-Vâng, Bí thư, anh cũng biết đó, nếu dựa theo quy định áp dụng với họ, e là số người thỏa mãn được không nhiều. Không cần người có tuổi, không cần trình độ văn hóa thấp, không cần người có bệnh mãn tính, cứ như vậy sẽ dư thừa lực lượng lao động không có đất, không có nhà, chỉ ở nhà nhàn rỗi. Những người này đều là nhân tố gây nên sự bất ổn định trong khu kinh tế mới.
Nếu những người này làm ầm lên, từ huyện khiếu nại lên thành phố, chúng ta không muốn phải đau đầu giải quyết.
Thật ra, Lương Mậu Tài cảm thấy rất buồn bực, bất đắc dĩ.
Y là một thành viên trong đoàn đại biểu khu kinh tế mới Tư Hà đi HongKong. Ở HongKong, y chính tai nghe được, ông Tiếu, người đứng đầu tập đoàn Tiếu Thị đã giao hết trách nhiệm cho công ty Phú Thành, không tiếc tiền bạc ủng hộ cho việc xây dựng hạng mục sinh thái nông nghiệp của khu kinh tế mới Tư Hà. Nghe được như vậy, ai cũng hiểu ông già này chuẩn bị tiêu tiền rải lên đường làm quan của đứa con nuôi.
Y từng nghĩ, có mối quan hệ của An Tại Đào, nói chuyện với công ty Phú Thành sẽ rất dễ dàng, đầu tư cũng mau chóng. Không thể ngờ, những người này rất bắt bẻ, làm việc cũng không gọn gàng dứt khoát, quyết đoán gì cả, rất nhiều điểm nhỏ nhặt dựa trên chính sách, chế độ …, mỗi cái đều bị bọn họ đưa ra để giằng co không dứt.
Hai ngày nay, giao tiếp với mấy người Tả Hướng Đông, Lương Mậu Tài thật sự đắng cả miệng. Nhiều thứ y không phát hiện được khe hở nào, nhưng người của công ty Phú Thành lại chỉ ra, khiến y thêm khối lượng công việc rất lớn. Cấp dưới của y nhiều người luôn miệng kêu khổ.
Y không biết, công ty Phú Thành trước sau gì cũng là một công ty tư nhân Hong Kong, đưa quy tắc tiên tiến vào hình thức thể chế hoạt động và văn hóa công ty. Hơn nữa, thương nhân Hong Kong làm việc khác hẳn trong nước, tính rất chi tiết. Những việc ở khu kinh tế mới cho rằng đó là vấn đề râu ria, bọn họ đều thấy là việc lớn.
Ví như câu chữ trong hợp đồng, vài từ người của khu kinh tế mới thấy không sao cả, nhưng trong mắt người công ty Phú Thành thì tuyệt đối không được.
Nói như Tả Hướng Đông: "Chúng ta làm trong công ty, không phải uống bữa trà trưa, tất cả đều phải quy tắc, quy tắc, rồi quy tắc."
Toàn lực ủng hộ An Tại Đào là một chuyện, nhưng phải áp dụng quy tắc công ty lại là một chuyện khác, không thể lẫn lộn được. Hơn nữa, biểu hiện của nhân viên khu kinh tế mới còn khiến người của công ty Phú Thành rất bất mãn, cho rằng cơ cấu chính phủ trong nước có hiệu suất làm việc thấp, hơn nữa còn không cẩn thận, nghiêm túc, kéo dài thời gian, …động một tí là cãi cọ.
Gặp vấn đề gì, không cần biết lớn hay nhỏ, trước hết phải báo cáo đã, chờ đến lúc bọn họ quay lại, cả cải hoa vàng cũng lạnh. Tả Hướng Đông cân nhắc trong lòng, hai ngày sau tự đi nói chuyện với An Tại Đào.
Còn chuyện thuê nông dân mất đất, người của công ty Phú Thành đưa ra nhiều điều kiện để hạn chế thiệt hại, bày ra bộ dáng nhà tư bản chỉ biết tiền chứ không biết người, không mảy may nhượng bộ.
An Tại Đào thở dài:
-Lão Lương này, người Hong Kong làm việc không giống chúng ta. Bọn họ rất tích cực. Nhưng điều này cũng làm lộ rõ sự khiếm khuyết của chúng ta trong công tác. Ví dụ như không chú trọng chi tiết. Có một quyển sách tựa đề là "Chi tiết quyết định thành bại". Tôi thấy cần mua một đống về phát cho mọi người đọc, thu hoạch sẽ rất lớn.
A! An Tại Đào vừa mới nói ra đã biết mình lỡ lời. Quyển sách này tất nhiên là một quyển sách kinh điển về quản lý học, nhưng lúc này, e là tác giả quyển sách này còn chưa sáng tác. Có nhớ rõ không? Hay là muộn hơn?
Cũng may đám người Lương Mậu Tài chỉ lo gật đầu mà không chú ý đến. An Tại Đào khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới vội chuyển đề tài:
-Vấn đề nông dân mất đất không phải chuyện nhỏ, lão Tôn, chuyện này dựa hết vào cô.
Một mặt, giao tiếp nhiều hơn với quần chúng, tích cực mở rộng các kênh việc làm cho quần chúng, trong tương lai, khu kinh tế mới có thể có rất nhiều công ty đầu tư vào, sẽ tạo ra nhiều việc làm, chất lượng cuộc sống được nâng cao, phải nói rõ những việc này với người dân, mặt khác, tiếp tục đàm phán với công ty Phú Thành. Cho họ những điều kiện thoải mái, tôi thấy cũng có thể nới lỏng được. Dù sao công trình của chúng ta là sinh thái nông nghiệp, có khác với nhà máy thực thụ. Nuôi trồng không phải là công nghệ cao, người bình thường chỉ cần bồi dưỡng một ít là có thể làm được.
Tôn Hiểu Linh cười gật đầu.
Thật ra, An Tại Đào hiểu rất rõ, sở dĩ công ty Phú Thành đặt ra nhiều quy định như vậy, đơn giản là để giảm bớt phí tổn quản lý công ty, truy cầu bản năng tối đa hóa lợi ích tư bản. Đây là quan niệm quản lý của người ta. Đến chỗ nào cũng vậy, không thể đến khu kinh tế mới Tư Hà mà thay đổi. Chỉ cần phối hợp tốt với bọn họ, nể mặt mình và ông Tiếu, rốt cuộc cũng sẽ không kéo dài được.
Thực tế, người Hong Kong rất khôn khéo, tất nhiên bọn họ có cách tính khác: nếu ngay từ đầu không ra điều kiện, một khi có khe hở, tổn thất sẽ thuộc về công ty. Cho dù là tổng bộ ở Hong Kong không kể đến phí tổn, nhưng sẽ gia tăng quản lý họ. Thế nên, ngay từ đầu đã đặt ra tiêu chuẩn rất cao, chờ mấy người An Tại Đào đến mặc cả.
-Trước tiên, chúng ta phải làm việc thật cẩn thận, tỉ mỉ.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
-Lão Tôn, muốn tỏ được thành ý của chúng ta, khu kinh tế mới chúng ta phải xác định rõ, chúng ta phải đủ cơ cấu quản lý chính quyền, lại bảo đảm cơ cấu phục vụ hậu cần cho nhà đầu tư. Chỉ có định vị rõ ràng, công tác của chúng ta mới có thể làm tốt được.
Tôn Hiểu Linh gật đầu:
-Dạ, tôi biết rồi, Bí thư An.
Nói xong, An Tại Đào liếc Lương Mậu Tài:
-Lão Lương này, anh mới nói một nửa, còn gì thì nói nốt đi.
Lương Mậu Tài nâng ly nước trà Mã Hiểu Yến mới vừa đặt trước mặt mình, uống một hơi cạn sạch:
-Bí thư An, đây là rắc rối lớn. Phải nhờ anh ra mặt phối hợp công tác, nếu anh cứ mặc kệ thì chúng tôi không còn cách nào đâu.
-Ồ, sao thế?
An Tại Đào cảm thấy kỳ lạ.
-Bí thư An, dựa theo thỏa thuận được ký kết giữa khu kinh tế mới chúng ta và công ty Phú Thành, công ty Phú Thành phải đầu tư ba lần, tổng cộng là hai trăm triệu, số tiền này để xây dựng một số các công trình phụ trợ, ví như công trình xây dựng bằng gỗ này. Dựa theo chỉ thị của Bí thư lúc trước, ở thành phố và huyện cũng có vài công ty muốn tham dự vào, xem như là thúc đẩy kinh tế địa phương. Nhưng người của công ty Phú Thành rõ ràng tỏ vẻ. Bọn họ sẽ thành lập một công ty mẹ ở khu kinh tế mới, sau đó căn cứ vào các dự án khác nhau, tổng đầu tư chia nhỏ xuống các công ty con, do các công ty độc lập tiến hành. Công ty mẹ sẽ thực hiện giám sát. Bọn họ đề xuất việc thi công các công trình phụ trợ sẽ do các công ty ấy tự đấu thầu, yêu cầu khu kinh tế mới không được can thiệp vào.
Lương Mậu Tài nói xong bèn thở dài:
-Giọng điệu của bọn họ có vẻ rất kiên quyết.
Đầu tiên An Tại Đào ngẩn ra, sau đó lại cười ha hả.
-Lão Lương này, rõ là người ta không tin chúng ta đó. Nhưng cũng đừng lo, bọn họ dù sao cũng là thương nhân Hong Kong, cho dù là tự đấu thầu cũng không mang được các công ty bên đó vào. Chúng ta cho họ cơ hội, phải xem bọn họ có thể đấu thầu thành công không. Đó là công ty của chính họ kia mà.
Công trình hơn hai trăm triệu, lại còn là dự án đầu tư ở khu kinh tế mới, đây chính là một miếng thịt Đường Tăng béo bở. Các công ty tham gia thi công ở khu kinh tế mới, đều nhờ vào "quan hệ" để sắp xếp, trong đó, một số ít có quan hệ với lãnh đạo. An Tại Đào cũng không tiện từ chối, ai đến cũng không cự tuyệt nổi.
Từ đầu hắn đã biết, công ty Phú Thành muốn đấu thầu công khai.
Cho dù công ty Phú Thành không đấu thầu công khai, hắn cũng sẽ thúc đẩy đấu thầu. Chỉ có đấu thầu công khai mới tránh được việc tư túi, các công ty không có thực lực nhảy vào đục nước béo cò, tránh việc xuất hiện các công trình bã đậu.
Trước đây hai ngày, Lộ Binh còn đề xuất với An Tại Đào, tập đoàn Dân Thái cũng muốn tham gia đấu thầu. Tập đoàn Dân Thái chủ yếu kinh doanh bất động sản, giải trí, ẩm thực, có ưu thế cạnh tranh rất lớn. Nếu không có "động tác hậu trường", thì gần như có thể kết luận, người thắng thầu lần này là tập đoàn Dân Thái.
Tả Hướng Đông sau khi đến khu kinh tế mới, đi thăm hình thức quản lý và tiêu chuẩn thi công vườn sinh thái Dương Quang đã tỏ ra rất hứng thú với tập đoàn Dân Thái, chỉ giao tiếp vài lần đã tỏ ý muốn hợp tác.
Lương Mậu Tài lại không biết tình hình này, y e là công ty Phú Thành không nể mặt khu kinh tế mới, không cho thành phố sắp xếp các đơn vị có liên quan tham dự, như vây khu kinh tế mới sẽ đắc tội với rất nhiều người, trong tương lai phải giải quyết các mối quan hệ thế nào?
Cho nên, nghe An Tại Đào nói xong, y vẫn còn chút lo lắng. Y hiểu được tiêu chuẩn và thực lực của các "đơn vị liên quan" đó, phần lớn đều là các công ty "gà mờ". Nếu công ty Phú Thành cho đấu thầu công khai, cơ bản là họ không có đất diễn nữa.
Thấy Lương Mậu Tài như thế, An Tại Đào cười cười:
-Được rồi, lão Lương, hiện tại không cần lo đến chuyện đó nữa. Công tác trước mắt của anh là giúp người của công ty Phú Thành mau chóng từ ý định đầu tư thành công trình xây dựng thật sự. Nhất định phải nắm chặt! Nếu phối hợp không được thì tìm Chủ nhiệm Tôn, Chủ nhiệm Trần và Chủ nhiệm Tạ, nếu vẫn không được thì đã có tôi. Còn chuyện lặt vặt sau này đã có tôi giải quyết, các anh không cần phải lo lắng.
Lương Mậu Tài nghiêm túc, nhanh chóng đáp lời, không nói nữa.
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên nghe chuông cửa reo vang.
Mã Hiểu Yến vừa cười vừa chạy đến mở cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy một cô gái lạ, rất lạnh lùng nhưng vô cùng xinh đẹp, ăn mặc thời trang. Cô ta hơi sửng sốt, nhìn qua một lúc rồi cười nói:
-Chị tìm Bí thư An sao?
Người mới tới đúng là Lãnh Mai. Buổi chiều Lãnh Mai rảnh rỗi, ngồi trong phòng làm việc đọc báo một lúc, thấy trong lòng không yên, liền quay về nhà.
Cô thấy xe An Tại Đào dưới lầu, biết hắn có ở nhà, do dự mãi mới quyết định xâm nhập cứ địa của An Tại Đào một lần.
Lãnh Mai lướt mắt qua Mã Hiểu Yến:
-Bí thư An có ở nhà không?
An Tại Đào nghe được giọng nói của Lãnh Mai, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ, rốt cuộc cô gái này đã tìm tới cửa.
Hắn thong thả đứng dậy đón.
-Ha ha, hóa ra là Bí thư Lãnh, mời vào. Lão Tôn, lão Lương, Chủ nhiệm Mã, tiểu Triệu, đây là phó Bí thư Huyện ủy, đồng chí Lãnh Mai.
Bí thư Lãnh, vị này là phó Bí thư khu kinh tế mới chúng tôi, đồng chí phó Chủ nhiệm Tôn Hiểu Linh.
Vị này chính là trợ lý chủ nhiệm khu kinh tế mới, Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư, đồng chí Lương Mậu Tài.
Vị này chính là Chánh văn phòng khu kinh tế mới, Mã Hiểu Yến.
Vị này là…
An Tại Đào giới thiệu từng người một đám người Tôn Hiểu Linh với Lãnh Mai. Vẻ mặt lạnh lùng khẽ cười, bắt tay mọi người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về hướng khác.
An Tại Đào cười thầm trong lòng. Nhìn qua khóe mắt phát hiện, cô gái này chầm chậm giấu hai bàn tay trắng mịn ra phía sau, xem hai đầu vai hơi rung rung thế kia, chắc chắn là lấy khăn lau tay rồi.
Mắc bệnh nghiện sạch sẽ sao?
An Tại Đào bĩu môi. Đây cũng là một loại người có bệnh. Tuy hắn không thích nhưng cũng không cần phải để trong lòng.
Thấy Lãnh Mai vẫn đứng chứ không ngồi xuống, mấy người Tôn Hiểu Linh lập tức hiểu ra, vị phó Bí thư Huyện ủy mới tới này chắc chắn là muốn nói chuyện riêng với An Tại Đào, mình ở lại không thích hợp. Vì thế bèn cùng nhau đứng dậy cáo từ.
-Bí thư An, chúng tôi về trước.
Tôn Hiểu Linh vội vàng đứng dậy, gật đầu với Lãnh Mai, cùng mọi người đi khỏi. An Tại Đào mỉm cười, đưa mọi người xuống lầu. Không ngờ An Tại Đào không thèm để ý đến thể diện lãnh đạo, tự mình đưa cấp dưới xuống lầu, Lãnh Mai đứng trong phòng khách âm thầm nhíu mày.
Cô vốn không biết, An Tại Đào làm thế là để cho cô xem.
Nhưng mấy người Tôn Hiểu Linh lại cho rằng, Bí thư An đối xử với mình như vậy biểu lộ sự đánh giá cao và tôn trọng họ.
-Bí thư An, anh mau quay lại đi, Bí thư Lãnh đang chờ đó.
Chợt Mã Hiểu Yến đỏ mặt, trong lòng nổi lên một tia kỳ quái. Bí thư An cùng Bí thư Lãnh trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, nhưng dường như cô gái này quá kiêu ngạo.
-Lão Tôn, lão Lương, Chủ nhiệm Mã, tôi còn có việc phải dặn dò mọi người. Quan hệ của tôi và ông Tiếu mọi người chỉ cần biết vậy thôi, không được đồn đãi ra ngoài, biết chứ?
An Tại Đào đột nhiên nhớ đến chuyện này, nói nhỏ.
Trong mấy người đi Hong Kong, Bành Quân là thư ký của hắn. Thư ký thì phải kín miệng, điểm này thì không cần phải nói thêm, trong lòng hắn cũng biết rõ. Tôn Hiểu Linh đương nhiên sẽ không nói lung tung, Lương Mậu Tài cũng rất kín miệng, nên lúc An Tại Đào nói thế thì nhìn vào Mã Hiểu Yến và Triệu Thiến.
Mặt Mã Hiểu Yến và Triệu Thiến đỏ lên, vội gật đầu:
-Bí thư An, chúng tôi biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Anh cứ yên tâm.
Thật ra Mã Hiểu Yến rất biết giữ miệng, điều này mãi sau An Tại Đào mới biết được. Còn Triệu Thiến thì sắp được đề bạt làm trưởng phòng, y vì An Tại Đào cảm động đến rơi lệ, sao lại dám nói lung tung?
Thấy mọi người lên xe rời đi, An Tại Đào mới quay lại, thong thả bước lên lầu. Vừa bước vào phòng đã "tách" một tiếng, nhanh chóng khóa cửa.