- Thôi đi, đừng tán hươu tán vượn nữa, cho tôi còn có đường về nhà. Thời gian này công tác bận rộn, hẳn là hai người đã lâu rồi không nộp "Công lương" nhỉ? Cứ như vậy, tôi xem hậu viện của hai người có phát hỏa hay không, hay là sớm về nhà dập lửa đi.
- Công lương?
Trần Đại Khánh sửng sốt:
- Bí thư An, công lương gì?
Tạ Vinh cười ha hả, bá vai y, ghé sát lỗ tai nói nhỏ mấy câu, Trần Đại Khánh cũng phá lên cười, sau đó đi theo An Tại Đào ra khỏi nhà vệ sinh. Nguồn truyện:
Nhà của ba người Trần Đại Khánh, Tạ Vinh và Bành Quân đều ở thành phố, cũng từ đó về nhà không nói. An Tại Đào, Tôn Hiểu Linh, Mã Hiểu Yến, lão Lộ và Triệu Thiến lên hai chiếc xe về Huyện Quy Ninh. An Tại Đào và Tôn Hiểu Linh đi một chiếc, Mã Hiểu Yến, lão Lộ và Triệu Thiến một chiếc.
Về đến Quy Ninh đã gần mười giờ. Tôn Hiểu Linh sau khi ly hôn, căn nhà tuy thuộc về cô, nhưng bởi Ninh Lập Cương vẫn chưa chuyển ra ngoài nên cô tạm thời về ở nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ cô ở thị trấn nên lái xe phải đưa An Tại Đào về trước sau đó mới đưa cô về.
Xe chậm rãi tiến vào khu tập thể Huyện ủy, dừng lại trước tòa nhà An Tại Đào ở. An Tại Đào mở cửa xe, chào Tôn Hiểu Linh rồi bước xuống xe.
Cách đó không xa, dưới ánh đèn mờ mờ ở cửa tòa nhà, Lưu Ngạn mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng thanh khiết, nét mặt tươi cười như hoa, duyên dáng đứng ở đó, thấy An Tại Đào xuống xe liền cười đi đến.
Lúc chiếc xe quay đầu đi, ở trong xe Tôn Hiểu Linh vô tình nhìn thấy An Tại Đào anh tuấn cùng với Lưu Ngạn xin đẹp dắt tay nhau cùng đi lên lầu, đáy lòng sâu kín thở dài, chậm rãi cúi đầu xuống.
- Chủ nhiệm Tôn, chúng ta về thẳng thị trấn chứ?
Người lái xe nhẹ nhàng hỏi một câu.
- Trở về!
Tôn Hiểu Linh mệt mỏi gật gật đầu, hạ cửa kính xe nhìn ra màn đêm nặng nề, không biết từ lúc nào, bầu trời ánh trăng sáng vằng vặc đã trở nên mù mịt.
Gió lớn thổi quét tới, trời sắp mưa rồi.
- Đúng vậy, sắp mưa to, chúng ta phải khẩn trương lên.
Người lái xe cười nói rồi đạp chân ga, chiếc xe Santana màu đen nhanh như chớp lao đi.
Lên lầu, thấy Trúc Tử đã đi ngủ, An Tại Đào vội vàng đi tắm rửa rồi tiến vào phòng Lưu Ngạn, trần truồng mà chui vào chăn của Lưu Ngạn. Kỳ thực, nói là chăn nhưng cũng chỉ là một tấm thảm lông mỏng mảnh, hai người rất nhanh liền lăn xuống đất, giằng co một hồi, thỏa mãn rồi mới ôm nhau nằm lên giường nhỏ giọng nói chuyện.
- Đào, anh thật giỏi, không ngờ liền một lúc mang về được hơn hai trăm triệu, thật là không đơn giản. Công ty Hongkong này thật ra cũng rất có thực lực.
Lưu Ngạn cuộn mình trong lòng An tại Đào, ngón tay thanh mảnh vẽ lung tung trên ngực hắn.
- Gần đây, anh rất nổi bật, đến ông nội nhà em cũng biết đến tên của anh.
An Tại Đào cả kinh, thân mình lập tức có chút cứng nhắc.
- Ông nội em đột nhien hôm nay gọi điện thoại cho em, nói dăm ba câu chuyện phiếm, còn cố ý nhắc đến...
Nhận thấy được thân thể biến đổi và cảm xúc dao động của An Tại Đào, Lưu Ngạn nhẹ nhàng nhổm dậy, hôn lên trán hắn. Cảnh xuân hiện ra, hai bầu tuyết trắng căng tròn phập phồng, hai điểm đỏ hồng trước ngực kia dưới ánh đèn mờ ảo, không ngờ phản xạ ánh hào quang mê ly.
An Tại Đào thở nhẹ một cái, hỏi:
- Nhắc tới anh? Nói thế nào?
Cô chợt ho khan một tiếng, giả giọng ông cụ nhà Lưu gia, nói:
- Tiểu Ngạn, ở chỗ cháu có một người tên là An Tại Đào, từng theo học khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy đúng không? Thằng nhóc này được lắm, rất được. Nghe nói là gia đình cách mạng? Ừ, ông có nghe nói, mấy vị lãnh đạo trung ương đều chú ý tới anh ta. Tiểu Ngạn, cháu cũng đã lớn rồi, cũng nên tìm đối tượng rồi. Ông thấy anh chàng này không tồi, cháu đối với anh ta có cảm giác gì hay không? Hả?
Đào, anh nói, con mắt của ông nội em có phải rất giống em hay không?
Lưu Ngạn khúc khích cười, trước ngực hai bầu tuyết trắng phập phồng dữ dội.
An Tại Đào cười ha hả, một tay túm lên ngực cô, tay kia vòng qua lưng cô kéo vào lòng mình, xoay người đè lên.
- Đào...
Liên tiếp ba lần, thân hình Lưu Ngạn sớm đã mềm nhũn, mặt mày đỏ ửng, rạng lên sắc xuân.
- Tiểu Ngạn, đúng rồi, em ở thành phố có nghe nói Thành ủy bao giờ thì điều động Tôn Cốc không? Có nghe phong thanh tin tức kiểu này không?
Lưu Ngạn ngẩn ra, lắc lắc đầu:
- Không có, em chưa từng nghe qua. Tuy nhiên, Thành ủy gần đây có điều chỉnh một số nhân vật số một ở vài Khu, Huyện, riêng chỉ có huyện Quy Ninh lại không có thay đổi gì, điều này cũng khá kỳ quái. Theo lý thì sẽ không như vậy, vua nào triều thần nấy. Sau khi Trương Bằng Viễn đến nhận chức, thừa dịp vụ tai nạn mỏ huyện Cốc Lan, điều chỉnh bộ máy các quận huyện là vô cùng hợp lý. Nhưng Trương Bằng Viễn điều động rất nhiều người, lại không hề nói gì đến Tôn Cốc.
An Tại Đào mày căng thẳng, trầm ngâm một chút, thở dài nói:
- Quả nhiên đúng vậy, Tôn Cốc là có hậu trường , chỉ có điều không biết là vị lãnh đạo Tỉnh nào. Trương Bằng Viễn không phải không muốn điều chỉnh y, chỉ là tạm thời chưa thể làm gì được. Vị Phó bí thư huyện ủy Lãnh Mai kia chính là đến tiếp nhận vị trí của Tôn Cốc, nhưng hiện tại, anh thấy hơi hão huyền.
Lưu Ngạn lơ đễnh nhún vai, lại đem thân mình cuộn mình vào trong lòng An Tại Đào, lẩm bẩm nói:
- Ngủ đi, Đào, đừng nghĩ lung tung. Việc điều động Tôn Cốc cũng không quan hệ lớn đến anh. Cho dù Tôn Cốc đi rồi, như thế nào cũng không tới phiên anh làm Bí thư huyện ủy. Ngủ đi, mai còn phải đi làm đấy.
Lưu Ngạn che miệng ngáp, tựa đầu vào ngực An Tại Đào, duỗi thẳng thân mình, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Ngạn chính mình lái xe đi làm. Tiễn bước Lưu Ngạn, An Tại Đào vừa định bước lên xe, đã thấy Lãnh Mai thần sắc lãnh đạm đi từ hành lang đầu kia. Cô mặc một bộ đồ công sở màu xám nhạt, mái tóc đen búi lên sau gáy, chân đi một đôi giày cao gót màu vàng sữa. Trời nóng thế này, không ngờ còn mang một đôi găng tay dài màu trắng.
An Tại Đào nhìn thấy, trong lòng âm thầm thở dài, nhưng đều là lãnh đạo Huyện ủy, gặp mặt cũng không thể giả bộ như không biết, cho nên hắn liền mỉm cười bắt chuyện:
- Phó bí thư Lãnh, chào buổi sáng, cô đi làm à?
Lãnh Mai thản nhiên cười:
- Hóa ra Bí thư An cũng ở tầng này. Vâng, tôi đi làm.
Thấy cô thần sắc lãnh đạm, An Tại Đào cũng không để ý nữa, gật đầu một cái rồi mở cửa lên xe, chậm rãi lái đi.
Lãnh Mai không ngờ An Tại Đào lái một chiếc xe thể thao Porsche xa hoa, mày liễu thanh tú nhíu lại, thấy xe riêng của mình đã đến, cũng liền im lặng mở cửa xe chui vào.
Hai chiếc xe một trước một sau hướng Tòa nhà làm việc của Huyện ủy chạy tới. Ở trong xe, Lãnh Mai nhìn chiếc xe thể thao màu xanh da trời phía trước, đột nhiên cúi đầu hỏi một câu:
- Lái xe Mạnh, Bí thư An có phải gia cảnh tốt lắm đúng không, không ngờ lái chiếc xe đắt tiền như vậy.
Lái xe Mạnh cười ha hả:
- Phó bí thư Lãnh, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng thấy mọi người nói Bí thư An khá giàu có, lái xe đắt tiền, hút thuốc Trung Hoa.
- Ồ!
Lãnh Mai cũng không nhiều lời nữa.
An Tại Đào lái xe vào tòa nhà huyện ủy, vừa xuống xe bước vào tòa nhà thì Hạ Canh đã bám dính lấy, hỏi hắn về tình hình bên Hongkong. Mặc kệ nói như thế nào, Khu kinh tế mới Tư Hà trên danh nghĩa vẫn còn do Huyện ủy lãnh đạo, hắn sáng hôm nay đến báo cáo sơ qua với Tôn Cốc một chút, coi như là đúng phép tắc.
Tôn Cốc đang trong phòng làm việc tưới hoa, thấy An Tại tiến vào, sắc mặt âm trầm tan biến, khoát tay nói:
- Bí thư An, đến đây, ngồi đi, tôi cũng đang muốn tìm cậu.
- Bí thư Tôn, tôi muốn báo cáo với ngài về tình hình đi Hongkong thu hút đầu tư.
An Tại Đào ngồi trên sofa trong phòng làm việc của Tôn Cốc, thong thả nói lại hành trình đến Hongkong lần này. Từ miệng An Tại Đào xác nhận, công ty Hongkong này sắp đầu tư hơn hai trăm triệu vào Khu kinh tế mới Tư Hà là sự thật. Tốc Cốc trong lòng vui như hoa nở.
Tuy rằng y trước nay không hề qua lại với An Tại Đào, nhưng An Tại hiện nay cho dù y thấy không thuận mắt thế nào, cho dù thằng nhãi này "vênh váo" thế nào, " Kiệt ngạo bất tuân" thế nào nhưng món đầu tư lớn mà hắn kéo về được, chẳng khác nào "Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi". Nhu cầu cấp bách hiện tại của Tôn Cốc chính là loại thành tích chói mắt như thế này.
Y ha hả cười, không ngờ thái độ khác thường còn đứng dậy khỏi bàn làm việc, đến ngồi cạnh An Tại Đào trên sofa, còn chủ động lấy bao thuốc ra đưa cho An Tại Đào một điếu:
- Bí thư An, khá lắm. Hai trăm triệu đầu tư, không cần nói huyện chúng ta, mà ngay cả ở thành phố cũng đáng để vanh vang. Có khoản đầu tư này, năm nay Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta tổng kết cuối năm còn có điểm sáng. Bí thư An, nói với các đồng chí Khu kinh tế mới, mọi người vất vả rồi, tối nay Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện mở tiệc mừng công các vị.
An Tại Đào lấy bật lửa của mình châm thuốc, cười nói:
- Bí thư Tôn, đây là công việc của chúng tôi, lãnh đạo quá khen. Về phần tiệc mừng công, hay là thôi đi, Khu kinh tế mới vừa mới khởi động, ít hôm nữa đi vào quỹ đạo, Huyện ủy lúc ấy mừng công chúng tôi cũng không muộn.
- Cũng được!
Tôn Cốc ha hả cười. Kỳ thực y cũng không định mở yến tiệc mừng công gì cả, chỉ có điều nghe nói tối qua, lãnh đạo Thành ủy đã mở một bữa tiệc mừng công bọn họ, là Huyện ủy, nếu không nói đến một chút thì không được, vì thế mới nói một câu. Nghe An Tại Đào nhẹ nhàng từ chối, cũng liền thuận theo ngay.
Tôn Cốc vốn dĩ không hút thuốc lá, không ngờ cũng rút một điếu, An Tại Đào ngẩn ra, thuận tay đưa bật lửa sang:
- Bí thư Tôn hút thuốc từ khi nào vậy?
Tôn Cốc rít một hơi liền ho khan một trận, vội vàng dập tắt điếu thuốc.
- Bí thư An, còn có một việc, cậu phải chuẩn bị cho tốt. Ngày kia, Phó chủ tịch thành phố Hải Lan muốn dẫn đoàn đến khảo sát việc xây dựng khi nông nghiệp sinh thái của Khu kinh tế mới các cậu, các cậu chuẩn bị một chút.
"Phó chủ tịch thành phố Hải Lan?", An Tại Đào ngẩn ra. Thành phố Hải Lan là một thành phố của tỉnh Đông Sơn, cũng là một thành phố duyên hải phát đạt bậc nhất của Tỉnh Đông Sơn, cùng cấp bậc với Thiên Nam, cấp thứ trưởng. Phó chủ tịch một thành phố cấp Thứ trưởng cũng là một Giám đốc sở. Lãnh đạo cấp Giám đốc sở dẫn đoàn đến khảo sát, sao lãnh đạo Thành phố lại không biết gì? Hôm qua khi ở Thành phố, Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi đều không có nói đến chuyện này. Điều này chứng minh cái gì?
Không thông qua Thành phố mà trực tiếp tìm đến Huyện? Không phù hợp quy trình cũng không phù hợp quy tắc chốn quan trường.
Thấy An Tại Đào có vẻ nghi hoặc, Tôn Cốc khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, hạ giọng nói:
- Bí thư An, Phó chủ tịch thành phố này là anh họ của vợ tôi. Hai ngày trước nghe nói Khu kinh tế mới của chúng ta làm rất tốt liền gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn dẫn người đến xem. Đây cũng không tính là đoàn khảo sát chính thức, coi như là quan hệ cá nhân của tôi. Hơn nữa bọn họ cũng muốn khiêm tốn một chút, cho nên Ủy ban nhân dân thành phố Hải lan có lẽ không thông báo cho thành phố chúng ta. Ha ha, tuy nhiên, tôi đang định hôm nay hướng Thành ủy báo cáo đây.
Nói xong lời cuối cùng, Tôn Cốc nói thêm một câu như vậy.
An Tại Đào "Ồ" một tiếng, sắc mặt rất bình thản, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: ngay cả là như thế, cũng rất không thích hợp. Một lãnh đạo cấp Giám đốc sở từ thành phố khác mang đoàn đến khảo sát, cứ cho là không phải khảo sát chính thức cũng không nên im hơi lặng tiếng như vậy chứ. Ít nhất, cũng phải có một Phó Chủ tịch thành phố sở tại ra mặt cùng đi khảo sát mới đúng. Thậm chí, Chủ tịch thành phố Trương Thắng Lợi đều phải tự mình ra mặt tiếp đãi.
Tôn Cốc đang làm cái gì? Hướng Trương Bằng Viễn thị uy sao? Vào lúc này khiêu khích Bí thư Thành ủy, ngay cả là người có hậu trường vững chắc, e rằng cũng không phải hành động sáng suốt.
Nghĩ đến đây, An Tại Đào cười cười:
- Bí thư Tôn, nhưng Khu kinh tế mới của chúng ta vừa mới thành lập, bất kể là xây dựng cơ sở hạ tầng hay công trình nông nghiệp sinh thái đều vẫn chưa khởi động, nơi nơi đều là đồng ruộng, người ta đến xem cái gì chứ?
- Công trình của công ty Dương Quang không phải đã đưa vào hoạt động sao? Hơn nữa, thu hút đầu tư của chúng ta đã có những tiến triển thực chất.
Tôn Cốc khoát tay, đứng dậy đi đến chỗ bàn làm việc, nói tiếp:
- Cứ như vậy đi, Bí thư An, cậu trở về chuẩn bị một chút. Tiếp đón là do Huyện tiếp đón, nhưng sắp xếp hành trình khảo sát cụ thể sẽ do Khu kinh tế mới phụ trách.
Rời khỏi văn phòng của Tôn Cốc, An Tại Đào lên xe chạy về khu kinh tế mới. Trên đường đi, hắn tâm thần không yên, luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
Nếu nhìn từ bên ngoài, đoàn khảo sát không chính thức từ bên ngoài đến, không thông qua Thành phố mà qua quan hệ tư nhân của Tôn Cốc, cũng không có vấn đề quá lớn. Nhưng nếu cẩn thận suy xét một chút thì điều này sao có thể? Một lãnh đạo thành phố cấp Giám đốc sở dẫn đoàn đến Phòng Sơn khảo sát, không thông qua Thành ủy Phòng Sơn, bất kể như thế nào cũng nói không thông.
Phía Ủy ban nhân dân thành phố Hải Lan cũng không có khả năng phạm sai lầm căn bản như thế này, duy nhất chỉ có thể là Tôn Cốc cố ý an bài. Hoặc rõ ràng chính là Tôn Cốc thông qua quan hệ tư nhân, kéo vị Phó chủ tịch thành phố Hải Lan đến để làm bình phong cho mình.
Chẳng lẽ hậu trường của Tôn Cốc chính là vị Phó Chủ tịch thành phố này? An Tại Đào lắc lắc đầu, cảm thấy không có khả năng. Nếu là nhân vật số một thành phố Hải Lan, Trương Bằng Viễn còn có thể nể mặt, chứ một Phó Chủ tịch thành phố chỉ có cấp bậc chứ không có thực quyền như vậy, tuyệt không đến mức khiến Trương Bằng Viễn chân tay co cóng.
Hơn nữa, trước mắt còn có tiền lệ Lý Vân Thu.