Lãnh Mai bước vào phòng làm việc của An Tại Đào, ghé mông ngồi xuống ghế sofa. Hành động của cô dường như là sợ chiếc ghế sofa làm dơ cái mông của cô vậy. Tuy đây là theo bản năng nhưng trong mắt An Tại Đào thì lại là một kiểu làm ra vẻ.
An Tại Đào nhếch miệng, dường như không quan tâm đến điều gì, đặt bút ký tên xong thản nhiên nhìn Lãnh Mai.
Lãnh Mai lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười:
- Bí thư An, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh. Chỉ có một chuyện thôi, còn được hay không thì chưa tính tới.
An Tại Đào ồ lên một tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh làm gì mà khách khí vậy. Có chuyện gì cần chỉ bảo thì cứ chỉ bảo, kẻ hèn này xin chăm chú lắng nghe.
- Nhân tài của khu kinh tế mới khá nhiều. Tôi thấy Chủ nhiệm Mã của văn phòng khu kinh tế mới rất có tài và có tố chất. Vừa lúc Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện lão Lý cũng đã đến tuổi nghỉ hưu. Tôi cân nhắc muốn cử đồng chí Mã Hiểu Yến đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm việc. Dù sao công tác ở huyện quan trọng hơn. Không biết Bí thư An có thể đồng ý hay không?
Lãnh Mai cẩn thận nói, xong liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái.
An Tại Đào ngẩn ra, tiện thể cười lớn lên:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh thật là đã nghĩ đến chuyện lâu dài.
An Tại Đào đầy thâm ý nói một câu. Sắc mặt Lãnh Mai hơi đỏ lên.
Cô đã tiếp xúc với Mã Hiểu Yến một vài lần, cảm thấy Mã Hiểu Yến rất có năng lực, là một người giỏi về tiếp đãi hành chính và nghiệp vụ hành chính. Hơn nữa, sự nữ tính của Mã Hiểu Yến đã dần dần gây thiện cảm cho cô.
Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện lão Lý là người của Hạ Canh còn lại. Cô đương nhiên là không muốn giữ lại dùng. Hơn nữa, mục tiêu cuối cùng của cô là Bí thư Huyện ủy. Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương sớm đã là một cái gai trong mắt của cô. Cô hiện tại đang muốn chậm rãi bồi dưỡng thân tín cho mình, chuẩn bị cho sự xâm nhập và quản lý Huyện ủy.
Điều này, An Tại Đào trong lòng biết rất rõ.
An Tại Đào ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì lại âm trầm. Mã Hiểu Yến là tâm phúc và là người có khả năng trong công việc, làm sao có thể để cho Lãnh Mai mang đi như vậy.
Hắn thản nhiên cười:
- Đây là Phó chủ tịch huyện Lãnh đào góc tường nhà tôi đấy nhé. Không phải là tôi nhỏ nhen gì. Chúng ta đều là cán bộ Đảng viên, đều là nô bộc của nhân dân. Ở cương vị công tác nào thì cũng không sao cả, nhưng công việc của khu kinh tế mới thì trước mắt không thể bỏ đi được. Hơn nữa, Mã Hiểu Yến lại là thành viên trong bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới. Mà bộ máy lãnh đạo ở đây nhân lực lại không đủ. Nếu Phó chủ nhiệm Mã rời khỏi khu kinh tế mới, thì công tác quản lý hành chính sẽ gặp nhiều khó khăn. Cho nên, tôi sẽ không đồng ý. Thật có lỗi, Phó chủ tịch huyện Lãnh.
Câu nói sau cùng, giọng điệu của An Tại Đào tuy rằng rất bình tĩnh nhưng nói chắc như đinh đóng cột.
Lãnh Mai nhíu mày. Cô thật không ngờ Mã Hiểu Yến lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng An Tại Đào như vậy. Không ngờ hắn đã không do dự mà trực tiếp thẳng thừng từ chối cô.
Cô bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu hướng ra cửa. Nhưng khi gần đến cửa thì cô quay người lại, hỏi một câu:
- Bí thư An, vấn đề này có nên trưng cầu ý kiến của đồng chí Mã Hiểu Yến hay không?
Lãnh Mai hỏi rất nhẹ nhàng. Đối với người bình thường khác thì đây là một sự hấp dẫn khó có thể kháng cự. Huống chi, Mã Hiểu Yến lại là một người có dã tâm, một lòng một dạ muốn thăng tiến. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lãnh Mai cho rằng Mã Hiểu Yến sẽ đồng ý.
An Tại Đào sắc mặt trở nên âm trầm. Nói thật, Mã Hiểu Yến có chịu ở lại hay không thì hắn cũng không biết chắc lắm.
Sau khi tạm biệt Lãnh Mai trong không khí chẳng vui vẻ gì, hắn lập tức đến khu kinh tế mới.
Hắn muốn đích thân nói chuyện với Mã Hiểu Yến. Đương nhiên, nếu hắn không đi thì Lãnh Mai khẳng định cũng sẽ tìm cô ấy. Thậm chí, nếu Lãnh Mai đã nhìn trúng Mã Hiểu Yến thì nói không chính xác là cô ta đã sớm tìm Mã Hiểu Yến để nói chuyện rồi.
Ngồi trong phòng làm việc, nhìn lại tài liệu đã được Bành Quân thu thập, An Tại Đào khoát tay nói:
- Bành Quân, gọi cho đồng chí Mã Hiểu Yến đến phòng làm việc gặp tôi một lát.
- Vâng, thưa Bí thư An!
Bành Quân lên tiếng, vội vàng gọi điện thoại cho Mã Hiểu Yến. Sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng An Tại Đào lại, rồi đi ra ngoài.
Mã Hiểu Yến đang ở trong phòng chuẩn bị tài liệu cho một hoạt động long trọng của khu kinh tế mới vào cuối tháng này. Nghe nói là có mời các lãnh đạo ở trên đến tham dự, nên cô không dám chậm trễ. Cô trước tiên bắt tay vào công tác chuẩn bị. Dù sao, đây cũng là một hoạt động lớn, đề cập đến nhiều vấn đề. Nếu không chuẩn bị tốt thì sẽ xuất hiện nhiều phiền toái.
Nghe nói An Tại Đào tìm mình, cô không chút suy nghĩ vội đến ngay. Vốn nghĩ là An Tại Đào muốn nghe cô báo cáo công việc nhưng nhìn sắc mặt An Tại Đào có chút âm trầm thì trong lòng cũng không tránh khỏi việc hồi hộp.
Cô cẩn thận ngồi trên ghế sofa, hơi cúi đầu. Cả một lúc lâu vẫn không nghe An Tại Đào lên tiếng, cô lại càng thêm bất an, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn An Tại Đào nói:
- Bí thư An.
An Tại Đào thở dài, châm một điếu thuốc rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Hiểu Yến, hôm nay tôi tìm cô đến đây là có việc muốn nói với cô. Hôm nay, Phó chủ tịch huyện Lãnh đã tìm tôi, nói là muốn đưa cô đến Ủy ban nhân dân huyện làm Phó chánh văn phòng. Cô có ý kiến gì hay không?
Câu nói này của An Tại Đào vừa ra khỏi miệng thì Mã Hiểu Yến đã nhảy dựng lên. Kỳ thật, hôm qua Lãnh Mai cũng đã đến tìm cô nói chuyện nhưng cô vẫn chưa có đồng ý và cũng không dám để cho An Tại Đào biết.
Mã Hiểu Yến trong lòng rất rõ. Chỉ cần cô đồng ý đến làm Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, khi Lãnh Mai tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy thì cô khẳng định sẽ được lên làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy. Nếu trở thành tâm phúc của Lãnh Mai thì cô tuyệt đối còn có khả năng tiến vào Ủy viên thường vụ Huyện ủy, biến ước mơ trở thành cán bộ cấp Phó huyện thành hiện thực. Bất kể là từ phương diện nào mà nói, cô dường như đều không có lý do để cự tuyệt.
Nếu là cô như trước đây, Mã Hiểu Yến tuyệt đối không có chút do dự nào mà liền đồng ý ngay. Cho dù có đắc tội với An Tại Đào cô cũng không tiếc. Phải biết rằng, từ cấp phòng đến cấp phó huyện, không phải ai cũng có cơ hội vượt qua.
Trong quan trường, không biết có bao nhiêu người chỉ dừng lại ở cánh cửa cấp phòng. Hơn nữa, một lãnh đạo cấp phó huyện, ở huyện Quy Ninh này chính là một lãnh đạo cấp cao. Sự hấp dẫn này tuyệt không thể không đồng ý.
Nhưng hiện tại mà nói, Mã Hiểu Yến tuy rằng nói với Lãnh Mai để cô suy nghĩ lại, nhưng trên thực tế cũng đã quyết định ở lại khu kinh tế mới. Thứ nhất là An Tại Đào gần đây đối với cô quả thật không tồi, mà cô cũng cho rằng khi mình đi theo An Tại Đào thì tiền đồ cũng sẽ rộng mở. Thứ hai, là chính bản thân cô cũng không rõ, mình là vì khu kinh tế mới hay là vì thứ tình cảm mơ hồ nào đó với An Tại Đào. Nếu như phải rời khỏi thì trong lòng của cô sẽ luyến tiếc đến cỡ nào.
Nhìn thấy gương mặt Mã Hiểu Yến đỏ lên, An Tại Đào còn tưởng rằng cô đã đồng ý với Lãnh Mai, trong lòng vô cùng thất vọng, âm thầm lắc đầu.
Chung quy thì cô cũng vẫn là một cô gái tầm thường mà thôi!
- Phó chủ nhiệm Mã, con người thì phải nương theo dòng nước mà đi. Cô yên tâm, đừng có bất luận tư tưởng băn khoăn nào. Chỉ cần cô đồng ý điều chuyển lên làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn trở.
An Tại Đào khoát tay. Tuy rằng đã cố gắng khắc chế, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ toát ra sự thất vọng.
- Dù sao, cũng là cán bộ cấp phòng, nhưng Phó chánh văn phòng Huyện ủy sẽ có tiền đồ hơn. Tôi không thể cản bước tiến của Phó chủ nhiệm Mã được.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vui.
An Tại Đào có hiểu lầm cô thì cô cũng không quan tâm. Bởi vì sự thật đã chứng minh hết thảy. Ngay từ đầu, An Tại Đào chỉ cho rằng cô là một bình hoa di động. Nhưng hiện tại, cô đã dùng hành động thực tế của mình để chứng minh bản thân cũng như năng lực. Nếu như mình không có tài năng thì chỉ sợ An Tại Đào sẽ không giữ lại mình và Lãnh Mai lại càng không có phản ứng gì với mình.
Điều khiến cô hưng phấn là cô nghe ra được trong giọng nói của An Tại Đào là sự thất vọng. Trong lòng hắn chung quy là muốn mình lưu lại. Cô thầm nghĩ trong lòng, nét ửng đỏ trên khuôn mặt tan biến đi, thay vào đó là sự vui mừng.
Cô chậm rãi đứng dậy, tiến đến bàn làm việc của An Tại Đào, hơi cúi người trước bàn làm việc của hắn, thần sắc phức tạp nhìn người đàn ông trước mắt khiến cô kính sợ lẫn si mê, hai bàn tay trắng bé nhỏ đan vào nhau, buồn bã nói:
- Anh muốn tôi ở lại hay là đi? Tôi muốn nghe ý kiến của anh.
Khụ khụ!
An Tại Đào xấu hổ lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của Mã Hiểu Yến, khẽ thở dài:
- Bất kể là từ góc độ công việc của khu kinh tế mới hay là cá nhân tôi thì tôi đương nhiên hy vọng cô có thể ở lại tiếp tục làm việc. Nhưng tiền đồ của cô cũng rất là quan trọng. Cô nên có sự suy xét cho thận trọng.
- Tôi không đi, chỉ cần anh không đuổi tôi thì tôi nhất định sẽ không đi.
Mã Hiểu Yến cắn môi, kiên định lắc đầu:
- Nếu lãnh đạo không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về trước.
Mã Hiểu Yến quay đầu rời khỏi, không dám dừng lại. Cô sợ bản thân mình sẽ không kìm nổi mà khóc thành tiếng.
An Tại Đào ngây người một chút, biết cái nhìn của mình đối với Mã Hiểu Yến đã xuất hiện sự lệch lạc. Hoặc là ấn tượng xấu về cô ấy đã quá mức thâm căn cố đế.
Người phụ nữ này dường như đã thay đổi?
Hắn yên lặng suy nghĩ, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
6h chiều là giờ tan tầm. Cán bộ của khu kinh tế mới cơ bản đã ra về, chỉ còn lại mình An Tại Đào trong phòng làm việc.
Cọc cọc cọc!
- Mời vào!
An Tại Đào có chút ngoài ý muốn mà lên tiếng.
Tôn Hiểu Linh bước vào, sắc mặt hơi chút ửng đỏ, nhẹ nhàng bước đến, trong tay còn cầm theo một vật. Cô nhanh chóng đóng cửa phòng An Tại Đào lại, rồi như một cơn gió nhào vào An Tại Đào.
Khụ khụ!
Bị Tôn Hiểu Linh hôn mạnh một cái, An Tại Đào lúc này mới xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy cô ra, dịu dàng nói:
- Hiểu Linh, sao em còn ở đây? Em không về à?
Tôn Hiểu Linh hiển nhiên là có chút động tình. Cô dựa vào lòng ngực của An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Tất cả mọi người đều đã ra về. Em nhớ anh nên đến đây.
Tuy rằng đã đầu thu nhưng Tôn Hiểu Linh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Bộ ngực đẫy đà dán chặt vào ngực hắn. Hai điểm đo đỏ đằng trước hiển nhiên là có chút cứng rắn.
Phát giác phía bên dưới của An Tại Đào cứng lên, Tôn Hiểu Linh khẽ cười, lấy tay vẽ một vòng tròn lên ngực, sau đó ngồi thẳng người dậy, dùng tay xoa nhẹ vào chỗ nhạy cảm của An Tại Đào.
Đừng! An Tại Đào không kìm nổi cảm xúc xao động và khác thường của mình, thở nhẹ một cái, nhỏ giọng nói:
- Cửa không có khóa!
- Không quan trọng, em nhớ anh muốn chết!
Gương mặt quyến rũ, thành thục của Tôn Hiểu Linh đỏ ửng lên.
An Tại Đào thật không ngờ, Tôn Hiểu Linh nhìn ngoài thì đoan trang nhưng một khi đã động tình thì lại to gan lớn mật như vậy, vượt quá xa tưởng tượng của hắn. Đây là cái gọi là phụ nữ lẳng lơ?
Đương nhiên, Tôn Hiểu Linh không bởi vì có quan hệ thân mật với An Tại Đào mà chậm trễ trong công việc. Trong những trường hợp công khai, thậm chí là lén lút cũng đều vẫn duy trì sự kính cẩn. Một người độc thân như cô, gần như là đặt toàn bộ thời gian của mình vào công việc của khu kinh tế mới.
Kỳ thật, Tôn Hiểu Linh biết rất rõ vị trí của mình, cái gì nên làm và cái gì không nên làm, trong lòng rất có chừng mực. Nếu bản thân mình mà dựa vào sự sủng ái của An Tại Đào mà sinh ra kiêu căng thì cô lập tức sẽ nhận được sự lãnh đạm từ An Tại Đào ngay, hoàn toàn mất đi hình ảnh trong mắt người đàn ông này.
Cô chưa từng nghĩ đến mình sẽ đòi hỏi những gì ở An Tại Đào.
Cô chỉ hy vọng có thể lâu dài ở bên cạnh An Tại Đào, cho dù là làm tình nhân cả đời cũng được. Cô đã một lần ly hôn, cả đời này cũng không dự định kết hôn lại. Cô dần dần đem tình cảm của mình ký thác lên người đàn ông này.
Cảm giác được sự kích thích của người đàn ông này, Tôn Hiểu Linh ưm một tiếng, rồi đánh bạo nhẹ nhàng cởi dây thắt lưng, kéo quần bò của mình xuống rồi sau đó nhịp nhàng ngồi lên.
Nửa tiếng sau, hai người thần sắc bình thường bước ra khỏi văn phòng An Tại Đào, đi xuống dưới lầu. Lái xe của An Tại Đào Hoàng Thao đang ngồi chờ trong xe, thấy An Tại Đào và Tôn Hiểu Linh cùng bước xuống thì mỉm cười, ra mở cửa xe:
- Bí thư An, về nhà hay là đi đâu ạ?
An Tại Đào còn chưa nói gì thì Tôn Hiểu Linh lại cười nói:
- Anh Hoàng, tôi do bàn công chuyện với Bí thư An lâu quá nên cũng chưa ăn cơm chiều. Như vậy đi, nhà của tôi gần đây, tôi mời anh và Bí thư An đến nhà tôi ăn cơm, được không?
Hoàng Thao cười ha hả, quay đầu nhìn An Tại Đào.
Đây vốn là sự thương lượng giữa hai người, An Tại Đào làm sao mà từ chối chứ. Hắn cười nói:
- Ồ, vậy thì làm phiền Chủ nhiệm Tôn quá. Tiểu Hoàng, chúng ta cũng phải ăn cơm chứ.
Tôn Hiểu Linh sau khi ly hôn thì căn nhà được phán quyết cho cô, nhưng cô rất ít khi về nhà. Để tiện cho công việc, cô vẫn ở lại nhà mẹ đẻ ở thôn Tư Hà. Mà hiện tại khu làm việc của khu kinh tế mới vẫn còn chưa có dọn dẹp xong, nên cô vẫn phải làm việc tại văn phòng cơ quan thị trấn. Tôn Hiểu Linh mỗi ngày đi bộ đến chỗ làm mất khoảng vài phút.
Hoàng Thao đậu xe trước cửa nhà Tôn Hiểu Linh, sau đó xuống xe mang theo hai bình rượu tương xuống. Đây là rượu huyện Quy Ninh tặng cho An Tại Đào. Tuy rằng An Tại Đào bảo anh ta mang về nhà nhưng anh ta vẫn còn để lại trên xe. Hôm nay thấy An Tại Đào muốn đến nhà Tôn gia ăn cơm thì liền tụ chủ trương mang hai bình rượu ra.
Thấy Hoàng Thao thức thời như vậy, An Tại Đào khẽ mỉm cười, hướng ánh mắt tán thưởng thoáng nhìn anh ta.
Tôn gia trong thôn Tư Hà cũng không được tính là một gia đình giàu có. Chỉ là gian nhà ngói bốn gian cũ kỹ. Một con chó đen nằm ngoài cửa, thấy người lạ sủa lên một tiếng. Nhưng khi nhìn thấy Tôn Hiểu Linh thì lại vô cùng thân thiết dụi đầu vào chân của cô.
Bước vào nhà đã thấy chính giữa bày một bàn tròn. Trên bàn, có bốn chén canh gà nóng hổi, còn có hai cái trứng gà luộc, một chén tương ngọt, một dĩa hành tây.
Ở phía đông gian nhà, có hai người thanh niên nam nữ trẻ tuổi đang lột cây treo ngạnh.
- Bí thư An, đây là em trai của tôi Tôn Quân và vợ của cậu ấy Tiểu Mi. Tiểu Quân, đây là Bí thư An.
Tôn Hiểu Linh ở một bên giới thiệu cho em trai của mình.
Tôn Quân nước da ngăm đen, gương mặt tươi cười đứng dậy từ trên võng, bắt tay An Tại Đào rồi thật thà chất phác nói:
- Thật là ngại, tay tôi dơ quá. Bí thư An, xin mời anh ngồi.
An Tại Đào cười ha hả, chủ động giơ tay cầm bàn tay đầy bùn của Tôn Quân nói:
- Đừng khách khí như vậy, chúng tôi hôm nay đến đây thật là làm phiền mọi người.
Vợ của Tôn Quân Tiểu Mi cười hì hì mang một cái ghế đặt xuống mời An Tại Đào:
- Bí thư An là lãnh đạo, có thể đến nhà chúng tôi ăn cơm là chúng tôi cảm thấy vinh hạnh lắm rồi. Xin mời anh ngồi!
- Cám ơn!
An Tại Đào liếc nhìn Tiểu Mi, thấy cô gái này mặt mũi thuần phác, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Tôn Hiểu Linh kêu lên:
- Ba mẹ, Bí thư An đến rồi đây.
- Hai người đang làm chính là cây cát cánh?
An Tại Đào cúi người nhặt lên một cây cát cánh, cười hỏi Tiểu Mi.
Tiểu Mi mỉm cười ngại ngùng:
- Không phải, Bí thư An, đây là công việc của công ty Dương Quân. Công ty đều phát cho mỗi hộ gia đình một ít. Một cân là một mao tiền.
- Ồ, thế mỗi ngày mọi người làm được bao nhiêu?
- Mỗi ngày một người làm được bốn, năm mươi cân. Vợ chồng tôi thì làm được tám mươi hoặc một trăm cân.
An Tại Đào kinh ngạc nhíu mày:
- Nói như vậy, hai vợ chồng anh cực khổ như vậy mà chỉ kiếm được mười đồng? Thế nhà mọi người có khoản thu nào khác nữa không?
Tôn Quân thở dài:
- Cũng không còn khoản thu nào khác. Đây là nguồn thu chính rồi. Tôi trước đây ở phía nam làm công. Nhưng hiện tại ba của tôi sức khỏe không tốt, chị thì lại bận rộn với công việc. Cho nên tôi phải quay trở về nhà.
An Tại Đào nhướng mày, muốn nói cái gì nhưng Hoàng Thao thì lại chen vào một câu:
- Sao hai người không đến làm công nhân cho công ty Dương Quang hay là công ty Phú Thành đi? Tôi nghe nói, hai công ty này đang tuyển rất nhiều người. Một tháng thì cũng thu vào hơn một ngàn, còn hơn là làm công việc này.
Lãnh Mai bước vào phòng làm việc của An Tại Đào, ghé mông ngồi xuống ghế sofa. Hành động của cô dường như là sợ chiếc ghế sofa làm dơ cái mông của cô vậy. Tuy đây là theo bản năng nhưng trong mắt An Tại Đào thì lại là một kiểu làm ra vẻ.
An Tại Đào nhếch miệng, dường như không quan tâm đến điều gì, đặt bút ký tên xong thản nhiên nhìn Lãnh Mai.
Lãnh Mai lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười:
- Bí thư An, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh. Chỉ có một chuyện thôi, còn được hay không thì chưa tính tới.
An Tại Đào ồ lên một tiếng:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh làm gì mà khách khí vậy. Có chuyện gì cần chỉ bảo thì cứ chỉ bảo, kẻ hèn này xin chăm chú lắng nghe.
- Nhân tài của khu kinh tế mới khá nhiều. Tôi thấy Chủ nhiệm Mã của văn phòng khu kinh tế mới rất có tài và có tố chất. Vừa lúc Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện lão Lý cũng đã đến tuổi nghỉ hưu. Tôi cân nhắc muốn cử đồng chí Mã Hiểu Yến đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm việc. Dù sao công tác ở huyện quan trọng hơn. Không biết Bí thư An có thể đồng ý hay không?
Lãnh Mai cẩn thận nói, xong liếc mắt nhìn An Tại Đào một cái.
An Tại Đào ngẩn ra, tiện thể cười lớn lên:
- Phó chủ tịch huyện Lãnh thật là đã nghĩ đến chuyện lâu dài.
An Tại Đào đầy thâm ý nói một câu. Sắc mặt Lãnh Mai hơi đỏ lên.
Cô đã tiếp xúc với Mã Hiểu Yến một vài lần, cảm thấy Mã Hiểu Yến rất có năng lực, là một người giỏi về tiếp đãi hành chính và nghiệp vụ hành chính. Hơn nữa, sự nữ tính của Mã Hiểu Yến đã dần dần gây thiện cảm cho cô.
Phó Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện lão Lý là người của Hạ Canh còn lại. Cô đương nhiên là không muốn giữ lại dùng. Hơn nữa, mục tiêu cuối cùng của cô là Bí thư Huyện ủy. Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương sớm đã là một cái gai trong mắt của cô. Cô hiện tại đang muốn chậm rãi bồi dưỡng thân tín cho mình, chuẩn bị cho sự xâm nhập và quản lý Huyện ủy.
Điều này, An Tại Đào trong lòng biết rất rõ.
An Tại Đào ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì lại âm trầm. Mã Hiểu Yến là tâm phúc và là người có khả năng trong công việc, làm sao có thể để cho Lãnh Mai mang đi như vậy.
Hắn thản nhiên cười:
- Đây là Phó chủ tịch huyện Lãnh đào góc tường nhà tôi đấy nhé. Không phải là tôi nhỏ nhen gì. Chúng ta đều là cán bộ Đảng viên, đều là nô bộc của nhân dân. Ở cương vị công tác nào thì cũng không sao cả, nhưng công việc của khu kinh tế mới thì trước mắt không thể bỏ đi được. Hơn nữa, Mã Hiểu Yến lại là thành viên trong bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới. Mà bộ máy lãnh đạo ở đây nhân lực lại không đủ. Nếu Phó chủ nhiệm Mã rời khỏi khu kinh tế mới, thì công tác quản lý hành chính sẽ gặp nhiều khó khăn. Cho nên, tôi sẽ không đồng ý. Thật có lỗi, Phó chủ tịch huyện Lãnh.
Câu nói sau cùng, giọng điệu của An Tại Đào tuy rằng rất bình tĩnh nhưng nói chắc như đinh đóng cột.
Lãnh Mai nhíu mày. Cô thật không ngờ Mã Hiểu Yến lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng An Tại Đào như vậy. Không ngờ hắn đã không do dự mà trực tiếp thẳng thừng từ chối cô.
Cô bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu hướng ra cửa. Nhưng khi gần đến cửa thì cô quay người lại, hỏi một câu:
- Bí thư An, vấn đề này có nên trưng cầu ý kiến của đồng chí Mã Hiểu Yến hay không?
Lãnh Mai hỏi rất nhẹ nhàng. Đối với người bình thường khác thì đây là một sự hấp dẫn khó có thể kháng cự. Huống chi, Mã Hiểu Yến lại là một người có dã tâm, một lòng một dạ muốn thăng tiến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lãnh Mai cho rằng Mã Hiểu Yến sẽ đồng ý.
An Tại Đào sắc mặt trở nên âm trầm. Nói thật, Mã Hiểu Yến có chịu ở lại hay không thì hắn cũng không biết chắc lắm.
Sau khi tạm biệt Lãnh Mai trong không khí chẳng vui vẻ gì, hắn lập tức đến khu kinh tế mới.
Hắn muốn đích thân nói chuyện với Mã Hiểu Yến. Đương nhiên, nếu hắn không đi thì Lãnh Mai khẳng định cũng sẽ tìm cô ấy. Thậm chí, nếu Lãnh Mai đã nhìn trúng Mã Hiểu Yến thì nói không chính xác là cô ta đã sớm tìm Mã Hiểu Yến để nói chuyện rồi.
Ngồi trong phòng làm việc, nhìn lại tài liệu đã được Bành Quân thu thập, An Tại Đào khoát tay nói:
- Bành Quân, gọi cho đồng chí Mã Hiểu Yến đến phòng làm việc gặp tôi một lát.
- Vâng, thưa Bí thư An!
Bành Quân lên tiếng, vội vàng gọi điện thoại cho Mã Hiểu Yến. Sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng An Tại Đào lại, rồi đi ra ngoài.Mã Hiểu Yến đang ở trong phòng chuẩn bị tài liệu cho một hoạt động long trọng của khu kinh tế mới vào cuối tháng này. Nghe nói là có mời các lãnh đạo ở trên đến tham dự, nên cô không dám chậm trễ. Cô trước tiên bắt tay vào công tác chuẩn bị. Dù sao, đây cũng là một hoạt động lớn, đề cập đến nhiều vấn đề. Nếu không chuẩn bị tốt thì sẽ xuất hiện nhiều phiền toái.
Nghe nói An Tại Đào tìm mình, cô không chút suy nghĩ vội đến ngay. Vốn nghĩ là An Tại Đào muốn nghe cô báo cáo công việc nhưng nhìn sắc mặt An Tại Đào có chút âm trầm thì trong lòng cũng không tránh khỏi việc hồi hộp.
Cô cẩn thận ngồi trên ghế sofa, hơi cúi đầu. Cả một lúc lâu vẫn không nghe An Tại Đào lên tiếng, cô lại càng thêm bất an, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn An Tại Đào nói:
- Bí thư An.
An Tại Đào thở dài, châm một điếu thuốc rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Hiểu Yến, hôm nay tôi tìm cô đến đây là có việc muốn nói với cô. Hôm nay, Phó chủ tịch huyện Lãnh đã tìm tôi, nói là muốn đưa cô đến Ủy ban nhân dân huyện làm Phó chánh văn phòng. Cô có ý kiến gì hay không?
Câu nói này của An Tại Đào vừa ra khỏi miệng thì Mã Hiểu Yến đã nhảy dựng lên. Kỳ thật, hôm qua Lãnh Mai cũng đã đến tìm cô nói chuyện nhưng cô vẫn chưa có đồng ý và cũng không dám để cho An Tại Đào biết.
Mã Hiểu Yến trong lòng rất rõ. Chỉ cần cô đồng ý đến làm Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, khi Lãnh Mai tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy thì cô khẳng định sẽ được lên làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy. Nếu trở thành tâm phúc của Lãnh Mai thì cô tuyệt đối còn có khả năng tiến vào Ủy viên thường vụ Huyện ủy, biến ước mơ trở thành cán bộ cấp Phó huyện thành hiện thực. Bất kể là từ phương diện nào mà nói, cô dường như đều không có lý do để cự tuyệt.
Nếu là cô như trước đây, Mã Hiểu Yến tuyệt đối không có chút do dự nào mà liền đồng ý ngay. Cho dù có đắc tội với An Tại Đào cô cũng không tiếc. Phải biết rằng, từ cấp phòng đến cấp phó huyện, không phải ai cũng có cơ hội vượt qua.
Trong quan trường, không biết có bao nhiêu người chỉ dừng lại ở cánh cửa cấp phòng. Hơn nữa, một lãnh đạo cấp phó huyện, ở huyện Quy Ninh này chính là một lãnh đạo cấp cao. Sự hấp dẫn này tuyệt không thể không đồng ý.
Nhưng hiện tại mà nói, Mã Hiểu Yến tuy rằng nói với Lãnh Mai để cô suy nghĩ lại, nhưng trên thực tế cũng đã quyết định ở lại khu kinh tế mới. Thứ nhất là An Tại Đào gần đây đối với cô quả thật không tồi, mà cô cũng cho rằng khi mình đi theo An Tại Đào thì tiền đồ cũng sẽ rộng mở. Thứ hai, là chính bản thân cô cũng không rõ, mình là vì khu kinh tế mới hay là vì thứ tình cảm mơ hồ nào đó với An Tại Đào. Nếu như phải rời khỏi thì trong lòng của cô sẽ luyến tiếc đến cỡ nào.
Nhìn thấy gương mặt Mã Hiểu Yến đỏ lên, An Tại Đào còn tưởng rằng cô đã đồng ý với Lãnh Mai, trong lòng vô cùng thất vọng, âm thầm lắc đầu.
Chung quy thì cô cũng vẫn là một cô gái tầm thường mà thôi!
- Phó chủ nhiệm Mã, con người thì phải nương theo dòng nước mà đi. Cô yên tâm, đừng có bất luận tư tưởng băn khoăn nào. Chỉ cần cô đồng ý điều chuyển lên làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn trở.
An Tại Đào khoát tay. Tuy rằng đã cố gắng khắc chế, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ toát ra sự thất vọng.
- Dù sao, cũng là cán bộ cấp phòng, nhưng Phó chánh văn phòng Huyện ủy sẽ có tiền đồ hơn. Tôi không thể cản bước tiến của Phó chủ nhiệm Mã được.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vui.
An Tại Đào có hiểu lầm cô thì cô cũng không quan tâm. Bởi vì sự thật đã chứng minh hết thảy. Ngay từ đầu, An Tại Đào chỉ cho rằng cô là một bình hoa di động. Nhưng hiện tại, cô đã dùng hành động thực tế của mình để chứng minh bản thân cũng như năng lực. Nếu như mình không có tài năng thì chỉ sợ An Tại Đào sẽ không giữ lại mình và Lãnh Mai lại càng không có phản ứng gì với mình.
Điều khiến cô hưng phấn là cô nghe ra được trong giọng nói của An Tại Đào là sự thất vọng. Trong lòng hắn chung quy là muốn mình lưu lại. Cô thầm nghĩ trong lòng, nét ửng đỏ trên khuôn mặt tan biến đi, thay vào đó là sự vui mừng.
Cô chậm rãi đứng dậy, tiến đến bàn làm việc của An Tại Đào, hơi cúi người trước bàn làm việc của hắn, thần sắc phức tạp nhìn người đàn ông trước mắt khiến cô kính sợ lẫn si mê, hai bàn tay trắng bé nhỏ đan vào nhau, buồn bã nói:
- Anh muốn tôi ở lại hay là đi? Tôi muốn nghe ý kiến của anh.
Khụ khụ!
An Tại Đào xấu hổ lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của Mã Hiểu Yến, khẽ thở dài:
- Bất kể là từ góc độ công việc của khu kinh tế mới hay là cá nhân tôi thì tôi đương nhiên hy vọng cô có thể ở lại tiếp tục làm việc. Nhưng tiền đồ của cô cũng rất là quan trọng. Cô nên có sự suy xét cho thận trọng.
- Tôi không đi, chỉ cần anh không đuổi tôi thì tôi nhất định sẽ không đi.
Mã Hiểu Yến cắn môi, kiên định lắc đầu:
- Nếu lãnh đạo không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về trước.
Mã Hiểu Yến quay đầu rời khỏi, không dám dừng lại. Cô sợ bản thân mình sẽ không kìm nổi mà khóc thành tiếng.
An Tại Đào ngây người một chút, biết cái nhìn của mình đối với Mã Hiểu Yến đã xuất hiện sự lệch lạc. Hoặc là ấn tượng xấu về cô ấy đã quá mức thâm căn cố đế.
Người phụ nữ này dường như đã thay đổi?
Hắn yên lặng suy nghĩ, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
6h chiều là giờ tan tầm. Cán bộ của khu kinh tế mới cơ bản đã ra về, chỉ còn lại mình An Tại Đào trong phòng làm việc.
Cọc cọc cọc!
- Mời vào!
An Tại Đào có chút ngoài ý muốn mà lên tiếng.
Tôn Hiểu Linh bước vào, sắc mặt hơi chút ửng đỏ, nhẹ nhàng bước đến, trong tay còn cầm theo một vật. Cô nhanh chóng đóng cửa phòng An Tại Đào lại, rồi như một cơn gió nhào vào An Tại Đào.
Khụ khụ!
Bị Tôn Hiểu Linh hôn mạnh một cái, An Tại Đào lúc này mới xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy cô ra, dịu dàng nói:
- Hiểu Linh, sao em còn ở đây? Em không về à?
Tôn Hiểu Linh hiển nhiên là có chút động tình. Cô dựa vào lòng ngực của An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Tất cả mọi người đều đã ra về. Em nhớ anh nên đến đây.
Tuy rằng đã đầu thu nhưng Tôn Hiểu Linh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Bộ ngực đẫy đà dán chặt vào ngực hắn. Hai điểm đo đỏ đằng trước hiển nhiên là có chút cứng rắn.
Phát giác phía bên dưới của An Tại Đào cứng lên, Tôn Hiểu Linh khẽ cười, lấy tay vẽ một vòng tròn lên ngực, sau đó ngồi thẳng người dậy, dùng tay xoa nhẹ vào chỗ nhạy cảm của An Tại Đào.
Đừng! An Tại Đào không kìm nổi cảm xúc xao động và khác thường của mình, thở nhẹ một cái, nhỏ giọng nói:
- Cửa không có khóa!
- Không quan trọng, em nhớ anh muốn chết!
Gương mặt quyến rũ, thành thục của Tôn Hiểu Linh đỏ ửng lên.
An Tại Đào thật không ngờ, Tôn Hiểu Linh nhìn ngoài thì đoan trang nhưng một khi đã động tình thì lại to gan lớn mật như vậy, vượt quá xa tưởng tượng của hắn. Đây là cái gọi là phụ nữ lẳng lơ?
Đương nhiên, Tôn Hiểu Linh không bởi vì có quan hệ thân mật với An Tại Đào mà chậm trễ trong công việc. Trong những trường hợp công khai, thậm chí là lén lút cũng đều vẫn duy trì sự kính cẩn. Một người độc thân như cô, gần như là đặt toàn bộ thời gian của mình vào công việc của khu kinh tế mới.
Kỳ thật, Tôn Hiểu Linh biết rất rõ vị trí của mình, cái gì nên làm và cái gì không nên làm, trong lòng rất có chừng mực. Nếu bản thân mình mà dựa vào sự sủng ái của An Tại Đào mà sinh ra kiêu căng thì cô lập tức sẽ nhận được sự lãnh đạm từ An Tại Đào ngay, hoàn toàn mất đi hình ảnh trong mắt người đàn ông này.
Cô chưa từng nghĩ đến mình sẽ đòi hỏi những gì ở An Tại Đào.
Cô chỉ hy vọng có thể lâu dài ở bên cạnh An Tại Đào, cho dù là làm tình nhân cả đời cũng được. Cô đã một lần ly hôn, cả đời này cũng không dự định kết hôn lại. Cô dần dần đem tình cảm của mình ký thác lên người đàn ông này.
Cảm giác được sự kích thích của người đàn ông này, Tôn Hiểu Linh ưm một tiếng, rồi đánh bạo nhẹ nhàng cởi dây thắt lưng, kéo quần bò của mình xuống rồi sau đó nhịp nhàng ngồi lên.
Nửa tiếng sau, hai người thần sắc bình thường bước ra khỏi văn phòng An Tại Đào, đi xuống dưới lầu. Lái xe của An Tại Đào Hoàng Thao đang ngồi chờ trong xe, thấy An Tại Đào và Tôn Hiểu Linh cùng bước xuống thì mỉm cười, ra mở cửa xe:
- Bí thư An, về nhà hay là đi đâu ạ?
An Tại Đào còn chưa nói gì thì Tôn Hiểu Linh lại cười nói:
- Anh Hoàng, tôi do bàn công chuyện với Bí thư An lâu quá nên cũng chưa ăn cơm chiều. Như vậy đi, nhà của tôi gần đây, tôi mời anh và Bí thư An đến nhà tôi ăn cơm, được không?
Hoàng Thao cười ha hả, quay đầu nhìn An Tại Đào.
Đây vốn là sự thương lượng giữa hai người, An Tại Đào làm sao mà từ chối chứ. Hắn cười nói:
- Ồ, vậy thì làm phiền Chủ nhiệm Tôn quá. Tiểu Hoàng, chúng ta cũng phải ăn cơm chứ.
Tôn Hiểu Linh sau khi ly hôn thì căn nhà được phán quyết cho cô, nhưng cô rất ít khi về nhà. Để tiện cho công việc, cô vẫn ở lại nhà mẹ đẻ ở thôn Tư Hà. Mà hiện tại khu làm việc của khu kinh tế mới vẫn còn chưa có dọn dẹp xong, nên cô vẫn phải làm việc tại văn phòng cơ quan thị trấn. Tôn Hiểu Linh mỗi ngày đi bộ đến chỗ làm mất khoảng vài phút.
Hoàng Thao đậu xe trước cửa nhà Tôn Hiểu Linh, sau đó xuống xe mang theo hai bình rượu tương xuống. Đây là rượu huyện Quy Ninh tặng cho An Tại Đào. Tuy rằng An Tại Đào bảo anh ta mang về nhà nhưng anh ta vẫn còn để lại trên xe. Hôm nay thấy An Tại Đào muốn đến nhà Tôn gia ăn cơm thì liền tụ chủ trương mang hai bình rượu ra.
Thấy Hoàng Thao thức thời như vậy, An Tại Đào khẽ mỉm cười, hướng ánh mắt tán thưởng thoáng nhìn anh ta.
Tôn gia trong thôn Tư Hà cũng không được tính là một gia đình giàu có. Chỉ là gian nhà ngói bốn gian cũ kỹ. Một con chó đen nằm ngoài cửa, thấy người lạ sủa lên một tiếng. Nhưng khi nhìn thấy Tôn Hiểu Linh thì lại vô cùng thân thiết dụi đầu vào chân của cô.
Bước vào nhà đã thấy chính giữa bày một bàn tròn. Trên bàn, có bốn chén canh gà nóng hổi, còn có hai cái trứng gà luộc, một chén tương ngọt, một dĩa hành tây.
Ở phía đông gian nhà, có hai người thanh niên nam nữ trẻ tuổi đang lột cây treo ngạnh.
- Bí thư An, đây là em trai của tôi Tôn Quân và vợ của cậu ấy Tiểu Mi. Tiểu Quân, đây là Bí thư An.
Tôn Hiểu Linh ở một bên giới thiệu cho em trai của mình.
Tôn Quân nước da ngăm đen, gương mặt tươi cười đứng dậy từ trên võng, bắt tay An Tại Đào rồi thật thà chất phác nói:
- Thật là ngại, tay tôi dơ quá. Bí thư An, xin mời anh ngồi.
An Tại Đào cười ha hả, chủ động giơ tay cầm bàn tay đầy bùn của Tôn Quân nói:
- Đừng khách khí như vậy, chúng tôi hôm nay đến đây thật là làm phiền mọi người.
Vợ của Tôn Quân Tiểu Mi cười hì hì mang một cái ghế đặt xuống mời An Tại Đào:
- Bí thư An là lãnh đạo, có thể đến nhà chúng tôi ăn cơm là chúng tôi cảm thấy vinh hạnh lắm rồi. Xin mời anh ngồi!
- Cám ơn!
An Tại Đào liếc nhìn Tiểu Mi, thấy cô gái này mặt mũi thuần phác, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Tôn Hiểu Linh kêu lên:
- Ba mẹ, Bí thư An đến rồi đây.
- Hai người đang làm chính là cây cát cánh?
An Tại Đào cúi người nhặt lên một cây cát cánh, cười hỏi Tiểu Mi.
Tiểu Mi mỉm cười ngại ngùng:
- Không phải, Bí thư An, đây là công việc của công ty Dương Quân. Công ty đều phát cho mỗi hộ gia đình một ít. Một cân là một mao tiền.
- Ồ, thế mỗi ngày mọi người làm được bao nhiêu?
- Mỗi ngày một người làm được bốn, năm mươi cân. Vợ chồng tôi thì làm được tám mươi hoặc một trăm cân.
An Tại Đào kinh ngạc nhíu mày:
- Nói như vậy, hai vợ chồng anh cực khổ như vậy mà chỉ kiếm được mười đồng? Thế nhà mọi người có khoản thu nào khác nữa không?
Tôn Quân thở dài:
- Cũng không còn khoản thu nào khác. Đây là nguồn thu chính rồi. Tôi trước đây ở phía nam làm công. Nhưng hiện tại ba của tôi sức khỏe không tốt, chị thì lại bận rộn với công việc. Cho nên tôi phải quay trở về nhà.
An Tại Đào nhướng mày, muốn nói cái gì nhưng Hoàng Thao thì lại chen vào một câu:
- Sao hai người không đến làm công nhân cho công ty Dương Quang hay là công ty Phú Thành đi? Tôi nghe nói, hai công ty này đang tuyển rất nhiều người. Một tháng thì cũng thu vào hơn một ngàn, còn hơn là làm công việc này.