- Trúc Tử, không sao đâu, đừng sợ. Nhưng em phải nói với chị Lưu Ngạn và anh trai em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy là...
Trúc Tử hơi do dự. Tiếng khóc của đứa trẻ trong phòng càng ngày càng nhỏ, dường như sau khi làm ầm ĩ một lúc thì đã dần thiếp vào giấc ngủ. Ngẩng đầu lên, cô có chút sợ hãi mà nhìn An Tại Đào, cúi đầu nói ra mấy câu. Lưu Ngạn và An Tại Đào nghe được chau mày, sắc mặt trở nên âm trầm.
Cô gái đó đương nhiên là bạn học đã bỏ học của Trúc Tử là Tôn Hiểu Đan. Lễ quốc khánh năm ngoái, cô đột nhiên đến Phòng công an tố cáo, chỉ đích danh giáo viên chủ nhiệm lớp mình là Trương Kiến Cương đã cưỡng bức cô. Trải qua nghiệm chứng của cảnh sát, chứng thực Tôn Hiểu Đan quả thực đã có thai. Mà ngay tại thời điểm cảnh sát bắt tay vào điều tra, Trương Kiến Cương đột nhiên tự tử.
Trương Kiến Cương là một thầy giáo ưu tú của trường trung học số 1 Quy Ninh, lại là người thành thật, đột nhiên bị học sinh của mình chụp cái tội lỗi dơ bẩn và vô đạo đức đó lên đầu, quả thực chính là tai bay vạ gió. Trong trường ngoài trường, lời đồn đại nhảm nhí nổi lên tứ phía, gã không chịu nổi dư luận, xấu hổ và giận dữ nên đã thắt cổ tự sát. Kỳ thực, vết nhơ trên người gã hoàn toàn có thể được cảnh sát làm sáng tỏ, nhưng gã quyết định quá vội vàng, căn bản là không để cho cảnh sát chút thời gian.
Trương Kiến Cương vừa mới phẫn uất tự sát, Tôn Hiểu Đan đang bị giám sát thừa dịp cánh sát không chú ý, đột nhiên bỏ học mất tích. Sau hơn 8 tháng, khi phong ba sớm đã bình ổn, cô không ngờ lại xuất hiện và đã sinh hạ một đứa con.
Một cô gái 16 tuổi bị cưỡng bức đến có thai, điều này khiến người ta hết sức thương cảm. Nhưng An Tại Đào lại cảm thấy Tôn Hiểu Đan không đáng thông cảm, bởi vì hắn đã biết một ít tin tức. Cô có phải bị cưỡng bức hay không còn cần phải điều tra thêm, mà cho dù đúng là bị cưỡng bức cũng không phải do Trương Kiến Cương gây nên.
Vậy mà bởi vì sự vu cáo hãm hại của cô, một thầy giáo trẻ trung ưu tú liền chọn con đường bi ai như vậy, bỏ lại vợ góa con côi thống khổ.
Ít nhất, trong mắt An Tại Đào, Tôn Hiểu Đan chưa đến mức là gái hư nhưng khẳng định là một cô gái "có vấn đề". Hắn không muốn Trúc Tử có bất cứ quan hệ nào với cô, không chỉ bởi vì sợ cô sẽ mang đến phiền toái, còn sợ Trúc Tử chơi với cô, chẳng may cũng học theo thói hư tật xấu đó.
An Tại Đào cố gắng kiềm chế cơn tức giận, hạ giọng nói:
- Trúc Tử, em chỉ là một học sinh trung học, sao có thể quản được chuyện này? Em thử nói anh nghe, em định giúp bạn ấy như thế nào? Cho tiền hay là giúp bạn nuôi con? Hả?
An Tại Đào thanh âm rất trầm, rõ ràng là có vài phần tức giận.
Trúc Tử có chút sợ hãi mà lui về sau một bước, cô biết chính mình hôm nay đưa Tôn Hiểu Đan về nhà quả thật có chút không ổn, nhưng cô thật sự không đành lòng nhìn Tôn Hiểu Đan lưu lạc đầu đường. Một thiếu nữ 16 tuổi đem theo một đứa nhỏ than khóc vì đói, còn có thể sống sót thế nào? Đây là tâm tư của Trúc Tử.
- Anh, em không phải ý này...
Mặt Trúc Tử đỏ lên:
- Cô ấy tìm em, em thấy cô ấy rất đáng thương, nên muốn...
Lưu Ngạn mày liễu nhíu lại, cô nhẹ nhàng kéo tay Trúc Tử, nhỏ giọng nói:
- Trúc Tử, người nhà của cô ấu đâu? Hơn nửa năm nay cô ấy đi đâu? Sinh ra đứa nhỏ như thế nào?
- Bạn ấy không dám về nhà, sợ ông bà nội sẽ tức chết. Chị Lưu Ngạn, bạn ấy nói với em, bạn ấy chạy đến một thành phố phía nam làm công, u u mê mê liền sinh ra đứa bé này...Bạn ấy muốn nhờ anh giúp bạn ấy đem đứa nhỏ đến viện phúc lợi, sau đó tiếp tục quay về làm công...
Trúc Tử do dự một hồi, kéo kéo cánh tay Lưu Ngạn:
- Chị Lưu Ngạn, em xin chị, giúp bạn ấy đi. Bản thân bạn ấy cũng vẫn là một đứa trẻ, làm sao nuôi được một đứa bé chứ.
Lưu Ngạn thở dài, quay đầu lại nhìn An Tại Đào.
- Mấy ngày nay bạn ấy biết ở đâu? Đi thế nào? Thời gian lâu như vậy, bạn ấy dựa vào cái gì mà sống? Trong thời gian này, có...
An Tại Đào sắc mặt rất âm trầm. Hắn chậm rãi ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc, thần sắc có chút biến đổi, đột nhiên hắn lạnh lùng nói:
_ Trúc Tử, bảo bạn ấy ra đây, anh muốn nói chuyện một chút.
Lời của An Tại Đào vừa thốt ra, phòng ngủ của Trúc Tử liền vang lên tiếng mở cửa, một cô bé dáng người gầy yếu, sắc mặt vàng như nến cúi đầu đi ra, trên người mặc một chiếc áo phông màu vàng đính đầy dầu mỡ, phía dưới là một chiếc quần bò nhếch nhác, chỗ đầu gối đã bị bạc phếch, không biết bao lâu chưa giặt.
Tôn Hiểu Đan hai tay túm góc áo, cúi đầu không nói.
- Cô năm nay mới 16 tuổi?
An Tại Đào rít một hơi thật sâu, lại bị Lưu Ngạn một tay giật lấy điếu thuốc, hung hăng bóp nát.
- Vâng!
Tôn Hiểu Đan chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tiều tụy khác thường khiến Lưu Ngạn ngẩn ngơ. Đây là một cô bé 16 tuổi sao?
- Cô tuổi còn nhỏ, sao lại vu cáo hãm hại giáo viên chủ nhiệm, hại anh ta phải chết?
An Tại Đào trầm giọng nói:
- Đương nhiên, việc đó cũng không liên quan gì đến chúng tôi. Nể mặt Trúc Tử, tôi cho cô một ít tiền, cô hãy đi đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nghệ của Tôn Hiểu Đan chợt trở nên trắng bệch. Đôi vai gầy yếu của cô run rẩy không ngừng, hai chân cũng run rẩy, "phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, nức nở khóc:
- Em rất xin lỗi thầy Trương. Em thật vô liêm sỉ, thật đáng chết. Bí thư An, cầu xin anh hãy cứu lấy con em, em xin anh...
An Tại Đào quay đầu đi. Hắn tuy rằng không phải là một người tâm địa cứng rắn, cũng không phủ nhận Tôn Hiểu Đan này là một thiếu nữ đáng thương. Nhưng vẫn có chỗ đáng giận, kết cục bi thảm ngày hôm nay hoàn toàn là gieo gió gặt bão. Hơn nữa, bởi vì cô vu cáo hãm hại mà một giáo viên phẫn uất tự sát, một gia đình bởi vậy sụp đổ. Nói cho cùng cô cũng là một người gây nghiệp chướng.
Trúc Tử ngồi xổm xuống, dịu dàng khuyên nhủ.
Lưu Ngạn có chút không đành lòng, nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Cô ấy dù sao cũng chỉ là một đức trẻ, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã vướng vào chuyện này. Haizzz, đứa bé không có tội, em thấy hay là chúng ta giúp cô ấy liên hệ một số viện phúc lợi?
Khóe miệng An Tại Đào giật giật, đột nhiên nhớ tới chuyến viếng thăm của Vi Chi Kiến. Hắn chăm chú nhìn Tôn Hiểu Đan, trong lòng hơi động, nhưng lại có vài phần do dự.
Nể mặt Trúc Tử, không thể không giúp cô ta. Nhưng vấn đề là, chuyện như vậy một khi đã dính vào, chỉ sợ chuốc lấy phiền toái. Cho dù hắn không sợ cái gì, nhưng dù sao cũng sẽ có chút ảnh hưởng tiêu cực.
Đứa nhỏ này, không lâu nữa sẽ trở thành một quân cờ trong tay mình. An Tại Đào trầm ngâm một lúc, lúc này mới hạ quyết tâm.
Hắn khoát tay áo, nhẹ nhàng nhìn Lưu Ngạn. Hắn với Lưu Ngạn ở chung lâu ngày, tâm linh tương thông, Lưu Ngạn lập tức hiểu ý của hắn.
Cô tiến đến nâng Tôn Hiểu Đan dây, ôn hòa cười nói"
- Em đừng khóc. Chị sẽ nghĩ biện pháp giúp em.
...
Sáng sớm hôm sau, Tôn Hiểu Đan đi theo Lưu Ngạn vào thành phố. Dựa theo quy định, đứa con của Tôn Hiểu Đan vẫn còn mẹ, không phù hợp điều kiện nhận nuôi của viện phúc lợi, nhưng Lưu Ngạn tất có biện pháp.
Tôn Hiểu Đan trước khi bước lên xe, đột nhiên ôm đứa nhỏ, "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Trúc Tử, nức nở khóc:
- Trúc Tử, cảm ơn cậu, ơn này cả đời tớ sẽ vĩnh viễn không quên.
Khóe mắt Trúc Tử đỏ lên, vội vàng kéo Tôn Hiểu Đan đứng dậy, dịu dàng an ủi nói:
- Hiểu Đan, cậu đừng như thế. Sau khi cho đứa bé đi rồi, cậu ở bên ngoài làm công cũng nhớ bảo trọng.
Hai cô bé lệ tuôn ròng ròng, biết lần này chia tay, chỉ sợ cả đời cũng khó mà gặp lại.
Nhìn Tôn Hiểu Đan bước lên xe Lưu Ngạn, chiếc Audi màu đen như bay phóng đi, Trúc Tử không kìm nổi nước mắt như mưa, nhào vào lòng An Tại Đào mà khóc rống lên.
Có thể là do cảnh đời của mình cũng quá khổ nên Trúc Tử với Tôn Hiểu Đan cảm thấy đồng mệnh tương liên. Nếu không, Tôn Hiểu Đan cũng sẽ không cầu cứu Trúc Tử.
An Tại Đào thở dài, nhẹ nhàng mà vuốt bả vai của cô, nhẹ giọng an ủi. Giơ tay nhìn đồng hồ, hắn cười cười:
- Trúc Tử, sắp 7h rồi, khẩn trương đến trường đi, hôm nay có lẽ em bị muộn học đấy.
Trúc Tử "vâng" một tiếng, vội vàng lau nước mắt, ngượng ngùng mà thoát ra khỏi lồng ngực của An Tại Đào, chuẩn bị lên xe đạp đến trường, bỗng An Tại Đào khoát tay áo, nói:
- Trúc Tử, hôm nay anh đưa em đi, chiều lại đến đón em.
Lên xe!
An Tại Đào vừa lái xe, vừa thản nhiên nói:
- Trúc Tử, anh biết em tâm địa thiện lương, nhưng hiện tại việc em cần làm là chú tâm vào học hành, đừng để việc này làm phân tâm, hiểu chưa???
Trúc Tử đỏ mặt, gật gật đầu:
- Anh, em biết rồi, em sẽ không dính vào chuyện bao đồng nữa. Chủ yếu là Tôn Hiểu Đan là bạn tốt của em, bạn ấy rất đáng thương.
- Bạn ấy rất đáng thương nhưng cũng rất đáng giận. Trúc Tử, anh hỏi em, bạn ấy vu cáo thầy Trương, khiến cho thầy ấy phải ôm nỗi hận tự sát, vậy cha mẹ thầy Trương, vợ con thầy Trương, bọn họ không đáng thương sao?
Trúc Tử ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp chợt trở nên có chút tái nhợt. Cô chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói:
- Anh, em cũng mắng bạn ấy rồi. Em hỏi bạn ấy tại sao lại vu cáo hãm hại thầy Trương, bạn ấy chỉ khóc mà không nói...
- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa.
An Tại Đào ôn hòa mà cười cười:
- Trúc Tử, anh cũng không có trách em. Được rồi, về sau chịu khó học hành, sắp thi lên cấp 3 rồi.
Vừa đi vừa nói chuyện, nháy mắt đã tới cổng trường trung học số 1 Quy Ninh. Trúc Tử vội vã xuống xe, chào An Tại Đào rồi chạy vào trường học. Khối lớp 8 đã bắt đầu giờ tự học rồi, vì đưa Tôn Hiểu Đan, cô hôm nay khẳng định đến muộn.
An Tại Đào mở cửa kính xe, nhìn bóng dáng thanh tú xinh đẹp đang chạy của Trúc Tử, mỉm cười. Đang định khởi động xe rời khỏi thì một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú, dáng người thon dài, ăn mặc rất thời trang, đeo một chiếc kính đen đi tới, đứng ở cửa xe cười hỏi:
- Xin hỏi, anh là người nhà của học sinh An Ngọc Trúc phải không?
An Tại Đào ngẩn ra, tiện đà mỉm cười nói:
- Đúng vậy, tôi là anh trai của em ấy. Xin hỏi cô là...
An Tại Đào nói xong đẩy cửa xuống xe.
Cô gái kia thật sâu mà đánh giá An Tại Đào:
- Tôi là chủ nhiệm lớp An Ngọc trúc, tên là Lý Hiểu Tuyên.
- Xin chào cô giáo Lý!
An Tại Đào vươn tay, nhẹ nhàng bắt tay Lý Hiểu Tuyên:
- Cô tìm tôi có việc sao?
- Ha ha, cũng không có việc gì, chỉ là tôi vừa thấy Trúc Tử xuống từ xe anh, đoán rằng anh là anh trai của em ấy, Bí thư An.
Lý Hiểu Tuyên cười nói, nhìn An Tại Đào với ánh mắt không chỉ tò mò mà có chút sắc thái khác thường.
Thanh danh của An Tại Đào ở Quy Ninh này cô nghe đã lâu. Tuy rằng Trúc Tử ở trường học rất khiêm tốn, nhưng việc cô là em gái của Phó bí thư Huyện ủy An Tại Đào làm sao có thể giấu diếm được tất cả mọi người. Hơn nữa, lãnh đạo và các giáo viên trong trường học đều rất xem trọng cô. Hiệu trưởng Ninh Lập Cương mỗi lần thấy cô đều ôn hòa chủ động bắt chuyện. Cứ một thời gian lại gọi giáo viên chủ nhiệm Lý Hiểu Tuyên lên dặn dò một phen, dặn cô nhất định phải quan tâm đến việc học tập của Trúc Tử.
- Bí thư An, hôm trước trường học chúng tôi và một trường học nghèo khó ở vùng núi kết thành đơn vị kết nghĩa, rất nhiều học sinh lớp chúng tôi cũng kết nghĩa với các học sinh ở trường đó. Trường học kêu gọi học sinh quyên tiền giúp đỡ, học sinh An Ngọc Trúc lập tức quyên 1.200 tệ, chuyện này anh biết không?
Lý hiểu tuyên cười cười:
- Học sinh có tấm lòng, là thầy cô giáo tất nhiên chúng tôi ủng hộ và cổ vũ. Nhưng lập tức xuất ra nhiều tiền như vậy, chúng tôi cũng muốn xin ý kiến của cha mẹ học sinh.
An Tại Đào mày nhướng lên, biết Trúc Tử đã quyên góp toàn bộ số tiền tiêu vặt hắn cho cô. Cô năm trước đã quyên góp một lần, tuy nhiên lần đó không thông qua trường học mà là trực tiếp gửi tiền cho Quỹ công trình Hy vọng.
Mặc dù An Tại Đào rất rộng rãi về mặt kinh tế nhưng Trúc Tử cũng rất ít khi chi tiêu linh tinh, ngoại trừ mua đồ dùng học tập và các vật dụng sinh hoạt ra, cô gần như không tiêu tiền. Đều nói nữ sinh thích đồ ăn vặt nhưng Trúc Tử thì không. Ngay cả Lưu Ngạn chủ động đưa cô đi ăn MacDonald, mười lần thì đến năm lần cô từ chối. An Tại Đào cho cô tiền tiêu vặt, trên cơ bản cô đều gom góp lại.
An Tại Đào thở dài:
- Em tôi là như thế này, từ nhỏ đã quen sống gian khổ, mộc mạc. Bình thường tiếc đến từng xu một, số tiền đó đều là số tiền tiêu vặt tôi cho mà nó để dành được. Cô Lý, việc quyên tiền giúp đỡ là chuyện tốt, tôi ủng hộ nó.
Trở lại thị trấn, vừa mới vào văn phòng, đã thấy Lương Mậu Tài kích động chạy tới:
- Bí thư An, tôi với bên công ty TNHH đầu tư quốc tế Phú Thành Hongkong đã liên hệ được rồi, bọn họ đã gửi bản fax thư mời đến đây, ngài xem, chúng ta có phải chuẩn bị tổ chức một đoàn đến Hongkong hay không? Bí thư An, đây là một công ty rất có thực lực, hình thức quản lý rất tiên tiến, chúng ta...
Lương Mậu Tài thấy An Tại Đào thần sắc bình thản, lại thêm vào một câu:
- Đây là tư liệu cụ thể của công ty đó, còn có thư mời của bọn họ gửi tới, ngài xem xem.
An Tại Đào cúi người cẩn thận mà nhìn tài liệu, hơn nửa ngày đều không nói gì, lâm vào trạng thái trầm tư. Lương Mậu Tài không dám quấy rầy hắn, rón ra rón rén mà đi đến sofa, thật cẩn thận ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Công ty TNHH đầu tư quốc tế Phú Thành Hongkong!
An Tại Đào trong đầu hiện lên mấy chữ này, suy nghĩ nhanh như điện xẹt. Với hắn mà nói, tên công ty này rất xa lạ, trong trí nhớ kiếp trước của hắn không có một chút ấn tượng. Tuy nhiên việc này cũng rất bình thường, dù sao hắn kiếp trước cũng không phải là thương nhân.
Có thể thấy, doanh nghiệp này thấy giới truyền thông và mạng truyenfull.vn tuyên truyền rầm rộ thì mới sinh ra hứng thú với Khu kinh tế mới Tư Hà.
Có đi hay là không? An Tại Đào thoáng có chút do dự.
Sở dĩ thoáng có chút do dự là bởi vì tình hình tài chính trước mắt của Khu kinh tế mới khá căng thẳng. tổ chức một đoàn mấy người đi Hongkong một chuyến, chỉ ăn ở với "quan hệ xã hội", không có hơn trăm ngàn thì không được. Nếu như đàm phán không thành, chẳng phải là mất công, lãng phí tiền bạc hay sao? Nhưng nếu không đi, cũng có khả năng sẽ mất đi cơ hội hợp tác quý giá với một tập đoàn tài chính lớn.
Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào quyết định hay là cứ đi. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, khoát tay áo:
- Lão Lương, chúng ta tổ chức một đoàn đến Hongkong, đàm phán với bọn họ một chút. Ừ, người không cần nhiều lắm, khống chế trong vòng 6 người thôi: Tôi, Chủ nhiệm Tôn, anh, Bành Quân, thêm hai nữ đồng chí có trình độ tiếng Anh cao một chút, am hiểu xã giao.
Lập tức bắt tay vào làm một chút công tác chuẩn bị. Cá nhân tôi đề nghị, hay là chúng ta đăng ký đi cùng các đoàn du lịch, như vậy sẽ bớt việc đi một ít.
Lương Mậu Tài nghe vậy lập tức phấn chấn, liên tục gật đầu nói phải. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Lão Lương, chuyện này cố gắng đừng phô trương. Anh lập tức viết một báo cáo, tôi muốn báo cáo lên Huyện ủy và lãnh đạo Thành ủy một chút.
Thấy Lương Mậu Tài vội vội vàng vàng chạy đi, An Tại Đào không kìm nổi mỉm cười. Đồng chí vẫn luôn công tác ở cơ sở, nay được đến thành phố quốc tế Hongkong du lịch một vòng, cũng coi như là niềm vui bất ngờ.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn cầm điện thoại lên gọi cho Lưu Ngạn, hỏi một chút về việc đứa con của Tôn Hiểu Đan.
- Tiểu Ngạn, thế nào rồi? Làm xong hết chưa?
- Xong rồi, viện phúc lợi Phòng Sơn đã tiếp nhận. Em tìm viện trưởng của bọn họ, làm thủ tục với danh nghĩa là đứa trẻ bị vứt bỏ.
Lưu Ngạn cười cười:
- Đào, kỳ thực anh cũng đừng để trong lòng. Trên đường đi, em đã nói chuyện một chút với cô bé, thực ra nó cũng rất đáng thương. Mới ít tuổi như thế đã vướng vào chuyện này, nó khẳng định là bị người ta cưỡng bức, bằng không sao lại có đứa bé?
Em mua cho nó một chiếc vé xe và 1.000 tệ rồi để nó đi rồi.
- Được rồi, không nói nữa, tạm thời cứ như vậy đã.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, lại cùng Lưu Ngạn nói chuyện tào lao một trận, rồi ngắt điện thoại.
...
Buổi sáng ngày 11 tháng 6, Huyện ủy mời dự họp Hội nghị thường vụ, nghiên cứu các hoạt động chào mừng ngày thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc. Dựa theo lệ thường, toàn bộ Huyện phải mời dự họp lễ kỷ niệm, tổng kết các công tác trong Đảng cũng như phát triển kinh tế thời gian tiếp theo, sau đó các Đảng viên lão thành trong nội bộ Ban tổ chức cán bộ ôn lại lời thế gia nhập Đảng, Đảng viên mới tuyên thệ vào Đảng, tiến hành khen thưởng đối với những Đảng viên ưu tú.
Mà trước lễ kỷ niệm còn có thể có một loạt các hoạt động. Ví dụ như cuộc thi hùng biện, thi tìm hiểu lịch sử Đảng...Trong các hoạt động đó, có hoạt động do các đơn vị tự tổ chức, cũng có những hoạt động lớn do Huyện ủy thống nhất tổ chức. Năm nay, Tôn Cốc và Hạ Canh thống nhất ý kiến, quyết định tổ chức cho toàn bộ lãnh đạo cấp Phó huyện trở lên đến các thắng cảnh lịch sử cách mạng tỉnh ngoài để tham quan, học tập.
Nói là đi thăm, tưởng nhớ lại tiên liệt cách mạng, nói trắng ra chính là đi du lịch.
Trên đường, xe An Tại Đào gặp chút trục trặc, khi hắn đến phòng họp Huyện ủy, tất cả các Ủy viên thường vụ đều đã có mặt, chỉ còn có mình hắn. Hắn đẩy cửa vào, ha hả cười:
- Ngại quá, các vị lãnh đạo, xe của tôi giữa đường lại bị hỏng, đã tới muộn, để các vị phải đợi lâu, rất xin lỗi.
Tôn Cốc khóe miệng nhếch lên, không nói gì thêm.
Hạ Canh cười ha hả:
- Bí thư An, cũng không vấn đề gì, chúng tôi cũng vừa mới đến. Tuy nhiên, nói đến chuyện này, tôi đề nghị anh thuê một lái xe đi, lúc nào cũng tự mình lái xe, một khi gặp tình huống khẩn cấp thì rất gay go.
Một vài ủy viên thường vụ khác cũng cười ha ha, An Tại Đào rõ ràng phát hiện trong ánh mắt họ hình như có chút phức tạp và cảm thán.
An Tại Đào đến Quy Ninh thời gian cũng không ngắn, chỉ vài ngày nữa là tròn một năm.
Trong một năm này, hắn đi tới đâu, hoa tươi và các tràng vỗ tay cũng theo tới đó, sự chú ý của lãnh đạo cũng theo tới đó. Sửa đường, thu hút đầu tư, lãnh đạo tỉnh thành phố thay nhau xuống dưới khảo sát, xây dựng Khu kinh tế mới Tư Hà, nhận nhiệm vụ Trưởng ban truyền thông lúc lâm nguy, vênh váo trở về Khu kinh tế mới, được bổ nhiệm Phó bí thư Huyện ủy. Mà lần này, lại ở Bắc Kinh "xoay vần một phen", trở thành nhân vật được dư luận quan tâm.
Thị trấn Tư Hà vốn dĩ là một thị trấn nghèo khó vô danh, từ lúc có An Tại Đào, nay đã thay đổi chóng mặt, có danh tiếng nhất định.
Về một ý nghĩa nào đó, hai chữ "Tư Hà" đã nổi tiếng hơn cả Huyện Quy Ninh. Rất nhiều người không biết cái tên huyện Quy Ninh nhưng lại biết cái nơi gọi là Tư Hà, đang phát triển nông nghiệp sinh thái, có một bí thư tiểu An.
Nếu nói một hai lần "náo loạn" và thành công, còn có thể nói là An Tại Đào chó ngáp phải ruồi hoặc là có hậu trường vững mạnh. Nhưng hắn không thể lần nào cũng gặp may mắn, liên tiếp thành công, từ một mặt nào đó đã chứng minh rõ ràng năng lực của hắn, một cán bộ bình thường không thể so sánh được.
Đểm này ngay cả là vài người phe Tôn Cốc không thể không thừa nhận.
Chạy đến Bắc Kinh bán táo, cho dù là đầu cơ, nhưng mánh lới cũng thật cao minh, quả thực giống như nét bút thần. Lúc đó rất nhiều lãnh đạo Huyện nhìn thấy trên báo chí và trên TV rầm rộ đưa tin, trong lòng đều ngạc nhiên thán phục không ngừng...
Hồ Linh Linh liếc An Tại Đào một cái, âm thầm tán thưởng.
Nhưng chuyện này trong mắt Phó bí thư huyện ủy Lãnh Mai cũng chỉ rất bình thường. Vừa nghe nói An Tại Đào được rất nhiều tờ báo phỏng vấn, ngợi khen, liền âm thầm cười lạnh một tiếng, nói vài câu nào là "Lấy lòng mọi người" và "Chẳng biết xấu hổ".
An Tại Đào chính mình không ngờ được lần đến Bắc Kinh đó lại để lại một ấn tượng ác liệt cắm rễ trong lòng Lãnh Mai.
Cô chậm rãi quay đầu đi, khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng ngón tay trắng nõn không kìm được duỗi ra, không biết vô tình hay cố ý mà chỉ đúng đến chỗ An Tại Đào đang ngồi.