Sau đại hội, An Tại Đào lại cùng với Trương Bằng Viễn xem xét lại tình huống. Sau đó cùng đi ô tô đến huyện Quy Ninh. An Tại Đào đã gọi điện thoại về văn phòng, bảo Mã Hiểu Yến đặt sẵn mười mấy phòng ở nhà khách Quy Ninh.
Dựa theo các dấu hiệu và sự phán đoán sau khi nói chuyện với Trương Bằng Viễn, An Tại Đào xác định Trương Bằng Viễn đã hạ quyết tâm bắt cho được Tôn Cốc. Bởi vậy, dường như kết cuộc của Tôn Cốc đã được quyết định.
Kỳ thật thì điều chuyển Tôn Cốc hay không thì cũng không có quan hệ gì với hắn. Dù sao, ai làm Bí thư Huyện ủy thì cũng không đến lượt hắn. Hắn kinh nghiệm lý lịch vẫn còn quá non nớt, đề bạt lên Phó bí thư Huyện ủy đã là một sự ưu ái rồi. Trước mắt, mọi tâm huyết của hắn đều dồn vào khu kinh tế mới Tư Hà, khả năng tiếp cận vị trí của Tôn Cốc là không có.
Hiện tại, điều duy nhất cần chú ý là rốt cuộc ai sẽ đến nhậm chức Bí thư Huyện ủy. Là Lãnh Mai, Hạ Canh hay là một người khác? An Tại Đào đối với tác phong làm việc của Trương Bằng Viễn thì hắn cho rằng Lãnh Mai có khả năng nhiều nhất.
Còn về phần Hạ Canh, nếu điều chuyển đến một huyện khác, tiếp tục làm Chủ tịch huyện thì đây là một kết quả tốt. Nhưng nếu điều chuyển đến một đơn vị cấp hai ở thành phố thì đây quả thật là một kết cuộc khá bi thảm.
Đương nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng Hạ Canh được thăng chức.
Tuy nhiên, An Tại Đào cảm thấy, khả năng này là quá thấp. Nếu Trương Bằng Viễn muốn trọng dụng Hạ Canh, trực tiếp điều Hạ Canh làm Bí thư Huyện ủy Quy Ninh thì chẳng khác nào đẩy Lãnh Mai đi xuống.
Theo góc độ làm việc, Hạ Canh nhậm chức Bí thư Huyện ủy thì thích hợp hơn so với Lãnh Mai. Bởi vì Hạ Canh rất quen thuộc tình huống ở Quy Ninh, kinh nghiệm công tác tại cơ sở phong phú, lại đảm nhận chức Chủ tịch huyện. Nếu ông ta đảm nhận chức Bí thư Huyện ủy thì cũng là có lợi cho thế cục ổn định của Quy Ninh.
Nhưng sự tình trong quan trường là không ai nói trước được. Ở rất nhiều thời điểm điều chuyển cán bộ đều không chú ý đến kinh nghiệm công tác để làm nguyên tắc cân nhắc.
Tuy nhiên, đối với An Tại Đào mà nói, đây cũng chỉ là sự tò mò mà thôi. Hắn đã sớm có chủ ý nếu có thể đứng thành hàng thì đứng thành hàng. Nếu cần tỏ thái độ thì tỏ thái độ. Trong thời khắc mẫn cảm này, hắn không rõ mình có đứng thành hàng hay không. Nhưng chuyện làm cho Tôn Cốc rơi đài là chuyện của Trương Bằng Viễn, hắn không muốn bị trộn lẫn vào và làm bia cho người ta bắn.
Tục ngữ có câu "Cây có bóng và người có uy". An Tại Đào tin rằng, Tôn Cốc lăn lộn ở Phòng Sơn và Quy Ninh lâu như vậy. Một khi bị ép đến con đường cùng, chỉ sợ là sẽ khơi ra không ít chuyện xấu.
An Tại Đào trong lòng rất rõ thế cục trước mắt mình. Bởi vì hôm nay thành phố cử hành đại hội hoan nghênh, hắn rất có khả năng đã bị Trương Bằng Viễn biến thành kẻ đối lập với Tôn Cốc, thậm chí là toàn bộ Huyện ủy Quy Ninh và Ủy ban nhân dân huyện.
Ngẫm lại, khi nhà đầu tư đến khu kinh tế mới Tư Hà để bỏ vốn đầu tư, ở huyện không hề biết mà ở thành phố lại giống trống khua chiêng làm đại hội hoan nghênh. Như vậy có xem Huyện ủy và Ủy ban nhân dân tồn tại hay không? Không hề nghi ngờ rằng, sự bất mãn và tức giận của bộ máy lãnh đạo huyện Quy Ninh đều đã gián tiếp phóng trên người An Tại Đào.
Nhưng đây đều là do Trương Bằng Viễn khống chế, chứ không phải là An Tại Đào mong muốn.
Điều duy nhất nên oán hận chính là, người của công ty Phú Thành thật sự là tới không đúng lúc, không nên vào lúc Trương Bằng Viễn đang chuẩn bị xử lý Tôn Cốc mà lại chạy đến, tạo nên một mâu thuẫn gay gắt giữa Trương Bằng Viễn đối với cục diện chính trị huyện Quy Ninh.
Trương Bằng Viễn sở dĩ lôi An Tại Đào lên cùng một chiến tuyến đối chọi với Tôn Cốc, tất nhiên không phải là để kiểm tra lòng trung thành của hắn, mà là muốn An Tại Đào hiệp trợ cho Lãnh Mai ổn định cục diện ở huyện. Trong mắt Trương Bằng Viễn, toàn bộ huyện Quy Ninh chỉ có mỗi mình An Tại Đào là tin được, có thể so sánh dũng khí và mưu lược ngang bằng với Tôn Cốc. Từ điểm này cho thấy, Trương Bằng Viễn đối với Hạ Canh thật sự không có nhiều hứng thú.
Nhưng đây chỉ có mình Trương Bằng Viễn muốn, chứ An Tại Đào cực kỳ bài xích chuyện thừa nước đục thả câu. Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không muốn trộn lẫn vào đó. Tìm kiếm lợi ích, trốn tránh việc có hại là bản năng của người trong quan trường. Tham dự vào chuyện này thì lợi ích của mình là quá nhỏ, thậm chí có thể nói là không có. Nhưng tính phiêu lưu lại quá lớn. Đi con đường nào, tất nhiên là không khó để phán đoán.
Trên đường đi, ngồi trong xe nhìn cơn mưa qua cửa kính xe, An Tại Đào thầm nghĩ. Trừ phi là Trương Bằng Viễn nói rõ, còn bằng không thì mình phải tránh xa ra, ngồi ở một bên xem náo nhiệt là được rồi.
Buổi tối, An Tại Đào gọi toàn thể bộ máy lãnh đạo đến huyện, bảo Mã Hiểu Yến sắp xếp hai bàn cơm ở nhà khách Quy Ninh, xem như là tiệc tẩy trần của bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới dành cho người của công ty Phú Thành.
Hai ngày tiếp theo!
Không có gì ngoài dự liệu của hắn. An Tại Đào nhận được điện thoại của Đồng Hồng Cương ở văn phòng Huyện ủy, nói là sáng nay phải mời dự họp hội nghị thường vụ. An Tại Đào cười, lấy lý do sức khỏe không tốt để khéo léo từ chối tham gia hội nghị thường vụ.
Đồng Hồng Cương cũng không nói gì thêm, liền cúp điện thoại. Nhưng không lâu sau, Đồng Hồng Cương lại gọi điện thoại tiếp, giọng điệu rất xấu hổ:
- Phó bí thư An, Bí thư Tôn nói, anh phải tham gia hội nghị thường vụ lần này.
An Tại Đào nhướng mày lên, thầm nghĩ Tôn Cốc đang muốn khiêu khích sao? Ngẫm nghĩ một chút, hắn thản nhiên cười nói:
- Được, tôi lập tức đi ngay.
An Tại Đào cúp điện thoại rồi lái xe đến Huyện ủy. Trong phòng hội nghị, tất cả các Ủy viên thường vụ đều đã đến đông đủ, hơn nữa hội nghị cũng đã bắt đầu. Hắn đẩy cửa bước vào, thấy bên trọng đang lượn lờ khói thuốc. Một vài Ủy viên thường vụ thần sắc phức tạp đang đốt thuốc liên tục. Tôn Cốc thì đang nói chuyện, còn Hạ Canh thì sắc mặt lạnh lùng, dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, Lãnh Mai thì đang dùng khăn tay che mũi, mặt mày nhăn nhó.
Một Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy cũng tham gia dự thính hội nghị này.
An Tại Đào nhìn lướt qua tất cả mọi người, sau đó chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình. Một vài ánh mắt âm u liền đổ vào hắn.
An Tại Đào sớm đã chuẩn bị tâm lý. Hắn thờ ơ, thần sắc bình tĩnh ngồi im một chỗ.
Tôn Cốc hừ một tiếng, nhìn An Tại Đào trầm giọng nói:
- Phó bí thư An, cậu hôm đó không phải là nghỉ bệnh sao? Sao lại có mặt tại hoạt động hoan nghênh đoàn thương nhân Hongkong tại thành phố chứ? Cậu cũng nên hướng Huyện ủy giải thích một chút, vì sao thương nhân Hongkong đến đây mà cậu lại giấu giếm không báo?
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Bí thư Tôn, các vị lãnh đạo, thương nhân Hongkong đột nhiên đến. Còn tôi khi đến tỉnh để khám bệnh, thì nhận được điện thoại ngoài ý muốn của người công ty Phú Thành. Bọn họ 7h tối đêm đó đã đáp máy bay đến Thiên Nam. Vừa lúc tôi ở tỉnh thì tất nhiên là tiện đường đón bọn họ. Sự ngẫu nhiên này, không phải là cá nhân tôi cố ý giấu giếm. Tôi vốn định dẫn các thương nhân về Quy Ninh, trên đường sẽ báo cáo với Thành ủy trước, sau đó đến Huyện ủy. Nhưng các lãnh đạo Thành ủy sau khi nghe báo cáo thì quyết định phải mời các thương nhân Hongkong tham gia đại hội hoan nghênh, bảo tôi lập tức quay về thành phố. Tôi vốn tưởng rằng Thành ủy đã thông báo cho Huyện ủy, nhưng do một số vấn đề nào đó mà đã quên đi chăng.
Nhìn Tôn Cốc ánh mắt như phun hỏa, An Tại Đào lại cười:
- Bí thư Tôn, kỳ thật thì tôi cũng không ngờ, thành phố lại tổ chức đại hội lớn như vậy. Việc đầu tư vào khu kinh tế mới Tư Hà làm sao mà không thông báo cho huyện được chứ.
Tôn Cốc sắc mặt co giật, từ màu đỏ bầm chuyển sang xanh tái.
- Đương nhiên, trong chuyện này tôi cũng có phần sơ suất. Tại hội nghị thường vụ này, tôi xin hướng Huyện ủy làm bản kiểm điểm cho mình.
An Tại Đào sau khi kết thúc việc giải thích của mình, thì thản nhiên ngồi im một chỗ, không nói thêm lời nào.
Kỳ thật lời nói của An Tại Đào có nhiều chỗ hổng. Nhưng vào lúc này Tôn Cốc lại không thể cùng hắn tranh cãi. Tôn Cốc cũng rất hiểu rằng, chuyện này là do Trương Bằng Viễn một tay khống chế, còn An Tại Đào thì chỉ là nước chảy bèo trôi mà thôi. Nếu muốn xé mọi chuyện ra to thì mình cũng chẳng có lợi gì.
Tôn Cốc thở phào một cái, An Tại Đào ngoài ý muốn mà phát hiện y đang trao đổi ánh mắt với Hạ Canh. Một động tác rất nhỏ như vậy cũng lọt vào mắt An Tại Đào, lập tức khiến hắn trong lòng nhảy dựng, đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ, bởi vì nguy cơ đến gần mà hai người này hóa giải mối hận cũ, kết thành một đoàn? Rất có thể!
Tuy nhiên, An Tại Đào lại cảm thấy chẳng có gì. Ngay cả hai người này muốn kết thành một khối thì sẽ có năng lực như thế nào? Cái gọi là quan cao một bậc đè chết người. Các cán bộ huyện đều thuộc quyền quản lý chặt chẽ của Thành ủy. Trương Bằng Viễn quyết tâm muốn đụng đến Chủ tịch huyện và Bí thư Huyện ủy thì các người chính là Tôn Hầu Tử cũng không thoát khỏi bàn tay của Phận Như Lai.
Đơn giản, Trương Bằng Viễn trước mắt vẫn còn e dè đến cục diện ổn định của chính quyền, không muốn bởi vì vậy mà khiến cho quan trường của huyện Quy Ninh lâm vào trạng thái hỗn loạn, khiến cho lãnh đạo cấp trên bất mãn. Cho nên mới chọn thủ đoạn tương đối ôn hòa.
Kế tiếp, điều khiến cho An Tại Đào cảm thấy bất ngờ và phẫn nộ chính là việc Tôn Cốc không thông báo cho mình, nhanh như chớp lập ra một phòng Tổ chức của khu kinh tế mới (cấp Phó Phòng) và an bài một Trưởng phòng vào đó. Người này gọi là Phong Thao, ban đầu chỉ là một nhân viên của văn phòng Huyện ủy.
Sau khi ban Tổ chức cán bộ tuyên bố kết quả khảo hạch, Tôn Cốc là người thứ nhất giơ tay, sau đó là Hạ Canh và tiếp đó là đại đa số Ủy viên thường vụ.
Trong một thời gian rất ngắn, Tôn Cốc không ngờ đã an bài một người, tất nhiên là muốn triển khai việc trả thù An Tại Đào.
An Tại Đào cười lạnh một tiếng:
- Bí thư Tôn, chủ quản bộ môn của khu kinh tế mới có phải hay không cũng nên thông báo qua nhân vật số một của khu là tôi một tiếng? Huyện ủy đột nhiên bổ nhiệm một cán bộ cấp một cho khu kinh tế mới có lẽ là không phù hợp với nguyên tắc của tổ chức?
- Ngày hôm qua, các Ủy viên thường vụ đã có một cuộc họp, trải qua việc thảo luận đã nhất trí cho rằng đồng chí Phong Thao đối nhân xử thế trầm ổn, tác phong công tác giản dị, kinh nghiệm công tác tổ chức rất phong phú. Về phần Huyện ủy cũng đã xét đến việc Bí thư An đang trong lúc nghỉ ngơi nên không thông báo trước. Tuy nhiên, trong hội nghị thường vụ ngày hôm nay, không phải là trước mặt cậu tiến hành biểu quyết hay sao?
- Nếu Phó bí thư An có ý kiến thì cứ lên tiếng. Nhưng nếu tất cả mọi người đều đồng ý thì xem như là đồng chí Phong Thao có thể đảm nhiệm cương vị này.
Tôn Cốc ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
An Tại Đào nắm chặt tay, nhưng lập tức giãn ra. Giờ khắc này, lửa giận của hắn dần dần tiêu tan đi, cảm thấy thật tức cười.
Có thể bởi vì nguy cơ đến gần, và Tôn Cốc tâm thần đã bấn loạn, không ngờ lại làm ra sự việc ngây thơ và ngu ngốc đến như vậy. Chẳng lẽ, biết mình khó có thể bảo vệ được vị trí thì muốn đề bạt một số cán bộ?
"Đây chỉ là trò con nít tập làm người lớn. Đến lúc này mà ông còn có tâm tư muốn phân cao thấp với tôi?"
An Tại Đào trong lòng cười lạnh một tiếng, đột nhiên bật cười ha hả:
- Một khi đã như vậy thì tôi cũng phải phục tùng quyết định của tập thể Huyện ủy. Cứ như vậy đi.
An Tại Đào liếc qua, bắt gặp ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng và khinh thường của Lãnh Mai đang đảo qua người Tôn Cốc và Hạ Canh.
Sau đại hội, An Tại Đào lại cùng với Trương Bằng Viễn xem xét lại tình huống. Sau đó cùng đi ô tô đến huyện Quy Ninh. An Tại Đào đã gọi điện thoại về văn phòng, bảo Mã Hiểu Yến đặt sẵn mười mấy phòng ở nhà khách Quy Ninh.
Dựa theo các dấu hiệu và sự phán đoán sau khi nói chuyện với Trương Bằng Viễn, An Tại Đào xác định Trương Bằng Viễn đã hạ quyết tâm bắt cho được Tôn Cốc. Bởi vậy, dường như kết cuộc của Tôn Cốc đã được quyết định.
Kỳ thật thì điều chuyển Tôn Cốc hay không thì cũng không có quan hệ gì với hắn. Dù sao, ai làm Bí thư Huyện ủy thì cũng không đến lượt hắn. Hắn kinh nghiệm lý lịch vẫn còn quá non nớt, đề bạt lên Phó bí thư Huyện ủy đã là một sự ưu ái rồi. Trước mắt, mọi tâm huyết của hắn đều dồn vào khu kinh tế mới Tư Hà, khả năng tiếp cận vị trí của Tôn Cốc là không có.
Hiện tại, điều duy nhất cần chú ý là rốt cuộc ai sẽ đến nhậm chức Bí thư Huyện ủy. Là Lãnh Mai, Hạ Canh hay là một người khác? An Tại Đào đối với tác phong làm việc của Trương Bằng Viễn thì hắn cho rằng Lãnh Mai có khả năng nhiều nhất.
Còn về phần Hạ Canh, nếu điều chuyển đến một huyện khác, tiếp tục làm Chủ tịch huyện thì đây là một kết quả tốt. Nhưng nếu điều chuyển đến một đơn vị cấp hai ở thành phố thì đây quả thật là một kết cuộc khá bi thảm.
Đương nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng Hạ Canh được thăng chức.
Tuy nhiên, An Tại Đào cảm thấy, khả năng này là quá thấp. Nếu Trương Bằng Viễn muốn trọng dụng Hạ Canh, trực tiếp điều Hạ Canh làm Bí thư Huyện ủy Quy Ninh thì chẳng khác nào đẩy Lãnh Mai đi xuống.
Theo góc độ làm việc, Hạ Canh nhậm chức Bí thư Huyện ủy thì thích hợp hơn so với Lãnh Mai. Bởi vì Hạ Canh rất quen thuộc tình huống ở Quy Ninh, kinh nghiệm công tác tại cơ sở phong phú, lại đảm nhận chức Chủ tịch huyện. Nếu ông ta đảm nhận chức Bí thư Huyện ủy thì cũng là có lợi cho thế cục ổn định của Quy Ninh.
Nhưng sự tình trong quan trường là không ai nói trước được. Ở rất nhiều thời điểm điều chuyển cán bộ đều không chú ý đến kinh nghiệm công tác để làm nguyên tắc cân nhắc.
Tuy nhiên, đối với An Tại Đào mà nói, đây cũng chỉ là sự tò mò mà thôi. Hắn đã sớm có chủ ý nếu có thể đứng thành hàng thì đứng thành hàng. Nếu cần tỏ thái độ thì tỏ thái độ. Trong thời khắc mẫn cảm này, hắn không rõ mình có đứng thành hàng hay không. Nhưng chuyện làm cho Tôn Cốc rơi đài là chuyện của Trương Bằng Viễn, hắn không muốn bị trộn lẫn vào và làm bia cho người ta bắn.
Tục ngữ có câu "Cây có bóng và người có uy". An Tại Đào tin rằng, Tôn Cốc lăn lộn ở Phòng Sơn và Quy Ninh lâu như vậy. Một khi bị ép đến con đường cùng, chỉ sợ là sẽ khơi ra không ít chuyện xấu.
An Tại Đào trong lòng rất rõ thế cục trước mắt mình. Bởi vì hôm nay thành phố cử hành đại hội hoan nghênh, hắn rất có khả năng đã bị Trương Bằng Viễn biến thành kẻ đối lập với Tôn Cốc, thậm chí là toàn bộ Huyện ủy Quy Ninh và Ủy ban nhân dân huyện.
Ngẫm lại, khi nhà đầu tư đến khu kinh tế mới Tư Hà để bỏ vốn đầu tư, ở huyện không hề biết mà ở thành phố lại giống trống khua chiêng làm đại hội hoan nghênh. Như vậy có xem Huyện ủy và Ủy ban nhân dân tồn tại hay không? Không hề nghi ngờ rằng, sự bất mãn và tức giận của bộ máy lãnh đạo huyện Quy Ninh đều đã gián tiếp phóng trên người An Tại Đào.
Nhưng đây đều là do Trương Bằng Viễn khống chế, chứ không phải là An Tại Đào mong muốn.
Điều duy nhất nên oán hận chính là, người của công ty Phú Thành thật sự là tới không đúng lúc, không nên vào lúc Trương Bằng Viễn đang chuẩn bị xử lý Tôn Cốc mà lại chạy đến, tạo nên một mâu thuẫn gay gắt giữa Trương Bằng Viễn đối với cục diện chính trị huyện Quy Ninh.Trương Bằng Viễn sở dĩ lôi An Tại Đào lên cùng một chiến tuyến đối chọi với Tôn Cốc, tất nhiên không phải là để kiểm tra lòng trung thành của hắn, mà là muốn An Tại Đào hiệp trợ cho Lãnh Mai ổn định cục diện ở huyện. Trong mắt Trương Bằng Viễn, toàn bộ huyện Quy Ninh chỉ có mỗi mình An Tại Đào là tin được, có thể so sánh dũng khí và mưu lược ngang bằng với Tôn Cốc. Từ điểm này cho thấy, Trương Bằng Viễn đối với Hạ Canh thật sự không có nhiều hứng thú.
Nhưng đây chỉ có mình Trương Bằng Viễn muốn, chứ An Tại Đào cực kỳ bài xích chuyện thừa nước đục thả câu. Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không muốn trộn lẫn vào đó. Tìm kiếm lợi ích, trốn tránh việc có hại là bản năng của người trong quan trường. Tham dự vào chuyện này thì lợi ích của mình là quá nhỏ, thậm chí có thể nói là không có. Nhưng tính phiêu lưu lại quá lớn. Đi con đường nào, tất nhiên là không khó để phán đoán.
Trên đường đi, ngồi trong xe nhìn cơn mưa qua cửa kính xe, An Tại Đào thầm nghĩ. Trừ phi là Trương Bằng Viễn nói rõ, còn bằng không thì mình phải tránh xa ra, ngồi ở một bên xem náo nhiệt là được rồi.
Buổi tối, An Tại Đào gọi toàn thể bộ máy lãnh đạo đến huyện, bảo Mã Hiểu Yến sắp xếp hai bàn cơm ở nhà khách Quy Ninh, xem như là tiệc tẩy trần của bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới dành cho người của công ty Phú Thành.
Hai ngày tiếp theo!
Không có gì ngoài dự liệu của hắn. An Tại Đào nhận được điện thoại của Đồng Hồng Cương ở văn phòng Huyện ủy, nói là sáng nay phải mời dự họp hội nghị thường vụ. An Tại Đào cười, lấy lý do sức khỏe không tốt để khéo léo từ chối tham gia hội nghị thường vụ.
Đồng Hồng Cương cũng không nói gì thêm, liền cúp điện thoại. Nhưng không lâu sau, Đồng Hồng Cương lại gọi điện thoại tiếp, giọng điệu rất xấu hổ:
- Phó bí thư An, Bí thư Tôn nói, anh phải tham gia hội nghị thường vụ lần này.
An Tại Đào nhướng mày lên, thầm nghĩ Tôn Cốc đang muốn khiêu khích sao? Ngẫm nghĩ một chút, hắn thản nhiên cười nói:
- Được, tôi lập tức đi ngay.
An Tại Đào cúp điện thoại rồi lái xe đến Huyện ủy. Trong phòng hội nghị, tất cả các Ủy viên thường vụ đều đã đến đông đủ, hơn nữa hội nghị cũng đã bắt đầu. Hắn đẩy cửa bước vào, thấy bên trọng đang lượn lờ khói thuốc. Một vài Ủy viên thường vụ thần sắc phức tạp đang đốt thuốc liên tục. Tôn Cốc thì đang nói chuyện, còn Hạ Canh thì sắc mặt lạnh lùng, dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, Lãnh Mai thì đang dùng khăn tay che mũi, mặt mày nhăn nhó.
Một Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy cũng tham gia dự thính hội nghị này.
An Tại Đào nhìn lướt qua tất cả mọi người, sau đó chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình. Một vài ánh mắt âm u liền đổ vào hắn.
An Tại Đào sớm đã chuẩn bị tâm lý. Hắn thờ ơ, thần sắc bình tĩnh ngồi im một chỗ.
Tôn Cốc hừ một tiếng, nhìn An Tại Đào trầm giọng nói:
- Phó bí thư An, cậu hôm đó không phải là nghỉ bệnh sao? Sao lại có mặt tại hoạt động hoan nghênh đoàn thương nhân Hongkong tại thành phố chứ? Cậu cũng nên hướng Huyện ủy giải thích một chút, vì sao thương nhân Hongkong đến đây mà cậu lại giấu giếm không báo?
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Bí thư Tôn, các vị lãnh đạo, thương nhân Hongkong đột nhiên đến. Còn tôi khi đến tỉnh để khám bệnh, thì nhận được điện thoại ngoài ý muốn của người công ty Phú Thành. Bọn họ 7h tối đêm đó đã đáp máy bay đến Thiên Nam. Vừa lúc tôi ở tỉnh thì tất nhiên là tiện đường đón bọn họ. Sự ngẫu nhiên này, không phải là cá nhân tôi cố ý giấu giếm. Tôi vốn định dẫn các thương nhân về Quy Ninh, trên đường sẽ báo cáo với Thành ủy trước, sau đó đến Huyện ủy. Nhưng các lãnh đạo Thành ủy sau khi nghe báo cáo thì quyết định phải mời các thương nhân Hongkong tham gia đại hội hoan nghênh, bảo tôi lập tức quay về thành phố. Tôi vốn tưởng rằng Thành ủy đã thông báo cho Huyện ủy, nhưng do một số vấn đề nào đó mà đã quên đi chăng.
Nhìn Tôn Cốc ánh mắt như phun hỏa, An Tại Đào lại cười:
- Bí thư Tôn, kỳ thật thì tôi cũng không ngờ, thành phố lại tổ chức đại hội lớn như vậy. Việc đầu tư vào khu kinh tế mới Tư Hà làm sao mà không thông báo cho huyện được chứ.
Tôn Cốc sắc mặt co giật, từ màu đỏ bầm chuyển sang xanh tái.
- Đương nhiên, trong chuyện này tôi cũng có phần sơ suất. Tại hội nghị thường vụ này, tôi xin hướng Huyện ủy làm bản kiểm điểm cho mình.
An Tại Đào sau khi kết thúc việc giải thích của mình, thì thản nhiên ngồi im một chỗ, không nói thêm lời nào.
Kỳ thật lời nói của An Tại Đào có nhiều chỗ hổng. Nhưng vào lúc này Tôn Cốc lại không thể cùng hắn tranh cãi. Tôn Cốc cũng rất hiểu rằng, chuyện này là do Trương Bằng Viễn một tay khống chế, còn An Tại Đào thì chỉ là nước chảy bèo trôi mà thôi. Nếu muốn xé mọi chuyện ra to thì mình cũng chẳng có lợi gì.
Tôn Cốc thở phào một cái, An Tại Đào ngoài ý muốn mà phát hiện y đang trao đổi ánh mắt với Hạ Canh. Một động tác rất nhỏ như vậy cũng lọt vào mắt An Tại Đào, lập tức khiến hắn trong lòng nhảy dựng, đột nhiên cảm thấy có một dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ, bởi vì nguy cơ đến gần mà hai người này hóa giải mối hận cũ, kết thành một đoàn? Rất có thể!
Tuy nhiên, An Tại Đào lại cảm thấy chẳng có gì. Ngay cả hai người này muốn kết thành một khối thì sẽ có năng lực như thế nào? Cái gọi là quan cao một bậc đè chết người. Các cán bộ huyện đều thuộc quyền quản lý chặt chẽ của Thành ủy. Trương Bằng Viễn quyết tâm muốn đụng đến Chủ tịch huyện và Bí thư Huyện ủy thì các người chính là Tôn Hầu Tử cũng không thoát khỏi bàn tay của Phận Như Lai.
Đơn giản, Trương Bằng Viễn trước mắt vẫn còn e dè đến cục diện ổn định của chính quyền, không muốn bởi vì vậy mà khiến cho quan trường của huyện Quy Ninh lâm vào trạng thái hỗn loạn, khiến cho lãnh đạo cấp trên bất mãn. Cho nên mới chọn thủ đoạn tương đối ôn hòa.
Kế tiếp, điều khiến cho An Tại Đào cảm thấy bất ngờ và phẫn nộ chính là việc Tôn Cốc không thông báo cho mình, nhanh như chớp lập ra một phòng Tổ chức của khu kinh tế mới (cấp Phó Phòng) và an bài một Trưởng phòng vào đó. Người này gọi là Phong Thao, ban đầu chỉ là một nhân viên của văn phòng Huyện ủy.
Sau khi ban Tổ chức cán bộ tuyên bố kết quả khảo hạch, Tôn Cốc là người thứ nhất giơ tay, sau đó là Hạ Canh và tiếp đó là đại đa số Ủy viên thường vụ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Trong một thời gian rất ngắn, Tôn Cốc không ngờ đã an bài một người, tất nhiên là muốn triển khai việc trả thù An Tại Đào.
An Tại Đào cười lạnh một tiếng:
- Bí thư Tôn, chủ quản bộ môn của khu kinh tế mới có phải hay không cũng nên thông báo qua nhân vật số một của khu là tôi một tiếng? Huyện ủy đột nhiên bổ nhiệm một cán bộ cấp một cho khu kinh tế mới có lẽ là không phù hợp với nguyên tắc của tổ chức?
- Ngày hôm qua, các Ủy viên thường vụ đã có một cuộc họp, trải qua việc thảo luận đã nhất trí cho rằng đồng chí Phong Thao đối nhân xử thế trầm ổn, tác phong công tác giản dị, kinh nghiệm công tác tổ chức rất phong phú. Về phần Huyện ủy cũng đã xét đến việc Bí thư An đang trong lúc nghỉ ngơi nên không thông báo trước. Tuy nhiên, trong hội nghị thường vụ ngày hôm nay, không phải là trước mặt cậu tiến hành biểu quyết hay sao?
- Nếu Phó bí thư An có ý kiến thì cứ lên tiếng. Nhưng nếu tất cả mọi người đều đồng ý thì xem như là đồng chí Phong Thao có thể đảm nhiệm cương vị này.
Tôn Cốc ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
An Tại Đào nắm chặt tay, nhưng lập tức giãn ra. Giờ khắc này, lửa giận của hắn dần dần tiêu tan đi, cảm thấy thật tức cười.
Có thể bởi vì nguy cơ đến gần, và Tôn Cốc tâm thần đã bấn loạn, không ngờ lại làm ra sự việc ngây thơ và ngu ngốc đến như vậy. Chẳng lẽ, biết mình khó có thể bảo vệ được vị trí thì muốn đề bạt một số cán bộ?
"Đây chỉ là trò con nít tập làm người lớn. Đến lúc này mà ông còn có tâm tư muốn phân cao thấp với tôi?"
An Tại Đào trong lòng cười lạnh một tiếng, đột nhiên bật cười ha hả:
- Một khi đã như vậy thì tôi cũng phải phục tùng quyết định của tập thể Huyện ủy. Cứ như vậy đi.
An Tại Đào liếc qua, bắt gặp ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng và khinh thường của Lãnh Mai đang đảo qua người Tôn Cốc và Hạ Canh.