả đi nhiên đi theo, liền cười lạnh một tiếng:
- Tiểu Ngạn, trước dừng xe lại, anh muốn gõ tên này!
Lúc này Lưu Ngạn mới giật mình. An Tại Đào đây là cố ý muốn cho Vi Cương một mình lái xe tới, nói ra suy nghĩ của hắn.
Vi Cương cười nhảy ra khỏi xe của An Tại Đào, chạy tới:
- Bí thư An!
An Tại Đào khoát tay áo, đi tới ven đường:
-Vi Cương, cậu lại đây.
- Bí thư An, đây là chìa khóa xe của ngài, Trung đội trưởng của chúng tôi nói, muốn tôi giáp mặt xin lỗi ngài, chờ trở về đội nhất định xử lý Lão Lý! Sửa trị hắn thật mạnh tay!
Vi Cương cười nịnh nọt, đưa chìa khóa xe qua.
An Tại Đào sắc mặt lạnh nhạt mà nhận lấy, chú ý chung quanh nói với gã:
- Vi Cương, cậu vừa xảy ra chuyện, mới vài ngày đã quay trở về đội cảnh sát giao thông rồi à?
- Bí thư An, ha ha, tôi là làm việc tạm thời, chỉ ở chạy chân của Trung đội ngoại ô, tiền lương rất thấp.
An Tại Đào cả kinh, vội vàng cười làm lành.
- Vi Cương, tự cậu làm việc hẳn trong lòng cậu đều biết nếu chuyện đó lại bị người kéo ra chỉ sợ sẽ không ai chùi đít cho cậu. Đường đường quan lớn, rời khỏi đội cảnh sát giao thông thì không kiếm thêm được miếng cơm sao? Tôi đã hết lời, tự cậu xem xử lý!
An Tại Đào nói xong, quay đầu tiến vào xe mình, khởi động xe chạy đi nhanh như bay.
Lưu Ngạn liếc Vi Cương xuyên qua cửa kính xe, cũng đuổi theo. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Vi Cương đứng ở đó sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, khóe miệng co rúm lại, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Vi Cương về đến nhà, Vi Chi Kiến cũng vừa tan tầm, thấy Vi Cương không có tinh thần, không khỏi bất mãn liếc gã một cái, hừ một tiếng:
- Thằng ranh con, lại có chuyện à?
- Cha, con nghĩ, con vẫn không nên ở Trung đội ngoại ô, tìm công tác khác đi.
Vi Cương thở dài:
- Hôm nay con gặp Bí thư An, ngay trên quốc lộ, hắn nhìn thấy con...
Sắc mặt Vi Chi Kiến âm trầm, gã trầm ngâm một hồi, thấp giọng nói:
- An Tại Đào nói như thế nào? Hắn có để con nói gì với cha không?
- Không có. Lời hắn rất khó nghe, là nhắc nhở con...
Vi Cương căm tức gãi đầu:
- Thôi đi, con đã quyết định, không đi ngoại ô. Qua hai ngày, con muốn đi tỉnh thành tìm chị, xem có thể tìm công việc hay không.
Một chiếc xe con màu đen phần đầu xe gần như bị đụng bẹp, mà chiếc máy kéo thì trực tiếp lật ra. Trên mặt đất còn một vết máu lớn, bột phấn thủy tinh rải đầy trên vết máu.
Hiện trường tai nạn xe cộ đã bị cảnh sát giao thông dùng dây băng màu vàng nhạt vậy lại, xe qua lại chỉ có thể chậm rãi chạy qua con đường hẹp hòi hai bên. An Tại Đào ló đầu ra từ cửa kính xe, liếc hiện trường tai nạn xe cộ một cái, cũng không quá để ở trong lòng, liền chuẩn bị lái đi. Nhưng khóe mắt hắn lại phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Vi Cương!
Vi Cương con trai Vi Chi Kiến. Vi Chi Kiến mặc một bộ đồ cảnh sát giao thông, đang đứng ở nơi đó cười nói cái gì với một nữ cảnh sát mang theo cameras.
Không phải gã đã bị khai trừ rồi sao? An Tại Đào ngẩn ra, nhưng trong lòng chợt tỉnh ngộ lại.
Vi Chi Kiến là Cục trưởng Cục Công an huyện, chắc là lách luật kéo con trai vào.
Mẹ nó. Vi Chi Kiến này, chẳng lẽ gã không sợ tố cáo sao? Lần trước Vi Cương phạm tội, có một vị Cục trưởng Dịch của Cục công an huyện vạch trần cho Huyện ủy, điều này nói rõ Vi Chi Kiến ở Cục công an cũng không phải "một tay che trời". Mà lần này, gã làm lộ liễu như vậy, nếu chẳng may có người đưa chuyện này ra, tìm hiểu nguồn gốc sẽ làm lớn chuyện tình trước kia hậu quả không tưởng tượng nổi!
Thật sự là ngu ngốc! An Tại Đào căm tức lên.
Thật ra, hắn lại không biết, Vi Chi Kiến không phải ngu ngốc cũng không ngây thơ, chỉ là hơi liều lĩnh. Gã sắp về hưu, nếu không an bài đường lui cho Vi Cương, về sau sẽ không có cơ hội. Đều nói một số cán bộ trước khi về hưu sẽ trở nên khá điên cuồng, chỉ sợ Vi Chi Kiến cũng thuộc tình huống này. Đợi một thời gian, thấy phong thanh qua đi, liền lén lút an bài Vi Cương ở trung đội ngoại ô, đương nhiên, gã cũng không quá phận, tạm thời vẫn để Vi Cương làm "công việc tạm thời".
Điều này vốn không quan hệ gì với An Tại Đào. Nhưng vấn đề ở chỗ, chuyện Vi Cương này, hắn bỏ ra chút lực, nếu không có hắn "Chiếu ứng" sai lưng Vi Cương chắc chắn là sẽ ngồi tù. Mà nếu chẳng may, thực phiền toái!
An Tại Đào nhướng mày, thầm suy nghĩ trong lòng, xe con bất giác đỗ lại hiện trường. Lưu Ngạn ở phía sau nhấn còi, đột nhiên có một thanh niên không đội mũ, trên lưng có in "Trung đội ngoại ô" màu vàng đi tới.
Thanh niên cảnh sát giao thông thần sắc không tốt đi nhanh tới, dùng sức đập cửa kính xe An Tại Đào, tức giận trầm giọng quát:
- Nhìn cái gì, nhanh chóng rời đi!
An Tại Đào liếc cảnh sát giao thông này, đang muốn lái xe đi, cảnh sát giao thông lại trừng mắt:
- Nhìn cái gì vậy? Lái xe thể thao rất trâu bò sao? Dừng xe qua bên, lấy bằng lái ra!
An Tại Đào đang bực bội trong lòng, đột nhiên gặp được cảnh sát giao thông này khiêu khích, không khỏi sinh ra vài phần tức giận.
Thật ra, cảnh sát giao thông này cũng không phải có ý tìm hắn phiền toái, chỉ có điều đám cảnh sát giao thông này quen đối mặt với lái xe kiêu ngạo hống hách, nhìn thấy An Tại Đào lái xe sang trọng lại nhìn qua "Kiêu ngạo", trong đầu hơi khó chịu, mượn kiểm tra bằng lái chuẩn bị giết "Uy phong" của hắn.
- Lấy bằng lái ra!
Đây vốn là một hành động rất bình thường trong cuộc sống của cảnh sát giao thông. Nhưng cảnh sát giao thông lại thật bất ngờ, hôm nay liền đúng phải một khối sắt.
An Tại Đào dừng xe ven đường, đẩy cửa xuống xe. Lưu Ngạn hơi quỳ quái mà cũng dừng xe ở ven đường, để một số xe con đi qua, cô cũng xuống xe đi nhanh tới hỏi:
- Làm sao vậy?
An Tại Đào lạnh lùng liếc nhìn cảnh sát giao thông thần sắc kiêu ngạo ngông cuồng kia, cúi người vào trong xe tìm bằng lái của hắn. Nhưng tìm hơn nửa ngày, lại không tìm được. Lúc này mới nhớ tới, dường như hộ chiếu còn để trong chiếc xe Toyota màu trắng của hắn. Hắn thay đổi hai chiếc xe liên tục, có đôi khi quả thật quên "mang theo" bằng lái.
- Ngại quá, bằng lái của tôi ở trên một chiếc xe khác.
An Tại Đào đứng dậy thản nhiên nói:- Tôi có bằng lái!
Khóe miệng cảnh sát giao thông kia giật giật, lớn tiếng nói:
- Rất trâu bò đó, còn mấy chiếc xe! Ít nói nhảm, điều khiển xe không bằng lái, trước tiên giam xe, cầm bằng lái đến trung đội nhận lại!
Cảnh sát giao thông nhấc chân liền đá vài cái vào bánh xe của An Tại Đào, phát ra vài tiếng bịch bịch. Sau đó gã tức giận mở cửa xe, giơ tay lúng túng rút chìa khóa xe An Tại Đào, bỏ vào trong túi áo của mình.
Lưu Ngạn nhướng mày, đang muốn nói gì, lại bị An Tại Đào dùng ánh mắt ngăn lại. Bên này vừa xảy ra động tĩnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt Vi Cương và nữ cảnh sát kia, Vi Cương liếc mắt một cái thấy được An Tại Đào, giật mình kinh hãi, vội vàng tươi cười mà chạy tới la lớn:
- Bí thư An, sao lại là ngài?
- Lão Lý, đây là Bí thư An Huyện ủy, cậu làm sao thế này? Sao lại tra cả xe của lãnh đạo?
Vi Cương vừa nói ra một tiếng "Bí thư An" này, cảnh sát giao thông và nữ cảnh sát kia lập tức chấn động.
Tuy rằng bọn họ là người trung đội ngoại ô, nhưng cũng biết một quý nhân mới "Bí thư An" gần đây đang nổi bật trong huyện. Người họ An vốn đã bí, người có thể có danh hiệu "Bí thư" lại càng ít, xem khí thế và chiếc xe của người trước mắt này, cảnh sát giao thông giữ xe lập tức sợ hãi trong lòng, cả người đổ mồ hôi lạnh, ngơ ngác mà sững sờ nơi đó.
Nữ cảnh sát kia một tay cầm cameras, một tay che miệng phát ra một tiếng kinh ngạc.
- Bí thư An!
Vi Cương cười nịnh nọt tới gần:
- Ngại quá, Bí thư An, không biết là ngài...
- Giữ xe thì giữ đi. Vi Cương, xe này liền giao cho các cậu, xong rồi, tôi lấy bằng lái tới nhận.
An Tại Đào liếc cảnh sát giao thông kia một cái:
- Giữ xe dựa theo quy định chấp pháp, điều này rất bình thường, nhưng loại thái độ này của anh, loại tác phong này của anh tôi thấy có vấn đề! Anh là cảnh sát giao thông, là cảnh sát nhân dân, không phải cướp xe trên đường!
An Tại Đào lạnh lùng cười:
- Tôi đi trước!
An Tại Đào nói xong, quay đầu liền lên xe của Lưu Ngạn, đặt mông ngồi lên vị trí phụ lái. Lưu Ngạn lên xe, vừa muốn khởi động xe, Vi Cương và cảnh sát giao thông vừa rồi sắc mặt xấu hổ mà đi tới, cầm chìa khóa xe của An Tại Đào trong tay, khom người cúi đầu xin lỗi:
- Bí thư An, thật sự rất xin lỗi, rất xin lỗi!
Sắc mặt cảnh sát giao thông kia đỏ lên, trên trán đầy mồ hôi, gã run run tay mà lay cửa kính xe Lưu Ngạn, Lưu Ngạn nhíu mày:
- Đào, thôi đi, đừng chấp nhặt với bọn họ, cảnh sát giao thông này vốn là như vậy, không riêng cảnh sát giao thông ở nơi này của chúng ta, cảnh sát giao thông ở rất nhiều nơi đều khá hống hách.
Sắc mặt An Tại Đào hơi âm trầm, cúi đầu nói:
- Mặc kệ bọn họ,.. Tiểu Ngạn, lái xe!
Lưu Ngạn ngẩn ra, nhưng cũng không chần chừ, nhấn còi, sau đó khởi động xe lái đi.
Vòng qua hiện trường tai nạn xe cộ, chạy đi như bay.
Trung đội trưởng đại đội ngoại ô cảnh sát giao thông Quy Ninh Triệu Hải Phong đang thăm dò hiện trường cùng một nhân viên kỹ thuật, nghe thấy động tĩnh bên này, chờ lúc gã phản ứng lại chạy tới, xe của Lưu Ngạn đã đi xa mấy trăm mét.
Triệu Hải Phong nhướn mày, trầm giọng nói:
- Lão Lý, Vi Cương, có chuyện gì vậy? Xe ai vậy? Sao lại đỗ ven đường!
Cảnh sát giao thông Lão Lý run run bả vai một hồi, khuôn mặt đỏ lên mồ hôi lạnh đổ như mưa.
Vi Cương thở dài:
- Trung đội trưởng, Lão Lý chạm phải đùi ngựa, giống như tôi lần trước! Xe này là của Phó Bí thư Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy khu kinh tế mới An Tại Đào, vừa rồi Lão Lý...
Vi Cương còn chưa nói hết lời, Triệu Hải Phong liền biến sắc, tức giận tiến tới, đấm vào hõm vai Lão Lý một cái:
- Cậu làm thế nào vậy, kiểm tra xe của Bí thư An làm gì? Cậu... đầu bị ngập nước à?
Không kịp đề phòng, Lão Lý lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống.
- Vi Cương, nếu cậu biết là Bí thư An, sao không nhanh chóng trả xe lại cho lãnh đạo. Trời, giam xe lãnh đạo, đây không phải tìm khó cho lãnh đạo đội sao?
Triệu Hải Phonghung hăng giậm chân:
- Vi Cương, cậu lái xe, nhanh chóng đưa xe Bí thư An trở về, ừ, nhất định phải đối mặt xin lỗi lãnh đạo cẩn thận!
Vi Cương lên tiếng, hiện giờ thân phận gã là làm việc tạm thời điều khỏi nội thành, lăn lộn trong đội ngoại ô, chuẩn bị gắng nhịn qua hai năm, chờ phong thanh qua đi, lại chuyển chính thức.
Vi Cương lái xe của An Tại Đào nhanh chóng đuổi theo.
Lưu Ngạn vừa lái xe vừa cười:
- Đào, dường như hôm nay anh không quá thích hợp, cần gì tức giận với một cảnh sát giao thông chứ? Tốt lắm, đừng có vẻ mặt buồn bực, cười một cái!
- ... Tiểu Ngạn, người vừa rồi chính là Vi Cương con trai Vi Chi Kiến. Vi Chi Kiến này thực là, vừa mới lau sạch mông chog ã, không ngờ gã lại kéo Vi Cương vào đội cảnh sát giao thông, đây quả thực bà buồn cười, tự mình tìm khó, tương lai cũng không biết chết như thế nào!
An Tại Đào phun ra một cậu buồn bực, quay đầu nhìn lại, thấy chiếc xe Porsche thể thao màu xanh da trời của mình quả đi nhiên đi theo, liền cười lạnh một tiếng:
- Tiểu Ngạn, trước dừng xe lại, anh muốn gõ tên này!
Lúc này Lưu Ngạn mới giật mình. An Tại Đào đây là cố ý muốn cho Vi Cương một mình lái xe tới, nói ra suy nghĩ của hắn.
Vi Cương cười nhảy ra khỏi xe của An Tại Đào, chạy tới:
- Bí thư An!
An Tại Đào khoát tay áo, đi tới ven đường:
-Vi Cương, cậu lại đây.
- Bí thư An, đây là chìa khóa xe của ngài, Trung đội trưởng của chúng tôi nói, muốn tôi giáp mặt xin lỗi ngài, chờ trở về đội nhất định xử lý Lão Lý! Sửa trị hắn thật mạnh tay!
Vi Cương cười nịnh nọt, đưa chìa khóa xe qua.
An Tại Đào sắc mặt lạnh nhạt mà nhận lấy, chú ý chung quanh nói với gã:
- Vi Cương, cậu vừa xảy ra chuyện, mới vài ngày đã quay trở về đội cảnh sát giao thông rồi à?
- Bí thư An, ha ha, tôi là làm việc tạm thời, chỉ ở chạy chân của Trung đội ngoại ô, tiền lương rất thấp.
An Tại Đào cả kinh, vội vàng cười làm lành.
- Vi Cương, tự cậu làm việc hẳn trong lòng cậu đều biết nếu chuyện đó lại bị người kéo ra chỉ sợ sẽ không ai chùi đít cho cậu. Đường đường quan lớn, rời khỏi đội cảnh sát giao thông thì không kiếm thêm được miếng cơm sao? Tôi đã hết lời, tự cậu xem xử lý!
An Tại Đào nói xong, quay đầu tiến vào xe mình, khởi động xe chạy đi nhanh như bay.
Lưu Ngạn liếc Vi Cương xuyên qua cửa kính xe, cũng đuổi theo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Vi Cương đứng ở đó sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, khóe miệng co rúm lại, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Vi Cương về đến nhà, Vi Chi Kiến cũng vừa tan tầm, thấy Vi Cương không có tinh thần, không khỏi bất mãn liếc gã một cái, hừ một tiếng:
- Thằng ranh con, lại có chuyện à?
- Cha, con nghĩ, con vẫn không nên ở Trung đội ngoại ô, tìm công tác khác đi.
Vi Cương thở dài:
- Hôm nay con gặp Bí thư An, ngay trên quốc lộ, hắn nhìn thấy con...
Sắc mặt Vi Chi Kiến âm trầm, gã trầm ngâm một hồi, thấp giọng nói:
- An Tại Đào nói như thế nào? Hắn có để con nói gì với cha không?
- Không có. Lời hắn rất khó nghe, là nhắc nhở con...
Vi Cương căm tức gãi đầu:
- Thôi đi, con đã quyết định, không đi ngoại ô. Qua hai ngày, con muốn đi tỉnh thành tìm chị, xem có thể tìm công việc hay không.