Thời gian vài ngày chuẩn bị công tác trôi qua rất nhanh.
Trưa ngày hôm sau, Triệu lão cùng với Mạnh Cúc và Lý Đại Niên đến sân bay Thiên Nam. Bởi vì lần đi này không phải là hoạt động chính thức của chính phủ mà là lấy danh nghĩa cá nhân để đi điều tra nghiên cứu. Cho nên chuyến hành trình rất khiêm tốn, không làm kinh động đến giới truyền thông. Chỉ có người của Cục cảnh vệ trung ương và nhân viên công tác và nhân viên cảnh vệ của văn phòng Triệu lão.
Trưa ngày 23, cán bộ bộ môn trung ương có liên quan cũng đã đến tỉnh Đông Sơn trước, cùng với người của tỉnh Đông Sơn tiến hành công tác bảo đảm an toàn cho Triệu lão. Tuy không phải là hoạt động chính thức nhưng lãnh đạo quan trọng của trung ương xuất hành đến địa phương này thì cũng không phải là chuyện nhỏ. Trong những ngày này, hội nghị thường vụ tỉnh ủy không ngừng diễn ra, nghiên cứu bố trí công tác an toàn cho Triệu lão ở tỉnh Đông Sơn. Tiếu Tác Niên đã đích thân gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn hỏi về công tác tổ chức tiếp đãi và bảo vệ an toàn cho Triệu lão của Phòng Sơn và huyện Quy Ninh.
Khi mặt trời đã bắt đầu lên cao, thành phố Thiên Nam đã ở trong trạng thái bảo vệ an toàn bí mật. Tuyến đường chính từ sân bay đến nhà khách Thiên Nam, hai bên đường phố đều trong trạng thái giới nghiêm.
10h sáng, Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên, Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương đã dẫn đầu các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh chờ sẵn trong phòng khách quý ở đại sảnh sân bay.
Sở công an tỉnh và Cục công an thành phố và cảnh sát có vũ trang của tỉnh Đông Sơn đã phối hợp chặt chẽ với nhau, bao quanh sân bay Thiên Nam. Còn ở những nơi đông người đã có sẵn hàng trăm cảnh sát mặc thường phục trà trộn vào dòng người, lúc nào cũng phải trong tình trạng chuẩn bị ứng phó. Bên ngoài sân bay là hơn mười chiếc xe cảnh sát, nhưng không lóe đèn. Mười chiếc xe hơi sang trọng màu đen đậu một hàng dài chờ sẵn, khiến cho các hành khách khác ở sân bay đều cảm thấy kinh ngạc và khiếp sợ, mơ hồ đoán được chắc là có nhân vật quan trọng nào muốn đến tỉnh Đông Sơn. Mà cùng lúc đó, thành phố Phòng Sơn và huyện Quy Ninh cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Cảnh sát có vũ trang, cảnh sát công an, cảnh sát giao thông đưa theo chỉ thị của lãnh đạo, mỗi người đều có cương vị và vị trí riêng. Tuy rằng Triệu lão vẫn chưa đến trong ngày hôm nay, nhưng các bộ môn cũng đã bắt tay vào nhiệm vụ. Nơi Triệu lão sẽ xuất hiện và hoạt động đều được bố trí công tác bảo vệ an toàn. Nhất là khu kinh tế mới Tư Hà. Tối ngày 23, chi đội cảnh sát có vũ trang thành phố Phòng Sơn và đại đội ngăn ngừa bạo lực tỉnh mấy trăm nhân viên đã tiến vào vị trí. Tại tòa nhà làm việc khu kinh tế mới còn thành lập một bộ chỉ huy cảnh vệ tạm thời.
Đối với một thị trấn nhỏ ở huyện Quy Ninh mà nói, tuy rằng trật tự xã hội và cuộc sống sinh hoạt đều không có những phát sinh lớn. Nhưng một số ít quần chúng có tính mẫn cảm cũng nhìn thấy được việc quản lý trị an có sự diễn ra bất thường cùng với một không khí khẩn trương bao quanh thị trấn.
An Tại Đào đứng trước cổng cơ quan khu kinh tế mới, thấy cách đó không xa, Tôn Hiểu Linh cùng với các cán bộ cơ quan đang tiến hành tổng vệ sinh dọn dẹp lần cuối. Người thì quét rác, người thì tưới nước cho cây….
Bởi vì Triệu lão luôn nhắc nhở là phải khiêm tốn, không nên kinh động đến quần chúng, ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Cho nên trong ngoài khu kinh tế mới đều không có biểu ngữ hoan nghênh, cũng không có cắm cờ. Chỉ có điều, trong mấy ngày ngắn ngủi, trong bán kính khu vực làm việc của khu kinh tế mới đều được dọn dẹp sạch sẽ khác thường. Hai bên đường quốc lộ đều được lát gạch màu xanh nhạt, cùng với những bồn hoa đầy màu sắc.
An Tại Đào ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mặc cho cơn gió mát thổi vào mặt hắn.
Nhìn về phía đằng xa là những dãy núi uốn lượn, dường như muốn bao quanh cả thị trấn Tư Hà. Một cây cầu mới xây kéo dài qua hai bờ sông Tư Hà.
Phía bên phải là nhà xưởng đã chính thức khởi công xây dựng. Còn bên trái là những cánh đồng cây cát cánh và cây ngô đồng xanh mướt.
Xa xa phía chân núi là làng du lịch mà tập đoàn Dân Thái vừa mới đầu tư xây dựng. Cách làng du lịch không xa, là khu công nghiệp sinh thái Dương Quang rộng hơn trăm mẫu.
Toàn bộ khu kinh tế mới Tư Hà lấy màu xanh da trời và màu vàng nhạt làm tông chủ đạo chính trong xây dưng. Vì nghênh đón cuộc khảo sát lần này của Triệu lão, trong hai ngày nay, Lương Mậu Tài đã tự mình đem người vào trong thôn sơn tất cả các nhà đều bằng một màu xanh da trời. Đây là kết quả do Trương Thắng Lợi yêu cầu. An Tại Đào tuy rằng cảm thấy có chút hoang đường nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hắn hít một hơi thật dài, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh hơn. Triệu lão đã đến, vậy là kế hoạch của hắn cũng đã thành hiện thực. Cho nên trong lòng hắn khẩn trương. Hắn muốn mượn lần khảo sát này của Triệu lão để đặt một dấu chấm huy hoàng cho hai năm khổ tâm lao lực ở thị trấn Tư Hà và khu kinh tế mới này. Nguồn truyện:
Đương nhiên, đồng thời cũng phải tiến thêm một bước trong việc phát triển thương hiệu của khu kinh tế sinh thái nông nghiệp Tư Hà ra ngoài. Phải biết rằng, nếu có sự tán thành của lãnh đạo trung ương, khu kinh tế Tư Hà mới được xem là chân chính phát triển lên. Danh tiếng càng lớn thì đầu tư sẽ càng nhiều.
Mã Hiểu Yến hôm nay mặc một bộ váy công sở thanh lịch. Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh An Tại Đào:
- Bí thư An, hết thảy mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt. Anh có muốn đi kiểm tra phòng hội nghị một lần không?
An Tại Đào ồ lên một tiếng, quay người lại, ôn tồn nhìn Mã Hiểu Yến cười:
- Hiểu Yến, tôi không cần đi đâu. Cô làm việc tôi rất an tâm. Hiểu Yến, ở huyện lo phần ở huyện, chúng ta ở đây lo phần của chúng ta. Nếu chẳng may Triệu lão có yêu cầu gì đặc biệt thì cũng không lúng túng.
Mã Hiểu Yến gật đầu:
- Vâng, tôi biết rồi. Về phương diện tiếp đón, tôi đều đã chuẩn bị một vài phương án sẵn.
- Đúng rồi, Bí thư An. Anh bảo là phải chuẩn bị bữa cơm nông thôn. Thật ra thì tôi cũng đã chuẩn bị, nhưng tôi lại cảm thấy đường đường là một lãnh đạo trung ương, sao lại đến nhà nông dân ăn cơm chứ? Cho dù là Triệu lão đồng ý thì các lãnh đạo ở tỉnh và thành phố chỉ sợ là không đồng ý.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Cô cứ để ý chuẩn bị đi. Ngày mai xem ý tôi mà làm việc. Mọi việc tôi đều đã có chủ trương.
An Tại Đào nói như vậy, Mã Hiểu Yến cũng không dám hỏi nữa. Cô nhìn An Tại Đào một cái rồi mỉm cười duyên dáng lui ra.
Tiếu Tác Niên và các lãnh đạo tỉnh vẻ mặt có chút nghiêm trọng khẩn trương đứng chờ ở đại sảnh sân bay, khi nhìn thấy Triệu lão đi giữa các cảnh vệ viên và nhân viên tùy tùng thì nét khẩn trương trên mặt đều biến đi, nhanh chóng nở nụ cười tiếp đón.
Tiếu Tác Niên trước kia là thư ký của lãnh đạo trung ương, nhiều năm làm việc tại thủ đô nên rất quen thuộc với Triệu lão.
Nhìn thấy bên cạnh Triệu lão còn có một cô gái dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng người cao gầy, rất có khí chất ôm lấy một cánh tay của Triệu lão thì Tiếu Tác Niên có chút hơi ngưng lại, nhưng liền vội đưa tay ra, hơi có chút kích động cao giọng nói:
- Triệu lão có thể đến tỉnh Đông Sơn của chúng tôi điều tra nghiên cứu, là một vinh hạnh đối với toàn bộ cán bộ, quần chúng tỉnh Đông Sơn. Tôi xin đại diện cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Đông Sơn, toàn bộ nhân dân tỉnh hoan nghênh Triệu lão.
Mạnh Cúc mỉm cười, buông tay Triệu lão, đứng qua một bên. Tuy rằng, đối mặt với ánh mắt tò mò của các cán bộ quan to của tỉnh, nhưng thần sắc của cô lại không chút sợ hãi, chỉ nở nụ cười, càng khiến cho người ta cảm nhận được một sự thanh lịch cao quý.
Triệu lão cười ha hả, vỗ vai Tiếu Tác Niên:
- Tiểu Tiếu à, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi. Tôi thấy cậu hơi ốm so với lúc trước đấy. Xem ra, tỉnh Đông Sơn này ép cậu không nhẹ đâu.
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Triệu lão, vị này là Chủ tịch tỉnh đồng chí Trình Nguyên Cương. Còn đây là Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lượng. Và vị này là Phó chủ tịch thường trực tỉnh….
Tiếu Tác Niên giới thiệu đến đâu thì Triệu lão theo trình tự mà bắt tay với người lãnh đạo đó. Bên ngoài, các cảnh vệ đã sớm chuẩn bị xe chuyên dụng có chống đạn.
Mười chiếc xe cảnh sát bắt đầu hú còi. Một chiếc xe hơi thật dài chở Triệu lão, Mạnh Cúc và Lý Đại Niên đi trước, sau đó là đến các lãnh đạo khác, hướng đến nhà khách Thiên Nam.
Lý Đại Niên ngồi ở vị trí lái phụ, còn Mạnh Cúc và Triệu lão ngồi ở đằng sau. Mạnh Cúc liếc ra ngoài cửa sổ, thấy tình hình như đánh giặc thì không khỏi cười lên một tiếng:
- Cậu nói phải khiêm tốn, nhưng cháu xem thì thấy lại chẳng khiêm tốn chút nào.
Triệu lão mỉm cười không nói gì.
Lý Đại Niên quay đầu nhìn Mạnh Cúc cười:
- Mạnh Cúc, thủ trưởng dù sao cũng là thủ trưởng. Bọn họ ở tỉnh phải đề cao công tác bảo vệ cũng là phải thôi. Đúng rồi, thủ trưởng, đây là lần thứ hai ngài đến Đông Sơn thì phải?
Triệu lão gật đầu:
- Đúng vậy, đây là lần thứ hai. Lần thứ nhất cách đây hơn mười năm.
Dựa theo sự sắp xếp trước đó, Triệu lão sẽ ở lại Thiên Nam một đêm, tham dự tiệc chiêu đãi của các lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tổ chức. Sáng sớm hôm sau sẽ đến khu kinh tế mới Tư Hà.
Triệu lão bước xuống xe, Mạnh Cúc mỉm cười nắm lấy một bên cánh tay của ông. Các lãnh đạo tỉnh Đông Sơn đã sớm chờ sẵn ở trước cửa nhà khách. Lại thêm một phen chào hỏi. Lý Đại Niên bước theo sau Mạnh Cúc và Triệu lão cùng nhau đi vào thang máy. Nhưng trước khi đóng cửa thang máy lại, Mạnh Cúc âm thầm chỉ vào Trần Cận Nam, nhỏ giọng vài câu.
Thời gian vài ngày chuẩn bị công tác trôi qua rất nhanh.
Trưa ngày hôm sau, Triệu lão cùng với Mạnh Cúc và Lý Đại Niên đến sân bay Thiên Nam. Bởi vì lần đi này không phải là hoạt động chính thức của chính phủ mà là lấy danh nghĩa cá nhân để đi điều tra nghiên cứu. Cho nên chuyến hành trình rất khiêm tốn, không làm kinh động đến giới truyền thông. Chỉ có người của Cục cảnh vệ trung ương và nhân viên công tác và nhân viên cảnh vệ của văn phòng Triệu lão.
Trưa ngày 23, cán bộ bộ môn trung ương có liên quan cũng đã đến tỉnh Đông Sơn trước, cùng với người của tỉnh Đông Sơn tiến hành công tác bảo đảm an toàn cho Triệu lão. Tuy không phải là hoạt động chính thức nhưng lãnh đạo quan trọng của trung ương xuất hành đến địa phương này thì cũng không phải là chuyện nhỏ. Trong những ngày này, hội nghị thường vụ tỉnh ủy không ngừng diễn ra, nghiên cứu bố trí công tác an toàn cho Triệu lão ở tỉnh Đông Sơn. Tiếu Tác Niên đã đích thân gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn hỏi về công tác tổ chức tiếp đãi và bảo vệ an toàn cho Triệu lão của Phòng Sơn và huyện Quy Ninh.
Khi mặt trời đã bắt đầu lên cao, thành phố Thiên Nam đã ở trong trạng thái bảo vệ an toàn bí mật. Tuyến đường chính từ sân bay đến nhà khách Thiên Nam, hai bên đường phố đều trong trạng thái giới nghiêm.
10h sáng, Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên, Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương đã dẫn đầu các lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh chờ sẵn trong phòng khách quý ở đại sảnh sân bay.
Sở công an tỉnh và Cục công an thành phố và cảnh sát có vũ trang của tỉnh Đông Sơn đã phối hợp chặt chẽ với nhau, bao quanh sân bay Thiên Nam. Còn ở những nơi đông người đã có sẵn hàng trăm cảnh sát mặc thường phục trà trộn vào dòng người, lúc nào cũng phải trong tình trạng chuẩn bị ứng phó. Bên ngoài sân bay là hơn mười chiếc xe cảnh sát, nhưng không lóe đèn. Mười chiếc xe hơi sang trọng màu đen đậu một hàng dài chờ sẵn, khiến cho các hành khách khác ở sân bay đều cảm thấy kinh ngạc và khiếp sợ, mơ hồ đoán được chắc là có nhân vật quan trọng nào muốn đến tỉnh Đông Sơn. Mà cùng lúc đó, thành phố Phòng Sơn và huyện Quy Ninh cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Cảnh sát có vũ trang, cảnh sát công an, cảnh sát giao thông đưa theo chỉ thị của lãnh đạo, mỗi người đều có cương vị và vị trí riêng. Tuy rằng Triệu lão vẫn chưa đến trong ngày hôm nay, nhưng các bộ môn cũng đã bắt tay vào nhiệm vụ. Nơi Triệu lão sẽ xuất hiện và hoạt động đều được bố trí công tác bảo vệ an toàn. Nhất là khu kinh tế mới Tư Hà. Tối ngày 23, chi đội cảnh sát có vũ trang thành phố Phòng Sơn và đại đội ngăn ngừa bạo lực tỉnh mấy trăm nhân viên đã tiến vào vị trí. Tại tòa nhà làm việc khu kinh tế mới còn thành lập một bộ chỉ huy cảnh vệ tạm thời.
Đối với một thị trấn nhỏ ở huyện Quy Ninh mà nói, tuy rằng trật tự xã hội và cuộc sống sinh hoạt đều không có những phát sinh lớn. Nhưng một số ít quần chúng có tính mẫn cảm cũng nhìn thấy được việc quản lý trị an có sự diễn ra bất thường cùng với một không khí khẩn trương bao quanh thị trấn.
An Tại Đào đứng trước cổng cơ quan khu kinh tế mới, thấy cách đó không xa, Tôn Hiểu Linh cùng với các cán bộ cơ quan đang tiến hành tổng vệ sinh dọn dẹp lần cuối. Người thì quét rác, người thì tưới nước cho cây….
Bởi vì Triệu lão luôn nhắc nhở là phải khiêm tốn, không nên kinh động đến quần chúng, ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Cho nên trong ngoài khu kinh tế mới đều không có biểu ngữ hoan nghênh, cũng không có cắm cờ. Chỉ có điều, trong mấy ngày ngắn ngủi, trong bán kính khu vực làm việc của khu kinh tế mới đều được dọn dẹp sạch sẽ khác thường. Hai bên đường quốc lộ đều được lát gạch màu xanh nhạt, cùng với những bồn hoa đầy màu sắc.
An Tại Đào ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mặc cho cơn gió mát thổi vào mặt hắn.
Nhìn về phía đằng xa là những dãy núi uốn lượn, dường như muốn bao quanh cả thị trấn Tư Hà. Một cây cầu mới xây kéo dài qua hai bờ sông Tư Hà.
Phía bên phải là nhà xưởng đã chính thức khởi công xây dựng. Còn bên trái là những cánh đồng cây cát cánh và cây ngô đồng xanh mướt.Xa xa phía chân núi là làng du lịch mà tập đoàn Dân Thái vừa mới đầu tư xây dựng. Cách làng du lịch không xa, là khu công nghiệp sinh thái Dương Quang rộng hơn trăm mẫu.
Toàn bộ khu kinh tế mới Tư Hà lấy màu xanh da trời và màu vàng nhạt làm tông chủ đạo chính trong xây dưng. Vì nghênh đón cuộc khảo sát lần này của Triệu lão, trong hai ngày nay, Lương Mậu Tài đã tự mình đem người vào trong thôn sơn tất cả các nhà đều bằng một màu xanh da trời. Đây là kết quả do Trương Thắng Lợi yêu cầu. An Tại Đào tuy rằng cảm thấy có chút hoang đường nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hắn hít một hơi thật dài, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh hơn. Triệu lão đã đến, vậy là kế hoạch của hắn cũng đã thành hiện thực. Cho nên trong lòng hắn khẩn trương. Hắn muốn mượn lần khảo sát này của Triệu lão để đặt một dấu chấm huy hoàng cho hai năm khổ tâm lao lực ở thị trấn Tư Hà và khu kinh tế mới này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đương nhiên, đồng thời cũng phải tiến thêm một bước trong việc phát triển thương hiệu của khu kinh tế sinh thái nông nghiệp Tư Hà ra ngoài. Phải biết rằng, nếu có sự tán thành của lãnh đạo trung ương, khu kinh tế Tư Hà mới được xem là chân chính phát triển lên. Danh tiếng càng lớn thì đầu tư sẽ càng nhiều.
Mã Hiểu Yến hôm nay mặc một bộ váy công sở thanh lịch. Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh An Tại Đào:
- Bí thư An, hết thảy mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt. Anh có muốn đi kiểm tra phòng hội nghị một lần không?
An Tại Đào ồ lên một tiếng, quay người lại, ôn tồn nhìn Mã Hiểu Yến cười:
- Hiểu Yến, tôi không cần đi đâu. Cô làm việc tôi rất an tâm. Hiểu Yến, ở huyện lo phần ở huyện, chúng ta ở đây lo phần của chúng ta. Nếu chẳng may Triệu lão có yêu cầu gì đặc biệt thì cũng không lúng túng.
Mã Hiểu Yến gật đầu:
- Vâng, tôi biết rồi. Về phương diện tiếp đón, tôi đều đã chuẩn bị một vài phương án sẵn.
- Đúng rồi, Bí thư An. Anh bảo là phải chuẩn bị bữa cơm nông thôn. Thật ra thì tôi cũng đã chuẩn bị, nhưng tôi lại cảm thấy đường đường là một lãnh đạo trung ương, sao lại đến nhà nông dân ăn cơm chứ? Cho dù là Triệu lão đồng ý thì các lãnh đạo ở tỉnh và thành phố chỉ sợ là không đồng ý.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Cô cứ để ý chuẩn bị đi. Ngày mai xem ý tôi mà làm việc. Mọi việc tôi đều đã có chủ trương.
An Tại Đào nói như vậy, Mã Hiểu Yến cũng không dám hỏi nữa. Cô nhìn An Tại Đào một cái rồi mỉm cười duyên dáng lui ra.
Tiếu Tác Niên và các lãnh đạo tỉnh vẻ mặt có chút nghiêm trọng khẩn trương đứng chờ ở đại sảnh sân bay, khi nhìn thấy Triệu lão đi giữa các cảnh vệ viên và nhân viên tùy tùng thì nét khẩn trương trên mặt đều biến đi, nhanh chóng nở nụ cười tiếp đón.
Tiếu Tác Niên trước kia là thư ký của lãnh đạo trung ương, nhiều năm làm việc tại thủ đô nên rất quen thuộc với Triệu lão.
Nhìn thấy bên cạnh Triệu lão còn có một cô gái dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng người cao gầy, rất có khí chất ôm lấy một cánh tay của Triệu lão thì Tiếu Tác Niên có chút hơi ngưng lại, nhưng liền vội đưa tay ra, hơi có chút kích động cao giọng nói:
- Triệu lão có thể đến tỉnh Đông Sơn của chúng tôi điều tra nghiên cứu, là một vinh hạnh đối với toàn bộ cán bộ, quần chúng tỉnh Đông Sơn. Tôi xin đại diện cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Đông Sơn, toàn bộ nhân dân tỉnh hoan nghênh Triệu lão.
Mạnh Cúc mỉm cười, buông tay Triệu lão, đứng qua một bên. Tuy rằng, đối mặt với ánh mắt tò mò của các cán bộ quan to của tỉnh, nhưng thần sắc của cô lại không chút sợ hãi, chỉ nở nụ cười, càng khiến cho người ta cảm nhận được một sự thanh lịch cao quý.
Triệu lão cười ha hả, vỗ vai Tiếu Tác Niên:
- Tiểu Tiếu à, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi. Tôi thấy cậu hơi ốm so với lúc trước đấy. Xem ra, tỉnh Đông Sơn này ép cậu không nhẹ đâu.
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Triệu lão, vị này là Chủ tịch tỉnh đồng chí Trình Nguyên Cương. Còn đây là Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lượng. Và vị này là Phó chủ tịch thường trực tỉnh….
Tiếu Tác Niên giới thiệu đến đâu thì Triệu lão theo trình tự mà bắt tay với người lãnh đạo đó. Bên ngoài, các cảnh vệ đã sớm chuẩn bị xe chuyên dụng có chống đạn.
Mười chiếc xe cảnh sát bắt đầu hú còi. Một chiếc xe hơi thật dài chở Triệu lão, Mạnh Cúc và Lý Đại Niên đi trước, sau đó là đến các lãnh đạo khác, hướng đến nhà khách Thiên Nam.
Lý Đại Niên ngồi ở vị trí lái phụ, còn Mạnh Cúc và Triệu lão ngồi ở đằng sau. Mạnh Cúc liếc ra ngoài cửa sổ, thấy tình hình như đánh giặc thì không khỏi cười lên một tiếng:
- Cậu nói phải khiêm tốn, nhưng cháu xem thì thấy lại chẳng khiêm tốn chút nào.
Triệu lão mỉm cười không nói gì.
Lý Đại Niên quay đầu nhìn Mạnh Cúc cười:
- Mạnh Cúc, thủ trưởng dù sao cũng là thủ trưởng. Bọn họ ở tỉnh phải đề cao công tác bảo vệ cũng là phải thôi. Đúng rồi, thủ trưởng, đây là lần thứ hai ngài đến Đông Sơn thì phải?
Triệu lão gật đầu:
- Đúng vậy, đây là lần thứ hai. Lần thứ nhất cách đây hơn mười năm.
Dựa theo sự sắp xếp trước đó, Triệu lão sẽ ở lại Thiên Nam một đêm, tham dự tiệc chiêu đãi của các lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tổ chức. Sáng sớm hôm sau sẽ đến khu kinh tế mới Tư Hà.
Triệu lão bước xuống xe, Mạnh Cúc mỉm cười nắm lấy một bên cánh tay của ông. Các lãnh đạo tỉnh Đông Sơn đã sớm chờ sẵn ở trước cửa nhà khách. Lại thêm một phen chào hỏi. Lý Đại Niên bước theo sau Mạnh Cúc và Triệu lão cùng nhau đi vào thang máy. Nhưng trước khi đóng cửa thang máy lại, Mạnh Cúc âm thầm chỉ vào Trần Cận Nam, nhỏ giọng vài câu.